Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Thấy đồ ăn trên bàn đã lạnh, Tuyết Thảo có chút kinh ngạc, xem ra, thức ăn này phải làm xong từ tối hôm qua. Tô Mặc thế nhưng lại thật sự xuống bếp làm cơm chiều cho nàng? Tuyết Thảo nhịn không được ngẩng đầu nhìn xung quanh  xem mặt trời có phải mọc ở hướng Tây hay không.

Một người vô liêm sỉ như vậy. . . . . .

Tuy rằng, quả thật bây giờ hắn tốt hơn trước kia rất nhiều.

Rất nhiều.

Chỉ là, bây giờ Tô Mặc ở đâu rồi?

Tuyết Thảo dạo qua một vòng ở trong nhà nhưng không tìm thấy hắn, đang cân nhắc buổi sáng hôm nay hắn có lên núi hái thuốc hay không, bỗng nhiên vừa ngẩng đầu,liếc qua cửa liền nhìn thấy Tô Mặc ở sân ngoài. Người hắn đầy bùn đất, gương mặt dính tro bụi, bẩn đến không nhìn ra bộ dáng gì, tóc tán loạn, râu mọc xanh dưới cằm.

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Nàng đi đâu vậy?”

Hai người bọn họ đồng thanh hỏi ra lời này, điểm khác biệt chính là Tuyết Thảo mang theo kinh ngạc, Tô Mặc lại che giấu áp chế không được nỗi giận, lo lắng, sợ hãi, cả đêm lo lắng chờ đợi, cả đêm lo âu bất an, sợ nàng gặp chuyện không may, sợ nàng vừa đi sẽ không về, sợ nàng cứ như vậy mà rời bỏ hắn, dù sao, bây giờ Tuyết Thảo không hề che giấu sự chán ghét đối với Tô Mặc.

Tuyết Thảo không nghĩ tới Tô Mặc sẽ tức giận, nàng giật mình, trả lời: “Ngủ một đêm dưới chân núi.”

“Nếu nói buổi tối về vì sao không về? Nếu không về vì sao không bảo người đến thông báo một tiếng?” Tô Mặc giống như đang giận dữ, bước vài bước đến bên cạnh Tuyết Thảo, giữ lấy cằm của nàng, khiến cho Tuyết Thảo ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Chỉ trong mấy năm nay nàng thế nhưng đã học được cái dáng vẻ thất hứa với người khác mà bình thản ung dung rồi!”

Đối mặt với lửa giận của Tô Mặc, Tuyết Thảo cảm thấy không biết làm sao, sau khi nghe thấy những lời này của hắn, Tuyết Thảo cười lạnh, nói: “Tô công tử là người trọng chữ tín sao?” Nàng đẩy bàn tay Tô Mặc đang giữ cằm mình xuống, “Tuyết Thảo cũng không phải là nhân vật gì lớn, ta không có quyền sai người đến báo cho ngươi vì những chuyện vụn vặt đó. Hơn nữa, Tô công tử cũng đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta, tránh làm cho ta nghĩ lầm là ngươi đang lo lắng cho ta.”

“Ta đang lo lắng nàng.” Tô Mặc bình thản nói

Tuyết Thảo cười lạnh xoay người vào nhà: “Lo lắng? Tuyết Thảo sao có thể so sánh với công tử cao quý, tiện mệnh này ai mà coi trọng chứ?”

Liên tục mấy ngày Tuyết Thảo luôn dùng những lời lạnh nhạt như vậy nhưng Tô Mặc không giận, nhưng hôm nay một câu nói kia làm cho Tô Mặc trầm mặt: “Nàng không coi trong nhưng ta coi trọng.”

Tuyết Thảo dừng bước một chút, hơi hơi nghiêng mặt qua, khóe môi không có đến nửa độ cong: “Tô Mặc, cái sinh mệnh mà ngươi coi trọng, từ ba năm trước đây đã bị ngươi giết một lần rồi.”

Sắc mặt Tô Mặc trắng nhợt, giống bị người ta tát mạnh một cái, một bụng tức giận chưa kên tiếng nào thì đã bị dập tắt, nỗi đau đớn trống trải khó nói và sự hối hận luôn vương vấn trong lòng: “Thật xin lỗi.” Trong ba năm nay, vô số đêm trong giấc mộng hắn mơ thấy mình nói lời tạ tội với Tuyết Thảo, nhưng mỗi lần tỉnh lại, chỉ còn một căn phòng lạnh ngắt, hắn thật sự chịu sự tra tấn mù mịt đó đủ rồi, cho nên tối hôm qua không thấy Tuyết Thảo trở về hắn mới có thể sợ hãi như vậy, cho nên mới không áp chế được cơn tức, hắn kỳ thật. . . . . .

Chính là sợ hãi.

Tuyết Thảo không để ý tới hắn, vẫn bước vào phòng, đóng cửa lại. Một mình ở trong căn phòng quạnh quẽ.

Tô Mặc ở ngoài phòng lẳng lặng đứng trong chốc lát, sau đó vào nhà không nói được một lời mà dọn dẹp thức ăn lạnh lẽo trên bàn.

Tuyết Thảo không biết thức ăn này là ngày hôm sau khi nàng qua rồi Tô Mặc bắt đầu làm, từng có cuộc sống cao cao tại thượng như vậy, hắn không cần xuống bếp nấu cơm, một cái bếp nho nhỏ thôi đã làm cho người xưa nay bình tĩnh như Tô Mặc trở nên luống cuống tay chân, vật lộn một ngày trời mới làm được mấy đĩa đồ ăn như vậy, hắn xem chúng giống như bảo bối nâng niu đặt trên bàn, vẫn đợi vẫn đợi, đợi cho thức ăn lạnh tanh cũng không đợi được bóng dáng kia trở về.

Tay Tô Mặc thu dọn bàn ăn hơi hơi ngừng lại, đôi mắt hạ xuống.

Thì ra cảm giác bị người ta phụ lòng đúng là đau đớn lạnh lẽo như vậy. Đây là báo ứng kiếp này của hắn.

Chương 5

          Trên vai Tô Mặc vẫn còn vết thương cũ, sau khi chạy ra ngoài tìm Tuyết Thảo suốt một đêm, vết thương của hắn lại tái phát, tay trái hoàn toàn không có cách nào nâng lên được. Sau khi ngủ dậy thì cảm thấy đau đớn càng tăng, do vậy sáng sớm ngày hôm đó hắn không vấn tóc, để nguyên một đầu tóc đen rối tung mà đi ăn điểm tâm.

          Ở đối diện bàn ăn, Tuyết Thảo thản nhiên liếc nhìn hắn một cái: “Trở về buộc tóc lại đi, bộ dáng của ngươi như vậy không thể lên núi hái thuốc.”

          Tô Mặc bất đắc dĩ cười nói: “Đau vai, không thể nâng tay lên được.” Hắn dừng một chút, mang theo một chút chờ mong nói, “Không bằng, Tuyết Thảo giúp ta vấn tóc đi? Giống như trước đây vậy.”

          Tuyết Thảo để đũa xuống, liếc mắt nhìn chằm chằm Tô Mặc, muốn dùng ánh mắt này để đánh thức hắn, muốn hắn tự hiểu, mà rõ ràng, nàng đánh giá thấp da mặt của Tô Mặc, hắn cười tủm tỉm xoay người đi vào buồng trong, ngồi ở trước gương trang điểm, dịu dàng gọi Tuyết Thảo: “Giúp ta vấn lại búi tóc trước kia được không? Tự mình ta luôn làm không được.”

          Tuyết Thảo ở bên ngoài im lặng hồi lâu, Tô Mặc ở bên trong cũng xiết chặt  nắm tay hoang mang chờ đợi, có lẽ nàng sẽ không vào, dù sao đối với Tuyết Thảo mà nói, “trước kia” có lẽ là điều mà nàng muốn quên đi nhất.

          Cũng không lâu như dự đoán, Tuyết Thảo lại thật sự bước vào, nàng liếc mắt một cái cầm chiếc lược trên bàn trang điểm lên, qua loa chải vài cái trên mái tóc rối tung của hắn, xuống tay tàn nhẫn cơ hồ muốn lột da đầu của Tô Mặc, Tô Mặc cười khổ: “Tuyết Thảo, mượn cơ hội trả thù cũng không tốt lắm đâu.”

          “Ngươi không biết sao, cho tới bây giờ ta luôn là một người phụ nữ thích ném đá xuống giếng.” Nàng nói chuyện không chút lưu tình, nhưng động tác tay quả thật nhẹ hơn rất nhiều. Mái tóc dài trong tay vẫn mềm mại như lúc trước, trong thoáng chốc làm cho Tuyết Thảo nhớ đến năm đó trong căn phòng mùi hương thoang thoảng, lúc Tô Mặc vẫn còn là một môn chủ luôn có nụ cười nhạt, mà nàng là nha đầu được hắn nhặt về, người duy nhất có thể ở gần hắn.

          Chớp chớp mắt, Tuyết Thảo phục hồi lại tinh thần, thấy mái tóc đen trong tay đã xen lẫn vài sợi bạc, người này. . . . . . Mấy năm nay dường như trải qua cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.

          Nàng cố gắng xua tan suy nghĩ hiện lên trong lòng, chải qua loa hai ba cái, sau đó tùy ý vấn một búi tóc cho hắn rồi dùng trâm gài tóc cố định. Tô Mặc có chút thất vọng: “Không phải búi tóc năm đó.”

          “Ngươi cứ tháo ra rồi tự vấn lại đi.” Sắc mặt Tuyết Thảo không tốt mà nói, “Chuẩn bị cho tốt rồi cùng ta lên núi.”

          Nàng xoay người muốn đi, lại bị Tô Mặc kéo tay: “Hôm nay tóc Tuyết Thảo vấn hơi lỏng, có qua có lại, ta cũng vấn tóc cho nàng một lần?”

          Tuyết Thảo nghĩ muốn dứt khoát cự tuyệt, nhưng nhìn thấy nét mặt của Tô Mặc, nàng chẳng biết tại sao lại không nói ra được những lời tàn nhẫn, bởi vì Tô Mặc luôn cười đến vô tâm không phế, chưa từng lộ ra vẻ mặt chua sót như thế, tựa như khi nàng cự tuyệt, hắn có thể sẽ khóc lên.

          Tuyết Thảo ngồi xuống, xõa tóc ra.

          Tô Mặc đứng ở phía sau nàng, chải từng sợi từng sợi tóc trên đầu nàng, so với động tác của hắn, thì động tác lúc trước của Tuyết Thảo giống như đang giết gà vậy.

          Đây là lần đầu tiên, ở trước mặt Tô Mặc, Tuyết Thảo ngồi, hắn đứng. Tuyết Thảo thất thần suy nghĩ, có lẽ bây giờ đúng như lời nói trước kia của hắn —— bọn họ thật giống một đôi vợ chồng bình thường, ngày qua ngày trải lặng lẽ trải qua những năm tháng bình thường bên cạnh nhau.

          “Tóc Tuyết Thảo không đẹp.” Tô Mặc nắm một lọn tóc của nàng lên có vẻ không thích nói, “Vừa khô lại vừa vàng, không chịu ăn uống đầy đủ sao?”

          Tất nhiên là không thể so sánh với Tô đại công tử ngươi. . . . . . Câu nói chói tai này chuyển vòng vo ở trong miệng nàng, cuối cùng bị nuốt xuống thay đổi một câu không quá chói tai: “Tóc đẹp để làm cái gì, lại không thể ăn thay cơm.”

          Tô Mặc mỉm cười, nhưng lại cúi người xuống, đặt nhẹ môi lên mái tóc của nàng, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn: “Cho ta ăn thay cơm cũng được?”

          Đây là. . . . . . Lời trêu chọc không hề che giấu.

          Mang tai Tuyết Thảo đỏ lên, xoay đầu, nhanh chóng đoạt lại tóc của mình, hung tợn trừng mắt với Tô Mặc. Nhưng cô nương mặt đỏ tai hồng, tức giận như thế nào, thì thoạt nhìn cũng là dáng vẻ thẹn thùng. Tô Mặc lại nở nụ cười chẳng hiền lành gì. Nhưng không đợi ý cười mở rộng, ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng lại ở sau gáy của Tuyết Thảo.

          Một vết sẹo khó coi lẳng lặng bám vào, kéo dài từ trên xuống đi vào trong áo của nàng.

          Tô Mặc thất thần, theo bản năng lấy tay chạm vào. Tuyết Thảo đột nhiên kịp phản ứng, mạnh mẽ nghiêng người, một tay che sau gáy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tô Mặc, không còn dáng vẻ ngượng ngùng khi nãy.

          Tô Mặc cảm thấy được giọng hơi khô khản: “Đó là. . . . . . làm sao vậy?”.

Chương 6

          Tuyết Thảo không trả lời, đưa tay muốn giành lấy chiếc lược trong tay Tô Mặc: “Tự ta làm, không cần phiền ngươi.”

          “Nơi đó làm sao mà bị thương?”

          “Đưa lược cho ta.”

          “Như thế nào mà bị thương?”

          Hai người giằng co qua lại, trong phòng im lặng một lúc lâu, Tuyết Thảo cong khóe môi, giống châm biếm giống như đau đớn: “Như thế nào bị thương, ngươi còn không biết sao?”

          Trong nháy mắt sắc mặt Tô Mặc trắng bệch.

          Tuyết Thảo khép mắt lại, trong bóng đêm bình phục một chút cảm xúc, rồi sau đó mới nói: “Ba năm trước đây, ngươi giúp thiên kim minh chủ thỏa mãn tâm nguyện, tự tay đẩy ta xuống vách núi.” Nàng lẳng lặng nhìn thấy chính mình trong gương đồng, ánh mắt bình tĩnh, tựa như đang nói về chuyện của người khác, “Ta bị dòng sông dưới núi cuốn đi, đá vụn đáy sông cắt tạo nên vết thương này của ta, cứ bị cuốn đi cho đến vùng nước chảy chậm mới được mấy nông phụ cứu lên.”

          Tô Mặc xiết chặt nắm tay, trầm mặc không nói gì

          “Xương đùi bị đứt, thầy thuốc ở sơn thôn không buộc chắc, chân ta lại bị gãy lần nữa, cả người ta đều bị thương, thầy thuốc nói nam nữ khác biệt, từ chối giúp các nông phụ bôi thuốc cho ta, các nàng ấy mềm lòng, mỗi lần đổi thuốc cũng không nhẫn tâm xuống tay, da thịt của ta đều bị xé rách, cả người toàn băng vải, cho các nàng ấy giúp ta bôi thuốc. Suốt một năm trời, ta sống vô cùng khó khăn.” Tuyết Thảo nhìn ánh mắt của Tô Mặc trong gương, trầm giọng nói,

          “Tô Mặc, ta cố gắng sống sót như vậy, không phải để bị ngươi chà đạp nữa.”

          Cho nên, đừng mê hoặc nàng nữa, nàng vốn không có sức chống cự đối với người tên là Tô Mặc.

          Trong phòng lặng im, Tô Mặc lấy tay chạm vào vết sẹo phía sau gáy của Tuyết Thảo, lúc này đây Tuyết Thảo không trốn tránh. Ngón tay Tô Mặc nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt vết sẹo mấy lần: “Rất đau sao?” Tuyết Thảo chỉ bình tĩnh theo dõi gương mặt của hắn trong gương, Tô Mặc cũng không cần nàng trả lời, vẫn im lặng trong chốc lát, lại giữ lấy một lọn tóc của nàng, dùng lược chậm rãi chải tóc.

          Cho đến khi chải xong mái tóc của nàng, Tô Mặc mới nói: “Thực xin lỗi.”

          Hắn không thể giải thích, bởi vì sự thật chính là như thế.

          “Bây giờ có xin lỗi, đều là vô nghĩa.”

          Tuyết Thảo đứng dậy đi ra khỏi buồng trong, xách giỏ trúc mang lên lưng, đi lên núi hái thuốc. Thứ nàng cần không phải là lời xin lỗi của Tô Mặc, bởi vì những thứ đó cũng không thể bù đắp được. Nàng vốn tưởng rằng nàng phải tận mắt thấy Tô Mặc thống khổ, thấy hắn ân hận vì trước đây đã làm sai, nhưng mà hình như bây giờ nàng cũng không còn chờ mong thấy được những điều đó trên gương mặt của Tô Mặc .

          Nàng giữ Tô Mặc lại, mỗi ngày nhìn thấy Tô Mặc, rốt cuộc cần gì trên người hắn. . . . . .

          Có lẽ ngay cả chính nàng cũng không thể nói rõ.

          Thời gian chậm rãi trôi qua, tháng bảy tới, giữa mùa hè, dược thảo trên núi nhiều hơn, Tuyết Thảo thích đi một vài nơi hẻo lánh tìm càng nhiều thảo dược trân quý, Tô Mặc ngoan ngoãn đi theo phía sau Tuyết Thảo. Vì thế Tuyết Thảo dần dần phát hiện, từ lúc vào hạ tới nay, món ăn thịt chim, thú rừng trên bàn cơm của bọn họ từ từ nhiều hơn.

          “Quả nhiên khi ngươi là một người không có võ công, cũng làm cho người ta không thể xem thường.” Trên đường lên núi, thấy Tô Mặc dùng nhánh cây đánh ngất xỉu một con thỏ hoang bỏ vào trong giỏ trúc, Tuyết Thảo đột nhiên có chút cảm xúc.

          Đối mặt với sự trêu chọc của Tuyết Thảo, Tô Mặc chỉ cười khẽ: “Tuyết Thảo có xem thường ta một chút thì cũng không sao.”

          Nếu là ba năm trước đây nghe nói như thế, nàng không biết sẽ cười vui vẻ biết bao nhiêu, nhưng bây giờ. . . . . . Trên đời này, nàng phải là người không thể yên tâm với hắn nhất, một lần bị rắn cắn, Tuyết Thảo sao dám toàn tâm toàn ý tin tưởng Tô Mặc. Tuyết Thảo không tiếp lời, quay đầu thấy trên sườn dốc có một cây linh chi thật to, nàng vui mừng trong lòng, động tác nhanh nhẹn đi về phía sườn dốc.

          Tô Mặc ở sau nhìn nàng, chợt thấy chân Tuyết Thảo sắp giẫm lên một vùng đất bùn ướt, hắn còn chưa nói ra một tiếng “cẩn thận”, Tuyết Thảo đã thét lên một tiếng kinh hãi, cái chân còn lại bỗng nhiên bị trượt, thân hình nghiêng về một bên, Tô Mặc chưa kịp nghĩ gì, đã bổ nhào đến, một tay kéo Tuyết Thảo vào trong lòng, hai người giống như quả cầu nhanh như chớp lăn xuống dốc.

          Cũng may là giữa mùa hè, cỏ cây rậm rạp trên núi làm giảm bớt sức lăn của hai người không ít. Lăn thẳng xuống khoảng bốn năm trượng, lưng của Tô Mặc va vào một bụi cây, lúc này thế lăn mới dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro