CHAP 32 TRẠCH YÊU TA (0_0)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi cho Mộ Vũ Trạch tắm rửa xong thì nghe thấy điện thoại trên bàn vang lên.

"Uy chuyện gì ?" Mộ Vũ Trạch chà lau sợi tóc không ngừng rơi những giọt nước xuống thản nhiên hỏi.

"Tổng, tổng tài, phu, phu nhân hỏi, có thể, đi lên tìm ngài không?" nữ tử lắp bắp nói, quả thực rất kinh sợ, tổng tài phu nhân cư nhiên khẩn trương hỏi mình có được đi lên tìm tổng tài?? Chẳng lẽ tổng tài cùng phu nhân hai người cãi nhau ?? Oa oa oa, đại phát hiện a!!!!

"Ách?" Mộ Vũ Trạch ngẩn người, lập tức cười.

"Ha ha, có thể, vất vả cho cô." Mộ Vũ Trạch đạm cười nói. Phu nhân......mình thích..

Nữ tử kia cả kinh, chỉnh trái tim sắp nhảy ra ngoài. Cái gì cái gì, mình nghe nhầm sao? Tổng tài đối chính mình cười?[ tuy rằng chỉ nói chuyện điện thoại] với mình nói vất vả!!!

Không vất vả không vất vả, kỳ thật vì tổng tài, đã biết chuyện căn bản không tính là cái gì...... nữ tử vốn định nói lời này, không ngờ điện thoại bên trong truyền đến là thanh âm tút...tút....

Hàn Hân Nghiên không yên, khẩn trương đi đến thang máy dành riêng cho tổng tài, trong lòng một mảnh náo loạn.

Trạch đồng ý gặp mình, đó là không phải ý nói Trạch không tức giận ? Nhưng... nhưng nếu là Trạch gặp mình chỉ là triệt để nói vấn đề kia thì mình nên làm cái gì bây giờ? Mình sẽ mất Trạch sao? Không! không thể, chỉ cần nghĩ đến khả năng này, tâm Hàn Hân Nghiên liền đau không thể tự kềm chế, hô hấp cũng khó khăn ...

Trong lúc Hàn Hân Nghiên miên man suy nghĩ, thang máy đã tới tầng có văn pgòng của tổng tài..

Nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, Hàn Hân Nghiên mím môi, nhẹ nhàng đẩy cửa.

"Trạch...... em......" Hàn Hân Nghiên nói chưa thành câu, chỉ thấy một bóng người mạnh mẽ ôm lấy mình......

Hàn Hân Nghiên đôi mắt rốt cuộc ức chế không ngừng đỏ.

"Trạch...... Trạch......"

Mộ Vũ Trạch hung hăng ôm lấy Hàn Hân Nghiên, nhu tình hôn môi Hàn Hân Nghiên, "Bảo bối, tôi rất nhớ em..."

"Trạch, bại hoại!! Trạch như thế nào có thể đối với em như vậy, như thế nào có thể?? Trạch không biết em có bao nhiêu sợ hãi, em sợ Trạch không cần em. Trạch như thế nào có thể bỏ em lại một mình......" Hàn Hân Nghiên chảy lệ, gắt gao ôm Mộ Vũ Trạch, âm thanh run rẩy...

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Bảo bối, thực xin lỗi...... Sẽ không , sẽ không bao giờ......" Mộ Vũ Trạch giờ phút này hận không thể giết mình, mình đêm qua như thế nào để bảo bối ở nhà một mình.

" Em ghét Trạch, em ghét Trạch!!!" Hàn Hân Nghiên vừa đánh vào lồng ngực Mộ Vũ Trạch vừa khóc nói.

"Bảo bối, tôi yêu em, tôi yêu em!! Em có biết hay không tôi sợ em không cần tôi. Tôi đen tối, tàn nhẫn, bảo bối em trong sáng, thiện lương như vậy, tôi...... tôi......" Mộ Vũ Trạch không biết nói thế nào cho phải.

Hàn Hân Nghiên cảm giác được Trạch tại sợ hãi, nàng thật sự tại sợ hãi...... Người chí tôn, hiện tại chỉ bởi vì mình nhất thời nói lời vô tâm làm cho sợ hãi... tâm Hàn Hân Nghiên rất đau, đau lắm.

"Trạch...... Trạch...... Ngu ngốc, ngu ngốc!!! Đại ngu ngốc!!!" Hàn Hân Nghiên gắt gao nắm lấy áo Mộ Vũ Trạch, trong lòng co rút đau đớn.

"Đúng, tôi ngu ngốc, tôi ngu ngốc......Em không được rời xa tôi, con người ngu ngốc này được không bảo bối?" Mộ Vũ Trạch hận không thể đem Hàn Hân Nghiên hòa tan vào trong lòng. Nàng thật sự muốn yêu nhiều hơn, sủng nhiều hơn.

"Ngu ngốc ngu ngốc!! Không có Trạch, em sống còn có ý nghĩa gì nữa!! Không có Trạch, Trạch muốn em làm sao đây??? Em không cho phép Trạch rời xa em, cho dù em nói gì là bởi vì em yêu Trạch, cho nên em sợ hãi, em sợ hãi Trạch rời em đi. Mặc kệ Trạch là cái dạng gì thì vĩnh viễnTrạch cũng là Trạch của em, em yêuTrạch, em yêuTrạch!!! Trạch như thế nào có thể bởi vì một câu nói của em mà bỏ em lại. Khốn kiếp, đại khốn kiếp!!!" Giờ phút này trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Hân Nghiên đã ướt đẫm nước mắt. Nàng thật sự chịu không nổi, nàng cảm giác được toàn bộ thế giới đều lạnh lẽo, trống rỗng .. Chỉ có gắt gao ôm Trạch mới cảm nhận được trong lòng ấm áp, Hàn Hân Nghiên thế này mới có thể cảm nhận được thân thể dần dần tăng độ ấm.

"Đúng đúng!! Tôi khốn kiếp, toàn thế giới đều khốn kiếp khốn kiếp!!! Bảo bối, bảo bối, tôi yêu em, tôi yêu em, bảo bối, bảo bối......" Mộ Vũ Trạch mê luyến điên cuồng hôn lên gương mặt đầy nước mắt của Hàn Hân Nghiên.

Nếu em rơi lệ, tâm của tôi đau như bị hàng vạn cây kim châm vào...... Bảo bối. Giờ khắc này trống rỗng đau đớn trong lòng đã dần dần khép lại. Thật tốt, Trạch luôn luôn ở bên mình, thật tốt, Trạch của ,mình không có rời mình đi, thật tốt, thật tốt!!!

"Bảo bối...... Tôi......" Mộ Vũ Trạch thâm tình nhìn nữ nhân trong lòng nói.

Bỗng nhiên, Mộ Vũ Trạch sửng sốt, lập tức hướng cổ Hàn Hân Nghiên ngửi ngửi (ta nói Trạch như cẩu)......

Ách...... Hàn Hân Nghiên đỏ mặt. Hờn dỗi liếc Mộ Vũ Trạch một cái "Làm gì vậy? Trạch là cẩu sao ??" Chẳng lẽ trên người mình còn có mùi gì sao, a a a!! mắc cỡ chết.

Nghĩ vậy, Hàn Hân Nghiên một phen đẩy Mộ Vũ Trạch ra, đỏ mặt nói "Trạch, cái kia...... em , trên người em không phải có mùi lạ đó chứ?"

Mộ Vũ Trạch gật đầu nói "Ân"

A!! thật sự có? A a a, thật mất mặt, thời điểm hôn môi cư nhiên bị ngửi được trên người có mùi lạ!! Hàn Hân Nghiên muốn đào 1 cái lỗ vào!!! ném chết người, ném chết người...

Mộ Vũ Trạch đem khuôn mặt quẫn bách khả nhân nhi kéo vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi "Bảo bối, hôm nay đụng trúng người nào sao?"

Hàn Hân Nghiên đỏ mặt, nói quanh co nói "Không, không có."

Không có sao?? Mộ Vũ Trạch nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói "Bảo bối, suy nghĩ kĩ xem, hôm nay có đụng tới người lạ nào đó không? Hoặc là tối hôm qua có hay không đụng trúng người nào."

Nhìn Mộ biểu tình Vũ Trạch, Hàn Hân Nghiên cũng biết Trạch hỏi cái này khẳng định là vấn đề nghiêm trọng, vì thế dứt bỏ quẫn bách vừa rồi, nghiêm túc nghĩ.

"Có!! Em hôm nay buổi sáng đụng trúng một nam nhân." Hàn Hân Nghiên nói

" Hắn ta như thế nào?"

"Hắn, rất kỳ quái, làm một chuyện ái muội với em, còn muốn, muốn thừa cơ ôm em...... Nói là trên vai em có này nọ. Thiết, em lại không ngốc, lấy bẩn này nọ muốn ôm sao, em liền đoán hắn không phải người tốt!!!" Hàn Hân Nghiên căm giận nói, hoàn toàn không có chú ý tới mặt của người bên cạnh đã đen đi phân nửa.

"Cái gì ??? Hắn ôm em???" Mộ Vũ Trạch đỏ hồng mắt hét lớn.

"Ân!! nhìn hắn cũng rất được, bất quá em không thích cùng hắn ở chung, trong ánh mắt hắn ẩn dấu quá nhiều, em chán ghét người như thế.." Hàn Hân Nghiên cau mày nói.

Mộ Vũ Trạch chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng vẫn tiếp tục lên cao. Khốn kiếp khốn kiếp!! Ta muốn đánh hắn!! Nữ nhân của ta cũng dám mơ tưởng!!! Thật là muốn chết mà.

"Hắn là ai vậy? Bảo bối biết không?" Mộ Vũ Trạch cắn răng oán hận nói.

"Ngô...... Hình như là...cái gì? Quách Lân? Đúng, chính là Quách Lân." Hàn Hân Nghiên nghĩ nghĩ, nói.

Quách Lân? Mộ Vũ Trạch nhếch khóe miệng. Muốn chết mà!!!! Nàng muốn cho hắn biết, hơn nữa phải nhớ cả đời, cái gì có thể đụng, cái gì không thể đụng.

Hàn Hân Nghiên nhìn Mộ Vũ Trạch, nghi hoặc nói "Trạch làm sao vậy?"

Mộ Vũ Trạch cười nói "Không, chỉ là vừa mới đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bảo bối mùi hương trên người em hẳn cũng là do nam nhân kia lưu lại."

Mùi hương sao? Có sao? Hàn Hân Nghiên nâng cánh tay lên ngửi ngửi. Có sao???

"Được rồi, bảo bối, hiện tại lúc này chúng ta có việc trọng yếu hơn để làm không phải sao?" Mộ Vũ Trạch ôm Hàn Hân Nghiên cười ý không được trong sáng cho lắm.

"Nha??? Không phải đang nói chuyện Quách Lân sao" Hàn Hân Nghiên chớp mắt, không rõ nói.

Hảo khả ái aaaa!! Trong lòng Mộ Vũ Trạch một trận rung động, mặc kệ bảo bối làm ra cái dạng gì, hiện tại trong mắt nàng chính là dụ hoặc......

Mộ Vũ Trạch bỗng nhiên hôn lên môi Hàn Hân Nghiên......

"Ngô, ngô ngô......khoan đã, Trạch......" Hàn Hân Nghiên nói.

"Bảo bối, em là của tôi......"

"Ngô ngô ngô...... Trạch...... A!!" Hàn Hân Nghiên thất thanh kêu lên. Cả người run lên. Hai mắt lập tức có sương mù......mình quả nhiên mâu thuẫn không cho Trạch đụng vào nhưng khi Trạch chạm vào mình liền đầu hàng......

"Bảo bối...... em thật mẫn cảm a......" Mộ Vũ Trạch giọng khàn khàn nói.

"Ngô, Trạch...... nhẹ thôi...... A...... Ân......" Hàn Hân Nghiên chỉ cảm thấy cả người vô lực, cả người đều mềm nhũn dựa trong lòng Mộ Vũ Trạch.

"Bảo bối...... Tôi yêu em, em là của tôi...... Chỉ có thể là của tôi......" Mộ Vũ Trạch mềm nhẹ hôn môi Hàn Hân Nghiên.

"A...... Ân...... Trạch......" Hàn Hân Nghiên cảm giác khối thân thể này đã không còn là của mình nữa..

"Bảo bối......" Mộ Vũ Trạch bỗng nhiên phủ di chuyển, đem Hàn Hân Nghiên từ ngồi chỗ ôm vào phòng nghỉ tổng tài, đến giường liền đè cả người lên người Hàn Hân Nghiên...

"A...... Trạch...... Ân......" Hàn Hân Nghiên run rẩy, cả người đều có một cảm giác khó tả..

"Bảo bối...... thoải mái sao......" Mộ Vũ Trạch chậm rãi tiến đến dưới thân Hàn Hân Nghiên, nhìn địa phương bí mật kia, nhẹ nhàng hôn, chỉ cảm thấy Hàn Hân Nghiên run rẩy. Rên rỉ nói "A!! Trạch...... Trạch......"

"Trạch......Em, em muốnTrạch......"

"Bảo bối, nói yêu tôi. Nói yêu tôi, tôi liền cho em."

"Em yêu Trạch. Trạch.... em yêu Trạch........ Ân......"

"Bảo bối...... Tôi cũng yêu em......"

Editor: -_- 2 con người này 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro