chap 69, 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đến được phòng 208, tôi thấy cánh cửa bật mở. Hai người bước ra cùng lần lượt, và chẳng khó khăn cho tôi để nhận ra Thanh Phong và Thanh Thanh – cô nàng mà tôi gặp hồi sinh nhật cậu ấy, người mà tôi vẫn chẳng biết có quan hệ như thế nào với Phong.

Là người đi ra trước, Phong quay lưng lại nên không thấy tôi. Chẳng biết may hay rủi nũa.

Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn tò mò của tôi, Thanh Thanh mỉm cười rồi vòng một tay quanh tay phong, như thể đánh dấu sự “sở hữu”.

Phút chốc tôi đã có ý định chạy đến và giằng cậu ấy khỏi tay cô nàng. Nhưng như thế thì được ích gì. Tôi đâu có tư cách…

Vậy hóa ra, không có tôi thì Phong cũng có người khác. Cậu ấy không bao giờ cô đơn. Có biết bao cô nàng tốt hơn tôi ở bên cậu ấy.

Chỉ có tôi là kẻ đáng thương thôi sao?

Chap 69

Cậu ấy đã có người mới.

Tôi lắc đầu, cố xua ý nghĩ đó đi nhưng đó dường như là việc quá sức. Khóe mắt nặng dần, tôi có thể cảm nhận rõ ràng những giọt nước đang chực trào.

Khỉ thật, mình sẽ khóc mất tôi.

Cánh cửa phòng chỉ cách tay chưa đầy hai mét, nhưng tôi không thể nào giơ tay lên nắm lấy con nắm bằng inox màu xám bạc. Tôi không muốn Danh – sau khi thấy mình thề thốt này nọ lại bật khóc vì Phong.

Trong nỗ lực hết sức để trông mình “hoàn toàn bình thường”, tôi để ý thấy có tiếng bước chân tiến lại gần phía mình. Lúc đôi giày đen nằm trong tầm mắt đang ngày càng rút ngắn khoảng cách, tôi ngẩng lên, và nhận ra Thanh Thanh đang nhìn mình với vẻ chăm chú.

Thật may là tôi đã không khóc.

- Chị có muốn uống nước không? – cô bé chìa lon coca ra nhưng tôi lắc đầu từ chối.

- Ừm… - Thanh Thanh có vẻ hơi thất vọng trước lời từ chối của tôi, nhưng việc đó hầu như chẳng ảnh hưởng mấy đến cô ta – em biết chị là bạn “rất thân” của anh Phong, thế nên em không muốn làm ngơ để anh ấy hành động một cách vô tình như thế được.

Tôi chưa kịp phản ứng thì Thanh Thanh đã nắm lấy tay phải tôi bằng cả hai tay của mình – bàn tay trắng ngần và mềm mại, bàn tay luôn được chăm sóc kĩ, bàn tay không phải làm việc nặng nhọc đến chai sần…

- Thứ tư sắp tới – cô bé nhìn vào mắt tôi, gần như là nài nỉ - máy bay sẽ cất cánh lúc 8h. Em hi vọng chị sẽ đến tiễn.

Không phải tôi không muốn, mà là không thể hất tay Thanh Thanh ra khỏi tay mình. Cảm thấy ghê sợ và đáng ghét trước kẻ đối diện, nhưng tôi shock đến nỗi bất động hoàn toàn. Dúi lon nước vào tay tôi, Thanh Thanh mỉm cười trước khi bỏ đi.

Tôi cầm lon nước trong vô thức, nhìn trân trân theo gót giày bóng lộn cho đến khi nó khuất sau hành lang.

- Bốp!

Lon nước văng ra ngoài qua khung cửa sổ, mạnh đến nỗi vỏ bung ra, nước bắn tung tóe trên sân.

Người lao công gần đó chạy lại cửa sổ, ngó vào trong với mong muốn sẽ bắt được kẻ gây ra chuyện này nhưng hành lang vắng lặng như chưa hề có ai trước đó.

**** ******

“Bình tĩnh, không là hỏng bét”

Tự nói với mình như vậy, nhưng cảm giác ruột gan lộn tùng phèo đã báo cho ông biết rằng đó là việc không thể.

- Cứ ngờ ngợ, hóa ra là anh thật. Lâu lắm rồi không gặp.

Người phụ nữ chìa tay ra bắt lịch sự theo đúng phong cách Tây hóa. Thế nhưng nụ cười của bà vẫn giản dị đúng chất.

- Lâu rồi… - bác sĩ Phước cảm thấy giày và mặt đất dưới chân đang bị nung chảy.

- Chà, tốt quá rồi – vị khách ngồi xuống ghế - anh là bác sĩ riêng của Danh thì em không lo lắng gì nữa.

Ông cảm thấy run run khi cặp kính mát được tháo ra. Nhớ sao đôi mắt kia.

- Anh có thể nói rõ chuyện gì xảy ra với con trai em không?

Không thể như thế được!

Tôi đứng dậy, vuốt những giọt nước mắt còn chưa kịp chảy.

Kẻ như tôi không thể chỉ mới tí đã khóc. Nếu không tự giải quyết, tôi sẽ nhờ sự giúp đỡ. Nhất đinh không thể chùn bước như thế này.

Cố lên nào Hoài Thư. Đi giải khuây, hoặc tìm ai đó chia sẻ cũng được.

Có vẻ đây là một quyết định sai lầm.

- Rầm!

Cả Hoài Thư và Quỳnh Chi đều giật mình ngước lên. Trông Phục Hy như thể cậu bé con vừa phát hiện ra ông già Noel không có thật.

- Anh ta còn có suy nghĩ không vậy? Cho dù là nhường chị cho Danh, thì cũng phải ở lại để bảo vệ chị chứ? Kẻ thù của Danh cũng một phần là của anh ta mà.

Ngay khi Phục Hy nói câu này, đôi mắt Quỳnh Chi dịu xuống rồi chuyển đi hướng khác. Sự giật mình quá rõ ràng khiến cô phải tìm cách che giấu.

Phải rồi… Hoài Thư đang bị đặt vào vòng nguy hiểm. Và người gây ra chuyện đó là ai nếu không phải cô.

Cảm thấy mình không thể chịu đựng cảm giác tội lỗi trong bầu không khí ngột ngạt này, Quỳnh Chi làm vẻ mặt mệt mỏi.

- Hai người cứ nói chuyện nhé. Em về trước.

………

- Đó không phải là việc quan trọng… - tôi với tay lấy cốc nước nhưng chưa kịp uống đã bị Phục Hy ngăn lại.

- Chị đừng xem nhẹ. Em đã từng gặp những đứa này rồi. Bọn nó không phải thuộc loại con nhà đàng hoàng trở nên hư hỏng, mà là những đứa có bản tính xấu đã ăn sâu vào máu. Với tụi nó, trả thù và gây chuyện là một thú vui.

Thấy tôi chớp mắt nhìn, Phục Hy lại càng có cớ để nói cho cô nàng mù tịt này hiểu.

- Chuyện cách đây hơn một năm chị cũng biết rồi đấy. Người yêu Danh đã ra đi, ai cũng cảm thấy day dứt – trừ những đứa gây ra nguyên nhân sâu xa.

Giờ tôi chẳng lên tiếng cũng không bày tỏ thái độ phản kháng. Ân oán ngày xưa, tôi chỉ là người được nghe kể lại thôi. Nhưng khi nghe nhắc lại, trong đầu tôi lại cố tưởng tượng ra hình ảnh người bạn gái trước kia của Danh. Cô gái hiền lành, trong sáng với bó hoa trắng thuần khiết như chính tâm hồn của người đang cầm… Nếu chuyện đáng tiếc ấy không xảy ra, có lẽ tôi đối với Danh chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.

Càng nghĩ, tôi càng thấy Phục Hy nói đúng phần nào. Tuy vậy, giờ tôi vẫn khá an toàn. Ít ra bọn chúng không biết tôi là ai – ngay cả Danh cũng không thể thừa nhận tôi là bạn gái anh ấy. Và hơn nữa, tôi tự tin mình là con nhỏ có chút võ vẽ.

Nhóc Hy tròn mắt nhìn tôi.

- Chị nghĩ gì mà tự nhiên vạch áo, gồng tay thế?

Không thể thừa nhận mình đang xem cơ bắp, tôi cười trừ.

- Không… Hì..

- Từ ngày không có Thanh Phong ở bên, chị thay đổi nhiều lắm. Em chẳng thích thế chút nào – thằng nhóc kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi – Nếu chị ngại, em sẽ đi gặp anh ta nói chuyện.

Hai đứa tôi nhìn nhau.

Thật tâm, tôi muốn Phục Hy làm điều đó. Vì không thể tự mình nói ra, nên tôi luôn mong có người thay tôi “níu” cậu ấy lại.

Nhưng liệu hành động đó có quá mâu thuẫn, khi tôi là người đã rời tay cậu ấy trước? Con người tôi quá ích kỉ: rời Phong để đến bên Danh, nhưng lại giận dữ khi thấy cậu ấy bỏ đi.

Lí trí và cảm xúc, tôi phải bỏ một để nắm lấy cái còn lại.

Và nếu nhờ người khác, tôi không thể nào rạch ròi với bản thân để đi đến quyết định đúng đắn.

Tôi nắm tay Phục Hy khi thấy cậu nhóc sốt ruột hết chịu nổi.

- Đừng – tôi nhìn nó – chị sẽ tự làm điều đó.

*** ***** ***

Một đêm thức trắng. Khác với mọi lần, tôi không cố thức để làm nốt bài tập hay dọn dẹp nhà cửa. Lần đầu tiên trong đời, kẻ luôn ăn no ngủ kĩ như tôi biết thế nào là không ngủ được.

Vì đầu óc tôi không hề muốn nghỉ ngơi. Trái tim tôi nhớ cậu ấy, và nó bắt tâm trí phải lục tung từng ngăn kí ức xưa cũ, tìm lại chút cảm giác xưa.

Vì cứ mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh cậu ấy lại rõ ràng như chưa hề bị phai, dù tôi đã nỗ lực xóa đi.

Vì trước mắt tôi không phải là màn đen như đáng lẽ ra phải thế, mà là ánh vàng của nắng hè năm nào. Và cứ thế: con đường mùa hè, hai con người đang chuyển động, cuộc chạm mặt trong tình huống dở khóc dở cười… lần lượt hiện ra, như một trang album đầy màu sắc bị gió lật giở từ đầu trang đến cuối trang.

Tôi mở tung cửa sổ, để cái lạnh của vạn vật khi tắt nắng thấm vào da. Đôi mắt căng ra trong màn đêm đen đặc, cố tìm một thứ gì đó níu kéo. Nhưng đêm nay trời không trăng, chẳng khác gì khi nhắm mắt lại.

Và tôi lại nhắm mắt, để cho những giọt nước mắt ướt má, rơi xuống lòng bàn tay đang đan lại vào nhau.

Rối ren của cảm xúc, hoang mang vì mất hướng và lo lắng vì sợ mất đi điều quý giá nhất của cuộc đời khiến lòng quặn lại. Tôi ngồi thụp xuống.

“Xin lỗi…

Đáng lẽ em không nên hứa khi biết chắc mình chẳng thể nào đem đến hạnh phúc cho anh”

*** ***** **

- Nhìn này…

Loáng thoáng thấy bàn tay của Danh, tôi thôi diễn lại những cảnh xưa cũ trong đầu để chú ý đến mọi thứ xung quanh. Chẳng biết chúng tôi nói chuyện đến đoạn nào rồi.

- Em suy nghĩ gì mà thả hồn ngoài cửa sổ vậy? – Anh mỉm cười rồi chìa cho tôi cái hộp màu xanh rêu vuông vức – tặng em đấy.

Tôi đón lấy cái hộp, không quên cười lấy lệ. Con gái được tặng quà thì phải vui mà.

Chỉ mới chạm vào lớp nhung êm mượt bên ngoài, tôi đã biết đây là đồ mắc tiền. Thế nhưng khi nhìn thấy những cánh cúc bằng bạc chạm khắc tinh xảo giấu trong lớp lụa đỏ, tôi vẫn không khỏi bất ngờ. Nó quá đẹp, gần như là hoàn hảo.

- Cái gì đây?

- Hoa cài áo. Anh tự tay chọn cho em đấy.

Tôi nhìn Danh, và nhận ra vẻ hạnh phúc trong mắt anh. Tại sao anh lại tặng quà cho tôi, trong khi hôm nay chẳng phải là ngày gì đặc biệt.

Thật trớ trêu khi Danh lại tặng quà ngay lúc này. Nhưng có lẽ vì thế mà tôi không cảm thấy áy náy. Ngược lại, trong lòng lại có cảm giác thôi thúc.

Đã đến lúc kết thúc rồi.

- Anh có biết truyền thuyết hoa cúc trắng không?

Danh khẽ gật đầu.

- Biểu tượng cao quý của cuộc sống – giọng anh trầm ấm và bình thản, như thể anh biết trước tôi sẽ hỏi nên đã chuẩn bị sẵn.

- Nhìn bông hoa này, em chợt nghĩ, liệu một cuộc sống giả dối với chính bản thân liệu có phải cao quý?

Tôi khẽ cười, không phải với anh. Dường như đó là khoảnh khắc vui vẻ của chính tôi khi được nói ra lòng mình.

- Em muốn sống trong sự cao quý, với những cảm xúc chân thật.

Danh né ánh mắt của tôi, dù anh chẳng biểu hiện cảm xúc gì.

- Em thấy có lỗi khi phải lừa dối anh, lừa dối Phong. Em…

- Em muốn đến với cậu ấy.

Anh ấy kết thúc câu nói của tôi, không sai một chữ so với những gì tôi đã dự kiến trong đầu. Ngay lúc ấy, tôi nghĩ vẻ giận dữ sắp hiện ra trên khuô mặt Danh. Nhưng những gì tôi thật sự nhìn thấy lại là một nụ cười. Phải chăng anh đang chuẩn bị trừng phạt tôi?

- Cuối cùng thì anh cũng không thể chịu được khi nghe em nói câu đó, nên đã cướp lời mất rồi… Thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng, anh đã cá cược ván cờ mà biết chắc mình sẽ thua.

- Em..

Tôi định mở lời, nhưng lại chẳng biết nói gì. Tôi đã chuẩn bị cả ngàn tình huống cho chuyện này, ai ngờ sự thật lại xảy ra theo hướng thứ 1001.

Danh bất ngờ nắm tay làm tôi suýt nữa thì rụt lại. Nhưng khi nhìn vào mắt anh, tôi lại chẳng thể. Chỉ một giây ngắn ngủi tôi cảm nhận được sự siết chặt quanh bàn tay, rồi bàn tay Danh lại bắt đầu nới lỏng.

- Anh sẽ thả tay em ra trước. Như thế đỡ đau lòng hơn nhiều.

Lúc tôi lấy lại được nhận thức, Danh đã nắm chặt tay lại như thể nếu thả lỏng, anh sẽ không điều khiển được bản thân mình nữa.

- Em xin lỗi.

- Vậy hãy nhận lỗi của mình nhé.

Danh không hề cười khi đeo hoa cài áo cho tôi. Thậm chí tôi không cảm nhận được hơi thở của anh.

- Nó sẽ khiến em nhớ đến anh.

- Không cần nó, em sẽ vẫn nhớ đến anh. Anh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của em rồi – tôi trả lời thành thật.

Danh nhìn tôi thật lâu. Anh định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Anh biết ngày này trước sau gì cũng sẽ đến, chỉ không ngờ là chúng ta lại chịu đựng được lâu đến vậy. Sự giả dối.

Em đã nói thật lòng mình, nhưng anh không thế nói ra. Dù có quá đáng, nhưng anh chưa muốn em biết rằng anh đã lừa dối, chỉ để giữ em ở bên.

Vì điều đó chẳng còn tác dụng nữa rồi.

- Có lẽ em nên đi để anh nghỉ ngơi – tôi đứng dậy. Danh bất chợt nắm lấy tay tôi. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại.

- Một chút thôi. Anh xin em đấy.

Bàn tay tôi nằm trọn trong bàn tay ấm áp của anh thật nhỏ bé. Dường như có một luồng điện nóng nhưng mỏng manh từ anh truyền sang tôi.

Dù rất muốn đáp lại, nhưng tôi gấp đến nỗi chỉ muốn rút tay ra và chạy thật nhanh.

- Xem như đây là lần cuối anh cầu xin em nhé…

Từng hạt nắng rơi nhẹ bên thềm. Cơn gió mùa đông lưỡng lự nơi cửa sổ ngắm nhìn đôi trai gái chấm dứt mối tình đơn phương.

“Anh lại thất tình lần nữa sao?”

Nhanh như lúc bày tay ấy nắm lấy tay tôi, Danh thả tôi ra, mỉm cười. Tôi cố tìm kiếm sự thất vọng trong đôi mắt ấy, nhưng có vẻ anh rất giỏi che giấu.

- Em nhất định phải hạnh phúc.

- Anh cũng thế - tôi cười đáp lại.

- Tất nhiên là thế rồi. Anh sẽ sống thật tốt để em phải thấy tiếc nuối mỗi khi gặp.

- Xin lỗi bác trai giùm em nhé.

- Ông ấy phải xin lỗi em mới phải.

Bằng đôi mắt trìu mến, anh khẽ đưa mắt về phía cửa thay cho lời tiễn.

- Đi đi, trước khi anh giận em thêm…

Tôi ra khỏi phòng, cảm thấy bước chân của mình nhẹ hẫng.

- Xin lỗi bác – tôi vội vàng né sang bên khi nhận ra mình đang chắn đường người phụ nữ đứng bên cạnh. Mải suy nghĩ, tôi cũng để ý liệu bác ấy đứng ngoài nãy giờ có nghe thấy tôi và Danh đã nói gì.

Cơn gió mát ùa vào làm tấm rèm cửa bị tung lên, cuộn một vòng rồi hạ xuống. Gió lùa vào mái tóc hoa râm của người phụ nữ đang kéo cánh cửa rồi luồn ào trong phòng trước khi cánh cửa khép hoàn toàn.

Một cái chau mày, rồi nét mặt Danh lại giãn ra.

- Con có thấy con gió vừa rồi lạ không?

Danh ngước cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi không khí sực mùi nắng và trời tĩnh lặng không gợn chút gió.

- Thân thương lắm – anh trả lời.

Rồi anh quay sang người phụ nữ lúc này đang đặt túi đồ lên bàn.

- Từ khi nào rồi má không gửi áo full về cho con nữa? Cái áo lần trước chật đến nỗi con đành phải cất vào tủ thay vì mặc nó hằng tháng.

- Con có giận ta không?

Bà cúi xuống vuốt tóc Danh, thì thầm vào tai anh.

- Má còn hỏi câu đó được sao?

- Má xin lỗi.

Nước mắt lăn dài trên gò má người phụ nữ đứng tuổi. Phải, lâu lắm rồi. Bà đã chờ lâu lắm rồi để có được phút giây này, được ôm đứa con trai yêu quý trong vòng tay.

- Lần này má đưa con đi cùng được không?

*** *****

- Con nhỏ vừa đi ra đó chị.

“Chị hai” đập tay thằng này một phát làm nó vội vàng rụt lại, không dám chỉ chỏ nữa.

- Giơ tay chắn tầm mắt thì làm sao tao thấy – thôi trừng mắt, đứa con gái lại chăm chú hướng về phía cửa bệnh viện.

- Mày khùng hả? Đó là Anh Thư mà.

- Thì con nhỏ bạn gái thằng Phục Hy chẳng nói đó là chị em sinh đôi với Tỉ Tỉ đó sao?

- Làm sao tao phân biệt được hai đứa?

- Thì bắt cả hai.

Một thằng đứng sau lên tiếng, tức thì bị những đứa còn lại đập mặt phản đối.

- Mày điên à, để Thanh Phong trả thù cho chết. Tao không điên…

Đứa con gái giơ một tay lên, dẹp đám lao xao chuẩn bị gây lộn nhau đến nơi.

- Theo dõi nó cho tao trước đã, ít nhất phải chờ đến khi cả hai cùng xuất hiện mới biết được đứa nào vào đứa nào.

Nói rồi nó chỉ tay vào đứa đệ tử ruột.

- Mày đi theo nó thử xem, có gì báo lại sau.

******

Nắng chảy lai láng trên tán lá, nhỏ xuống những cánh hoa, rắc nhẹ lên cỏ một màu dịu nhẹ. Công viên râm mát, đối lập hẳn với cái oi bức, ồn ào của làn đường phía xa xa.

- 7h tối ở nhà hàng nằm trên đường…

Tôi thích ngắm nắng, và thường gán hình ảnh đẹp đẽ ấy cho một cậu con trai – người mà nhất định tôi muốn là bạn trai của mình. Chỉ nhất định muốn thôi, chứ không chắc chắn tôi có đủ tư khả năng để là bạn gái của người ấy.

- Chị sẽ sửa soạn cho mẹ, thế nên em tự đến nhé. Cứ dùng mấy cái thẻ tín dụng lần trước…

Tìm kiếm trong mơ mộng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy ánh nắng của đời mình. Vậy mà, tôi lại để nó rơi tuột khỏi tay dễ dàng như dải lụa vàng trong gió.

- Em nhớ đường để đến nơi chưa?

- À… - tôi áp sát tai vào điện thoại – không biết đường có thể hỏi mà. Em có thể…

“Có thể hỏi Phong, hoặc nhờ cậu ấy chở đến”

Tôi tự lắc đầu với chính mình.

- Em có thể tự tìm được đường mà, chị đừng lo.

- Ừ. Thế nhé, chị còn phải làm vài thứ lặt vặt nữa. Nhớ đừng đến trễ, hôm đấy là ngày cực kì quan trọng đấy.

Ngừng một lát rồi Anh Thư phì cười trong điện thoại. Chị đang vui. Phải, rất vui là đằng khác. Chị đã tìm được mảnh ghép cuối cùng để hoàn thiện một cuộc sống bình thường như bao người.

Còn tôi, vẫn đang kiếm tìm mảnh lớn nhất của trái tim.

Anh Thư đã cúp máy. Phía bên kia đường dây chỉ còn những tiếng tút dài nghe não nề.

Tôi thôi đoán xem Phong giờ này đang làm gì và gạt bỏ ý nghĩ chạy đến gặp cậu ấy để về nhà. Ngày mai có nhiều việc phải làm.

Đã lâu không đi bộ về nhà, lại chỉ có một mình nên tôi cảm thấy con đường thênh thang hơn hẳn. Vừa đi vừa tung tăng ngắm cái này, ngó cái kia, tiện chân tôi đá bay viên sỏi bự “lạc” giữa đường. Ai đi qua không cẩn thận có ngày ngã vì nó.

Viên sỏi nảy lên, quăng vài vòng.

Cộc.. cộc.. Phịch.

Tôi giật mình quay lại. Chẳng lẽ tai bị lãng? Rõ ràng có tiếng cái gì đó rơi.

Đang đoán già đoán non, tôi phát hiện ra cái đuôi trắng đang ngoe nguẩy lấp ló sau bức tường gạch. Con mèo bạch bước ra. Thấy tôi, nó kêu la thảm thiết như bị bỏ đói lâu ngày.

- Hóa ra là mày… làm tao cứ tưởng.

*** **** **

Thằng nhóc hú hồn vì suýt nữa bị phát hiện. Đang yên đang lành, tự nhiên con mèo nhảy xồ ra, bám vào ngực rồi ra sức cào cấu làm nó giật mình ngã từ trên tường xuống. Khỉ thật, đáng lẽ không nên mặc cái áo có hình xương cá này.

Lồm cồm bò dậy, nó khẽ khàng tìm cách leo qua tường. May là chưa bị mất dấu.

- Chùm Ruột!

Tôi vui mừng khi thấy cô nhóc ôm búp bê đứng trước của nhà.

- Chị có kẹo cho em này.

Lần mò mãi, cuối cùng tôi cũng lôi được viên kẹo duy nhất, chẳng biết nằm trong túi từ khi nào. Chùm Ruột xé toạc lớp vỏ bên ngoài, thả tọt viên kẹo vào miệng.

- Vị chanh – con bé reo lên, cười híp mắt.

- Ừ ừ… - tôi nắm lấy vai nó – chị nhờ em một việc nhé.

Thằng nhóc nhìn qua hàng rào chằng chịt dây leo. Nó chưa thấy ngôi nhà nào tồi tàn thế này. Anh Thư Tỉ Tỉ mà thèm ở đây sao? Chẳng cần phải chờ cả hai cùng xuất hiện, nó chắc chắn đây là…

Nhưng chẳng lẽ em gái của Anh Thư lại sống ở đây?

Chờ cho cửa trước khép kín nó mới dám mò ra cổng – nơi duy nhất không bị thứ dây leo xanh xè lẹt này đeo bám.

Có nên vào trong, hay chỉ đứng đây ngó?

Một cách chậm chạp và cẩn thân, nó ló đầu ra khỏi hàng rào rậm rịt.

- Bốp!

Chưa kịp nhìn thì nó đã bị một cú trời giáng hoa cả mắt. Xung quanh tối đen, chỉ có tiếng con gái loáng thoáng.

- Ấy chết. Xin lỗi. Anh có làm sao không?

Cả tôi và Chùm Ruột đều che miệng nín cười. Nhân lúc kẻ rình mò còn đang bất tỉnh nhân sự, tôi khẽ liếc dao qua hòn đá mài.

- Hôm nay em thích ăn món gì?

Tức thì tên con trai vừa bị tôi phang cho một cú bằng cánh cổng sắt vội vàng nhổm dậy. Mở cổng đúng lúc có người chìa mặt ra thì đâu phải là tội nhỉ.

- Ah, anh tỉnh rồi à? Có sao không? Lúc nãy…

Tôi chưa kịp nói xong, hắn đã lấm lét đứng dậy, liếc qua con dao rồi lắp bắp “ Không, không có gì” rồi chạy biến, trước khi tôi kịp diễn trò thêm.

- Xì! Tưởng gì, hóa ra chỉ là ăn trộm vặt.

Tôi thì không nghĩ thế. Chẳng biết lúc nào, nhưng có lẽ tên này đã theo dõi tôi suốt đoạn đường về. Kẻ tạo ra tiếng “phịch” lúc nãy chắc chắn là hắn, chứ cón mèo nào nặng đến như thế được. May mà lúc nãy tôi đã nhờ Chùm Ruột quan sát kĩ phía sau mới phát hiện ra hắn đang nấp.

Không thể xem thường sự lo lắng của Phục Hy được nữa rồi. Có điều, tại sao bọn chúng lại nghĩ tôi là bạn gái của Danh?

*** ***** *****

Nhàn dựa vào cửa, nghiêng đầu nhìn Danh đang tỉ mẩn gấp từng cái áo sơ mi – hầu hết đều sáng màu. Cái bóng của anh kéo dài trên nền nhà, phản chiếu bởi ánh đèn vàng phía bên ngoài trông thật buồn bã.

Khi nghe Danh sẽ xuất viện ngày hôm nay, cô đã đoán được lờ mờ chuyện gì xảy ra.

Cô tự hỏi liệu anh có thật sự buồn, hay đang khoác lên mình chiếc vỏ lạnh lùng khi một cô gái nữa lại rời bỏ anh?

- Cậu đã nói với cô ấy rồi à?

Vẫn không quay lại, Danh khẽ lắc đầu.

- Mình quá ích kỉ để có thể làm một điều cao thượng – anh ngừng lại, nhìn đăm đăm cái cổ áo nhăn nhúm vuốt mãi mà không thẳng – liệu mình làm thế có đúng?

Danh nhìn cô bằng ánh mắt chờ đợi một lời phán xét.

- Dù có đúng hay không, cậu cũng đã làm điều mình nên làm rồi.

Thả túi xách trên bàn, cô cũng lăng xăng giúp cậu thu dọn đồ đạc. Vở kịch đã kết thúc, giờ chỉ còn những diễn viên thu dọn những gì còn sót lại của một vở diễn đầy lắt léo. Có thể là đạo cụ, cảnh đã dựng, cũng có thể nam chính đang cố thu hồi tất cả dư âm của cảm xúc.

- Dù có đúng hay không, cậu cũng đã làm điều mình nên làm rồi.

Cô kiềm chế để không siết tay cậu ấy trong khoảnh khắc chạm vào nhau khi cả hai cùng đặt đồ vào túi.

- Ừ… Nhưng đau lắm.

Anh quay sang nhìn cô.

- Mình cần một lối thoát.

Chap 70

Danh ném túi đồ sang một bên để tháo giày. Jun lăng xăng giúp anh mang nốt những thứ lặt vặt còn lại ở trong xe.

- Anh mang cái gì về thế này? – con bé trỏ vào thùng giấy chứa đầy hoa khô – định kỉ niệm quãng thời gian nằm viện của mình đấy à?

Trước vẻ châm biếm của nhỏ em, Danh chỉ trầm ngâm:

- Cũng có thể đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời anh.

Jun tròn mắt, miệng há hốc rồi lủi thủi xách đồ vào, không thèm tranh luận với người còn mơ hồ về trí óc. Hy vọng Danh không bị ông bác sĩ thần kinh kia làm cho biến đổi tâm lí rồi.

Quăng đại đồ vào trong tủ và sắp xếp vài thứ cho đỡ lộn xộn, Danh bước xuống nhà dưới. Vừa đi anh vừa xắn tay áo sơ mi lại cho gọn gàng. Khi đơm cái nút cuối cùng ở đuôi tay áo thì anh cũng vừa đặt chân vào nhà bếp. Và chỉ đứng ở đó, dựa lưng vào cửa.

Từ lúc anh nói là sẽ xuất viện vẫn chưa gặp lại ông Bàng. Ngay cả khi anh đã về đến nhà, ông ấy cũng chẳng thèm ra hỏi một câu. Giờ anh đã đứng trước mặt, ông Bàng vẫn chỉ điềm nhiên uống trà chiều, đọc dở tờ báo. Dĩa bánh xốp bên cạnh đã nhấm nháp hết một nửa.

Tự dưng Danh cảm thấy mình được quan tâm còn không bằng mấy cái bánh!

- Con về rồi – anh lên tiếng.

- Ừm – ông Bàng đáp mà vẫn không ngước lên.

Bực mình định bỏ đi nhưng cuối cùng sự kiên nhẫn vẫn giúp anh dựa lưng bên cửa một cách bình thản.

- Ba gặp má chưa?

- Ừm.

- Ba có biết chuyện má muốn con đi cùng?

Lần này thì ông Bàng mới chịu ngước lên. Dù đã cố tỏ ra tự nhiên, nhưng cách nhìn chằm chằm đối phương cho Danh biết rằng ông vẫn chưa hề nghe đến chuyện này. Đúng hơn là chưa gặp lại má.

Ông ấy lấy đâu ra cho đủ can đảm để làm điều đó chứ.

Anh cười buồn, định bỏ đi thì bị kéo lại. Jun đứng sau lưng từ lúc nào, tay nó nắm chặt đuôi áo sơ mi của anh.

- Má về rồi sao? – giọng nó run run như sắp vỡ òa.

Đáng lẽ anh không nên nói chuyện này ra quá sớm.

- Em muốn được gặp má!

Danh cúi xuống, vuốt nước mắt tèm lem trên mặt nhóc em. Đã lâu rồi anh mới thấy Jun giống một đứa con nít lúc nào cũng nhóc nhẽo và núp sau lưng cậu mỗi khi sợ hãi.

Mà chỉ mỗi khi có chuyện liên quan đến má nó mới như vậy. Xét cho cùng thì khi má bỏ đi, nó chỉ mới vào lớp 1. Năm tháng không có bàn tay chăm sóc của người mẹ đã khiến nó trở nên kiên cường đến mức bướng bỉnh. Là anh trai, Danh cũng phải tự rèn giũa mình thành người mạnh mẽ để bảo vệ nó.

Nếu gia đình anh cũng bình thường như bao người, có lẽ cái tên Danh Kíp sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.

- Nín nào!

Danh ra lệnh. Jun đã ngừng thút thít nhưng nước vẫn chảy nơi khóe mắt. Anh nắm hai vai con bé để tạo cho nó cảm giác yên tâm.

- Tất nhiên là anh sẽ dẫn em đi gặp má, nhưng phải chờ ba đi cùng.

- Để làm gì? – Nó ngước nhìn về phía ông Bàng đang nhìn hai đứa, vành môi hơi mím. Ông quay đi như thể không muốn phơi bày hế tâm trạng của mình qua khuôn mặt. Đôi mắt Jun bỗng sáng lên.

- Chẳng lẽ anh định..?

Danh không trả lời. Anh vuốt tóc em gái rồi khẽ đẩy nó ra ngoài.

- Để anh và ba nói chuyện một chút.

“Reng!”

Cứ thấy điện thoại rung là Quỳnh Chi lại giật mình – tâm lí chung của người gây ra tội, lúc nào cũng thấp thỏm lo âu.

Thấy số của Dì hiện trên màn hình, cô nhanh chóng tắt trước khi Phục Hy kịp để ý.

- Là ai gọi vậy?

- Có lẽ nhầm số nên đã ngắt rồi – cô cười trừ để lời nói dối được tự nhiên.

Phục Hy ngồi xuống bên cạnh, đưa cho cô nửa miếng táo đã được gọt sẵn.

- Má nói dạo này em ăn ít hẳn, lại hay suy nghĩ vẩn vơ. Có chuyện gì lo lắng à?

Nếu phủ nhận, chắc chắn Phục Hy sẽ nghi ngờ nên Quỳnh Chi nhanh chóng tìm một lí do vô thưởng vô phạt.

- Vì kì thi vừa rồi em làm bài không tốt nên hơi sợ.

- Dù sao cũng đã thi xong, có nghĩ thì cũng chẳng được ích gì. Chi bằng cứ vô tư sống. Cố gắng kì sau là được rồi.

Nhìn lưng Phục Hy khi đi vào trong bếp, lòng cô quặn lên một cảm giác áy náy khó tả. Cô biết anh ấy đối với Hoài Thư chẳng khác gì chị ruột, nhiều khi còn hay sốt sắng quan tâm quá mức khiến cô phải ghen tị. Tình cảm của họ quý hơn tình bạn, cô không thể xen vào.

Hoài Thư là đàn chị, lại hay giúp đỡ cô. Quen biết Hoài Thư chưa lâu, nhưng chị ấy luôn đối xử tốt với cô. Dù có lắm lúc cô hay dở trò này nọ, chị ấy đều bỏ qua. Vậy mà cô lại hại người ta, thật chẳng xứng để làm một người bạn. Nhưng cô không có đủ can đảm vì nghĩa mà hy sinh tình cảm của bản thân.

- Phục Hy này…

- Gì? – Hy nghiêng nghiêng mái đầu khi khâu nốt con gấu bông trong thùng hàng má nhận hôm nay. Anh khéo tay chẳng kém gì má.

- Anh.. nghĩ sao về con gái nói dối.

Quỳnh Chi không dám nhìn thẳng Phục Hy khi nói ra, nhưng lại chẳng thể tránh ánh mắt anh nhìn lại mình.

- Tất nhiên là rất ghét rồi – anh trả lời vu vơ, tiếp tục với công việc của mình.

- Nhưng nếu cô gái đó nói ra sự thật và biết sửa sai thì sao?

- Thì đó là điều đáng quý.

- Nhưng nếu cô ấy gây ra tội rất lớn?

Cạch.

Phục Hy quay lại, nhìn cây kéo vừa bị thả rơi trên sàn rồi chuyển ánh mắt đến Quỳnh Chi đang che mặt bằng cả hai tay. Những giọt nước mắt lăn theo kẽ tay.

- Em e là không thể được anh yêu quý nữa rồi.

- Con cứ đưa em đi gặp, việc gì phải hỏi ý kiến ba?

- Tất nhiên là cần phải hỏi rồi – Danh rót thêm trà vào cốc cho ông Bàng, việc của một đứa con ngoan mà anh chẳng bao giờ thèm làm, trừ phi có chuyện muốn xin xỏ - vì con muốn ba đi cùng.

Ông Bàng gập tờ báo làm đôi để xuống mặt bàn, ngước nhìn đứa con trai với vầng trán hơi nhíu lại. Không phải ông không hiểu Danh đang đề cập đến việc gì, chỉ là nó đến quá sớm.

- Con đã dũng cảm đối mặt với sự thật, giờ đến lượt ba rồi đấy.

- Thế con bảo ta phải làm gì?

- Xin lỗi má, và nói là ba muốn bà ấy quay lại.

- Con đang ra lệnh cho ta đấy à?

- Không – Danh nhìn về phía cánh cửa đóng kín, dù biết Jun có núp sau đó thì mình cũng chẳng thấy được – con chỉ muốn mình và em hưởng những thứ đáng được hưởng. Đây là năm cuối trung học của con rồi, con không muốn bỏ lỡ bất kì thứ gì trước khi mình rời khỏi ngôi nhà này.

Đặt ấm đất lên bếp điện, Danh rảo bước ra khỏi phòng. Anh không muốn tranh cãi, tốt nhất là để ông ấy tự suy ngẫm và quyết định.

- Con tưởng học hết trung học, đủ 18 tuổi thì không phải phụ thuộc vào ta nữa sao? Con nghĩ mình đa đủ lông đủ cánh rồi đấy à? – ông Bàng nói với theo trong sự bất lực khi người nghe không có ý định quay lại.

- Ba cứ việc thử nếu không chắc chắn về khả năng của con.

*** ****** ***

- Em đã làm gì?

Phục Hy nắm chặt bàn tay khiến cô không thể che đi gương mặt tèm lem nước.

- Hôm trước có mấy đứa đến tìm, hỏi em về bạn gái của Danh. Em không muốn nói, nhưng… - cô nhìn vào đáy mắt cậu, mong chờ sự tức giận – bọn chúng uy hiếp rằng sẽ báo cho ba biết em đang ở đây. Thế nên…

- Sao em nói với anh rằng đã xin phép ba ở đây?

- Em chỉ nói với dì. Nhưng để tránh ba nên từ lâu rồi cũng chẳng liên lạc với dì. Em sống nhờ vì chẳng biết đi đâu, viện trợ cũng không có…

Càng lúc cô nói càng nhỏ, trong đầu thắc mắc không hiểu Phục Hy đang giữ bình tĩnh hay không muốn làm to chuyện lúc khuya thế này.

- Vậy em đã nói gì với bọn chúng?

- Em nói Hoài Thư là bạn gái Danh…

Cô quay sang phía khác, sợ một cái nhìn dò xét.

- Còn gì nữa? – giọng Phục Hy vẫn bình thường, nhưng có vẻ cậu sắp hết kiên nhẫn rồi.

- Em nói đó là em sinh đôi của Anh Thư.

Hy thả tay ra. Quỳnh Chi tưởng cậu giận. Nhưng có vẻ Phục Hy không muốn làm to chuyện thêm.

- Chưa kết luận được gì. Có thể tụi nó biết, mà cũng có thể chưa. Anh Thư thì không ai dám đụng vì sợ Phong, còn Hoài Thư – cậu trấn an cô – chị ấy cũng biết võ vẽ đôi chút. Sáng mai anh sẽ qua lớp báo Hoài Thư, em đừng lo nữa.

- Em xin lỗi.

Quỳnh Chi cụp mắt, nghĩ đến điều tồi tệ nhất mà mình sẽ phải làm.

- Hãy để dành lời nói đó cho Hoài Thư. Nhưng chỉ là tình thế bắt buộc thôi, không ai trách em đâu.

Cô biết cô sẽ trách chính bản thân mình.

- Có lẽ em nên gặp ba và nói mọi chuyện. Em không muốn lừa dối nữa.

Cô ngước nhìn Phục Hy, thoáng sợ hãi khi nhận ra cậu hiểu điều cô nói có nghĩa là gì.

Cậu kéo cô vào lòng, vuốt nhẹ tóc.

- Ba em…, ông ấy khó tính lắm sao?

Những giọt mưa tí tách bên thềm.

*** ***** *****

Tại sao đêm nay lại mưa? Mưa khiến cho thời gian trôi qua lê thê mà người ta không thể làm gì được, trong khi tôi lại có rất nhiều dự định.

- Má không đi đâu.

Tôi rời cửa sổ, quay sang nhìn Anh Thư đang ra sức năn nỉ má.

- Sao lại không? Chỉ là một bữa ăn thôi mà.

Chà, chị khá là thực lòng khi nói câu ấy. Mấy đứa đàn em thấy Tỉ Tỉ nó phải xuống nước thế này chắc “cằm rớt xuống ngực” hết mất thôi.

- Thì chính vì chỉ là một bữa ăn, nên má mới thấy không cần đến nhà hàng này nọ cho rườm rà – nói rồi má quay sang nhìn tôi – cứ đến chỗ Hoài Thư, má sẽ trổ tài nấu nướng cho con xem.

Tức thì, tôi bật dậy như cái lò xo trong hộp ma đồ chơi.

- Cái gì? Đến nhà con á???

- Không được sao?

Có đánh chết, tôi cũng không dám thú nhận ngôi nhà xập xệ và bừa bộn như cái ổ của mình. Vả lại từ ngày ở cạnh ba, tôi đã quen cái thói ăn sung mặc xướng đến nỗi không thèm dọn dẹp lấy một lần. Thành thử…

- Tất nhiên là được rồi, nhưng con thấy đề nghỉ của chị hai cũng hay.

- Cả con nữa – má nghiêm giọng – đừng học thói xa hoa nhé. Nhìn cái cách ăn mặc của con dạo này biến đổi đến cỡ nào rồi.

Má chỉ tay xuống đôi giày cao gót màu xanh của Anh Thư mà tôi đã bẻ gọn cho thành đế bệt. Anh Thư nhìn theo, khuôn mặt lập tức biến sắc.

- Hề hề.

Chết tôi rồi. Dù là chị em thì cũng không thể bỏ qua cho nhau mãi được. Huống hồ, đôi giày này chẳng hề rẻ.

Bằng một động tác nhanh nhẹn, tôi vươn người lấy cặp mà vẫn không thay đổi “nụ cười ngàn hoa”, để rồi khi hai người chưa kịp phản ứng gì thêm, tôi đã nhanh chóng chuồn ra cửa.

- Con về trước đây, mai có tiết kiểm tra Toán. Hai người ở lại nhé.

- Nhưng trời đang mưa – giọng má lo lắng.

- Việc ở đây còn chưa xong – Anh Thư hét lên bằng giọng giận dữ, hòng để tôi thấy sợ mà quay lại. Nhưng tôi mặc kệ đấy. Cái ý tưởng họp mặt gia đình này là do chị bày ra chứ có phải tôi đâu. Mà Anh Thư cũng phải nghĩ đến suy nghĩ của tôi chứ. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần để gặp ba trong con người thật của chính mình.

Tôi đã ảo não, mưa càng khiến cho mọi thứ thêm thiếu sức sống (ít ra là tôi). Nhìn những dòng mưa không ngớt dội xuống, tôi chỉ ước gì thời gian vận hành như cái đồng hồ cát thần kì, để khi ta đặt nó nằm ngang, thời gian sẽ đông cứng lại.

- Có muốn đi ké ra ngoài cổng không nào?

Một chiếc ô xám bật tung ra ngoài màn mưa, hất những giọt nước bung ra xa. Vị bác sĩ già bước xuống rồi mỉm cười hiền lành, mời tôi đứng vào chố trống còn lại.

- Thế thì tốt quá ạ - tôi mỉm cười.

Cái ô to, bác sĩ Phước lại cao ráo nên dù có mưa to đến mấy cũng không làm bị ướt. Đã thế tôi lại còn có thế vừa đi, vừa hất chân cho nước vào trong. Cảm giác mát lạnh xuyên suốt người.

- Chắc cháu cũng biết Danh đã xuất viện sáng nay rồi chứ nhỉ.

Khựng lại một giây khi nghe thấy tên anh, thêm một giây nữa để tiêu hóa cái tin lạ lùng: anh đã xuất viện.

- Bác sĩ đang đùa cháu phải không?

Ông ấy nhún vai.

- Ta được lợi gì khi làm điều đó sao?

- Chẳng phải…

Đừng nói là vì tôi không còn ở bên nữa, nên anh cũng chẳng muốn chữa bệnh. Như thế thì tôi là kẻ tội đồ gây hại cho anh từ đầu đến cuối sao? Với cái chân đó thì làm sao anh có thể bắt đầu một cuộc sống bình thường như trước kia.

Tôi ngước nhìn bác sĩ Phước, muốn thắc mắc đủ điều nhưng chẳng nói ra được. Tại vì nhiều điều rối ren, hay vị nụ cười điềm tĩnh đến đáng ghét của người đối diện?

- Nó vẫn chưa nói với cháu là đã hoàn toàn đi lại bình thường rồi phải không?

- Dạ?

- Cái thằng này, thật là đáng đánh.

Ông ấy cười rất vui vẻ. Còn tôi thì đứng khựng lại. Thế nên chỉ mấy giây sau đã bị mưa phun xối xả vào mặt.

- Này, cháu không muốn bị cảm lạnh đấy chứ

Chap 71

Rút cuộc muốn về, mà lại thành vào nhà ăn bệnh viện. Bác sĩ Phước đẩy hũ sữa chua đến trước mặt nhưng tôi – vốn là một kẻ “cuồng” món này – chẳng còn tâm trạng để mà ăn nữa.

- Ta biết là cháu vừa tức vừa giận vừa hận vừa…

Tôi ngước đôi mắt không cảm xúc lên. Chảng hiểu ông ấy lấy đâu ra lắm cảm xúc để mà miêu tả đến như thế.

- Nhưng dù có là gì đi nữa, cháu cũng nên thông cảm cho nó. Cũng chỉ vì tình cảm dành cho cháu quá lớn, nên nó muốn giữ cháu ở bên mình thôi.

- Bằng cách đó sao? – tôi khônh kìm được, lên tiếng – bằng lời nói dối khiến cháu mất ăn mất ngủ với tâm trạng ân hận, day dứt, chỉ để cháu lúc nào cũng kè kè bên anh ấy, trở nên hiền lành dễ bảo còn hơn con ngốc. Lúc nào cũng chỉ nghĩ cho anh ấy.Hơi tí là lo lắng.

- Ừ, con người vốn ích kỉ như vậy mà.

Nghe nói vậy, tôi cũng chột dạ. Nếu là tôi, để đạt được mục đích của mình, có lẽ tôi cũng sẽ làm vậy.

- Này cháu gái, cháu khóc đấy à?

- Chẳng khóc thì cháu phải làm gì? Nếu mà biết nhà Danh, cháu đã đến cho anh một trận rồi.

- Vậy có cần ta cho địa chỉ nhà không?

Đến giờ mà ông ấy vẫn còn đùa được mấy câu vô tư như thế. Tôi khóc càng dữ dội hơn. Sao Danh đến giây phút cuối cùng vẫn không nói cho tôihai biết rằng anh chẳng hề bị chấn động dây thần kinh đến nỗi không đi được như đã nói. Hóa ra những lần gặp tôi, anh chỉ giả vờ nằm trên giường, giả vờ ngồi xe lăn để tôi cảm thấy ấy náy ngày qua ngày.

- Thật là…

Tôi bật dậy, hai tay nắm chặt. Chẳng hiểu tôi nghĩ gì mà trước đó mới khóc, giờ đã đằng đằng sát khí.

- Ấy, cháu gái bình tĩnh.

- Bác sĩ Phước cũng tiếp tay cho anh ấy – tôi gạt tay ông ấy ra, đầu óc thông thoáng lại nghĩ thêm được một người lừa gạt mình – cả ba của Danh nữa, ông ấy cũng thế.

Buồn bực, tôi lại ngồi xuống ôm đầu. Mấy cô ý ta xung quanh cứ gọi là chóng mặt với phản ứng dở nóng dở lạnh của tôi, nhưng có trưởng khoa Thần kinh ngồi đó nên có muốn cũng chẳng dámhé một câu nhận xét.

- Nó chẳng phải cũng hết theo đuổi cháu rồi đó sao. Chẳng qua là không dám nói ra sự thật thôi. Cháu cũng nên tha thứ cho nó, với hai ông bác già này nữa.

- Nhưng mà vì anh ấy, cháu đã bỏ đi rất nhiều thứ quan trọng. Giờ mọi thứ đều đổ bể hết rồi.

Bất giác nhớ lại lúc nói với Phong rằng tôi và cậu ấy nên chấm dứt, nhớ đến ánh mắt cậu ấy cố níu kéo mà tôi chẳng hề nghe, tâm trạng tôi tụt dốc thảm hại. Mình đối xử với người ta như vậy, giờ còn mong người ta quay lại với mình thế quoái nào được.

Nếu như Danh thật sự bị liệt, tôi dù ân hận nhưng vẫn quyết tâm đến với Phong thì cậu ấy có thể hiểu được. Đằng này anh ấy chẳng bị sao, vậy mà tôi thích thì nói chia tay, thích thì nối lại tình xưa, có cái gọi là thông cảm ở Phong sao? Cậu ấy đâu phải là người dễ dãi đến vậy. Con trai luôn có lòng tự trọng, và đó là thứ ở Phong khiến người ta luôn cảm thấy kính nể.

- Hết rồi! Hết thật rồi sao?

Thấy tôi nước mắt lòng ròng, không ngừng đập trán lên nền bàn mika, đến cả cô lao công đang cố cho xong ca đêm cũng phải dừng công việc của mình, hết chuyển ánh mắt từ “kẻ điên” sang vị bác sĩ “thần kinh”.

- Hoài Thư này… - ông ấy ra sức lay vai nhưng tôi chẳng thèm nghe, cứ vô thức lặp đi lặp lại hành động ngu ngốc như một cái máy – cháu cứ làm như mọi chuyện tồi tệ lắm ấy.

- Thì bác cứ thử đặt vào hoàn cảnh của cháu mà xem! Chỉ tức không thể đổ lỗi cho ai, nhất định cháu sẽ đánh người đó cho hả dạ.

- À, ý cháu là đánh Danh thì không được, nhưng tức thì chẳng biết để đâu cho hết chứ gì. Yên tâm, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng luôn có một cách giải quyết.

- Vậy bác nói cháu nghe thử xem – tôi giương đôi mắt nhòe nhoẹt một cách thách thức – chẳng lẽ cháu đến nói với bạn trai…, à không, cái người từng là bạn trai ấy, rằng cháu với Danh có chút hiểu nhầm, thế nên bây giờ cháu và cậu ấy nên quay lại như xưa sao.

- Cũng có thể.

Vị bác sĩ tóc muối tiêu cái thời kì mà một cân tiêu một cân vàng lại cười toe, đúng kiểu không biết câu trả lời nhưng cứ hăng giơ tay phát biểu.

- Nếu là bác thì bác có thấy xuôi tai không? – tôi giãy nảy – Cháu làm tổn thương người ta như thế, đâu chỉ có một câu xin lỗi là xong.

- Đúng!

Ông ấy đồng tình bằng cái giọng khiến cho tôi tức nghẹn họng nhưng chẳng thể làm gì. Bắt gặp ánh mắt chẳng mấy hiền lành của tôi, bác sĩ Phước đành phải hạ giọng.

- Ta đùa chút thôi. Thực ra người ngoài như ta lúc nào cũng nhìn sự việc theo cách khách quan mà người trong cuộc không thể nào thấy.

Ông ấy hấp háy đôi mắt.

- Cháu chỉ cần tự tin vào bản thân và thật lòng với cảm xúc của mình. Đến gặp người cháu yêu quý, và bày tỏ tình cảm của mình.

Vì ông ấy là bác sĩ tâm lí và quen với việc lừa lọc mấy đứa khờ như tôi, hay thực sự đó là lời khuyên đúng đắn mà tôi nghe nhe nuốt từng chữ. Trong chốc lát mà thấy mình tự tin có thừa nhưng suy nghĩ thì thiếu.

- Có thể làm thế được sao? Ngay cả khi đó là người giận rất dai?

- Không là vấn đề.

- Ngay cả khi người đó không còn tình cảm với cháu?

- Tình cảm có thể thay đổi – ông ấy gật gù.

- Ngay cả khi người ấy sắp bay đến một nơi xa lạ du học với người yêu mới?

- Được… Hả? Nghiêm trọng đến thế à?

Chỉ còn có mỗi một câu, bác không thể giả vờ nói dối cho trót để cháu vui vẻ được sao?

- Tất nhiên là được – bác sĩ Phước vỗ vai trấn an tôi, nhanh chóng khẳng định lại - Thực tế đã chứng minh điều đó.

- Thực tế nào? Đừng nói là bác lấy mình ra làm ví dụ đấy nhé.

- À, à…

Càng ngày niềm tin của tôi càng giảm.

Trời vẫn mưa, nhưng đã nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Sau khi tôi từ chối được chở về trên con bốn chỗ sang trọng, bác sĩ Phước cho tôi mượn dù. Nhưng thấy không cần thiết lắm nên tôi không lấy. Đầu óc điên cuồng khiến tôi muốn phơi đầu trần dưới những giọt mưa lất phất. Thi thoảng mới tìm mái hiên vắng vẻ để ngước nhìn trời đêm ẩm ướt.

Tất nhiên là trời không có sao. Trăng thì lờ mờ. Thế nên tôi cố căng mắt, đoán xem mây đen đang trôi về hướng nào.

Chẳng suy nghĩ rành rọt trong đầu, nhưng tôi biết mình đang đi về phía nhà Phong. Đã là 10h giờ đêm, đến nơi chắc quá 11 rưỡi. Nhưng dù có thế nào, tôi cũng phải gặp bằng được cậu ấy.

Vì ngày mai đã là thứ tư. Tôi mà không nhanh chân thì sẽ chẳng còn cơ hội. Nghèo như tôi thì làm gì đủ tiền để mua vé máy bay đuổi theo cậu ấy. Mà bị bỏ rơi ở sân bay thì tôi đã chịu một lần rồi. Đau lòng lắm.

Chẳng lẽ vì trời mưa nên ai cũng muốn rúc vào chăn ấm nệm êm sớm? Đường phố vắng vẻ, nhà của Phong trắng một vạt tường nhờ phản chiếu ánh đèn đường, phần còn lại chìm trong màn đêm đen đặc. Không hề có một chút ánh sáng lọt ra ngoài chứng tỏ có người ở trong.

Tôi xui đến thế sao?

- Cạch!

Tiếng kẹt cửa vang lên lạc lõng trong đêm tối khiến tôi giật mình, nép người vào hàng rào tigon. Thấp thoáng nơi cổng là dáng con trai cao cao. Tim tôi đập thình thình.

- Ừ, tao đang trên đường qua nhà mày. Hai ông bà và bậc tiền bối đi về quê rồi. Ngủ một mình chán lắm, qua chỗ mày quậy cho sướng… Ừ, thì đấy… Ừm… Đại ca nhà tao á? Biết có về nhà không mà chờ. Ôi vời…

Điện thoại vừa tắt, chiếc “Ế-lết” nổ ga rồi phóng thẳng, xé toạc màn đêm tối.

Tôi rời khỏi chỗ nấp, lòng buồn vô hạn. Không chỉ Phong mà nhà cậu ấy cũng chẳng có ai. Thanh Tùng đã rời nhà. Giờ tôi có kêu gào đạp phá cũng chẳng có ma nào ra cản.

Đứng trước cánh cổng đen cao sừng sững, tôi cảm thấy rõ rệt rào cản đến với người mình yêu quý. Làm sao mọi chuyện có thể kết thúc như thế này được chứ? Dù Phong có nghe và hiểu tình cảm của tôi hay không, tôi nhất định phải gặp cậu ấy.

- Phải gặp đấy – tôi nắm lấy hai thanh song cửa, lắc cật lực – cậu có biết khônggg????

“Koong!”

Giật mình, tôi thả tay ra nhanh đến nỗi suýt ngã ngửa. Cánh cửa mới đấy còn “bất khả xâm phạm”, bị tôi lắc có vài cái mà chốt phía trong đã long ra. Khoảng không vừa hở ra như mời gọi.

Khả năng động chi giỏi hơn động não là tôi đây chứ ai.

Đứng như dân tị nạn trước cửa nhà thì tôi chịu không nổi, bỏ về lại không lỡ - nếu cậu ấy trở về đột xuất thì chẳng phải mất một cơ hội lớn hay sao.

Đắn đo mất ba giây để phủ định hai tình huống trên, tôi quyết định vào trong, dù chỉ để trú mưa dưới sảnh trước.

Càng về đêm càng lạnh, đến nỗi hơi nước cũng không thèm đọng lại trước mũi tôi nước. Da thịt chỗ nào tiếp xúc với không khí đều như đóng băng đến nơi rồi.

Những lúc buồn chán, lại ăn không ngồi rồi thế này, đáng lẽ tôi phải tìm đến âm nhạc giải khuây. Khổ nỗi máy nghe nhạc chẳng mang, tự phục vụ thì lại sợ quần chúng nổi xung đạp chăn mở cửa sổ mắng vốn, tôi đành nép mình vào sát cặp, tranh thủ lựa lời để đến khi gặp Phong còn biết đường mà mở miệng.

Thấy tôi chờ, cậu ấy chắc chắn sẽ ngạc nhiên.

Không những thế còn cảm động rơi rụng.

Suy nghĩ hùng hồn như thế, vậy mà tôi chỉ nghĩ ra được độc một câu mà Phong sẽ nói khi thấy mình.

“Đêm hôm khuya khoắt đến đây rình mò có ý đồ gì đây?”

Nhìn thế nào cũng thấy tôi giống kẻ đột nhập hơn là cô gái đến làm lành: quần áo nhàu nhĩ, cặp bên cạnh đủ rộng để có thể chôm vài món đồ, dáng đi thì lén lút, mắt ngó láo liên (ai bảo trước sân nhà mà trồng toàn cây ăn quả làm chi!). Mà Phong vốn hay đả kích. Từ hồi gặp nhau đến giờ, đã ngày nào mà tôi và cậu ấy ngừng châm chích nhau đâu.

Nếu đã khó tránh khỏi lời châm biếm, tốt nhất tôi nên mở miệng chặn cậu ấy trước. Nên bắt đầu từ đâu đây? “Xin lỗi” có được không nhỉ?

Lúc trước nói năng khí thế, suy nghĩ cũng khí thế, giờ bắt tay vào mới thấy mọi thứ thật là nan giải.

Gần sáng trời vẫn mưa lâm râm. Mặt đường không ướt, nhưng dưới ánh sáng mờ nhạt của mặt trời chưa nhô, những chấm nước li ti trên đường cứ như dòng nước bé xíu đang chảy lênh láng.

Mặc áo mưa thì bất tiện, không mặc thì đi lâu ngoài đường sẽ ướt. Với kẻ ưa sự gọn gàng như Phong thì cứ để mặc như thế mà đi ngoài đường cũng chẳng sao. Cùng lắm là cậu sẽ phải giặt cái áo da ướt mèm này.

Mưa rồi cũng dứt, rốt cuộc cũng chỉ đủ làm cho tóc cậu hơi ướt như thể vừa bước ra từ tiệm cắt tóc.

May là chẳng có bóng người nào trên đường, vì mi mắt Phong nặng trĩu đến nỗi mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa. Xếp xong đống hành lí cho Thanh Thanh, cậu chỉ muốn nằm vật ra sôfa mà ngủ một giấc cho đã. Nhưng hôm nay là một ngày dài cần phải bước tiếp. Chuỗi ngày mệt mỏi này sắp chấm dứt rồi.

Lúc dừng xe, nhìn lên hai cánh cổng cao vời vợi đang khép kín Phong mới nhận ra chẳng có ai ở nhà, mà cậu lại không mang chìa khóa. Tính quay xe đi nhưng chẳng biết đi đâu, cậu lại dựa lưng vào cổng, bất chấp những giọt nước đang gieo mình vội vã hơn. Cánh cổng sau lưng vốn không được gài từ từ đẩy vào trong…

Cứ như trong truyện cổ tích, có điều cậu phải dụi mắt tới hai lần để chắc chắn mình đang mơ ngủ.

Nhìn đôi giày màu xanh vứt chỏng chơ nơi bậc cửa, Phong mới nhận ra cô gái đang co ro nơi thềm trước nhà. Đầu cô tựa vào con sư tử đá, hơi nghiêng sang một bên như thể đó là cái gối êm ấm vậy.

Hoài Thư đến đây làm gì? Tìm cậu sao? Giữa cậu và cô ấy còn điều gì chưa rõ ràng cần phải giải quyết? Chỉ cần một câu nói thôi – cô không thể ở bên cậu nữa – đã đủ rồi. Cậu tôn trọng quyết định đó, dù nó chẳng dễ dàng tí nào.

Vậy mà giờ Hoài Thư lại ngồi đây, kiên nhẫn đợi cậu đến nỗi ngủ quên trong cái lạnh của đêm mùa đông lất phất mưa. Chiếc áo khoác thun kia đâu đủ ấm, vậy mà cô ấy lại ngủ ngon mới lạ chứ.

Mệt nhoài, Phong bước lên thềm nhà, ngập ngừng xem có nên mở cửa hay không rồi cậu quyết định ngồi xuống bên cạnh Hoài Thư. Dù sao cậu cũng không có ý định vào nhà – đã gần sáng rồi, lại chuẩn bị đi thì vào làm chi cho rách việc. Hơn nữa tiếng kẹt cửa sẽ khiến “công chúa” tỉnh giấc, mà cậu thì chẳng muốn tí nào. Giờ cô ấy mà thức giấc, không chỉ có bầu không khí lóng ngóng giữa cả hai mà cái kế hoạch ngày hôm nay của cậu cũng sẽ vỡ tan như bong bóng xà phòng vừa mới chui ra từ ống hút làm bằng cành đu đủ hồi bé cậu hay chơi.

“Thình thịch”

Âm thanh đều đều ấy khiến cậu liên tưởng đến một đoàn tàu không điểm đến. Những bánh sắt cứ đều đều theo vòng quay của thanh truyền, mỗi giây lại tiến thêm một đoạn…

“Ầm!”

Một rạch sáng trên bầu trời khiến Phong giật mình, vội quay sang bên cạnh. Không hề có động tĩnh gì cả. Chẳng hiểu Hoài Thư đã uống thứ thuốc gì khiến cho cô ấy chìm vào giấc ngủ một cách mê mệt. Một hơi thở dài nhẹ nhàng thoát ra. Bờ vai cô hơi run.

Thời gian ngập ngừng còn lâu hơn thời gian cởi áo khoác. Nhưng cuối cùng, cậu cũng choàng áo lên người Hoài Thư.

- Bé ngoan, ngủ đi…

Tiếng hát trầm bổng của cậu loãng trong tiếng mưa, tan dần vào màn đêm mờ mờ.

Trời sắp sáng rồi. Khi những đám mây kia tách ra và cuốn theo gió cũng là lúc cậu phải đi.

Thoáng ngập ngừng, Phong lấy lại cái áo của mình. Cậu nhẹ nhàng đến nỗi ngay cả thở mạnh cũng không dám, chầm chầm kéo lớp vải để người đối diện không cảm giác được sự thay đổi.

Một mùi thơm nhè nhẹ bao lấy quay người khi cậu khoác áo trở lại. Hơi ấm vẫn còn nguyên vẹn. Có phải cậu tự tưởng tượng ra cảnh chia xa, hay thực sự có hương thạch thảo thoang thoảng trong bầu không khí?

Nhắm mắt thật chặt, Phong bắt bản thân cưỡng lại cái ý muốn tiếp tục ngồi lại bên Hoài Thư, ném phăng việc trước mắt sang một bên. Cậu sẽ chờ cho đến khi cô tỉnh dậy, và nhận ra người đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt là cậu. Rồi cậu sẽ lắng nghe cô ấy lúng túng giải thích lí do đến đây tìm cậu.

Cố dằn lòng, Phong bước ra ngoài màn sương xám đục của buổi ban mai.

** ***** ****

Đưa cho bà Thành cốc nước, Tuấn ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, định bụng chợp mắt tí.

Hôm qua phải giải quyết một đống việc đến nửa đêm, vậy mà sau khi nhận cuộc gọi từ Anh Thư, anh lại gạt phắt ý định sẽ tranh thủ ngủ trước khi trời sáng để làm thêm việc của ngày hôm nay. Tờ mờ sáng anh có mặt ở bến xe, và giờ thì lại ở trong bệnh viện.

Chưa có ai khiến anh phải lao đao đến vậy.

- Bàn ở nơi kín đáo cũng được, nhưng phải có không gian ấm cúng một tí. Dạ.. Cái đó khỏi. Cạnh piano được không chị? Ok. Thực đơn em sẽ quyết định sau. Ừm… Cẩm chướng màu vàng. Ok.

Anh Thư cúp điện thoại, dụi đầu vào Tuấn đang đứng phía sau mình.

-Em mệt quá. Mất cả một đêm mỏi miệng để năn nỉ má, rồi phải bày mưu tính kế sao cho mọi thứ thật tự nhiên, rồi thì căng óc tìm nhà hàng…

- Chà, tội nghiệp bé con – anh quàng tay quanh cô – em vất vả quá rồi.

- Quên không hỏi tối qua anh ngủ có ngon không.

- Ừ ngon, vì anh toàn mơ đến em à. Mơ em đang đứng ở cống bến xe, hét lên nếu anh không chịu đến đúng giờ.

- Ý anh nói em là ác mộng.

- Làm gì có.

Tuấn mỉm cười, đặt nụ hôn phớt lên má cô.

- Ừm.

Thấy bà Thành đang bước lại, Tuấn khẽ đẩy Anh Thư ra khiến cô không khỏi nhăn mặt tiếc rẻ.

- Hoài Thư chắc giờ này đang đi học nhỉ.

- Dạ, con đã dặn nó cúp để…

Thấy bà Thành đổi nét mặt khi nghe đến từ “cúp”, cô vội vàng lảng.

- Nhưng không sao, con sẽ đích thân đưa má đi tìm một bộ đồ thật đẹp.

- Không cần đâu mà. Cái má lo là Hoài Thư, nó chưa biết chuyện.

- Tan học con sẽ gọi cho nó.

Anh Thư lục túi lấy điện thoại, định gửi trước một cái tin nhắn báo với Hoài Thư rằng cô đã thuyết phục thành công. Vừa gửi đi thì đã có tiếng đổ chuông.

- Anh mới đổi chuông điện thoại à? – cô hòi Tuấn

- Không.

- Vậy thì…

Cô trở về phòng, nhận ra đèn báo tin nhắn đang nhấp nháy trên cái bàn con cạnh giường.

Con nhỏ này thật là hết nói. Hôm qua mải chuồn về, đến điện thoại cũng chẳng mang theo.

Tôi cảm giác bàn chân tê tê của mình bị ai chích kim vào.

Chẳng lẽ là chuột?

Giật mình, tôi bật dậy, hai mắt trợn trừng còn miệng thì há ra, chuẩn bị “thanh quản” cho buổi sáng.

- Sao lại ở đây…

Giọng con trai khiến tôi ngưng lại kịp thời. Không có chuột, chỉ có Thanh Tùng đang đá vào chân tôi.

- .. Hoài Thư phải không?

Cuối cùng thì cậu ta cũng phân biệt được tôi. Có lẽ vì ngườ ta chẳng bao giờ bắt gặp Tỉ Tỉ trong cái bộ dạng nhếch nhác này.

Tôi mệt đến nỗi không đứng dậy nổi, cứ ngồi yên tại chỗ mà duỗi thẳng chân cho cơ co dãn.

- Là tôi. Tại tôi đến tìm mà chẳng có ai ở nhà, trời lại mưa nên vào đây trú, ai dè…

- Chị ngủ ở đây suốt đêm – chân mày cậu nhóc càng ngày càng lên cao – mà không thấy lạnh à?

Tùng quét cái nhìn khắp bộ đồ của tôi, rõ ràng chẳng thấm tháp vào đâu so với cái áo gió dày cộp của nó. Trong khi tôi ngủ ngoài hiên, nó thì mới bước ra từ trong chăn ấm.

- Tất nhiên là lạnh rồi – tôi cười hì hì – nhưng chị mệt quá nên chẳng để ý mấy.

Tặng cho tôi cái lắc đầu chán nản, Tùng tra chìa vào ổ. Tôi tựa tay xuống nền đất để đứng dậy. Cảm giác đầu tiên mà tôi nhận thấy là lạnh toát bên tay trái – tức là bên gần con sư tử đá, nhưng lại ẩm ẩm và hơi ấm bên phải. Ngạc nhiên, tôi kiểm tra xung quanh đó. Đúng là có hơi ấm, như thể…

- Mà chị đến gặp ai? Phụ huynh nhà em đi về quê hết rồi.

Tôi ngước nhìn nó.

- Sao em không nghĩ là chị đến tìm Phong?

- Có thể sao? – cậu nhóc trả lời mà không nhìn tôi.

- Sao lại không?

- Vì anh ấy… – nó ngừng hẳn việc mở cửa, quay sang nhìn như thể tôi đáng lẽ phải biết lí do rồi ngó đồng hồ - Đã hơn bảy giờ rồi, anh ấy đang ở sân bay. Chỉ còn nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh.

- Sân… bay… - tôi trợn mắt nhìn nó, lặp lại như con ngốc – đi Sing sao? Nhưng Thanh Thanh nói với tôi là thứ 4…

- Hôm nay là thứ 4 – Tùng ngắt lời tôi.

- 4 giờ chiều cơ mà!

- Có chút thay đổi về thời gian.

- Tôi… Cậu.

Tôi bật dậy, mặc kệ cho xương sống đang biểu tình, để nắm lấy cổ áo Tùng. Nó chớp mắt lia lịa như thể sắp bị tôi giở trò này nọ.

- Chở tôi ra sân bay. Nhanh lên!

Chap 72

"Chủ động là yếu tố để chiến thắng!"

Vừa hết tiết 1 là Phục Hy đã lao ra khỏi lớp, suýt nữa thì tông vào “sát thủ hói đầu” đang đi dọc hành lang.

- Úi! Xin lỗi thầy.

- Lớp nào??? Tôi trừ điểm cho biết mặt!!!

Nhờ đôi chân dẻo dai mà cậu đến dãy lớp 11 khi mới có vài tên con trai nhanh chân là chạy ra.

- Lớp báo cáo sĩ số?

- Phạm Hoài Thư?

Phục Hy đẩy cửa vào. Thật không may khi giáo viên bộ môn còn chưa kết thúc giờ học. Ông thầy Toán – cũng là thầy chủ nhiệm lớp – lừ mắt về phía kẻ mới lên tiếng nơi cửa lớp. Phía dưới, Ngân đứng bật dậy, lắp bắp.

- Bạn ấy nghỉ học đột xuất, nhờ em xin phép ạ. Vì mẹ bạn ấy hôm nay phải tiến hành phẫu thuật.

Hùng ngồi phía sau ôm đầu, rủa thầm cho cái tính nhanh nhảu đoảng của cô nàng.

- Lí do này chẳng phải em đã nêu ra rồi sao? – giáo viên nhếch mép – có tin gì mới hơn không.

- Dạ đúng…! Nhưng hôm bữa là phẫu thuật thật sự, còn lần này là ca phụ để… lấy miếng gạc để quên.

Dù không tin vào “lời khai” nhưng thầy giáo cũng phải nhắm mắt làm ngơ, ghi chữ P trong sổ.

Ngân ngồi xuống, thở phào trước ánh mắt ngưỡng mộ của bao kẻ.

- May là thầy giáo không biết phẫu thuật ghép máu, nếu không thì bà định trả lời miếng gạc để quên chỗ nào?

- Ông im đi cho tôi nhờ!

Lườm Hùng một cái, Ngân chống nạnh đi về phía cửa. Chưa kịp để Phục Hy lên tiếng, cô nàng đã xổ một tràng:

- Cậu tìm cái co nhỏ bán bạn đó phải không? Nếu mà thấy nó thì nhớ gửi lời hỏi thăm giùm tôi, nói là nó chuẩn bị tinh thần nghe rủa đi là vừa!!

Phục Hy ngạc nhiên:

- Hoài Thư không nói với chị vì sao nghỉ à?

- Không. Hôm qua nó còn đi học bình thường mà sáng nay lại lằn mất tăm. Bịa ra lí do cho nó còn khó hơn là đoán xem nó đang ở chốn nào.

- Chết thật!

Rút êm ra đằng sau dãy lớp học để tránh sự dòm ngó của giám thị, Phục Hy bấm nút gọi, chỉ hy vọng bên kia có người nhấc máy.

- A lô?

- May quá, chị đang…

- Cậu gọi cho Hoài Thư có việc gì không?

Phục Hy khựng lại. Mất một lúc cậu mới nhận ra ai đang nghe máy.

- Cho em gặp Hoài Thư.

- Nó không có ở đây, tức là ở bệnh viện. Tôi chỉ cầm điện thoại mà nó để quên thôi.

- Tỉ Tỉ có biết chị ấy đi đâu không?

- Nó về nhà từ hôm qua mà. Àh, nếu cậu qua lớp tìm nó, tiện thể nhắn giùm tôi là…

Dù cố gắng nhưng cậu nhóc không thể nào ghi nhớ nổi địa chỉ nhà hàng mà Anh Thư đang nói đến. Ậm ừ cho qua, cậu cúp máy, trong lòng nóng như lửa đốt.

*** ***** ***** *******

Sau một hồi bị tôi nắm tay kéo áo, cuối cùng Thanh Tùng cũng chịu dắt xe ra khỏi nhà, vừa làm vừa lầm bầm chửi khiến tôi hắt xì hơi liên tục.

- Xin lỗi, cậu có khăn giấy không?

Ném cho tôi cái nhìn kinh khủng, nó rút từ trong túi áo ra cái khăn tay trắng có thêu những bông hoa cúc ti li màu xanh lá cây.

- Chị cẩn thận đấy, đừng có chùi quẹt tùm lum lên áo khoác của em.

- Biết rồi, hàng hiệu chứ gì.

Tôi lừ mắt, chưa kịp thở ra một cái “đầy sỉ nhục” cho bản thân trước những kẻ “tiền mua đồ nhiều hơn tiền ăn” thì đã quán tính bị hất ngửa ra sau. Được đà, Tùng cứ thế phi thẳng. Thậm chí nó còn chẳng thèm nhả thắng để giảm ga nữa.

Tôi mà là chị của cậu thì đừng hòng cậu có kiểu đối xử với cô nương đây như bọn không nhà cửa ngủ bờ ngủ bụi (đang nói ai vậy cà?) Mà trời sinh ra đã không được làm chị ruột, tôi quyết tâm làm… chị dâu của cậu.

Suy nghĩ hùng hồn như thế, tôi cảm tưởng như mình sắp lên xe hoa đến nơi rồi. Tức thì một cơn gió lạnh thốc qua ngay khúc cua xe làm tôi ngứa mũi hắt xì một cái rõ to. Bao nhiêu “tinh hoa” may mắn được cái khăn tay hứng gọn.

Nhìn cái khăn tay màu mè đính hoa, tôi buột miệng hỏi:

- Này, em là tín đồ của màu xanh lá à?

- Chị có thấy đứa con trai nào xài đồ nữ tính như thế chưa?

Tùng gào lên, át cả tiếng gió.

- Có nhóc – tôi tỉnh bơ – thế nên mới hỏi.

- Cái khăn tay đó là em chôm được của người ta đấy.

- Chôm á? Sao phải chôm?

Giờ là thời đại nào rồi mà còn đi lấy của nhau mấy thứ đồ này? Không ngờ con nhà giàu cũng có cái sở thích kì lạ.

- Người ta không cho thì em phải tự lấy thôi.

Tôi ghé sát cổ nó, thì thào với giọng vô cùng đểu:

- Con gái nhà lành hả?

Khỏi cần nhìn cũng biết mặt cu cậu đang đỏ lên như uống rượu. Tôi khoái chí ra trò khi nắm được thóp nó.

- Sao chị không cư xử cho giống với hoàn cảnh đi? – Tùng gằn giọng, cố đánh trống lảng – Nhìn chị, chẳng ai thấy giống người đang chạy đua với thời gian để níu kéo tình yêu cả.

- Có cuống lên cũng chẳng được gì. Vả lại, có đến kịp hay không là DO NGƯỜI LÁI XE chứ!!!!!!

Sân bay Quốc tế.

Phải nói toẹt ra là tôi không thích nơi này! Được hai lần ra đây, chẳng phải tiễn bạn lên đường chơi xa hay tự thưởng cho mình một lần ngồi ghế hạng sang ngắm mây ngắm trời, mà lại đi ngăn chuyến bay của người ta. Hai lần đều cùng một người. Lần đầu thất bại, còn lần này thì…

Chẳng dám nghĩ nữa.

Tôi rướn người móc mũ bảo hiểm vào tay ga rồi nhảy phóc xuống xe, chẳng thèm hỏi Tùng lấy một tiếng nên chạy vào được ba bước, thấy người đông như kiến lại phải tò tò chạy ra.

- Đi hướng nào đây?

Nhìn cái mặt tôi mếu máo thấy tội mà thằng nhóc chỉ nhếch miệng lên cười rồi chỉ tay sang trái.

- Chị làm ơn đọc mấy cái biển dẫn đi.

Thấy nó chẳng có ý định xuống xe, tôi hỏi:

- Thế cậu không vào à?

- Để làm gì?

- Nếu không tiễn thì cũng tìm anh cậu giùm tôi chứ. Hai hơn một mà.

Tôi nắm tay nó, kéo đi với vẻ quyết liệt, thế mà chỉ nhận được một câu hỏi thờ ơ:

- Để làm gì?

Rồi nó phẩy tay với tôi:

- Rách việc lắm, mình chị vào đi.

Trời ơi là trời! Cậu làm gì để đến ngày đi học xa xứ mà thằng em trai cũng không thèm ngó mặt thế này?

Ngán ngẩm cho cái số “đã nghèo còn bị bắt bỏ ống heo” của mình, tôi bỏ mặc nó, chạy thục mạng vào trong.

Nhìn khắp một lượt mà nói, tôi thấy ai cũng giống ai. Nếu không hớn hở cầm vé thì cũng mặt xanh lét khi sắp phải lên máy bay. Nhiều nhất là những người chia tay nhau với đủ các cung bậc cảm xúc. Riêng kẻ mắt long sòng sọc, vừa chạy như ma đuổi vừa thở hồng hộc thì chỉ có một mà thôi!

- Xin mời những hành khách cuối cùng của chuyến bay Txyz đi Singapore lúc 9h đến làm thủ tục tại quầy…

Tim tôi thót lại. Kim phút đang chỉ con số 9.

Lao đến quầy Check in gần nhất chỉ có vài ba người đang xếp hàng, tôi vừa thở vừa nói trong hoảng loạn.

- Chị ơi….! Cho em hỏi, đi Singapore thì làm thủ tục ở đâu?

Chị tiếp tân hơi khó xử vì tôi đang chen vào giữa bao nhiêu người làm thủ tục. Một số lia ánh nhìn khó chịu nhưng tôi mặc kệ. Thậm chí lúc hỏi, tôi cũng chẳng nhìn rõ đối tượng vì mắt còn bận quét một lượt xung quanh trong hy vọng.

- Em đi thẳng về phía…

Cái áo da màu nâu thấp thoáng khiến tất cả mọi dây thần kinh trong não bộ của tôi như đánh chuông báo động. Thế nhưng chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt thì một tên nhóc béo phì hàng bên đã che lấp mất người ấy. Những gì tôi nhìn thấy chỉ là chỏm tóc đen hơi rối.

Như một vận động viên điền kinh đã được chuẩn bị kĩ càng, tôi nhảy qua cả sợi dây ngăn cách. Đến khi chạm đất vẫn còn ngỡ ngàng vì cú nhảy phá kỉ lục của mình.

Giờ thì tôi đã nhìn rõ Thanh Thanh xúng xính trong chiếc váy chấm bi đen trắng, trên vai là túi xách nhỏ cách điệu, còn va li đồ màu đỏ chóe ngay dưới chân. Phong gỡ ba lô trên vai xuống, đặt lên băng chuyền để chờ chị nhân viên dán giấy đánh số hành lí.

Chết tiệt! Cậu định bỏ đi mà không nói với tôi một lời nào sao?

- Xin lỗi chị - giọng tôi dù mệt nhưng vẫn khá ngọt ngào – em không gửi túi đồ này đâu.

Chị gái quầy tiếp tân nhìn tôi rồi liếc mắt về phía sau. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế cong cong con tôm, tay giữ rịt cái ba lô, chẳng dám hé mắt về phía sau dù chỉ một chút.

- Em không biết đó là ai hết – giọng Thanh Thanh giận dỗi – chị cứ dán số cho em.

- Không! Chị không cần đánh số đâu – tôi vừa cười gượng gạo vừa giằng lại cái ba lô.

Tại sao Phong không lên tiếng giải thích chứ? Chỉ có mình tôi diễn trò thế này.

- Em làm trò gì vậy – chị gái ấy hết hiền nổi với tôi, bắt đầu trừng mắt – tránh ra không chị gọi bảo vệ bây giờ.

- Em biết mà! Vì người ấy không đi đâu.

- Sao lại không đi chứ?

Thanh Thanh tiến lại, giận dữ giật cái ba lô từ tay tôi nhưng không thể. Nó suýt nữa hét lên, nhưng Phong đã tiến lại kịp thời.

Vẫn cái phong thái điềm đạm đến đáng ghét, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc. Rôi cậu ấy từ từ đưa tay ra.

Tôi đã nghĩ đến việc phải cư xử ra sao khi cậu ấy nắm lấy tay mình, dù để nói một câu an ủi hay tạm biệt. Dù có là sao, tôi cũng quyết tâm giữ rịt lấy cậu ấy mà kéo ra khỏi đây, rời xa con bé Thanh Thanh đáng ghét này.

Giằng lại chiếc ba lô một cách dứt khoát, Phong tống nó lên băng chuyền. Tôi quá kinh ngạc, đến nỗi khi nhận ra thì cái ba lô đã được “nhãn mác” xong xuôi, đẩy vào tít bên trong với những hành lí khác.

Cổ họng nghẹn cứng, tôi phải căng mắt lắm mới cố cho nước không trào ra.

Không sao! Chỉ là một túi đồ. Nếu Thanh Thanh thực sự dễ thương thì nó sẽ gửi về cho Phong khi đã hạ cánh an toàn.

Nhưng nhìn Thanh Thanh đang cười với vẻ châm chọc, tôi không tưởng tượng ra nổi nó với vẻ dễ thương. Có khi nào cái ba lô chết tiệt ấy là cái cớ để Phong phải đi theo nó không? Nhỡ cậu ấy mang đồ gì đặc biệt quan trọng trong ba lô…

- Mình biết lỗi rồi – tôi nhìn Phong, giọng nói càng ngày càng lí nhí – thế nên cậu đừng đi nữa…

- Cậu nghĩ lí do đó đủ sao?

- Mình đã sai khi nói là không cần cậu. Nhưng giờ đây, mình mới phát hiện ra không có cậu khổ sở như thế nào…

- Đây là vé của em. Xin mời đến cửa số 6.

Nụ cười nhã nhặn của chị gái dễ thương ấy dành cho hai vị khách làm tôi nhói tim. Phong quay sang Thanh Thanh, hỏi nhỏ cô bé:

- Có cần gửi cái túi này không?

- Em sẽ mang nó đi luôn – Thanh Thanh đáp và quay lại, nháy mắt với tôi.

- Cậu không thể bỏ đi như thế được – tôi hốt hoảng bấu tay Phong, giữ rịt lớp vải áo da.

Có thể Phong đang cười, hoặc là tôi nhầm. Cậu ấy khẽ cúi xuống gần sát vai tôi nhưng lại hướng ánh mắt về phía Thanh Thanh – kẻ đang bặm môi khoanh tay như chuẩn bị đi đòi nợ.

- Hãy nói câu gì đó thuyết phục hơn đi.

Khóe miệng cậu ấy nhếch lên thành nụ cười nửa miệng hoàn hảo. Nụ cười đã khiến tôi say nắng ngay từ cái lần đầu tiên. Kí ức ùa về trong tôi như một cuốn băng quay chậm.

Phải rồi, tôi và cậu ấy đã trải qua bao nhiêu kỉ niệm, nhiều đến nỗi tim tôi không còn chỗ trống.

Vậy còn cậu ấy? Có thể vì lòng tự trọng mà nhẫn tâm với tôi vậy sao? Tôi đã xin lỗi, đã năn nỉ, đã mặt dày giữ ba lô không cho cậu ấy đi, mặc kệ nhân viên và những người xung quanh nghĩ gì. Thế mà…

Thanh Thanh đã quay lưng bỏ đi. Và tất nhiên, Phong là người dẫn đường.

….

Con gái cũng có lòng tự trọng. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về chuyện ấy. Khi mình sẵn sàng trao cả trái tim cho một ai đó, thì lòng tự trọng có còn ý nghĩa gì khi không giữ được người mình yêu quý?

- Cho dù Danh có thực sự bị liệt, hay đó chỉ là trò đùa cũng không còn là lí do để mình vin vào nữa. Người khiến cho tim mình đau không phải là anh ấy… Mình đã để cậu đi một lần rồi, thế nên lần này sẽ không xảy ra. Không thể… Vì…

Tôi ngẩng lên, nhìn cậu ấy bằng tất cả các giác quan của mình, cố ghim lại hình ảnh ấy trước khi tất cả đều nhạt nhòa.

- Vì em yêu anh.

Cóc cần! Tôi cóc cần biết mọi ánh mắt kì dị cỡ nào đang đổ dồn về mình. Tôi chỉ nói thật lòng mình, thế thôi…

- Anh chọn cô ấy cũng được. Quyết định có thế nào cũng không quan trọng. Em chỉ cần anh nghe lời chân thành mình đã giấu bao lâu, thế là đủ.

Tôi hạnh phúc – tất nhiên rồi – nhưng nước mắt cứ chảy thành hàng rõ rệt. Người ta vui vì hạnh phúc cũng không thể khóc nhiều được như tôi. Bởi niềm vui trong lòng tôi đang bị giằng xé bởi sự mất mát.

Bước chân của cậu ấy vẫn không dừng. Hình ngôi sao nơi gót giày cứ nhỏ dần, nhỏ dần.

- Anh ấy không quay lại hở mẹ? – cô bé con ngước mắt nhìn mẹ rồi lại ngó kẻ thảm hại chằm chằm.

- Suỵt! Người ta nghe thấy bây giờ.

- Quá rồi, quá rồi – Thanh Thanh lắc đầu – Ngay cả em cũng thấy cảm động.

- Trò của em phải không?

Thanh Thanh nhe răng cười thay cho lời xin lỗi.

- Em là tuýp người ăn không được thì đạp đổ mà. Ngã ở đâu là việc của anh. Nhưng không may anh lại “fall in love with her”.

- Thế nên - Phong đặt hai tay lên vai cô bé – hãy tự lo cho mình, anh chỉ tiễn em đến đây thôi.

Tôi nên đi – để tránh gây thêm sự chú ý cho mọi người. Nếu không ngày hôm nay sẽ trở thành thảm họa của hãng hàng không khi dân tình đổ xô xem “kịch hay” đến nỗi quên giờ bay.

Biết vậy, nhưng tôi xấu hổ đến nỗi không thể nhúc nhích nổi, chứ đừng nói hé mắt nhìn sang xung quanh.

- Đừng khóc nữa, vì anh cũng yêu em mà.

Giọng nói ấm áp quen thuộc gần đến nỗi tôi cảm thấy mình có thể cảm nhận được cả hơi thở của người nói. Tôi mở bừng mắt trong ngỡ ngàng.

Phong đang cúi sát, trán cậu ấy chỉ còn cách trán tôi chưa đầy một mili. Bàn tay Phong vuốt những giọt nước mắt còn vương lại trên má tôi rồi khẽ khàng, cậu ấy đặt một nụ hôn lên trán. Cánh tay gọn gàng ôm tôi vào lòng.

Pháo bông đâu đó đang nổ, hay thực sự có người đang vỗ tay, tôi cũng chẳng biết nữa.

- Đi nào.

Nói một câu ngắn gọn, Phong vòng tay qua cổ, kéo tôi đi trước ánh mắt ngưỡng mộ của khối kẻ. Điều này khiến tôi không chỉ hạnh phúc mà tôi còn thấy nức lòng nức dạ.

- Cậu… cậu không đi nữa sao?

- Anh chứ!

- Đừng đùa – tôi khẽ đẩy Phong ra để dối diện.

- Có người yêu mình đến vậy, mình có thể đi sao?

Trước ánh mắt vừa vui mừng vừa thắc mắc của tôi, rồi lại lắp bắp tiếc rẻ vớ vẩn về vé máy bay (thực ra là để chữa ngượng), Phong chỉ biết lắc đầu bẹo má tôi.

- Ngay từ đầu mình đã không có ý định đi rồi. Chỉ là do Thanh Thanh cứ khéo tự sắp xếp.

- Nhưng – mặt tôi đỏ lên, khó coi như dĩa xôi gấc gặm nham nhở – chẳng phải cậu cũng có chút tình cảm với cô bé sao? Có thể dứt dạc chia tay thế à?

Tôi vừa hỏi vừa lo lắng Phong nhìn thẳng vào mắt thể nào cũng nhận ra tôi đang lo lắng về “tình địch” của mình. Các cụ đã bảo “diệt cỏ phải diệt tận gốc mà”, tôi chỉ là phòng xa thôi.

- Cô ngốc này – cậu ấy búng trán làm tôi tưởng này nọ nên nhắm tịt mắt lại – mãi mà vẫn chưa nhận ra Thanh Thanh chỉ là em họ tớ thôi hả?

- Em họ? Thanh Thanh, Thanh Phong,… Thanh Tùng! – tôi la lên như vừa khai quật ra điều mới lạ cho thế giới (điều mà có mỗi mình nữ chính không nhận ra =,=)

- Con bé hơi thích chọc người khác. Đặc biệt là nó đã tia ra cô ngốc cầm tinh con ốc ngay từ sinh nhật của tớ.

Tôi biết mà! Phong đâu phải là loại dễ dàng để cho con gái bám lẵng nhẵng theo mình như thế.

Phong không đi, nghĩa là cái ba lô mà tôi cố sống cố chết để giằng lấy là gì?

- Vậy ra, cậu mang hộ ba lô cho Thanh Thanh?

Nụ cười nhe răng của Phong khiến tôi chỉ muốn chui xuống lỗ nẻ. Hèn chi cậu ấy không hề có phản ứng, lại còn thẳng thừng gạt tay tôi ra. Rõ là cố tình mà! Chỉ tính riêng hành động ấy cũng đủ khiến cho tôi tan nát cõi lòng rồi.

- Hóa ra chỉ có bản thân mình là con lừa – tôi bắt đầu bài ca tự thán - Danh thì không nói làm gì, nhưng từ nam chính, cho tới nữ phụ, ngay cả thằng nhóc Thanh Tùng cũng cùng một ruột với nhau cả. Xấu tính!

Chưa kịp vung tay múa chân thì tôi đã bị ôm chặt cứng – một lần nữa.

- Nhớ quá đi! Trước đây có cho vàng cũng không dám ôm, vì cậu lúc nào cũng sẵn sàng thụi cho tớ một quả.

Cái tên láu cá này làm tôi chẳng còn gân cơ lên được nữa, nắm tay từ từ mở ra, áp vào lưng cậu ấy.

Tôi mong có ai đó đặt chiếc đồng hồ cát nằm ngang lúc này.

Ra đến cửa chính Phong mới thả tôi ra. Cậu ấy ngắm nắng gió xác định thời tiết rồi mỉm cười.

- Chờ ở đây nhé, mình đến chỗ Tùng lấy mũ cho. Chắc nó vẫn đứng chờ.

Tội nghiệp thằng nhóc. Có lẽ vì đã lỡ bày trò cho tôi vào tròng nên nó vẫn còn đứng chỗ cũ. Thế là huề, tôi sẽ bỏ qua cho nó.

Tôi tìm chỗ khuất để tránh nắng và tranh thủ lúc Phong đi để chỉnh lại chiếc cài trên áo.

- Anh chờ đấy, em sẽ xử lí anh sau.

Vừa dứt lời, tôi đã thấy có hai bóng người càng ngày càng ép sát vào mình. Đây là cửa vào chứ có phải cửa ra đâu mà phải chen chúc?

Chưa kịp mở miệng thì giọng ồm ồm lên tiếng khiến tôi giật mình cảnh giác.

- Ngay bây giờ, có kẻ sắp bị xử lí rồi.

Nhìn nghiêng qua chiếc mũ len trùm đầu, tôi nhận ra hắn có một vết sẹo chạy dài đến chân tóc – dấu hiệu côn đồ rõ rành rành.

Vừa dợm bước đi thì một tên khác đã đứng trước mặt, nhe răng cười ngạo nghễ với tôi:

- Xin chào.

Chẳng khó để nhận ra đó là cái tên rình mò nhà tôi lần trước. Bằng chứng là vết u mà tôi tặng cho vẫn còn rõ rành rành trên trán hắn kìa. Nhìn ánh mắt cũng đủ biết hôm ấy nó hận tôi đến mức nào nên hôm nay đem đồng bọn đến để trả thù. Sao có thể giận dai như thế? Không thể bỏ quá cho tôi lần này à?

- Đuổi theo bà chị cũng hụt cả hơi!

Tất nhiên rồi, đâu có dễ mà lần mò ra tận đây để tìm được tôi cơ chứ!

Tôi chẳng kịp đáp lại thì tất cả đã nhòe nhoẹt khi chất kích thích khó chịu từ chiếc khăn ẩm xộc thẳng vào mũi, thọc lên phía trên làm tê liệt dây thần kinh.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baby#cry