Chuyến xe bus cuối ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***
Hôm nay là một trong những ngày xúi quẩy nhất mà tôi từng trải qua. Sáng sớm, chiếc xe máy của tôi đột ngột hỏng giữa phố, khiến tôi phải xách bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi đến tận buổi chiều. Bài thuyết trình của vào buổi chiều lại trở thành một cơn ác mộng, với những ánh mắt chỉ trỏ và sự im lặng đến ngột ngạt. Khi tối đến, cửa hàng nơi tôi làm thêm thậm chí còn vắng tanh, như thể cả thế giới đã bỏ quên nó. Điều may mắn duy nhất của tôi trong ngày là kịp đón chuyến xe bus cuối cùng, bởi nếu không, tôi sẽ phải ngậm ngùi tiêu tốn một ngày lương làm thêm cho một chuyến xe ôm.

Chiếc xe bus kín bưng lúc này như một cỗ quan tài khổng lồ đang lắc lư trên những con đường ướt sũng. Cả chiếc xe chỉ còn lại tôi và bác tài xế, với những giọt mưa rơi liên hồi bên ngoài cửa sổ. Cảm giác đơn độc và u ám tràn ngập quanh tôi, giống như bản thân mình là một mảnh ghép lạc lõng trong một bức tranh tối tăm. Tôi nhìn ra ngoài, mơ màng theo dõi cơn mưa đầu mùa, như đang dõi theo sự chuyển mình của năm học đầu tiên đã nhanh chóng trôi qua. Cái cảm giác từ ngày đầu vào đại học giờ như một hồi ức xa vời, khi mà tôi còn là một đứa trẻ con mơ mộng, giờ đã bước sang tuổi mười chín.

Tôi đang đắm chìm trong những suy nghĩ lộn xộn thì một cú sốc nhẹ nhàng kéo tôi trở lại thực tại. Một người đàn ông bất ngờ ngồi xuống cạnh tôi, trong khi cả chiếc xe vẫn còn trống trơn. Tôi quay đầu nhìn hắn, khó hiểu với sự lựa chọn kỳ lạ, và dự định đứng dậy tìm một chỗ khác. Nhưng trước khi tôi kịp hành động, bàn tay của hắn đã đặt lên đùi, ép tôi xuống ghế. Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay hắn như một tấm vải ướt lạnh phủ lên chân, làm tôi cảm thấy một sự buốt giá đang lan tràn.

Tôi quay phắt lại, sẵn sàng chống cự, nhưng ánh mắt tôi ngay lập tức bị cuốn vào con dao nhọn hoắt mà hắn đang cầm, mũi dao đã được ấn vào cạnh sườn tôi. Mặc dù hắn không nói một lời, nhưng sự hiện diện của con dao đã tạo ra một quyền lực, bóp nghẹt mọi ý chí phản kháng của tôi. Mỗi nhịp đập của trái tim tôi đều vang lên như tiếng trống rền, hòa quyện với tiếng mưa và phá tan sự tĩnh lặng đáng sợ bên trong chiếc xe bus. Cả thế giới như thu nhỏ lại trong một không gian chật hẹp, chỉ còn lại âm thanh của mưa, hơi thở hổn hển của chính mình và nỗi sợ hãi đang ngày càng lớn dần.

***

"Ngồi im!" Giọng đàn ông vang lên, trầm đục và sắc bén như lưỡi da hắn đang cầm trong tay, ra lệnh một cách lạnh lùng và tàn nhẫn.

Mồ hôi trên trán tôi chảy ra từng giọt, hòa lẫn với sự sợ hãi và căng thẳng, làm ướt đẫm cả lớp vải áo. Cả cơ thể tôi run rẩy như một tờ giấy mỏng manh bị gió cuốn, và trái tim tôi đập loạn nhịp tạo ra cả một cơn bão trong lồng ngực. Âm thanh đập mạnh mẽ và hỗn loạn của nó vang vọng như tiếng trống trận, khiến tôi không thể nghe thấy gì khác ngoài những tiếng đập ầm ầm trong đầu. Cảm giác khô rát và ngứa ngáy lan tỏa từ cổ họng xuống dạ dày, nơi có thứ gì đó nóng hổi và nặng nề đang dồn ép, khiến tôi cảm thấy như mình sắp nôn ra tất cả những gì còn lại trong bụng.

Tay hắn, nặng nề và thô ráp, đặt lên đùi tôi như một bàn tay của ác quỷ, và tôi nhận ra, với sự tuyệt vọng dâng tràn, rằng hôm nay tôi lại mặc một chiếc váy mỏng manh, ngắn ngủn quá dễ dàng để hắn lấn tới. Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay hắn lan tỏa khắp đùi tôi, như những mảnh băng đang châm chích vào da. Bàn tay hắn bắt đầu di chuyển lên trên, vuốt ve, đụng chạm nhẹ nhàng lên làn da non mỏng manh , như thể đang khám phá một kho báu vừa được khai quật. Ánh mắt tôi không rời khỏi bác tài xế, cầu cứu, tìm kiếm một tia hy vọng, nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng đáng sợ.

"Cúi mặt xuống!" Hắn ra lệnh, giọng điệu không chứa đựng chút cảm xúc nào, chỉ còn lại sự lạnh lùng và uy quyền.

Lời lệnh của hắn như một cú sốc điện, làm tôi cảm thấy như mình đang bị đóng băng trong sự sợ hãi. Không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cúi mặt xuống, sự tuyệt vọng bao trùm từng cơ bắp, mỗi giây phút trôi qua, sự bất lực và nỗi sợ hãi ngày càng lớn dần lên, lớn dần đến mãi mãi. Cả thế giới xung quanh tôi như bị thu nhỏ lại, chỉ còn lại âm thanh của mưa đập vào kính xe, sự căng thẳng trong không khí, và cái cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay hắn vẫn đang châm chích trên da thịt.

***

Tôi máy móc cúi đầu xuống, đặt hai cánh tay lên lưng hàng ghế trước, giống như thể đang cố gắng tạo ra một hàng rào nhỏ để che giấu bản thân mình. Từ phía trên nhìn xuống, tôi chỉ như một con bé sinh viên đang gục đầu ngủ gật, nhưng trong lòng tôi đang dậy sóng, không còn sự bình yên nào nữa.

Hắn bắt đầu lật váy tôi lên, và cảm giác lạnh lẽo từ không khí mơ hồ tràn đến chạm vào làn da bên dưới. Tôi cảm thấy cơ thể mình bị tê liệt, từ bên ngoài đến tận các cơ quan bên trong. Bây giờ bàn tay ấy lại ấm nóng, hơi ấm từ bàn tay hắn bắt đầu xâm nhập qua lớp vải quần lót, thấm vào vùng kín của tôi như một cơn sóng của dòng nước nóng bỏng. Tôi cảm thấy như thể mọi tế bào trong cơ thể đều căng lên, và nỗi sợ hãi lấn át toàn bộ giác quan. Tôi đang ở trong một cơn ác mộng mà mà mình không thể tỉnh dậy, không biết phải làm gì để thoát khỏi tình cảnh này nữa.

Hắn tiếp tục xoa xoa, bàn tay chuyển động một cách thành thục, như đang thực hiện một động tác quen thuộc. Sự tiếp xúc với vùng tam giác nhỏ của tôi ngày càng trở nên rõ rệt và lan rộng ra hơn, cảm giác ẩm ướt và nóng bừng lên dần dần, giống như từ sâu bên dưới có một thứ gì đó đang dần lan ra. Đầu óc tôi bắt đầu mơ hồ, như thể thời gian bên ngoài đã ngừng trôi, và tôi đang lạc lối trong một khoảng không vô tận, nơi nỗi sợ hãi và xấu hổ trộn lẫn với nhau.

Mỗi giây trôi qua như kéo dài mãi mãi, và sự nặng nề xung quanh dường như thắt chặt hơn, kéo tôi vào một cơn lốc không thể thoát ra. Không biết liệu đây có phải là một phút hay một thế kỷ, chỉ biết rằng từng giây phút đều như một vết dao cắt sâu vào tâm hồn, để lại dấu vết không thể xóa nhòa.

***

Ngay cả khi tôi cố gắng nhắm mắt, sự cố gắng đó dường như cũng trở nên vô nghĩa. Cả cơ thể tôi như bị đông cứng, không còn khả năng cử động, chỉ có thể bất lực chứng kiến từng hành động của hắn. Cảm giác hoang mang tột độ hiện lên trong đầu, khi tôi nhận ra quần lót đã bị kéo xuống, để lộ ra vùng kín đáo không còn gì che chắn. Cảm giác lạnh lẽo và vô danh tràn ngập khi tôi cảm nhận được sự xâm nhập không mời mà đến.

Hắn tiếp tục xoa lên vùng da nhạy cảm của tôi, mỗi cái chạm nhẹ của bàn tay hắn tạo ra một luồng điện chạy dọc sống lưng, một cơn rùng mình không thể kiểm soát được. Một tiếng hứ nhỏ thoát ra khỏi miệng tôi, nhưng ngay lập tức, tôi cắn chặt môi, cố gắng giữ im lặng, để không phát ra âm thanh nào nữa. Cảm giác đang chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể tôi thật kỳ lạ và hỗn độn, như một cơn bão không thể định hình: sự khủng khiếp và sợ hãi hòa quyện với cảm giác xấu hổ, cùng với một chút kích thích không mong muốn và một cơn đê mê mơ hồ.

Mỗi cảm giác, dù là sự đụng chạm tàn nhẫn hay sự xâm lược không mong muốn, đều khiến tôi cảm thấy như mình đang chìm sâu hơn vào một vực thẳm, sự tuyệt vọng và đau đớn trộn lẫn với nhau thành một thứ hỗn loạn không thể phân định rõ ràng. Sự lẫn lộn của cảm xúc càng làm gia tăng sự hoảng loạn, khi mà tôi không thể phân biệt được đâu là cảm giác đau đớn thật sự, đâu là những phản ứng mơ hồ của cơ thể.

***

Tay hắn tiếp tục di chuyển trên làn da nhạy cảm của vùng tam giác nhỏ. Sự tiếp xúc của hắn khiến tôi cảm thấy như mọi ranh giới cá nhân đều bị xâm phạm. Hắn bắt đầu tách hai mép vùng kín ra, và cảm giác ẩm ướt từ bên trong dần rõ rệt hơn, tất cả đang bị phơi bày, lần đầu tiên trong đời. Tôi cảm thấy mình đang ở trong một trạng thái mơ hồ, như thể tất cả những gì xảy ra xung quanh đều bị biến dạng thành một cơn lốc cảm xúc khó hiểu.

Những suy nghĩ của tôi hỗn loạn, không thể định hình nổi. Tôi cố gắng giữ bản thân không bị cuốn vào những cảm giác đê mê mới mẻ đang xuất hiện, như một cách để bảo vệ mình khỏi sự xâm lược. Khi ngón tay của hắn chạm vào âm vật, một cơn rùng mình mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy như mọi thứ quanh tôi đều bị xóa nhòa, như thể tôi đang bị đẩy lên một tầm cao với một tuyệt vọng và không thể nào kiểm soát nổi.

Mỗi cái chạm vào, mỗi cử động của hắn đều khiến tôi cảm thấy như mình đang ở trên một đỉnh cao của cảm giác, nơi mọi thứ trở nên tê dại và mờ nhạt. Tôi không còn khả năng kiểm soát hơi thở của mình, nó trở nên gấp gáp và khó khăn, như thể tất cả ý chí đang ở bờ vực của sự vỡ vỡ. Đôi chân tôi run rẩy không thể kiểm soát, và toàn bộ cơ thể cảm giác như đang bị kéo căng ra, không còn sự phòng ngự nào nữa.

***

"Đừng vào thêm nữa, làm ơn, đừng mà." Lời cầu xin vang lên trong tâm trí tôi, nhưng không thể thốt ra thành lời. Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng chiếm lấy tôi khi hắn tiếp tục di chuyển ngón tay một cách không ngừng. Điểm nhạy cảm của nhất bên dưới cơ thể, cái âm vật nhỏ xíu, đang căng lên hết mức, từng cú chạm của hắn tạo ra những cơn sóng cảm giác mãnh liệt. Sự bùng nổ cảm giác này khiến cơ thể tôi giật lên từng hồi và hoàn toàn mất kiểm soát.

Nước nhờn từ bên trong chỗ kín của tôi bắt đầu trào ra, từng giọt chất lỏng ấm áp không ngừng chảy xuống, làm ướt đẫm đôi chân đang run rẩy. Cảm giác ướt át và dính nhớp không ngừng lan ra, và cuối cùng tất cả tạo thành một vũng nhỏ trên sàn xe bus, hòa quyện với sự lạnh lẽo và bóng tối xung quanh. Từng cơn rùng mình làm tôi cảm thấy như đang chìm trong một cơn ác mộng không thể thoát ra, không còn một chút khả năng kiểm soát hay sự tự chủ nào nữa.

***

Khi tôi cố gắng lấy lại hơi thở cho cái cơ thể mềm nhũn của mình, nó như đã bị rút hết sức lực. Trong lúc đó, tôi thấy hắn ngửa chiếc đồng hồ đeo tay Casio đã bạc màu lên, dường như đang kiểm tra thời gian để ước lượng còn bao lâu nữa xe bus sẽ tới bến. Kim đồng hồ chuyển động chậm rãi, và tôi đoán còn khoảng mười phút nữa trước khi sự tủi nhục này kết thúc. Tôi tự nhủ mình sắp thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng sự thật còn khủng khiếp hơn nhiều, điều kinh tởm hơn còn ở phía trước.

Hắn đột ngột kéo khóa quần, và một vật thể nhô ra, hằn rõ trước mặt tôi. Nó giương lên một cách không do dự, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được mùi tanh tưởi và gớm ghiếc. Cảm giác của tôi như bị ném vào một vực thẳm của sợ hãi. Hắn đặt tay lên đầu, nắm tóc tôi một cách thô bạo và ấn mạnh xuống. "Bú đi!" Giọng hắn ra lệnh, không một chút cảm xúc, chỉ còn lại sự lạnh lùng và mệnh lệnh tàn nhẫn.

Tay hắn siết chặt tóc tôi, khiến tôi cảm thấy từng sợi tóc của mình như bị kéo ra. Đầu tôi bị ép xuống một cách thô bạo, khiến đôi môi phải chạm vào cái đầu bóng lưỡng và nhơn nhớt. Mùi tanh tưởi sộc thẳng vào mũi, làm tôi cảm thấy như đang bị bao phủ bởi một lớp mùi khủng khiếp. Vị mặn đắng lan tỏa trên đầu lưỡi, bây giờ mới là chương tồi tệ nhất của cơn ác mộng đang sãy ra. Những giọt mồ hôi lạnh lẽo chảy từ trán, hòa lẫn vào với cảm giác buồn nôn và sợ hãi. Cả cơ thể run rẩy không thể kiểm soát, vì mệt mỏ và sợ hãi, còn sự tủi nhục thì đang vây quanh tôi tạo một mành lưới không thể gỡ bỏ đang quây kính lấy toàn bộ tâm hồn và thể xác.

***

"Mở miệng mày ra, nhanh lên!" Giọng hắn lạnh lùng và hung dữ đưa một mệnh lệnh không thể từ chối. Tôi miễn cưỡng mở miệng ra, để cho vật thể nhô ra đó chèn vào. Ngay lập tức, cảm giác bị chèn ép làm cho miệng tôi căng ra, và nó bắt đầu ấn vào sâu trong cổ họng tôi. Mùi tanh tưởi và vị mặn đắng từ vật đó ngay lập tức sộc thẳng vào trung tâm thần kinh của tôi, gây ra một cú sốc choáng váng, làm các dây thần kinh trong cơ thể tôi căng lên như dây đàn.

Cố gắng phản kháng, tôi dùng lưỡi và cơ miệng để đẩy vật đó ra ngoài, nhưng hành động của tôi chỉ khiến hắn càng thêm thích thú. Cái chất giọng trầm trầm của hắn bắt đầu phát ra những tiếng rên ư ử. Sau mỗi cú đẩy vật đó lại hẩy lên, thọc sâu vào cổ họng tôi, tạo ra một cảm giác nghẹt thở, hơi thở đang bị đẩy ngược lại vào trong lồng ngực.

Hắn nắm chặt tóc tôi, kéo đầu tôi lên rồi lại ấn xuống với một động tác liên tục, khiến cho vật đó chuyển động ra vào trong miệng tôi với nhịp độ không ngừng. Mỗi cú thúc vào cổ họng tôi càng ngày càng mạnh mẽ, làm cho tôi cảm thấy như mình sắp nôn ra toàn bộ những gì còn lại trong bụng. Tôi không kịp thở giữa những cú thúc liên tục, và sự thiếu oxy bắt đầu làm cho đầu óc tôi mơ hồ.

Cuối cùng, khi nhịp độ ngày càng nhanh hơn, cơ thể tôi dường như đã không còn khả năng kiểm soát, và đầu tôi bắt đầu chuyển động lên và xuống trong một trạng thái vô thức. Sự kiểm soát của tôi hoàn toàn bị tước đoạt, chỉ còn lại những phản xạ không thể điều khiển nổi trong cơn ác mộng này.

Mọi thứ tiếp diễn như một cơn ác mộng vô tận. Hắn rùng mình, rồi tôi cảm nhận được dòng chất lỏng nhơm nhớp, tanh nồng và nhạt toẹt tuôn trào vào trong cổ họng, như một dòng suối bùn dơ bẩn tràn ngập, làm nghẹn hết mọi ý nghĩ. Hắn ấn chặt đầu tôi xuống, buộc miệng tôi giữ nguyên vị trí, không cho phép tôi có cơ hội thoát khỏi. "Nuốt đi!" Lệnh của hắn lạnh lùng, một mệnh lệnh không cho phép sự từ chối.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi buộc phải nuốt, cảm nhận cái thứ tanh tưởi ấy chảy dọc xuống họng và biến mất vào dạ dày. Cảm giác kinh khủng lan tỏa khắp cơ thể, như một đám mây độc bao trùm mọi tế bào, làm tôi nghẹt thở. Miệng tôi giờ đã mỏi rạc, mọi sức lực như bị rút cạn. Ngay cả khi muốn nôn, cơ thể cũng không còn khả năng đáp ứng lại nữa. Mùi vị khủng khiếp đó vẫn bám chặt, không chịu buông tha, như một lời nhắc nhở đau đớn về những gì vừa xảy ra.

Hắn kéo quần lên một cách điềm nhiên, như thể chưa từng có chuyện gì vừa xảy ra, rồi lặng lẽ xuống xe ở trạm gần bến cuối. Cánh cửa xe bus đóng lại sau lưng hắn, để lại tôi ngồi đó, tê liệt trong sự im lặng đầy ám ảnh. Khi bóng dáng hắn đã khuất xa, một bóng ma đã tan biến vào đêm tối, tôi mới dám kéo quần lót mình lên, cố gắng che đậy những gì vừa bị xâm phạm.

Tim đập thình thịch, từng nhịp đập như muốn vỡ tung lồng ngực, tôi lao khỏi xe khi vừa đến bến cuối, một kẻ đang chạy trốn khỏi một cơn ác mộng. Mọi thứ xung quanh trở nên nhạt nhòa trong ánh đèn đường lờ mờ, chỉ còn lại nỗi hoảng loạn và cảm giác bẩn thỉu đang bao trùm lấy từng bước chân. Căn phòng trọ nhỏ bé hiện ra trước mắt như một nơi trú ẩn mong manh, và tôi vội vã mở cửa, run rẩy chốt lại thật chặt, như thể điều đó có thể giữ được con quái vật bí ẩn nào đó không đuổi theo.

Tôi lao vào phòng tắm, hơi thở dồn dập và hoảng loạn. Nước mắt trào ra nhưng chẳng thể cuốn trôi được cảm giác kinh hoàng đang ám ảnh. Không còn suy nghĩ gì, tôi đưa tay sâu vào trong miệng, cố gắng gây nôn, mong có thể đẩy ra khỏi cơ thể mình cái cảm giác dơ bẩn ấy. Nhưng chẳng còn gì nữa cả, chỉ còn cảm giác trống rỗng và đau đớn đến nghẹt thở, tất cả sức sống đã bị vắt kiệt, để lại một cái xác trống rỗng không còn cảm xúc.

Tôi bước vào phòng tắm, chốt cửa lại cẩn thận rồi vặn vòi nước thật mạnh, để dòng nước lạnh buốt xả tràn lên người, như thể hy vọng nó có thể cuốn trôi đi mọi thứ bẩn thỉu vừa xảy ra. Tôi tắm thật lâu, kỳ cọ từng xen ti mét da thịt, mạnh đến mức làn da trở nên đỏ lừ, bỏng rát. Nhưng dù có kỳ cọ đến mấy, cảm giác dơ bẩn ấy vẫn cứ bám riết, không chịu buông tha. Từng giọt nước rơi xuống sàn, vỡ tan thành những mảnh nhỏ như trái tim tôi lúc này—vỡ vụn, không còn nguyên vẹn.

Cuối cùng, kiệt sức và run rẩy, tôi bước ra khỏi phòng tắm mà không buồn mặc lại quần áo. Làn da đỏ ửng, căng rát nhưng không thể so sánh với nỗi đau nhức nhối trong tâm hồn. Tôi lê bước tới bàn học, ngồi phịch xuống ghế và để những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Tiếng khóc ban đầu chỉ là những âm thanh khẽ khàng, nhưng rồi chúng dần trở thành những tiếng nấc nghẹn ngào, bật ra không thể kiểm soát. Mọi thứ xung quanh mờ dần trong làn nước mắt, chỉ còn lại sự tuyệt vọng, như một tảng đá khổng lồ đè nặng lên tâm trí.

Bỗng chốc, thế giới xung quanh biến mất, chỉ còn lại một hình ảnh kinh hoàng đang in hằn trước mắt tôi, trên cái bàn trước mặt, một thứ khủng khiếp hiện ra rõ mồn một: một chiếc đồng hồ Casio đã bạc màu, vẫn còn ướt sũng nước mưa. Nó nằm đó, một nỗi kinh hoàn khủng khiếp. Sự hiện diện của nó khiến tôi nghẹn thở, như thể một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ họng. Tôi đã chết đứng, cả người đông cứng lại không thể nào cử động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro