CHAP 57 HẠNH PHÚC TIẾP DIỄN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ......

Khó có được lúc Lê Hiên bọn họ không có việc gì làm......

Bởi vì...... chuyện nên làm đều đã làm......

Cho nên Lê Hiên, Hoa Chi Băng ,Hải Đường, hơn nữa buổi sáng hôm nay Bắc Huyền Hạo mới từ Mĩ trở về, các vị đại nhân thực nhàn rỗi......

Vì thế mấy người ở trong văn phòng Bắc Huyền Hạo nói chuyện phiếm ..

"Hạo a? Chuyện lão đại giao cho cậu đã xử lí chưa?" Hải Đường nói đùa nói.

Hoa Chi Băng có chút bất mãn...... Vì cái gì Tiểu Đường Đường hỏi thăm tiểu tử kia mà không hỏi mình? Chẳng lẽ mình không có soái bằng hắn sao?

Nhưng...... Sẽ không a............

Hoa Chi Băng có chút buồn bực......

"Đó là đương nhiên, chuyện lão đại có thể không giải quyết sao??? Bất quá, nghe nói ngày hôm qua tôi không ở đây đã xảy ra chuyện nguy cấp, lão đại điên rồi???"

"Phốc......" Lê Hiên đang uống nước đột nhiên phun ra......

"Tiểu tử nói gì vậy? Coi chừng bị lão đại nghe được cậu liền bị chỉnh cho chết......" chuyện hôm qua là đại kỵ không biết sao?

Lê Hiên nhỏ giọng cảnh cáo nói.

"Ai nha, có cái gì??? lão đại sẽ không keo kiệt như vậy đi. Đúng rồi đúng rồi, còn có chuyện gì vui không??" Bắc Huyền Hạo hưng phấn hỏi, trên mặt đám người Lê Hiên đều là hắc tuyến......

Thật đúng là không sợ chết a......

Phỏng chừng một hồi tiểu tử kia gây chuyện cho xem......

Vì thế mấy người yên lặng không nói ...... Một mực quyết định bỏ qua Bắc Huyền Hạo...... không đợi lát nữa mình dính họa sát thân thì nguy......

Vì thế Bắc Huyền Hạo bị cô lập ......

"Tiểu Đường Đường a ~ chúng ta đi nơi nào ăn cơm a?" Hoa Chi Băng đầy mặt sáng lạn ~ lấy lòng nhìn Hải Đường......

"Là tôi và Lê Hiên đi ! không có cô!" Hải Đường lạnh lùng nói.

"Vì cái gì??"

"Không vì cái gì "

"Vì cái gì? vì cái gì???"

"Không vì cái gì không vì cái gì"

"Vì cái gì? vì cái gì? vì cái gì?? " (@-@)

Hải Đường khóe miệng run rẩy, đập một cái trên đầu Hoa Chi Băng.

"Tránh xa tôi một chút"

Lê Hiên không nói gì nhìn hai người đùa giỡn......

Bắc Huyền Hạo đầy mặt u oán nhìn ba người ~ vì cái gì hắn cảm giác bị cô lập ??

Được rồi, hắn đi lấy cái gì đó uống để an ủi tâm hồn yếu ớt của mình......

Bắc Huyền Hạo vừa ra văn phòng, lập tức cảm giác một trận gió lạnh đánh úp ......khiến Bắc Huyền Hạo rùng mình một cái......

Tê............ Hảo lãnh...... Thời tiết thật sự trở lạnh ......

Chạy nhanh ...... Vì thế Bắc Huyền Hạo chạy tới phòng nước chuẩn bị pha cà phê uống......

Thời điểm mấy người Lê Hiên đang trong văn phòng nói chuyện vui vẻ.

Cửa đột nhiên vỡ nát......

Chú ý...... Là cửa vỡ nát! ! thật là vỡ nát......

Mọi người chỉ cảm thấy một tiếng nổ Bắc Huyền Hạo như vậy vọt vào "Hạo, cậu làm gì đấy??" Lê Hiên cau mày hỏi. Cho dù nơi này là văn phòng Bắc Huyền Hạo nhưng cũng không thể phá hư đồ của công như vậy, dù sao cũng là sản nghiệp của lão đại .....

"Chuyện gì?? Đã xảy ra chuyện gì? Cái tình huống gì đây??? Lê Hiên công ty làm sao vậy??" Bắc Huyền Hạo hoảng sợ hỏi. Ánh mắt như ánh mắt lão đại rồi.

"Tình huống cái gì?? Cậu đang nói cái gì vậy?? Công ty làm sao là làm sao?" Hải Đường nghi hoặc hỏi.

"Công ty là sắp đóng cửa sao?? Vì cái gì trong phòng nước trà không tìm thấy cà phê? Tất cả đều là sữa?? Công ty đã không có tiền mua pha cà phê sao?? Không thể nào " mặt Bắc Huyền Hạo đầy hoảng sợ, sữa không là sữa. Cái khái niệm gì đây? cũng không phải con nít...... Bây giờ còn muốn ngậm nãi J J

Lê Hiên rất là bình tĩnh nói "Quên nói, hiện tại toàn bộ Mộ thị không tìm thấy cà phê đâu, kích thích gì đó toàn bộ đều bị cấm, lão đại còn hạ lệnh, trong trong một tháng tới, Mộ thị không cho phép uống cà phê"

"Tại sao?"Bắc Huyền Hạo rối rắm. Trong lòng rầu rĩ bất bình, lão đại là đang làm gì? Bắc buồn bực ngồi tự kỷ trong góc.

Hải Đường nhướng mi, nghiền ngẫm nói "Lão đại còn hạ lệnh trong một tháng không cho bất luận kẻ nào hút thuốc "

"Phốc......" Bắc Huyền Hạo giờ phút này muốn hộc máu......

Hắn thật sự hảo buồn bực, hảo buồn bực xoay người đi ra khỏi văn phòng......

"Nha, đi đâu đấy?" Lê Hiên hỏi.

" Ra ngoài tìm chuyện làm bằng không sẽ bị buồn bực đến chết......"

Ba người buồn cười nhìn Bắc Huyền Hạo, hắc hiện tại biết rối rắm buồn bực rồi...... Báo ứng ......

Bắc Huyền Hạo mới đi không tới vài phút......ba người trong văn phòng lại đột nhiên cảm giác một trận gió lạnh thổi qua, Bắc Huyền Hạo lại vọt vào mặt tức giận

"Cậu lại làm sao vậy?? Ai có chọc giận cậu à ??" Lê Hiên bất đắc dĩ nói.

Bắc Huyền Hạo nổi giận đùng đùng nói "Lão đại bệnh thần kinh a sáng sớm trời lạnh cư nhiên hạ lệnh không cho đóng cửa sổ.. hắc xì...hắc xì..." Bắc Huyền Hạo bị lạnh bắt đầu hắt xì......

"Nga ~ lại quên nhắc nhở cậu ...... Lão đại nói trong một tháng tới không cho đóng bất cứ cái cửa sổ nào cho không khí lưu thông......" Hoa Chi Băng cười rất không sáng lạn.

Bắc Huyền Hạo sắc mặt nhất thanh......

"Các người...... cố ý ......"

"Không có a" ba người đồng thanh.

"Tốt lắm cậu cũng đừng rối rắm ...... Nói cậu đừng không biết phúc khí có thể khiến lão đại điên thành như vậy, cậu nói trừ bỏ đại tẩu còn có thể có là ai?? Cậu ráng chịu đựng đi ~ dù sao chỉ có một tháng" Hải Đường vỗ vỗ bả vai Bắc Huyền Hạo cười nói......

Một tháng ~ một tháng như vậy sẽ chết người ......

Bắc Huyền Hạo giờ phút này đã muốn vô lực thổ tào ......

Lão đại...... Quả nhiên ngoan.

Một bên ~ Mộ Vũ Trạch ôm lấy Hàn Hân Nghiên ngồi ở ghế tổng tài, trong phòng nhiệt độ âm ấm .

Phòng trong ấm áp một mảnh......

"Trạch...... Như vậy, có thể hay không không tốt lắm a??" Hàn Hân Nghiên lo lắng nói.

"Không có việc gì ! bọn họ không có ý kiến gì !" Mộ Vũ Trạch cười cười.

Là không dám có ý kiến gì đi. Hàn Hân Nghiên nghĩ trong lòng.

"Đến...... Bảo bối có đói bụng không? Tôi với em đi nhà hàng ăn, kêu người làm thực đơn theo yêu cầu?"

"...... Không được...... Em không đói bụng......" Hàn Hân Nghiên nghĩ nghĩ...... Vẫn là quyết định nói "Trạch...... Chúng ta đi Hà Lan đi." (weo đi Hà Lan làm cái chi nhỉ)

Mộ Vũ Trạch sửng sốt "Đi Hà Lan?"

Hàn Hân Nghiên đỏ mặt. Gật gật đầu."Làm gì? Không muốn a."

"Không đâu chỉ cần là bảo bối muốn đi, nơi nào tôi cũng đồng ý, thuận tiện ...... Lão bà a......Em nói xem, chúng ta có phải hay không nên đăng ký kết hôn......" Mộ Vũ Trạch cười, xoa xoa hai má Hàn Hân Nghiên.

"....Chán ghét......" Hàn Hân Nghiên đỏ mặt, ngạo kiều "Em mới không cần gả cho Trạch......"

"A ! ! không gả cho tôi vậy em chuẩn bị gả cho ai?? Em dám? Trừ tôi ra ai dám lấy em tôi cho hắn ăn thuốc nổ"

Mộ Vũ Trạch trừng mắt sinh khí nói.

"...... Thật nhỏ mọn chỉ đùa một chút cũng không được"

"Hắc hắc em là của tôi, ai cũng không có thể cùng tôi chia sẻ......"

"...... Chán ghét...... em không để ý Trạch nữa."

"Tôi đây bất hảo em hảo......" (?-? như trong sương mù)

"...... Phốc ! ! Trạch vô lại !"

"Vô lại liền vô lại nhưng chỉ với em......"

"A a a ! ! !"

"Lão bà, thân ~ ân, tôi gọi Lê Hiên ~"

Cầm lấy điện thoại gọi Lê Hiên......

"Lê Hiên, giúp tôi chuẩn bị máy bay tư nhân ngày mai tôi muốn đi Hà Lan."

"......Vâng, lão đại"

Treo điện thoại......

Hải Đường lập tức truy vấn Lê Hiên......

Lê Hiên đem yêu cầu Mộ Vũ Trạch nói ra, đại khái không khí tạm dừng vài giây sau đó là một loạt tiếng hoan hô

'Da ngày mai có thể tạm thời giải phóng .....'.

Ha ha ha..................

Lê Hiên buồn cười nhìn mấy người...... Trong lòng một trận ấm áp thoải mái......

Như vậy......

Thật tốt......

Thật tốt......

Hạnh phúc tại tiếp tục......

Ấm áp vẫn lan tràn......

Vẫn tiếp diễn......

Vĩnh viễn, vĩnh viễn......

Chuyện tình Mộ Vũ Trạch và Hàn Hân Nghiên......

Ngọt ngào vẫn sẽ liên tục......

THE END

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc lạp ~~ tát hoa không ~~ hắc hắc

Cám ơn các đại gia kiên trì cùng ta đến bây giờ! ! thật sự thực cảm tạ......

Từng có đoạn thời gian ta viết rất ngắn thời gian cũng rất lâu ! bất quá các vị đại gia vẫn là tiếp tục không có bỏ rơi truyện của ta! chân tâm cảm tạ......

Cũng vì vậy mà ta không có ngưng viết......

Trước mắt đang ở cấu tứ một cái khác cố sự......

Hy vọng không lâu có thể cho mọi người xem......

Lại cám ơn các ngươi theo dõi đến giờ~[[*__*] hì hì

EDITOR: CUỐI CÙNG CŨNG XONG SẮP EDIT  1 TRUYỆN NỮA HIHI. THANKS M.N ĐÃ ĐỒNG HÀNH CÙNG GIA TRONG KHOẢNH THỜI GIAN EDIT TRUYỆN. CẢM ƠN NHIỀU :)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro