CHAP 6 MỘ VŨ TRẠCH GHEN TỴ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Trong khoảng thời gian này, Mộ Vũ Trạch cùng Hàn Hân Nghiên có thể nói là ngọt chết người, ngọt không đền mạng, ngọt đến người phát run.
Ăn cơm cùng một chỗ, tôi một đũa em một đũa, ở cùng một chỗ, Hàn Hân Nghiên cơ hồ là treo trên người Mộ Vũ Trạch, Mộ Vũ Trạch cũng vui vẻ hoan hỉ, lên lớp cũng cùng một chỗ, Hàn Hân Nghiên lên lớp chính là mãnh liệt nhìn chằm chằm Mộ Vũ Trạch, còn kém không chảy nước miếng, ngẫu nhiên còn hoa si cười cười "người này là của mình, ha ha, là của mình!"
Hai người đã ở cùng còn kém không ngủ cùng nhau. Hình ảnh này khiến toàn trường đều một trận hâm mộ, ghen tị, hận a......
Ngay cả Lê Hiên tự dặn mình bình tĩnh cũng không thể bình tĩnh nổi.
Lần thứ 365 Lê Hiên thở dài "Lão đại, hai người có thể sẽ không có ý tưởng ra oai lóe lên trong đầu a. Khiêm tốn a, khiêm tốn a". Tuy rằng nói lão đại có 'độ ấm' là rất tốt, nhưng cũng quá quá ấm đi, đều đem nhiệt giết người nha.
Lại một lần nữa bất đắc dĩ nhìn về phía hai con người kia, lời này Lê Hiên thật không dám nói, nếu không chính là chết không toàn thây ......
"Trạch, em hôm nay đụng trúng một người, trong tay nàng ôm một cái tiểu cẩu trắng tuyết, hảo khả ái a, lông xù , đáng tiếc nếu không phải chủ nhân nó đột nhiên có việc, em liền còn có thể cùng tiểu cẩu kia chơi một hồi nữa!" Hàn Hân Nghiên là hưng phấn cùng buồn bực nói.
"Nga? Phải không !" Mộ Vũ Trạch nhìn Hàn Hân Nghiên có chút đăm chiêu.
Nhìn Mộ Vũ Trạch không yên lòng, Hàn Hân Nghiên hai tay xoa thắt lưng cả giận nói "Nói, có phải Trạch đang suy nghĩ về nữ nhân khác? Thành thật sẽ đươc khoan hồng."
"Ngạch, không phải a, có em tôi như thế nào còn có thể nghĩ đến nữ nhân khác? Các nàng đều không lọt vào được mắt của tôi!" Mộ Vũ Trạch ôn nhu nói, nói xong chính là nhanh tay ôm Hàn Hân Nghiên tiến vào trong lòng mình.
Lời này là thật sự, một tháng qua, Hàn Hân Nghiên đã sớm đem tâm mình chiếm lấy, tràn đầy một mảnh.
Hàn Hân Nghiên bất mãn chu chu miệng, nhưng là trong mắt cũng là mang theo ý cười lẫn hưởng thụ.
Biệu hiện Hàn Hân Nghiên triệt để làm Mộ Vũ Trạch mềm nhũn, yêu chết bé con trong lòng a, như thế nào có thể dễ thương như vậy? Kìm lòng không đậu, Mộ Vũ Trạch cúi đầu hôn xuống cặp môi thơm dụ hoặc mình.
"Umh...umh.... Không cần, chán ghét Trạch, ha ha!" Hai người lại bắt đầu đùa giỡn. Sau lại là tình tứ a ~
Ai...... Đây là lần thứ 366 Lê Hiên thở dài .
Lão đại, hình tượng của ngươi a, hình tượng a......
Lão đại thay đổi cũng không biết là phúc hay họa a......
Ai......lần thở dài thứ 367, từ lúc còn là tiểu hài tử đến giờ thở dài cộng lại cũng không bằng mấy ngày nay a.
Ngày hôm sau, Hàn Hân Nghiên theo thường lệ dậy sớm, trong lòng suy nghĩ chuẩn bị đi mua một chút đồ nấu buổi tối cho Mộ Vũ Trạch ăn và nhưng lại sợ dạ dày của nàng chịu không nổi, mình cũng đau lòng cho nên hiện tại Hàn Hân Nghiên là đi mua đồ sớm một chút cho Mộ Vũ Trạch ăn.
"Nghiên Nghiên đến trường à? Mẹ đã làm xong bữa sáng lại ăn rồi đi." Hàn ma ma nói.
"Không được, con có việc đi trước, tạm biệt, mẹ cùng ba ăn đi!" Nói xong mang theo ba lô bỏ chạy ra ngoài.
"Đứa nhỏ này, vẫn là không thay đổi a!" Hàn mẹ bất đắc dĩ nói.
"Đứa nhỏ lớn xác! đúng rồi, con bé gần đây có phải hay không đang yêu?" Hàn ba nghi hoặc hỏi.
"A!!! không thể nào, Nghiên Nghiên đứa nhỏ này không phải nói không quen bạn trai sao?" Hàn mẹ có chút kinh ngạc.
Đúng vậy, thật lâu trước đây, Hàn mẹ ngẫu nhiên nói con gái nhà hàng xóm có bạn trai tốt, Hàn Hân Nghiên lúc ấy liền nói câu " mẹ, con sẽ không quen bạn trai, trừ ba ra, bên ngoài nam nhân nào cũng xấu, đều là giả vờ, con tình nguyện thích nữ nhân sẽ không thích nam nhân! bởi vì nam nhân khiến con cảm thấy ghê tởm." Hàn Hân Nghiên từ nhỏ liền đối nam sinh không hiểu vì sao rất bài xích, đây là Hàn ba Hàn mẹ đều biết, chỉ là không nghĩ tới nữ nhi nhà mình sẽ nói thích nữ nhân, nhất thời bị thẩn thờ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Hiện tại nhớ lại, chẳng lẽ nữ nhi nhà mình thật sự............
Hàn mẹ lắng nói "Sẽ không, Nghiên Nghiên thật sự...... Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt a."
Hàn ba cau mày nói "Buổi sáng công ty không có việc gì, tôi sẽ trường của Nghiên Nghiên, dù sao đó là trường học lớn nhất dành cho giới quý tộc, tin tưởng bên trong hẳn là không có loạn như vậy."
"Ân, hy vọng là vậy, đứa nhỏ này, như thế nào như vậy không để chúng ta bớt lo a!" Hàn mẹ bất đắc dĩ nói.
Hàn Hân Nghiên không biết có một chuyện kinh hỷ đang chờ mình vẫn còn đang cao hứng phấn chấn cầm đồ ăn sáng hướng công ty Mộ thị đi.
Nhân viên công ty Mộ thị dùng mọi ánh mắt nhìn nàng, bất quá nàng cũng không để ý, dù sao một tháng đã trở thành thói quen.
Hàn Hân Nghiên từ nhỏ đã được Hàn ba Hàn mẹ xem như quốc bảo ở trong tay, bảo bối đòi mạng, bình thường cũng không cho ra khỏi cửa cơ hồ là mỗi ngày đều ở nhà xem tiểu thuyết. Điện thoại, báo chí cái gì cũng không xem, cho nên kỳ thật chỉ biết là tập đoàn Mộ thị rất có tiền rất có quyền, nhưng là có bao nhiêu quyền thì không biết, dù sao này cũng là ngẫu nhiên nghe được từ lão ba nhà mình , lúc ấy cũng không để ý đến, cho nên cũng khó trách nàng không biết ánh mắt nhân viên nhìn mình đại biểu cho cái gì, đó là hâm mộ, ghen tị, hoài nghi ......
Dù sao tổng tài trước giờ là chưa cùng bất cứ một ai ngọt ngào như vậy, hiện tại là nữ nhân này, mỗi ngày cùng tổng tài thân mật như vậy. Đây chính là khiến tâm của những người thầm mến mộ tan nát a.....
Hiện tại những người đó hận không thể dùng ánh mắt ăn Hàn Hân Nghiên, dùng ánh mắt giết chết Hàn Hân Nghiên, đều nói khi yêu chỉ số thông minh của nữ nhân sẽ tụt xuống bằng 0, cũng đúng, ghen tị hận ý rất rõ ràng, cũng chỉ có nhân tài Hàn Hân Nghiên như vậy không hiểu đó là ý tứ gì đi.
"Trạch, em đến đây......" Hàn Hân Nghiên cao hứng đẩy cửa ra vừa muốn đi vào, chỉ thấy một tiểu cẩu trắng như tuyết hướng mình mà chạy đến, cọ cọ dưới chân mình a.
"Gâu~gâu~gâu~" Đó là một loài chó quý, bộ lông hoàn toàn là màu trắng, lỗ tai mềm mại, hai ánh mắt đen sáng lấp lánh như nước trong veo, cái lưỡi phấn nộn lộ ở bên ngoài, tiểu cẩu hảo xinh đẹp hảo khả ái a. Mình là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu cẩu như vậy.( ta nói này độc giả đây là loại chó tên samoyed, hảo khả ái a)
"Oa oa oa oa oa ~~~~~" Hàn Hân Nghiên đưa tay sờ hưng phấn dị thường ôm lấy tiểu khả ái dưới chân, sờ hết chỗ này rồi đến chỗ kia, vẻ mặt vui sướng phi thường kích động.
"Trạch, này, này...." Hàn Hân Nghiên kích động vui vẻ nói không ra lời.
"Tặng cho em, có thích không?" Mộ Vũ Trạch cười nói. Thật vất vả mua từ nước ngoài a, là loại chó quý a, cũng là xinh đẹp nhất cao quý nhất, đã biết nàng sẽ thích.
"Ân ân ân ân ân, thích, thích, em rất thích , a a a, hảo khả ái, thật vui vẻ! tTrạch, Trạch Trạch." Hàn Hân Nghiên hưng phấn kêu.
"Em thích là tốt." Mộ Vũ Trạch cười, thực thỏa mãn. Chỉ cần là nàng thích, mình đều sẽ liền cho nàng. Mình đã nói qua, sủng nàng sủng đến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn đến Hàn Hân Nghiên vui vẻ, Mộ Vũ Trạch cảm thấy mua con tiểu cẩu này thật sự đúng rồi. Chỉ cần nàng vui vẻ liền hảo.
Nhưng là......
Qua nửa giờ ......
Mộ Vũ Trạch hối hận, nửa giờ đã qua, Hàn Hân Nghiên chính ở chỗ này đùa cẩu, mình cũng không liếc một cái, bữa sáng của mình còn bị lạnh lùng quăng ở một bên.
Mình cư nhiên bị bỏ rơi, Mộ Vũ Trạch thực khó chịu, phi thường khó chịu, đáng chết, mình mua cẩu là muốn Hàn Hân Nghiên vui vẻ, càng thêm yêu mình nhưng không phải mua đến khiến Hàn Hân Nghiên bỏ rơi mình để chơi với nó......
Khó chịu, thực khó chịu......( ta nói ngươi này Mộ Vũ Trạch ngươi thế nào lại đi ghen với một tiểu cẩu a thật mất mặt, đúng vậy a thật mất mặt)
Mộ Vũ Trạch chịu không nổi, mạnh mẽ đứng dậy đem Lê Hiên bên cạnh sợ tới mức hồn phách lên mây, mồ hôi lạnh ứa ra, thiên a thiên a, lão đại trăm ngàn đừng đem khí phát ra trên người ta a... Lão thiên phù hộ, lão thiên phù hộ......
Mộ Vũ Trạch không biết đã dọa Lê Hiên tới mức chết người. Lập tức hướng đến bên Hàn Hân Nghiên vô tư đùa giỡn với tiểu cẩu, Lê Hiên thế này mới có hành động, lấy khăn tay xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh, thiên, này không còn cách nào khác, lão đại hiện tại tâm tình chợt cao chợt thấp, khiến cho lòng người hoảng sợ a......
Mà Hàn Hân Nghiên còn không biết nguy hiểm tiến đến vẫn đang ở nơi đó cùng tiểu cẩu đùa đến không biết trời trăng mây gió gì......
"Nha, Trạch nói chúng ta nên gọi tiểu khả ái này là cái gì cho tốt? Nó xinh đẹp khả ái như vậy, nhất định phải gọi hay một chút, đúng không?" Hàn Hân Nghiên nói cũng không ngẩng đầu lên.
Tiểu cẩu kia tựa hồ thực vui vẻ, vươn cái lưỡi phấn nộn liếm liếm lòng bàn tay Hàn Hân Nghiên.
"Gâu~gâu~gâu~"
"Ngoan ngoan, hảo khả ái a, a a a!"
Mộ Vũ Trạch cảm giác chính mình trên trán gân xanh nhanh chóng xuất hiện, đi nhanh đến hướng của Hàn Hân Nghiên, một tay đoạt lấy tiểu cẩu trong tay nàng.
Mộ Vũ Trạch nhìn nhìn tiểu cẩu nằm trong tay mình, không nói hai lời liền ném đi(ta hận ngươi a Mộ Vũ Trạch tiểu cẩu a a a a), một ném kia khiến tiểu cẩu mạnh mẽ bay về phía Lê Hiên, Lê Hiên cả kinh, cuống quít ôm lấy, thế này mới buông lỏng một hơi, trái tim cũng vì vậy mà thả lỏng. Này thật là thật là thật là không có cách nào khác, chính mình sớm hay muộn lao lực quá mà tử a...... như vậy liền ném a.
"A a, Trạch làm gì?" Hàn Hân Nghiên vừa thấy tiểu cẩu bị ném ra ngoài, tâm nhất thời lộp bộp rơi xuống, khẩn trương trách người nọ.
Cư nhiên khẩn trương kia vì tiểu cẩu mà bỏ qua mình, Mộ Vũ Trạch u oán trừng mắt nhìn Hàn Hân Nghiên, xoay người lạnh lùng nói "Lập tức khiến tiểu cẩu biến mất trước mặt ta, ta không nghĩ sẽ thấy nó lần nữa......"
Dứt lời bóng Lê Hiên lập tức không thấy, lão đại lên tiếng , nếu không chạy nhanh chỉ sợ chính mình là người kế tiếp bị lão đại ném đi.
"Trạch!!!!" Hàn Hân Nghiên tức giận nhìn Lê Hiên chạy đi. Xoay người nhìn Mộ Vũ Trạch "Trạch làm gì vậy?" Hàn Hân Nghiên ngữ khí có chút tức giận, tiểu cẩu khả ái như vậy Trạch như thế nào có thể ném đi?
Mộ Vũ Trạch đem Hàn Hân Nghiên gắt gao ôm ở trong lòng, lạnh lùng nói "Emlà của tôi, sự chú ý của em chỉ có thể đặt ở trên người tôi, cẩu cũng không được......"
Hàn Hân Nghiên có chút bất đắc dĩ nói "Trạch, kia chỉ là một tiểu cẩu mà thôi".
"Cẩu cũng không được, em chỉ có thể là của tôi!!" Mộ Vũ Trạch nhìn chằm chằm Hàn Hân Nghiên nói.
"Ai, Trạch, tiểu cẩu không phải Trạch đưa em sao, bởi vì là Trạch đưa cho nên em mới có thể vui vẻ như vậy." Đương nhiên, còn có chính là tiểu cẩu hảo khả ái a, những lời này không thể nói, nếu không, không biết dấm chua Trạch còn muốn ăn tới khi nào.
"Nhưng là em bỏ rơi tôi, em có biết hay không em bởi vì tiểu cẩu kia mà bỏ tôi nửa giờ, còn có, bữa sáng đến bây giờ tôi còn chưa có ăn!"
Quả nhiên, Mộ Vũ Trạch nói ra câu sau, lập tức nghĩ tới bữa sáng chính mình thật sự bởi vì tiểu cẩu mà bị lạnh lùng đặt một bên, như vậy không phải là nói Trạch vẫn chưa có ăn, Hàn Hân Nghiên quả nhiên đau lòng, ý thức được mình giống như thật sự bỏ rơi Trạch, nghĩ nàng là một người cao quý, vĩ đại khi nào thì bị đối đãi như vậy, nhất thời, Hàn Hân Nghiên tràn đầy đau lòng, trong lòng vẫn tự trách mình. (tiểu cẩu chia buồn, ngươi triệt để bị HHN lãng quên)
"A, Trạch, thực xin lỗi, thực xin lỗi, em..em không biết...... em!" Hàn Hân Nghiên đau lòng không biết nên nói như thế nào .
Mộ Vũ Trạch thế này mới cười cười, nguyên lai vừa rồi là nàng giả vờ, đối với bảo bối như thế nào có khả năng thật sự lãnh băng mà đối đãi.
"Ân, tôi hiện tại rất đói bụng......" Mộ Vũ Trạch làm bộ đáng thương nói. Nếu Lê Hiên ở trong này, khẳng định sẽ lại đứng hình như bị thiên lôi đánh trúng a.
"A nhanh, chúng ta đi ăn, không ăn bữa sáng sao được, nhanh lên, chúng ta đi." Nói xong, Hàn Hân Nghiên đem chuyện tiểu cẩu sớm vong không còn một mảnh, lôi kéo Mộ Vũ Trạch đi ra ngoài.
Mộ Vũ Trạch cười cười, tùy ý nàng kéo chính mình.
Hừ, cùng ta đấu? Chờ ngươi thành tinh biến thành người lại đến cùng ta đấu, chỉ là tiểu cẩu còn vọng tưởng cùng ta tranh giành tình cảm? Hừ, không biết tự lượng sức mình. (tự hào cái gì thật mất mặt a)
Không thể không nói, khi yêu chỉ số thông minh của nữ nhân thật thấp a.
Trong lòng Lê Hiên là tiểu cẩu, đến bây giờ còn không biết mình nên đem tiểu gia hỏa này đi đâu.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro