Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Knock knock' cánh cửa vang lên hai tiếng liền mở ra, Thấu Kì Sa Hạ đang makeup mở mắt ra, từ trong gương thấy quản lý bước vào, mang theo một cô gái cao gầy mặc âu phục đen.

"Sana, người này chính là vệ sĩ mới được gọi tới." Thấu Kì Sa Hạ nhướn mày không lên tiếng, quản lý biết nàng tựa hồ muốn hỏi gì liền nhanh chóng giải thích.

"Bởi vì gần đây tình hình trong nước có vẻ không tốt lắm, hơi nữa Sana lại là người nổi tiếng, nên chúng ta cần tăng thêm cảnh giác."

Nàng không phải đơn giản như những nghệ sĩ bình hoa khác, dĩ nhiên rất rõ ràng tình hình trong nước hiện tại. Tuy rằng không như người trong gia tộc, lớn lên đều bước chân vào quân đội, nhưng độ nhạy bén của Thấu Kì Sa Hạ vẫn rất mạnh.

Nàng không trả lời người quản lý, nhắm mắt lại tiếp tục để mọi người trang điểm cho mình.

30 phút sau khi đã make up kỹ lưỡng, nàng mở mắt ra phát hiện nữ vệ sĩ kia vẫn thẳng lưng đứng ở góc tường.

Quản lý bước vào phòng lần nữa nhìn thấy người kia như pho tượng cũng giựt mình hoảng sợ.

"Sana 30 phút nữa mới có thể ra cửa, mọi người đi nghỉ ngơi một chút đi." Quản lý vừa nói xong, các nhân viên trong phòng đều dọn dẹp nối nhau ra ngoài.

Chỉ có vệ sĩ kia vẫn như cũ lặng lẽ đứng đó, quản lý lại nói "Cô cũng nên ra ngoài, lúc Sana nghỉ ngơi không thích có người bên cạnh."

"Không thể, công việc của tôi chính là một tấc không rời mắt mà bảo vệ cô ấy." Nói xong liền yên tĩnh đứng đó, không mở miệng thêm nữa.

"Không sao đâu, để cô ấy ở đây đi, chị ra ngoài trước đi." Sa Hạ nói, quản lý vẻ mặt có chút ngạc nhiên nhưng cũng khép lại cửa rời đi.

Phòng nghỉ nháy mắt chỉ còn lại hai người, Thấu Kì Sa Hạ đưa mắt hứng thú nhìn nữ vệ sĩ giống pho tượng kia.

"Tôi biết cô không giống những vệ sĩ khác nên mới để cô lại đây."

Vệ sĩ kia vẫn như cũ, mặt không chút biểu tình nhìn nàng.

"Cô thế nào một chút phản ứng cũng không có vậy?" Thấu Kì Sa Hạ nghiên đầu tự hỏi người này thế nào lại có thể bình tĩnh như thế.

"Cô biết thân phận thật của tôi cũng không phải ngoài ý muốn, nhưng xin cô bảo mật nhiệm vụ, đối với người thường không cần đề cập tới."

Thấu Kì Sa Hạ nghĩ thầm... Người gì không chút thú vị...

Nhưng như vậy tôi lại càng thấy có hứng thú nha~

Tôi nhất định phải nhìn được biểu cảm khác lộ ra trên gương mặt vô cảm đó!!

Chu Tử Du nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ không biết chính mình đã bị Thấu Kì Sa Hạ biến thành mục tiêu thử thách...

Mà Chu Tử Du hôm nay hiểu được cái gì gọi là đại minh tinh, cũng học được rất nhiều điều không thể chỉ nhìn vẻ ngoài được.

Nói ra thật ra cô có chút coi thường Thấu Kì Sa Hạ.

Rõ ràng người nhà Thấu Kì có huyết thống cùng giáo dục thật tốt, thế nhưng nàng lại không bước chân vào giới quân sự mà phấn đấu. Mà tiểu thư quyền thế lại chạy đi làm minh tinh, đi lăn lộn trong giới giải trí đầy thị phi này.

Xem những nhân viên bên người nàng vì nàng à khẩn trương, bộ dáng một dạ hai vâng. Đã thế nghe đến việc nàng yêu cầu mọi người ra ngoài để không gian riêng cho nàng, trong lòng Chu Tử Du càng nhận định đây đúng là một cái đại tiểu thư.

Việc nàng biết thân phận thật sự của Chu Tử Du cũng không lạ. Ba nhà Thấu Kì, Lâm Thị cùng Danh Tỉnh cơ bản rất thân thiết.

Hơn nữa ba nhà này chính là tam giác quân sự – cảnh sát – chính trị quan trọng nhất, khó trách lại đặc phái ba người bọn họ bảo vệ bộ ba tiểu thư này.

Ngoài ý muốn chính là, vị tiểu thư này trừ nói với cô vài câu đầu tiên đó, lúc sau liền không nói gì cả. Mà quay sang lấy cuốn kịch bản mà nghiêm túc xem, đứng bên cạnh có thể nhìn thấy trong kịch bản được dán chi chít những mảnh giấy nhớ.

Xem ra là một người rất nỗ lực vì công việc, Chu Tử Du yên lặng ở trong đánh giá vị tiểu thư này thêm một chút nữa.

.

.

.

"Nè Lâm Na Liễn! Cô đủ rồi đó!"

"Sao sao nào! Không vui liền đi đi à! Tôi cũng không năn nỉ cô đi làm vệ sĩ của tôi."

Tại biệt thự lớn Lâm thị, Du Định Duyên cùng Lâm Na Liễn căm tức nhìn nhau, không khí ngột ngạt đến nổi người giúp việc cùng những vệ sĩ khác cũng không dám lên tiếng.

Hít sâu một hơi, Du Định Duyên tận lực đè nén cảm xúc xuống "Tôi không muốn cùng cô so đo."

"Hừ, là tôi mới không cùng cô so đo, tôi muốn đuổi cô đi lúc nào thì đuổi."

"Thực xin lỗi Lâm tiểu thư, thời điểm này cô không thể làm như vậy được đâu, phiền cô phải nhìn tôi một khoảng thời gian rồi."

Du Định Duyên cam chịu, cố gắng kéo nụ cười đáp lại Lâm đại tiểu thư, nhưng trong lòng gào thét.

Không biết mình rốt cuộc tới bảo vệ cô ta hay là làm bảo mẫu cho cô ta vậy!

Vì cái gì mới ngày đầu tiên gặp nhau đã gây chiến?

Đây cũng không phải là điều cô muốn mà......

.

"Xin chào Lâm tiểu thư, tôi là vệ sĩ mới đến sẽ người phụ trách an toàn bên cạnh cô lúc này, Du Định Duyên."

Du Định Duyên nở nụ cười mà cô cho là rất soái, vươn tay đến chào hỏi Lâm Na Liễn.

Không giống Chu Tử Du, tính tình Du Định Duyên khi làm nhiệm vụ vệ sĩ đều mang theo tươi cười, cùng đối tượng được bảo vệ tốt đẹp cạnh nhau.

Không ngờ được vị đại tiểu thư nàng liếc cô một cái, xoay người ngồi trên ghế sofa, bỏ lại Du Định Duyên với cánh tay lơ lửng xấu hổ đằng sau.

Cười tự giễu chính mình, cô rút tay lại, người ta là con gái thủ tướng, nhịn một chút đi Du Định Duyên...

Một tiếng sau đó, Du Định Duyên mới hiểu được vì cái gì Lâm đại thư bị cho là người tùy hứng.

Làm cái gì, nói cái gì cũng đều dùng tông giọng ra lệnh, tuy nói nàng là đại tiểu thư, là người trả tiền lương cho họ nhưng Du Định Duyên nghe vào tai vẫn rất là khó chịu.

Quan trọng là, vì cái gì việc nhỏ thôi cũng bắt người khác làm!

"Cậu kia, đi cửa hàng lấy đồ giúp tôi..."

"Cô giúp tôi..."

"Này, lấy cho tôi ly nước."

Du Định Duyên đứng một bên nghe cũng không biết ở trong lòng khinh thường cô ta bao nhiêu lần.

Đại tiểu thư danh môn không phải chưa từng gặp qua, nhưng rõ ràng đây là con gái thủ tướng mà, làm thế nào mà đối nhân xử thế kém thủ tướng nhiều như thế chứ?

"Này, cô đó, tôi đang gọi cô đó, người mới."

"hử? Tôi?"

"Đúng vậy, đi lấy giúp tôi ly nước tới đây."

"...đây không thuộc trong phạm vi công việc của tôi." Du Định Duyên nghĩ thầm. Bị bệnh sao? Kêu vệ sĩ đi lấy nước? Tôi làm làm vệ sĩ, không phải giúp việc hay quản gia!

"Tôi không biết, nhất định cô phải đi lấy nước cho tôi" Vị tiểu thư này nhất định không bỏ qua.

Thôi quên đi, lần này thôi! Du Định Duyên cuối cùng cũng vì nàng mà đi rót một ly nước.

"Tôi không muốn uống nước lạnh."

"...." Du Định Duyên nhẫn nại lần nước trở về phòng bếp rót một ly nước ấm.

"Nóng thế này làm thế nào uống! Cô dùng đầu suy nghĩ một chút được không?"

"Cô !"

Lâm Na Liễn nhướng mày vẻ mặt hiện lên đắc ý "Tôi thế nào?"

"Không có gì, tôi giúp cô lấy một ly khác." Du Định Duyên lần nữa cười trừ đi lấy nước.

Lâm Na Liễn cầm cái ly trong tay, uống cũng chưa uống liền nói "Ừm...độ ấm được rồi, nhưng giờ tôi không muốn uống nước nữa, tôi muốn uống trà, cô đi pha đi."

Du Định Duyên lý trí chớp mắt bay đi mất, cuối cùng nhịn không được bùng nổ "Nè Lâm Na Liễn! Cô đủ rồi đó!"

......Thế nên mới có không khí ngột ngạt như bây giờ.

.

Ban đầu nghe nói Lâm đại tiểu thư này rất hầu hạ, hôm nay thật đúng là tự trải nghiệm mở mang tầm mắt.

Ấn tượng của Du Định Duyên đối với nàng chính là kém đến không thể kém hơn!

Mà Lâm Na Liễn lại cảm thấy rất thú vị, Du Định Duyên không giống với những vệ sĩ khác, cho nên càng thú vị hơn!

Du Định Duyên này dám cùng cô cãi nhau, lần đầu tiên có người làm như vậy! Lâm Na Liễn một chút cũng không tức giận, ngược lại tâm trạng lại vui vẻ.

Hơi nữa, đây lại làm nhiệm vụ khiến người này muốn chạy cũng không thể chạy, không phải chỉ còn cách ngoan ngoãn ở lại đây để mình ức hiếp sao?

Lâm Na liễn thầm mỉm cười nhìn Du Định Duyên đang nghiến răng nghiến lợi kia

Xem ra mỗi ngày sau này có vẻ thú vị rồi đây~

.

.

.

Đứng dưới khán đài âm u, tùy ý tựa lưng vào bức tường.

Bình Tỉnh Đào lúc này không chớp mắt mà dán mắt vào người đang trình diễn trên sân khấu. Nếu làm vệ sĩ tự nhiên vào luôn nhìn vào đối tượng cần bảo vệ. Nhưng Bình Tỉnh Đào không thể không thừa nhận, chính mình lúc này bị vũ đạo của người kia thu hút sự chú ý không thể rời mắt.

Thời học sinh cũng từng học nhảy, có một khoảng thời gian vô cùng mê đắm vũ đạo. Tuy rằng vũ đạo của cô học cùng nhảy múa đương đại khác rất nhiều, cũng chưa từng xem qua biểu diễn đương đại bao giờ.

Nhưng ánh mắt không thể rời đi nơi khác được, vũ điệu tao nhã, động tác mềm mại, dáng người đẹp...

.

Trong chớp mắt, buổi tập luyện của vũ đoàn hôm nay tựa hồ đã xong, Bình Tỉnh Đào lúc này mới tiến về phía trước, muốn cùng đối tượng được bảo vệ chào hỏi.

Tuy đã xem qua ảnh trên hồ sơ, biết rằng Danh Tỉnh Nam thật xinh đẹp, nhưng thật sự đến gần mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của người con gái này.

Mồ hôi lấm tấm, hơi thở gấp gáp, bộ dáng nhu nhược khiến người khác muốn che chở. Ngoài ra còn cả khí chất thanh lịch trời ban mà không ai có thể bắt chước được kia...

"Cô vệ sĩ?" Danh Tỉnh Nam giơ tay, ở trước vẻ mặt si gốc của Bình Tỉnh Đào mà vẫy vẫy.

Bình Tỉnh Đào lúc này mới phát hiện mình thất lễ, xấu hổ vờ sửa lại cổ áo một chút.

"Tôi là Bình Tỉnh Đào, sẽ làm vệ sĩ thân cận bên cạnh cô trong khoảng thời gian này."

Danh Tỉnh Nam hơi mỉm cười, vẻ mặt kia lại làm cho Bình Tỉnh Đào thất thần.

"Xem ra cô...thích tôi?" Lời vừa nói ra khiến mặt cô trong nháy mắt đỏ lên.

Nhìn bộ dáng Bình Tỉnh Đào không biết phải làm sao khiến Danh Tỉnh Nam cảm thấy cô thực đáng yêu.

"Hahaha, tôi đùa thôi, đừng lúng túng như vậy.~"

"Danh Tỉnh tiểu thư sau này xin đừng tùy ý đùa giỡn kiểu này." Bình Tỉnh Đào nỗ lực duy trì bộ dáng đứng đắn nghiêm túc mà trả lời nàng.

"À được~ có điều..."

"Vâng?"

"Tiểu Đào đỏ mặt đáng yêu thật đấy."

"..." Bình Tỉnh Đào không biết nói gì, Tiểu Đào?? Người này là thế nào vậy? Quen thuộc sao?

"Có chuyện gì sao?"

"Phiền Danh Tỉnh tiểu thư không cần phải xưng hô như vậy?"

"Vì sao không được? Đáng yêu mà~"

"..."

"Cứ như vậy gọi đi, Tiểu Đào, tôi đi thay quần áo trước đã nhé." Danh Tỉnh Nam nói xong liền đi thẳng về phòng nghỉ ngơi để thay đồ.

Bình Tỉnh Đào nhanh chân bước theo sau, nghe thấy tiếng chân phía sau bước theo, Danh Tỉnh Nam dừng bước quay đầu lại, "Tiểu Đào như vậy là muốn nhìn tôi thay quần áo sao~"

"Khụ, không có. Việc của tôi là 24 giờ bảo vệ cô, tôi... tôi chờ ngoài cửa."

Bình Tỉnh Đào cảm thấy sắp nghẹn đến nội thương rồi. Vị tiểu thư này có thể nói lời phù hợp với vẻ ngoài một chút được không? Ý cô là khí chất tao nhã an tĩnh kia...

"Vệ sĩ các người đều nhạt nhẽo như vậy sao? mọi người không biết nói đùa à?" Danh Tỉnh Nam chỉ muốn trêu chọc một chút, thế nhưng người kia luôn nghiêm túc như vậy.

Bình Tỉnh Đào nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này, trong đầu hiện lên hình ảnh Du Định Duyên bộ dáng cợt nhã, sau đó nhìn Danh Tỉnh Nam lắc lắc đầu.

"Vậy nhé Tiểu Đào, hi vọng 24 "ở bên", có thể cùng cô càng trở nên thân thiết." Danh Tỉnh Nam trước khi đóng cửa lại còn nghịch ngợm nhìn cô mà nháy mắt.

...... Người này vì cái gì phải dùng cách nói chuyện thâm ý sâu xa như vậy chứ!!

Bình Tỉnh Đào cảm thấy đau đầu, nguyên nhân lúc đầu còn cho là đối tượng mình bảo vệ khá hơn nhiều cho với Chu Tử Du cùng Du Định Duyên. Không nghĩ tới đây là một cú lừa! Cái gì khí chất tao nhã, bộ dáng nhu nhược, Danh Tỉnh tiểu thư này cơ bản chính là nữ nhân khiến tư duy của cô điên đảo mà...

Không biết còn tưởng chính mình gặp phải nữ lưu manh...

Có phải là nên thương lượng cùng Chí Hiệu một chút về việc phái thêm người đến bảo vệ cho cô không...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro