CHAP 33 ĐÃ MUỐN BỊ LÀM HƯ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lê Hiên, điều tra tên Quách Lân này, ta muốn đầy đủ tư liệu về hắn." Mộ Vũ Trạch cầm di động đứng trên ban công, lạnh giọng nói với Lê Hiên.

Xoay người nhìn người đang ngủ trên giường lớn, trong lòng Mộ Vũ Trạch nhuyễn thành một mảnh. Nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào mơ tưởng bảo bối, người đó thuộc về mình, chỉ có thể là người của mình.

"Vâng lão đại."

Treo điện thoại, Mộ Vũ Trạch nhẹ nhàng đi vào trong phòng, mỉm cười.

Chậm rãi nằm xuống, khi Mộ Vũ Trạch vừa muốn đem Hàn Hân Nghiên còn đang ngủ say ôm vào trong lòng, Hàn Hân Nghiên tựa hồ là cảm giác được hơi thở quen thuộc, nhích vào lòng Mộ Vũ Trạch.

Miệng nói mê "Trạch...... Chán ghét."

Mộ Vũ Trạch cười nhẹ, một nụ hôn dừng ở trên trán Hàn Hân Nghiên.

"Bảo bối, tôi yêu em. Ngủ ngon......"

------------------------

"Lão đại!!" sáng sớm Lê Hiên liền tới văn phòng của Mộ Vũ Trạch trên tay còn cầm một chồng tài liệu, vẻ mặt Lê Hiên tựa hồ có chút sốt ruột.

Xông vào, liền thấy Hàn Hân Nghiên dùng đũa gắp một khối đậu hủ đút cho Mộ Vũ Trạch ăn.

Lê Hiên liền ngẩn người, nhất thời trong lòng một lộp bộp, cả người đổ mồ hôi lạnh..

Hắn cũng không quên lúc tiểu tử Bắc Huyền Hạo như thế nào đắc tội với lão đại nhà mình...

Lê Hiên giờ phút này hảo hối hận a!!!

Mộ Vũ Trạch đạm mạc nhìn qua Lê Hiên, không có chút hành động nào.

"Trạch...... ăn một miếng nữa nha!!" Hàn Hân Nghiên bĩu môi, thêm một khối đậu hủ tới gần miệng Mộ Vũ Trạch.

"...... Bảo bối, tôi ăn no rồi......" Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ nói.

"Không được!! đây là em làm riêng cho Trạch, Trạch chỉ ăn chút xíu mà thôi, không phải Trạch là ghét bỏ em, chê em làm khó ăn !" ánh mắt ủy khuất nhìn Mộ Vũ Trạch đầy khổ sở.

Tuy rằng biết Hàn Hân Nghiên là cố ý làm biểu tình như vậy, nhưng Mộ Vũ Trạch vẫn là đau lòng , mà thôi, tiêu chảy liền tiêu chảy đi.(>_<)

Ngầm thở một hơi, Mộ Vũ Trạch nở một nụ cười tươi sáng lạn đến mê người, ôn nhu nói "Như thế nào lại vậy , bảo bối làm vĩnh viễn là tốt nhất, tôi ăn thêm một miếng nữa.."

Nói xong, Mộ Vũ Trạch liền ăn một ngụm đậu hủ, không có nhai liền trực tiếp nuốt xuống, cười nói "Ân! Ăn ngon! Bảo bối làm quả nhiên không giống người thường."( umh ngta là vương hậu mà sao giống người thường đc)

Lê Hiên đổ mồ hôi lạnh nhìn Mộ Vũ Trạch giấu bàn tay nắm thành quyền... Lão đại...... quả nhiên thật cường hãn.

Mộ Vũ Trạch lấy đũa trong tay Hàn Hân Nghiên, lấy phần ăn trên bàn đứng lên, vừa ăn còn tán thưởng nói "Ân!! Ăn ngon ! !"

"Thật sao?" Hàn Hân Nghiên nhìn Mộ Vũ Trạch trước mắt ăn từng chút, không tin nói " Nếu ăn ngon sao Trạch nhai cũng không nhai liền nuốt?"

Mộ Vũ Trạch mày lại không tự giác nhíu. Trong lòng cười khổ không thôi, bảo bối, đây là trừng phạt mình. Trách mình mấy ngày hôm trước không để ý nàng......

Hàn Hân Nghiên lại lấy đũa trong tay Mộ Vũ Trạch chuẩn bị ăn một miếng. Mộ Vũ Trạch vừa thấy, lập tức đoạt lại.

Khẩn trương hỏi "Em làm gì vậy???"

Hàn Hân Nghiên kỳ quái nhìn Mộ Vũ Trạch "Ăn a, em xem xem có phải thật sự ngon như vậy hay không? Sao Trạch lại khẩn trương như vậy?"

Ách...... Mộ Vũ Trạch gắt gao ôm phần đồ ăn, khẩn trương nói "Không được, đều là của tôi, nếu em muốn ăn, lần sau tôi làm cho em ăn!" Nói đùa, loại này như thế nào có thể để bảo bối ăn, vạn nhất ăn rồi đau bụng thì làm sao, mình đau lòng chết a.

"Trạch làm cho em ăn???" Hàn Hân Nghiên kinh ngạc nói. Thật hay giả a."Ân, tôi làm cho em ăn, khẳng định so với bên ngoài bán ngon hơn." Mộ Vũ Trạch đắc ý nói.

"Nga, vậy được rồi, nhưng em hiện tại nhìn Trạch ăn như vậy, em cũng muốn ăn được không Trạch? Em làm nhưng chưa nếm qua." Hàn Hân Nghiên lấy lòng nói. Thực sự ngon như vậy? Nàng không tin.

"Không được! Đây là bảo bối làm riêng cho tôi ăn ." Mộ Vũ Trạch kiên quyết không cho.

"Keo kiệt, Trạch ăn nhiều như vậy, lại ăn không hết, em chỉ ăn một miếng cũng không được !" Trạch quỷ hẹp hòi.

Mộ Vũ Trạch vừa nghe, đoạt lấy đũa trong tay Hàn Hân Nghiên bắt đầu ăn.. Tốc độ ăn làm người ta líu lưỡi.

Hàn Hân Nghiên giật mình nhìn Mộ Vũ Trạch "Trạch.........."

Mộ Vũ Trạch, đắc ý cười nói "Đã hết, ngại quá, tôi ăn hết rồi"

Nhìn Mộ Vũ Trạch trẻ con như vậy, Hàn Hân Nghiên buồn cười nói "Ngu ngốc nha? Em không ăn là được, cũng sẽ không thật sự dành, xem Trạch ăn kìa miệng đều là......" Nói xong, Hàn Hân Nghiên lấy khăn tay trong bao ra, nhẹ lau khóe miệng và quần áo dính dầu mỡ cho Mộ Vũ Trạch.

Mộ Vũ Trạch thâm tình nhìn Hàn Hân Nghiên trước mắt, nàng hiện tại nghĩ muốn đem bảo bối tử hình ngay tại chỗ... Bảo bối ôn nhu như vậy rất mê người .

Hai người không biết giờ phút này các nàng đáng chú ý cỡ nào. Thiên a......

Lê Hiên mặt đầy hắc tuyến nhìn hai người. Hắn thật là không nên đến, đây quả thực là chịu tội a. hai người như vậy,hắn đơn chiếc aa làm sao cho kham.

Bất đắc dĩ, lấy ra trong túi một cái mắt kính, yên lặng đeo lên...... Không có biện pháp, ai bảo lão đại nhà mình cùng đại tẩu ngọt ngào thâm tình như vậy. Thiếu chút nữa hại mắt hắn.

"Khụ khụ !" Mộ Vũ Trạch nhẹ giọng ho. Bất mãn nhìn Lê Hiên vẫn đang đứng ở một bên.

Mộ Vũ Trạch vừa muốn nói, bỗng nhiên mày nhíu chặt. (giả bộ)

"Lê Hiên, có việc?"

Lê Hiên sửng sốt, vội trả lời "Đúng vậy, lão đại!"

Mộ Vũ Trạch bận rộn nói "Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài nói, vừa vặn ta có việc muốn anh đi làm." Dứt lời, Mộ Vũ Trạch nói với Hàn Hân Nghiên bên cạnh "Bảo bối, em về nhà trước đi, tôi lập tức trở về."

Hàn Hân Nghiên ngẩn người, cười nói "Nga, vậy được rồi, Trạch bận rộn thì làm đi, bất quá Trạch phải nhớ kỹ Trạch vừa rồi nói sẽ nấu cho em ăn!"

"Ân, đã nói với bảo bối thì tôi nhất định sẽ làm được, tôi đây cùng Lê Hiên đi ra ngoài trước ." Nói xong, Mộ Vũ Trạch in lại một nụ hôn trên trán Hàn Hân Nghiên rồi rời đi.

Lão đại, người sủng đại tẩu đến người cùng thần đều phẫn nộ.. Lê Hiên trong lòng thầm nghĩ. Hắn đã nhìn ra cái nhíu mày của lão đại vừa rồi cùng lời nói đi ra ngoài, phỏng chừng là không muốn đại tẩu biết ăn món đại tẩu làm khiến nàng bị đau bụng rồi đi.

Nhìn bóng dáng Mộ Vũ Trạch đi ra, Lê Hiên vội đuổi theo, còn cung kính đối Hàn Hân Nghiên cáo biệt "Đại tẩu, gặp lại sau!"

Hàn Hân Nghiên cười nhẹ, tỏ vẻ đã biết.

Đợi cho hai người đi khuất, nước mắt Hàn Hân Nghiên cứ như vậy không hề khống chế rơi xuống, Hàn Hân Nghiên lau nước mắt, lòng cười ngọt ngào lại đau.

Trạch như vậy thật sự sẽ làm hư em. Không, em đã bị Trạch làm hư rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro