Chương 2: Thiên Mộng Băng Tằm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dù sao thì Hoắc Vũ Hạo cũng vẫn còn nhỏ, cảm xúc hồi hộp cũng chỉ tồn tại trong giây lát rồi dần chuyển thành hưng phấn. Đi đường nhiều ngày cuối cùng hắn cũng đạt được mục đích, chỉ cần nghĩ đến bản thân sắp thu được Hồn Hoàn đầu tiên, trở thành Hồn sư thì nhiệt huyết của hắn lại sôi trào. Vì ngày này, hắn đã khắc khổ tu luyện 5 năm trời.

Dưới trạng thái hưng phấn, Hoắc Vũ Hạo theo bản năng bước nhanh hơn, đẩy cao tốc độ đi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm

Đang đi về phía trước, đột nhiên cảm giác kì quái xuất hiện, 2 mắt Hoắc Vũ Hạo truyền đến một cảm giác đau đớn, hắn theo bản năng thúc giục Hồn lực tiến vào Linh Mâu.

Sau khi có dòng khí mỏng manh quay xung quanh 2 tròng mắt, Hoắc Vũ Hạo mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh lóe lên rồi biến mất ở bên trái mình.

Linh Mâu là Vũ Hồn biến dị cực kì hiếm thấy, có năng lực báo động nguy cơ rất mạnh, Hoắc Vũ Hạo cảm giác được nguy hiểm nên phản ứng trở nên linh mẫn, thân thể nhanh chóng ngã về phía bên trái, đồng thời tay phải rút ra Bạch Hổ chủy ở sau lưng.

Một thân ảnh màu đen lóe lên rồi xuất hiện ngay tại vị trí hắn vừa đứng, khoảng cách gần trong gang tấc này khiến Hoắc Vũ Hạo nhìn rõ hơn.

Đó là một con khỉ đầu chó chừng 1 thước, toàn thân màu vàng, đôi mắt màu nâu lóe lên hung quang, cánh tay dài kì dị, thú trảo, răng nanh lộ rõ ra ngoài. Sau một kích ko trúng, nó phát ra tiếng rít trầm thấp rồi mạnh mẽ lấy đà đánh sang phía Hoắc Vũ Hạo. Tuy Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo còn chưa có Hồn Hoàn nhưng tác dụng cơ bản của nó ko tồi. Dưới sự duy trì của Hồn lực, động tác của con khỉ đầu chó trong mắt hắn chậm lại rất nhiều. Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng lăn một vòng về bên trái, sau đó búng người đứng lên, đồng thời giơ Bạch Hổ chuỳ ra chắn trước ngực.

Tim hắn ko khỏi đập thình thịch, hô hấp của Hoắc Vũ Hạo dần gấp gáp hơn, đây là lần đầu tiên hắn đối địch với địch nhân, ko, là địch thú công kích. Bàn tay cầm Bạch Hổ chuỳ đã ướt đẫm mồ hôi, bản thân hắn càng thêm mờ mịt không biết phải đối phó ra sao.

Sau 2 kích ko trúng, con khỉ đầu chó liền bị chọc giận, nó hướng về phía Hoắc Vũ Hạo, liên tục đâm 2 đâm vào lồng ngực, đồng thời rú lên một tiếng, một đoàn bạch quang từ miệng nó lao về phía Hoắc Vũ Hạo.

Lúc này cho dù Hoắc Vũ Hạo ko có kinh nghiệm cũng có thể nhìn ra thứ hắn đang đối mặt chính là Hồn Thú. Nơi đây còn cách Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một khoảng cách nhất định, hắn lại ko có nửa phần chuẩn bị, mắt thấy Bạch quang kia sắp đánh trúng bản thân, với tu vi của hắn, một khi bị đánh trúng có thể là tại hoạ ngập đầu.

Lúc này, đại não Hoắc Vũ Hạo đã trống rỗng, thông qua Linh Mâu trông thấy tốc độ bạch quang bay tới cũng ko nhanh nhưng thực tế chỉ giây lát đã bắn tới hắn.

Cùng lúc đó, con khỉ đầu chó lao nhanh về phía Hoắc Vũ Hạo, 2 mắt lộ rõ hung quang. Bạch quang đã đến trước mặt, trong lúc khẩn trương, Hoắc Vũ Hạo đã mất đi năng lực suy xét, chỉ biết theo bản năng giơ lên Bạch Hổ chuỳ trong tay, vừa vặn đỡ lấy bạch quang.

Lúc này, một màn kì dị xuất hiện. Bạch quang đánh vào Bạch Hổ chuỳ, đồng thời, con khỉ đầu chó đã nhào tới, đôi tay thon dài của nó nắm chặt lấy 2 vai của Hoắc Vũ Hạo.

Chiến đấu đến bước này, tựa như vận mệnh Hoắc Vũ Hạo đã định, hắn thật sự sẽ chết dưới móng vuốt của Hồn thú sao?

Con khỉ đầu chó nắm lấy hai vai của Hoắc Vũ Hạo. Thân thể cường tráng nhấc bổng Hoắc Vũ Hạo lên muốn hung hăng đập hắn xuống.

Cùng lúc đó, một đạo bạch quang lóe lên giữa con khỉ đầu chó cùng Hoắc Vũ Hạo. Thân thể con khỉ đầu chó tựa như cứng lại rồi rơi xuống. Hoắc Vũ Hạo vốn bị hung hăng đập xuống thì bị văng ra xa. Mà con khỉ sau khi giãy giụa một lát thì bất động.

Rầm!

Thân thể Hoắc Vũ Hạo đụng vào thân cây ko xa, hai mắt hắn tối sầm lại, đau đớn kịch liệt làm hắn hít thở ko được.

Lúc này, bộ dáng của Hoắc Vũ Hạo quả thật có chút thê thảm, 2 vai để lại những vết dài sâu, áo gần như bị xé nát.

Chỉ là trong cơn đau đớn kịch liệt hắn lại dần tỉnh lại, ánh mắt hắn theo ý thức nhìn về phía con khỉ đầu chó ngã xuống bất động. Quang bạch sắc nhàn nhạt xuất hiện trên người nó, dần dần bạch quang chậm rãi ngưng lại thành một vòng tròn, hào quang như ẩn như hiện nhưng càng xem càng làm Hoắc Vũ Hạo ngây người.

Hồn Hoàn, đây là Hồn Hoàn? Thân thể Hoắc Vũ Hạo kích động có chút run rẩy, vết thương trên người như ko còn đau đớn. Ở phủ Công Tước, mặc dù hắn chỉ học được phương pháp minh tưởng trụ cột nhưng đối với những chuyện về Hồn thú, Hồn Hoàn thì hắn lại nghe được nhiều lắm. Gần như mỗi thị vệ trong phủ Công Tước đều thường xuyên nhắc đến Hồn Thú.

Chẳng lẽ nó đã chết rồi? Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác suy nghĩ bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gặp Hồn Thú nhưng hắn biết chi khi Hồn Thú chết mới phóng ra Hồn Hoàn! Chỉ là.... Vì sao nó lại chết?

Dưới tác dụng của Linh Mâu, trí nhớ như thuỷ triều xuất hiện ở trong đầu hắn.

Bạch quang do con khỉ đầu chó phát ra trong nháy mắt đụng vào Bạch Hổ chuỳ, Bạch Hổ chuỳ đột nhiên toả ánh hào quang, hấp thu lấy bạch quang kia. Đây cũng là mẫu chốt thay đổi chiến cuộc.

Dựa theo bản năng chiến đấu của khỉ đầu chó, nhân loại nhỏ bé như Hoắc Vũ Hạo sau khi trúng Hồn Quyền Thuật của nó sẽ mất đi sức chiến đấu, sau đó lại hung hăng bị nó đập xuống mặt đất, ít nhất phải đi nửa cái mạng. Nhưng nó nào ngờ bổn mạng hồn kĩ của nó lại bị Bạch Hổ chuỳ hóa giải. Mà vào thời điểm nó nắm lấy Hoắc Vũ Hạo, thân thể Hoắc Vũ Hạo đồng thời bị nâng lên, 2 tay theo bản năng giơ ra phía trước. Bạch Hổ chuỳ trong tay Hoắc Vũ Hạo cũng theo đó chỉ về phía con khỉ. Vốn chiều dài của Bạch Hổ chuỳ ko chạm được đến người con khỉ đầu chó nhưng trong nháy mắt, Bạch Hổ chuỳ đột nhiên phóng ra đao quang bạch sắc, vượt qua người con khỉ đầu chó. Tuy lúc đó đầu óc Hoắc Vũ Hạo trống rỗng, cũng ko nhớ rõ chém vào đâu nữa nhưng có thể khẳng định là đao mang kia nhất định là đã chém vào con khỉ đầu chó.

Ta thắng? Hoắc Vũ Hạo nhìn vào Hồn Hoàn màu trắng kia, hưng phấn dần lắng xuống. Hồn Hoàn vô cùng quan trọng đối với Hồn sư, như là nam nhân vô cùng ỷ lại vào một vật hình trụ nào đó vậy. Hồn Hoàn là vật tất yếu để Hồn sư tiến giai nhưng ko phải Hồn Hoàn nào cũng thích hợp để Hồn sư hấp thu, chi có Hồn Hoàn phù hợp với bản thân Vũ Hồn mới được.

Hồn Hoàn tốt sẽ giúp kĩ năng của Hồn sư càng thêm cường đại. Mà cấp bậc Hồn Hoàn tính theo tuổi của Hồn Thú.

Trong đó, Hồn Hoàn màu trắng chính là Thập Niên Hồn Hoàn, gồm toàn bộ Hồn Thú từ 10 đến dưới trăm năm tuổi. Ko thể nghi ngờ con khỉ đầu chó vừa bị Hoắc Vũ Hạo giết kia chính là một con Hồn Thú 10 năm. Hồn Hoàn màu trắng cũng xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Đáng tiếc, điều này không đại biểu hắn có thể hấp thu Hồn Hoàn.

Tuy Hoắc Vũ Hạo ko có kinh nghiệm săn Hồn Thú, cũng ko nhìn ra con khỉ đầu chó này là thuộc tính gì nhưng hắn có thể khẳng định con khỉ đầu chó này ko phải là Hồn Thú thuộc tính tinh thần. Hồn Hoàn của nó không thích hợp với bản thân.

Hoắc Vũ Hạo có tâm nhìn xem con khỉ đầu chó là tình huống gì, vừa định đứng lên, toàn thân hắn tràn ngập đau đớn, khẩn trương quá độ làm hắn ko còn chút sức lực nào, thêm vào cơn đau trên vai truyền đến làm hắn kêu một tiếng, suýt nữa bất tỉnh.

Dù sao thì hắn cũng chỉ mới 11 tuổi! Biến cố vừa rồi làm lòng kiên định của hắn xuất hiện một tia dao động. Hồn Thú thuộc tính tinh thần cực kì thưa thớt, đây mới là con Hồn Thú đầu tiên hắn gặp được, lại chỉ là Thập Niên Hồn Thú, thế mà đã suýt giết chết hắn, nếu như là một con Bách Niên Hồn Thú thì sao?thế thì hắn chết chắc rồi, vận khí không có khả năng mỗi lần đều đứng về phía hắn. Mà năng lực thần kì của Bạch Hổ chuỳ cũng không thể bù lại năng lực yếu kém của hắn được.

"Ta nên làm gì bây giờ? "

Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng dựa vào thân cây, ko ngừng thở hổn hển.

Ta ko thể chết được, ta nhất định sẽ thành công. Ta phải đòi lại công bằng cho mẫu thân, ta ko thể bỏ qua được. Hoắc Vũ Hạo cắn chặt răng, ko ngừng kiên định tâm tính của bản thân. Nhưng màn chiến đấu hồi nãy ko ngừng hiện ra trong đầu hắn như muốn nhắc nhở hắn cái gì gọi là ko biết tự lượng sức! Trong lúc Hoắc Vũ Hạo phân vân ko biết phải làm gì thì đột nhiên một thanh âm vang lên trong đầu hắn:

"Cuối cùng ta cũng gặp được một nhân loại thuộc tính tinh thần, đang tiếc ca ko rơi lệ được, nếu không nhất định là lệ rơi đầy mặt a! "

Hoắc Vũ Hạo bị dọa nhảy dựng lên, hắn hoàn toàn ko rõ vì sao trong đầu mình đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạ lẫm. Cùng lúc đó, mặt đất cũng run lên. Mặt đất cách nơi hắn đang đứng chừng 2 thước dần dần xuất hiện từng vết rách, những vết rách dần mơ rộng ra tạo thành một cái khe, mơ hồ có thể chứng kiến những quang mang kim bạch lóe lên từ dưới khe.

Đây, đây là gì? Hồn Thú?

Hoắc Vũ Hạo theo bản năng nắm chặt Bạch Hổ chuỳ, khẩn trương nhìn chằm chằm. Nếu như ko phải thân thể hắn mỏi nhừ thì hắn đã sớm bỏ chạy rồi.

Một tia hàn ý lạnh như băng phát ra từ cái khe, nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống rõ rệt, cái khe giờ đã biến thành một hố sâu đường kinh 5 thước, mà quang mang kim bạch sắc cũng lộ ra hình dáng.

Đó là một cái đầu tròn vo, béo ú, đường kính chừng hơn một thước, nó mấp máy chậm rãi bò ra khỏi hố, chiều cao ước chừng hơn 7 thuớc.

Theo sự xuất hiện của nó, hơi thở của Hoắc Vũ Hạo dần mang theo sương mờ, hàn ý lạnh như băng làm hắn liên tục rùng mình.

Đây nhất định là Hồn Thú, nhìn qua như một con tằm đáng yêu vậy, chẳng qua thân thể lớn hơn không biết bao nhiêu lần những con tằm bình thường.

Cả người nó trong suốt như bạch ngọc, mặc dù từ đất bạn chui ra nhưng trên làn da nó không có chút dơ bẩn nào. Vầng sáng ko ngừng lưu chuyển quanh người nó, đôi mắt tỏa sáng kim quang lóng lánh, kì lạ nhất là nửa thước sau đầu nó cách một khoảng là một kim quang vòng quanh thân, từ đầu tới đuôi tổng cộng có 10 kim văn. Nhìn vào thân thể khổng lồ của đối phương, Hoắc Vũ Hạo đã khẩn trương càng thêm tuyệt vọng, thân thể cao lớn như vậy, lại năng lực hạ thấp nhiệt độ, như vậy ít nhất là Bách Niên Hồn Thú, thôi xong, tất cả đều chấm dứt rồi!

"Đừng sợ, đừng sợ. Ca ko làm hại ngươi đâu. "

Thanh âm lúc trước lại vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo, con tằm khổng lồ gật gật đầu với hắn, nó đi về phía trước dừng lại cách Hoắc Vũ Hạo tầm một thước, trong hơi thở của nó toả ra mùi thơm ngát.

Hoắc Vũ Hạo giật mình nói :

"Là ngươi đang nói chuyện với ta sao? "

Con tằm khổng lồ gật gật đầu, thanh âm vang lên trong đầu hắn:

"Đương nhiên là ca. Có phải là bị thân thể mềm mại xinh đẹp của ca mê hoặc ko? "

Hắn ko cảm nhận được ác ý từ con tằm nên tâm tình cũng được buông lỏng ko ít.

"Ngươi muốn gì? "

Con tằm nói :

"Trước tiên ta tự giới thiệu, ta là hóa thân của anh hùng hiệp nghĩa, trí tuệ cùng mĩ mạo song hành, là vương trong Vương Hồn Thú, tuyệt đại cường giả, tu luyện được trăm vạn năm, là một Thiên Mộng Băng Tằm sống lâu nhất trong lịch sử Đấu La Đại Lục, ngươi có thể gọi ta là Thiên Mộng ca. "

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo không khỏi ngây ngốc:

"Trăm.... Trăm... Trăm.... Trăm vạn năm? Bách Vạn Niên Hồn Thú? "

Điều này gấp một vạn lần phán đoán lúc đầu của hắn, trên thế giới này thật sự có Bách Vạn Niên Hồn Thú? Hồn Thú mạnh nhất Đấu La Đại Lục ko phải chỉ có Thập Vạn Niên Hồn Thú thôi sao?

Thiên Mộng Băng Tằm đắc ý nói :

"có phải rất ngạc nhiên ko? Có phải rất hưng phấn ko, nhân loại có thể nhìn thấy ta... Ngươi là người đầu tiên! "

Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác hỏi:

"vậy ngươi muốn làm gì? "

Thanh âm của Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên trở nên trịnh trọng:

"Ca muốn trở thành Hồn Hoàn của ngươi, Hồn Hoàn có trí tuệ đầu tiên trên Đấu La Đại Lục. "

"A? "

Hoắc Vũ Hạo trợn mắt hốc mồm nhìn Thiên Mộng Băng Tằm, nhất thời hắn lại mất đi năng lực suy nghĩ.

Tất cả những chuyện này thật sự quá đột ngột, hắn quả thật khát vọng có Hồn Hoàn nhưng cho tới nay hắn chỉ mong muốn có Thập Niên Hồn Hoàn thôi, chưa bao giờ có tham vọng xa hơn, nhưng giờ phút này, đột nhiên con tằm khổng lồ chui ra từ mặt đất, nói với Hoắc Vũ Hạo nó là Hồn Thú vĩ đại trăm vạn năm, hơn nữa còn nguyện ý trở thành Hồn Hoàn của hắn, điều này làm cho Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Lại không biết lời của Thiên Mộng Băng Tằm là thật hay giả.

Nhưng là bất kể thế nào hắn ko thể đối kháng được con tằm khổng lồ trước mặt.

Cái đầu thật lớn của Thiên Mộng Băng Tằm cảnh giác nhìn về phía Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một cái, sau đó nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo nói :

"Ta sắp bắt đầu, yên tâm, ta sẽ nhẹ chút, không làm ngươi đau đâu. "

"Ngươi... "

Còn ko đợi Hoắc Vũ Hạo lên tiếng phản đối, một khí tức lạnh lẽo vô cùng làm hắn mất đi ý thức. Hắn chỉ mơ hồ chứng kiến một thân ảnh trắng núc ních đi tới bên hắn, ngay sau đó hắn liền ngất đi.

Kim sắc quang vòng trên người Thiên Mộng Băng Tằm như sống lại, theo quy luật vận động. Thứ trắng núc ních mà Hoắc Vũ Hạo chứng kiến kì thật chính là đầu của Thiên Mộng Băng Tằm đặt sát vào trán hắn.

10 đạo kim sắc quanh vòng nhanh chóng bao phủ thân thể gầy nhỏ của Hoắc Vũ Hạo, mà bản thân Thiên Mộng Băng Tằm thì hóa thành từng quang mang bạch sắc không ngừng lao vào thân thể hắn.

"Quá yếu, quá yếu. Đây thước sự là quá thảm mà. Ta thật đáng thương a! Ta phải làm thêm một số phong ấn phụ thêm ở trên người mình mới có thể khiến cho thân thể yếu ớt này thừa nhận. Thật ko ngờ làm một Hồn Hoàn có trí tuệ cũng ko dễ dàng. "

Một luồng tinh thần cực mạnh bên trong Thiên Mộng Băng Tằm đổ về phía cơ thể Hoắc Vũ Hạo, theo thời gian không ngừng khuếch tán. Sự khủng bố của cỗ ba động tinh thần lực này cơ hồ trong nháy mắt bao trùm mọi nơi trong bán kính trăm dặm.

* * *

Ngay khi Bối Bối và Đường Nhã định tăng tốc đuổi theo Hoắc Vũ Hạo thì bị cỗ ba động tinh thần này bao trùm mà ngây người. Cỗ ba động tinh thần này cũng ko có lực phá hoại lớn nhưng có thể khiến cho hết thảy sinh vật trong khoảng thời gian ngắn mất đi khả năng tư duy.

Vào lúc này, đại bộ phận phía nam Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lại yên tĩnh đến mức đáng sợ. Cũng đúng lúc này, đột nhiên trong khoảnh khắc bầu trời từ màu trong xanh chuyển sang u ám, một tiếng sấm nổ ầm lên trên ko trung, trong khoảnh khắc đó, quang mang chói mắt thường ngày của mặt trời đã hoàn toàn bị hắc ám bao phủ. Một cỗ uy áp vô cùng lớn từ trên trời giáng xuống khiến vạn vật đều trở nên khó thở.

Trong lúc đó, Thiên Mộng Băng Tằm đang cố gắng dung nhập vào bên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo thì bị tiếng sấm kia làm chấn động kịch liệt, hai mắt nhìn lên trời, vẻ mặt kinh hãi mờ mịt, hiển nhiên áp lực trên bầu trời này ko có liên quan đến nó, lại càng vượt ra xa khả năng nhận thức của nó.

Một là khí lưu màu xám từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã chui vào gáy Hoắc Vũ Hạo.

"Cái thứ quái quỷ gì thế này? Dám cướp người của ca? "

Thiên Mộng Băng Tằm giận dữ, sự dao động tinh thần trong nháy mắt dâng trào, cố gắng đem dòng khí lưu bên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo đuổi ra ngoài.

Một thân ảnh hết sức mơ hồ hiện ra sau lưng Hoắc Vũ Hạo, giọng nói già nua mang theo uy nghiêm khó có thể hình dung :

" 'Tay cầm Thần Cung Nhật Nguyệt Trích Tinh, thế gian ko có ai được như ta'. Không ngờ một tia tàn hồn của lão phu còn có thể tồn tại. "

Đối mặt với công kích tinh thần của Thiên Mộng Băng Tằm nhưng thân ảnh hư ảo này lại ko có vẻ gì khó chịu, lại vèo một cái chui vào gáy Hoắc Vũ Hạo, biến mất không thấy gì nữa.

Thiên Mộng Băng Tằm cũng ko dám tiếp tục dùng tinh thần lực công kích, bởi vì thất khiếu của Hoắc Vũ Hạo đã chảy ra tơ máu. Nó phát hiện ra đoàn khí lưu màu xám kia sau khi tiến vào bên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo biến thành một viên trân châu nhỏ cỡ hạt đậu rồi nằm im bất động. Nếu ko xung đột với lực lượng của nó thì cũng không bị ảnh hưởng gì.

"Ko phải xui xẻo vậy chứ? Vất vả lắm mới tìm được một nhân loại thích hợp, ko ngờ giữa đường gặp phải tên hỗn đản này. Chẳng lẽ trời xanh đố kị anh tài? Ca thật đáng thương a! "

Mặc dù miệng ko ngớt than thở sầu não nhưng động tác của Thiên Mộng Băng Tằm cũng tuyệt ko chậm trễ. Bạch quang nồng đậm dần dần trở nên ngưng thực, chậm rãi rót vào bên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, mà bản thể của hắn trong quá trình này dần dần trở nên trong suốt, đồng thời thể tích nhanh chóng thu nhỏ lại. Vào thời khắc nó đem lực lượng của mình rót vào bên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo thì đã ko có đường lui rồi.

Thân thể Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn biến thành màu trắng như bạch ngọc, giống như màu sắc của Thiên Mộng Băng Tằm lúc trước. Những vết thương trên hai bờ vai nhanh chóng khép miệng lại, tốc độ này bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

"Oa ha ha, rốt cuộc ca cũng được giải thoát rồi. Mấy tên hỗn đản xem ca là thức ăn cuối cùng cũng ko có cơ hội nữa rồi. Ha ha. "

Thiên Mộng Băng Tằm đắc ý cười vang, tiếng cười từ từ nhỏ lại, cùng lúc đó, tinh thần lực bao trùm khắp trăm dặm rốt cuộc cũng co lại bằng tốc độ kinh người, cuối cùng hắn dần dần biến mất.

Sau bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, mấy hơi thở khủng bố cùng lúc hiện lên, tựa như cảm nhận được thứ gì đó nhưng bọn chúng ko công kích mà thối lui.

Trong lúc thanh âm của Thiên Mộng Băng Tằm hoàn toàn biến mất thì dưới thân Hoắc Vũ Hạo đột nhiên vô thanh vô tức hiện ra một quầng sáng màu trắng xoay chung quanh thân thể hắn liên tục 3 lần, sau đoá lại tiếp tục quay một lần nữa rồi nhạt dần, dung nhập vào bên trong cơ thể hắn biến mất ko thấy chút gì nữa.

Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn ko biết trong lúc bất tri bất giác hắn có thêm một Hồn Hoàn, hơn nữa còn là một Hồn Hoàn độc nhất vô nhị trong lịch sử Đấu La Đại Lục.

Bạch sắc dần dần biến mất, thay vào đó là một tầng lam sắc bắt đầu hiện lên dưới làn da của Hoắc Vũ Hạo, duy trì ước chừng hơn 10s rồi nhạt đi, sau đó khôi phục thành màu hồng nhuận ban đầu của con người, thân thể hắn cũng nghiêng đi, ngã xuống dưới cây đại thụ lúc trước hắn dựa lưng vào.

Một tầng kim sắc mỏng manh ko một tiếng động từ dưới mặt đất bay lên, nhanh chóng tự động ngưng kết thu nhỏ lại rồi chui vào lồng ngực Hoắc Vũ Hạo biến mất ko thấy gì nữa. Hơi thở Thiên Mộng Băng Tằm biến mất ko còn lưu lại chút gì. Cái rãnh to trên đường kia ko biết đã khép lại từ khi nào, ngoại trừ Hoắc Vũ Hạo đang ngã xuống thì cũng chỉ có thân thể đầu chó bị Hoắc Vũ Hạo giết chết cách đó không xa. Hết thảy sự vật đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

Ko lâu sau, 2 bóng người xuất hiện rồi vọt về phía hắn nhanh như cắt.

"Ôi trời! "

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, một bóng người trong đó nháy mắt tăng tốc, bay tới bên người Hoắc Vũ Hạo rồi dừng lại.

"Chúng ta chậm rồi, Vũ Hạo đệ đệ dường như đã chịu ko ít công kích. Những Hồn Thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này thật hung tàn a! "

Đường Nhã cẩn thận đỡ Hoắc Vũ Hạo lên, vẻ mặt vô cùng buồn bã và lo lắng.

Người còn lại chính là Bối Bối, hắn lại đi đến bên cạnh xác con khỉ đầu chó, lật qua một bên liền thấy ngay ngực con khỉ đầu chó kia có một miệng vết thương dài hơn một thước, ngay cả trái tim cũng bị cắt, hiển nhiên đây là vết thương trí mạng.

"Đây là Phong Phí Phí, xem cường độ thân thể hắn là Thập Niên Hồn Thú, ko ngờ đã chết rồi. "

Bối Bối ngồi xuống bên người Đường Nhã, cùng nhau kiểm tra tình trạng của Hoắc Vũ Hạo. Điều khiến 2 người kinh ngạc chính là tuy rằng y phục trên người Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn rách nát nhưng lại ko tìm thấy vết thương nào trên người hắn.

Bối Bối dùng ngón trỏ đặt trên cổ tay Hoắc Hoắc Vũ Hạo một chút, Bạch Hổ chuỳ rơi vào trong lòng bàn tay hắn, một tầng hào quang lam sắc chợt lóe lên trên tay Bối Bối rồi biến mất. Đột nhiên bên trên Bạch Hổ chuỳ phát ra một tầng lam sắc chói lọi.

"Đây chính là một Hồn Đạo. Vũ Hạo hẳn là đã dùng nó để giết chết Thập Niên Phong Phí Phí. Phong Phí Phí tuy là Thập Niên Hồn Thú nhưng tốc độ cùng lực lượng lại ko hề yếu, lại có bổn mạng Hồn Kĩ có thể tấn công địch, Vũ Hạo đệ đệ bằng tuổi này có thể đánh chết nó đã là tương đối khá rồi. Xem ra ngày trước chúng ta phán đoán về Vũ Hạo chưa đủ chuẩn xác, cấp bậc của hắn hẳn đã là Hồn Sĩ. "

Đường Nhã lo lắng kiểm tra trên thân thể Hoắc Vũ Hạo nói:

"Bây giờ nói gì cũng vô dụng, đáng lẽ ta ko nên tẩy rửa lâu như thế, nếu ko đã ko chậm trễ thời gian. Nếu Tiểu Hạo Hạo xảy ra chuyện gì, ta vĩnh viễn ko thể tha thứ cho bản thân. Mặc kệ thiên phú của hắn như thế nào, ta đã quyết định rồi, nhất định phải thuyết phục hắn gia nhập Đường Môn. "

Bối Bối nhìn thấy Đường Nhã lo lắng, ánh mắt càng trở nên nhu hòa, hắn thích Đường Nhã chính là vì sự thiện lương phát ra từ nội tâm của nàng.

"Đừng nóng vội, hắn ko có việc gì đâu. Cô ko thấy hơi thở của hắn vẫn bình thường sao? Trên người lại ko hề có chút thương tích. Theo ta phán đoán, hẳn là trong lúc chiến đấu với Phong Phí Phí trên ko đụng trúng tán cây cho nên mới ngất xỉu, nghỉ ngơi chốc lát hẳn là có thể hồi phục. "

Đường Nhã lặng đi một chút, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bối Bối một cái :

"Sao ngươi ko nói sớm, hại ta lo lắng. "

Bối Bối bất đắc dĩ nói :

"Ai biết muội ngay cả điểm này cũng ko nhìn ra. "

"Hừ! "

Đường Nhã ôm lấy Hoắc Vũ Hạo, để cho hắn dựa vào người mình, sau khi xác nhận hắn quả thật ko có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Bối Bối liền đứng lên, tập trung cảnh giác 4 phía xung quanh thủ hộ cho nàng.

Hoắc Vũ Hạo sau khi hôn mê cảm giác đc mình dường như tiến vào một giấc mộng. Hắn mơ thấy mình bước vào một ko gian màu trắng, trong ko gian này có rất nhiều điểm sáng, nhìn hoài ko thấy đâu là giới hạn. Ấy là hắn đã cố tình phóng tầm nhìn đi khắp mọi ngõ nghách trong ko gian này

Ngay khi hắn ý thích được điểm thần kì của mảnh ko gian thì xung quanh đột nhiên nổi lên một trận gió lốc, từng đạo kim sắc vô thanh vô tức xuất hiện.

Kim sắc dần dần hội tụ tạo thành một vầng sáng thật lớn trôi nổi giữa ko trung, tất cả điểm sáng trong ko gian vì sự xuất hiện của quầng sáng này mà lớn lên rất nhiều. Mười quầng kim sắc từ từ xoay tròn, bên trong mỗi quầng sáng xuất hiện một cái vầng sáng màu trắng, vầng sáng kia càng ngày càng mạnh, dần dần tạo thành 10 cái quang cầu to lớn trôi nổi trên ko trung khiến độ cao và thể tích của mảnh ko gian này tăng lên ko biết bao nhiêu lần.

Cũng đúng lúc đó, gần một quầng sáng nợ lại đột nhiên xuất hiện một quầng sáng màu xám, quầng sáng này về mặt thể tích thì ko lớn hơn 10 quang cầu kia. Khi nó vừa xuất hiện thì quang cầu lập tức sáng hẳn hơn, tựa như muốn đuổi quầng sáng kia đi vậy nhưng quầng sáng màu xám này ko chút yếu thế, dần dần ngưng tụ thành hình cầu rồi bình thản trôi nổi

Mười quang cầu kia sau một hồi cố gắng ko được gì cuối cùng cũng bỏ cuộc, quay trở lại việc củng cố bản thân.

Thần trí Hoắc Vũ Hạo dần dần tỉnh táo, cảnh vật xung quanh cũng càng thêm rõ ràng, những điểm sáng trên ko trung từ từ hạ xuống rồi tích tụ thành một cái hải dương màu vàng nhạt nâng đỡ những quang cầu to lớn cùng màu, trên ko trung lúc này chỉ còn mỗi quang cầu màu xám kia ko chịu tập trung một chỗ với quang cầu màu vàng nhạt này.

"Thì ra ngươi tên là Hoắc Vũ Hạo. "

Một giọng nói bất ngờ vang lên, ngay sau đó, tầm mắt Hoắc Vũ Hạo nháy mắt co rút lại, hắn theo bản năng cúi đầu xuống, liền thấy bản thân ko một mảnh vải đứng bên trên hải dương màu vàng nhạt cũng chính là 10 quang cầu ban nãy.

"Đây là đâu? Sao ta lại ở đây? "

Hoắc Vũ Hạo giật mình hỏi.

"Ngươi đang ở trong đại não của chính mình, còn gọi là Ý Thức Hải hay Tinh Thần Chi Hải. Sau này đây cũng là nhà của ca. Nơi này quá nhỏ, ca giúp ngươi mở rộng ra một chút rồi đó. Bất quá, thân thể ngươi quá yếu, chỉ có thể đến thế này thôi. "

"Ngươi là Thiên Mộng Băng Tằm? Chẳng lẽ đây ko phải là mơ sao? "

Vừa nghe hết câu nói của giọng nói ôn tồn kia, Hoắc Vũ Hạo lại càng kinh hãi. Những chuyện đang xảy ra đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn rồi. Đừng nói hắn là một đứa trẻ mới 11t, cho dù chuyện này xảy ra với một người trưởng thành, sợ rằng họ còn bị kinh hồn bạt vía trước một màn thần kì thế này.

"Nằm mơ? Mơ mà được giấc mộng đẹp thế này thì chẳng phải ngươi sướng muốn chết sao? Đây tất nhiên ko phải là mơ rồi, ta nói lại, đây là Thế Giới Tinh Thần của ngươi. "

Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói.

"Thế Giới Tinh Thần là cái gì? "

Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác hỏi.

Thiên Mộng Băng Tằm nói :

"Ngươi thật là... Ta làm sao giải thích với ngươi đây? Như thế này, đầu tiên phải nói đến đôi mắt của ngươi, nó cũng là Vũ Hồn Linh Mâu của ngươi. Ta vừa mới xem qua kí ức của ngươi, một số chuyện trước đây của ngươi ta cũng biết rồi. Vũ Hồn Linh Mâu của ngươi cũng chính từ đôi mắt này. Mà Tinh Thần Chi Hải là nơi chứa đựng tinh thần lực, đối với ngươi, nếu muốn phát huy uy lực của Vũ Hồn Linh Mâu thì phải chuyển Hồn lực thành tinh thần lực rồi phát ra ngoài bằng Linh Mâu. Mà nơi bắt đầu của Tinh Thần lực gọi là Tinh Thần Chi Hải. Vị trí cụ thể chính là ở trong não phía sau đôi mắt Linh Mâu kia của ngươi. Ngươi bây giờ đang đắm chìm trong cơ thể của mình, cái ngươi đang thấy cũng ko phải là bản thể của ngươi mà ta đã dùng tinh thần lực giúp ngươi ngưng tụ thành, vì thế mới có thể trao đổi mọi chuyện với ngươi. "

Nghe con băng tằm giải thích từ từ Hoắc Vũ Hạo cũng hiểu rõ thêm vài phần, sự sợ hãi trong lòng cũng theo đó mà giảm bớt, con nít so với người lớn lại nhạy cảm hơn, hắn biết con băng tằm này ko có ác ý gì với mình.

"Vậy sao ngươi lại xuất hiện trong Tinh Thần Chi Hải của ta? "

Hoắc Vũ Hạo lại hỏi.

Thiên Mộng Băng Tằm nói :

" Lúc trước ko phải ta đã nói rồi sao? Ta muốn làm Hồn Hoàn của ngươi a! Một Hồn Hoàn trí tuệ, hiện tại đã hoàn thành rồi nhưng khi trở thành Hồn Hoàn của ngươi ta lại phải phong ấn năng lượng của mình xuống. Bất quá thiên phú của ngươi theo tưởng tượng của ta còn thê thảm hơn, kém đến mức ko hình dung nổi. Ta thực ko biết lựa chọn của mình là đúng hay sai a! "

Hoắc Vũ Hạo có chút xấu hổ nói :

"Tuy thiên phú ta kém nhưng ta sẽ cố gắng bù lại khoảng trống ấy. Tiên Thiên Hồn Lực của ta chỉ là cấp 1 thôi. "

Thiên Mộng Băng Tằm buồn bực nói :

"Từ từ ta sẽ nghĩ biện pháp cải tạo cho ngươi. "

Nương theo cuộc trao đối, Hoắc Vũ lớn gan hơn:

"Thiên Mộng Băng Tằm ."

"Gọi ta là Thiên Mộng ca. "

"Được rồi, Thiên Mộng ca, ngươi nói ngươi là Bách Vạn Niên Hồn Thú, là thật à? Còn nữa, vì sao ngươi lại chọn ta? Còn nữa, ta nghe nói Hồn Sĩ chỉ có thể nhận Hồn Hoàn ko vượt quá 400 năm tuổi, làm sao làm Hồn Hoàn của ta được? "

Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên thở dài một hơi:

"Ngươi nghĩ ta muốn chọn ngươi sao? Ta cũng hết cách rồi a! Nếu ko chọn thì tính mạng của ta cũng mất luôn. Nếu ta mà chết chỉ sợ thân thể ta sẽ trở thành món ăn của đám Hồn Thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm kia. Ta rơi vào đường cùng mới chọn hạ sách này, phải phụ thuộc vào một nhân loại như ngươi. Đây là con đường duy nhất mà ta có thể chọn. Muốn nghe ta kể chuyện xưa ko? Sau này có lẽ chúng ta sẽ ở cạnh nhau rất lâu, ta cũng ko muốn giấu giếm ngươi cái gì, thoải mái nói rõ với ngươi có lẽ tốt hơn."

Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu nói :

"Thiên Mộng ca, ngươi cứ nói đi. "

Thiên Mộng Băng Tằm nói :

"ta vốn chỉ là một con tằm bình thường như bao con tằm khác, ta cũng ko phải được sinh ra ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này mà ở trên một nơi cực kì lạnh lẽo thuộc phương Bắc. Băng tằm chúng ta trời sinh có 2 thuộc tính tinh thần và thuộc tính băng. Nhưng sức chiến đấu bị tốc độ ảnh hưởng nặng nề nên chỉ có thể coi là một Hồn Thú bình thường mà thôi. Huống chi chúng ta còn có thiên địch rất mạnh, vì thế trong tộc chúng ta chưa từng có Hồn Thú nào có thể tu luyện từ vạn năm trở lên. Chỉ có ta là ngoại lệ.

Năm ta 13t, trong một lần né tránh thiên địch đuổi giết, ta ko cẩn thận rơi vào một khe núi băng, lúc ấy ta cứ tưởng mình phải xong rồi. Nhưng ko ngờ chỗ ta rơi vào lại là một vùng đầy Hàn Tủy Vạn Năm. Ta vừa đến đấy liền lập tức ngủ say. Khi đó ta còn rất nhỏ yếu, cao ko đến một tấc, một giấc ngủ này chính là vạn năm. Khi ta tỉnh lại ta phát hiện mình đang nằm trong hầm băng, Hàn Tủy Vạn Năm kia đã biến mất ko thấy đâu nữa, hóa ra tất cả đều bị ta hấp thu hết rồi. Ta lúc đó đã trở thành Vạn Niên Hồn Thú. Ngay lúc đó ta thật sự vui mừng nhưng vui mừng xong ta lại phát hiện ta ko biết đi ra như thế nào.

Ở trong hầm băng, đâu dâu cũng là Hàn Băng vạn năm trở lên, cực kì cứng rắn. Ta tuy là Vạn Niên Hồn Thú nhưng lực chiến đấu của Băng Tằm rât yếu nên ko có cách gì phá băng ra ngoài được. May sao trong hầm băng có rất nhiều lỗ thủng cho ta di chuyển. Vì thế ta ở trong đấy tìm đường đi lên. Kết quả là ko tìm ra đường mà lại tìm thấy Hàn Tủy Vạn Năm khác. Ta thấy Hàn Tủy Vạn Năm lại hấp thu, rồi lại một lần nữa ngủ say, lần ngủ này lại là mấy vạn năm... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lienhoa