twinS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TWINS

Tác giả: Unil

Nguồn: twinSZone.net

Thể loại: Truyện ngắn nhẹ nhàng, tình củm, hài hước

Nhân zật:

+Charlene Choi

+ Gillian Chung

+ Một số nv khác

Part.1

Mùa hè năm 1992 , một buổi sáng tại một vùng quê ở HongKong - mặt trời đã lên đến đỉnh đầu nhưng con đường vẫn không có bóng người. Đó là do mọi người đã đi làm từ sớm, chỉ còn những đám con nít đang chạy chơi loanh quanh dưới gốc cây, la hét um xùm.

_ Sa! Con mang hết đồ của con ra xe chưa?

_ XOng hết rồi má

_ Vậy mang dùm má cái túi kia luôn nha, tiện thì mang hết nguyên đống đó lun.

_ Được gòi... - Nói xong, Sa liền chạy lại bê cái túi hành lí bự thiệt bự ra xe.

Một cô nhóc mới có 10 tuổi thôi, vóc dáng nhỏ bé nhưng rất khoẻ mạnh và được việc, lại được cái tốt bụng nên ai cũng iu hết á. Đang khệ nệ bê cái túi tiếp theo ra xe, Sa chợt nghe tiếng la của một đưa nhóc - giọng nghe wen wen. Đặt cái túi vào cốp xe, Sa liền chạy lại chỗ có tiếng la thì thấy ba thằng nhóc vây quanh một cô bé.

_ Ê, tụi bây làm gì đó.

Mấy thằng nhóc thấy Sa, tỏ vẻ vui mừng, thằng chạy lại nắm tay, thằng thì bá vai bá cổ.

_ Ah, Sa tới kìa.....Ah...chào ...Đại Ca

_ Ê, nghe đồn Sa xắp dọn đi rồi hả? - Một thèng nhóc lắc lắc tay Sa rùi hỏi.

Hất cái tay nó ra, Sa hất đầu về phía nhà mình.

_ Kìa, má đang mang đồ ra xe, chút nữa đi liền. - Rồi liếc mắt qua con nhỏ đang đứng mếu máo nhưng lại hỏi tụi con trai - Ai đó?

_ Biết đại ca Xà Xà sắp dọn đi nên muốn tặng cái gì cho Sa

Một thằng khác tiếp lời - Nhưng mà tụi này hông có tiền, với lại nhà Sa giàu thấy mồ, có đủ hết rồi.

_ Nhưng con nhỏ này thì khác, nó có kẹo của Mỹ đó, Sa chưa ăn kẹo của Mỹ bao giờ phải hông? - Lại một thằng nhóc khác chen ngang.

_ Vậy rùi sao?

_ Thì tụi này định lấy của nó một ít đem tặng đại ca, nhỏ này mới bên Mỹ về đó, nó có nhiều kẹo lắm.

Sa vốn háu hăn háu uống, nghe nói có kẹo, mà là kẹo của Mỹ nữa....khoái gần chết...nhưng muh thấy con nhỏ đứng một góc, mắt rươm rướm nước mắt...tự nhiên thấy....tội tội....Từ "tội tội" chuyển wa nổi máu anh hung rùi chuyển wa ngứa miệng....quay qua mí thèng nhóc sạt cho một trận.

_ Dạy mấy người đánh nhau để làm côn đồ hả? Khi không đi giựt kẹo người ta à? Ba đứa con trai ăn hiếp một đứa con gái hông biết xấu hổ hả? Lại còn giữa đường nữa, lỡ ai thấy thì nghĩ tui có mấy thèng đệ tử cà chớn.

_ Nhưng....

_ Nhưng gì nữa, đi chỗ khác dùm tui cái đi. Ngứa mắt quá xá, oánh cho giờ.

Tự nhiên thấy Đại Ca nổi khùng bất chợt....không đi coi như cầm chắc cái chết, ba thèng nhóc vội vàng rút lẹ., có thằng bỏ cả dép ra mà chạy. Dòm mí thèng đệ tử chạy như vịt, Sa mắc cười wá xá...cười lăn cười bò. Cười đã xong way wa dòm, bi giờ Sa mới thấy rõ mặt cô bé đó. Chỉ cỡ trạc tuổi Sa, cô bé mặc cái váy trắng với ren ở tay áo, mái tóc dài xoã ngang vai, nhìn xuyên qua những làn tóc mỏng là đôi mắt to tròn xinh xắn, cái môi nhỏ chúm chím lại khi thấy tia nhìn của Sa quét ngang. "Công nhận hùi nhỏ giờ chưa thấy ai đẹp như zậy, mắt to quá trời kà" - Sa thầm si nghĩ, đôi mày nhíu nhíu lại với nhau, vẻ mặt làm bộ như ta đây đang toan tính mí chiện hệ trọng lắm.

Về phía cô bé bị bắt nạt, nãy giờ đứng lặng thinh theo dõi cuộc "trò chuyện" giữa Sa và mí thèng nhóc mà cứ như là băng nhóm xã hội đen. Mí thèng nhóc đã là cho cô bé sợ chết khiếp, giờ lại thêm sự xuất hiện của "đại ca" tụi nó...cô nhóc chỉ biết đứng im re, không dám thở mạnh cho đến khi Sa cất tiếng hỏi.

_ Trông bạn wen wá... mình gặp nhau rùi phải hông?

Hơi ngờ ngợ trước câu hỏi của Sa, nhưng nhỏ này vẫn trả lời thành thật.

_ Chưa hề.

Quê một cục, hùi đó giờ chưa nhóc nào dám làm phật lòng trùm của xóm hết á, vậy mà nhỏ này dám dội nguyên gáo nước lạnh lên đầu Đại Ca ....tức mún chik...nhưng muh ai bỉu nhỏ này dễ xương chi, tự nhiên Sa hạ nhiệt à.

_ Zdậy...ở đâu ra.

_ Tui ở bên Mỹ mới zdìa, tui được sanh bên đó. Bi giờ về nước rồI ở với ông ngoại.

_ Zdậy hả? Tuốt bên Mỹ í? Hèn jì tui thấy lạ hoắc - Nói xong chợt nhận ra mình bị hố, vừa nãy kiu "wen wá", bi giờ lại kiu "lạ hoắc". Sa ngượng ngập, nhìn xuống đất coi có lỗ nào để chui xuống hông, nhưng tiếc là hổng coá nên đứng...gãi đầu gãi tai tùm lum. Tự nhiên cô bé chìa cây kẹo ra trước mặt Sa...

_ Gì zdậy?

_ Cho bạn đó, hùi nãy cảm ơn nha.

_ Hổng có gì, tại tui hông biết dạy đệ tử, lần sau còn thế tui cho nó ra khỏi tổ chức. - Sa bày đặt bắt chước mí phim Xã hội đen Hồng Kông, làm cô bé mắc cười quá ....bật cười khích khích.

Sa may mắn bắt được nụ cười của cô bạn, nụ cười ấy giống như được lấy từ một thiên thần nào đó, nụ cười như làm tan chảy đất đá, cây cối và mọi vật xung quanh, kể cả con nhỏ đang đứng nhìn say sưa. Đứng ngơ ra một hùi, Sa bị giật mình bởi tiếng gọi của mẹ.

_ Sa....lên xe mau, tới giờ rồi.

_ Con ra liền má ơi

_ Kẹo nè, cầm luôn đi. - Con bé chìa cây kẹo ra trước khi Sa định quay bước.

_ Thôi tui hông lấy, tui hông thích đồ ngọt, với lại mai mốt sang Canada tui được ăn thoải mái. - Sa lại cuống quýt nói thêm một câu mâu thuẫn, hông thích đồ ngọt mà kiu mai mốt sang Canada sẽ ăn thoải mái. Tất nhiên, Sa không hề để ý, vì trong đầu vẫn lo suy nghĩ về cô bạn mới này "Tiếc ghê, sao vừa gặp cái là phải chia tay òi", nhưng muh bik sao giờ, Sa đành từ biệt.

_ Thôi tui đi nha, bái bai.

Sa vừa quay lưng bước đi thì chợt con bé chạy lại kéo tay Sa. Bất giác Sa cảm thấy một làn gió lướt qua nơi má....cô bé nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên má Sa, đôi môi xinh lướt qua đôi má bầu bĩnh của Sa, nhẹ thôi, rồi biến mất. Tất cả như một thước phim quay chậm (đối với Sa). Tự nhiên tim đập thình thịch, không điều khiển được. Mặt Sa từ từ ửng đỏ như trái gấc, đang nghệch mặt ra vì cái hun từ môt cô bạn xa lạ thì mẹ Sa lại cất tiếng gọi.

_ Làm gì đó, lẹ lên Sa ơi.

_ Má bạn gọi kìa, đi đi.

Sa rờ tay lên má, vẻ mặt vẫn còn lớ xớ ngớ.

_ Cái này...

Cô bé chợt nhoẻn miệng cười (Làm tim Sa muốn rụng luôn.)

_ Bạn hông lấy kẹo thì lấy cái đó đi. Bye nha

_Ừa...à...bái bai. Tui đi à nha.

Sa quay bước đi thẳng một mạch ra xe không ngoái lai nhìn một lần. Vì sao? Sa sợ rằng, nếu ngoái lại nhìn chắc Sa ở lại lun hông thèm đi nữa quá.

Để lạI cô bé váy trắng đứng nhìn, nhìn mãi cho đến khi bóng dáng chiếc xe khuất hẳn phía xa xa chân đồi. Trong lòng vừa bồi hồi khó tả, lại vừa cảm thấy mắc cỡ khi trước đây...mình chưa từng hun người bạn trạc tuổi nào cả.

Suốt chuyến bay,...trong đầu Sa không có gì khác ngoài hình ảnh cô bạn mới quen với tâm trạng hối hận...zì...wên hỏi tên mất òi. T_T

Part 2

Mười năm sau.... Tại sân bay HongKong, cái nắng của buổi trưa mùa hè thật khó chịu. Ánh nắng đã lấn sâu vào trong hành lang - nơi chờ đợi người thân - vì thế, để tránh cái nắng hung hăng ấy, mọi người lại ép sát vào...khiến bầu không khí tại sân bay trở nên ngột ngạt hơn. Khuôn mặt ai nấy đều ẩn hiện sự lo lắng, mệt mỏi khi phải chen chúc nhau một cách khổ sở. Nếu có ai bị móc túi cũng khó mà phát hiện.....nhưng cũng may sân bay HongKong nơi nào cũng có camera cả...Trên màn hình tv được thu trực tiếp từ một máy camera...trong đám người đang chen nhau, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một cái gì đó đang len lỏi để luồn qua...rất khả nghi. Những người bảo vệ im lặng để dõi theo "sinh vật đáng nghi" ấy tính giở trò gì đây?!!...- "Nó" cúi thấp và uốn éo một cách điệu nghệ để vượt qua cái hàng rào người vững chãi. Cuối cùng, "sinh vật" í cũng trồi ra được phía ngoài....tới đây thì mí chú bảo vệ mới thở phào. Thì ra là một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn, đầu đội cái mũ len trắng và đeo một cái mắt kính to bản. Vừa thoát ra, cô gái í wăng cái vali xuống đất rồi la toáng lên"

_ Waaaaaaaaaaaa.......đã quá.....cuối cùng cũng được về HongKong rồiiiiiiiii

Tiếng la làm mọi người tự dưng im bặt và đổ dồn mọi ánh mắt về nơi phát ra tiếng la quái gở, cũng nhờ vậy mà nghe được tiếng mẹ cô cầu cứu...

_ Charlene, sao ra lẹ vậy? Cứu máaaaa....

Nhận ra mom đang bị mắc kẹt trong đám người kia...Sa đành quay trở lại giúp mẹ mình thoát ra. Một lúc sau, hai mẹ con Sa mới thoát hiểm an toàn với mí cái vali.

Sau đó họ ngoắc taxi để hai mẹ con có thể về nhà nghỉ ngơi sớm sau chuyến bay dài mệt mỏi.

Chợt nhớ tới mấy đứa "đệ tử" cũ, Sa liền ý kiến.

_ Má nè, mình ở nhà cũ hùi đó nha má.

_ Sao được, nhà đó má bán rùi.

_ Áh...bán nhà sao con hông biết gì hết zdợ?

_ Hùi đó còn nhỏ, biết làm gì....lần này về chúng ta sẽ ở nhà dì con

_ Áh...bà dì Mani đoá ..... Dữ thấy mồ...- Sa chu môi

_ Con nhỏ này...dám nói dì mày thế hả...chính dì ấy giúp má tìm cho con một người tốt đó.

_ Má...nói vậy là sao?

_ Thì lần này về để đi xem mắt chớ sao

Nghe xong Sa như bị lên cơn, la toáng lên...

_ Áh áh áh.....x...e..m....m..ắ..t...hảaaaaaaaa...... ...

<Cốc> Bà Choi gõ nhẹ đầu Sa một cái.

_ Con nhỏ này làm gì thấy ghê vậy? Má hết cả hồn.

Sa thì vừa ôm đầu vừa la oai oái...

_ Má....hông phải má cho con về đây chơi là do con đậu thủ khoa của trường hả??? Sao tự nhiên xem mắt gì ở đây?? Hông chịu đâu...má chơi kì waaa....

_ Thì tiện thể xem mắt luôn, có sao đâu.

_ Hông được...con mới 20 tuổi, đâu phải bị ế đâu mà xem mắt...

_ Hông ế sao bị thằng Ronald bỏ

_ Í, đó là con đá trước chứ bộ, tại con hông ưa cái thói "sống về đêm" của ảnh.

_ Vậy thì đây là con nhà đàng hoàng nè, đảm bảo sống ban ngày, mặt mũi sáng sủa đẹp trai, lại có học thức nữa, có địa vị cao, hơn hẳn thằng Ronnald đó - Bà Choi nhẹ nhàng giải thích.

_ Kệ đi...con hông chịuuuuuuuuuuuuuu......ahhhhhhhh........

Dù Sa cố vớt vát mấy câu "hông chịu...hông chịu..." nhưng cô cũng biết mình đã "tới số" rồi....Vì bà Choi là một người khá cứng rắn, đã nói gì thi phải thực hiện cho bằng được, Sa cũng không ngoại lệ.....-Tối mai, mình sẽ phải đi ....xem mắt rồi. Coi như hết đời...- Ngán ngẩm với cái ý nghĩ đó, Sa nhắm mắt lại...để cho những suy nghĩ trong đầu bay đi mất...

~~~~~o0o~~~~~

_ Tới rồi đấy! - Dì Mani mở cửa xe và cười vui hớn hở.

_xí...làm như dì xem mắt chớ hông phải mình - Liếc xéo bà dì một cái rùi way sang mở cửa xe bước ra.

Trước mắt Sa là một cánh cổng thật cao với hoa văn tuyệt đẹp, nó tự động mở khi chiếc xe vừa đến. Sa lo ngắm cánh cổng, nhưng nhanh chóng rời mắt khỏi đó và nhìn quanh...mọi thứ hoàn toàn lạ lẫm và đẹp đẽ. Vừa vào đến cô đã bị choáng ngập bởi khung cảnh nơi đây. Con đường nhỏ được lát sỏi như một tấm thảm trắng, hai bên là hai lùm cây xanh um được trồng ngay hàng thẳng lối với những tán gọn gàng như được cắt tỉa thường xuyên. Các ánh đèn vàng từ các trụ đèn hai bên dẫn đến một ngôi nhà lớn, được sơn màu trắng kem với nhiều cửa sổ cổ kính, bên ngoài cửa ra vào có treo một lẵng hoa lan trông thật xinh xắn và sang trọng. Ánh sáng từ các cửa sổ hắt ra, hoà cùng với màu trời của buổi hoàng hôn, trông đẹp đến lạ kì.

_ Cậu ta mời lúc 6h, chúng ta tới hơi sớm. - Bà Choi lên tiếng

_ Không sao đâu chị, chúng ta vào đi - Nói rồi dì Mani quay lại khều đứa cháu đang đứng ngơ ra - Vào lẹ đi Charlene, nhớ là cười, cười tươi nghe chưa.

_ Gòi gòi - Miệng làu bàu...nhưng thực sự Sa cảm thấy rất thoải mái với căn nhà này, cách xây dựng và bày trí đem lại sự ấm cúng và thân thuộc.

Bước vào nhà, một người cao ráo với bộ mặt điển trai đã đứng chờ sẵn từ lúc nào. Bộ quần áo tươm tất được ủi phẳng không một nếp nhăn, vẻ bề ngoài của anh ta trông rất trí thức, lịch sự, nhã nhặn, xem ra là đúng là người đàng hoàng.....Vừa thấy dì Mani và bà Choi, anh ta cúi chào một cách lễ phép.

_ Đây là Edision, hiện nay cậu ấy đang là quản lý của công ty EEG - Một công ty giải trí lớn nhất HongKong đó. - Dì Mani giới thiệu.

_ Ah..hi

_ Xin chào, rất vui vì em đã đến - Ed vui vẻ chào Sa rồi quay qua bà Choi - Mời bác và dì Mani ngồi, chúng ta cùng dùng bữa.

Anh quay về phía bếp gọi to:

_ Unil, mang thức ăn lên được rồi.

Khoảng 2 phút sau, thức ăn được dọn lên.

_ Unil là ai vậy Ed? - Dì Mani thắc mắc

_ Đó là một người em nuôi của tụi cháu.

_ Chài, nhận hùi nào hông bik ta....

_ Cũng lâu rồi...

_ Zậy hả? Mà tên gì kì zậy?? - Mani lại tiếp tục thắc mắc.

Ed chỉ cười cười, không nói gì. Unil nãy giờ ngại wá...way xuống bếp lun.

_ Tên người ta có gì mà kì, dì hỏi zậy mới kì đó...- Sa nãy giờ ngồi im, thấy dì mình hơi quá lố nên cứu bồ dùm...

_ Không sao mà, anh cũng thấy cái tên kì kì....Thôi chúng ta cùng dùng bữa nhé, mời mọii người. Ed nhanh chóng gắp thức ăn đầy bát của bà Choi, rồi đến bát của Mani, và cuối cùng là của Sa với con mắt hài lòng của bà Choi.

Sự lịch thiệp của Ed làm Sa cảm thấy ngượng ngùng...cái cách anh đối xử với mọi người đúng là rất lịch sự...nhưng đó là đối với người lớn. Còn với người hay táy máy như Sa thì cảm thấy ngột ngạt, từng li từng tí....chỉ sợ mình sẽ làm sai điều gì.

_ Hôm nay, cậu Edison đây mời chúng ta đến để dùng bữa, coi như xem mắt Charlene luôn. - Dì Mani sốt sắng giới thiệu thêm - Dì quen với cậu ấy trong công ty, trước đây gia đình định cư bên Mỹ, cha mất sớm do ung thư gan, sau này mẹ cũng qua đời nên được gửi về HongKong sống cùng ông. Thiếu tình thương từ nhỏ, vậy mà cậu ấy lại thành công như vậy...

_ Em về rồi!

Dì Mani đang nói thì bị cắt ngang, cả 8 con mắt đều nhìn về phía cửa. Rồi 6 con mắt kia quay sang nhìn nhau, còn 2 con mắt cứ nhìn hoài, nhìn hoài về phía giọng nói đó.

_ Em về rồi à, vào đây ngồi luôn đi. - Ed cười cười, ngoắc cô gái đang đứng ngoài cửa.

_ Đây là em gái Gillian - Ed giới thiệu, rồi nháy mắt ra hiệu với Gill - Chào đi.

_ Chào mọi người, cháu là Gillian.

_ Em gái cậu Ed đó chị Choi...nhà họ Chung toàn mỹ nam mỹ nữ không hà...cô bé xinh quá ha.- Dì Mani hăm hở khen ngợi

_ Ờ ờ... xinh thiệt đó, mắt to ghê, hai anh em đều như tài tử vậy đó - Bà Choi tiếp lời.

Tự nhiên bị khen dữ dội quá, Gill thấy ngại ngại, nhưng chỉ biết cười trừ thôi.

_ Đây là dì Mani - người đã giúp anh mai mối, đây là bà Choi - mẹ của Charlene, còn đây...chính là cô ấy đấy, là Charlene. - Vừa giới thiệu, Ed vừa chỉ vào từng người...Gill vẫn bình tĩnh nghe ngóng cho đến khi chỉ vào Sa. Gill ngạc nhiên....rồi đứng trơ ra luôn, cái khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen láy nhanh nhẹn, linh hoạt...đôi môi mỏng và đôi má bầu bĩnh đó...sao bỗng nhiên có cảm giác thân quen lạ lùng. Mắt Gill vẫn không rời khuôn mặt Sa trong khi đang lục tìm trong kí ức hình ảnh về khuôn mặt bầu bĩnh này....

_ Trông bạn quen quá, mình gặp nhau ở đâu rùi hả? - Sa bỗng cất tiếng hỏi cắt mất dòng suy nghĩ của Gill

_ Àh...chưa - Ngượng ngùng không biết làm gì, Gill vội vàng cúi chào cho có lệ rồi chạy thẳng lên lầu luôn.

Nhưng cũng từ cái câu nói đó...Gill loáng thoáng nhớ ra...người này...đúng....người này Gill đã gặp rồi, rất lâu rồi.... Nơi vùng quê ấy, ở nơi của ông, khi Gill còn rất nhỏ....Kí ức cũ bỗng nhiên ào về, Gill nhớ rồi...không ngờ chính là người đó. Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vui vui, lại hồi hộp....vì gặp được người bạn cũ...nhưng sao "tự nhiên lúc nãy nhìn người ta chằm chằm à, hông biết người ta có nghĩ gì hông nữa"...nghĩ lại, tự dưng thấy mắc cỡ quá xá...Gill vùi đầu vào con chó bông. Gill đâu biết rằng mình cũng bị "ai kia" dòm suốt từ hồi mới xuất hiện ngoài cổng.

Sau khi Gill chạy lên lầu, Sa vẫn ngồi đó và suy nghĩ lông bông lung tung....nghĩ cái gì thì tác giả cũng không rõ. Chỉ biết...suốt bữa ăn, Sa chỉ ngồi một chỗ như người mất hồn....ai hỏi gì cũng chỉ ậm ừ vài câu, lâu lâu nhoẻn miệng cười một cách gượng gạo rùi tiếp tục để cho dòng suy nghĩ được trải dài trong lòng.

Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, có lẽ một phần do thái độ không hợp tác của Sa. Edi là người thông minh và cũng khá nhạy cảm, anh biết Sa không thật sự bị anh cuốn hút nên mới tỏ vẻ thờ ơ như thế. Nhưng với anh, Sa mang một nét gì đó rất lạ, rất thú vị, làm anh chỉ muốn tìm hiểu thêm, muốn khám phá cá tính của cô gái này....anh đề nghị.

_ Charlene, ngày mai lại đến chơi nhé.

Bà Choi vừa thấy đã rất hài lòng về cậu con rể tương lai rồi, nhưng lại rất bực mình khi thấy thái độ của con mình như thế. Thấy đề nghị của Ed có lợi cho cả hai...bà vội chen ngang trước khi Sa kịp trả lời.

_ Đúng đó, nó mới về nước nên còn lạ lẫm, có cậu đây bên cạnh là yên tâm rồi...phải không Charlene? - Vừa nói, bà vừa huých vào hông Sa...vẻ mặt như muốn nói "Không đồng ý là tối nay chết với má"....

Bà dì Mani phụ hoạ thêm: "Cậu ấy được coi như người nhà rồi, cứ đến chơi chả sao đâu"

"Nhìn mặt mom thấy ghê wá à....ai dám cãi lời chứ.....mà....đi với anh ta cũng được, ít ra thì cũng vì anh ta có liên quan đến cô gái tên Gillian kia" Trong đầu nghĩ thế...Sa mỉm cười gật đầu cái rụp.

Không chỉ có Ed, mà bà Choi và dì Mani cũng thấy mát lòng mát dạ quá xá....^^

Tối đó, Sa thấy khó ngủ dễ sợ, cái cảm giác bồi hồi này sao quen quá....hình như từng trải qua rồi, cảm giác khó tả cứ cuốn sâu vào lồng ngực Sa.... tự nhiên nôn nóng cho trời mau sáng...mong cho mau được đến ngôi nhà trắng xinh xắn đó, mong được gặp người trong nhà đó...nhưng...không phải gặp Ed. Sa mong gặp ai...chắc bạn cũng biết rùi nà..

Part 3

Chiếc taxi dừng lại trước cánh cổng lớn, cổng lại tự động mở....nhưng Sa không thèm dòm nó nữa....cũng chẳng thèm dòm xung quanh. Sa bước đi trên chiếc thảm sỏi...tiến về phía cửa, cũng như hôm qua....Ed đang ngồi đợi sẵn phía trong, vừa thấy Sa, anh tươi cười niềm nở....

_ Chào Charlene

_ Hi

_ Không ngờ em đã đến thật....

_ Nói rồi thì phải đến chứ ....mà...hình như anh khá thân với dì Mani hả?

_ Ưa...Cùng làm chung một công ty, coi nhau như chị em vậy đó.

_ Zậy thì đc...

_ Sao lại được?

_ Níu anh hông wen thân với dì tui thì tui sẽ không wa đây đâu.

_ Uhm...anh rất thích tuýp người thẳng thắn như em đấy. - Ed cười

Sa không nói gì, chỉ cười cười cho có lệ rồi ngó quanh như đang tìm kiếm..."ai đó"

_ Em tìm gì thế? - Ed hỏi

Chài...sao bi giờ, chẳng lẽ nói kiếm em gái ảnh?! Sa giả lơ...

_ À..uhm....nhà anh....đẹp wá ha....

_ Em thích hả? Nhà này do một tay em gái anh trang trí đó

_ Gillian?

_ uhm...nó rất thích nhà kiểu phương Tây, nhưng hơi cổ điển...

Đang nói về đề tài của Gill, Sa đánh bạo hỏi luôn.

_ Vậy Gill đâu?

_ Đi từ sớm rồi

_ oh........- Đang hứng...mặt Sa xìu xuống như trái bong bóng xì hơi......

....

Cả hai hình như hết biết nói cái gì rùi, ai cũng im re hết trơn, chỉ còn tiếng chim líu ríu ngoài trời thôi. Hồi sau Sa lên tiếng phá tan sự im ắng bằng một câu...lãng xẹt...

_ Chim hót...hay wá ha...sao nhà anh.... nhiều chim zạ?

_ À...có hai con à....của Gill nuôi đó. Em muốn lên coi hông...?

Hic....cứ đứng thế này thì cũng hông biết nói gì tiếp theo với Edi. Mà Gill thì lại đi mất tiu òi...thoy thì tiện thể đi tham wan nhà của Gill trang trí zdậy....Sa đồng ý để Ed dẫn đi ...

_ Phòng của anh và Gill đều ở lầu 2, phòng anh bên trái, phòng em gái anh bên phải nè...

_ Anh Edi....có phone của EEG.... - Đang nói thì nghe tiếng Unil gọi

_ Em cứ đi thẳng ra lan can bên phải...nơi đó treo mấy con chim đó....anh chạy xuống nghe phone nha. - Nói rồi...Ed chay thẳng xuống nhà luôn.

Sa chỉ biết nghe rồi làm theo...Tiến ra phía lan can nơi Ed chỉ, đúng là có 2 con chim đang bị nhốt trong lồng....một con màu trắng và một con màu vàng....cứ líu ríu cùng nhau suốt...trông đáng iu không tả được....

Ngồi chồm hổm dòm chim đã đời....vẫn không thấy Ed quay trở lên, Sa ngồi dựa lưng vô tường....nhưng sao như tựa lưng vào khoảng không...làm Sa chới với xém té. Thì ra cửa phòng này không khoá....Sa len lén dòm vô...Mà bản tính vốn tò mò sẵn...lén dòm vô không thoả mãn được tính hiểu kì....Sa đẩy cửa phòng nhè nhẹ rồi bước thẳng vào trong. Khác hẳn với vẻ bề ngoài sang trọng của cả căn nhà, căn phòng này được trang trí rất lạ mắt với khung cửa sổ nghiêng 45 độ. Đường hoa văn lượn sóng quanh bốn bước tường màu hồng, chia chúng ra thành hai mảng riêng biệt. Phía trên được trang trí một cái đèn treo màu hồng xinh xắn, phía dưới là sàn gỗ. Góc phòng là một cái tủ lớn đụng trần rồi thấp dần, thấp dần theo từng ngăn được đặt âm vào tường. Chiếc laptop nhỏ màu hồng đặt trên một cái bàn gỗ thấp lè tè...tưởng như phải ngồi bệt xuống đất mới hợp với "chiều cao" của bàn. Phía bên này lại là một món đồ thấp lè tè khác, một cái giường chỉ "cao" cỡ 25cm...nhỏ xíu nhưng xinh xắn và đáng iu vô cùng.

Đang lo ngắm nghiá trầm trồ căn phòng ...Sa bỗng giật mình khi nghe có tiếng bước chân đang tới gần...gần hơn nữa...Sa hoảng hốt, vội vàng chạy ra phía cửa với tốc độ nhanh nhất có thể....vừa giơ tay vặn lấy tay nắm cửa thì...<Cốp> Cánh cửa tự nhiên bật ra và đập vào đầu Sa một cái đau tiếng...mất thăng bằng Sa té ngửa ra sàn....tay thì ôm đầu nhăn nhó điịnh lồm cồm ngồi dậy thì ... "Áaaaaaaa..."

Thì ra Gill mở cửa....theo quán tính Gill cũng té chúi nhủi về phía trước và...nằm bẹp dí trên người Sa...Lúc này, Gill cũng nhận ra tình huống trớ trêu của mình...mặt Gill áp vào ngực Sa! ^^ Gần đến nỗI Gill có thể nghe rõ tiếng trống ngực đập thình thịch, thình thịch...nhưng không biết của ai, có lẽ của cả hai chăng??? Không hẹn mà mặt Sa và Gill tự động ửng đỏ lên cùng lúc...

_Nè

_ Gì vậy?

_ Định.... giữ nguyên hiện trường hả?

_ Huh?

_ Nặng quá nè....

Nhận ra mình vẫn còn trong tư thế quái đản....Gill lật đật ngồi dậy. Sa cũng vội vàng đứng lên lun.

_ Bạn...vào phòng tui chi vậy?

Á...câu hỏi của Gill làm Sa cứng họng luôn. Một người hông wen biết tự động chui zô phòng người ta, rất khả nghi. Níu là Sa...chắc Sa hỏi..."Tính chôm gì trong phòng tui hả?"....Mải si nghĩ....hông biết trả lời câu hỏi của Gill sao đây....tính zdô phòng coi chơi chút xíu thôi ....tình ngay lý gian mà.....Chả hỉu sau một hồi lắp bắp...ờ ờ...à.. à...Sa nói đại lun.

_ Ờ...tính rủ Gill đi chơi, mà hổng thấy ai trong phòng. - Nói xong câu này, Sa tự thấy mình hơi bị "lì" ....nhưng dù sao cũng đỡ hơn bị coi là dân chôm chỉa. Nhưng Gill thì có chịu tha đâu....dòm cái mặt ngố ngố của Sa mắc cười muốn chik...Gill tiếp tục hành hạ đối phương.

_ Ủa, không phải bạn đi chơi với anh tui hả?

"Trời....tự nhiên chơi nguyên câu chặn họng người ta à".....Sa bối rối không biết phải trả lời sao với kiểu chất vấn của Gill, thầm trách sao nhỏ nì ác quá...

Thấy kỉu gãi đầu gãi tai của Sa vẫn y như hùi còn nhỏ....Gill bật cười...Và lần này cũng thế....nụ cười ấy vẫn nguyên vẹn như ngày nào, nụ cười như có ma lực thu hút mọi thứ xung quanh....Sa cũng bị cuốn theo nụ cười đó, Sa nhìn mãi, nhìn mãi...giống như nụ cười ấy chỉ của riêng Sa vậy....

_ Anh Ed đang bận chuyện công ty rồi. - Ngưng cười, Gill nhẹ nhàng gỡ rối giúp Sa

_ Ờ...à....vậy hả...

_ Uhm...lúc nãy ảnh có nhắn là có việc gấp, gửi lời chào Char rồi đi luôn.

_ Đi rùi hả....vậy....tui cũng về lun.

Sa vừa dợm bước quay đi thì Gill nắm lấy tay Sa kéo lại ~ Cái khoảng khắc đó, hình ảnh đó...trong đầu Sa chợt loé lên điều gì...thân quen lắm, nhưng lại biến mất.

_ Sao lại về?

_ Thì .....anh Edison đi rồi mà, cũng không còn việc gì nên...

_ Chứ không phải Char qua đây kiếm Gill sao?

Gill nhìn bề ngoài hiền lành chất phác vậy mà hay tuôn ra mấy câu làm người ta cứ trơ ra như đá í....câu này cũng vậy.....trúng ngay tim đen của Sa, quả tim trong lồng ngực như đập loạn một nhịp. Sa biết làm gì hơn đây...đành nhe răng cười toe toét như con khỉ á.

_ Thì cho là vậy đi, mà gọi tui là Sa được gòi.

Gill tủm tỉm cười "Biết từ lâu rùi"

Sa lại nhe răng ra cười tiếp, lòng hơi théc méc tí tẹo...."Sao Gill biết mình tên Sa vậy hen???"

Part 4

Sau khi "vô tình" tạo nên một cái hẹn với Gill...Sa xuống lầu ngồi trong khi chờ đợi Gill thay quần áo. ....

"Bang bang...anh bắn ngay tim....bang bang...."<Tiếng chuông ĐT của Sa> (Choáng wá)

_ Hi Mani

_ Thế nào rùi Char? Hai đứa tiến triển tới đâu rồi?

_ Tiến triển gì chứ [Sa chề môi] Anh ta là người chỉ quan tâm đến công việc thôi.

_ Là sao?

_ Eddie đã đi mất tiu rồi, hình như là đến EEG

_ What?

_ Thiệt đó, loại người như thế mà còn đòi hẹn hò gì nữa...[Sa nói với giọng giận dỗi]

_ Nghe nè Char, nó không phải thế đâu..., chắc tại công ty có việc gấp quá thôi...đừng có bỏ về nha........nè.......có nghe không? Charlene.....charlene....

Từ lúc nào Sa không còn nghe dì Mani nói nữa, bởi vì mọi giác quan của Sa đều bận chỉa về hướng cầu thang, nơi Gill đang đi xuống......Mặc một cá áo trắng xin xắn thắt nơ đen ngay dưới fần ngực, mái tóc dài ngang vai buông xoã ra làm Gill trở nên xinh đẹp hơn hẳn lúc cột tóc. Phải....hình ảnh tóc xoã ngang vai và màu trắng? Nó gợi lại cho Sa một kí ức nào đó từ xa xưa, từ lâu....lâu lắm rồi. Nhưng...Sa không tài nào nhớ nổi, chỉ biết ...đó là một kí ức ngọt ngào....

_ Dòm gì kỹ dạ? - Gill hỏi

Ơ... ơ... vài câu, Sa giả bộ quay sang đưa ĐT lên nghe tiếp làm như ta đây không thèm dòm "ai kia".....nhưng...phone đã cúp từ hùi nào rùi. ~> Wuê wá

_ Hôm nay trời đẹp, Sa muốn đi đâu?

_ Đâu cũng được, đã lâu rồi không về HongKong.

_ Hôm nay Gill sẽ thay Anh Edison thực hiện nhiệm vụ dẫn chị dâu tương lai đi chơi. Bởi vậy muốn đi đâu hay làm gì là quyền quyết định của Sa đó.

Thật sự không thấy thoải mái lắm với từ "chị dâu tương lai" của Gill

_ Đừng gọi chị dâu, chúng tôi chỉ mới gặp nhau có một lần à.....Hay là mình đi ăn nha...lâu không được ăn mấy món của HongKong rồi...

_ OK, Gill cũng đói nè [Vừa nói, Gill vừa dắt xe ra (Hông biết xe đoá tên jì, chỉ bik made in HongKong thoy)] Leo lên đi

_ Ủa ủa...đi xe này hả?

_ Ở bển 10 năm rồi về đây không dám chạy xe máy hả?

_ Có gì mà hông dám - Vừa cố nói cứng, vừa cố chứng tỏ ta đây mà sợ cái chi chi...Sa leo lên xe ngồi phía sau Gill, trong bụng hơi lo lo

Hai người chạy thẳng đến tiệm mì Vằn Thắn nổi tiếng và kêu ngay 2 tô mì maximum size ra. Sa lâu rồi không được ăn nên ăn ngấu ăn nghiến (Nói trắng ra là như kon heo zdậy đoá). Sa kiu thêm 1 tô nhỏ và ăn gần hết rùi Gill mới ăn xong phần của mình.

_ Trên mặt Sa dính gì kìa.

Sa đưa tay lên mò mẫm khắp mặt vẫn không thấy gì..."Đâu...đâu...???" Đang loay hoay thì bất chợt Gill áp sát lại gần và đưa tay lên...lấy mảnh khăn giấy còn dính phía dưới mũi Sa. Tuy chỉ là hành động nhỏ của Gill thôi, nhưng cũng làm trong đầu Sa loé lên một tia sáng nhỏ nhoi rồi vụt tắt. Đến màn trả tiền...Gill định đứng lên trả tiền thì

_ No...Để Sa trả cho - Sa vội vàng móc mấy tờ tiền trong ví chạy lại trả tiền trước khi Gill có thể

Gill ngồi lại nhìn.... và mỉm cười khi thấy ảnh trong ID card của Sa, rồi lại nhìn chăm chú hơn cho đến khi Sa quay lại.

_ Hey, chúng ta đi shopping nhé. - Gill lên tiếng

_ Waaaa....shopping...no.1

Gill và Sa sau khi ăn uống no nê rồi quyết định đi shopping, họ ghé vào một trung tâm thương mại lớn và bắt đầu trổ tài thi thố xem ai mới là nữ hoàng shopping....

Khi họ ghé ngang một GiftShop.....

_ Hey, cái đó đẹp quá - Sa nói và chỉ vào một quả cầu pha lê nhỏ, phía trong là một bầu trời đêm với đầy đủ trăng sao...cực kỳ cute.

_ Cái đó hả? Cũng đẹp á, nhưng cho con nít thôi. Chúng ta cửa hàng quần áo đi - Nói rồi Gill kéo Sa về hướng khác khi Sa vẫn cố ngoái lại nhìn quả cầu xinh xinh ấy.

Suốt buổi, hai cô gái xinh xắn luôn cười nói vui vẻ, khoác tay nhau đi một cách hồn nhiên như chị em đã thân thiết từ lúc nào rồi í. Khi trời đã xế chiều thì hai người mối chịu tạm ngưng ham muốn shopping....trên tay mỗi người một đống các túi xách đủ kiểu đủ màu.

Sau đó sẽ là ai về nhà nấy (Chứ mún jì nữa), nhưng mọi việc tưởng chừng chưa kết thúc tại đó. Ông trời ổng ghét người hồng nhan mà, ổng muốn chứng minh câu nói "Hôm nay trời đẹp quá" của Gill là hoàn toàn sai bét...Một trận mưa đổ xối xả xuống đường phố HongKong, tất nhiên, những người "không biết hôm nay sẽ mưa" như Gill& Sa sẽ bị ướt vì không mang dù or áo mưa. Cả hai người và đồ đạc vừa mua đều bị ướt sũng, thêm vào đó, hệ thống cống thoát nước ở Hong Kong không được ổn. Cái xe của Gill sau vài lần cà giựt cà nhắc thì tắt máy và.....xì khói T_T

Khó khăn lắm cả hai người mới đưa được chiếc xe vào lề....xung quanh không có lấy một tiệm sửa xe. Trời thì đang mưa tầm tã...

_ Xin lỗi nha, Gill không nghĩ trời sẽ mưa

_ Không cần xin lỗi... mưa là lỗi của ổng đó, zô ziên hết sức. [ Sa nói rùi chỉ tay lên trời]

<Ầm> Xét đánh mà như xẻ bầu trời ra làm hai, âm thanh kinh hãi làm cả Sa và Gill đều phải giật mình. ...."Chắc tại mình vừa chọc giận ổng" Sa nhìn lên trời thầm nghĩ và khi nhìn xuống thì...từ lúc nào Gill đã nép sát vào người Sa. Hai tay áo Sa bị Gill nắm chặt như bị ghị xuống..., Gill cúi đầu và mắt thì nhắm lại.

"Thì ra cũng biết sợ" Sa cười thầm, biết là Gill sợ nên cứ để cô ấy đứng đó một chút.

_ Mình dắt xe vào dưới mái hiên kia đi - Sa lên tiếng rồi cả hai cùng đi phía căn nhà có mái hiên trồi ra ngoài để trú mưa.

_ Cái xe khỉ này - Gill bực bội - Sao lại tắt hông bíêt....>"<

Sa hất đầu lên nói...làm như rành lắm í:

_ Xe vô nước tắt máy là chuyện thường, lúc sau khô sẽ chạy được thôi.

_ Aww...đồ tụi mình mua ướt hết rồi...người ướt nhẹp à....tệ quá - Gill ngồi đó than thở

Nhắc tới, Sa cũng nhận ra mình cũng ướt từ trên xuống dưới, liếc qua Gill...bỗng nhiên Sa quay mặt đi chỗ khác liền, sau đó lấy một cái áo phía dưới cùng trong túi xách ra.

_ Còn mỗi cái này...hình như không ướt. Gill khoác vô đi.

_ Tại sao? - Gill ngây thơ

_ Ờ...là..cái áo....mỏng quá đó....Sa...thấy hết trơn (ac ac....)

Ah...bây giờ thì Gill mới hiểu....tại sao tự nhiên mặt Sa đỏ lên như zdậy! Gill cười cười vẻ gian mãnh

_ He....con gái cả....thấy có sao đâu nà...với lại ai kiu Sa nhìn chi?!

_ Nhưng muh...cứ khoác zô đi, Sa hông nhìn nhưng người khác nhìn đoá.

Gật gà gật gù ra vẻ hỉu lắm lắm....Gill với tay khoác cái áo vô.

_ Trời mưa kiểu này chắc lâu lắm. - Gill phán đoán típ

_ Chài ai...zậy phải ngồi đây suốt buổi tối huh?. [Sa làm mặt nhăn nhó, chu mỏ ra] (iu wớ)

_ Nghi lắm à...[Gill cũng chu mỏ ra ^^] Mà Sa hông lạnh hả? Khoác thêm áo zô đi.

_ Đồ ướt hết rồi mà....

_ Ờ hen....vậy khoác chung zí Gill nà.

_ huh?...thôi thôi...Gill cứ khoác đi...Sa ở bên Mỹ muh, hổng thấy .......hơ.....hơ....hắt xìiiiiiiii......lạnh.

_ Hehehe...thui chui zdô đây lun đi bà [Gill ngồi nép sang một bên và giơ phần còn lại của cái áo khoác ra cho Sa]

Cả hai ngồi dựa vào nhau và nhắm mắt chờ đợi cơn mưa đi qua....

Thế là một cái áo chia đôi, hai cô gái ngồi dưới một mái hiên nhỏ. Bên cạnh là cái xe hết thuốc chữa + mí túi xách wần áo nhưng đều ướt nhẹp. Bầu trời thì tối đen và mưa vẫn không ngớt....

Yeah...Với mí dân photo-pro thì trông như một pic thuộc thể loại....kinh dị. T_T ; còn với các bé thiếu nhi thì cho đó là .... hai cô bé bán diêm tội nghiệp. Nhưng với fan thì cảnh vật, hiện vật ấn tượng và model cũng xì-tai nốt.....trông họ như hai thiên thần nào đó bị thượng đế đuổi xuống trần phải sống vất va vất vưởng ^_^

< Xí xìa xảo xè xú xé xí xìa xằng xéng xù xèng..> [Chuông ĐT của Gill làm trí tưởng tượng fong fú của tác giả bay đâu mất]

_ Anh Eddie

_ Em đang ở đâu thế? Có Charlene ở đó không?

Gill quay qua và thấy Sa đang dựa đầu vào vai mình, có lẽ đã thiếp đi từ luc nào rồi. Gill nói thật nhỏ để Sa không đánh động đến Sa

_ Em đang bị mắc mưa, Charlene đi cùng em.

_ Có cần anh đón không?

_ Em có đi xe mà, hết mưa sẽ về thôi...bye...

Gill nhẹ nhàng cup phone và quay qua nhìn Sa. Trong tâm trí Gill luôn ghi nhớ hình ảnh một cô bé đã giúp Gill thoát khỏi "bọn côn đồ", đối với Gill...đó như một vị anh hung hay một chàng hoàng tử chăng? Nhưng giờ đây....Gill thấy Sa là một cô gái mỏng manh, nhưng không dễ vỡ...Sa vẫn mang cái khí khái kiên cường trong khi bề ngoài là một người xinh đẹp và rất thu hút. Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đó, làn da trắng mịn không một chút mụn....Gill rất muốn thử....sờ lên nó...Gill đã đưa tay lên, vừa khẽ chạm vào đôi má...Thấy động, Sa chợt chuyển mình mở mắt...không biết chuyện gì vừa xảy ra.

_ Ủa....tạnh mưa rồi kìa...

_ uhm...hết mưa hồI nào Gill hông biết ta [Xạo đoá]

Và cuối cùng thì cả hai cũng về được tới nhà an toàn. Tối đó, Sa cứ nghĩ mãi về buổI đi chơi hôm nay, đúng hơn là nghĩ về cô bạn tên Gillian. Từ buổi đầu nhìn thấy Gill, Sa đã có cảm gíac rất quen thuộc, dường như đã quen từ lâu lắm rồi. "Không đúng, mình dám khẳng định là trước đây đã gặp rồi...nhưng không tài nào nhớ ra nổI" [Nghĩ không ra, Sa lấy tay gõ gõ vào đầu mình]

Câu cửa miệng của Sa mỗi khi thấy ai xinh xinh là "Trông bạn quen quá, hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rùi.." Nhưng ngày hôm qua, Sa đã nói câu đó một cách thật lòng...

Part 5

<King....Koong.....> [Tiếng chuông cửa nhà dì Mani]

_ OK, ra liền.....[Mở cửa] ....Woo...Eddie, cậu vừa ở công ty về mà? Có chuyện gì không?

_ Hi chị Mani, em đến tìm Charlene

_ Aw..hiểu hiểu....vào nhà đi, để chị gọi nó [Đóng cửa và chạy lên lầu] Charlene, Charlene....xuống xem ai đến kìa...

~~~ Một lát sau.

_ Hi anh Eddie

_ Hi em [Đợi Sa ngồi xuống rồi nói tiếp] Cho anh xin lỗi nha.

_ Hôm qua anh đã gọi điện thoại xin lỗi rồi.

_ Và bây giờ anh muốn nói trực tiếp với em.

_ Không sao, em không gịân gì hết....Với lại....hôm qua đi cùng Gill rất vui.

_ Vậy sao? Các em đã thân nhau rồi à...

_ Ah...đúng vậy.

_ Thế thì tốt quá, vậy hôm nay....anh sẽ đền bù cho em, được chứ?

_ Có nghĩa là sao?

_ Từ hôm nay chúng ta bắt đầu hẹn hò nhé...

_ Hẹn hò?

_ Phải, gặp em lần đầu tiên anh đã rất thích em rồi...

_ Thế thì tốt quá rồi còn gì [Vừa mang nước lên, dì Mani vừa nói] Đây là cơ hội tốt đó Charlene...Eddie sẽ dẫn con đi chơi nhiều nơi.

Mặc dù không thật sự hứng thú, nhưng Sa cũng không phản đối.

_Ok

Trước khi đi, Mani kéo Sa lại và răn đe " Edd bảo gì thì phải làm đó nghe chưa? Phải nghe lời nó...không được làm gì có lỗi....đi đứng đàng hoàng, ăn nói phải thật nhỏ nhẹ.....phải tỏ ra là một người quý phái tao nhã...như thế thì mới chiếm được cảm tình của nó....phải nhớ nghe chưa Char, nhớ kỹ đó...."

Sau đó Ed đưa Sa đến một nhà hàng Pháp sang trọng và lịch sự.

_ Em thích nơi này chứ? - Edd hỏi

_ Uhm...nó rất tuyệt...đồ ăn cũng ngon...chắc là đắt lắm.

_ Có lẽ vậy, nhưng đi chơi với bạn gái...không nên quan tâm chuyện đó, phải không?

[Sa cười]

_ Vậy bên Canada em học gì?

_ Hiện đang học thanh nhạc

_ Wow...em có thể hát sao?

_ Uhm...một chút

_ Gillie nó cũng rất thích hát, đòi học thanh nhạc...nhưng anh không đồng ý.

_ Sao thế?

_ Tại anh thấy nghề ca sĩ "fiêu" quá, nổi tiếng thì có tất cả, còn không thì chẳng là gì...[Chợt nhận ra mình động chạm đến Sa, Ed bối rối] oh....anh xin lỗi

_ Không, anh nói cũng đúng. Nhưng đời người khó mà đoán trước được...

Họ chuyển đề tài, và tiếp tục nói chuyện vui vẻ, tất nhiên là hỏi han những vấn đề của đối phương như những người khác thường làm mỗi khi hẹn hò và dần dần...Ed cũng đã có được thiện cảm của Sa bằng tài ăn nói của anh. Sau đó Edd đưa Sa về nhà.

Tối đó tại nhà Sa

< Bang bang......> [ĐT của Sa]

_Hello?

_ Hi Sa, Gill nè

_ Hey, sao biết phonenumber của Sa vậy?

_ Hỏi anh Ed

_ Anh ta về tới nhà rồi hả?

_ Uhm...hôm nay....hai người đi cùng nhau phải không?

_ yeh...đi ăn tối

_ Uhm...có vui không?

_ Có...ảnh nói chuyên tử tế lắm.

_ Vậy hả....anh ta vừa về nhà đã khen Sa quá trời, nói Sa xinh đẹp, đáng yêu...ảnh mê Sa mất rồi

_ Ui... hi hi

_ Vậy Sa thì sao?

_ what?

_ Sa có thích anh Eddie ko?

_ Uhm...Sa nghĩ là có...

_ Vậy sao? [Giọng Gill hơi trùng xuống] Gill mà nói ra chắc ảnh vui lắm.

_ Chúng tôi chính thức quen nhau rồi mà

.....

_ Hello?

.....

_ Hello? Gill....còn đó ko?

_ Ah...tối rồi Sa nên đi ngủ đi. Bye nha <cụp> <tu....tu...tu..>

_ Kỳ vậy ta...đang nói chuyện mà??? - Sa gãi đầu khó hiểu rồi nằm xuống ngủ.

Ngày hôm sau, và hôm sau nữa....rồi cả tuần lễ đó, sau khi đi làm về là Ed lại đến đón Sa. Họ cùng đi ăn tối, có hôm thì cùng đi coi phim, khi thì đi nghe nhạc thính phòng ...v...v...Và sau mỗi lần về đến nhà, Sa lại nhận được một cuộc gọi từ Gill, Sa luôn kể cho Gill nghe mọi chuyện xảy ra giữa cô và Ed, mọi cảm nhận của Sa...

Cho đến một hôm, khi Sa đang ngồi ăn cùng Ed trong một nhà hàng Ý.

_ Charlene, tuần sau là sinh nhật em rồi phải ko?

_ Sinh nhật? Hôm nay là ngày mấy?

_ Hôm nay đã 19 tháng 11 rồi

_ Chủ Nhật tuần sau là sinh nhật em rồi.

_ Wow...nhanh thật. Mà sao anh biết?

_ Dì Mani nói, anh định giữ bí mật với em, nhưng tốt hơn nên báo trước cho em. Anh định trước đó một ngày chúng ta sẽ cùng đi du lịch luôn.

_ Du lịch à?

_ Phải, chúng ta ra biển chơi nhé, tiện thể tổ chức sinh nhật cho em luôn. Ok chứ?

_ OK, em thích lắm [Sa choàng tay ôm Edd - Edd tội ji ko ôm lại chứ ^^]

Tối đó, cũng như mọi hôm, Sa đợi đthoại của Gill

Và <Bang bang.....>

_Hello, Gill

_ Hôm nay thế nào? - Gill tò mò

_ Gill biết 22/11 là ngày gì hun?

[Gill giả bộ] _Hun

_ Chòy....hông biết thiệt hả....Mà thui hông nói đâu, Gill chỉ cần biết chúng ta sắp được đi ra biển đó

_ wow...sao Gill không biết?

_ Có lẽ ảnh chưa nói với Gill thôi. Chuẩn bị đồ đi nhé....

_ OK

Sau khi cupphone, Sa thật sự rất vui. Khi còn nhỏ Sa chỉ thấy được biển trên TV, khi sang Canada. Sa chưa từng ra biển lần nào. Và đây coi như lần đầu tiên, nằm trên giường mà Sa cứ lăn qua lăn lại, tâm trạng hồi hộp và háo hức chờ đến ngày đó để được tận mắt thấy biển....

Sáng ngày 21/11. Đúng 6h sáng, một chiếc xe đang bấm còi inh ỏi ngoài cổng nhà Mani...Từ trên phòng, Sa háo hức chạy như bay xuống nhà và mở cửa.

_ Ahhh....Ed

_ Hi baby [Edd bước tới ôm Sa vào lòng]

Qua bờ vai rộng của Ed, Sa thấy được tia nhìn của Gill từ trong xe, không biết do bản năng hay vì cái gì - Sa đẩy Ed ra và quay vào nhà la í ới

_ Mom, Mani....mọi người nhanh lên. Ed đến rồi

Từ trên lầu, bà Choi và Mani đang khệ nệ đi xuống với mấy cái vali to đùng.

_ Đi có 3 ngày mà má tưởng ở đó luôn hay sao? Mang nhiều thế làm gì?

_ Cần thì mới mang chứ ....cậu Ed, giúp tôi mang ra xe với

_ Bác cứ để đó cho cháu - Ed vui vẻ trả lời

Sau khi đã mang hết dụng cụ, hành lí ra xe, mọi người lên xe để khởi hành. Sa đang định leo lên ghế sau để ngồi cùng Gill thì...

_ Charlene, chỗ của em trên này. - Ed lên tiếng

_ Nhưng...[Sa nhìn Gill]

_ Nhưng gì nữa...lên ngồi với Ed đi Char [Dì Mani thúc giục] Nhanh đi nào...

Và suốt buổi đi đường, Eddie lái xe và Sa ngồi kế bên. Ed nói chuyện không ngừng, không hiểu anh lôi đâu ra đủ thứ đề tài để nói, vừa nói vừa cười đùa với nhau. Ed cố ý nói nhiều, cười nhiều với Char, hy họng làm hài lòng bà Choi và dì Mani. Và anh đã thành công với ý định của mình

_ Tụi nó mau thân nhau quá ha chị - Mani quay sang nói với bà Choi

_ Ừa, mong là vậy - Bà Choi gật đầu mỉm cười.

Tuy vậy, vẫn còn một người không được vui vẻ cho lắm. Gill ngồi đó, chỉ có thể nhìn Sa từ phía sau. Mỗi khi định nói chuyện với Sa thì Edd lại nhảy vào...không còn cách nào khác, Gill dựa đầu vào ghế và ngủ một giấc dài cho đến khi...

_ Wahhhhhh......biển kìa....biển kìa Gill ơi..- Gill giật mình thức giấc bởi tiếng la của Sa..(Bao nhiu người sao tự nhiên kêu có mình Gill ta?)

_ Wow...thấy rồi ....đẹp thật

_ Đến rồi đây...mọi người [Edd quẹo vào một resort trước khi dừng xe] Chúng ta sẽ ở lại đây.

_ Wa....chỗ này cool thiệt - Sa nhìn quanh, nơi Sa đang đứng là một con đường cát trắng tẻ làm hai, một đường hướng về phía khu nhà thật lớn, trông thật hiện đại và có cả hồ bơi; đường còn lại hướng thẳng ra biển.

_ Chúng ta có 3 chìa khoá của ba phòng, mọi người chia phòng thế nào đây? - [Ed lắc lắc ba chiếc chìa khoá trên tay]

_ Tôi với chị Choi một phòng nhé [Dì Mani nói rồi với tay lấy một chiếc chìa khoá]

_ Còn hai phòng [Edd quay sang hai cô gái nói như đùa] Em nào cùng phòng với anh?

_ Em - Gill đẩy Sa ra sau và tiến tới trước một bước - Dù sao em cũng là em gái anh, Charlene thì không được.

Edd bật cười với thái độ của cô em gái - Làm gì dữ vậy cô nương, chì khoá này của 2 em [Edd đưa một chiếc chìa khoá lên] Anh đành ở một mình....hơi buồn nha.

Sau khi Ed và hai người lớn đã mang hành lí vào phòng, Gill đứng đó cầm chiếc chìa khoá mà ngượng ngùng...không hiểu sao mình lại phản ứng dữ vậy. Chợt...hai bàn tay từ phía sau đưa lên nhéo vào má Gill

_ Làm gì đứng đó vậy, để mình Sa mang hết đống này nặng mún chết nè...

_ Ừa...biết rồi, đưa bớt cho Gill

Cả hai mang hành lí vào phòng và sắp xếp gọn gang. 3 căn phòng liên tiếp nhau, phòng của bà Choi và dì Mani, rồi đến phòng Sa Gill, và sau cùng là phòng Eddie, may mắn là cả ba phòng đều có mặt tiền hướng ra biển, đồ dùng đều đầy đủ và tiện nghi...

_ Wa...chỗ này sang quá....đồ xịn không ta ơi... - Sa không ngừng khen ngợi mỗi khi chạm vào từng món đồ trong phòng.

_ Anh Ed ít khi nào đi chơi lắm, lần này nhờ Sa đó - Gill ngồi trên giường cười nói.

_ Vậy là Sa có công rùi, thưởng đi. - Sa háy háy đôi mắt

_ Muốn gì đây?

Sa đứng không yên, mắt cứ láo liên..."Cho Sa cái này..." [ Sa nói rồi đưa tay nhéo mũi Gill]

_ Áh....chết cái mũi Gill rồi....Sa thôi nha....-Gill la toáng lên

_ Ha ha....cái mũi Gill bây giờ còn to hơn quả cà chua...-Sa khoái chí

_ Giỡn mặt hả? Sa tới số rồi...- Gill đứng lên rượt theo Sa

Hai người rượt đuổi nhau khắp phòng, kếu la í ới cho đến khi có tiếng gõ cửa phòng mới chịu ngưng.

_ Chiều rồi, có muốn ra biển không?

_ Wow ....hooo.....Ra biển...Ok liền. Đợi tụi em một lát - Sa nhanh nhẩu rồi đóng sập cửa lại. - Áh...Thay đồ lẹ đi Gill, tụi mình ra biển...

_ OK, Sa vào thay trước đi, có một phòng tắm à.

_ Vậy Gill vào đi, Sa thay ở ngoài hen....

_ Được hông đó?

_ OK mà, Sa clock cửa kỹ rồi.

3' sau cả hai đều đã thay đồ xong. Gill bước ra và ngạc nhiên khi thấy Sa trong bộ đồ bơi....hai mảnh trông thật quyến rũ....Và đối phương cũng nhìn Gill nhưng...bỗng nhiên cười phá lên.

_ Ha ha ha....Gill ơi là Gill.

_ Cười cái gì vậy bà kia?

_ Gill mặc đồ bơi hồi học mẫu giáo hả? Còn có nguyên con chuột Mickey nữa....ha ha ha

_ Kệ tui đi, tui thích chuột Mickey. Nhưng còn đỡ hơn Sa đó, người gì ốm tong ốm teo như que củi.

_ Củi hả? Vậy Gill là bà béo.....

_ Áh...dám kêu tui béo?

Thế là cả hai lại tiếp tục màn rượt nhau trong phòng đến khi Edd hết khiên nhẫn và gõ cửa.

_ Sorry, tụi em ra ngay [ Sa chạy lại mở cửa]

_ Wow...em......đẹp quá. - Ed vừa nhìn thấy Sa thì đứng sững ra...anh bị hớp hồn trước vẻ đẹp của Sa

_ Vậy hả? Có người vừa gọi em là que củi đó.

_ Ai vậy? Anh thấy em như vậy là đẹp rồi.

_ Tui nè, có tính ra biển không vậy? - Gill thấy ngứa mắt bèn lên tiếng.

_ Có, đi thôiiiiiiiii - Sa chạy lại nắm lấy tay Gill, hai người cùng chạy thẳng ra biển, Ed chạy theo phía sau.

Sau khi cả ba người, àh không, cả năm người chứ (vì lúc sau dì Mani và bà Choi cũng ra) đã cùng nhau tung hoành ngoài biển.

Sa lần đầu tiên ra biển, nhưng lại là người ham hố nhất, cứ thích bơi ra chỗ xa...Và như thế, Ed lại có cơ hội bơi ra theo, mượn cớ là đưa Sa vào trong. Gill không biết bơi nên chỉ đứng gần bờ với bà Choi và dì Mani. Chỉ có thể đứng nhìn Ed đùa giỡn với Sa, Gill không còn cách nào khác, ngồi phịch xuống bãi cát quay lưng lại với biển để từng đợt sóng vỗ về trên lưng. Gill bắt đầu đào cát lên, rồi đắp thành từng chồng cao....Gill ngồi nghịch cát mà đầu óc cứ nghĩ vẩn vơ đi đâu....Gill cũng không hiểu nổi chính mình. Trước khi ra biển, Gill cũng rất háo hức và chờ đợi từng ngày, nhưng cho đến bây giờ, Gill không còn cảm thấy có gì thú vị nữa. Bà Choi và dì Mani đi chung với nhau, Edd thì cứ quấn lấy Sa, Gill không có ai cả, giống như một người dư thừa.... trong lúc Gill cảm thấy lạc lõng nhất, một ai đó từ phía sau đã nhào tới và ôm chầm lấy đôi vai nhỏ của Gill. Một cảm giác ướt át, nhưng lại rất ấm...Gill không muốn đôi tay ấy rời ra chút nào....nhưng nó lại nhanh chóng buông Gill ra.

_ Sao ngồi ở đây vậy Gill? Chơi vui lắm đó - Sa hồ hởi.

_ Sa làm ướt hết người Gill rồi.

_ Trời đất, ra biển mà đòi người khô hả? [Nói rồi Sa tạt nước vào người Gill]

_ Áh...đừng tạt nữa, cát vô mắt rồi nè [Gill khuỵ xuống, ôm mặt tỏ vẻ đau đớn]

Sa thấy vậy vội vàng chạy lại xem xét thì bất chợt, Gill quay người đẩy Sa một cái...chới với thế nào mà Sa té cái oạch xuống nước lôi cả Gill theo...và tất nhiên, cả hai đều uống nước. Sau một hồi ho sặc xụa thì cả hai mới bình tâm trở lại....

_ Gill chơi ác quá, nước biển mặn muốn chết.

_ Gill cũng bị sặc nè

_ Hai người, có muốn về không? Chúng ta đi ăn tối. - [Eddie từ ngoài biển chạy vào]

_ Ok....đói đói đói.....[Sa vừa nói vừa chạy, không quên kéo theo Gill]

Sau khi mọi người cùng ăn tối tại nhà hàng của khu resort, ai về phòng nấy để nghỉ ngơi sau một này diễn ra với nhiều hoạt động. Bỏ đôi dép ra, Sa phủi phủi chân:

_ Wa wa...mệt quá trời...muốn ngủ thôi.

_ Gill cũng vậy....buồn ngủ quá....waaaaa[ngáp] Gill tắt đèn nha....ngủ đi.

_ OK

Một lúc sau, không khí trở nên im ắng, tĩnh mịch, chỉ có tiếng sóng biển vỗ ào ào và tiếng gió khẽ rít qua khe cửa. Ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ nổi bật lên một bóng đen, cái bóng đen đó...di chuyển trong phòng, rất nhẹ nhàng. Và sau đó vài giây, tác gỉa không còn thấy nó nữa....

Part.6

Mặt trời đang vươn vai trên mặt biển, sóng vỗ từng đợt nhẹ nhàng như muốn đánh thức bờ cát. Tiếng sóng vỗ rì rào bên tai làm cho Gill chỉ muốn nằm nướng tiếp trên chiếc giường êm ái của mình, thật thoải mái và sảng khoái. Mắt vẫn nhắm, Gill quay qua ôm chặt chiếc gối ôm kế bên....1 giây.....2 giây....3 giây....."sao....ngứa mũi quá" - Gill tự hỏi rồi mở mắt nhìn xuống......"Áhh áhh áhh hhhhh....." - Tiếng Gill la thất thanh làm những người phía ngoài giật mình rồi ngơ ngác nhìn nhau....

Nghe tiếng ồn bên tai, cái gối ôm của Gill từ từ chuyển mình...và đến khi cái gối ôm biết mở mắt rùi dòm quanh. Một chân của cái gối ôm gác lên người Gill, một tay của cái gối ôm vòng qua eo Gill, và mặt của cái gối ôm thì...ngang với ngực Gill ... "Áh áh ahhhhh"...[ Vừa la vừa cuống quýt thế nào mà Sa té cái oạch xuống giường]...

_Có sao không? - Gill hỏi rồi vội vàng nhảy xuống giường định đỡ Sa dậy ...nhưng...chân Gill vướng phải cái gối....chới với, bao tạ mấy chục kg rớt thẳng xuống người Sa.....Và tất nhiên, người nằm dưới hiện giờ đã ...nằm luôn tại chỗ, khỏi nhúc nhích.

_ Sa...có sao hông? Sa...sa...[Gill vỗ vỗ vào hai má Sa]

_ Aww.....gãy...xương......[ Mặt Sa nhăn nhó nhìn phát tội]

Thấy vậy, Gill tỏ ra lo lắng...- "Chết rồi, gãy xương phải đi bệnh viện đó...làm sao đây? Gãy chỗ nào vậy Sa? Có đau không? " Gill vừa nói, vừa rờ khắp người Sa tìm chỗ bị thương...

Hé hé mắt thấy khuôn mặt lo lắng của Gill, Sa khoái trá...

_ Ui đau quá, chắc chết mất...

_Đau lắm hả? Đau chỗ nào vậy Sa? Nói đi....đau chỗ nào?

_Hình như....gãy xương cột sống rồi....áh...nghe nó kêu rắc rắc nữa kìa.

_ Trời ơi, vậy bị liệt nửa người rồi. Chết rồi làm sao đây...có đau lắm không? Hay là Gill đi kêu anh Eddie nha....cố chịu đau chút đi.- Gill dợm quay đi với khuôn mặt tái mét, sự lo lắng đang hiện rõ trên gương mặt Gill. Thấy vậy, Sa mới chịu buông tha...

_ Khỏi đi, bị một bà béo đè lên người hai lần...muốn rụng rời tay chân lun nà ....nhưng bây giờ bà béo hông ngồi trên người tui nữa .....hết đau òi. [ Sa ngồi bật dậy tỉnh queo, vừa nói vừa nhe răng ra cười toe toét]

Còn Gill, máu nóng trong người đang sôi sùng sục....Gill chạy tới và gõ vào đầu Sa một cái đau điếng...< Cốp>

_ Áh....sao đánh người ta nữa...

_ Tưởng giỡn vậy hay lắm hả? Người ta lo lắng thiệt chứ bộ...

_ Thì...ai biểu nhìn mặt Gill thấy tếu wá chi....

_ Còn nói nữa hả....[Gill định giơ tay kí thêm cái nữa vào đầu Sa thì bị Sa chụp tay lại]

_Kí cái nữa là Sa xỉu thiệt luôn ó....

Lúc này, Gill mới bình tâm trở lại và hạ tay xuống. Lúc nãy Gill rất lo cho Sa...nhưng lại bị đùa giỡn như thế, ai mà không tức. "Được rồi...cứ đợi đấy...Ah Sa" - Gill tự nhủ trong lòng và cười [gian xảo] với Sa. Sa nhà ta thì vẫn ngây thơ không biết mình vừa chuốc lấy hậu quả nghiêm trọng.

Sau cái buổi sáng lộn xộn ấy, Gill, Sa và mọi người cùng đi ăn sáng tại nhà hàng của khu Resort.

_ Hôm nay mọi người muốn làm gì nào? Tắm biển tiếp nhé - Eddie đưa ra ý kiến.

Gill không muốn gặp phải tình cảnh như hôm qua nữa, vội vàng phản đối. " Ew...trời lạnh lắm, em không muốn ra biển tắm đâu."

_ Bơi buổi sáng rất tốt, phải không chị Choi? - [Dì Mani tỏ ra phấn khởi] - Hôm nay lại ra biển chơi đi.

_ Vậy Charlene, em muốn tắm biển không? - Ed quay sang hỏi ý kiến Sa

_ Có [Nhưng chợt nghĩ điều gì, Sa lại đổi ý] Nhưng hôm nay trời khá lạnh, chúng ta đi mua vài món đồ kỷ niệm đi.

Và sau đó, Ed quyết định đưa Gill và Sa đến một vài nơi ở địa phương để mua sắm . Còn hai người nhớn kia muốn ở lại tắm biển cho thoả thích.

_ Nè, mọi người đi nhanh lên chút đi...[Gill đưa tay lên miệng làm loa vì chỗ cô đứng cách Sa và Ed một khoảng khá xa]

_ Edd, chúng ta đi nhanh lên một chút [Sa dợm bước nhanh hơn] Gillie đang hối kìa

_Khoan đã [Edd níu Sa lại] cứ để nó đi trước, em chỉ cần đi với anh được rồi.

Thấy hai người kia vẫn không có gì gọi là đi nhanh hơn, Gill đứng chờ rồi nhìn xung quanh. Chợt thấy một món đồ ưng ý, Gill chạy vào một cửa hàng.

_ Nè dì ơi, cái túi xách đó [Gill chỉ tay vào một cái túi xách treo tít trên cao] Lấy giúp cháu cái đó.

Bà chủ mau chóng lấy xuống cho Gill xem. Cái túi được làm bằng tay nên rất đẹp, các mũi đan đều tăm tắp nhau, cách phối màu cũng rất chuẩn làm Gill rất ưng ý... quay sang và thương lượng giá cả với người bán hàng.

Lúc đó ở chỗ Edd và Sa.

_ Charlene, chúng ta vào kia một lát nhé. [Edd lại ý kiến]

_ Gill đang đợi chúng ta

_ Đợi một chút cũng không sao mà, em vào đây với anh [Edd không để Sa kịp nói, vội kéo cô vào một cửa hàng kim hoàn] Em hãy chọn một cặp nhẫn đi...

_ Để làm gì? Em không cần đâu.

_ Em cứ chọn cái nào em thích...chúng ta cùng đeo. Coi như....quà mừng chúng ta chính thức quen nhau,

Sa hơi ngạc nhiên khi Edd muốn chọn món đồ trong tiệm kim hoàn mà không phải những thứ rẻ hơn ...nhưng thôi...Sa không nghĩ tới nữa và bắt đầu lựa chọn ....

_ Uhm....ah.....chà chà.....ờ....có lẽ là cái đó [Sa chỉ tay vào một cặp nhẫn]

_ Lấy cho chúng tôi cái đó [Edd chỉ tay theo Sa]

Tại chỗ Gill, bà chủ tiệm vẫn chưa thương lượng xong giá cả với cô

_ Cái túi xách này là hàng handmade nên mới có giá đó., mắc chút mà là đồ tốt.

_ Thôi cũng được, vậy lấy cho cháu hai cái giống nhau.

_ Ở đây chỉ có một cái thôi cô bé.

_ Sao a? Không còn cái nào nữa sao?

_ Xài một cái được rồi, sao phải mua tới hai cái...sẽ mau chán.

_ Không phải, cháu muốn mua cho một người nữa....

_ Vậy sao....uhm....ở đây thì không còn, nhưng cách đây hai dãy phố, cô còn một cửa tiệm ở đó....hi vọng còn cái nữa cho cháu.

_ Vậy sao, cháu cảm ơn nhiều nhé [Móc tiền ra] Cho cháu gửi....

Gill quay ra, nhưng thấy hình như Sa và Edd vẫn chưa chịu rời khỏi đó.

"Hay là mình chạy đi mua thay vì ngồi đợi họ" [Nghĩ là làm, Gill chạy qua các dãy phố để mua thêm một cái túi xách giống như thế]

Ông chủ tiệm vàng lấy cặp nhẫn ra và đưa cho Sa và Edd

_ Hai người đeo thử xem vừa không? Đây là nhẫn đôi đấy...

_ Ah...tôi thì vừa y [Edd đeo nhẫn vào ngón áp út, mừng rỡ quay sang Sa] Em thấy sao? Anh đeo đẹp chứ?

_ Wa...đẹp lắm

_Em đeo vào thử đi...

Sa đeo chiếc nhẫn vào tay, và đeo một cách dễ dàng...bởi vì nó qúa rộng.

_ Em đeo vào ngón áp út đấy, sao lại đeo vào ngón đó...

Sa làm theo, nhưng cũng không vừa....

_ Tay em quá nhỏ rồi [Edd xìu xuống]

_ Tôi có thể xiết lại một chút [Người chủ tiệm lên tiếng]

_ Thế thì tốt rồi, ông làm giúp tôi đi...

_ Nhưng hơi lâu, hai người đợi được chứ?

_ Được thôi - Edd vui vẻ

Nhưng Sa thì không, chợt nhớ đến Gill, Sa ra phía ngoài nhìn cho rõ nhưng không thấy Gill đâu cả. Sa nhìn xung quanh để tìm kiếm nhưng mãi vẫn không thấy...

_ Ed, em không thấy Gill đâu cả. -[Sa quay vào hét lên với Edd]

_ Gillie? Chắc nó quanh quẩn đâu đó thôi.

_ Lỡ bị lạc thì sao?

_ Nó không phải con nít, em không cần lo cho nó.

_ Em đi tìm Gill đây

_ Khoan, đợi người ta làm xong cặp nhẫn đã....

_ Lấy một cái cho anh thôi....

_ Không, đã trả tiền cả hai rồi...

_ Vậy anh cứ ở đó đi

Nói rồi, Sa vụt chạy mất mặc cho Edd la khản cổ

_ Khoan Charlene.....đừng đi.....khoan đã.....char....

Khu phố mua sắm người người đi lại tấp nập, nhộn nhịp....các quầy hàng bày ra khắp nơi, đủ thứ mặt hàng được bày bán với đủ loại màu mè.....Mỗi hàng quán lại có cả đống người bu lại mua sắm.....rồi đủ thứ tiếng ồn hỗn tạp vậy quanh lấy đầu Sa. Sa đã chạy tới chạy lui mãi vẫn không tài nào tìm thấy Gill....quay vòng vòng, toàn người với người....nếu Gill có ngay đó cũng khó mà nhìn ra...Sa bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Kiếm một băng ghế bỏ trống, Sa ngồi phịch xuống trong mệt mỏi, lòng thì lo lắng không yên. Chỉ sợ...giữa chốn hội chợ đông đúc, hỗn độn thế này không thể kiếm được Gill, không biết hiện giờ Gill đang ở đâu...đang làm gì....có xảy ra chuyện gì hay không?,trong lòng Sa chứ bồn chồn...lâu lâu lại ngước lên tìm kiếm nhưng vẫn vô vọng. Chợt một cái gì đó lạnh buốt đặt vào má làm Sa giật mình...

_ Gillie...?!

_ Sao ngồi đây vậy? Uống nước không? [Gill chìa lon nước ngọt ra trước mặt Sa]

Thấy Gill, Sa đứng vụt lên định ôm chầm lấy...nhưng kịp nhận ra có nhiều người xung quanh, Sa chỉ cầm lon nước rồi nắm lấy tay Gill...

_ Gill bỏ đi đâu vậy? Kiếm quá trời....tưởng bị gì rồi chứ??!!

_ Có bị gì đâu...cho Sa cái này [Gill chìa hai cái túi xách vừa mua được]

_ Wow...cool quá...Gill mới mua hả

_ Uh...mỗi đứa một cái

_ Wa...hàng handmade khó kiếm hai cái giống nhau lắm nha...

_ Bởi vậy mới phải chạy tuốt 2 dãy phố....mệt đứt hơi

_ Thanks Gill

_ Mà nè, sao sáng nay tự nhiên xuất hiện trên giường người ta thế? [Vừa đi vừa nhớ lại chuyện hồi sáng, Gill thắc mắc]

_ Sa..có tật....mộng du.

_ Ha ha...giờ mới biết nha....

Cả hai cùng cười một cách sảng khoái, cuối cùng thì Sa cũng may mắn tìm được Gill, ah không, Gill tìm được Sa chứ...Sau đó, họ cùng đến tiệm kim hoàn lúc nãy đợi Eddie cùng về. Trên đường về cả ba có ghé lại một quán ăn để dung bữa trưa rồi mới trở về khu Resort để nghỉ ngơi. Vì theo kế hoạch thì buổi tối sẽ tổ chức sinh nhật cho Sa, hôm đó là 22/11 mà

~~~~~~~~~~

Tối đó...mọi người đã chuẩn bị sẵn một chiếc bàn gỗ được đặt cạnh hồ bơi cùng với những trái bong bong đủ màu đủ kiểu, ngoài ra còn có băng rôn lớn với chử "Happy birthday to Charlene"

Gill lấy tay bịt mắt Sa lại và từ từ đưa Sa đến chỗ hồ bơi.....vừa đi vừa hát "Happy birthday to you ~ happy birthday to you ~ happy birthday to Charlene ~ happy birthday to you" Sauk hi Sa thổi nến thì cũng vừa kết thúc bài hát, hàng loạt kèn hoa, giấy màu được tung lên khắp nơi....Sa thật sự xúc động khi lần đầu tiên tiệc sinh nhật của mình lại náo nhiệt như thế...

_ Em bất ngờ không? - Edd cười hỏi Sa

_ Có, cảm ơn anh

_ Anh muốn tổ chức ở hồ bơi cho thêm phần lãng mạng, hy vọng em thích...

_ Em rất thích.

_ Vậy cái này.... [Edd lấy một cái hộp nhỏ màu đỏ từ trong túi ra]...tặng em. [Sa nhận lấy chiếc hộp trong sự tò mò của dì Mani và bà Choi] Em mở ra đi....

Sa từ từ mở chiếc hộp ra, thì ra đó là chiếc nhẫn lúc sáng Sa và Edd đã chọn.

_ Để anh đeo cho em, chiếc nhẫn bây giờ đã vừa tay em rồi...

Ed đeo nhẫn vào ngón áp út cho Sa, mọi người xung quanh đều vỗ tay...trong đó bà dì Mani là....cuồng nhiệt nhất.

_ Hay lắm....hay lắm.....hôn một cái đi...kiss đi....kiss đi....

Vừa nghe thấy, Sa trợn tròn mắt quay qua nhìn bà dì ham hố của mình, đến khi quay lại thì Sa thấy mặt Edd đã kề xát mặt mình từ lúc nào....mũi của Ed cũng đã chạm vào mũi Sa...và từ từ...môi của Ed cũng tiến lại gần môi Sa. Bất giác Sa định thối lui một bước, nhưng quá trễ...hai đôi tay cứng cáp đã giữ chặt đôi vai nhỏ của Sa...không lùi được, nhưng cũng không thể tiến. Sa cứ đứng trố mắt ra mà nhì...Edd từ từ nghiêng mặt sang một bên để không vướng phải mũi Sa, môi Ed giờ đã rất gần...chỉ có thể tính bằng vài centimet....

_ Charlene, cái này là quà của Gill

Chợt Gill lên tiếng làm Edd và Sa phải ngước lên nhìn..., thừa cơ hội Sa đẩy Ed ra. Tất nhiên, hai ánh nhìn khác nhau hoàn toàn. Sa nhìn Gill với ánh mắt biết ơn thì Ed lại nhì Gill với ánh mắt hình viên đạn như muốn nói "Nhóc con phá đám anh hả?". Còn bà dì Mani....

_ Hoan hô....hun rồi ....hun rồi nha....hai đứa ghê nha....hahaha - Đúng, dì Mani thì cứ tưởng Sa và Ed đã hun nhau rồi nên khoái chí ra mặt....

Sa cầm gói quà bọc giấy kiếng một cách cẩn thận của Gill lên và lắc lắc.

_ Cái gì đây nhỉ???

_ Sa cứ mở ra đi...

Sa nhẹ nhàng gỡ từng miếng keo dán, xé tờ giấy kiếng cũng không để rách chỗ nào...Gill tặng Sa một quả cầu pha lê, bên trong là một bầu trời với đầy đủ mặt trăng và các ngôi sao thật đẹp.

_ Áh....cái....cái này...Gill mua hồi nào thế?

_ Nghĩ là Sa thích nên mua thôi, happy birthday!

_ Cảm ơn nha, tưởng Gill nói đó là đồ con nít...

_ Thì Sa là con nít đó thôi...

Nói rồi cả hai cùng cười.....Sau đó, Sa mở quà của dì Mani và mẹ mình. Họ tặng Sa một chiếc váy thật đẹp và sang trọng. Nhưng với Sa, chiếc váy này như của các bà chị 27, 28 tuổi í. Mặc dù thế, nhưng Sa vẫn tỏ ra rất vui mừng.

_ Cảm ơn mọi người nhé, khi nào có dịp con sẽ mặc. [Thật ra Sa cũng không biết sẽ mặc khi nào nữa]

Và rồi, họ cùng nhau ăn uống, ca hát, vui chơi đến tận khuya. Người đã lớn tuổi như bà Choi cũng cố vui vẻ thoải mái nhưng đến 11h là mệt mỏi, bà Choi về phòng trước, sau đó đến dì Mani. Còn Edd, Sa và Gill cùng ngồi tán dóc, truyện trò cùng nhau. Nói là tán dóc cùng nhau chứ thật ra chỉ có mỗi Edd là ngồi tán hươu tán vượn với Sa thôi, Edd ngồi kể chuyện cười, chọc ghẹo làm Sa phải cười ngặt nghẽo. Cười xong lại nói qua chuyện tình cảm gì đó, hết chuyện tình cảm tới chuyện công việc của Edd, chuyện công ty, anh nói rất nhiều, nói không ngừng nghỉ nhưng chỉ nói với mỗi Sa....lâu lâu hai người lại phá lên cười. Gill ngồi đó, tất nhiên cũng nghe nên cũng cười.....rồi lại uống. 1....2.....3....4...và hiện giờ Gill đang nốc hết chai thứ 5. Gill trước đây chưa bao giờ uống nhiều như thế...5 chai cũng đủ quật ngã một tên con trai chứ nói gì một cô gái.

_ Đã hơn 1h rồi, em có mệt chưa Charlene? - Ed hỏi vẻ quan tâm.

_ Có lẽ nên về ngủ...

_ Anh đưa em về phòng nhé

_ Em tự đi được rồi....[Sa không quên quay lại gọi Gill] Gillie,....chúng ta về ngủ thôi.

_ OK [Gill giơ tay ra hiệu và đứng lên đi theo]

_ Chúng ta cùng đường mà, anh về chung với các em [Edd nắm tay Sa lôi đi] Đi thôi....

<Ùm> Tiếng của vât gì đó rơi xuống hồ, nước trong hồ bơi bắn lên tung toé...Sa vội quay lại thì thì thấy Gill đang chới với dưới nước, Sa chạy lại và hét lên

_ Gillie, làm gì thế? Lên đây mau...

_ Nó....hình như nó không biết bơi - Edd lo lắng

_ Anh nói gì? [Vừa nghe Ed nói xong, mặt Sa tái khi thấy Gill bắt đầu chìm dần....] Anh mau giúp cô ấy lên...

Đã hơn 1h khuya, khu hồ bơi không một bóng ngườinên Edd phải làm việc này. Mà tệ hơn là Edd trước đó cũng có uống vài chai nên hơi ngà ngà say...nhưng anh cũng nhảy xuống theo mệnh lệnh của Sa. Hồ bơi khá sâu, lúc này Gill đã chìm xuống hẳn đáy hồ, khá vất vả Edd mới đưa Gill lên khỏi mặt nước, phần còn lại là Sa đỡ Gill lên trên thành hồ. Sau khi đưa em gái lên bờ, Edd cũng đuối sức, anh thấy chóng mặt và đầu óc quay cuồng vì men rượu...nên ngồi dựa vào gốc cây.

Về phía Sa, sau khi đưa được Gill lên bờ, Sa lo lắng cực kỳ, lấy vỗ vỗ vô má Gill để Gill tỉnh lại nhưng hình như không thành công.

_ Gill, tỉnh lại đi....mau tỉnh đi....Gillie.....tỉnh lại...mau lên....

Thấy la hét có vẻ không xi nhê gì cả, Sa quay lại cầu cứu Ed.

_ Anh làm gì đi chứ? Cô ấy bất tỉnh rồi...

_ Anh biết nữa....anh mệt quá...[Nói rồi Ed ngồi vật ra]

Sa quay lại thấy mặt Gill trắng bệt, chân tay lại lạnh ngắt...thực sự lúc này Sa rất hoang mang lo sợ...định chạy đi cầu cứu ai đó, nhưng không thể để Gill lại đây lúc này..."Phải làm sao đây....suy nghĩ đi....Char ngu ngốc....nghĩ ra cái gì đi chứ..." Năm lần bảy lượt Sa gõ vào đầu mình như thể làm như vậy Gill sẽ tỉnh lại. "Àh...đúng...đúng rồi..." Mặt Sa chợt sáng lên....Sa để hai bàn tay chéo nhau và đặt lên ngực Gill...ra sức ấn thật mạnh, cứ làm đi làm lại như thế nhiều lần...miệng không ngừng lẩm bẩm....

_ Tỉnh lại đi Gillian Chung, không được chết.....tỉnh lại ngay đi.....tỉnh lại đi.....Gillie....

Sa đã làm hết những gì mình được thấy trên TV, và những lúc như thế người ta đều thành công cả....nhưng thực tế...Gill vẫn nằm yên bất động. "không thể nào, mình đã làm đúng rồi mà...." Sa tiếp tục ra sức làm cho nhịp tim của Gill đập trở lại, cứ làm đi làm lại nhiều lần...nhưng xem ra không có gì thay đổi cả. Lúc này, Sa lo sợ đến cực độ...nước mắt chảy ròng xuống hai bên má mà không hay biết.

Thật ra, Sa đã thành công chỉ sau vài lần làm động tác...Gill đã ọc được nước ra và tỉnh dậy....nhưng khi vừa tỉnh dậy, trong đầu Gill nhớ đến hoàn cảnh của mình hồi sáng. Thế là quyết định nằm im luôn cho Sa sợ chơi, xem nhỏ Củi Mốc tính làm trò gì đây...

Mọi toan tính trong đầu Gill, Sa không hề biết, mãi vẫn không thấy Gill tỉnh dậy...Sa lo lắng đến phát điên....quay qua hét lên với Ed

_ Ed, anh bị làm sao vậy? Gill không tỉnh dậy nữa....

Edd nghe thế cũng rất lo sợ, nhưng hiện giờ chân tay đều rã rời : "Em ...hô hấp nhân tạo chưa?"

_ Hô...hô hấp hả? , ờ đúng rồi....cái đầu ngu ngốc này.....[Gõ vô đầu mình mấy cái, Sa nâng cằm Gill lên, bịt mũi Gill lại ....]

Gill không hiểu Sa đang tính làm gì...".sao tự nhiên bị mũi người ta....muốn người ta chết luôn hả???" Thầm trách Sa, nhưng Gill cũng cố nằm im...và chờ đợi...bỗng nhiên thấy cái gì mềm mềm chạm vào môi mình....Gill nghi ngờ...mở mắt ra dòm...thì thấy Sa đang......(tự hỉu). Định la lên nhưng....cái miệng bận rồi....Gill dùng hai tay còn lại của mình đẩy Sa ra rồi ngồi bật dậy....

_ Charlene, làm cái gì vậy?

_ Gillie? Tỉnh rồi hả? - Sa lúc này không còn nghĩ gì nữa...nhào tới ôm Gill mà nước mắt nước mũi chảy tèm lem...

Tách Gill ra, Sa nói như muốn khóc.

_ Gillian Chung, có bị ngốc không? Sao tự nhiên nhảy xuống hồ vậy? Đã vậy còn không biết bơi nữa....hic....tưởng Gill chết rồi chứ....

Nhìn Sa nước mắt nước mũi lẫn lộn....biết mình đùa hơi quá trớn, Gill nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt cho Sa.

_ Gill không sao rồi...Gill còn sống nhăn răng nè....muốn Gill cắn thử cho phát không?

_ Gill.....ngốc như con heo. - Sa phụng phịu cái mặt bầu bĩnh của mình.

Sau đó, họ cùng nhau đưa Edd về rồi về phòng mình. Cả ba đều ngủ rất say sau chuyện vừa xảy ra. Tất nhiên tối đó, cái bóng đen í lại chui wa giường người khác...^^ Nhưng lần này hông phải do mộng du nữa...cái này là cố ý....Vì lo lắng cho người ta mà.....híhí.

Part. 7

<knock ...knock ...knock..............knock...knock...knock...> Edd gõ cửa liên hồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì. "Chắc hôm qua hai người quá mệt mỏi rồi" Ed thầm nghĩ, anh lấy di động ra và gọi vào máy của Gill.

< Xí xìe.............xía xìe xẻng.................xí xìe................>

ĐT để kế bên mà một lúc lâu sau Gill mới chịu nghe với giọng mệt mỏi.

_aw....hello?

_Gillie, sao trả lời lâu thế?

_ Tại em ngủ say quá....có chuyện gì ko Ed?

_ Anh đang đứng ngoài cửa, em vẫn ổn chứ? Khoẻ hơn chưa?

_ Em không sao....bây giờ tỉnh rồi.

_ Thế còn...Charlene? Cổ sao rồi?

Gill giờ mới nhận ra, Sa đang ngồi dưới đất, mặt thì gục xuống bên giường của Gill...Nhìn qua bên kệ để đèn ngủ thì thấy một thau nước và một cái khăn ướt....Gill dần mường tượng lại những chuyện xảy ra đêm hôm qua..."mình đã uống khá nhiều...rồi sau đó.....rơi xống hồ bơi...Ed giúp mình lên và Sa....[tự nhiên thấy mắc cỡ]...uhm....rồi sau đó....mình rất đau đầu. Đúng rồi, mình đã sốt cả đêm....và Sa đã chăm sóc cho mình....cỗ đã thức cả đêm lo cho mình sao?...."

_ Gillie....em còn đó chứ? - Ed nóng ruột nên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Gill.

_ Uhm, Char ko sao....vẫn còn ngủ.

_ Vậy hả....uhm....hôm nay ngày cuối, có muốn ra biển không? Mani và bác Choi đã ra trước rồi.

_ Họ không biết chuyện xảy ra tối qua chứ?

_ Anh không nói, có lẽ họ cũng ko biết.

_ Uh...Charlene còn ngủ say lắm, anh ra với họ trước đi.

_ Cũng được...khi nào cô ấy dậy, hai người cùng ra nhé

_ Được..<Cụp>

Gill vừa cúp đthoại thì Sa cũng vừa tỉnh dậy...

_ Gill...ủa Gill dậy hồi nào?

_ Mới dậy thôi......mà....cảm ơn nha

_ Chuyện gì?

_ Thì đêm qua Sa đã giúp Gill... (Ý Gill muốn cảm ơn vì Sa đã chăm sóc khi Gill bị sốt...còn Sa không hiểu đã nghĩ gì mà mặt tự dưng đỏ lên)

_ Ờ...chuyện đó....àh...cái đó bắt buộc phải làm thôi...

[Gill cười tươi...lấy ngón tay nựng cằm Sa] _ Lần sau nếu là Sa, Gill cũng làm vậy, yên tâm đi....

_ Huh?....Gill...Gill......... - Sa nghe xong giống như lưỡi mắc trong cổ họng, cứ ngồi đó ấp a ấp úng một hồi....

Sau khi cả hai cùng làm vệ sinh cá nhân xong, họ cùng đi ăn sáng rồi đi dạo dọc bãi biển và vòng quanh khu resort

_ Nơi này buổi sáng đẹp thật...- Sa vươn vai hít một hơi dài...

_ Uhm....Gill cũng thích biển buổi sáng lắm.

_ Xì....[Sa chề môi] Có biết bơi đâu mà cũng khoái ra biển...

_ Hông biết thì học bơi mấy hồi.....

_ Vậy sao không lo học đi, định để dành khi nào chết đuối rồi xuống tầng thứ 18 học bơi hả?

[Gill liếc xéo Sa một cái] _ Tại ...ngại thôi.....

_ Ngại cái gì mà ngại?

_ Gill...không muốn mặc đồ bơi đi qua đi lại giữa chỗ đông người.

_ Vậy sao hôm qua mặc đồ bơi kìa...

_ Cái đó....mặc lần đầu tiên đó....tại hôm qua ít người, mà có Sa cùng mặc nên đỡ ngại. Còn hồ bơi gần khu nhà Gill, ngày nào cũng đông nghẹt người...với lại giáo viên dạy bơi toàn là....thầy....

_ Kì ta....học với thầy hay cô liên quan gì, sao lại không thích?!.....[Sa gãi gãi đầu]

_ Nhưng không thích là không thích....thế thôi...[Gill giả bộ giận...quay mặt ra chỗ khác]

_ Hey, vậy Sa dạy cho...đảm bảo biết bơi liền....

_ Sa hả?

_ ừa...muốn hông? Học bơi dễ thấy mồ...

_ Vậy sao? Mà...khi nào?

_ Bây giờ luôn...

_ Bây giờ? học ngoài biển à?...

_ No no....ngoài biển có sóng đánh, làm sao mà học.....

_Vậy...

_ Vậy ra hồ bơi....đi thôi. [Gill chưa kịp nói Sa đã nhảy vào và nhảnh nhảu kéo Gill đi về phía phòng]

Sau khi thay đồ xong, họ ra hồ bơi để cô giáo Charlene dạy bơi cho học sinh Gillian

Sa yêu cầu Gill phải vận động một hồi trước khi xuống nước...

_ Stop ...stop.....Được rồi, sau khi Gill chạy nhảy rồi thì xuống nước sẽ không bị chuột rút ...Bi giờ làm giống Sa nè....ngồi xúông đi.

Gill ngoan ngoãn làm theo....

_ Được rồi, ngồi đó và để hai chân rộng ngang vai....thế...thế.....co lại.....co lại đi.....rồi...đạp mạnh ra. Tay thì thế này....quạt đi....đúng rồi....

Sa vừa nói Gill vừa làm theo không sai mảy may ...

_ Cứ tập như thế nhiều lần cho quen, tí nữa xuống nước sẽ dễ dàng hơn......nè....tập tiếp đi....sao ngồi đó dòm....??

_ Đang tập nè....nhưng...sao giống con ếch vậy? Ghê quá...

_ Í...cái đoá là bơi ếch phải giống con ếch chứ.....hay là Gill muốn bơi kiểu con nòng nọc? [Vừa nói Sa vừa chắp hai tay lên đầu, khom người và chu mông ra đi ngoe nguẩy như con nòng nọc í...]

Cả hai cùng cười...rồi tiếp tục tập cho quen động tác, sau đó cô giáo Sa "cho phép" em Gill xuống nước.

_ Nè, xích ra đây đi....chỗ đó có 1m mà tập gì được?

_ Gill chưa biết bơi...ra chỗ sâu chìm thì sao.

_ Sa ở đây mà lo cái gì vậy? Xích lại gần đây đi...mau lên nè....

Gill đến chỗ Sa đứng, chỗ đó mực nước chỉ cao 1m4, nhưng cũng làm Gill lo lắng. Sa bíêt Gill còn nhát, vỗ vỗ lên vai Gill trấn an.

_ Đừng có lo...chỗ này có 1m4 à, mai mốt Gill bơi hồ 4m1 còn được....bây giờ bám vào thành hồ nè....ừa đúng rồi....bám chắc nha.

_ Lỡ Gill tuột tay thì sao?

_ Thì chìm...

_ Trời...chìm thì chết mất...

_ Gill chết thì Sa chết theo được chưa......cứ bám chắc đi. Rồi thả lỏng người ra...để nổi lên...

Gill nghe có người chịu chết chung, tự nhiên trong lòng thấy vui vui, liền nhanh nhảu làm theo lời Sa nói.

_ Gill thả lỏng rồi....chưa thấy nổi.

_ Chắc tại Gill béo wá...

_ Sa...?! - Gill định giơ tay oánh Sa một cái, nhưng sợ chìm...."thôi thì tha cho Sa bữa nay", nghĩ vậy Gill tiếp tục thư giãn...thả lỏng cơ thể....và chỉ vài phút sau, người Gill có thể nổi như Sa.

_ Hay lắm, bây giờ đạp chân đi. Làm giống như Gill làm trên bờ vậy đó...

_ Làm con ếch hả?

_ Ếch nhái gì cũng được....làm thử đi....như vầy nè....[Vừa nói, Sa vừa co chân lại rồi đạp ra...]

Gill cũng làm theo y như thế......Một lúc sau, thấy Gill có vẻ thuần thục...Sa đề nghị.

_ Bây giờ đừng bám vào thành hồ nữa...tập chân quen rồi bây giờ kết hợp tập quạt tay luôn...

_ Không được, Gill bỏ tay ra thì chìm mất, Gill đạp chân thôi được rồi.

_ Gill ngốc, vậy người ta chỉ cần đạp chân và bám vào thành hồ thì bơi được hả? Ra đây....[Sa luồn tay qua eo Gill, kéo sát về phía mình] Gill nằm ra đi...Sa đỡ cho.

_ Sao được....??!! - Gill đang không biết phải làm thế nào thì Sa dùng cả hai tay vòng qua eo Gill và đỡ Gill nằm xấp trên mặt nước....Gill thì la oai oái.

_ Áh...làm gì vậy? chìm....chìm bi giờ.

_ Yên coi....cứ giữ như vậy, bây giờ Gill quạt tay...chân thì đạp. Tay rồi chân, chân rồi tay....nhớ chưa.

_ Sa giữ được ko? Gill nặng lắm nha...

_ Cũng biết mình là bà béo hả? Có lực nước nên cũng đỡ cho cái thân già này lắm á...

Gill trong lòng tức tối vì bị gọi là bà béo mấy lần, nhưng manh động một cái, Sa bỏ tay ra thì chỉ có....chìm. Thế nên Gill cũng cố nhịn....để từ từ rùi xử sau....Gill bắt đầu quạt hai tay....rồi đạp chân....

_ Ừa...làm tiếp đi....đúng rồi đó....làm nhanh lên một chút. Phải rồi.....làm hay lắm...tiếp tục nào [Sa luôn miệng khen và cỗ vũ cho Gill, hai tay vẫn cố giữ chặt eo Gill]

Công nhận Gill làm rất tốt, chỉ trong nửa giờ đồng hồ...Gill đã có thể phối hợp tay và chân rất ăn ý, càng làm càng tỏ ra nhuần nhuyễn...Sa thấy vậy đương nhiên rất thích thú. Được làm cô giáo mà học trò của mình tiếp thu rất nhanh, lại mau chóng thuần thục nữa...mặt Sa sung sướng thấy rõ.

_ Hay lắm Ah Gill, sau này Gill nhất định trở thành vận động viên Olympic môn bơi lội...ha ha ha

_ Đừng có nói quá nha...

_ Giờ Gill có thể bơi từ đây ra kia không? [Sa chỉ tay về phía mực nuớc thấp cuối hồ]

_ Gill không chắc.

_ Vậy cứ làm thử đi....bơi nào ..

Chưa gì Sa đã nhào lên bơi trước, Gill chỉ còn cách bơi theo sau. Gill cố đạp chân và quạt tay đúng cách, cứ làm liên tục nhưng rất đều đặn..., cứ bơi như thế cho đến khi tay Gill quơ phải cái gì đó.....ngước mặt lên thì thấy đó là cái dây phao nổi để chia hồ bơi ra làm hai. Nhưng đụng cái đó không quan trọng bằng nơi Gill đang bám vào....

_ Gillie ....bơi gì tuốt ra đó vậy? Chỗ đó sâu 2m đó nha.- [Sa đứng phía trong hét lên...]

Gill nhìn quanh, thấy cái chữ 2m màu đỏ bự thiệt bự trước mặt., còn Sa thì ở tuốt cuối hồ bên kia, Gill hoảng hốt...

_ Trời ơi 2m kìa...Sa....Sa....Gill chết mất....sắp chìm rồi....Sa ....Sa....

_ Bám vào cái đó rồi đạp chân đi....

Sa ở phía bên kia cố hét to lên cho Gill nghe thấy rồi leo lên bờ và chạy lại phía cầu thang gần chỗ Gill.

_ Sa ...chỗ đó là 2m5 đó nha....

_ Biết bơi thì 5m2 cũng được mà...

Không đợi Gill nói gì thêm, Sa nhảy xuống bơi thật nhanh đến chỗ Gill và mau chóng đưa Gill đến gần cầu thang để trèo lên bờ.... Đưa Gill lên an toàn, Sa ngồi trên thành hồ mà thở không ra hơi...

_ Trời ơi....người gì chưa biết bơi mà ra tuốt 2m. Đáng sợ...

_ Gill cũng hết hồn...không ngờ mình bơi tuốt ra đó....Gill nhớ mình bơi theo Sa mà.

_ Bơi mà mắt mũi nhắm tịt lại thì thấy được cái gì chứ...

_ Gill mở mắt không được...............<Bang bang....> Hình như Sa có phone kìa...ra nghe đi.

Sa chạy lại ghế đá, nơi để khăn và đthoại.

_ Hello? Eddie?

_ Charlene, em đang ở đâu vậy? Anh tìm em khắp bãi biển không thấy, đến phòng em thì thấy lock cửa rồi.

_ Ah....tụi em đang ở hồ bơi.

_ Gillie cũng ở đó à?

_ Yeh, em giúp Gill học bơi.

_ Học bơi? Thôi được rồi, anh sẽ đến liền. <Cụp>

Sa cũng cúp ĐT rồi khoác một cái khăn lông lên người, Sa cầm thêm cái nữa đem đến cho Gill.

_ Anh Eddie đó, ảnh không thấy tụi mình nên lo lắng.

_ Vậy hả? Hai người coi bộ tiến triển nhanh quá ha. [Gill cười gượng]

_ Uhm, hình như nhanh hơn những người khác một chút.....[Sa ngước nhìn trời một lúc rồi lại nói] ...có lẽ tại ảnh và Gill rất giống nhau.

Thoáng nghe tim đập loạn một nhịp, Gill vờ hỏi: "Nói như thế...có nghĩa là sao?"

_ Àh...mà Sa thấy Gill quen lắm nha. Lần đầu tiên gặp đã thấy quen ơi là quen rồi..., mỗi lần Gill làm gì cũng thấy quen quen hết á. À đúng rồi, lúc Gill mặc cái áo trắng hôm đầu tiên tụi mình đi chơi đó, bữa đó là nhìn quen nhất, nhưng sao nghĩ mãi không ra ...hùi nhỏ Sa toàn chơi với con trai ko à, qua Canada, tụi bạn toàn mắt xanh mũi lõ ...đâu có wen bạn nữ nào đâu....sao kì vậy ta??!!...

Chợt cơn gió nhẹ từ đâu lùa tới, Sa cảm thấy hơi mát thốc vào cổ lan toả lên má, để lại chút gì ngọt ngào nơi đó rồi biến mất. Nhanh thôi, chỉ trong tích tắc...nhưng cũng làm Sa ngơ ra.....Cái mặt thì lơ ngơ thiệt, nhưng trong đầu Sa, hàng loạt hình ảnh đang ùa về....cái váy trắng, mái tóc xoã ngang vai, đôi mắt xoe tròn...và....cái này nữa....[Sa đặt tay lên má] ...tất cả như những mảnh tranh nhỏ...dần dần ghép lại thành một bức tranh hoàn thiện. "Đúng rồi...mình....hình như nhớ rồi....có một cô bé áo trắng.....có gặp rồi..." Sa quay sang nhìn Gill không chớp mắt...

_ Gill....Gill là....trước đây có gặp Gill rồi, phải hông?

_ Sa cũng nhớ ra rồi hả? [Gill cười tưoi]

_ Vậy là đúng rồi, Gill là cô bé bị đàn em Sa bắt nạt phải hông?

Miệng vẫn còn cười toe toét....Gill vuốt vuốt mái tóc của mình.

_ Thiệt không ngờ Đại Ca lớn lên lại nữ tính thế....

Sa chả thèm để ý đến chữ Đại Ca mà Gill cố ý thêm vô, lúc này đây Sa chỉ thấy hết sực ngạc nhiên và vui mừng. Không ngờ sau bao nhiêu năm lại gặp được cô bé ngày xưa...người đã từng làm Sa day dứt trong lòng mấy tháng trời sau khi di dân sang Canada. Quá đỗi hạnh phúc...Sa quàng tay qua vai Gill và ôm nhẹ một cái....

_ Hai người đang làm gì vậy? [Giọng Edd lạnh lung vang lên]

Gill lập tức đẩy Sa ra, Sa cũng vội vàng buông Gill ra.

Ed tiếp tục tra hỏi.

_ Gillie, em nói sẽ cùng ra biển mà...sao bây gờ hai người ở đây?

_ Àh...em...à đúng rồi, anh biết ko em mới phát hiện thì ra Sa là người đã giúp em thoát khỏi bọn bắt nạt khi chúng ta vừa về nước đó. - [Gill vội vàng nói lảng đi...]

[Ed liền đổi sắc mặt, lại tỏ ra rất vui mừng] "Phải vậy ko Charlene?"

_ Ờ...đúng vậy....em thấy Gill bị bọn con nít trong xóm ăn hiếp nên....

_ Ôi hay quá [Ed ngồi xuống ôm chặt Sa ] Không ngờ người đó là em, vậy chúng ta có duyên với nhau qúa rồi, phải không?

_ hi...va..vâng...[Sa cười như mếu, vì Ed ôm Sa quá chặt làm cô đau, mặt khác...vì Gill cũng đang ngồi kế bên và đang nhìn họ]

Kéo Sa đứng dậy, Edd cười vui vẻ...

_ Cũng trưa rồi...cùng về chuẩn bị hành lý nhé. [Edd khoác vai Sa và kéo cô đi bên mình]

Gill đứng lên sau, nói với theo. "Chúng ta không ăn cơm trưa trước khi về sao? Em đói..."

_ Trên đường về sẽ ăn. [Ed nói mà không quay lại, rồi kéo Sa đi thẳng một mạch...]

Giống như Edd nói, ngay sau thu dọn hành lý. Mọi người ra xe để kịp về nhà trước khi trời trở tối.

Thế là kết thúc chuyến du lịch ba ngày hai đêm, khi trở về nhà mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau. Chuyến đi nghỉ đã đem đến cho bà Choi và dì Mani tâm trạng rất thoải mái, phấn khởi. Đối với Edd, anh cũng rất hài lòng và những gì mình đã cố gắng sắp xếp để chiếm được trái tim Sa, tuy vậy cũng có chút không vui vì thời gian Sa ở bên anh quá ít. Còn đối với Sa? Không gì vui hơn khi Sa đã tự mình trả lời câu hỏi lớn mà mình cứ phải canh cánh bấy lâu nay, mà sự thật ấy lại đem đến một sư ngạc nhiên quá đối khi Gill lại là cô bé gái ấy, cô bạn duy nhất Sa quen và quen chỉ trong vài phút. Còn Gill? Qua chuyến đi đã có nhiều sự kiện xảy đến với Gill và cả Sa nữa...tất cả đều được Gill lưu giữ thật cẩn thận trong chiếc hộp kí ức....và đến một lúc nào đó, Gill hy vọng được mở nó ra với người mà mình thật sự quý mến. Part. 8

Sau chuyến đi ấy, Gill và Sa đã trở nên cực kỳ thân thiết. Quan hệ giữa hai người tăng theo...cấp số nhân. Bây giờ không gì có thể ngăn cản cả hai tiếp xúc với nhau ...từ sáng sớm, việc đầu tiên sau khi thức dậy là nhắn tin cho nhau, chỉ là những mẫu tin đơn giản như "Sa dậy rùi nè" or "Hế lô ngày mới" hay "Nice day!" ..v..v....nhưng chứng tỏ, sáng hôm đó cả hai đều nhớ đến nhau. Đến trưa thì lại nhắn những mẫu tin đại loại như "Aw...đói đói" or "En cưm en cưm Gill ơi.." ..v.....v...và đến tối thì "xì wét dream"...hay là "Nhớ mơ thấy Sa/Gill nha..."....Vậy đó...hầu như ngày nào cũng thế...và lúc nào trong ngày cũng nhắn....đôi khi có những lúc cực kỳ lãng xẹt như "Gill....Sa...thấy đau bụng wá...Đợi Sa zô toilet xong rùi nhắn típ nha..." T_T..... Nếu tính tổng số tin nhắn qua nhắn lại của hai người thì lên đến 50,60 tin ....tất nhiên, Ed và mọi người chẳng hề hay biết ....chỉ thắc mắc sao dạo này Gill/Sa suốt ngày cặp kè với cái DĐ mà không buông ra được một giờ....

Về phần Ed, cũng như trước khi đi du lịch, mỗi khi đi làm về anh đều ghé qua đón Sa cùng đi ăn cơm hay coi phim. Mỗi lần như thế Sa cũng cố gắng tỏ ra thật thân mật, vui vẻ bởi Sa không muốn anh thất vọng...anh ta là người tốt, lịch thiệp và có học thức, hơn nữa anh ta cũng rất yêu quý Sa...Sa rất biết ơn vì những gì anh đã làm cho mình...mặc dù những thứ đó làm Sa chán ngấy...khi mà ngày nào cũng đến các quán ăn sang trọng, rồi Ed bắt đầu nói và Sa chỉ ngồi im lắng nghe, lâu lâu phụ hoạ một câu, nhưng những câu chuyện anh kể chẳng ăn nhập vào đâu cả, đề tài thường là chuyện công ty và nói và sở thích của bản thân...

Nhấc ĐT lên, Sa nhận ngay ra tiếng của Ed.

_ Charlene, hôm nay anh lại đến đón em nhé.

_ Uhm...được thôi.

_ À...hôm nay, em có thể mặc chiếc váy mà Mani tặng em hôm sinh nhật ko?

_ Để làm gì? Cái đó....

_ Anh muốn đưa em đến một nơi, vậy nhé, anh đang trên đường đến nhà em đấy.

Sa không hiểu Ed muốn làm gì mà bắt mình mặc chiếc váy vướng víu này, nhìn nó, Sa thật sự không có chút cảm tình. Cái váy hai dây dài trên đầu gối và lưng thì hở một khoảng.... "God, chẳng lẽ phải mặc cái váy này hay sao? Nó trông ....sexy quá đi.." Nghĩ vậy, nhưng Sa vẫn mặc vào ...sau đó mau chóng xuống nhà...vì Ed đã đợi cô nãy giờ.

_ Wow...trông em....rất hấp dẫn đấy...so sexy!

_ Anh nói gì thế?

_ Hôm nay em đẹp lắm, mà nè.....em....có thể trang điểm lên một chút không?

_ Trang điểm?

_ Phải, anh nghĩ em nên làm thế, ...để hợp với cái váy mà.

Sa trước đây rất ít trang điểm, khi nào có dịp quan trọng lắm lắm như....đám cưới thì mới chịu bôi trét lên một tí. Nhưng hôm nay, nếu Ed đã muốn như thế Sa cũng không thể từ chối, có lẽ anh ấy có lý do. Trang điểm nhẹ trên mặt, Sa quay sang hỏi Ed:

_ Hôm nay tính làm gì mà phải mặc cái này?? Lại còn trang điểm?

_ Đi thôi [Ed không nói, kéo Sa vào xe. Vừa lái xe Ed vừa giải thích cho Sa hiểu] Bạn bè anh đã lâu không gặp nhau, hôm nay bọn nó hẹn gặp mặt. Anh muốn em cùng đến đó....với tư cách là bạn gái của anh. Được chứ?

Không nói gì, Sa lơ là quay mặt vô kiếng nhìn xe cộ đường xá. Một lúc sau, Ed quẹo xe vào một quán Bar thật lớn. Đợi Ed gửi xe xong, cả hai cùng tiến vào trong.

Quán Bar bên ngoài nhìn như một cái hộp lớn bằng kim loại, rất đơn giản. Nhưng vừa bước chân vào bên trong, tiếng nhạc xập xình đập vào tai làm Sa thấy rất khó chịu. Phía trong tràn ngập người với người, họ uống rượu, nhảy nhót, quay cuồng trong ánh đèn đủ màu sắc nhưng lờ mờ. Ed kéo Sa lại một góc nhỏ của quán, một cái bàn nhỏ nhưng có nhiều người đang ngồi .Nếu Sa đếm không nhầm thì là tám người, tất cả bốn trai bốn gái tính cả Sa và Ed. Bọn họ đều dẫn bạn gái đi cùng, có lẽ cũng vì vậy mà Ed dẫn theo Sa để có đôi có cặp như người khác. Trong ánh sáng lờ mờ của cây nến đặt giữa bàn, Sa có thể nhìn rõ mặt mũi từng người vì họ ngồi khá gần. Trông phong cách của họ chẳng khác Ed là bao nhiêu, cũng rất đứng đắn,có người vẫn còn thắt cravat đến tận cổ, nhưng cách xử xự của họ lại trái ngược hoàn toàn. Họ chia làm ba cặp,hết ôm rồi hôn rồi lại làm đủ trò trước mặt bao người, không thèm để ý đến sự hiện diện của Ed và Sa cho đến khi cả hai ngồi xuống ghế...

Một người con trai sau khi buông cô bạn gái của mình ra thì quay sang đập tay với Ed như những người đàn ông thường làm

_ Anh bạn, sao giờ này mới đến?

_ Hi Ken, có việc nên đến hơi trễ...

_ Ai đấy? - Anh ta hất mặt về phía Sa

_ Bạn gái tao đấy.

_ Wow...kiếm đâu ra cô nàng ngon mắt thế? [Ken đưa tay nâng cằm Sa lên]

_ Chào mọi người, tôi là Charlene - Sa đẩy tay hắn ra, tỏ ra lịch sự

_ Charlene? Tên đẹp quá nhỉ, mời cô. - Một người khác trong bọn họ đưa cho Sa một ly rượu.

_Xin lỗi, tôi không uống được rượu.

_ Trời đất, cô là học sinh cấp ba hay sao mà không dám uống rượu?

Người này nói xong, tất cả bọn họ cười ồ lên, Edd cũng ngồi đó chỉ cười cười, anh đón ly rượu giúp Sa.

_ Em cứ uống một chút, không sao đâu.

_ Phải đó, xinh xắn thật đấy, mà không biết uống rượu thì uổng quá.- Người con trai thứ ba ngồi trong góc nãy giờ không nói gì, giờ lại hùa vô theo mọi người.

Sa không còn cách nào khác, Ed đã đưa ly rượu chạm đến môi Sa rồi, cô đành nhắm mắt uống ực một hơi. Trước đây Sa chưa từng uống rượu, đây là lần đầu tiên, Sa cảm thấy cay xè trong cổ họng...mùi rượu xộc lên đến tận mũi...

_ Hay lắm, thế mới được chứ...mấy cô trước đây của Ed đều biết uống cả. - Một tên hăng quá nên nói ra luôn...Ed không kịp ngăn lại.

_ Àh...uhm....bạn bè đồng nghiệp đó mà. [Ed quay lại nhìn Sa cười cười rồi quay sang người vừa nói] Michel, bớt nói một chút đi...

_ Mà...cô bé này bao nhiêu tuổi thế? Có phải trẻ vị thành niên không đấy? [Một người tên Dan nhìn Sa một cách soi mói.]

_ Dan, cô ấy đã 26 tuổi rồi...[Ed lên tiếng dùm Sa]

_ Nói thế nào thì nhìn vẫn còn non lắm, nếu bỏ lớp phấn trên mặt và cái váy này đi [Vừa nói Dan vừa kéo kéo dây áo của Sa] thì trông như 19, 20 là cùng.

Sa hoảng hốt khi một người lạ chạm vào nguời mình, cô thu người lại, ngồi rụt rè một chỗ.

Người tên Ken tiến sát tới, phà khói thuốc vào người Sa.

_ Cô bé này trông có vẻ con nhà lành nhỉ

_ Cô ấy vừa bên nước ngoài về [Ed lại lên tiếng]

_ Oh oh...ngạc nhiên thật, hèn gì trông cứ lớ ngớ ra....

Vừa nói xong, tất cả bọn họ lại cười ồ lên lần nữa...Thấy Ed vẫn không có biểu hiện gi là muốn phản đối, Ken đưa một điếu thuốc cho Ed rồi nói

_ Anh bạn này, trông đâu đến nỗi nào...sao phải đi quen với mấy bé non nớt thế?

Gã tên Michel nhảy vào:

_ Tao biết, anh chàng này chán phở thèm cơm đấy mà. Bây giờ đang là mốt quen gái non đấy....ha ha ha

_ Đừng nói thế, cô ta cũng không vừa đâu [Ed cố nói cứng]

_ Mà Charlene, cô làm nghề gì thế? [Ken tiếp tục hỏi Sa.]

_ Tôi đang học....

_ Cô ấy là ...ờ....luật sư. [Edd tiếp lời Sa, anh không muốn Sa để lộ mình còn là sinh viên khoa thanh nhạc]

_ Wow....chúng ta có một luật sư ở đây à? Vậy cho tôi hỏi nhé cô luật sư bé nhỏ, tôi làm thế này liệu có phạm pháp không?...[Vừa nói, Dan vừa vuốt dọc sống lưng Sa và cánh tay đó tiếp tục di chuyển xuống dưới cho đến khi Sa đứng vụt dậy]

Sa giật mình vì có bàn tay thô ráp của một ngừơi lạ rờ vào lưng mình, Sa lúc đầu đã cảm thấy khó chịu với nơi này vì tiếng ồn, tiếng la hét hỗn tạp xung quanh. Sau đó lại cảm thấy không ổn khi bắt gặp hình ảnh bạn bè Ed đang làm trước mắt. Và bây giờ, cô cảm thấy rùng mình ghê sợ với cách ăn nói và hành xử của họ...Thật không ngờ con người như Ed lại có loại bạn bè như vậy, mà Ed cũng không khác gì. Anh sợ mất thanh danh của mình nên đã ép Sa phải trang điểm, mặc bộ váy hở hang, nâng tuổi của Sa lên tới 26 khi cô vừa mới 20, lại sắp xếp cho cô vào vai một luật sư để rồi bị trêu ghẹo như một người ngốc. Sa thật sự rất tức giận, cô với một ly nước tạt vào mặt tên vừa rồi và bỏ đi một mạch ra cổng, không nói câu nào. Tất nhiên, đó là cách xử xự nhẹ nhàng và lịch sự nhất đối với Sa, cô không muốn làm Ed mất mặt và cũng chẳng hay ho gì khi gây náo loạn ở đó. Sa ngoắc một chiếc Taxi đậu gần đó và đi thẳng về nhà, khi Sa vừa bỏ đi Ed có chạy theo nhưng lại bị bạn bè giữ lại.

Trên Taxi Sa ngồi im, cố không để rơi giọt nước mắt nào cả. Qua lớp kính xe, Sa nhìn vào kiếng chiếu hậu và tự lẩm nhẩm trong miệng..."Đó không còn là mình nữa...mình đã thay đổi....mình đã trang điểm và ăn mặc loè loẹt như một con ngốc..." Sa tự trách mình...cô cay đắng nhớ lại lúc bị bạn bè của Ed đùa giỡn...

Về đến nhà, Sa đi thẳng trên phòng và khoá chặt cửa lại. Vừa ngã ra chiếc giường của mình, Sa nhận được đthoại của Gill.

_ Hello, Sa...hôm nay đi cùng anh Ed thế nào?

_ Tệ lắm [Giọng Sa trùng xuống]

_ Có chuyện gì thế?

_ Eddie, anh ta đưa Sa đến một quán Bar

_ Ed đưa Sa đến quán bar sao?

_ Uhm....để gặp bạn anh ấy

_ Bạn ảnh? Bọn họ...đã làm gì Sa rồi phải không?

_ Sao Gill biết?

_ Bạn bè anh ta là loại người nào, Gill rõ lắm.

_ Vậy hả....

_ Nếu biết vậy Gill đã cảnh báo trước với Sa , nhưng...những người đó đã làm gì Sa rồi? Nói đi...

_ Bọn họ....[Sa nói như muốn khóc]

Và rồi, Sa kể lại mọi chuyện cho Gill nghe....vừa kể vừa khóc nức nở như một đứa con nít. Suốt tối đó Gill đã ở bên an ủi và vỗ về Sa...dù chỉ qua điện thoại thôi nhưng Sa thấy đỡ hơn rất nhiều...Hai người họ cùng nhau trò chuyện cho đến tận khuya...đến khi một trong hai ngủ quên lúc nào không biết...

Sáng hôm sau, Sa thức dậy với cặp mắt xưng húp. Tối qua đã nhõng nhẽo với Gill cả đêm rồi còn gì...để bây giờ 10h sáng mới chịu dậy. Chuyện hôm qua với Ed, Sa dấu nhẹm, không cho Mani và mẹ biết. Sa không muốn to chuyện, cũng không muốn xảy ra chuyện gì không hay. Mở đthoại ra, tối qua Ed đã gọi nhiều cuộc ĐT nhưng Sa đã không trả lời.

"Đã 10h sáng mà sao vẫn thấy lành lạnh..." [Sa tiến đến mở cửa sổ ra, ngoài trời đang mưa lâm râm] "Sáng sớm mà trời mưa...oải thật"

<King...Kooong..........King.....Kooong> Đột nhiên có tiếng chuông cửa, Sa liền chạy ra mở cửa thì thấy Gill đang đứng co ro...hai tay đang che đầu.

_ Ủa...Gill......trời đang mưa sao chạy qua đây?

_ Hôm qua lo cho Sa nên muốn qua đây xem sao.

_ Vậy hả? [Sa chạy vào lấy cho Gill cái khăn của mình đưa cho Gill] Gill lấy lau người đi.

_ Cảm ơn

_ Gill không cần phải chạy qua đây....Sa không sao rồi. Tối qua ngủ ngon nữa là khác....

_ Hèn gì....cặp mắt xưng húp như gấu trúc...

_ Gấu trúc??!! Gill muốn bị ăn đòn hả? [Sa giơ giơ nắm tay trước mặt Gill]

_ Ha ha...thế mới giống Charlene chứ

Hai người ngồi nói chuyện một hồi thì trời tạnh mưa...

_ Hết mưa rồi, đi thôi Sa....

_ Ủa đi đâu?

_ Nhanh lên [Gill kéo tay Sa chạy ra xe] Leo lên đi....cho Sa coi cái này....

Sa nhanh chóng leo lên xe, trời vừa hết mưa nhưng vẫn còn lạnh...Sa ngồi phía sau vòng tay ra trước ôm chặt Gill.

_ Chạy gì nhanh vậy béo? Chạy từ từ thôi đường trơn...

_ Không chạy nhanh là không kịp thấy đó....

Gill chạy xe khá nhanh, nhưng lại rất cẩn thận ....Dừng xe trước một cái hồ thật lớn....Gill nắm tay Sa ra cái cầu bằng gỗ và chỉ tay lên trời...

_ Nhìn kìa....cầu vòng ...cầu vồng xuất hện rồi kìa Sa ơi...

_ Waaaa....ahhhhh...thấy cầu vồng rồi....đẹp quá....đẹp quá trời luôn.... [Sa vui mừng như lần đầu tiên mới thấy cầu vồng, nhảy tưng tưng trên chiếc cầu]

_ Áh...đừng...đừng nhảy nha....sập bây giờ [Gill cố giữ Sa lại]

_ Hôm nay tụi mình may mắn thật

_ Ừa, Sa cũng mới thấy cồng vồng trên TV thôi, chưa thấy tận mắt bao giờ..

_ Nhờ Gill đó

_ Biết gòi, là công lao to lớn của Gill, iu Gill lắm nà [Sa đưa tay nhéo đôi má Gill]

Cả hai cùng ngồi xuống bên thành cầu...Bầu trời trong xanh cao vời vợi, bảy màu sắc sặc sỡ của cầu vòng cũng hoà tan vào với nền trời. Mặt hồ thật tĩnh lặng, êm ả...cơn gió nhè nhẹ cuốn theo mùi cỏ dịu mát cả tâm hồn... Nơi đây thật yên bình, đem lại cho con người cảm giác thật dễ chịu và thoải mái....Sa nhắm mắt hít một hơi thật dài....cô chỉ muốn hoà tan vào với thiên nhiên cây cỏ.

Gill đưa một dây phone vào tai Sa...

_ Sa nghe bài này đi...

_ Bài này....ah ....Sa có biết...

_ Vậy hả, nó hay quá ha.

_ ưhm.....khúc này nè...

_Cùng hát nha...

"Nobody's like you....can love me like that. Now and forever...you are my best friend. When I cry ...you always be there for me....Give me happiness and sing to me...a sweet Christmas Melody...."

Giọng ca của cả hai hoà vào tiếng sáo của gió và dàn nhạc từ cây cối xung quanh... Gill dựa đầu vào vai Sa và nhắm mắt lại...Sa cũng thế. Họ cùng nhau tận hưởng món quà của thiên nhiên....và cả âm nhạc. Mùi thơm của tóc Gill lẫn lộn đâu đó trong mùi cỏ....nó thật dễ chịu. Mọi thứ thật yên bình, êm ả...Gill và Sa...hiện giờ trong lòng cả hai đều mong phút giây này tồn tại mãi mãi...

Part. 9

Từ sau ngày Ed đưa Sa ra để giới thiệu cho đám bạn đến giờ, Sa từ chối mọi cuộc hẹn của anh. Ed đã đến tận nhà nhưng Sa nhất định không chịu xuống gặp, gọi phone nhưng Sa không bắt máy, thậm chí mở ĐT thấy tin nhắn của Ed là Sa lập tức xoá ngay chứ không đợi mở ra xem...Coi như Sa đã cắt liên lạc hoàn toàn với Ed và không cần biết Ed như thế nào, ah không, Sa có biết chứ...vì Sa vẫn thường xuyên nhắn tin với Gill mà.

Biết anh mình đem Sa ra làm trò cười cho đám bạn, Gill thật sự tức giận, hôm đó Gill đã lớn tiếng với ông anh. Nhưng vài ngày sau...thấy tình trạng của Ed ngày càng tồi tệ khi bị Sa từ chối, thường xuyên đến chơi bời tại các quán Bar đến khuya mới về, khi về lại tiếp tục uống rượu đến gần sáng... Gill cũng cảm thấy lo lắng, hiện Gill đang ở trung gian, không biết nên đứng về phía ai. Tất nhiên không chỉ một mình Gill lo lắng, dì Mani và bà Choi cũng thế. Mặc dù Sa không hé nửa lời về chuyện hôm đó, nhưng chắc chắn giữa hai người đang có xích mích, người ngoài nhìn vào cũng biết...

"Mà con bé Charlene này cũng ngang bướng lắm chứ không phải vừa, chả hiểu tụi nó xảy ra chuyện gì mà nghe Eddie tới là con bé đuổi như đuổi tà vậy cà???" nghĩ đi nghĩ lại, dì Mani vẫn không chịu là người ngoài cuộc:

_ Charlene, có chuyện gì giữa hai đứa rồi phải không? Nói cho dì biết...

_ Chẳng có chuyện gì cả, dì cứ hỏi mãi thế ...nhức đầu quá nè...aw....[Sa làm bộ lấy hai tay ôm đầu....]

_ Không có chuyện gì mà Eddie nó như bị mất hồn vậy? Cả tuần rồi hai đứa không gặp nhau.

_ Trời đất, chuyện của con sao dì rõ quá zậy? Hay là dì quen với ảnh đi...

[Dì Mani gõ vào đầu Sa một cái <cốc>] _ Con nhỏ này ăn với chả nói, dì thấy Edd ở công ty không làm được gì ra hồn cả. Hồi chiều trong buổi họp nó còn nổi xung với mọi người...lại còn vô cớ đánh khách hàng nữa.

_ Chuyện của ảnh liên quan gì con? Mà dì đừng có gõ vô đầu nữa nha....đau chết được.

_ Sao lại không liên quan, nó vì ai mà ra như thế?

_ Chẳng lẽ tại con hết à?

_ Chứ sao nữa...ai biểu hất hủi nó làm gì, không biết là nó thích con lắm hay sao? Con nhỏ ngốc này...[Dì Mani lại cốc vào đầu Sa cái nữa]

Nhưng Sa không thèm để ý tới "Đúng là Ed thực sự thích mình hay sao? Chỉ không gặp mình một tuần mà đã như thế rồi?..."

_ Còn ngồi đó làm gì? Nên qua thăm nó một lần đi chứ. - [Dì Mani hối thúc]

_ Tại sao phải qua đó?

_ Hồi chiều nó bị đả kích rất lớn, ông Thành đang định đuổi việc vì dám vô lễ với đối tác.....Hiện giờ tâm trạng nó không ổn, nếu con qua đó có lẽ nó sẽ tốt hơn.

_ Nhưng...

<Bang bang.....> Sa lấy ĐT ra, Edd đang gọi....

_ Ed đó, nghe đi, đừng có tắt [Dì Mani sợ Sa lại tắt ĐT như mọi khi nên vội vàng che bàn phím lại] ...tắt máy là chết với dì ...

Có bà dì kế bên hăm doạ...Sa đành nghe phone.

_ Charlene, em..... chịu ....nghe máy... rồi... sao?

_ Giọng anh sao vây? Eddie?

_ Anh muốn....gặp em....

_ Anh....có chuyện gì thế? Eddie...eddie...<cup> <tu...tu....tu....>

_Eddie thế nào rồi? Nó bị gì phải ko? [Dì Mani tỏ ra lo lắng]

_ Không biết, nghe giọng anh ấy kì lắm.

_ Qua với nó đi Charlene.

_ Gì chứ?

_ Chắc nó đang có chuyện đó, qua đó với nó đi...

Hiện nay Sa đang rất phân vân, Sa không hề muốn gặp lại Ed không hoàn toàn vì chuyện anh đem Sa làm trò cho đám bạn mà do trước đây Sa đã không thật sự thích anh. Sa chỉ muốn đối xử tốt với Ed chỉ để đáp lại tình cảm của anh và làm vui lòng bà Choi cùng dì Mani thôi. Và Sa muốn mượn cớ này để dứt khoát với Ed, đâu ngờ anh lại trở nên tuột dốc đến thế. Sa cảm thấy có chút hối hận, suy đi nghĩ lại một hồi...Sa quyết định đến xem Edd thế nào rồi. Sa chạy ra ngoắc Taxi để đến nhà Ed, lúc này...trời đang mưa tầm tã.

Sa bấm chuông mà không ai ra mở cửa, Sa thử đẩy cánh cửa...thì ra cửa không khoá. Căn nhà này hôm nay khắc hẳn mọi hôm, lúc trước nó xinh đẹp đáng yêu bao nhiêu thì bây giờ trông nó tăm tối, âm u bấy nhiêu. Phải, nó buồn thảm như chính chủ nhân nó vậy....Ed ngồi trong phòng khách với một cái đèn vàng nhỏ....nó không đủ ánh sáng để Sa có thể thấy rõ mặt anh. Nghe tiếng động, Ed quay lại và nhìn thấy Sa...nhưng anh không chạy đến bên Sa, điều đó làm Sa hơi ngạc nhiên, anh vờ như không thấy và tiếp tục dốc cạn chai rượu.

_ Edd, sao anh không bật đèn lên? [Sa lò mò trong bong tối để tiến lại gần Ed hơn...]

_ Em cũng chịu đến rồi.....[Ed nói như thì thầm trong bong đêm]

_ Dì Mani nói anh......em nghĩ nên đến đây...

_ Em hắt hủi tôi để tôi thế này rồi đến xem tôi chết chưa hả? [ Đột nhiên Ed lớn tiếng làm Sa giật bắn mình]

_ Anh...sao lại hét lớn như thế, giật cả mình.

...

Thấy Ed vẫn lặng thinh....Sa tiến đến cái ghế sofa trước mặt anh và ngồi đối diện với Ed. Tại đây...Sa có thể nhìn thấy gương mặt tiều tuỵ của Ed, từ một người rất phong độ, anh đã trở nên xơ xác nhờ rượu bia và lối ăn chơi buông thả. Ed như thế làm Sa cảm thấy như mình có lỗi...

_ Ed...hôm đó tại bạn anh....em không nên như thế với anh, xin lỗi nha.

_ Đó là những thằng bạn chơi thân với anh từ hồi còn ở bên Mỹ...anh quý bọn nó như người thân vậy. Em không nên tạt ly nước vào mặt nó rồi bỏ đi vô cớ...[càng ngày Ed càng lớn giọng...] em làm anh mất mặt với tụi bạn, có hiểu không? Và còn bày đặt giận dỗi...để cho anh trở nên như vầy ...khoái lắm hả? Thích thú lắm chứ gì ???[Ed nói như hét vào mặt Sa]

Sa cũng bực mình vì cách ăn nói của Ed, nhưng lúc này đây anh đang say, Sa không muốn tranh cãi thêm.

_ OK, là em sai, em xin lỗi...

Bỗng nhiên Ed nhào đến quỳ xuống trước mặt Sa.

<Bang Bang......> Sa lấy đthoại ra....

_ Hello Gill, anh Ed.....

Sa đang nghe ĐThoại thì....đột nhiên Ed chụp ngay cái điện thoại và ném thật mạnh vào bức tường đằng sau. Mặc dù không thấy gì nhưng nghe tiếng, Sa đoán nó đã bị bể...

_ Eddie, sao anh ném nó đi?

_ Để nó khỏi làm phiền!

_ Làm phiền? [Sa hỏi lại, tỏ vẻ không hiểu gì cả]

_ Em nói em sai....vậy...đền bù cho anh đi...

Sa chưa kịp đình hình câu nói của Ed, chưa kịp nghĩ xem câu nói ấy có nghĩa gì thì..."rẹttt", chiếc áo khoác ngoài của Sa bị rách một đường do bàn tay của Ed giựt mạnh. Đang hoảng hốt cúi nhìn cái áo thì thêm một tiếng <bực> ...Ed tiếp tục giật tung lớp áo thứ hai của Sa, làm bật 2 hàng nút đầu tiên....Sa vội vàng chụp áo lại và hét vào mặt Ed.

_ Eddie, dừng lại đi, anh say rồi....

Tiếng hét bên tai mà Ed dường như không nghe thấy, giờ đây Ed không còn tính người nữa...anh dùng hết sức đẩy Sa xuống ghế Sofa và gìm chặt hai tay Sa xuống. Sa đúng là rất khoẻ, nhưng đối với một người đàn ông to cao như Ed, sức mạnh của Sa chẳng giúp được gì lúc này. Sa hiện giờ quá hoảng loạn, cô ra sức kêu gào sự giúp đỡ...

_ Help!!! .....Eddie....anh buông tôi ra......ai đó giúp với......

_ Im đi...không ai giúp được đâu...[Mặc cho Sa la hét, Ed tiếp tục thực hiện trò đồi bại của mình....]

Đôi chân Sa đạp loạn xạ nhưng không thể trúng người Ed, hai tay cô thì đang bị khoá chặt bởi đôi tay mạnh mẽ của Ed. Sa ra sức dãy giụa nhưng hình như không có kết quả, Sa vẫn không thể thoát khỏi đôi tay của Ed. Cả hai giằng co, à không, chỉ có Sa vừa la hét vừa giằng co ...còn Ed chỉ việc ra sức giữ chặt tay Sa thôi. Vài phút sau Sa đã thấm mệt...Sa vẫn còn kêu gào...nhưng chỉ là những lời trong cổ họng, toàn thân rã rời ....sau một hồi đấu sức thì Ed cũng đã thắng...anh ta như một con mãnh thú đợi con mồi vùng vằng đến đuối dần nồi mới bắt đầu xơi tái chúng.

_ Ed ....lần cuối......anh...nên... dừng lại....[Sa cố nói trong cổ họng]

Ed cười với vẻ mặt tươi tắn nhưng lại gian manh...anh ta vừa định nhào đến thì đột nhiên đèn bật sáng.

_ Hai người.....làm cái gì thế?

Đèn vừa sáng, trước mắt Gill là cảnh tượng không nên thấy....Gill vừa nhìn thoáng qua thì thấy Sa đang là người thất thế, vội vàng chạy đến bên Sa ...Ed lúc này cũng đã buông Sa ra...

_ Ed, anh làm cái trò gì thế? Anh quá đáng lắm ....

_ Mày im đi....

Đỡ Sa đứng dậy, Gill quay sang lớn tiếng với Ed.

_ Anh không còn là con người nữa, giờ anh biết trông anh ra sao không? Chỉ giống nhưng tên biến thái tệ hại ngoài đường thôi....

Ed giận dữ giơ chai rượu lên..."Tao nói mày im đi....." Quát xong, Ed ngã xuống ghế sofa và nằm yên bất động....

_ Anh ta...xỉu rồi hả? [Lúc này, Sa mới bình tĩnh trở lại, quay sang hỏi Gill]

Gill lại gần để xem xét cho kỹ....

_ Ảnh ngủ rồi...[quay sang Sa] Sa có sao ko?

_ Vẫn chưa bị gì cả, chỉ mới rách áo ngoài và hai cái nút...may mà Gill về kịp [Sa nói, vội quệt hai hàng nứơc mắt trên mặt]

_ Không bị gì là may rồi [Gill tiến đến nắm lấy tay Sa] Làm Gill sợ muốn chết.

_ Ưhm...Sa cũng biết là ảnh say, nhưng lại không nghĩ sẽ như thế...

_ Ở đây lỡ Ed tỉnh dậy thì không an toàn đây, Sa nên về trước đi.

_ Vậy Gill ở đây cũng không an toàn, nếu xỉn rồi thì không biết họ hàng bà con gì đâu.

_ Từ hôm đó tới giờ, tối nào Gill cũng thấy ảnh say xỉn hết, Gill không sao đâu.

_ Gill không sao nhưng mà Sa không yên tâm, hay là.....tối nay qua đó ngủ đi. Đợi sáng mai anh ta dậy rồi về cũng được.

_ Qua nhà Sa hả?

_ Qua đi mà....

Sa chu môi ra làm như tội nghiệp lắm vậy đó....Gill biết làm gì nữa ngoài gật đầu cái rụp, cả hai cùng gọi Taxi về nhà Sa....Từ lúc ngồi Taxi cho đến khi tới nơi và đên lúc leo lên giường chuẩn bị ngủ, Gill và Sa vẫn không nói với nhau câu nào. Không phải vì giận nhau, nhưng vì mỗi người đang theo đuổi dòng suy nghĩ riêng biệt.

Có mơ Sa cũng không thể tưởng tượng ra chuyện đó lại xảy ra với mình, mà còn là Eddie, người mà Sa từng ngưỡng mộ vì phong cách lịch thiệp bề ngoài. Sa cảm thấy như mình bị rơi vào một hố sâu đen tối nếu không có ánh sáng của Gill , thật không biết sẽ ra sao...Sa quay qua nhìn qua Gill, trông Gill cũng như đang suy nghĩ chuyện gì đó...

Khi thấy người từng giúp mình thoát khỏi bọn bắt nạt lại bị anh trai mình ăn hiếp lại, Gill thật sự tức giận, tức dùm cả Sa nữa. Lúc đó Gill chỉ muốn đánh cho Eddie một cho hả dạ, nhưng ngoài tức tối ra...không hiểu sao Gill cảm thấy khó chịu lắm, trong lòng đau lắm kìa, đôi khi lại xen lẫn chút ân hận như mình đã làm sai điều gì...

_ Sa, Gill xin lỗi Sa dùm anh Eddie nha.

_ Ah...Gill không phải xin lỗi

_ Sa giận hả?

_ Không, Sa không chấp mấy ngừơi xỉn....họ không biết gì hết.

_ Vậy hả? Vậy thì hay rồi...

Thấy mặt Sa ngố ngố không hiểu...Gill giải thích thêm

_ Tại vì Gill sợ, nếu Sa ghét anh Ed, sợ Sa ghét lây qua Gill luôn.

_ Trời, Gill giúp Sa, cảm ơn không hết sao dám ghét.

_ Vậy mà nãy giờ Gill cứ nghĩ chắc Sa giận lắm...không dám nói gì nhiều hết á.

_ Vậy hả...Sa thấy Gill hông nói, nên hông dám mở miệng luôn....hihi

_ Sa cũng hay thật, ....sau chuyện vừa rồi mà tỉnh queo....gặp Gill chắc khóc lóc nãy giờ.

Sa chỉ cười, Gill đâu có biết...nhờ thấy Gill mà Sa tươi tỉnh hẳn lên. Nhờ có Gill kề bên mà Sa mau chóng quên đi mọi chuyện , nhờ có Gill mà Sa thấy yên lòng...không còn thấy sợ gì cả. Và cũng nhờ có Gill, đang khóc Sa cũng có thể cười đấy thôi...

Cùng trải qua một chuyện không hay, cả hai đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.....Phía dưới lớp chăn dầy, Sa và Gill dường như đã cùng mơ một giấc mơ khi đôi tay họ đan chặt vào nhau.

Sáng hôm sau, người đầu tiên bấm chuông cửa nhà Sa không ai khác ngoài Eddie.

Sực nhớ đến chuyện hôm qua, Sa hoảng sợ định bỏ chạy...nhưng nhận ra đây là địa bàn của mình, có bà Choi, dì Mani, và cả Gill...không có gì đáng lo, Sa đứng thẳng người...dõng dạc đối mặt với Ed. "Anh đến đây làm gì?"

_ Anh là tên đần độn, thực sự anh không biết hôm qua mình đã làm những gì ...đã làm những trò tệ hại nào...anh thực sự không biết, anh xin lỗi....anh sai rồi. [Ed vừa nói vừa lê gối trước mặt Sa]

_ Anh đứng lên đi, đừng làm thế khó coi lắm[Sa khó chịu trước trò lê lết của Ed]

_ Charlene, hãy cho anh một cơ hội đi, tụi mình cùng làm lại từ đầu......anh sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra nữa.....xin em đó....tin anh lần này đi.

_ Eddie, anh đến đây làm gì? [Gill từ trên lầu chạy xuống, thấy Edd đang quỳ gối trước mặt Sa]

_ Gillie? Sao lại ở đây? [Edd thấy Gill, ngạc nhiên hỏi]

_ Anh không biết hôm qua mình đã làm gì sao? [Gill tỏ ra tức giận]

_ Anh đứng lên trước đi, tui không muốn nói chuyện với người ở vị trí thấp hơn.[ Sa nhìn Gill rồi quay sang nói với Edd]

Edd nghe thế liền đứng dậy

_ Được rồi, anh đứng rồi.....em chịu tha thứ cho anh rồi chứ?

_ Em không có nói là sẽ tha thứ cho anh.

_ Vậy em vẫn còn giận hả?

_ Em cũng không nói là giận anh.

_ Vậy hay lắm...cảm ơn em nhiều lắm....chúng ta sẽ cùng.....

_ Chúng ta chấm dứt đi [Sa lạnh lùng]

_ Tại sao? Anh vẫn còn rất thích em.

_ Nhưng em thì không thích anh...

_ Charlene....chỉ vì chuyện đó mà em giận anh vậy sao? Hôm đó do anh say rồi....anh...

_ Chuyện đó giờ không liên quan gì nữa, chỉ là.... muốn chúng ta chấm dứt tại đây.

_ Em hết thích anh rồi à?

_ Không phải là hết thích, mà là chưa hề thích anh.

_ Nhưng...chúng ta nói chuyện hợp lắm cơ mà?!

_ Anh thấy vậy sao? Thật sự lúc đầu cũng có chút gì đó...nhưng mau chóng biến mất. Cái anh đem đến không phải là tình yêu, anh xem em như một món đồ chơi để trang trí cho vẻ bề ngoài của anh thôi.

_ Em....

_ Đủ rồi, anh có thể ra khỏi đây, hy vọng quan hệ giữa chúng ta kết thúc êm đẹp.

_ Thôi được, nếu em đã dứt khoát như vậy thì anh cũng chiều. Có hơi tiếc, vì mất đi một con mèo con.

Nói rồi, Ed tự động quay ra cửa và đi thẳng một mạch không ngoái lại nhìn. Anh cố nói cứng chứ thật ra trong lòng anh cũng đau , ít ra đối với Sa anh cũng thật lòng hơn những cô gái khácPart. 10

Ed đã quay lưng đi như thế...và khi cánh cửa kia vừa khép lại thì coi như quan hệ giữa anh và Sa đã đặt một dấu chám hết. Rất may, nó đã được kết thúc một cách êm đẹp nhất.

Sau khi Ed đi khỏi, Sa quay sang nắm lấy tay Gill.

_ Sa nói thế có quá đáng không? Nhìn Ed...

_ Đó không phải là quá đáng, đó là dứt khoát...nếu không thì ảnh sẽ không chịu buông xuôi đâu. Gill biết tính ảnh mà.

_ uhm...

Gill đưa tay lên xem đồng hồ, nhưng lại quay sang hỏi Sa

_Mấy giờ rồi Sa?

Sa nhìn đồng hồ của mình: "8h rồi...mà ...Gill cũng có đồng hồ...sao ko coi?"

_ Nó lại bị đứng nữa rồi....thường xuyên bị như vậy....nhưng Gill phải đi rồi, trễ mất....

_ Gill đi đâu?

_ Gill chưa nói gì với Sa hả? Gill hiện đang làm thêm...

_ Làm thêm? Part-time?

_ Uhm...Gill làm nhân viên ở siêu thị vì múôn kiếm thêm tiền đi học.

_ Tại sao? Anh Ed không lo cho Gill a?

_ Anh ta bắt Gill học về quản trị kinh doanh...nhưng Gill lại có ước muốn trở thành một idol...Gill muốn hát

_ Oh...trước đây Ed có nói với Sa về chuyện này....vậy Gill định ...

_ Gill định tự kiếm tiền học thanh nhạc...từ đầu hè đến giờ Gill cũng làm thêm được kha khá, cộng với tiền Gill dành dụm lúc trước...

_ Gill định dùng số tiền mình kiếm được để đi học? Sa không biết Gill kiếm được bao nhiêu...nhưng Sa không nghĩ là đủ để trang trải...

_Gill biết...nhưng....thôi không nói nữa....Gill phải đi rồi. Bye Sa nha [Gill chào Sa rồi chạy thẳng ra ngoài, lên xe và đi mất

Sa đứng đó nhìn theo bóng Gill khuất xa dần.

Lúc này trời đã tối...cũng 8h rồi...

< Xí xìe.....xí xìe...> Chuông ĐT của Gill ....

_ Hello? Ah Sa

_ Gill, khi nào mới làm xong?

_ Đến 10h Gill mới xuống ca.

_ Trời...Gill làm gì trễ quá vậy?

_ Làm giờ này mới có lương cao....

_ Nhưng...

_ Chết, chị quản lý tới....Gill làm tiếp đây....bye Sa! <cup>

Hai tiếng sau, đến giờ siêu thị đóng cửa, lúc này nhân viên siêu thị mới ùa ra thành từng đợt, Gill cũng lẫn lộn trong những nhóm người đó. Chợt có bàn tay nào đó kéo Gill thụt lùi về sau...

_ Sa! Sao lại ở đây?

_ Còn làm gì nữa....đón Gill

_ Đón Gill? trời....Gill đâu phải đang học mẫu giáo...ra về có người đón nữa ta ^^

_ Gillie ngốc, tại lo cho Gill thôi. 10h Gill mới tan ca...về trễ quá...quanh khu này lại không an toàn.

_ Ủa...chỗ này là địa bàn của Sa hay sao mà rành dữ zạ? Lúc trước Gill cũng về hoài chứ có sao đâu...???!!

_ Ờ...nhưng bây giờ càng ngày bọn lưu manh càng lộng hành...bây giờ không còn chỗ nào an toàn đâu. Tốt nhất đi với Sa....

Gill thừa biết ý đồ của Sa, mỉm cười liếc Sa một cái..

_ Vậy chúng ta cùng về ...[Gill kéo tay Sa đi..]

_ Nè..Sa có mua khoai chiên cho Gill...nhưng đợi hơi lâu...hết nóng rồi.

_ Sa đợi từ hồi nào?

_ Lúc 9h á

_ Trời...đợi cả tiếng đồng hồ hả?

_ Sợ Gill về mất thì không gặp được...

_ Sa ngốc!

Gill định gõ đầu Sa một cái...nhưng Sa kịp né sang một bên làm Gill mất đà, nhưng đáng lẽ chỉ chới với tí thôi, đằng này Gill lại ngã cái oạch xuống lề đường...

_ Gill, có sao ko? Sao bất cẩn vậy?

_ Tại Sa né....

_ Đâu phải, tại Gill tự té ...

_ Đầu gói mỏi quá đó...đứng suốt buổi mà.

_ Trời...bắt đứng vậy hả

_ Công việc bắt buộc thế mà

Ngồi bên lề đường, Sa xem xét đầu gối cho Gill xong ...chạy ra trước mặt Gill cúi người xuống, lưng qua về phía Gill.

_ Nè...mời lên

_ Chuyện gì?

_ Cõng ôm

_ Cõng ôm là sao?

_ Có xe ôm thì cũng có cõng ôm chứ....leo lên đi.

_ Gill nặng lắm à nha.

_ Cũng biết nữa hả....có cơ hội hành hạ tui rồi đó, mau leo leo lên đi nà.

_ Ngại lắm...

Nói thế...nhưng Gill cũng leo lên lưng Sa. Sốc Gill lên....Sa bắt đầu bước đi trên con đường dẫn về nhà. Sau một ngày mệt mỏi với công việc, Gill không ngờ được Sa đến đón về, lại được Sa cõng trên vai...mọi mệt nhọc đều tan biến, như chưa từng có vậy. Gill choàng tay ôm cổ Sa, đầu tựa vào vai Sa và nhắm mắt lại. Gill muốn tận hưởng sự ấm áp này từng giây....

_ Gill nè [Giọng nói của Sa làm Gill mở mắt]

_ Sao?

_ Mai mốt đừng cho người nào cõng nữa nha.

_ Tại sao?

_ Gặp người nhạy cảm là phiền người ta đó...

_ Nói gì hông hỉu gì hết à.

_ Hình như....ngực phải Gill nhỏ hơn ngực trái phải hông?

_ Sa [Gill cốc vào đầu Sa một cái] ăn nói vậy hả?

_ Aw....đau quá....thấy sao nói vậy mà....

_ Vậy còn đỡ hơn màn hình phẳng...

_ Gill....ờ thì có sao đâu...vậy mai mốt có người cõng mình hông sợ người ta ngại.....ha ha ha

Sa cười tươi tắn bao nhiêu thì nhìn mặt Gill thảm bấy nhiêu....Tức tối, Gill đưa hai tay ra trước nhéo má Sa thật mạnh.....làm Sa đau quá la oai oái mà không dám buông tay ra....sợ Gill bị té ^^.......

_ Bây giờ Sa mới thấy cái lợi của việc đi bộ

_ Lợi gì?

_ Đi chậm ...

Thấy Gill vẫn không hiểu, Sa giải thích thêm

_ Đi chậm...được ở cạnh Gill nhiều hơn.

Gill mỉm cười, không nói gì...tiếp tục ngả đầu vào lưng Sa và nhắm mắt lại. Cái lưng nhỏ bé, và đôi vai thì không rộng giống của anh Ed, của ông ngoại, hay của bất cứ người đàn ông nào...nhưng nó làm Gill cảm thấy ấm áp hơn cả. Tựa vào nó...Gill có thể nghe tiếng con tim của Sa...nó đập một cách vồn vã...có lẽ vì mệt, hay là vì vui? vì phấn khích? hồi hộp? hạnh phúc? Không biết nó đập nhanh thế vì lý do gì...nhưng Gill chắc chắn...trái tim ấy có cùng nhịp đập với trái tim của Gill.

Sau hôm đó, tối nào Sa cũng chờ Gill trước cổng siêu thị với nước ngọt, không thì kem hoặc bánh snack....v..v...để cùng về.

_ Hôm nay lại đợi Gill nữa hả?

_ Uhm....kem nè, lần này không bị chảy như hôm trước.

_ Ừa...cảm ơn Sa [Gill nắm lấy tay Sa] Tụi mình đi.

Trong hẻm ...đèn đường hai bên chập choạng sáng...cả hai vừa đi, vừa nắm tay nhau, vừa ăn kem, vừa trò chuyện, lại đùa giỡn....rất vui vẻ. Lúc trước cùng đi với Ed, Sa luôn cảm thấy ngột ngạt..., luôn sợ mình làm sai điều gì, luôn mang cảm giác như mình thấp kém và luôn gây hoạ. Nhưng khi ở bên Gill, Sa thật sự thấy thoải mái, luôn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc...ở bên Gill, Sa thấy rất yên bình...trong lòng không còn muốn lo lắng, bận tâm về bất cứ thứ gì cả...nhưng...những thứ đó không thể tồn tại mãi mãi...

_ Sa ngày nào cũng đến đón Gill vậy mệt hông?

_ Mệt chứ

_ Vậy ngày mai đừng đến nữa...[Gill thè lưỡi trêu choc] củi đi nhiều dễ gãy lắm ...hihi

Sau khi im lặng một lúc, Sa lại lên tiếng...

_ Vậy....ngày mai không đón Gill...có được ko?

_ Không sao

_ uhm...ngày mốt thì sao?

_ Không sao luôn

_ Vậy...ngày kia...ngày kia kia nữa....

_ Sa ngốc, Gill có phải con nít đâu, đã bảo tự về được.

_ Uhm.,,vậy Sa yên tâm rồi.

_ Hôm nay sao la vậy? Có chuyện gì ko?

_ Ko có, tụi mình về [Sa lắc lắc đầu...nắm lấy bàn tay Gill]

Cả hai cùng đi trên con hẻm đó, không biết từ lúc nào...nó đã trở nên quá quen thuộc với hai người.

Buổi sáng sau hôm đó...Gill thức dậy như mọi khi. Gill bước xuống nhà và thấy Eddie ngồi sẵn bên bàn ăn với bữa sáng...

_ Ngồi xuống đi, Gillie

Gill ngồi xuống theo lời Ed

_ Hôm nay anh không đi làm à?

_ Có chứ, nhưng trước khi đi muốn nói chuyện với em.

_ Về chuyện gì?

_ Anh thật sự không biết em lại thích hát đến thế, lúc trước anh cứ nghĩ em chỉ a dua đua đòi theo bạn bè...anh không biết là em đã phải đi làm đến tận khuya để kiếm thêm tiền đi học. Là do anh không quan tâm đến em cần gì, em thích gì...anh xin lỗi.

[Nói rồi Ed lấy ví ra và đặt trên bàn một số tiền] Em dùng nó để đóng tiền học, nếu em không thích kinh doanh, em có thể theo học những gì mà mình thích.

_ Anh...cảm ơn anh nhiều lắm..anh Ed [Gill chạy lại ôm chầm lấy ông anh]

_ Em nên cảm ơn Charlene, cô ta đã gọi điện để "đàm phán" với anh đấy.

_ Charlene? Là cô ấy a?

_ Ưhm...thôi ..anh phải đi đây. [Ed ra cửa và đi mất]

Gill cầm số tiền trong tay mà trong lòng tràn ngập hạnh phúc, "vậy là mình có thể theo đuổi ước mơ của mình, vậy là mình có thể hát...cảm ơn anh nhiều lắm Eddie...ông anh tốt của em....ah...cảm ơn Sa nhiều lắm...đúng rồi, phải gọi đthoại cho cô ấy" Nghĩ đến Sa, Gill liền lấy DĐ bấm số phone của Sa....<tut.........tut..........tut........> Gill nghe đâu đó có tiếng chuông ĐThoại của Sa trong nhà mình <Bang bang....~~> "Ủa? tiếng chuông ĐT của Sa sao ở trong nhà mình?" Gill tự hỏi rồi chạy đi tìm khắp nơi......cuối cùng...Gill phát hiện tiếng chuông phát ra từ một cái hộp nhỏ được bao bọc cẩn thận đặt trên kệ bếp. Gill tiến đến gần và cầm cái hộp lên xem xét....thấy bên ngoài có chữ "Dear Gill!", Gill nghĩ chắc chiếc hộp gửi cho mình...cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra. Trong chiếc hộp là chiếc ĐTDĐ của Sa và một chiếc hộp nhỏ khác....

Gill ngạc nhiên không hiểu sao Sa lại gửi luôn cả ĐTDĐ.... cầm máy của Sa lên và nhấn nút , có một mẩu tin nhắn được ghi âm vào máy.

" Gill...hôm nay Sa không đến đón Gill vào buổi tối được, Sa xin lỗi nha. Sau này Gill phải về một mình, nhớ cẩn thận đó....hay là đừng đi trong hẻm nữa...ra ngoài đường lớn đi, hơi xa chút nhưng mà an toàn. Mà nè, Gill phải tiếp tục đi học bơi đi...con người học bơi là điều căn bản, không biết bơi bị cho là ngốc đó....à...uhm...còn nữa...Gill nói muốn học thanh nhạc phải ko? chắc chắn Gill sẽ làm được, sẽ học giỏi nữa là khác...hứa với Sa nhé. Gill phải đối xử tốt với anh Eddie nữa...anh ta là một ông anh tốt đó. Ah...cái đồng hồ Gill hư hoài nên Sa tặng Gill một cái....trong hộp đó. Nhớ phải giữ sức khoẻ...khi đi dưới mưa mà mặc áo mỏng quá là không được đâu đó....Uhm...còn nữa....Sa muốn cảm ơn Gill, cảm ơn vì buổi shopping đầu tiên của Gill, cảm ơn vừa Gill đã share chiếc áo cho Sa, cảm ơn quả cầu thuỷ tinh của Gill, cảm ơn chiếc túi handmade mà Gill phải chạy hai dãy phố để mua, cảm ơn cầu vòng thần tiên của Gill, cảm ơn bờ hồ yên bình của Gill, cảm ơn vì sự quan tâm của Gill, cảm ơn vì Gill đã có mặt kịp thời để giúp Sa trong những lúc Sa cần nhất....cảm ơn vì Gill đã xuất hiện trước mặt Sa một lần nữa...để Sa được hạnh phúc, được vui vẻ như bây giờ. Cảm ơn Gill nhiều lắm....chết...sắp hết giờ...Gill ơi.....Sa sẽ nhớ Gill nhiều lắm, tạm biệt..."...<cup>....tut....tut....tut....

Gill từ từ đặt chíêc ĐThoại xuống....một giọt nước nhỏ xuống mu bàn tay ....Gill ko biết mình đã khóc từ lúc nào....hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má. "Thì ra hôm qua....Sa nói không thể đến đón mình là thế này sao?, sao lại không thèm đến gặp người ta một chút chứ, đi mà không thèm nói một tiếng.....Sa ngốc...Sa là đồ ngốc...." Gill nhắm chặt đôi mắt....người Gill như run lên, hai bàn tay nắm chặt...Gill cố kiềm chế để không khóc...nhưng rồi nước mắt cứ chảy ra theo từng hàng dài.....

Nhìn qua chiếc hộp nhỏ...và từ từ mở nó ra....một chiếc đồng hồ nhỏ hình chuột Mickey, xinh xắn và rất vừa vặn...Gill đeo nó vào..."Nhất định mình sẽ giữ thật kỹ nó, mình sẽ luôn đem theo nó bên mình...mỗi ngày"

Cuộc vui nào cũng đến lúc kết thúc, Sa về HongKong chỉ là du lịch nên về có 6 tuần thôi...nhưng trong 6 tuần ấy, Sa đã có cả một gia tài...những kỷ niệm đẹp. Dù cách nhau nửa vòng trái đất, dù không thể gặp mặt, không thể nói chuyện...nhưng trong lòng mỗi người luôn lưu giữ những hình ảnh về người thân thương nhất.

Hai năm sau, tại văn phòng công ty EEG.

Ông Dương Thụ Thành - một ông bầu có tiếng trong làng âm nhạc Hong Kong:

_ Nè...cô là Gillian Chung đúng không?

_ Vâng

_ Được rồi...cô sẽ được đào tạo thành một ca sĩ chuyên nghiệp...cô đã được thông báo rồi phải không?

_ Vâng ....cảm ơn ông lắm, ông Thành.

_ Uhm...nhưng cô sẽ có một đồng nghiệp đấy.....đó là một cô gái từ Canada, cô ta đã tốt nghiệp khoa Thanh Nhạc của trường Nghệ Thuật bên đó.

_ Wow...giỏi qúa...

_ Cô cũng thế mà....cũng tốt nghiệp rồi...cô có năng lực...[Chợt ông Thành ngước mặt lên nhìn ra cửa]...ồ...cô ta đến rồi.

Ông Thành chỉ tay ra phía cửa, Gill quay lại nhìn theo tay của ông ta.

Thoáng chốc, tim Gill bỗng nhiên đập rộn ràng......vóc dáng ấy...khuôn mặt ấy...đôi mắt ấy...và nụ cười nữa....sao mà thân quen lạ lùng. Một cô gái cao nhưng hơi ốm với khuôn mặt tròn trĩnh trắng hồng....bỏ chiếc kính to bản ra khỏi khuôn mặt....cô ta tiến tới ôm Gill...ôm thật chặt...thật chặt......

_ Hai người có quen nhau à? [Ông Thành thấy vậy liền lên tiếng]

Buông Gill ra, cô gái quay sang nháy mắt với Gill

_ Trông bạn quen quá, tụi mình gặp nhau ở đâu rồi phải không?....

_ Ơ...không có

_ Ko quen à....được rồi, đây là Charlene Choi..., cò n đ â y là Gillian Chung [Ông Thành chỉ vào từng người nói ] Làm quen đi!

Sa giả bộ quay sang bắt tay với Gill

_ Rất vui được làm quen...[Chỉ tay vào cái túi xách của Gill] Túi xách của bạn đẹp quá....

Gill cười tươi chỉ tay vào túi xách của Sa: "Túi xách của bạn cũng đẹp nữa...hai cái đều giống nhau mà" ^^

_ Là hàng handmade made in HongKong đó....hihi [Sa cườI thật giòn]

_ Nè nè...hai người làm gì mới xáp zô mà nói nhiều zdậy? [Ông Thành thấy cuộc nói chuyện có khuynh hướng kéo dài không ngừng đành chen ngang] Từ nay, hai người sẽ cùng nhau xây dưng một girlband mang thương hiệu Twins!

_Twins???!!! Tại sao? [Không hẹn mà Sa và Gill cùng đồng thanh]

_ Có gì đâu...hai ngươi trông rất giống nhau...giờ đây thành một nhóm nhạc, không phải là rất có duyên với nhau sao?

Đúng vậy, cái duyên từ mười mấy năm trước, khi cả hai đều là những cô nhóc đáng yêu....cho đến mười năm sau, họ gặp lại nhau một cách vô tình... chia tay cũng là khởi đầu cho một câu chuyện mới... và rồi hai năm sau họ lại là đồng nghiệp của nhau....đó là cái duyên lớn, rất lớn.

Sa và Gill đứng kề bên nhau và mỉm cười, sau lưng...hai bàn tay đã đan vào nhau tự lúc nào...không ai biết tương lai sẽ như thế nào...nhưng dám chắc chắn rằng...Charlene và Gillian, hai người họ sẽ không bao giờ buông tay nhau ra để cùng bước đi trên con đường mơ ước.

Và rồi...đến thời điểm này...Twins đã trở thành một girlband nổi tiếng với số lượng fan khổng lồ không chỉ riêng ở HongKong mà còn ở khắp mọi nơi trên thế giới. Bạn tưởng họ chỉ yêu nhau 6 năm sao? Không đâu...họ đã yêu nhau từ lâu...lâu lắm rồi...khi họ chỉ là những cô bé đáng yêu, tin ko?

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro