TVLS 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

33, Tương trợ

"Hoàng Thượng!"Mấy hôm nay Hoa Thiên Lang ở trong doanh trại lo âu chờ tin tức, cuốicùng cũng thấy Lâm Hạo Dương vẻ mặt hưng phấn chạy vào: "Nhóm người phái đi dòthám đã trở lại, quả nhiên là chỉ cần đi theo lộ tuyến trên bản đồ là không độngđến bát quái trận hay cơ quan, trực tiếp đi ngang qua Phong Sa Dịch!"

"Tốt!" Hoa Thiên Lang vô cùng vui mừng, lập tức truyền lệnhxuống bắt đầu tiến quân, phải đến được Phong Thành trước Gia Luật Thanh!

Thành chủ PhongThành Trang Vô Nhai mấy hôm trước nghe được tin Gia Luật Thanh đã vượt qua NgọcQuan Thành thẳng tiến đến đây thì đã thấy rõ mình không có phần thắng. PhongThành chỉ có năm nghìn quân trấn giữ, mà y xuất thân tú tài không thể nào sosánh được với mấy chục vạn binh mã Mạc Bắc. Nên đã bắt đầu sắp xếp từ sớm,chuẩn bị đánh cược liều chết một lần với Gia Luật Thanh, lại không ngờ rằngquân đội Gia Luật Thanh còn chưa tới đã thấy Hoa Thiên Lang dẫn đại quân chậmrãi đi đến trước Phong Thành, y vui mừng khôn xiết, cuống quít thay quan phụcxuất môn nghênh đón.

Hoa Thiên Lang vàothành lại phát hiện phòng không nhà trống, không khỏi nhíu mày:"Mọi người điđâu rồi?"

"Hoàng Thượng thứtội." Trang Vô Nhai nghe vậy quỳ xuống:"Vi thần không nghĩ tới Hoàng Thượng đếnnhanh như vậy nên đã đưa các lão nhân, phụ nhân và trẻ nhỏ trú tạm trên núi,thanh tráng niên đều xung vào quân đội, chuẩn bị nghênh chiến phản tặc."

"Nga?" Hoa ThiênLang chọn mi:"Ngươi hiện tại có bao nhiêu quân?"

"Năm ngàn quântrấn giữ." Trang Vô Nhai đáp.

"Năm ngàn đã muốnđánh bốn mươi vạn đại quân của Gia Luật Thanh?" Hoa Thiên Lang nhìn Trang VôNhai, ngữ khí thản nhiên.

"Đại trượng phu cóchết cũng phải có ý nghĩa, là thần tử, sẽ nghe theo quân mệnh."

"Tốt!" Hoa ThiênLang nghe vậy vui vẻ, bước lên nâng y dậy:"Trẫm phải có những thần tử như ngươi!Theo trẫm làm việc cho tốt, chờ thu thập được Mạc Bắc ngươi sẽ theo trẫm vàokinh!"

"Tuân mệnh!" TrangVô Nhai thấy Hoa Thiên Lang cư nhiên tự tay nâng mình đứng dậy, trong lòngkhông khỏi kinh ngạc.

Ba ngày sau, quânđội Gia Luật Thanh đến Phong Thành, nhìn chiến kỳ Thiên Lang treo trêntường thành, Gia Luật Thanh cau mày.

"Thái tử, đội quânđã dựng trại tạm thời ở ngoài thành." Mạc Bắc đệ nhất mưu sĩ Hồ Ngạo bước lênnói.

Gia Luật Thanh hừlạnh một tiếng, quay đầu giục ngựa hồi doanh.

Trong Vân Sát Bảo,thật vất vả mới xuống giường đi được Gia Cát hùng hùng hổ hổ, mới sáng sớm đãtới dược phòng giã giã đâm đâm.

Đoạn Tinh thấy yđi vào cả một ngày cũng không bước ra một bước, trong lòng sốt ruột lại khôngdám quấy rầy, luôn ở ngoài cửa lắc lư, thẳng đến lúc lên đèn thấy Gia Cát vẫnkhông ra, Đoạn Tinh nghĩ chẳng lẽ là đói ngất luôn rồi. Liền quýnh lên đẩy cửavào, lại nhìn thấy Gia Cát một tay cầm một bình sứ trắng, cười xấu xa.

"Di? Đoạn Đoạnngươi làm sao vậy?" Gia Cát thấy Đoạn Tinh đột nhiên môn nóng xông tới, khôngkhỏi sửng sốt.

Đoạn Tinh thở dàinhẹ nhõm -- May mà không có việc gì, vì thế ngượng ngùng cười cười đilên:"Ngươi đi vào cả ngày cũng không ra ăn cơm, ta sợ ngươi bị đói."

Gia Cát bước quaôm Đoạn Tinh cọ cọ:"Nói với trù phòng ta muốn vịt nướng khô, hầm thập cẩm, cáchẽm hấp, gạch cua đậu hủ, thịt bò luộc, còn có...... Còn lại bảo họ làm thêm vàimón khác, Đoạn Đoạn ngươi cùng ăn với ta!"

"Ân." Đoạn Tinhthấy Gia Cát hưng phấn đến muốn ăn nhiều món, tâm tình cũng tốt lên, thấy cáibình đặt trên bàn hiếu kỳ hỏi:"Luyện được thứ gì mà vui vẻ như vậy?"

"So với Tiêu XuânTán càng lợi hại hơn!" Gia Cát cười tủm tỉm trả lời:"Ta tính gọi nó là LăngTiêu Tán!! Chỉnh chết tên Gia Luật Thanh kia."

"Nga." Nghe đượcba chữ Tiêu Xuân Tán, Đoạn Tinh có chút xấu hổ.

Gia Cát thấy biểutình hắn mất tự nhiên, vì vậy nhón lên cắn cằm hắn một cái:"Đoạn Đoạn không saohết, ta không giận ngươi, dược kia chỉ cần dính một chút là không ai chịu khôngnổi. Chúng ta bây giờ ăn no ngủ kỹ, sau đó sáng ngày mai xuất phát đi tìm GiaLuật Thanh báo thù!!"

"Cái gì?" ĐoạnTinh chấn động:"Ngươi muốn đi tìm Gia Luật Thanh?"

"Đương nhiên!" GiaCát nghiến răng nghiến lợi:"Tướng mạo tên Gia Luật Thanh kia vừa nhìn là biếtbạc phúc, vạn nhất y mệnh khổ bị Hoa Thiên Lang giết chết thì khoản nợ này tatìm ai tính?!"

"Hai quân đối đầurất nguy hiểm, không cho ngươi đi!" Đoạn Tinh nghiêm mặt nói.

Gia Cát trừnghắn:"Không được, lòng ta nghẹn khuất!!"

Nhìn bộ dángnghiến răng nghiến lợi của y, Đoạn Tinh do dự một chút, mấy ngày nay Gia Cátnằm ở trên giường luôn rất khó chịu, lại không tìm được người xả giận, quả thậtcó điểm nghẹn khuất, vì vậy gật đầu nói:"Ngươi muốn làm gì ta giúp ngươi làm,ngươi ngoan ngoãn ở Vân Sát Bảo chờ ta!"

Gia Cát tức giận,nhảy lên băng ghế chỉ vào Đoạn Tinh:"Ta nhất định phải đi!...... Không cho ta đi vềsau ta sẽ không bao giờ... làm với ngươi nữa!"

Đoạn Tinh dở khócdở cười đem y ôm xuống kéo vào trong lòng:"Không được uy hiếp ta như vậy...... Talà lo lắng cho ngươi, chúng ta đã thành thân, có chuyện gì giao cho ta khôngphải được rồi sao?"

"Chính là bởi vìchúng ta đã thành thân, cho nên chuyện gì cũng phải ở cùng nhau." Gia Cát bĩumôi:"Dù sao ngươi lợi hại như vậy...... Nếu không chúng ta đi tìm Hoa Thiên Langtrước, ở lại Phong Thành rồi nói chuyện tính sổ sau!"

"Còn cách nào kháckhông?" Đoạn Tinh thật cẩn thận hỏi:"Tỷ như ta đi đến Phong Thành, ngươi ở lạiVân Sát Bảo......" Còn chưa nói xong đã thấy Gia Cát nổi giận trừng mình, thở dài,tay xoa xoa khuôn mặt Gia Cát:"Được rồi, sáng mai đưa ngươi đến Phong Thành!"

"Ân!" Gia Cát nghevậy lập tức cười tủm tỉm, chủ động hôn Đoạn Tinh một cái.

Sáng sớm ngày hômsau, hai người phái thủ hạ đưa cho Dạ Lan San một phong thư rồi cùng nhau cưỡingựa rời đi.

Thần Tử Việt nhìnthủ vệ giao phong thư cho Dạ Lan San, hít một ngụm lãnh khí:"Đoạn Đoạn với GiaCát sẽ không bỏ trốn đi, giống như trong kịch, từ nay về sau giục ngựa gianghồ, thần tiên quyến lữ, thanh đăng cổ phật, vô ham vô cầu."

Mộc Tiên Nhiên dởkhóc dở cười nhìn Thần Tử Việt:"Ngươi có thể đừng dùng loạn thành ngữ haykhông......"

Bạch Nhược Manhnhíu mày:"Chúng ta có cần mở lôi đài tuyển chọn Phó bảo chủ mới hay không?"

"Tuyển cái gì màtuyển? Không phải có sẵn rồi sao!!" Thần Tử Việt vỗ vỗ Mộc Tiên Nhiên:"NhiênNhiên công phu tốt, lại biết quản sổ sách, cũng soái không khác gì Đoạn Đoạn,rất thích hợp đúng không."

Dạ Lan San im lặngnghe bọn họ đối thoại, sau đó ngẩng đầu nói:"Hai người nháo đủ chưa? Đoạn Tinhvà Gia Cát đến Phong Thành tìm Hoàng Thượng, muốn đi tính sổ Gia Luật Thanh."

"Cái gì?" Thần TửViệt ngốc đơ, suy nghĩ một lúc lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện vuinhư vậy cư nhiên không mang ta theo!!"

"Chuyện này có gìvui?" Dạ Lan San lắc đầu.

"Ta còn chưa thấyđánh giặc đâu, ta cũng phải đi, ta về phòng thu thập hành lý!" Thần Tử Việtquay đầu chạy ra ngoài.

"Quay lại!" Dạ LanSan một phen túm Thần Tử Việt về:"Nói đùa cái gì vậy, không được đi!"

Thần Tử Việt bị DạLan San niết bả vai đau, ủy khuất bĩu môi, cúi đầu dùng chân đá đá hòn đá:"ĐoạnĐoạn còn đưa Gia Cát đi, võ công ngươi còn tốt hơn Đoạn Đoạn lại không đưa tađi."

"......" Dạ Lan Sanxoa xoa tóc hắn, nói:"Chuyện đó và võ công cao thấp có quan hệ gì?"

"Đương nhiên là cóquan hệ, Đoạn Đoạn sẽ bảo hộ Gia Cát, ngươi cũng sẽ bảo hộ ta." Thần Tử Việtnhỏ giọng than thở.

Dạ Lan San nghexong câu này cảm thấy khá hưởng thụ, lại thấy Thần Tử Việt bộ dáng đáng thươnghề hề, trong lòng liền mềm nhũn:"Được rồi, chúng ta cũng đến Phong Thành, nhưngkhông cho ngươi chạy loạn!"

"Ân!!" Thần TửViệt kích động quay đầu chạy về phòng thu thập hành lý.

Bạch Nhược Manh vàMộc Tiên Nhiên đột nhiên bi thương -- Dựa vào cái gì lão đại đi du sơn ngoạnthủy, bắt chúng ta ở lại quản chuyện......

Gia Cát và ĐoạnTinh ở trên đường đi nghe được tình hình chiến đấu từ dân chúng, chỉ mới xảy ravài trận chiến nhỏ, song phương đều có thương vong nhưng cũng chưa bên nàochiếm được tiện nghi, Gia Luật Thanh gần đây hầu như hạ chiến thư mỗi ngày,nhưng Hoa Thiên Lang lại sợ chết, luôn cự tuyệt ra khỏi thành nghênh chiến......

"Đoạn Đoạn." GiaCát nhíu mày nói:"Ngươi thấy thế nào?"

"Hoa Thiên Langlàm đúng." Đoạn Tinh gật đầu:"Phong Thành thủ dễ công khó, đội quân Mạc Bắcđóng quân ở ngoài thành cũng cần ăn cần uống, cứ như vậy nhiều ngày Gia LuậtThanh đương nhiên sẽ sốt ruột, không trách được luôn khiêu khích Hoa Thiên Langra khỏi thành."

Gia Cát nghĩ nghĩ,mở miệng hỏi:"Chúng ta đêm nay có thể đến Phong Thành hay không?"

Đoạn Tinh gậtđầu:"Nếu chạy hết tốc lực, đêm nay có thể."

"Được! Bất quá đêmnay sau khi chúng ta đến Phong Thành trước tiên đừng đi tìm Hoàng Thượng, tamuốn đến đại doanh của Gia Luật Thanh."

"Không được!" ĐoạnTinh cự tuyệt:"Tuyệt đối không được! Ngươi muốn làm gì thì nói cho ta biết, tađi, không cho ngươi đi!"

"Không chịu!" GiaCát bĩu môi, nhưng nhìn vẻ mặt tuyệt đối không thương lượng của Đoạn Tinh đànhphải chịu thua, ghé vào bên tai Đoạn Tinh thì thầm thì thầm.

Ban đêm, Hoa ThiênLang đang ở trong phòng xem bản đồ quân sự thì nhìn thấy Lâm Hạo Dương đưa GiaCát và Đoạn Tinh đến.

"Các ngươi sao lạiđến đây?" Hoa Thiên Lang đứng lên hỏi:"Đến hỗ trợ?"

Gia Cát cười hìhì:"Hoàng Thượng, vừa rồi nghe Lâm tướng quân nói hôm nay Gia Luật Thanh lại hạchiến thư?"

"Đúng vậy." HoaThiên Lang lắc đầu:"Phong Thành thủ dễ công khó, ta nếu không ra cửa thành hắnsẽ không thể xông vào. Mấy ngày nay hắn đã có ý đồ công thành mấy lần, đều bịđánh quay về, nhưng cứ như vậy cũng không phải là biện pháp."

Gia Cát gật đầu,nói:"Hoàng Thượng, lần này đừng ngại tiếp chiến thư."

"Tiên sinh có biệnpháp?" Hoa Thiên Lang nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Gia Cát nghi hoặc.

Gia Cát nhướngnhướng mày, quay đầu nhìn Đoạn Tinh, Đoạn Tinh bất đắc dĩ đem chuyện vừa rồiGia Cát muốn hắn làm kể lại một lần.

"Hmm?" Hoa ThiênLang mừng rỡ:"Tiên sinh diệu kế!" Lại quay đầu nói với Đoạn Tinh:"Đoạn phó bảochủ một thân một mình lại dám xông vào địch doanh, quả thật là làm người ta bộiphục!"

"Đoạn Đoạn là vìgiúp ta xả giận!" Gia Cát nhìn Hoa Thiên Lang:"Huống hồ ngươi là Hoàng Thượng,lại là đại ca kết nghĩa của Tiểu Việt Việt, nói thế nào cũng là người trongnhà."

Hoa Thiên Langcười cười, bắt đầu cùng Lâm Hạo Dương thương lượng cách bày binh bố trận ngàymai, cho người dẫn Gia Cát và Đoạn Tinh đi nghỉ ngơi trước.

"Ngươi lần nàythật sự chỉ vì xả giận?" Vừa vào cửa, Đoạn Tinh lại hỏi.

Gia Cát cười lắcđầu:"Hành quân đánh giặc chịu thiệt vẫn là dân chúng. Hoa Thiên Lang là mộtHoàng đế tốt, ta muốn giúp y nhưng lại không thể lấy thân phận Vân Sát Bảo,miễn cho y hoài nghi Vân Sát Bảo có uy hiếp, đành phải lấy danh nghĩa xả giận."

Đoạn Tinh ngồi ởtrên giường nhìn Gia Cát:"Chỉ có vậy?"

"Ách...... Còn có...... ĐểHoàng đế thiếu ta một nhân tình, lần trước ta đến Hoàng cung có nhìn thấy TuyếtXa trong Ngự Dược Phòng...... Hết chiến trận ta sẽ đi đòi y!" Gia Cát ấp úng.

"Hết rồi?" ĐoạnTinh nhíu mày.

Gia Cát thở dài,đi sang ngồi dựa vào trên người Đoạn Tinh:"Còn, Hoa Thiên Lang tuy là một Đếvương có tài nhưng cũng không giỏi về hành quân đánh giặc, Lâm Hạo Dương làChiến thần Thiên Lang nhưng kinh nghiệm về Tây Bắc của hắn có giới hạn, hắn chỉhiểu biết nhiều về Tây Nam.Trái lại với Gia Luật Thanh, hắn từ nhỏ đã ở Mạc Bắc, lần này ít nhất cũngchiếm được ưu thế địa lợi. Vân Sát Bảo ở Tây Bắc có rất nhiều hiệu buôn, nếutrận chiến này kéo dài sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của bảo, vạn nhất Gia Luật Thanhđánh vào, hậu quả càng không thể chịu nổi. Mấy hôm nay ngươi luôn lo lắng khôngphải vì chuyện này sao, cơm cũng ăn không vô...... Vân Sát Bảo còn có nhiều ngườichờ ngươi nuôi đó."

Đoạn Tinh cườicười, tay ôm y càng chặt:"Cho nên ngươi ngay cả thân thể còn chưa khỏe hẳn đãmuốn vội vàng tới đây? Trên đường cưỡi ngựa xóc nảy đầy mồ hôi lạnh cũng khôngchịu nghỉ ngơi?"

Gia Cát hơi giậtmình ngẩng đầu nhìn hắn, nói:"Cho nên cả đường đi ngươi mới nhất quyết đòi ômta cùng cưỡi chung một con ngựa?"

Đoạn Tinh lắc đầu cười,hôn nhẹ đầu y:"Bằng không thì sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta cầm thú như vậy,ngay cả trên đường cũng muốn ăn đậu hủ ngươi?"

Gia Cát nhìn thấyđôi mắt đầy cưng chiều của Đoạn Tinh, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn, ômhắn:"Đoạn Đoạn, chờ đánh trận xong ngươi dẫn ta đi du sơn ngoạn thủy đượckhông? Ta vẫn luôn ở trong Vân Sát Bảo, cũng chưa đi qua nơi nào khác."

Đoạn Tinh gậtđầu:"Được, thiên nam hải bắc, ngươi muốn đi đâu ta đều đi cùng ngươi."

Trong phòng ánhnến lay động, tràn đầy hơi thở ấm áp.

34, Trúng kế

Sáng sớm ngày hômsau, quân đội hai bên đã ở trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch. Gia LuậtThanh cưỡi chiến mã nhìn Lâm Hạo Dương một thân ngân giáp trước mắt, suy nghĩcó chút mơ hồ, dường như phảng phất nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp hắn,cũng là ngân y trường kiếm, đứng trước thiên thiên quân vạn đối diện cùng mình,thần sắc đạm mạc, ánh mắt ngạo nghễ.

Trên tường thành, Hoa Thiên Lang thấy Gia Luật Thanh nhìn chằmchằm vào Lâm Hạo Dương, trên gương mặt không khỏi hiện lên một tầng tức giận,lập tức phất tay hạ lệnh giống trống tiến công. Lâm Hạo Dương nghe được tiếngtrống hiệu lệnh, ánh mắt đột nhiên trở nên cương nghị, hô to một tiếng mangtheo đại quân Thiên Lang xông lên chém giết. Trong từng hồi trống trận, binh sĩsong phương ra sức chém giết, binh khí va vào nhau, hỏa tinh* bắn ra, ở trênchiến trường vẽ ra một bản đồ máu thảm thiết nhất.

*đốm lửa nhỏ, cảnh tượng 2 người đấu kiếm lửa bắn xoẹt xoẹt ra từ2 thanh kiếm :v

Gia Luật Thanh taycầm Loan Nguyệt trường đao cùng Lâm Hạo Dương giao phong, nghĩ tới người mìnhngày đêm mong nhớ đang ở ngay trước mắt, lại chỉ có thể dùng loại phương thứcmáu tanh này để ở cùng hắn, không khỏi cười khổ một trận, khóe mắt thoáng nhìnqua Hoa Thiên Lang phía trên tường thành, trong lòng lại phẫn hận, xuất thủ dầndần táo bạo.

Lâm Hạo Dương liếcmắt một cái liền nhìn thấy trên thanh đao của Gia Luật Thanh đeo ngọc bội củamình, mi tâm nhíu lại càng sâu, những năm gần đây mỗi lần Gia Luật Thanh đếnThịnh Kinh nộp cống phẩm cho Hoa Thiên Lang, đều đưa cho mình một đống lễ vật,nào là hảo tửu, đệ nhất bảo đao, cổ ngọc quý hiếm...... Tuy rằng mỗi lần đều bị HoaThiên Lang nổi giận vứt đi, chính là vẫn cảm thấy bản thân thiếu hắn thứ gì đó,trong lúc nhất thời có chút ngây người. May mắn kinh nghiệm nhiều năm hành quânđánh giặc làm hắn nhanh chóng tỉnh lại, thầm mắng một tiếng đáng chết sau đólại toàn tâm tham chiến.

"Dược của ngươikhi nào thì có tác dụng?" Đoạn Tinh đứng ở trên tường thành hỏi Gia Cát.

"Lập tức!" Gia Cátđi xuống bìa thành bĩu môi: "Nha, hiện tại."

Đoạn Tinh và HoaThiên Lang nghe vậy đồng loạt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy quân đội Mạc Bắcvừa rồi còn tiến lui có trình tự lúc này lại như trúng phải ma chướng, ngườingựa loạn thành một đoàn. Gia Luật Thanh đang đánh nhau kịch liệt với Lâm HạoDương đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, quay đầu nhìn không khỏi chấnđộng, không hiểu tại sao chiến mã lại đột nhiên trở nên táo bạo dị thường, liềumạng muốn đem người trên lưng hất xuống, chiến mã Mạc Bắc có tiếng bưu hãn, mộtkhi điên lên thì ba năm hán tử cũng không thể chế ngự được. Không ít kỵ binhMạc Bắc ngã xuống ngựa còn chưa kịp đứng lên đã bị vó ngựa đạp cho mất mạng,toàn bộ đại quân Mạc Bắc nhất thời lâm vào hỗn loạn.

"Ngươi có trá!"Gia Luật Thanh giận dữ.

"Binh bất yếmtrá." Lâm Hạo Dương cười nhẹ: "Là ngươi lấy đi Ngọc Quan Thành của ta trước,cái này gọi là lễ thượng vãng lai*." Dứt lời nâng tay một kiếm đâm tới. GiaLuật Thanh thấy phe ta một mảnh hỗn loạn, trong lòng biết lúc này không nên hamchiến, quay đầu dẫn quân đội rút lui.

*có qua có lại

Mà đại quân ThiênLang quốc đang chém giết sai sưa, vốn mấy ngày nay luôn phải nghe quân Mạc Bắcdưới thành mắng chửi khiêu khích, một đám đã sớm tức giận đến thổi râu trừng mắt,mà bất đắc dĩ Hoa Thiên Lang không phát binh, dù tức cũng chỉ có thể chịu đựng,lần này rốt cục chờ được cơ hội hả giận, đương nhiên sẽ không dễ dàng buôngtha. Hơn nữa Mạc Bắc lúc này trận đầu tự loạn, càng làm cho tinh thần ThiênLang quân đại chấn. Lâm Hạo Dương thấy Gia Luật Thanh định rút lui, liền phấttay dẫn theo đại quân thừa thắng xông lên truy kích. Xa xa trên đỉnh núi, ThầnTử Việt trợn mắt há hốc mồm nhìn đại quân Thiên Lang giống như cơn hồng thủyvới tư thái không gì ngăn cản được tiến về phía trước, không khỏi mở miệng nói:"Quai quai, đại quân của Gia Luật Thanh thật không dùng được, sao còn chưa đánhmà đã bắt đầu chạy loạn quay về."

Dạ Lan San kéoThần Tử Việt qua cười nói:"Nhìn không ra? Xem ra dược của Gia Cát thật sự quátốt, hiệu quả Đoạn Tinh tối hôm qua lẻn vào doanh trai địch không tệ nha."

"Ngươi hôm qua đãđi tìm Đoạn Đoạn, sao không cùng hắn chào hỏi, ngược lại còn lén lút đi theo?"Thần Tử Việt khó hiểu.

"Hai người bọn họtới là vì việc tư, nếu ta mà đến thì chỉ có thể là chuyện của Vân Sát Bảo." DạLan San lấy tay vuốt tóc Thần Tử Việt:"Gia Cát và Đoạn Tinh dụng tâm lương khổ,ta cũng không thể cô phụ bọn họ, chúng ta ở một nơi bí mật gần đây là được rồi."

Thần Tử Việt nhănmặt nhíu mày gật đầu,"Ân" một tiếng.

Hoa Thiên Langthấy quân địch tháo chạy, nhất thời vui mừng. Phất tay hạ lệnh cho vài vị phótướng dẫn thêm một phần binh mã ra khỏi thành trợ giúp cho Lâm Hạo Dương, thấyđại quân Thiên Lang xuất quân thế như chẻ tre, Hoa Thiên Lang quay đầu nhìn GiaCát và Đoạn Tinh vui vẻ nói: "Lần này thật sự là nhờ nhị vị."

Gia Cát cười cười,đang muốn trả lời thì nhìn thấy Lâm Hạo Phong đi lên tường thành, trên ngườiđầy máu, hiển nhiên vừa rồi cũng ra trận giết địch .

"Ngươi sao lại ởđây?" Lâm Hạo Phong nhìn Gia Cát, trong ánh mắt thoáng có chút vui mừng, mớivừa rồi ở dưới thành thấy là lạ, chỉ cảm thấy có chút giống..., không nghĩ tới đilên xem cư nhiên thật sự là y.

"Ách......" Gia Cát cóchút xấu hổ, vì thế nói sang chuyện khác, nói: "Ngươi một thân đầy máu, bịthương sao?"

Lâm Hạo Phong lắcđầu: "Không, cũng không phải máu của ta." Nói xong lại quay đầu nhìn Hoa ThiênLang, nghi hoặc hỏi: "Hoàng Thượng, hôm nay quân đội Mạc Bắc xảy ra chuyện gì?"

Hoa Thiên Langcười cười chỉ vào Gia Cát và Đoạn Tinh nói: "Ít nhiều là nhờ vào tiên sinh vàĐoạn phó bảo chủ, tối hôm qua tặng cho cỏ khô của chiến mã Gia Luật Thanh vàithứ."

"Là gì vậy?" LâmHạo Phong vẻ mặt khó hiểu nhìn Gia Cát: "Chiến mã cứ như nổi điên lên......"

"Không phải nổiđiên, là động dục." Hoa Thiên Lang nói: "Tiên sinh phối dược, ngựa ăn, cáchthời gian nhất định sẽ động dục, tính tình sẽ thay đổi, Mạc Bắc phần lớn là kỵbinh, một khi ngựa đã như vậy thì người cũng sẽ không kham nổi."

"Trách không đượcHạo Dương hôm nay dù thế nào cũng phải đợi cho tới giờ Thìn mới xuất binh......Tiên sinh thật sự là thần y!" Lâm Hạo Phong giật mình.

Gia Cát không nóigì cười cười, nghĩ rằng được xem như thần y cảm thấy có chút xấu hổ, liền kéoĐoạn Tinh nói:"Đoạn Đoạn, ta mệt."

Hoa Thiên Langnghe vậy phất tay nói: "Nhị vị đi xuống nghỉ ngơi trước đi! Chờ Hạo Dương khảihoàn trở về, trẫm sẽ thiết yến cảm tạ tiên sinh và phó Bảo chủ!"

Lâm Hạo Phong cóchút không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì nhìn Gia Cát và Đoạn Tinh rờiđi, trong lòng có chút buồn phiền, liền cáo lui hồi doanh.

Hoa Thiên Langnhìn quân đội xa xa, trong mắt phiếm thượng một tầng tức giận -- Gia LuậtThanh, trẫm lần này muốn mạng của ngươi!

Gia Luật Thanh dẫnđầu đại quân chật vật tán loạn, bởi vì ngựa Mạc Bắc phần lớn đã điên rồi, quânMạc Bắc đành phải vứt ngựa điều khí đi trung bình tấn, ở trước mặt kỵ binhThiên Lang quốc căn bản không chịu nổi nhất kích. Gia Luật Thanh sắc mặt âmtrầm, tùy tay chém một Thiên Lang kỵ binh lấy chiến mã phá vòng vây mà đi, LâmHạo Dương giục ngựa ép sát, một đường đuổi tới bờ sông Bích Thủy.

Gia Luật Thanhxoay người nhìn Lâm Hạo Dương một thân một mình đuổi theo, sắc mặt âm lãnh nói:"Đuổi theo ta suốt hai canh giờ, nghĩ như vậy là có thể đem ta bắt trở về hiếntặng cho Hoa Thiên Lang?"

Lâm Hạo Dương nhíumày, vung tay chấp kiếm nghênh đón, Gia Luật Thanh cầm đao chống đỡ:"Ngươi ngaycả một câu cũng không nguyện ý nói với ta? Lúc trước ở Tây Nam là ta đãbuông tha ngươi một lần!!"

"Đó là do chínhngươi muốn thả ta đi, ta không van xin ngươi." Trong thanh âm Lâm Hạo Dươngkhông có cảm xúc gì.

Gia Luật Thanhcười lạnh một tiếng :"Đúng là chính ta muốn thả, nguyên bản còn nghĩ ngươi cóthể sẽ có chút cảm tình với ta...... Ngươi là một tiểu báo tử xinh đẹp, cho dùngươi nhìn ta chướng mắt, ta cũng muốn đem ngươi trói trở về!"

"Bằng ngươi? Bạiquân, quân Mạc Bắc của ngươi hiện tại sợ là đã bị diệt toàn bộ, theo ta, ta còncó thể cầu Hoàng Thượng tha cái chết cho ngươi!" Lâm Hạo Dương lạnh lùng mởmiệng.

Gia Luật Thanh lắcđầu, vung tay về phía xa xa, chợt nghe trên đỉnh núi truyền đến một trận ồn ào,Lâm Hạo Dương cả kinh, quay đầu nhìn lại phía sau, thì thấy mấy nghìn đại quânnhư hồng thủy từ trên núi trút xuống, chỉ trong chốt lát đã bao vây mình, ba nammột nữ dẫn đầu nhìn qua có chút quen mắt.

"Quan sơn ngũquỷ?" Lâm Hạo Dương nhớ tới triều đình từng yết bảng truy nã năm giang hồ bạihoại này.

"Đúng vậy!" GiaLuật Thanh cười âm lãnh:"Ta vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào để dẫn một mìnhngươi đến nơi này, chẳng qua là không nghĩ tới toàn bộ quân Mạc Bắc của ta sẽbị diệt, ngươi nói ta nên thay bọn họ báo thù như thế nào đây?"

Trong lòng Lâm HạoDương biết bản thân vì quá kích động muốn đem Gia Luật Thanh bắt về cho HoaThiên Lang, mới phạm phải loại sai lầm tệ hại này, vì vậy cắn răng hướng phíangoài vòng vây phóng đi. Gia Luật Thanh lạnh lùng nhìn Quan sơn ngũ quỷ, mởmiệng: "Bắt lấy hắn, không được gây thương tích."

Cho dù võ nghệ LâmHạo Dương có giỏi hơn đi nữa cũng không còn cách nào khác, huống hồ còn có Quansơn ngũ quỷ ma đạo võ công tà môn, dần dần thể lực chống đỡ không nổi, Gia LuậtThanh nhìn thấy cơ hội liền ném Thất Tinh Tiêu trúng ngay giữa sườn phải LâmHạo Dương. Lâm Hạo Dương lập tức cảm thấy dưới sườn một trận đau đớn, thân thểlảo đảo ngã xuống ngựa, chỉ cảm thấy một cỗ âm lãnh hàn khí chui vào trong cơthể, cảnh vật trước mắt dần dần hư ảo, một giây cuối cùng trước khi lâm vào hônmê hắn nghe thấy Gia Luật Thanh ở bên tai nhẹ giọng nói:"Từ hôm nay trở đi,chiến thần Thiên Lang sẽ không còn tồn tại nữa, Lâm Hạo Dương ngươi, sẽ chỉ lànam sủng của ta mà thôi."

Trong đại doanhThiên Lang quốc, Ngô Uy vui mừng xông vào đại trướng:"Hoàng Thượng, chúng tađánh trận này sự quá đẹp, bên ta cơ hồ không có tổn thất gì, rất dễ dàng bắtđược toàn bộ quân Mạc Bắc, chỉ cần nghỉ ngơi hồi phục, chúng ta có thể lập tứckhởi hành đến Ngọc Quan Thành, nơi đó hiện tại không có bao nhiêu quân trônggiữ, nhiều nhất năm ngày có thể đánh hạ, sau đó chúng ta có thể tiến vào ranhgiới Mạc Bắc, hoàn toàn san bằng Cô Dương Vương thành!!"

"Tốt!" Hoa ThiênLang tâm tình cũng tốt lắm, nhưng lại nghi hoặc nói:"Hạo Dương đâu? Sao khôngquay về cùng ngươi?"

"A?" Ngô Uy sửngsốt, nói: "Lúc ấy Gia Luật Thanh đoạt được một chiến mã phá vòng vây chạy rangoài, tướng quân nói muốn bắt hắn về nên mệnh cho mạt tướng chỉ huy đại quântiến công, còn bản thân thì đuổi theo, đã gần năm canh giờ ...... Còn chưa có trởvề?"

"Cái gì?" HoaThiên Lang đại kinh thất sắc:"Ra ngoài truyền lệnh, xem hắn có ở trong quândoanh hay không!"

"Dạ!" Ngô Uy tronglòng biết không ổn, nhanh chóng phân phó đi tìm người.

Nửa canh giờ sau,Hoa Thiên Lang sắc mặt âm trầm dọa người -- Lâm Hạo Dương không ở trong quândoanh.

"Hoàng Thượng......"Ngô Uy thật cẩn thận mở miệng.

"Truyền lệnhxuống, dẫn một vạn người đi tìm! Tìm không thấy cũng đừng trở về gặp trẫm!" HoaThiên Lang thanh âm lãnh nghị, lại không che dấu được chút ẩn ẩn run run.

Ngô Uy nhận mệnhlui xuống. Nhớ đến bộ dáng buổi sáng Lâm Hạo Dương một thân ngân giáp mỉm cườitrước khi xuất chinh, Hoa Thiên Lang cảm thấy vô cùng đau lòng, quay đầu rakhỏi đại trướng tùy tay cầm đuốc đi tìm -- Hạo Dương, ngươi không thể xảy rachuyện, ngươi trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện.

Sau một đêm, HoaThiên Lang một thân sương sớm trở về, sắc mặt âm trầm, thời điểm đi đến trướccửa quân doanh đột nhiên y không dám đi vào, vạn nhất vẫn không tìm được HạoDương, vạn nhất tìm được rồi cũng đã......

"Hoàng Thượng!"Ngô Uy thấy Hoa Thiên Lang đứng ở cửa quân doanh, vội vàng nghênh đón, chần chờđưa cho y một vật:"Hoàng Thượng, Lâm tướng quân...... Không tìm được, bất quá ở bờsông Tĩnh Thủy có dấu vết đánh nhau, còn phát hiện vật này."

Hoa Thiên Langtiếp nhận thứ trong tay Ngô Uy, chính là Ngư Trường Kiếm y đưa cho hắn, trênchuôi kiếm có một khối ngọc lúc trước y cố ý cho người khảm lên, mặt trên cókhắc một chữ "Lang". Hạo Dương đã từng nói, sẽ mang thanh kiếm này bên người cảđời......

Hoa Thiên Lang vẻmặt đờ đẫn đi vào trong đại trướng, đầu óc hỗn loạn, trong lòng đau đến trốngrỗng. Bản thân là Hoàng đế, lại ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo hộđược, nhớ đến nụ cười và sự ôn nhu của hắn, nghĩ tới sau này có khả năng khôngbao giờ...gặp lại hắn, Hoa Thiên Lang cảm thấy ngực dâng lên một vị tanh, độtnhiên ra phun một ngụm máu.

"Hoàng Thượng!"Gia Cát cùng Đoạn Tinh vốn đã định đi, lại không ngờ lúc ra ngoài thì nhìn thấyquân doanh loạn thành một đoàn, tùy tay giữ lại một sĩ binh hỏi thăm không khỏihoảng sợ, nghĩ rằng Lâm Hạo Dương biến mất không chừng Hoa Thiên Lang sẽxảy ra chuyện, liền vội vàng đi vào trướng chủ soái xem tình huống, lại vừa vặnnhìn thấy y hộc máu.

"Hoàng Thượngngười không sao chứ?" Gia Cát vội thay y bắt mạch.

Hoa Thiên Lang lắclắc đầu, rút tay về, ngồi trước bàn trầm giọng nói:"Ngô Uy!"

"Có!" Vẫn đứng ởngoài trướng Ngô Uy nghe được liền vội tiến vào:"Hoàng Thượng có gì phân phó?"

"Tù binh Mạc Bắclần này đâu?" Hoa Thiên Lang hỏi.

"Bẩm Hoàng Thượng,tù binh lần này số lượng rất nhiều, còn chưa kịp kiểm kê, đều cột vào phía saunúi phái quân đội trấn thủ." Ngô Uy trả lời.

"Phái thêm ngườihảo hảo trấn thủ bọn họ, còn lại lập tức xuất phát đến Ngọc Quan Thành!" HoaThiên Lang đứng lên đi ra ngoài:"Lần này nếu Hạo Dương xảy ra chuyện gì, ta sẽcho toàn bộ Mạc Bắc chôn cùng!"

"Dạ!" Nghe đượchàn ý mơ hồ trong thanh âm của Hoa Thiên Lang, Ngô Uy cuống quít lĩnh mệnh.

"Đoạn Đoạn, chúngta làm sao đây?" Gia Cát nhíu mày:"Về nhà hay là tiếp tục giúp y?"

"Đi theo đi." ĐoạnTinh ôm y nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:"Nếu ngươi mất tích, tâm ta cũng sẽloạn như ma, hiện tại trạng thái của y không thích hợp dẫn binh, chúng ta khôngthể đi."

Gia Cát thở dài,nghĩ thầm Đoạn Đoạn thật giống Hoàng đế, lại phí sức lao động. Sau đó Gia Cátlại bị chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, cảm thấy mình như vậy có chút --đại nghịch bất đạo.

35, Địa cung

"Hắn sao lại thếnày? Rốt cuộc thì khi nào hắn mới tỉnh lại?!" Trong Ngọc Quan Thành, Gia LuậtThanh nhíu mày nhìn Lâm Hạo Dương đã hôn mê bất tỉnh hơn mười ngày.

Gia Luật Tề nhìn bộ dáng nôn nóng của hắn, lạnh lùng cườinói:"Thật không nhìn ra ngươi thật sự để ý hắn? Hắn làm hại ngươi mất mấy chụcvạn quân Mạc Bắc, muốn giữ được thái tử vị của ngươi, ta khuyên ngươi sớm đemhắn giải về Cô Dương Vương thành, nói không chừng còn có thể giảm bớt khiểntrách của đám đại thần trong triều đối với ngươi."

"Trả lời câu hỏicủa ta, không phải ngươi nói độc trên Thất Tinh Tiêu chỉ làm cho hắn hôn mê bangày thôi sao? Hiện tại đã gần nửa tháng!" Gia Luật Thanh sắc mặt tái xanh.

"Qua hai ngày nữaHoa Thiên Lang sẽ dẫn theo đại quân đến đây, hiện tại trong thành không có đếnnăm vạn quân trấn giữ, đối thủ chính là mấy chục vạn quân, ngươi thế nhưng còncó tâm tình mỗi ngày trông coi hắn, giả trang tình thánh hắn cũng nhìn khôngthấy, ngươi hà tất làm khổ mình." Ánh mắt Gia Luật Tề âm trầm nhìn chằm chằmLâm Hạo Dương nằm ở trên giường: "Cũng không thấy có bao nhiêu tư sắc hơnngười, có gì mà khiến ngươi mê muội nhiều năm như vậy!"

"Câm miệng!" GiaLuật Thanh nắm lấy cổ áo hắn:"Đó rốt cuộc là độc dược gì!"

"Nhiếp Hồn Tán."Gia Luật Tề nhìn Gia Luật Thanh gằn từng chữ:"Giải dược chỉ có Phụ vương mớicó, trong vòng ba tháng phải lấy được giải dược, bằng không hắn sẽ ngủ như vậycả đời!"

"Ngươi hỗn đản!"Gia Luật Thanh nghe vậy giận dữ, hung hăng đánh Gia Luật Tề một quyền.

Gia Luật Tề từtrên mặt đất chậm rãi đứng lên, lau vết máu bên khóe miệng, lạnh lùng nói: "Talà vì muốn tốt cho ngươi, hiện tại ngươi là tướng thua trận, chỉ có đem hắngiao cho Phụ vương ngươi mới có thể bảo vệ thái tử vị của ngươi. Mấy năm gầnđây ngươi đắc tội bao nhiêu người trong lòng ngươi tự rõ, không cần kẻ làm đệđệ tới nhắc cho ngươi tỉnh đi? Một khi ngươi thất thế, sợ ngay cả sống cũngkhông đến ba ngày!"

"Ta không cần ngươiquan tâm!" Gia Luật Thanh trầm giọng rống giận.

"Ngươi không cầnta quan tâm, từ nhỏ đến lớn ngươi khi nào thì để ý kẻ làm đệ đệ như ta!" GiaLuật Tề phất tay quay đầu bỏ đi, trong lòng đầy phẫn hận. Bản thân mình vì bánghiệp Mạc Bắc mà chịu nhục ở Thiên Lang Quốc nhiều năm như vậy, ca ca mìnhsùng bái nhất từ nhỏ đến lớn lại bởi vì một nam nhân mà làm cho công sức nhiềunăm vất vả của hắn thành hoang phí, nghĩ đến đây, hai mắt Gia Luật Tề như xuấthuyết.

Bên trong phòng,Gia Luật Thanh chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, vươn tay nhẹ nhàng lướtqua gương mặt đang ngủ say của Lâm Hạo Dương, thấp giọng nói:"Ta sẽ không giaongươi cho bất luận kẻ nào, chết cũng không!"

Trong lúc hỗnloạn, Lâm Hạo Dương cảm thấy toàn thân mình như rơi vào hầm băng, lạnh thấuxương, một cỗ khí âm lãnh từ thất kinh bát mạch chạy đến tứ chi, mày khôngkhỏi nhíu chặt thành một đoàn. Gia Luật Thanh thấy sắc mặt hắn trắng bệch, hàmrăng cắn chặt, trên trán từng tầng mồ hôi lạnh, khó chịu lạnh run. Do dự mộtchút, vẫn là cúi người ôm hắn vào lòng. Trong lòng dù biết mình và Lâm HạoDương có thù không đội trời chung, nhưng cũng không muốn làm hắn thấy khó chịu.

Trong mộng Lâm HạoDương cảm giác có người ôm lấy mình, vì thế theo bản năng đưa tay ra muốn cóthêm ấm áp, lại trong nháy mắt ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, cảm giác nhưhòa với cỏ xanh cùng máu tanh, hoàn toàn khác với mùi hương trên người HoaThiên Lang. Cho nên cau mày muốn đẩy hắn ra. Gia Luật Thanh sửng sốt, ngẩng đầuthấy hắn vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, trên mặt lại đầy vẻ chán ghét, tronglòng không khỏi nảy lên một trận lửa giận, cũng không quản hắn có thể nghe đượchay không, tay nắm lấy cằm hắn lạnh lùng nói: "Ngay cả ở trong mơ cũng chánghét ta như vậy sao? Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết, ta muốn ngươitỉnh lại. Những năm ngươi làm cho ta chịu khổ, ta sẽ lấy lại từng thứ một từtrên người ngươi!"

Đi ra khỏi phòng,Gia Luật Thanh gọi một tâm phúc đến, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói vài câu,người nọ liền nhận lệnh xoay người rời đi.

Bên ngoài Ngọc Quan Thành, doanh trại đại quân Thiên Lang trùngtrùng điệp điệp, Hoa Thiên Lang ngồi ở trong doanh chủ soái, sắc mặt tái xanhnhìn cái hộp Gia Luật Thanh sai người đưa tới, bên trong là một đai lưng màubạc loang lổ vết máu -- Là vật trên người Lâm Hạo Dương. Còn có một phong thư,chỉ có hai mươi chữ, "Lập tức lui về phía sau ba mươi dặm. Nếu dám côngthành, ta sẽ cho chiến thần Thiên Lang chôn cùng ta!" (hơn 20 chữ rồi ⊙﹏⊙)

Gia Cát đẩy đẩyĐoạn Tinh, dùng ánh mắt hỏi hắn -- Ngươi có thể lén cứu Lâm tướng quân rangoài không?

Đoạn Tinh bất đắcdĩ xoa xoa đầu y -- Ta cũng không phải thần tiên.

"Hoàng Thượng."Ngô Uy cẩn thận hỏi:"Kế tiếp chúng ta nên làm sao đây?"

Hoa Thiên Langchậm rãi đậy nắp hộp lại, đứng lên khoát tay nói:"Truyền lệnh, toàn quân lui vềphía sau ba mươi dặm, tạm thời cắm trại."

Núp ở chỗ tối DạLan San nhìn đại quân Thiên Lang lui binh về phía sau, lắc đầu nói: "Lần này sợlà Hoa Thiên Lang đã gặp phải nan đề."

Thần Tử Việt quayđầu nhìn y, nói: "Nếu ta bị bắt, ngươi sẽ làm sao?"

Dạ Lan San ôm bảvai Thần Tử Việt, thấp giọng nói:"Ta sẽ bảo hộ ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ khônggặp phải nguy hiểm gì."

"Cho nên mới nóilàm Hoàng đế thật không có ý nghĩa." Thần Tử Việt dựa vào trong lòng Dạ LanSan, tiện tay nắm lấy một lọn tóc rũ xuống của y: "Trong lòng Hoa Thiên Langtrừ bỏ Lâm Hạo Dương còn có cả thiên hạ, trong lòng ngươi chỉ cần có một mìnhta là được rồi."

"Tiểu Việt ngươivừa nói cái gì?" Dạ Lan San nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vô cùngvui mừng.

"Cái gì cũng chưanói!" Thần Tử Việt mặt đỏ lên, quay đầu chạy.

"Ngươi vừa rồi rõràng đã nói!" Dạ Lan San đuổi theo giữ chặt hắn, chân thành nói:"Tiểu Việt,quan hệ của chúng ta, ta không muốn cứ như vậy."

"Vậy ngươi muốnnhư thế nào?" Thần Tử Việt xoay người nhìn y:"Ngươi không muốn ở cùng ta?"

Dạ Lan San cườilắc đầu, cúi người xuống nhìn vào mắt hắn nhấn mạnh từng chữ: "Ta muốn ởcùng ngươi cả đời, nhưng ta không muốn làm hảo hữu của ngươi, cũng không muốnlàm hảo huynh đệ của ngươi."

"Vậy ngươi muốnlàm cái gì của ta?" Thần Tử Việt vẻ mặt vô tội cười hì hì với y, trong mắt lóelên ánh sáng, như đang khiêu khích.

Khuôn mặt tươicười xinh đẹp của Thần Tử Việt giống như yêu nghiệt, Dạ Lan San trong lúc nhấtthời có chút hô hấp không thông, tay nâng lấy gáy hắn, cúi người xuống. Thần TửViệt cười trốn tránh, chớp mắt mấy cái xoay người chạy về chỗ cũ. Dạ Lan Sanđuổi theo muốn giữ chặt hắn, lại thấy Thần Tử Việt trượt chân, thân hìnhnghiêng một cái liền ngã xuống sườn núi, Dạ Lan San cả kinh, không kịp suy nghĩliền tung người nhào tới ôm cổ hắn, ôm chặt bảo vệ đầu của hắn, hai người cùngnhau lăn xuống núi.

"Tiểu Việt!" Vừalăn đến phần đất bằng phẳng liền khẩn trương nâng hắn dậy:"Tiểu Việt ngươi cóbị thương hay không?"

Thần Tử Việt vẻmặt đau khổ lắc đầu, chỉ vào mũi Dạ Lan San nói:"Đều tại ngươi!"

"Đúng đúng đúng."Thấy hắn không sao, Dạ Lan San trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn khuôn mặtnhỏ nhắn bình thường luôn sạch sẽ của hắn hiện tại chẳng khác gì con mèo nhỏdính đầy bụi, còn đang phồng má trừng mình, cảm thấy có chút buồn cười, vì thếthầm oán nói:"Ngươi cũng có chút khinh công, sao chỉ mới ngã một cái đã lănxuống núi?"

Thần Tử Việt buồnbực bĩu môi, nhỏ giọng than thở: "Căng thẳng, quên ......"

Dạ Lan San bị đápán này của hắn khiến cho dở khóc dở cười, kéo hắn đứng lên rồi thay hắn phủibùn đất trên người:"Đi về thôi, tắm rửa thay y phục, nhìn ngươi bẩn hề hề."

Thần Tử Việt cườicười, ngoan ngoãn đi theo trở về, đi đến nửa đường đột nhiên dừng lại, kéo DạLan San chỉ vào phía trước, nói:"Tiểu Hắc ngươi nhìn bên kia."

Dạ Lan San theongón tay hắn chỉ nhìn qua, chỉ thấy phía sau núi có một tảng đá lớn, dường nhưche dấu vật gì đó, khoảng cách quá xa không thấy rõ là cái gì.

"Ta muốn đi quaxem!" Thần Tử Việt kéo Dạ Lan San đi qua, đẩy cỏ cây trên mặt đất ra, Thần TửViệt không khỏi trợn to mắt hít sâu một hơi, nói:"Hảo đáng yêu nha!"

Dạ Lan San cũngbuồn cười, chỉ thấy trên tấm bia đá trắng khắc một tiểu hồ ly, tai nhọnmũi nhọn, mắt híp lại như đang tính kế, cười xấu xa nhìn con hắc hùng đốidiện.

"Con hồ ly nàythật giống ngươi!" Dạ Lan San cảm khái từ nội tâm, vừa nghi hoặc nói:"Ởđây sao lại có thứ này?"

Thần Tử Việt lườmy một cái:"Mặc kệ! Ta muốn cái này, Tiểu Hắc ngươi khiêng về cho ta đi!"

"A?" Dạ Lan San háhốc :"Chỗ này cách nơi chúng ta ở rất xa......"

"Khiêng hay khôngkhiêng? Bằng không tự ta khiêng!" Thần Tử Việt trừng mắt.

Dạ Lan San nhậnthua, đi tới trước tấm bia ngồi xổm xuống dùng hai tay muốn nhấc nó lên, khôngngờ nó căn bản không nhúc nhích, đành phải cắn môi đứng lên vận khí, hai taydùng lực, nhất thời cảm thấy dưới chân dao động, trong lòng biết không ổn nhanhtay kéo Thần Tử Việt chạy đi, nhưng trong tích tắc cả hai đã rơi vào khe nứttrên mặt đất. Dạ Lan San thấy trước mắt một mảnh tối đen, thân thể rơi vàokhoảng không bốn phía cái gì cũng không bắt được, đành phải gắt gao đem Thần TửViệt ôm vào trong lòng, mạnh mẽ xoay người để cho hắn ở mặt trên, miễn cho đếnlúc rơi xuống đất bị thương.

May mà kẽ đất nàycũng không sâu, hai người ngã xuống cũng không có bị thương. Dạ Lan San đỡ ThầnTử Việt đứng lên, nhìn nhìn xung quanh, không khỏi chấn động -- Bọn họ thếnhưng lại tiến vào một địa cung.

Địa cung nhìn quanhư là một cung điện chưa hoàn thành, hầu như không có trang trí gì, hai ngườihiện tại đang đứng ở chính giữa đại điện, mười mấy viên Dạ Minh Châu phát raánh sáng, đem toàn bộ đại điện chiếu sáng như ban ngày.

"Diêm vương điện?"Thần Tử Việt vẻ mặt khiếp sợ nhìn xung quanh.

Dạ Lan San khôngnói gì, ngẩng đầu nhìn cái khe mới vừa rồi ngã xuống bị khép kín, muốn nhảy rangoài là không thể nào, không khỏi nhíu mày: "Nơi hoang sơn dã lĩnh này sao lạicó cơ quan? Hơn nữa còn là một địa cung lớn như vậy, đủ chứa mười vạn người."

Thần Tử Việt nhìnDạ Lan San cau mày, lo sợ đưa túm lấy tay áo Dạ Lan San:"Tiểu Hắc có phải talại gây họa hay không? Nếu ta không muốn tảng đá kia, chúng ta cũng sẽ khôngrớt xuống đây."

Dạ Lan San cườixoa xoa đầu hắn:"Không có việc gì, chúng ta có thể đi ra ngoài." Quay đầu nhìnxung quanh, thấy phía đông nam đại điện có một cánh cửa nhỏ, vì vậy kéo Thần TửViệt đi qua, mở cửa ra là một hành lang dài tối đen, phía trước mơ hồ có ánhsáng yếu ớt.

"Ta không muốn điđường này!!!" Thần Tử Việt nhìn con đường tối om: "Ai biết nơi này có chuột xàlinh tinh gì hay không......"

Dạ Lan San suynghĩ, bế hắn lên, nhìn hắn nói:"Nếu sợ thì nhắm mắt lại."

Thần Tử Việt cườicười, tay ôm cổ Dạ Lan San, ngoan ngoãn chôn đầu vào trong hõm cổ y.

Dạ Lan San bị hơithở Thần Tử Việt làm cho ngứa ngáy, cười khổ lắc đầu, ôm hắn cẩn thận đi quacái hành lang dài kia, đến cuối đường mới phát hiện nguyên lai ánh sáng mỏngmanh kia là phát ra từ cánh cửa đóng chặt này. Dạ Lan San lui lại phía sau, tayvận khí mở cửa, thấy không có ám khí bắn ra mới ôm Thần Tử Việt đi vào.

Thần Tử Việt cảmnhận được độ sáng, vì thế chậm rãi mở đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt lúc nãy ra, từtrong lòng Dạ Lan San nhảy xuống nhìn đông nhìn tây, không khỏi há to miệng.

Khác với đại điệntrống không lúc nãy, gian phòng này nhỏ hơn nhiều, nhưng được trang trí đơngiản, mặc dù không xa hoa nhưng cũng có thể nhìn ra được người thiết kế cũngmất một phen tâm tư, khắp nơi phong cách cổ xưa. Vẫn dùng mười mấy viên Dạ MinhChâu chiếu sáng như cũ, sát tường đặt một cái giường lớn, ở giữa phòng là mộtôn tuyền, xung quanh đầy hoa trắng năm cánh, mơ hồ tỏa ra kỳ hương.

"Nha! Tuyết Xa, làTuyết Xa a!" Thần Tử Việt giật mình thúc thúc Dạ Lan San: "Chính là thứ mà GiaCát xem như bảo vật đó, đây chính là thượng cổ thần vật có vàng cũng chưa chắcmua được......"

Dạ Lan San cũng bịcảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, đang đánh giá cách trang trí của cănphòng thì đột nhiên nghe bên cạnh truyền đến tiếng xột xoạt, quay đầu nhìnthấy hoảng sợ:"Tiểu Việt ngươi cởi y phục làm gì?"

Thần Tử Việt liếcmắt trừng y một cái:"Gia Cát từng nói với ta, ngâm mình tắm trong Tuyết Xa cóthể khiến cho nội lực tinh thuần võ công tăng cao, quai quai, lần này xem nhưgặp được đại vận ...... Ta muốn ngâm mười ngày nửa tháng rồi đi!!!"

Dạ Lan San dở khócdở cười nhìn hắn nhanh tay gọn lẹ đem chính mình cởi chỉ còn lý y trắng, đichân trần vọt tới cạnh ôn tuyền "Bùm" một tiếng nhảy đi vào.

"Tiểu Hắc, lạiđây!" Thần Tử Việt đứng lên lắc lắc bọt nước trên tóc, không sợ chết ngoắcngoắc ngón tay với Dạ Lan San:"Chúng ta cùng nhau!"

36, Tình loạn

Dạ Lan San nhìnThần Tử Việt ướt sũng trong nước, không tự chủ được nuốt nước miếng, có chútbối rối quay đầu đưa lưng về phía hắn, nói:"Ngươi tắm đi, ta ở cửa trông chừng."

Thần Tử Việt không nhắc lại nữa, Dạ Lan San đi tới cửa cảm thấycó chút chột dạ vì vậy quay đầu lại nhìn nhìn, thì thấy Thần Tử Việt mấthứng, đang tức giận trừng mắt nhìn mình.

Dạ Lan San tronglòng âm thầm kêu khổ, bị hắn ép như vậy bản thân có thể chịu đựng được mới làlạ.

"Ngươi không phảilà ghét ta rồi chứ?" Thần Tử Việt bĩu môi, mắt hồng hồng:"Trước đây luôn cùngnhau ngâm ôn tuyền, hiện tại ngươi cứ trốn tránh ta!"

Dạ Lan San thấyhắn thật sự buồn, hoảng lên vội chạy tới ngồi xổm bên cạnh ôn tuyền:"Ta khôngcó, ta thích ngươi còn không kịp, sao lại chán ghét ngươi."

Thần Tử Việt khôngnói gì, chỉ là bày ra biểu tình ủy ủy khuất khuất.

Dạ Lan San thởdài, đành phải lắc đầu cởi y phục "Bùm" một tiếng nhảy vào trong nước, tiến lênđem Thần Tử Việt ôm vào trong lòng, cằm đặt trên vai hắn nhẹ giọng nói: "Tanói, ta thích ngươi nhất...... Nhưng ngươi còn nhỏ, ta sợ ta nhịn không được sẽ làmngươi bị thương."

"Cũng chỉ nhỏ hơnngươi có ba tuổi mà thôi, giả bộ người lớn cái gì!" Thần Tử Việt quay đầu trừngy, sợi tóc ướt sũng dán lên mặt, trên gương mặt tái nhợt có chút đỏ ửng, quaihàm tức giận, trên mũi còn có bọt nước như những hạt châu nhỏ.

Dạ Lan San thấyhuyết khí dâng lên, đành phải một bên cắn răng vận khí, bắt buộc mình khôngđược suy nghĩ bậy bạ, một bên thay hắn nhẹ buộc tóc phía sau gáy, trong đầutính toán kế tiếp nên làm sao bây giờ. Thần Tử Việt nhìn Dạ Lan San khẩn trươngtrước mắt, cơ hồ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn mình, cắn cắn môi, độtnhiên muốn đùa dai liếm liếm hầu kết đang chuyển động của y, sau đóngẩng đầu cong khóe môi nhìn Dạ Lan San, vẻ mặt vô tâm vô phế.

Yết hầu Dạ Lan Sanphát ra tiếng gầm nhẹ, rốt cuộc nhịn không được đẩy hắn đến cạnh hồ, áp sátgiọng khàn khàn:"Không được đùa, ngươi có biết ngươi đang phóng hỏa hay không?"

Thần Tử Việtchớp mắt mấy cái tỏ vẻ vô tội, vẻ mặt thuần lương vô hại, tay phải lạivươn ra một ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trước ngực Dạ Lan San.

Dạ Lan San bị hắntrêu chọc vô cùng lo lắng, trong nháy mắt trong đầu chỉ toàn ý muốn hảohảo mà giáo huấn tiểu tử thích tra tấn người khác trước mắt này, vì vậy tay nắmcằm hắn hung hăng hôn lên...... Không còn cẩn thận dò xét như xưa, mà là hơi thôbạo dùng môi lưỡi nghiền nát duyện hấp, chính là đơn thuần muốn trên người hắnđều lưu lại hương vị của mình.

Thần Tử Việt bị yhôn đến hít thở không thông, chỉ theo bản năng ôm chặt lấy vai y, hé miệngphối hợp với sự nhiệt tình của Dạ Lan San. Cảm nhận được Thần Tử Việt đáp lạimình, Dạ Lan San kinh hỉ, vươn đầu lưỡi tinh tế tìm kiếm tỉ mỉ từng góc củahắn, ôn nhu lưu luyến, đầy hương vị ngọt ngào.

"Ngô......" Thần TửViệt bị y hôn đến chóng mặt, đẩy đẩy Dạ Lan San, muốn thông khí.

Dạ Lan San lưuluyến buông Thần Tử Việt ra, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi sưng đỏ củahắn, Thần Tử Việt khẽ cúi đầu há miệng cắn ngón tay y, đầu lưỡi mềm mại liếm quatừng đường vân trên ngón tay, trong mắt hơi nước mông lung.

"Tiểu Việt." DạLan San ôm lấy Thần Tử Việt, thanh âm bị dục vọng tra tấn có chút khàn khàn:"Cảđời ở cùng nhau, được không?"

"Ừ." Thần Tử Việtngẩng đầu nhìn Dạ Lan San: "Ta thích ngươi, ta thích ngươi nhất."

"Chúng ta có thểthân thiết hơn không?" Dạ Lan San kéo tay Thần Tử Việt nhích lại gần mình dụcvọng đã sớm trướng của mình:"Tiểu Việt, giúp ta."

Thần Tử Việt do dựmột chút, vẫn là thuận theo nhẹ nhàng cầm lấy, ngẩng đầu nhìn Dạ Lan San, độtnhiên cảm thấy có chút xấu hổ, nhắm mắt lại đem đầu vùi vào trong lòng y, taythì ngốc ngơ cao thấp vận động muốn giúp y phóng thích dục vọng khó nhịn.

Dạ Lan San tronglòng kêu khổ, vật nhỏ này ngây ngốc, bản thân bị hắn làm chẳng những không cógiảm bớt ngược lại càng thêm khó chịu, cuộc đời lần đầu tiên hiểu được dục hỏađốt người là cái gì, nhìn lại Thần Tử Việt giống như đà điểu ở trong lòng mình,cắn răng đem hắn bế từ trong nước lên, ra khỏi ôn tuyền hung hăng áp đảo lêngiường.

"Tiểu Hắc......" ThầnTử Việt có chút khẩn trương:"Có phải ta làm không tốt hay không......?"

"Ân." Dạ Lan Sangật đầu, cúi xuống hôn khóe môi hắn:"Ngươi làm không tốt, cho nên, ta sẽdạy ngươi làm như thế nào."

Thần Tử Việt cảmthấy Dạ Lan San trước mắt không còn ôn ôn nhu nhu giống như ngày thường vớimình nữa, hiện tại đôi mắt y như nhuộm phải mực đen, sâu không nhìn thấyđáy, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương cùng hối hận, do dự có nên tiếp tụchay không.

Dạ Lan San cúi đầunhìn Thần Tử Việt dưới thân, lý y ướt đẫm dán sát trên người mơ hồ lộ ra thânthể trắng nõn, đang khẩn trương nhìn mình, vì thế khẽ cười nói: "Hối hận? Lửalà do ngươi phóng, ta hôm nay vô luận thế nào cũng sẽ không thả ngươi đi."

Nói hết lời, liềncúi đầu nhẹ nhàng liếm vành tai Thần Tử Việt, cho đến khi vành tai nguyên bảntrắng nõn biến đỏ bừng như sắp cháy mới lưu luyến buông ra, tay cởi hết y phụctrên người hắn, khẽ cắn mút một đường từ xương bả vai tinh tế đi xuống, lưu lạimột chuỗi dấu vết dâm mĩ.

"Nha......" Thần TửViệt phát ra rên rỉ khó nhịn, Dạ Lan San cúi người xuống hôn lấy điểm hồng nhạttrước ngực hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh. Thần Tử Việt cắn môi, toàn thânkhẽ run rẩy, không thể nói rõ là khó chịu hay là thoải mái, lắc đầu muốn đẩy yra, hai tay lại bị nắm lấy ấn sang hai bên.

"Tiểu Hắc......" ThầnTử Việt trong mắt lóe thủy quang:"Chúng ta ngừng lại được không? Khó chịu......"

Dạ Lan San khôngnói gì, mạnh mẽ ngồi dậy nửa ôm Thần Tử Việt, tay cầm dục vọng hắn nhẹ nhàngđảo lộng, khiêu khích.

"Đừng......" Thần TửViệt vặn vẹo thân, cắn môi cầu xin:"Không nên đụng nơi đó......"

Dạ Lan San nhìnhắn cắn môi cắn ra dấu răng, đau lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi hắn, tay vòngqua ôm lấy bờ vai hắn để hắn không quá khẩn trương, tay kia thì lại đẩy nhanhđộng tác hơn.

"Nha......" Thần TửViệt sơ kinh nhân sự, không bao lâu liền ở trong tay Dạ Lan San phóng ra dụcvọng của mình. Nhìn toàn thân hắn bởi vì tình dục mà đỏ ửng, Dạ Lan San cảmthấy nhịn nữa thì mình đích xác không phải nam nhân, vì thế cúi đầu hônnhẹ trán Thần Tử Việt, nhỏ giọng hỏi:"Học xong?"

"Ân." Thần Tử Việtgật đầu, mặt đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái chăn đem mình bọc kín lại, nhưng nhìn DạLan San vẻ mặt ẩn nhẫn, ngẫm lại vẫn chậm rãi vươn tay ra, lại bị bắt lấy.

"A?" Thần Tử Việtngẩng đầu nghi hoặc nhìn y. Dạ Lan San cười cười, tay trái để Thần Tử Việt nằmghé vào trên giường, cúi người áp lên ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:"Chúng ta đổiphương pháp."

Thần Tử Việt khôngngốc, đương nhiên biết y đang nói cái gì, trước kia cũng không phải không nghĩtới chuyện này, nhưng suy nghĩ với hiện thật không giống nhau, đến lúc làm thậtthì chỉ có thể đem người chôn trong chăn, toàn tâm toàn ý muốn chạy trốn.

Dạ Lan San cúi đầuở trên cánh lưng hắn nhẹ nhàng liếm cắn, bàn tay tách ra cánh mông mềm mại củahắn, thuận thế đem bạch trọc lúc nãy Thần Tử Việt bắn ra trên tay mình đẩyvào trong, ngón tay chậm rãi chuẩn bị cho hắn.

Theo động tác ngóntay y Thần Tử Việt cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn cắn răng không cho mìnhkêu ra tiếng, thật vất vả ngón tay Dạ Lan San mới rời khỏi thân thể mình, vừanhẹ nhàng thở ra lại cảm thấy có một vật càng nóng hơn để ở cửa sau mình, nhấtthời khẩn trương phát run. Cảm nhận được người dưới nhân toàn thân cứngngắc, Dạ Lan San có chút thương tiếc nhẹ nhàng hôn vành tai hắn, nói nhỏ:"Ngoan,thả lỏng một chút, ta sẽ thật ôn nhu, chịu không nổi liền nói cho ta biết, đượckhông?"

Thần Tử Việt đầuchôn ở trong gối đầu rầu rĩ "Ân" một tiếng, liền cảm thấy thân thể của mình bịlấp đầy theo động tác của Dạ Lan San, tuy rằng lúc trước đã mở rộng nhưng vẫnđau đến trước mắt biến thành màu đen, nước mắt rốt cuộc nhịn không được trànra. Dạ Lan San thấy Thần Tử Việt nức nở, nâng mặt hắn từ trong chăn quay lại,đau lòng hôn hôn nước mắt hắn, giọng khàn khàn:"Rất đau sao?"

Thần Tử Việt cắnrăng không nói gì.

Dạ Lan San thởdài, hai tay ôm chặt lấy hắn:"Đừng khóc, ngươi trước đừng lộn xộn, để ta tạmthời thích ứng, chúng ta không làm không làm nữa. Chờ ngươi lớn hơn một chútrồi nói sau."

Nghe được thanh âmy khắc chế, trong lòng Thần Tử Việt đột nhiên có chút khó chịu, vì vậy cúi đầuhôn nhẹ cánh tay Dạ Lan San đặt ở trước mắt mình, nhỏ giọng nói:"Không sao......Không phải rất đau, ta có thể chịu được, ngươi làm đi."

Nghe vậy, Dạ LanSan cảm thấy ấm áp, trong lòng biết Tiểu Việt là lần đầu tiên sao có khả năng khôngđau. Nhưng bản thân thật sự là nhịn muốn điên rồi, nhịn nữa liền thật sự biếnthành thái giám, vì vậy bắt đầu chậm rãi luận động thân thể, cho dù động tác DạLan San hết sức ôn nhu thì lúc mới bắt đầu Thần Tử Việt cũng chỉ là cảm thấyđau đến tê tâm liệt phế, sau đó Dạ Lan San động tác nhanh hơn, trong cơ thể mơhồ có chút tê tê dại dại không nói ra được cảm giác, thân thể cũng chậm rãiphối hợp với va chạm của y, miệng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Thích Thần TửViệt nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục được như ý nguyện, Dạ Lan San cảm thấythân thể Tiểu Việt vô cùng hoặc nhân, kìm lòng không được càng muốn đòi hỏinhiều hơn, chính là cho dù ở thời điểm mê loạn nhất y cũng phải nhắc nhở bảnthân không được quá làm càn, miễn cho Tiểu Việt bị thương.

"A......" Rốt cục, DạLan San gầm nhẹ một tiếng, ở trong cơ thể Thần Tử Việt phóng ra toàn bộ dụcvọng của mình, nhìn mái tóc ẩm ướt dán trên lưng Thần Tử Việt, nhịn không đượctiến lên hôn một cái, ôm hắn cùng nhau xuống ôn tuyền.

"Có đau haykhông?" Dạ Lan San một bên giúp hắn lau chùi thân thể, một bên nhẹ nhàng hỏi.

Thần Tử Việt mặtđỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn Dạ Lan San, mềm nhũn tựa vào trong lòng ykhông nói lời nào.

"A......" Dạ Lan Sancười khẽ một tiếng, tay nâng cằm hắn lên bắt hắn đối diện với mình:"Xấu hổ?"

Thần Tử Việt cắncắn môi, trong mắt ủy ủy khuất khuất:"Đau......"

Dạ Lan San cườicười, niết cái mũi tinh xảo nhỏ nhắn của hắn:"Lần đầu tiên nha, về sau sẽ tốthơn, lần sau ta sẽ cẩn thận một chút."

"Không có sau! Lầnsau chờ ta được hai mươi tuổi rồi nói sau!" Thần Tử Việt hung dữ.

"A? Còn tới ba nămnữa......" Dạ Lan San há hốc mồm.

"Vậy không bằngcho ta ở trên!" Thần Tử Việt bắt đầu vì tương lai mình chuẩn bị.

"Được!" Dạ Lan Sanmột ngụm đáp ứng.

"Ngươi nói thật!"Thần Tử Việt nghe vậy liền hưng phấn, bỗng có chút nghi hoặc:"Không chongươi đổi ý!"

"Đương nhiên, takhi nào thì đổi y." Dạ Lan San cười vẻ mặt âm hiểm, nghĩ rằng ở trên hay ở dướicó quan hệ gì, ở đâu cũng là ta làm ngươi, đổi tư thế thì sao chứ.

Thần Tử Việt khôngbiết Dạ Lan San ở trong lòng tính toán, vì thế ngốc hồ hồ cười với y.

Tắm rửa xong, DạLan San đem Thần Tử Việt ôm trở lại trên giường thay hắn đắp chăn, cúi đầu hônnhẹ khóe miệng hắn, nhẹ giọng nói:"Ngủ một chút đi, tỉnh ngủ chúng ta lại đitìm đường ra, ta ở đây trông chừng ngươi."

Thần Tử Việt thuậntheo gật gật đầu, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.

Dạ Lan San yêuthương nhìn khuôn mặt nhỏ cùng bả vai trần gầy yếu lộ ở bên bên ngoài chăn củahắn, nghĩ từ nay về sau hắn sẽ hoàn toàn thuộc về mình, trong lòng không khỏimột trận vui sướng cùng thỏa mãn, nhịn không được cúi người xuống hôn cánh môisưng lên của hắn, nghĩ rằng cho dù không được địa cung này thì cuộc đời nàycũng sẽ không còn gì hối hận.

"Tiểu Hắc......" ThầnTử Việt trong lúc ngủ mớ xoay người ôm lấy chăn cọ nha cọ, miệng lầm bầm:"Tamuốn cả đời ở cùng ngươi."

"Ân, ta cũng vậy."Dạ Lan San cười cười, nhẹ nhàng cầm tay hắn:"Chúng ta cả đời cũng không táchra."

37, Chuyện cũ

"Tiểu Việt?" DạLan San nhìn Thần Tử Việt ngủ bỗng cảm thấy có chút không thích hợp, hai má hắnđỏ bừng, sờ thử trán hắn thì nóng đòi mạng, nhất thời một trận sốt ruột, nghĩcó phải do mình làm quá lợi hại nên Tiểu Việt bị thương hay không, hoảnghốt cúi đầu đẩy đẩy gọi hắn tỉnh lại.

Thần Tử Việt chậmrãi mở mắt, cảm thấy đầu óc hỗn loạn mơ hồ, toàn thân một chút khí lực cũngkhông có. Trong cơ thể có một cỗ chân khí đấu đá lung tung, trong lòng khôngkhỏi cười khổ một trận, tình huống như thế này mấy ngày nay không phải là khôngxảy ra, chỉ là lần này cư nhiên lợi hại như vậy. Nhớ tới năm mười tuổi hắn ởtrong Vân Sát Bảo nghe lén phụ thân cùng Huyền Ân phương trượng nói chuyện,nguyên lai thật sự không thể làm trái thiên ý, tám năm, có lẽ là vẫn không vượtqua được đi?

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Dạ Lan San thấy ánh mắt hắn mờ mịt, sợtới mức hồn phi phách tán, hận không thể một chưởng bổ bản thân ra. Nếu khôngphải tại mình vừa rồi không nhịn được Tiểu Việt cũng sẽ không thành thế này, vìvậy kéo chăn qua bọc hắn thật chặt, giọng nói khàn khàn:"Đều là lỗi của ta,thật sự xin lỗi ngươi. Tiểu Việt ngươi đừng làm ta sợ."

Thấy Dạ Lan San áynáy, Thần Tử Việt cố gắng nâng tay lên xoa gương mặt y, nhẹ nhàng cười nói:"Nói bậy bạ gì đó, sao lại là lỗi của ngươi, là chính ta muốn cùng ngươi, takhông sao ngươi không cần lo lắng."

Dạ Lan San cảmthấy giọng nói Thần Tử Việt suy yếu, miệng thở ra hơi nóng hổi, vôcùng đau lòng nắm chặt tay hắn, lại mơ hồ cảm thấy có chútkhông đúng, vì vậy nắm cổ tay Thần Tử Việt bắt mạch, Thần Tử Việt sốtruột muốn rút tay về lại bị y chế trụ.

Hồi lâu, Dạ LanSan vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thần Tử Việt, chậm rãi mở miệng hỏi:"Saotrong cơ thể ngươi lại có nội lực bá đạo như vậy?"

Thần Tử Việt cúiđầu không dám nhìn Dạ Lan San, do dự không nói.

"Trả lời ta!!" DạLan San nắm lấy vai hắn ngữ khí phẫn nộ, trong mắt đầy tơ máu:"Sao lại thế này,ngươi rốt cuộc gạt ta chuyện gì? Ngươi có biết nếu ngươi không nhanh chóng ápchế cổ nội lực này, cứ tiếp tục như vậy ngươi sẽ kiên trì không được bao lâuhay không!"

Thần Tử Việt lắcđầu muốn tránh ra, nhưng hai tay Dạ Lan San như kìm sắt siết chặt bả vai mình,nhìn y hung dữ trong lòng không khỏi ủy khuất, cái mũi thấy xót xót, nước mắtxoạch xoạch rớt xuống.

Dạ Lan San thấyvậy cũng biết mình vừa rồi quá kích động, cố gắng bình phục cảm xúc ômhắn vào lòng nhỏ giọng nói:"Không khóc, lúc nãy là do ta quá nóng giận. Rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết được không? Đã nói cả đời ở cùng nhauthì không được gạt ta."

Thần Tử Việt dựavào trong lòng Dạ Lan San nhỏ giọng nói:"Nội lực kia không phải của ta, là củaphụ thân."

"Nghĩa phụ?" DạLan San chấn động.

"Ừ." Thần Tử Việtgật gật đầu:"Lúc nhỏ có lần ta suýt chút nữa bị bắt cóc, sau khi trở vềphụ thân bắt đầu dạy ta luyện công, nhưng thời điểm ta đang bế quan bị ngườiquấy rối kết quả thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, phụ thân vì cứu ta nên đem nộilực truyền cho ta, thay ta bảo vệ tâm mạch. Sau đó phụ thân Gia Cát là Gia CátLăng Vân đến Vân Sát Bảo đưa ta về Gia Cát sơn trang, thay ta thi châm đem nộilực phong bế trong tâm mạch, nói là về sau không thể luyện võ nữa."

"Trách không đượcnăm ấy ngươi biến mất lâu như vậy......" Dạ Lan San đau lòng ôm hắn:"Tại sao khôngnói cho ta biết?"

"Sợ ngươi lolắng." Thần Tử Việt cọ cọ vai của y:"Ta không sao."

"Vậy hiện tại làlàm sao? Không phải nội lực đã được Gia Cát Lăng Vân tiền bối phong bế rồi sao,tại sao bây giờ lại nghịch hành trong cơ thể ngươi?" Dạ Lan San lòng đầy lolắng, nghĩ một chút rồi ôm cả hắn và chăn vào trong lòng:"Bây giờ chúng ta liềntìm đường ra ngoài, sau đó đến quân doanh tìm Gia Cát chẩn bệnh giúp ngươi!"

Thần Tử Việt lắcđầu, khẽ giãy dụa:"Không cần, ngươi trước thả ta xuống."

"Nghe lời!" Dạ LanSan không để ý tới sự kháng nghị của hắn, tiếp tục đi ra ngoài:"Nội lực củangươi sắp áp chế không được, không thể chậm trễ nữa!"

"Hiện tại đi rangoài ta tuyệt đối sống không quá ba canh giờ!" Thần Tử Việt cười khổ.

"Cái gì?" Dạ LanSan nghe vậy sửng sốt, trong phút chốc đầu óc trống rỗng.

"Ngốc tử!" Thần TửViệt đưa tay vỗ vỗ mặt y:"Thả ta xuống ôn tuyền, ở đó có Tuyết Xa, ngâm một hồirồi đi tìm Gia Cát, ta có thể kiên trì ."

Dạ Lan San gậtđầu, luống cuống tay chân đem hắn thả xuống ôn tuyền, bản thân cũng cởi y phụcđi xuống ôm chặt hắn, tay chế trụ mạch môn hắn, sợ xảy ra sơ xuất.

"Ta không sao,ngươi không cần lo lắng." Thần Tử Việt cố gắng làm cho mình nhìn có tinh thầnmột chút:"Sau khi rời khỏi đây tìm được Gia Cát, chúng ta trở về Vân Sát Bảođược không? Ta nhớ nhà, cũng nhớ Bạch tỷ và Nhiên Nhiên."

"Ừ." Dạ Lan Sangật đầu đáp ứng, trong lòng lại càng lúc càng sốt ruột, chân khí trong cơ thểThần Tử Việt luôn di chuyển không có quy luật, nhìn gương mặt hắn càng ngàycàng tái nhợt, Dạ Lan San xoay người hắn lại, nâng tay lên vỗ một chưởnglên lưng hắn.

"Tiểu Hắc ngươilàm gì?" Thần Tử Việt sợ hãi.

"Đừng lộn xộn, tathay ngươi ngăn chặn cổ nội lực này." Dạ Lan San nhắm mắt vận khí, chậm rãi đemnội lực của mình tiến vào trong cơ thể Thần Tử Việt.

Thần Tử Việt sốtruột:"Ngươi điên rồi, phụ thân luyện võ công chí dương, ngươi là nội lực chíâm, chỉ một chút sơ xuất là ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma, thu về đi!"

"Ngươi đừng lộnxộn, nói lung tung nữa ta liền thật sự tẩu hỏa nhập ma." Dạ Lan San không để ýtới hắn, hạ chưởng càng dùng sức.

Thần Tử Việt lắcđầu không nói thêm gì nữa, biểu hiện trên mặt có chút sầu thảm. Tiểu Hắc, thậtxin lỗi, ngươi thật sự rất tốt, nhưng ta sợ ta không thể ở cùng ngươi cả đời......

Dần dần, Thần TửViệt cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình chậm rãi khôi phục bình thường, đầu óc cũngkhông còn mơ màng nữa, vì vậy mở miệng gọi:"Tiểu Hắc, ta không sao rồi."

Dạ Lan San cũngcảm thấy chân khí trong cơ thể Thần Tử Việt đã bị mình áp xuống, liền thở phàonhẹ nhỏm, thu chưởng ôm hắn lên bờ, lau khô thân thể rồi mặc y phục tử tế, thậtcẩn thận hỏi:"Cảm thấy thế nào?"

"Ân, ta không saorồi." Thần Tử Việt gật đầu, miễn cưỡng dựa vào trong lòng Dạ Lan San tay ôm lấyy:"Chúng ta đi tìm lối ra đi."

Dạ Lan San ngồixổm xuống quay đầu nói:"Tiểu Việt, ta cõng ngươi."

Thần Tử Việt cườicười, ngoan ngoãn ghé vào trên lưng cắn lỗ tai y.

Hai người ở trongđịa cung đi thêm một lúc liền tìm thấy lối ra. Khi đi ra ngoài là đang ở trêngiữa sườn núi, đi xuống một chút nữa thì thấy xa xa thấp thoáng các doanh trạilều trắng. Thần Tử Việt nhìn nhìn, nói:"Là quân đội Hoa Thiên Lang, chúng tacòn cần đi tìm Gia Cát và Đoạn Đoạn hay không?"

"Đương nhiên cần!"Dạ Lan San gật đầu:"Ngươi còn đang phát sốt, tìm Gia Cát giúp ngươi xem."

"Nhưng phía bênHoàng Thượng làm sao bây giờ? Không phải ngươi không muốn y nhìnthấy ngươi sao?" Thần Tử Việt lo lắng.

Dạ Lan San cườicười, ôm Thần Tử Việt nhanh chóng xuống núi:"Hiện tại ngươi là quan trọng nhất,những chuyện khác không quan trọng."

Bên trong đạitrướng, Hoa Thiên Lang mặt tái xanh, Ngô Uy ở một bên hầu hồi lâu cuối cùngcũng cẩn thận mở miệng hỏi:"Hoàng Thượng, bước tiếp theo chúng ta làm sao bâygiờ?"

Trong lòng HoaThiên Lang rất rõ, lương thảo quân đội mang theo tiếp tế nhiều nhất chỉ có thểkiên trì được một tháng, cứ như vậy không chỉ có lương thảo tiêu hao mà ý chíchiến đấu của quân sĩ cũng sẽ sụt giảm, hiện tại trong Ngọc Quan Thành chỉcó mấy vạn binh mã, chỉ cần cường công* cũng có thể trong vòng hai ngày bắthết. Nhưng hiện tại Hạo Dương đang ở trong tay Gia Luật Thanh...... Tay Hoa ThiênLang nắm chạt đai lưng Lâm Hạo Dương, mày nhíu thành một đoàn, mâu sắc âmtrầm âm u.

*tiến công bằng sức mạnh

"Hoàng Thượng......"Ngô Uy cắn răng lớn mật nói:"Nếu không hạ lệnh công thành, sẽ bỏ qua thời cơtốt nhất......"

"Đi ra ngoài!" Cònchưa nói hết, Hoa Thiên Lang liền nổi giận đùng đùng đập nát nghiên mực:"Khôngcó mệnh lệnh của trẫm, ai cũng không được phép tiến vào!"

Ngô Uy thấy trênmặt Hoa Thiên Lang đầy lửa giận, biết y bởi vì chuyện Lâm Hạo Dương mà mấy ngàyqua vẫn lo âu cáu kỉnh, không khỏi thầm thở dài ở trong lòng, đành phải cáo lui.

Gia Cát và ĐoạnTinh đang ở trong trướng của mình thương lượng nên giúp Hoa Thiên Lang như thếnào thì thấy cửa trướng được vén lên, nhìn kỹ thì chính là Dạ Lan San và ThầnTử Việt đi đến.

"Gia Cát!" Thần TửViệt bổ nhào qua ôm lấy Gia Cát cọ a cọ.

"Bảo chủ, sao cácngươi đến đây?" Trong giọng nói Đoạn Tinh mang theo kinh hỉ.

"Tiểu Việt ở nhàquá nhàm chán, liền chạy đến đây." Dạ Lan San nhỏ giọng nói:"Chúng ta lénvào, đừng cho người khác biết."

"Được." Đoạn Tinhđáp ứng xong còn chưa kịp nói đến chuyện khác đã bị Thần Tử Việt nhào qua nhéomặt:"Ngươi đi ra ngoài chơi tại sao không mang theo ta!"

Đoạn Tinh dở khócdở cười nhìn Thần Tử Việt giương nanh múa vuốt, đem hắn từ trên người mình xáchxuống, nói:"Không phải ngươi cũng chạy theo rồi sao......"

Dạ Lan San cườinhìn Thần Tử Việt cãi nhau ầm ĩ, trong lòng nghĩ như vậy mới đúng là hắn, TửViệt nên vui vẻ như vậy. Vì vậy từ trong tay Đoạn Tinh tiếp lấy Thần Tử Việt,kéo hắn đứng trước mặt Gia Cát nghiêm túc nói:"Ngươi giúp hắn chẩn mạch, xemcòn nguy hiểm không."

"Tiểu Việt sinhbệnh?" Gia Cát cùng Đoạn Tinh nghe vậy đồng thời cả kinh, Gia Cát vội vàng bắtmạch cho hắn, mày càng nhíu càng sâu, mắt nhìn Thần Tử Việt cũng càng lúc càng khôngthể tin nổi.

"Tử Việt làm saovậy?" Đoạn Tinh bị ánh mắt Gia Cát làm cho giật mình, vội hỏi.

"Sao trong cơ thểngươi lại có nội lực cường đại như vậy?" Lần đầu tiên trong cuộc đời Gia Cátcảm thấy có khi nào mình chẩn sai hay không, nhưng mạch đập trên tay Thần TửViệt rõ ràng là của tuyệt thế cao thủ.

Thần Tử Việt nhănmặt chun mũi, đem chuyện lúc nhỏ và chuyện Dạ Lan San truyền nội lực cho mìnhnói sơ lại một lần.

"Cha ta lúc trướcdẫn ngươi đến Gia Cát sơn trang?" Gia Cát nhíu mày :"Ta sao lại không biết?"

"Ngươi ghen tị? Kỳthật người Gia Cát tiền bối thích nhất cũng là ngươi, tuy rằng ta cái gì cũngso với ngươi mạnh hơn một chút, nhưng lúc ấy ngươi dù sao cũng là thân nhi tửcủa ông, ngươi không cần quá để ý." Thần Tử Việt mặt nghiêm túc.

Dạ Lan San nhẹnhàng thở ra -- Còn có thể ba hoa, xem ra không có chuyện gì lớn.

Gia Cát cười bắncái trán hắn:"Yên tâm đi, ngươi không sao, nghỉ ngơi nhiều một chút, ta viếtcho ngươi hai thang thuốc ăn xong có thể dưỡng trở lại."

Nghe y nói như vậyDạ Lan San và Đoạn Tinh đều nhẹ nhàng thở ra. Nhất là Dạ Lan San, tâm treo giữakhông trung bây giờ mới hạ xuống.

Thần Tử Việt thấymọi người đều vui mừng thay mình trong lòng cũng ấm áp, còn chuyện kiếpnạn tám năm theo như lời Huyền Ân phương trượng cũng không cần để ý nữa, hiệntại có nhiều người thật tâm đối tốt với mình, sống một kiếp này xem như khônglỗ vốn. Gia Cát là đệ nhất thần y, ngay cả y cũng không nhìn ra, sau này chỉcần cẩn thận một chút, thân thể hắn hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.

"Đúng rồi Bảo chủ."Đoạn Tinh tiến lên hỏi:"Ngươi cảm thấy lúc này Hoàng Thượng nên làm gì?"

Dạ Lan San lắc đầu:"Hoàng Thượng đem mạng sống Lâm tướng quân so với mình còn quan trọng hơn, GiaLuật Thanh xem như tìm được điểm uy hiếp Hoàng Thượng."

Thần Tử Việt nháymắt, nhìn Dạ Lan San nói:"Nhưng y là Hoàng Thượng, nếu vì một tướng quân màkhông để ý nhiều binh mã như vậy thậm chí vứt bỏ cả thiên hạ, sẽ bị người thóamạ."

"Cho nên nói tronglòng y hiện tại rất khổ sở." Dạ Lan San suy nghĩ, quay đầu hỏi Đoạn Tinh:"Ngươiđi tìm chưa?"

"Đã tìm." ĐoạnTinh gật đầu:"Ta đêm qua thừa dịp trời tối lẻn vào Ngọc Quan Thành, nhưng nơiđó lớn như vậy chỗ nào cũng có khả năng, thật sự không tìm thấy."

"Đêm mai ta vàngươi lại đi một chuyến." Dạ Lan San suy nghĩ một chút lại nói:"Đi tìm lại đi,nói không chừng sẽ tìm được. Bằng không Hoàng Thượng cứ kéo dài tình trạng nàycũng không phải biện pháp, y hiện tại khẳng định tâm loạn như ma, không thểbình tĩnh phân tích ."

Đoạn Tinh gật đầuđáp ứng.

Thần Tử Việt vừamở miệng định nói gì đã bị Gia Cát nhét vật gì đó vào miệng, giương mắtthấy Gia Cát đang trừng mình:"Lần này không phải đi chơi, ngươi không được đitheo quấy rối!"

Thần Tử Việt cườichép chép miệng, hình như Gia Cát vừa rồi đút cho mình cái gì đó ngọt ngọt, cóchút mát lạnh lại có hương vị của kim ngân hoa, cho nên hài lòng nheo mắt lạihỏi:"Đường sao? Ăn ngon nha, còn không?"

Gia Cát cười xấuxa:"Thối tiểu tử ngươi tối hôm qua cùng Bảo chủ làm chuyện gì?"

"Ách......" Thần TửViệt mặt đỏ bừng, nhìn về phía Dạ Lan San cầu cứu.

"Gia Cát ngươi làmsao biết?" Dạ Lan San kinh ngạc:"Ta xác thực cùng Tiểu Việt......"

"Câm miệng!" ThầnTử Việt nhào tới bịt miệng y hung dữ trừng mắt:"Không cho nói!!"

Gia Cát cười vẻmặt âm hiểm, nói:"Vừa đi vào đã nhìn ra, tư thế đi đường không ổn nga, được Bảochủ dìu xuống ghế ngồi còn đau nhe răng nhếch miệng, còn có......"

"Ngươi cũng khôngđược nói!" Thần Tử Việt ngay cả bên tai cũng đỏ rực, mặt buồn bực:"Các ngươiđều khi dễ ta!"

Đoạn Tinh vỗ vỗ bảvai Dạ Lan San -- Không tệ nha, nhanh như vậy đã xuống tay.

Dạ Lan San cườiđầy vô sỉ -- Đâu có đâu có, so với ngươi còn kém......

Đoạn Tinh nhướngmày -- Sau này có thời gian trao đổi một chút?

Dạ Lan San gật đầu-- Được nha được nha!

Thần Tử Việt cùngGia Cát nhìn hai người bọn họ yên lặng mà mắt đi mày lại, cảm thấy có một cỗhàn khí sưu sưu dâng lên......

Gia Cát từ tronglòng lấy ra một cái cái hộp nhỏ đưa cho Thần Tử Việt:"Đây, dược đường này chongươi, bình thường đừng ăn bậy, dưỡng thân mình."

Thần Tử Việt nhậnlấy, mặt nhỏ lúng túng, nhìn lại thì thấy Gia Cát cười sung sướng khi người tagặp họa, nhất thời rất tức giận, cho nên chớp mắt mấy cái tỏ vẻ ngạc nhiên:"GiaCát ngươi sao ngay cả loại dược này cũng tùy thân mang theo......"

"Đó là, tùy thờitùy chỗ cần nó......" Đoạn Tinh điềm tĩnh gật đầu, còn chưa nói xong đã bị Gia Cátphi chén trà trúng giữa trán. Xoa xoa cục u trên đầu nhìn vẻ mặt tức giận củaGia Cát, Đoạn Tinh ngoan ngoãn câm miệng.

Dạ Lan San xoa xoangực, nghĩ thầm may mà Tiểu Việt không có thói quen tùy tiện ném đồ đập người......

38, Kiếp nạn

Trong Ngọc QuanThành, Gia Luật Thanh cẩn thận nâng Lâm Hạo Dương dậy, dùng nội lực giúp hắnuống xong một chén dược, Lâm Hạo Dương trong hôn mê vẫn cau mày như trước,không có một chút dấu hiệu tỉnh lại.

"Ngươi đừng phícông." Gia Luật Tề đẩy cửa tiến vào, vừa vặn nhìn thấy Gia Luật Thanh bỏ chénxuống, cười lạnh nói:"Hắn trúng nhiếp hồn tán, giải dược chỉ có phụ vương có.Ngươi cho là dùng dược giải độc bình thường là có thể cứu hắn tỉnh?"

"Giải dược nhiếp hồn tán chỉ có một, năm ta mười tuổi Hoàng cungđã cháy, đã sớm không còn." Gia Luật Thanh đắp chăn cho Lâm Hạo Dương, ngẩngđầu lạnh lùng nói:"Ngươi đã sớm biết nhiếp hồn tán không có giải dược, mới cố ýđưa cho ta thất tinh tiêu, gạt ta đó chỉ là dược khiến người ta tâm trí mê mancó đúng hay không?"

Gia Luật Tề sửngsốt, chợt hung hăng nói:"Ta chỉ muốn tốt cho ngươi! Chờ chúng ta diệt đượcThiên Lang Quốc, ngươi chính là Vua khắp thiên hạ, muốn dạng mỹ nhân gì màkhông có, tội gì khăng khăng giữ lấy một tên nam nhân lại còn đã bị Hoa ThiênLang chơi!"

"Ngươi còn dám nóimột câu nữa ta liền phế ngươi." Gia Luật Thanh sắc mặt âm trầm:"Đi ra ngoài, vềsau không có lệnh của ta, ai cũng không được phép tiến vào căn phòng này."

Gia Luật Tề hậnnghiến răng nghiến lợi. Từ nhỏ đến lớn luôn xem người ca ca này là kiêu ngạocủa mình, nhiều năm chịu nhục ở Thiên Lang quốc chỉ vì có thể giúp hắn xưng bá,cũng muốn hắn chú ý tới mình, nhưng xem bộ dáng hiện tại của hắn, làm gì còn cóhuyết tính Mạc Bắc Lang. Ánh mắt chuyển về phía Lâm Hạo Dương nằm trên giường,mắt Gia Luật Tề đột nhiên biến âm lãnh, quay đầu đi thẳng tới trù phòng.

"Tam hoàng tử." Ởtrù phòng chỉ có một tiểu nha đầu sắc dược, thấy Gia Luật Tề sắc mặt âm trầmtiến vào, cuống quít hành lễ.

"Dược này là củaai ?" Gia Luật Tề lạnh lùng hỏi.

"Bẩm Tam hoàng tử,là của thái tử phân phó." Tiểu nha đầu ngoan ngoãn đáp.

Gia Luật Tề ngồixuống lấy chiếc đũa gẩy gẩy dược liệu, đều là thảo dược giải độc, không khỏicười thầm trong lòng, vốn muốn tới đây hạ độc, hiện tại xem ra mình căn bảnkhông cần hạ thủ, nếu chỉ dựa vào những dược liệu bình thường kéo dài tính mạngthì Lâm Hạo Dương chỉ có ngoan ngoãn chờ chết. Gia Luật Tề đứng lên định rờiđi, lại nhìn thấy tiểu nha hoàn đem thứ gì đó đổ vào một bát nước lớn rồi bưngra ngoài.

Trong lòng GiaLuật Tề thấy kỳ quái -- Tiểu nha đầu này chẳng lẽ là kẻ ngốc, sao lại hợp vớicặn thuốc đã dùng qua?

Tiểu nha đầu nhìnra nghi hoặc của Gia Luật Tề, vì thế cúi đầu đáp:"Đây là sảm ở trong nước, tháitử nói không được bỏ cặn thuốc."

"Nga?" Gia Luật Tềnhíu mày:"Vậy còn có dược gì khác?"

"Bẩm tam hoàng tử,dược đều là do thái tử mỗi ngày tự mình sắc."

"Cái gì?" Gia LuậtTề giận dữ, tự sắc dược cho Lâm Hạo Dương? Chuyện này nếu rơi vào tai phụ vươngở Cô Dương Thành, thái tử vị của Gia Luật Thanh khó mà giữ được, nói khôngchừng ngay cả mạng sống cũng không còn. Nghĩ lại, túm cổ tay tiểu nha đầu kialạnh lùng nói:"Cặn dược đâu?"

Tiểu nha đầu bịnước nóng ngâm dược vẩy lên người sinh đau, lại thấy Gia Luật Tề trước mắt nhưhung thần ác sát, sợ tới mức ngay cả nói đều không mạch lạc, nơm nớp lo sợ chỉmột đống cặn dược ở trong góc tường.

Gia Luật Tề buôngtay ra đi đến góc tường tỉ mỉ nhìn, biểu tình trên mặt càng âm trầm, quay đầuđi một đường đến cửa phòng Gia Luật Thanh một cước đá văng cửa.

Gia Luật Thanhnhìn hắn, lạnh lùng nói:"Ta đã nói không có lệnh của ta, ai cũng không được đivào, ta sẽ không vì ngươi mà nhẫn nhịn."

"Ngươi cư nhiêncho hắn dùng Thiên Đằng Thảo, đó là thần vật của Mạc Bắc, phụ vương sợ ngươi ởtrên chiến trường bị thương nên mới cho ngươi, ngươi cư nhiên cho hắn?" Tronggiọng nói Gia Luật Tề không che dấu được sự phẫn nộ.

"Cho ta chính làcủa ta, ngươi quản ta dùng thế nào." Gia Luật Thanh đi đến trước mặt Gia LuậtTề, ánh mắt sắc bén nói:"Ngươi vì Mạc Bắc không tiếc cải danh đổi họ ở ThiênLang ngây người nhiều như vậy năm, nên lần này ta sẽ không trách ngươi. Nhưngvề sau nếu ngươi còn dám tự tiện làm chuyện thương tổn hắn, ta sẽ không dễ dãinhư vậy với ngươi!"

Gia Luật Tề nhìnGia Luật Thanh trước mặt, trong lòng thất vọng đến cực điểm, cảm xúc bỗng bìnhtĩnh lại, nói:"Cho dù là Thiên Đằng Thảo, nhiều nhất cũng chỉ là giúp kéo dàimạng sống hắn vài ngày thôi, hắn sớm muộn cũng phải chết...... Phụ vương đã liênkết các viện binh ở tộc khác, nếu thuận lợi thì một tháng sau có thể tiến đếnNgọc Quan Thành. Phụ vương bảo ta nói với ngươi, Lâm Hạo Dương là uy hiếp củaHoa Thiên Lang, cho nên chỉ cần để Hoa Thiên Lang biết hắn ở chúng ta trongtay, không thể nói chuyện hắn trúng độc, mặc dù là có chết thật cũng phải nóilà đang sống rất tốt."

"Phụ vương đã cókế hoạch, vậy cũng không cần ta làm tướng thua trận canh giữ ở đây." Gia LuậtThanh quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương một cái, nói:"Phụ vương nói rất đúng, có hắnở trong tay Hoa Thiên Lang sẽ không cường công. Ta đưa hắn ra ngoài vài ngày,chờ đại quân phụ vương đến ta sẽ quay lại."

"Cái gì?" Gia LuậtTề nghe vậy giận dữ:"Ngươi còn muốn cứu hắn? Ngươi là thái tử Mạc Bắc, là tướngquân, ngươi hiện tại lại vì hắn mà lâm trận bỏ chạy?!"

"Ta đã nói đếnthời điểm đánh giặc ta sẽ trở về!" Gia Luật Thanh phất tay về phía cửa phòng,một thị vệ tiến vào gật đầu nói:"Thái tử, đã chuẩn bị tốt ."

Gia Luật Tề nghihoặc nhìn ra ngoài cửa, thì thấy một khối thi thể bị chặt đến huyết nhục mơ hồdiện mạo hoàn toàn thay đổi, trên người mơ hồ có thể thấy đó là chiến giáp củaLâm Hạo Dương.

"Nếu Phụ vương đếnđây hỏi ngươi, ngươi liền đem thứ này ra, nói hắn đã bị ta giết, dù sao đến lúcđó xác phỏng chừng đã thối rửa, nhìn không ra nguyên cớ." Gia Luật Thanh mặtkhông chút thay đổi:"Tóm lại sống hay chết Hoa Thiên Lang cũng sẽ không biết,về phần Lâm Hạo Dương, ta quyết cũng sẽ không giao ra, cho dù chết ta cũng muốnhắn chết trong lòng ta."

"Ngươi......!!" GiaLuật Tề cảm thấy một trận căm tức, nâng tay đánh một chưởng vào Gia Luật Thanh,Gia Luật Thanh cũng không tránh không né, chỉ là lạnh lùng nhìn Gia Luật Tềmạnh mẽ tiến công, đỡ toàn bộ chưởng của hắn.

"Nháo đủ liền quayvề đi."Gia Luật Thanh lau vết máu bên khóe miệng, quay đầu trở về phòng.

Gia Luật Tề đứng ở trong viện ngốc lăng, tay siết chặt thànhquyền, cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không chỗ phát tiết, đau đớn thiêucháy tâm can.(Đậu : cuồng huynh luyến chăng? :v)

Đêm hôm đó, GiaLuật Thanh đưa Lâm Hạo Dương chạy lên phía bắc, hai ngày sau đến một hẻm núi,cẩn thận dò xét hơi thở hắn, tuy rằng mỏng manh nhưng cũng có quy luật, vì vậycũng thả tâm. Nâng tay vặn cơ quan, chỉ thấy núi đá chậm rãi vỡ ra, mơ hồ hiệnra một động khẩu.

Gia Luật Thanh quỳgối xuống đất, thấp giọng dùng Phạn văn niệm một đoạn văn tự, sau đó ôm Lâm HạoDương đến gần sơn động.

Sơn động lúc vừavào thì rất hẹp, nhưng càng đi sâu thì càng rộng ra, đi đến cuối đường thì xuấthiện một cái giường Bạch Ngọc thật lớn, tản mát ra hàn khí. Gia Luật Thanh cẩnthận đặt Lâm Hạo Dương lên giường, cười khổ nói:"Thần Mạc Bắc cũng không nghĩtới có một ngày ta sẽ dẫn người ngoại tộc đến nơi này chữa thương...... Ngươi nếusống, thì cả đời đi theo ta. Còn nếu ngươi chết, thì cũng phải chết ở bên cạnhta!"

Lâm Hạo Dương ởtrên giường Bạch Ngọc nằm một lúc, hơn nữa Thiên Đằng Thảo dùng nhiều ngày đãcó tác dụng, chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo vô cùng, cũngkhông biết đang ở đâu, ánh mắt mê mang.

"Ngươi tỉnh?" GiaLuật Thanh đầu tiên là mừng rỡ, nhưng vui sướng không duy trì được bao lâu liềntan thành mây khói, bởi vì khi Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn thấy y, thần sắc mờmịt bất lực trong khoảnh khắc liền biến mất, thay vào đó là một bộ dạng đềphòng lạnh như băng.

Gia Luật Thanhtiến lên từng bước nâng cằm hắn, ánh mắt tàn nhẫn:"Đến bây giờ ngươi còn dámnhìn ta như vậy?"

"Muốn giết cứgiết, không cần nói nhảm nhiều như vậy." Lâm Hạo Dương nhắm mắt lại thản nhiênnói.

Gia Luật Thanhcười lạnh một tiếng:"Giết ngươi? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, ngươi hại tamất mấy chục vạn quân Mạc Bắc...... Ngươi nói, nếu bọn họ biết chiến thần ThiênLang trên chiến trường dũng mãnh lại ở dưới thân ta hầu hạ cầu xin tha thứ, mộtmàn này có phải rất thú vị hay không?"

"Ta đây coi như làbị chó cắn một cái." Lâm Hạo Dương ôm ý niệm sẽ chết trong đầu, vẻ mặt hờ hững.

"Đối với ta ngươivĩnh viễn chỉ biết có một biểu tình này hay sao?" Gia Luật Thanh nhớ tới lúctrước từng nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn với Hoa Thiên Lang, rực rỡ lóamắt như ánh nắng ấm áp đầu xuân, làm cho mình liếc nhìn một cái đã hãm sâu, vìsao đến trước mặt mình thì lại là gương mặt lạnh lùng vạn năm không đổi? Tronglòng giận dữ, tay xé y phục của hắn, lộ ra lồng ngực trắng nõn, hung tợn nhìnhắn:"Không thể làm cho ngươi cười, ta sẽ khiến ngươi khóc cầu xin tha thứ!"

"Nằm mơ." Lâm HạoDương nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy y.

"Hỗn đản!" GiaLuật Thanh xoay người áp lên, hung hăng hôn xuống đôi môi tái nhợt kia...... Dương,ngươi không muốn cười với ta, vậy thì cho ta một biểu tình khác, dù là hận ý,dù là sợ hãi...... Không lâu sau y lại phát giác người dưới thân không có phảngkháng, không nghênh tiếp, chỉ là nằm không nhúc nhích như một khối băng, sắcmặt so với giường Bạch Ngọc dưới thân còn rét lạnh hơn.

Gia Luật Thanh thôbạo xé tất cả y phục của hắn, thân hình hoàn mỹ hiện ra trước mặt hắn, có chútđơn bạc, làn da trắng làm cho máu trên vết thương càng nổi bậc.

"Ngươi biếtkhông......" Gia Luật Thanh một tay ở trên người hắn nhẹ đảo quanh:" Những ngày quata luôn mong ngươi tỉnh lại, bởi vì ta không muốn làm ngươi lúc hôn mê, như vậythật không thú vị. Chỉ khi ngươi tỉnh, ta mới có thể thấy bộ dáng ngươi khóclóc xin tha. Nhiều năm như vậy, ta luôn bại vì ngươi, ta ngay cả nằm mơ cũngmuốn nhìn thấy ngươi nhận thua với ta...... Ta sẽ không cho ngươi chết, bởi vì tamuốn ngươi sống không bằng chết!"

Lâm Hạo Dương vẫnnhư trước nhắm mắt lại, trên mặt không có biến hóa gì.

Gia Luật Thanh cởibỏ áo ngoài của mình hung hăng áp lên, lại đụng phải miệng vết thương còn chưakhép lại, Lâm Hạo Dương chỉ cảm thấy phần dưới xương sườn còn chưa hồi phụctruyền tới một trận đau nhức, nhất thời phun ra một ngụm máu, sau đó lại hôn mê-- Không cần tỉnh lại, nếu tỉnh lại phải đối mặt với việc này, vậy thì cả đờicũng không muốn tỉnh......

Gia Luật Thanhnhìn Lâm Hạo Dương phun ra một ngụm máu đen, sửng sốt ngơ ngác một chút, sau đóvội vàng đứng lên bắt mạch cho hắn, cảm thấy hơi thở hắn càng lúc càng suy yếu,cuống quít lấy Thiên Đằng Đan ra đút cho hắn ăn, một lát sau lại bắt mạch, pháthiện hắn cuối cùng cũng chậm rãi hồi phục mới nhẹ nhàng thở ra.

Ngơ ngác nhìnkhuôn mặt Lâm Hạo Dương ngủ say, trong lòng Gia Luật Thanh nổi lên một trậnchua sót, tại sao, mình rõ ràng thương hắn như vậy, thà rằng buông tha thái tửvị cũng không muốn hắn chết, nhưng lúc đối mặt với hắn lại luôn giả thành bộdáng hận hắn đến chết. Nếu hắn ngoan ngoãn chịu ở bên mình thì tốt biết baonhiêu. Tay xoa hàng mi khẽ run của hắn, GiaLuật Thanh cười khổ:"Ngươi tại sao lại hận ta như vậy, ngươi luôn thắng ta a,muốn hận, cũng chỉ có thể là ta hận ngươi, đúng hay không? Nằm đi, chỉ cần nằmở trong này đủ bốn mươi ngày thân thể của ngươi có thể chống đỡ được sang năm,đến lúc đó ta lại giúp ngươi tìm thuốc giải."

Trong doanh trạiThiên Lang Quốc, Dạ Lan San cùng Đoạn Tinh thay y phục dạ hành, thừa dịp bóngđêm lẻn vào đại doanh Mạc Bắc.

Thần Tử Việt nằmtrên giường quay đầu nhìn Gia Cát:"Ngươi nói bọn họ có thể gặp nguy hiểm haykhông?"

Gia Cát lắcđầu:"Sẽ không!"

"Vì sao?" Thần TửViệt nhíu mày:"Địch doanh nhiều người như vậy, võ công dù tốt cũng không ngănđược!"

Gia Cát cườinói:"Cũng không phải đi đánh nhau...... Yên tâm đi, ta đã tính cho bọn họ một quẻ,đều là người trường thọ lắm phúc."

"Phải không?" ThầnTử Việt khụt khịt, nhảy xuống giường nhìn Gia Cát chằm chằm:"Vậy ngươi xemtướng cho ta đi, thấy ta thế nào? Có phải cũng rất lắm phúc hay không?"

Gia Cát do dự mộtlúc, nắm lấy hai má Thần Tử Việt nhéo a nhéo:"Đương nhiên, Tiểu Việt nhà taphúc khí rất nhiều!"

Thần Tử Việt nghevậy vừa lòng ôm Gia Cát cọ cọ, sau đó chạy lên giường ôm chăn chuẩn bị ngủ, GiaCát nhìn hắn cười cười, lại không thấy được gương mặt Thần Tử Việt vừa quay điliền ảm đạm -- Gia Cát vừa rồi có một chút do dự, nhớ đến lời nói Huyền Ân phươngtrượng lúc trước, hơn nữa thân thể mình gần đây càng ngày càng suy yếu. Dù chongày thường giả trang có thể lừa gạt được mọi người, lại không sao lừa đượcchính mình.

Gia Cát ngồi ởcạnh bàn chậm rãi tính quẻ, một lần lại một lần ra đáp án giống nhau -- Mệnh sốThần Tử Việt, chỉ tới mười bảy tuổi, sau đó là một mảng hỗn độn, dường như sẽxảy ra một kiếp nạn, nếu có thể vượt qua sẽ tiếp tục sống, nếu không thể vượtqua...... Gia Cát ở trong lòng thở dài, hy vọng là mình tính sai, hy vọng Tiểu Việtnăm nay có thể bình an, điều này là quan trọng nhất.

39, Tâm thương

Sau khi Dạ Lan San cùng Đoạn Tinh đi vào Ngọc Quan Thành, ởtrong quân doanh Gia Luật Thanh tìm một vòng cũng không thu hoạch được gì. DạLan San nhíu mày suy nghĩ, kéo Đoạn Tinh đi đến trù phòng liền nhìn đến một tỳnữ đang sắc thuốc. Lúc đầu Đoạn Tinh mạc danh kỳ diệu, sau đó liền hiểu được ýtứ Dạ Lan San -- Lâm Hạo Dương là chiến thần Thiên Lang, muốn bắt hắn khôngphải là chuyện dễ, hai bên đánh nhau ắt sẽ bị thương, mà nếu Gia Luật Thanh đốivới Lâm Hạo Dương có tâm tư thì tất nhiên sẽ không để hắn chết, bị thương sẽuống thuốc, chỉ cần đi theo nha đầu kia, nếu vận khí tốt hẳn là có thể biếtđược Lâm Hạo Dương bị nhốt ở đâu.

Tiểu nha đầu đóđang nấu thuốc thì thấy một tỳ nữ áo xanh khác vội vã vào trù phòng, bắtđầu thổi lửa nấu canh.

"Ngươi sao hiệntại lại đến nấu canh?" Tiểu nha đầu kia kỳ quái hỏi.

Tỳ nữ áo xanh lắcđầu nói:"Tam hoàng tử muốn uống, bảo ta nhanh đi nấu." Cúi đầu nhìn lửacháy, vội la lên:"Ai nha, lửa này sao nửa ngày rồi cũng không cháy, ngươi chota mượn bếp dùng một chút, nấu xong ngươi lại sắc thuốc!"

"Không được, tasắp nấu xong rồi." Tiểu nha đầu kia thật cẩn thận quạt lửa, tỳ nữ áo xanhmột bên nấu canh một bên tò mò hỏi:"Nấu cho người bị thái tử bắt về?"

"Ân." Kia tiểu nhađầu gật gật đầu:"Nghe nói là tướng quân, gọi là chiến thần gì đó."

Trên mái nhàthượng hai người nhìn nhau một cái -- Vận khí không tệ, đã biết ở đâu thìchuyện kế tiếp liền đơn giản hơn nhiều. Hai người một đường đi theo tiểu nhađầu đến trước một tiểu viện, chờ nàng đưa dược xong thì rời khỏi. Dạ Lan Sancẩn thận vạch một mái ngói nhìn, trong phòng không có người ngoài, ánh nến âmu, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bạch y nằm trên giường, nhìn thân hình tựa hồchính là Lâm Hạo Dương, vì thế liền cùng Đoạn Tinh từ cửa sổ nhảy vào, nhìnthấy liền sửng sốt -- Bạch y nhân kia đã rời giường, còn nâng tay đem bát dượcđổ vào dạ hồ lý*, mũi cao hốc mắt sâu, rõ ràng là người Mạc Bắc!

*dạ hồ lý : nghe văn chương vậy chứ nó là cái bô đó =))

"Các ngươi......" Bạchy nhân kia còn chưa kịp nói xong đã bị Đoạn Tinh điểm á huyệt lấy đao ép đếngóc tường. Dạ Lan San trong lòng thầm nghĩ một tiếng phiêu lượng quá nha -- Vừarồi thậm chí ngay cả mình cũng chưa thấy rõ Đoạn Tinh ra tay như thế nào,chuyện tựa hồ xảy ra trong nháy mắt.

Đoạn Tinh nhét vàomiệng người nọ một viên đan dược bắt hắn nuốt xuống, trầm giọng nói:"Ngoanngoãn trả lời vấn đề của chúng ta, nếu không cho ngươi sống không bằng chết!"

Người nọ vừa ănđan dược vào liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như có trăm ngàn con kiến bòqua, khó chịu đầu đầy mồ hôi lạnh, đành phải gật đầu.

"Lâm Hạo Dương ởđâu?" Đoạn Tinh đưa tay giải á huyệt hắn hỏi.

"Ta...... Không biết."Người nọ ôm bụng biểu tình thống khổ.

"Vậy ngươi biếtcái gì, nói ra nghe một chút." Dạ Lan San đi lên trước mở miệng.

"Ta cái gì cũngkhông biết." Bạch y nhân ngồi xỗm trên mặt đất, khó chịu hận không thể dùng câyđao kia phá vỡ bụng mình đem ngũ tạng lục phủ tẩy rửa một lần.

Khóe miệng ĐoạnTinh cong lên, lại lấy ra một viên đan dược thản nhiên nói:"Vậy thưởng chongươi ăn thêm một viên, không có khó chịu giống như cái kia đâu!"

"Không cần......"Người nọ thấy Đoạn Tinh vẻ mặt cười tà cầm đan dược để sát vào miệng mình, sợtới mức hồn phi phách tán:"Là Tam hoàng tử bảo ta giả trang thành Lâm Hạo Dương!"

"Tại sao phải giảtrang? Lâm Hạo Dương đâu?" Dạ Lan San nhíu mày.

"Thật...... Thật sựkhông biết." Người nọ do dự mở miệng.

Đoạn Tinh cườilạnh một tiếng, từ trong lòng lấy ra một đống đan dược nhiều màu:"Khôngchịu phối hợp như vậy? Vừa lúc bắt ngươi cho thân thân nhà ta thử dược mới, đợikhi nói cho ta biết rõ cách ngươi khó chịu sống không bằng chết, ta sẽ trở vềbáo cáo kết quả."

Dạ Lan San khóemiệng cong lên -- Đoạn Tinh kỳ thật rất có tiềm năng làm ác bá......

"Đừng a!" Người nọthống khổ ngay cả khí lực lớn tiếng kêu la đều không có, vẻ mặt sợ hãi nhìnchằm chằm đống dược kia thanh âm run run, nói:"Ta thật sự không biết, chỉlà nghe nói...... Nghe nói Lâm Hạo Dương đã bị thái tử chém chết ......"

"Cái gì?" Dạ LanSan cùng Đoạn Tinh đồng thời cả kinh.

Người nọ ôm bụngcuộn thành một đoàn trên mặt đất, đứt quãng nói:"Nghe nói ở trong lao nhưng ......Ta chỉ biết đến đó ...... Giải dược......"

Đoạn Tinh cúi đầunhìn một đống đan dược kia, nháy mắt mấy cái lắc đầu nói:"Không nhớ rõgiải dược là cái nào ...... Nếu không ngươi ăn hết thử xem? Chắc sẽ đúng một cái."

Người nọ nghe vậytrước mắt tối sầm, khóe miệng chậm rãi tràn ra máu tươi, thân thể cũng dần dầncứng ngắc. Đoạn Tinh nhíu mày -- Gia Cát cả ngày đều chơi với cái đống này, saolại độc như vậy?

Dạ Lan San đemngười nọ nâng lên giường đắp chăn, cùng Đoạn Tinh đi tới địa lao, không đến mộtkhắc liền không tiếng động chế phục tất cả thủ vệ, hai người nhìn thoáng qua nhautrong lòng đều có chút bất an -- Phòng bị lơi lỏng như thế này, không giống nhưlà giam giữ trọng phạm, chẳng lẽ Lâm Hạo Dương chết thật ?

Đi vào trong địalao, bên trong cũng trống không, đi vào sâu bên trong đến phòng giam cuối cùngthì nhìn thấy một khối thân thể huyết nhục mơ hồ nằm trên mặt đất, cửa căn bảnkhông khóa lại, đẩy cửa ra bay qua nhìn mặt người nọ, dù là Dạ Lan San hay ĐoạnTinh đều bị hoảng sợ -- Thân thể bị đao chém căn bản là nhìn không ra dài ngắnra sao, nhìn lại trên người loáng thoáng có thể nhìn ra được là chiến y của LâmHạo Dương, ngọc bội bên hông cũng là tư vật của Lâm Hạo Dương. Trong lòng haingười đều thấp thỏm -- Lần này sợ là Hoa Thiên Lang sẽ điên mất.

"Bảo chủ, đưa hắntrở về thôi." Đoạn Tinh nói.

Dạ Lan San gậtđầu, cùng Đoạn Tinh mang theo cổ thi thể kia ra Ngọc Quan Thành, hướng tới đạidoanh Hoa Thiên Lang mà đi.

Hoa Thiên Lang lúcnày đang nằm ở trên giường trằn trọc, đột nhiên nghe thủ vệ nói Đoạn Tinh cùngGia Cát có việc gấp cầu kiến, cảm thấy cả kinh, vội vàng đi tới doanh chủ soái,xốc rèm cửa lên chỉ thấy Gia Cát cùng Đoạn Tinh đứng ở đó, vẻ mặt hình nhưkhông đúng lắm, trên mặt đất là một thi thể được vải trắng phủ lên.

Hoa Thiên Langnhất thời cảm thấy tâm mãnh liệt rơi xuống, cũng không nói nên lời, kinh ngạcđứng trước gót chân cổ thi thể kia hồi lâu, cuối cùng cắn răng xốc lên tầng vảitrắng kia, lúc nhìn thấy ngọc bội bên hông bể tan nát, y chỉ cảm thấy trời đấtnhư sụp đổ, cảnh vật xung quanh dần trở nên mơ hồ, trong lòng trống rỗng, đauđến mức quên cả hô hấp.

"Hoàng Thượng."Đoạn Tinh tiến lên nói:"Ta vào Ngọc Quan Thành vốn muốn cứu Lâm tướng quân ......Nghe nói là bị Gia Luật Thanh......"

"Hắn còn có thểcứu không?" Hoa Thiên Lang run giọng hỏi Gia Cát:"Tayhắn vẫn còn mềm, hắn còn có cứu về không?"

Gia Cát không đànhlòng nhìn thấy bộ dáng này của y, nhưng vẫn phải nói:"Thi thể đã bị cổ thuậtcủa Mạc Bắc xử lý qua, cho nên trong một thời gian ngắn sẽ không bị thối rửa,nhìn như vầy thì ít nhất đã mất năm ngày ......"

Hoa Thiên Langnghe vậy ngốc lăng, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn cổ thi thể kia.

"Hoàng Thượng."Hồi lâu sau, Đoạn Tinh không đành lòng nhìn thấy bộ dáng này của y, vì thế thửmở miệng:"Không bằng trước đem Lâm......" Còn chưa nói xong đã thấy Hoa Thiên Langcúi người ôm lấy cổ thi thể kia ra khỏi đại trướng. Gia Cát cảm thấy thần tháiHoa Thiên Lang quá mức bình tĩnh nên có chút khẩn trương, túm Đoạn Tinh lạinói:"Làm sao bây giờ? Chúng ta có phải quá đột ngột hay không?"

Đoạn Tinh ôm lấyy, nói:"Không còn biện pháp, y sớm hay muộn cũng phải chấp nhận chuyệnnày. Tựa như Tiểu Việt nói, y làm Hoàng đế không phải chỉ vì Lâm HạoDương, y còn là chủ tử khắp thiên hạ, trong lòng còn có cả giang sơn, quámệt mỏi."

Gia Cát nhắm mắtdựa vào trong lòng Đoạn Tinh, nhớ tới mấy ngày trước ở cùng Lâm Hạo Dương, mộtngười sống sờ sờ cứ như vậy mà biến mất, trong lòng cũng có chút buồn bã, ngựcngăn ngăn.

Sợ Hoa Thiên Langgặp chuyện không may, Đoạn Tinh cùng Gia Cát vẫn đi theo phía sau y, chỉ thấy ygọi người tới sắp củi khô, thật cẩn thận đem cổ thi thể kia đặt lên, đứng nhìnnhư khúc gỗ thật lâu sau mới lấy đuốc châm lửa, nhìn thân thể đơn bạc giữa ngọnlửa ngất trời Hoa Thiên Lang rốt cuộc không kiên trì được nữa, trước mắt tốisầm ngã xuống đất.

"Hoàng Thượng!"Thị vệ bên cạnh vội vàng đỡ lấy y, Gia Cát xông lên thay y bắt mạch, nói:"Khôngcó việc gì, ta thay y trát mấy châm thì tốt rồi, úc hỏa công tâm......"

Đoạn Tinh nhìnđống lửa thiêu đã gần hết, lắc đầu nói:"Ngươi đi trước chiếu cố cho HoàngThượng đi, ta thay y đem di cốt Lâm tướng quân thu hồi......"

Hoa Thiên Lang ởtrên giường ngủ còn chưa đến một chén trà nhỏ, Gia Cát vừa thay y trát hai châmlà Hoa Thiên Lang liền mở mắt, xoay người xuống giường ngay cả hài cũng khôngkịp mang liền vội vàng chạy ra bên ngoài.

"Hoàng Thượng!"Gia Cát vội vàng giữ chặt y.

Trong mắt HoaThiên Lang hiện lên một tia mang loạn*:"Hạo Dương đâu? Hắn ở đâu?"

*hoang mang, loạn

Gia Cát nhìn sangchỗ khác, không dám đối diện cùng Hoa Thiên Lang, chưa từng thấy y có một ánhmắt giống như vậy, giống như một tiểu hài tử bị mất thứ mình quý giá nhất.

"Hoàng Thượng, đâylà Lâm tướng quân ......" Đoạn Tinh từ bên ngoài đại trướng đi vào, đưa cho HoaThiên Lang một túi gấm màu đen, có chút lo lắng nhìn y.

Hoa Thiên Langngốc sửng sốt một trận, tay nhận lấy nhẹ nhàng vuốt phẳng, nhắm lại hai mắt......Dương, ngươi từng nói sau khi đánh xong trận này, ngươi sẽ ngoan ngoãn theo tacả đời ......

Gia Cát cùng ĐoạnTinh đứng ở một bên, không biết nên an ủi y như thế nào. Hồi lâu sau, Hoa ThiênLang mở to mắt, mờ mịt thống khổ ban đầu gần như cạn sạch, thần sắc con ngươilạnh lẽo tối tăm, phảng phất như không bao giờ có hi có bi nữa. Y hướng rangoài doanh trướng lạnh lùng mở miệng:"Truyền lệnh xuống, toàn bộ quân sĩ tứckhắc chuẩn bị, một canh giờ sau xuất binh Ngọc Quan Thành! Ai có thể bắt đượcGia Luật Thanh, thưởng hoàng kim vạn lượng, phong Vạn Hộ Hầu, con cháu vĩnhviễn được hưởng phù hộ của vương thất!"

"Dạ!" Thủ vệ lĩnhmệnh đi xuống, Gia Cát cùng Đoạn Tinh liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấyHoa Thiên Lang hiện tại cùng lúc trước cứ như hai người, lúc trước là Thiên Tửđế vương, hiện tại, là như Tu La sát thần, tuy trong giọng nói không cóchút gì là tức giận, nhưng lại lạnh thấu xương, giống như thanh âm đến từ địangục.

Gia Cát cùng ĐoạnTinh trở lại doanh trướng của mình, thì thấy Dạ Lan San cùng Thần Tử Việt đanglo lắng chờ đợi, thấy bọn họ trở về vội vàng hỏi:"Hoàng Thượng không có việc gìđi?"

Gia Cát lắcđầu:"Nhìn qua thì không có việc gì, bình tĩnh đến mức không bình thường, ta sợy ở trong lòng quá nghẹn ức phá hỏng thân."

Thần Tử Việt nhíumày:"Nếu không ta đi khuyên nhủ y?"

Dạ Lan San lắc đầunói:"Vô dụng ...... Để y một mình yên tĩnh đi."

Lúc này nghe đượcbên ngoài một mảnh ồn ào, Dạ Lan San thoáng nhìn qua, nói:"Suốt đêm phát binh?"

"Ân." Gia Cát gậtđầu:"Thực lực chênh lệch quá lớn, Hoàng Thượng lại không còn gì để băn khoăn,trận chiến này Thiên Lang thắng định rồi."

Lúc này đột nhiênnghe ngoài doanh trướng truyền đến thanh âm của Lâm Hạo Phong, Gia Cát vội vàngđi ra ngoài, chỉ thấy y sắc mặt hoảng loạn chạy tới:"Ta nghe nói Hạo Dương hắnđã muốn...... Thật hay giả?"

Nghe được tronggiọng nói dò xét của y run run, Gia Cát hơi do dự một chút, nhưng vẫn là gậtgật đầu.

Nhìn thấy Gia Cátgật đầu, Lâm Hạo Phong cảm thấy đầu óc trống rỗng, thật lâu sau, xoay ngườicưỡi ngựa dẫn theo đại quân một đường hướng tới Ngọc Quan Thành.

Hoa Thiên Lang tựmình mang theo nhân mã suốt đêm hành quân, sắc trời vừa hừng sáng là đến NgọcQuan Thành, Hoa Thiên Lang cưỡi chiến mã ngẩng đầu nhìn tường thành Ngọc Quan,thành gạch màu xanh vào buổi sáng được ánh nắng chiếu lên phát ra ánh sáng màu xanhngọc nhàn nhạt. Giơ tay khẽ vuốt túi gấm đen bên hông một chút, Hoa Thiên Langvẻ mặt thê lương, nói nhỏ:"Dương, ta đi giết Gia Luật Thanh xả giận cho ngươi,được không?"

Nghe được thôngbáo Gia Luật Tề vội vàng chạy lên trên tường thành nhìn xuống đại quân ThiênLang phía dưới, còn chưa kịp có phản ứng gì đã cảm thấy trước mắt có một vật xégió bay tới, vội vàng né ra nhưng cánh tay phải vẫn bị mũi tên Lâm Hạo Phongbắn ra xoẹt trúng, trong lòng không khỏi cả kinh. Chỉ thấy Hoa Thiên Lang vungmạnh tay lên, thoáng chốc trống trận như sấm, hơn mười vạn đại quân lập tứctiến công Ngọc Quan Thành. Gia Luật Tề trong lòng biết dựa vào binh mã hiện tạicủa mình chắc chắn không phải là đối thủ của Hoa Thiên Lang, dưới tình thế cấpbách kéo Phó tướng qua nói:"Phái người thủ thành, chết cũng phải thủ!"

"Dạ!" Phó tướnglĩnh mệnh rời đi, Gia Luật Tề nghe dưới thành truyền tới âm thanh chém giếtđinh tai nhức óc, xoay người đi xuống tường thành, cưỡi khoái mã cải trang rakhỏi thành -- Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Mình là Tam hoàngtử Mạc Bắc, chịu nhục nhiều năm như vậy thì tương lai phải trở nên vinh hoa phúquý nổi bật mới đúng, quyết không thể chết như vậy......!! Gia Luật Tề vừa rathành quẹo vào một sơn đạo, ngựa dưới thân đột nhiên lảo đảo, nhất thời đem hắnđá xuống, bổ nhào trên mặt đất.

"Súc sinh!" GiaLuật Tề giận dữ, bò dậy hung hăng đạp con ngựa kia một cước, lại nhìn thấy chânsau con ngựa có cắm một phi tiêu, đang chảy máu.

"Ta thấy ngươi mớilà súc sinh." Một bạch y nhân bịt mặt lướt nhẹ từ trên cây nhảy xuống nhìnhắn:"Hoặc là nói ngay cả súc sinh cũng không bằng!"

"Ngươi là ngườihay là quỷ?" Gia Luật Tề võ công bình bình cũng nhìn ra thân pháp của bạch ynhân này có chút dị thường, vì vậy có chút hoảng sợ.

"Ta là gia giangươi!" Bạch y nhân khóe mắt cong lên, không tới ba chiêu đã đem Gia Luật Tềđánh cho ngã xuống đất.

"Ngươi rốt cuộcmuốn gì?" Gia Luật Tề ngã xuống đất, cảm thấy vết roi trên người đau nóng ráthơn bình thường.

"Gia Luật Thanhtại sao không ở trong thành...... Người đâu?" Bạch y nhân lạnh lùng nói.

Gia Luật Tề cắnrăng:"Y? Sỉ nhục của Mạc Bắc!"

Bạch y nhân khinhthường nhìn hắn, nói:"Ngươi mới là sỉ nhục của Mạc Bắc, phái người thay ngươithủ thành, còn ngươi lại chạy trốn. Ít nhất Gia Luật Thanh sẽ không làm ra loạihành vi xấu xa này."

Gia Luật Tề thẹnquá hóa giận:"Đầu tiên là chiến bại, sau lại vì tên nam nhân bị kẻ khác chơiqua mà vi phạm ý chỉ thần Mạc Bắc, y căn bản không xứng đáng làm thái tử!"

"Thật không? Nhưngta nghe nói y đã sắp đưa Lâm Hạo Dương tới Cô Dương Thành, muốn suất lĩnh đạiquân xuất chiến một lần nữa." Bạch y nhân ngữ khí lạnh nhạt.

"Thật sự?" GiaLuật Tề trợn to mắt nhìn bạch y nhân:"Ngươi nói y không đưa tên họ Lâm điThánh Sơn, mà là đi Mạc Bắc?"

Bạch y nhân ngồixổm xuống cầm đầu roi lướt qua vết thương trên mặt hắn, cười nói:"Đương nhiênkhông phải, vừa rồi ta nói bừa ."

"Ngươi gạt tanói!" Gia Luật Tề giận dữ.

Bạch y nhân lắcđầu thở dài:"Gia Luật Khuyết thật sự ngu ngốc, phái kẻ ngu ngươi đi làm giantế." Nói xong quay đầu bước đi.

"Ngươi không giết ta?Ngày khác ta nhất định giết ngươi!" Gia Luật Tề điên lên gào thét bóng lưng hắn.

Bạch y nhân quayđầu cười, chậm rãi nói:"Không có cơ hội, thứ nhất, ngươi ngay cả ta là ai cũngkhông biết, thứ hai, võ công ngươi thật sự quá tệ, thứ ba, ngươi là cáitên thiếu tâm nhãn, thứ tư, cũng là chuyện quan trọng nhất, ngươi trúng XíchDiễm Tiên của ta, trong vòng một nén nhang nói không chừng đã chơi xong rồi,còn muốn tìm ta báo thù? Thời gian còn lại tốt nhất là sám hối tội lỗi củangươi với thần Mạc Bắc đi, chết đỡ phải chịu khổ."

Gia Luật Tề giãydụa muốn đứng lên, cuối cùng chịu không nổi miệng vết thương truyền đến từngtrận đau nhức, dần dần rơi vào một mảnh hắc ám.

40, Tín nhiệm

Ba canh giờ sau,quân đội Thiên Lang Quốc hoàn toàn chiếm được Ngọc Quan Thành, Hoa Thiên Langmắt lạnh như băng đứng ở trên tường thành cao, phái người truy bắt Gia LuậtThanh, lại mang thi thể Gia Luật Tề về.

"Hoàng Thượng." Ngô Uy bước lên hỏi:"Đã tìm khắp nơi từ trongra ngoài thành đều không thấy bóng dáng Gia Luật Thanh, hỏi qua vài tùbinh thì bọn họ đều nói Gia Luật Thanh vài ngày trước đã rời khỏi, không biếtđi nơi nào, có thể là trở về Mạc Bắc hay không?"

Hoa Thiên Langquay đầu nhìn thi thể Gia Luật Tề, âm trầm mở miệng:"Đem hắn lôi xuống. Thôngtri cho đại quân, ngày mai khởi hành đi đến Mạc Bắc Cô Dương Thành!"

"Hoàng Thượng,trận chiến Ngọc Quan này vừa mới chấm dứt, vẫn chưa kịp thống kê số lượng thươngvong, nếu vội vã xuất chinh như vậy, sợ là......" Ngô Uy có chút do dự.

"Mấy chục vạn đánhmấy vạn, còn cần nghỉ ngơi?" Hoa Thiên Lang đi xuống thành lâu:"Ngày mai xuấtphát, kháng chỉ, trảm!"

Trên sườn núingoài thành, Thần Tử Việt ôm gối ngồi dưới đất đếm kiến, nhìn thấy Dạ Lan Sanđi tới đặt mông ngồi ở bên cạnh hắn, nói:"Thiên Lang Quốc thắng."

"Ân, ta biết, nhấtđịnh rồi." Thần Tử Việt gật đầu, muốn lấy tay giúp y lau vết máu trên mặt lạibị né tránh.

"Biết Hoa ThiênLang nhất định sẽ thắng còn muốn ta đi hỗ trợ!" Dạ Lan San tức giận, tự lấy taychà xát mặt, nói:"Đám người đó toàn máu bẩn, bắn lên một thân ta thật ghê tởm,ngươi không nên đụng."

Thần Tử Việt cườicười, lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho y:"Dù sao ngươi cũng nhàn rỗi, liềngiúp y một chút đi, coi như là hoạt động gân cốt ."

Dạ Lan San bất đắcdĩ mở miệng:"Vậy giúp xong rồi, chúng ta về Vân Sát Bảo? Xa hơn nữa chính làMạc Bắc, không có gì hay."

Thần Tử Việt bĩumôi:"Nhưng mà ta còn chưa đi qua Mạc Bắc......"

Dạ Lan San khôngchịu được nhất chính là thấy biểu tình đáng thương hề hề của Thần Tử Việt, vìthế chủ động nhận thua giơ cờ đầu hàng, nói:"Được được được, ta đưa ngươi điMạc Bắc!"

Thần Tử Việt cười,đi qua lôi kéo tay áo Dạ Lan San lấy lòng, nói:"Tiểu Hắc, ta muốn đi gặp HoàngThượng, ta sẽ nói với y là một mình ta tới như vậy y sẽ không hoài nghi Vân SátBảo có nhị tâm. Lâm tướng quân đã chết, y khẳng định rất thương tâm, ta đikhuyên nhủ y."

Dạ Lan San nhíumày, nói:"Ngươi đối với y rất quan tâm......"

Thần Tử Việt chớpmắt mấy cái, sắc mặt biến thành có chút ảm đạm:"Y lại không xấu, ta cảm thấy yrất đáng thương, từ xưa đế vương vô cùng tịch mịch, thật vất vả có một Lâmtướng quân bồi y, lại......"

"Đi." Dạ Lan Sangiúp hắn chỉnh y phục, nói:"Ta nói Gia Cát đưa ngươi đi, ta ở Sở Vân khách điếmtrong thành chờ ngươi."

Hoa Thiên Langđang ở trong phòng xem bản đồ quân sự, đột nhiên nghe ngoài cửa có người bẩmbáo là có người cầu kiến, sửng sốt một lúc, chỉ thấy Thần Tử Việt đẩy cửa tiếnvào, do dự mở miệng nói:"...... Hoàng Thượng."

"Đã nói ngươi khôngcần gọi ta là Hoàng Thượng." Hoa Thiên Lang nhìn thấy hắn, cảm thấy có chútngoài ý muốn, bảo hạ nhân đem ghế cho hắn ngồi, nói:"Ngồi đi, gọi ta đại ca làđược rồi."

"Ân, đại ca." ThầnTử Việt gật gật đầu, nhếch miệng cười nói:"Ta ở Vân Sát Bảo ngốc nhàm chán,muốn tìm Đoạn Đoạn cùng Gia Cát ."

Hoa Thiên Lang khẽnhíu mày:"Hành quân đánh giặc cũng không phải là chuyện gì vui, ngươi không nênđến đây, được rồi, ngươi ở chung cùng Dạ Bảo chủ, không được chạy loạn."

"Tiểu Hắc y khôngcó tới!" Thần Tử Việt vẻ mặt nghiêm túc mãnh liệt lắc đầu.

Hoa Thiên Langnhìn thấy bộ dáng của hắn, cảm thấy có chút bất đắc dĩ:"Được rồi, còn dám khiquân liền đánh ngươi bản tử...... Y sao có thể yên tâm thả ngươi đi một mình, tabiết các ngươi đang băn khoăn chuyện gì, yên tâm đi, cho dù trẫm lòng nghi ngờrất nặng nhưng vẫn sẽ tin tưởng một hai người...... Trẫm vẫn xem Vân Sát Bảolà bằng hữu."

Thần Tử Việt xoaxoa đầu, mặt đỏ cười cười, lúc trước mình hình như có chút tâm tiểu nhân......

Hoa Thiên Lang lắcđầu, tiếp tục xem bản đồ trương quân kia, nhíu mày. Thần Tử Việt thấu đi quanhìn nhìn, nói:"Đường hành quân quá cực."

Hoa Thiên Lang thởdài, nói:"Đoạn đường này sa mạc quá nhiều, căn bản là không tìm được người dẫnđường, nếu sơ suất không chú ý sẽ lạc đường. Vì để ổn thỏa đành phải tìm cáchđi vòng khác, chẳng qua đáng tiếc là phải bỏ lỡ thời cơ tấn công Mạc Bắc tốt nhất,để bọn họ không thời gian kết hợp với bộ tộc khác."

Thần Tử Việt đẩyđẩy y, nói:"Tấm bản đồ ta đưa cho ngươi đâu?"

Hoa Thiên Lang từtrong lòng lấy ra, bất đắc dĩ nói:"Tấm bản đồ này không được đầy đủ, chỉ có mộtnửa."

"Ân, ta biết."Thần Tử Việt gật đầu, cười hì hì từ trong lòng lấy ra một vật:"Nhạ, một nửa làở chỗ ta!"

Hoa Thiên Langnhận lấy, khi mở ra nhìn liền mừng trong lòng, có bản đồ này còn có kimchỉ nam sẽ không sợ lạc đường nữa. Ngẫm lại nghi hoặc hỏi:"Ngươi sao tặng lễ màchỉ đưa có một nửa?"

Thần Tử Việt lelưỡi, cúi đầu không nói.

Hoa Thiên Lang suynghĩ một chút liền hiểu được:"Ngươi là sợ vạn nhất lúc nào đó ta không vừa mắtVân Sát Bảo, thì dùng nửa mảnh bản đồ này uy hiếp ta buông tha cho Vân Sát Bảo?"

Thần Tử Việt cẩnthận nhìn y một cái, do dự mà gật đầu, lại vội la lên:"Ta lúc ấy có chút tâmtiểu nhân...... Ngươi đừng sinh khí."

Hoa Thiên Lang lắcđầu, xoay người từ trong ngăn tủ lấy ra một khối Long Quyết đưa cho Thần TửViệt:"Nhận nó, sau này ngươi chính là tiểu vương gia vương triều Thiên Lang ta."

"Ta không cần!"Thần Tử Việt bị giật mình, vội vàng xua tay:"Ta hiện tại tin ngươi, lúc trướclà ta sai, ngươi đừng sinh khí."

Hoa Thiên Langtiến lên đem Long Quyết cứng rắn nhét vào trong tay hắn, nghiêm mặt nói:"Ngươixem như ta là đại ca, đừng xem ta là Hoàng Thượng. Ta không tức giận, sau nàyngươi tin ta là được rồi."

Thần Tử Việtgiương mắt nhìn y, thấy y cũng không có dỗi vì vậy cũng gật gật đầu.

Hoa Thiên Lang xoaxoa đầu hắn, đem hai tấm bản đồ ghép lại cùng nhau nhìn kỹ, vừa nhìn vừanói:"Ngươi sau này chính là thân nhân duy nhất của ta......" Thần Tử Việt nghe ngữkhí bi thương của y, trong lòng cũng có chút khó chịu, đi lên phía trướcbàn bồi y xem bản đồ, chỉ thấy mày Hoa Thiên Lang dần dần nhíu chặt, chỉ vàomột chỗ hỏi:"Đây là chỗ nào?"

Thần Tử Việt nhìn,thấy ngón tay Hoa Thiên Lang chỉ một chỗ trên bản đồ có vẽ con rồng nhỏ, đầurồng đang bị một con ác lang ngậm. Nhìn Hoa Thiên Lang lửa giận đầy mặt, tronglòng Thần Tử Việt âm thầm kêu khổ, thật cẩn thận mở lời:"Bản đồ này năm đó chata lấy được từ một người Mạc Bắc, là vương thất Mạc Bắc tìm người vẽ cho nênmới vẽ thành như vậy đi......"

"Đây là chỗ nào?"Hoa Thiên Lang lặp lại.

Thần Tử Việt lắcđầu:"Ta không biết, cha ta cũng không có nói cho ta biết, bất quá xem ra cáchNgọc Quan Thành không xa, nếu không đi xem thử? Cha ta nói tấm bản đồ nàylà được vương thất sở dụng, trên đó có rất nhiều bí mật."

Hoa Thiên Lang suynghĩ, gọi Ngô Uy vào nói:"Xuất ra một vạn binh mã cùng ta cùng đi đếnnơi này, những người khác ở tại chỗ đợi lệnh!"

"Dạ!" Ngô Uy lĩnhmệnh, lại nghi hoặc hỏi:"Hoàng Thượng muốn đi đâu?"

Hoa Thiên Langlạnh lùng liếc hắn một cái, trong lòng Ngô Uy biết mình không nên lắm chuyện,liền cúi đầu cáo lui. Thần Tử Việt kéo kéo tay áo Hoa Thiên Lang nói:"Đại ca,ta cũng muốn đi, đưa Tiểu Hắc Đoạn Đoạn cùng Gia Cát theo được không?"

"Muốn bảo hộ ta?"Hoa Thiên Lang khóe mắt khẽ nhếch.

"Không phải, ngươivõ công tốt còn dẫn theo người nhiều như vậy đi theo." Thần Tử Việt thành thànhthật thật lắc đầu:"Ta chỉ là tò mò."

Hoa Thiên Lang gậtđầu:"Ngươi trở về thông tri cho bọn họ đi!"

Màn đêm buôngxuống, Hoa Thiên Lang liền dẫn theo một đội quân xuất phát, ra roi thúc ngựarốt cục sau hai ngày đến trước một khe sâu, quay đầu nhìn xung quanh, tronglòng có chút nghi ngờ, trên bản đồ vẽ chính là địa phương này a.

Đêm giao thừa vàingười ở ngoài rả rời, những khác binh mã khác đều cảm thấy kỳ lạ -- HoàngThượng tới nơi này để làm gì?

Gia Cát cau màynhớ lại lộ tuyến lúc đi tới đây, cảm thấy nơi này hình như có chút không đúng,suy nghĩ một lúc lại thả người nhảy lên một cây đại thụ, cúi người nhìn xuốngphía dưới.

"Ngươi làm gì!"Đoạn Tinh bị hành động đột ngột của y làm hết hồn, vội vàng đi lên bắt lấyy:"Cẩn thận ngã."

Gia Cát không để ýtới hắn, tinh tế nhìn xuống bên dưới thật lâu, nghi ngờ lúc đầu liền được đánhtan, nhảy xuống lấy đao đẩy ra một đống cỏ, lộ ra một cơ quan.

"Đây là......?" Mọingười đều nhìn Gia Cát, có chút trợn mắt há hốc mồm.

"Từ trên cao nhìnxuống sơn đạo này vừa lúc xếp thành Cửu Tử Trận của Mạc Bắc, nơi này là cửatrận." Gia Cát giải thích.

Đoạn Tinh tự hào-- Nghĩ rằng tiểu ngoan nhà mình thật lợi hại......

Hoa Thiên Lang gậtđầu, đi lên nhẹ nhàng nhấn một cái, một động khẩu ẩn tàng chậm rãi mở ra, để lạiđại quân ở bên ngoài chờ, bản thân chỉ dẫn theo mấy người Dạ Lan San cùng nhauđi vào.

Đi vào một lúcsau, phía trước lại bị một tảng đá lớn chặn đứt đường. Dạ Lan San tiến lên gõgõ, quay đầu ý bảo mọi người lui về phía sau, còn mình thì ngưng tụ nội lực mộtchưởng bổ qua, sau một tiếng nổ toàn bộ tảng đá vỡ nát, lúc rơi xuống đất ậpvào là một trận màn sương lạnh, mọi người chỉ cảm thấy từ phía trước truyền đếnmột đạo hàn khí, đợi cho sương tan đi thì thấy một người chấp đao đứng ở bêntrong, sắc mặt đề phòng, chính là Gia Luật Thanh.

"Là các ngươi?"Gia Luật Thanh giọng đầy tức khí.

Hoa Thiên Lang lạikhông có để ý đến y, ánh mắt hướng về giường Bạch Ngọc phía sau Gia Luật Thanh,kinh ngạc, nhìn thân hình quen thuộc kia nhẹ giọng kêu lên:"Dương?"

Gia Luật Thanh màycăng thẳng, vung tay chém về phía Hoa Thiên Lang lại bị một đao của Dạ Lan Sanngăn trở, võ công Gia Luật Thanh tuy không tệ nhưng lại không phải là đốithủ của Dạ Lan San, hơn nữa trong lòng y còn muốn ngăn cản Hoa Thiên Lang đangmuốn tới gần Lâm Hạo Dương, còn chưa kịp phản ứng tiếp theo đã thấy Ám Đao lạnhnhư băng của Dạ Lan San đặt ngay trên cổ mình.

Hoa Thiên Langchậm rãi tới gần kia giường Bạch Ngọc, nhìn người đang im lặng nằm trên đó,trong nháy mắt từ ngu ngơ đến mừng như điên, đột nhiên lại chuyển thành sợ hãi,vội vàng đưa tay lên mũi Lâm Hạo Dương dò xét, quay đầu gọi Gia Cát:"Tiên sinh!"

Gia Cát vội vàngđi qua, mở mí mắt ra nhìn nhìn, nói:"Hoàng Thượng yên tâm, Lâm tướng quân cònsống."

"Thật sự?" HoaThiên Lang tâm đã buông lỏng xuống, lại nhìn Lâm Hạo Dương một cái, đưa taymuốn ôm hắn đi ra ngoài.

"Buông hắn ra!"Gia Luật Thanh bị Dạ Lan San đả thương, cảm thấy toàn thân đau như bị đóngbăng, cố nén đau nói:"Rời khỏi cái giường này, hắn sống không quá ba ngày!"

Hoa Thiên Langnghe vậy sửng sốt, vui sướng vừa phiếm trên gương mặt bị gió đảo qua quét sạch,trong mắt tràn đầy lo lắng cùng khủng hoảng.

Gia Cát cẩn thậnthay hắn bắt mạch, sau đó cau mày quay đầu nhìn Hoa Thiên Lang nói:"Là NhiếpHồn Đan do băng cổ Mạc Bắc luyện thành."

"Có giải dược haykhông?" Hoa Thiên Lang vội la lên.

Gia Cát lắc đầu,nhìn Gia Luật Thanh một cái.

"Giải dược đâu?!"Hoa Thiên Lang xông lên túm lấy bả vai Gia Luật Thanh, ngọn lửa tức giận trongđôi mắt như muốn thiêu rụi tất cả.

Gia Luật Thanh lộ vẻsầu thảm cười một tiếng:"Ngươi cho rằng ta muốn hắn như vậy sao? Nhiếp Hồn Đankhông có dược nào chữa được, giải dược duy nhất từ mười năm trước đã không còn."

Hoa Thiên Langnghe vậy trong mắt nảy lên sát ý, hạ thủ càng thêm lực, chỉ nghe "Rắc" mấy tiếng,bả vai Gia Luật Thanh bị bóp nát.

Gia Luật Thanh đausắc mặt trắng bệch, giãy dụa một chút, nói:"Ngươi cho dù giết ta cũng không cógiải dược nào cứu được hắn, ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng hòng cóđược!" Dứt lời, liền thấy tay phải y động một cái, mọi người chỉ thấy trước mắtchợt lóe, Gia Luật Thanh thế nhưng trong nháy mắt liền biến mất, chỉ kịp nhìnthấy tảng đá xanh trên mặt đất nhanh chóng đóng lại.

Dạ Lan San giơ taylên muốn bổ phiến đá kia ra lại nghe Gia Cát phía sau mạnh mẽ kêu lên:"Khôngthể!"

Hoa Thiên Langnhíu mày:"Tại sao?!"

"Huyệt động này làcửa trận của Cửu Tử Trận, cơ quan kia hẳn là mệnh luân của toàn trận, nếu pháhủy nó chúng ta cũng sẽ không ra được !" Gia Cát giải thích, đi lên nhìncơ quan xung quanh, lắc đầu nói:"Cơ quan mở ra mật đạo đã bị y hủy."

"Để cho y chạy."Thần Tử Việt lầm bầm.

Hoa Thiên Langcũng không có tâm tình đuổi theo, nhìn sắc mặt Lâm Hạo Dương không có chút sinhkhi nào trong lòng vô cùng đau đớn, hỏi Gia Cát nói:"Ngoại trừ giải dược còn cócách nào đem Hạo Dương cứu về không?"

Gia Cát nhíu mày,do dự nói:"Ta trước kia từng xem được phương pháp giải độc trong một quyển sáchcổ, nhưng là...... quá nguy hiểm."

41, Được cứu

"Làm sao để cứuhắn?" Hoa Thiên Lang vội vàng kéo Gia Cát hỏi.

Gia Cát tỉ mỉ bắtmạch cho Lâm Hạo Dương sau đó nói:"Băng cổ là độc vật âm độc, nếu muốn đem độctính bức ra chỉ có thể dùng nội lực chí hàn mới được."

"Ta được không?" Dạ Lan San tiến lên nhìn Gia Cát.

Gia Cát lắc đầu,nói: "Trong quá trình giải độc sẽ có nguy hiểm bất cứ lúc nào, Bảo chủ phảithay Lâm tướng quân bảo hộ tâm mạch, không thể phân tâm; Đoạn Đoạn võ công chídương, cũng không thể dùng."

"Ta đến!" HoaThiên Lang nói:"Nội lực của ta chí hàn, phải làm như thế nào?"

Gia Cát nháy mắtmấy cái, nói:"Có nguy hiểm, ta chưa từng thử qua, cũng chỉ là xem qua từ trongsách mà thôi, chỉ cần một chút không cẩn thận cổ độc sẽ phản lại trên ngườingười bức độc, Hoàng Thượng cân nhắc."

Hoa Thiên Langcười nhẹ, cúi đầu nhìn Lâm Hạo Dương chăm chú, nói:"Ta đã mất đi hắn một lần,không bao giờ muốn mất đi lần thứ hai, mấy năm nay đều là hắn bán mạng thay ta,lần này cuối cùng cũng đến lượt ta thay hắn làm chút chuyện ."

"Nhưng là ngươi làvua của một nước, không thể dễ dàng lấy tính mạng......" Thần Tử Việt lo lắng nhìny.

Hoa Thiên Lang lắcđầu:"Chính bởi vì ta là vua của một nước, Dương mới có thể luôn không chấp nhậnta...... Ta thà buông tha danh hào vua của một nước. Yên tâm đi, ta không sao, chodù có chuyện, Thập cửu Vương thúc tuy là ngoại thích, nhưng làm người ngaythẳng trung nghĩa, giang sơn giao cho hắn cũng không có vấn đề."

Gia Cát do dự mộtchút, nhìn ánh mắt kiên định của Hoa Thiên Lang đành phải gật đầu, bắt đầuchuẩn bị cứu người.

"Bản thân ngươikhông có việc gì đi?" Đoạn Tinh lo lắng nhỏ giọng hỏi Gia Cát:"Mấy ngày nayluôn hành quân đi theo cũng không ngủ ngon, có thể chịu được hay không?"

Gia Cát cười vỗ vỗvai hắn, gật đầu nói:"Yên tâm đi ta có chừng mực, ngươi cẩn thận trông chừngđừng cho người ngoài vào quấy rối."

"Ân, vậy ngươi cẩnthận." Đoạn Tinh tiến qua hôn nhẹ tóc Gia Cát, dẫn Thần Tử Việt ra ngoài canhgiữ ở động khẩu.

"Đoạn Đoạn, bọn họcó thể có việc gì hay không?" Thần Tử Việt lo lắng nhìn vào trong động.

Đoạn Tinh lắc đầunói:"Yên tâm đi, ta hiểu Gia Cát, không nắm chắc y tuyệt đối sẽ không làm. Nếuy nói không có việc gì, thì nhất định sẽ không có việc gì."

Thần Tử Việt nghevậy cũng thả tâm, chớp mắt mấy cái nói:"Lão thiên gia cũng không tệ lắm, ngườitốt sẽ có hảo báo."

Đoạn Tinh cườicười, đưa tay xoa xoa đầu hắn:"Tiểu hài tử ta phát hiện ngươi gần đây rất thâmtrầm, cũng không có vui vẻ giống như trước, làm sao vậy?"

Thần Tử Việt sửngsốt:"Ta có sao?"

"Đương nhiên."Đoạn Tinh gật đầu:"Ngươi có phải có tâm sự gì không?"

Thần Tử Việt khụtkhịt, nhíu mày nói:"Ngay cả ngươi một thô còn nhìn ra ta có tâm sự......"

Đoạn Tinh bậtcười, quàng vai hắn nói:"Bảo chủ đã sớm nhìn ra ngươi không ổn, chính là khôngdám hỏi ngươi, y nghĩ ngươi...... Ngày đó y còn hỏi ta Gia Cát lần đầu tiên cùng talàm xong có sinh khí hay không!!"

Thần Tử Việt mặtđỏ bừng, bất đắc dĩ liếc nhìn vào trong động, nghĩ trong đầu Tiểu Hắc suốt ngàyđều muốn cái gì đâu......

Hai canh giờ sau,Hoa Thiên Lang ôm Lâm Hạo Dương đi ra động khẩu, nhìn vẻ mặt của y, Đoạn Tinhcùng Thần Tử Việt trong lòng vui vẻ -- Xem ra không có việc gì. Hoa Thiên Langthật cẩn thận lấy áo choàng đem Lâm Hạo Dương bọc thật kỹ rồi nâng lên lưngngựa, quay đầu nói:"Tiên sinh thay Hạo Dương viết phương thuốc, ta dẫn hắn đitrước một bước, sau khi trở sẽ thêm trọng tạ."

Đoạn Tinh gật đầunhìn Hoa Thiên Lang mang theo nhân mã rời đi, liền vội đưa Thần Tử Việt vàotrong động, thì thấy Dạ Lan San đang ngồi ở một bên điều nội tức, Gia Cát dựavào trên giường bạch ngọc, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Gia Cát." ĐoạnTinh vội vàng chạy tới ôm y vào trong lòng:"Giường này lạnh như băng, ngươi dựavào nó làm gì! Thấy thế nào, có sao không?"

Gia Cát lắc đầu,nói:"Không sao, chỉ là hơi mệt."

"Ta dẫn ngươi tìmmột chỗ nghỉ ngơi, nơi này rất lạnh." Đoạn Tinh một hơi ôm ngang lấy y đi rangoài.

Dạ Lan San cũng từtrên mặt đất đứng lên vỗ vỗ y phục, chớp mắt mấy cái nhìn Thần Tử Việt.

"Ngươi...... làm gìnhìn ta như vậy!" Thần Tử Việt bị chột dạ, hơn nữa hàn khí trên giường bạchngọc, cảm thấy có chút sởn tóc gáy.

Dạ Lan San thật ủykhuất:"Đoạn Đoạn quan tâm Gia Cát như vậy, ngươi sao không hỏi ta có khó chịuhay không?"

Thần Tử Việt vươnmóng vuốt vỗ vỗ vai y, nói:"Tiểu Hắc, ta phát hiện ngươi gần đây thường xuyênlàm nũng với ta......"

Dạ Lan San gậtđầu, còn thật sự nói:"Bởi vì Gia Cát nói ngươi ăn mềm không ăn cứng."

"Vậy ngươi muốn tatỏ vẻ quan tâm ngươi như thế nào?" Thần Tử Việt cau mày bất đắc dĩ.

"Hôn một cái!" DạLan San đem mặt đưa qua.

Thần Tử Việt mếumáo, ôm lấy đầu y hung hăng ở trên mặt hắn "Bẹp" một cái.

Dạ Lan San vui vẻ,ôm chầm Thần Tử Việt sờ tới sờ lui, to gan tranh thủ phúc lợi:"Tiểu Việt tamuốn ngươi! Hiện tại!"

"Được!" Thần TửViệt sảng khoái gật gật đầu.

"A?" Dạ Lan Sansửng sốt, cảm thấy Tiểu Việt có phải không hiểu ý mình hay không, sao đáp ứngdứt khoát như vậy......

Thần Tử Việt lườmy một cái:"A cái gì a, không muốn thì quên đi."

"Muốn muốn muốn!"Dạ Lan San vội vàng đem hắn chộp vào trong lòng quay đầu nhìn khắp nơi.

"Ta muốn ở đây!"Thần Tử Việt chỉ giường bạch ngọc.

Dạ Lan San nhíumày:"Không được, rất lạnh."

"Vậy không cầnlàm, không muốn chỗ khác!" Thần Tử Việt trừng y, quay đầu đi ra ngoài.

Dạ Lan San xoa xoađầu, ủ rũ bất đắc dĩ đuổi kịp.

Thần Tử Việt dừnglại nhìn vẻ mặt muốn tìm bất mãn của Dạ Lan San, có chút kỳ quái, không phảiTiểu Hắc rất muốn sao, sao không than thở với mình ?

Dạ Lan San nhìn ranghi hoặc của hắn, rầu rĩ nói:"Nơi đó rất lạnh, đối với thân thể ngươi khôngtốt! Không làm."

Thần Tử Việt khụtkhịt, cảm thấy mình vừa rồi hình như là có chút hung dữ, vì vậy đi qua ôm lấy ycọ cọ:"Vậy, nếu không chúng ta xuống trấn nhỏ dưới núi kia? Ngày mai hãy khởihành đi tới Ngọc Quan Thành."

Dạ Lan San cuồnggật đầu, một phen ôm lấy Thần Tử Việt xoay người lên ngựa thúc roi chạy, Tiểubạch mã của Thần Tử Việt vốn làm mặt lơ với Ô Vân Đạp Tuyết của Dạ Lan San,thấy nó đột nhiên bỏ chạy biến mất nhất thời ở tại chỗ trợn mắt há hốc mồm, mộtlúc lâu sau mới phản ứng lại, co chân đuổi theo.

Hai người đến lầukhách điếm duy nhất dưới núi, đẩy cửa đi vào liền thấy Đoạn Tinh cùng Gia Cátđang đang đi lên lầu. Đoạn Tinh thấy Thần Tử Việt mặt đỏ, không dám ngẩng đầunhìn mình cùng Gia Cát liền hiểu rõ, vì thế chọn chọn mi nhìn Dạ Lan San cườixấu xa, kéo Gia Cát vào phòng.

"Bảo chủ vừa rồihao phí nhiều tinh lực như vậy, sao còn có tâm tình làm......" Đoạn Tinh rung đùiđắc ý.

Gia Cát khẩntrương, ôm gối đầu nhảy đến tận bên trong giường, tay chỉ vào ĐoạnTinh:"Ngươi...... Ta mệt chết đi ! Còn đau đầu!"

Đoạn Tinh bậtcười, tay đem y ấn ngã xuống giường rồi đắp chăn, cúi đầu hôn nhẹ môi y,nói:"Khẩn trương cái gì, dù ngươi muốn làm, ta còn luyến tiếc ngươi mệt a, nghỉngơi cho tốt đi, một chút nữa ta gọi ngươi dậy ăn cơm."

Gia Cát chớp mắtmấy cái, ôm chăn dịch vào trong, nhắm mắt ngủ.

Đoạn Tinh cười nằmở bên cạnh y, nhẹ nhàng đem y ôm vào trong lòng mình. Thấy y ngủ so với mọi lầnnhanh hơn, Đoạn Tinh nhíu mày đưa tay thử mạch đập của y, có chút suy yếu. Vừarồi khẳng định lại hao phí rất nhiều nội lực. Nhìn gương mặt y mỏi mệt, ĐoạnTinh đau lòng nhẹ giọng nói:"Ngốc tử, biết cứu người khác sao lại không biết locho chính mình."

Gia Cát chép chépmiệng, hừ hừ hai tiếng kháng nghị, sau đó chui vào trong lòng Đoạn Tinh, tìm tưthế thoải mái tiếp tục ngủ vù vù.

Trong phòng bêncạnh, Thần Tử Việt ngồi ở cạnh giường không nói lời nào, Dạ Lan San đứng ở bêncạnh thật xấu hổ......

Hồi lâu sau, ThầnTử Việt rốt cục ngẩng đầu nháy mắt mấy cái:"Ngươi đứng đủ chưa?"

"Ách......" Dạ Lan Sanngồi ở bên cạnh Thần Tử Việt, nghĩ rằng mình sao lại vô dụng như vậy, Tiểu ViệtViệt cũng không khẩn trương, mình khẩn trương cái gì a, dù sao đều đã làm rồi......

"Tiểu Hắc." ThầnTử Việt tay xoa xoa đầu của y, nói:"Vừa rồi có mệt hay không?"

"Tàm tạm." Dạ LanSan ôm lấy hắn, nói:"Ta không có chuyện gì, mệt là Gia Cát cùng Hoa Thiên Lang."

"Hoàng Thượng chodù có mệt trong lòng cũng vui vẻ ." Thần Tử Việt hướng vào trong lòng y cọ cọ,nói:"Mấy ngày qua y không hề cười, ta tưởng y sẽ không bao giờ cười nữa...... Hômnay lúc y ôm Lâm tướng quân đi ra tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì,nhưng trong đáy mắt đều là cao hứng, không giấu được ."

Dạ Lan San tay ômThần Tử Việt càng chặt hơn, nói:"Tiểu Việt, chúng ta chờ đánh xong Mạc Bắc sẽtrở về Vân Sát Bảo, sống vui vẻ giống như trước đây, được không?"

"Là nói hiện tạingươi không vui sao?" Thần Tử Việt ngẩng đầu nhìn y, mặt nhăn cau mày:"Nhưng tarất vui vẻ, chỉ cần là ở cùng ngươi mặc kệ ở đâu ta cũng vui."

Dạ Lan San sửngsốt, chỉ thấy trong đáy mắt Thần Tử Việt tràn đầy chân thành, tâm ấm áp, nhịnkhông được cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn, trong lòng tràn đầy ý nghĩ hảohảo yêu thương tiểu tử này.

Thần Tử Việt đưatay vòng qua cổ y cùng y răng môi tương hỗ, trong lòng lại mơ hồ có chút ê ẩm-- Tiểu Hắc, ta không muốn về Vân Sát Bảo, ta muốn cùng ngươi đi nhiều nơi mộtchút, ngắm nhiều phong cảnh một chút, trải qua nhiều chuyện một chút. Vạn nhấtvề sau ta mất, ít nhất còn có thể nhớ lại cùng ngươi......

Thần Tử Việt đangmiên man suy nghĩ, thì cảm thấy trên người chợt lạnh, hoàn hồn mới thấy y phụccủa mình đã bị cởi sạch sẽ, trong lòng không khỏi khẩn trương một trận, lạinhìn Dạ Lan San y phục chỉnh tề, một so với một càng khẩn trương, vì thế đưatay đẩy ra Dạ Lan San đang ở trên người mình hôn đến hôn đi, kéo chăn đem mìnhbọc lại ngồi ở trên giường, phồng má không nói lời nào.

Dạ Lan San hoảngsợ, nghĩ rằng có phải mình làm hay không chỗ nào khiến Tiểu Việt mất hứng, vìvậy thật cẩn thận đi qua hỏi:"Làm sao vậy? Không muốn làm?"

Thần Tử Việt kỳthật sau khi đẩy Dạ Lan San ra đã bắt đầu hối hận, cảm thấy mình có phải khẩntrương đến choáng váng hay không, hiện tại thấy y hỏi, vì vậy liều mạng chớpmắt, tâm nói phải làm phải làm .

Sau đó Dạ Bảo chủhiểu sai, cảm thấy xong rồi, Tiểu Việt không muốn nói chuyện với mình, nhấtđịnh là vừa rồi mình quá sốt ruột dọa tới hắn. Giương mắt nhìn Thần Tử Việt lầnnữa, vừa nghĩ tới thân thể trần truồng của hắn ở trong chăn, bả vai trắng trắngcùng cánh tay ở bên ngoài, còn có xương quai xanh kiều kiều, Dạ Lan San nuốtnuốt nước miếng, cảm thấy mình nếu tiếp tục nhìn thì xác định sẽ hộc máu bỏmình vì chưa thỏa mãn dục vọng, vì vậy khẽ cắn răng đứng lên đi ra ngoài.

"Quay lại a!" ThầnTử Việt buồn bực, đành phải chủ động mở miệng gọi y lại.

Dạ Lan San vẻ mặtđau khổ ngồi ở bên giường, tội nghiệp mở miệng:"Ở trong này ta sợ ta nhịn khôngđược......"

Thần Tử Việt đầybất đắc dĩ, tâm nói trên thế giới này sao lại có người thành thật như TiểuHắc...... Ngẫm lại đành phải tự mình từ trong chăn bò ra ôm y cọ cọ, môi nhỏ giọngthan thở:"Ngốc muốn chết."

Dạ Lan San thấyThần Tử Việt chủ động đầu hoài tống bão, một cỗ hỏa nhiệt "Vọt" một cái chạytuốt lên trên đầu, đại não còn chưa kịp phản ứng thân thể đã phản ứng dẫn đầu,nhào tới lại bắt đầu hôn. Thần Tử Việt bị y làm cho hít thở không thông, trợnmắt thở hổn hển nhìn Dạ Lan San, nhỏ giọng nói:"Ngươi, nhẹ một chút......"

Dạ Lan San gậtđầu, tiếp tục cúi đầu hôn lên.

Thần Tử Việt nhắmlại hai mắt, chậm rãi bị y một lần lại một lần từ trong mê loạn lên đỉnh. Kìm lòngkhông được vươn hai tay gắt gao ôm lấy thân thể Dạ Lan San, thầm nghĩ cứ ôm ynhư vậy cả đời không buông tay, ôn nhu lưu luyến, nhất thế dây dưa.

Sắc trời dần tối,Gia Cát đang ngủ mũi lại ngửi được một mùi thơm, vì thế mơ mơ màng màng mở tomắt từ trên giường ngồi dậy.

"Tỉnh ngủ ?" ĐoạnTinh đi tới ngồi ở bên giường:"Đã đói bụng đi? Đứng lên ăn một chút rồi ngủtiếp."

"Ân." Gia Cát gậtđầu, nửa trợn tròn mắt nhìn Đoạn Tinh:"Giúp ta mặc y phục!"

Đoạn Tinh cười lắcđầu, giúp y mặc y phục xong lại ôm đến cạnh bàn đặt ngồi trên đầu gối mình, hônnhẹ hai má y:"Càng ngày càng lười, muốn ta đút ngươi ăn hay không?"

"Muốn! Mệt, lườiđộng." Gia Cát gật đầu, ở Đoạn Tinh trong lòng chuyển động tìm tư thế thoải máinhất, nhắm mắt lại há mồm.

Đoạn Tinh nhìn đaulòng, lấy muỗng đút cơm cho y.

Gia Cát thật sự làquá mệt, đang ăn liền mông mông lung lung ngủ thiếp đi, Đoạn Tinh không đànhlòng gọi y lại càng không muốn y đói. Đành phải liên tục hống y ăn nhiều thêmmấy muỗng, thật vất vả cơm nước xong, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng hỏi:"Muốn tắmrửa hay không?" Gia Cát lại nhắm mắt gật đầu đầu:"Ân, trên người khó chịu!"

Đoạn Tinh cườicười, gọi tới nước tới cẩn thận giúp Gia Cát tắm rửa, chỉ cảm thấy y sao càngngày càng gầy. Vì vậy nhíu mày ở trong lòng tính toán -- Nếu không mình ra sứcmột chút, sớm giúp Hoa Thiên Lang đánh giặc xong cũng có thể sớm đưa Gia Cát vềVân Sát Bảo, sau khi trở về xác định cái gì cũng không cho hắn làm, ăn xongliền ngủ, làm sao cũng phải nuôi ra chút thịt......

42, Ngũ quỷ

Sáng sớm hôm sau,bốn người Dạ Lan San liền khởi hành chạy tới Ngọc Quan Thành, đến buổi trưa,Đoạn Tinh nhìn Gia Cát đầu đầy mồ hôi, nhìn qua vẫn là bộ dáng ngủ không đủ.Đau lòng hôn nhẹ tai y, nâng mắt nhìn phía trước vừa lúc có một quán trà,vì vậy bốn người xuống ngựa nghỉ ngơi một chút lại đi.

Vào quán trà, lập tức có tiểu nhị ân cần bưng nước trà lên, ThầnTử Việt uống một ngụm, mặt nhăn nhíu -- Mùi lạ.

"Vùng hoang vu,quán trà này cũng chính là địa phương nghỉ chân." Dạ Lan San xoa xoa đầu hắn,rót nước cho hắn, nói:"Uống chút nước trước đi, đi một lúc nữa sẽ tới thôntrấn phía trước, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đó."

Thần Tử Việtchớp mắt mấy cái,"Ân" một tiếng ngoan ngoãn uống nước.

Đoạn Tinh thấy GiaCát mặt đỏ bừng, lấy tay sờ trán y cảm thấy hình như có chút nóng, sốt ruột nhẹgiọng nói:"Ngươi làm sao vậy?"

Gia Cát lắc đầu,miễn cưỡng dựa vào trong lòng Đoạn Tinh, nói:"Không sao, chỉ là quá mệt, lại bịcảm lạnh, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."

Đoạn Tinh nâng mắtnhìn xung quanh, trước không thôn trấn sau không khách điếm, trong lòng âm thầmmắng chính mình, buổi sáng nên để y hảo hảo ở khách điếm nghỉ ngơi, cần gì phảivội vàng đi chứ.

"Ta không sao."Gia Cát thấy Đoạn Tinh sốt ruột, nên tinh thần cũng tốt lên một chút, nói:"Đợiđến thôn trấn phía trước ta nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi."

Đoạn Tinh nhìn GiaCát bị bệnh càng sốt ruột, suy nghĩ một lúc liền đứng lên ôm y đi rangoài:"Hiện tại liền đưa ngươi đi, vào thôn trấn rồi hảo hảo mà dưỡng cho ta."Vừa đi vừa quay đầu hướng Dạ Lan San nói:"Bảo chủ, nói với Hoàng Thượngmột tiếng, chờ thân thể Gia Cát tốt rồi chúng ta lại đuổi theo đại quân."

Dạ Lan San gậtđầu, Thần Tử Việt bĩu môi nhìn theo hai người rời đi.

Đoạn Tinh cưỡingựa đưa Gia Cát đi một lúc thì cảm thấy thân mình y càng ngày càng nóng, miệngkhô khốc, nhìn qua một chút tinh thần cũng không có, đau lòng chết hắn, muốncho ngựa chạy nhanh lại sợ Gia Cát chịu không nổi. Đi thêm một lúc thì thấyphía trước có một cánh rừng nhỏ, vì vậy đỡ y xuống ngựa cẩn thận để y ngồi dựavào một gốc cây, nói:"Ta tới con sông phía trước vắt khăn đắp cho ngươi, đượckhông?"

Gia Cát gật gậtđầu, dựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đoạn Tinh hôn nhẹtrán y, thi triển khinh công rời đi -- Chiếu bản đồ xem, phía trước hẳn là cómột con sông.

Gia Cát cảm thấytoàn thân một chút khí lực cũng không có, mơ mơ màng màng dựa vào thân cây cũngkhông biết đã qua bao lâu, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến tưởng Đoạn Tinhđã trở lại, vì thế cố gắng dậy tinh thần mở to mắt, lại nhìn thấy cách đó khôngxa có một đám phệ nam tử vẻ mặt đáng khinh nhìn mình.

Gia Cát nhíu mày,trừng mắt nhìn một cái, người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại bỏ đao trongtay vẻ mặt dâm tà cười đi tới chỗ Gia Cát.

"Ngươi làm gì?!"Gia Cát có chút hoảng hốt -- Tên mập trước mắt này xem cách đi thân hìnhcũng có công phu, nội lực mình vì giải độc cho Lâm Hạo Dương đã hao phí khôngcòn mấy thành, căn bản là không có khí lực đánh nhau.

"Đáng tiếc, mộtkhuôn mặt như vậy lại là của nam nhân." Tên mập kia ngồi xổm xuống trước mặtGia Cát nhe răng cười nhìn y, nói:"Bất quá là nam hôm nay lão tử cũng muốn, aibảo con mẹ nó ngươi lớn lên câu nhân như vậy!" Dứt lời, tay đã muốn cởi y phụcGia Cát, Gia Cát quýnh lên, muốn lấy độc dược trong lòng ra, bất đắc dĩ thânthể quá hư nhược, động tác bị đã bị kia tên mập kiềm hãm gắt gao nắm lấy haitay.

"Buông tay......!" GiaCát liều mạng giãy dụa, tên Đoạn Tinh còn chưa có gọi ra khỏi miệng đã bị bịtkín miệng, hai tay bị đai lưng mình trói ở trên cây, tên mập lấy tay mơn trớnhai má không chút huyết sắc của Gia Cát, cười dâm nói:"Giữ khí lực đi, chờ đếnthời điểm ngươi kêu."

Gia Cát mãnh mẽlắc đầu, hoảng sợ nhìn tên mập đang cởi áo áp lại mình, nhất thời cảm thấy thânthể mình mỗi một nơi bị hắn chạm qua đều ghê tởm đòi mạng, mới biết được nguyênlai mình cực kỳ khó chịu không thích người khác chạm vào người.

"Lý Nhị, đã là lúcnào rồi mà ngươi còn có hưng trí này." Trong rừng đi ra hai nam một nữ, bangười vẻ mặt ghét nhìn tên mập kia.

Lý Nhị quay đầuđứng lên, hung tợn nói:"Phi, sớm biết vậy lão tử sẽ không ra khỏi đại mạc, tốtxấu còn có nữ nhân, tội gì chạy tới nơi này."

Trung niên nữ tửkia cũng lắc đầu:"Ai biết Gia Luật Thanh lại như vậy. Bất quá chúng ta sắp trởvề, tiểu tử ngươi sao ngay cả mấy ngày cũng không nín được, nam nhân cũng muốn?"

Lý Nhị nhe răngcười, tay nắm cằm Gia Cát bắt y ngẩng đầu, nói:"Vốn muốn tìm địa phương đitiểu, ai biết sẽ nhìn thấy tiểu bạch kiểm này, Chung Tam Nương, nam nhân này cóthể nói là non mịn hơn các nữ nhân trong đại mạc."

"Lớn lên nhìnkhông tệ." Một nam nhân râu quai nón nhìn Gia Cát từ trên xuống dưới, huýt sáomột cái, xoa xoa tay bắt đầu cởi thắt lưng:"Nương a, vừa lúc lão tử cũng muốnhạ hỏa."

Chung Tam Nươnghèn mọn nhìn hai người bọn họ một cái, xoay người muốn trở về, lại cảm thấy mộtcỗ bạo phong hướng sau đầu mình bổ tới, chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy đỉnhđầu truyền đến một trận đau nhức,"Oanh" một tiếng ngã xuống mặt đất.

"Tam...... Ngươi......Ngươi là ai?!" Một nam tử gầy om khác nguyên bản đang nhìn y phục hỗn độn của GiaCát mà nuốt nước miếng, nghĩ rằng hay đợi lát nữa mình cũng đi hạ hỏa, độtnhiên nhìn thấy đầu óc Chung Tam Nương vỡ toang rơi xuống chân mình, phía saumột tử y nhân trẻ tuổi hai mắt đỏ đậm đầy giận dữ, không khỏi cả kinh hồn phiphách tán.

Hai người kia ngheđược động tĩnh cũng xoay người, nhìn thấy thi thể Chung Tam Nương trong lòngliền biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của tử y nhân trước mắt này, hoảngsợ quay đầu chạy vào rừng. Bất đắc dĩ tên râu quai nón kia vừa cởi bỏ đai lưng,còn chưa đi tới hai bước quần liền rớt xuống cho nên vấp ngã xấp xuống, chưakịp đứng lên đã cảm thấy tử y nhân kia một cước dẫm nát lưng mình, lục phủ ngũtạng như vỡ nát, không thể đứng dậy.

"Hảo...... Hảo hán thamạng a, chúng ta...... Chúng ta còn cái gì đều...... Không...... Không có làm......" Hai ngườiđầu gối mềm nhũn,"Bùm" quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, một câu đầy đủ cũngkhông nói được.

Đoạn Tinh sắc mặtâm hàn nhìn bọn họ, xoay người giúp Gia Cát cởi trói hai tay, thấy cổtay bị ma sát máu me nhầy nhụa trong lòng hắn khó chịu đòi mạng, ôm lấy hắn nhẹgiọng nói:"Không có việc gì , ngoan, không có việc gì ."

Gia Cát mờ mịttrợn tròn mắt nhìn Đoạn Tinh, biểu tình hoảng hốt.

Đoạn Tinh thấy ynhư vậy, ảo não hận không thể giết chính mình, biết rõ y hiện tại một chút nộicông cũng không có lại còn đang sinh bệnh, sao có thể để y một mình ở đây, maymà không phát sinh ra chuyện gì khác, nếu mình trở về trễ một chút...... Đoạn Tinhkhông dám nghĩ nữa, cúi đầu hôn hôn hai má đầy nước mắt của Gia Cát, run giọngnói:"Ngươi đừng sợ, là ta, không có việc gì, không có việc gì ."

Gia Cát mở to mắtnhìn Đoạn Tinh một lúc, rốt cục cũng đưa tay ôm lấy y, toàn thân khẻ phát run,giống như con mèo nhỏ bị chấn kinh.

Đoạn Tinh đau lòngđem y ôm vào trong lòng, an ủi nhẹ nhàng vỗ lưng y.

Trên mặt đất haingười kia đang run rẩy, chỉ thấy Đoạn Tinh ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, ánhmắt lạnh như diêm vương tái thế, nhất thời sợ tới mức toàn thân run như cầysấy, liên tục dập đầu nói:"Đại gia...... Tha...... Tha mạng."

Đoạn Tinh sắc mặtâm trầm -- Chính là mấy người này, mười mấy năm trước diệt hơn ba trăm miệng ănĐoàn gia trại, làm cho mình không nhà để về trôi giạt khắp nơi. Hiện tại cưnhiên còn dám xuống tay với Gia Cát, nhớ tới vừa rồi nhìn thấy Gia Cát hai taybị trói ở trên cây, y phục nửa mở trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nhất thời cảmthấy một cỗ hỏa lực mạnh mẽ vọt lên đầu, tay nâng lên nháy phóng ra một cỗnội lực âm ngoan, hai người kia nhất thời cảm thấy ngực sinh đau, trơ mắt nhìntrước ngực mình thủng một lỗ máu bắn khắp nơi, còn chưa kịp phản ứng lại đãthống khổ ngã xuống đất.

Nhìn mấy cỗ thithể trên mặt đất kia, đầu óc Đoạn Tinh có chút trống rỗng, giống như nhớ lạimười mấy năm trước, toàn bộ thôn trang nơi nơi đều là máu, mình núp trong đốngcủi vô cùng sợ hãi núp trốn. Đoạn Tinh hai mắt đỏ, tựa hồ cảm thấy vừa rồi giếtngười vẫn chưa có giết thống khoái, cừu hận mười mấy năm từng chút từng chútlan tràn ra, huyết dục từ từ hiện lên, không phải là báo thù mà đơn thuần làmuốn giết người, thần trí dần dần có chút mơ hồ, vô thức chậm rãi đưa tay muốncầm lấy đao của mình, lại cảm giác Gia Cát trong lòng mình giật giật, mới giậtmình tỉnh táo lại.

"Làm sao? Chỗ nàokhông thoải mái?" Đoạn Tinh vội vàng ôm lấy Gia Cát, trong lòng ân hận -- Mìnhvừa rồi sao còn có thời gian để phân tâm chứ?

Gia Cát cắn môi,chau mày.

Đoạn Tinh sốtruột, ôm Gia Cát nhảy người lên ngựa chạy một mạch tới trấn nhỏ gần nhất, rốtcục lúc chạng vạng cũng đã đến. Vào khách điếm tùy tay ném chotiểu nhị một thỏi bạc bảo hắn đi tìm đại phu, còn mình vào phòng cẩn thận giúpy lau người, thay quần áo sạch sẽ rồi ôm lên giường, mới gọi đại phu đang chờ ởngoài cửa tiến vào.

Đại phu xem xongnói với Đoạn Tinh:"Vị công tử này không có chuyện gì lớn, chỉ là thân thể suyyếu quá độ, lại bị phong hàn, hơn nữa hình như bị kinh hách, uống vài thanthuốc rồi nghỉ ngơi cho tốt mười ngày nửa tháng là có thể dưỡng trở lại."

Đoạn Tinh gật đầu, an bài tiểu nhị đi theo đại phu đi sắc dược,còn mình nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh Gia Cát trông chừng y, nhớ tới năm mười sáutuổi sư phụ từng nói -- Mình luyện Diệt Tinh Đao nguyên bản là yêu tà đao phổthượng cổ truyền xuống, mình thiên tính trong sáng, mới có thể luyện thành bộđao pháp này mà không bị tà khí khống chế. Nhưng là vừa rồi...... Đoạn Tinh cườikhổ, nếu không phải Gia Cát động đậy, mình hẳn là sẽ tẩu hỏa nhập ma đi, yêuđao một khi tẩu hỏa nhập ma, mười phần sẽ chết. Nghĩ đến đây, Đoạn Tinh cáchchăn ôm lấy Gia Cát, thấp giọng nói:"Ngươi thật đúng là thần y, sao ngay cả hônmê cũng có thể cứu người." (trong sáng @.@....)

Gia Cát cau mày,sắc mặt có chút tái nhợt.

Tiểu nhị được ĐoạnTinh cho một thỏi bạc lớn làm việc tự nhiên lưu loát, rất nhanh đã đem dược nấuxong bưng vào, Gia Cát uống thuốc xong lại qua hai canh giờ, rốt cục mơ mơ màngmàng mở mắt ra.

"Ngươi sao rồi?" ĐoạnTinh vẫn luôn nhìn y, lúc này thấy y tỉnh vội vàng hỏi.

Gia Cát nhỏ giọng"Ân" một tiếng, không nói gì.

Đoạn Tinh thấy yvẫn ngơ ngác, trong lòng khó chịu như bị đao tước, nhớ tới đại phu phân phótiểu nhị đi sắc thuốc nấu cháo nên muốn xuất môn gọi tiểu nhị bưng lên, đứnglên lại phát hiện tay áo mình bị Gia Cát nắm chặt.

"Ngoan, ta khôngđi, ta đi gọi người chuẩn bị chút thức ăn cho ngươi, ăn xong mới có khí lực."Đoạn Tinh vội vàng ôm lấy y nhẹ giọng an ủi.

Gia Cát lắc đầu,tay nắm càng chặt.

Đoạn Tinh đaulòng, cũng không đành lòng đẩy tay y ra.

"Đoạn Đoạn......" GiaCát nhỏ giọng mở miệng:"Ta muốn về nhà."

"Được được được,chúng ta về Vân Sát Bảo." Đoạn Tinh liên tục đáp ứng:"Chờ ngươi khỏe một chútchúng ta lập tức trở về Vân Sát Bảo, bên đó có Bảo chủ lại có nhiều đại quânnhư vậy, cũng không cần chúng ta giúp y, chúng ta về nhà."

Nghe được tronggiọng nói Đoạn Tinh tự trách, Gia Cát lấy tay vuốt mày Đoạn Tinh, mở miệngnói:"Ta không sao, ngươi không cần lo lắng ."

Đoạn Tinh nghe vậythấy cái mũi chua xót, mười mấy năm không có rơi lệ, đã gần như quên đi nguyênlai khóc là cảm giác này.

Gia Cát nhàn nhạtcười, vuốt vuốt mũi Đoạn Tinh, nói:"Lớn như vậy rồi sao còn khóc nhè."

Đoạn Tinh nghẹnngào, tay ôm chặt lấy Gia Cát đầu chôn trên vai y, giọng khàn khàn:"Vừa rồi takhông nên để ngươi một mình ở đó ...... Thật xin lỗi, thật xin lỗi......"

"Ta không sao."Gia Cát hôn nhẹ tai hắn:"Ta biết ngươi sẽ đến cứu ta."

Đoạn Tinh đỏ vànhmắt gật đầu.

Hai ngày sau, ThầnTử Việt cùng Dạ Lan San đến Ngọc Quan Thành, vào cửa thì có hạ nhân đưa cho mộtphong thư, sau khi mở ra xem Dạ Lan San bất đắc dĩ nhìn phía Thần Tử Việt:"Vốnmuốn đưa ngươi trở về sớm một chút, kết quả Đoạn Tinh nói Gia Cát bị bệnh dẫn yvề Vân Sát Bảo trước, nói chúng ta ở lại giúp Hoàng Thượng."

Thần Tử Việt nhíumày, nói:"Vậy bệnh của Lâm tướng quân làm sao bây giờ?"

Dạ Lan San giơ láthư trong tay:"Gia Cát nói mấy ngày trước y đã đề nghị với Hoàng thượng đưaLãnh Tịch Chiếu đến đây, mấy ngày nữa hẳn là sẽ tới!"

43, Tướng quân

Hai người Dạ LanSan và Thần Tử Việt nghỉ ngơi lấy sức một chút rồi đi tới đại trướngHoa Thiên Lang, vừa vào cửa đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

"Tiểu Lạc Lạc!"Thần Tử Việt vui vẻ vẫy tay, chạy về phía hai người.

Lạc Cẩm đầu tiên là sửng sốt, sau đó còn chưa kịp phản ứng đã bịThần Tử Việt ôm lấy cọ a cọ:"Tiểu Lạc Lạc nghe nói ngươi lên làm Tể tướng ?"

Lạc Cẩm nghe vậydở khóc dở cười:"Nói bừa cái gì đó, ta chỉ là theo Lưu lão thừa tướng làm việcthôi."

Lãnh Tịch Chiếu ởbên cạnh Lạc Cẩm nhịn không được cười ra, nói:"Vị này chính là Thần tiểu thiếugia? Tại hạ Lãnh Tịch Chiếu."

Thần Tử Việt khụtkhịt, đánh giá hắn một cái, xoay người ngoắc Dạ Lan San:"Tiểu Hắc mau tới đây,đây là người mà Gia Cát nâng lên trời kìa!"

"Tiên sinh khenta?" Lãnh Tịch Chiếu kinh hỉ, giữ chặt tay Thần Tử Việt cuồng lắc:"Tiên sinhkhen ta cái gì ?"

Dạ Lan San nhìnchằm chằm tay Thần Tử Việt bị giữ chặt, mặt thật đen......

"Gia Cát nói ngươirất có thiên phú." Thần Tử Việt chân thành nói.

"Sau đó?" LãnhTịch Chiếu nghe vậy vui mừng như muốn nhảy cẫng lên, truy hỏi tiếp.

Thần Tử Việt vôcùng khinh bỉ nhìn hắn một cái, nói:"Ta lớn như vậy vẫn chưa thấy Gia Cát khenngười nào, ngươi là người thứ nhất, có thể khen ngươi một câu đã không tệ rồi,còn muốn sau đó?"

"Đúng đúng đúng,di, tiên sinh đâu?" Lãnh Tịch Chiếu cười ngây ngô, kéo tay Thần Tử Việt khôngthả, đầu xoay tới xoay lui tìm, đột nhiên nhìn thấy một Hắc y nhân lạnh băngnhìn chằm chằm tay mình, một thân sát khí, cái mặt thật đen a......

"Ách......" Lãnh TịchChiếu ngượng ngùng buông Thần Tử Việt ra:"Cái kia...... Ta đi vào xem Hạo Dươngtrước......"

"Ngươi không phảivừa mới vào xem sao?" Lạc Cẩm kỳ quái nhìn bóng dáng Lãnh Tịch Chiếu chạy trốichết.

Dạ Lan San "Hừ"một tiếng, đi lên ôm Thần Tử Việt nắm quai hàm hắn, hung tợn nói:"Về sau khôngđược cho người ta sờ loạn!"

Quai hàm Thần TửViệt bị y kéo qua kéo lại, mếu máo ủy khuất -- Tiểu Hắc thật dữ......

Đoàn người đi vàođại trướng thì thấy Hoa Thiên Lang cùng Lãnh Tịch Chiếu đứng ở bên giường, LâmHạo Dương nằm ở trên giường sắc mặt tuy vẫn là có chút tái nhợt nhưng so vớingày ở sơn động thì tốt hơn rất nhiều.

"Hoàng Thượng." DạLan San bước lên nói:"Gia Cát hao phí nội lực quá nhiều nên Đoạn Tinh dẫn y vềVân Sát Bảo trước." Nói xong từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ đưa choy:"Đây là Phu Yểu Tán, trong thư Gia Cát nói chỉ cần để Lâm tướng quân ănvào là có thể tỉnh lại."

"Phu Yểu Tán?" HoaThiên Lang còn chưa kịp đưa tay lấy, Lãnh Tịch Chiếu đứng một bên liền đoạt lấyvạch ra xem, kích động đến nói lắp:"Đây là...... Cư nhiên có thể thấy Phu Yểu Tán......"

Hoa Thiên Langthật không biết nói gì, trừng hắn:"Còn không mau đi sắc dược!"

Lãnh Tịch Chiếuxoay người đi vào dược phòng, dọc đường đi còn đang bị trạng thái mơ mơ màngmàng vây quanh -- Vân Sát Bảo là nơi nào a, sao trong đó đều tùy tiện cóthần vật trong truyền thuyết, ngày nào đó mình nhất định phải đến Vân Sát Bảomới được......

Nấu xong, HoaThiên Lang cẩn thận đút Lâm Hạo Dương uống, sau đó cầm tay mắt không rời trôngchừng hắn.

"Hoàng Thượng,nghỉ ngơi một chút đi, ngươi cũng đã trông chừng Hạo Dương hai ngày đêm khôngchợp mắt rồi, thuốc này uống xong sớm nhất cũng phải hai canh giờ sau mới cótác dụng." Lãnh Tịch Chiếu khuyên nhủ.

"Đúng vậy, đại cangươi nghỉ một chút đi, ngày mai đại quân sẽ khởi hành đi Mạc Bắc." Thần TửViệt cũng khuyên hắn.

Hoa Thiên Lang lắcđầu, thấp giọng nói:"Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn cùng hắn, ta sẽ cóchừng mực, sẽ không liên lụy chiến sự ."

Những người khácthấy y như vậy cũng không nói gì nữa, đành phải cáo lui.

Hoa Thiên Lang dựavào bên cạnh Lâm Hạo Dương lẳng lặng nhìn hắn, nhớ tới lần đó hắn cũng là bịmình làm hại mà toàn thân thương tích, gục ở trên giường không động đậy. Nhiềunăm như vậy hắn vẫn đều vì mình mà đẫm máu, còn mình chưa làm gì được cho hắn,trong lòng không khỏi khổ sở, những chuyện từng cùng nhau trải qua từng chútmột hiện lên trong đầu, đột nhiên cảm thấy tâm mệt, cúi đầu xuống hôn khóemiệng Lâm Hạo Dương, giọng nói khàn khàn:"Dương, ngươi nhất định phải tỉnh lại,làm Hoàng đế quá mệt mỏi, không cho ngươi bỏ lại ta một mình."

Vẫn đang trong mêmang Lâm Hạo Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mấy ngày hôm trướchàn khí luôn tra tấn mình gần như chậm rãi rời khỏi thân thể, không còn đau nhưtê tâm liệt phế, mà là đổi thành một cỗ nội tức ôn hòa chạy trong cơ thể, tayluôn bị người gắt gao nắm lấy, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm làm cho mình vạnphần tham luyến, nhịn không được muốn đưa tay nắm lấy lại cảm thấy một chút khílực đều không có, trong lòng sốt ruột một trận, đột nhiên bên tai nghe thấythanh âm ôn nhu Hoa Thiên Lang truyền đến, nghe được lời nói của y, Lâm HạoDương nhíu chặt mày dùng sức mở to mắt, liền cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ,ngơ ngác nhìn lên phía trên trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng.

"Dương ngươitỉnh?" Hoa Thiên Lang kinh hỉ, vội cho người gọi Lãnh Tịch Chiếu tới, còn mìnhtay ôm cổ hắn:"Miệng vết thương còn đau hay không? Có khó chịu không? Có đóibụng không?"

Lâm Hạo Dương quayđầu nhìn thấy vẻ mặt mừng như điên của Hoa Thiên Lang, trong mắt vẫn là quantâm cùng ôn nhu mà mình quen thuộc, tuy đau đớn nhưng vui sướng, là nằm mơ sao?Nếu là mơ thì mộng này cũng không khỏi quá chân thật, vì vậy muốn nâng tay sờmặt y, lại do do dự dự ở nửa đường, sợ mình duỗi tay ra sẽ tỉnh lại.

"Dương?" Hoa ThiênLang nghi hoặc nhìn hắn:"Ngươi làm sao vậy, không biết ta?"

"Hoàng Thượng......" LâmHạo Dương nhìn Hoa Thiên Lang trước mắt, biểu tình ngây người.

"Hạo Dương ngươitỉnh!" Lãnh Tịch Chiếu từ ngoài cửa vọt vào bắt mạch cho hắn, sau đó cao hứnggật đầu:"Không có việc gì, quả nhiên là thần y thêm thần dược, ngươi không saorồi, nghỉ ngơi vài ngày là tốt." Nói xong đưa tay vỗ Lâm Hạo Dương một cái,nói:"Tiểu tử ngươi mệnh lớn, Nhiếp Hồn Tán còn có thể sống lại, quai quai a."

"Được rồi đượcrồi." Hoa Thiên Lang bất mãn nhìn Lãnh Tịch Chiếu chỉa chỉa ngoài cửa:"NếuDương đã không sao vậy ngươi mau lăn đi sắc dược, còn ở đây phiền hắn!"

Lãnh Tịch Chiếu corút khóe miệng đi ra ngoài, trong lòng oán niệm a oán niệm -- Đầu tiên làDạ Lan San sau là Hoa Thiên Lang, mình tại sao nơi nơi bị người kỳ thị......

Lâm Hạo Dương nhìnbóng dáng Lãnh Tịch Chiếu, rồi nhìn nhìn lại Hoa Thiên Lang, có chút hiểu được,đưa tay ôm lấy thắt lưng y.

"Dương!" Hoa ThiênLang nhẹ nhàng thở ra:"Nhìn biểu tình vừa rồi của ngươi làm ta sợ muốn chết, tacòn nghĩ ngươi không nhận ra ta ."

Lâm Hạo Dươnggiọng khàn khàn:"Vừa rồi tưởng nằm mơ......"

"Vậy hiện tại saolại biết không phải nằm mơ?" Hoa Thiên Lang vuốt tóc cho hắn.

Lâm Hạo Dương dựavào trong lòng y nhỏ giọng nói:"Ta sao có khả năng mơ thấy Lãnh Tịch Chiếu......"

Hoa Thiên Langcười khẽ ra tiếng, giúp hắn nằm xuống, theo dõi hắn không yên.

Lâm Hạo Dương bị ynhìn không được tự nhiên, định quay mặt qua chỗ khác lại bị y cúi xuống hôn.

"Ngô......" Động tácHoa Thiên Lang áp đảo vừa rồi khiến vết thương còn chưa khép lại miệng sinhđau, Lâm Hạo Dương nhíu mày, không muốn cũng không nhẫn tâm đẩy y ra, ngược lạicòn đưa tay ôm lấy cổ y trúc trắc đáp lại, xúc cảm đôi môi nóng rực, mùi hươngtối quen thuộc, điều tốt đẹp này, không bao giờ muốn buông ra nữa.

"Dương." Hồi lâusau, Hoa Thiên Lang rốt cục lưu luyến buông Lâm Hạo Dương ra, thỏa mãn cọ cọmũi hắn, nhỏ giọng nói:"Đã đói bụng chưa?"

Lâm Hạo Dươngngoan ngoãn gật đầu, hai tay ôm lại cổ Hoa Thiên Lang không buông tay:"Ngươilàm sao tìm được ta?"

"May mà có bản đồcủa Tiểu Việt...... Nói ra rất dài, ngươi trước đừng cử động, dưỡng thương tốt rồinói sau." Hoa Thiên Lang đỡ hắn ngồi xong, trong mắt hiện lên khí âm ngoan:"GiaLuật Thanh khiến ngươi chịu khổ, ta nhất định sẽ trả cho y gấp bội gấp trămlần!"

"Là do ta quá mứckhinh địch, mới có thể phạm ra sai lầm tệ hại như vậy." Lâm Hạo Dương có chútảm đạm cúi đầu nói:"Vì nhất thời lỗ mãng mà làm chậm trễ chiến sự, phạm vàoquân quy, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."

"Ngươi muốn taphạt ngươi như thế nào?" Hoa Thiên Lang hưng trí lấy tay nâng cằm hắn lên nhìn.

"Phạt bốn mươitrượng, thân là tướng quân, phạt gấp bội." Lâm Hạo Dương thành thành thật thậttrả lời.

"A......" Hoa ThiênLang lắc đầu cười khẽ, tay ôm lấy cằm đặt trên đỉnh đầu hắn:"Đùa cái gì, ta saocó thể phạt được ngươi, cho dù là con muỗi không có mắt chích ngươi, ta cũng hạchỉ diệt cửu tộc!"

Lâm Hạo Dương nghevậy trong lòng ấm áp, nhưng tính tình vẫn bướng bỉnh nhìn Hoa Thiên Lang:"Quânlệnh như núi, huống chi quân quy vẫn là do ta tự mình chế định !"

"Muốn ta đánhngươi?" Hoa Thiên Lang bất đắc dĩ xoa hai má hắn.

"Không phải tamuốn, mà là nên như thế, ta nếu không làm gương cho binh sĩ thì khó có thể phụcchúng." Trong mắt Lâm Hạo Dương đầy nghiêm túc.

"Lần này xuấtchinh ai lớn nhất?" Hoa Thiên Lang đột nhiên hỏi.

"Đương nhiên làHoàng Thượng." Lâm Hạo Dương sửng sốt.

"Vậy ngươi vì cáigì không quan tâm quân lệnh mà đuổi theo Gia Luật Thanh?" Hoa Thiên Lang hỏitiếp.

Lâm Hạo Dươngtrương há mồm, không biết nói gì.

"Là vì ta lúctrước đã nói qua ta muốn bắt y, có phải hay không?" Hoa Thiên Lang ôm Lâm HạoDương, khẽ hôn cổ hắn:"Ngươi là người không phải thần, nào có đạo lý bách chiếnbách thắng. Cho dù muốn phạt, cũng nên phạt ta khiến ngươi thay đổi trọng điểm,ngươi nghe lệnh ta, có cái gì sai? Bốn mươi roi, gấp đôi là tám mươi, quân lệnhnhư núi, ta ngày mai sẽ đi đến chỗ Ngô Uy lĩnh phạt."

"Không được!" LâmHạo Dương khẩn trương:"Ngươi là Hoàng Thượng! Không được đi!"

"Ngươi là tướngquân, tại sao ngươi không phạt ta?" Hoa Thiên Lang vẻ mặt nghiêm túc.

"Ta...... Tóm lại chínhlà không được!" Lâm Hạo Dương sốt ruột, tay bắt lấy y.

Hoa Thiên Langthấy hắn vẻ mặt khẩn trương trong lòng cười thầm, không đành lòng trêu chọc hắnnữa, vì thế xoa bóp khuôn mặt hắn nói:"Chỉ biết ngươi đau lòng ta, lại khôngbiết ta cũng đau lòng ngươi? Ngươi chịu một chút thương, trong lòng ta cũng đaugấp bội, nếu thật sự đánh ngươi mấy chục roi, ta sợ là sẽ đau lòng chết."

"Ngươi nói cái gìđó!" Lâm Hạo Dương đỏ mặt, cúi đầu không nói gì.

Hoa Thiên Lang nắmlấy tay hắn, nhẹ giọng nói:"Trẫm đương nhiên sẽ phạt ngươi, bất quá phải đợiđánh Mạc Bắc xong, ta lại phạt có được không?"

Lâm Hạo Dương gậtgật đầu, ở trong lòng y cọ cọ:"Đã đói bụng."

"Đương nhiên làđói, ngươi đã mấy ngày rồi không ăn uống gì rồi." Hoa Thiên Lang đau lòng xoaxoa bụng hắn, gọi người đem cháo dược tới đút cho hắn:"Gia Cát nói ngươi khôngthể ăn quá nhiều, chỉ có thể ăn một chút, qua vài ngày nữa từ từ sẽ có thể ănnhiều hơn."

Lâm Hạo Dương nếmthử cháo kia, một cỗ vị thuốc Đông y nhàn nhạt cũng ăn không ngon, miệng lầmbầm:"Khó ăn...... Lãnh Tịch Chiếu nhất định là cố ý ......" Bất đắc dĩ bụng thật sự rấtđói, miệng nói là khó ăn nhưng lại hai ba miếng liền ăn sạch sẽ, vươn đầu lưỡi liếmliếm miệng ngẩng đầu nhìn xem Hoa Thiên Lang, trên mặt viết bốn chữ to -- Tachưa ăn no.

Hoa Thiên Lang đaulòng, nhưng lại không dám cho hắn ăn nhiều quá, đành phải ôm hắn nhỏ giọng anủi:"Ngươi mấy ngày nữa phải nghỉ ngơi thật tốt, chờ một thời gian nữa sau khihồi cung, ta sẽ phái người đi khắp thiên hạ tìm trù tử tốt nhất tiến cung, mỗingày thay nhau biến đổi các loại thức ăn đa dạng làm cho ngươi, được không?"

Lâm Hạo Dương nângmắt, chỉ vào mũi y nói:"Hôn quân!"

"Đúng, ta là hônquân, ta chính là bị ngươi mê hoặc làm cho thần hồn điên đảo." Hoa Thiên Langcắn mũi hắn:"Ta là hôn quân, ngươi chính là họa thủy, trù tử tính cái gì, chỉcần ngươi chịu để cho ta thân mật, ngôi vị Hoàng đế ta cũng cho ngươi!" Nóixong hai tay không thành thật nơi nơi sờ loạn.

Lâm Hạo Dương bị yhôn cho mặt đỏ tim đập, nghĩ rằng đây là ở doanh trại a, ngay cả cái cửa cũngkhông có chỉ có một cái rèm cửa, nếu bị người ta nhìn thấy thì sao, ngu ngốcnày dù muốn cũng phải biết chọn địa điểm chứ! Thấy Hoa Thiên Lang ở trên ngườimình hành hạ ngày càng hăng say, Lâm Hạo Dương bất đắc dĩ đành phải nhíu màynói:"Đau......"

"Đau chỗ nào?" HoaThiên Lang hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy hắn hỏi, trong lòng thầm mắng mình thật sựlà đầu heo -- Miệng vết thương Hạo Dương còn không chưa có tốt, mình làm loạncái gì......

Lâm Hạo Dương thấytrong mắt y là lo âu cùng quan tâm, trong lòng có chút áy náy, bất quá áy náythì áy náy, muốn mình ở trong quân doanh lý bị y làm còn không bằng mình đi tìmchết, vì thế chớp mắt mấy cái nói:"Miệng vết thương đau, ngươi vừa rồi đụng tới......"

Hoa Thiên Lang đaulòng, vội vàng đỡ hắn nằm xuốg, nói:"Có nặng lắm không?"

Lâm Hạo Dương lắcđầu, cắn cắn môi:"Đừng lo ...... Ta mệt mỏi."

"Ân, ngươi nghỉngơi đi, ta trông ngươi." Hoa Thiên Lang cầm tay hắn cũng nằm ở bên cạnh:"Ngàymai đại quân sẽ khởi hành, ta giúp ngươi tìm một xe ngựa, Tịch Chiếu nói ngươiphải nghỉ ngơi thật tốt, trận chiến sau, ta sẽ đánh."

Lâm Hạo Dương đemmặt chôn vào trong lòng y, không nói gì, nhắm mắt lại mơ màng ngủ.

44, Ôn nhu

Trong Vân Sát Bảo,Mộc Tiên Nhiên ngồi ở trên bậc thang buồn bực.

"Này, phát ngốccái gì đó!" Bạch Nhược Manh đi tới vỗ vỗ hắn.

"Bạch tỷ, ta muốn đi tìm Bảo chủ......" Mộc Tiên Nhiên mở lời, vẻmặt chờ mong.

"Ngươi dám!" BạchNhược Manh trừng hắn:"Tiểu tử chết tiệt ngươi phản rồi có phải không? Ngươi đirồi ai hỗ trợ ta?!"

Mộc Tiên Nhiênnhìn vẻ mặt bừng bừng lửa giận của Bạch Nhược Manh mà co rút khóe miệng:"Ta chỉnói muốn đi......"

"Nói cũng khôngcho nói!" Bạch Nhược Manh xoa thắt lưng, biểu tình căm giận:"Một người haingười chỉ biết chạy ra ngoài chơi......!!"

Mộc Tiên Nhiên vôlực nâng cằm nhìn trời -- Quá nhàm chán...... Sớm biết vậy liền ở lại Thanh Vântiễn trang ......

"Bạch phó Bảo chủ,Mộc thiếu gia." Từ cửa một thủ vệ vội vàng chạy vào:"Đoạn phó bảo chủ cùng quânsư đã trở lại, đang ở dưới chân núi!"

"A?" Hai ngườiđồng dạng vui mừng, nhanh chóng đi ra cửa nghênh đón, vừa xong sơn môn khẩu chỉthấy Đoạn Tinh xa xa hoành ôm Gia Cát đi tới, hách nhất đại khiêu, vội vàngchạy tới, gặp Gia Cát nhắm chặt ánh mắt tựa vào Đoạn Tinh trong lòng, sắc mặtrất khó xem, vì thế vội vàng hỏi:"Hắn làm sao vậy?"

"Ách......" Đoạn Tinhbất đắc dĩ nhìn Gia Cát đang giả bộ hôn mê trong lòng, nói:"Chính là...... Vì giảiđộc Lâm Hạo Dương tốn quá nhiều nội lực, ta dẫn y trở về trước, không có gìđáng ngại, nghỉ ngơi tốt là được rồi."

"Ngươi chiếu cố ykiểu gì vậy!" Bạch Nhược Manh giận dữ chỉ vào Đoạn Tinh, luôn đem Gia Cát thànhđệ đệ ruột mà đối đãi, hôm nay nhìn bộ dáng y hôn mê bất tỉnh đương nhiên cảmthấy rất đau lòng.

"Đúng, Bạch tỷ, tabiết ta sai rồi." Đoạn Tinh thành thành thật thật thừa nhận sai lầm:"Bất quá cóthể để ta ôm hắn trở về phòng trước rồi ngươi lại mắng ta tiếp được hay không?"

"Còn không mauđi!" Bạch Nhược Manh la hắn.

Đoạn Tinh ôm GiaCát trở về lúc đi ngang vụng trộm liếc nhìn Mộc Tiên Nhiên một cái -- Tiểu NhiênTử, mấy ngày nay ủy khuất ngươi ......

Mộc Tiên Nhiên dởkhóc dở cười......

Sau khi trở vềphòng, Đoạn Tinh thả Gia Cát lên giường hôn nhẹ môi y một cái, nói:"Tỉnh, khôngcòn ai khác!"

Gia Cát xoay ngườigục ở trên giường căm giận "Hừ" một tiếng, không để ý tới hắn. Vừa rồi ĐoạnTinh nhất quyết ôm mình lên núi, dọc đường đi không biết bị bao nhiêu huynh đệnhìn thấy, vì thế cắn răng nhắm mắt không mở -- Ta đang hôn mê, ta cái gì cũngkhông biết!

"Ta còn không phảilà sợ ngươi mệt sao." Đoạn Tinh chồm qua ôm lấy y lắc lắc:"Dù sao chúng ta cũngthành thân rồi, ôm một cái có quan hệ gì."

Gia Cát xoay xoayngười muốn tránh khỏi cái ôm của hắn, lại bị ôm càng chặt, đành phải bất đắc dĩquay đầu nhìn hắn.

"Không cho sinhkhí!" Đoạn Tinh đem y lật qua, hôn sâu.

Gia Cát kéo hai máhắn ra, lại nhìn bộ dáng hắn ôm mình liếm tới liếm lui cảm thấy có chút buồncười, cũng không còn tức giận, bĩu môi nói:"Vậy ngươi về sau cái gì cũng phảinghe ta nói!"

"Đương nhiên đươngnhiên!" Đoạn Tinh thật chân chó gật đầu:"Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó,bảo ta đi hướng đông ta tuyệt không đi hướng tây!"

Gia Cát cắn môi,chủ động giơ tay ôm lấy hắn cọ cọ, thanh âm mềm mại gọi tên Đoạn Tinh.

Đoạn Tinh hít mộtngụm lãnh khí, bất đắc dĩ nhìn Gia Cát:"Ngươi câu dẫn ta......"

"Ân." Gia Cát nghiêngđầu, khóe môi mỏng kéo lên một độ cong xinh đẹp.

Đoạn Tinh nhịnkhông được, nhào lên ôm cổ bắt đầu hôn.

"Khó chịu, khôngmuốn làm." Gia Cát lấy tay đẩy hắn ra, trên mặt đều là ý cười.

"A?" Đoạn Tinhsửng sốt, mặt khổ qua nhìn Gia Cát:"Ngươi còn sinh khí, cố ý tra tấn ta đúngkhông?"

Gia Cát nháy mắtmấy cái, nói:"Là ngươi nói cái gì cũng nghe ta ...... Ta hiện tại chính là khôngmuốn làm."

Đoạn Tinh tronglòng lửa nóng khẩn cấp, lại không dám hạ thủ tiếp, đành phải ngoan ngoãn ngồi ởbên cạnh nhìn y:"Vậy ngươi muốn làm gì? Ăn chút gì rồi ngủ tiếp được không?"

Gia Cát lắc đầu,ngồi xuống dựa vào trong lòng Đoạn Tinh:"Ta muốn đến sau núi ngâm ôn tuyền,ngươi đi theo giúp ta."

"Cái gì?" ĐoạnTinh hỏng mất.

"Không muốn sao?Nhưng ngâm ôn tuyền có thể giúp cho nội lực của ta nhanh lên khôi phục......" GiaCát vẻ mặt mất mát.

"Nguyện ý nguyệný." Đoạn Tinh liên tục đáp ứng không ngừng, giúp y mang giày, nghĩ nghĩ ngẩngđầu đáng thương hề hề hỏi:"Cái kia, ngươi có cái dược gì không, ăn vào có thểlàm cho người ta...... Không muốn làm ?"

"A?" Gia Cát sửngsốt, phản ứng lại thì nhịn không được ôm bụng cười.

"Cười cái gì!"Đoạn Tinh nghiến răng nghiến lợi, tâm nói chờ thân thể ngươi khỏe lại lão tử tasẽ làm gấp mười lần!

Gia Cát lắcđầu:"Thật ra thì có, bất quá ngươi ăn xong cả đời liền làm thái giám ."

Đoạn Tinh nghe vậycảm thấy có chút sởn tóc gáy, ngẩng đầu nhìn Gia Cát đã đi ra cửa, vì vậy chạynhanh đuổi theo.

Hai người đến phíasau núi, Gia Cát dựa vào trên người Đoạn Tinh nhắm mắt lại miễn cưỡng đưatay:"Đoạn Đoạn giúp ta cởi y phục."

Đoạn Tinh vì thếmà đột nhiên rất hâm mộ thái giám......

Gia Cát lặng lẽ mởmắt nhìn bộ dáng Đoạn Tinh cắn răng thay mình cởi y phục, trong lòng cười trộm.

Đoạn Tinh thuầnthục giúp Gia Cát cởi y phục xong, thật cẩn thận đưa y đến ôn tuyền bên cạnh,nói:"Tự ngươi đi xuống ngâm đi, ta ở trên bờ trông chừng ngươi."

Gia Cát nháy mắtmấy cái đi vào trong, đột nhiên dưới chân mềm nhũn liền ngã vào trong ôn tuyền.

"Cẩn thận!" ĐoạnTinh giật mình, bay qua tiếp lấy y, hai người cùng nhau ngã xuống ôn tuyền.

"Ngươi sao rồi, cóté bị thương hay không?" Đoạn Tinh vội vàng đỡ y đứng lên giúp y vuốt vuốt đầuđầy nước, sốt ruột nói:"Vừa rồi làm sao vậy?"

Gia Cát đem mặtchôn ở trong lòng hắn rất muốn cười.

"Có chóng mặt haykhông? Hay là lên bờ?" Đoạn Tinh ôm y hỏi.

Gia Cát không nóigì, tay vòng qua cổ Đoạn Tinh ngẩng đầu hôn.

Đoạn Tinh né tránhy, vẻ mặt bất đắc dĩ:"Đừng tra tấn ta nữa được không? Ta nhịn không được."

"Ai bắt ngươinhịn." Gia Cát bĩu môi, đi lên cởi đai lưng Đoạn Tinh.

"Cái gì?" ĐoạnTinh đầu tiên là mừng như điên, sau đó lại có chút do dự."Nhưng thân thể ngươikhông tốt."

"Ngươi nhẹ mộtchút là tốt rồi." Gia Cát đưa tay ôm lấy hắn:"Dọc đường đi đều là ngươi chiếucố ta, đã không sao rồi."

Còn chưa nói xong,đã bị Đoạn Tinh cúi đầu hôn lấy.

Gia Cát nhắm mắtlại, cảm thụ hai bàn tay đang du tẩu trên người mình, trêu chọc những điểm mẫncảm nhất của mình, thân thể có chút run rẩy, miệng không tự chủ được phát ratiếng rên rỉ thanh thoát.

Đoạn Tinh cúi đầunhìn Gia Cát trong lòng nhu thuận như con mèo nhỏ, trong lòng tràn đầy thươngyêu, ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm, luôn là một người lý tính nhưhắn, sao lại bất tri bất giác mê luyến hãm sâu đối với một người như thế, chỉcần y cười là giống như toàn thế giới phát sáng, nghĩ nghĩ liền ghé vào lỗ taiy nhẹ giọng nói:"Ngươi đến tột cùng đã làm cái gì, sao lại làm ta thích ngươinhư vậy."

"Ân, ngươi bị tabỏ thuốc, có nguyện ý hay không?" Gia Cát túm một nhúm tóc của Đoạn Tinh hướnghắn cười, trong mắt dày hơi nước.

"Đương nhiênnguyện ý." Đoạn Tinh cúi đầu hôn y, hai tay nhẹ nhàng nâng thân thể y lên, vộivàng xao động cùng y thân mật -- Cho dù phía trước là Tu La địa ngục, ta cũngmuốn cùng ngươi vạn kiếp bất phục.

Bên kia, Hoa ThiênLang dẫn dắt đại quân ngày đêm kiên trình*, dựa theo tấm bản đồ của ThầnTử Việt giúp, quân đoàn Thiên Lang trong thời gian ngắn nhất đã chạy tới dướithành Cô Dương, Gia Luật Khuyết ở trong thành như ngồi trên đống lửa -- Cácviện quân bộ tộc liên kết bây giờ còn đang trên đường đi, Gia Luật Tề chết ởNgọc Quan Thành, vai phải Gia Luật Thanh bị niết dập nát, động cũng không độngđậy được, những đứa con khác của hắn thì chỉ biết vui đùa làm bao cỏ, trongtriều đình các mưu sĩ ngày ngày ầm ĩ không ngớt, mất đại lực khí đến đại mạctìm Quan Sơn Ngũ Quỷ cũng không còn một cái, quân đội Hoa Thiên Lang lại cốtình không biết tại sao được cao nhân giúp, cư nhiên đi ngang qua đại mạc mộtcách chuẩn xác đến Cô Dương Thành, ba vạn quân trong thành trông giữ sao có thểđối kháng được mấy chục vạn quân của Hoa Thiên Lang?

*đi gấp; tiến nhanh; thần tốc

"Đồ vô dụng!" GiaLuật Khuyết càng nghĩ càng nôn nóng, hung hăng ném vỡ một cái chén.

Mới vừa đi đến cửaGia Luật Thanh sửng sốt, chợt yên lặng xoay người rời đi -- Bản thân dẫn theoMạc Bắc quân đội đông chinh tây chiến nhiều năm như vậy, phụ vương thường xuyênnói mình là lễ vật bảo vật mà Thần đại mạc ban cho Mạc Bắc, mỗi lần đắc thắng trởvề khi nghênh đón mình đều là rượu ngon cùng hoàng kim, nhưng là lần này, lúcmình mang thân thể đầy thương tích cùng cánh tay phải bị phế trở về, câu đầutiên Phụ vương nói cư nhiên không phải quan tâm thương thế mình, mà là chỉtrích mình làm mất đoàn kỵ binh tinh nhuệ nhất Mạc Bắc...... Gia Luật Thanh cườikhổ, dù mình là tướng bại trận nhưng cũng là con hắn a, tình đời hiểm, nhântình bạc, đúng như Gia Luật Tề nói, mình ngày thường kiêu ngạo nhưng một khithất thế, sợ là ngay cả mười ngày cũng sống không nổi đi.

Ngoài thành CôDương, Lâm Hạo Dương đang chỉ vào bản đồ hiến mưu kế cho Hoa Thiên Lang:"Chúngta chỉ cần thông qua ba đội tiên phong từ chính diện công thành, đại quân chủlực từ cánh phải vòng vây, sau đó ta lại dẫn một đội bảo vệ Tây Môn, cả tòa CôDương Thành kia rất nhanh sẽ bị đánh hạ."

"Chủ ý không tệ."Hoa Thiên Lang vuốt cằm gật đầu:"Bất quá ngươi không thể đi, ngoan ngoãn chờ ởtrong quân doanh, ta đi."

"Không được! Ngươiphải ở lại đại doanh điều binh khiển tướng." Lâm Hạo Dương sốt ruột:"Ta khôngsao ."

"Không sao cũngkhông thể đi! Huống hồ thương thế ngươi còn chưa có tốt, Tịch Chiếu nói ngươiphải dưỡng ba bốn tháng mới khôi phục!" Hoa Thiên Lang trừng hắn.

"Ngươi nghe LãnhTịch Chiếu nói lung tung!" Lâm Hạo Dương cố gắng:"Ta không sao, ta là tướngquân, ta muốn đi đánh giặc!"

"Quân cái gì quân!Còn dám nháo nữa, trẫm lập tức hạ chỉ rút lại quân vị tướng quân của ngươi, chongươi tới nhà bếp nấu cơm! Ta không tin ngươi còn có thể lấy cái muôi đi đánhgiặc!" Hoa Thiên Lang hung tợn ỷ thế hiếp người.

"Ngươi......!" Lâm HạoDương ăn nói vụng về, vì vậy căm giận quay đầu ngồi ở trên ghế không để ý tới y-- Mấy ngày nay Hoa Thiên Lang mỗi ngày ở trong xe ngựa trông chừng, thỉnhthoảng nhét điểm tâm vào miệng mình, uống thuốc cũng phải mở miệng để y đút,đút xong lại nhét cho ăn mứt hoa quả, nói là phải đồng cam cộng khổ, ngay cả đinhà xí cũng phải vui vẻ đi theo...... Nghĩ nghĩ mặt Lâm Hạo Dương bắt đầu đỏ bừng,nghĩ rằng Hoàng đế này sao lưu manh như vậy......

"Này, giận rồi?"Hoa Thiên Lang đi qua ôm lấy hắn.

Lâm Hạo Dương nétránh, nghĩ rằng ta không cùng lưu manh nói chuyện.

"Dương." Hoa ThiênLang trong lòng bốc hỏa, nghĩ rằng ngốc tử này sao không nhìn ra mình là lolắng a!

"Ta muốn đi đánhgiặc." Lâm Hạo Dương nhỏ giọng than thở:"Không cho ta đi sẽ không để ý ngươi."

"Đi." Hoa ThiênLang nghĩ nghĩ, cắn răng đáp ứng.

"Thật sự?" Lâm HạoDương xoay người vẻ mặt thành thật:"Ngươi là Hoàng Thượng, quân vô hí ngôn !"

"Nào có HoàngThượng uất ức như ta vậy, mỗi ngày đều bị ngươi uy hiếp." Hoa Thiên Lang tronglòng căm tức, chồm qua hung tợn ngăn chặn môi hắn, trừng phạt cắn một ngụm.

Lâm Hạo Dương xoaxoa miệng cũng không sinh khí, ôm Hoa Thiên Lang lấy lòng nói:"Ngươi nói rồi,không được đổi ý!"

"Không đổi ý." HoaThiên Lang tay xoa bóp mũi hắn, nói:"Nhưng không chuẩn ngươi một mình mang binhđi, ta muốn đi cùng ngươi!"

"A?" Lâm Hạo Dươngnhíu mày, nói:"Chúng ta đi hết, ai chỉ huy?"

"Ngô Uy." HoaThiên Lang trả lời rõ ràng.

"Nhưng hắn phảidẫn người đi chính diện công thành!" Lâm Hạo Dương trừng y.

"Chính diện cho DạLan San đi!" Hoa Thiên Lang nghĩ nghĩ, hạ quyết định.

"Người ta là tớihỗ trợ, ngươi sao cứ như đúng lý hợp tình!" Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười.

"Giúp người giúpcho trót, huống hồ Tử Việt hiện tại là Tiểu Vương Gia của Thiên Lang Quốc ta,Dạ Lan San coi như là hoàng thân quốc thích, hỗ trợ hẳn là! Ta gọi người đitruyền chỉ!" Hoa Thiên Lang quay đầu tìm người tuyên chỉ, kéo đều kéo khôngđược.

Lâm Hạo Dương thậtvô lực......

Đại doanh bêncạnh, Dạ Lan San trợn mắt há hốc mồm nghe người ta tuyên chỉ xong, quay đầunhìn Thần Tử Việt:"Ngươi khi nào thì thành Vương gia?"

Thần Tử Việt nháymắt mấy cái, vẻ mặt vô tội nói:"Đại ca không nên làm cho ta làm ......"

"Cho nên ngươiliền đem bán ta?!" Dạ Lan San hỏng mất.

Thần Tử Việt an ủixoa xoa đầu y:"Dù sao ngươi vốn là đến hỗ trợ mà, phía sau còn có sĩ quan phụtá, ngươi lại không cần làm gì, chỉ cần cưỡi ngựa chém người là được."

Dạ Lan San bất đắcdĩ, đành phải đáp ứng, nói với Thần Tử Việt:"Vậy ngươi ngày đó phải chờ ở trongđại doanh không được chạy loạn, chờ đánh giặc xong sau chúng ta trở về nhà,nghe không?"

Thần Tử Việt ngoanngoãn gật đầu, ôm lấy Dạ Lan San cọ cọ, ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong:"Ta là Vươnggia ...... Vậy lần sau ta có thể ở trên không?"

"Ách...... Tối hôm quangươi không phải đã ở trên sao?" Dạ Lan San xoa xoa cằm đổi trắng thay đen.

Thần Tử Việt trừngy:"Không phải ở trên như vậy!"

"Vậy thì là ở trêncái dạng gì??" Dạ Lan San cố gắng giả bộ vẻ mặt nghi hoặc.

"......!!" Thần TửViệt mặt đỏ, đầu chôn ở trong lòng Dạ Lan San tự động bỏ cuộc, nhớ tới lời Bạchtỷ trước lúc Gia Cát cùng Đoạn Đoạn thành thân với mình, trong lòng không khỏiai thán -- Quả nhiên là vậy, da mặt dày vĩnh viễn khi dễ người, tỷ như nói TiểuHắc cùng Đoạn Đoạn......

45, Ly chiến

Sáng sớm, Dạ LanSan mở mắt ra, nhìn Thần Tử Việt trong lòng như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, muốnđể cho hắn ngủ nhiều thêm một chút, vì vậy nhẹ chân nhẹ tay xuống giường rửamặt.

Nghe được độngtĩnh, lông mi Thần Tử Việt run rẩy, mơ mơ màng màng mở mắt.

"Ngủ nhiều thêm chút đi." Dạ Lan San ngồi lại bên giường, đemcánh tay lộ ra bên ngoài của hắn bỏ vào trong chăn, nhìn hắn:"Ta rất nhanh sẽtrở lại, không cho ngươi chạy loạn!"

"Ân!" Thần Tử Việtgật gật đầu, từ trong chăn chui ra tiến vào trong lòng Dạ Lan San cọ cọ:"Ngươiphải cẩn thận!"

Dạ Lan San cườixoa quai hàm hắn, cúi đầu hôn nhẹ, sau đó đem hắn ấn trở lại chăn, có chútkhông muốn rời đi.

Thần Tử Việt nháymắt mấy cái, xoay người rời giường -- Tiểu Hắc không có ở đây, một mình ngủkhông được!!

Dạ Lan San đến đạitrướng Hoa Thiên Lang lĩnh chiến kỳ, xoay người đi ra ngoài.

"Dạ Bảo chủ!" HoaThiên Lang gọi y lại, chân thành nói:"Cám ơn ngươi."

Dạ Lan San có chútkinh ngạc, chợt lại phản ứng lại, nói:"Có cái gì mà cảm ơn, về công ngươi làHoàng đế tốt, Vân Sát Bảo đương nhiên sẽ vì nước xuất lực, về tư ngươi là đạica Tiểu Việt, cho dù không vì hắn, ta cũng sẽ giúp ngươi." Dạ Lan San do dự mộtchút, lại nói:"Hơn nữa, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta vẫn xem ngươi là bằnghữu."

Hoa Thiên Lang mỉmcười, gật đầu nói:"Ta cũng vậy."

"Hảo! Đánh Mạc Bắclang xong, chúng ta lại đến Vân Sát Bảo uống rượu!" Dạ Lan San nhướng mày cườinói.

"Một lời đã định!"Hoa Thiên Lang vươn tay phải cùng y vỗ tay, ánh mắt kiên định, cười vui vẻ.

Từ nay về sau, làquân thần, lại càng là huynh đệ.

Dạ Lan San đi vàotrong quân đội, vỗ vỗ Ô Vân Đạp Tuyết có chút hưng phấn, nói:"Hôm nay biểu hiệntốt một chút, xong rồi sẽ có thưởng!"

"Dạ Bảo Chủ." Mộtsĩ quan phụ tá đi lên:"Quân đội đã chuẩn bị tốt, khi nào thì xuất phát?"

"Hiện tại!" Dạ LanSan xoay người lên ngựa, nhìn đại quân phía sau đông nghịt vung tay lên:"Xuấtchiến!"

"Thiên Lang tấtthắng!!" Các tướng sĩ tiếng la vang tận trời xanh.

Đến dưới Cô DươngThành, nhìn trên tường thành sắp hàng chi chít cung thủ, Dạ Lan San quay đầu,cao giọng hỏi đội quân tiên phong phía sau:"Có sợ chết không?"

"Thấy chết khôngsờn!" Trên gương mặt các tướng sĩ trẻ tuổi phát sáng, là trung thành kiên cườngnhất.

"Chính là ta sẽkhông để các ngươi chết!" Dạ Lan San khiêu mi cười một tiếng, lập tức tungngười nhảy lên, Ám Đao dưới ánh nắng sớm xuất một đạo ô sắc, nội lực âm hànmạnh mẽ cùng sắc bén thẳng hướng tiền phương, một loạt cung thủ đứng trên tườngthành thậm chí còn không kịp phản ứng liền cảm thấy cổ lạnh lẽo, đầu bay khỏithân thể rơi thật mạnh trên mặt đất, vung lên một trận tro bụi, lại vẫn làkhông thể tin trừng to mắt.

"Xông lên!" Dạ LanSan lập tức trở lại, thừa dịp quân địch rối loạn, dẫn theo quân tiên phong tinhnhuệ nhất Thiên Lang quốc hùng dũng tiến vào Cô Dương vương thành, từng chútmột xông phá cửa thành, tuyên cáo ai mới là chân chính đế vương, mưu toannghịch thiên sửa mệnh, chỉ có vĩnh đọa luân hồi.

Dạ Lan San phithân nhảy lên thành lâu, Ám Đao trong tay nghe được mùi máu tươi, hưng phấn màẩn ẩn run rẩy, ma tính bị áp chế trăm năm lại một lần nữa phá xác mà ra, ngườiđao hợp nhất, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Dưới thành, cửathành rốt cục bị phá vỡ, đoàn quân Thiên Lang trào ra cùng kỵ binh Mạc Bắc xôngra kịch chiến, vì trung thành, vì tín ngưỡng, vì tự do, cũng vì kiêu ngạo.

Cánh phải Cô DươngVương thành, Ngô Uy giục ngựa đón gió mà đứng, nắm chặt Bát Lăng Tử Kim Chùytrong tay, nâng mắt nhìn hướng chân trời, mơ hồ có chút hưng phấn -- Nương, conrốt cục đợi được ngày hôm nay, con muốn dùng vinh quang của mình, để rửa sạchkhuất nhục cho người.

Một khói pháo màuxanh ở phía trước nổ tung, Ngô Uy trong lòng vui vẻ -- Dạ Lan San đã muốn dẹpxong chính diện, cơ hội chờ lâu, lần này rốt cục có thể thổ khí nhướng mày, vìthế vung tay giơ roi, giục ngựa xông về thành lũy phía trước, mang theo quânđội chủ lực, mênh mông, không thể nghịch chuyển.

Trong Cô DươngThành, Gia Luật Khuyết sắc mặt bi thương, bên ngoài chiến hỏa ĐỊA ùn ùn kéođến, quan tiền phương truyền lệnh lần lượt mang về đều là tin tức tán loạn, kếhoạch chiến tranh mấy mươi năm, cư nhiên vì khinh địch như vậy mà chấm dứt, MạcBắc Vương nhắm lại hai mắt, cảm thấy một mảnh tuyệt vọng.

"Vương." Có mưu sĩtiến lên khuyên giải an ủi:"Không bằng rút lui trước....." Còn chưa nói xong, đãbị ánh mắt lạnh như băng của Gia Luật Khuyết cản trở.

"Còn lại bao nhiêunhân mã?" Gia Luật Khuyết nhận lấy chiến giáp mặc lên người.

"...... Không đến mộtvạn, người phái đi mật thám đã trở về, viện binh Tây Đằng đại khái một canh giờsau sẽ đến." Để Hạ cẩn thận đáp.

Gia Luật Khuyếtbước nhanh ra cửa -- Chỉ cần kiên trì thêm một canh giờ, sẽ có cơ hội xoaychuyển.

Cách vài chục dặmngoài hoang mạc, hơn mười vạn binh mã đang ở cấp tốc đi, Tây Đằng Lâm dẫn quânnhíu mày, cũng không biết phụ vương rốt cuộc trúng tà gì, thế nhưng lại tin lờitiên đoán của Vu sư rắm thúi kia, bắt mình mang binh đi trợ giúp Gia LuậtKhuyết, Tây Đằng gia tộc luôn luôn đạm mạc vô tranh, nếu không phụ mệnh nan vi,Tây Đằng Lâm thật sự là không muốn cuốn vào trận chiến mạc danh kỳ diệu này.

Đang lúc do dự,đột nhiên cảm thấy trước mắt chợt lóe, một bạch y thiếu niên vững vàng thảngười xuống mặt đất, đang giương mắt nhìn mình, vẻ mặt tươi cười. Tây Đằng Lâmthấy chiến mã bị kinh dưới thân mình cất vó mấy bước nữa sẽ đạp phải thiếu niêntrước mắt, hoảng hốt lập tức buộc chặt dây cương, lòng bàn tay bị xiết ra máuvẫn như trước không buông tay, chiến mã bất mãn phát ra vài tiếng phì phì trongmũi, cuối cùng không cam lòng bình tĩnh lại.

"Ngươi là ai?" TâyĐằng Lâm căm tức nhìn bạch y thiếu niên trước mắt này không biết sống chết bạch.

"Ta là tới cứungươi." Thiếu niên nhướng mày.

Tây Đằng Lâm cườinhạo:"Ngươi? Cứu ta cái gì?"

Thiếu niên khôngnói lời nào, phi thân nhảy theo lên lưng ngựa nắm Tây Đằng Lâm, dưới chân mượnlực hướng đỉnh núi đối diện lao đi, Tây Đằng Lâm chấn động, muốn giãy dụa lạicảm thấy thiếu niên lực cánh tay kinh người, mình căn bản là không có năng lựcphản kháng.

"Ta muốn nói vớingươi mấy câu, cho bọn họ chờ ở đó!" Thiếu niên trầm giọng nói.

Tây Đằng Lâm nhíumày, vẫn là phất tay ngăn lại đội quân đang muốn xông lên.

"Ngươi rốt cuộcmuốn gì?" Tây Đằng Lâm nhìn thiếu niên trước mắt, rõ ràng chỉ có bộ dáng mườimấy tuổi, sao lại có công phu cao cường như vậy?

Thiếu niên cườinhẹ:"Rất đơn giản, mang theo binh mã của ngươi trở về Tây Xuyên."

Tây Đằng Lâm vẻmặt khinh thường:"Ngươi cho rằng ta nguyện ý đi đánh giặc? Bất quá nếu phụvương ra lệnh, ta đây nhất định phải giúp. Tây Đằng gia tộc cho tới bây giờkhông xảy chuyện lật lọng, đây là việc làm bản Thần Minh."

Thiếu niên nhướngmày:"Hay là Phụ vương ngươi đầu óc không tốt? Hoa Thiên Lang có năm mươi vạnđại quân, ngươi chỉ dẫn theo mười vạn nhân, loại trận này cũng đánh?"

Tây Đằng Lâm sửngsốt:"Năm mươi vạn? Không phải nói Thiên Lang quốc chỉ có mười lăm vạn quân sao?"

"Hmm?" Thiếu niênmở to hai mắt:"Ngươi ngốc a, ngay cả đối thủ có bao nhiêu cũng không biết, chodù là ngươi muốn chịu chết, cũng đừng để mười vạn thủ hạ mất mạng a, bọn họtheo ngươi thật đúng là xui xẻo."

Bị vẻ mặt kinhngạc thiếu niên kích thích, Tây Đằng Lâm cũng có chút tức giận:"Ta tại sao phảitin tưởng ngươi?"

Thiếu niên buôngtay:"Ngươi thích tin hay không, có rút binh hay không?"

"Mơ tưởng!" TâyĐằng Lâm quay đầu đi xuống, lại bị thiếu niên một phen gắt gao chế trụ, trênvai nhất thời truyền đến một trận đau nhức.

"Ngươi......" Tây ĐằngLâm đau sắc mặt tái nhợt.

"Ta là tốt chongươi." Thiếu niên nhướng mày cười, một tay lấy khớp cánh tay bị niết trật khớpnắn lại cho hắn:"Ta có lòng tốt khuyên ngươi, bởi vì ngươi cha và cha ta từnglà bạn cũ, nếu ngươi còn muốn đi chịu chết, ta đây đành phải đánh ngươi hôn mêrồi đem ngươi tùy tiện vứt ở đâu đó một năm rưỡi sau thả ngươi trở về."

"Ngươi có thể giamgiữ mười vạn đại quân của ta sao?" Tây Đằng Lâm cắn răng nói.

Thiếu niên lắcđầu, nói:"Ngay cả tướng quân là ngươi đã mất, còn đi đánh giặc như thế nào? TâyĐằng gia tộc mấy năm nay vẫn trọng thương khinh võ, ngươi thật đúng là nghĩnhân số nhiều là có thể đánh giặc?"

Tây Đằng Lâm cóchút nghẹn lời, trong lòng lại như trước không cam lòng.

"Gia Luật Khuyếttrước đây lừa gạt, nếu Phụ vương ngươi biết Hoa Thiên Lang có năm mươi vạn đạiquân, còn có thể để ngươi đến sao?" Thiếu niên hỏi.

Tây Đằng Lâm khôngnói lời nào, nghĩ rằng đồ ngu mới đến.

"A......" Thiếu niêncười khẽ ra tiếng:"Trở về đi, ta thật là tốt cho ngươi."

Tây Đằng Lâm ngẩngđầu, bạch y thiếu niên trước mắt tươi cười, so với đại mạc nắng gắt nóng cháycòn muốn rực rỡ hơn.

"Ngươi lui binh,chúng ta là bằng hữu; Ngươi nếu không lui binh, ta đây đành phải tạm thời tróingươi lại, ngày khác sẽ đăng môn giải thích. Một lời nói đáng giá ngàn vàng làquân tử, không phải loại tiểu nhân như Gia Luật Khuyết, nếu ngươi còn khôngtin, ít nhất đi theo ta nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu binh mã, rồi quyết địnhmuốn xuất binh hay không." Thiếu niên vẻ mặt thành thật, lại duỗi đưa tay từtrong lòng lấy ra một cái Dạ Quang Bôi đưa cho Tây Đằng Lâm:"Cái chén này, làcha ta năm đó từ Tây Xuyên lấy đi , giúp ta mang về trả cho phụ vương ngươi đi."

Trong lòng TâyĐằng Lâm biết mình không phải đối thủ thiếu niên, huống hồ vốn không muốn đánhtrận, hơn nữa Gia Luật Khuyết thật sự là rất tiểu nhân, vì vậy gật gật đầu đápứng, lúc rời đi thời nhịn không được quay đầu hỏi:"Ngươi là ai?"

Thiếu niên cười,nhướng mày nói:"Cầm cái đó trở về hỏi phụ thân ngươi, sẽ biết."

Tây Đằng Lâm cũngcười cười, quay đầu rời đi, mang theo quân đội đường cũ quay về.

Thê lương đại mạcgió mạnh gào thét, bạch y thiếu niên y phục bay theo gió, hai mắt khép hờ:"Cha,như vậy cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ngươi rồi, nếu ngườitrên trời có linh thiên, cũng có thể yên nghỉ đi."

Đã không có việnquân, Cô Dương Thành phòng ngự so với Ngọc Lưu Ly còn muốn yếu ớt hơn.

Không đến ba canhgiờ, cả người Gia Luật Khuyết đều là máu bị người đưa đến trước mặt Hoa ThiênLang.

Hoa Thiên Langlạnh lùng nhìn hắn, nói:"Gia Luật Thanh đâu?"

Gia Luật Khuyết cốnén đau nhức trên người cùng Hoa Thiên Lang đối diện:"Giết ta đi."

Hoa Thiên Langnguyên bản cũng không muốn từ miệng hắn hỏi ra cái gì, mưu nghịch là tội, chếtmột vạn lần không đủ, vì thế thản nhiên mở miệng:"Giết hắn."

"Dừng tay!" Xa xatruyền đến một tiếng gào to, Gia Luật Khuyết quay đầu, trong mắt một mảnh loâu:"Ngươi tới làm gì!!"

"Phụ vương." GiaLuật Thanh nhìn Gia Luật Khuyết:"Ta đánh hôn mê thị vệ trông cửa ta, ngươi đãdạy của ta, nam nhi Mạc Bắc chết phải có ý nghĩa, ta sao lại có thể ở mật đạosống tạm bợ."

Gia Luật Khuyếtngửa mặt lên trời thở dài, bi thương nhắm mắt lại.

"Hạo Dương, chúngta lại gặp mặt." Gia Luật Thanh nhìn Lâm Hạo Dương phía sau Hoa Thiên Lang,cười nhẹ:"Y quả nhiên có thể cứu ngươi. Chúc mừng ngươi, lại thắng ta một lần."

Hoa Thiên Langtrợn mắt nhìn, đưa tay rút kiếm, lại bị Lâm Hạo Dương chế trụ.

"Dương?" Hoa ThiênLang quay đầu nhìn hắn, trong mắt đầy khó hiểu.

"Mưu nghịch làtrọng phạm, theo lý nên áp tải lên Thịnh Kinh ở trước mặt mọi người trảm thủ."Lâm Hạo Dương né tránh ánh mắt Hoa Thiên Lang:"Dẫn đi đi, trông coi cho tốt."

"Dạ!" Thị vệ ápgiải phụ tử Gia Luật Khuyết rời đi, Lâm Hạo Dương cúi đầu:"Ta đi xem nơi khác."Quay đầu muốn chạy, lại bị Hoa Thiên Lang chế trụ.

"Hoàng Thượng."Lâm Hạo Dương nhíu mày muốn tránh khai.

"Cùng trẫm đi!"Hoa Thiên Lang đen nghiêm mặt trầm giọng nói.

Thấy chung quanhđều là binh lính đi qua đi lại, Lâm Hạo Dương gật gật đầu, đi theo Hoa ThiênLang đến một phòng trống.

Vào phòng, HoaThiên Lang liền đem Lâm Hạo Dương ấn ở trên tường hung hăng hôn lên, không cóôn nhu, không có dò xét, dùng phương thức thô bạo nhất mút cắn xé, như hả giậnbình thường.

"Ngươi làm gì!"Lâm Hạo Dương thật vất vả đẩy Hoa Thiên Lang ra, quệt môi bị y cắn ra máu tươi,vẻ mặt kinh ngạc.

"Tại sao không chota giết y?" Hoa Thiên Lang trong mắt đầy lửa giận, tay gắt gao chế trụ bờ vaicủa hắn.

"Ta nói, bọn họ làtrọng phạm." Trên vai truyền đến một trận đau nhức, Lâm Hạo Dương nhíu mày cúiđầu, không dám nhìn hai mắt Hoa Thiên Lang.

"A......" Hoa ThiênLang nhưng lại cười ra tiếng, một bàn tay nâng cằm tinh xảo của hắn bắt hắn đốidiện với mình:"Trọng phạm? Ta đây vừa rồi muốn giết Gia Luật Khuyết ngươi tạisao không ngăn cản ?"

Lâm Hạo Dươngnghẹn lời, rũ mắt xuống nói thêm gì nữa.

"Trả lời ta!" HoaThiên Lang ánh mắt tàn nhẫn, trong thanh âm không thể che dấu lửa giận:"Làkhông muốn để trẫm giết người, hay là luyến tiếc Gia Luật Thanh?"

"Ngươi nói lungtung." Lâm Hạo Dương đưa tay muốn đẩy y ra, lại cảm thấy gông cùm xiềng xiếctrên người càng ngày càng chặt.

"Bị trẫm nói trúngrồi? Ngươi và y, rốt cuộc đã phát sinh qua chuyện gì?" Hoa Thiên Lang thấpgiọng rít gào, như con thú bị thương.

"Ngươi buôngtay!!!!" Lâm Hạo Dương trong lòng cũng có chút sinh khí y hồ ngôn loạn ngữ, vìvậy ngẩng đầu cùng y trợn mắt.

Hoa Thiên Langsửng sốt, từ nhỏ đến lớn, ánh mắt Hạo Dương đối với mình chỉ có ôn nhu cùng baodung, tại sao hiện tại lại xuất hiện chán ghét?

Thừa dịp y ngâyngười, Lâm Hạo Dương một phen đẩy y ra chỉnh lại y phục đi ra ngoài -- Thậtkhông biết Hoàng đế này suốt ngày trong đầu suy nghĩ cái gì! Nếu muốn hỏi mìnhlý do, mình liền nói cho y, cần gì hung như vậy, không thể nói lý!

Hoa Thiên Langnhìn bóng dáng quyết tuyệt của Lâm Hạo Dương, hai mắt dần dần bị tàn nhẫn chelấp

46, Hủy diệt

"Tiểu Việt!" DạLan San vừa từ chiến trường trở về.

"Ngươi vềrồi!"Thần Tử Việt nhào lên, lại bị Dạ Lan San đẩy ra:"Một thân máu, đừng chạm."

"Đi, dẫn ngươi đi tắm trước!" Thần Tử Việt kéo y đi vào phòngtrong, giúp y cởi y phục:"Có mệt không?"

"Hoàn hảo!" Dạ LanSan cười cười, nhảy vào dục dũng, thoải mái thở ra.

Thần Tử Việt giúpchà lưng, đang chà lại nghe trên bàn truyền đến một âm thanh, quay đầu nhìn thìthấy Ám Đao của Dạ Lan San đang rung lên, vết máu còn sót lại trên lưỡi đao độtnhiên biến mất, không khỏi thấy cả kinh.

"A......" Dạ Lan Sancười khẽ:"Không sao đâu, đại khái là nó mấy trăm năm không được uống máu, lầnnày quá nhiều nên nghiện, đang hưng phấn đó thôi."

Thần Tử Việt thởdài, tự nói với bản thân:"May mà có ngươi áp chế ma tính của nó, nếu không nóthật sự là Ma Đao ."

Dạ Lan San nắm lấytay hắn, nói:"Không thích ta giết người?"

Thần Tử Việt lắcđầu cười cười:"Vậy phải xem người ngươi giết là ai, người chết dưới đao củangười đều là kẻ đáng chết."

Dạ Lan San sửngsốt, nhìn ánh mắt đầy kiên định của Thần Tử Việt, trong lòng bỗng cảm thấy ấmáp vui vẻ , nhịn không được đưa tay nâng gáy hắn, nhẹ nhàng hôn lên.

"Dạ bảo chủ!"Ngoài cửa có vệ binh lớn tiếng gõ cửa:"Hoàng Thượng mở yến tiệc khao tam quân,ngài có đến không?!"

"Không đi!" Dạ LanSan thật bất mãn bị cắt ngang, hung tợn trả lời.

"Ách......" Ngườingoài cửa ngượng ngùng rời đi.

Hiện tại trong CôDương Vương thành, các tướng sĩ Thiên Lang Quốc đang uống rượu vung quyền, rấtvui vẻ.

Hoa Thiên Langngồi trên vương vị, cầm chén rượu nhìn mọi người dưới đài, không có chút vuisướng khi thắng lợi mà đáy mắt lại thâm trầm lạnh như băng -- Lâm Hạo Dương đếnbây giờ còn chưa tới, suy nghĩ một chút, quay đầu gọi một tiểu binh qua căn dặn.

"Hoàng Thượng!"Một lát sau, Lâm Hạo Dương vội vàng chạy tới, có chút né tránh ánh mắt HoaThiên Lang.

"Đi xuống cùng bọnhọ uống rượu đi!" Hoa Thiên Lang thản nhiên mở miệng, cũng không có hỏi hắn điđâu.

"Vâng!" Trong lòngLâm Hạo Dương có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, lĩnh mệnhđi xuống hoà mình cùng các tướng sĩ -- Vốn chính là cái không có gì cái giánhân.

"Di, tướng quân,ngươi đêm nay sao cứ không yên lòng ?" Một Phó tướng lớn giọng hỏi.

"Ách...... Không có !"Lâm Hạo Dương hoảng sợ, lén liếc nhìn Hoa Thiên Lang một cái, phát hiện y dườngnhư không có nghe thấy, đáy lòng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ lúc trở vềcó nên nói cùng Hoa Thiên Lang hay không, mình cũng không phải không nên chechở Gia Luật Thanh, chỉ là mấy năm trước bị vây ở Tây Nam lần đó, thật sự là doy hạ lệnh thủ hạ không được tổn thương đến mình, mình mới có thể đào thoát.

Lần này tuylà bắt mình, nhưng cũng không có làm cái gì khác, chỉ là ăn mềm không ăn cứng,có ân tất báo, bởi vậy luôn cảm thấy mình thiếu y cái gì đó. Nay cánh tay y đãphế, cũng không thể làm gì được nữa, có thể để lại cho y một cái mạng cũng làtốt. Ban ngày thấy Gia Luật Khuyết trọng thương, vì vậy vừa rồi lén tìm ngườitặng cho phụ tử bọn họ hai bình kim sang dược, coi như là hết lòng quan tâmgiúp đỡ .

"Hoàng Thượng." Vệbinh được phái đi rất nhanh đã trở về, ở bên tai Hoa Thiên Lang nhỏ giọng nóivài câu, rồi lại đưa cho y vật gì đó, chỉ thấy sắc mặt Hoa Thiên Lang đột ngộttrầm xuống, đứng dậy đi qua bức bình phong, sau khi ra cửa lập tức đi tới địalao.

Vào địa lao, liềnnhìn thấy Gia Luật Thanh đang ngồi.

"A, sao rồi, nhịnkhông được muốn đến giết ta?" Gia Luật Thanh cười nhạo nhìn Hoa Thiên Lang đầysát khí trước mắt.

Hoa Thiên Langnhìn y một lúc, đột nhiên cảm thấy không cần thiết nói chuyện với y, vì vậylạnh lùng nói:"Ngươi làm sao xứng chết dưới Thất Tinh Long Mạch, trẫm sẽ giảingươi về Thịnh Kinh trảm thủ trước mặt mọi người, cho khắp thiên hạ biết kếtcục phản bội trẫm!"

"Tùy tiện." GiaLuật Thanh nhắm mắt lại.

Hoa Thiên Langquay đầu ra khỏi địa lao nhưng không có trở lại đại điện, một đường đi thẳng vềphòng mình, ngẩng đầu uống hai bình rượu, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh.

Lâm Hạo Dương đangồn ào cùng mọi người uống rượu, nghĩ thầm Hoa Thiên Lang bình thường luôn nóitửu lượng mình không tốt, không cho mình uống rượu, sao hôm nay không ngăn cản?Quay lại nhìn -- người đâu? Lâm Hạo Dương nhíu mày, muốn đi ra lại bị thủ hạgiữ chặt, đành phải cùng bọn họ tiếp tục uống, thật vất vả tìm được cơ hộithoát thân, quay đầu muốn đi tìm Hoa Thiên Lang lại có chút do dự -- Nếu khôngchờ ngày mai đi? Hôm nay tâm tình y hình như không tốt lắm, vẫn là đừng đi ......

Quyết định xong,Lâm Hạo Dương trở lại trong phòng của mình tắm rửa đơn giản, sau khi thay đổimột thân y phục sạch sẽ bắt đầu nằm ở trên giường nhìn nóc nhà ngẩn người, nghĩlại rốt cuộc vẫn thấy bất an, đáy lòng một mảnh phiền muộn, vì vậy muốn đi rangoài hít thở không khí, mở cửa lại nhìn thấy Hoa Thiên Lang đứng ở ngoài, dướiánh trăng, sắc mặt âm trầm, vẻ mặt ngoan trắc.

"Hoàng Thượng?"Lâm Hạo Dương bị vẻ mặt của y làm hoảng sợ, tâm nói lần này sao lại nổi giậnlâu như vậy.

Hoa Thiên Langnhìn hắn, trong chớp mắt không hiểu sao lửa giận bùng lên, đột nhiên nâng taynắm lấy cần cổ mảnh khảnh của hắn lôi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.

"Khụ khụ......" LâmHạo Dương bị nghẹn sắc mặt đỏ bừng, tay vô lực muốn đẩy y ra, lại bị gắt gao đèở trên giường.

"Ngươi làm gì!"Thật vất vả chờ y nới lỏng tay, Lâm Hạo Dương có chút hoảng sợ nhìn Hoa ThiênLang ở trên người mình, không còn bộ dáng ôn nhu ẩn nhẫn, mà y hiện tại, cànggiống một đế vương cao cao tại thượng, hay nói đúng hơn, là bạo quân.

"Ngươi rốt cuộc cóchuyện gì gạt ta?" Hoa Thiên Lang ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

"Ta có chuyện gìmà gạt ngươi!" Lâm Hạo Dương nhíu mày, Hoa Thiên Lang trước mắt làm cho hắnkhông rét mà run, vì vậy quay đầu muốn tránh mặt, không muốn bị đôi mắt lạnhbăng dò xét tổn thương.

"A...... Ngay cả nhìnta cũng không muốn sao?" Hoa Thiên Lang tay khẽ vuốt gương mặt tinh xảo mặt củahắn:"Ta xem ngươi là bảo bối nhiều như vậy năm, kết quả, ngươi cư nhiên vì GiaLuật Thanh phản bội ta?"

"A?" Lâm Hạo Dươngtay đẩy Hoa Thiên Lang ra ngồi xuống:"Ta phản bội ngươi cái gì?"

Hoa Thiên Lang tùytay vứt cho hắn một dược bình:"Cái này có tính không?"

Lâm Hạo Dương cảkinh, ngẩng đầu thốt lên hỏi:"Ngươi làm gì y?"

"Thiên đao vạnquả." Hoa Thiên Lang thản nhiên mở miệng, trên mặt không có biểu tình gì.

"Ngươi......" Đối vớiGia Luật Thanh là áy náy hơn nữa lại sợ hãi Hoa Thiên Lang, làm cho Lâm HạoDương hoàn toàn ngây người, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được. Hắn chưa bao giờcảm thấy, Hoa Thiên Lang đối với mình lại có dục vọng chiếm giữ mãnh như vậy,loại tình cảm này, rất bá đạo, rất ích kỷ, làm cho bản thân không rét mà run,toàn tâm toàn ý muốn trốn tránh.

Nhìn Lâm Hạo Dươngngốc lăng trước mắt, mày Hoa Thiên Lang càng nhíu càng chặt, lúc trước hắnkhông cho mình mang binh công thành, có phải đã nghĩ nhân cơ hội này buông thaGia Luật hay không...... Dương, ngươi tại sao phải đối với ta như vậy......

Lâm Hạo Dương lắcđầu, cảm thấy không khí trong phòng quá mức ngột ngạt, đứng lên muốn đi rangoài.

Hoa Thiên Langthấy Lâm Hạo Dương còn muốn chạy, đầu óc còn chưa kịp phản ứng đã mạnh bạo túmhắn về giường.

"Buông tay!" LâmHạo Dương nhắm mắt, không muốn lại nhìn thấy y.

"Buông tay?" HoaThiên Lang khẽ cười một tiếng, cúi người áp lên, hung tợn cắn môi hắn:"Nếu làcó thể, đã sớm thả."

"Ngươi điên rồi,dừng tay!" Lâm Hạo Dương sốt ruột, hung hăng muốn đẩy Hoa Thiên Lang ra, cổ taylại bị y chế trụ, thuận tay cầm đai lưng màu bạc gấm trói ở đầu giường.

"Ta muốn ngươi rấtnhiều năm, nguyên tưởng rằng ngươi biết ." Hoa Thiên Lang thản nhiên mở miệng,hai tay đặt trên má hắn ép lại, động tác nhìn có vẻ hết sức ôn nhu, nhưng ánhmắt lại rét lạnh như băng:"Bất quá ngươi đã đối với ta như vậy, ta đây cũngkhông cần lo lắng cảm thụ của ngươi nữa."

"Ngươi...... Khôngthể......" Trong thanh âm Lâm Hạo Dương đầy hoảng sợ cùng không thể tin, Hoa ThiênLang trước mắt, thậm chí so với tên Gia Luật Thanh kia còn đáng sợ hơn. Nếungười ép buộc mình là Gia Luật Thanh, y có thể không cố kỵ mà xuất ra hận ý,nhưng tại sao Gia Luật Thanh không có làm, Hoa Thiên Lang nhất định phải làm?

"Ngươi sẽ hối hận......" Lâm Hạo Dương vô lực giãy dụa, trong mắt chậm rãi dâng lên tuyệt vọng.

"Buông tha ngươi,ta mới hối hận." Hoa Thiên Lang tay xé mở ngoại bào hắn, cúi người hônlên:"Trói ngươi là Băng Tàm Ti ngàn năm, đừng uổng phí khí lực .

"A......" Lâm HạoDương chỉ cảm thấy từng chỗ môi Hoa Thiên Lang chạm đến đều nóng như lửa, y còncố tình sờ loạn khắp nơi, đầu óc trống rỗng, chỉ biết là phải gắt gao cắnmôi:"Hoàng Thượng, đừng......"

"Gọi tên ta!" HoaThiên Lang cúi đầu khẽ cắn trái khế của hắn:"Gọi tên ta!."

Lâm Hạo Dương lắcđầu, trong lòng một mảnh ai lạnh, Hoa Thiên Lang trong lòng ta không phải làngươi, ngươi là đế vương, không phải Thiên Lang của ta.

Người dưới thânquật cường làm cho huyết mạch Hoa Thiên Lang càng muốn phun trào, dục vọng nháymắt chinh phục toàn bộ đầu óc, tiếng vải vóc bị xé rách chói tai truyền đến,Hoa Thiên Lang tham luyến nhìn thân thể làm cho mình nhớ thương, hàng năm chinhchiến chỉ làm cho hắn cơ thể đường cong dị thường xinh đẹp, nhưng không có ởhắn thân thể thượng lưu lại một đạo vết thương, trắng nõn tinh xảo giống nhưchạm ngọc mà thành.

"Dương, thân thểxinh đẹp như vậy, ta cư nhiên lại nhịn được nhiều năm." Hoa Thiên Lang đưa taynâng cằm hắn lên:"Ta đã đợi lâu lắm rồi, cho nên kế tiếp, ngươi tốt nhất hãyngoan ngoãn."

Lâm Hạo Dương nhắmmắt lại, cố gắng bắt mình bình tĩnh, thân thể cũng không thả lỏng mà theo từngđụng chạm hai tay Hoa Thiên Lang mà run rẩy.

Hoa Thiên Lang cúingười xuống, hôn mỗi một tấc da thịt tinh tế của hắn, lưu luyến không buông, đểlại một dấu vết màu đỏ nhàn nhạt, trên thân thể trắng nõn nhìn vạn phần xinhđẹp.

Nhìn Lâm Hạo Dươngtừ từ nhắm mắt vẻ mặt khó nhịn, Hoa Thiên Lang cười khẽ, tay nắm lấy địa phươngyếu ớt nhất của hắn.

"A......" Kích thíchthình lình xảy ra khiến cho Lâm Hạo Dương hoảng sợ trợn mắt, thân thể vặn vẹomuốn thoát khỏi khống chế của Hoa Thiên Lang, lại đổi lấy động tác kịch liệtcủa y.

"Ngươi buông tay......Đừng...... A......" Lâm Hạo Dương mắt phiếm lệ quang, địa phương mẫn cảm nhất của thânthể bị Hoa Thiên Lang nắm trong tay, trong lòng cảm thấy khuất nhục vạn phần,thân thể lại không tránh được xuất hiện từng trận khoái ý.

Hoa Thiên Lang lắcđầu cười khẽ, ác ý động tác nhanh hơn, lại ở thời khắc mấu chốt nhất ngưng lại.

Lâm Hạo Dương khónhịn cắn môi, nhắm chặt mắt, không hiểu tại sao thân thể của mình lại khuấtnhục dưới sự tình này, cư nhiên còn khát vọng.

"Cầu ta." HoaThiên Lang tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói:"Cầu ta, ta sẽ cởi trói chongươi."

Lâm Hạo Dươngnghiêng mặt tránh y, biểu tình lạnh nhạt.

"Là ngươi tự tìm."Hoa Thiên Lang tức giận, cầm thuốc bôi trơn qua loa vẽ loạn, rồi cởi y phục cúingười áp đi lên.

Lâm Hạo Dương thầntrí mơ hồ bị thứ nóng rực để phía sau mình kích thích, hiểu được ý đồ Hoa ThiênLang, sợ hãi nhất thời dâng lên, mở to mắt thét thê lương:"Đừng!"

"Đừng? Ngươi làđang dụ dỗ ta sao?" Hoa Thiên Lang cười khẽ:"Dương, hảo hảo hưởng thụ, đây làtrừng phạt ta dành cho ngươi."

"Không...... A!!!"Toàn thân Lâm Hạo Dương mạnh mẽ rung giật, không có gì chuẩn bị lại đột ngộttiến vào làm cho thân thể giống như bị xé rách, hai tay thì bị trói chặt khônggiãy được, nước mắt nháy mắt trào ra hốc mắt, đau nhức làm cho ý thức tựa nhưbay khỏi thân thể của mình.

Hoa Thiên Langnhìn Lâm Hạo Dương nước mắt ràn rụa, nhíu mày, cúi xuống hôn khóe miệng củahắn:"Ngoan, thả lỏng."

"Cút!" Lâm HạoDương cắn răng nhìn Hoa Thiên Lang, không muốn để vẻ yếu ớt của mình bị y nhìnthấy.

Hoa Thiên Langsửng sốt, ánh mắt chợt âm trầm, hung hăng nói:"Ngươi càng nhìn ta như vậy, tasẽ càng không bỏ qua ngươi!"

Cảm nhận được HoaThiên Lang va chạm ác ý, không có sung sướng, chỉ có cảm giác đau nhức khi bịxé rách chân thật dị thường, là tư bất lực khuất nhục nhất không chịu nổi, LâmHạo Dương nhắm lại hai mắt, môi sắp bị bản thân cắn đến chảy máu, đau đớn trongngười dần dần tràn ra, đầu tiên là đầu óc bỗng trống rỗng, như lâm vào hắc ámvô tận. Nhiều năm như vậy, có phải mình đã yêu sai người hay không?

47, Biệt ly

Sau một đêm điên cuồng dây dưa, Hoa Thiên Lang từ trên giườngđứng lên, cúi đầu nhìn Lâm Hạo Dương đang hôn mê vẫn còn nhíu mày ở trong chăn,quan sát cẩn thận trên thân thể đều loang lổ dấu vết màu đỏ, miệng vết thươngphía sau lại càng ghê người, máu thấm đậm sắc trên đệm chăn, cùng dục vọng màutrắng hỗn loạn, vô cùng hương diễm cũng vô cùng tàn nhẫn.

Trong lòng HoaThiên Lang không thể nói rõ sau cùng có hối hận hay không, chỉ là nhẹ nhànggiúp hắn lau khô thân thể, lại không biết nên xử lý miệng vết thương như thếnào, do dự nửa ngày, cuối cùng quay đầu đi ra ngoài.

"Ai a!" Đang ngủsay Lãnh Tịch Chiếu bị một trận đập cửa đánh thức, kinh ngạc nhảy dựng -- Cửasắp bị phá?!! Bất mãn dụi mắt, cong cong vẹo vẹo ra mở cửa:"Mới sáng sớm chạytới nhiễu người khác, ta phối dược độc chết ngươi! Ngươi...... Hoàng...... HoàngThượng?" Lãnh Tịch Chiếu mở to mắt:"Người sáng sớm như vậy tới tìm ta làmgì?"

"Ngươi...... Có dược......hay không?" Hoa Thiên Lang mở miệng.

"Cái gì dược? Thânthể người không thoải mái?" Lãnh Tịch Chiếu nhìn Hoa Thiên Lang từ trên xuốngdưới.

Hoa Thiên Lang mắtlạnh nhìn hắn, biểu tình trên mặt có chút xấu hổ.

Nhìn vẻ mặt HoaThiên Lang, lại nhìn y phục y có chút không chỉnh tề, Lãnh Tịch Chiếu hít mộtngụm lãnh khí, chợt cười xấu xa nói:"Chúc mừng chúc mừng!"

"Dược!" Hoa ThiênLang lời ít ý nhiều.

Lãnh Tịch Chiếubuồn bực:"Hành quân đánh giặc ai lại mang cái loại dược này! Tùy tiện lấynhuyễn cao linh tinh là được......" Càng nói càng mặt đỏ......

"Không phải loạidược ngươi tưởng! Chúng ta đã muốn...... Hắn bị thương!!" Hoa Thiên Lang cố gắngnói ra một câu, rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng là nghĩ đến tình hình hiện tạicủa Lâm Hạo Dương, vẫn là nói thật.

"A? Đã muốn...... Cáikia...... Xong rồi?" Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, trong lòng thầm nhủ -- Cầm thú!!!!!!

"Nhanh lên!!" Tínhnhẫn nại Hoa Thiên Lang càng ngày càng tệ, cảm thấy cả đời này chưa từng mấtmặt như vậy.

Lãnh Tịch Chiếuvào phòng lấy một cái bình bạch ngọc nhỏ:"Nhạ, cho ngươi cái này. Đợi trời sángta làm cho hắn chút cháo, rồi ngao dược cho hắn, cơm nước xong hãy uống."

Hoa Thiên Langnhìn vẻ mặt cười không dám cười của Lãnh Tịch Chiếu, ở trong lòng âm thầmnghiến răng, đoạt lấy cái bình quay đầu bước đi, tâm nói chờ ngươi chữa cho HạoDương khỏi xong lão tử nhất định phải làm thịt ngươi để diệt khẩu!!!

Lãnh Tịch Chiếuvừa quay vào thì chẳng hiểu sao hắt xì lớn bốn năm lần liên tục, vì vậy nhíumày -- Nhất định là mới vừa rồi bị lạnh...... Cảm thấy khó chịu, ôm chầm gối đầunhào nặn a nhào nặn:"Vốn cùng nhau lớn lên, còn tưởng rằng ba người có thể làmhảo huynh đệ cả đời, kết quả bọn họ cư nhiên lại thành cái kiểu này!!! Khiếncho ta cảm thấy mình rất dư thừa......"

Gối đầu bị nhàonặn nhăn nhíu, nhìn qua thật đáng thương......

"Quên đi quên đi,không liên quan tới ngươi!" Lãnh Tịch Chiếu mềm lòng, tay vuốt lại gối đầu rồinằm lên:"Bằng không mình không về Hoàng cung ? Đi dạo khắp nơi cũng không tệnha......

Hoa Thiên Lang trởvề phòng, thật cẩn thận thay Lâm Hạo Dương rửa sạch miệng vết thương, thoa xongthuốc nhịn không được ở trên lưng hắn hôn một cái, mới nhẹ nhàng thay hắn dịchgóc chăn, còn mình ngồi ở bên giường nhìn hắn. Đêm qua là một đêm tuyệt vờikhắc cốt ghi tâm, đầu óc gần như không còn lý trí, chỉ biết là mình đã mơ tưởngngười dưới thân biết bao nhiêu, dù thế nào cũng không dừng được, gần như điêncuồng một lần lại một lần muốn hắn, thầm nghĩ để cho hắn cả đời đều thuộc vềmột mình mình. Lúc này nhìn thấy hắn trong lúc ngủ hiện ra khuôn mặt yếu ớt,mới bắt đầu cảm thấy có một chút hối hận -- Khi Hạo Dương tỉnh lại, mình làmsao để đối mặt với hắn?

Ngơ ngẩng nhìn hắnhai canh giờ, Lâm Hạo Dương chẳng những không tỉnh, ngược lại hô hấp càng ngàycàng dồn dập, sắc mặt cũng bắt đầu phiếm hồng một cách không bình thường, HoaThiên Lang hoảng sợ, vội chạy tới dược phòng khiêng Lãnh Tịch Chiếu ra.

"Hoàng Thượngngười làm gì!" Lãnh Tịch Chiếu kinh hách, thảo dược đang cầm trong tay bất lựcở trên không trung vung vẩy:"Ta đang phối dược cho Hạo Dương...... Ta có thể tự đia, Hoàng Thượng thân thể vạn kim...... A......" Còn chưa nói xong đã bị Hoa Thiên Langthẩy xuống cạnh giường:"Giúp ta nhìn Hạo Dương hắn bị làm sao vậy?!"

Lãnh Tịch Chiếulấy lại bình tĩnh, cúi người nhìn kỷ sắc mặt Lâm Hạo Dương, trong lòng cũng cảkinh, sau khi bắt mạch mày càng nhíu chặt, nâng tay định lật chăn.

"Này ngươi làmgì!" Hoa Thiên Lang nhanh tay bắt lại, hung tợn trừng hắn -- Hạo Dương không cómặc y phục a!!

"Kiểm tra! Ta làđại phu!" Lãnh Tịch Chiếu đối diện với y:"Ngươi có biết hiện tại tình huống củahắn không tốt hay không!!"

Hoa Thiên Langsửng sốt, cuối cùng rụt tay trở về.

Lãnh Tịch Chiếulắc đầu, khi vén chăn lên nhìn thì cả kinh, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòngmạnh mẽ xông lên đầu, cũng quên đi Hoa Thiên Lang là Hoàng đế, xoay người nắmcổ áo y rống:"Ngươi ép buộc hắn?! Ngươi bị điên hay sao! Sao có thể tổn thươnghắn thành như vậy?!"

Hoa Thiên Langcũng không so đo hắn thất lễ, nói:"Ngươi trước đem hắn chữa khỏi được không?Trị xong tùy tiện ngươi mắng ta như thế nào cũng được."

Lãnh Tịch Chiếubình phục cảm xúc một chút, thu tay lại lắc đầu nói:"Ta không trị được."

"Cái gì?!" HoaThiên Lang giận dữ:"Không phải là bị thương sao, sao lại nói không trị được?Ngươi không phải ngay cả người chết đều có thể cứu sống sao?!"

Lãnh Tịch Chiếumắt lạnh nhìn y:"Hạo Dương lúc trước từng trúng độc, tuy rằng đã bức ra, nhưngtrong cơ thể vẫn còn tàn độc, vốn cũng không sao, chỉ cần chậm rãi điều tức mộtnăm rưỡi là có thể phục hồi, kết quả hắn tối hôm qua...... Sợ là cấp hỏa công tâm,sau đó tàn độc này từ kinh mạch tản ra ."

"Hắn sẽ không saođúng không?" Hoa Thiên Lang sợ tới mức hồn phi phách tán.

"Ta không biết,trước tiên ta châm cứu giúp hắn, sau đó dẫn hắn đến Vân Sát Bảo tìm Gia Cáttiên sinh, y là thần y, hẳn là còn có thể cứu chữa." Lãnh Tịch Chiếu thở dài,về dược phòng lấy dụng cụ châm cứu.

Hoa Thiên Langngây ngốc nhìn Lâm Hạo Dương, cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.

Lãnh Tịch Chiếulấy ngân châm dùng để châm cứu ra, rồi lại ngồi ở bên giường chậm chạp khôngchịu xuống tay.

"Nhanh lên!" HoaThiên Lang sốt ruột:"Ngươi phát ngốc cái gì!"

Lãnh Tịch Chiếukhẽ cắn môi, bắt đầu chậm rãi thi châm, mấy châm đi xuống, chỉ thấy sắc mặt LâmHạo Dương thoáng chốc biến trắng bệch, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, cổ họngphát ra tiếng rên, toàn thân đều lạnh run.

"Hắn làm sao vậy?"Thanh âm Hoa Thiên Lang run run, cầm tay Lãnh Tịch Chiếu.

Lãnh Tịch Chiếutránh y ra, lạnh lùng nói:"Ta đã nói độc trong người hắn đã từ kinh mạch lan rakhắp nơi, ta muốn dùng châm đem độc bức tụ lại một chỗ, hắn đương nhiên sẽ đau.Ngươi từng bị thương chưa? Có thể tưởng tượng có người lấy một thanh đao chậmrãi dịch cốt rút gân toàn thân ngươi là cảm giác gì đi? Hắn hiện tại chính làcảm giác này, thống khổ, muốn chết không thể chết." Lãnh Tịch Chiếu đau lòngnhìn Lâm Hạo Dương, có chủ tâm nói nghiêm trọng hơn.

Hoa Thiên Langnghe vậy sửng sốt, thật lâu sau, ngơ ngác cúi người ôm lấy Lâm Hạo Dương, cảmgiác được toàn thân hắn đang run đẩu -- Trong lòng càng đau, hận không thể đâmbản thân ba đao mới được.

Suốt một ngày mộtđêm, Lãnh Tịch Chiếu như trút được gánh nặng lau mồ hôi trên đầu, mở miệngnói:"Được rồi, ngày mai ta sẽ dẫn hắn đi Vân Sát Bảo."

"Ta cũng đi!" HoaThiên Lang nắm tay Lâm Hạo Dương:"Ta muốn đi cùng hắn."

"Ngươi đi cùng hắnlàm gì?" Lãnh Tịch Chiếu chậm rãi thu dọn hộp châm cứu:"Chẳng lẽ ngươi muốn chờhắn thật vất vả tỉnh lại, nhìn thấy ngươi, sợ tới mức ngất đi lần nữa?"

"Ngươi......" HoaThiên Lang nhìn Lãnh Tịch Chiếu nghẹn lời, ba người từ nhỏ lớn lên cùng nhau,đây là lần đầu tiên hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình.

"Ngươi về ThịnhKinh đi, ta đưa hắn đi là được." Lãnh Tịch Chiếu thở dài, đứng lên vỗ vỗ vai yan ủi:"Ta biết trong lòng ngươi không bỏ xuống được, không phải ta muốn làm khódễ ngươi, các đại thần trong triều đã sớm tính xong ngày lễ yến khánh công,ngươi phải lập tức trở về, nếu là bởi vì Hạo Dương mà đem trọng thần cùng cácsứ giả quốc gia Thiên Lang đẩy sang một bên, sẽ chỉ làm Hạo Dương càng khôngdám nhìn nhận ngươi, miệng lưỡi người đời đáng sợ, mấy năm nay, trong lòng hắntuyệt đối khổ sở hơn ngươi."

Hoa Thiên Langnghe vậy trong lòng tê rần, cúi đầu nhìn Lâm Hạo Dương không nói gì.

"Ngươi chỉ biếtngươi yêu hắn, nhưng ngươi có vì hắn mà suy nghĩ hay không." Lãnh Tịch Chiếungồi ở trên ghế, chậm rãi đem toàn bộ lời nói đặt ở trong lòng nhiều năm nói racho Hoa Thiên Lang nghe:"Ngươi không thiết hậu cung, chiếu cáo thiên hạ nóingươi đã có người trong lòng, dân chúng đã sớm biết người ngươi nói là HạoDương, ngươi là thiên tử, không ai dám nói ngươi cái gì, nhưng Hạo Dương hảohảo đoan chính cũng bị người ta nói là yêu mị hoặc quân, nói càng khó nghe hơnlà công phu hắn ở trên giường rất cao, dựa vào tài năng hằng đêm xuân đem ngươimê hoặc."

"Ai nói ?! Trẫmtru di cửu tộc hắn!" Hoa Thiên Lang giận dữ.

"Diệt đi, chờngươi diệt xong cửu tộc, tội danh của Hạo Dương lại nhiều thêm một cái." LãnhTịch Chiếu lắc đầu:"Ngươi cho rằng hắn mấy năm nay liều chết liều sống bán mạngcho ngươi là vì cái gì? Một là muốn giúp ngươi trấn thủ giang sơn, hai chính làmuốn cho dân chúng ít nhàn thoại đi a, để cho dân chúng biết hắn không phải dựavào thứ gì xấu xa mà mê hoặc ngươi, hắn không có hại nước hại dân, hắn thật sựcó thể giúp giang sơn của ngươi."

Hoa Thiên Langngây người, kinh ngạc nói:"Hắn cho đến bây giờ không hề nói với ta......"

"Ngươi muốn hắnnói như thế nào? Hắn toàn tâm toàn ý nghĩ cho ngươi bớt đi gánh nặng, bản thânthay ngươi gánh biết bao nhiêu ngươi có biết không?" Lãnh Tịch Chiếu nói xongbắt đầu thay Lâm Hạo Dương kêu oan:"Mấy năm nay ngươi ban bố chính lệnh, hiệuquả tốt thì dân chúng nói ngươi là Quân vương tài đức sáng suốt, không tốt thìnói là vì Hạo Dương mê hoặc quân tâm, ra ngoài ăn cơm đều có người ở sau lưngchỉ trỏ, hắn hảo hảo một người phải lao tâm lao lực đến cuối cùng cũng phảithay ngươi gánh vác những ủy khuất này? Hắn chỉ muốn ngươi yêu hắn, không cầnHoàng đế mang cả thiên hạ đi yêu hắn, ngươi hiểu hay không a?"

"Ngươi đừng nói......"Hoa Thiên Lang thanh âm run nhè nhẹ, trong lòng như có đao cứa từng đoạn, cảmgiác đau đớn dị thường chân thật, máu chảy đầm đìa, cũng nghe không vô nữa.

"Hắn ngay cả yêucũng không dám yêu, vì ngươi cả ngày sống cẩn cẩn thận thận, thay ngươi chắngió che mưa đem ngươi bảo hộ thật tốt, kết quả còn bị ngươi hại thành như vậy,quen ngươi hắn đúng là nhận đủ xui xẻo!" Lãnh Tịch Chiếu càng nói càng tứcgiận, hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài:"Hắn cần tĩnh dưỡng! Ngươi đừng ở bên cạnhquấy rầy hắn!!"

"Đứng lại!"HoaThiên Lang gọi hắn lại.

Lãnh Tịch Chiếunghe vậy chân mềm nhũn, trong lòng mới phản ứng lại -- Xong rồi xong rồi, mắnglấy mắng để, đã quên Hoa Thiên Lang là Hoàng đế...... Chỉ một thoáng đại não trốngkhông, một thanh âm lạnh lùng nói ngươi phải kiên trì nguyên tắc nha! Ngươikhông sai a! Vốn là lỗi của Hoàng đế a! Ngươi không được khuất phục thế lực hắcám, Dương Dương là hảo huynh đệ của ngươi! Ngươi phải thay hắn mở rộng chínhnghĩa!!! Một thanh âm khác nói ngươi là đồ ngu sao? Hai người bọn họ là đanggiận dỗi, ngươi tại sao lại muốn làm vật hi sinh a, này không phải là ăn norửng mỡ sao...... Nhanh nước mắt lưng tròng nhận sai đi a!

"Cảm ơn ngươi."Hoa Thiên Lang thật lòng nói:"Cảm ơn ngươi cứu hắn, cũng cảm ơn ngươi nguyện ýnói cùng ta."

"Ách......" Đang suynghĩ miên man Lãnh Tịch Chiếu lại bị hoảng sợ, phản ứng lại thì xoa xoa ngực đira ngoài, nghĩ rằng gần vua như gần cọp, hôm nay nhất định phải ăn cho thậtngon để an ủi bản thân......

48, Tướng tích

Sáng sớm ngày hômsau, Lãnh Tịch Chiếu liền cùng nhóm Dạ Lan San mang theo Lâm Hạo Dương trở vềVân Sát Bảo, Hoa Thiên Lang nhẹ nắm Ngư Trường Kiếm Lâm Hạo Dương trong tay,nhìn chiếc xe ngựa kia chậm rãi biến mất nơi cuối đường, đứng đó mãi không muốnquay về.

"Hoàng Thượng."Ngô Uy tiến lên hỏi:"Đại quân đã chuẩn bị xong, khi nào thì khởi hành?"

"Lập tức!" Hoa Thiên Lang nhàn nhạt nói, quay đầu đi về --Hạo Dương, chờ ta sắp xếp ổn thỏa chuyện trong triều, sẽ đến Vân Sát Bảo đónngươi về nhà, con đường sau này, chúng ta cùng nhau đi.

Trong xe ngựa,Lãnh Tịch Chiếu mở đôi môi tái nhợt của Lâm Hạo Dương ra, cẩn thận đút đan dượccho hắn.

"Đúng rồi, mấyngày nay không thấy Lâm đại ca." Thần Tử Việt một tay nâng cằm một tay gãi đầu:"Đi đâu?"

Lãnh Tịch Chiếubĩu môi:"Không biết, sau lần y biết Hạo Dương đã được tiên sinh cứu thì đã đirồi, nói là từ rày về sau đánh giặc cũng không cần y hỗ trợ nữa, muốn đi TâyNam gặp bằng hữu cũ."

"Y cũng sống thậttiêu sái." Thần Tử Việt đưa tay đặt lên trán Lâm Hạo Dương:"Vẫn còn nóng, hắnrốt cuộc bị làm sao vậy, sao tự dưng lại phát độc?"

Lãnh Tịch Chiếu corút khóe miệng, không trả lời, tâm nói tướng quân bị Hoàng đế cường bạo, truyềnra ngoài các lão thần trong triều phỏng chừng đều phải thắt cổ tự tử.

Dạ Lan San dùngtốc độ nhanh nhất đánh xe ngựa chạy về Vân Sát Bảo, cho người dẫn Lãnh TịchChiếu và Lâm Hạo Dương đến khách phòng trước, còn mình nắm dây cương Ô Vân ĐạpTuyết chậm rãi đi về chuồng, Ô Vân Đạp Tuyết hiếm khi trừng mắt mắt với y, dọcđường đi thường xuyên đá hậu phì mũi.

"Yêu." Dạ Lan Sanbật cười, đưa tay sờ sờ đầu nó:"Giận? Không muốn làm ngựa a?"

Ô Vân Đạp Tuyếtxoay người, để lại cho Dạ Lan San một cái mông.

"Được rồi đượcrồi!" Dạ Lan San tính tình tốt dỗ nó:"Ta còn là Bảo chủ nha, ngay cả ta còn làmngười đánh ngựa, ngươi còn uốn éo cái gì!"

Thần Tử Việt trắngmắt liếc Dạ Lan San, đi lên ôm lấy cổ Ô Vân Đạp Tuyết cọ a cọ, từ trong lònglấy ra bánh hạnh nhân đường đút nó:"Tiểu Ô ngươi có phải muốn lấy vợ không nha?"

Ô Vân Đạp Tuyếtquay đầu nhìn Thần Tử Việt một cái, chớp chớp mắt.

"Vậy ngươi cảmthấy Tiểu Bạch của ta thế nào?!" Thần Tử Việt ánh mắt tỏa sáng, vẻ mặt hưngphấn chỉ cho nó xem:"Ngươi xem ngươi xem, chính là Tiểu Bạch mã kia, có phảirất được hay không?"

Không đợi Ô VânĐạp Tuyết có phản ứng, Dạ Lan San kéo Thần Tử Việt qua dựng râu trợn mắt:"Khôngđược! Ngựa của ta là tuyệt thế danh câu, chỉ có thể ngộ không thể cầu, ngươi cưnhiên muốn nó cùng Tiểu Bạch mã mua mấy lượng bạc dưới chân núi của ngươi laigiống?!"

Thần Tử Việt nghevậy lập tức bão lệ, xoay người ôm Tiểu Bạch mã khóc hu hu:"Tiểu Bạch a, vi phụthực xin lỗi con, con vẫn là chết tâm đi, người trong lòng của con xuất thângiàu có, chúng ta trèo cao không nổi......"

Dạ Lan San cườiđau bụng, chỉ vào Thần Tử Việt nói không nên lời.

Ô Vân Đạp Tuyếtmắt trợn trắng, lắc lư thân mình vào chuồng, lười nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình.

Hai người ở phíasau núi cãi nhau hành hạ đến nửa ngày, Thần Tử Việt rốt cục mới yên tĩnh lại,mềm nhũn gục vào trong lòng Dạ Lan San làm nũng:"Tiểu Hắc ta mệt, không muốnđi."

"Hôn một cái ta sẽcõng ngươi về." Dạ Lan San cúi người đem má đến trước mặt Thần Tử Việt, khôngbuông tha một cơ hội sỗ sàng.

"Ta có thể chết,nhưng không thể khuất nhục! Ta tuyệt không bán rẻ nhan sắc cho loại người ác bángại bần ái phú như ngươi!" Thần Tử Việt chơi không đủ, nhất thời hưng trí,đứng lên tiếp tục chỉ vào Dạ Lan San, vẻ mặt chính nghĩa.

Dạ Lan San rấtphối hợp, tay nâng cằm Thần Tử Việt cười:"Bộ dạng không tồi, theo đại gia đi,thế nào? Cho ngươi cả đời mặc kim ngân ăn uống hưởng lạc, hưởng vinh hoa phúquý vô tận."

"Mơ tưởng!" ThầnTử Việt anh dũng bất khuất hai tay chống nạnh:"Ta năm hai tuổi đã có ngườitrong lòng, nhất định không khuất phục tên tặc tử nhà ngươi!"

Dạ Lan San khôngnói gì, cười tà ôm Thần Tử Việt, một tay thuần thục chạy xuống phía dưới sờ soạng.

"Nương a!" Thần TửViệt bị tay y trượt vào khố kinh hồn phi phách tán:"Ngươi ngươi ngươi làm thật?"

"Ngươi nghĩ sao?"Dạ Lan San đem hắn ấn lên trên thân cây hung tợn nói:"Mau vịn cây nằm sấp xuốngcho đại gia ta!"

"Ta...... Ngươi...... Dừngtay a......!!!" Thần Tử Việt dở khóc dở cười, tay muốn nắm chặt đai lưng mình, kếtquả đương nhiên là thất bại.

"Không được lộnxộn, dang chân ra, đại gia ta muốn ngươi đã lâu." Dạ Bảo chủ quá nhập vai, saymê làm lưu manh cảm thấy không cách nào tự kềm chế được, ảo tưởng mình đang làsiêu cấp đại lưu manh đang đùa giỡn nam tử nhà lành, vung tay áo lên hai nhátliền cởi tiểu khố Thần Tử Việt, còn thuận tiện nhéo cái mông nhỏ trơn nhẵn mọngnước.

"...... Nơi này làphía sau núi, vạn nhất có người nhìn thấy...... A, ngươi chậm một chút a...... Nha......Ân......" Thần Tử Việt khóc không ra nước mắt, cuối cùng hiểu được cái gì gọi là tựlàm bậy không thể sống, vì vậy rõ như ban ngày, tiểu thiếu gia của Thần gia ở dướidương quang ấm áp, tựa vào trên cây bị ác bá ăn không còn một mảnh.

Dạ Lan San chỉ cảmthấy ở trong cơ thể Tiểu Việt vô cùng nóng bỏng, hơn nữa tiếng rên rỉ vỡ vụncủa hắn, chỉ cần nghĩ tới người mà làm khắp thiên hạ kinh diễm chỉ có một mìnhy có được, nói không có hư vinh tuyệt đối là giả dối, bất tri bất giác tăngthêm lực đạo dưới thân, có một chút ý tứ đấu đá, thầm nghĩ ở mỗi một nơi trênthân thể hắn đều phải lưu lại ấn ký của mình.

"Tiểu Hắc......" ThầnTử Việt có chút chịu không nổi, hai chân khẽ run run, cắn môi ủy ủy khuất khuấtquay đầu, thủy quang trong mắt lưu chuyển, chỉ liếc mắt một cái Dạ Lan San liềnsuýt nữa hít thở không thông, cảm thấy trước mắt chợt lóe bạch quang, nhất thờithoải mái hồn phi thiên. Cảm nhận được người phía sau phóng thích, Thần Tử Việtrốt cuộc chịu không nỗi nữa, chân mềm nhũn ngã xuống đất, Dạ Lan San nhanhnhóng tiếp được hắn ôm vào trong lòng, giúp hắn buộc lại y phục lỏng lẻo, cốnhịn cười vỗ vỗ hai má còn phiếm đỏ:"Giận?"

Thần Tử Việt đứngở tại chỗ né tránh y, cắn răng ứa nước mắt.

"Ha ha ha......" DạLan San rốt cục nhịn không được, cười gập thắt lưng.

"Ngươi khi dễta!!" Thần Tử Việt căm tức Dạ Lan San.

"Đến, cười mộtcái!" Dạ Lan San ôm cổ hắn xoa xoa.

Thần Tử Việt cắnrăng, một quả đấm nhỏ ở trước mũi Dạ Lan San vung a vung.

"Yêu, tính tìnhthật dữ dội nha, chúng ta lại đến một lần nữa." Dạ Lan San cười xấu xa tay lạisờ loạn Thần Tử Việt trong lòng.

"Đại hiệp tha mạnga!" Thần Tử Việt bị dọa thành công, kêu thảm đầu hàng lưu manh, hai tay gắt gaobảo vệ cái mông chịu đủ tàn phá run run.

Dạ Lan San bậtcười, kéo hắn vào trong lòng, ôn ôn nhu nhu cúi đầu hôn xuống, trong lúc dâydưa chỉ cảm thấy đôi môi Thần Tử Việt mềm mại ngọt ngào, ngậm vào rồi bất luậnthế nào cũng không muốn buông ra, vươn đầu lưỡi dò xét cặn kẽ mỗi một góc mẫncảm, trên mặt không còn vẻ trêu đùa như trước, trong mắt trong lòng, đều làthương yêu và thâm tình.

Thần Tử Việt bịhôn đến chóng mặt, vô ý thức nhắm lại hai mắt, lông mi dài nhẹ nhàng che phủ, ởtrong lòng Dạ Lan San ôm ấp ấm ôn nhu, đầy hạnh phúc nhưng cũng lòng cũng vôcùng chua xót, thật vất vả mới buông nhau ra, trên mặt lại sớm đầy nước mắt.

"Sao lại khóc? Cóphải vừa rồi ta làm đau ngươi hay không?" Dạ Lan San nhíu mày, hôn nhẹ hai mắtđẫm lệ của hắn:"Giận thật?"

"Không phải." ThầnTử Việt trong lòng khó chịu, ôm cổ Dạ Lan San, rốt cuộc nhịn không được khócthành tiếng:"Tiểu Hắc ta thích ngươi, người ta thích nhất chính là ngươi, từnhỏ ta đã thích ngươi."

"Ta biết." Dạ LanSan đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn:"Ta cũng biết."

Thần Tử Việt ngheđược thanh âm ôn nhu của Dạ Lan San, càng khóc lợi hại:"Ta không muốn tách khỏingươi, ta muốn ở cùng ngươi."

"Chúng ta đươngnhiên sẽ ở cùng nhau cả đời." Dạ Lan San xoay người, nhẹ nhàng ôm hắn bay lêntrên tiểu trúc lâu, ngồi trên ghế đem hắn ôm chặt vào lòng, cúi đầu hônhắn:"Đừng khóc, có ta ở đây, sẽ không sao."

Thần Tử Việt cắnmôi lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, muốn đưa tay sờ mặt Dạ Lan San, nhưng vẫn phátrun.

"Cho nên, chuẩn bịxong đem tất cả mọi chuyện nói cho biết sao?" Dạ Lan San nắm lấy tay hắn áp vàomặt mình, nhẹ giọng hỏi:"Nói ra, để ta cùng ngươi gánh vác, được không?"

Thần Tử Việt sửngsốt nháy mắt mấy cái, trên mặt còn nước mắt lại nhếch môi cười:"Ngươi mới làngười xấu, đã sớm đã nhìn ra đúng hay không?"

Dạ Lan San lấy taylau nước mắt hắn:"Ta thích ngươi như vậy, sao có khả năng nhìn không ra, lúcĐoạn Đoạn và Gia Cát thành thân ta đã phát hiện có gì đó không đúng, trừ bỏ tavà Đoạn Tinh, không ai có thể trong một thời gian ngắn bắt được ám khí ThiênTinh lão nhân, hơn nữa sau vài chuyện, từ từ cũng đoán được một chút. Ta chỉmuốn, một ngày nào đó, ngươi nghĩ thông suốt, Tiểu Việt, nói cho ta biết đượckhông?"

"Ân." Thần Tử Việtgật gật đầu, rũ mắt dựa vào trong lòng y, chậm rãi mở miệng nói:"Lúc ở địa cungchuyện ta nói đều là sự thật, chính là lúc Gia Cát thúc thúc phong bế nội lựccủa ta, còn chưa đến nửa tháng cổ nội lực kia đã bắt đầu ở trong cơ thể ta chạyloạn khắp nơi, căn bản không ngăn được, cha ta không còn cách nào khác đànhphải dạy ta một bộ tâm pháp nội công, để ta tự mình hóa giải cổ trắc khi trongcơ thể."

"Nội công gì?" DạLan San cẩn thận giúp hắn chỉnh tóc.

"Xích Viêm Tiên."Thần Tử Việt cười khổ:"Lúc ấy ta chỉ có mấy tuổi, lại có nội thương, vốn khôngnên luyện loại nội lực chí dương này, nhưng Gia Cát thúc thúc nói, luyện takhông nhất định phải chết, nhưng không luyện ta nhất định sẽ chết."

"Sau đó ngươi liềnluyện?" Dạ Lan San nhíu mày, Ám Đao cùng Xích Viêm Tiên là hai đại tuyệt họcnghĩa phụ nghĩ ra, lúc trước sở dĩ dạy cho mình Ám Đao, là bởi vì nội công XíchViêm Tiên quá mức bá đạo độc ác, ngay cả mình còn chịu không nổi, lúc ấy TiểuViệt làm sao để kiên trì được?

"Luyện, luyện lúcsau ta cư nhiên không chết, ngược lại còn luyện thành. Nhưng Xích Viêm Tiên quámức ngoan độc, phụ thân sợ truyền ra sẽ rước họa vào thân, nên để cho ta làm bộnhư không biết võ công, cũng không cho ta nói với bất kỳ ai." Thần Tử Việt tayôm chặt Dạ Lan San:"Kết quả có một buổi tối ta đột nhiên hộc máu, Gia Cát thúcthúc thay ta xem thì nói nội lực của ta mạnh, cơ thể ta chịu không nổi, sau đóhắn giúp ta châm cứu, ngâm mình trong Tuyết Dao Trì suốt ba ngày ba đêm, mớiđem mạng của ta lượm về, sau đó hắn nói thân thể của ta cũng cũng chỉ có thểnhư vậy, có thể sống bao nhiêu tuổi, chỉ có thể xem mệnh của ta."

"Tuyết Dao Trì?"Dạ Lan San mở to mắt:"Địa cung kia?"

"Ân." Thần Tử Việtđỏ mặt gật đầu:"Đó là nơi tổ tiên Thần gia tu luyện, rơi vào tay phụ thân lạikhông sử dụng, nói là hao tài tốn của không có tác dụng gì."

"Cho nên ngày đóngươi cố ý dẫn ta đến đó, ân?" Dạ Lan San đưa tay nhẹ nhàng xoa má hắn, buồncười nhìn hắn.

"......" Thần Tử Việtđem mặt vùi vào trong lòng Dạ Lan San:"Ta cảm thấy ta đã sắp không áp chế đượctrắc khí trong cơ thể nữa, cho nên mới...... Ta thích ngươi, ta không muốn hối hận."

Dạ Lan San nhìn cổgáy Thần Tử Việt bởi vì xấu hổ mà phiếm hồng, cười khẽ lắc đầu, đỡ hắn ngồixong:"Đứa ngốc, cần gì tốn công như vậy, còn làm chính từ trên núi lăn xuống,ta còn nghĩ ngươi sắp điên rồi, tùy tiện nháy mắt với ta là được rồi, ta nhấtđịnh mắc câu."

Thần Tử Việt mặtđỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói:"Người được phái đi đón ngươi là ta đánh ngất, ta vốnmuốn đi đón ngươi, kết quả Đoạn Tinh không cho ta mới giận dỗi. Còn có lầnHoàng Thiên Sở, ta luyến tiếc ngươi, cho nên vẫn lén đi theo ngươi, còn có rấtnhiều chuyện, còn có......"

"Còn có ngươi mộtmình lén đi đối phó Tây Đằng Lâm?" Dạ Lan San tay nâng cằm hắn nhìn thẳng.

"A?" Thần Tử Việtmở to miệng:"Này ngươi cũng biết?"

"Không có biệnpháp ~" Dạ Lan San vô tội chớp mắt:"Ta quá lợi hại, quân Mạc Bắc căn bản khôngcản ta được bao lâu, kết quả ta sốt ruột đánh giặc xong chạy về, hạ nhân lạinói tiểu vương gia không ở đây, có người thấy ngươi đi về hướng bắc, vì vậy tamột mình đuổi theo lại vừa vặn nhìn thấy ngươi gỡ cánh tay người ta, ta sợ khira ngoài sẽ bị ngươi hủy đi, đành lại phải chạy về giúp Hoa Thiên Lang giếtđịch, chờ ngươi về rồi mới dám đi tìm ngươi."

"Ta đã gắn khớp xươnglại cho hắn rồi......" Thần Tử Việt lầm bầm.

"A......" Dạ Lan Sancười khẽ, tay ôm hắn:"Không sao, dù ngươi ra sao ta cũng thích, nội lực ngạomạn của ngươi ra sẽ giúp ngươi điều dưỡng, được không?"

"Ân." Thần Tử Việtôm lấy Dạ Lan San, cảm thấy từ trước đến nay không có cảm giác an toàn, trướcđây mỗi lần nội lực thăng tiến, toàn thân khó chịu giống như bị lửa đốt, lúc ýthức hỗn loạn không chịu nổi, lại xuất hiện hình ảnh Dạ Lan San cúi đầu cườivới mình.

Một lát sau, DạLan San vỗ vỗ Thần Tử Việt, nói:"Vậy võ công ngươi rốt cuộc lợi hại tới mứcnào?"

Thần Tử Việt cườikhẽ, chỉ vào nóc nhà:"Có thể đánh thắng ngươi hay không ta không biết, nhưng ítnhất có thể thắng được tên thiên hạ đệ nhị nghe lén."

"Ách......" Đoạn Tinhbị bắt hiện thân, từ trên mái nhà nhảy xuống:"Cái kia...... Ta không phải cố ý nha,chỉ là Gia Cát bảo ta tới tìm các ngươi, nói là thương lượng chuyện trị thươngcho Lâm tướng quân......"

"Trở về thôi." DạLan San ôm Thần Tử Việt đứng lên, Đoạn Tinh gãi gãi đầu đầy bụi đuổi theo.

"Này, võ côngngươi thật sự rất lợi hại?" Đoạn Tinh nhịn không được lòng hiếu kỳ, chồm quahỏi Thần Tử Việt.

Thần Tử Việt nhắmmắt dựa vào trong lòng Dạ Lan San không nói gì, chỉ là tùy tay sờ soạng cánhtay Đoạn Tinh, Đoạn phó bảo chủ nhất thời cảm thấy cánh tay mình như bị một trậnhỏa thiêu đốt, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn tay áo bên trái của mình nháymắt biến thành tro tàn, từng mảnh từng mảnh chậm rãi bay xuống.

49, Tịch Chiếu

Dạ Lan San ôm ThầnTử Việt trở lại tiểu viện, đặt hắn ở trên giường ôn nhu hôn lên trán một cái,nhẹ giọng nói:"Ta bảo bọn họ chuẩn bị nước tắm, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờta từ chỗ Gia Cát về giúp ngươi tắm rửa được không?"

Thần Tử Việt ngoan ngoãn gật gật đầu, nhắm mắt lại ngủ.

Dạ Lan San đi theoĐoạn Tinh đến khách phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu đang nắmtay áo Gia Cát nhảy tới nhảy lui, cười toe tóet.

"Ngươi làmgì!"Đoạn Tinh tức giận, đi lên kéo Gia Cát ra phía sau mình.

Lãnh Tịch Chiếulại một lần nữa bị ghét bỏ thành công, kinh ngạc khụt khịt:"Tiên sinh nói cóthể cứu Hạo Dương, ta nhất thời cao hứng......"

"Ngươi cao hứngcái gì!" Gia Cát trừng hắn:"Người hành nghề y, không được xúc động mạnh, ngaycả điểm ấy cũng không biết?"

"Ta sai rồi......"Lãnh Tịch Chiếu muốn khóc.

"Được rồi đượcrồi." Dạ Lan San nhìn không được, đi lên nói giúp:"Hai ngươi sao lại hùa nhaukhi dễ người. Lâm tướng quân rốt cuộc thế nào ?"

Gia Cát nháy mắtmấy cái, quay đầu nhìn Đoạn Tinh:"Có thể cứu, tàn độc mà thôi, có thể bức ra."

"Có thể cứu thìcứu, ngươi nhìn ta làm gì? Muốn ta cứu hắn?" Đoạn Tinh bị nhìn không hiểu rasao.

Gia Cát mím môilắc đầu, đề bút viết một phương thuốc cho hạ nhân đi sắc dược, còn mình cầmchâm chuẩn bị.

"Có cần ta giúpngươi truyền chút nội lực hay không?" Đoạn Tinh trong lòng chột dạ, đi lên cọcọ Gia Cát.

Gia Cát lắcđầu:"Không cần, lần này không cần nội lực, ngươi cùng Bảo chủ ra ngoài trướcđi, đừng cho người ngoài vào, hai canh giờ là tốt rồi."

"Vậy là được rồi."Đoạn Tinh nhẹ nhàng thở ra, cùng Dạ Lan San đi ra ngoài.

"Tiên sinh, bộchâm này thật mảnh nha." Lãnh Tịch Chiếu một bên hỗ trợ nâng Lâm Hạo Dương dậymột bên mở miệng:"Lúc trước chưa từng thấy qua."

"Ân." Gia Cát gậtgật đầu:"Xích Kiều Châm, đây là cha ta truyền cho ta, chưa bao giờ dùng qua."

"Cái gì?" LãnhTịch Chiếu há to miệng:"...... Ta chỉ xem qua từ dã sử, không nghĩ tới nó có thật?Ta còn nhớ rõ trong sách có ghi, Xích Kiều Châm chỉ có thể dùng cùng Xích KiềuHoa mới có công hiệu...... Chẳng lẻ tiên sinh có Xích Kiều Hoa?"

Gia Cát cười cười,không nói gì, cầm châm bắt đầu cẩn thận tìm huyệt vị trên người Lâm Hạo Dương.

Lãnh Tịch Chiếuthấy thế thức thời ngậm miệng lại, thấy cánh tay Gia Cát trắng nõn thon dài,móng tay sạch sẽ, người lại nhàn nhạn mùi dược, linh hoạt dị thường, đi châm độmạnh yếu khống chế vừa đủ, một đường nước chảy mây trôi không có chút lệch lạcnào, nhìn như đơn giản, nhưng cùng học y Lãnh Tịch Chiếu lại biết, có thể luyệnthành công phu này, không luyện tập qua mấy ngàn mấy vạn lần tuyệt đối khôngđược như thế, thiên hạ đệ nhất thần y quả nhiên danh bất hư truyền.

Hai canh giờ rấtnhanh đã trôi qua, Gia Cát thở ra, lau mồ hôi trên trán rồi xem mạch đập LâmHạo Dương, khẽ gật đầu.

"Không sao rồi?"Lãnh Tịch Chiếu trong lòng vui vẻ.

"Còn có bước cuốicùng." Gia Cát lắc đầu cười khổ.

Ngoài cửa, ĐoạnTinh dựa vào cửa chờ vô cùng lo lắng, hạ nhân dè dặt bưng một chén canhlại:"Phó Bảo chủ, canh người phân phó đã làm xong."

Đoạn Tinh nhậnlấy, nghĩ thầm không phải nói hai canh giờ sao? Sao còn chưa ra? Giữa trưa ănkhông bao nhiêu, không chừng đói bụng lắm. Đang nghĩ tới, thì thấy cửa được mởra "Chi nha" một tiếng, mắt Lãnh Tịch Chiếu sưng tấy:"Đoạn phó bảo chủ......"

"Làm sao vậy?"Đoạn Tinh chấn động vội vọt vào, chén canh trong tay "Xoảng" một tiếng rơi trênmặt đất dập nát -- Gia Cát nhắm hai mắt tựa vào đầu giường, sắc mặt khó coi dọangười, tay áo bên phải được xắn lên cao, trên cổ tay quấn đầy băng trắng, vẫn cònđang rỉ máu.

"Chuyện gì xảyra?" Đoạn Tinh đi lên ôm y vào trong lòng, quay đầu nổi giận đùng đùng nhìnLãnh Tịch Chiếu.

"Tiên sinh nói lúccòn nhỏ đã ăn Xích Kiều Hoa, máu trở thành thành phần Xích Kiều Hoa, Hạo Dươngchỉ có uống máu y, mới có thể cứu về......" Lãnh Tịch Chiếu cúi đầu không dám nhìnĐoạn Tinh.

"Ngươi......!!" ĐoạnTinh vừa vội vừa giận, trong lòng một cỗ tà hỏa lung tung đấu đá lại không cónơi phát tiết:"Y chảy bao nhiêu máu?!"

"Ba...... Ba ly......"Lãnh Tịch Chiếu run run chỉ vào cái ly bên giường.

Đoạn Tinh vừa nhìnthấy thiếu nữa tức chết -- Cái đó mà gọi là ly rượu, rõ ràng là một cái chénnhỏ, trong chén còn có vết máu nhợt nhạt, đỏ đến chói mắt. Nghĩ tớinó là từ trong thân thể Gia Cát chảy ra, Đoạn Tinh nhất thời cảm thấy đaulòng đến chết, mắt không tự chủ được đỏ bừng, ôm người trong lòng không biếtnên làm cái gì mới phải.

"Tiên sinh nói ykhông sao, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm sẽ tỉnh, ta...... Tangày mai sẽ đổi dược cho tiên sinh......" Lãnh Tịch Chiếu chưa bao giờ thấy Đoạn Tinhnhư vậy, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán.

Đoạn Tinh bìnhphục cảm xúc một chút, lắc đầu nhẹ nhàng ôm y trở về phòng, không dám nhìnmiệng vết thương trên tay phải y, ngồi ở bên giường nâng tay chậm rãi truyềnnội lực cho y, cảm thấy thân hình y không còn lạnh phát run nữa trong lòng mớithoáng dễ chịu, nhẹ cầm tay y thấp giọng nói:"Ngủ đi, ta cùng ngươi."

Buổi sáng ngày hômsau, Lâm Hạo Dương mơ mơ màng màng mở mắt, Lãnh Tịch Chiếu vẫn trông chừng ởbên cạnh hắn vô cùng vui mừng, vội vàng hỏi:"Ngươi cảm giác thế nào?"

Lâm Hạo Dương quayđầu nhìn bốn phía, giọng khàn khàn mở miệng:"Đây là đâu?"

"Vân Sát Bảo."Lãnh Tịch Chiếu rót nước cho hắn:"Ngươi hôn mê ta trị không được, liền đemngươi đưa đến đây, là Gia Cát tiên sinh chữa cho ngươi."

Lâm Hạo Dương rũmắt xuống, không nói thêm gì nữa.

"Cái kia......" LãnhTịch Chiếu nhìn sắc mặt của hắn thật cẩn thận mở lời:"Hoàng Thượng y vốn muốnđến, nhưng ta bảo y trở về ...... Y nói chờ y xử lý xong chuyện trong triều sẽ đónngươi về."

"......"

"Hạo Dương." ThấyLâm Hạo Dương vẫn không nói gì, Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở bên giường nhẹ nhàng thởdài:"Ta biết ngươi giận, nhưng nhiều năm như vậy, tâm ý của y ngươi cũng biết,y thương ngươi, nhưng lại không biết nên dùng phương pháp gì, lần này là sợ mấtngươi, mới có thể......"

"Ta biết." Lâm HạoDương khàn giọng nói :"Ta khi nào thì khỏi?"

"Hai tháng đi."Lãnh Tịch Chiếu thay hắn đắp chăn:"Ngươi an tâm ở Vân Sát Bảo dưỡng hai tháng,đến lúc đó Hoàng Thượng hẳn là xử lý xong việc đến đón ngươi hồi cung."

Lâm Hạo Dương nhắmmắt lại, cảm thấy đau đầu chết đi được.

Lãnh Tịch Chiếuthở dài, tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho hắn:"Khoan ngủ,ngồi dậy ăn một chút gì đi. Dù trong lòng ngươi nghĩ như thế nào,dưỡng tốt thân thể rồi nói sau."

"Cảm ơn ngươi."Lâm Hạo Dương tái nhợt cười cười.

Lãnh Tịch Chiếucũng cười cười, dìu hắn ngồi dậy dựa vào cái đệm sau lưng, bưng chén cháo nấuvới dược hạ nhân vừa đem đến đút cho hắn:"Khách khí làm gì, lúc nhỏ ta ở trongHoàng cung lạc đường, bị Tam hoàng tử khi dễ, mùa đông lớn còn đem ta đến hồ nước,là ngươi cùng Hoàng Thượng cứu ta, từ đó trở đi, ta liền xem hai người là huynhđệ ."

Lâm Hạo Dươngkhiêu mi -- Trước đây mình đi theo Hoa Thiên Lang đến Ngự hoa viên xem tuyết,chợt nghe phía trước có một nhóm người cười vang, đến gần thì thấy Tam hoàng tửHoa Thiên Diệu dẫn theo một đôi tiểu thái giám đang ném đá vào hồ nước, mộttiểu nam hài đứng ở trong nước tới thắt lưng, chật vật không chịu nổi oa oakhóc loạn.

"Cứu ngươi là y,không phải ta." Nhớ tới tình cảnh lúc đó, Lâm Hạo Dương không kìm lòng đượccong khóe môi, lúc ấy Hoa Thiên Lang còn nhỏ, trên đầu còn đội mũ vải bông tiểuhổ, lại chỉ dựa vào ánh mắt sắc bén mà làm cho Tam hoàng tử cao lớn tự độngnhảy xuống nước, đem Lãnh Tịch Chiếu bế ra, ba tuổi khán lão, đại khái gọi làkhí chất đế vương, là có từ nhỏ đi.

"Y từ nhỏ đãthương ngươi, luôn vì ngươi mà khi dễ ta!" Lãnh Tịch Chiếu căm giận ném cáimuỗng vào trong chén:"Trước đây ngươi chỉ nhìn ngọc bội của ta nhiều một chútmà y đã muốn đoạt lấy cho ngươi, sợ ta lấy lại còn ở bên trên khắc tên củangươi. Ngươi bị Thái Phó phạt chép sách đều bắt ta giúp ngươi viết. Lén chuồnđi chơi cũng mua đồ cho ngươi rồi bắt ta ôm. Ngươi ăn cơm chưa no ta sẽ khôngđược dừng đũa, còn luôn ném vào chén ta những món ngươi không thích ăn......" LãnhTịch Chiếu càng nói càng giận:"Ngươi không những không giúp, còn cùng y khi dễta!"

Lâm Hạo Dương bịbộ dáng của hắn chọc cười:"Ngươi sao lại giận dai như vậy, ta về sau không phảilại mua ngọc bội cho ngươi sao, chép sách ta cũng tự mình chép, đi ra ngoàichơi mua đồ ta đều cho ngươi một nửa, ăn cơm y gắp cho ta ta không muốn ăn lạikhông dám nói, mỗi lần lén gắp ra còn bị phát hiện......"

"Nói thì nói,ngươi không phát hiện những món ngươi lựa ra không ăn, lần sau y tuyệt đốikhông gắp lại cho ngươi sao?" Lãnh Tịch Chiếu đút hắn ăn xong một ngụm chúccuối cùng, chân thành nói:"Ngươi không chịu đem tâm sự nói cho y biết, y đànhphải tự đoán, ngươi không thích ăn cái gì y có thể phát hiện có thể sửa, nhưngcòn chuyện khác? Ngươi nếu vẫn không chịu nói, y dù cố gắng đến đâu cũng khôngthể đoán được."

Lâm Hạo Dương nghevậy có chút kinh ngạc nhìn Lãnh Tịch Chiếu.

Lãnh Tịch Chiếugiúp hắn lau miệng:"Ta biết, ngươi không chịu nói cho y biết ủy khuất của ngươilà vì ngươi cảm thấy y là thiên tử, y phải sống vì khắp thiên hạ mà không phảivì một mình ngươi, ngươi chỉ là muốn giúp y đánh giữ giang sơn, không muốn trở thànhgánh nặng của y. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, y kỳ thật cũng là người,bận rộn cả ngày trở về, người y muốn gặp nhất là Lâm Hạo Dương ngươi, mà khôngphải Chiến thần Thiên Lang Quốc."

Lâm Hạo Dương cúiđầu, ánh mắt có chút mờ mịt.

"Ngươi vì y chịuủy khuất không chịu nói, sợ y lo lắng cho ngươi, thật ra thì y cũng bị tâm tưbất định của ngươi làm cho lòng nóng như lửa đốt, lại không dám hỏi ngươi, sợngươi lại giận. Cứ dấu diếm tới dấu diếm đi, đều vì muốn tốt đối phương, kếtquả là, dù cho cảm tình có tốt đến mấy thì cũng sẽ rạn nứt." Lãnh Tịch Chiếucười cười, đưa cho hắn một cái ngọc bội:"Đây là ngọc bội năm đó Hoàng Thượngcướp từ trên người ta đưa cho ngươi, ngươi lúc ấy làm mất không tìm, y nhặtđược đeo suốt hai mươi năm. Các ngươi đều là ngốc tử, yêu đến mệt mỏi như vậy."

"Ngươi...... Ta khôngbiết ngươi lại nói nhiều như vậy." Lâm Hạo Dương bị hắn nói đến trong lòng khóchịu, lại có chút kinh ngạc -- Từ nhỏ đến lớn chỉ cảm thấy hắn là một mọt sách,ngây ngốc, bị người ta khi dễ cũng không hé răng.

"Ngoài cuộc tỉnhtáo trong cuộc u mê." Lãnh Tịch Chiếu nhướng mày:"Nhiều năm như vậy, ta nhìncòn thấy mệt, cứ tưởng các ngươi một ngày nào đó sẽ hiểu được, lại không ngờcuối cùng thành như vầy. Y quả thật làm sai, nhưng nếu không có lý do, y tuyệtđối sẽ không làm vậy với ngươi."

Lâm Hạo Dương imlặng, đúng là lúc trước mình gạt y muốn cứu Gia Luật Thanh.

"Y nói với ta hếtrồi." Lãnh Tịch Chiếu đứng dậy rót nước chậm rãi uống:"Ta cũng đem chuyện GiaLuật Thanh đã cứu ngươi nói cho y biết, y đã đáp ứng tha tội chết cho phụ tửGia Luật Thanh, sửa thành lưu đày. Mưu nghịch là đại tội, đây đã là Hoàngân."

"Gia Luật Thanhkhông chết?" Lâm Hạo Dương kinh ngạc nâng mắt:"Nhưng y không phải nói......"

"Lúc tức giận nóingươi cũng tin?" Lãnh Tịch Chiếu lườm hắn một cái, đỡ hắn nằm lại:"Ngủ đi, nếungươi chậm chạp không khỏe, lúc Hoàng Thượng đến sẽ phế ta luôn. Ngày đó ngươihôn mê, y thiếu chút nữa bị ngươi dọa bất tỉnh, luôn ghé vào bên tai ngươi nóixin lỗi, ta nghe đến muốn hôn mê."

Lâm Hạo Dương cóchút ngốc lăng , xoay người ôm chăn không nói thêm gì nữa.

Lãnh Tịch Chiếunhìn bóng lưng của hắn bĩu môi, lắc đầu đi đến phòng Gia Cát -- Giao hữu vô ý,gặp được hai ngốc tử.

Lúc đổi dược, ĐoạnTình nhìn thấy vết thương dữ tợn trên cổ tay mảnh khảnh của Gia Cát mà bừngbừng lửa giận, nắm cổ áo Lãnh Tịch Chiếu ém giọng hỏi:"Người cắt ?!!!!"

"Không phải ta!"Lãnh Tịch Chiếu bị dọa đến chân nhũn ra:"Tiên...... Tiên sinh tự cắt......"

"Vậy sao ngươikhông ngăn ?!!!!" Đoạn Tinh tiếp tục rống hắn.

"Ta cản...... Tiên......Tiên sinh không cho ta cản......" Lãnh Tịch Chiếu mặt đưa đám nói năng lộn xộn.

Đoạn Tinh bực dọc,xách Lãnh Tịch Chiếu ném ra khỏi phòng rồi xoay người trở về tiếp tục bồiGia Cát.

Lãnh Tịch Chiếu từtrên mặt đất bò dậy sờ sờ mông, ủy ủy khuất khuất trở về phòng ngây người mộttrận, cảm thấy buồn bực đến hoảng, suy nghĩ một chút hôm nay hẳn là không cònchuyện gì nữa, không bằng xuống núi đi dạo một vòng?

Lãnh Tịch Chiếu từtrước đến giờ vốn vô âu vô lo, cho dù tức tối bực dọc cũng không lâu, vừa nghĩtới có thể xuống núi giải sầu, khóe miệng lập tức cong lên, đổi y phục lắc lưchạy xuống núi.

50, Cố nhân

Lãnh Tịch Chiếu một đường chạy xuống núi, vừa lúc đi qua hộichùa, vì thế vui vẻ đi dạo xung quanh -- Bản thân là người Giang Nam, từ nhỏlại lớn lên ở Thịnh Kinh, đây vẫn là lần đầu tiên đến Tây Bắc, liền cảm thấymắt hình như không đủ dùng, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua về nhà, đông nhìntây nhìn không bỏ qua thứ gì, chỉ là không nhìn đường, vì vậy liền đụng vàongực một người.

Người bị đụng phảilà một thanh niên nam tử hơn hai mươi tuổi, mặc cẩm y màu thiên thanh*, mi mụctuấn lãng, không giống người Trung Nguyên cho lắm, lúc này y nhìn thư sinhtrước mắt bổ nhào vào trên người mình tay phải gắt gao nắm con hổ bằng vải, taytrái lại giơ một chuỗi thịt nướng, bộ dáng ngu ngốc khiến y không khỏi cười khẽra tiếng.

*xanh thẫm

Lãnh Tịch Chiếu bịđụng cái mũi cay cay, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn, nháy mắt mấy cái ngâyngười -- Người trước mắt vóc dáng cao, mũi thẳng, nụ cười ấm áp, trong conngươi thế nhưng phiếm màu kim sắc nhàn nhạt, giống như có ánh mặt trời rơi vàotrong mắt y.

"Uy, người bị đụnglà ta, ngươi làm gì nhìn ta khóc?" Người nọ gõ cái ót Lãnh Tịch Chiếu một cái,nhìn bộ dáng hắn ngơ ngơ ngác ngác ngu ngốc mà dở khóc dở cười.

Lãnh Tịch Chiếuphản ứng lại, ngượng ngùng sờ sờ đầu:"A...... Đúng...... Đúng không...... Không dậy nổi."

"A......" Người nọcười lắc đầu, người nọ là ngốc tử. Cũng không rảnh trêu chọc hắn, vì thế dẫntheo tùy tùng xoay người rời đi, Lãnh Tịch Chiếu đứng tại chỗ, đầu óc có chúttrống rỗng, xúc động không giải thích được, đợi khi phản ứng lại rồi, người nọđã biến mất trong đám người, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, xoaxoa cái mũi vừa rồi bị đụng, rầu rĩ đi lên núi.

Vừa trở lại trongviện, đã bị Đoạn Tinh ngăn ở cửa xách bay ra ngoài:"Ngươi chạy đi đâu!!! GiaCát tỉnh, y nói y không sao, ngươi đi xem y có phải thật sự không sao haykhông!!"

"Đoạn Phó bảo chủ!Ta có thể tự đi......" Lãnh Tịch Chiếu bị hắn vứt lên vai, bụng cực kỳ đau, tronglòng kêu khổ không ngừng -- Hoàng Thượng cũng vậy Đoạn Tinh cũng thế, sao mấyngười này thích khiêng người khác hơn là tự bước đi?

Trong phòng, GiaCát đang tựa vào nệm bông dưỡng thần, thì thấy Đoạn Tinh khiêng Lãnh Tịch Chiếubước vào, nhất thời dở khóc dở cười. Lãnh Tịch Chiếu thấy Gia Cát tỉnh, rất caohứng, lúc bắt mạch cho Gia Cát lòng lại vô cùng kích động -- Thiên hạ đệ nhấtthần y đó nha, ta cư nhiên được xem bệnh cho thần y, trong lòng luôn luôn nóiphải bình tĩnh phải tình bĩnh, tay lại kiềm chế không được run run.

"Ngươi run run cáigì a?" Đoạn Tinh chấn động:"Y bị làm sao?"

"Không phải, tiênsinh không sao!" Lãnh Tịch Chiếu vội vàng giải thích:"Thật sự không sao, ta chỉlà...... kích động......"

Gia Cát nâng tránrất vô lực.

Đoạn Tinh liếctrắng mắt, bị hắn chọc đến tức cười.

Lãnh Tịch Chiếukhụt khịt, cảm thấy mình rất mất mặt.

Đoạn Tinh lắc đầu,xuất ra một quyển sách đưa cho Lãnh Tịch Chiếu:"Nha, cầm xem đi, đây là bảnchép tay « Dược Vương kinh » , cho ngươi."

"A?...... Đa tạ PhóBảo chủ!" Lãnh Tịch Chiếu nhận lấy sách, vui mừng hồn phi thiên.

"Tạ ta làm gì,muốn tạ thì tạ Gia Cát đi, y lúc trước là chép suốt ba ngày ba đêm mới chépxong cho ngươi." Đoạn Tinh cười vỗ vỗ đầu hắn -- Người học y quả nhiên đềukhông giống nhau, lúc trước Gia Cát nhìn thấy « Dược Vương kinh » cũng là mộtbộ đức hạnh ngốc hề hề này.

"Đa tạ tiên sinh!"Lãnh Tịch Chiếu ôm sách vui mừng chạy ra ngoài.

Gia Cát nhìn bónglưng Lãnh Tịch Chiếu tựa vào trên giường cười, Đoạn Tinh tiến tới cắn cái mũiy, hung dữ nhìn y.

"Được rồi, lần sausẽ không." Gia Cát thành thành thật thật nhận sai, lại có chút không camlòng:"Cùng lắm thì lần sau ta không bao giờ cứu người nữa!"

Đoạn Tinh nắm quaihàm y, hung dữ mở miệng:"Lần sau mặc kệ ngươi cứu ai, ta phải đứng ở trước mặtngươi trông chừng!"

"Ân." Gia Cátngoan ngoãn gật đầu, dựa vào trong lòng Đoạn Tinh cọ cọ.

"Có đau không?"Đoạn Tinh đau lòng xoa xoa cổ tay y.

"Không đau." GiaCát lắc đầu:"Dược của Tịch Chiếu là Hồi Cương Tuyết Ngọc Cao, hàng năm chỉ tiếncống ba bình cho Thiên Lang Quốc, vết thương nhỏ này, một đêm là có thể kếtvảy."

"Này còn nói làvết thương nhỏ?!" Đoạn Tinh nghiến răng nghiến lợi, tâm nói chờ ngươi khỏe lạixem ta thu thập ngươi như thế nào!

Gia Cát cười cười,tiến tới liếm liếm hầu kết hắn, ở trên mặt hôn "Bẹp" một cái.

Đoạn Tinh nhìnngười trong lòng ngẩng đầu nhìn mình, mắt chớp chớp vẻ mặt lấy lòng, nhất thờikhông biết làm sao, cười khổ bóp mũi y, tâm nói ngươi chỉ biết cứu người khác,lại không biết ta sẽ đau lòng.

Ba ngày sau, bêntrong Vân Sát Bảo oanh động, mọi người đều từ sau núi chạy tới -- Hôm nay Đoạnphó bảo chủ cùng với Tiểu thiếu gia luận võ!!!

Thần Tử Việt ngồiở trong trúc lâu bất đắc dĩ nhìn Đoạn Tinh:"Ai nói ta muốn luận võ với ngươi?"

Đoạn Tinh cười vôliêm sỉ, nghĩ thầm không như vậy sao có thể ép ngươi so chiêu cùng ta, vì thếcò kè mặc cả nói:"Chỉ ba trăm hiệp, như thế nào?"

"Ba trăm hiệp?"Thần Tử Việt nghe vậy mở to hai mắt:"Ngươi có thể tiếp Tiểu Hắc mấy chiêu?"

"Không đến mườichiêu." Đoạn Tinh thành thành thật thật trả lời.

Thần Tử Việt dởkhóc dở cười -- Vậy ngươi còn muốn tiếp ta ba trăm chiêu? Lại ngại sẽ đả kíchhắn, nên tùy tay hỏi mượn Thừa ảnh Kiếm của Mộc Tiên Nhiên, đi theo Đoạn Tinhđến bãi đất trống, nhìn giáo chúng Vân Sát Bảo đứng xung quanh hưng trí bừngbừng, Thần Tử Việt cảm thấy mình giống như hầu tử đang bị người vây xem.

Đoạn Tinh tronglòng cũng không để ý, chiêu thứ nhất xuất thủ cố ý giảm đúng mực, nghĩ thầmngàn vạn lần không được làm Tiểu Việt bị thương, kết quả sau mười chiêu hắnphát hiện mình lo lắng hoàn toàn dư thừa, theo lý mà nói Thần Tử Việt luyệnXích Viêm Tiên là hệ hỏa, vốn là không thể khống chế được Thừa Ảnh Kiếm hệphong của Mộc Tiên Nhiên, nhưng nhìn hắn lúc này xuất thủ nhiều chiêu sắc bén,nước chảy mây trôi không một chút sơ hở, thiên mã hành không tiêu sái đến cựcđiểm. Đoạn Tinh không dám khinh thị nữa, thích thú toàn tâm toàn ý ra chiêu.

Khắp núi Vân SátBảo mọi người mắt thấy choáng váng -- Cứ tưởng rằng Tiểu thiếu gia chính làBình hoa nhỏ trưởng thành tốt, không ngờ lại lợi hại như vậy a?

Gia Cát ở trongtrúc lâu nhìn thân ảnh bạch y phía xa tung bay cười lắc đầu -- Xem ra mình ngàyđó không nhìn lầm, Tiểu Việt quả nhiên là tuyệt thế cao thủ, tiểu tử kia rấtbiết giả bộ a, cư nhiên giấu diếm mọi người mười mấy năm. Dạ Lan San xoa xoacằm nhíu mày -- Tiểu Việt lợi hại như vậy? Bạch Nhược Manh trợn mắt há hốc mồm-- Đây mới thật là Tiểu Việt? Hay là bị thứ gì bám vào người a...... Chỉ có MộcTiên Nhiên cực kỳ bi thương -- Thần Tử Việt nhìn qua so với mình càng thích hợplàm chủ nhân Thừa ảnh Kiếm hơn......

Sau một trămchiêu, Thần Tử Việt phản thủ Nhất Kiếm Hoa, Thừa Ảnh Kiếm vững vàng dừng lạicách yết hầu Đoạn Tinh một tấc, Đoạn Tinh ủ rũ nhận thua, Thần Tử Việt chớp mắtmấy cái rất vô tội:"Là ngươi không nên so chiêu với ta ......"

"Cùng ta so mộthồi!!" Dạ Lan San nhìn xem cao hứng, dứt khoát từ trên trúc lâu phi thân nhảyxuống đứng đối diện Thần Tử Việt, Đoạn Tinh thấy thế thức thời trở lại bên cạnhGia Cát, xám xịt. Gia Cát nhịn cười an ủi xoa xoa đầu hắn:"Không sao mà, TiểuViệt là nhi tử của Lão Bảo chủ, có thể tiếp hắn hơn một trăm đã không tệ."

Đoạn tính buồnkhổ, nghĩ thầm đó là do Tiểu Việt làm cho của ta...... Lòng hư vinh của ta bị quấyphá, nhưng cũng không nói ra khỏi miệng......

Thần Tử Việt bấtđắc dĩ nhìn Dạ Lan San:"Ngươi xem náo nhiệt gì?"

"Chỉ một trămchiêu!" Dạ Lan San thật lâu không gặp được đối thủ, giờ phút này hưng phấn đếnđỏ mặt.

"Nhưng mà ta mệtquá......" Thần Tử Việt mếu máo, ủ rũ ủ rũ .

"......!!!" Dạ Lan Santuy nói muốn luận võ, nhưng càng đau lòng Thần Tử Việt, đành phải bỏ cuộc, quayđầu định đi về, lại cảm thấy cổ chợt lạnh.

"Ha ha, ngươi ngaycả một chiêu cũng không tiếp được!" Thần Tử Việt đắc ý dào dạt rút Thừa ảnhKiếm trên cổ Dạ Lan San về.

Dạ Lan San nắmquyền nghiến răng nghiến lợi.

Mọi người ồn ào,Bảo chủ trúng mỹ nhân kế......!!

Lâm Hạo Dương đứngxa xa nhàn nhạt cười, có chút hâm mộ -- Có thể vô ưu vô lự như vậy, thật tốt.

Lãnh Tịch Chiếu vỗvai của hắn:"Nhân các hữu mệnh, ngươi cùng Hoàng Thượng, cũng có điểm làm chobọn họ hâm mộ."

Lâm Hạo Dương bịnhìn thấu tâm sự, có chút đỏ mặt, nhưng không phản bác, suy nghĩ một chút, hỏiLãnh Tịch Chiếu:"Ta nghe Gia Cát tiên sinh nói ta nửa tháng có thể phục hồi nhưcũ, tại sao ngươi nói phải hai tháng?"

"Ách......!!" LãnhTịch Chiếu nghẹn lời, nghĩ thầm ta không phải sợ ngươi chạy sao, ta mà để ngươibiến mất, mười cái đầu cũng không đủ cho Hoàng Thượng chém ......

"Ta không sao, cứnơi này mãi cũng không tốt, chúng ta trở về đi." Lâm Hạo Dương chân thành nói.

"Trở về?" LãnhTịch Chiếu vẻ mặt đưa đám -- Ngươi nếu nửa đường bỏ trốn làm sao ta bắt đượcngươi.

"Ta hồi cung,không đi đâu khác." Lâm Hạo Dương vỗ vai của hắn.

Lãnh Tịch Chiếumừng rỡ:"A? Ngươi không tức giận ?"

Lâm Hạo Dương cườicười, xoay người đi về -- Ngày đó nghe những lời Lãnh Tịch Chiếu nói, suy nghĩthật lâu, những năm qua Hoa Thiên Lang đối với mình quan tâm từng ly từng tí,có những chuyện, dù tổn thương nhau như thế nào, cũng không đổi được cũng khôngthể quên được. Nếu nói muốn bỏ là bỏ, thì đó không thể gọi là yêu.

Sáng sớm hôm sau,Dạ Lan San khi tỉnh lại luyến tiếc rời giường, ôm Thần Tử Việt sờ sờ lại cọ cọ,mắt thấy sắp thành công, đột nhiên nghe thủ vệ báo lại, nói là Tây Đằng Lâm đãmuốn đến chân núi, cầu kiến Thần Tử Việt.

"Ân? Đến rất nhanhnha." Thần Tử Việt từ trong lòng hắn chui ra, chỉnh chỉnh y phục xuất môn.

Dạ Lan San bị gạtở một bên, trong lòng một trận âu hỏa -- Lúc nào tới không tới!!

Thần Tử Việt xuốngnúi, thì thấy Tây Đằng Lâm đứng ở cửa khẩu, cho nên cười nghênh đón.

"Tiểu thiếu gia."Tây Đằng Lâm cung kính cúi đầu.

"Ngươi gọi ta TửViệt là được rồi, cái gì Tiểu thiếu gia." Thần Tử Việt cau mày phất tay với hắn.

Tây Đằng Lâm bịchọc cười, chân thành nói:"Ngày đó tại hạ thất lễ, sau khi trở về phụ thân mớinói cho ta biết, nếu không phải năm đó có Thần lão Bảo chủ đại lực tương trợ,Phụ vương cũng không thể trọng chấn gia tộc Tây Đằng, hôm nay ta đến, là cố ýtạ lỗi với Tiểu thiếu gia."

"Đó là chuyện giữacha ngươi cùng cha ta, liên quan gì đến ta và ngươi?" Thần Tử Việt nghiêng đầucười híp mắt:"Lên núi đi, ngươi đi một đường cũng mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơimột chút."

Tây Đằng Lâm nhìnbóng lưng có vẻ nhỏ yếu của Thần Tử Việt, mỉm cười, đuổi theo đi song song vớihắn.

Đến Phòng nghị sự,đám người Dạ Lan San đã đến đông đủ, Tây Đằng gia tộc tuy nói vài năm gần đâykhông tranh quyền thế nhạt giang hồ, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, năm đóTây Đằng Vương uy chấn cả Tây Bắc, cho dù hôm nay như vầy cũng có định lực chấnnhiếp. Tây Đằng Lâm là Vương tử xuất sắc đứng đầu Tây Đằng gia tộc, nếu đíchthân đến Vân Sát Bảo, đương nhiên xem là đại sự, cấp bậc lễ nghĩa dù sao cũngphải làm chu toàn .

Tây Đằng Lâm tiếnvào hai tay ôm quyền, hướng Dạ Lan San nói:"Dạ Bảo chủ."

"Di? Ngươi biếtTiểu Hắc?" Thần Tử Việt kỳ quái nhìn hắn.

Tây Đằng Lâm buôngtay:"Không biết, nhưng là bằng cảm giác, thiên hạ đệ nhất nên ứng với bộ dángnày."

Đoạn Tinh đứng ởmột bên trong lòng trợn trắng, nghĩ rằng tên này vỗ mông ngựa, thành tinh ......

Dạ Lan San cười,nói:"Không biết hôm nay Tam vương tử đại giá quang lâm, có gì muốn làm sao?"

"Lần trước mạophạm Tiểu thiếu gia, ta phụng mệnh Phụ vương, đến Vân Sát Bảo đưa chút lễ vậttạ lỗi." Tây Đằng Lâm hướng bên ngoài phất tay, lập tức có thủ hạ nâng hai cáirương lớn đến.

Rương thứ nhấtthùng mở ra, là vàng bạc châu báu tràn đầy, Đoạn Tinh khinh thường bĩu môi --Thiết...... Có ta ở, Vân Sát Bảo sẽ thiếu tiền sao? Tục tằng!

"Nha!!!" Không đợiĐoạn Tinh ghét bỏ xong, Thần Tử Việt đã nhìn ra môn đạo, kích động nhào lên:"Những cái này là của phụ thân nha, Thiên Tàm Kim Ty nhuyễn giáp, Thâm Hải MặcChâu, Thiên La Bích Ngọc...... Oa, còn có bình Nam Dương Phỉ Thúy, lúc nhỏ ta thíchnhất cái này nhưng phụ thân không cho ta động...... Huyết San Hô? Ha ha ha ha...... Di?Cái này cũng rất đẹp, cũng là của phụ thân sao?"

"Những thứ này đềulà của Thần Lão Bảo chủ năm đem đánh cược, bại bởi gia phụ ." Tây Đằng Lâm cườinói:"Lão Bảo chủ trăm trận trăm thắng, chẳng qua là lúc cá cược, may mắn khôngcao."

"Lâm Lâm ngươi rấtđáng yêu !" Thần Tử Việt trông mong nhìn Tây Đằng Lâm:"Những thứ này đều cho ta?"

......!! Lâm lâm??!!Tây Đằng Lâm khóe miệng co rút, nhưng nhìn vẻ mặt cao hứng của Thần Tử Việt,vẫn kiên trì chấp nhận xưng hô này, khiêu mi nói:"Đương nhiên, những thứ nàyvốn là của Thần Lão Bảo chủ gì đó, vật quy nguyên chủ mà thôi."

Thần Tử Việt vuivẻ, ở trong rương trái lật phải kiểm bất diệc nhạc hồ.

Dạ Lan San tronglòng chua chua -- Lâm Lâm?!! Đáng yêu?!!

Rương thứ hai mởra, bên trong là mười mấy cái hộp nhỏ, hương dược lượn lờ bay ra, Gia Cát theothói quen ngửi ngửi, nét kinh hỉ chậm rãi lấp đầy mặt.

"Những thứ này đềulà dược liệu chỉ có ở Tây Đằng, nghe nói Gia Cát tiên sinh là thần y, Phụ vươngliền cố ý bảo ta đem theo, nếu không để trong cung Tây Đằng mà không dùng, chỉuổng cho thứ tốt." Tây Đằng Lâm cười mỉm nhìn Gia Cát.

Gia Cát nghe vậyvui đến sắp nhảy dựng lên, hoa đào trong mắt như có nước đảo a đảo:"Đa tạ Tamvương tử, nhìn cước bộ thân thể ngươi có chút hư nhược, hẳn là khí hậu khôngquen đi? Buổi tối ta chưng thuốc bổ cho ngươi uống, coi như là đa tạ ngươi."

Tây Đằng Lâm mỉmcười gật gật đầu:"Làm phiền tiên sinh ."

Đoạn Tinh nghe vậythiếu chút nữa tức khí, quay đầu cùng Dạ Lan San liếc nhau -- Tiểu tử này rấtbiết thu mua lòng người a ~!!!!

"Đúng rồi, Bạchphó Bảo chủ đâu? Ta có một vị cố giao* nghe ta muốn đến Vân Sát Bảo, cố ý nhờ tađưa cho Bạch phó Bảo chủ một vật. Tây Đằng Lâm trái phải nhìn.

*bạn thâm giao

"Bạch tỷ cùngNhiên Nhiên ở dưới núi rồi, đại khái buổi tối mới trở về." Thần Tử Việt híumày:"Cố nhân? Có phải họ Đông Phương hay không?"

"Tiểu thiếu giabiết Đông Phương huynh?" Tây Đằng Lâm có chút kinh ngạc.

"A? Thật sự là tênĐông Phương Khiêm kia?" Gia Cát nghe vậy mở to mắt, chợt cắn răng oán hậnnói:"Nguyên lai hắn không chết a?"

"Còn dám tới trêuchọc Bạch tỷ? Hắn ở đâu? Ta đi phế hắn!!" Thần Tử Việt xắn xắn tay áo muốn xôngra ngoài, bị Dạ Lan San một phen túm trụ, dở khóc dở cười nói:"Hai ngươi đừngnáo loạn được không?"

Tây Đằng Lâm cùngĐoạn Tinh không rõ trạng huống*, xoa đầu mắt to trừng mắt nhỏ.

*tình huống, tìnhtrạng

"Cái kia...... ĐôngPhương cùng chư vị từng có quan hệ?" Tây Đằng Lâm thật cẩn thận mở miệng.

Thần Tử Việt ngồiở ghế trên hầm hừ căm tức nhìn Tây Đằng Lâm:"Hắn chính là tên vương bát đản!Năm đó mạc danh kỳ diệu không cáo không biệt, hại Bạch tỷ thương tâm nhiều nămnhư vậy, thật vất vả mới quên mất hắn, bây giờ sao lại âm hồn không tán tìm đếnBạch tỷ?"

Tây Đằng Lâm nhìnvẻ mặt tức giận của Thần Tử Việt khóe miệng co rút:"Tiểu thiếu gia, ta chỉ làtới giúp đỡ thôi, ngươi trừng ta làm gì, ta cái gì cũng không biết a...... Rốt cuộcđã xảy ra chuyện gì?"

Dạ Lan San lắcđầu:"Nhất thời nói không rõ, Tam vương tử về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyệnnày trước tiên đừng nói cho Bạch tỷ, chờ chúng ta thử dò xét thái độ của nàngrồi hãy nói."

Tây Đằng Lâm mờmịt, cũng chỉ đành gật đầu đáp ứng.

"Rốt cuộc xảy rachuyện gì?" Thấy Tây Đằng Lâm đi rồi, Đoạn Tinh vội vàng giữ chặt Gia Cát hỏi-- Mình lên núi trễ, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Gia Cát nháy mắtmấy cái:"Chính là loại kịch mà người ta thường xuyên hát, tiểu thư nhà giàu yêucông tử bần hàn, chính là không nghĩ tới công tử này là kẻ đáng khinh bỉ màthôi."

"Có thể giải thíchcặn kẽ một chút không?" Đoạn Tinh quen tính kéo Gia Cát vào trong lòng, tay xoabóp mặt y, bóp xong mới phản ứng lại -- Xung quanh còn có một đống người......!!

"A! Ngươi làm gì!"Mặt Gia Cát "phừng" một cái đỏ bừng, tránh khỏi Đoạn Tinh trừng hắn, quay đầuđi ra ngoài.

Dạ Lan San nhìntrời, Thần Tử Việt nhìn đất, thủ vệ trong phòng một đám nghẹn đến phát run --Không thể cười a, trăm ngàn lần không thể cười a......

Đoạn Tinh đuổitheo, ra cửa không đến mười bước đã nghe thấy trong phòng tuôn ra một trận cườikinh thiên động địa, người xung quanh bị hoảng sợ -- Có chuyện gì mà cao hứngthành như vậy?

51, Đông Phương

Gia Cát tức giậntrở về phòng, sờ sờ hai má nóng hổi, ngồi ở bên giường khó chịu.

Đoạn Tinh tiến lênnắm tay y, ôm y lắc a lắc, một bộ lấy lòng.

Gia Cát trề môikhông nói gì, cũng không để ý Đoạn Tinh -- Ngượng chết người.

"Ta sai rồi còn không được sao?" Đoạn Tinh tận lực hòa nhã xinlỗi, bản thân trong lòng cũng có chút nén giận, giọng nói cũng có chút nặng nề:"Chúng ta đã thành thân, có cái gì mà xấu hổ? Cũng không phải tiểu cô nương!."

Gia Cát nghĩ thầmchính là bởi vì ta không phải tiểu cô nương nên mới dọa người, một đại nam nhânbị ngươi ôm rà qua rà lại......

Đoạn Tinh thấy GiaCát vẫn không nói chuyện, cho là y còn đang tức giận, nhất thời sốt ruột nói chuyệnkhông suy nghĩ, lớn tiếng với Gia Cát:"Thượng cũng bị ta thượng rồi, ôm mộtchút cũng không được a?!"

Thủ vệ ngoài cửanhịn không được cười ra tiếng, Gia Cát vừa thẹn vừa giận, từ trong lòng ĐoạnTinh tránh ra chỉ vào cửa:"Đi ra ngoài!!"

Đoạn Tinh nghetiếng cười ngoài cửa cũng nổi giận trong lòng, đẩy cửa đi ra ngoài -- Ngươi nấuthuốc bổ cho ngoại nhân ta còn không giận, không phải là ôm một chút sao, cầngì giận đến như vậy?

Gia Cát ôm gốiđầu, ủy khuất mắt đỏ bừng.

Giữa trưa lúc ăncơm, Thần Tử Việt ngồi ở ghế trên quay đầu nhìn trái nhìn phải:"Di? Đoạn Đoạncùng Gia Cát đâu?"

Dạ Lan San nhướngmày:"Vợ chồng son cãi nhau, không cần chờ bọn họ, chúng ta ăn trước đi."

Tây Đằng Lâm cườicười, nói:"Dạ Bảo chủ, Bạch phó Bảo chủ và Đông Phương rốt cuộc có chuyện gì?"

"Ngươi làm saoquen biết Đông Phương Khiêm ?" Thần Tử Việt hỏi lại y.

"Ta quen ĐôngPhương đã gần ba năm." Tây Đằng Lâm buông đũa:"Ba năm trước đây ta đến GiangNam một chuyến, lúc đi ngang qua một rừng cây nhìn thấy một người trẻ tuổi cảngười toàn là máu nằm ở bên đường, gân mạch toàn thân đứt đoạn, nhưng mặc dù bịthương thành như vậy, vẫn giữ được hơi thở cuối cùng, ta lúc ấy thấy hắn đángthương nên cứu hắn. Sau thấy tài ăn nói của hắn không tầm thường, đúng lúc tathiếu một mưu sĩ, liền hỏi hắn có nguyện ý theo ta về Tây Đằng hay không, lúcấy hắn do dự một chút nhưng cũng đáp ứng, nói dù sao cũng không còn gì để vươngvấn, ở đâu cũng giống nhau."

"Không còn gì đểvương vấn?!" Thần Tử Việt nghe vậy giận dữ, vỗ bàn mắng chửi:" Khốn kiếp! Hàngnăm đầu tháng sáu Bạch tỷ luôn một mình đến hậu sơn Mộ Nhược Đình lén khóc, hắnlại còn nói không còn gì để vương vấn?!!!!"

Dạ Lan San nhíumày nhìn hắn:"Ngươi theo dõi Bạch tỷ?"

"Ta tò mò!" ThầnTử Việt tức giận ngồi trở lại ghế, bản thân thân thể từ nhỏ đã không tốt, xungquanh lại toàn là một đám đại nam nhân, khó khăn lắm lúc mười một tuổi mới cómột tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp đến đây, tuy rằng so với mình lớn hơn có năm tuổi,lại thành thục rất nhiều, mỗi lần mình ngã bệnh đều do nàng dốc lòng chăm sóc,cuối cùng cũng biết được cảm giác có mẹ yêu thương. Ai ngờ hai năm sau ĐôngPhương Khiêm bị thương xuất hiện ở Vân Sát Bảo, cả ngày đen mặt, mà Bạch tỷ thìdốc hết lòng chăm sóc hắn, bị xoay như chong chóng cũng không một câu oán hận,Thần Tử Việt đau lòng Bạch Nhược Manh, đương nhiên cũng không có ấn tượng tốtđối với Đông Phương Khiêm.

"Đông Phương Khiêmvốn có hôn ước với Bạch tỷ từ nhỏ, chỉ là không biết vì sao, năm năm trước độtnhiên đi không lời từ biệt, nguyên lai là đến Giang Nam?" Dạ Lan San lắc đầu:"Nhiềunăm như vậy cũng không trở về tìm Bạch tỷ, hiện tại lại nhờ ngươi mang cái gìđến, hắn rốt cuộc muốn làm gì?"

"Đông Phương làquân tử, có thể hắn có nỗi khổ tâm." Tây Đằng Lâm cũng nhíu mày, từ trong lònglấy ra một cây trâm ngọc:"Chính là cái này, hắn nhờ ta đưa cho Bạch phó Bảochủ."

"Không được!" ThầnTử Việt một phen đoạt lấy giấu vào trong lòng:"Cái rắm, Đông Phương Khiêm làquân tử? Có quỷ mới tin hắn có nỗi khổ, dù có nỗi khổ tâm cũng không thể đểBạch tỷ vì hắn thương tâm năm năm đi? Ngươi trở về nói cho hắn biết, Bạch tỷhiện tại rất tốt, đã không còn nhớ rõ hắn là ai, bảo hắn nhanh hết hy vọng đi!"

Tây Đằng Lâm khóxử nhìn Dạ Lan San, Dạ Lan San xoa xoa đầu Thần Tử Việt:"Ngoan, đem vật trả lạicho Tam vương tử."

"Không được!" ThầnTử Việt trừng Dạ Lan San:"Ngươi là người xấu! Nếu dám làm Bạch tỷ thương tâm !Ta cũng sẽ không để ý ngươi nữa!"

"Tiểu Việt." DạLan San khuyên nhủ hắn:"Ngươi vừa rồi cũng đã nói, Bạch tỷ năm năm nay luôn vìhắn mà khổ sở, hiện tại rất khó mới có tin tức, ngươi còn gạt Bạch tỷ, có phảiđối với nàng có chút không công bằng hay không?"

"Nhưng tên ĐôngPhương Khiêm rõ ràng không có gì tốt......" Thần Tử Việt canh cánh trong lòng.

"Vậy cũng phải choBạch tỷ biết a." Dạ Lan San đem đôi đũa nhét vào trong tay hắn:"Ngươi ăn cơmcho ngon, rồi để tự Bạch tỷ quyết định, được không?"

Thần Tử Việt mặtnhăn mày nhó, không cam lòng lấy cây trâm từ trong lòng ra trả lại cho Tây ĐằngLâm, trên mặt vẫn còn tức thở phì phì .

Dạ Lan San khẽcười lắc đầu, giúp hắn gắp thức ăn:"Đây, ăn nhiều một chút, buổi tối nếu Bạchtỷ trở về biết ngươi lại không ăn cơm ngon, xác định mắng chết ta."

"Đáng đời!" ThầnTử Việt nhỏ giọng lầm bầm, nhưng tay vẫn cầm đũa ngoan ngoãn ăn cơm.

Tây Đằng Lâm nhìnhai người đối diện, trong lòng có chút chua xót cùng hâm mộ -- Ngàyđó hình ảnh Thần Tử Việt một thân bạch y bình tĩnh đứng giữa lòngthiên quân vạn mã, còn có nụ cười sáng ngời cuối cùng kia, kể từ khi nhìn thấyđến bây giờ vẫn không thể nào quên. Không nghĩ tới mình tung hoành giữa rừngđào nhiều như vậy năm, cuối cùng lại mất tâm bởi một người nam nhân, buồn cườinhất chính là trong lòng nam nhân này vốn không có mình, nhớ tới bộ dáng những nữtử trước kia đau khổ cầu xin mình đừng rời đi, không khỏi âm thầm cười khổ --Chẳng lẽ đây là báo ứng? Một bữa cơm ăn đầy bụng tâm sự, đương nhiên cũng thànhvô vị. Thấy y ăn xong rời đi rồi, Thần Tử Việt mới cầm muỗng mở tomắt:"Quai quai, một bàn thịt dê ngon như vậy, y sao chỉ ăn có hành tây.Vậy là no rồi?"

Dạ Lan San khôngnói gì, ôm Thần Tử Việt lại hung hăng ở trên mặt hắn hôn một cái -- Vừa rồithấy ánh mắt Tây Đằng Lâm nhìn Thần Tử Việt, y đã đoán được tám chín phần mười,lại dám mơ ước Tiểu Việt? Nằm mơ!!

Thần Tử Việt bỗngdưng bị hôn không hiểu ra sao, cau mày cắn cánh tay y:"Ngươi làm gì thế?"

"Chúng ta thànhthân đi!" Dạ Lan San một phen giữ chặt Thần Tử Việt.

"Thành cái đầungươi a!" Thần Tử Việt nhìn cái muỗng rơi trên mặt đất dở khóc dở cười:"Ngươilàm cái gì thì làm, còn một đống chuyện trong bảo, xử lý xong trước rồi tính?"

"Ngươi đáp ứng?!"Dạ Lan San đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vô cùng kinh hỉ.

Thần Tử Việt tránhkhỏi người y, vỗ vỗ y phục đi ra ngoài, trong lòng tự nhủ ngu ngốc! Người cũnglà của ngươi rồi, ta đương nhiên nguyện ý thành thân cùng ngươi!

Dạ Lan San ngồi ởgiữa bàn ăn cười toe tóet, trong lòng sướng đến thăng thiên.

Buổi cơm chiều vẫnnhư trước chỉ có ba người, Thần Tử Việt lắc đầu:"Đoạn Đoạn cùng Gia Cát làm cáigì vậy?"

Gia Cát đứng ởdược phòng ủy ủy khuất khuất, lúc trước cãi nhau với Đoạn Đoạn nhưng đến giờ ănhắn nhất định sẽ đến dỗ mình, lần này cư nhiên cả ngày cũng không xuất hiện......Nghĩ đi nghĩ lại cái mũi liền ê ẩm, làm sao bây giờ, Đoạn Đoạn giận thật rồi,Đoạn Đoạn không cần mình a......

Ăn xong cơm chiều,ba người Dạ Lan San vừa bước ra khỏi phòng ăn đã thấy Bạch Nhược Manh cùng MộcTiên Nhiên đi tới.

"Bạch tỷ." Thần TửViệt chạy tới ôm lấy nàng cọ cọ:"Ăn cơm không?"

"Ở dưới núi ănrồi." Bạch Nhược Manh lấy tay bóp mũi hắn, nâng mắt nhìn đến chỗ Tây ĐằngLâm:"Vị này là......"

"Tại hạ Tây ĐằngLâm." Tây Đằng Lâm tiến lên ôm quyền:"Đệ nhất nữ hiệp danh chấn thiên hạ BạchNhược Manh, quả nhiên không thua gì đấng mày râu."

Bạch Nhược Manhcười nói:"Nào có nhiều đệ nhất như vậy, hư danh thôi, bản thân mình sống tựtại, so với cái gì cũng tốt hơn."

"A......" Tây Đằng Lâmlắc đầu:"Ba năm trước đây ta khen một người là học thức thức đệ nhất thiên hạ,hắn cũng trả lời như vậy."

"Học thức đệ nhấtthiên hạ? Vậy thì Gia Cát mới là đệ nhất." Bạch Nhược Manh theo thói quen nhìnvào phòng ăn, nhíu mày:"Sao Gia Cát không tới ăn cơm? Có phải lại không khỏehay không?"

"Gia Cát khôngsao, chỉ cãi nhau với Đoạn Đoạn." Thần Tử Việt bĩu môi xỏ xiên:"Cái tên thiênhạ đệ nhất kia nhất định không có lợi hại bằng Gia Cát! Tên lường gạt!"

Tây Đằng Lâm khóemiệng co rút, nhưng vẫn kiên trì hoàn thành nhiệm vụ, từ trong lòng lấy ra câytrâm ngọc đưa cho Bạch Nhược Manh:"Cái này, hắn nhờ ta đưa cho cô nương."

Bạch Nhược Manhchỉ liếc mắt một cái, liền ngây người, nước mắt bỗng dưng tràn mi -- ĐôngPhương?

"Bạch tỷ ngươi làmsao vậy?" Mộc Tiên Nhiên không biết chuyện, bị sợ hết hồn.

Bạch Nhược Manh cốnén nước mắt, sửng sốt hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Tây Đằng Lâm, do do dự dựnhỏ giọng mở miệng:"Hắn...... Có khỏe không?"

"Không khỏe." TâyĐằng Lâm lắc đầu:"Ba năm trước đây hắn bị trọng thương, ta dẫn hắn về Tây Đằng,tuy rằng bảo vệ được mạng sống, nhưng một thân bệnh căn này không thể chữa. Takhông biết hắn và cô nương đã từng có những gì, chỉ là trong thư phòng hắn cótreo bức họa của cô nương, mỗi ngày đều nhìn, nhìn một lần đã là ba năm."

Bạch Nhược Manhnghe vậy cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút đi, trước mắt gần như tối sầm,Thần Tử Việt vội vàng chạy lên ôm lấy nàng:"Bạch tỷ ngươi có sao không?"

"Không sao......" BạchNhược Manh lắc đầu, đẩy Thần Tử Việt ra, đờ đẫn nói:"Ta trở về nghỉ ngơi mộtlát."

"Ân." Thần Tử Việtgật gật đầu, nhìn nàng xoay người rời đi, lo lắng nắm Dạ Lan San:"Bạch tỷ cóthể xảy ra chuyện gì hay không?"

"Sẽ không." Dạ LanSan xoa xoa hắn:"Ta biết tính tình Bạch tỷ, không sao đâu, để nàng yên tĩnh mộtlúc là được rồi."

"Rốt cuộc xảy rachuyện gì?" Mộc Tiên Nhiên mạc danh kỳ diệu khó hiểu.

Ba người ai cũnglười giải thích với hắn, đều làm bộ không có nghe thấy đi về.

Mộc Tiên Nhiên cảmthấy thật bi thương...... Lúc mình ở Thanh Vân tiễn trang đường đường là đại thiếugia không cần nói nhiều lời, cho dù ở Giang Nam cũng là tiếng tăm lừng lẫy, saolúc đến Vân Sát Bảo liền bị khắp nơi xem nhẹ? Cúi đầu nhìn Thừa ảnh Kiếm đangrung động rất nhỏ ở thắt lưng, càng bi thương -- Từ ngày nó được Thần Tử Việtdùng qua, bây giờ mỗi lần nó tới gần Thần Tử Việt liền rất hưng phấn......

Đoạn Tinh tâmphiền ý loạn ở trúc lâu sau núi ngây người cả ngày, nhìn sắc trời ngày càng tốimới đứng dậy đi về, trong lòng vẫn còn nghẹn khuất, lúc đi ngang qua trù phòngbụng liền kêu loạn, thấy đèn vẫn còn sáng, vì vậy đẩy cửa vào muốn tìm chút đồăn."Chi nha" tiếng mở cửa làm đại nương ngủ gục trên bàn tỉnh lại, nàng dụi mắtđứng dậy, thấy người tới là Đoạn Tinh, vội vàng từ trong tủ lấy đồ ăn đi hâmnóng, miệng còn không ngừng nhắc nhở:"Phó Bảo chủ ngươi đã tới, ta chắc chănngươi sẽ đến, Gia Cát tiên sinh cả ngày chưa ăn cơm, ta cố ý giữ lại thức ăncho y, chắc đói bụng lắm đi?"

"Gia Cát một ngàychưa ăn cơm?" Đoạn Tinh chấn động -- Y chảy nhiều máu như vậy, lại không chịuăn cơm?

"Đúng vậy, vẫnđứng ở dược phòng, suốt một ngày, cũng không ai dám đi quấy rầy y." Đại nươngtay chân lanh lẹ hâm nóng thức ăn rồi bỏ vào thực hạp đưa cho Đoạn Tinh:"Maunhanh trở về đưa cơm cho tiên sinh đi."

Đoạn Tinh nhậnthực hạp nói cảm tạ, cũng không còn quan tâm ai giận ai nữa, nhanh chân chạy vềphòng -- Ngàn vạn lần đừng để bảo bối nhà mình đói chết.

Trong phòng tốiđen như mực, Đoạn Tinh lại chạy thẳng đến dược phòng, thấy bên trong có ánhđèn, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, thật cẩn thận mở cửa sau khi tiến vào thìhoảng hồn -- Gia Cát ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cắn môithống khổ.

"Làm sao vậy?"Đoạn Tinh xông qua ôm y, hối hận muốn chết.

Gia Cát đẩy đẩyĐoạn Tinh, ngửi được vị đạo quen thuộc trên người hắn, nhịn không được nhỏgiọng khóc.

Đoạn Tinh cảm thấytrong lòng như bị người chém một đau, đau đến run rẩy, vội vàng bế y trở vềphòng nhẹ nhàng xoa xoa bụng y:"Có phải đói không? Ăn chút gì được không?"

Gia Cát không nóigì, hấp hấp cái mũi.

Đoạn Tinh đau lòngđòi mạng, hôn nhẹ lau nước mắt y, nói xin lỗi:"Thật xin lỗi, đều là ta khôngtốt, ngươi đừng khóc, đừng khóc. Ta sau này không đi nữa, ngươi nói cái gì chínhlà cái đó, ta cái gì cũng nghe lời ngươi, được không?"

Gia Cát ôm lấyĐoạn Tinh nhỏ giọng nói:"Đoạn Đoạn ngươi về sau không được bỏ ta một mình, tachọc giận ngươi tức giận, ngươi đánh ta mắng ta đều được, chính là không đượckhông để ý tới ta."

Đoạn Tinh ở tronglòng cười khổ -- Tiểu ngốc tử! Lấy tay giúp y lau nước mắt ôn nhu hỏi:"Có đóibụng không? Ăn một chút gì được không?"

Gia Cát cắn môilắc đầu, đáng thương hề hề nhìn Đoạn Tinh.

Đoạn Tinh nhíumày:"Làm vậy là muốn ta đau lòng ngươi?"

Gia Cát chớp mắtmấy cái không nói gì, nghĩ rằng bị Đoạn Đoạn phát hiện ......

Đoạn Tinh ở tronglòng thở dài, ôm Gia Cát ngồi vào bên bàn, lấy muỗng múc cơm đưa tới miệngy ra lệnh nói:"Há miệng!"

Gia Cát ngoanngoãn ăn cơm, ôm Đoạn Tinh cọ a cọ, cầm y phục hắn lau cái miệng nhỏ, hạnh phúcvô cùng.

Thật vất vả đútxong một chén cơm cho vật nhỏ, Đoạn Tinh cuối cùng cũng an tâm một chút, xoaxoa bụng y hỏi:"Còn đau hay không?"

Gia Cát gật đầu,thanh âm mềm nhũn làm nũng:"Ân, đau ......"

"Đau ngươi còncười!" Đoạn Tinh nhìn vẻ mặt tính kế của y mà dở khóc dở cười, bụng lại réo lên.

"Ngươi cũng chưaăn cơm?" Gia Cát áy náy nhìn Đoạn Tinh:"Sao lúc nãy không nói?"

Đoạn Tinh nhướngmày, nghĩ rằng vừa rồi toàn lo cho ngươi, nhìn trên bàn còn có chút đồ ăn thừa,liền vội vàng ăn hai ba miếng cho xong việc. Cơm nước xong lại cho người mangnước ấm tới giúp Gia Cát rửa mặt, xong rồi mới chui vào chăn hôn y:"Về saukhông được bỏ bữa, biết không?"

Gia Cát mềm mại ởtrong lòng Đoạn Tinh liếm liếm cằm hắn, chủ động thoát y phục mình, lại bị ĐoạnTinh nắm lấy:"Đừng, thân thể ngươi còn chưa khôi phục, ta không nỡ."

Gia Cát bĩu môinhìn hắn:"Ta là đại phu, ta không sao ."

"Ta không phải đạiphu, nhưng không phải người mù, sắc mặt khó coi như vậy, hảo hảo nghỉ ngơi chota!" Đoạn Tinh hung dữ trừng y.

Gia Cát không cốchấp nữa, bản thân xác thực cũng mệt mỏi, vì vậy ở trong lòng hắn tìm tư thếthoải mái nhất, an tâm ngủ.

Ánh trăng ngoàicửa sổ nhàn nhạt chiếu lên gương mặt Gia Cát, nhìn người trong lòng ngủ vô cùngyên ổn, Đoạn Tinh nhịn không được hôn trán y, nghĩ đến y sẽ phụ bồi mình cảđời, trong lòng không thể thỏa mãn nhiều hơn nữa.

52, Hồi cung

Bạch Nhược Manh một mình ở trong phòng ngồi cả đêm, nhìn câytrâm ngọc trong tay ngây người, giống như ngày hôm qua người ấy vẫn còn đangmỉm cười nói muốn lấy mình, muốn dẫn mình về quê hương Bắc Cương của hắn, cùngnhau cưỡi khoái mã tốt nhất, uống loại rượu mạnh nhất, chờ đón ánh bình minhđẹp nhất, trải qua những ngày tiêu dao nhất trong cuộc đời. Chỉ là lời nóinày chưa đến ba ngày, còn chưa kịp gả cho hắn, hắn lại không hề báo trước màbiến mất, chỉ để lại một câu bảo trọng.

Năm năm thời gianrất dài, dài đến mức bản thân gần như đã quên đi trong lòng đau đớn bao nhiêu,quên mất thế nào là hận, thậm chí quên cả bộ dáng người kia, chỉ duy nhất bấtluận như thế nào cũng không quên được lồng ngực ấm áp của hắn, không quên đượcthanh âm dụ hoặc của hắn, không quên được nụ cười đạm bạc, càng không quên đượcnụ hôn ôn nhu vào ngày sinh thần của mình, hòa với hơi thở nam tính mỏng manh,chỉ trong nháy mắt, lại đủ để mình lạc đường hãm sâu.

Lúc hừng đông,Bạch Nhược Manh đứng lên lắc lắc tiêu sái ra cửa phòng, lại thấy Thần Tử Việtcùng Mộc Tiên Nhiên ôm gối đầu ngồi dưới đất ngủ vù vù, giống như hai chú chónhỏ bị vứt bỏ, nhịn không được cười ra tiếng, bước lên vỗ vỗ hai người bọnhọ:"Này, có giường sao không ngủ, chạy tới đây làm gì?"

"Bạch tỷ!" Haitiểu bằng hữu bị chụp tỉnh, luống cuống tay chân đứng lên.

"A......" Bạch NhượcManh cười khẽ:"Sợ ta sẽ tự sát?"

"Đương nhiên khôngphải!" Thần Tử Việt sốt ruột:"Ta...... Chỉ là......"

"Được rồi đượcrồi." Bạch Nhược Manh trong lòng cảm động:"Trở về ngủ cho thật ngon đi, takhông sao."

Thần Tử Việt muốnnói lại thôi -- Không giỏi khuyên người, cũng không biết nên khuyên như thếnào, thấy vành mắt Bạch Nhược Manh đen sì phờ phạc, cái mũi có chút cay:"Bạchtỷ, hay là ngươi đi tìm tìm hắn đi, hỏi cho rõ ràng, trong lòng cũng sẽ dễ chịuhơn."

"Ngươi khóc cáigì, ta còn chưa khóc mà." Bạch Nhược Manh buồn cười xoa xoa đầu hắn:"Đã lớnrồi, sao còn giống như một đứa con nít. Ngươi không nói ta cũng sẽ đi tìm hắn,nhiều năm như vậy, dù sao cũng phải hỏi rõ ràng."

"Ân." Thần Tử Việtlưu luyến:"Vậy ngươi nhất định phải trở về nha."

Bạch Nhược Manhcười khẽ gật đầu, bản thân cũng không còn là tiểu nha đầu không biết trời caođất rộng năm đó, đi tìm hắn, chẳng qua là muốn biết lý do hắn năm đó hắn đikhông từ mà biệt, hỏi rõ, rồi sẽ không còn chuyện gì.

Rạng sáng ngày hômsau, Bạch Nhược Manh đi theo Tây Đằng Lâm bước trên con đường trở về TâyĐằng. Cùng lúc đó, ở trên quan đạo ngược lại, Lâm Hạo Dương cùng Lãnh TịchChiếu cũng đang giục ngựa phi nước đại.

"Uy...... Ngươi...... Chậmmột chút được không?" Lãnh Tịch Chiếu thở hổn hển đuổi theo Lâm Hạo Dương:"Ta......Uống một bụng gió...... Muốn ói......"

Lâm Hạo Dương bậtcười, nắm chặt cương ngựa ngừng lại, đi theo hắn ngồi vào dưới tàng cây, đưacho hắn một bọc mứt quả:"Này, ăn chút đi, ăn rồi sẽ không khó chịu ."

Lãnh Tịch Chiếumềm nhũn dựa vào thân cây trợn trắng mắt, cầm khối hạnh nhai a nhai:"Làm gì cóai cưỡi ngựa như ngươi, mệt chết ta."

"Không có biệnpháp a, ai bảo ngựa của ngươi quá yếu." Lâm Hạo Dương cười hì hì, vẻ mặt đắc ý.

Lãnh Tịch Chiếunhìn ngựa của mình, cũng không yếu nha, bất quá so sánh với Lộc Ly Thông củaLâm Hạo Dương, thật sự là...... Câm nín, miệng nhai mứt chua chua ngọt ngọt, cảmgiác không khó chịu trong dạ dày đã giảm bớt, nghĩ lại thấy hơi lạ:"Ngươisao xuất môn còn mang theo mứt quả, ngươi đâu thích ăn cái này a."

"Cho ngựa ăn." LâmHạo Dương cũng không ngẩng đầu lên:"Ngựa của ta thích ăn món này."

Lãnh Tịch Chiếunghe vậy mặt khổ qua, mứt quả trong miệng nuốt cũng không được mà phun ra cũngkhông xong.

"Gì chứ?!" Lâm HạoDương hung dữ nhìn hắn:"Là mua trong cửa hàng điểm tâm ở Thịnh Kinh, cho ngươiăn cũng không ủy khuất a, ngươi không phải thích ăn Hạnh hoa tô ở chỗ đó nhấtsao?"

Lãnh Tịch Chiếuđành phải ủ rũ ủ rũ đem thứ trong miệng nuốt xuống, Lâm Hạo Dương đứng một bênnhìn biểu tình nhỏ của hắn, trong lòng cười trộm, tính tình tiểu gia hỏa này từnhỏ đến lớn một chút cũng không đổi, ngốc hồ hồ .

Nghỉ ngơi chốclát, hai người đứng lên tiếp tục lên đường, Lãnh Tịch Chiếu vừa định lên ngựa,lại bị Lâm Hạo Dương vung tay nắm thắt lưng, để hắn ngồi chung trên lưng Lộc LyThông.

"Uy!" Lãnh TịchChiếu hoảng sợ:"Ngươi làm gì?"

"Ngựa của ngươiyếu như vậy, để lại đây đi, nó là ngựa già, sẽ tự biết đường trở về Vân SátBảo." Lâm Hạo Dương lấy áo choàng bọc hắn lại thật kỹ, để hắn dựa vào ngựcmình:"Như vậy sẽ không uống gió, nếu mệt thì nhắm mắt ngủ đi."

Lãnh Tịch Chiếucắn cắn môi rất do dự, như vầy đúng là thư thái rất nhiều, nhưng là......"Nếu HoàngThượng biết, sẽ chém chết ta."

"Nghĩ vớ vẩn gìđó!" Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười nhấn đầu hắn xuống:"Ta và y đềuxem ngươi như đệ đệ ruột, ngươi đừng thấy y lúc nào cũng hung dữ vớingươi, kỳ thật sợ ngươi chịu ủy khuất nhất là y."

Lãnh Tịch Chiếungốc hồ hồ chớp mắt mấy cái, vui vẻ dựa vào lòng Lâm Hạo Dương ngủ, Lâm HạoDương khẽ cười lắc đầu, giục ngựa giương roi, hai người vững vàng phi nhanh vềhướng Thịnh Kinh.

Vài ngày sau, haingười đến Đồng Cổ Trấn, đến trước tửu lâu, Lâm Hạo Dương ôm Lãnh Tịch Chiếuxuống ngựa, lôi hắn từ trong áo choàng ra, Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt thở hồnghộc:"Nóng chết ta !"

Lâm Hạo Dương câmnín -- Con mọt sách này. Dẫn hắn vào tửu lâu, lúc này đúng vào lúc ăn cơm, mộtlượng lớn thực khách nguyên bản đang ầm ĩ, lại không tự chủ bị hai người hấpdẫn ánh mắt, chỉ thấy hai người này, vị mặc ngân sắc* cẩm bào, đường kim mũichỉ trên y phục đều dùng sợi tơ cùng màu tinh tế thêu thành hoa văn, tóc buộcngọc quan, thanh sắc** ngọc bội bên hông vừa nhìn thấy đã biết là vật báu vôgiá, dáng vẻ đường đường anh khí bức người, mi vũ gian*** lại đầy ngạo khí màngười bình thường không có, tuy vẻ mặt hiền hoà, nhưng vẫn làm cho người takhông thể nhìn thẳng.

*ngân sắc : màu bạc - **thanh sắc : màu xanh - ***mi vũgian : hai đầu lông mày

Lại nhìn vị kia,bạch y không nhiễm một hạt bụi, tóc dài dùng một đoạn vải gấm tùy ý buộc sauđầu, nét mặt có chút trẻ con, thanh tú không giống như nam tử, nhưng vẫn là hảotướng mạo. Đồng Cổ Trấn là nơi thâm sơn cùng cốc, tửu lâu này cũng không phảinơi cao sang gì, số người đến ăn cơm phần lớn là hạ cửu lưu, lúc này đột nhiênthấy hai người như vậy, đều nhịn không được mở to mắt nhìn nhiều hơn một chút.

Lãnh Tịch Chiếu từnhỏ ở trong Hoàng cung lớn lên, cũng ít khi nào đi xa nhà, lúc này thấy mọingười xung quanh nhìn chằm chằm, có chút nhút nhát, sợ hãi kéo ống tay áo LâmHạo Dương.

Lâm Hạo Dương caumày, quét mắt nhìn bốn phía, những người đó liền hoảng sợ, vội vàng phối hợp tựăn cơm, Lâm Hạo Dương dẫn Lãnh Tịch Chiếu tìm một cái bàn tương đối sạch sẽ ngồixuống, tùy ý gọi vài món thức ăn, giúp hắn rót chén nước:"Uống nước."

Lãnh Tịch Chiếunhận lấy uống ừng ực ừng ực, uống xong đem cái chén không đưa cho Lâm HạoDương:"Còn muốn!"

"Sao ngươi khôngtự rót!" Lâm Hạo Dương bất đắc dĩ đảm đương vai trò tiểu nhị, lúc này đồ ăn lầnlượt được đưa lên, Lâm Hạo Dương hành quân đánh giặc đã quen không để ý nhiều,với tay lấy cái bánh bao bỏ vào trong miệng.

"Nha!" Lãnh TịchChiếu hung dữ nhào tới túm cánh tay hắn đoạt lấy bánh bao:"Không được ăn!!"

Lâm Hạo Dương mạcdanh kỳ diệu:" Thư ngốc tử ngươi làm gì!!"

Lãnh Tịch Chiếukhông cam lòng yếu thế trừng lại:"Chưa có rửa tay! Dùng đũa!"

Lâm Hạo Dương ởtrong lòng mắt trợn trắng, học y thật phiền......

"Ăn rau! Khôngđược ăn thịt không!" Lãnh Tịch Chiếu ném đầy rau xanh vào chén Lâm HạoDương:"Ăn hết cho ta! Không được bỏ!"

Lâm Hạo Dương muốnkhóc, tâm nói này không phải đệ đệ, rõ ràng là nương a......

Một bữa cơm, haingười ăn bất diệc nhạc hồ, thỉnh thoảng cãi nhau tranh đồ ăn, từ nhỏ đến lớnđều là ăn cơm như vậy, bản thân cảm thấy không có gì, nhưng trong mắtngười ngoài, còn có ý tứ liếc mắt đưa tình, trong góc, một đôi mắt gắt gao nhìnchằm chằm hai người, cả buổi cũng không dời đi.

Tuy lúc này đã làmùa thu, nhưng ở Tây Bắc "Thu tam phục*" so với mùa hè còn muốn nóng hơn, buổisáng còn có cảm giác mát, còn buổi trưa đích thật là nóng chết người, cơm nướcxong nhìn trời còn thấy độc hại, lại nhìn Lãnh Tịch Chiếu mấy ngày qua gấp rútlên đường, có chút mệt mỏi, Lâm Hạo Dương sợ hắn mệt sinh bệnh, vì vậy quyếtđịnh trước tiên ở lại nghỉ một ngày, ngày mai ra lại xuất phát.

*Thu tam phục : mùa nóng (chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơphục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từcanh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu)

Chưởng quầy vừanghe Lâm Hạo Dương muốn hai gian thượng phòng, thì có chút khó xử, ngẩng đầunói:"Bổn điếm đã hết phòng."

"A?" Lâm Hạo Dươngkhiêu mi, vừa định đi ra ngoài, thì thấy trên lầu đi xuống một người:"Chưởngquầy, trả phòng!"

Chưởng quầy tronglòng âm thầm kêu khổ, giương mắt nhìn Lâm Hạo Dương:"Này...... Chỉ còn một gian......"

"Vậy cho hắn mộtgian thượng phòng, ta tùy tiện cái gì cũng được." Lâm Hạo Dương không sao cả --Lúc hành quân đánh giặc ngay cả vũng bùn cũng đã từng ngủ qua.

Chưởng quầy lắcđầu:"Bổn điếm chỉ còn lại một gian thượng phòng, còn lại đã hết."

"Vậy một gian cũngđược." Lâm Hạo Dương nhận lấy bao y phục từ trong lòng Lãnh Tịch Chiếu:"Lau mồhôi đi, đừng để cảm lạnh ."

Chưởng quầy khôngcó cách nào để từ chối, đành phải cho tiểu nhị dẫn hai người lên lầu, tronglòng âm thầm cầu xin Bồ Tát, lúc nhị vị đại gia ở lại trăm ngàn lần đừng xảy rachuyện gì.

Vào phòng, LãnhTịch Chiếu ỉu xìu dựa vào trên giường nháy mắt:"Nóng quá a!"

"Mấy ngày nữa làcó thể về rồi, kiên trì một chút đi." Lâm Hạo Dương vứt cho hắn một cáikhăn:"Lau mặt."

Lãnh Tịch Chiếunhận lấy khăn lau lau mặt, lành lạnh, thoải mái hơn, cho nên cũng lên chút tinhthần:"Sau khi đưa ngươi về Hoàng cung, ta phải đi Giang Nam tìm phụ thân, đãlâu không gặp ông."

Lâm Hạo Dương bậtcười:"Ngươi đưa ta? Cả đoạn đường hình như toàn là ta chiếu cố ngươi đi!"

Lãnh Tịch Chiếucười vô liêm sỉ:"Rõ ràng là ta chiếu cố ngươi!!"

"Được a!" Lâm HạoDương gật đầu:"Là ngươi chiếu cố ta, vậy đêm nay ngươi ngủ sàn ta ngủ giường!"

Lãnh Tịch Chiếuchớp mắt mấy cái làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, đáng thương hề hề nhìn LâmHạo Dương:"Khát, muốn uống nước."

Lâm Hạo Dương dởkhóc dở cười, nghĩ rằng tương lai phải lấy được lão bà kiểu gì mới có khả nănghầu hạ tốt vật nhỏ này, vừa định xuất môn xuống lầu, lại cảm thấy có chút khôngđúng, nhìn kỹ phòng ở xung quanh -- Rõ ràng là trống không, trong lòng một trậnnghi hoặc, chẳng lẽ là hắc điếm? Quay đầu nhìn chưởng quỹ vừa lúc bưng nướclên, lật người kéo ông đến góc tường, lớn tiếng hỏi:"Tại sao muốn chúng ta ởcùng một gian phòng?"

Chưởng quầy bịhoảng sợ, cánh tay bị nắm sinh đau, ngẩng đầu muốn chống lại ánh mắt LâmHạo Dương, lại càng run thêm -- Người trẻ tuổi này đôi mắt rõ ràng rất đẹp, saokhí chất bên trong lại dọa người như vậy? Ông không biết, Lâm gia quân thậm chílà toàn bộ Thiên Lang quân, sợ nhất chính là ánh mắt khi phát hỏa của Chiếnthần Thiên Lang Lâm Hạo Dương, giống như một con dao găm, liếc mắt một cái sẽkinh sợ nửa ngày. Trên chiến trường tướng sĩ cao lớn thô kệch còn chịu khôngnổi, huống hồ là người làm ăn ở địa phương nhỏ này, chưởng quầy nhất thời runrun nói:"Đây, không phải tiểu nhân không cho nhị vị đại gia ở thượng phòng, làmăn, nào có đạo lý từ chối bạc đưa đến cửa, chỉ là nhìn quan hệ của nhị vị...... Hơnnữa vị kia của ngài nhìn rất đẹp, vạn nhất bị Tu công tử biết, sợ là sẽ trởthành mối họa."

Lâm Hạo Dương nhíumày, nhưng cũng không có tâm tình giải thích quan hệ của mình và Lãnh TịchChiếu, nói:"Tu công tử là ai?"

"Ai, ta cũng khôngdám nói lung tung a." Chưởng quầy sợ hãi nhìn xung quanh, xác định không có ainghe lén mới nhỏ giọng nói:"Tu công tử là nhi tử độc nhất của Nhị đương gia núiNgọc Diện ngoài thành, rất bá đạo, thường xuyên đến tiểu trấn, y thích nam tửdiện mục trắng trẻo, hễ coi trọng ai là bắt lên núi, không ai quản được y a."

"Quan viên địaphương mặc kệ?" Sắc mặt Lâm Hạo Dương có chút âm trầm, sao nơi này giữa banngày ban mặt còn xảy ra chuyện cướp người?

"Ai, quản khôngđược a." Chưởng quầy lắc đầu:"Công tử, ngươi đừng bức ta, tiểu nhân còn muốnsống a."

Thấy vẻ mặt kinhsợ của chưởng quầy, Lâm Hạo Dương cũng không nhẫn tâm làm ông khó xử, phấttay để ông ta đi, còn mình thì cầm nước trở lại phòng, thấy Lãnh Tịch Chiếu đãmuốn dựa vào giường ngủ, do dự một chút, nhìn sắc mặt hắn có chút khó coi, cũngkhông đành lòng gọi hắn dậy, vì vậy ngồi xuống muốn giúp hắn cởi giày ra, lạikhông cẩn thận làm hắn tỉnh giấc.

"Ngủ đi." Lâm HạoDương đứng lên:"Nếu không uống nước rồi ngủ tiếp?"

Lãnh Tịch Chiếulảo đảo đi đến cạnh bàn uống nước, nhìn Lâm Hạo Dương:"Làm sao vậy, sao lại caumày."

Lâm Hạo Dươngkhiêu mi, cuối cùng vẫn đem chuyện vừa rồi chưởng quầy nói kể lại cho Lãnh TịchChiếu.

"Còn có chuyệnnày?" Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:"Núi Ngọc Diện, tên này thật đúng là ghê tởm."

"Ngươi có mệt haykhông?" Lâm Hạo Dương ngồi ở cạnh bàn hỏi hắn.

"Có một chút, bấtquá không quan trọng, ngươi muốn gì?" Lãnh Tịch Chiếu buông cái ly trong tayxuống.

Lâm Hạo Dương cườixấu xa:"Không mệt thì theo ta lên trấn đi dạo, nghe nói Tu công tử kia rấtthích loại hình giống như ngươi."

Lãnh Tịch Chiếuhíp mắt:"Ngươi giao ta cho ác bá?"

"Xem như là trừhại cho dân." Lâm Hạo Dương kéo hắn đứng dậy đi ra ngoài:"Dù sao ngươi lớn lêndễ nhìn như vậy, không thể lãng phí!"

Lãnh Tịch Chiếu sờsờ mặt mình -- Bộ mình lớn lên đẹp lắm sao? Một chút cũng không anh khí, trưởngthành giống Hạo Dương hay Hoàng Thượng thì tốt rồi, nếu có thể giống Đoạn Tinhhay là Dạ Lan San thì càng tốt, về phần Lâm Hạo Phong sao, được thì được, chínhlà lúc không cười có chút giống thổ phỉ...... Vậy còn Thần Tử Việt? Coi như hết,hắn với mình trưởng thành cùng loại hình, thậm chí so với mình còn hoàn hảohơn...... Bảy nghĩ tám tưởng đột nhiên nhớ đến Kim đồng nam tử ngày đó gặp dướichân núi Vân Sát Bảo, không khỏi nhếch miệng -- Nếu mình nếu có thể trưởngthành giống như y thì không còn gì tốt hơn, chỉ là không biết y làngười địa phương nào, nhiều người như vậy, sợ là sẽ không còn được gặp lại, vìvậy lại thấy ảm đạm.

Lâm Hạo Dương cúiđầu nhìn Lãnh Tịch Chiếu bên cạnh, đầu tiên là cười ngơ ngác, sau đó lại mấthứng, cho nên lần nữa im lặng..... Mọt sách này ngốc quá, tương lai nhất địnhphải giúp hắn tìm một lão bà thật tài năng để yên tâm tống xuất đi......

. : .

Chương này bỗng dưng thấp CP Hạo Dương x Tịch Chiếu cũng không tệa : ))

53, Phản tặc

Lâm Hạo Dương kéoLãnh Tịch Chiếu xuất môn, đi tới đi lui dưới đỉnh thái dương hồi lâu, đầu đầylà mồ hôi.

"Này, sao không có ai đến đùa giỡn ngươi?" Lâm Hạo Dương nhíumày, đẩy đẩy Lãnh Tịch Chiếu:"Không phải nói mỗi ngày đều có chó săn núi NgọcDiện đến trấn này tìm tiểu bạch kiểm cướp về sao?

Lãnh Tịch Chiếu bịnắng trời chiếu làm cho chóng cả mặt, lườm hắn một cái:"Nói cái gì đó? Ngươimới là tiểu bạch kiểm!! Có ngươi ở bên cạnh ai dám đến đùa giỡn ta?"

"Đúng vậy!" LâmHạo Dương bừng tỉnh đại ngộ:"Không nói sớm, một mình ngươi đi dạo đi, ta sẽ lénđi theo ngươi!"

"Uy!" Lãnh TịchChiếu câm nín nhìn bóng dáng hắn biến mất giữa dòng người, đành phải tiếptục lắc lắc đầu ở trên đường làm con mồi, càng đi càng cảm thấy mình giống nhưmột miếng thịt nướng, nóng hôi hổi bị Lâm Hạo Dương cột lên cây chờ chó mắccâu, từ phố đông chạy đến phố tây, đi một vòng luẩn quẩn mãi không thấy lưumanh xuất hiện, Lãnh Tịch Chiếu vừa mệt vừa đói lại chóng mặt, trong lòng vôcùng nghẹn khuất. Đi theo phía sau Lâm Hạo Dương cũng lo lắng, nếu không thìđổi kế hoạch? Mình trực tiếp chạy lên núi Ngọc Diện là được, Lãnh Tịch Chiếukhỏi phải ỉu xìu mệt mỏi thế này, định đuổi theo dẫn hắn về, thì thấy có haingười lén lút đi theo, trong lòng nhất thời kích động -- Mắc câu rồi?

Lãnh Tịch Chiếuđang vừa đi vừa nổi giận, thì cảm thấy bả vai bị người ta vỗ một cái, tâm nóiông trời, Lâm Hạo Dương cuối cùng buông tha mình, quay đầu lại định mắng hắnhai câu thì đập vào mắt là hai gương mặt xa lạ lại đáng khinh, đầu tiên là sửngsốt, sau đó không tự chủ được thốt ra:"Thật sự dẫn được cẩu?"

"Cái gì cẩu khôngcẩu." Hai người kia nhe răng cười đến gần Lãnh Tịch Chiếu:"Ngoan, theo chúng tavề làm thiếu nãi nãi đi."

Lãnh Tịch Chiếunghe vậy sắc mặt tái xanh, thiếu nãi nãi? Thiếu ngươi muội a!!

"Bộ dáng thật sựlà tươi ngon mọng nước, trách không được thiếu chủ nhà ta thích nam nhân, là tata cũng thích ngươi." Trong đó có một kẻ mặt dâm đãng lấy tay sờ soạng mặt LãnhTịch Chiếu, mọt sách tránh né không kịp, bị nam nhân đáng khinh sờ loạn, vì vậygiận dữ:"Họ Lâm! Ta bị người ta ăn đậu hủ! Mau đi ra báo thù!!"

Lâm Hạo Dương ômbụng cười, chậm rãi đi ra:"Thiếu nãi nãi, la cái gì."

Lãnh Tịch Chiếutức vô cùng, hai người bên cạnh sửng sốt, chợt nhìn chằm chằm Lâm Hạo Dươngcười:"Ngươi cũng không tệ, thôi dứt khoát cùng bọn ta về làm di thái thái* đi."

*di thái thái : vợ bé

"Phốc......" Lãnh TịchChiếu không nhịn được, cười phun cả nước bọt:"Thân thân a, kết quả là ngươi cònkhông bằng ta, phải làm bà nhỏ."

Lâm Hạo Dương vẫnduy trì nét tươi cười trên mặt, tay phải lại nhẹ nhàng khoát lên chuôi NgưTrường Kiếm, ánh mắt dần dần biến lãnh, hai người kia bị khí thế của hắn làmcho hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều biết tên này không dễchọc, xoay người muốn chạy lại bị Lâm Hạo Dương tung người cản lại, kiếm chưara khỏi vỏ hai tên kia đã bị đánh cho nằm bẹp trên đất.

"Đại...... Đại hiệptha mạng a." Hai người trong lòng kêu khổ không ngừng.

Lâm Hạo Dương lôihai người bọn họ tới một ngõ nhỏ yên tĩnh, dựa vào tường chậm rãi nói:"Nói đi,biết cái gì nói cái đó, đương gia nhà các ngươi đã làm chuyện xấu gì, nói hếtcho ta, dấu một chuyện chặt một ngón tay."

"Không a!" Haingười kinh hãi, liều mạng lắc đầu.

Lâm Hạo Dương chọnmi:"Trung thành như vậy? Vậy được rồi, nếu không hài lòng mười ngón tay củamình thì, chặt đi."

"Không phải a!"Hai người kia ôm chặt tay bảo vệ, sợ trở thành kẻ không tay:"Đương gia nhàchúng ta làm quá nhiều chuyện xấu, nhất thời nhớ không hết a......"

Lãnh Tịch Chiếu ởmột bên mắt trợn trắng -- Đúng là chủ nào tớ nấy, chủ tử dâm đãng hạ lưu, thuộchạ thì là bao cỏ, thật sự là tuyệt phối.

Hơn một canh giờsau, nhìn hai người trên mặt đất còn đang lải nhải không yên, Lâm Hạo Dươngkhông kiên nhẫn bảo bọn họ ngừng:"Đủ đủ, ta biết rồi."

Lãnh Tịch Chiếucũng nhíu mày:"Nhị đương gia Tu Hòe trên núi Ngọc Diện rốt cuộc có bối cảnh gì,sao lại kiêu ngạo như vậy? Ngay cả Tri Phủ nơi này cũng không dám quản, Tri Phủcó thể diện thánh, quản không được thì tại sao không đem chuyện này nói choHoàng Thượng?"

"Ầy, nói cho HoàngThượng có ích lợi gì a, chất nữ của nhị đương gia chúng ta, chính là Hoàng hậunương nương tương lai của Thiên Lang quốc!" Một tên nghe được Lãnh Tịch Chiếulầm bầm lầu bầu, nhịn không được đắc ý nói.

"A?" Lãnh TịchChiếu nghe vậy há to miệng, quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương xanh mặt, tay chọt chọthắn, nhịn cười dùng khẩu hình miệng nói ra ba chữ - Nhĩ cữu cữu!!!

Lâm Hạo Dương tứcđến lệch mũi, hung hăng đạp tên đó một cước:" Chuyện gì xảy ra?Nói!"

Tên kia bị Lâm HạoDương đạp kêu oai oái, ôm xương sườn đau nói không ra lời, nghĩ rằng xong rồixong rồi, khẳng định gãy xương, tên khác thấy thế liền lập tức ngoan ngoãn cungkhai:"Nhị đương gia chúng ta có một huynh đệ bái kết, là đại quan triều đình, ycó một khuê nữ trưởng thành như hoa như ngọc, nghe nói đã sớm được Hoàng Thượngcoi trọng, chờ đủ mười tám tuổi sẽ tiến cung làm nương nương."

"Nhịn nhịn a."Lãnh Tịch Chiếu vỗ vỗ lưng Lâm Hạo Dương giúp hắn thuận khí, ngồi xổm xuốngchọt chọt tên đó:"Uy, đại quan đó tên gọi là gì?"

"Dư Phương." Nóixong hai chữ này, vừa lòng nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu biến sắc, trong lòng cóchút đắc ý:"Dư đại nhân là đại quan, sủng thần của Hoàng Thượng!"

Lãnh Tịch Chiếumắt trợn trắng, tâm nói vị bên cạnh ta mới gọi là sủng thần, Dư Phương tính làthứ đồ chơi gì.

Lâm Hạo Dương ngheđược tên Dư Phương trong lòng cũng thắt một cái, nhìn hai người trên mặt đất,đang do dự xử trí như thế nào thì nghe phía trước truyền đến tiếng bước chân,ngẩng đầu nhìn thì thấy một đống nha dịch vội vàng chạy tới, nhìn thấy ngườinằm trên mặt đất, hoảng sợ -- Người núi Ngọc Diện? Lại nhìn hai người Lâm HạoDương, không quen!! Nha dịch cầm đầu không nói hai lời, cầm xích sắt muốn bắtngười, Lâm Hạo Dương một tay kéo Lãnh Tịch Chiếu ra phía sau mình bảo hộ, nhíumày nói:" Làm sao, cũng không hỏi một tiếng đã bắt người?"

"Đến nha môn tựnhiên có đại nhân hỏi ngươi, ta chỉ quản việc bắt người, đi!!" Người nọ hungthần ác sát. Lâm Hạo Dương lắc đầu, âm thầm phiền lòng thay Hoa Thiên Lang, baocỏ như thế nào làm sao có thể quản được dân chúng?

"Chúng ta đi theongươi tới nha môn." Lãnh Tịch Chiếu chớp mắt mấy cái.

"Ai." Nha dịch vừathấy bộ dạng Lãnh Tịch Chiếu, liền hiểu được tại sao hai người này xảy ra xungđột với người núi Ngọc Diện, cũng không lấy gông xiềng bọn họ nữa, dẫn bốnngười trở về nha môn. Vừa vào cửa chính phủ nha, đã thấy từ bên trong đira hai người, một người mặc quan phục, bộ dáng ước chừng ba bốn mươi tuổi, mộtngười mặt dài như mặt lừa, chính là thiếu đương gia Tu Ngọc núi Ngọc Diện, mắtkhông to lại sáng dị thường, quay tròn loạn chuyển, chuyển tới trên mặt Lâm HạoDương một lúc, nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn sang bên cạnh, yêu, càng đẹp mắt!Vì thế vỗ vỗ ống tay áo, giả vờ giả vịt tiến lên hỏi nha dịch:"Tiêu lão nhị a,hai người đó phạm tội gì ?"

"Thiếu đương gia,bọn họ đánh ta a." Không đợi nha dịch mở miệng, hai tên bị Lâm Hạo Dương tấumột trận nước mắt nước mũi kể lể, Tu Ngọc nhìn mặt mũi hai thủ hạ bầm dập, cườikhà khà, mỹ nhân thật là mạnh bạo a, không tệ.

Trong lòng Lâm HạoDương cùng Lãnh Tịch Chiếu đầy lửa giận, rõ như ban ngày mà sơn tặc lại côngkhai xuất nhập phủ nha, Đồng La Trấn này rốt cuộc đã loạn đến trình độ gì?

"Đại nhân, hôm naysắc trời cũng không còn sớm, không ngại đem này hai người bắt giam trước, ngàymai tái thẩm được không?" Tu Ngọc là đang nói với huyện quan, nhưng ánh mắt vẫnhướng về phía Lãnh Tịch Chiếu không tha, tiểu mỹ nhân này trắng trắng mềm mềm,nhất định rất mất hồn.

"Đến, đem này haingười áp giải địa lao!" Huyện quan phất tay, trong lòng đã biết Tu Ngọc đánhchủ ý.

Lâm Hạo Dương cũnglười mở miệng, cùng Lãnh Tịch Chiếu đến địa lao, ngồi dưới đất nhỏ giọng thươnglượng một chút. Hai người vào địa lao không bao lâu thì có người đưa đồ ăn tới,đồ ăn có thịt có rượu, chờ người đưa đồ ăn đi rồi, Lãnh Tịch Chiếu mới chớp mắtnhìn nhìn, nhỏ giọng nói:"Có Mông Hãn Dược, Hóa Công Tán, còn có...... Phù DungSát."

Lâm Hạo Dương dởkhóc dở cười, bình sinh lần đầu tiên thấy có người kê đơn như vậy, mục đíchcũng thật sáng tỏ.

"Này." Lãnh Tịch Chiếutừ bên hông lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc cho Lâm HạoDương:"Cái này có thể giải độc, dư sức đối phó những thứ này."

Lâm Hạo Dương nhậnlấy nuốt xuống, thấy Lãnh Tịch Chiếu đem bình nhỏ cất đi, hỏi:"Sao ngươi khôngăn giải dược?"

Lãnh Tịch Chiếucười hì hì:"Khi còn nhỏ phụ thân đã từng cho ta ăn linh chi ngàn năm, bách độcbất xâm ."

Lâm Hạo Dươngkhiêu mi -- Sư phụ bất công......

Hai người lập xongkế hoạch, ra vẻ gắp vài món thức ăn rồi gục lên bàn giả vờ hôn mê, quả nhiênkhông sau có người tới, đem hai người nhét vào trong xe ngựa lắc lư chạy lênnúi, ném vào một gian phòng.

Cảm giác xungquanh không còn ai, Lâm Hạo Dương thật cẩn thận mở mắt, cọ cọ Lãnh Tịch Chiếu,nhỏ giọng nói:"Còn nhớ rõ phải làm như thế nào đi?"

Lãnh Tịch Chiếugật gật đầu, vẻ mặt chán ghét. Lúc hai người đang nói chuyện, thì thấy cửaphòng bị mở ra, Tu Ngọc thản nhiên vào cửa, thấy hai người tỉnh đầu tiên làsửng sốt -- Chẳng lẽ dược bỏ quá ít liều lượng? Rồi lại nhe răng cười, ngồi xỗmtrước mặt hai người nhìn nhìn, đều là mỹ nhân, ăn ai trước mới tốt đây?

Lãnh Tịch Chiếukhịt mũi, nghĩ thầm chọn Lâm Hạo Dương a Lâm Hạo Dương, ai ngờ không như mongmuốn, Tu Ngọc bế Lãnh Tịch Chiếu lên đi ra ngoài, Lâm Hạo Dương nhìn sắc mặttái xanh của Lãnh Tịch Chiếu mà cười trộm trong lòng.

Ra ngoài cửa, LãnhTịch Chiếu đi hai bước liền đứng lại không chịu đi nữa, Tu Ngọc xoay mặt nângcằm hắn lên cười dâm đãng:"Tiểu mỹ nhân, nhận mệnh đi, trốn không thoát đâu."

Lãnh Tịch Chiếumuốn ói đến bất tỉnh, nhưng mặt vẫn giả bộ ngây thơ:" Thiếu đương gia, chúng taở gian trong phòng này cũng được mà, đi không nỗi." Tâm nói ngươi đừng mang tađi xa quá, đến lúc đó Hạo Dương tìm không thấy thì chết ta.

"Hảo a!" Tu Ngọcmừng rỡ, tiểu mỹ nhân này thật sự là cực phẩm, không những đẹp mà còn thật chủđộng, vì thế ôm hắn đá văng cửa phòng ném lên giường.

Lãnh Tịch Chiếu bịném đến chóng mặt, trong lòng chửi thẳng con mẹ nó, mắt thấy Tu Ngọc cởi áokhoác đè lên, vội vàng trốn vào góc tường, tận lực làm cho mình nhìn qua đángthương một chút:" Thiếu đương gia, gia đình ta là phú hộ ở Thịnh Kinh, đãđính thân, nếu cha ta biết sợ là sẽ liên lụy đến ngươi a."

Tu Ngọc bị thanhâm mềm mại của Lãnh Tịch Chiếu câu mất ba hồn hai phách, vỗ ngực cam đoan:"Changươi dù có lớn hơn nữa, cũng không lớn bằng Hoàng Thượng? Yên tâm đi, trở vềnói cho cha ngươi biết ngươi đã là người của lão tử, đảm bảo ông ta sẽ khônglàm khó ngươi."

"Ngươi quen HoàngThượng?" Lãnh Tịch Chiếu mở to hai mắt.

Tu Ngọc thật vừalòng sự ngạc nhiên trong mắt Lãnh Tịch Chiếu, tự hào nói:"Đó là đương nhiên,nghĩa phụ ta là Dư Phương là sủng thần của Hoàng Thượng, muội muội kếtnghĩa ta rất nhanh sẽ là Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó ta chính là Quốc cữugia!"

Lãnh Tịch Chiếuchớp mắt mấy cái:"Nhưng nghe nói đương kim Thiên Tử chỉ thích một người là Trấnquốc Đại tướng quân, thích đến thần hồn điên đảo, hai người đã sớm ước địnhchung thân, sao lại thành muội muội kết nghĩa của ngươi?"

Lâm Hạo Dương vốnở cách vách cười đến ruột muốn thắt lại, lúc này nghe Lãnh Tịch Chiếu nói thìcười không nổi nữa, âm thầm tốn hơi thừa lời -- Con mọt sách! Ta cho ngươi bị ykhi dễ, không đến cứu ngươi!!

Tu Ngọc "Thiết"một tiếng, khinh thường nói:"Không nói đến là thật hay giả, cho dù là thật,đương kim Thiên Tử sao có khả năng thú một nam nhân làm Hoàng hậu, truyền rangoài, sợ là y không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông, muội muội ta, y là yêucũng phải thú, không yêu cũng phải thú!"

Lãnh Tịch Chiếunhíu mày, người này khẩu khí thật lớn.

Cách vách Lâm HạoDương sửng sốt, chợt lại nghe Lãnh Tịch Chiếu nói:"Nam nhân thì sao? Chỉ cầnhai người thật tâm muốn ở cùng nhau, là không thẹn với lương tâm."

Lâm Hạo Dương chọnmi, tiểu ngốc tử này là đang an ủi mình......

"Đúng rồi, nghĩaphụ ngươi nếu là đại quan, sao còn để các ngươi ở chỗ này làm sơn tặc a?" LãnhTịch Chiếu tận lực nói lời khách sáo, thanh âm nhão a nhão, bản thân nghe thấycòn muốn nổi da gà.

"Chúng ta ở đây,là thay nghĩa phụ làm đại sự !" Tu Ngọc nuốt nuốt nước miếng:"Bảo bối nhi, chỉcần ngươi ngoan ngoãn theo ta, ta cũng phong ngươi làm Hoàng hậu nương nương."

"Cái gì?" LãnhTịch Chiếu sợ hãi:"Lời này ngươi cũng dám nói?"

Tu Ngọc nhìn khuônmặt nhỏ nhắn của Lãnh Tịch Chiếu tái nhợt, ảo não mình nhất thời xúc động nóisai, vừa định có lệ hai câu, thì thấy Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt sùng bái cọ bênngười túm túm tay áo mình, nhỏ giọng nói:"Ngươi có thể làm Hoàng Thượng?"

Tu Ngọc lại kíchđộng, tiểu yêu tinh này âm thanh thật ngọt a...... Nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn, ýmuốn bảo hộ đột nhiên nảy sinh:"Nhiều nhất năm năm, năm năm sau, ta cam đoangiang sơn này đổi họ!"

Lãnh Tịch Chiếunghe vậy có chút ngất -- Không chỉ là sắc lang, còn là phản tặc...... Hoa ThiênLang đã sớm hoài nghi Dư Phương, bất đắc dĩ nhiều năm qua không tìm được chứngcớ, không ngờ mình và Lâm Hạo Dương đánh bừa lại đụng trúng.

"Sợ đến choángváng?" Tu Ngọc ở trước mặt Lãnh Tịch Chiếu quơ quơ tay, thấy vẻ mặt ngơ ngáccủa hắn trong lòng lại ngứa ngáy, nhịn không được kéo ngã lên giường, Lãnh TịchChiếu phản ứng kịp, đại kinh thất sắc, chuyện nên hỏi cũng hỏi xong rồi, vì thếdắt cổ họng rống:"Cứu mạng nha!"

Tu Ngọc hoảng sợ,vừa rồi còn dịu ngoan, nói tạc mao liền tạc mao, không kịp phản ứng xảy rachuyện gì, đã thấy tường gỗ đối diện bị đạp ngã một cái, Lâm Hạo Dương một taychấp kiếm, mặt đầy lửa giận đứng ở đó.

54, Cứu binh

Tu Ngọc kinh ngạcnhảy dựng nhìn Lâm Hạo Dương đằng đằng sát khí, vừa định kêu người đã bị LãnhTịch Chiếu điểm huyệt.

"Hmm, chiêu nàyngươi dạy ta rất tốt nha." Lãnh Tịch Chiếu phất tay chỉ chỉ với Lâm Hạo Dương,từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ vui vẻ nhét vào miệng Tu Ngọc một viêndược, rồi cúi đầu ngón tay:"Năm, bốn, ba, hai, một......"

Tu Ngọc sắc mặt trắng bệch co quắp ngã xuống giường.

Lâm Hạo Dương nhíumày:"Lần này lại là dược gì?"

"Phệ tâm tán." Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì:"Tiên sinh dạy taluyện , độc hạt[1] vạn năm, băng tàmtuyết vực, hồng chu[2] cực bắc, đoạt hồnthảo Tây Hạ, rết chín khúc, song hoàn ngân xà[3], còn có xươngngười, đều là thứ tốt, rất hiếm nha!"

*[1] bò cạp - [2] nhện đỏ - [3] rắn 2 đầu

"Nhiều độc vật nhưvậy, đừng có độc chết a." Lâm Hạo Dương rất phối hợp.

"Không chết được."Lãnh Tịch Chiếu khoát tay, nhìn mắt Tu Ngọc:"Cũng chỉ đau bảy tám ngày thôi."

Bảy tám ngày? TuNgọc mắt trợn trắng, toàn thân giống như bị dao cắt, như kim châm muối xát, cứđau bảy tám ngày như vầy còn không bằng một đao chết thống khoái, không đợi yngất xỉu, đã nghe Lãnh Tịch Chiếu chậm rãi nói thêm:"Hơn nữa sau mỗi canhgiờ, đau đớn sẽ tăng gấp năm lần, tiên sinh nói, người trúng phệ tâm tán, khôngphải bị độc chết, mà là bị đau chết."

Lâm Hạo Dương cườithầm, thấy Tu Ngọc ngay cả thở cũng thở không nổi, nên nháy mắt với Lãnh TịchChiếu, Lãnh Tịch Chiếu hiểu ý, lại cho y ăn một viên giải dược, Tu Ngọc cuốicùng lấy lại chút sức lực, dựa vào trên giường thở mạnh.

Lãnh Tịch Chiếugiải á huyệt y, chớp mắt mấy cái:"Muốn khó chịu tiếp hay là muốn phối hợp vớichúng ta?"

Tu Ngọc runrẩy:"Đại gia tha mạng."

"Đem những chuyệnngươi biết nói hết ra đi." Lãnh Tịch Chiếu hay tay chống má ngồi ở bàn bên cạnhcười tủm tỉm.

Tu Ngọc tự nhậnxui xẻo, mỹ nhân đều là họa thủy.

Sau nửa canh giờ,hai người đã hiểu rõ mọi việc chuyện, đơn giản mà nói chính là -- Dư Phươngmuốn tạo phản, cho nên phái hai tâm phúc tới nơi này chiếm núi xưng vương, nhâncơ hội bí mật huấn luyện một đội quân tinh nhuệ, lão cha của Tu Ngọc chính làmột trong hai tâm phúc, là huynh đệ kết bái của Dư Phương. Quân đội đã đượchuấn luyện không sai biệt lắm, nội gián trong Hoàng cung cũng đã sắp xếp đưavào, các phương án đều đã được dự tính hết thảy, chỉ chờ đến tân niên nươngtheo yến tiệc ám sát Thiên Tử khởi binh mưu phản.

Bất quá tên TuNgọc này không chịu thua kém, luôn cường thưởng nam tử nhà lành, ba phen mấybận quan viên địa phương cũng không thể mặc kệ, tốt xấu gì ta cũng là quan phụmẫu, tiểu tử ngươi dù cho ta bạc cũng không thể không hoàn toàn nhìn thấy taa!! Vì tránh cho sự tình bại lộ, Tu lão cha đành phải nói với Dư Phương, chịuthóa mọa một chút. Mắng xong, Tu lão cha nhận mệnh phái người phát tán tin đồn-- Khuê nữ nhà mình tương lai sẽ là Hoàng hậu nương nương. Quan viên địa phươngvốn được nhận bạc, hơn nữa Dư Phương đã đích thân đến Đồng La Trấn dạo mộtvòng, trời cao Hoàng đế xa, lại càng không dám quản chuyện trên núi Ngọc Diện.

Lãnh Tịch Chiếuvui vẻ tính toán:"Một phản tặc được một trăm lượng, trên núi này có ít nhất mấyvạn người đi? Ngươi nói Hoàng Thượng có nhiều tiền trả cho chúng ta hay khônga?"

Lâm Hạo Dương imlặng:"Trước hết nghĩ cách đối phó với mấy vạn nhân mã kia đi, đó là quân độichính quy."

Lãnh Tịch Chiếuxắn tay áo khiêu mi, lại đào độc dược từ lòng ra, Tu Ngọc vừa nhìn một đốngchai lọ đủ màu sắc, liền hôn mê bất tỉnh.

Lâm Hạo Dương tiếnlên mở mí mắt y ra nhìn nhìn, nhíu mày:"Dọa ngất rồi, sao lại bao cỏ như vậy!"

Lãnh Tịch Chiếukhông nói gì, chỉ cẩn thận cầm lấy một cái hộp nhỏ, gỡ sáp nến bốn góc ra, mởra gọi Lâm Hạo Dương đến xem.

"Này là thứ đồchơi gì?" Lâm Hạo Dương nhìn thoáng qua, đã cảm thấy toàn thân nổi da gà, tronghộp là một đống dài dài màu xanh, bảy xoay tám cong đang ngọ nguậy, phía trêncòn có vằn đen, nhìn cực kỳ ghê tởm.

"Túng tâm cổ."Lãnh Tịch Chiếu chớp mắt nói:"Có thể tạm thời khiến người khác mê man ngoanngoãn nghe theo lời người hạ cổ. Trước hết để y đưa chúng ta xuống núi, đườngvề kinh báo cáo Hoàng Thượng còn quá xa, hơn nữa nếu Hoàng Thượng đột nhiênphái quân đi khó tránh khỏi bị người khác nghi ngờ, huống hồ cũng không biếtbọn chúng cài bao nhiêu người trong triều, không bằng quay về Vân Sát Bảo bànviệc cứu binh trước? Rồi phái người đưa tin cho Hoàng Thượng, ta có biện phápcản chân bọn chúng." Nói xong dương dương đắc ý chỉ chỉ cái bình nhỏ trênbàn:"Dùng lễ vật tiên sinh cho ta!"

"Lại hạ độc? Ngươibình thường không phải ghét nhất mấy thứ tà ma ngoại đạo này sao?" Lâm HạoDương có chút nghi hoặc.

Lãnh Tịch Chiếubĩu môi nhỏ giọng lầm bầm:"Bọn họ vốn là người xấu, đương nhiên phải dùng cáchtà đạo để ngăn cản, ai bảo bọn họ muốn hại Hoàng Thượng !"

Lâm Hạo Dương cườixoa xoa đầu hắn, gật đầu đáp ứng.

Hai người thươnglượng kế hoạch một chút, Lâm Hạo Dương ngồi an vị ở một bên trông chừng LãnhTịch Chiếu hạ cổ, lúc cổ trùng mảnh dài hẹp chui vào đầu Tu Ngọc, Lãnh TịchChiếu còn không ngừng niệm niệm, Lâm Hạo Dương cảm thấy sởn cả tóc gáy, bìnhthường Lãnh Tịch Chiếu là một mọt sách ngốc hồ hồ, hiện tại lại giống như tiểuma quỷ, lẩm bẩm liên tục.

Thời gian sau mộtchén trà, Lãnh Tịch Chiếu cất cái hộp nhỏ đi, lau một đầu đầy mồ hôi, rồi lấytay vỗ vỗ mặt Tu Ngọc:"Tỉnh!"

Tu Ngọc chậm rãimở mắt, vẻ mặt có chút mờ mịt.

"Vừa rồi lời tanói đã nhớ kỹ chưa?" Lãnh Tịch Chiếu đối mắt y hỏi.

Tu Ngọc gật gậtđầu, từ trên giường đứng lên đi ra ngoài.

"Đi, đuổi theo."Lãnh Tịch Chiếu kéo Lâm Hạo Dương ra khỏi cửa, lên xe ngựa Tu Ngọc dẫn tới rồiba người chạy về phía sau núi.

Dọc đường đi gặpđược không ít sơn tặc, đều tò mò sao hôm nay nhị đương gia lại tự mình đánh xe,bất quá Tu Ngọc ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, cũng không ai dám hỏi, chỉnghĩ là nhị đương gia mê tiểu mỹ nhân mới đến, cam tâm làm mã xa phu. Đến consuối phía sau núi, Lãnh Tịch Chiếu tìm một nơi không có người, lấy một cái bìnhra đổ hơn một nửa dược phấn vào suối, rồi vỗ vỗ tay lên xe ngồi:"Đi, dẫn chúngta xuống núi!"

"Dược gì?" Lâm HạoDương hỏi.

"Từ đây đến VânSát Bảo, lộ trình mấy ngày?" Lãnh Tịch Chiếu hỏi lại.

Lâm Hạo Dương ngẫmlại, nói:"Nếu mang theo nhân mã thì không nhanh lắm, nhưng cỡ nửa tháng là tới."

"Vậy đúng rồi."Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì:"Uống nước này, bảo đảm hai mươi ngày sau bọn họkhông có khí lực đi đường!"

"Vậy dân chúng thìsao?" Lâm Hạo Dương có chút lo lắng.

Lãnh Tịch Chiếu bĩu môi:"Nước suối trên núi cực ngọt thanh[4], đám thổ phỉ này chiếm không cho người khác dùng, nước dânchúng đều là nước đục Hoàng Hà."

Lâm Hạo Dương caumày, vừa định nói chuyện thì đột nhiên nghe ngoài xe truyền đến tiếng nói:"Ngọcnhi, con muốn đi đâu?"

Lão cha của TuNgọc?! Bên trong xe hai người cả kinh, Lâm Hạo Dương cầm Ngư Trường Kiếm nínthở ngưng thần, ý bảo Lãnh Tịch Chiếu trốn ra phía sau mình, lại nghe Tu Ngọccười hắc hắc trả lời:"Mới được mỹ nhân, xuống núi, khoe...... khoe!"

Tu Hòe nhìn đứacon bất tài thở dài, thấy đôi mắt y vô hồn thì nghĩ rằng lại đi uống rượu, cũngmặc kệ y, phất tay nói:"Đi đi, ít gây chuyện!!"

"Hắc hắc, đa tạ......cha!" Tu Ngọc cúi đầu lắp bắp nói, vội vàng đánh xe xuống núi.

Bên trong xe LâmHạo Dương nhẹ nhàng thở ra, đẩy đẩy Lãnh Tịch Chiếu:"Dùng rất tốt nha."

Lãnh Tịch Chiếunhìn tay mình đầy mồ hôi lạnh cười cười:"Rất tà môn nha, dùng rất tốt, lần saunếu ngươi lại khi dễ ta, ta sẽ hạ cổ cho ngươi trần truồng chạy vòng vòng ThịnhKinh!"

"......!!!" Lâm Hạo Dươngim lặng, mọt sách luôn thù dai ......

Hai người đếnkhách điếm dưới núi, chưởng quầy vừa nhìn thấy hai người cùng Tu Ngọc vào cửaliền hoảng sợ, vội vàng cười nghênh đón:" Thiếu đương gia, sao lại rãnh rỗi đếnđây a? Mau mời ngồi!"

"Không...... Khôngngồi!" Tu Ngọc lớn tiếng phất tay:"Đem...... bọn họ...... ngựa và hành lý bọn họ, lấy......lấy xuống đây! Ta muốn dẫn bọn họ đi...... đi Giang Nam...... chơi!!"

"Ai, nhanh đi."Chưởng quầy vội vàng phái người đi lấy đồ, còn mình ân cần rót trà cho TuNgọc:" Thiếu đương gia, ngươi giải rượu!"

"Đi!" Tu Ngọc hấttay:"Lão tử...... Không...... Không có uống rượu!"

"Dạ dạ dạ." Chưởngquầy cười làm lành, trong lòng khinh thường, đã như vậy còn nói không có uốngrượu. Nhìn hai người đứng phía sau Tu Ngọc, trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc, TuNgọc không biết đã ép chết bao nhiêu người, nếu lúc trước mình khuyên bọn họsớm đi, thì cũng không rơi vào tình cảnh này, cảm thấy không đành lòng, vì vậynhích sang phía Tu Ngọc ngồi không thấy, cả gan lén kéo tay áo Lâm Hạo Dươngnói:"Trên đường tìm cơ hội chạy đi."

Lâm Hạo Dương sửngsốt, cảm kích nhìn chưởng quầy, chưởng quầy thở dài, đem hành lý Lâm Hạo Dươngđưa cho hắn, lớn tiếng nói:"Khách quan đi hảo!"

Ba người ra cửa,tức tốc chạy về hướng tây.

Tu Hòe ở trên núithấy con mình ba ngày không về nhà, nóng nảy, phái người xuống núi tìm, thìmang về tin tức Tu Ngọc đưa mỹ nhân đi Giang Nam du ngoạn, tức giận đá ngã bànghế chửi ầm lên.

"Nhị đương gia, cócần phái người đi tìm hay không?" Thủ hạ thật cẩn thận hỏi.

"Tìm cái gì màtìm! Ta không có đứa con bất tài vô dụng như vậy!" Tu Hòe giận dữ.

Thủ hạ khúm númlui xuống, trong lòng lại âm thầm cao hứng -- Tu Ngọc giống như Thái tuế, bìnhthường không ai dám trêu chọc, mọi người trên núi đoán chừng đều ước y cả đờiđừng trở về!

Trong Vân Sát Bảo,Thần Tử Việt đang một mình ở sau núi điều nội tức, đột nhiên cảm thấy ngực mộttrận khó chịu, nhướng mày, còn chưa kịp áp chế khóe miệng liền tràn ra máutươi, nhỏ xuống cỏ khô vàng phá lệ chói mắt. Thần Tử Việt thở dài, lau vết máuở khóe miệng, cẩn thận lấy đất đắp che lại vết máu, rồi trở về giường nhỏ ởtrúc lâu nghỉ ngơi, gần đây thường xuyên gặp phải tình trạng này, cũng cảm thấymình giống như một cái túi nước bị thủng, dù cố gắn lấp kín như thế nào cũngkhông ngăn được sinh mệnh từng ngày từng ngày mất đi, lấy tay xem mạch đập, lúcsuy lúc yếu, cũng không biết còn có thể chống đỡ bao lâu.

Lúc đầu còn tìmGia Cát chẩn bệnh, nhưng tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả GiaCát cũng không tìm ra cách, Gia Cát xem bệnh, nhưng cũng chỉ xem được nộithương mười mấy năm trước của hắn, y là thần y, nhưng không phải thần tiên, đểmọi người biết tình trạng của mình, cũng chỉ làm mọi người cũng không vui màthôi, như bây giờ nếu có thể sống một ngày qua một ngày, khoái khoái lạc lạc,cũng rất tốt.

Dạ Lan San xử lýxong sự vụ, liền chạy đến trúc lâu sau núi, nhìn Thần Tử Việt đang nhắm mắtngủ, nhịn không được muốn đi qua hôn một cái, lại bị tiểu tử kia một phen chụpmiệng.

"Giả bộ ngủ!" DạLan San kéo hắn ngồi lên đùi mình.

Thần Tử Việt cợtnhả tiến vào lòng Dạ Lan San:"Thành thật khai báo! Ngươi có phải thường xuyênnhân lúc ta ngủ hôn lén ta?!"

"Đại gia ta hôntức phụ mình là thiên kinh địa nghĩa!" Dạ Lan San vẻ mặt đương nhiên, tay nângcằm hắn lên kéo qua:"Hôn một cái cho ngươi xem!"

Thần Tử Việt khôngan phận xoay đến xoay đi, cười tránh trái tránh phải, Dạ Lan San bị trêu chọctrong lòng ngứa ngáy, ôm hắn đặt lên giường.

"Không được ở bênngoài!" Thần Tử Việt đẩy ra hắn chạy đi, Dạ Lan San nhìn bóng lưng tiểu hồ lynhà mình nghiến răng nghiến lợi, liền chạy đuổi theo, hai người đang cao hứngnháo ầm ĩ thì thấy Đoạn Tinh từ xa đi tới.

"Đoạn Đoạn cứumạng a! Có lưu manh đùa giỡn ta!" Thần Tử Việt tìm được núi dựa vào, liền "Xẹt"một cái giắt lên cổ Đoạn Tinh.

Đoạn Tinh dở khócdở cười nhìn Thần Tử Việt quấn trên người mình, bất đắc dĩ giơ ra hai tay nhìnDạ Lan San:"Không phải ta a, tức phụ ngươi tự xông lên!"

Dạ Lan San trừngmắt, xách Thần Tử Việt bám dính trên người Đoạn Tinh ôm về.

"Đoạn Đoạn ngươithật nham hiểm......" Thần Tử Việt giả vờ chỉ Đoạn Tinh.

"Đừng nghịch nữa."Đoạn Tinh không nhịn được cười, chụp lấy móng vuốt Thần Tử Việt ở trên mặt mìnhmò tới mò lui:"Lâm Hạo Dương cùng Lãnh Tịch Chiếu đang ở đây, ở phòng nghị sự,nói là có chuyện quan trọng."

"Không phải mớivừa đi sao?" Thần Tử Việt nghi hoặc mặt nhíu mày, thu lại tươi cười từ Dạ LanSan trong lòng nhảy ra:"Có chuyện gì gấp như vậy, lại chạy về đây?"

Dạ Lan San thởdài, còn tưởng đánh giặc xong có thể sống yên ổn vài ngày.

Ba người đến tiềnthính, nghe Lâm Hạo Dương nói xong sự tình, Dạ Lan San nhíu mày tính toán,nói:"Vân Sát Bảo xuất ra năm vạn nhân mã không thành vấn đề, nếu trên núi kiathật sự chỉ có sáu vạn người, trận chiến này có thể đánh."

"Năm vạn nhân mã?"Lâm Hạo Dương mừng rỡ:"Ta ở Tây Bắc còn có hai vạn Lâm gia quân, cộng lại chúngta có bảy vạn đại quân, hơn nữa Tịch Chiếu còn hạ dược trong nước bọn họ uống,chúng ta nắm chắc đại thắng!"

"Ta đi hạ lệnh."Đoạn Tinh đứng dậy:"Chuẩn bị đại khái cần hai ngày, dù sao số lượng cũng khôngnhỏ."

"Đa tạ Dạ Bảochủ." Lâm Hạo Dương hướng Dạ Lan San ôm quyền, người luyện võ không có nhiềucâu nệ, câu cảm tạ này, không phải nói thuận miệng, mà là xuất phát từ tâm.

Dạ Lan San cườilắc đầu:"Hoàng Thượng là minh quân, ta đương nhiên sẽ ra sức vì nước. Trậnchiến này, ta đi."

"Ta cũng đi!" ThầnTử Việt nghe vậy vội vàng tham gia náo nhiệt:"Ta muốn đi, cho ta đi đi."

Dạ Lan San nhìn bộdáng hắn ngẩng đầu chớp chớp mắt, vui vẻ:"Được, dẫn ngươi đi!"

55, Giấu diếm

Sáng sớm hai ngàysau, Gia Cát vừa mở mắt ra thì thấy Đoạn Tinh nhìn mình chằm chằm.

"Sao lại nhìn tanhư vậy?" Gia Cát cười tủm tỉm lấy tay kéo má hắn sang hai bên.

Đoạn Tinh rầu rĩ không vui:"Bọn họ đánh giặc, ngươi đi theo làmgì, ngoan ngoãn ở lại Vân Sát Bảo với ta."

Gia Cát tiến vàolòng hắn cọ cọ:"Ta đương nhiên phải đi, vạn nhất có người bị thương thì sao?Không cần lo lắng, trận chiến này hẳn sẽ chấm dứt rất nhanh, nhiều nhất mộttháng sẽ quay về. Lúc về cái gì cũng nghe lời ngươi, được không?"

Đoạn Tinh thở dài,ôm y luyến tiếc buông tay:"Lúc đi hảo hảo chiếu cố chính mình, thật vất vả mớiđem ngươi dưỡng béo một chút, trở về đừng có gầy chỉ còn lại xương."

"Ân." Gia Cát gậtđầu:"Ta cũng không phải tiểu hài tử."

Đoạn Tinh hôn nhẹy, đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo:"Đây, nhìn xem cóthích không."

"Cái gì nha?" GiaCát từ trên giường ngồi dậy mở ra xem, là một con mèo nhỏ màu xanh được điêukhắc, tròn vo đang liếm móng vuốt, đáng yêu vô cùng, nhịn không được cười ratiếng:" Ở đâu ra?"

Đoạn Tinh từ phíasau ôm lấy Gia Cát, dùng cằm cọ cọ vai y:"Ta dùng ngọc Thanh Nguyệt của mìnhkhắc, tặng bùa bình an cho lão bà mình."

Gia Cát bật cười,lấy sợi dây vải màu xanh lá luồn qua lỗ nhỏ trên con mèo rồi buộc vào tay mình.

"Lấy tay áo chelại, ngoại nhân nhìn không thấy, mang theo được không?" Đoạn Tinh ôm y nhẹgiọng nói.

"Ta cũng đâu có đilâu, chỉ một tháng thôi mà, làm gì mà giống như sinh ly tử biệt......" Gia Cát cònchưa nói xong, đã thấy Đoạn Tinh biến sắc:"Nói bậy cái gì!!"

Gia Cát giật mình,nhíu mày nói:"Không có gì a...... Chỉ đùa một chút, Đoạn Đoạn ngươi hôm nay làm saovậy, hình như có chút là lạ ."

Đoạn Tinh lắc đầu,tay siết chặt y ôm không buông:"Không biết, chỉ là có chút hoảng hốt, chuyện gìcũng không làm được, nếu không ta cũng đi cùng được không?"

Gia Cát lắc đầu,nói:"Không được, hiện tại Bạch tỷ không ở, Nhiên Nhiên cũng đi du ngoạn, ngươiđi rồi Vân Sát Bảo sẽ không có ai, vạn nhất có người muốn gây rối thì làm sao?"

Đoạn Tinh khônghiểu sao cảm thấy trong lòng vắng vẻ, lại không tìm được lý do để ngăn cản,đành cúi đầu hung hăng hôn Gia Cát, muốn tìm một chút cảm giác an toàn.

Đến trưa, Dạ LanSan dẫn binh chia làm bốn hướng xuống núi, dựa vào địa đồ lúc trước của Thần TửViệt, Lâm Hạo Dương cũng mang theo một vạn Lâm gia quân lẻn vào mật đạo, sáuvạn đại quân cấp tốc tiến gần Đồng Cổ Trấn, lặng yên không một tiếng động.

Mười ngày sau, đạiquân đã đến dưới chân núi Ngọc Diện, Thần Tử Việt thay một thân y phục vải thô,bôi tro lên mặt, nhìn qua vô cùng bẩn, đến Đồng La Trấn chỉ thấy hầu như trướcdược điếm nào cũng có xe ngựa dừng lại, trên đó dồn kín dược liệu, tùy tiện vàomột dược điếm, Thần Tử Việt ôm bụng mặt đau khổ đi đến trước mặt tiểu nhị laoai oái:"Tiểu ca, tiêu chảy, làm ơn bốc thuốc cho ta với."

Tiểu nhị thấy ThầnTử Việt là khất cái liền không kiên phất tay:"Đi ra ngoài đi ra ngoài, khôngcó!"

"Ta có bạc." ThầnTử Việt sắc mặt tái nhợt, run rẩy từ trong lòng lấy ra một đĩnh bạc vụn.

Chưởng quầy dượcđiếm đứng bên cạnh nhìn thấy không đành lòng, đi lên lén đưa cho Thần Tử Việtmột gói giấy nhỏ, nhỏ giọng nói:"Dược đều bị mua hết rồi, ngươi cầm cái này,chạy nhanh đi, đừng cho người khác thấy."

Thần Tử Việt ngoanngoãn đem dược nhét vào trong lòng lặng lẽ chuồn ra cửa, vừa thấy dấu hiệu trênmã xa, khóe miệng cong lên một nụ cười khó hiểu, quả nhiên là người núi NgọcDiện.

Lại nói đến sáchlược, sáng sớm ngày hôm sau, lúc một đám người trên núi Ngọc Diện đang xếp hànglĩnh dược, thì đột nhiên nghe ở cửa trại truyền đến tiếng đạn tín hiệu, khôngkhỏi cả kinh -- Có quan binh tấn công núi?!

Đại đương gia DiệpÔ núi Ngọc Diện cùng nhị đương gia Tu Hòe hai ngày này cũng bị tiêu chảy đếnthiên hôn địa ám, lại tra không ra nguồn bệnh, gọi mười mấy đại phu lên núi đềunói giống y như nhau là có thể nguồn nước suối phía sau núi có thứ gì dơ bẩn,sao lại trùng hợp như vậy? Bây giờ nghe thấy đạn tín hiệu cũng có chút thấtthố, trong lòng lập tức ý thức được lần này sợ là đã trúng kế, trong lúc gấpgáp cũng không còn cách nào khác, đành phải mặc giáp trụ ra trận, thủ hạ dù saocũng là binh mã đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bởi vậy tuy sự việc diễn rađột ngột, nhưng cũng trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng xếp thành hàngnghênh chiến, nhân mã song phương ở bãi đất trống trước sơn môn va chạm binhkhí, các tướng sĩ hưng phấn gầm nhẹ, tiếng đánh đao kiếm và giáp trụ ở bên taikhông dứt, lưỡi đao màu bạc không chút do dự xuyên thấu một khối lại khối thânthể, mang theo huyết quang chói mắt cùng tiếng gió gào thét, cỏ khô vàng trênmặt đất bùn đất màu đen bị máu tươi thấm ướt, chiến tranh vốn đẫm máu, không cóđồng tình cũng không có nhân từ, tất cả những lời ca ngợi chúc mừng, đều là tộinghiệt.

Thần Tử Việt ngồitrên lưng ngựa nhìn thân ảnh Dạ Lan San cười khẽ, nhiều năm như vậy, ta cuốicùng cũng có thể cùng ngươi sáng vai chiến đấu, thật tốt, chiến vì ai lúc nàyđã không còn quan trọng, đưa tay cầm Xích Viêm trường tiên, giục ngựa xông vàotrong quân địch, đệ tử Vân Sát Bảo vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà mình đến,lập tức dắt ngựa thức thời tránh ra khoảng không, người núi Ngọc Diện đangkhông hiểu tại sao, đã cảm thấy một trận cuồng phong xẹt qua, cơ hồ ngay cả đốithủ là ai cũng không nhìn thấy, chỉ kịp thấy một đạo tiên ảnh màu đỏ lướt qua,liền cảm thấy cổ họng như là bị lửa thiêu đốt, trong nháy mắt liền mất mạng.

Diệp Ô cầm NguyệtNha đao kim sắc ra sức chém giết, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, trong lòng lại âmthầm sợ hãi, đám người này không giống như quân đội chính quy nhưng sức chiếnđấu một chút cũng không yếu, hai người đầu lĩnh lại lợi hại dọa người, lại nhìnthấy cây đao trong tay Hắc y nhân, nhất thời sợ hãi -- Ám Đao? Không cần nghĩcũng biết, mình tuyệt đối không phải đối thủ của hai người trước mắt này, tuykhông hiểu tại sao Vân Sát Bảo lại tiến công núi Ngọc Diện, nhưng hiện tạikhông phải lúc để suy nghĩ, Diệp Ô sắc mặt âm trầm vừa đánh vừa lui, bỏ lạiquân đội một mình chạy trối chết.

Tu Hòe đánh mộttrận, mới phát hiện không thấy Diệp Ô, nhịn không được chửi ầm lên, cũng xoayngười muốn trốn, lại bị Thần Tử Việt cản lại, không đến mười chiêu đã bị chếngự, trong lòng không khỏi âm thầm chửi mẹ nó -- Lão tử chạy ngươi liền bắt, họDiệp chạy ngươi lại không phát hiện, có chủ tâm với lão tử đúng không?

Nhân mã núi NgọcDiện vốn đã chân nhuyễn vô lực, lúc này nhìn thấy Đại đương gia không có, Nhịđương gia thì bị một bạch y thiếu niên trói lại treo ở trên cây, sức chiến đấunhất thời hoàn toàn biến mất, đều bỏ giáp đầu hàng, Lâm Hạo Dương dẫn người đithu thập tàn cục, Dạ Lan San giục ngựa đi đến trước mặt Thần Tử Việt, cau màynhìn vết máu trên vạt áo hắn, đưa tay ôm hắn lên lưng ngựa mình, Thần Tử Việtcòn chưa kịp nói chuyện, đã cảm thấy Xích Viêm Tiên trong tay động đậy, giốngnhư xà quấn lấy Ám Đao, không khỏi bật cười, lấy tay túm túm nó:" Tiểu ViêmViêm ngươi chịu không nổi sao."

Dạ Lan San lắc đầuthở dài:"Đều là thượng cổ tà vật, cũng là một đôi."

Thần Tử Việt dựavào trong lòng y:"Không thích ta giết người a?"

"Không thích." DạLan San thành thành thật thật trả lời:"Ta thích bộ dáng ngươi ngoan ngoãn ở nhàchờ ta, chuyện giết người đánh nhau ta làm là được rồi."

Thần Tử Việt chớpmắt không nói gì, ngẩng đầu, đặt hai tay lên cổ Dạ Lan San, hôn lấy, Dạ Lan Santhấy bảo bối nhà mình hiếm khi chủ động như vậy, cũng không quản xung quanh cóbao nhiêu người, nhanh chóng lấy lại quyền chủ động, hàm trụ đôi môi hắn liếm aliếm, làm người trong lòng hít thở không thông cũng không muốn buông ra.

Thiên quân vạn mãxung quanh thoáng chốc sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú một màn này,phía trên đồi núi, hắc y nam tử ngồi trên chiến mã, trong lòng ôm chặt một bạchy thiếu niên, hôn nóng bỏng lại triền miên, cánh đồng Tây Bắc thiên cổ bát ngátgió thổi qua, vạt áo sợi tóc hay người tung bay, một đời một thế, liều chết dâydưa.

"Thành thân a!"Binh lính dẫn đầu phản ứng la to, nhất thời cả núi vang một mảnh hô hào:"Thànhthân! Thành thân!......!!"

Lâm Hạo Dương cũngnhịn không được cười, cùng binh lính ồn ào, trận chiến này đã kết thúc, mìnhhẳn là rất nhanh có thể trở về, nghĩ đến Hoa Thiên Lang trong Hoàng cung, suynghĩ không khỏi có chút mơ hồ.

Sau khi hôn thâmtình cuồng nhiệt, Dạ Lan San buông Thần Tử Việt ra, đáy mắt đầy yêu thương, tayvuốt nhẹ môi hắn, quay đầu hướng về phía ngàn vạn huynh đệ nhà mình hô:"Đi! Vềnhà! Ta muốn thú thê!"

Mọi người cườivang, Thần Tử Việt đỏ mặt gục vào lòng Dạ Lan San, khóe miệng lại nhịn khôngđược cong lên.

Đoàn người trở lạiĐồng La Trấn, quan viên địa phương đã sớm nghe được tin tức, run rẩy đứng ở cửathành nghênh đón, Lâm Hạo Dương nhíu mày bước xuống chiến mã, quay đầu nói:"DạBảo chủ, Tiểu Việt các ngươi về khách điếm trước đi, Tịch Chiếu cùng tiên sinh đangchờ các ngươi, nơi này giao cho ta."

Dạ Lan San đáp ứngmột tiếng, rồi mang theo Thần Tử Việt trở lại khách điếm, Gia Cát nhìn thấyThần Tử Việt quay về liền thả lỏng tâm, vẻ mặt rất vui mừng, một bộ dáng hàilòng đi ngủ.

"Y làm sao vậy?"Thần Tử Việt mạc danh kỳ diệu.

Lãnh Tịch Chiếubuông tay:"Không biết, từ sáng đến giờ cứ khẩn trương, càng không ngừng đi tớiđi lui, miệng còn lầm bầm."

Gia Cát nằm trêngiường, lấy tay tính tính, còn ba tháng nữa là tới sinh nhật Tiểu Việt Việt,sắp đến mười tám tuổi, Tiểu Việt vốn có kiếp nạn năm mười bảy tuổi, chỉ là mộtnăm nay hắn đã trải qua nhiều chuyện, cũng không biết đến tột cùng là chuyệnnào, hiện tại lại qua một trận chiến, hẳn là sẽ không sao đi? Nghĩ đến đây,trong lòng cũng thả lỏng tâm, lăn trên giường lấy con mèo nhỏ từ trong tay áora chọt chọt, nếu sớm biết Tiểu Việt không có việc gì sẽ không đi, khỏi làmĐoạn Đoạn lo lắng......

Trong phòng cáchvách, Thần Tử Việt bất đắc dĩ ngâm mình trong dục dũng nhìn Dạ Lan San:"TiểuHắc ngươi đã cười ngơ ngác suốt một đường rồi......"

"Ta cao hứng!" DạLan San ngồi ở cạnh bàn nhìn bả vai Thần Tử Việt lộ ra ngoài mà chảy nướcmiếng, giấu đầu lòi đuôi cầm chén nước giả bộ uống.

"Khụ khụ......" ThầnTử Việt thật vô lực:"Tiểu Hắc cái chén trong tay ngươi là chén không......"

Dạ Lan San sửngsốt, cũng không muốn che dấu, cười xấu xa chồm tới, vươn móng vuốt không anphận ở trên người Thần Tử Việt sờ tới sờ lui, biểu tình ta là lưu manh ta sợ ai.

"Ngứa!" Thần TửViệt cười né tránh, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, vì vậy đẩy đẩy DạLan San:"Tiểu Hắc ta muốn uống nước!"

"Ta đi lấy giúpngươi!" Dạ Lan San hôn nhẹ bảo bối nhà mình, tưng tưng đi lấy nước.

Thần Tử Việt nhìnDạ Lan San ra khỏi cửa, chân mày nhíu lại, chỉ cảm thấy trong cổ họng dâng lênmột trận mùi ngọt, một búng máu nhất thời phun ra trong nước, chiếc khăn màutrắng trong dục dũng bị nhiễm một tầng phấn hồng, Thần Tử Việt trong lòng hoảnghốt, vội vàng từ dục dũng nhảy ra, cũng không kịp nghĩ nhiều, tay lấy y phụcdính máu của mình ném tất cả vào trong nước, còn mình chạy đến lên giường đắpchăn, cắn răng điều chỉnh nội tức.

"Tiểu Việt ngươilàm sao vậy!" Dạ Lan San vào cửa thấy Thần Tử Việt nằm ở trên giường mặt trắngbệch, hoảng sợ, vội vàng xông lên sờ sờ hắn.

"Không sao, chỉ làmệt, lúc nãy lại ngâm nước quá lâu. Có chút chóng mặt!" Thần Tử Việt lười biếngôm lấy Dạ Lan San cọ cọ:"Ta muốn uống nước."

Dạ Lan San rótnước cho hắn, lại giúp hắn xem mạch mới nhẹ nhàng thở ra, may là chỉ đập hơinhanh, không có chuyện gì lớn, cũng thả tâm, cầm y phục sạch sẽ giúp hắn thayrồi lại nhét vào trong chăn:"Ngủ đi."

Thần Tử Việt gậtđầu, ngoan ngoãn xoay người ngủ.

Dạ Lan San đi đếncạnh bàn muốn uống nước, giương mắt lại thấy đống y phục trong dục dũng, khôngkhỏi nhướng mày đi đến nhìn, trên y phục rất nhiều vết máu, nước trong dục dũngđã thành màu đỏ sậm, trong lòng cảm thấy không đúng, nhìn kỹ thành dục dũng thìsửng sốt -- Có một chút máu dính bên trên, hiển nhiên là phun ra, trong lòngnhất thời trống rỗng, có chút mất mát quay đầu nhìn về giường ngủ -- Không phảinói chuyện gì cũng phải đối mặt cùng nhau sao? Mình đến tột cùng còn không biếtchuyện gì?

56, Về nhà

Dạ Lan San lặng lẽ đi đến bên giường nhìn, thấy Thần Tử Việt đãthở đều, mày nhíu càng sâu, mấy ngày nay Tiểu Việt ngủ càng lúc càng nhanh,trước kia mỗi lần đi ngủ luôn phải cùng mình cãi nhau nửa ngày, hiện tại vừanằm xuống có thể chìm vào giấc ngủ, hơn nữa có đôi khi, đừng nói là ngủ, cònkhông bằng nói là hôn mê. Vốn dĩ đã tìm Gia Cát xem qua, chỉ nói là thân thểTiểu Việt yếu, nhưng hiện tại xem ra, thật sự rất yếu?

Càng nghĩ tâm càngbất an, Dạ Lan San quay đầu ra cửa, Gia Cát vốn đang nằm trên giường nghịch conmèo nhỏ trên tay, đột nhiên nghe có người gõ cửa, mở ra thì thấy Dạ Lan San vẻmặt nghiêm túc đứng đó, trong lòng không khỏi cả kinh, trong đầu còn không chưakịp phản ứng câu nói đầu tiên thốt ra là:"Tiểu Việt đã xảy ra chuyện?"

Dạ Lan San nghevậy sửng sốt, Gia Cát thấy biểu tình của y, tâm nhảy lên, cái kiếp nạn chếttiệt kia vẫn đến sao, hoảng hốt định chạy tới phòng Tiểu Việt lại bị Dạ Lan Sanmột phen túm lại:"Tiểu Việt không sao."

"A?" Gia Cát nhẹnhàng thở ra, mềm nhũn dựa vào cửa:"Vậy ngươi mắc gì làm ra cái biểu tình này,làm ta sợ muốn chết." Vỗ ngực quay về bàn, rót chén nước tự an ủi mình, quayđầu lại vẫn thấy Dạ Lan San đứng ở trước cửa, biểu tình trên mặt càng thêm khócoi, mới cảm thấy mình vừa rồi hình như là khẩn trương quá, vì thế ngượng ngùngcười nói:"Bảo chủ tìm ta có chuyện gì a?"

"Ngươi đã sớm biếtTiểu Việt có gì không đúng phải không?" Dạ Lan San vào phòng đóng cửa lại, ngồiở cạnh bàn nhìn Gia Cát.

Gia Cát chột dạgật đầu:"Đúng vậy, hắn thân thể không tốt, trước đây luyện công bị thụ thương......"

"Ta không hỏichuyện này!" Dạ Lan San nhíu mày:"Ngươi thay hắn xem bệnh cũng từng thay hắnxem mệnh, hắn rốt cuộc bị làm sao?"

Gia Cát vẻ mặt đưađám, tâm nói tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời phạt, nhìn Dạ Lan San vẻ mặt lo âu,cảm thấy không đành lòng, vẫn là cẩn thận mở miệng nói:"Cái kia, còn có batháng, ngươi trong ba tháng này hảo hảo bồi Tiểu Việt......"

"Cái gì?" Dạ LanSan kinh hoảng cắt lời Gia Cát, sắc mặt trắng bệch:"Ngươi nói Tiểu Việt chỉ còncó ba tháng?"

"Không phải a!"Gia Cát hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình:"Ta không phải có ý này, Tiểu Việtkhông có việc gì, ý của ta là ba tháng này là ba tháng quan trọng nhất đối vớihắn, ngươi nhất định phải chiếu cố hắn cho thật tốt!"

Dạ Lan San nhẹnhàng thở ra, ngẫm lại lại nói:"Vậy thân thể hắn rốt cuộc làm sao? Ta nghi hắnhộc máu."

Gia Cát nhíu màylắc đầu:"Ta cũng không biết, mỗi lần giúp hắn xem mạch chính là cảm thấy mạchđập của hắn suy yếu, nhìn không ra được cái khác."

"Ta đã biết, đa tạngươi." Dạ Lan San thở dài xuất môn, Gia Cát lắc đầu, trong lòng cũng phiền não.

Dạ Lan San trở lạiphòng, thật cẩn thận nằm xuống bên cạnh Thần Tử Việt, lấy tay ôm hắn vào tronglòng, thấy hắn một chút phản ứng cũng không có, vẫn ngủ mê mệt, khuôn mặt nhỏnhắn trắng đến tái nhợt , cái mũi xót thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Bên kia, Lâm HạoDương ngồi trong phủ nha xem hồ sơ mấy năm nay, càng xem mày nhíu càng chặt,ngoài cửa tụ tập ít nhất cũng mấy trăm dân chúng chờ cáo trạng, từ các quan giađịa phương tìm ra số vàng bạc châu báu Lãnh Tịch Chiếu nhìn đến trợn mắt há hốcmồm:"Không phải nói Tây Bắc là nơi thâm sơn cùng cốc sao? Hoàng Thượng mấy nămnay ngay cả thuế má cũng miễn, đám vương bát đản đó rốt cuộc làm sao mà cướpđoạt được nhiều tiền tài như vậy?"

Lâm Hạo Dương thởdài, trời đất bao la như vậy, Hoa Thiên Lang lại chỉ có một người, bao nhiêu làmệt mỏi.

Xử lý xong chuyệntrong quan phủ, Lâm Hạo Dương đến gặp các dân chúng cáo trạng, đều là y phục tảtơi, liền phái người đem số vàng bạc từ đám quan tham ô dựa theo tình huốngtừng gia đình mà phân phát, còn mình thì kéo Lãnh Tịch Chiếu đi tới phía kháchđiếm lúc trước trụ lại.

"Yêu, nhị vị ngàiđã đến!" Chưởng quầy cũng không biết thân phận bọn họ, chỉ nói là ác bá đã bịdiệt trừ, hai vị này cũng trốn thoát, tâm tình cũng tốt, liền phân phó tiểu nhịđưa lên rượu ngon và thức ăn:"Nhị vị chậm dùng!"

"Lão bản." LãnhTịch Chiếu giữ chặt chưởng quầy:"Cùng chúng ta tán gẫu vài câu đi!"

"Cũng được!"Chưởng quầy vui vẻ hớn hở ngồi xuống:"Nhị vị muốn nghe cái gì?"

"Ngươi có biết lầnnày là ai mang binh tiêu diệt phản tặc hay không?" Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉmhỏi.

Lâm Hạo Dương nângchén rượu nhíu mày, trừng mắt nhìn Lãnh Tịch Chiếu -―――― Tiểu tử kia ngươi muốnlàm gì?!

"Đương nhiênbiết." Chưởng quầy gật đầu:"Đại tướng quân Lâm Hạo Dương a, tướng quân là ngườitốt, mấy năm nay đánh thắng không ít trận, bảo vệ cuộc sống thái bình cho dânchúng!"

Lâm Hạo Dương lầnđầu tiên nghe dân chúng khen ngay trước mặt, nhất thời có chút đỏ mặt.

"Nhưng chuyện hắncùng Hoàng đế mọi người đều biết, hại nước hại dân ......" Lãnh Tịch Chiếu chọn miuống rượu.

Lâm Hạo Dương nghevậy, thiếu chút nữa bị sặc nước.

Chưởng quầy mấthứng, tâm nói hai ngài chẳng phải cũng giống như vậy sao, hơn nữa, nếu Lâmtướng quân không thay dân chúng trừ bỏ tai họa, nói không chừng ngươi đã làmtiểu lão bà của tên Tu Ngọc kia......

Nhìn ra chưởngquầy không vui, Lãnh Tịch Chiếu cười hắc hắc:"Chưởng quầy sao lại không nói?Chẳng lẽ ngươi cũng biết Lâm Hạo Dương là họa thủy a?"

"Khụ khụ......" LâmHạo Dương ho khan mãnh liệt, ngầm đạp hắn một cái ――――― Đừng quá phận a!!

Chưởng quầy lạicàng mất hứng, thay Lâm Hạo Dương kêu oan:"Không thể nói như vậy, Hoàng Thượnglà minh quân, Lâm tướng quân là người tốt, mấy năm nay thay thiên hạ làm khôngít chuyện tốt, dân chúng những năm gần đây đều nói, hai người bọn họ ở cùngnhau là trời đất tạo phúc cho dân chúng!"

Lãnh Tịch Chiếunghe vậy cười cười toe tóet, nhìn Lâm Hạo Dương đối diện cúi đầu uống rượu giảisầu cuồng gật đầu:"Đúng đúng, là phúc trời đất tạo nên cho dân chúng!" Nói xongtừ trong lòng lấy ra một xấp lớn ngân phiếu:"Chưởng quầy cái này cho ngươi, đemkhách điếm của ngươi sửa sang lại một chút đi!"

Chưởng quầy tiếpnhận ngân phiếu vừa nhìn thấy tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống, liên tục xuatay:"Không nên không nên, này nhiều lắm!"

"Cầm đi!" LãnhTịch Chiếu mạnh mẽ đem ngân phiếu nhét vào trong tay chưởng quầy, còn nói:"Đâylà đa tạ ngươi, đa tạ ngươi ngày đó không để ý nguy hiểm mà nhắc nhở chúng ta,cũng đa tạ câu nói ngày hôm nay của ngươi, ngân phiếu này không phải cho không,ta có một yêu cầu, hàng năm xuất ra ba phần mười số tiền ngươi kiếm được từ sốtiền này bố thí cho dân chúng nghèo đói xung quanh đây, như thế nào?"

"Được được được."Chưởng quầy liên tục đáp ứng, tâm nói lần này thật sự gặp gỡ người tốt.

Hai người từ trongtửu lâu đi ra, Lãnh Tịch Chiếu chọt chọt Lâm Hạo Dương không nói được mộtlời:"Sao không nói gì?"

Lâm Hạo Dương lắcđầu:"Không biết, không thể nói rõ cảm giác......"

"Mấy năm nay nhữngchuyện ngươi làm, dân chúng đều biết đến." Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì:"Kỳ thậtbọn họ là người thiện lương, ngươi vì bọn họ làm chút chuyện, bọn họ sẽ đền đápgấp trăm lần trả lại cho ngươi. Giống như bọn họ nói, Hoàng Thượng và ngươi đềulà người tốt, người tốt mặc kệ như thế nào cũng sẽ không bị hiềm nghi. Mấy nămnay những nhàn ngôn toái ngữ ngươi nghe được, đều là của những kẻ dụng tâm kínđáo cố ý tuồn ra, ngươi nếu bởi vì như vậy mà không dám cùng Hoàng Thượng mộtchỗ, chẳng phải sẽ đúng ý bọn họ sao?"

Lâm Hạo Dương sửngsốt, sau khi phục hồi tinh thần lại xoa xoa đầu Lãnh Tịch Chiếu:"Tiểu ngốc tử!"

"Ngươi mới là ngốctử." Lãnh Tịch Chiếu bĩu môi đi phía trước, Lâm Hạo Dương đuổi theo vỗ vỗ vaicủa hắn:"Không thấy ngươi đem theo nhiều tiền như vậy a, ra tay hào phóng nhưvậy, rốt cuộc dấu bao nhiêu tiền riêng?"

"Ta làm gì cótiền." Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm:"Đem ta bán cũng bán không được nhiều nhưvậy."

Lâm Hạo Dươngkhinh bỉ nhìn hắn:"Ngươi giả điên."

"Ta thật không cótiền!" Lãnh Tịch Chiếu cười đến vui vẻ khi người gặp họa:"Số ngân phiếu đó làta lấy ra từ trong tay nải của ngươi!"

......!! Lâm Hạo Dươngcâm lặng......

Đi ngang qua mộttiểu quán, Lãnh Tịch Chiếu mua một bó thịt xiên ăn đến bất diệc nhạc hồ, đưacho Lâm Hạo Dương hai cây:"Nha, mời ngươi ăn, coi như là trả lại tiền chongươi!"

Lâm Hạo Dương mặtkhổ qua:"Ta vừa nãy đã quên, ngươi làm chi lại nhắc nhở ta thêm......"

"Chút tiền nàytính cái gì!" Lãnh Tịch Chiếu nuốt thịt xuống cười xấu xa:"Trở về ta giúp ngươilừa Hoàng Thượng, trong quốc khố của y có nhiều thứ tốt như vậy, y nếu khôngcho ngươi sẽ không hứa gả cho y! Quai quai, ta cảm thấy ta sắp phát tài ......"

"Tiểu ngốc tửngươi muốn chết!" Lâm Hạo Dương nghiến răng nghiến lợi, niết mặt Lãnh TịchChiếu kéo qua kéo lại, Lãnh Tịch Chiếu bị hắn niết thất điên bát đảo, miệngkhông ngừng kêu la:"Ngươi chờ ta ăn xong...... Uy! Trong tay ta còn có que nhọn!Thả ta xuống dưới!" Hai người cãi nhau ầm ĩ đến trước cửa một dược quán, LãnhTịch Chiếu dừng lại chọt chọt Lâm Hạo Dương:"Đi, giúp ta làm một chuyện!"

"Ngươi muốn muadược a?" Lâm Hạo Dương cùng hắn đi vào.

"Lão bản các ngươiđâu?" Lãnh Tịch Chiếu hỏi tiểu nhị.

"Là ta!" Chưởngquầy nghe vậy chạy lại:"Công tử tìm ta có việc?"

"Ngươi là lão bản?Ngô...... Mắt nhỏ miệng ếch, xác thực rất khó coi, Tiểu Việt nói đúng là ngươi!"Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu.

Lão bản tức vểnhrâu, nghĩ rằng ta lớn lên thành cái dạng gì liên quan cái rắm nhà ngươi, vừađịnh mở miệng mắng người lại thấy Lãnh Tịch Chiếu từ trong lòng lấy ra một xấpngân phiếu:"Đây là cho ngươi."

Lâm Hạo Dương ởphía sau quét mắt nhìn con số, mí mắt co rút.

Chưởng quầy nghẹnhọng nhìn trân trối:"Đây là cái gì?"

"Ngân phiếu a!"Lãnh Tịch Chiếu khoát tay:"Mấy ngày hôm trước có một tên khất cái ngươi còn nhớrõ đi? Đó là thiếu gia nhà ta lưu lạc bên ngoài, hắn bảo ta đến đa tạ ngươi,còn nói ngươi về sau hãy tiếp tục làm chuyện tốt!"

"Ai." Chưởng quầyvui mừng, tâm nói quả nhiên người tốt sẽ được báo đáp.

Hai người ra khỏidược quán, Lâm Hạo Dương vỗ vỗ vai Lãnh Tịch Chiếu:"Tán tài đồng tử, còn muốnđi đâu báo ân?"

"Ân của ta báoxong rồi." Lãnh Tịch Chiếu hắc hắc cười:"Đến phiên ngươi ."

"Ta?" Lâm HạoDương nghi hoặc.

Lãnh Tịch Chiếugật đầu:"Tri ân báo đáp đi, mấy năm nay Hoàng Thượng vì ngươi làm nhiều chuyệnnhư vậy, ngươi không báo đáp cho y chút nào sao?"

Lâm Hạo Dương nháymắt mấy cái, tâm nói ta không phải cũng vì y làm rất nhiều chuyện sao.

Lãnh Tịch Chiếunhìn ra ý nghĩ trong lòng hắn, thở dài:"Ngươi sao lại không hiểu, mấy năm naychuyện ngươi làm, đều là vì thiên hạ của y, chứ không một lần vì y."

Lâm Hạo Dương nhíumày, cảm thấy trong đầu có chút loạn, dần dần cũng rõ ràng, đột nhiên muốn khẩncấp hồi Thịnh Kinh, lần đầu tiên trong đời có xúc động muốn ôm chặt một người vàolòng.

"Hồi cung đi?"Lãnh Tịch Chiếu túm túm tay áo hắ meo meo cười.

Lâm Hạo Dương gậtgật đầu:"Chờ ta xử lý xong chuyện nơi này sẽ trở về kinh!"

Lãnh Tịch Chiếutrong lòng cười hắc hắc, thầm nghĩ có người rốt cục phải gả đi......

Sáng sớm hôm sau,Dạ Lan San nhẹ nhàng hôn hôn thụy nhan* Thần Tử Việt, nhỏ giọng nói:"Rời giường."

*gương mặt đang ngủ

Thần Tử Việt mơ mơmàng màng mở to mắt nhìn Dạ Lan San:"Làm gì?"

"Ăn cơm a!" Dạ LanSan nhìn bộ dáng hắn ngốc hồ hồ bật cười, đem hắn từ trong chăn ôm ra ngoài mặcy phục:"Đã sáng rồi, tối hôm qua gọi ngươi ăn cơm nhưng ngươi không chịu rờigiường, hôm nay nếu không ăn nữa bụng sẽ đói dẹp lép!"

Thần Tử Việt rũ mímắt, mê mê tỉnh tỉnh nhìn Dạ Lan San giúp hắn rửa mặc y phục tẩy, vẫn chưathanh tỉnh, Dạ Lan San không nói gì, vỗ vỗ khuôn mặt hắn:"Thiếu gia, xuống lầudùng cơm đi?"

"Ôm một cái." ThầnTử Việt nháy mắt mấy cái đưa tay.

"Ai!" Dạ Lan Sancười vui vẻ, ôm tức phụ nhà mình xuống lầu ăn cơm, hai người ngươi một đũa tamột đũa ăn đến bất diệc nhạc hồ, đám người xung quanh nhìn chua đến mức ngãngang.

"Cái kia...... Dạ Bảochủ a!" Lâm Hạo Dương nhìn hai người họ rốt cục ăn xong rồi, mới mở miệngnói:"Lần này ít nhiều nhờ có ngươi hỗ trợ, chờ ta hồi kinh nhất định sẽ thayngươi thỉnh công Hoàng thượng."

"Không cần." DạLan San khoát tay:"Ta chỉ làm chuyện phải làm thôi."

Lâm Hạo Dương cườicười, lại nói:"Đúng rồi Dạ Bảo chủ, còn có một chuyện, hôm qua ta ở trong quândoanh nhìn thấy không ít Vân Sát Bảo đệ tử đều là nhân tài, ta muốn hỏi có thểlưu lại một nhóm người trấn giữ Đồng La Trấn?"

"Tiểu Hắc hắn giúpnam nhân hắn lừa gạt chúng ta......" Thần Tử Việt vẻ mặt bi phẫn.

Lâm Hạo Dương bịnháo cái đỏ mặt, Dạ Lan San cười sang sảng:"Đương nhiên, như vậy đi, ta sẽ đigiúp ngươi hỏi, ai muốn lưu lại ta cũng không ngăn cản, những người đó là nhântài, nếu bọn họ muốn vào triều làm quan còn muốn phiền toái Lâm tướng quânchiếu cố."

"Đương nhiên!" LâmHạo Dương mừng rỡ, Thần Tử Việt dẩu môi mặt mất hứng, rõ ràng người do Tiểu Hắccùng Đoạn Đoạn tân tân khổ khổ huấn luyện ra, cư nhiên bị người khác nhặt đượctiện nghi......

Ba ngày sau, LâmHạo Dương sắp xếp xong chuyện Đồng La Trấn, dẫn theo Lãnh Tịch Chiếu ngày đêmthần tốc chạy về Thịnh Kinh, còn nhóm người Dạ Lan San sau khi nghĩ ngơi hồiphục thì chuẩn bị trở về Vân Sát Bảo.

57, Theo dõi

Trong Đồng La Trấn, Dạ Lan San cùng nhóm giáo chúng Vân Sát Bảomuốn ở lại trấn giữ uống rượu đến bất diệc nhạc hồ, những người đó đều lớnlên từ nhỏ tại Vân Sát Bảo, giống như huynh đệ của Dạ Lan San, lúc này phải rờikhỏi, ít nhiều đều có chút không nỡ, Dạ Lan San thấy đáy mắt ai cũng đỏ, vui vẻnói:"Cũng không phải không cho các ngươi trở về, nam tử hán đại trượng phu,khóc cái cái gì mà khóc!"

Đám hán tử phíadưới cũng hiểu nên không nói thêm nữa, vì thế tiếp tục cười cùng Dạ Lan Sanuống rượu. Một tiểu đầu mục bưng chén rượu ồn ào:"Bảo chủ, ngươi khi nào cùngtiểu thiếu gia thành thân nhất định phải phái người nói cho các huynh đệ a!Chúng ta nhất định trở về uống rượu mừng!"

"Đương nhiên!" DạLan San cười ha ha gật đầu.

"Di, tiểu thiếugia cùng tiên sinh đâu?" Có người phát hiện không thấy Thần Tử Việt cùng GiaCát, trong lòng có chút nghi hoặc.

"Tiểu Việt mệtmỏi, về nghỉ ngơi trước rồi. Về phần Gia Cát sao, có người không cho y uốngrượu, ở lại đây nhìn sẽ phát thèm, còn không bằng trở về." Dạ Lan San nhịn cười.

Một đám người phíadưới đều lắc đầu thở dài -- Quân sư trước lúc thành thân luôn hung thần ác sátđộng một chút liền tạc mao, hiện tại sao lại ngoan ngoãn như vậy...... Quả nhiên gảcho người chính là khác biệt như vậy sao, Đoạn phó bảo chủ quản vợ quản thậtquá nghiêm, xem đã đem quân sư dọa thành cái dạng gì !!!!

Trong phòng, ThầnTử Việt ngồi chống má buồn bực:"Gia Cát, Tiểu Hắc tại sao không cho ta xuốnguống rượu......"

"Biết thân thểmình không tốt còn uống." Gia Cát rót nước cho hắn:"Giữa trưa chưa ăn cơm, cóđói bụng không?"

"Đói." Thần TửViệt gật gật đầu:"Nếu không chúng ta ra ngoài ăn một chút gì đi, trong phòngbuồn chán quá."

"Cũng được." GiaCát đáp ứng:"Nghe tiểu nhị nói nơi này có một tửu lâu không tệ, nếu không tadẫn ngươi đi ăn?"

"Tốt quá!" Thần TửViệt hưng trí, xuất môn cùng Gia Cát.

Hai người đến tửulâu cơm nước xong, chắp tay sau lưng trượt đi dạo khắp nơi, Thần Tử Việt kéoGia Cát đi a đi, bất tri bất giác đã đi đến ngoại ô.

"Ngươi kéo ta tớinơi này làm gì?" Gia Cát bất mãn khịt mũi:"Mệt."

Thần Tử Việt lắcđầu thở dài:"Ngươi được Đoạn Đoạn nuông chiều đến càng ngày càng lười ......"

"Liên quan gì đếnhắn!" Gia Cát trừng mắt:"Trở về, trời sắp tối rồi!"

"Chờ một chút a,ta lấy lễ vật cho Tiểu Hắc." Thần Tử Việt xắn xắn tay áo nhặt một cục đá trênmặt đất.

Gia Cát mạc danhkỳ diệu nhìn hắn:"Lễ vật gì?"

Thần Tử Việt khôngnói gì, chợt xoay người phóng cục đá ra phía sau, tiếng kêu rên truyềnđến, một cái Hắc y nhân bụm mặt ngã xuống cây.

"Có người theodõi?" Gia Cát cả kinh.

Thần Tử Việt khinhbỉ liếc y một cái:"Theo cả một đường, từ lúc chúng ta ra khỏi khách điếm đã đitheo, ngươi cư nhiên không phát hiện, quả nhiên Đoạn Đoạn lo lắng cho ngươi làđúng rồi, bình thường ăn cơm đi đường cũng phải ôm, cứ tiếp tục như vậy nếukhông có Đoạn Đoạn ngươi phỏng chừng ngay cả y phục cũng không mặc!"

Gia Cát vô lực đẩyđẩy hắn:"Nói đủ chưa? Người nọ chạy."

Thần Tử Việt cũngkhông thèm nhìn tới, lại tùy tay lấy một quả hạch bắn tới, người nọ bất hạnhlại bị đánh trúng, bổ nhào lên mặt không đứng dậy nổi.

"Uy, ai sai ngươitheo dõi chúng ta ?" Thần Tử Việt đi tới ngồi xổm trước mặt hắn.

Người nọ cắn răngkhông nói gì.

"Gia Cát, lại đâyđánh chết hắn!" Thần Tử Việt đứng lên vỗ vỗ tay, quay đầu gọi Gia Cát.

Thân hình người nọkhẽ run run, đánh chết? Không phải trước nên cưỡng bức uy hiếp lợi dụng sao?

Gia Cát vẻ mặtnghẹn khuất nhìn Thần Tử Việt:"Tại sao muốn ta động thủ?"

"Bởi vì ngươi võcông không tốt." Thần Tử Việt vẻ mặt nghiêm túc:"Đoạn Đoạn cũng không thể mộttấc cũng không rời ngươi đi? Dù sao người này cái gì cũng không chịu nói, tacũng lười hỏi, không bằng ta lấy hắn dạy ngươi hai chiêu tự bảo vệ mình, vừahọc vừa thực hành, đơn giản lại dùng tốt!"

"Tốt." Gia Cát vuivẻ hớn hở:"Cầu còn không được."

"Nhìn kỹ a!" ThầnTử Việt lật mặt người nọ hướng lên trên:"Bình thường đánh người phải tìm tửhuyệt, loại cao lớn thô kệch giống như thế này ngươi cứ cậy mạnh là không được,phải dùng chiêu."

"Ân." Gia Cátnghiêm trang gật đầu.

Người nọ mặt xanhmét mồ hôi lạnh tuôn tuôn -- Lấy mình làm bao cát?

"Ngươi có biết tửhuyệt của nam nhân là ở đâu không?" Thần Tử Việt cười xấu xa.

"Biết." Gia Cátrất phối hợp gật đầu.

"Đến, đạp tiểu đệđệ hắn!" Thần Tử Việt chỉ huy hiện trường.

Gia Cát lui vềphía sau hai bước định nhấc chân đạp tới, lại bị Thần Tử Việt một phen ngăn lại.

"A!!!!!!!!!!!"Người nọ nằm trên đất hét thảm một tiếng.

"Kêu cái cọnglông, còn chưa có dẫm!" Thần Tử Việt bất mãn liếc hắn một cái, quay đầu tiếptục chỉ Gia Cát:"Như vậy là không đúng, ngươi sao có thể không dùng khí lực a,phải thêm nội công, tranh thủ một cước phế bỏ chủng loại kia, khẩu quyết nộicông lần trước Đoạn Đoạn dạy ngươi còn nhớ rõ đi? Đến, đừng lo cứ thử lại mộtlần, lần này nói không chừng sẽ luyện thành ! Dẫm nát tiểu đệ đệ hắn xong ta sẽchỉ ngươi làm thế nào để lóc gân lọc da hắn, tháo cánh tay cái chân cũng là cơhội luyện tập khó có được nha, đúng rồi còn có bẻ cổ ngươi có chịu học haykhông?"

"Ta nói......!" Ngườinọ bị Thần Tử Việt kích thích quá sâu, cứ tưởng rằng bị phát hiện sẽ chết ngay,ai ngờ lại đa dạng như vậy.

"Nói đi." Thần TửViệt cười hì hì.

"Là Diệp đương giabảo ta đi theo y ......" Người nọ đưa tay chỉ chỉ Gia Cát.

"Đi theo ta?" GiaCát cả kinh:"Đi theo ta làm gì?"

"Không biết, Diệpđương gia nói, khi nào thì nhìn thấy ngươi ở một mình thì phóng đạn tín hiệu."Người nọ thành thành thật khai báo.

"Ngươi biết hắn?"Thần Tử Việt nhíu mày nhìn Gia Cát.

Gia Cát lắcđầu:"Gặp cũng chưa gặp qua, theo lý thuyết hắn cũng chưa từng thấy ta a."

"Người nọ......" ThầnTử Việt cố gắng nhớ lại:"Rất cao, tóc hơi nâu......" Dù sao chỉ thấy qua một lần,cũng không nhớ hắn dài ngắn ra sao, vì thế đá đá người nọ:"Đương gia các ngươitrông thế nào, nói ta nghe một chút!"

Người nọ ôm cổhọng ở trên mặt đất thống khổ quay cuồng, Gia Cát nhìn thấy kinh hãi, lại nhìnthấy mắt hắn hiện lên màu tím, trong lòng biết không tốt, vội vàng lấy đan dượctừ trong lòng ra cho hắn, nhưng vẫn là không kịp, một lúc sau người nọđã tuyệt khí.

"Hắn làm sao vậy?"Thần Tử Việt nhìn người nọ nhíu mày:"Trúng độc? Chết cũng quá đột ngột đi."

"Ta quá sơ suất,lúc đầu nên cho hắn dùng giải dược trước." Gia Cát lắc đầu, chỉ vào những chấmđỏ trên cổ tay phải người nọ cho Thần Tử Việt xem:"Người này trúng quỷ môn cổ,nếu bất trung với chủ tử, chưa đến một chén trà nhỏ sẽ bị độc phát."

"Quỷ môn khôngphải bị Tiểu Hắc diệt rồi sao?" Thần Tử Việt có chút khó hiểu.

Gia Cát từ tronglòng lấy ra bao tay đem theo, cẩn thận kiểm tra cổ thi thể kia một lầnnữa:"Manh mối gì cũng không có, trở về đi, không có giá trị gì."

Lúc hai người trởvề tửu lâu, chỉ thấy Dạ Lan San sốt ruột đi tới đi lui, vừa thấy hai người họtrở về liền nhẹ nhàng thở ra, Gia Cát thấy thế thức thời trở về phòng, Thần TửViệt chạy đến trong lòng Dạ Lan San cọ cọ.

"Chạy đi đâu?" DạLan San ôm hắn về phòng:"Về sau không được không nói gì mà chạy lung tung, biếthay không?"

"Ân." Thần Tử Việtngoan ngoãn gật đầu, đem chuyện lúc nãy nói cho Dạ Lan San.

Dạ Lan San nghevậy nghiến răng:"Cư nhiên dám theo dõi ngươi?"

"Ngươi có nghetrọng điểm hay không vậy?" Thần Tử Việt bất đắc dĩ nhìn hắn:"Người nọ theo dõiGia Cát."

"Diệp Ô rốt cuộcmuốn gì?" Dạ Lan San nhíu mày:"Gia Cát ở Vân Sát Bảo không tranh quyền thế, saolại còn có người nhằm vào y?"

"Cho nên ta mới mờmịt a." Thần Tử Việt thở dài:"Làm sao bây giờ?"

Dạ Lan San xoa xoađầu Thần Tử Việt:"Ngươi tức giận cái gì, có âm mưu là bọn họ, chúng ta cứ để bảnthân sống yên ổn ngày, chờ bọn hắn chịu không nổi nữa tự nhiên sẽ tự dẫn thântới, ta sẽ phái người bảo hộ Gia Cát, y ở cách vách chúng ta, có động tĩnh sẽphát hiện, cam đoan y sẽ không gặp chuyện gì. Chờ Lâm Hạo Dương về đến ThịnhKinh, Hoàng đế phái quan viên đến là chúng ta có thể đi rồi, nhiều nhất ở đâyngốc thêm mười hai mươi ngày, quản nhiều chuyện như vậy làm gì?"

"Cũng đúng......" ThầnTử Việt chớp mắt mấy cái, mặt nở nụ cười tươi:"Tiểu Hắc ngươi biến thông minhsao."

"Ngươi là tiểu hồly, ta nếu không thông minh một chút làm sao trị được ngươi?" Dạ Lan San nóixong, chồm qua hôn xuống.

Bên kia, Lâm HạoDương dẫn theo Lãnh Tịch Chiếu ngày đêm cấp tốc trở về Thịnh Kinh, Lộc Ly Thôngđúng là xứng với danh bảo mã, chở hai người ngày đêm gấp gáp cũng không phiềnhà, trước lúc mặt trời xuống núi hai người rốt cục đã đến cửa thành Thịnh Kinhnguy nga, đều cảm thấy vui sướng không thôi -- Rốt cục đã về tới nhà , thật tốt.

Trong Hoàng cungkim bích huy hoàng, Hoa Thiên Lang nhíu mày thật sâu xem tấu chương Ngô Uytrình lên, mấy ngày trước nhận được cấp báo của Lâm Hạo Dương y liền lập tứcphái người vây bắt Dư Phương, Dư Phương cho dù là cáo già cũng không dự đoánđược chuyện của mình sẽ bị bại lộ nhanh như vậy, trong lúc hốt hoảng muốn chạytrốn bị Ngô Uy giết chết, tiếp theo là số vàng bạc châu báu trong mật thất đượcđào ra khiến ngay cả Hoa Thiên Lang cũng giật mình, dựa vào thư từ trong mậtthất, Hoa Thiên Lang điều tra ra được một số quan viên cùng ngoại sứ, trongkhoảng thời gian ngắn khiến lòng người trong toàn bộ vương thành hoảng sợ, rấtnhiều chức vị còn trống lại không có người thích hợp tiếp nhận, mấy ngày naymỗi ngày lâm triều đều phải nghe các lão thần nhao nhao ồn ào, Hoa Thiên Langchỉ cảm thấy đầu mình sắp bị nổ tung, năm năm làm Hoàng đế, mới phát hiện mìnhđúng là vẫn còn quá non nớt, xử lý một số chuyện không được quyết đoán như Phụhoàng năm đó, trong lòng khó tránh khỏi có chút phiền toái, nhìn lại lát hư LâmHạo Dương đưa cho mình, trừ bỏ công sự thì không một chữ dư thừa, thật sự rấtbuồn bực, vì vậy cả ngày đen mặt trừng người. Khiến cho đám tiểu thái giám hầuhạ chủ tử nhiều nằm cũng biết tâm tình y không tốt, một đám nơm nớp lo sợ, gặpnhau liền nhắc tới Lâm tướng quân sao còn chưa trở về a......

Hoa Thiên Langnhìn tấu chương mà bắt đầu thở dài, trong lòng biết sau tấm bình phong nàykhông có ai, nhưng vẫn là nhịn không được đứng lên nhìn, mỗi ngày đều nằm mơthấy hình dáng của Lâm Hạo Dương, cứ tiếp tục như vậy bản thân sớm hay muộncũng sẽ hỏng mất. Trong lòng một trận phiền não, đành đứng dậy muốn ra ngoàiNgự hoa viên tản bộ giải sầu.

Cuối thu trong Ngựhoa viên không có tiếng xào xạc ồn ào như ngày hè, nhưng cũng xem như thanh tânnhã trí*, trong hồ nước có đôi chim uyên ương cọ cọ lẫn nhau, Hoa Thiên Langnhìn càng thêm buồn bực, thở dài quay về, quay đầu lại thì thấy Lâm Hạo Dươngđứng ở phía sau, trong lòng không khỏi âm thầm phỉ nhổ chính mình, mấy ngày naycứ tối là nằm mơ thấy, hiện tại ban ngày ban mặt cũng xuất hiện ảo giác, thậtsự là ma chướng mà.

*thanh tân : tươi mát ; nhã trí : lịch sự tao nhã

Lâm Hạo Dương dọctheo đường đi nguyên bản tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng của Hoa Thiên Langkhi nhìn thấy mình, vui vẻ cũng được sinh khí cũng được, lại duy nhất khôngnghĩ tới y cư nhiên là lắc đầu thở dài, nhất thời có chút mạc danh kỳ diệu, vìthế tiến lên trước mắt y hươ hươ tay:"Ngươi...... Không có việc gì đi?"

Hoa Thiên Langsửng sốt -- Không phải ảo giác????!!!!!!

"Hoàng Thượng?"Lâm Hạo Dương sốt ruột , đưa tay muốn đẩy đẩy y, lại bị y hung hăng ôm vào lòng.

"Dương......" HoaThiên Lang trong lòng đầu tiên là hoảng hốt, sau đó là mừng như điên, ôm LâmHạo Dương không biết nói cái gì mới tốt -- Hạo Dương đã trở lại, lại chủ độngtìm đến mình, mấy ngày nay nghĩ cũng không dám nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, hạnhphúc chỉ như thế này là đủ.

Lâm Hạo Dương chônđầu vào lòng Hoa Thiên Lang, ngửi mùi hương quen thuộc trên người y không muốnrời đi.

Hai người im lặnghồi lâu, mới lưu luyến buông nhau ra, Hoa Thiên Lang nhìn hắn thật cẩn thận mởmiệng:"Cái kia...... Thương thế của ngươi, không sao chứ?"

Lâm Hạo Dương lắc đầu,nhỏ giọng đáp:"Tịch Chiếu cùng Gia Cát tiên sinh đều là thần y, ta không sao ."

"Cái kia...... Ta......Lúc trước là ta không đúng......" Hoa Thiên Lang chậm rãi cân nhắc từ ngữ, nghĩrằng đừng nói câu nào không đúng lại chọc hắn sinh khí.

Nhận thấy HoaThiên Lang bất an, Lâm Hạo Dương cắn cắn môi, chủ động ngẩng đầu ở trên môi ychạm nhẹ một cái:"Không sao, lúc trước hai ta đều không đúng, sau này mặc kệchuyện gì đi nữa chúng ta đều nói cho nhau nghe, được không?"

Hoa Thiên Langđiên cuồng gật đầu, cao hứng đến hồn phi thiên ngoại, chỉ biết nhìn Lâm HạoDương cười ngây ngô. Một lúc lâu sau mới tìm về lý trí, ôm hắn hỏi:"Khi nào thìtrở về?"

"Sáng sớm nay, vềnhà một lúc rồi đến tìm ngươi ." Lâm Hạo Dương lấy tay thay Hoa Thiên Lang vuốttóc, cảm thấy vài ngày không gặp y sao lại gầy đi như vậy.

"Có đói bụngkhông? Có mệt không?" Hoa Thiên Lang kéo hắn hỏi đông hỏi tây:"Ăn một chút đi,sau đó hảo hảo nghỉ ngơi được không?"

Lâm Hạo Dương "Ân"một tiếng, ngoan ngoãn đi theo y một đường, thấy đối diện xa xa có một đội cungnữ đi tới, Hoa Thiên Lang sợ Lâm Hạo Dương sinh khí, theo thói quen muốn buôngtay hắn ra lại bị Lâm Hạo Dương nắm chặt, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn,vừa lúc đối mắt với nụ cười ôn hòa của hắn -- Không còn phải cẩn cẩn dực dựcnhư lúc xưa, trong mắt còn có ý tứ kiên định, Hoa Thiên Lang nhất thời cảm thấytrong lòng một trận thỏa mãn, nắm tay hắn tiếp tục đi trở về.

58, Triền miên

Xế chiều hai người nói một số chuyện về Dư Phương, ăn xong bữacơm, Lâm Hạo Dương lại cùng Hoa Thiên Lang ở Ngự thư phòng xem tấu chương,giương mắt nhìn sắc trời đã không còn sớm, cảm thấy có chút do dự -- Đêm nay cónên trở về hay không a?

Hoa Thiên Lang bộdạng cứ cắm cuối phê tấu chương nhưng một chữ cũng đọc không vào, muốn mở lờigọi hắn ở lại nhưng không dám, trong lòng giống như bị mèo cào, mắt thấy LâmHạo Dương đứng lên, Hoa Thiên Lang trong lòng trống rỗng, vừa định gọi hắn thìnghe ngoài cửa có người cầu kiến.

"Tuyên." Hoa ThiênLang thấy kỳ quái, muộn thế này rồi còn ai đến?

Quản gia trong phủLãnh Tịch Chiếu bước vào Ngự thư phòng, cung kính hành lễ sau đó đưa cho HoaThiên Lang một cái hộp gỗ:"Đây là chủ tử nô tài làm tặng cho Hoàng Thượng, nóilà thứ tốt, trăm ngàn phải giữ lại để dùng."

"Đi xuống đi." HoaThiên Lang tiếp nhận hộp gỗ trong lòng có chút nghi hoặc -- Cái quỷ gì đây? LâmHạo Dương ở bên cạnh cũng tò mò, vì vậy kéo hắn lại cùng nhau xem. Lúc mở hộpra hai người liền sửng sốt -- Một cái bình ngọc nhỏ nằm yên ở trong hộp, mở raxem là thuốc cao màu trắng ngà, còn có hương dược thoang thoảng......

Lâm Hạo Dương mặt"phừng" một cái đỏ bừng, xoay người ra ngoài lại bị Hoa Thiên Lang một phen giữchặt.

"Dương, ở lại."Hoa Thiên Lang cũng không biết hắn có sinh khí hay không, chỉ biết là nếu mìnhkhông mở lời, sợ là hắn thật sự sẽ đi, tay gắt gao đem hắn khóa vào trong lòngmình giọng khàn khàn:"Ở lại, cho ta một cơ hội nữa có được không?"

Nghe được tronggiọng nói của y có ý cầu xin, tâm Lâm Hạo Dương đã mềm đi, cắn cắn môi gật đầu,nhỏ giọng "Ân" một tiếng.

Hoa Thiên Langthấy hắn đáp ứng, ngược lại không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, chỉ ômhắn cười ngây ngô, hồi lâu sau mới thử mở miệng:"Vậy...... Hồi tẩm cung?"

Lâm Hạo Dương cúiđầu, mặt đỏ như muốn nổ tung nhưng không có phản đối. Hoa Thiên Lang thấy vậythả tâm, y rất hiểu tính tình người này, hiện tại nếu đã đáp ứng rồi mà y còndo dự nữa, sợ là hai người sẽ cứ ngốc ngơ dậm chân lại chỗ này, vì vậy nắm taykéo hắn về, hai người vào phòng, nhìn chiếc giường lớn nạm vàng khảm ngọc đềucảm thấy xấu hổ -- Chuyện này trước đây chỉ ôm một cái hôn một cái cuối cùngnước chảy thành sông, lúc này ngược lại, vừa vào đã thẳng tiến chủ đề......Vậytrước tiên nên làm gì đây?

Hai người siếtchặt tay nhau, Hoa Thiên Lang cảm thấy Lâm Hạo Dương có chút run, đau lòng ômbờ vai hắn, cúi đầu hôn lên khóe môi hắn muốn hắn thả lỏng đừng khẩn trươngnữa, khi cánh môi tương giao, hai người đều cảm thấy có chút thoải mái -- Đã ởcùng nhau nhiều năm như vậy, đã sớm nhận định lẫn nhau, còn có cái gì mà do dự ?

Lưu luyến buông rangười trong lòng đã muốn bị hôn đến mơ màng, Hoa Thiên Lang thỏa mãn day cắnmũi hắn, khom lưng dễ dàng nâng hắn lên ôm đi tới long sàn, cúi người nhìn gươngmặt tinh tế của hắn, chờ đợi nhiều năm rốt cuộc ngày này cũng tới, không biếtvì sao, trong lòng ngược lại có chút luyến tiếc.

Lâm Hạo Dương nhìngương mặt đang chuyên chú nhìn mình, ánh mắt nóng bỏng như muốn hòa tan hắnkhiến hắn có chút ngượng ngùng, cho nên theo bản năng muốn xoay người đi lại bịHoa Thiên Lang bắt được đôi môi lại một lần nữa hôn thiên hôn địa ám. Lâm HạoDương vốn đã khẩn trương, hiện tại càng cảm thấy đầu óc như bị nước tẩy rửa,trừ bỏ phối hợp y hôn môi cái gì cũng không dám làm. Hoa Thiên Lang thấy bộdáng ngốc hồ hồ của hắn nhịn không được cười khẽ ra tiếng, miệng hàm trụ hầukết tinh xảo của hắn nhẹ nhàng mút cắn, thừa dịp người dưới thân còn chưa cóphản ứng đã luồn tay vào trong đem y phục hắn cởi ra, môi uốn lượn một đườngxuống, cổ, xương quai xanh, ngực, bụng,

Y hận không thể ởtrên thân thể hắn mỗi một nơi đều lưu lại dấu hiệu của mình.

Lâm Hạo Dương cảmgiác Hoa Thiên Lang đang phóng hỏa, mỗi một nơi được chạm phải đều nóng rực,chậm rãi hội tụ đến điểm chết người trên cơ thể, trong lòng xấu hổ đòi mạng lạikhông biết nên làm cái gì bây giờ, đành phải nhắm mắt lại lừa mình dối người,Hoa Thiên Lang nâng mắt nhìn biểu tình nhận mệnh của hắn cười lắc đầu, một taydạo chơi trên người hắn một tay vói vào trong y phục hắn, cầm lấy dục vọng lửanóng của hắn chậm rãi hoạt động.

"Nha......" Lâm HạoDương vặn vẹo uốn éo thân thể, mở mắt có chút khó nhịn, Hoa Thiên Lang thấy thếnhẹ nhàng nâng hắn sự mềm dẻo vòng eo, bỏ hắn trên người sở hữu quần áo, cóchút tham luyến nhìn nhìn hắn trắng nõn thân thể, cúi đầu làm cho chính mình ônnhuận khoang miệng bao ở làm cho hắn tối không khống chế được địa phương, đemhết có khả năng muốn cho dưới thân người được đến lớn nhất vui thích.

"A......" Cảm nhậnđược độ ấm trong khoang miệng y, trong lòng Lâm Hạo Dương có chút hoảng, muốnmở miệng cự tuyệt lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ như đang dụhoặc, hai tay không tự chủ được xuyên qua mái tóc mềm mượt của Hoa Thiên Lang,mười ngón tay trắng nõn tinh tế cùng mái tóc đen của y quấn vào nhau, khôngbiết rốt cuộc là muốn đẩy ra hay là muốn giữ chặt, Hoa Thiên Lang ôm thắt lưnghắn, ngón tay nhẹ nhàng dọc theo sau thắt lưng tinh xảo đảo quanh nhẹ ấn, miệngcũng càng ra sức, liên tiếp kích thích khiến người dưới thân càng phản ứng kịchliệt, chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập khoái cảm như muốn thăng thiên, tay mềmnhũn muốn đẩy Hoa Thiên Lang ra nhưng không có một chút khí lực, nhịn khôngđược liền đem toàn bộ dục vọng phóng thích ở trong miệng Hoa Thiên Lang.

"Thiên Lang......"Phục hồi lại tinh thần Lâm Hạo Dương có chút áy náy, lại nhìn thấy khóe môi hơicong lên của Hoa Thiên Lang, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười đem thứ gì đótrong miệng nuốt xuống.

"Ngươi......" Lâm HạoDương vừa thẹn vừa giận, không biết nên nói cái gì tốt, Hoa Thiên Lang lại tiếnlên mút nhẹ vành tay hắn nói nỉ non:"Dương, đừng để ta chờ nữa, được không?"

Nghe thanh âm ônnhu lại mê hoặc bên tai, không còn khí lực cự tuyệt, nghĩ tới y đã tự tay đemhắn đặt trên giường, lại kê một cái gối đầu dưới hông, lại nhìn thấy tư thếhiện tại của mình, Lâm Hạo Dương ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, đành phải chônđầu xuống gối giả đà điểu. Hoa Thiên Lang nhìn thân thể xinh đẹp hoàn mỹ củahắn, nghĩ đến trước đã thương tổn hắn trong lòng lại đau, cúi đầu tinh tế hônxuống, cảm thấy hắn không khẩn trương phát run nữa mới cẩn thận lấy thuốc mỡ,tham tiến vào cơ thể hắn từ từ xoay tròn nhẹ ấn.

Từng bị thương tổnkhiến cho cơ thể mẫn cảm mẫn cảm không chịu nổi trêu chọc, hơn nữa trong dượckia cũng không biết có thành phần gì, Lâm Hạo Dương chỉ cảm thấy toàn thân nóngbỏng, trong mắt dần dần phiếm nước, trong lòng có một loại tình tố không rõchậm rãi tràn ra, lực chú ý toàn thân đều tập trung trên ngón tay đang tác độngcủa Hoa Thiên Lang, kìm lòng không được đã muốn kêu ra tiếng.

Lý trí còn sót lạikhiến hắn cố gắng cắn môi, nhưng rốt cuộc cũng không nhịn được tràn ra mộttiếng rên rỉ thanh ngọt, Hoa Thiên Lang nuốt nuốt nước miếng, cố nén lại dụcvọng khó nhịn, tiếp tục lấy tay chậm rãi khuếch trương giúp hắn, sợ lần này lạilàm đau hắn, cho đến lúc cảm giác thân thể Hạo Dương đã thích ứng, mới rút ngóntay về, thay bằng dục vọng đã sớm vận sức chờ tiến công, chậm rãi tiến vào.

"Ân......" Lâm HạoDương cảm nhận được động tác Hoa Thiên Lang, không tự giác giật giật thân thể,lại dẫn tới hai người càng thêm khắng khít, Hoa Thiên Lang ghé vào lỗ tai hắncười khẽ:"Dương, miệng ngươi lúc này đã tự mình động, chờ không kịp ?"

......!!! Lâm HạoDương đành phải nhận mệnh ghé vào trên giường, không dám lộn xộn nữa. Hoa ThiênLang thương tiếc ôm bờ vai hắn, khẽ cắn quả khế trên cổ của hắn, vừa lòng nhìnthân thể hắn từ trắng ngày thường đến phiếm hồng, cúi đầu nhỏ giọng hỏi:"Có đauhay không?"

Lâm Hạo Dương mặtđỏ bừng, chôn mặt ở trong chăn không dám đi ra.

"A......" Hoa ThiênLang cười khẽ cúi đầu hôn vai hắn, cảm thấy toàn thân hắn đều đang run rẩy, vìthế lấy tay nhẹ nhàng nâng gương mặt vẫn đang chôn dưới gối đầu ra muốn an ủimột chút, lại nhìn thấy mặt hắn đầy nước mắt, trong lòng đột nhiên trống rỗng,cũng bất chấp bản thân là tên đã trên dây, nhanh chóng rút ra ôm hắn vào tronglòng, nhỏ giọng hỏi:"Không muốn làm ?"

Hoa Thiên Lang độtnhiên rời khỏi mang đến kích thích quá mức mãnh liệt, Lâm Hạo Dương nháy mắthít thở không thông, hồi lâu mới trở lại bình thường, chỉ cảm thấy trong thânthể vắng vẻ, lại nhìn vẻ mặt Hoa Thiên Lang như đã làm sai chuyện gì, tronglòng tê rần, nước mắt rốt cuộc nhịn không được chảy ra - Hắn thật sự quá maymắn, từ nhỏ đến lớn đều được một người quan tâm lo lắng như vậy, còn hắn cơ hồcho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ cho cảm thụ của y......

"Ngươi đừng khóca." Hoa Thiên Lang luống cuống tay chân lau nước mắt hắn, cũng không biết lànnhư thế nào cho phải, trong lòng tự nhủ hay là do mình quá gấp gáp, lại khôngcẩn thận bị Lâm Hạo Dương lật người đặt dưới thân.

"Dương......" HoaThiên Lang hoảng sợ:"Làm sao vậy?"

Lâm Hạo Dương nhẹnhàng cắn môi dưới, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngồi khóa trên người HoaThiên Lang, nhắm tới dục vọng y chậm rãi ngồi xuống.

......!!! Hoa ThiênLang mở to miệng, vẻ mặt không thể tin, chờ khi phản ứng lại rồi thì cảm thấy hạnhphúc đến chóng mặt, Lâm Hạo Dương khẽ cau mày, hai mắt khép hờ lấy, đôi môihồng nhuận nửa khép nửa mở, cổ mảnh khảnh thoáng cong lên, mồ hôi khiến tóc ẩmướt đổ trên vai, xương quai xanh tinh xảo, cả người giống như một món điểm tâmngon miệng, làm cho người ta nhịn không được muốn một ngụm nuốt vào.

Chẳng qua là mớingồi xuống một nửa, Lâm Hạo Dương chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có chút runrẩy, vô luận thế nào cũng không dám tiếp tục ngồi xuống, Hoa Thiên Lang thấyvậy ở trong lòng cười khẽ, lấy tay giúp hắn đỡ vòng eo mềm dẻo ngồi xuống phíadưới, để bản thân hoàn toàn tiến nhập người khiến mình khổ luyến hơn hai mươinăm.

"Nha......" Kích thíchđột ngột làm cho Lâm Hạo Dương nhịn không được kêu ra tiếng, nháy mắt bị húthết khí lực toàn thân, hai tay nguyên bản chống trên ngực Hoa Thiên Lang rốtcuộc cũng không kiên trì được, chỉ cảm thấy cánh tay mềm nhũn, cả người ngãnhào vào trong lòng Hoa Thiên Lang, phía sau nương theo động tác của hắn màcàng thêm khắn khít, có chút đau đớn nhưng càng ẩn ẩn nhiều vui sướng không rõ,Hoa Thiên Lang xoay người đem hắn đặt ở dưới thân, cúi người hôn đôi môi mềmnhẵn của hắn, hai tay đỡ lấy bờ vai hắn bắt đầu ở trong thân thể người yêu mềmmỏng tiến lui, không dám làm càn cũng không dám dùng sức, động tác không thểmềm nhẹ hơn, sợ lại tổn thương hắn.

"Ân......" Lâm HạoDương trong mắt ẩm ướt, thật vất vả mới thở lại như thường, mở mắt nhìn vẻ mặt ẩnnhẫn của Hoa Thiên Lang, cảm nhận được động tác thật cẩn thận của y, trong lòngnhất thời như bị tình yêu nhồi căng đầy, không chút nghĩ ngợi đưa tay ôm cổ y,ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói:"Thiên Lang, không sao ngươi không cần nhẫn nại,ta có thể ......"

Bên tai truyền đếnthanh âm mềm mại giống như vừa mở mật đường, nhất thời lý trí Hoa Thiên Lang"Oanh" một tiếng nổ không còn sót lại chút gì, người trong lòng rốt cục buôngbỏ được toàn bộ khúc mắc, từ nay về sau không bao giờ lo người bên cạnh mình sẽchạy trốn nữa, nhiều năm lưu luyến si mê lúc này toàn bộ hóa thành dục vọng tốinguyên thủy, không còn gì để cố kỵ, cảm giác có được quá mức tốt đẹp, chỉ hyvọng đêm nay có thể dài thêm một chút. Môi Lâm Hạo Dương truyền ra tiếng rên rỉmềm mỏng, hắn chỉ cảm thấy tê dại từ những động tác va chạm của Hoa Thiên Lang,chưa bao giờ trải qua sự vui thích trí mạng như thế, không bao giờ nghĩ đếnnhững chuyện râu ria nữa, cuối cùng đã đem thân thể của chính mình cho ngườimình yêu nhất, hai tay ôm chặt lấy thân thể màu mật ong của y, không bao giờmuốn buông ra nữa.

Tình cảm nhiều nămrốt cục đổi lấy được sự chân thành từ nhau, trong lúc mềm mại khẽ hơn, hắn đãsớm quên đi sự khuất nhục không chịu nổi lần trước, chỉ còn lại sự kích tình,lần lượt điên cuồng dây dưa, mắt thấy sắc trời đã sắp sáng, Lâm Hạo Dương mềmnhũn không có một chút khí lực ghé vào trong lòng Hoa Thiên Lang động cũngkhông muốn động.

"Biểu hiện khôngtệ." Hoa Thiên Lang vỗ vỗ lưng hắn, nhìn người trong lòng bởi vì câu nói này màmặt đỏ bừng cười xấu xa.

"Mệt." Lâm HạoDương nhắm mắt lại chui vào trong lòng Hoa Thiên Lang, lại bị y ôm xuốnggiường:"Ngoan, trước tiên đừng ngủ."

"Cái gì?" Lâm HạoDương hoảng sợ, tâm nói không phải chứ, chẳng lẽ còn muốn đổi địa phương làm......

Hoa Thiên Langcười cười không nói gì, mang Lâm Hạo Dương đi qua ba bức bình phong đến dục trìsâu bên trong, Lâm Hạo Dương tò mò nhìn bốn phía:"Ngươi khi nào thì xây nơinày?"

"Không lâu lắm."Hoa Thiên Lang cẩn thận giúp hắn lau thân thể:"Lúc trước ngươi thay ta đi chinhchiến ở Tây Nam chịu bệnh phong thấp, Tịch Chiếu nói ngươi thân thể không tốt,dục trì này xây từ noãn ngọc của Nam Cương, về sau ngươi mỗi ngày đến đây ngâmmột lúc, chậm rãi điều trị."

Lâm Hạo Dương ghévào trong lòng y không nói gì, trong lòng bây giờ giống như nước trong hồ, vôcùng ấm áp.

Hoa Thiên Langthấy hắn không nói gì, ngược lại có chút hoảng hốt, vội vàng nói:"Ta không cónói là cố ý xây cho ngươi a, mấy năm nay ta thu lại không ít huyết bản của HồiCương, đây đều là noãn ngọc do bọn họ đưa tới, ta nghĩ có thể chữa bệnh chongươi cũng rất tốt, liền để lại......" Còn chưa dứt lời, đã bị Lâm Hạo Dương chặnmôi, hôn triền triền.

"Ngươi không tứcgiận a?" Hoa Thiên Lang nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Hạo Dương lắcđầu, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt y, nam tử người trên vạnngười không thể chạm vào này, mấy năm nay vẫn sống cuộc sống thanh đạm, có mấylần xa xỉ đều là vì hắn, đã vậy mỗi lần tặng cho mình còn sợ mình không vui, làngười ai cũng có tình cảm, huống hồ đối phương là người mình yêu.

Hoa Thiên Langchưa từng thấy vẻ mặt cùng ánh mắt này của Lâm Hạo Dương, trong lòng thấy cóchút xa lạ lại tham luyến, cố lấy thêm dũng khí, nắm lấy tay hắn nhẹ giọngnói:"Chúng ta thành thân, được không?"

Lâm Hạo Dương rũmi mắt, có chút do dự nhưng vẫn gật đầu.

"Ngươi đồng ý?"Hoa Thiên Lang vui mừng, sợ hắn lại đổi ý, đem hắn ôm thật chặt trong lòng trấnan nói:"Ngươi đừng sợ, ta sẽ đến nhà của ngươi nói rõ, ta sẽ nói với khắp thiênhạ, ta chỉ muốn ngươi, cả đời chỉ một mình ngươi."

"Ta không sợ." LâmHạo Dương ngẩng đầu chống lại hai mắt y:"Ta và ngươi cùng đi gặp phụ mẫu ta,ngươi đi đâu ta cũng sẽ theo ngươi, ta muốn để khắp thiên hạ biết ta không hạinước hại dân, ta sẽ giúp ngươi thống trị tốt giang sơn."

"Ân, ta biết." HoaThiên Lang cười gật đầu, bế hắn dựa vào cạnh dục trì:"Ngươi là tướng quân củata, một nửa giang sơn đều là ngươi đánh về ...... Ngoan, chúng ta đây lại đến mộtlần nữa được không?"

"A?" Lâm Hạo Dươngsửng sốt, lúc phản ứng được thì đã bị ấn chặt, trong lòng dở khóc dở cười,người này chuyển đề tài sao lại nhanh như vậy?

Ở trên giường đãsức cùng lực kiệt, giờ ở trong bồn tắm lại bị hung hăng khi dễ một phen, HoaThiên Lang nhìn Lâm Hạo Dương đang hôn mê ở trong lòng chớp mắt mấy cái:"Khôngđược trách ta a, ai bảo ngươi như vậy mê người."

Lâm Hạo Dương mơmàng muốn kháng nghị, lại phát ra một tiếng rên trầm ngâm.

Hoa Thiên Lang hítmột ngụm lãnh khí, giật tấm thảm bọc kín người hắn ôm lên giường, sợ nhìn nữabản thân lại không nhịn được cầm thú một phen.

Ngày hôm sau, LâmHạo Dương mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn bên cạnh không có ai, định thử động mộtchút thì cảm thấy thân thể có chút khó chịu, cho nên quyết định tiếp tục nằmkhông rời dậy nữa, nhớ lại đêm qua đỏ cả mặt-- Sao thể lực Hoa Thiên Lang lạitốt như vậy??!! Lúc trước trong quân doanh lúc nhàm chán thường xuyên gọi vàingười tới chạy bền so thể lực, người thắng sẽ có móng heo ăn, nếu thi với HoaThiên Lang...... Nghĩ nghĩ, trong đầu mạc danh kỳ diệu hiện ra cảnh Hoa Thiên Langcầm móng heo cắn a cắn, liền tự mình chọc mình cười khanh khách, vì vậy lúc HoaThiên Lang mang đồ ăn vào, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Lâm Hạo Dương nằm ởtrên giường, ôm chăn cười một mình như tên trộm .

"Cao hứng cái gìđó?" Hoa Thiên Lang bỏ đồ trong tay xuống, chồm qua cắn mũi hắn:"Tỉnh?"

"Ân." Lâm HạoDương gật gật đầu:"Giờ nào rồi?"

Hoa Thiên Lang bậtcười:"Sắp đến giờ vãn phạn, ngươi nói xem là canh giờ nào?"

"Trễ như vậy?" LâmHạo Dương khó khăn chống thân mình nhìn nhìn cửa sổ bên ngoài -- Đúng thật là......đỏ mặt......

Hoa Thiên Langnhìn hắn ngay cả khí lực ngồi cũng không có, vì thế cười xấu xa cúi đầu nói:"Cóthể đi không?"

"Câm miệng!" LâmHạo Dương lấy chăn trùm kín mặt:"Dù sao cũng tối rồi, không dậy nữa, tiếp tụcngủ!"

Hoa Thiên Lang lôihắn từ trong chăn ra rồi ôm giúp hắn dựa vào đầu giường:"Ngoan, rửa mặt xong ănmột chút rồi ngủ tiếp."

Được dỗ ăn xongmột chén canh gà bát tiên, Lâm Hạo Dương súc súc miệng lại lùi về trong chăn.

"Thực sự không dậynổi a?" Hoa Thiên Lang vỗ vỗ mặt hắn trong lòng cười thầm, người này luôn luônnghiêm khắc và kiềm chế bản thân, rất ít khi thấy lộ ra tính tình trẻ con, lúcnày nhìn bộ dáng lười nhác lại có chút phóng túng của hắn, chỉ cảm thấy lạithích hắn thêm mấy phần, nhịn không được cúi người hôn hôn khóe môi củahắn:"Dương, ta có thể để đống tấu chương này sang ngày mai phê hay không? Tacam đoan sẽ phê hết, đêm nay ta muốn trò chuyện cùng ngươi."

Lâm Hạo Dương congcong khóe môi, cọ cọ dịch vào bên trong giường.

Hoa Thiên Langmừng rỡ, thoát ngoại bào chui vào trong chăn cọ cọ hắn:"Một thời gian nữa tađến nhà người đặt sinh lễ được không?"

Lâm Hạo Dương bậtcười, đẩy đẩy y:"Nói bừa cái gì đó, gả khuê nữ mới cần sính lễ!"

"Vậy ta mời phụmẫu ngươi tiến cung dùng bữa? Hay là ta đến nhà ngươi để tỏ thành ý?" Hoa ThiênLang truy vấn.

Lâm Hạo Dương hônnhẹ môi y, cười cười:"Ngươi khẩn trương cái gì?"

Hoa Thiên Langsửng sốt:"Ta không khẩn trương a."

Lâm Hạo Dươngkhiêu mi:"Tay ta sắp bị ngươi siết đến gãy,còn nói không khẩn trương?"

"A?" Hoa ThiênLang buông lỏng tay, mới phát giác trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Lâm Hạo Dương lấytay an ủi hắn, hôn nhẹ bờ vai hắn:"Không sao, đến lúc đó ta và ngươi cùng đi."

"Ân." Hoa ThiênLang gật đầu, ôm chặt người trong lòng:"Chúng ta cùng đi."

59, Mối hận cũ

Trong Đồng LaTrấn, Dạ Lan San sau khi rửa mặt xong liền leo lên giường ôm Thần Tử Việt cọ cọ.

"Mệt......" Thần Tử Việt lười biếng chui vào lòng Dạ Lan San, chụplấy móng vuốt đang sờ loạn của y:"Ngủ!"

Dạ Lan San ôm bảobối nhà mình cắn a cắn:"Việt Việt chúng ta trở về liền thành thân được không?"

Thần Tử Việt vôlực nhìn y:"Ngươi đã hỏi ta rất nhiều lần ......"

"Tiểu Việt chúngta làm đi......" Dạ Lan San lại muốn hôn hôn, trên mặt viết bốn chữ to -- Dục CầuBất Mãn......

Thần Tử Việt nhìnhai mắt tỏa sáng lấp lánh của y, bất đắc dĩ thỏa hiệp, để y tùy tiện ômhôn vuốt ve nhẹ sờ xoa niết, trước cái này cái này, sau đó cái kia cái kia.

Sáng ngày hôm sau,Dạ Lan San mở mắt nhìn Thần Tử Việt còn đang ngủ lén lút xuống giường mặcy phục, vừa mới chuẩn bị chuồn ra cửa chợt nghe Thần Tử Việt nằm trên giườngchậm rãi mở miệng:"Ta đói bụng......"

"Ân ân ân, taxuống dưới gọi thức ăn cho ngươi ngay." Dạ Lan San lập tức xoay người chạy vềgiường ngồi khom lưng xuống:"Phải có hồn đồn nhân tôm Tiểu Việt Việt chúng tathích nhất, còn có thịt bò cuốn, điểm tâm phải có hạch đào cùng bánh hạnh nhân,có muốn ăn thêm chút cháo không?"

"Ta đi khôngnổi......" Thần Tử Việt thanh âm u oán.

"Ta bưng lên tabưng lên!" Dạ Lan San chột dạ đuối lý trốn đi, tối hôm qua làm quá phận, lúcsau Tiểu Việt Việt khóc đến hảo đáng thương nha, nhưng mình chính là dừng khôngđược, Tiểu Việt vốn đã là mỹ nhân, càng khóc nhìn càng đẹp, càng nhìn hắn khóccầu xin tha lại càng muốn hung hăng khi dễ hắn, vì thế y liền theo cảm tínhhung hăng khi dễ một phen......

Thần Tử Việt ghévào trên giường khụt khịt, xoa xoa cái eo nhỏ, đau đến nhe răng nhếch miệng lạikhông xử được Tiểu Hắc, tức tối ôm gối đầu cắn a cắn.

Dạ Lan San gọingười đưa điểm tâm sáng với nước ấm đến, trước tiên giúp hắn rửa mặt rồibưng cháo ngồi ở cạnh giường cười làm lành:"Ngoan, ngồi dậy ăn chút đi."

"Thắt lưng đau,dậy không nổi......" Thần Tử Việt nghiến từng câu từng chữ.

"Ta ôm ngươi." DạLan San vô cùng chân chó đỡ hắn ngồi dựa lên đầu giường, cầm cháo đút hắn ăn.

Thần Tử Việt ngậmmiệng vẻ mặt u oán, không ăn cũng không nói chuyện.

"Cái kia, tối qualà ta không đúng......" Dạ Lan San chủ động thừa nhận sai lầm.

......

"Sau này không baogiờ... nữa..."

......

"Nếu không ngươiđánh ta xả giận?"

......

"Vậy phạt ta bangày không được chạm vào ngươi được không?"

......

"Nếu không nămngày?"

......

"Mười ngày? Nửatháng? Một tháng không thể hơn nữa!!"

......

"Cái kia......" Dạ LanSan rốt cục bất đắc dĩ đầu hàng:"Nếu không lần sau ta cho ngươi ở trên......" Cònchưa nói xong, đã thấy Thần Tử Việt vẻ mặt thực hiện được gian kế cười toetoét, nhất thời hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình......

"Chính ngươi nóinha, không được đổi ý!" Thần Tử Việt đạt được mục đích, vì thế miệng cười hắchắc, muốn ăn thịt bò cuốn, muốn ăn điểm nhỏ còn muốn ăn hồn đồn, dưỡng tinhthần khi dễ Tiểu Hắc a!

Dạ Lan San nhìn bộdáng Thần Tử Việt hoan hô nhảy nhót, tay cầm thìa có chút run rẩy......

"Bảo chủ!" Ngoàicửa có người gọi:"Hôm nay Hoàng Thượng phái quan viên đến, người khi nào thì đigặp hắn?"

Dạ Lan San đỡ ThầnTử Việt nằm xuống xong, hôn nhẹ cái mũi nhỏ của hắn:"Ta xử lý chuyện xong sẽtrở lại, trưa ta nói Gia Cát đưa đồ ăn cho ngươi, được không?"

Thần Tử Việt gậtgật đầu, nhìn Dạ Lan San rời khỏi xong lại nhắm mắt ngủ tiếp, hắn nằm mơthấy mình đang áp Tiểu Hắc, hảo vui vẻ a hảo vui vẻ. Ngủ được một hai canhgiờ sau thì giật mình tỉnh giấc vì thấy hơi khát, cho nên cắn răng cử động đứnglên, ôm mông nhỏ đến cạnh bàn uống nước, tay cầm ấm trà còn chưa kịp đổ ra đãcảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám, gân mạch trên người mơ hồ đi ngược chiều,trong lòng thầm nghĩ không ổn, nâng chưởng muốn vận khí chữa thương lại ngãxuống hôn mê bất tỉnh.

Đến trưa, Gia Cátcầm khay thức ăn lên lầu gõ cửa, gõ hồi lâu cũng không có người ra mở tronglòng âm thầm lắc đầu, Bảo chủ cũng quá không tiết chế đi, đã làm Tiểu Việt mệtthành cái dạng gì rồi. Tự đẩy cửa đi vào thì vô cùng hoảng sợ, Tiểu Việtnằm trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, trên mặt đất là một vũng máu đen, hoảng loạnnhanh chóng đem hắn ôm lên giường, nâng tay xem mạch thì thấy nội lực trong cơthể Thần Tử Việt cực kỳ hỗn loạn, tim đập yếu ớt cơ hồ không nghe thấy, nhấtthời sợ tới mức hồn phi phách tán. Chạy về phòng lấy ngân châm trát huyệt vịcủa hắn, đem nội lực hắn ép trở về, nhìn hắn hô hấp dần dần bình thường, thầntrí cũng chậm rãi khôi phục Gia Cát mới xem như nhẹ nhàng thở ra.

"Đa tạ ngươi."Thần Tử Việt chớp mắt, suy yếu cười cười với y.

Gia Cát lắcđầu:"Ta không thể giúp ngươi dấu diếm nữa."

"Ta còn bao lâu?"Thần Tử Việt túm tay áo Gia Cát hỏi.

Gia Cát nghe vậymũi chua xót, lấy tay xoa xoa đầu hắn:"Nghĩ cái gì đó, không sao đâu, nộithương của ngươi nhất định sẽ chữa được."

Thần Tử Việt cườicười, chậm rãi ngồi dậy dựa vào giường:"Ta sẽ không để Tiểu Hắc giúp ta chữathương, ta không muốn y mạo hiểm mạng sống, ngươi giúp ta dấu thêm một lúc nữađược không?"

Gia Cát thở dài,tay kéo hắn ôm vào lòng:"Ta cứu người nhiều như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra biệnpháp khác cứu ngươi, trừ bỏ cách trao đổi nội lực với Bảo chủ nhất định còn cóbiện pháp khác."

Thần Tử Việt gậtgật đầu, trong lòng cười khổ một tiếng.

Gia Cát giúp hắnnằm xuống, trở về phòng định mang dược đến thì phát hiện đã hết, cho nên xuấtmôn đến dược quán mua về, đi được một lúc thì thấy phía trước có một đám khấtcái đang đánh nhau, không khỏi nhớ tới chuyện trước đây Đoạn Đoạn bị người tađánh, liền bước qua ngăn cản.

"Này." Gia Cát vỗvỗ một tên khất cái, vừa định mở miệng khuyên thì thấy người nọ nghiêng đầu,trong mắt hiện lên một tia sắc bén, trong lòng đã biết không hay, còn chưa tớikịp phản ứng đã bị người lấy đao kê ở thắt lưng.

"Tiên sinh đi theochúng ta một chuyến đi." Người nọ đè thấp thanh âm âm hiểm cười.

Gia Cát biết mìnhquá mức sơ ý, đây hẻm nhỏ, lúc này cũng không có bao nhiêu người đi đường, hơnnữa chung quanh còn có một vòng khất cái, kèm hai bên người của mình võ côngcũng tuyệt đối không kém, nếu mạnh mẽ phản kháng chịu thiệt chỉ có chính mình,bất đắc dĩ đành phải đi theo bọn họ lên một chiếc xe ngựa, chờ tìm thời cơ đàothoát.

Xe ngựa chạy mộtđường ra ngoại thành, Gia Cát miệng bị bịt kín, hai tay cột vào phía sau dựavào trong xe ngựa, nhìn người trước mặt đang nhìn mình chằm chằm. Đang tínhtoán đào tẩu như thế nào thì cảm thấy xe ngựa bị xốc mạnh một cái, trở taykhông kịp thiếu chút nữa ngã ra ngoài, người phía sau thấy thế liền kéo y về,hung hăng ném vào trong xe:"Đừng có giở trò!"

Đầu Gia Cát đậpmạnh lên thành xe, hôn mê bất tỉnh.

"Ngươi làm gì? Maudẫn ngựa của ngươi đi đi!" Tên mã phu bất mãn nhìn Tử y nhân trước mắt.

Đoạn Tinh cũngthật bất đắc dĩ nhìn Giao Lộ Tử của mình, đang yên đang lành tự dưng chạy tớicản trước xe ngựa người ta, vì vậy lấy tay vỗ vỗ lưng nó:"Tiểu Tử đi thôi, đừngcản đường người ta."

Giao Lộ Tử nguyênlà "Chiêu lăng lục tuấn" tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử. Tuy tốc độ khôngnhanh bằng Ô Vân Đạp Tuyết của Dạ Lan San, nhưng sự bền bỉ và linh tính cũng làhạng nhất, lúc này nó ngửi được một mùi dược thảo quen thuộc từ trong xe ngựatruyền ra, nó không ngừng lấy đuôi quét Đoạn Tinh -- Gia Cát ở trong xe!!

Đoạn Tinh xù lông,bản thân đang sốt ruột muốn nhanh vào thành tìm Gia Cát mà con ngựa này hôm naylại phát điên, cứ đứng đó không có chút ý tứ dịch chuyển nào, nhướng mày, mộttay đặt lên bụng nó vận nội công nâng Giao Lộ Tử sang đường nhỏ bên cạnh, cườicười hướng mã phu tạ lỗi:"Huynh đài thật ngại quá."

Tên mã phu lắc lắcđầu vô cùng ngạc nhiên, nội lực người này cũng không khỏi quá tốt đi? Còn chưakịp phản ứng đã nghe trong xe ngựa truyền đến tiếng ho khan, liền tỉnh táo lại,vội vàng đánh xe chạy đi.

Giao Lộ Tử liềumạng muốn đuổi theo lại bị Đoạn Tinh đánh vào đầu một cái:"Nháo đủ chưa!"

Giao Lộ Tử quayđầu, bất mãn nhe răng há mồm với Đoạn Tinh -- Ngươi ngốc a!

"Có đi hay không?"Đoạn Tinh kéo nó lại:"Không đi ngày mai ta liền đem ngươi đi bán!"

Giao Lộ Tử nghẹnkhuất -- Ta là vì cứu tức phụ ngươi, ngươi rống cái gì mà rống! Giận dỗi đitheo Đoạn Tinh, nghĩ cho ngươi hối hận chết luôn!

Đã đến Đồng LaTrấn nhưng Giao Lộ Tử vẫn cứ quay đầu lại nhìn, có một tiểu quán bên trái bàybán Hạnh nhân đường, lúc còn ở Vân Sát Bảo đây là món Gia Cát thích đút cho nóăn nhất, theo Đoạn Tinh nhiều năm như vậy nhưng người chiếu cố nó lại luôn làGia Cát...... Cho nên nó quyết tâm quay đầu, chở Đoạn Tinh ra ngoại thành cấp tốcđuổi theo.

"Uy, ngươi làmgì!" Đoạn Tinh hoảng sợ, con ngựa này thật sự điên rồi? Vừa định thu dây cươngthì thấy Giao Lộ Tử quay đầu hung hăng trừng mình, trong lòng sửng sốt -- Nómuốn đưa mình đi đâu?

Gia Cát mơ mơ màngmàng, chỉ cảm giác được mình đang nằm trên mặt đấy, thật lâu sau mới tỉnh táolại, mở to mắt nhìn người ngồi phía trước, là một trung niên nam tử bộ dángkhoảng bốn năm mươi tuổi, bụng phệ lại xấu xí, hình như có chút quen mắt......

"Thiên Sư, ngườingài muốn tìm có phải là y?" Diệp Ô đại đương gia núi Ngọc Diện cúi đầu hành lễvới người nọ.

"Nga, đúng là y,giống hệt như cha y lúc còn trẻ." Người nọ vuốt cằm cười.

"Vậy giải dược......"Diệp Ô khúm núm.

"Ta sẽ sai ngườiđưa cho các ngươi ." Người nọ phất tay:"Đi xuống đi."

Đợi cho mọi ngườitrong phòng đi hết, người nọ đi lên ngồi ngồi xổm trước mặt Gia Cát:"Nhàn chất,còn nhớ rõ ta không?"

Trong đầu Gia Cáthiện lên một đoạn ký ức, một cái tên thốt ra:"Hồ Ngạo?"

Hồ Ngạo cười lạnhgật đầu:"Đúng vậy, xem ra ngươi còn nhớ rõ ta a."

"Ngươi muốn làmgì?" Gia Cát giãy dụa ngồi dậy nhìn thẳng hắn.

"Ngươi nói ta muốnlàm gì?" Hồ Ngạo hung tợn nhìn Gia Cát:"Mười năm trước cha ngươi hại ta nhà tancửa nát , hôm nay ta sẽ cho ngươi trả nợ thay hắn!"

"Nếu không phảingươi có ý đồ mưu phản phụ thân cũng sẽ không liên kết với quan phủ. Trước đóphụ thân đã khuyên ngươi bao nhiêu lần, là do ngươi khư khư cố chấp." Gia Cátlắc đầu:"Huống chi Hồ Tiêu là do hắn không cẩn thận rơi xuống vực, cùng phụthân ta có quan hệ gì?"

"Nếu không phảicha ngươi cùng một giuộc với quan phủ, Tiêu Nhi sao có thể đang yên đang lànhmà rơi xuống vực? Ta muốn làm Hoàng đế có gì sai, hắn không muốn làm thì thôi,hắn có tư cách gì đến ngăn cản ta?" Hồ Ngạo hai mắt đỏ bừng, kế hoạch năm đóhắn tỉ mỉ bày ra bị Gia Cát sơn trang phá hoại, toàn tộc bị trảm thủ lưu đày,đứa con trai duy nhất thì rơi xuống vực mà chết, bản thân liều mạng mới cóthể đào thoát đến Mạc Bắc làm mưu thần mấy năm, đợi bao nhiêu năm rồi mới có cơhội báo thù Thiên Lang Quốc, không ngờ rằng tên Gia Luật Thanh là kỳ tài MạcBắc lại mạc danh kỳ diệu bại trận trở về, bản thân lại phải mai danh ẩn tíchtrở về Thiên Lang Quốc, thật vất vả tìm được Dư Phương nhưng lại một lần nữachưa kịp khởi sự đã bị áp chế, dã tâm khi còn trẻ dần dần tiêu tan, nay chỉ cònlại cừu hận:"Cha ngươi năm đó ngăn cản ta, ngươi hiện tại cũng đến ngăn cản ta,người của Gia Cát sơn trang trời sinh chính là đối nghịch với ta có phải haykhông?"

Gia Cát nhìn HồNgạo không thể nói lý trước mắt, giận dữ nói:"Phụ thân xem ngươi là hảo bằnghữu, hắn cũng không phải không cứu ngươi, là do ngươi khư khư cố chấp vì muốnlàm Hoàng Thượng mà năm đó ngươi không tiếc cấu kết ma đạo, bao nhiêu người bịdã tâm của ngươi làm cho nhà tan cửa nát, ngươi có từng nghĩ cho bọn họ?"

"Ngươi giống y nhưcha ngươi, nhanh mồm nhanh miệng." Hồ Ngạo thẹn quá hóa giận, bộ mặt dữ tợn kéoGia Cát dậy hung hăng đánh một chưởng:"Con ta đã chết, hắn từ nhỏ đã thíchngươi, ngươi xuống đó bồi nó đi!"

Gia Cát cảm thấyngực từng trận đau đớn, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cắn răng căm tức nhìnHồ Ngạo:"Tiểu Tiêu thật đáng thương, chính vì có người cha ngươi, bằng khônghắn cũng sẽ không chết!"

Hồ Ngạo cười thảmthiết:"Tiểu Tiêu thật là đáng thương, ta muốn toàn bộ dòng họ Gia Cát nhà ngươicũng đáng thương như Hồ gia ta."

Nhìn tay phải hắnngưng tụ nội lực, Gia Cát nhắm mắt, tay trái gắt gao nắm lấy con mèo nhỏ ĐoạnTinh tặng cho y, trong lòng đao như dao cắt, giờ y mới biết chết kỳ thật cũngkhông đáng sợ, đáng sợ nhất là biết sau khi mình chết sẽ có người bởi vì mìnhmà thương tâm khổ sở, sống không bằng chết.

Trong đầu Hồ Ngạohiện lên rất nhiều hình ảnh, không chút nghĩ ngợi nâng tay giáng xuống đầu GiaCát, bỗng dưng cửa truyền đến một tiếng nổ, chỉ cảm thấy cánh tay phải chợtlạnh, hoảng sợ nhìn cánh tay rời khỏi thân thể của mình rơi thật mạnh xuốngđất, còn chưa kịp phản ứng ngực đã bị đao phong xé rách, mang theo cừu hậncùng không cam lòng mà sa vào hắc ám vĩnh viễn, trước đó hắn chỉ kịpnhìn thấy trong mảnh huyết vụ một Tử y thanh niên màu mắt đỏ tươi chấp đao đứngđó.

Đoạn Tinh một taychấp đao đứng ở cửa, trong lòng hoảng sợ cực độ, may mắn Tiểu Tử xông vào đây,nếu không chậm một chút nữa thôi hắn cả đời cũng không thể tha thứ cho chínhmình.

Gia Cát nhìn ĐoạnTinh đứng sững sờ cười ra nước mắt, đa tạ ngươi, mỗi lần ta gặp nguy hiểm ngươiđều có thể xuất hiện đúng lúc như vậy.

"Đoạn Đoạn." GiaCát nhỏ giọng gọi hắn.

Đoạn Tinh phản ứnglại, kéo người ôm vào trong lòng, tay run rẩy lau vết máu bên khóe môiy:"Ngươi...... sao rồi?"

Gia Cát lắc đầu,tay xoa xoa hai má Đoạn Tinh:"Sao ngươi lại tới đây?"

"Bạch tỷ đã trở vềnên ta liền chạy tới ." Thanh âm Đoạn Tinh có chút nghẹn ngào.

Gia Cát khóe môicong lên, lau nước mắt cho hắn:"Mỗi lần ngươi cứu ta là mỗi lần ngươi khóc."

"Lần sau đến lượtta bị thương, ngươi khóc được không." Đoạn Tinh ngay cả hô hấp cũng thấyđau:"Cảnh tượng như vầy ta không muốn nhìn thấy lần thứ ba ."

"Ta không sao,nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Gia Cát dúi đầu vào lòng hắn:"Trở về thôi, TiểuViệt bọn họ sẽ sốt ruột."

60, Tìm dược

Thần Tử Việt ởtrên giường nằm một lúc, cảm thấy đã khôi phục chút khí lực mới chậm rãi xuốnglầu muốn chờ Dạ Lan San, lại vừa lúc nhìn thấy Đoạn Tinh ôm Gia Cát bước vào,không khỏi hoảng sợ, vội vàng chạy tới.

"Ngươi sao lại chạy xuống đây." Gia Cát thấy Thần Tử Việt cũngsốt ruột, vội vàng lấy tay nắm cổ tay tay hắn xem, nghiêm mặt hung hắn:"Lên lầunằm!"

"Ngươi bị thương?"Thần Tử Việt nhìn vết máu trên vạt áo Gia Cát nhíu mày, giương mắt hỏi ĐoạnTinh:"Sao lại thế này?"

Đoạn Tinh tronglòng tức giận, nói chuyện cũng lớn tiếng:"Bị thương, thiếu chút nữa đã mấtmạng, không phải đã bảo các ngươi hảo hảo chiếu cố y sao, biết rõ y võ côngkhông tốt còn không cho người đi theo!"

"Đoạn Đoạn ngươilàm gì!" Gia Cát sốt ruột, tránh khỏi lòng hắn trừng mắt, thấy đôi mắt Thần TửViệt hơi đỏ vẻ mặt áy náy, vì thế nắm tay kéo hắn lên lầu:"Tiểu Việt ngươi đừngđể ý đến hắn."

"Ngươi còn bịthương a!" Đoạn Tinh kéo Gia Cát lại, tròng lòng bất đắc dĩ:"Hảo hảo hảo, tasai rồi có được không?"

Gia Cát thở dài,nhéo nhéo tay hắn:"Ta không sao, ngươi về phòng chờ ta trước được không?"

Đoạn Tinh tínhtình mặc dù thô kệch, cũng nhìn ra Thần Tử Việt có chút không ổn, nhìn lại vẻ mặtnghiêm túc của Gia Cát, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu buông tay.

Vào phòng, Thần TửViệt cúi đầu không nói gì, Gia Cát cười xoa xoa đầu hắn:"Giận sao? Ngươi đừngđem lời nói Đoạn Đoạn để trong lòng."

"Ta mới không giậnĐoạn Đoạn." Thần Tử Việt lắc đầu nhìn Gia Cát:"Ngươi xảy ra chuyện gì?"

Gia Cát đem chuyệnvừa rồi kể lại, Thần Tử Việt mở to miệng:"Hồ Ngạo? Cha Tiểu Tiêu?"

"Ân." Gia Cát gậtđầu:"Ta sẽ phái người tìm một chỗ táng cho ông ta, dù sao cũng là cha TiểuTiêu."

Thần Tử Việt gậtđầu, nhớ tới chuyện lúc trước cảm thấy có chút buồn:" Tiểu Tiêu tốt như vậy,đáng tiếc, nếu còn sống cũng sắp mười tám tuổi rồi."

"Qua năm tháng nữasẽ là ngày giỗ Tiểu Tiêu, năm nay ngươi muốn cùng ta đi đến Vọng Vô Nhai xemhắn hay không?" Gia Cát đỡ Thần Tử Việt nằm lên giường.

"Muốn." Thần TửViệt gật đầu:"Còn muốn đem theo Hoa quế đường cùng Hạt thông hắn thích ăn nhất."

"Vậy ngươi phảitranh thủ ba tháng này dưỡng thân thể cho tốt." Gia Cát nghiêm túc nói:"Ngươivề sau phải kiềm chế, không được chạy loạn có biết hay không?"

"A?" Thần Tử Việthá hốc mồm:"Ta vẫn phải nằm trên giường?"

Gia Cát gậtđầu:"Ngươi phải hạn chế hoạt động, ta phát hiện ngươi càng chạy nhảy thì chânkhí trong cơ thể ngươi lại càng loạn, ngoan ngoãn nằm yên nói không chừng tacòn có cách giúp ngươi."

Thần Tử Việt lắcđầu:"Như vậy Tiểu Hắc sẽ hoài nghi ! Có phương pháp khác hay không?"

Gia Cát nhíu mày:"Có!"

"Vậy là tốt rồi,chỉ cần đừng để ta nằm là được, phương pháp gì?" Thần Tử Việt nhẹ nhàng thở ra.

"Cùng Bảo chủ đổinội lực." Gia Cát chớp mắt.

Thần Tử Việt nghevậy ủ rũ, đem đầu chui vào chăn mở miệng:"Vậy vẫn là quên đi, ta nằm đi."

Gia Cát thấy vậylắc đầu, cẩn thận ra ngoài khép cửa, nhìn đang Đoạn Tinh canh cửa phất phấttay:"Choáng?"

Đoạn Tinh lấy lạitinh thần, bế Gia Cát về phòng, vừa vào cửa liền hỏi:"Tiểu Việt có phải xảy rachuyện gì hay không?"

Gia Cát ở tronglòng hắn cọ cọ, thở dài:"Nội lực Tiểu Việt càng ngày càng loạn, hắn đã sắpkhống chế không được, mỗi lần chân khí đi ngược chiều tâm mạch đều bị hao tổn,ta chỉ có thể châm cứu giúp hắn tạm thời áp chế một chút, nhưng về sau thật sựkhông biết phải làm sao bây giờ."

Đoạn Tinh nhíu mày:"Đãbao lâu, tại sao ta không biết? Còn có vừa rồi nghe ngươi nói cùng Bảo chủ đổinội lực, là xảy ra chuyện gì?"

"Nội lực Tiểu Việtquá nóng, thân thể lại hư nhược, Bảo chủ nội lực chí hàn, nếu là hai người traođổi nội lực nói không chừng có thể cứu....." Trong thanh âm Gia Cát có chút chầnchờ:"Nhưng nếu làm như vậy, Bảo chủ cũng sẽ gặp nguy hiểm, cũng bởi vì chuyệnnày Tiểu Việt mới không chịu cho ta nói ra thương thế của hắn."

"Tiểu Việt hiệntại thế nào?" Đoạn Tinh nhớ tới sắc mặt tái nhợt của Thần Tử Việt vừa rồi, cảmthấy lo lắng.

Cái mũi Gia Cátchua chua, nói nhỏ :"Hắn kiên trì không được bao lâu."

"Cái gì?" ĐoạnTinh kinh hãi:"Ngươi không phải ngay cả người chết cũng có thể cứu sống sao?Nghĩ lại biện pháp a!"

Gia Cát đem đầuchôn vào trong lòng hắn, thanh âm có chút nghẹn ngào:"Ta không biết, ta luônluôn tìm nhưng tìm không thấy, chỉ có chờ ngày nội lực hắn hoàn toàn khống chếkhông được ta mới có thể từ thương thế của hắn nhìn ra cần dược gì, nhưng ta sợsẽ không kịp......"

Đoạn Tinh ngâyngười, Thần Tử Việt ngày thường luôn cợt nhả ầm ĩ cư nhiên có nội thương nặngnhư vậy? Trong lúc ngạc nhiên lại nghe có người gõ cửa, Đoạn Tinh lắc lắc đầubình phục cảm xúc một chút, mở cửa ra thì thấy Dạ Lan San đứng bên ngoài.

"Ngươi đến đâythật a? Ta còn tưởng Tiểu Việt nói bừa ." Dạ Lan San cười vỗ vỗ bả vai ĐoạnTinh:"Làm sao vậy, mắt sao đỏ thế?"

"Ách......" Đầu ĐoạnTinh chuyển thật nhanh:"Gia Cát bị thương cho nên ta......"

"A?" Dạ Lan Sanhoảng sợ, lại nhìn thấy Gia Cát sắc mặt tái nhợt dựa vào giường, nóng nảy:"Saolại thế này?"

Gia Cát lắcđầu:"Ta không sao ."

Đoạn Tinh kể đạikhái lại chuyện Gia Cát bị Hồ Ngạo bắt cóc, Dạ Lan San nghe xong áy náy nhìnĐoạn Tinh:"Thật xin lỗi......"

Gia Cát nổinóng:"Bị thương là ta, ngươi nói xin lỗi với hắn làm gì?"

Dạ Lan San chớp mắtmấy cái:"Ngươi là tức phụ của hắn a......"

"Ngươi muốn chết!"Gia Cát cầm gối đầu ném qua, Dạ Lan San cười cười né tránh, ôm gối đầu chạy rabên ngoài thì đụng phải một người.

"Ai nha!" Thần TửViệt đặt mông ngồi dưới đất xoa mũi:"Ngươi làm gì!"

Dạ Lan San giậtmình, vội vàng dìu hắn đi lên:"Ngươi sao không nói tiếng nào mà chạy theo ta,có sao không?"

Thần Tử Việt caumày nước mắt lưng tròng:"Nghe các ngươi nói chuyện vui vẻ ta cứ tới đây đó, cáimũi muốn gãy! Ngực ngươi làm bằng sắt sao! Cứng quá!"

"A, chảy máu !" DạLan San kéo tay Thần Tử Việt qua nhìn cái mũi hắn:"Xong rồi xong rồi, có đauhay không a làm sao bây giờ?"

Thần Tử Việt biphẫn:"Tiểu Hắc mũi ta có phải bị lệch rồi không a, ô ô ô......"

Gia Cát vô lực,xuống giường cầm khăn đưa cho Dạ Lan San:"Trước tiên giúp hắn lau đi, ta đi lấydược cầm máu."

Dạ Lan San cầmkhăn ba chân bốn cẳng giúp hắn lau mũi:"Sao lại không ngăn được, ngươi ngẩngđầu lên...... Tiểu Việt máu ngươi sao lại nóng như vậy, có sao không?"

Mới vừa đi tới cửaGia Cát nghe vậy sửng sốt, quay đầu lại chạy về phòng cẩn thận xem Thần TửViệt, chỉ thấy hắn sắc mặt đỏ bừng, mũi chảy ra máu nóng dọa người, không khỏinhảy dựng. Dạ Lan San cũng hiểu có chút không ổn, đoạt lại cánh tay Thần TửViệt mà Gia Cát vừa xem mạch, chỉ một thoáng sợ tới mức mặt trắng bệch:"Kinhmạch ngược chiều?"

Gia Cát sốtruột:"Đem Tiểu Việt ôm lên giường!"

Dạ Lan San taychân luống cuống ôm Thần Tử Việt lên giường nằm, Gia Cát cầm ngân châm ngồi bêngiường, quay đầu nói:"Đoạn Đoạn ngươi lại đây thay Tiểu Việt bảo hộ tâm mạch!"

"Ta đến!" Dạ LanSan nghe vậy cuống quít tiến lên lại bị Gia Cát ngăn cản:"Ngươi không được,ngươi hiện tại trong đầu rất loạn!"

Đoạn Tinh kéo DạLan San ra, vỗ vỗ vai của y, ngồi vào bên giường cùng Gia Cát bắt đầu chữathương cho Thần Tử Việt.

Dạ Lan San nhìn bộdáng suy yếu của Thần Tử Việt thì cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trong lòng cực kỳsợ hãi, mạch đập Tiểu Việt loạn như thế chắc chắn trong thời gian ngắn không cókhả năng biến thành như vậy, hắn rốt cuộc giấu diếm chính mình bao lâu?

Ba canh giờ sau,Gia Cát lau đầu đầy mồ hôi, chống giường đứng lên:"Không sao rồi, ra ngoài đểhắn hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi."

Dạ Lan San đếncạnh giường nhìn Thần Tử Việt, thấy hắn hô hấp đều rồi mới lấy lại được chútthần trí, bị Gia Cát kéo ra khỏi phòng, đi vào phòng cách vách.

"Rốt cuộc sao lạithế này?" Dạ Lan San trong mắt đầy mờ mịt cùng hoảng sợ:"Tiểu Việt hắn rốt cuộcbị làm sao?"

Gia Cát quay đầunhìn Đoạn Tinh, thấy hắn nhẹ gật đầu mới thở dài, đem tất cả thương thế củaThần Tử Việt kể đầu đuôi gốc ngọn cho y.

"Cái gì?" Dạ LanSan nghe xong cảm thấy đầu óc vang ong ong, đầu gối mềm nhũn, được Đoạn Tinhnhanh tay đỡ lấy:"Bảo chủ ngươi trước đừng quá kích động......"

"Tiểu Việt hắn sẽkhông sao ......" Dạ Lan San giống như thì thào tự nói, đột nhiên nắm chặt tay GiaCát:"Ngươi vừa nói ta và hắn trao đổi nội lực là có thể có phải hay không? Hiệntại được không?"

Gia Cát cảm thấytay Dạ Lan San run run đến lợi hại, trong lòng một trận chua xót, lắc đầu:"Lúctrước thì được, hiện tại không được...... Thất kinh bát mạch của Tiểu Việt hiện tạiđã rối loạn toàn bộ, hiện tại nội lực hắn đều tán* trong cơ thể, không thể tụlại, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn đại khái chỉ còn lại có ba tháng......"

*rời rạc; tản mạn;rơi rớt, không tập trung

......!! Giọng nói củaGia Cát giống như sấm sét nổ tung đầu Dạ Lan San, trong đầu loạn thành mộtđoàn, vẻ mặt không thể tin nhìn Gia Cát.

"Bảo chủ......" ĐoạnTinh cảm thấy không đành lòng, tiến lên vỗ vỗ y:"Tiểu Việt cũng là lo lắngngươi, hắn không muốn ngươi gặp nguy hiểm, Tiểu Việt nói đây cũng là ý của LãoBảo chủ, năm đó phụ thân Gia Cát cũng đã nói chỉ có cùng ngươi đổi nội lực hắnmới có khả năng khỏi hẳn, nhưng lão Bảo chủ nói ngươi và Tiểu Việt đều là thânnhi tử của hắn, không thể bắt ngươi mạo hiểm......"

"Có biện pháp gìcứu hắn hay không?" Dạ Lan San lôi kéo Gia Cát:"Ngươi là thần y, ngươi cứu hắnđược không?"

Gia Cát gật đầu,an ủi Dạ Lan San:"Ngươi trước đừng quá sốt ruột, lúc trước bị nội lực Tiểu Việtquấy nhiễu ta không tra được phải dùng dược gì mới có thể trị, hiện tại nội lựchắn đã tan ta cũng đã nhìn ra...... Tìm được Tuyết Liên có chín cánh hoa, ta mới cóthể đem hắn cứu về."

"Làm sao có?" DạLan San nghe vậy toàn thân kích động, giống như bắt được mảnh gỗ trôi dạt trênsông.

Gia Cát lắcđầu:"Ta không biết, chỉ nghe nói ở cực bắc Tuyết Sơn mới có...... Nếu không trướctiên phái người đến Tuyết Sơn tìm, còn chúng ta đi Hoàng Cung, nơi đó nói khôngchừng sẽ có, nếu Hoàng Cung tìm không thấy chúng ta lại đi Tuyết Sơn."

Dạ Lan San gật đầu,bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, quay đầu phân phó hạ nhân chuẩn bị, về phòngtrông thấy Thần Tử Việt hôn mê mặt không chút máu, trong lòng đau xót rơilệ:"Ngươi sao lại ngốc như vậy, không phải đổi nội lực với ta là ổn sao, mạngđều có thể cho ngươi huống chi những thứ này......"

Trong phòng bên,Đoạn Tinh vén vạt áo Gia Cát lên nhìn ấn chưởng hồng hồng trước ngực nhíumày:"Vừa rồi chỉ lo Tiểu Việt, chính ngươi thì sao?"

"Không sao." GiaCát lắc đầu:"Nội lực chưởng pháp của Hồ Ngạo không ngoan, chỉ là có độc thôi,ta trước đây nếm qua Xích Kiều Hoa bách độc bất xâm, giờ chỉ hơi đau, qua vàingày thì tốt rồi."

Đoạn Tinh thở dài,giúp y buộc lại y phục ôm vào trong lòng:"Ngươi trúng một chưởng ta đã đau lòngđòi mạng, Tiểu Việt Việt hiện tại thế này, Bảo chủ khẳng định sắp điên rồi. ThứTuyết Liên, thật sự có thể tìm được sao?"

"Phụ thân đã tìmcả đời." Gia Cát nhắm mắt, trong lòng có chút khó chịu:"Bất quá chúng ta nhấtđịnh sẽ tìm được, Tiểu Việt sẽ không sao."

Sáng sớm hôm sau,Dạ Lan San liền dẫn người liền lên đường, một ngày sau, Thần Tử Việt rốt cục mơmơ màng màng tỉnh lại, nâng mắt nhìn thấy Dạ Lan San há miệng muốn nói lại cảmthấy cổ họng khô khốc, một câu chưa nói xong đã bắt đầu ho khan.

Dạ Lan San thấythế vội vàng lấy chén nước đưa cho hắn, muốn lấy tay vỗ lưng thay hắn thì thấyhắn phun ra một búng máu.

"Tiểu Hắc ta khôngsao ......" Thần Tử Việt chột dạ nhìn Dạ Lan San, Dạ Lan San cười cười, thật cẩnthận ôm hắn vào trong lòng, cầm chén nước cho hắn súc miệng rồi lại rót cho hắnmột ly trà Hoa quế nóng hầm hập:"Ta biết ngươi không sao, ngoan, uống nước."

Thần Tử Việt uốngtrà xong, tay ôm lấy Dạ Lan San:"Tiểu Hắc thật xin lỗi......"

Dạ Lan San nghethanh âm hắn suy yếu, cố nén đi khó chịu trong lòng, cúi đầu hôn cái trán trơnbóng của hắn:"Đừng sợ, chúng ta đến Hoàng Cung giúp ngươi tìm dược, tìm đượcdược sẽ không sao, ân?"

"Ân." Thần Tử Việttrên mặt nở một nụ cười, dường như an ủi gật đầu:"Ta không sao, ta còn muốncùng ngươi thành thân mà!"

Dạ Lan San cùnghắn cười, bọc áo choàng quanh thân hắn:"Ngủ đi, ta cùng ngươi, không bao giờ xarời, cả đời này ta đều cùng ngươi."

Trong Hoàng Cung,Hoa Thiên Lang phê xong tấu chương đứng lên duỗi thắt lưng, Lâm Hạo Dương bêncạnh rót cho y chén nước:" Các chức vị còn trống trong triều đều đã sắp xếpxong rồi?"

"Ân." Hoa ThiênLang gật đầu:"Gần vậy, Lạc Cẩm là một nhân tài, người tiến cử hắn xác thực cóchân tài thực học."

"Cho nên nói Quốcgia lớn như vậy sẽ tìm được nhân tài thôi, ngươi mấy ngày hôm trước cứ sốt ruộtđến ngay cả cơm ăn cũng không vô." Lâm Hạo Dương cười cười, đi lên thay hắn xoaxoa huyệt Thái Dương:"Đi ra ngoài đi một chút? Xem tấu chương lâu như vậy đãmệt rồi, buổi tối lại đau đầu ."

Hoa Thiên Lang chỉcảm thấy ngón tay Lâm Hạo Dương mảnh khảnh lành lạnh, trong lòng nhất thời nhưbị lông chim quét qua, kích động lấy tay kéo hắn ôm vào trong lòng hôn xuống.

"Ngô......" Lâm HạoDương tránh thoát, vẻ mặt dở khóc dở cười:"Ngươi sau này có thể báo trước haykhông?"

"Phải báo trước a?Không thành vấn đề!" Hoa Thiên Lang xoa xoa cằm nói ra câu kinh người:"Dương,ta muốn thượng ngươi."

Lâm Hạo Dương vôlực:"Ngươi là Hoàng Thượng, nói chuyện có thể hàm súc chút hay không? Đây làban ngày ban mặt a, cơm tối còn chưa có ăn đâu!"

"Ý ngươi là nói ănxong cơm tối có thể làm sao?" Hoa Thiên Lang vui vẻ, một tay giữ chặt hắn đi rangoài:"Đi, hiện tại đi ăn cơm......"

"Uy!" Lâm HạoDương né tránh bàn tay sỗ sàng, Hoa Thiên Lang thì không ngừng cố gắng sờ sờ cọcọ, ăn bất diệc nhạc hồ.

"Hoàng Thượng!"Một tiểu thái giám vội vàng chạy tới quỳ trước mặt hai người, Lâm Hạo Dươnghoảng sợ, mặt đỏ tai hồng chụp tay phải Hoa Thiên Lang, Hoa Thiên Lang lưuluyến nhìn cái mông nhỏ Lâm Hạo Dương trong lòng ảo não, xúc cảm thật tốt nha,vừa rồi thiếu chút nữa đã chạm tới rồi ......

"Khụ khụ......!!" LâmHạo Dương liều mạng ho khan, nhìn ánh mắt háo sắc của Hoa Thiên Lang khóc khôngra nước mắt -- Này thật sự là Hoàng Thượng mà dân chúng khen tài đức sáng suốtsao......

"Ngô...... Chuyện gì?"Hoa Thiên Lang phục hồi tinh thần lại, ngầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòngtự nhủ ngươi nói chuyện gì ta cũng bác bỏ, lão tử là hôn quân chưa thỏa mãn dụcvọng đó tính sao!

"Hoàng Thượng, vừarồi Lãnh công tử báo lại, Vân Sát Bảo Dạ Bảo chủ đến đây, nói là Thần thiếu giabị thương!"

"Cái gì?" HoaThiên Lang cùng Lâm Hạo Dương nghe vậy cả kinh, vội vàng đến cung Lãnh TịchChiếu.

"Hoàng Thượng."Vừa thấy Hoa Thiên Lang vào cửa Dạ Lan San liền ra đón.

"Tiểu Việt làm saovậy?" Hoa Thiên Lang đi đến bên giường nhìn Thần Tử Việt, thấy hắn mắt nhắmchặt, hô hấp cũng dồn dập, nóng nảy:" Chuyện gì xảy ra?"

Lãnh Tịch Chiếuvừa rồi đã được nghe Gia Cát kể, vì thế thuật lại cho Hoa Thiên Lang, Hoa ThiênLang nghe vậy cau mày:"Tuyết Liên chín cánh, nghe cũng chưa từng nghe qua, dượctrong Hoàng Cung đều là do Tịch Chiếu quản, có không?"

Lãnh Tịch Chiếulắc đầu:"Trong cung không có, chính là ta từng nghe nói, cực bắc Tuyết Sơn có......"

"Chúng ta hiện tạiđi!" Dạ Lan San không có tâm tình đi thất vọng, mấy ngày nay số lần Thần TửViệt khạc ra máu càng ngày càng nhiều, thời gian hôn mê cũng càng ngày càngdài, nhìn ở trong mắt, so với bản thân bị thương còn đau hơn vạn lần.

"Ngươi chờ chút!"Hoa Thiên Lang gọi Dạ Lan San lại, quay đầu đưa tay với Lâm Hạo Dương:" SongLong Bội ta đưa cho ngươi đâu?"

"Ở đây!" Lâm HạoDương từ trong lòng lấy ra đưa cho Hoa Thiên Lang, Hoa Thiên Lang nhét vào tayDạ Lan San:"Từ nơi này đến Tuyết Sơn đại khái phải mất hai mươi ngày, nơi đó làthánh địa Hoàng Tộc, cửa khẩu có thủ vệ Hoàng Gia, ngươi đem thứ này đưa chobọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ đưa ngươi vào núi, về phần đỉnh núi chưa có ai đilên, nghe nói có Kim Long trấn giữ, chỉ có dùng Song Long Bội này mới tìm đượcTuyết Liên, ta cũng không biết là thật hay giả, Dạ Bảo chủ đi thử đi."

"Đa tạ HoàngThượng." Dạ Lan San cảm kích tiếp nhận lấy, quay đầu nhìn Gia Cát:"Ngươi ở đâychiếu cố Tiểu Việt, ta và Đoạn Tinh đi."

"Ân." Gia Cát gậtđầu:"Trong vòng ba tháng hắn sẽ không sao, các ngươi phải nhanh chóng trở về."

61, Tuyết liên

Dạ Lan San đi đếnbên giường, lưu luyến nắm tay Thần Tử Việt, nhỏ giọng nói:"Ngươi phải chờ ta,có biết không?"

Lông mi Thần Tử Việt run run tựa hồ ngủ không yên, Dạ Lan Sancúi người xuống, chôn đầu vào cái cổ mảnh khảnh của hắn để lại một dấu ô mai,rồi quay đầu cùng Đoạn Tinh rời khỏi Hoàng Cung, Ô Vân Đạp Tuyết cùng Giao LộTử chạy song song như bay, dường như biết được chủ nhân của mình đang cấp bách,cũng phi nước đại không thấy mệt mỏi.

Gia Cát đắp chăncho Thần Tử Việt, cùng Lãnh Tịch Chiếu ở bên cạnh trông giữ, Hoa Thiên Langthấy vậy cũng cùng Lâm Hạo Dương nhẹ nhàng rời khỏi.

"Uy, Tiểu Việt hắnsẽ không sao." Hoa Thiên Lang thấy Lâm Hạo Dương cúi đầu dường như có tâm sự,liền lấy tay đẩy đẩy hắn:"Ngươi đừng lo lắng."

"Tiểu Việt làngười tốt, cát nhân sẽ có thiên tướng." Lâm Hạo Dương gật gật đầu, quay đầunhìn Hoa Thiên Lang do do dự dự mở miệng:"Cái Song Long Bội kia, dường như rấtquan trọng......"

"Đương nhiên." HoaThiên Lang cười cười:"Đó là tín vật Hoàng gia, dựa vào nó có thể điều độngHoàng gia Ngự Lâm quân khắp thiên hạ, là quân đội Tiên hoàng lưu lại, cũng chỉnhận thức khối ngọc bội kia."

"Vậy ngươi đưa chota làm gì!" Lâm Hạo Dương lớn tiếng, còn tưởng là tín vật đính ước bình thường......

Hoa Thiên Lang cảmthấy bộ dáng hắn trợn mắt há hốc mồm đùa rất vui, vì thế xoa xoa bóp bóp quaihàm hắn, không phản ứng?! Hoa Thiên Lang vừa lòng nheo mắt, bàn tay không thànhthật luồn ra phía sau tìm kiếm -- Mò tới, niết a niết! Càng vui vẻ......

"AAAAA......" HoaThiên Lang kêu thảm thiết che mắt:"Dương sao ngươi đánh ta?"

Lâm Hạo Dương thởphì phì bước đi, trong lòng mặc niệm Hoàng đế này hết thuốc chữa hết thuốc chữahết thuốc chữa......

"Dương......" HoaThiên Lang quấn lấy hắn:"Chúng ta đi ăn cơm được không?"

"Ta đêm nay về Lâmphủ ăn cơm!"

"Ta cũng đi!"

"Không được!"

"Vậy ngươi ăn xongphải đến đây!"

"Nằm mơ!"

"...... Ta chiêu phitử thị tẩm!"

"Chiêu đi!"

"......! Ghen tị?"

"Ai rảnh đi ăngiấm chua của ngươi!"

"Không ăn ngươinhéo ta làm chi!"

"Đi tìm chết!"

"Lâm Hạo Dươngngươi đại nghịch bất đạo!"

"Chính là nghịchngươi!"

"Phản thiên ngươi!"

"Uy! Ngươi mau thảta xuống!!!!"

"Không thả! Tacũng không tin không trị được ngươi!"

"......!!"

"Ngươi thử cắn tamột cái nữa xem, tin hay không lát nữa ta cắn lại gấp mười lần!!!"

"...... Ta muốn vềnhà......"

"Hảo, làm xongngươi nếu còn có khí lực ta cho ngươi về!"

"......"

Ngày hôm sau,trong phòng ngủ thật to trong cung Lãnh Tịch Chiếu, Thần Tử Việt miễn cưỡng mởmắt, có chút mờ mịt nhìn bốn phía.

"Tiểu Việt ngươitỉnh rồi?" Gia Cát thấy thế vội vàng dìu hắn ngồi dậy:"Cảm giác thế nào?"

"Không sao." ThầnTử Việt quay đầu nhìn xung quanh:"Đây là đâu?"

"Là Hoàng Cung."Gia Cát đặt vài cái đệm sau lưng hắn để hắn ngồi thoải mái:"Bảo chủ cùng ĐoạnĐoạn đi Tuyết Sơn, ngươi ngoan ngoãn ngốc ở đây, bọn họ rất nhanh sẽ lấy TuyếtLiên trở về."

"Tuyết Liên? Làthứ Gia Cát thúc thúc tìm kiếm mười mấy năm cũng không thấy?" Thần Tử Việtnghiêng đầu nhìn Gia Cát, cười khổ:"Ta không muốn Tiểu Hắc giúp ta tìm TuyếtLiên gì đó, ta muốn y ở cùng ta, một khắc cũng không xa ta, dù sao cũng khôngcòn bao lâu ...... Ngươi dẫn ta đi tìm y được không?"

"Ách...... Cha ta võcông không tốt, vận khí cũng không tốt, không thể so với Bảo chủ." Gia Cátnghiêm mặt:"Tóm lại ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, sẽ không có việc gì!"

Thần Tử Việt rầurĩ gật đầu, nguyên bản không muốn đáp ứng Gia Cát nên trong lòng vẫn cứ khóchịu như trước, vừa định ngủ tiếp thì thấy một người tiến vào, vì vậy nhếch môicười:"Đại ca......"

"Tỉnh?" Hoa ThiênLang ngồi vào bên giường bóp gương mặt nhỏ của hắn:"Đói bụng chưa?"

"Đói." Thần TửViệt gật đầu:"Ta còn chưa ăn hết các món ngon của Ngự Thiện Phòng!!"

Hoa Thiên Lang bịhắn chọc cười, lấy tay đỡ hắn đi ra ngoài:"Hôm nay cho ngươi ăn no, trước khiăn dẫn ngươi đến xem Ngự Hoa Viên, mùa thu so với mùa hè có thứ rất đáng giá!"

Sau khi đến NgựHoa Viên, Thần Tử Việt nhìn chung quanh, thất vọng bĩu môi:"Nơi này có cái gìđẹp?"

Hoa Thiên Lang lắcđầu cười, đỡ hắn nằm xuống ghế tựa to trong lương đình:"Nhắm mắt, chuyên tâmlắng nghe!"

Thần Tử Việt chớpmắt mấy cái, ngoan ngoãn làm theo.

Cuối thu Ngự HoaViên không có oi bức chói chang như mùa hè cùng tiếng ếch kêu, gió mát mangtheo hương trà xanh lướt nhẹ qua hai gò má, bóng cây nghiêng ngả, bốn phía yêntĩnh không một tiếng động. Ngay cả tiếng cành lá đung đưa dường như cũng khó màphân biệt, hồ nước vẫn gợn sóng chậm rãi bào mòn đá vụn bên bờ, mở mắt ra nhìnlại, bầu trời rất trong rất sáng, nhìn lâu bỗng cảm thấy có một loại tình cảmrất nhỏ bé, chậm rãi lan đến nơi mềm mại nhất đáy lòng, tâm tư dường như cũngthông suốt được một chút.

"Thời điểm ta vừađăng cơ, hầu như mỗi ngày đều có người muốn lấy mạng ta, thủ vệ, cung nữ, trùtử, xa phu của ta, ai cũng bị bọn họ mua chuộc. Ta mạng lớn, mỗi một lần đềusống sót nhưng trong lòng vẫn cứ không thoải mái." Hoa Thiên Lang nằm ở trênghế bên cạnh nhìn ánh mặt trời, tựa như đang độc thoại:"Khi đó Hạo Dương lạikhông ở đây, mỗi lần ta thấy phiền muộn liền một mình đến Ngự Hoa Viên, sau lạiphát hiện nếu nằm ở đây ta có thể cẩn thận suy nghĩ được rất nhiều chuyện. Takhông tin vào số mệnh, lão Thiên không muốn ta sống ta liền cố tình hảo hảosống cho hắn xem, sống qua vài năm quả nhiên ta đợi được ngày Hạo Dương trởlại, cũng đợi được ngày giang sơn vững chắc, cho nên nếu lúc trước ta chấp nhậnsố mệnh sẽ không có được ngày hôm nay, có phải hay không? Mạng của ngươi, cũngchính là ở trong tay ngươi."

Thần Tử Việt hiểurõ, cười khẽ nhắm mắt lại:"Ân, cám ơn ngươi."

"Nếu thật sự muốncảm ơn ta, thì ở đây hảo hảo dưỡng thương đi." Hoa Thiên Lang đứng dậy, giúphắn lót thêm thảm mỏng:"Ta cho người đưa thức ăn lên, ăn no mới có khí lựctranh đấu cùng lão Thiên. À...... Đúng rồi, ngươi là Tiểu vương gia Thiên Lang quốcta, đến lúc đó sính lễ Dạ Bảo chủ đưa không đủ, ta cũng sẽ không thả người!"

"Ta đây liền cùngy bỏ trốn......" Thần Tử Việt cọ cọ chui vào trong thảm nhỏ giọng than thở:"Ngươiđã giàu như vậy...... Mới không cho ngươi có cơ hội lừa Tiểu Hắc!"

Hoa Thiên Langnhướng, trong lòng lại hâm mộ -- Chủ động bỏ trốn nha...... Chậc chậc, ngươi xemtức phụ nhà người ta này, rất biệt nữu nha!

Bên kia, Dạ LanSan cùng Đoạn Tinh ngày đêm thần tốc lên đường rốt cục vào bình minh ngày thứmười lăm ngày đã đến chân núi cực bắc Tuyết Sơn, thủ vệ Hoàng gia Vũ lâm quânvừa thấy Song Long Bội trong tay Dạ Lan San liền nhất tề quỳ một gối xuống tamhô vạn tuế, Đoạn Tinh bị cảnh này làm cho giật mình:"Quai quai......"

Dạ Lan San hít sâumột hơi, sải bước đi lên núi.

"Lạnh như thếnày." Đoạn Tinh run run liếc nhìn Dạ Lan San, thấy y một chút phản ứng cũngkhông có trong lòng căm giận, nhưng rất nhanh lại thoải mái -- Nội lực mình làchí dương nha, sợ lạnh là chuyện hiển nhiên......

Hai người đi rồilại đi, sau khi qua một rẽ ngoặt liền nhíu mày -- Đường cùng?

Đoạn Tinh ngẩngđầu nhìn lại, chớp mắt:"Trách không được phụ thân Gia Cát tìm mấy mươi năm cũngkhông thấy, cho dù ông ấy có thể tránh được Vũ lâm quân dưới chân núi, thì vớivách đá cao như vót dao cũng không thể đi lên!"

Vừa dứt lời, liềnthấy Dạ Lan San bên cạnh tung người nhảy lên, không có bất kỳ trợ lực nào màbay lên.

"Uy, ngươi chờ tamột chút!" Đoạn Tinh ném áo choàng lông chồn đi phi theo sau, cái mũi bị đônglạnh đỏ bừng.

Hai người mộtđường đi lên đỉnh núi, lúc đến nơi thì nghẹn họng nhìn trân trối, nâng mắt nhìnkhắp nơi toàn là băng tuyết trắng thuần một mảnh, phía trước có một sơn động,một cự thạch khổng lồ màu xanh chặn toàn bộ cửa vào, trừ nó ra thì không cònthứ gì khác.

"Thần kỳ vậy sao,ta còn tưởng có Cự Long trấn thủ thật, lo lắng cả một đường." Đoạn Tinh vỗ vỗngực, đi đến khối núi đá kia quay đầu nói:"Chúng ta cùng nhau phát lực, dịchchuyển nó ra rồi nói sau!"

Dạ Lan San gậtđầu, bước lên cùng Đoạn Tinh mỗi người một bên, hai người đồng thời phát lực,sửng sốt -- Núi đá không chút sứt mẻ, thử lại vài lần, vẫn y như cũ.

Đoạn Tinh xù lông,hùng hùng hổ hổ:"Loại đá gì đây, quá rắn chắc đi!"

Dạ Lan San tronglòng trống rỗng -- Nội lực của mình cùng Đoạn Tinh đều không thể di chuyển nó,Tiểu Việt làm sao bây giờ? Trong đầu thầm mắng chính mình vô dụng, lo lắng cùngkhẩn trương nhiều ngày lúc này rốt cục bùng nổ, hai mắt đỏ bừng hung hăng đánhxuống một chưởng không mục tiêu, sau một tiếng nổ tuyết bay đầy trời, cả đỉnhnúi chấn động rung rung theo.

Đoạn Tinh hoảngsợ, vội vàng né tránh đá vụn bay tới tiến lên kéo Dạ Lan San:"Đừng, chúng tađang ở đỉnh núi, nếu là làm tuyết lở thì thảm!"

Dạ Lan San đôi mắtphiếm hồng, nhớ tới cảnh tượng Thần Tử Việt khạc ra máu trong lòng đau như daocắt, ngẩng đầu muốn nước mắt đừng chảy, lại nhìn thấy trên đỉnh núi đá sau khibị mình đánh tan tuyết đọng kia, tựa hồ có một hoa văn quen thuộc mờ mờ ảo ảohiện ra......

Đoạn Tinh nhìnbiểu tình khác lạ của Dạ Lan San, cũng cùng y đưa mắt nhìn qua, trong lòng mừngrỡ:"Song Long Bội!"

Dạ Lan San lấy lạitinh thần, thả người nhảy lên cự thạch, tay run run đem khối Song Long Bội kiakhảm vào chỗ trống ở giữa -- Vừa khít......

Chỉ trong giâylát, mặt đất một trận rung lắc, còn có từng đợt tiếng gầm gừ truyền đến, tựanhư tiếng gió thổi như tiếng sóng biển, cự thạch chậm rãi dịch chuyển, độngkhẩu trăm nghìn năm phẳng lặng chậm rãi hiện ra. Có một mùi hương nhàn nhạt bayra, hai người trong lòng mừng như điên, không đợi cửa động hoàn toàn mở ra liềnkhẩn cấp chạy vào.

Sau khi đi qua haiđường gấp khúc, thì thấy một thạch thất rất lớn bên trong, một đóa Tuyết Liênmàu bạch ngọc lẳng lặng nở rộ, trong sơn động đều là băng tuyết trong suốt,quang hoa* phản chiếu khắp nơi, vô cùng thiêng liêng cũng vô cùng đẹp đẽ.

*ánh sáng của bông hoa

Đoạn Tinh kíchđộng đến thanh âm cũng thay đổi:"Bảo chủ, Tiểu Việt được cứu rồi......" Quay đầunhìn Dạ Lan San thì thấy y vẻ mặt bi thương, nhất thời có chút khó hiểu, quaylại nhìn kỹ đóa Tuyết Liên kia rồi trong lòng cũng hụt hẫng -- Gia Cát đã nóiphải là Tuyết Liên chín cánh, đóa trước mắt này, chỉ có tám cánh hoa...... TuyếtLiên là thần vật, truyền thuyết trăm năm mới nở ra một cánh......

"Bảo chủ......" ĐoạnTinh không đành lòng nhìn bộ dáng này của Dạ Lan San, cắn răng bước lên tríchhoa*:"Quản nó mấy cánh hoa, nói không chừng trong sách ghi sai......"

*hái hoa

"Đoạn Tinh!" DạLan San kéo hắn lại, lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn:"Nói không chừng ngàymai chính là ngày một trăm năm cuối cùng, ta chờ." Nói xong, chậm rãi quỳ gốitrên băng tuyết:"Ta chờ đến khi nó nở mới thôi, nếu không chờ được, Tiểu Việtđi đâu, ta sẽ theo đó."

"Bảo chủ ngươi......"Đoạn Tinh sốt ruột kéo y lên:"Nếu chờ ngươi cũng ngồi chờ a! Quỳ gối trên tuyếtlàm gì, ngươi muốn bỏ chân sao!"

"Nếu nó chịu nở,mạng ta cũng cho nó." Dạ Lan San nhẹ nhàng tránh khỏi Đoạn Tinh:"Không có việcgì, ngươi trở về đi, ta chờ."

Đoạn Tinh bất đắcdĩ, đành phải ở bên cạnh bồi y.

Sau một ngày mộtđêm, đúng lúc thái dương chậm rãi lên cao, Đoạn Tinh đứng ngoài cửa động tậnmắt nhìn thấy tia nắng sáng đầu tiên chiếu lên ngọn núi băng, tảng băng trămngàn năm phản xạ lại ánh sáng ngọc, thiên địa mờ mịt, vạn vật như được khai mở.Bước vào trong sơn động, Dạ Lan San vẫn như trước không nhúc nhích quỳ trêntuyết nhìn đóa Tuyết Liên trước mắt kia.

Sáng ngày thứ tư,Đoạn Tinh cuối cùng nhìn không được, dìu lấy cánh tay Dạ Lan San kéo y đứnglên:"Quỳ ba ngày ba đêm, không ăn không uống ngươi thật sự nghĩ ngươi làm bằngsắt sao! Cho dù ngươi quỳ đến chết, nó cũng là tám cánh, hiện tại hái đi rồicùng ta trở về gặp Tiểu Việt!"

Dạ Lan San đưa tayđiểm huyệt đạo Đoạn Tinh, nhanh như gió.

"Uy! Ngươi làmgì!" Đoạn Tinh đại kinh thất sắc.

Dạ Lan San đứnglên, cảm thấy hai chân một trận đau nhức, không tự chủ được lại ngã xuống mặtđất.

"Không sao chứ!Ngươi điểm huyệt vị ta làm gì!" Đoạn Tinh sốt ruột kêu loạn.

Dạ Lan San chịuđau phong bế huyệt vị hai đầu gối mình, cố gắng đứng lên đem Đoạn Tinh vác lênvai thất tha thất thểu đi ra ngoài, cổ họng khàn giọng cơ hồ không nghe ra đangnói gì:"Đưa ngươi xuống núi xong, ta tiếp tục lên quỳ!"

"Ngươi điên rồia!" Đoạn Tinh nghiến răng nghiến lợi:"Còn quỳ nữa chân sẽ thực sự phế đi!!......Uy...... Bảo...... Bảo......"

"Bảo Bảo?" Dạ LanSan buồn nôn một trận, lại cảm thấy thanh âm Đoạn Tinh có chút không đúng, quayđầu lại nhìn, không thể tin vào hai mắt của mình.

Đóa Tuyết Liên támcánh lúc này như là được gió ôn như khẽ vuốt, dao động sinh tư, rốt cục nghênhđón lần tân sinh một trăm năm cuối cùng, khẽ rung rung, cánh hoa thứ chín chậmrãi nở rộ, thánh vật chín trăm năm thiên địa linh khí biến rốt cục đã thànhhình.

Dạ Lan San từngbước từng bước đến gần đóa Tuyết Liên kia, ngây ngốc sửng sốt hồi lâu, cuốicùng là mừng như điên, quỳ trên mặt đất cung kính dập đầu, sau đó lấy tay háiTuyết Liên rồi nhanh chóng chạy xuống núi.

Đoạn Tinh đầu tiênlà cười ngây ngô, chờ Dạ Lan San ra khỏi sơn động mới cảm thấy không đúng, nhấtthời tức giận:"Uy! Ta còn bị ngươi điểm huyệt đó! Quay lại mau!" Dứt lời, mộtviên đá phi thẳng tới giải huyệt cho hắn, Đoạn Tinh đau nhe răng nhếch miệng,hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài nhưng trên mặt cũng không che dấu được sự vui mừng.

Trong Hoàng cung,Thần Tử Việt ngồi xếp bằng trên giường cười hì hì nhìn Lâm Hạo Dương.

"Ngươi...... làm gìnhìn ta như vậy?" Lâm Hạo Dương bị nhìn đến sởn da gà.

"Ta có nên gọingươi là tẩu tử hay không nha!" Thần Tử Việt cười xấu xa.

Lâm Hạo Dương câmnín, thầm nhủ ngươi chẳng phải cũng nằm dưới sao!

Thần Tử Việt hắtxì, híp mắt nhìn Lâm Hạo Dương:"Ngươi trong lòng nói xấu ta cái gì ?"

"Ách...... Không có!"Lâm Hạo Dương mãnh liệt lắc đầu:"Ta không có nói ngươi cũng là người nằm dưới!"Nói xong, hai người đều ngốc đơ, Lãnh Tịch Chiếu ở bên cạnh vừa uống nước xongtoàn bộ sặc lên mũi.

Gia Cát mang dượcvào phòng thì thấy hai kẻ ngốc đang trừng nhau, Lãnh Tịch Chiếu vừa ho khan vừacười gập cả bụng, cảm thấy hơi kỳ quái, vừa định mở miệng hỏi thì Thần Tử Việt"Oanh" một cái phản ứng lại lời Lâm Hạo Dương vừa nói, nhất thời tạc mao, chântrần nhảy xuống giường ôm Gia Cát ô ô ô:"Gia Cát Gia Cát, ngươi có loại dược gìăn có thể nằm trên không a? Ta muốn một bình, không, ta muốn ba bình!"

Gia Cát dở khóc dởcười, định ôm hắn về giường thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến một thanh âmquen thuộc, mang theo chút vui vẻ cùng một chút trêu chọc:"Ngươi vừa nói ngươimuốn cái gì?"

"Bảo chủ?" Gia Cátcuồng hỉ, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy Dạ Lan San, đi theo là Hoa ThiênLang cùng Đoạn Tinh, ba người cùng nhau cười dài bước vào phòng,.

Thần Tử Việt sửngsốt, chớp mắt ngốc hồ hồ đứng ở đó.

Dạ Lan San thấyhắn không mang hài đi chân trần đứng trên mặt đất, nhíu mày ôm hắn vào tronglòng.

"Tiểu Hắc!" Hômnay đầu óc Thần Tử Việt phản ứng có chút chậm, lúc này mới lấy lại tinhthần, ôm Dạ Lan San cắn a cắn.

Dạ Lan San từtrong lòng lấy ra một cái hộp đưa cho Gia Cát:"Tìm được rồi."

Gia Cát cao hứngđến nói không ra lời, cầm Tuyết Liên chạy đến dược phòng, Lãnh Tịch Chiếu cùngĐoạn Tinh thấy thế vội vàng đi theo hỗ trợ, Hoa Thiên Lang cười cười, kéo LâmHạo Dương mặt đỏ bừng ra ngoài, chỉ để lại hắn hai người họ ở trong phòng.

Dạ Lan San ôm ThầnTử Việt trở lại giường, hôn nhẹ cái mũi nhỏ của hắn.

Thần Tử Việt dựavào trong lòng y làm nũng:"Tiểu Hắc ta rất nhớ ngươi......"

"Thật không?" DạLan San buồn cười nhìn hắn:"Vừa nãy ở cửa ta nghe thấy...... Ngươi nói ngươi muốncái gì?"

"Ách......" Thần TửViệt nhíu mày, nhìn qua hảo suy yếu a hảo suy yếu:"Tiểu Hắc ta khó chịu, xongrồi xong rồi chân khí đi ngược chiều...... Tiểu Hắc ta không muốn chết......"

"Nga." Dạ Lan Sannhướng mày gật đầu:"Tuyết Liên ta đã tìm được, cho nên đại khái ba ngày saungươi sẽ không sao, đến lúc đó chúng ta lại thảo luận chuyện dược nằm trên gìgì đó tiếp."

"......!!" Thần TửViệt ở trong lòng y cọ cọ đầu nhỏ kể lại:"Nhưng lần trước rõ ràng ngươi đáp ứngcho ta ở trên ......"

"Thật không? Takhông nhớ rõ a!" Dạ Lan San cười đến âm hiểm:"Ta có nói sao?"

"Không có! Ta nóibừa ." Thần Tử Việt mãnh liệt lắc đầu, trong lòng đau đớn, ác bá a ác bá......

Dạ Lan San vuốtcằm vừa lòng gật đầu:"Ngoan, thân thể ngươi phải nhanh chóng khỏe lại nga!!Ngươi gạt ta chuyện nội thương còn chưa tính, bây giờ còn có thêm chuyện loạidược kia, chúng ta từ từ sẽ tính......"

Thần Tử Việt hồnphi phách tán, một phen túm lấy chăn đem mình bọc thật chặt:"...... Ta có thể khôngcần uống giải dược kia hay không...... Ta không cần thân thể khỏe......Tiểu Hắc biểutình vừa rồi của ngươi thật khủng khiếp......"

Gia Cát rất nhanhđã nấu xong dược, sau khi tận mắt nhìn thấy Thần Tử Việt uống mới đi khỏi, mọingười như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra. Buổi tối, Dạ Lan San tiến vàochăn đem tiểu bảo bối nhà mình ôm chặt trong lòng, cúi người hôn chỗ này thơmchỗ kia.

Thần Tử Việt ngửiđược mùi hương gỗ thông quen thuộc trên người Dạ Lan San, hạnh phúc không thểtả, ngay cả trong mộng cũng cười ngây ngốc.

Năm ngày sau, GiaCát bắt mạch cho Thần Tử Việt, cười hì hì:"Chúc mừng, đã không sao rồi!"

Đại kết cục

Ban đêm, một nhómngười vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm.

"Nha, Đoạn Đoạncho ngươi ăn cái này!" Gia Cát gắp một miếng xương sườn đến bên môi ĐoạnTinh:"Ngon không?"

Đoạn Tinh gật đầu,cười híp mắt nhìn bảo bối của mình.

"Ta không cần cà rốt, cũng không muốn ăn cà, rau cũng khôngcần...... Đây là cái gì?" Thần Tử Việt mở to mắt nhìn thứ Dạ Lan San gắp vào trongbát mình.

Dạ Lan San tốttính giải thích:"Bạch ma cô*."

*nấm trắng

"A?" Thần Tử Việtnghi hoặc:"Sao lại dài như vậy?"

"Nấm có đủ loạihình dạng, dài như vậy có gì kỳ quái ." Dạ Lan San lấy thìa đưa đến bên miệnghắn:"Ngoan, a a xem."

Thần Tử Việt "A a"một cái nuốt vào miệng, nhai hai cái mặt liền đưa đám:"Ngươi lại gạt ta, takhông ăn củ cải trắng...... Trù tử Hoàng cung thật biến thái, cải củ tại sao cònkhắc thành hình nấm......"

"Phải ăn nhiềumón!!" Dạ Lan San trừng hắn:"Còn kén ăn về sau mỗi ngày chỉ được ăn bánh bao!"

Hoa Thiên Langnhìn bọn họ ngay cả ăn cơm cũng không yên liền bật cười, lấy một bát súp đưacho Lâm Hạo Dương, nhỏ giọng nói:"Đây, ta cố ý căn dặn trù tử làm, về sau trướckhi ăn thì uống một bát, dưỡng vị."

Lâm Hạo Dương chớpmắt mấy cái, cúi đầu lấy thìa ăn canh.

Lãnh Tịch Chiếuchun mũi khụt khịt, rầu rĩ -- Một mình mình cô đơn a......

Ăn được một nửa,Dạ Lan San cầm chén rượu đến trước mặt Hoa Thiên Lang, thật tâm nói câu đa tạ.

Hoa Thiên Langcười cười, cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.

"Đại ca, ngươi khinào thì thành thân nha, ta có hơi nhớ nhà, nhưng ta muốn chờ ngươi thành thân xongmới trở về ~" Thần Tử Việt nghiêng đầu nhìn Hoa Thiên Lang:"Không bằng ngươinhanh chóng cùng Dương Dương thành thân đi ~"

"Khụ khụ......" LâmHạo Dương bị sặc, Lãnh Tịch Chiếu ở bên cạnh đồng tình vỗ vỗ lưng hắn:"HạoDương ngươi không cần quá kích động......"

Hoa Thiên Langcuồng gật đầu, quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương:"Dương, ngươi nói được không?"

Lâm Hạo Dương tiếptục ăn canh, rầu rĩ "Ân" một tiếng.

...... Đáp ứng rồi?!!Hoa Thiên Lang đầu tiên là sửng sốt, sau đó bắt đầu cười hắc hắc, tức phụ củamình cũng không tệ nha, cứ tưởng phen này sẽ gặp chút khó khăn, nhưng không ngờgặp chuyện đại sự vẫn rất dứt khoát nha!

Ba ngày sau, LâmTrung Đường đang ở hậu hoa viên chơi đùa con Kim Cương anh vũ* mà Lâm Hạo Phongđặc biệt nhờ người mang về cho mình, chợt nghe phía sau truyền đến thanhâm:"Cha, con đã trở về!"

*nói hoa mỹ vậy thôi chứ nó là con két ý :v

"Tiểu tử ngươi cònbiết trở về!" Lâm Trung Đường tiếp tục uy điểu, cũng không quay đầu lại:"Đứacon bất hiếu!"

"Cha, gần đây conrất bận rộn mà." Lâm Hạo Dương chớp mắt mấy cái, trong thanh âm đầy vẻ lấy lòng.

"Lão tử ta sinhngươi dưỡng ngươi, kết quả là con ta nuôi lớn cư nhiên một tiếng chào hỏi cũngkhông nói đã chạy theo người khác." Lâm Trung Đường dựng râu trừng mắt xoayngười:"Xú tiểu tử ta đánh...... Hoàng Thượng......"

"Lâm đại nhân."Hoa Thiên Lang đem Lâm Hạo Dương kéo ra phía sau cười dài:"Ngươi muốn đánhHoàng Thượng?"

"A......" Lâm TrungĐường giật mình run run, vừa định hành lễ thì được Hoa Thiên Lang đỡ dậy:"Đừng,ngày ta đăng cơ đã nói ngài lão không cần quỳ, hôm nay làm sao vậy?"

Lâm Trung Đườngtrong lòng âm thầm kêu khổ -- Xong rồi xong rồi, hai xú tiểu tử này, né tránhmười mấy năm vẫn là không tránh được, làm sao bây giờ a làm sao bây giờ......

"Lâm đại nhân, tahôm nay tới là có chuyện muốn nói, không biết đại nhân có rảnh không?" HoaThiên Lang vẻ mặt chân thành.

"Ách......" Lâm TrungĐường xoay người bước đi:"Ta đột nhiên nhớ tới còn có việc, Hoàng Thượng ngườicứ tự nhiên......"

"Cha." Lâm HạoDương câm nín:"Người chạy thì chạy, ôm cái lồng điểu kia theo làm gì?"

Lâm Trung Đườngtrán đổ đầy mồ hôi, tâm nói đây chính là vật hiếm lạ, ta còn chưa chơi đủ, vạnnhất bị Hoàng Thượng coi trọng mang đi thì làm sao bây giờ......

"Lâm đại nhân."Hoa Thiên Lang giữ chặt hắn mở lời:"Ta muốn thành thân cùng Hạo Dương."

"A?" Lâm Trung Đườngvẻ mặt đưa đám, trong đầu còn chưa nghĩ ra phải nói gì, con anh vũ trong lòngliền bổ nhào vào lồng sắt hoan hô nhảy nhót:"Trên giường, két két!"

Hoa Thiên Langkinh hỉ nhìn con anh vũ kia.

"Này......"Lâm TrungĐường nhanh chóng ôm chặt lồng sắt:"Hạo Dương nó là nam nhân...... Nam làm Hoànghậu...... Này quả thực chính là......"

"Trời sinh mộtđôi!" Con anh vũ bị ống tay áo rộng thùng thình của Lâm Trung Đường che mất ánhsáng, dưới tình thế cấp bách bắt đầu hót bậy.

"Lâm Trung Đườngvẹt này của ngươi không tệ nha!" Hoa Thiên Lang càng thêm vui vẻ, cầm lấy lồngsắt trêu chọc nó:"Cùng trẫm hồi cung vài ngày?"

"......!!!" Lâm TrungĐường nhìn con anh vũ kia rồi lại nhìn nhìn tiểu nhi tử, cắn răng:"Hoàng Thượngta cảm thấy sơ bát tháng sau không tệ, ngày hoàng đạo!"

"A?" Hoa ThiênLang sửng sốt, đầu óc không kịp vận động theo.

Anh vũ nhìn thấyánh sáng, lại thấy gương mặt anh khí của Hoa Thiên Lang, kích động cuồngnói:"Đại gia, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim!"

"Ha ha......" HoaThiên Lang vui vẻ:"Cùng trẫm đi về!"

"Không được!" LâmTrung Đường nghe vậy chấn động:"Con ta cùng điểu của ta, người chỉ có thể mangđi một!"

Lâm Hạo Dươngtrừng to mắt -- Nguyên lai ở trong lòng cha ta ta cùng điểu đồng giá ......

Hoa Thiên Langphản ứng lại, kinh hỉ nhào tới ôm Lâm Hạo Dương:"Cha ngươi đáp ứng rồi!"

Lâm Hạo Dương ônnhu cười cười, lấy tay giúp y chỉnh tóc.

Lâm Trung Đườngthấy bộ dáng hai người ngọt ngào mật mật, trong lòng thở dài, mang theo điểuchậm rãi trở về.

"Lâm đại nhân."Hoa Thiên Lang gọi Lâm Trung Đường lại, cung kính cúi đầu với ông:"Ta biếtngươi để ý cái gì...... Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn trở thành kẻtrong lời nói của thiên hạ. Ta sẽ cùng hắn hiếu kính với ngài."

Trong lòng LâmTrung Đường dễ chịu không ít, cười gật đầu:"Người là một Hoàng đế tốt, năm batuổi nhìn thấy người, ta đã biết người là một hảo hài tử."

"Cha......" Lâm HạoDương tiến lên:"Đa tạ người."

Lâm Trung Đườngkhoát tay:"Buổi tối ở lại ăn cơm đi, đại ca ngươi cũng không ở nhà, sau này nếurảnh về nhà bồi nương ngươi."

Lâm Hạo Dương gậtđầu, ba người trong lúc nhất thời im lặng có chút xấu hổ, con anh vũ đảo tròngmắt, cảm thấy nhàm chán:"Tiếp khách......"

"Cha người dạy nónói cái gì đó!" Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười.

Lâm Trung Đườngđầu đầy hắc tuyến:"Ô ô ô...... Hoàng Thượng ta không cần con điểu này, điểu ngườimang đi đi, trả con lại cho ta......"

"Không được!" HoaThiên Lang kinh hãi, ôm Lâm Hạo Dương:"Không cần chờ tháng sau, năm ngày sauchúng ta sẽ thành thân!"

Anh vũ lúc nàythoáng nhìn Lâm Hạo Dương, một bên chảy nước miếng ào ào một bên phao mịnhãn:"Tiểu dạng nhi đã chờ không kịp sao......"

Trong thành TửTang phía tây nam, Lâm Hạo Phong uống đến hai mắt mông lung, to tiếng vỗ vỗ bảvai một nam tử bên cạnh:"Ngươi...... Đa tạ ngươi đem...... con điểu đó cho ta...... Bằngkhông ta......sinh thần cha ta...... ta thật sự không biết...... phải tặng cái gì!"

Thanh Thương đệnhất thanh lâu lão bản Tử Tang thành vẻ mặt mất hứng:"Không phải ta đưa! Rõràng là do ngươi cướp đi, ta dạy thật lâu mới dạy được nó nói chuyện ......"

Hai ngày sau, khắpthiên hạ thiếp* Hoàng Bảng, thiên tử đại hôn, phổ thiên đồng khánh**.

*dán

**khắp nơi ăn mừng cùng vui

Sáng sớm ngày đạihôn, đội ngũ nghênh thân* liền chậm rãi xuất phát từ Hoàng cung, Hoa Thiên Langthân long bào màu đỏ, thêu chìm Cửu Trảo Kim Long, đai lưng thêu hoa văn Hoànggia cực kỳ tinh xảo, trên người đeo mảnh ngọc bội màu xanh, mày kiếm tung bay, mắttinh ngưng thần, thân hình cao to che phủ cả ánh nắng ánh mặt trời, khiến tronglòng ngàn vạn nữ tử Thịnh Kinh không thể không đuổi theo. Một đội nhân mã đúnggiờ lành đến trước cửa Lâm phủ, Lâm Hạo Dương đồng dạng một thân cẩm y màuđỏ bước ra gia môn, quỳ một gối xuống, từ trong tay Lâm Hạo Dương tiếp nhậnSong Long Bội, , đại hảo giang sơn vi môi**, thiên quân vạn mã kết thân, từ nayvề sau sau, kề vai sát cánh, không bao giờ rời xa.

*rước dâu, vì Dương Dương là nam nên mình không để rước dâu mà đểnguyên từ hán việt

**vi môi: làm mối - được cả giang sơn làm mối

Nhìn ánh mắt kiênđịnh lại thâm tình của Lâm Hạo Dương, Hoa Thiên Lang hắng giọng cười to, mộttay nâng hắn lên lưng ngựa, giơ roi thúc ngựa bỏ xa đội ngũ nghênh thê, mộtđường giục ngựa băng băng, cảnh sắc bên đường thay đổi như tia chớp, trong lúcnày, thiên địa cái gì cũng không còn trọng yếu, chỉ còn lại sự ấm áp dị thườngchân thật.

Trình tự Đại hônrườm rà lại phức tạp, hai người bị gây sức ép suốt một ngày rốt cục đến lúc mànđêm buông xuống cũng hoàn thành xong mọi thứ, tay nắm tay động phòng, Hoa ThiênLang thương tiếc lau mồ hôi cho hắn:"Rất mệt?"

Lâm Hạo Dương miễncưỡng gật đầu, nhỏ giọng than thở:" Mệt chết đi được......"

Hoa Thiên Langcười cười, tay nâng cằm hắn lên:"Hôn một cái được không?"

Lâm Hạo Dương cắncắn môi, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của y ngày càng gần......

"Tiểu Hắc saongươi che mắt ta!" Thần Tử Việt giận dữ:"Hôn nhẹ cũng không được xem sao!"

"Thiếu gia ngươinhỏ giọng chút a......" Dạ Lan San ba chân bốn cẳng bụm miệng hắn lại, Thần Tử Việttránh né, Dạ Lan San lại nhào tới, dưới chân lại đúng lúc trượt một cái, vì thếhai người "Đông" một tiếng ngã xuống đất.

"Tiểu Việt ngươikhông sao chứ!" Dạ Lan San cuống quít nâng hắn dậy giúp hắn phủi bụi.

"Ô ô ô...... Ngươingười ngồi trên người ta......" Thần Tử Việt ứa nước mắt.

"Ta không kịp phảnứng a......" Dạ Lan San xoay vòng hắn kiểm tra:"Có đè hỏng luôn không?"

"Khụ khụ......" Bêncạnh truyền đến tiếng ho khan, hai người mới phản ứng lại, ngượng ngùng quayđầu lại cười:"Hoàng Thượng......"

"Đứng trên xà nhàcảm giác thế nào?" Hoa Thiên Lang dở khóc dở cười nhìn hai người.

"Cũng không tệlắm......" Thần Tử Việt khúm núm cười làm lành, quay đầu trừng Dạ Lan San:"Tiểu Hắcngươi không có chuyện gì lại kéo ta tới xem người ta "ân ân a a"! Sắc lang!"

"Rõ ràng là chínhngươi nháo muốn tới......" Dạ Lan San nghiến răng nghiến lợi.

"Cái kia...... Dạ Bảochủ......" Hoa Thiên Lang đứng lên vỗ vỗ vai y:"Ra cửa quẹo phải đi thẳng có mộtCung ôn tuyền, không biết ngươi có hứng thú hay không?"

"Rất có hứng thú!"Dạ Lan San nghe vậy mặt tươi như hoa, xoay người khiêng Thần Tử Việt chạy rangoài.

"Nha! Ta khôngmuốn đi ôn tuyền! Nội thương của ta còn chưa khỏi! Ta muốn hộc máu hộc máu!"Thần Tử Việt khóc rống.

Hoa Thiên Lang bậtcười, xoay người nhìn Lâm Hạo Dương cũng ý cười đầy mặt, tiến lên hônnhẹ:"Chúng ta cũng đi tắm được không?

Lâm Hạo Dương đưatay, ngoan ngoãn để y cởi y phục, ôm đi đến ngọc trì phía sau.

"Dương......" Tay HoaThiên Lang lướt qua thắt lưng mềm dẻo của hắn, xúc cảm tốt giống như gấm vócbậc nhất, nghe thanh âm đầy lưu luyến si mê của y, Lâm Hạo Dương cười khẽ, chủđộng bước lên hôn y.

Dưới ánh nến, câynến đỏ trên bàn chiếu lên hình ảnh triền miên lưu luyến của hai người, một đêmkhông ngủ.

Hai ngày sau, nhómngười Dạ Lan San rời khỏi Hoàng cung, hướng về phía Tây Bắc trở về Vân Sát Bảo.

Nửa tháng sau,Thiên Nguyệt Lâu lại một lần nữa tung tin tức ra khắp thiên hạ, Vân Sát Bảo Bảochủ Dạ Lan San cùng Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt tháng sau thành thân.

Trước ngày thànhthân, Thần Tử Việt ôm gối đầu đuổi Đoạn Tinh đi, cọ cọ Gia Cát :"Làm sao bâygiờ ta hảo khẩn trương......"

Gia Cát cười thầm,cảm thấy cực kỳ vui sướng khi người khác gặp họa:"Bình thường nga, có ai đó lúctrước nói tân nương tử đều khẩn trương như vậy!"

Thần Tử Việt mặtxám xịt, nghiến răng nghiến lợi nhìn y -- Thư ngốc! Thù dai!

Hai canh giờ sau,Gia Cát mí mắt nặng nề nhìn Thần Tử Việt vẫn tỉnh như sáo đánh cái ngáp:"TiểuViệt ngủ được không? Ngươi ngày mai sẽ mệt chết đó."

"Ta ngủ khôngđược......" Thần Tử Việt đập đầu:"Dựa vào cái gì không phải là ta thú y!"

Gia Cát thở dài,có thể nói Tiểu Việt còn khẩn trương hơn mình lúc trước......

Giằng co hơn nửađêm, Thần Tử Việt rốt cục cũng ngủ, Gia Cát đắp chăn cho hắn, cũng cố gắngkhiến mình tỉnh táo, nhìn phía đông dần dần hiện ra các tia sáng, bước ra khỏiphòng đóng cửa lại, lại nhìn thấy Bạch Nhược Manh đang ngồi trên mái nhà nhìnbầu trời, vì vậy cũng nhảy lên ngồi cạnh nàng:"Bạch tỷ."

Bạch Nhược Manhquay đầu:"Tiểu Việt an tâm?"

"Ân." Gia Cát gậtđầu:"Khẩn trương xong rồi, đang ngủ."

"Tiểu Việt Việtcũng thành thân rồi, lúc ta thấy hắn là thời điểm hắn vừa chơi nắn đường nhân*vừa khóc um trời......" Bạch Nhược Manh lắc đầu cười khẽ.

*đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân,chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn) - như tò he nước mình í

"Bạch tỷ......" GiaCát thật cẩn thận mở miệng:"Ngươi lần này cùng Tây Đằng Lâm......"

Bạch Nhược Manhcong cong khóe môi:"Không có việc gì ."

"A?" Gia Cát kinhhỉ.

"Lúc trước ta vàhắn đều sai...... Bất quá hiện tại đã không còn việc gì, hắn qua vài ngày nữa sẽđến Vân Sát Bảo." Trên gương mặt Bạch Nhược Manh hiện lên màu sắc hoa đào nhànnhạt, khóe môi không tự giác cong lên:"Ta thật sự rất vui, nhiều năm chờ đợinhư vậy không hề uổng phí, đúng hay không?"

Gia Cát gật gậtđầu, cùng vui vẻ theo.

Lúc trời vừa tảngsáng, Dạ Lan San cầm hỉ phục gấp gáp chạy vào phòng, nhìn thấy Thần Tử Việt cònđang nằm trên giường ngủ khò khò, nhịn không được cười cười, ngồi bên giườngnắm lấy cái mũi thanh tú nhỏ nhắn của hắn.

"Ngô......" Thần TửViệt nhíu mày, mơ mơ màng màng mở mắt:"Tiểu Hắc......"

"Ngoan, dậy đi."Dạ Lan San lôi hắn từ trong chăn ra ôm vào trong lòng hôn nhẹ.

Thần Tử Việt lắclắc đầu cho tỉnh táo, ôm Dạ Lan San cọ cọ:"Tiểu Hắc ta khẩn trương......"

"Có cái gì mà khẩntrương." Dạ Lan San giúp hắn thay y phục:"Ta sẽ vẫn cùng ngươi, khẩn trương cáigì?"

"Chính là có ngươimới khẩn trương......" Thần Tử Việt lầm bầm thở dài......

Dạ Lan San bậtcười, làm bộ không có nghe thấy, cầm dây cột tóc màu đỏ giúp hắn chảiđầu:"Ngươi còn nhớ hay không, lúc nhỏ mỗi lần đến tết luôn là ta giúp ngươi mặcy phục."

"Ân." Thần Tử Việtgật đầu, ngược lại tức giận:"Ngươi còn gạt ta hôn ngươi!"

"Vậy hiện tại bồithường cho ngươi?" Dạ Lan San ôm hắn vào trong lòng hôn hôn.

Ngày hôm nay, cảVân Sát Bảo huyên náo đến đêm khuya, hương rượu lượn lờ cùng với tiếng cườisảng khoái, thật lâu không tán.

Chạng vạng, Dạ LanSan cùng Thần Tử Việt ra sau núi, vai kề vai đứng trước hồ nước dưới Trúc Lâu.

"Tiểu Hắc." ThầnTử Việt cười tủm tỉm nhìn mặt hồ:"Hồi nhỏ ở đây lúc ta giận ngươi, ngươi cònnhớ không?"

Dạ Lan San nhướngmày:"Đương nhiên, ngươi còn xô mạnh ta xuống hồ."

Thần Tử Việt ôm cổDạ Lan San:"Đó là bởi vì ta thích ngươi nga......" Còn chưa nói xong đã bị Dạ LanSan dùng môi cắt lời, hôn triền miên.

Mặt hồ yên ả nhưđược tắm ánh trăng, chiết xạ ra những tia sáng nhỏ vụn mờ ảo, thủy quang hậutrọng* như tơ nhung.

*dầy cộm, nặng

Đêm nay, ngay cảcơn gió cũng thấy say ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance