CHAP 29 TÔI CHỈ YÊU MỘT MÌNH HÀN HÂN NGHIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lên xe" Quách Kì một tay kéo Mộ Vũ Trạch vào trong xe mình, thắt dây an toàn cho Mộ Vũ Trạch, khởi động xe nghênh ngang mà đi.

Mộ Vũ Trạch tựa vào ghế mềm, ánh mắt híp lại. Hơi hơi thanh tỉnh một ít.. Đầu có chút đau nhức. Mộ Vũ Trạch xoa xoa Thái Dương cau mày.
Đã trễ thế này, mình không có trở về, không biết bảo bối thế nào, có ngủ chưa?
"Đau đầu đi, cho cô uống nhiều như vậy." Quách Kì thản nhiên nói.
Mộ Vũ Trạch thế này mới chú ý trên xe còn có một người khác. Lạnh lùng nhìn lướt qua, Quách Kì lập tức cảm giác được không khí quanh mình giảm xuống.
Nắm tay lái."Sao? Làm sao vậy?" Quách Kì khẩn trương hỏi nhưng cũng không dám nhìn về phía Mộ Vũ Trạch..
"Đây là đâu? Tôi như thế nào ở trên xe cô." Đầu thật sự rất đau xem ra uống hơi nhiều.
Cảm tình vừa rồi toàn bộ đều vong không còn một mảnh a.
Quách Kì thở dài một hơi "Cô uống say, tôi định đưa cô về, đúng rồi, Mộ tổng ở đâu? Tôi đưa cô về."
Mộ Vũ Trạch hơi chau mày, thản nhiên cự tuyệt "Không cần, tôi tự mình về. Cô dừng ở phía trước là được rồi."
Tự mình về? Quách Kì xem bộ dáng Mộ Vũ Trạch, thật sự không yên lòng.
"Vẫn là tôi đưa Mộ tổng đi, vừa lúc đêm nay tôi không có việc gấp, tôi xem Mộ tổng uống có chút nhiều. Có chút lo lắng."
Lời nói Quách Kì khiến Mộ Vũ Trạch nhíu mày, ý vị thâm sâu nhìn Quách Kì. Lá gan không nhỏ, cư nhiên có người cự tuyệt lời nói của mình như vậy, trừ bảo bối ra người này là người thứ nhất.
Nhưng mình thật sự không muốn cho người khác biết chỗ mình ở, nhất là nơi mình sống cùng bảo bối.
"Tôi nói không cần dừng được rồi!" Mộ Vũ Trạch lại một lần nữa nói, ngữ khí vẫn lạnh lùng như vậy.
Quách Kì trong lòng đau xót, vì cái gì, vì cái gì cô lạnh lùng như vậy, ôn nhu của cô chẳng lẽ trừ Hàn Hân Nghiên, cô không thể như vậy với người khác sao?
Quách Kì dừng lại bên đường, Mộ Vũ Trạch xuống xe.
"Đa tạ!" Mộ Vũ Trạch nhìn Quách Kì nói.
"Không cần" Quách Kì cắn cắn môi trả lời nhìn Mộ Vũ Trạch xoay người rời đi, cũng không biết dũng khí từ nơi nào đến, tiến lên cầm tay Mộ Vũ Trạch.
Mộ Vũ Trạch cả kinh!! Lập tức hơi thở mạnh mẽ phát ra chung quanh.
"Buông ra!" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nhìn Quách Kì nói.
Quách Kì trong lòng đau xót, bi thương nhìn Mộ Vũ Trạch. Mộ Vũ Trạch bị Quách Kì nhìn trong lòng cả kinh 'loại ánh mắt này'.
"Vì cái gì......"
" Cái gì là vì cái gì? " Mộ Vũ Trạch cau mày nói, lập tức gạt tay Quách Kì. Đêm nay thực cảm kích người này, nhưng cũng không có cảm kích đến nổi có thể cho phép nàng tự tiện nắm tay mình!!!
"Vì cái gì cô lạnh lùng như thế? Vì cái gì? Vì cái gì một chút ôn nhu cũng không thể cho người khác? Vì trong lòng cô vĩnh viễn chỉ có Hàn Hân Nghiên sao??? Vì cái gì không nhìn người bên cạnh? Người khác yêu cô không thể so với Hàn Hân Nghiên sao??? Vì cái gì cô không nhìn xem? Cô có biết hay không, cô thật sự tàn nhẫn."
Mộ Vũ Trạch sửng sốt, một cỗ bi thương nảy lên trong lòng. Tàn nhẫn? Ha ha.
Mộ Vũ Trạch xoay người, hờ hững nói "Không vì cái gì, đơn giản là cô ấy luôn ở trong tâm của tôi. Trong mắt ,trong lòng của tôi tất cả đều là cô ấy. Cho dù có người so với cô ấy yêu tôi nhiều hơn thì tôi chỉ yêu một mình cô ấy. Đối với người không cần thiết, tôi đều tàn nhẫn."
Mộ Vũ Trạch đi.
Quách Kì cười khổ. Tâm rất rất đau.
"Lê Hiên, đem xe tới đây." Mộ Vũ Trạch thản nhiên đối với điện thoại lý Lê Hiên.
" Vâng lão đại, năm phút nữa tới." Lê Hiên tắt điện thoại, tra vị trí lão đại mình, dưới chân mạnh mẽ nhấn ga, chiếc xa lao đi trong đêm.
Năm phút sau Lê Hiên đến.
"Lão đại!" Lê Hiên cung kính mở cửa xe cho Mộ Vũ Trạch.
Mộ Vũ Trạch nhìn Lê Hiên, không biết suy nghĩ cái gì.
"Lão đại?" Lê Hiên nghi hoặc nhìn Mộ Vũ Trạch, lão đại làm sao vậy chẳng lẽ lại cùng tẩu tử cãi nhau?
"Lê Hiên, gần đây Hạo tiểu tử thế nào?" Mộ Vũ Trạch bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
"...... Hắn rất tốt, gần đây hình như là hắn đang đào hoa mà có chuyện rối rắm."
"Đào hoa? Lại chọc ai?"
"Ngạch, không phải, tiểu tử kia có người trong lòng. Trước vì quá đào hoa nên hiện tại đang thu thập cục diện rối rắm".
"Ân, ra là như thế." Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói, vừa ngồi vào trong xe, còn nói câu "Lê Hiên anh cũng nên tìm một người cho mình đi."
Những lời này đem Lê Hiên như bị sét đánh. Lão đại, vừa mới nói cái gì? Là ảo giác đi, đúng, là ảo giác.
"Còn không lái xe?" Mộ Vũ Trạch hờ hững nói.
"Vâng !" Lê Hiên hoàn hồn. Lê Hiên lựa chọn nghe nhầm câu nói kia của Mộ Vũ Trạch.

Editor: ngắn ha



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro