CHAP 49 CỐ LẠC VÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo bối......chuẩn bị xong chưa?" Mộ Vũ Trạch dựa vào chiếc xe thể thao trắng xa hoa lớn tiếng gọi.

"......Đợi lát nữa, xong ngay, xong ngay" trong phòng âm thanh Hàn Hân Nghiên ôn nhu mang theo chút ngượng ngùng truyền đến.

Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ cười, một tiếng rồi...... Bảo bối còn chưa có đi ra, quần áo mình đưa cho bảo bối khó mặc như vậy sao??

Trong phòng tắm Hàn Hân Nghiên nhìn mình trong gương trừng mắt .

Thật sự phải mặc như vậy tham dự yến hội sao??? Nga, thiên a, nàng có thể nói không đi sao.

Trong gương, ngực Hàn Hân Nghiên lộ ra một phần da thịt, đai lưng xinh đẹp vòng quanh eo nhỏ, làn váy rộng rất thoải mái, nhẹ nhàng đi vài bước có thể kéo làn váy phiêu dật. Hai chân trắng muốt không có chướng ngại bại lộ trong không khí.

Hàn Hân Nghiên vuốt ve phần cổ trống rỗng.

Nàng thật sự thấy phần trước ngực quá thấp...... Nhẹ nhàng xoay người là có thể lộ ra...... Ai...... Trạch, như thế nào lại lấy quần áo loại này đưa nàng a......

Nàng nhìn nhìn quần áo, ai...... Vẫn thấp......

Mộ Vũ Trạch nhìn đồng hồ, như thế nào còn chưa đi ra??

"Bảo bối?? Em xong chưa??"

"Em.. Em xong ngay đây...... Trạch đợi một chút"

Mộ Vũ Trạch cau mày, bảo bối làm sao vậy? Mặc quần áo lâu như vậy?? Có phải hay không bảo bối không thích quần áo kia? Nhưng sẽ không a, đó là do nhà thiết kế nổi tiếng nhất thiết kế, nó dựa trên thân hình của bảo bối.

Nghĩ nghĩ, Mộ Vũ Trạch lại hô "Bảo bối? Có phải không mặc được không?? Tôi vào giúp em"

Nói xong, Mộ Vũ Trạch hướng cửa phòng đi.

"Bảo bối, tôi đến giúp em"

Hàn Hân Nghiên vừa nghe, kinh hoảng nói "Đừng, không, không cần, em tốt lắm, em liền đi ra, Trạch.. Trạch đừng vào "

Ách......

"Ách...... được rồi. Mau đi ra đi, bằng không sẽ trễ"

"Ra ngay, ra ngay"

Vừa dứt lời, Hàn Hân Nghiên cúi đầu chậm rãi đi ra.

Thực rõ ràng , nghe thấy âm thanh Mộ Vũ Trạch thở mạnh......

Hàn Hân Nghiên đỏ mặt, cúi đầu mím môi.

"Trạch......em......"

Mộ Vũ Trạch cảm giác được hô hấp đang dần nhanh hơn, trong cơ thể bắt đầu có một cỗ xúc động nổi dậy.

Nàng khàn giọng nói "Bảo bối, em là đang câu dẫn tôi sao??"

Hàn Hân Nghiên vừa nghe, mặt nháy mắt bạo hồng.

"Trạch nói gì vậy?? Không đứng đắn"

Mộ Vũ Trạch đi đến, gắt gao ôm Hàn Hân Nghiên.

"Bảo bối...... Tôi 'muốn'......"

Hàn Hân Nghiên đỏ bừng nghiêm mặt , đẩy đẩy người Mộ Vũ Trạch.

"Trạch ban ngày ban mặt phát bệnh gì đó??"

"Bảo bối......"

"Trạch, em......" Lời của nàng còn chưa nói xong, Mộ Vũ Trạch bỗng nhiên quay người lại, lôi kéo nàng chạy vào phòng.

"Nha? Trạch làm gì vậy???"

"Chúng ta thay bộ khác" mặc như vậy rõ ràng rất gợi cảm, nếu như bị người có sắc tâm mơ ước thì làm sao. Không được, tuyệt đối không được. Bộ dáng xinh đẹp của bảo bối chỉ có mình mới được nhìn.

"Nha???" Hàn Hân Nghiên kinh ngạc nhìn Mộ Vũ Trạch.

"Đi, chúng ta đi thay trang phục, bộ dạng này chỉ có ta mới có thể nhìn, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ"

Hàn Hân Nghiên vừa nghe, độ ấm trên mặt lần nữa lên cao.

"Tốt lắm, Trạch, yến hội sẽ nhanh bắt đầu, không phải sao? Nếu không sẽ đến muộn"

"Vậy thì muộn đi, tôi không ngại !"

"Nhưng đó là yến hội của Lâm tổng."

"Mặc kệ hắn" Nàng kiên định lôi kéo Hàn Hân Nghiên thẳng tắp xông vào trong phòng .

"Nha...... Trạch !"

'Rầm' một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Bên trong loáng thoáng truyền đến âm thanh Hàn Hân Nghiên thẹn quá thành giận.

"Trạch đang làm gì đó?? Không phải nói thay quần áo sao???"

"Đúng vậy, tôi giúp em thay"

"Thay thì thay, vậy Trạch cởi quần áo em làm gì???" (???)

"Bảo bối, không cởi quần áo thì thay như thế nào?"

"Vậy Trạch tránh ra, em tự cởi"

"Không được giúp nương tử thay quần áo là chức trách của trượng phu"( chỉ với mình ngươi thôi nhé)

"A ! ! Mộ Vũ Trạch, thay thì thay, đừng động tay động chân"

"Ân...... Trạch...... ngô ngô! yến hội, yến hội...... Ngạch......"

"Bảo bối, chúng ta trước hưởng thụ, chuyện khác nói sau, hơn nữa tôi không vội."

"Ngạch...... Nha, trạch...... Ân, ân, a......"

Mà bên này, yến hội đã bắt đầu......

Lâm Thiên nhìn trong sảnh, không có thân ảnh Mộ Vũ Trạch, trong mắt chợt lóe một tia âm ngoan. Mộ Vũ Trạch có phải nhận thấy được cái gì hay không? Bằng không nàng như thế nào còn chưa tới. Tóm lại mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải vì con trai báo thù, nhớ tới con trai mình tâm Lâm Thiên liền đau...... Đây chính là huyết mạch duy nhất của Lâm gia a...... Muốn hắn sống như thế nào, tạ tội với tổ tông như thế nào, hương khói Lâm gia......

Bỗng nhiên, trong sảnh truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tất cả mọi người quay chung quanh khen tặng một đôi bích nhân.

"Cố tổng tuổi còn trẻ mà tài giỏi như vậy, bạn gái cũng xinh đẹp, thật sự là cho người người hâm mộ a."

"Đúng vậy, đúng vậy. Cố tổng nếu không phải có bạn gái, tôi liền muốn đem con gái gả cho hắn"

"Cố tổng đẹp trai giàu có, ôn nhu, ai gả cho Cố tổng thật sự là phúc khí của nàng a......"

Một tiếng khen tặng, Cố Lạc Vân rất là hưởng thụ nghe. Lại nhìn bạn gái bên cạnh.

Cau mày.

"Nhã Tĩnh, em đang nhìn cái gì vậy?"

Bạch Nhã Tĩnh cả kinh, lay lay cánh tay Cố Lạc Vân ôn nhu cười nói "Không có a, không có gì đâu, bất quá, Vân anh thật sự rất tuyệt, nhiều người như vậy đều nịnh bợ, không biết nơi này có bao nhiêu nữ nhân âm thầm nhìn chăm chú vào anh, em ghen tị......"

Nghe Bạch Nhã Tĩnh lời nói, Cố Lạc Vân cười nói "Ha ha, đó là đương nhiên, lấy địa vị của anh, ai không nghĩ nịnh bợ, bất quá, tuy rằng nơi này nữ nhân không ít, nhưng ...... Thật sự có nhiều người không có ý nịnh bợ anh"

Nói xong, Cố Lạc Vân lại nhìn nhìn bốn phía.

Bạch Nhã Tĩnh kéo Cố Lạc Vân đang bỏ bê mình, nàng vẫn biết, tâm Cố Lạc Vân sẽ không luôn luôn ở trên người mình, lúc trước dùng mọi cách sủng nịch mình cũng chỉ bất quá là nghĩ muốn được mình mà thôi...... Chân chính yêu mình , chỉ có Trạch...... Nhưng...... Hiện tại......

Bạch Nhã Tĩnh cũng nhìn nhìn bốn phía, không thấy Mộ Vũ Trạch.

Hơi hơi có chút thất vọng.

Trạch, nếu thời gian quay lại, em tuyệt đối sẽ không phản bội người...... Tuyệt đối không......( muộn rồi)

Người này so ra kém một nửa Trạch. Lại nhìn Cố Lạc Vân cảm giác đối với Trạch ngày càng cường liệt.

Trạch, chính là một thứ hoàn mỹ đang tồn tại......(fuck ngày càng đáng khinh)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro