CHAP 36 BÍ MẬT BẤT NGỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quản lý vừa thấy cảnh tượng trước mắt, lúc này,tại đây ai cũng biết người trước mắt này là người có quyền, có tiền không thể trêu vào. Nói đùa, ai có thể tuyên bố mạnh miệng như vậy trừ người ngốc...... Nàng cũng không phải người ngốc..

"Ta nói không nghe thấy sao?" Mộ Vũ Trạch nhìn quản lý không thèm để ý, nói.

"...... Nghe, nghe thấy được, nghe thấy được, tôi lập tức đi làm!!" Đường quản lý đáp. Cũng không dám từ chối nữa.

Một phút đồng hồ qua đi, toàn bộ đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng thông báo: các vị khách quý! Thật ngại quá, hôm nay nơi này bị bao hết toàn bộ cho nên phiền các vị trong vòng nửa giờ toàn bộ đều rời đi, hôm nay, nhà hàng chúng tôi miễn phí toàn bộ vì chuyện lần này! Xin lỗi các vị vì chuyện đường đột này, thật xin lỗi ......

Nhất thời toàn bộ nhà hàng yên tĩnh đến lạ thường...... Không có nghe sai đi, bị bao ? Nơi này.....

Mộ Vũ Trạch nghe thông báo, vừa lòng cười. Kế tiếp......

Vì thế, Mộ Vũ Trạch lấy di động, gọi vào số điện thoại của Hàn Hân Nghiên "......"

"Uy...... Trạch a. Chuyện gì vậy?" Nghe thấy giọng Hàn Hân Nghiên trong điện thoại, trong lòng Mộ Vũ Trạch là một trận ngọt ngào, khóe miệng cũng không kìm chế được mà nhếch lên.

"Bảo bối...... Hôm nay bận sao?"

"Ân ~ không bận gì hết a ngược lại rất nhàm chán nhưng mà làm sao vậy?"

"Ha ha, phải không? Kia, đợi lát nữa tôi cho người đón em." Mộ Vũ Trạch cười nói, trên mặt tràn đầy sủng nịch cùng hạnh phúc.

"Đón em? Đi đâu a??"

"Ha ha, tạm thời giữ bí mật trước, đến lúc đó tôi sẽ cho người đi đón em, ở nhà chờ tôi, không cho chạy lung tung......" Người này rất thích chạy ra ngoài, không biết mình sẽ lo lắng sao?

"A??? Thần bí như vậy sao? Rốt cuộc là cái gì a? Trạch nói cho em nghe đi! Trạch......" Nghe Hàn Hân Nghiên làm nũng, Mộ Vũ Trạch nhếch nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng hôn hôn di động, cười nói "Giữ bí mật! bảo bối tôi có việc chút gặp nhé!"

Mộ Vũ Trạch tắt điện thoại nhìn chung quanh, mọi người lục tục rời đi, cười cười đi vào phòng bếp nơi này.

"Ông cho bọn họ đều đi ra ngoài!" Mộ Vũ Trạch chỉ vào phòng bếp nói.

"Này......" Đường quản lý một trận mồ hôi lạnh. Kêu bọn họ đi? Người đó tự nấu???

"Có ý kiến?" Nhìn Mộ Vũ Trạch mang biểu tình cười cười, tuy rằng là thực làm người ta kinh diễm, nhưng là quản lý chính là cảm giác lạnh hết cả người.

Vì thế, vội trả lời "Không, không ý kiến, tôi lập tức bảo bọn họ ra ngoài!"

Mộ Vũ Trạch vừa lòng nhìn Đường quản lý ra lệnh cho người ở bên trong ra ngoài, nhìn phòng bếp sạch sẽ, trống trải lại nhìn bên cạnh một ít rau dưa hoa quả được xếp gọn gàng vừa lòng gật gật đầu.

Tuy rằng phòng bếp này không lớn như nhà mình nhưng có còn hơn không đi......

Nếu Đường quản lý nghe được phỏng chừng sẽ không đơn giản là hộc máu đâu...... Này còn gọi nhỏ?? Cái này gọi là nhỏ thì cái gì kêu là lớn? phòng bếp nhà cô mới được cho là lớn ......

Quả nhiên, các người chết!!

Mộ Vũ Trạch đi vào phòng bếp, cầm quả cà chua bên cạnh, nhẹ nhàng sờ vỏ quả cà chua bóng loáng kia. Ân, cũng không tệ lắm.

Nói với Lê Hiên đứng ở phía sau "Lê Hiên, phái người đi mua chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng. Lấy một phần, xé thành những cánh hoa, sau đó đem những đóa hoa còn lại chia làm mấy phần: trên trần nhà, ở cửa ra vào và chỗ cây dương cầm, nhớ kỹ, đừng cho người khác biết."

Nghe Mộ Vũ Trạch phân phó chi tiết như vậy, Lê Hiên rất không hình tượng trợn mắt. Lão đại, người thật sự sủng đại tẩu, sủng đến không cứu được.

Bất đắc dĩ vẫn làm theo những gì lão đại phân phó đi.

Mộ Vũ Trạch ném quả cà chua trên tay, sau đó tiêu sái xoay người tiện đà đón lấy. Rất tốt! Bắt đầu động thủ.(-_- thể hiện cái gì múa mau quay cuồng cái gì)

Mà ngoài cửa Đường quản lý trừng lớn miệng nhìn người bên trong tự mình xuống bếp ..Ông trời, người nhất định phải làm tôi sợ bao nhiêu lần mới được???

Mộ Vũ Trạch cởi áo gió 'Sang quý' trên người, xắn tay áo lên khuỷu tay, bắt đầu chuyên tâm chiến đấu nấu ăn..

Ân, bảo bối thích ăn sườn xào chua ngọt...... Còn có, cá trích nướng......

Mộ Vũ Trạch nghĩ nghĩ, vì thế quyết định làm món đậu hủ(?_?)...... Hôm nay bảo bối ra vẻ muốn ăn lắm......

Món Trung đã có, giờ đến món Tây......

Phòng bếp thực nóng, một hồi Mộ Vũ Trạch liền cảm giác một thân khói dầu.

Mộ Vũ Trạch dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, mỉm cười, ân, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Cũng không biết tại phòng bếp bận rộn bao lâu, đợi cho Mộ Vũ Trạch nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới biết được đã gần tối rồi.

"Lê Hiên !" Mộ Vũ Trạch hô.

"Lão đại? Chuyện gì??" Lê Hiên lên tiếng trả lời..

"Anh lái xe đón Nghiên Nghiên đến đây, nhớ kỹ phải giữ bí mật." Mộ Vũ Trạch nói.

"Vâng!"

Lê Hiên lên xe thể thao của Mộ Vũ Trạch, thẳng tiến đến nhà Mộ Vũ Trạch, nhìn trên lầu trong phòng còn sáng đèn, Lê Hiên đã biết Hàn Hân Nghiên ở trong phòng đợi lão đại nhà mình rồi.

Lê Hiên đi lên lầu, nhìn nhìn cửa phòng, một trận hắc tuyến...... Cái gì kêu: chứng nhận rất yêu bảo bối???

Ngất, lão đại có cần cùng đại tẩu nhàm chán như vậy không? Cửa phòng cũng không buông tha??

Lê Hiên thở dài nhẹ nhàng gõ cái gọi là yêu tiểu ốc.

"Đại tẩu...... Là tôi, Lê Hiên !" Lê Hiên nói.

Hàn Hân Nghiên mở cửa ra, thấy Lê Hiên đứng ở cửa, nghi hoặc nói "Lê Hiên? Anh như thế nào ở đây? Trạch đâu??"

Hàn Hân Nghiên nhìn trái nhìn phải xác định không có thân ảnh yêu nghiệt nhà mình, vì thế càng nghi hoặc .

"Trạch không trở về sao??"

"Khụ khụ, này, ân, lão đại muốn tôi mang đại tẩu đi một chỗ......" Lê Hiên xấu hổ cười nói.

"Đi đâu??"

"...... Này, lão đại nói giữ bí mật !" Lê Hiên thật sự không biết nên giải thích như thế nào với Hàn Hân Nghiên, bất đắc dĩ phải dựa theo lời nói của lão đại nhà mình.

Hàn Hân Nghiên một hắc tuyến.. Giữ bí mật?? Làm cái gì thần bí như vậy??

"Nga, như vậy a, anh chờ tôi một chút, tôi thay quần áo."

"Hảo, đại tẩu......"

Qua hơn mười phút sau, Hàn Hân Nghiên rốt cục ra khỏi phòng , Lê Hiên thầm đánh giá......

Quả nhiên, đại tẩu cùng lão đại nhà mình rất xứng...... Cái gì cũng tốt. khí chất kia nhìn đã biết không giống người thường.

"Đại tẩu, mời......" Lê Hiên khiêm tốn làm ra một tư thế hoàn mỹ, đợi cho Hàn Hân Nghiên đi trước, còn mình theo sát phía sau Hàn Hân Nghiên ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro