[19] Trận mưa điện Thiên An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận mưa này quả thật là dai dẳng.

Thiên Hinh đứng trong thư phòng nhìn ra phía sân chính, tay nàng siết chặt quyển sách đáng thương.

Đàm Thu lẳng lặng quan sát nàng.

Lúc y hiểu nàng đối với Trần Cảnh không đơn thuần chỉ là vua tôi. Nhưng y không hẹp hòi đến nỗi hận Cảnh, đơn giản vì y không làm được. Y không chấp nhận chuyện đã từng thân thiết, bỗng nhiên trở mặt làm kẻ thù. Vả lại, Cảnh lại vô cùng đơn thuần, và y cũng là nạn nhân của Trần Thủ Độ mà thôi.

Đàm Thu tiến lại gần nàng, hạ giọng.

-Bệ hạ, Trần Cảnh cũng đã quỳ ở đó bốn canh giờ rồi, trời cứ mưa không ngớt, y ở đó mãi thì nguy.

Nàng trầm ngâm. Thật ra đã bao lần nàng thấy y gục xuống, rồi lại quỳ thẳng dậy, rồi lại khuỵu ngã...

-Cứ mưa thế này, vỡ đê mất.

Mắt nàng tối lại, nàng rời khỏi khung cửa, trở vào trong.

Đàm Thu biết nàng đang cố chịu đựng. Nàng thu hồi lệnh đuổi y khỏi cung rồi. Một phần vì nếu dư không đuổi một cận vệ khỏi cung không lí do sẽ gây bất mãn cho gia nô trong cung, một phần cũng vì phía sau Trần Cảnh là Trần Thủ Độ.

Nhưng lí do lớn nhất, chắc chắn là nàng không nỡ...

_____

Cảnh thấy mắt mình mờ đi. Trước mặt bây giờ không biết là mưa hay là ảo giác tưởng tượng ra. Tai y hoàn toàn tê liệt, y chẳng nghe được gì ngoài tiếng mưa nữa. Cả người y bây giờ như một tảng đá, chỉ cần động đậy một chút cũng tê đến đau đớn. Nhưng y cắn răng trụ vững, dù có chết, y cũng phải quỳ.

Không biết đã mấy lần Trần Thừa cho người đến khuyên y về, đều thất bại. Trần Thủ Độ cũng đứng ngồi không yên trong phủ, sợ Cảnh có hề gì, nước đi này xem như bị hủy trong tay Cảnh. Ông chắp tay sau lưng đi đi lại lại đợi tin từ gia nhân nghe ngóng, lòng thầm trách Thiên Hinh bạc bẽo.

Cảnh không biết mình đã quỳ bao lâu, chỉ biết mưa hết rồi. Bây giờ gió lạnh ùa đến, người y ướt sũng. Cả cơ thể y không kiềm được run lên.

Cuối cùng, một đoàn thị vệ từ điện Thiên An đi đến, túm lấy y đứng dậy rồi lê y vào trong tẩm điện. Y bị đẩy vào trong thư phòng, ngơ ngác nhìn nàng đứng đọc sách, người hơi tựa vào chiếc kệ gỗ. Nàng vẫn không nói gì, trầm ngâm lật sách rồi chăm chú đọc. Cảnh không biết mở lời thế nào, dù y đã nghĩ hàng trăm lần những câu cần nói khi có thể gặp được nàng.

Rốt cuộc nàng cũng chịu đặt quyển sách đó xuống, đi ra phía cửa sổ đang mở toang rồi đóng lại. Gió lùa vào từ nãy đến giờ khiến y rét run rồi.

Nàng không nói không rằng, cầm chiếc khăn đã dặn cung nữ đem đến khi nãy, tiến về phía y rồi lạnh lùng ném nó cho y.

Cảnh bất ngờ nhìn chiếc khăn trong tay rồi lại nhìn nàng, cuối cùng để lộ nụ cười mừng rỡ.

-Bệ hạ đã tha thứ cho thần chưa?

Y sau khi quỳ lâu ngấm mưa một trận như vậy đã biết cách xưng hô kính trọng rồi. Nàng bật cười mỉa mai.

-Nay ngươi đã biết nói khôn rồi đó.

Nàng lại cầm quyển sách khi nãy, ngồi xuống. Thật ra nàng có đọc được gì đâu.

Tay y tê cứng cầm chiếc khăn, vai y lúc này không nhấc lên nổi nữa. Y thử vận động, quả thật là cả người truyền đến một cơn đau điếng, y nhăn mặt.

Thiên Hinh thở dài rồi đặt mạnh quyển sách xuống. Nàng đi xuống chỗ y, giật lấy chiếc khăn trong tay rồi lau mặt cho y.

Cảnh đỏ mặt nhìn nàng, có chút bối rối trong đáy mắt. Nàng cũng ngượng không kém, cố né tránh ánh mắt của y. Lau mặt cho y xong, nàng ném lại chiếc khăn cho y rồi quay lưng trở vào trong điện, không quên bỏ lại một câu.

-Ta cho ngươi ở lại Hoàng cung không có nghĩa là ta tin ngươi, tốt nhất đừng làm ta thất vọng.

Câu nói của nàng khiến Cảnh vui như một đứa bé, y nở nụ cười, niềm hạnh phúc dâng tràn trong y.

Nàng dù lạnh nhạt với y, dù không dịu dàng với y, nhưng y biết nàng thật ra cũng quan tâm và lo lắng cho y nhiều lắm.

-Bệ hạ!

Y gọi với theo, nàng đứng sững lại.

-Cảm ơn nàng.

Thiên Hinh đứng như trời trồng. Nàng không biết mình nên vui hay nên giận. Nàng đã đau lòng đến nhường nào khi y gọi mình đầy kính sợ. Nàng chẳng quay đầu nhìn y, cũng chẳng nói chẳng rằng, bỏ đi mất.

_____

Chẳng hiểu sao trong cung bắt đầu lan truyền chuyện Thiên Hinh ném khăn cho Cảnh. Cung nữ gia nhân trên dưới đều bắt đầu bàn luận, thậm chí nặng lời, nói là Hoàng thượng ân sủng một cận vệ họ Trần, cháu của Trần Thủ Độ.

Thậm chí có người nói nàng ném khăn cho Cảnh, bóng gió đem giang sơn cho y...

Thiên Hinh trước tin đồn này là kẻ dửng dưng nhất. Nàng từ lâu đã quá quen với việc người đời đàm tiếu sau lưng mình. Nhưng Cảnh thì không.

Cảnh tức thay cho nàng. Cơn mưa làm y ngã bệnh, được đưa về phủ phò mã ngoài cung. Trần Liễu cũng biết chuyện, lòng cũng không vui.

Qua ngày thứ tư thì Cảnh khỏi ốm, Liễu mới đến gặp.

Thấy anh trai đến, Cảnh rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc rồi cười tươi.

-Sao chưa gì em đã ra ngoài trời rồi. Mưa phùn thế này lại nhiễm lạnh mất.

-Em là thanh niên trai tráng mà, chút mưa này có là gì.

Liễu gượng gạo cười rồi một lúc lâu sau mới có thể cất lời.

-Anh có nghe chuyện giữa em và bệ hạ.

Đến lượt Cảnh trầm ngâm.

-Người trong lòng em đã nói, chính là bệ hạ sao?

-Phải. Em để nàng trong lòng cũng ba năm rồi.

Liễu mím môi rồi nhìn xuống đất.

-Em biết chú Độ đưa em vào cung để gây khó dễ cho bệ hạ chứ?

-Em biết.

-Vậy em tính sao?

Cảnh lúc này chau mày. Nếu y cứ tiếp tục ở lại cạnh nàng, chẳng phải là đúng theo kế hoạch của chú y rồi sao. Nhưng y lại không thể rời xa nàng.

-Em không thể rời xa nàng.

-Vậy thì em đang làm hại nàng.

Cảnh tự nhiên phát hiện ra điều gì đó trong ánh mắt Liễu. Nhưng y không dám thừa nhận.

-Em sẽ bảo vệ nàng.

-Em tự biết mình không thể mà.

Liễu bật cười mỉa mai. Cảnh thấy trong lòng khó chịu.

-Tự em biết!

Trước giờ Liễu luôn là người anh Cảnh kính trọng. Nhưng hôm nay đọc được điều gì đó trong mắt anh trai, y đã sợ hãi nhường nào.

Cảnh còn đang hối hận định xin lỗi thì Liễu đã nói.

-Rời xa nàng đi!

Lúc này, thật sự Cảnh đã vô cùng tức giận.

-Anh có quyền gì mà bảo em rời xa nàng?

-Anh muốn bảo vệ nàng!

-Anh đừng quên anh đã có vợ!

Liễu lập tức chau mày, mắt tối lại. Y đứng dậy.

-Ta đâu đòi hỏi bất kì điều gì từ nàng, chỉ cầu có thể bảo vệ nàng. Em hãy suy nghĩ cho kĩ!

Bóng Liễu khuất xa khỏi tầm nhìn của Cảnh.

Cảnh không biết trong lòng mình rốt cuộc là đang nghĩ gì, hận, hay là đau.

Giả như y có đi, chẳng lẽ Trần Thủ Độ không tìm được ai thay thế y sao?

Vậy chẳng thà y ở bên, thầm bảo vệ nàng...

____

Hôm nay Thiên Hinh ẩn mình đến chùa Chân Giáo, nơi bí mật gặp các tướng lĩnh của mật quân đang đóng ở Hoa Lư.

Đàm Thu đi một lúc rồi về, theo sau y là hai nam nhân ăn mặc như dân thường, có phần luộm thuộm.

-Bệ hạ, thần Nguyễn Nha, khấu kiến bệ hạ.

-Thần Đoàn Phúc, khấu kiến bệ hạ.

Nàng gật đầu ra hiệu miễn lễ rồi ban ngồi. Chỗ gặp ở trên đài cao một tiểu đình giữa hồ sen, đảm bảo chẳng ai có thể nghe lén được.

-Bệ hạ, ta đã tập hợp được hơn một vạn quân, đợi lệnh của bệ hạ.

-Đã trang bị vũ khí đầy đủ?

-Đã đủ thưa bệ hạ.

-Phía Trần Thủ Độ không nghi ngờ gì chứ?

-Hắn không đề phòng thưa bệ hạ.

-Tốt, nhưng không được chủ quan, làm việc gì cũng phải hết sức cẩn trọng.

Nguyễn Nha lôi ra tấm bản đồ rồi nhìn Thiên Hinh. Nàng cũng đã nghiên cứu địa hình, lấy ra chiếc bản đồ Hoàng cung đưa cho Đoàn Phúc.

Bốn người họ bàn chiến lược, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên âm thầm bắt Trần Thủ Độ giao quyền, không nên làm ầm ĩ.

Mất cả buổi chiều, cuối cùng cả bốn mới có thể bàn xong. Lần này thiếu tướng cầm quân, Đàm Thu cũng được Thiên Hinh cử về Hoa Lư đợi ngày xuất binh.

Đợi đến khi cả hai tướng quân đi rồi, Đàm Thu mới quay sang nhìn nàng.

-Bệ hạ, thần thật không yên tâm để người ở lại cung một mình. Nếu là thiếu tướng quân, thần có thể lập tức tiến cử một người vào cầm quân.

Nàng hiểu y lo lắng, dịu dàng cười.

-Đàm Thu, tướng quân tìm không khó, tướng quân theo Lý đối Trần tìm mới khó.

Y cắn răng nhìn nàng.

-Ta biết anh lo lắng cho ta, nhưng ta cũng biết kiếm pháp, ta tự lo cho mình được. Hãy nghĩ cho tương lai, cho cả nhà Lý.

-Trần Thủ Độ thâm hiểm khôn lường, chút kiếm pháp của người sao có thể đối đầu với ông ta.

-Nếu Trần Thủ Độ đã thâm hiểm khôn lường, có anh ở bên cũng chẳng thể xoay chuyển gì. Thôi thì khanh về Hoa Lư, đợi ngày xuất binh, đó mới thật là giúp cho ta.

-Nhưng...

-Đàm Thu.

Nàng biết y lo sợ điều gì.

Lần này khởi binh nguy hiểm trập trùng. Giả có thắng thì là tin mừng, nhưng thua, tính mạng nàng sẽ gặp nguy hiểm.

-Ta biết anh được chục năm rồi.

Đàm Thu thấy bồi hồi trong lòng. Trước mắt y, một loạt những kí ức hiện về. Nhớ năm mười lăm tuổi, cha y tiến cử y làm cận vệ bảo vệ Thiên Hinh công chúa mới tám tuổi. Lúc đó y còn ham chơi, nhất định từ chối vào cung, vào cung rồi thì trong lòng gò bó, cả nhớ nhà. Nhớ khi ấy, là Thiên Hinh đã đưa bàn tay kéo y ra khỏi đêm tối của sự lạnh lẽo. Vậy mà mãi đến năm nàng mười bảy tuổi, y mới nhận ra y yêu nàng.

Người đứng trước mặt y bây giờ có lẽ là người y yêu thương nhất cuộc đời này. Dù nàng càng lớn càng xa cách với y, vì nàng biết họ Đàm đem y đến bên nàng có mục đích gì. Có lẽ vì thế mà lúc biết Trần Thủ Độ sắp xếp Trần Cảnh ở bên mình, nàng đã giận dữ như thế.

Y có thể đến với nàng là gượng ép, nhưng tình cảm y dành cho nàng là thật lòng.

-Bệ hạ...

-Được rồi, con người đều có số cả, anh cứ đi, thuận theo ý trời.

Đàm Thu lấy hết can đảm, hết dũng khí suốt mười năm qua, tiến đên như một cơn bão, ôm chầm lấy nàng.

Thiên Hình ngây ngốc nhìn y, nhưng nàng không nỡ đẩy y ra. Nam nhân này, từ đầu đến cuối vẫn là dốc toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng. Từ nhỏ, y đã luôn che chở, nuông chiều nàng. Giờ đây đứng trước giờ phút này, nàng cũng có chút sợ hãi phải chia lìa với y.

-Thiên Hinh, nếu trở về được, ta nhất định sẽ ôm nàng thật chặt, như bây giờ, thật chặt, vĩnh viễn không rời xa nàng.

Nàng khẽ vỗ nhè nhẹ lên lưng Đàm Thu.

-Được rồi, chuyến đi này gian truân, nhớ phải bảo trọng.

Đàm Thu tựa đầu lên mái tóc nàng, y thấy tim mình rạo rực, cũng ngập đầy nỗi bất an. Y đẩy nàng ra rồi lấy lại khoảng cách vua tôi, khuỵu một chân xuống, chắp tay cung kính.

-Bệ hạ, thần nhất định dốc sức hoàn thành đại nghiệp, muôn khó khăn cũng không quản, mong bệ hạ ở lại bảo trọng, nhất định phải tự bảo vệ mình.

Đàm Thu chẳng dám nhìn nàng nữa, cũng chẳng đợi nàng cho lui, y quay người lao đi mất hút. Nàng thở dài nhìn theo. Đã đến lúc này rồi, muốn quay đầu e cũng không còn kịp nữa.







Cũng đã đến chùa Chân Giáo rồi, nàng lại đi lên Đài cầu phúc năm ấy. Cảnh vật vẫn như xưa, tiếc là lòng đã đổi. Nàng ngửa cổ nhìn lên tán cây đại thụ xum xuê. Hình như số chuông mỗi lúc một nhiều rồi, tiếng chuông trầm ấm hòa lẫn vào không gian.

Nhớ năm đó nàng đã chụp được chiếc chuông có chữ Lành Canh ở đây, ngay dưới cành cây này. Tự nhiên Thiên Hinh thấy lòng chua xót. Hình như, nàng nhớ Cảnh.

Từ lúc tha cho Cảnh, nàng không ngó ngàng gì đến y nữa, vì nàng muốn tin đồn kia lắng xuống. Y cũng rời khỏi cung, chuyển về phủ phò mã. Thoắt cái cũng gần ba tháng, mùa mưa cũng đã đi qua.



-Thiên Thiên, ta biết nàng sẽ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro