chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: huhu tôi xin lỗi nhìu nha, tôi thực sự không biết gg nó dịch thế nào cả T^T tôi cũng chỉ mang fic lên đây đọc vào buổi đêm vì nó có chế độ tối thôi huhu =((( đọc trên chrome nó không đổi được chế độ í huhu. Thành thật xin lỗi / 13/7/2019

Update: 4/6/2021
Đã sửa một số lỗi dễ đọc - hiểu hơn

Update 1/5/2023

____

chương 4

"Anh ấy ra ngoài rồi" Severus nói, ếm bùa ngủ mạnh lên Harry. Họ có rất nhiều việc phải làm và sẽ dễ dàng hơn nếu anh ngủ cho qua chuyện.

Anh nhìn cô bé nhỏ xíu đang bắt đầu ngọ nguậy. "Tôi cần một trong các cậu tắm cho cô ấy, và người kia đi mua đồ dùng." Cả hai đứa con trai ngơ ngác nhìn anh. "Tốt?" anh quát.

"Tôi sẽ đi lấy hàng." George nhanh chóng tình nguyện, nhưng tôi cần một danh sách những thứ cần mua.

"Tôi sẽ lập một danh sách, em bé cần rất nhiều thứ." Poppy mỉm cười với bé gái đang bắt đầu mím môi khi ngủ. "Tôi sẽ nhanh lên, cô ấy sẽ thức dậy sớm và có vẻ như cô ấy sẽ đói."

Severus đưa cho George một tấm thẻ nhựa. " Cái này hoạt động giống như thẻ tín dụng của muggle. Hãy đưa cái này cho nhân viên thu ngân và họ sẽ lấy tiền trực tiếp từ kho tiền của tôi. Đừng để mất nó!"

"Của anh đây cưng." Poppy đưa cho George một danh sách dài.

"Oa! Ai biết một cô bé, còn chưa bằng chân của ta lại cần nhiều đồ như vậy." George đùa.

"Ông Weasley, ông không đề cập gì với bất kỳ ai ở tầng dưới, hiểu không?"

"Vâng thưa ngài" Dù sao thì anh ấy cũng sẽ không nói với họ bất cứ điều gì về Harry, họ không đáng được biết. Anh trai vô tội của anh ta không chỉ bị tra tấn ở Azkaban mà còn mang thai. Anh có thể đã đánh mất cô bé đáng yêu đó.

"Hãy tự hào nhoáng đi, mọi người sẽ thắc mắc tại sao bạn lại mua sắm ở cửa hàng dành cho trẻ sơ sinh.." George gật đầu, và lưu luyến nhìn Harry và đứa con lần cuối, anh rời đi.

George chạy xuống cầu thang, hướng về phía phao. Anh phớt lờ mọi người đặt câu hỏi về Harry. Anh ta chỉ muốn mang Harry và đứa con của anh ta đi và giấu chúng mãi mãi.

"George Fabian Weasley, bạn sẽ dừng lại ngay bây giờ." Molly Weasley rít lên.

George tức giận quay lại và đối đầu với mọi người. " Cái gì?" anh quát.

"Đừng dùng giọng điệu đó với tôi, chàng trai trẻ. Tôi không quan tâm nếu bạn là người lớn, bạn vẫn là con trai của tôi và bạn sẽ thể hiện sự tôn trọng với tôi. Bây giờ, Harry thế nào?"

"Tôi không biết, họ vẫn đang kiểm tra anh ta." George quay lại và đi về phía phao.

"Con đi đâu thế, con trai." Arthur hỏi.

"Chút nữa tôi sẽ quay lại, cần lấy cho Harry ít quần áo." anh ấy hy vọng lời nói dối của mình sẽ thành công và rằng anh ấy sẽ không bị theo dõi.

-a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -aa

Severus đã biến một lọ thuốc rỗng thành một cái bồn nhựa nông. "Đổ đầy cái này bằng nước ấm." anh ấy nói đưa nó cho Fred.

Fred làm như được bảo và đặt cái chậu nhỏ lên bàn. "Của bạn đây, một miếng vải mềm đẹp và một ít xà phòng dịu nhẹ." Bà Pomfrey nói đưa chúng cho Fred.

Fred đứng bên đứa bé đang cố thức dậy. Anh đưa hai tay ra, rồi kéo lại, đưa ra, rồi lại kéo lại. Anh ấy đã làm điều này thêm 5 lần nữa trước khi Severus cáu kỉnh.

" Bạn đang làm gì thế?"

Fred nhảy cẫng lên khi giáo viên độc dược của anh ta hét vào mặt anh ta. "Tôi xin lỗi, tôi không biết bế một đứa trẻ. Nhìn cô ấy đi, cô ấy rất nhỏ. Harry sẽ giết tôi nếu tôi làm gãy cô ấy." Sinh vật sống nhỏ nhất mà anh ấy từng cầm là một con búp bê lùn, và một đứa trẻ hoàn toàn khác với một con búp bê Pygmy.

"Severus, anh bắt đầu với Harry đi. Tôi sẽ giúp chăm sóc đứa bé, sau đó tôi sẽ tham gia cùng anh." Con của Harry quá nhỏ, Poppy có thể hiểu một cậu bé tuổi teen sợ hãi khi bế cô bé.

Mỉm cười với cô bé, bà Pomfrey nhẹ nhàng bế cô bé lên, đỡ lấy cái đầu nhỏ xíu của cô bé. Cô không kìm được tiếng nấc khi con nhỏ mở mắt. "Severus," cô hổn hển nói.

Bậc thầy độc dược nghĩ rằng có điều gì đó không ổn đã chạy đến bên cô. Anh ta đang trong quá trình cởi bỏ phần còn lại của chiếc áo choàng ghê tởm của Harry.

"Đẹp," anh lẩm bẩm, đưa tay ra để kiểm tra những đứa trẻ. Anh chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt như của cô. Cô ấy có đôi mắt màu ngọc lục bảo rực rỡ của Harry, nhưng cô ấy cũng có những vệt sáng của đôi mắt xám của người cha khác. Sự kết hợp của cả hai làm cho đôi mắt của cô ấy trông như lấp lánh. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt như thế."

"Bạn mong đợi điều gì, cô ấy là con gái của Harry." Fred đang chăm chú nhìn qua vai bậc thầy độc dược nghiêm khắc. Nhìn sang người đàn ông, anh bị sốc khi nhìn thấy tình yêu trong mắt anh ta. "Uh oh, có vẻ như một cô bé nào đó sẽ quấn con dơi ngục tối lớn quanh ngón tay út của mình." Fred chỉ xoay sở để hạ được một cú đánh sau gáy nhờ con dơi ngục tối nói trên.

Với cái vuốt ve cuối cùng lên má của đứa trẻ, Severus quay sang chữa trị cho người cha bị thương nặng của cô.

-a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a

Severus gục xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại và kiệt sức. Anh ấy đã dành năm tiếng đồng hồ trước để chữa trị cho Potter, không Harry. Anh nhìn sang phía bên kia của căn phòng nơi Poppy đã biến đổi chiếc giường hai giờ trước, và bất tỉnh vì kiệt sức. Việc chữa lành những vết thương như thế này cực kỳ cạn kiệt đối với phép thuật của người chữa bệnh. Nếu Harry ở St Mungos, những người chữa bệnh sẽ thay phiên nhau để tránh làm cạn kiệt lõi ma thuật của họ. Anh ấy thậm chí không nghĩ rằng mình có thể xử lý một 'lumos' đơn giản ngay bây giờ.

Fred và George đang ngồi trên giường bên cạnh Harry, cưng nựng đứa trẻ sơ sinh. Họ nhanh chóng vượt qua nỗi sợ phải ôm cô ấy và giờ đang tranh cãi xem đến lượt ai sẽ ôm cô ấy. Họ phát hiện ra một cách khó khăn rằng họ không thể đưa đứa bé ra xa cha nó hơn vài bước chân. Khi Poppy bế cô vào phòng tắm, Harry tuyên bố đã vùng vẫy điên cuồng trên giường, phép thuật của anh tuôn ra khi anh tìm kiếm con gái mình. Sự xa cách dường như cũng có ảnh hưởng đến em bé. Cô ấy bắt đầu la hét và run rẩy mỗi khi cách anh ấy hơn ba bước chân. Anh không hiểu bản chất mối quan hệ của họ, và ngay bây giờ anh đã quá mệt mỏi để tìm ra nó.

Véo sống mũi, Severus cố gắng che đi hình ảnh cơ thể của Harry khi cuối cùng ông cũng có thể cởi cậu ra khỏi áo choàng. Mức độ thiệt hại đối với cơ thể nhỏ bé của anh ấy là,,,, thật kinh khủng. Bây giờ anh có thể hiểu tại sao những sinh vật hèn hạ như Greyback và Lestrange lại thương hại Harry. Ngay cả khi tồi tệ nhất, họ cũng không bao giờ hành hạ ai đó đến mức như vậy. Việc Harry và con gái sống sót đã là một phép màu.

Diggory có thể không chữa lành vết thương bên ngoài của Harry nhưng ít nhất anh ấy đã chữa lành những vết thương bên trong ở một mức độ nào đó, ít nhất là cho đến khi chúng không còn đe dọa đến tính mạng nữa. Anh ấy chưa bao giờ sử dụng nhiều chai xương và thuốc bổ sung máu cho một bệnh nhân như vậy. Anh ấy không nghĩ rằng có một chiếc xương nào trong cơ thể Harry không bị gãy trong 8 tháng qua, hầu hết là nhiều lần. Ngoài ra còn có thiệt hại lớn từ các vụ hãm hiếp và sinh em bé. Harry sẽ không bao giờ biết được Harry đã bảo vệ đứa bé như thế nào trong những buổi tra tấn của mình.

Hầu như không có chỗ nào trên cơ thể Harry mà không có vết bầm tím hay vết sẹo. Anh ta đã bị quất roi, bị đánh đập, bị cắn bỏng, những lời nói khắc sâu vào da thịt anh ta, và tất cả đều được thực hiện theo cách của Muggle. Nhìn những vết cắn và vết thương ở hậu môn, Diggory đã thực hiện hành vi cưỡng hiếp một cách dã man. Anh ấy đoán mình nên biết ơn Harry có đủ tứ chi, nhưng anh ấy đã phải mọc lại 6 chiếc răng. Harry còn một chặng đường dài hồi phục phía trước.

-a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -

Severus hẳn đã ngủ gật vì anh ấy giật mình tỉnh dậy, ai đó đang gỡ bỏ kết giới của anh ấy. Nhìn xung quanh, anh nhận thấy Fred và Harry đang ngủ trên giường với đứa bé nằm giữa họ, Poppy vẫn đang ngủ trên chiếc giường được biến hình và George đang ngủ trên sàn nhà. Nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thấy trời đã sáng sớm. Xoa tay lên mặt, anh hình dung mình chỉ có vài phút trước khi kết giới của anh bị dỡ bỏ. Vẫy đũa phép trên Harry và đứa bé, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cả hai đều ổn.

Với một tiếng gầm gừ, anh xông vào cửa. Chỉ có hai người có thể hạ được kết giới của ông, Bill Weasley và Albus Dumbledore. Nhất thiết phải để Albus không biết về đứa bé. Anh ấy muốn có được quyền giám hộ của Harry trước khi bất cứ ai phát hiện ra cô ấy. Anh chắc chắn rằng Amos Diggory sẽ tranh giành quyền nuôi con nếu anh biết. Sau khi nhìn thấy những gì tên khốn đó đã làm với cha cô, anh ta sẽ không để ông ta ở gần cô trong vòng hai mươi feet.

Vừa mở hé cửa, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Bill đang đứng đó, chứ không phải Albus.

Bill giơ tay ra hiệu hòa bình khi nhìn thấy cái nhìn đầy hứa hẹn cái chết mà giáo sư dành cho anh. " Tôi chỉ muốn thông báo trước cho bạn, họ đang chuẩn bị xông vào đây và yêu cầu câu trả lời. Tôi nghĩ có lẽ bạn muốn đến gặp họ trước khi họ đến đây làm phiền Harry.

"Rất tốt, ông Weasley." Severus nhìn lại căn phòng và thấy Poppy đã đứng dậy, cô ấy gật đầu với anh ấy ra hiệu rằng cô ấy hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bước ra ngoài hành lang, anh đóng cánh cửa lại sau lưng và thiết lập lại kết giới.

"Đó là một số phường khá ấn tượng." Bill khen ngợi. "Thật đáng tiếc là tôi thậm chí còn ấn tượng hơn." Bill nháy mắt với Severus.

Severus gần như vấp phải chính đôi chân của mình. Có phải William đang tán tỉnh anh ta?

" Nếu bạn cần bất cứ điều gì Severus, bạn có thể tin tưởng tôi. Bạn biết đấy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Harry có tội. Tôi chỉ gặp đứa trẻ một vài lần nhưng tôi có thể nói rằng nó là một đứa trẻ ngoan. Tôi cũng có thể cảm nhận được rằng nó là một người đang phát triển sự đồng cảm và như như vậy, không có khả năng phạm tội giết người."

"Ngươi cảm nhận được?" Severus tò mò hỏi.

" Đúng vậy. Tôi rất nhạy cảm với các loại phép thuật khác nhau. Lúc đầu, tôi không chắc mình nhận được gì từ anh ấy, cho đến khi tôi thấy phản ứng của anh ấy trước việc de gnoming ở Hang Sóc. Tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy đang cảm nhận được nỗi sợ hãi của họ và đau.

Severus co rúm người lại trước tiếng ồn phát ra từ phía bên kia cửa bếp. Anh ấy thực sự không đủ khả năng để đối phó với bầy ngu ngốc này. Tất cả họ đều quay lưng lại với Harry, và bây giờ họ nghĩ rằng họ có quyền được biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh miễn cưỡng vươn tay nắm lấy tay nắm cửa nhưng bị sốc khi Bill dùng tay nhỏ hơn che tay anh lại.

"Gia đình Diggory đang ở đây. Kingsley kể cho tôi nghe về chuyến viếng thăm Azkaban của Amos. Mọi chuyện có tệ như ông ấy nói không?"

"Nó còn tồi tệ hơn những gì bạn có thể tưởng tượng." Severus nhắm mắt cố gắng nâng tấm khiên bí ẩn của mình lên. Anh ta muốn xông vào đó và cho Amos nếm mùi thuốc của chính mình. Anh ta không biết làm thế nào để vượt qua cuộc họp này mà không giết anh ta. Anh tự hỏi liệu vợ anh có biết anh đang làm gì với người bạn tâm giao của con trai mình không.

Hy vọng không giết người đàn ông của Severus đã bị ném ra ngoài cửa sổ ngay khi anh ta mở cửa và bắt kịp những gì anh ta đang nói.

" Với tư cách là người bạn tâm giao nhỏ của con trai chúng tôi, quyền giám hộ của cậu bé thuộc về chúng tôi. Tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà với chúng tôi.

"Bạn sẽ như thế nào." Severus nổi giận.

"Xin giáo sư Snape, chúng tôi chỉ muốn làm điều đúng đắn cho người bạn tâm giao của con trai mình." Bà Diggory nhẹ nhàng nói.

"Tôi nghĩ rằng chồng của bạn đã làm đủ cho người bạn tâm giao của con trai bạn." Severus ném một cái nhìn kinh tởm vào Amos Diggory đang tái nhợt.

"Giáo sư Snape, tôi rất đau buồn và có ấn tượng rằng ông Potter đã giết con trai tôi. Nếu tôi biết..."

"Vì vậy, bạn mong đợi Harry sống với người đàn ông đã tra tấn và hãm hiếp anh ta trong tám tháng, bởi vì anh ta đang đau buồn." Severus cảm thấy Bill Weasley đặt một tay lên lưng mình.

Bà Diggory sững sờ nhìn chồng và rơm rớm nước mắt. Sirius lao qua bàn túm lấy cổ Amos. Remus đang cố gắng kéo Sirius ra khỏi mình, nhưng rõ ràng là không cố gắng lắm. Molly và những người còn lại tụ tập la hét ầm ĩ.

Severus đưa tay lên cái đầu đau nhức của mình và bắt đầu xoa xoa. Anh mở mắt ra khi cảm thấy một cái huých vào vai mình. Bill đang cười toe toét với anh ta, tay cầm lọ thuốc giảm đau. Severus vui mừng nuốt chửng nó trong một lần.

Cụ Dumbledore đã giành được quyền kiểm soát cuộc họp một lần nữa. Bà Diggory ôm đầu khóc, phớt lờ nỗ lực an ủi của Amos.

" Harry sẽ ở lại đây cho đến khi cậu ấy được chữa lành. Khi cậu ấy sẵn sàng, cậu ấy sẽ trở lại Hogwarts và tham gia lại phần còn lại của năm thứ 5." Cụ Dumbledore tuyên bố.

"Bạn có nghĩ rằng Harry sẽ chỉ mất một tháng để hồi phục sau 8 tháng ở Azkaban, bị tiếp xúc với giám ngục, bị tra tấn và hãm hiếp?" Severus cáu kỉnh. "Điều gì khiến bạn nghĩ rằng anh ấy thậm chí sẽ muốn ở lại thế giới phù thủy sau cách anh ấy bị đối xử?"

Cụ Dumbledore trông thực sự buồn. "Anh ấy không còn nơi nào khác để đi. Anh ấy không có gia đình nào đón nhận anh ấy." anh nhìn Sirius đau đớn. "Nó mới 15 tuổi. Hogwarts sẽ là nơi tốt nhất cho nó."

"Luật pháp đứng về phía tôi, Albus." Amos nói. "Tôi sẽ đến gặp bộ trưởng và giành quyền nuôi Harry."

"Mày nên thối rữa trong phòng giam mà mày đã tra tấn Harry ở đó, đồ khốn." Fred hét lên. Trong tất cả sự ồn ào, không ai thấy Fred vào bếp.

"Tôi không thể bị buộc tội bất cứ điều gì. Tôi đã được Bộ trưởng Bộ Pháp thuật cho phép. Ngay khi Harry tỉnh dậy, chúng tôi sẽ đưa anh ấy đi cùng."

Bà Diggory đứng dậy với đôi mắt rực lửa. " Không Amos! Chúng tôi sẽ không ép cậu bé đáng thương đó ở cùng nhà với người đã đối xử với cậu ấy theo cách như vậy. Tôi không thể tin được là bạn đã cưỡng hiếp ai đó, bạn tâm giao của con trai bạn. Bạn sẽ để đứa trẻ đó yên, và tránh xa anh ta ra. Bạn nghĩ Cedric sẽ nói gì nếu anh ấy biết? Tôi sẽ gặp luật sư. Tôi không thể kết hôn với một người đàn ông bệnh hoạn và biến thái như vậy." nghẹn lại một tiếng nức nở, cô lao ra khỏi phòng.

"Amos, tôi nghĩ bạn nên rời đi." Cụ Dumbledore đã có một khoảng thời gian khó khăn để không yểm bùa cho người đàn ông đó.

Amos đứng dậy và bước ra cửa. Không quay lại, anh nói "Cô ấy sẽ quay lại, và khi cô ấy quay lại, tôi sẽ quay lại từ chỗ thầy Potter. Tôi mắc nợ con trai mình." Trước khi mọi người có thể nói bất cứ điều gì anh ấy đã biến mất.

"Severus con trai của ta, Harry thế nào?" cụ Dumbledore hỏi.

" Anh ấy còn sống." Severus sẽ không cho họ thứ họ muốn. Chuyện xảy ra với Harry không phải việc của họ.

" Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?"

"Anh ấy đang ở trong tình trạng nào?"

"Hắn mất trí sao?"

"Có thật là bị cưỡng hiếp không?"

"Anh ấy có nói gì không?"

Những câu hỏi này cùng với hàng trăm câu hỏi khác được ném vào bậc thầy độc dược. Bỏ qua tất cả các câu hỏi, anh quay sang Fred. " Mọi việc ổn chứ?"

"Bà Pomfrey muốn bạn biết rằng Harry sẽ sớm thức dậy."

" Rất tốt." Severus quay sang mọi người đang tụ tập. " Tôi sẽ không cung cấp cho bạn thông tin chi tiết về Harry. Nếu anh ấy muốn bạn biết, anh ấy sẽ nói với bạn. Tôi sẽ nói với bạn rằng anh ấy còn sống và ổn định. Anh ấy đang trong tình trạng nguy kịch khi mới đến, và chúng tôi đã mất 5 giờ đồng hồ để chữa lành cho anh ấy. Anh ấy đã bị bùa ngủ suốt thời gian qua, nhưng sẽ sớm tỉnh lại thôi.

"Chúng ta có thể gặp anh ấy không?" Ron hỏi.

"Nếu ngài Potter muốn gặp cậu, tôi sẽ cho phép."

"Tôi yêu cầu được ở đó khi anh ấy thức dậy." Sirius đứng lên nói. "Anh ấy là con đỡ đầu của tôi."

"Bạn thực sự là một người da đen dày đặc. Vì bạn đã phá vỡ mối quan hệ cha mẹ đỡ đầu, Harry có thể bị buộc phải sống với một người đàn ông đã cưỡng hiếp anh ấy. Bạn sẽ được giao quyền giám hộ Amos 'và bây giờ không có ai cản đường anh ta. Anh không còn là cha đỡ đầu của anh ấy nữa, và trừ khi anh ấy muốn gặp anh, anh sẽ không bước chân vào căn phòng đó. Và điều đó áp dụng cho những người còn lại." Severus lao ra khỏi phòng với chiếc áo choàng tung bay sau lưng.

-a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a- -a

Bill đi theo Severus và Fred ra khỏi phòng. "Tôi có thể có một ý tưởng về cách giúp Harry."

"Bạn có thề sẽ giữ bất cứ điều gì bạn thấy và nghe về căn phòng đó cho riêng mình không?" Severus thực sự không muốn để người khác vào nhưng Bill làm việc cho Gringotts, và anh ấy hy vọng họ có thể giúp đỡ.

"Vâng, tôi sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì. Tôi đứng về phía Harry."

Bill đã bị sốc khi nhìn thấy anh trai George của mình cho một đứa trẻ đang bú một cách vui vẻ. Anh không nghĩ rằng mình đã từng nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ như vậy mà không ở trong bệnh viện. Đứa bé mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt có đính những ngôi sao bạc, đội mũ cùng màu và đeo găng tay. George đắp một chiếc chăn bông màu hồng trên vai, và trên khuôn mặt là một vẻ ngưỡng mộ thuần khiết.

"Bạn có nghĩ Harry sẽ để tôi giữ cô ấy không?" George hỏi, không rời mắt khỏi người đẹp bé nhỏ.

"Đó là con của Harry? Harry có con? Khi nào? Như thế nào?" Bây giờ Bill có thể hiểu tại sao cần phải giữ bí mật như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro