Chaper 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thật ngại quá, nơi này không phận sự không thể vào." Bình Tỉnh Đào máy móc lặp đi lặp lại giọng nói đều đều...

Hôm nay ở nhà hát có chương trình biểu diễn của nhiều vũ đoàn khác nhau, đương nhiên vũ đoàn của Danh Tỉnh Nam cũng đến tham gia. Khoảng thời gian này đi theo nàng, Bình Tỉnh Đào mới phát hiện hóa ra người xem múa đương đại lại nhiều như vậy.

Thêm một việc nữa chính là Danh Tỉnh Nam có rất nhiều fan hâm mộ... Mỗi lần có hoạt động gì đó, fan sẽ đến rất sớm, ngồi ở hội trường chờ được nhìn thấy nàng dù chỉ một chút, sau khi biểu diễn kết thúc thì sôi nổi ùa tới tặng quà, tằng hoa. Đương nhiên, đôi lúc cũng sẽ gặp một tên cuồng nhiệt nào đó muốn xông vào phòng chờ. Vậy nên Bình Tỉnh Đào vệ sĩ cũng thuận tiện ngăn một số người kỳ quái như vậy.

"Hừ tránh ra, tôi không phải nhân viên ở đây nhưng cũng không phải người cô có thể cản được đâu."

Bình Tỉnh Đào không nói gì, đưa mắt ngạc nhiên nhìn tên nhóc đang nhìn cô tràn đầy địch ý. Không hiểu được muốn hù dọa ai nữa? Tuy cô rất muốn nói ra miệng, nhưng tính tình cô trước giờ đều không muốn cùng người khác tranh cãi, cùng lắm chỉ ở trong lòng suy nghĩ một chút rồi thôi.

Muốn mở miệng khuyên tên nhóc này rời đi, nhưng lời còn chưa nói ra đã nghe thanh âm của Danh Tỉnh Nam truyền đến từ phía sau.

"Thái Anh? Sao em lại đến đây thế?"

"Đương nhiên là tới xem chị biểu diễn rồi ~ Nam hôm nay thật xinh đẹp."

"Cám ơn."

Bình Tỉnh Đào nhìn Danh Tỉnh Nam thẹn thùng trước đôi mắt cực nóng bỏng của Tôn Thái Anh, đột nhiên cảm thấy mình ở đây thật dư thừa.

"Không giới thiệu một chút sao?"

Danh Tỉnh Nam nhìn cô đầy kinh ngạc, chính cô cũng bất ngờ với bản thân...Rõ ràng chẳng liên quan gì đến cô, vậy mà tự nhiên mở miệng liền đòi giới thiệu là thế nào...

"Cô ấy là thanh mai trúc mã của tôi, Tôn Thái Anh. Còn đây là vệ sĩ của chị, Bình Tỉnh Đào." Danh Tỉnh Nam giới thiệu hai người cho nhau.

"À, hóa ra cô chính là Bình Tỉnh Đào?" Tôn Thái Anh quét ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, khiến cô cực kì khó chịu.

"Cô biết tôi?"

"À, giới thiệu một chút, tôi là Tôn Thá Anh, thành việc đội cảnh sát đặc nhiệm" Tôn Thái Anh vừa nói vừa vươn tay ra "Từ hôm nay bắt đầu tham gia nhiệm vụ bảo vệ Danh Tỉnh tiểu thư, hợp tác vui vẻ."

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng biểu hiện trên mắt đều toàn là ý khiêu khích.

Tiểu quỷ này thế nào lại có thể là cảnh sát đặc nhiệm?! Hiện tại trường cảnh sát không cần xét duyệt chiều cao nữa à?

Hóa ra là thuộc đội cảnh sát... khó trách lại nhìn cô tràn đầy địch ý như thế...

Bình Tỉnh Đào có thể tưởng tượng đến cảnh Phác Chí Hiệu cùng Vương Gia Nhĩ gặp mặt giao tranh như thế nào...

"Thế nào, chẳng lẽ Bình Tỉnh đặc công khinh thường, không muốn cùng tôi bắt tay sao?"

"Làm gì có, hợp tác vui vẻ cảnh sát Tôn." Lấy lại tinh thần, Bình Tỉnh Đào mỉm cười cùng cô ấy bắt tay.

Phiền phức rồi đây, một tiểu thư thích trêu chọc người khác, cùng một cảnh sát đặc nhiệm tràn ngập địch ý. Cô thật sự không bao giờ muốn tranh đấu gì cả...

"Nam, chị đã thay quần áo rồi phải không? Em đỗ xe ở cửa sau, em đưa chị về." Tôn Thái Anh vui vẻ đề nghị.

"Không cần đâu Thái Anh, Tiểu Đào sẽ đưa chị về mà." Danh Tỉnh Nam nhẹ nhàng cười từ chối.

Không biết vì cái gì mà nhìn thấy Tôn Thái Anh nhíu mày, Bình Tỉnh Đào đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút cao hứng. Có lẽ là vì Danh Tỉnh Nam từ chối cảnh sát thanh mai trúc mã mà lựa chọn cô cũng là một loại thành tựu.

"Danh Tỉnh tiểu thư, chúng ta đi thôi..." Di động vang lên đánh hỏng tâm tình vui sướng của Bình Tỉnh Đào.

"Danh Tỉnh tiểu thư, xin lỗi. Đột nhiên có một nhiệm vụ quan trọng cần tôi đến chi viện, phiền Tôn cảnh sát đưa cô trở về vậy."

Lần đầu tiên, đối với việc không thể hộ tống Danh Tỉnh Nam trở về cảm thấy tiếc hận.

"Bình đặc vụ

Có lẽ là danh giếng nam cự tuyệt thân là đặc cảnh đội lại là thanh mai trúc mã nàng mà lựa chọn chính mình cảm giác về sự ưu việt đi?

"Danh giếng tiểu thư chúng ta đây đi..." Di động tin tức tiếng vang lên đánh hỏng rồi bình giếng đào sung sướng tâm tình,

"Xin lỗi danh giếng tiểu thư, lâm thời có rất quan trọng nhiệm vụ muốn đi chi viện liền phiền toái tôn đội viên đưa ngươi đi trở về"

Bình giếng đào lần đầu tiên đối với không thể đón đưa danh giếng nam cảm thấy tiếc hận,

"Bình Tỉnh đặc vụ không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ bảo vệ chị ấy thật tốt."

Tôn Thái Anh đắc ý làm Bình Tỉnh Đào thật muốn chém cô ta. Nhưng tình hình hiện giờ có chút nguy cấp, tình huống khẩn cần cô phải đi ngay lập tức... Không có cách nào khác đành phải giao Danh Tỉnh Nam cho Tôn Thái Anh rồi vội vàng rời đi.

Vừa ngồi lên xe, đã đem tai nghe gắn vào tai, cùng điện thoại mở định vị, xác định xong liền dẫm chân ga hướng thẳng đến nơi được chỉ dẫn kia.

Vừa lái xe vừa không ngừng nghĩ đến giọng điệu khiêu khích của Tôn Thái Anh kia, thật bực mình. Đáng ra có cơ hội phản đòn rồi lại bị việc này phá hỏng mất.

"Hừ, bình thường nói tôi là đồng đội như heo, tôi thấy cậu mới là heo đó Du Định Duyên!!!"

Hiếm khi Bình Tỉnh Đào tức giận thế này, chân đạp mạnh tăng tốc lên phía trước với tràn ngập bất mãn. Chờ xong việc cô nhất định phải kêu tên họ Du này mời mình ăn một bữa.

"Tôi nhất định phải ăn thật nhiều! Ăn đến lủng túi! Cậu đó!"

.

.

"Alo, vâng..."

Hôm nay lại có buổi ghi hình, hiện tại là giờ nghỉ ngơi, phòng chờ như cũ chỉ có Thấu Kì Sa Hạ cùng Chu Tử Du hai người.

Tiếng chuông điện thoại thình lình kêu lên phá vỡ im lặng, Chu Tử Du nhanh chóng bắt máy, đi đến bên cửa sổ nói chuyện. Cô không muốn làm phiền Thấu Kì Sa Hạ nghỉ ngơi, nàng cần phải có tinh thần thật tốt trước khi bắt đầu làm việc.

Nhưng đại minh tinh Sana một chút cũng không cảm kích, lúc này lại tò mò không biết Chu Tử Du đang cùng ai nói chuyện điện thoại, nói cái gì. Ở chung những ngày qua chưa từng nhìn thấy Chu Tử Du có ai gọi đến, nàng còn tưởng người này không có di động chứ.

Cô giống như đầu gỗ tĩnh lặng, nói cũng không nói dư thêm một tuần, vậy nên nàng thật tò mò khi trên mặt cô thế nhưng hiện tại lại đang mỉm cười! Mấy ngày qua chưa bao giờ thấy Chu Tử Du cười cả!!

Cười rộ lên như thế thật đẹp mắt.

Tuy nghi thế nhưng tâm tình lại phiền muộn. Nàng không có mị lực sao? Người bên kia đầu dây là ai mà có thần kỳ như thế chứ?

Còn đang mải suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng quản lý gọi lớn "Sana, bắt đầu ghi hình rồi!"

Thở dài, đành phải vứt bỏ suy nghĩ lung tung mà đi làm việc trước đã.

.

"Cẩn thận!" Đang lúc bốn phía hoảng sợ cùng la lên, trong nháy mắt Thấu Kỳ Sa Hạ cảm thấy mình đã được một vòng tay vững chắc ôm vào trong ngực.

"Không sao chứ? Có bị thương hay không?" Ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm lo lắng của Chu Tử Du.

"Không..Không có việc gì... A Tử Du, tay cô chảy máu rồi! Mau đến bệnh viện."

Thấu Kì Sa Hạ bỗng kêu lên khiến Chu Tử Du có chút ngây người ra. Khóe mắt nhìn đến vết máu đỏ thẫm kia thấm qua áo sơ mi, nàng hoảng loạn đứng dậy kéo Chu Tử Du muốn rời đi.

"Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Lịch trình của cô vẫn còn chưa kết thúc mà."

"Mặc kệ! Tôi phải đưa cô đi bệnh viện. Bây giờ lập tức đi!"

"...được được, đi thôi." Nghe giọng nói đầy mệnh lệnh của Thấu Kì Sa Hạ, Chu Tử Du muốn mở miệng từ chối lần nữa, nhưng nhìn thấy nàng đỏ hồng hai mắt, khóe mắt cũng ngấn nước liền từ bỏ...

Tùy ý để nàng kéo cô ra khỏi studio, bị nàng đẩy qua ghế phụ rồi để nàng chở chính mình đến bệnh viện.

Dọc đường đi, Thấu Kì Sa Hạ đều im lặng một câu cũng không nói, khiến Chu Tử Du cảm thấy không quen. Ngày thường luôn ồn ào nhốn nhào muốn cùng cô nói chuyện phím cơ mà.

Kỳ thực từ lúc bắt đầu ghi hình. Chu Tử Du đã cảm thấy Thấu Kì Sa Hạ có chút kì quái, tựa hồ không tập trung, rất nhiều lần ống kính quay đến nàng, nàng một chút cũng không chú ý.

Chu Tử Du nghiêm túc tự hỏi chính mình, buổi sáng rõ ràng không có như thế mà, là đột nhiên cảm thấy không khỏe sao? Trong lúc ghi hình, cô luôn nhìn chằm chằm vào nàng, sợ thân thể nàng thật sự đang không tốt có thể sẽ ngã xuống.

Vừa tới lúc kết thúc chương trình, đang nghĩ rằng thật tốt thì lại thấy Thấu Kì Sa Hạ tựa hồ vẫn còn không tập trung mà bước đi đến quá gần nơi đặt máy tạo khói lửa trên sân khấu, Chu Tử Du liền không chút do dự xông lên trước ôm lấy nàng.

Cũng may hôm nay máy tạo hiệu ứng không chỉnh quá mạnh, bằng không có lẽ không phải chỉ bị thương nhẹ như thế..

"Không có bị phỏng quá nghiêm trọng, nhưng trong khoảng thời gian này đừng để miệng vết thương thấm nước."

"Tốt rồi, cám ơn bác sĩ."

Sau khi bác sĩ đã kiểm tra vết thương Chu Tử Du xong, Thấu Kì Sa Hạ mới yên tâm nhẹ nhõm.

"Tôi đã nói không việc gì mà, cô mới là người có vấn đề đấy, như thế nào lại không tập trung vậy? Không thoải mái sao?"

Nhìn người bị thương lại còn quan tâm chính mình, Thấu Kì Sa Hạ không biết nên cảm động hay phải mắng cô một trận nữa...

Ngay từ đầu là bởi vì thấy người này có chút kì lạ, muốn xem thử trên người không biểu tình như người máy này thế nào, thế nhưng lại phát hiện cô là người trong nóng ngoài lạnh.

Tuy suốt ngày bị nàng gọi là tên đầu gõ, nhưng đầu gỗ này lại không màng nguy hiểm chạy về phía nàng.

Ánh mắt lo lắng, giọng nói quan tâm, cái ôm ấm áp.

Thấu Kì Sa Hạ xác thực dường như có cảm giác cái gì đó đang nảy mẩm trong lòng nàng rồi.

Chu Tử Du, có thể hay không đừng đối tốt với tôi như vậy? Nếu cứ như vậy, tôi thật không cách nào kiểm chế được...

.

.

"Momo, bên cậu thế nào rồi." Bên tai nghe truyền đến thanh âm của Bình Tỉnh Đào. "Báo cáo đội trưởng, đã ổn thỏa."

"Tốt, dự tính 5 phút sau mục tiêu sẽ đi qua nơi đó. Chú ý an toàn chính mình, cả Lâm tiểu thư và Du Định Duyên nữa."

"Yên tâm, bất quá hiện trường có phát sinh tình huống gì, tôi không dám đảm bảo."

"Ok. Dù sao bên đó cũng còn có Định Duyên, phần cậu yên tâm xử lý đi."

Kết thúc đối thoại nhưng Phác Chí Hiệu không đem tắt máy, muốn cùng mọi người bảo trì liên lạc cùng nắm tình hình. Nhớ tới 15' phút trước, Phác Chí Hiệu liền cạn lời...

15 phút trước

Du Định Duyên vừa dẫm chân ga vừa phát đi một tín hiệu báo cáo tin tức đến cấp trên. Tín hiệu truyền đến tổng bộ Phác Chí Hiệu liền biết được ai đang gặp tình huống khẩn cấp. Ngay lập tức mở máy liên kết với GPS định vị di động của Du Định Duyên.

Nhìn chấm đỏ bay nhanh trên màn hình, không biết còn tưởng cậu ta đang đua xe...Nếu chỉ đơn giản như vậy thì không có việc gì, cô nghĩ lấy thực lực của họ Du muốn cắt đuôi kẻ theo dõi hẳn không thành vấn đề.

Bản thân Du Định Duyên cũng nghĩ như thế, chẳng qua có chút ngoài ý muốn...

Chiếc xe bám đuôi tựa hồ không có kiên nhẫn cùng Du Định Duyên chơi trò đuổi bắt, trực tiếp đưa súng ra ngoài cửa sổ mà bắn.

"Ôi đồ chơi cũng lấy ra luôn rồi, Lâm Na Liễn, cúi thấp xuống, không được ngẩng đầu lên!"

Nếu không có Lâm Na Liễn, Du Định Duyên chắc chắn sẽ tìm chỗ dừng lại mà đánh trả. Nhưng hiện tại muốn phân tâm bên phản công, bên chăm sóc Lâm tiểu thư thật sự khó khăn.

Nếu không có cách bảo đảm an toàn cho Lâm Na Liễn, bất đắc dĩ cô phải yêu cầu tổng bộ tìm kiếm cứu viện.

"Chí Hiệu, tôi hiện tại đang hướng ra phía ngoại thành phía đông, chỉ có một chiếc xe, nhưng mang theo súng. Tôi không có cách nào phân thân ra cả, kêu Đào lại đây đi."

"Du đặc công của chúng ta không phải rất lợi hại không bao giờ cần gọi chi viện sao? Haha."

"Giờ là lúc nào rồi còn muốn chọc ghẹo tôi! Mau đi!"

"Được rồi tôi nói cậu này..." Phác Chí Hiệu lời còn chưa nói xong liền nghe được bên kia đầu dây là một thâm âm rống giận

Đại khái nghe được là: DU ĐỊNH DUYÊN TÊN NGỐC NÀY, NẾU KHÔNG THỂ BÌNH AN ĐẾN CÔ NHI VIỆN, TÔI NHẤT ĐỊNH CHÉM CHẾT CÔ!!!

Ừ...chính là như vậy...

"Chí Hiệu, nghe thấy rồi đó. Vì mạng nhỏ của tôi, cậu mau giúp tôi kêu Đào tới đây đi!" Phác Chí Hiệu khốn khổ đưa điện thoại cách xa khỏi lỗ tai.

Ồn ào chết đi được! Du Định Duyên đã đủ ồn ào rồi, lại thêm một Lâm tiểu thư nữa, muốn đem màng nhĩ của mình phá hỏng sao!!

Bất mãn như vậy nhưng tình huống thật sự nguy cấm, đành phải khẩn cấp gọi Momo. Ừm, không cần gọi Tử Du, một mình Momo ra trận liền đủ giải quyết việc này rồi.

.

"Du Định Duyên đồ ăn hại, xong việc tôi muốn ăn chân giò, pizza, chân gà..." Bình Tỉnh Đào hiện giờ đang ghé người trên nóc nhà. Xuyên qua thấu kính trên súng, nhìn chằm chằm con đường duy nhất bên dưới. Trong lúc chờ đợi liền liệt kê ra danh sách những món sẽ kêu họ Du mời ăn.

"Đến rồi!" Bình Tỉnh Đào nhắm một mắt lại, lẳng lặng chờ đợi thời cơ tốt nhất.

Khóe miệng gợi lên mỉm cười, tay nhẹ nhàng ấn cò "Ok!" Viên đạn bay ra chính xác bắn vào liếc xe màu đen bên dưới.

Xem ra kỹ thuật lái xe của đối phương không tệ, nhưng bởi vì bất ngờ mà trượt tay lới, khiến xe xoay vài còng trên đường mới ngừng lại. Người trên xe cũng khá thông minh, biết bên ngoài có tay bắn tỉa liền không dễ dàng gì mà xuống xe.

Nhưng hắn không ra không có nghĩa cô sẽ bỏ qua.

Lần nữa nhắm chuẩn rồi bắn, lần này Bình Tỉnh Đào nhắm vào cửa sổ mà bắn. Xe này không biết từ đâu đến nhưng có lẽ vấn chưa đang trang bị chống đạn. Vì thế tiếng tiếng kính vỡ theo đầu đạn của Bình Tỉnh Đào và vỡ tan.

Bên trong xe người kia đã không còn biện pháp khác, đành phải xuống xe ứng chiến. Vừa xuống xe đã bị quật ngã xuống đất. Bị Bình Tỉnh Đào bắn tỉa lấy đi toàn lực chú ý, nên hoàn toàn quên đi vẫn còn một Du Định Duyên!

Du Định Duyên cười tự hào, Đào quả nhiên không làm cô thất vọng, ngắm chính xác vào bánh xe kia. Cô đưa Lâm Na Liễn đến chỗ khoảng cách an toàn rồi liền vòng về trở tham chiến!

"Bọn người chết tiệt các ngươi hại ta thật mất mặt! Còn bị Lâm Na Liễn mắng nữa!"

Du Định Duyên đem tất cả tức giận đều trút lên người tên kia.

Trên nóc nhà, Bình Tỉnh Đào ngắm bắn yểm hộ nàng, giải quyết tất cả bọn người nguy hiểm xuất hiện trong tầm mắt.

"Alo Chí Hiệu, còn hai tên còn sống mang về nhé" Du Định Duyên nói vào tai nghe.

"Ừm tuy rằng có vẻ không khai thác được gì, nhưng vẫn mang về đây đi, tôi đi tìm Vương Gia Nhĩ gây phiền phức đây."

"Đội trưởng của chúng ta thật là..."

"Thế nào?"

"Biết nắm giữ cơ hội, đa mưu túc trí! Bội phục."

Phác Chí Hiệu bỉu môi xem thường "Đủ rồi đó, tôi trong cậu là người cáo già xảo quyệt, phúc hắc tâm cơ sao?"

"Ha ha cái này là cậu tự nói nhé, tôi không nói gì đâu nhé. Tôi đi tìm Lâm Na Liễn trước, mau tìm người đưa hai tên bám đuôi này về đi."

Vừa ngắt liên lạc, Bình Tỉnh Đào cũng từ nóc nhà đi xuống tới.

"Không hổ là tay thiện xạ Bình Tỉnh Đào." Du Định Duyên câu lấy cổ Bình Tỉnh Đào nịnh nọt

"Cám ơn tôi đi."

"Đương nhiên! Chân thành cám ơn, không có cậu tôi sẽ bị Lâm Na Liễn đem đi lột da đó."

"Ừm ~ có phải hay không cậu nên mời tôi bữa cơm không?" Bình Tỉnh Đào híp mắt cười cười làm họ Du sợ hãi.

"A ha ha ha ha ha đương nhiên đương nhiên..." Quen biết nhiều năm như vậy, Du Định Duyên chắc chắn có người chọc cậu ta giận rồi.

Nhưng là mình làm cậu ta giận sao? Tôi chỉ kêu chi viện thôi mà! Oan uổng quá!!

Túi tiền của tôi, phải vất vả cho cưng rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro