two short of yunjae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[R] Again!

Author: Tamie

Pairing: YunJae

Category/Genre: pink

Rating:15 +

Summary: cuộc đời là 1 chuỗi các sự việc lặp đi lặp lại những mỗi 1 lần lặp lại anh càng yêu em nhiều hơn.

Status: ongoing

Notes: Ta trong sáng nên fic Ta cũng trong sáng, còn chỗ nào "hoàn cảnh nó đưa đẩy" thì Ta sẽ thu "xiền vé vào cổng", ke ke.

CHAPTER 1

Nếu trái tim em dựa vào vai anh

Và rơi những giọt nước mắt

Cho dù em giày vò anh trong cả giấc mơ

Thậm chí là quay lưng lại với anh trong khoảnh khắc này

Anh vẫn sẽ ổn thôi.

Nhưng hãy nhớ anh mỗi ngày

Em sẽ nhớ anh chứ?

Tiếng hát của ai đó hoà vào trong tiếng sóng biển rì rào, còn chân cậu cứ đung đưa qua lại và đầu ngả vào 1 bờ vai vững chãi...

- Anh sẽ làm cho em nhớ chứ?---cậu mỉm cười.

- Ừ, anh sẽ khiến em nhớ anh mỗi ngày...

- Nếu 1 ngày nào đó anh bỏ cuộc thì sao?

- Có lẽ tình yêu của chúng ta tuyệt vời quá, đến nỗi chúa cũng phải ghen tị và ko để chúng ta bên nhau 1 cách dễ dàng... và anh chấp nhận thử thách này.

.

.

.

Từ từ mơ mắt ra đón nhận những ánh sáng đầu tiên trong ngày, tự cười mình vì giấc mơ lạ lùng đó, chắc ảnh hưởng từ bộ phim tình cảm sướt mướt xem tối qua. Cậu ko kì thị giới tính thứ 3 nhưng cậu nghĩ mình hoàn toàn bình thường. Nhưng giấc mơ này hạnh phúc quá, giá có ai đó cũng yêu thương cậu thế, nam nữ gì cũng được...

- Jaejoong!!! Dậy đi học đi con!

- Hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập trường mà umma, cho con ngủ chút đi, rét lắm!

Hốt hoảng chạy từ ngoài vào, trên tay bà vẫn còn nguyên đôi đũa:

- Jaejoong ah, con...

- Con... buồn ngủ...---cậu nheo mắt.

- Dậy... dậy ngày. Đi ra siêu thị mua sữa cho umma, nhanh lên...

Và sau 5 phút cậu cuối cùng cũng bước ra khỏi giường với cục u trên đầu và sau 30 phút sửa soạn cũng ra khỏi nhà với tâm trạng bực bội...

- Khổ thân thằng bé...--- bà lắc đầu lôi hộp sữa trong tủ ra uống.

.

.

.

/...lạnh điên người ra còn uống sữa,rét quá.../Jaejoong xuýt xoa khi bị cơn gió lạnh buốt thổi qua. Vừa bước ra khỏi nhà cậu đã nhìn thấy 1 thằng bộ dạng như du côn vậy, áo phông trắng in hình đầu lâu, quần bò rách lả tả lại còn xích đeo loẻng xoẻng, đầu tóc thì bù xù lại còn ngậm kẹo mút. Ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ rồi đi thẳng/...trẻ con dạo này hư hỏng quá, ngoan như mình thật là hiếm.../

Nhảy lên xe bus tới siêu thị cậu càng bực hơn, sáng sớm mà đông kinh khủng, chật chội bức bách/... Ế, hình như có thắng sờ... mông mình.../...nắm chặt tay/...thôi xe đông nên chắc vô tình động phải, cố chút nữa...á nó chuyển từ xoa...sang bóp...đến nước này thì ông ko thể chịu mày được.../. Nghĩ thế cậu xoay người đấm thẳng vào mặt con yêu râu xanh...hình như...là thằng du côn trước nhà cậu:

- Thằng khốn, ông mày dù có đẹp đến mấy cũng là con trai đấy nhá...mày có thích dê ko thì bảo?---bao nhiêu con mắt trên xe đổ dồn vào cậu.

- Cậu điên à? Trên xe đông như vậy, xô đẩy nhau là chuyện thường tình, mà nếu tôi có dê thì cũng phải dê mấy chị xinh đẹp kia chứ!---chỉ chỉ.

- Đúng đó, đúng đó---mấy chị"xinh đẹp" quay sang lườm cậu ;__;

Đến bây giờ cậu mới nhận ra hắn cũng đẹp trai. Đẹp trai nó có lợi thế đấy, đặc biệt là vẻ đẹp hút hồn phái nữ còn vẻ đẹp của cậu thì chỉ thu hút lòng tà tâm của mấy tên biến thái như hắn thôi. Cậu đành ngậm đắng nuốt cay cho qua trong ánh mắt khó chịu của chị em phụ nữ nhưng cậu thề với trời đất, trong 1 phần nghìn giây cậu nhìn thấy nụ cười đểu giả+khốn nạn+d*m dê của thằng khốn ấy.

Bước nhanh xuống khỏi chiếc xe tử thần ấy, cậu vẫn ko ngừng nguyền ruở trong đầu:

- Thằng khốn, để ông nhìn thấy mày lần nữa thì đừng có trách!---Nhăn mày khó hiểu...

- Ế, hình như mình nghe thấy được suy nghĩ của mình?---Ngẩng lên nhìn dáo dác, lắc đầu thật mạnh...

- Hay mình bị ảo giác? Trời ơi, Jaejoong điên rồi!---há to mồm...

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA---lần này mới đúng là giọng cậu vậy những cái trước đó mà cậu nghe thấy là cái gì?---bao nhiêu con mắt trên phố lại nhìn chằm chằm vào cậu rồi tặc lưỡi lắc đầu...Chợt có cánh tay ai đó vòng qua eo cậu từ phía sau, vai cậu nặng trĩu và hơi ấm phả vào tai:

- Cưng đi qua siêu thị rồi kìa!

Từ từ quay mặt lại, Jaejoong nhận ra bản mặt đáng ghét của tên "dê xồm", đang định la lên tập 2 thì cậu đã bị tên "dê xồm" bịt mồm lôi xềnh xệch vào 1 con hẻm cụt giữa 2 toà nhà...

- Thằng khốn, mày định trả thù ông vụ trên xe phải ko?---cậu lườm hắn nhưng mặt lập tức biến sắc khi hắn lôi con dao nhỏ từ trong túi quần và tiến lại gần cậu...kề lên cổ cậu...

- Em biết lỗi em rồi, đại ca tha cho em...---mặt cậu méo xẹo, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt hắn mà xin thôi/...bỏ mẹ, động phải thứ dữ rồi, mặt nó lạnh tanh thế kia chắc sẽ làm thật.../

- Đứng im---hắn gằn giọng rồi xoẹt, sợi chỉ trên áo cậu rơi lả tả, cậu cũng đủ thông minh và kinh nghiệm xem phim găngstơ mách bảo cậu đó là sự "chào hỏi của màn nhờ vả"

- Sáng sớm em ra khỏi nhà hơi vội, đại ca cầm tạm...---cậu lôi 1 mớ tiền nhăn nhùm trong túi áo chìa trước mặt hắn.

- Tôi đâu có cần tiền, tôi cần thứ khác cơ, lúc trên xe cậu chửi tôi là cái gì ấy nhỉ?---hắn nhếch mép cười đểu, lại còn liếm môi 1 cách d*m đãng, 2 tay chống lên tường chặn cậu ở giữa.

- Em sai rồi, đại ca tha cho em---trong cái hẻm này, hắn có làm gì cậu thì cũng chẳng ai biết mà khả năng thoát thân của cậu là -100% /...s*ck it, f*cking, abcxyz~!@#$%^&*,ôi chúa ơi, tàn đời trai con rồi.../.

- Tha sao được mà tha, mồm cậu nói thế nhưng chắc trong đầu đang ruở 18 đời nhà tôi ấy chứ!--- lại nụ cười đểu giả cố hữu khi nhìn thấy cậu mở to mắt sợ hãi như:"tại sao anh biết".Nhưng ở khoảng cách gần tới nỗi ko thể gần hơn được nữa, cậu càng đau đớn nhận ra hắn đẹp trai...quá mức cho phép: khuôn mặt góc cạnh nam tính trái với khuôn mặt bầu bĩnh búng ra sữa của cậu, đôi mắt sắc cạnh khác với đôi mắt to tròn ngu ngu, làn da nâu khoẻ mạnh ăn đứt làn da trắng mỏng manh,nói chung hắn ăn đứt cậu...nhưng cậu ko thể tự an ủi mình bằng cách nghĩ "dù sao kẻ rape mình cũng là 1 thằng trẻ khoẻ đẹp trai". KHÔNGGGGGGGGGGGG!

Nói là làm, hắn cúi xuống hôn dọc theo tóc mai cậu, xuống tai rồi xuống má...hắn còn cắn nhẹ vào má cậu mà day day, ai bảo má phúng phính lại còn có mùi sữa thơm vậy chứ. Hắn biết cậu run nhưng cố tình phớt lờ, ai bảo chọc hắn chứ.

Bình thường cậu có thể vỗ ngực nói: trai tráng thà chịu chết chứ ko chịu nhục, nhưng bây giờ lâm vào hoàn cảnh thực tế, cậu mới thấy mình là người đầu tiên ko có tư cách nói câu đó. Tay hắn lần vào trong áo cậu, xoa lên tấm lưng trần mát lạnh khiến cậu giật bắn mình/...hắn làm thật đấy Jaejoong, nghĩ cách gì đi, tất cả là tại mày, tao ko biết đâu ;__;.../

-Tha cho... em đi mà đại ca...Em ko có chửi ruở gì đâu!---cậu sợ đến sắp khóc mất rồi...

- Muộn rồi cưng!

- Thế thì...làm ơn nhẹ...---nhắm chặt mắt.

- Cái gì?

- Làm ơn...nhẹ nhàng thôi! Nhẹ nhàng...

- Uhm...Phụt...HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA...---ngồi hẳn ra đất mà cười sằng sặc.

Trố mắt ra nhìn...

- Em điên quá, có thằng nào đi c**ng bức mà nhẹ nhàng với chả dịu dàng ko?---hắn đứng dậy phủi quần rồi ôm cậu vào lòng---lần sau mà bị như vậy thì phải kháng cự quyết liệt vào, nếu ko được thì phải hét to lên: Yunho, cứu em với!!!

- Yunho?---để mặc cho ôm.

- Tên chồng em đó, đẹp ko?---tay lần xuống dưới...xoa mông.

- Tên anh đó hả?---vẫn mặc kệ.

- Ừ!---đã chuyển từ xoa...sang bóp.

- Thằng khốn nhà anh!!!!

Có 1 cái tay nắm chặt chưa thu về!

Có 1 cái tay xoa bên má đỏ ửng vì bị đấm.

Có 1 dáng người chạy như bay ra khỏi con hẻm.

Có 1 kẻ nhìn bàn tay...vừa xoa mông:

- Đã thật.

Câu chuyện của ngày hôm nay đến đây là kết thúc, kết thúc ở chỗ...

Lẹn lẻn vào nhà...

- Jaejoong hả con?

- Vâng...ah, umma này, appa bảo tối nay cả nhà chúng ta ra ngoài ăn mà.

- À...appa con đi công tác đột xuất!

- Vậy con lên phòng đây!

- Khoan đã, sữa đâu con?

- Con...quên, hì hì...

- YAHHHH, MÀY BỊ THẰNG NÀO SỜ MÔNG HAY SAO MÀ QUÊN?

-... ;___;

END CHAPTER 1

CHAPTER 2:

Nếu trái tim em dựa vào vai anh

Và rơi những giọt nước mắt

Cho dù em giày vò anh trong cả giấc mơ

Thậm chí là quay lưng lại với anh trong khoảnh khắc này

Anh vẫn sẽ ổn thôi.

Nhưng hãy nhớ anh mỗi ngày

Em sẽ nhớ anh chứ?

- Em cũng ko biết nữa! Những nếu ko...thì em sẽ nhớ anh mỗi ngày, em hứa đấy.---cậu ôm lấy cánh tay người đó và cười, hạnh phúc nhưng cũng rất buồn...bởi vì cậu là người có lỗi...

.

.

.

Sáng sớm nay cậu vẫn chưa thể đi học ;__; vì trường năm nay nhận nhiều học sinh mới nên sẽ phải chuyển 1 số sang trường kết nghĩa và cậu nằm trong số đó, nhưng giấy tờ vẫn chưa xong. Cậu ko có bạn vì hồi bé hay bị bắt nạt, bon con gái ghét vì cậu đẹp hơn chúng nó, bọn con trai cũng ko chơi với cậu vì cùng 1 lí do nhưng cậu chẳng bao giờ buồn vì chuyện đó, chả hiểu lí do. Thế nên cậu quyết định sẽ đi lang thang xem có cái gì hay ho ko.

Tuy nhiên vừa ra khỏi nhà cậu đã cảm thấy chán nản vô cùng.

- Hi, baby!---nhe răng cười.

Quay lại cười thật tươi:

- Đồ điên!

Rồi chạy thẳng...

/...chắc nó cũng ở trong khu đó, vừa nãy chắc nó tức hộc máu, cho chết, hố hố hố.../. Nhưng cậu vì chạy nên thở cũng ko ra hơi, ôm chặt lấy gốc cây để đứng cho vững.

- Ko ôm anh mà lại ôm cái cây đó, anh sẽ ghen mà cưa đổ nó luôn đấy!

Giật mình quay lại.

Cười tươi nhất có thể.

Hoa hồng bay lả tả.

Một tiếng hét vang tận mây xanh nhưng ko thấu tới trời.

.

.

.

- Em thích ăn bánh kem socola với hoa quả nhất mà, sao ko ăn?

- Sao biết tôi thích?/...mồm dính đầy bánh kem mà cứ ngoác ra.../

- Anh theo em thì phải biết những điều tối thiểu thế chứ---nhe răng cười---để sau còn này chăm sóc em.

- Vô vị/...cười hoài, nhưng có người bên cạnh thế này cũng ko tệ .../

- Ăn đi---hắn xắn 1 miếng đưa ra trước mặt cậu.

- Ko ăn.---quay mặt đi.

- Ăn đi mà---đưa lại sát hơn.

- Đã bảo ko ăn mà./...2 thằng con trai mà đút cho nhau?.../

Miếng bánh rớt xuống sàn, cậu hơi hối hận vì mình làm quá nhưng lại nghĩ kiểu gì hắn chả xuống nước, ai bảo theo mình. Nhưng người tín ko bằng trời tính, hắn chẳng nói gì mà chỉ đơ mặt ra rồi lại cười méo mó như sắp khóc:

- Tôi xin lỗi! Tôi thật phiền phức chả trách tôi bị mọi người ghét. Sau này tôi sẽ ko làm phiền cậu nữa...

Nói rồi hắn nhanh chóng đứng dậy thanh toán tiền rồi bước nhanh ra ngoài chả thèm liếc cậu từ nãy giờ cứng đơ như tượng.

/...chúa ơi, ko phải hắn tự ái đấy chứ.../

Ngậm miếng bánh trong mồm, cậu nhớ hồi bé cũng hay bị bắt nạt, bọn con gái ghét cậu vì cậu xinh hơn chúng và bọn con trai ko chơi với cậu cũng vì lí do tương tự. Vậy nên mỗi khi nhìn chúng chơi đùa cậu lại ngồi trong phòng rấm rứt 1 mình. Giờ người ta đối xử tốt với cậu vậy mà cậu... Chạy thật nhanh ra khỏi cửa hàng đuổi theo bóng dáng ấy...

Nắm lấy tay áo hắn thật chặt, cậu thở ko ra hơi:

- Tôi...xin lỗi, tôi ko có ý vậy đâu!

- Cậu ko phải thương hại tôi---hắn ko nhìn cậu nữa.

- Thật đấy! Tuy tôi cư xử hơi thô lỗ nhưng tôi ko ghét anh nên...

- Cậu nói vậy chỉ càng khiến tôi thêm hy vọng thôi...đừng cho tôi cơ hội.

- Ko, tôi đã bắt đầu quý anh rồi, thật đấy, nên...lần sau anh lại...mua bánh cho tôi...nhé---mắt đỏ hoe như sắp khóc. Cậu hối hận lắm, sao cậu lại làm tổn thương người khác nhiều vậy?

- Cậu ko ghét tôi?

- Ừ

- Cậu muốn đi chơi với tôi nữa?

- Ừ.

- Cậu muốn tôi mua bánh cho cậu nữa?

- Ừ.

- Cậu muốn làm người yêu của tôi?

- Ừ...HẢ??????

Một tay choàng qua ôm, một tay bấm tạch...ghi âm hoàn tất...nhe răng cười...tay lại lần xuống...mông.

- Giờ em là của anh...mình quay lại cửa hàng đó ăn bánh nhé? Mà em ngây thơ vậy sao anh nỡ bỏ rơi em?

Một kẻ hớn hở cầm tay lôi đi...

Một người hồn đã về với chúa...

Anh muốn cầm tay em mãi mãi như thế này... Để cho dù trên đường đời tấp nập, anh cũng không lạc mất em...

END CHAPTER 2CHAPTER 3

Nếu trái tim em dựa vào vai anh

Và rơi những giọt nước mắt

Cho dù em giày vò anh trong cả giấc mơ

Thậm chí là quay lưng lại với anh trong khoảnh khắc này

Anh vẫn sẽ ổn thôi.

Nhưng hãy nhớ anh mỗi ngày

Em sẽ nhớ anh chứ?

- Vậy anh sẽ nhớ em mỗi ngày chứ?---cậu phụng phịu.

- Tất nhiên là...ko,cưng ạ! Tại sao anh phải nhớ khi em luôn ở bên cạnh anh và mọi thứ về em tràn lan khắp nơi trong tâm trí anh, ngập luôn cả nỗi nhớ?

Anh hôn chóc lên trán cậu và cười thật tươi, hoàng hôn buông xuống khiến nụ cười đó ko thật trọn vẹn...

.

.

.

- Yunho ah, dù biết sẽ có ngày này nhưng umma vẫn đau lòng lắm con ạ...---bà lấy tay áo lau khoé mắt.

- Umma yên tâm, con sẽ đưa vợ con và cháu về thăm umma thường xuyên...à hay là umma chuyển về sống chung cùng tụi con?---anh vội rót cốc nước an ủi umma.

- Ko, 2 con mới cưới, sao có thể để bà già này làm kì đà cản mũi? Chỉ cần con chăm sóc gia đình cho tốt, thỉnh thoảng đưa nó với sắp nhỏ về thăm bà già này là được rồi...---bà xua xua tay.

- Umma! Con hứa sẽ bảo vệ, chăm sóc và yêu thương em ấy suốt đời...

- Cúttttttttttt! Tên khốn nhà anh mới sáng sớm ra đã làm gì ở nhà tôi hả?---cậu vẫn trong bộ dạng tóc tai bù xù, đồ ngủ xộc xệch đứng giữa nhà mà gào thét vào mặt hắn rồi lại quay ra nhìn umma mình, giậm chân ầm ầm---umma còn hùa theo hắn đóng kịch nữa, hắn biến thái đó!

- Có sao đâu mà con, người ta hay bảo đẹp trai thì lắm tật huống hồ nó đẹp trai vầy biến thái chút càng quyến rũ chứ sao?

- Ôi, chúa ơi, sốc quá!---Jaejoong đành lủi thủi vô phòng.

- Ế, cưng, hôm nay mình đi hẹn hò mà, hôm nay vẫn chưa đi học được đâu.

- Điên, sao tôi phải đi hẹn hò với anh?

Cậu muốn làm người yêu tôi hả?

- Chậc, bằng chứng rõ ràng quá, con phải chịu trách nhiệm với nó rồi!---bà tặc lưỡi---hôm nay umma cũng đi chơi với mấy bà bạn, tối mới về, con cứ đi với nó đi.

Bà bước ra ngoài với nụ cười trên môi, thanh thản bước đi mà ko màng thế sự:

- Hôm nay, cưng là của anh!

- KHÔNG, CHÚA ƠI! UMMA! CON CÒN TRONG TRẮNG MÀ!

.

.

.

- Tôi ko đi, con trai con đứa mà đi xem phim, mấy giờ rồi hẹn hò mà đi xem phim?

- Thôi mà, đến rồi thì vô xem đi, nha, nha, nha!

- Điên!/...đồ đểu cáng, ta biết thừa ý đồ của nhà ngươi, ngươi định cho ta xem phim ma để ta sợ rồi ôm ngươi chứ gì, hố hố, ta đây thích nhất là xem phim ma đấy.../

.

.

.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!! MAAAAAAAAA!!!!

- IM! Hét cái gì, con trai con đứa sợ ma, bỏ ra coi!

Cậu ra sức nạt nộ còn "đồ đểu cáng" đó thì ra sức bám chặt lấy tay cậu. "Ý đồ" gì đây hả trời?

- Mà anh sợ...

- Thế sao còn coi?

- Tại em thích xem phim ma mà...- mếu máo.

/...hoá ra là vì mình, tên này bộ dạng như du côn mà sao khờ thế ko biết,cái gì cũng vì mình, "kết" mình dữ vậy sao? Kể cũng tội.../. Nghĩ thế cậu cũng hơi mủi lòng mà chìa tay ra:

- Cầm tạm đi!

- Yêu em quá!--- ôm chặt.

- Cấm sờ mông!

Trong ánh đèn nhập nhèm của rạp chiếu phim, hắn vẫn nhìn ra bên má đỏ lựng, nụ cười cố hữu hiện lên kín đáo/...anh cũng thích xem phim ma mà cưng.../

----------------------------------------

- Tên điên, bảo đi lấy xe mà giờ này còn chưa về, tính cho mình leo cây chắc?

Đã 15 phút trôi qua mà cậu vẫn chưa thấy hắn quay lại, ko phải thấy đứa nào đẹp đẹp lại nổi máu dê rồi chứ. Chậc, đằnng nào cũng vậy, cậu đi ra nhà xe xem thế nào.

Dựa lưng vào tường cậu lẩm nhẩm: kiểu này phải đi tacxi về rôi, khi thấy cách mình khoảng 5 met, 1 cô gái xinh đẹp, sành điệu với chiếc áo thun và váy zip cực ngắn đang nằm trong tầm mắt con con dê biến thái...

- Oppa ah, sao đi xem phim mà ko rủ em?---cô đưa đầu gối lên cao dần.

- Oppa đi với Jaejoong mà, đừng để chân vào giữa 2 chân oppa!---với tay qua eo cô gái để...lấy mũ bảo hiểm.

- Hôn em đi rồi em tha.---mỉm cười dễ thương.

- Giết oppa di rồi oppa hôn!---mỉm cười quyến rũ.

- Ông già chán ngắt!--- giơ ngón giữa lên.

- Con nhỏ cứng đầu!---anh cũng định giơ nhưng nhìn thấy Jaejoong thì vội rụt lại---sao đứng đó?

- Dê con nhà người ta ko thành ah?

- Đâu có!

- Cứ khai thật đi, tôi ko nói gì đâu.

- Ko có gì thật mà, anh nói dối cưng làm gì?

- Thật ko?

- Ah, thật ra anh hỏi cô ấy thích khách sạn nào--- cười đểu.

- ... THẰNG KHỐN!!!

Yunho nhìn cậu, hơi nhếch mày 1 chút nhưng lại càng cười đểu hơn. Tiến lại gần cho tới khi ép sát cậu vào tường:

- Sao ghen ah?

- Ko! Tôi có biến thái đâu mà ghen, tránh ra!---giọng cậu chả hiểu sao lại lạc đi, quay đi tránh ánh mắt hắn nhưng lại lập tức bị kéo trở lại. Nhìn sâu vào mắt Jaejoong, đôi môi ko ngừng vờn qua lại trên má và trên mắt cậu.

- Cứ khai thật đi, anh ko nói gì đâu.

- Ai...Ai bảo thế?---Tim cậu đập nhanh quá...bệnh mất.

Nghiêng đầu 1 chút, hắn luồn tay vào trong áo cậu, xoa nhẹ lên lưng rồi đột ngột nắm chặt lấy cái eo thanh mảnh...

- Thật sao?

- Cấm...sờ...

Người cậu như có luồng điện cả ngàn vôn chạy qua, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, bị sờ có 1 chút đã mất hết sức thế này thật là mất mặt...nhưng đầu óc cậu quả thật đã trở nên mụ mị và toàn thân nóng ran.

- Anh đâu có sờ mông...

Cởi từng khuy áo xuống, Yunho bắt đầu hôn nhẹ lên cổ cậu rồi lướt dọc xuống vai, bàn tay còn lại thì lại vuốt ngược lên, từ rãng ngực, lên cổ, môi và mắt rồi luồn ra sau tóc...

- Dừng lại...dừng đi...làm ơn...

- Tại sao?---ép sát người hơn.

- Thêm chút nữa là tôi...phản ứng đấy---Mặt cậu giờ đỏ như trái cà chua, trong 16 năm trên đời, từ khi gặp hắn, cậu cảm thấy mình nhục ko thể tả, thật xấu hổ cho trang nam nhi như cậu.

Dừng lại...rồi cười đểu hơn:

- Anh cũng thương em lắm mà...tại em ko thành thật...

Hắn nói thương mà còn tiếp tục là sao???? Cái tay nãy giờ yên vị trên eo cuối cùng cũng đã lần xuống nơi nó yêu thích (mông ơi, tay đến đây!!!)...những ngón tay ranh mãnh len qua cạp quần, chạm vào làn da trắng mịn, xoa thành từng vòng tròn rồi bất chợt bóp mạnh. Và giờ cậu muốn la cũng ko la lên được...nhưng đây là lần đầu hắn hôn cậu! Cũng là lần đầu cậu hôn.

Nhưng cậu cảm thấy khao khát mãnh liệt trong nụ hôn đó, và trong vô thức cậu đáp lại 1 cách thuần thục, cảm giác môi mình, rồi lưỡi chạm vào thứ khác...thật lạ lùng và ngọt ngào. Bất chợt cậu... đam mê.

Đột nhiên hắn đẩy cậu ra xa khiến cậu ko khỏi bàng hoàng:

- Cười cái gì?--- mặt đỏ au.

- Em nói thật ah?

- Nói thật cái gì?

Ko trả lời mà chỉ nhìn xuống dưới... nhìn theo...hét lên:

- F*ck,tôi ko biết đâu, thế này là sao?

- Là em "phản ứng"---khuôn mặt ngây thơ+trả lời thành thật.

- "Phản ứng" cái đầu anh, làm gì cho hết đi.

- Thì em...---tự nhiên quay đi, tránh ánh mắt---tự giải quyết chứ sao.

- Nhưng mà tôi có biết "giải quyết" như thế nào đâu...---mếu, tại cảm giác "bị dồn ứ trong người" thật sự khó chịu.

- Em... làm đi, anh chỉ cho, chỉ cầm lấy tay...là được---lần này quay hẳn lưng lại.

- Tôi ko biết đâu, tất cả là tại anh, tôi bảo dừng lại rồi mà ko nghe, tôi ko làm việc đó đâu, ghê lắm--- nhưng mà cậu khó chịu quá, 1 phần vì "phản ứng", 1 phần vì nhìn lưng hắn, cậu lại muốn ôm ấy, chả hiểu sao nhưng cậu muốn lắm, rất rất muốn.

- *thở dài*Nhắm mắt lại! Khi nào anh bảo mở mắt thì hãy mở.---lần đầu cậu nghe hắn nói nghiêm túc thế nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo. Nhắm tịt mắt lại, trong lòng cậu cũng lo sợ và xấu hổ nhưng cậu tin hắn ko hại cậu, nhưng liệu có tin thế được ko?

Trong bóng tối cậu lờ mờ cảm nhận được hắn áp sát vào mình, hôn nhẹ lên má, rồi lên môi, /...giải quyết ở dưới sao lại hôn?.../. Như giải đáp thắc mắc của jaejoong, phần dưới thân thể cậu có gì đó chạm vào, là tay hắn. Thoáng rùng mình, co rúm người lại, nhưng ngay lập tức tai cậu lại bị kích thích bởi hơi thở thật trầm:

- Đứng yên đi!

Cậu biết phần dưới mình ko ngừng co giật vì tác động bên ngoài, xấu hổ có mà...phấn khích cũng có. Ở bên cạnh tên biến thái như hắn nên cậu cũng bị lây nhiễm mất rồi. Vòng tay qua eo rồi bấu chặt vào tấm lưng rộng lớn của hắn, ngực cậu áp sát vào ngực hắn nghe rõ mồn một tiềng đập dồn dập, ko biết từ tim ai.

- AAAAAAAAAA...--- cuối cùng thì cậu cũng "giải quyết" xong. Thật mệt mỏi! Mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt cậu, vẫn ôm chặt lấy thân hình vững chãi ấy, cậu thở dốc từng nhịp---cuối cùng cũng thoát, mệt quá!

- Lần sau anh ko dám đụng vào em nữa mất!

- Chỉ động vào mấy con nhỏ đó thôi hả?

- Đội cái màu đỏ vô rồi chờ anh, anh vào nhà vệ sinh rửa tay!

- Mũ bảo hiểm á?

- Ừ!

Nhìn dáng hắn đi, cậu lại muôn ôm, thật biến thái. nghĩ đến chuyện vừa rồi xấu hổ quá, giá có cái lỗ nào chui xuống thì tốt, ôi chúa ơi! Sau này nhìn mặt ai nữa chứ...

Cách đó ko xa...trong 1 phòng vệ sinh...

- Jaejoong~~~ Anh "giải quyết" cho em giờ ai "giải quyết" cho anh?

END CHAPTER 3

CHAPTER 4:

- Anh yêu em đến nhường nào?

- Anh yêu em đến mức nỗi đau của em cũng dày vò trái tim anh, nước mắt của em khiến anh đau đớn...

- Nghe sến quá...---cậu chu môi.

- Thằng Chun đểu quá, nó dạy anh nói thế!---Nhăn răng cười.

--------------------------------

Tại sao đêm nào cậu cũng mơ thấy cùng 1 giấc mơ, giai điệu bài hát đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu nhiều đến nỗi, cậu giờ có thể hát được. Mà người đó có nụ cười đẹp thật, biết đâu người đó là định mệnh của cậu, người ta hay nói mơ thấy định mệnh ko phải phải là ko có. Mỉm cười trước suy nghĩ vẩn vơ đó, cậu thấy thật hạnh phúc, mà tên đó cũng hay cười.

Sáng nay cậu bắt đầu đi học lại, từ khi vào lớp 10 tới giờ, cậu mới học được có vài buổi, hôm nay lại phải làm quen với bạn mới, thật là mệt, nhưng cũng rất háo hức.

- Lên xe anh chở tới trường---hắn đưa cho cậu chiếc mũ màu đỏ hôm trước cậu đội.

- Sao hôm nào anh cũng phục kích tôi vậy? Anh ko có việc gì để làm sao? Mệt ghê...

Mũ bảo hiểm che mất nụ cười trên môi...

Vòng tay ra sau kéo tay cậu để vong qua eo, nhưng cánh tay ấy thình lình rút mạnh lại...

- Ah.../...đột nhiên cầm tay, nghĩ đến vụ hôm qua, ngại quá.../

- Em bám chặt vào ko rơi...

Chiếc xe lao đi trong gió, mũ bảo hiểm kín là thế mà bụi vẫn bay vào mắt...

.

.

.

- Ko hiểu chỗ nào thì hỏi thầy cô, mệt thì lên phòng y tế, đừng cố quá, có đứa nào bắt nạt thì bảo anh...

- Anh làm như anh là appa tôi ko bằng, mà mấy hôm nay ko thấy appa liên lạc về...Ah, mà quên hỏi, anh học trường nào? Hay bỏ học rồi?

- Anh học Đại học Y năm nhất rồi.

- Cái gì? Anh mà vào được Đại học Y á? Đùa à?

- Cần anh lấy thẻ học sinh cho xem ko? Chơi là 1 chuyện, học lại là chuyện khác. Thôi, cưng vào đi...

Nhìn cậu bước vào trong trường, hắn mới phóng xe đi, hắn căm ghét cái cổng trường này, nó ngăn hắn ko được ở bên cậu. Thà cả ngày bám theo cậu rồi đêm lao vao học bù còn hơn. Hắn vốn ko cần và cũng ko thích học nhưng hắn cần cậu...

.

.

.

- Đây là học sinh mới, các em nhớ giúp đỡ bạn ấy nhé, bàn nào còn chỗ giơ tay lên cô xem nào.

- Đây ạ!

Trong giây phút đó cả lớp như nhìn cậu với ánh mắt lạ lùng nhưng cậu ko quan tâm lắm. Đó là 1 chiếc bàn gần cửa sổ, thật đúng ý cậu. Nhìn bạn cùng bàn mình, cậu mỉm cười đầy thiện ý:

- Chào, tôi là kim jaejoong.

- Ừ, tôi là Choi Siwon.

------------------------------

Cả tuần nay, sáng hắn đón cậu đi học, tới chiều đón về, chỉ có vậy ko hơn. Mà cả tuần nay cậu cứ thấy bực bội, bứt rứt làm sao ấy, ko thể hiểu. Cứ tự dưng nổi cáu với hắn vì chuyện ko đâu. Sáng nay là vì hắn dám hút thuốc trước mặt cậu, hôm qua là vì hắn đến đón cậu trễ 5 phút, hôm trước là vì cậu đi học muộn mặc dù nguyên do là cậu dậy trễ, còn cả hôm trước, hôm trước nữa,... Cậu như 1 đữa con gái gắt gỏng, xấu tính còn hắn thì cứ nhăn răng ra cười rồi xin lỗi rối rít...

Cậu biết hắn cười gượng, nụ cười ấy buồn, cũng biết mình vô lí nhưng càng bực, ko hiểu vì sao.

.

.

.

Từ lúc vào học, Siwon lúc nào cũng ở bên cạnh cậu và nhanh chóng trở nên thân thiết. Lúc trong lớp thì học bài chung, lúc ra chơi thì lại ăn, chơi cùng nhau, có nó cậu cũng đỡ buồn.

Vừa ra tới sân trường, cậu đã thấy hắn chờ sẵn ở cổng. Thấy hắn ngồi ung dung trên xe môtô nghe nhạc, rồi mấy đứa con gái qua lại cứ nhìn ngó rồi chỉ trỏ, cậu chỉ muốn chạy lại mà đạp vỡ cái xe môtô với cái bản mặt ấy đi. Bực bội!

- Anh về đi!---cậu khoác vai Siwon.

- Sao lại thế?---hắn dứt tai nghe khỏi tai, kéo cậu ra xa khỏi Siwon.

- Hôm nay tôi về với bạn...

- Nhưng lỡ...anh ko yên tâm.

- Đi với anh mới ko yên tâm.

Cậu khoác vai bạn đi thẳng, bỏ lại đằng sau 1 bóng dáng nhạt nhoà.

Đằng sau nụ cười là nước mắt...

----------------------Sáng hôm sau----------------------

- Trời! Siwon, mặt sao vậy?---cậu hoảng hốt khi trông thấy mặt thằng bạn.

- À,ờ, ko có gì?---nó nói ậm ờ rồi lấy tay che đi vết sưng to tướng trên má.

- Sao vậy? Đi đáng nhau à?

- Ko đâu, thật đấy!---nó càng bối rối hơn---à, hôm nay cậu về với cái anh gì hôm qua đợi mình ấy nhé, hôm nay tớ bận.

- Khoan đã. Là anh ta đúng ko?

Nhìn nó ko nói gì, cậu càng khẳng định là mình đúng, máu đien trong người dồn hết lên đầu, cậu túm lấy áo nó mà hỏi dồn dập:

- Tại sao hả? Anh ta có nói tại sao đánh cậu ko?

- Anh ta nói...cấm lại gần cậu, ko được động vào đồ của anh ta...

.

.

.

- Mình về thôi.---vừa thấy bóng dáng cậu, hắn đã vội vàng lấy mũ. Sáng nay có đi cùng nhau nhưng chỉ mỗi hắn luyên thuyên 1 mình còn cậu chẳng thèm đáp lại lời nào.

BỐP. Cậu đấm thẳng vào mặt hắn...miệng cười khẩy:

- Sao? Cảm giác bị ăn đấm thế nào? Anh là cái quái gì mà đòi sở hũư tôi?

Hắn nhìn cậu rồi mỉm cười:

- Là người yêu của cưng mà.

- Tránh xa bạn tôi ra. Tôi mệt mỏi, bực bội khi nhìn thấy mặt anh lắm rồi.

Có 1 nụ cười khinh bỉ

Có 1 nụ cười đắc ý

Có 1 nụ cười đau đớn

Ko biết của ai.

Chỉ biết rằng đằng sau yêu thương là đau khổ...

---------------

- Siwon à, mình dạy cho anh ta 1 bài học rồi, cậu đừng lo, tí mình về chung nhé!

- Ừ---nó cười mà ko nhìn vào mắt cậu khác hắn---tí mình đến chỗ bạn mình 1 chút nhé.

.

.

.

Nó dẫn cậu vào cái hẻm sâu hút:

- Đi đâu vậy?

- Nhà bạn mình.

- Mà ngõ này là ngõ cụt mà.

- Ừ!

Khi cậu nhận ra đã thấy 1 lũ choai choai ngồi dàn ra, nhìn chằm chằm vào cậu như ăn tươi nuốt sống:

- Nó đẹp thật nhưng có chắc ko anh?

- Đúng rồi, bọn mày đừng lo---hắn phẩy tay.

- Siwon?

- Đừng lo, tí sẽ hiểu thôi.

- Thả cậu ta ra!!!

Vừa lúc đó thì cũng có 1 đám xông vào, tay gậy tay gộc hung dữ, thằng vừa hét đi đầu, còn bịt nửa mặt bằng chiếc khăn đen in hình đầu lâu.

- Đến thật rồi thấy chưa?---nó quay sang cười khoái chí với bọn đàn em---Yunho, ai bảo mày ko cho tao em Junna, chết đi con, tao định đánh mày 1 trận nhừ tử nhưng nghĩ cho mày bị người yêu bỏ cho thấm nỗi đau của tao.

- Yunho???---cậu nhìn hắn chăm chăm, đầu óc xoay mòng chả hiểu gì cả, nhưng giờ cậu đã biết hắn ko sai gì cả, mà là cậu sai.

- Thả cậu ta ra!

- Quỳ xuống cho tao---nó hét lên.

Hắn nhìn chăm chăm vào cậu rồi cũng quỳ xuống, bọn đàn em hắn chẳng nói gì mà cũng chẳng can ngăn.

Cậu chẳng hiểu sao hắn lại chấp nhận chịu nhục, chịu để đánh, chịu bị chửi vì cậu, 1 kẻ mà hắn quen chưa được 1 tháng, lại còn đối xử tệ với hắn. Nước mắt cậu tự dưng trào ra, ko ngăn nổi. Hình như cậu nghe đâu đó 3 chữ "anh yêu em".

- Hôm nay tạm thế. Tao tưởng mày thích em Junna nên ngăn tao, nhưng hoá ra mày là thằng bệnh hoạn. Nhưng 2 thằng gay chúng mày cũng làm tao cảm động đấy.---Nó đẩy Jaejoong về phía hắn.

Tất cả đi hết rồi, trong con hẻm nhỏ chỉ còn cậu với hắn, như ngày đầu tiên gặp gỡ. Nhưng mọi việc đã khác xa rồi. Hắn che mặt nhưng cậu biết tấm khăn ấy là 1 nụ cười buồn:

- May em ko sao, nếu ko anh giết cả nhà nó!

Cậu đẩy hắn ngã xuống đất, nước mắt vẫn ko dừng lại:

- Sao anh ko mặc kệ tôi? Đừng lại gần tôi! Tôi ko bệnh hoạn!

Chạy vụt ra khỏi con hẻm, cậu muốn về nhà và ngủ 1 giấc, quên đi hôm nay, quên đi những gì cậu khiến hắn phải chịu. Ngày mai mọi chuyện lại như bình thường phải ko? hắn vẫn sẽ đến đón cậu, vẫn cười nhăn nhở như thể cậu chẳng làm gì có lỗi cả. Hắn sai, ko phải cậu.

Vì chỉ có anh yêu em nên nỗi đau của anh vẫn sẽ là của riêng anh...

Và nước mắt anh sẽ lại chảy ngược vào tim anh!

END CHAPTER 4

CHAPTER 5:- Chúa đang trừng phạt chúng ta phải ko anh?

- Ko cưng ạ, Chúa chỉ đang trừng phạt mình anh thôi, ai bảo trong tình yêu yêu này, anh là người hạnh phúc nhất!

------------------------------------

Cậu chắc thật sự bị ám ảnh bởi mấy bộ phim tình cảm sướt mướt rồi. Sáng sớm ra mà đã thấy u ám. Hôm đó cậu chạy thẳng 1 mạch về nhà mà ko thèm ngoái lại xem hắn có làm sao ko? Cậu đúng là 1 kẻ máu lạnh, hắn bị đánh nhiều thế mà cậu còn mắng rồi xô hắn ngã...

- Sao mấy hôm nay ko thấy Yunho đâu hả con? Nó ốm ah?---umma hỏi với từ trong bếp.

- Chết rồi umma ạ! Sao appa mãi ko gọi điện về vậy hả umma?---cậu hỏi bâng quơ để lảng qua chuyện khác.

- Ah...appa có gọi đấy chứ, nhưng toàn là lúc con ở trường. Thôi, mau đi học kẻo muộn con...

- Appa có nói khi nào về ko ạ?

- Appa bảo dự án lần này lớn nên chắc cũng chưa về ngay được...

- Vậy con đi học đây...

Ngập ngừng mở cửa, ánh mắt cậu dáo dác tìm xung quanh. Cậu biết mà, sẽ chẳng có chiếc xe màu đen nào cả đâu, sau chuyện ngày hôm qua, có điên mới đến tìm cậu nữa. Đi bộ cũng tốt, thế mà nước mắt lại rơi...

Cả cậu và Siwon chẳng nói gì với nhau nữa, coi như chưa từng quen nhau. Cậu lại giống như xưa, một mình. Mà có chuyện gì đâu chứ, Kim jaejoong này chẳng cần ai vẫn sống tốt đấy thôi. Nhưng chỉ mới vài ngày thôi, cậu đã quen có ai đó bên cạnh... Giờ cậu mới nhận ra, từ hôm đi học đến giờ, cậu luôn bực bội là vì...hắn ko còn rủ cậu đi chơi hay trêu chọc cậu nữa!

Giờ cậu mới biết...

Thế giới này chia làm 5 phần: phần thứ nhất nhìn cậu với ánh mắt ghen tị, phần thứ 2 nhìn với ánh mắt ham muốn, phần thứ 3 nhìn với ánh mắt dửng dưng, phần thứ 4 là gia đình cậu, nhưng chỉ có hắn luôn luôn nhìn cậu cười, yêu thương và chịu đựng.

Giờ cậu mới nhận ra, hắn là 1/5 thế giới của cậu, là phần cậu cần nhất trong cả cuộc đời mình!

.

.

.

Tan học rồi, mình cậu lại lững thững đi về.

Trên con phố đông đúc, cậu thấy bóng dáng chiếc xe máy quen thuộc.

- Oppa, Jaejoong kìa!---cô gái đó chỉ vào cậu, hình như là cô gái ở chỗ đậu xe.

Hắn nhìn theo tay cô gái, bắt gặp ánh mắt cậu lại vội vã quay đi, những vết thương vẫn còn đỏ tấy trên mặt...

- Junna, lên xe nhanh ko bị tụi nó bỏ lại sau giờ.

Hắn nhanh chóng đội mũ bảo hiểm rồi phóng xe đi, cô gái đó ngồi chỗ đáng lẽ cậu đang ngồi. Nhưng là do cậu tự bước xuống và quăng chiếc mũ bảo hiểm đi.

Dòng người qua lại tấp nập, mình cậu đứng bất động trên đường. Nhìn đôi bàn tay trống không, có chăng chỉ là những giọt nước...

Giờ em mất anh rồi phải không?

----------------------------------

Hôm nào cũng chuẩn bị tinh thần thật kĩ càng mà sao nhìn con đường trống ko trước mặt cậu lại ko thể ngăn trái tim mình nhói lên vì đau đớn. Mất là mất nên chắc chắn sẽ ko có "biết đâu lại" đâu.

Tình cảm thật là 1 thứ viển vông và ngu ngốc!

- Jaejoong ah!!!

Có ai đó gọi cậu? Là hắn?

Có 2 người thanh niên ngồi trên xe môtô mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt cậu. Chắc cậu nhầm thôi, đâu có quen.

- Jaejoong! Ừ lại đây!

Cậu cảm thấy thật lạ khi họ gọi mình lại...

- Tôi...có quen 2 người sao?

- Ah---người đẹp trai theo kiểu lãng tử cười nhạt, chỉ vào mình rồi lại chỉ vào người con trai dễ thương bên cạnh---tôi tên Park Yoochun, còn đây là Kim Junsu.

- Chun ah?---cậu nhăn mày.

- Sao vậy?

- Tôi hình như đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi, quen lắm!

- Thật sao?---cả 2 người bọn họ nhày hẳn xuống mà hỏi cậu.

- Ừ...mà có chuyện gì ko?

- Ah, ko. Chỉ là chúng tôi là bạn của Yunho. Chúng tôi cũng biết qua chuyện của 2 người...

- Rồi sao?---nghe tới cái tên Yunho cậu đã háo hức lắm rồi nhưng phải cố tỏ ra bình tĩnh.

- Nó... bị thương nặng lắm, lại mới bị ốm nên có vẻ rất nguy. Nó lại ko chịu đến bệnh viện nên...cậu thử đến thăm nó xem!

- Mấy hôm trước tôi còn thấy anh ta lai cô nào phóng xe ầm ầm cơ mà?

- Ah, nó là em tôi---người tên Junsu lên tiếng---tôi nhờ cậu ta lai tại tôi ko có xe, ai ngờ đâu sau đó...

Cậu cũng muốn đi mà giờ đến gặp thì biết nói gì? Chắc chết mất quá!

Lai 3 người mà họ phóng xe vùn vụt, loáng cái đã đến nơi, trước mặt cậu là 1 toà nhà cao tầng sang trọng:

- Nó ở phòng 555, tầng 5, đây là chìa khoá nhà...

- Anh...ko lên...

Chưa kịp nói hết câu thì tóc cậu đã bay từ tung vì bụi xe máy...Lững thững đi vào cầu thang máy, cậu lẩm nhẩm huyên thuyên/...nhà gì toàn số 5.../

Định giơ tay lên bấm chuông đến cả chục lần mà cậu vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói gì:

- Yunho ah? Tôi nghe nói anh ko khoẻ nên đến thăm!---mỉm cười rồi lại thôi/...thế thì mặt dày quá.../

- Ah, hoá ra anh ở đây sao? Tôi tìm nhà bạn ai ngờ đâu trùng hợp quá!--- cười rạng rỡ rồi lại xìu xuống/...điên, mình làm quái gì có bạn.../

- Thật ra bạn anh nhờ nên tôi mới tới!---tự cốc vô đầu/...thái độ thế ah?.../

- Tôi muốn nói chuyện với anh...tôi muốn nói chuyện với anh... tạm được...cứ thế đi!

Cậu quyết định bấm chuông trong khi thở thật sâu mấy lần để lấy can đảm:"hwating!"

Nhưng mà bấm hoài ko thấy ai ra mở, cậu ngập ngừng tra chiếc chìa khoá mà Yoochun đưa cho. Căn hộ của anh ta rất lớn, có lẽ vì nó chẳng có nhiều đồ đạc nên mới tạo nên cảm giác ấy. Cậu chẳng khó khăn gì trong việc đoán xem hắn đang ở đâu hay làm gì bởi Yunho đang nằm ngủ ngay giữa nhà.

Nhẹ ngàng bước lại gần chỗ hắn. Nơi đây ánh sáng chiếu trực tiếp vào người hắn, thật ấm áp, sàn gỗ cũng rất thơm. Nhìn khuôn mặt say ngủ, cậu phì cười khi thấy hắn há hốc mồm ra thở...Hắn ko còn cười với cậu nữa...Chống 2 tay ra sau, cậu cũng ngửa mặt lên đón ánh nắng ấm áp...yên bình quá!

- Có chuyện gì ko?

Cậu giật mình quay lại, hoá ra hắn đã tỉnh ngủ. Yunho xoay lưng lại với cậu, hắn ko muốn nhìn cậu nữa...

- Tôi xin lỗi. Tôi ko nên làm vậy với anh.../...quay lại đi.../

- Ko nên làm gì?

- Tất cả...tôi sai rồi, tôi xin lỗi/...quay lại đi mà, xin anh đấy.../

- Còn gì nữa ko?

...

- Tôi biết rồi! Cậu về đi!

- Tôi xin lỗi rồi mà, đồ xấu tính, đồ thù dai---từng giọt nước trào ra trên khoé mi cậu---tôi đã xuống nước rồi mà, có chuyện gì to tát đâu cơ chứ?

Cúi mặt xuống sàn, những giọt nước long lanh trên tay cậu. Giọng nói cũng lạc cả đi. Đáp chùm chìa khoá vào lưng hắn, cậu vội vàng đứng dậy chạy ra cửa...

Cảm thấy cái ôm chặt cứng từ đằng sau, cậu càng vùng vẫy mạnh hơn:

- Anh biết rồi mà, mai anh đến đón em!

- Anh ko quan tâm tôi nữa mà?

- Jaejoong, anh yêu em lắm! Rất rất yêu! Anh yêu em đến nỗi nếu bị em xua đuổi chắc anh sẽ chết thật mất...anh sợ lắm...

- Thế nên anh ko thèm đến đón tôi phải ko? Anh ko nhìn mặt tôi nữa?

- Là em nói em ko muốn nhìn mặt anh mà...nên anh mới đeo khăn, hôm đó ko có khăn nên...

- Hôm đánh nhau đó hả? *gật gật*Ko phải đeo cho oách hả?*lắc lắc* Du côn mà sao khờ thế? Ai bảo anh từ hôm đó đối xử kì lạ với tôi...

- Anh có làm gì đâu?

- Anh...ko rủ tôi đi chơi nữa...cũng ko dê tôi...---*ngượng chín mặt*

- Tại em ko thích mà...

- Tôi...ko có ghét anh...dê tôi!

- Em... thích anh dê em?

...

- Em...dê thế?

END CHAPTER 5CHAPTER 6- Anh có thể yêu em ít hơn 1 chút ko? Nó nhiều quá khiến em... cảm thấy...ah, uhm,tội lỗi...

- Vậy thì chỉ 1 chút thôi nhé?

- Ừ, 1 chút thôi...

----------------------------

- Tôi...ko có ghét anh...dê tôi!

- Em... thích anh dê em?

...

- Em...dê thế?

- Tên khốn nhà anh, anh ko còn câu gì khác để nói hay sao hả?---Jaejoong xoay người lại đấm thẳng vào mặt hắn. Trong lúc cậu hồi hộp vậy mà hắn vẫn còn đùa được.

- Tai em ko nói gì mà---hắn xoa bên má bầm dập---Sao em lúc nào cũng đánh chửi anh vậy?

Ah, em ko... ghét anh dê em, vậy khi nào em...yêu anh?

- Đừng vội, rồi...tôi sẽ yêu anh!

- Cảm ơn em!

Chính là nụ cười khiến cậu bối rối bao ngày qua, là nụ cười mà cậu đem giấu vào cả trong giấc mơ. "Đừng vội" ư? Ai mới là người đang "vội"? Trong giây phút đó trái tim cậu đập mạnh mẽ, như muốn phản đối rằng từ "sẽ" ko bao giờ xảy ra, bởi vì nó "đang" yêu mất rồi!

...

Bàn tay cậu ko ngừng xoa lấy lưng hắn, cảm giác nóng bừng dâng lên trong người cậu. Nụ hôn thứ 2 ngọt ngào, cuồng nhiệt và nóng bỏng hơn hẳn. Mắt nhắm nghiền và đầu óc mê man theo từng chuyển động của môi và lưỡi.Cơ thể mạnh mẽ ấy ép sát cậu xuống giường, hắn khiến cậu trở nên "xấu xa, biến thái", hắn khiến cậu khao khát hắn vậy...còn hắn thì sao? Trong khi bàn tay ranh mãnh nhẹ nhàng len qua áo cậu thì đôi môi lại nhẹ nhàng lướt qua má, xuống cổ rồi ngực...

Những tiếng động của quần áo, thể xác đều thấm mùi nhục dục, những tiếng thở gấp gáp chạy đua cùng với nhịp tim...và cả ham muốn. Tay hắn lần xuống phía dưới, cái của cậu đã căng lên và bắt đầu co giật...

Đột ngột đẩy hắn ngã hẳn xuống dưới đất, cậu ngồi bệt trên giường trong tình trạng...quần ko có, chiếc áo sơmi xộc xệch cài 1, 2 nút cuối, mái tóc bù xù ko che nổi khuôn mặt đỏ ửng:

- Ah...tôi...tôi---cậu gãi gãi tóc, thật ngượng quá, suy cho cùng, lần đầu có người nhìn thấy...

Hắn ngóc đầu từ dưới lên, hắn còn biết nói gì được nữa khi trông cậu đáng yêu như thế kia. Hắn đã thề là sẽ ko dùng bất cứ từ gì đại loại như đáng yêu, cute hay dễ thương, bởi hắn coi cậu là 1 thằng con trai chứ ko phải là 1 đứa con gái hay loại nửa chừng, yêu cậu, hắn tôn trọng lòng tự tôn của 1 thằng con trai trong cậu. Nhưng quả thật hắn chả biết dùng từ gì để miêu tả về cậu lúc này.

Từ từ leo lên giường, mặc kệ cậu ra sức huơ huơ tay, hắn vẫn ôm chầm lấy cậu:

- Anh biết rồi! Anh đã nói là sẽ chờ em mà.

- Anh nói khi nào?

- Ah...anh nói rồi, là em ko nhớ thôi...

Chưa bao giờ cậu thấy hắn cười hiền thế nên cứ ngẩn ngơ, ôm chặt lấy cổ hắn, mặc kệ cho hắn "giải quyết" hộ.

Khác với Jaejoong, hắn mới cởi được cái áo thun, nhưng cậu biết, đằng sau lớp quần bò đó, hắn cũng đang "phản ứng". Cùng 1 câu nói dói "vào nhà vệ sinh rửa tay" mà hắn dùng hoài, chắc vào tự "giải quyết". Cậu thấy lạ là cái gì hắn cũng biết, từ A-->Z, từ học hành, đánh nhau cho đến cả...Mà cũng phải thôi, hắn 18;19 rồi, trong khi cậu mới có 16. Đến khi bằng tuổi hắn, biết đâu cậu còn siêu hơn ấy chứ.

Sau đó hắn ôm chặt lấy cậu, ngủ 1 mạch tới sáng rồi lại đưa cậu tới trường.

Thời gian ko có hắn trôi qua chắc sẽ dài lắm nhưng giờ mối quan hệ lại như xưa nên cậu thấy cũng yên tâm. Nhìn ra ngoài cửa sổ mỉm cười vu vơ, chợt có ai đó đến vỗ vai cậu:

- Si...won?

- Ah, ừ...---hắn có vẻ bối rối---chuyện lần trước, tớ xin lỗi...

- ...

- Lần này là thật đấy, Tớ thật lòng mà...

- Sao tự nhiên lại...?

- Ah, hì, Junna...đồng ý quen tớ rồi...

- Ra thế nên mới xin lỗi---cậu tỏ vẻ ngán ngẩm...

- Không...ko phải thế...

- Đuợc rồi mà!---thật ra, cậu cũng biết hắn thật ra ko xấu, với lại cậu cũng ko phải là người chấp nhặt, huống hồ, cậu với Yunho...nghĩ tới lại đỏ mặt.

...

Đúng như cậu nghĩ, ko có hắn, thời gian của cậu như kết bạn với rùa vậy. Cũng may hôm nay trường được nghỉ tiết cuối, đợi hắn chắc chết quá nên cậu tính đến chô hắn hay tụ tập cùng đám bạn.

- Được chưa hả Yunho?

- Sao tao biết, nhưng chắc cũng khoảng 70%---hắn nhăn răng cười

- Wow, thế thì chắc rồi còn gì? Từ lúc gặp nhau đến giờ là gần 2 tháng nhỉ? Thế thì có 3 đứa bị loại, thằng Chun cá sét đánh, thằng Hyuk cá 1 tháng với thằng Kyu cá 10 ngày. Có trách thì trách tụi bây quá tin vào sức hút của nó thôi, kakaka---Heechul cầm sổ mà ko ngừng cười sằng sặc trong 8 con mắt hình viên đạn(3 thằng+thêm lão Ho:D)

- Hic, lần trước rõ ràng đánh nhanh rút gọn mà anh?---Hyuk nhìn hắn trăn trối.

- Tụi bay lấy tình yêu nhà người ta ra làm trò đùa thể nào cũng bị quả báo cho mà coi.

- Ho, xin lỗi mày nhưng hình như người bị quả báo ko phải tụi tao...

Cả lũ nhìn theo ánh mắt nó thì thấy Jaejoong đứng ngay lối ra vào con hẻm, cậu nắm chặt áo mà mỉm cười:

- Có ai cá hắn thất bại ko?

Cậu lao đầu chạy đi, vai cậu đã va phải bao nhiêu người và đôi chân này đã chạy qua bao con phố? Thật may là cậu đã ko khóc, 1 thằng con trai đâu thể khóc vì bị bỏ rơi, chỉ là chạy nhiều quá, gió tạt vào mắt thôi.

Giờ cậu hiểu tại sao hắn hỏi "khi nào em yêu anh?"

Cậu hận hắn, căm thù hắn đã biến cậu thành ra như thế này. Hắn khiến cậu trở nên thảm hại, ngu ngốc và yếu đuối, khiến cậu ở trong tình trạng cậu ghét nhất: bị bỏ rơi! Ôm chặt lấy cặp sách, cậu ngồi thu lu bên góc đường. Con đường này lạ quá, cậu ko biết, vừa nãy chạy 1 mạch nên đâu có nhớ... Cậu lạc đường rồi! Tên khốn khiếp đó...

Úp mặt vào gối, giờ hỏi đường về thì ngại lắm, đâu phải trẻ con, ghét quá, nước mũi chảy ra mất rồi, cậu bị cảm cúm mất rồi, tất cả lại tại hắn...

Đột nhiên có 1 vòng tay vội vàng ôm chặt cậu vào lòng như thể sợ cậu sẽ tan biến ngay đi vậy:

- Anh xin lỗi, Jaejoong ah, là tại anh, ko sao đâu mà...

- Tên...khốn nhà anh, cái gì mà ko sao?---cậu hất tay hắn ra nhưng hắn ôm chặt quá...

- Anh biết rồi, là ko sao! Anh xin lỗi, xin lỗi em, anh xin lỗi...

- Xin lỗi gì chứ? Anh thắng cuộc chưa? Hay tôi để anh diễn kịch nốt rồi mình chia tiền nhé?---đôi mắt to đen láy nhìn thẳng vào hắn, 1 phần như đâm nát trái tim hắn, 1 phần để ngăn nước mắt ko chảy ra...

- Ko phải như em nghĩ đâu, tin anh đi, anh yêu em chứ đâu có diễn kịch...

- Tôi chưa khóc thì anh khóc cái gì? Thế chẳng lẽ là tôi nghe nhầm sao?

- Tụi nó cá cược đâu phải anh, cá cược là chuyện của tụi nó, yêu là chuyện của anh mà...

- Anh nói hay nhỉ? Bỏ ra...

- Bỏ ra rồi em bỏ anh sao?

- Đồ khốn. Khó khăn lắm tôi mới có thể vượt qua tất cả để trả lời câu hỏi "khi nào em yêu anh?" vậy mà giờ anh chơi tôi...

- Em yêu anh mà phải ko? Em yêu anh rồi ah?

- Anh chết đi, đồ khốn! Cả đời này tôi cũng yêu anh nữa đâu!!

Jaejoong đẩy hắn ngã hẳn ra đất rồi chạy đi...Đây là lần thứ mấy cậu bỏ chạy, để lại hắn ở phía sau?

Đây là lần thứ mấy...hắn để vuột mất cậu, chỉ còn lại bàn tay trống ko?

END CHAPTER 6CHAPTER 7- Yunho này, anh yêu em nhiều như thế nào? Hỏi thật đấy!

- Anh yêu em nhiều bằng cả thế giới này cưng ạ...

- Hãy hứa là ko bao giờ nói dối em, phải luôn nghe lời em...

- Ừ, anh hứa

------------------------

- Anh chết đi, đồ khốn! Cả đời này tôi cũng yêu anh nữa đâu!!

Đã mấy buổi sáng rồi, hắn vẫn đứng đợi cậu trước nhà và cổng trường, khi nhìn thấy cậu, hắn chẳng nói gì mà chỉ mỉm cười với đôi mắt màu tro thật buồn bã và nhợt nhạt. Trông hắn gầy và có vẻ bị bệnh nhưng cậu ko muốn nhìn thấy mặt hắn nữa. Lướt qua nhanh chiếc xe màu đen và tiến thẳng về phía trước, ko hề ngoảnh đầu lại. Bỏ rơi 1 mùa hè đầy u ám và lạnh lẽo ở góc đường...

Thật sự lúc này cậu rối lắm, ko biết phải làm sao...Nhìn hắn như thế, trái tim cậu cũng rất đau...giờ cậu biết, cậu yêu hắn thật, mà càng yêu thì càng ko thể dễ dàng bỏ qua...

- Jaejoong này, tí tan học cậu tới quán nước đối diện trường mình nhé, Junna với Junsu bảo muốn gặp cậu.---Siwon giờ lại trở thành phát ngôn viên.

- Ừ.

.

.

.

- Chắc cậu còn nhớ tôi chứ? Tôi là Kim Junsu, gọi Su thôi, còn nó là Kim Junna, gọi con nhỏ cứng đầu là được rồi...---Junsu xua tay.

- Ế, ông già này, ai bảo gọi thế?---Junna ngay lập tức lườm Junsu---Jae oppa, đừng gọi em như thế!

- Jae oppa?

- Ah, em gọi thế anh ko giận chứ?

- Ah ko, vậy anh gọi em là Jun nhé?

- Hức...đúng là từ trước tới nay chỉ có oppa tốt với em nhất thôi---khoé mắt cô đã bắt đầu ướt

- Từ trước đến nay?

- Ah, ý em là, trong số con trai em biết thì oppa tốt với em nhất.../...dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa thì oppa vẫn gọi em bằng cái tên đấy.../

- Tốt nhất á? Phải là Siwon chứ?

- Ah, chuyện em quen hắn á? Chỉ là em muốn dạy cho hắn 1 bài học vì dám đụng tới 2 oppa thôi, kệ hắn. Ah mà chúng ta tới đây ko phải để nói chuyện đó, Ho oppa...

- Lần này anh ta lại bị ốm ah?---cậu hỏi bâng qươ.

- Ko, nó sắp chết rồi!---Junsu nói trong khi vẫn thản nhiên uống nước.

- Tại sao?

- Tự sát!

- Tôi... ko quen người đó!

---------------------

- Yunho, mày chết đi!---anh vỗ vào lưng hắn để hắn nôn ra hết những gì uống từ tối đến giờ

- Thì tao đang chết còn gì...---dựa lưng vào góc hẻm, khuôn mặt hắn bơ phờ và nhếch nhác

- Đây đâu phải lần đầu, mày sao thế hả?

- Mà cậu ta nói sẽ ko bao giờ yêu tao nữa và bảo tao chết đi... Tao...thật sự ko biết phải làm sao...

Vò tung mái tóc màu hung, hắn thở ko ra hơi, cổ họng cứ nghẹ ứ lại, nước mắt lại trào ra trong vô thức:

- Càng yêu cậu ta, tao càng trở nên yếu đuối...

-Lần thứ nhất tao hết lòng cổ vũ mày, lần thứ 2 tao thấy lo lắng nhiều hơn, lần thứ 3 thì tao thật sự nể phục mày,...nhưng lần này là lần thứ mấy rồi hả Ho? Tao mệt mỏi thay cho mày rồi đấy!

- Mày tưởng tao chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ sao? Nhưng mỗi lần cậu ta quên, tao lại nghĩ, khiến 1 người lại yêu mình đâu có gì khó, tao đã từng làm rồi mà, rồi khi bị từ chối, tao cũng nghĩ rằng, rồi cậu ta sẽ lại quên nhanh thôi, rồi tao sẽ lại có cơ hội---hắn bóp nát lon bia trong tay như ngăn tiếng khóc ko bật ra---nếu tao bỏ đi, tao sợ, đến 1 ngày nào đó, cậu ta đột nhiên nhớ ra...mà tao ko có ở bên cạnh thì sẽ như thế nào?

- Nói như vậy cũng chỉ để bào chữa rằng mày ko có đủ can đảm để từ bỏ, thế thôi!

- Tình cảm gần 4 năm của tao, nếu nói bỏ là bỏ ngay được thì giờ tao đã ko muốn chết...

- Lỡ cả đời này cậu ta cứ như thế thì sao?

- Thì tao sẽ lại làm cho cậu ta yêu tao, lại ở bên tao...

- Vậy sao giờ mày còn muốn chết? Rồi cậu ta sẽ lại quên nhanh thôi...

- Ý anh là sao hả?

- Jea... joong...

.

.

.

- Mày say vậy, lái xe ko ổn đâu!---Yochun giữ lấy đầu xe.

- Ko sao, tao ổn mà...

Chiếc xe máy màu đen lao đi trong đêm, từng cơn gió mạnh quật vào người cậu, tê tái... Bỗng dưng cậu thấy khao khát bờ vai này...luồn tay qua eo hắn, ấp má vào tấm lưng rộng lớn...những tiếng tim đập...dường như đứt quãng...

Trước mặt cậu giờ đang là biển, biển ở Busan. Mặt trời đã bắt đầu rớt xuống biển. Khoác chiếc áo da lên vai cậu rồi tiến lại gần bờ đá...khung cảnh này cậu thấy quen quá...

- Yunho, em...đã quên anh sao?

- ...

- Em...đã từng yêu anh ah?

- Bây giờ em ko yêu anh sao? Chỉ là *đã từng* thôi ah?

- Em thật sự ko biết...nói cho em biết đi...em ko hiểu gì cả...

- Đến đây---Yunho đập tay xuống chỗ bên cạnh mình.

Khi ngồi xuống, cậu mới nhận ra nó giống giấc mơ của mình 1 cách kì lạ, những giọt nước mắt lã chã rơi:

- Tại sao lại thế? Tại sao lại thế hả anh?

- ...

- Nếu trái tim em dựa vào vai anh

Và rơi những giọt nước mắt

Cho dù em giày vò anh trong cả giấc mơ

Thậm chí là quay lưng lại với anh trong khoảnh khắc này

Anh vẫn sẽ ổn thôi.

Nhưng hãy nhớ anh mỗi ngày

Em sẽ nhớ anh chứ?---vẫn hướng tầm mắt ra xa ngoài biển khơi và đung đưa chân theo từng nhịp, hắn ôm lấy cậu rồi thở dài--- dù thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn mãi yêu em, thế nên chẳng có gì quan trọng cả...

- Nói cho em biết đi...làm ơn hãy nói cho em biết đi---những giọt nước làm cổ họng cậu nghẹn ứ.

- Appa...mất rồi!

- Em---cậu cắn chặt môi mình--- quên luôn cả chuyện đó ư? Thả nào appa ko gọi về...

- Hơn 3 năm trước, khi mình mới vào lớp 10, ngày lễ kỉ niệm trường, cả nhà em đi ăn ở ngoài...appa bị lệch tay lái...lúc đó em ngồi bên cạnh, appa ôm lấy em nên...

- Là do em...do em phải ko?---bàn tay thô ráp che đi khoé mắt đỏ ửng, những tiếng cười gượng gạo ko thành tiếng---Sao em lại quên được, em thật bất hiếu.

Thật ra từ lâu rồi, cậu biết, mỗi lần nhắc tới appa, umma và hắn luôn tìm cớ lảng sang chuyện khác...bản thân cậu cũng ko bao giờ hỏi thêm...

- Ko phải do em, chỉ là... chúa có việc cần nhờ appa, nên gọi về gấp thôi, thật đấy---tại sao hắn lại có thể nghĩ ra 1 lí do ngớ ngẩn đến vậy, nhưng cậu biết, hắn đau lắm, còn đau hơn cậu cả trăm lần, nước mắt, nước mũi tèm nhem cả khuôn mặt góc cạnh...

Phì cười lấy tay áo lau từng chút một, trước giờ cậu quên mất...mắt hắn khi nhìn cậu, rất buồn:

- Em quên anh bao nhiêu lần rồi?

- 3 năm 9 tháng 21 ngày, 16 lần!

- Vậy lần nào anh cũng chạy theo em?

- Ừ

- Lần nào cũng như thế này ah?

- Ko, có lần anh làm hotboy của trường, lúc thì trở thành mọt sách, hôn phu...nhiều lắm, mỗi lần anh lại thử 1 cách...

- Thế...lần nào cũng thành công ah?

- ...Ko

- Tính cả lần này thì tất cả là mấy lần thành công?

- 13 lần...

- Mình...đã bắt đầu như thế nào hả anh?

-------------flashback-------------------

Năm nay cậu lên lớp 10 rồi, trường mình đẹp quá dù còn nhiều thứ lạ lẫm và...

- Đưa hết tiền đây mày!

- Em đưa hết cho anh thật rồi mà!---sụt sịt...

- Đưa nhanh còn kịp ko đừng trách tao...

- Mày thử cởi quần nó ra xem còn ko mà bắt nó đưa hoài, trấn lột trong trường thế ak?---Jaejoong chẳng muốn dây dưa gì với lũ mất dạy nhưng giờ bắt gặp chẳng lẽ làm ngơ?

- Tính làm anh hùng hả mày?

- Lũ trẻ con!---cậu còn lấy ngón tay kéo mi mắt dưới chọc tụi nó

- Mày chết rồi con ak...---nói rồi 2 thằng nhảy vào túm lấy cậu, còn thằng bị bắt nạt kia thừa cơ chạy mất

Mới vật lộn được có vài phút cộng thêm hàng trăm câu chửi thông thường, cậu thấy khả năng đi về nhà là rất thấp mà bò thẳng tới bệnh viện là cao vô cùng. Đúng lúc đó thì thấy có bòng người đi qua, cậu vội í ới:

- Cứu tôi!!!

Người đó dừng lại, nhìn cậu 1 cách lãnh đạm...

- Sao đánh nó?

- Kệ nó đi Yunho, tại nó nhiều chuyện...

- Cứu tôi đi mà!

- Ko!!! Có 2 thằng mà ko đánh nổi thì ở nhà đừng có ra đường nữa!

- THẰNG KHỐN, ÔNG GIẾT MÀY, ĐỂ ÔNG GẶP LẠI LẦN NỮA ÔNG CẮT...

-----------------------------

- Rồi dần dần mình thân nhau, hầu như lúc nào cũng ở cạnh nhau. Khi chuyện xảy ra, khi em quên anh, anh mới biết rằng anh cần có em, luôn luôn...

- Anh là con nhà giàu hả? Có cả biệt thự bên bờ biển này...

- Uhm, bố mẹ anh qua định cư bên Mĩ, nhà này của ông bà để lại...

- Từ đây nhìn ra biển thật là tuyệt phải ko?

- Ừ...nhưng liên quan gì tới chuyện...em đang...cởi áo anh???

Mỉm cười đầy ẩn ý, Jaejoong kéo mặt hắn xuống và đặt lên đôi môi đó 1 nụ hôn thật nồng nàn...

- Khoan...đã...

Jaejoong ko để hắn dứt ra khỏi nụ hôn để có thể nói được 1 câu hoàn chỉnh...chắc trước đây cậu đã hôn nhiều lần nên mới thành thạo vậy...còn chuyện ấy thì sao? Lưỡi cậu chạm vào đựơc cả khoang miệng, môi và lưỡi hắn, cậu nhớ hương vị này...đẩy hắn xuống chiếc giường trắng tinh, Jaejoong ngồi thẳng lên bụng hắn, 2 bên đầu gói ép chặt lấy hông hắn

Những ngón tay lân la ở phía sau rồi đột ngột bóp mạnh ở giữa...

- Uhm...Uhm...khoan...khoan đã...

- Khoá quần anh chặt quá!

- Em...đang cưỡng bức anh đấy!

Nụ cười đểu cáng vốn thuộc chủ quyền của hắn, giờ lại hiện hữu trên khuôn mặt thiên thần của cậu, thật là bi kịch...Cúi thấp người xuống để cơ bụng của hắn có thể "nghe thấy cảm nghĩ giữa 2 chân cậu". Giọng nói ngọt ngào thầm thì vào tai hắn cùng với những hơi thở gấp gáp:

- Anh...là của em!

- Nhưng...

- Em muốn...cả đời này, anh phải là của em. Em sẽ dùng thân thể này...để trói buộc anh cả đời.

- Thế thì đắt quá, cưng ak!

Kéo cậu xuống dưới, giờ người nằm bên trên lại là hắn. Chiếc cổ cao thanh mảnh, xương vai mỏng manh, làn da trắng muốt và cơ thể mềm mại như khiến hắn phát điên nhưng nếu vội vàng thì khiến hắn phải hối hận sau này.

Đặt từng nụ hôn chậm rãi trên bờ ngực quyến rũ, lan toả 1 cảm giác ẩm ướt và nóng ran...

- Buồn...đừng...chỗ đấy buồn lắm!---cậu nhăn mặt cười khúc khích.

- Chỗ này thì sao? Chỗ này cũng buồn ah?

Yunho vuốt dọc theo đùi cậu, chạm nhẹ vào "nó" như khiêu khích.

- Ohm...---Jaejoong giật nảy người lên phía trên, cậu cảm thấy thân dưới mình đang "phản ứng" mạnh mẽ và co giật. Nhìn trần nhà chạm khắc tinh xảo, 1 cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng dâng lên. Nhắm chặt mắt lại, cậu nóng quá!

- Jaejoong, Jaejoong... mở mắt ra, nhìn anh này!

Giờ khuôn mặt hoàn hảo đó đã che mất cái trần nhà sang trọng, từng giọt mồ hôi chảy từ trán, xuống cổ rồi xuống ngực...Yunho quyến rũ 1 cách...đáng khao khát...

- Em ổn ko?

Hôn nhanh lên môi hắn, cậu mỉm cười:

- Ko ổn chút nào...bởi anh quyến rũ quá!

- Vậy tiếp tục nhé *cười gian*

Yunho trườn người xuống thấp hơn, hôn dọc xuống bụng, rốn rồi vùi đầu vào giữa 2 chân cậu. Hắn liếm nhẹ lên đỉnh rồi bắt đầu khiến nó trở nên ẩm ướt. Chiếc lưỡi ranh mãnh chuyển động liên tục. Lần này Jaejoong bật hẳn dậy và đẩy đầu hắn ra... cảm giác bức bối rạo rực xâm chiếm tâm chí cậu:

- Ko, em ko muốn, dừng lại đi...nó...

- Anh muốn lần đầu của em thật đáng nhớ...---tay hắn dang rộng chân cậu ra, để lưỡi hắn có thể cảm nhận hết hương vị ngọt ngào nơi cậu...

- Đây...là lần...đầu ak?

- ...

- Uhm... đủ rồi...dừng lại đi... em sắp...

Nghe cậu nói vậy, lưỡi hắn càng chuyển động nhanh và điên cuồng hơn, mặc kệ cho cậu cố khép đùi lại và dùng tay đẩy đầu hắn ra...

- Ư...ư...AAAAAAA...

Cậu phun tất cả ra trong miệng hắn... Ngước mặt lên, nuốt lấy bờ môi cậu, mùi vị tanh nồng trôi hết xuống cổ cậu, nhưng lại ko hề khiến cậu kinh tởm mà càng khao khát điên cuồng hơn. Yunho đưa 2 ngón tay vào miệng cậu, lúc đầu cậu hơi ngạc nhiên, ko hiểu nhưng vẫn liếm tay hắn như 1 chú mèo ngoan.

- Jaejoong, em chưa nói yêu anh?---hắn thì thầm vào tai cậu trong khi đưa 1 ngón vào.

- Khoan...đã...

- Đừng gồng người... giờ chuẩn bị, tí mới hết đau...nói yêu anh đi cưng--- Yunho siết lấy vai cậu trong khi đưa ngón thứ 2 vào...

- Uhm...em...yêu...anh!

Jaejoong đường như chỉ còn nhìn thấy 1 mình hắn, hắn nói đúng, cậu phải ghi nhớ khoảnh khắc này cho đến cuối đời, cậu nhất địn phải nhớ. Sau khi chỉnh tư thế, Yunho hôm nhẹ lên cổ chân cậu:

- Nếu đau quá thì em cứ hét lên nhé!

- Nếu em... hét lên thì anh sẽ dừng lại chứ?

- Ừ... nếu em đau quá thì anh sẽ dừng...

Đồ ngốc! Đến nước này mà dừng đuợc sao? Nhưng cậu biết tên ngốc đó chắc chắn sẽ dừng lại nếu cậu nói, nhưng mà chỉ sợ lúc đó, ko phải chỉ có mình hắn chết...

Hit 1 hơi thật sâu, tay bám chặt vào ga giường, Jaejoong mình cười:

- Ko được dừng lại... vì anh là của em!

Nhấp từng cú đẩy thật nhẹ, phải khó khăn lắm, hắn mới vào hết trong cậu... Hắn sắp mất hết bình tĩnh và lí trí mất...nóng và chật trội... khỉ thật... đó là lí do tại sao người ta gọi đàn ông là "dã thú".

Những cú đẩy thật sâu như nuốt lấy thân thể cậu...

Anh là của em... là của riêng em... dù có chuyện gì xảy ra, thì cả đời này, anh cũng phải đến tìm em và khiến em nhớ ra rằng... anh là của em!

.

.

.

Bình minh trên biển là đẹp nhất, những ánh sáng nhàn nhạt đổ dài trên bãi cát, đêm qua cậu hỏi hắn đủ mọi thứ chuyện về bọn bạn hắn, về vụ các cược, về những lần hắn chạy theo cậu,...rồi ngủ quên lúc nào ko hay. Hắn ko ngủ được, cứ ngắm cậu mãi...

Đêm qua, Jaejoong nói yêu hắn, đã hơn nửa năm rồi, hắn mới nghe được câu nói ấy... Vuốt những cọng tóc loà xoà lên trên, khuôn mặt này, đôi mắt này, bờ môi này, đều khiến hắn khao khát...

Phải, anh là của em, toàn bộ là của em!!!

- Ư~~~

Nếu trái tim em dựa vào vai anh

Và rơi những giọt nước mắt

Cho dù em giày vò anh trong cả giấc mơ

Thậm chí là quay lưng lại với anh trong khoảnh khắc này

Anh vẫn sẽ ổn thôi.

Nhưng hãy nhớ anh mỗi ngày

Em sẽ nhớ anh chứ?

- Em dậy rồi hả?

- Uhm...

Và anh biết ơn em vì điều đó.

Yunho chồm lên người cậu, cười ranh mãnh:

- Dậy rồi thì tiếp tục chuyện tối qua nhé?

- Đừng mà~~~

Em sẽ dựa vào vai anh

Sẽ khóc thật thật nhiều

Sẽ giày vò anh trong cả những giấc mơ

Và em sẽ không bao giờ quên anh.

- Tối qua ai bảo em...

- Cho con ngủ thêm chút nữa đi mà umma~~~

Bởi vì đó là anh

Bởi vì anh là của em

- Hả???

- Hôm nay là lễ kỉ niệm thành lập trường mà...

END CHAPTER 7

CHAPTER 8

5 năm sau...(Jaejoong và Yunho bằng tuổi nhau, bây giờ cả 2 đều 24 tuổi)

- Chúng tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi, rất may là cậu ta không bị chứng suy giảm trí nhớ mà chỉ là trở ngại tâm lí sau khi hồi phục(sau vụ tai nạn) thôi...

- Vậy đây chỉ là bệnh tâm lí?

- Đúng vậy, cậu ta mất trí nhớ ngắn hạn không theo chu kì, tức là, bất cứ khi nào não bộ cậu ta không chịu được những tổn thương thì nó sẽ tự động xoá đi 1 khoảng kí ức nào đó, hay chính xác hơn là khoảng thời gian tai nạn trở về sau.

-Tôi biết rồi, thưa bác sĩ.

- Vì bác sĩ đã nghiên cứu bệnh này trong nhiều năm nên tôi sẽ chuyển bệnh nhân này qua bên ấy, ngày mai cậu ta sẽ tới.

- Vâng, chào bác sĩ!

.

.

.

Cốc cốc cốc...

- Vào đi!

- Tôi là Kim Jaejoong.

- Uhm...---ông bác sĩ ậm ừ vài câu để cậu biết ông ta có nghe thấy cậu vào. Ông ta trái ngược hoàn toàn với hình mẫu bác sĩ tâm lí trong trí tưởng tượng của cậu: hiền lành, dễ mến, bảnh bao...

Mái tóc bù xù dài quá mắt, cặp kính to xộc xệch trên khuôn mặt nhỏ...

Nói chung cậu không thích bệnh viện, tất nhiên là chẳng ai thích cả, nhưng umma cứ nhất định bắt cậu tới gặp bác sĩ tâm lí để giải stress...

Nếu cậu bị stress thì nguyên nhân chỉ có 1 thôi, đó là... cậu già hơn so với tuổi. Bọn bạn lớp 10 bảo cậu như 23, 24 ấy, mấy chị sinh viên đại học còn tán tỉnh cậu nữa chứ, thật đau khổ!

Có vẻ ông bác sĩ đó đang bận với số giấy tờ lu bu trên bàn...

- Phiền cậu ngồi xuống ghế đằng kia chờ tôi chút...---giọng ông ta khàn khàn, tập hồ sơ khiến cậu không thể nhìn rõ mặt ông ta.

- Vâng!

*nhấn điện thoại xuống quầy tiếp tân, loa ngoài*

- Cho tôi 1 tách cà phê và 1 cốc sữa nóng.

Jaejoong *mỉm cười*/...bất lịch sự ah nha, không hỏi mình uống gì đã gọi.../

- Sữa nào ạ?

- Sữa sáng nay tôi mua ấy...

- Bác sĩ bảo sữa đó là mua cho con mèo ở nhà cơ mà?

- Y.TÁ.HWANG!

- Vâng, em biết rồi, em mang lên ngay!

Jaejoong*vẫn mỉm cười*/...nếu không phải tôi thích uống sữa và hiền lành thì tôi cạo trọc đầu ông.../

Ông bác sĩ đó vẫn mải mê với đống giấy tờ khiến cho jaejoong cảm thấy buồn tẻ và ngột ngạt, ngó quanh căn phòng, lúc này cậu mới nhận ra có 1 bức ảnh rất to treo ngay đằng sau lưng ông bác sĩ:- Bức ảnh...

- Ừ, để bệnh nhân cảm thấy thư giãn và thoải mái ấy mà...

- Là người mẫu ạ? Anh ta đẹp trai thật...

- Cũng ko hẳn...

- A...khoan...chình là anh ta!!!

*không bận tâm lắm*

- Ừ...

- Anh ta xuất hiện trong giấc mơ của tôi!!!

- Hử?---hạ tập hồ sơ xuống.

- Tôi luôn mơ về cùng 1 giấc mơ, anh ta luôn hát cho tôi nghe 1 bài hát bên bờ biển, chúng tôi...---cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng và bối rồi, tay không ngừng gãi gãi lên tóc--- à ý tôi là...như người yêu vậy, thật sự rất giống... nhưng tôi chưa từng gặp anh ta ngoài đời thực bao giờ. Đó chính là lí do tôi tới gặp bác sĩ.

- Đêm nào cũng vậy ah?

- Vâng...hay giống như bọn con gái hay nói, đó là mơ thấy trước tình yêu định mệnh?---cậu cười cho câu nói đùa của chính mình.

- Cậu Kim Jaejoong! Cậu rất đẹp và tôi cũng không kì thị giới tình thứ 3...*gỡ kính*

- AA... anh...

- Nhưng cách tán tỉnh của cậu lỗi thời rồi!*hất ngược tóc mái lên*

- ...Là...anh...

- Tôi là Jung Yunho, từ nay sẽ là bác sĩ điều trị riêng của cậu, mong cậu nhớ cho!

- AAAAA... KHÔNGGG... ÔI CHÚA ƠI!!!

~~~~~~~~~~~~~THE END~~~~~~~~~~~~~~

EXTRA 1

Nhìn chiếc xe máy vụt đi, Yochun thấy lòng mình rối bời:

- Kim Junsu, Kim junna... chẳng phải đã nói dù trời có sập xuống cũng không được cho cậu ấy biết cơ mà???

- Nhưng...em đã cá 3 tháng 10 000 won rồi--- 2 đứa mắt long lanh như mắt cún con!!!

EXTRA 2

Heo&Gấu: Ta, hết phim rồi, đưa tiền catse đêy!!

Ta: lấy đâu ra, 2 người diễn dở ẹc, có ai thèm xem đâu!

Heo&Gấu: Thật ak?

Ta: Hứ, tiền in vé còn chả có lấy đâu ra catse/

Chun*từ xa chạy tới, cầm quần đùi hoa lá vẫy vẫy*: Ta oai, tiền catse em đưa anh, anh mua quần mới nềy, đẹp hok?

Talẹn lẻn*

Heo&Gấu: *bẻ tay rôm rốp* đứng lại con nhỏ zại trai kia!!!

abcxyz~!@#$%^&*

[NC17] Two brothers

Title: TWO BROTHERS

Author: Juliana (Snow)

Disclaimer: Yun thuộc về Jae. Jae thuộc về Yun. Bọn họ thuộc về nhau. Không thuộc về tớ.

Paring: YunJae.

Rating: NC - 17

Warning: fic có cảnh quan hệ giữa hai chàng trai. Nếu ai không thích thì không nên đọc. Tớ không chịu trách nhiệm nếu như bạn miễn cưỡng đọc xong rồi bị gì đâu nhé.

Genre: Sadfic.

SST: Complete

Summary: Cậu cứng đầu bướng bỉnh. Anh hiền lành chịu đựng. Nhưng đằng sau đó là một câu chuyện đẫm buồn.

PART ONE

"Tối qua nó có về nhà không seven?" Yunho hỏi anh quản gia.

"Thưa cậu chủ có ạ" Seven đáp lời.

"Chuyện lạ à, nó mà chịu về nhà qua đêm cơ đấy. Cậu kêu người chuẩn bị bữa sáng đi, tôi đi gọi nó dậy" Yunho nhắc cậu quản gia của mình rồi bước lên các bậc thang, tiến về phía căn phòng đang đóng cửa. Anh tự hỏi tại sao mình phải làm cái việc này. Công việc mà chỉ dành cho người hầu làm.

Đúng, anh là con cả trong một gia đình giàu có tiếng tăm, mọi người không có gì phải bàn cãi vì anh thật sự là một người đàng hoàng, nghiêm túc. Là một hình tượng lý tưởng mà bất cứ cô gái nào cũng mong muốn. Anh cũng không nghĩ đời mình phải gắn với một người, một người không ra gì, chơi bời lêu lổng.

Anh nhẹ nhàng mở cửa để cho người bên trong không thức giấc. Cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy là chàng trai trên người-không-mặc-gì-cả đang nằm trên giường với hai cô gái hai bên. Anh lắc đầu. Rồi anh tiến đến bên giường, lay hai cô gái dậy, tránh để chàng trai thức giấc. Anh đưa tiền cho hai cô gái để đuổi khéo hai cô ra khỏi chốn riêng tư của chàng trai kia. Sau khi hai cô gái đã đi rồi anh mới nhìn lại chàng trai đang nằm trên giường. Anh không thể nào kìm lòng trước cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Một chàng trai quá đẹp. Cậu ấy ngủ như một thiên thần. Anh tự hỏi cái gì đã làm cho chàng trai này trở nên như vậy? Cậu ta có tất cả, tiền bạc, địa vị, mọi thứ trong cuộc sống. Tại sao cậu ta không sống cho đàng hòang?

Anh từ từ tiến về phía chàng trai, định lay cậu ta dậy, nhưng có vẻ như anh chàng đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.

"Này cưng, cưng trả lời đúng rồi nhé, thế cưng muốn anh thưởng cho cái gì nào?" Jaejoong nói mớ.

Yunho chưa kịp phản ứng gì thì Jaejoong đã kéo anh lại đặt đôi môi mềm mại của mình lên đôi môi của Yunho lúc này đang đơ ra vì bất ngờ.

"YAH.... Anh làm gì tôi vậy?" Bất ngờ Jaejoong mở mắt, nhìn thấy Yunho đang hôn mình, cậu la toáng lên.

Yunho vội vàng đứng dậy, hết sức bối rối trước tình huống này, thật khó mà tưởng tượng mặt của Yunho và trái cà chua bên nào đỏ hơn.

"Tôi hỏi anh làm gì trong phòng tôi, hai cô gái của tôi đâu rồi? Anh định cưỡng bức tôi à?" Jaejoong tiếp tục hét, nhưng cậu ta cũng đã lao xuống giường mặc vội quần áo vào.

'Haiz... lại thế nữa rồi...'

"Cậu thôi đi. Tôi là anh của cậu đấy, làm ơn tôn trọng tôi một chút. Ngày nào cậu cũng đi thâu đêm suốt sáng bây giờ còn đem cả gái về nhà, cậu làm tôi thất vọng quá." Yunho chán nản nói.

"Tôi có đem gái về nhà thì sao? Có liên quan gì đến anh? Anh chỉ là anh của tôi thôi, đừng có tự cho mình cái quyền chen vào cuộc đời của tôi. Tôi hỏi anh sao lại hôn tôi?" Cậu đã mặc xong quần áo và tiếp tục thẩm vấn Yunho.

"Tôi không hôn cậu mà cậu hôn tôi. Hãy coi lại con người của cậu đi. Ngay cả trong giấc mơ cũng nghĩ đến chuyện đó". Yunho nhìn đứa em trai của mình một cách mệt mỏi.

"Vậy anh vào phòng tôi làm gì? Nếu không định làm chuyện gì mờ ám?" Jaejoong có phần dịu giọng hơn nhưng vẫn cố tìm chuyện gây với anh trai.

"Tôi muốn gọi cậu xuống ăn cơm. Nếu như điều đó cũng không được thì sau này tôi sẽ không bao giờ bước chân vào phòng cậu nữa." Yunho đã quá ngán ngẩm với đứa em trai của mình. Tại sao cậu ta bao giờ cũng gây chuyện với anh, anh rất muốn một lần hòa thuận với cậu em của mình nhưng hầu như lúc nào anh có ý nghĩ đó cũng bị cậu em mình dập tắt.

"Như thế thì không cần. Vậy ăn được chưa?" Nói rồi không chờ Yunho trả lời, Jaejoong đi thẳng qua mặt Yunho mà không thèm nhìn lại lấy một lần.

.

.

.

Ông bà Kim là một trong số những doanh nhân có tiếng ở Hàn Quốc. Không ai không biết họ có hai cậu con trai cũng rất thành đạt. Một người là Jung Yunho, người còn lại là Kim Jaejoong. Nhưng không ai biết cậu con út nhà họ Kim, cũng tức là Kim Jaejoong suốt ngày chỉ chơi bời mà không bao giờ chịu mó tay dù chỉ một chút vào công việc của gia đình. Hầu như mọi việc chỉ để cho cậu con cả Yunho giải quyết. Người ta nhìn vào thì cứ khen hai cậu con giỏi giang, thành đạt, nhưng đằng sau cái vẻ ngoài hào nhóang ấy, thì chỉ có mình Yunho biết sự thật. Vì cả ông bà Kim đều bận rộn, không ai để ý đến cậu con út của mình. Cứ tưởng cậu ta cũng giỏi như anh của cậu ấy.

"Có chuyện gì vậy seven?" Yunho từ trên lầu đi xuống, vẫn còn ngái ngủ hỏi quản gia của mình. "Có chuyện gì mà giờ này lại om sòm như thế?"

"YAH... Anh hai, anh vẫn chưa ngủ à? ....Chờ tôi về à? Anh tốt thật đấy. Uống với tôi không... Hay là đi Club đi, dạo này có nhiều gái đẹp lắm" Seven chưa kịp trả lời thì Jaejoong đã làm sáng tỏ mọi chuyện.

"Jaejoong, lại là em àh, giờ này em mới về, lại còn say khướt nữa chứ, đến bao giờ thì em mới thôi những cái trò như thế hả?" Yunho bây giờ đã tỉnh táo hẳn ra khi thấy cậu em trai người nồng nặc mùi rượu của mình.

"Anh hai... đúng là anh rồi... chỉ có anh của tôi mới nói chuyện với tôi cái giọng đó thôi... ức... Nhưng sao anh là anh tôi mà anh lại mang họ Jung vậy? Hahaha..." Jaejoong cười lớn, cậu tự cho mình quá thông minh vì đã nghĩ ra cái đề tài đó. Nói cho cùng thì nó cũng là vấn đề hấp dẫn khi ngồi trong club đó chứ.

"Em có thôi đi không?" Anh nói với cậu em mình rồi quay qua bảo seven "Anh để tôi lo cậu ấy, mọi người đi ngủ đi."

"Dạ, cậu chủ." Nói rồi, seven bỏ đi, bây giờ chỉ còn lại hai anh em đứng trong phòng khách. Jaejoong dường như vẫn chưa bỏ cái ý định của mình.

"Anh mới là người phải thôi đi. Anh chỉ theo họ mẹ thôi, anh có quyền gì chứ?"

"EM THÔI ĐI." Yunho hét lên làm Jaejoong giật mình lùi lại mấy bước. Chân cậu vấp phải bậc thềm cửa làm cậu ngã sóng soài ra đất. Rồi cậu loạng choạng đứng lên, nhưng chưa kịp phản ứng lời nói của Yunho thì Yunho đã nói tiếp.

"Mai ba mẹ từ Nhật sẽ về đây một tuần. Em liệu mà lo giữ hồn của mình." Nói rồi Yunho bước về phòng, bỏ lại cậu em đang ngơ ra vì bất ngờ.

.

.

.

"Chào cậu hai, hôm nay cậu dậy sớm thế?" Seven hỏi Jaejoong. Anh thật sự ngạc nhiên vì có bao giờ cậu chủ thứ hai của mình dậy sớm hơn 12 giờ trưa đâu. Vì đối với Jaejoong, 12 giờ trưa vẫn còn là quá sớm.

"Hôm nay trông em tỉnh táo hơn rồi đấy." Yunho nhìn cậu em trai trước mặt mình. Jaejoong bây giờ so với Jaejoong lúc tối thì anh thích bây giờ hơn. Tuy rằng anh phải công nhận rằng cho dù có trong hoàn cảnh nào thì Jaejoong vẫn đẹp.

"Cám ơn anh, nhưng tôi không nghĩ đó là một lời khen đâu."

.

.

.

Một tuần đối với Jaejoong trôi qua thật nặng nề, cậu phải giả vờ nghiêm chỉnh trước mặt mọi người, nhưng cuối cùng thì nó cũng đã trở thành quá khứ. Chỉ có một chuyện xảy ra khiến Jaejoong càng ghét anh trai của mình hơn...

.::flashback::.

Một giờ sáng rồi, nhưng mà Jaejoong cảm thấy rất đói bụng, cậu cần tìm cái gì đó để lấp đầy bao tử của mình. Dù thế nào thì cậu cũng phải mò xuống nhà bếp thôi. Nhưng từ phòng cậu đến nhà bếp phải đi ngang qua phòng bố mẹ cậu, và cậu tình cờ nghe thấy.

"Anh nghĩ cả hai đứa đều lớn rồi, chúng nó cần biết sự thật." Cậu nhận ra đó là tiếng của ba cậu. Họ vẫn chưa ngủ, nhưng cho cậu biết cái gì chứ.

'Họ có gì giấu mình à?'_Jaejoong nghĩ.

"Nhưng em không biết nói thế nào với bọn chúng cả." Bây giờ là tiếng của mẹ cậu.

"Em quên mục đích chúng ta về đây rồi sao? Cũng là vì chuyện này thôi." Ba cậu tiếp lời.

Hai người này đang có bí mật gì vậy? Nói nhanh đi, cậu tò mò lắm rồi.

"Anh sẽ nói với Yunho trước, vì có lẽ Jaejoong chưa chưa thể chấp nhận được việc này đâu."

"Nhưng trước sau gì anh cũng nói, tại sao anh không..."

"Em không hiểu Jaejoong rồi, tính tình nó còn trẻ con lắm. Nếu nó biết nó phải lấy anh nó thì nó sẽ không thể chấp nhận ngay đâu."

Bao tử của Jaejoong rớt cái độp trên sàn nhà. Ba mẹ cậu đang chơi trò gì vậy? Đừng nói là không thể chấp nhận ngay, mà là không bao giờ chấp nhận. Cậu không bao giờ lấy Yunho. Anh ấy tưởng anh ấy là ai chứ? Anh ấy có quyền gì? Mà khoan đã, chuyện này sao có thể xảy ra được, cậu và anh cậu... là hai anh em mà, anh em thì làm sao có thể lấy nhau? Ba mẹ đùa hay sao?

Nhưng dường như đọc được suy nghĩ của cậu con trai đang đứng nghe lén ngoài cửa, ba mẹ cậu trả lời.

"Nhưng trước đó, anh phải nói với bọn chúng rằng bọn chúng không phải anh em ruột, Yunho chỉ là con nuôi của chúng ta. Dù sao khi chúng ta nhận nuôi Yunho và thấy nó chăm sóc Jaejoong thì mình cũng đã hứa là cho chúng nó lấy nhau rồi."

Vậy là rõ ràng rồi. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Cậu muốn tông cửa vào nói với ba mẹ rằng cậu không hề muốn như vậy, nhưng... không hiểu sao cậu đã kìm lại. Cậu vẫn là một đứa con ngoan trong lòng của ba mẹ. Cậu không muốn phá vỡ cái quy luật muôn thuở ấy. Và cậu cũng không nhớ nhờ đâu mà cậu có thể chịu đựng nó suốt một tuần cho đến khi ba mẹ cậu trở lại Nhật với công việc làm ăn bên đó.

.::End flashback::.

"Seven à, Jaejoong vẫn ngủ trên phòng à?" Yunho hỏi quản gia vì bây giờ đã là 1 giờ trưa mà không thấy em trai của anh đâu, à không đúng, phải nói là vợ sắp cưới.

"Thưa cậu chủ, hôm qua cậu hai không về nhà ngủ." Seven trả lời.

Tâm trạng Yunho bỗng nhiên lắng xuống. Anh cảm thấy có chút gì đó buồn bực. Anh và cậu đã sống với nhau từ nhỏ, từ trước khi ba anh nói ra chuyện đó thì anh vẫn nghĩ tình cảm anh dành cho Jaejoong là tình anh em, tình máu mủ, ruột thịt. Nhưng từ khi biết mình không phải là anh ruột của Jaejoong, anh lại cảm thấy vui mừng. Có phải anh điên rồi không? Không, anh lo lắng cho Jaejoong nhiều hơn một người anh lo cho em trai. Anh không biết rằng đó chính là tình yêu. Anh yêu Jaejoong nhiều hơn anh tưởng tượng. Vì trong suốt 23 năm qua, việc đầu tiên anh làm mỗi khi thức dậy là hỏi quản gia Jaejoong đâu rồi, Việc sau cùng trước khi anh đi ngủ là chắc rằng cậu em bé bỏng của mình đã có mặt tại nhà. Và nếu suốt ngày hôm ấy không gặp Jaejoong thì anh không thể nào chú tâm làm việc được. Và cứ như thế cuộc sống của anh trôi qua mà anh không biết rằng anh đã yêu Jaejoong rất rất nhiều.

Tối nay cũng vậy, anh thức chờ Jaejoong về nhà, vì anh biết cậu em của mình chưa bao giờ đi khỏi nhà liên tiếp hai ngày. Quả thật như lời anh nói. Đúng 12 giờ khuya, Jaejoong đã xuất hiện ở cửa nhà với bộ dạng say khướt, không biết gì cả. Anh tự hỏi tại sao cậu ấy có thể về nhà được trong hòan cảnh thế này. Anh ra dấu bảo Seven đi ngủ rồi anh dìu Jaejoong về phòng. Thả Jaejoong trên giường, anh nhìn cậu em trai của mình vô cùng chán nản. Anh không biết nên làm gì để cậu có thể bình thường như bao người được.

"Anh hai, là anh phải không? hahaha... Anh là anh hai nhé, anh nghĩ anh là ai chứ..."

'Vẫn cái điệp khúc đó' Yunho nghĩ.

"À không, anh không còn là anh hai của tôi nữa, anh sắp là chồng của tôi....Ai mà biết được anh không phải là anh ruột của tôi chứ... ức... và tôi phải lấy anh..." Jaejoong cười lớn. Cậu buồn cười cho số phận của mình. Cậu phải lấy một con người cậu ghét làm chồng.

"Em đã biết rồi, làm sao mà em..."_Yunho điếng người, ba mẹ chưa nói cho Jaejoong biết, vậy mà cậu đã biết rồi.

"Làm sao tôi biết à? Ba mẹ, tôi tình cờ nghe ba mẹ nói chuyện trong phòng... Anh biết không, tôi đã... tôi đã... muốn vào đó nói rằng tôi không muốn lấy anh,... ức... nhưng tôi không vào..."

"Tại sao?" Yunho thật sự bất ngờ vì câu nói của em mình. Anh không ngờ rằng em anh lại chấp nhận anh.

"Anh đừng có tưởng bở, tôi không chấp nhận anh.... Tôi chỉ muốn... xem anh muốn làm gì..." Những câu nói của Jaejoong trở nên rời rạc. "Có phải anh muốn tôi không?" Khi nói câu này, Jaejoong không lường trước mức độ của nó. Nên khi vừa nói xong thì cậu cảm thấy như có cái gì xẹt qua không trung rồi sau đó là mặt cậu đau nhói. Bây giờ thì cậu mới nhận ra là cậu bị Yunho tát vào mặt.

Jaejoong rất tức giận, con người trước mặt cậu dám tát cậu. Anh ta đã thay đổi cuộc đời cậu. Cậu không thể chịu thua như thế.

"Em có thôi đi..." Yunho chưa kịp nói hết câu thì môi anh bị khóa chặt bởi đôi môi mềm mại của Jaejoong.

Không để cho anh kịp phản ứng lại, Jaejoong mút chặt lấy bờ môi của anh rồi cắn nhẹ vào đó. Cậu la liếm cả bờ môi bên trên đến bờ môi bên dưới của Yunho để cho Yunho thật sự chìm vào cái bẫy của cậu. Ban đầu Yunho còn muốn đẩy Jaejoong ra, nhưng giờ đây đôi môi của anh đã không chịu nghe lời. Nó từ từ mở ra để cho cái lưỡi ướt át của Jaejoong có thể dễ dàng tiến vào sâu bên trong. Mùi rượu nồng xộc vào cả miệng anh, nhưng anh không quan tâm. Jaejoong nhanh chóng tìm thấy lưỡi của anh rồi cả hai cùng quấn quýt lấy nhau nhảy nhịp điệu nhẹ nhàng. Nhưng ngay lúc còn chìm đắm trong khoái cảm thì Jaejoong dứt ra khỏi nụ hôn, nhìn anh rồi cười lớn.

"Hahaha, anh muốn tôi, rõ ràng là anh muốn tôi. Anh! Chẳng qua cũng giống như những kẻ tôi đã ngủ cùng thôi."

"..."

BỐP.

Mặt của Jaejoong lại thêm một cái tát trời giáng nữa.

'Yunho, anh dám tát tôi? Lần thứ hai... anh nhất định phải trả giá. Tôi phải chứng minh cho anh thấy là anh muốn tôi.' Jaejoong nghĩ.

Rồi cậu chộp cổ áo Yunho kéo anh vào một cái hôn khác. Yunho không hiểu tại sao con người ốm yếu không một chút cơ bắp kia lại có một sức mạnh như thế. Anh không thể thoát ra khỏi con người này. Chưa kịp nghĩ Jaejoong định làm gì thì anh đã bị đẩy xuống giường. Anh vội vàng đứng dậy, nhưng Jaejoong đã nằm lên người anh.

Tay cậu tìm đến hàng cúc áo trên ngực anh rồi giật nó ra một cách thô bạo. Không để cho anh kịp phản ứng, cậu đã khoá chặt anh bằng một nụ hôn khác. Nụ hôn khá uyển chuyển. Nụ hôn mà anh biết nó đã cướp lấy linh hồn của biết bao nhiêu người. Giờ đây nó đang muốn cướp lấy cả linh hồn anh. Anh không muốn như thế. Anh không muốn làm tình với Jaejoong chỉ vì cậu ấy muốn thắng anh.

"Jaejoong, thôi đi. Em dừng lại đi" Yunho đẩy Jaejoong ra khỏi người mình và hét lớn, làm Jaejoong giật mình. Jaejoong đơ ra một phút. Lợi dụng cơ hội này Yunho lao ra khỏi giường. Nhưng không kịp, Jaejoong quá nhanh. Cậu nắm tay anh giật mạnh lại khiến anh mất đà ngã nhào xuống giường. Jaejoong lại chiếm được Yunho. Trước khi chiếm lấy anh bằng một nụ hôn khác, Yunho đã kịp bình tĩnh và đẩy Jaejoong ra lần nữa, nhưng không, không hẳn, anh lật Jaejoong lại và nằm trên người cậu.

"Nếu em muốn, nếu em thật sự không hối hận..." Nói rồi Yunho hôn Jaejoong. Một nụ hôn mãnh liệt, anh cắn lấy môi Jaejoong. Cho đến khi Jaejoong rên lên ư ư vì khoái cảm. Nhân cơ hội đó, anh đẩy lưỡi mình vào sâu khoan miệng Jaejoong. Cuốn hút Jaejoong vào vòm miệng mình. Cho đến khi cả hai không còn đủ dưỡng khí anh mới tiếc nuối dứt ra khỏi nụ hôn.

Anh nhìn Jaejoong đang thở một cách nặng nhọc, bất giác anh muốn chiếm hữu con người đang nằm phía dưới mình, anh hôn khắp gương mặt cậu. Trong khi tay anh thì cởi từng cái cúc trên áo cậu. Làn da trắng nõn nà của cậu dần lộ ra dưới ánh mắt của anh. Làn da mà không một người con gái nào có thể sánh bằng. Làn da mềm mại ấy thúc giục anh, kích thích anh chiếm lấy nó. Anh hôn lên cổ cậu. Một mùi hương lan toả vào anh. Nó thật ngọt ngào. Nó không mất đi ngay cả khi mùi rượu nồng nặc khiến cho nó có hơi phai đi một chút. Cậu luồn tay mình vào tóc anh và rên lên đầy dục vọng. Anh không muốn đánh mất giây phút này một chút nào. Jaejoong rất nóng bỏng, anh muốn cậu mãi mãi là của anh. Nụ hôn của anh dần trượt xuống phía hai đầu nhũ hồng hào của cậu, khiến cậu rên lên ư ử.

Bất ngờ anh đổi tư thế khiến cho chân anh va chạm vào cậu nhỏ của Jaejoong.

"Ah" cậu giật mình.

Anh biết Jaejoong đang kích thích. Anh tiếp tục cọ xát đầu gối của mình với cậu nhỏ của cậu càng ngày càng cương lên.

Bất ngờ, anh bỏ chân ra, cũng không hôn cậu nữa. Anh ngẩn lên nhìn cậu - người đang bán khoả thân nằm phía dưới anh.

Jaejoong bất ngờ vì hành động đó của anh. "Tại sao anh không làm nữa? không phải anh thích tôi sao? Anh không muốn chiếm hữu tôi à? Ha ha ha..." Jaejoong hỏi anh, nét mặt khinh bỉ. Ngay bây giờ cậu không cần biết anh có muốn cậu hay không, cái bây giờ cậu cần là anh tiếp tục cái điều mà anh đang làm.

"Anh chỉ muốn nói cho em biết, Jaejoong-ah, Anh làm điều này không phải vì dục vọng, mà vì anh yêu em, anh rất yêu em!" Anh nói.

Jaejoong có hơi ngạc nhiên trước câu nói của anh trai. 'Yêu tôi thật sao? Sao những gì tôi làm vẫn yêu tôi sao? Nhưng... sao lại đối xử với tôi như vậy?' Jaejoong nghĩ, cậu chực òa khóc. Nhưng... cậu không thể khóc trước con người này. Cậu phải cho anh biết cậu kiên cường đến thế nào. Không ai có thể làm hại cậu.

Cậu rướn người lên rồi bất ngờ kéo nhanh quần anh quăng xuống sàn nhà. Yunho không kịp phản ứng trước hành động đó của Jaejoong. Bây giờ trên người anh chỉ còn có cái boxer bao bọc lấy thành viên đang cương lên của mình. Jaejoong cũng nhận thấy điều đó. Nhưng trước khi cậu kịp đưa tay kéo luôn cả cái boxer ấy thì cậu đã bị anh khoá chặt bằng một nụ hôn khác. Anh cũng giống như cậu, đã bị cậu kích thích rồi. Anh nhẹ nhành lấy hết những thứ vướng víu trên người Jaejoong xuống. Bây giờ, anh và cậu, không còn gì ngăn cản. Hai người có thể đến với nhau trực tiếp hơn.

"chiếm lấy nó đi... uh..."_Jaejoong không thể chịu đựng được nữa. Những va chạm ấy chỉ khiến dục vọng của cậu ngày càng dâng trào mà thôi.

Anh lùi người chiếm lấy hết chiều dài của Jaejoong. Nhịp độ của anh ngày càng nhanh dần khiến cho cậu không thể chịu đựng được.

"Yunie, nhanh nữa, nhanh nữa... em đến rồi...." Cậu nhìn anh, bất ngờ thốt ra một lời yêu thương không mong muốn. Nhưng dường như anh không nghe thấy, anh ra hiệu cho cậu giải phóng vào miệng mình.

Khi toàn bộ của Jaejoong đều trong miệng anh, anh khẽ nhăn mặt, nhưng rồi cũng nuốt hết. Anh thật không hiểu sao mình lại làm như vậy. Nhưng anh không quan tâm. Anh không thể chịu đựng được nữa rồi.

Anh chiếm cậu bằng một nụ hôn khác rồi hôn khắp cơ thể cậu một lần nữa. Jaejoong lại bị anh kích thích lần nữa. Bất ngờ anh đưa một ngón tay vào cánh cổng của Jaejoong khiến cậu la lên vì đau.

"Ahhhhh......."

Nhưng trước khi jaejoong có thể la thêm anh đã hôn cậu một nụ hôn mãnh liệt, khiến cho cậu quên đi cơn đau. Khi đã thấy Jaejoong bình tĩnh, anh mới thả cậu ra, hai người thở hồng hộc vì đã hôn nhau quá lâu.

"Jaejoong-ah, nếu em cảm thấy đau thì cứ cắn lấy anh nhé!" Anh nói.

Rồi anh tiếp tục đưa ngón tay thứ hai, thứ ba vào. Jaejoong la lên trong miệng anh. Nhưng anh không quan tâm. Anh không muốn Jaejoong phải chịu đựng nó một mình. Cậu cắn lấy môi anh khiến cho nó chảy máu, nhưng mà anh không để ý đến điều đó. Anh thả Jaejoong ra.

"Jaejong ah, anh sẽ vào trong em đấy!" Yunho nói với người tình đang nằm vật vã vì đau.

"Anh vào nhanh đi... em... không thể chịu đựng được nữa rồi." Jaejoong đáp lời.

Yunho đưa cậu nhỏ của mình tiến qua khỏi cánh cổng thiên đường.

"ÁAaaaaaaaaa..."

Yunho có hơi chùng lại khi thấy Jaejoong rên lớn như thế.

"Anh làm cái quái gì vậy? vào trong em nhanh lên!" Jaejoong hét.

"nhưng em đau như thế" Yunho ngần ngại.

"Em bảo là nhanh lên, đừng lo." Jaejoong lại hét.

Yunho có hơi ngần ngại nhưng anh cũng nghe lời Jaejoong.

"Jaejoong-ah, em nóng quá..."

Anh đẩy vào càng sâu bên trong. Bây giờ anh đã hoàn toàn lấp đầy Jaejoong.

"nhanh lên... nhanh nữa lên...ug...ug......"

"Ahhhhhhhhhhhhhh..........."

Jaejoong rên lên mỗi khi Yunho chạm đến điểm cực cảm của cậu. Tiếng hai cơ thể va chạm vào nhau khiến anh và cậu càng nóng hơn.

"Jaejoong ah, anh..."

"Khoan... đã!"

Yunho như hiểu ý Jaejoong, anh vuốt ve thành viên của Jaejoong nhanh hơn và mạnh hơn.

"AAAAAAAAAA........."

Cả hai cùng giải phóng. Kết thúc một hành trình gian khổ.

.

.

.

Sáng hôm sau anh đã cố gắng dậy sớm, nhưng không thể. Trận chiến hôm qua đã làm anh kiệt sức. Cho đến khi anh tỉnh dậy thì Jaejoong đã biến mất.

END PART ONE

+5 EXPPart two

Người ta thường nói tình cảm ruột thịt là thứ tình cảm cao quý nhất. Suốt hai mươi mấy năm qua, anh cứ ngỡ tình cảm anh dành cho Jaejoong là thứ tình cảm cao quý đó. Phải, anh rất quý Jaejoong, nhưng anh không nhận ra rằng mình đã yêu cậu từ lúc nào. Anh cũng không biết rằng Jaejoong lại ghét anh đến như vậy. Anh biết Jaejoong rất ghét anh, nhưng không ngờ cậu em trai anh yêu quý lại ghét anh đến thế.

Đã hai ngày trôi qua, Jaejoong vẫn bặt vô âm tín. Ngày nào anh cũng ngồi chờ cậu về. Cho dù cậu có say khướt, cho dù cậu không nhận ra anh là ai, cho dù cậu vẫn tiếp tục cái điệp khúc đó... anh đều chấp nhận. Chấp nhận tất cả chỉ để được gặp Jaejoong. Mặc cho đôi mắt anh không chịu được, anh vẫn phải thức, thức để chờ người anh yêu.

Lúc trước, mặc dù Jaejoong có chơi bời như thế nào thì cậu không bao giờ bỏ nhà đi liên tiếp hai đêm. Nhưng hôm nay, anh đã chờ đến ba giờ sáng mà Jaejoong vẫn chưa trở về. Rồi trời sáng hẳn. Mọi người hầu như đều đã thức giấc. Nhưng... Jaejoong vẫn chưa trở về.

"Cậu chủ, cậu ngồi đây từ tối qua đến giờ à? cậu hai vẫn chưa trở về?" Seven hỏi.

"Seven à, anh xem giùm tôi đã mấy giờ rồi?" Yunho phớt lờ câu hỏi của Seven.

"Bảy giờ rồi thưa cậu." Seven trả lời.

"Cậu báo cảnh sát giùm tôi." Yunho nói.

"B-Báo cảnh sát?, sao lại báo cảnh sát ạ?" Seven trợn mắt lên vì câu nói của Yunho.

"Jaejoong đã mất tích hai ngày rồi, tôi lo nó có chuyện gì..." Yunho lo lắng.

"N-Nhưng thưa cậu, cậu ấy chỉ mới đi khỏi nhà có hai ngày thôi mà. Hơn nữa... cậu ấy đã lớn rồi..." Seven ái ngại nhìn Yunho.

"Nó chưa bao giờ đi liên tiếp hai ngày như thế. Hẳn là phải có chuyện gì đó..." Yunho nói mà không thèm nhìn mặt Seven. Anh đang nghĩ không biết em mình đã gặp chuyện gì.

"N-Nhưng thưa cậu, cảnh sát, họ sẽ không giải quyết việc này đâu ạ." Seven lại nhìn Yunho ái ngại.

Yunho biết chứ. Anh biết cảnh sát sẽ không giải quyết vụ án mất tích này khi mà nó diễn ra chưa tới ba ngày. Nhưng anh không thể chờ được nữa. Anh muốn thấy Jaejoong bình yên trong nhà.

"Tôi sẽ đi tìm nó. Anh ở nhà, nếu Jaejoong có về, anh báo cho tôi biết." Yunho nói rồi vội vàng đi lên phòng mình thay đồ.

Ba phút sau đó, anh trở xuống, gọn gàng, tươm tất.

"Tôi đi đây. Nhớ là Jaejoong có về thì báo cho tôi biết."

"Cậu chủ ăn sáng trước đi ạ, tôi đã chuẩn bị rồi."

"Không cần đâu. Tôi không đói."

.

.

.

Yunho lái xe đến tất cả các quán Bar mà jaejoong có thể lui tới. Hầu như cái nào cũng bị anh lục tung.

"Cậu làm cái gì vậy hả, muốn gây sự à?" Người quản lý la lên.

"Tôi chỉ muốn tìm người.... Không có em ấy ở đây." Yunho lầm bầm trong khi đảo khắp nơi tìm Jaejoong.

"Cậu nói ai?" Người quản lý hỏi.

"Jaejoong, Kim Jaejoong. Em ấy đâu rồi?" Yunho gần như sắp mất bình tĩnh.

"Jaejoong nào, ở đây chỉ có HyunJoong, Hanjoong, Hojoong, không có Jaejoong nào hết." Người quản lý và bọn nhân viên cười phá lên.

Yunho thấy một cầu thang. Anh chạy lên đó.

"Này cậu làm gì vậy? không được lên đó." Người quản lý hoảng hốt khi thấy anh chạy lên cầu thang.

Yunho chạy hết các bậc thang, anh chạy quá nhanh đến nỗi khi dừng lại để tìm chút dưỡng khí anh hầu như không còn đứng nổi. Nhưng anh vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Phía trước mặt anh là một hành lang dài. Có các cánh cửa hai bên. Tuy chưa vào Bar lần nào, nhưng anh biết các phòng phía sau những cánh cửa kia dùng để làm gì. Anh bật tung cửa từng phòng.

"Yah! Anh làm gì vậy?" Cặp tình nhân đang nằm quấn quýt trên giường hoảng hốt khi thấy anh. Nhưng anh không trả lời. Không phải là Jaejoong của anh.

"Sao anh không khoá cửa chứ?"

"Chết tiệt, anh quên"

Tiếng của đôi tình nhân nọ vọng lại sau lưng Yunho.

Anh bật cánh cửa thứ hai, cũng không phải Jaejoong của anh. Tất cả đều không phải Jaejoong của anh.

"Đồ tâm thần!"

Anh nghe giọng nói của người đàn ông vọng lại sau lưng anh và cánh cửa cuối cùng cũng khép lại.

"Anh hai à. Anh là nhân viên cảnh sát à? Chúng tôi không có làm gì phạm pháp đâu." Người quản lý nhìn anh. "Bọn họ đều là tình nhân, tôi không có dẫn độ cho họ. Không có ai là trẻ vị thành niên trong số đó đâu." Người quản lý đã theo anh nãy giờ, rất muốn ngăn cản anh lại, nhưng mà khổ nỗi anh to con hơn. Cho dù rất muốn tống cổ anh ra ngoài cũng không thể làm gì được.

Anh không thèm nghe người quản lý nói gì. Anh đi ra khỏi cái Bar đó, trong lòng tiếp tục nghĩ đến nơi mà Jaejoong có thể đến.

Đã 1 giờ trưa, anh gần như đã lục tung tất cả các quán bar của Seoul này lên, nhưng không nơi nào có Jaejoong của anh.

"Em ấy có thể đi đâu được." Anh tự hỏi.

Rồi anh móc điện thoại ra, gọi cho Jaejoong. Anh tự trách mình sao không nghĩ ra điều này sớm hơn.

"Tít tít, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên..." Không để cho người tiếp viên nói hết câu, anh cúp máy. Anh gọi qua một số khác.

"Alô, cậu chủ ạ?" Giọng của Seven vang lên trong đầu dây bên kia.

"Jaejoong đã về nhà chưa?" Yunho nôn nóng hỏi.

"Dạ chưa ạ." Seven trả lời.

Yunho cúp máy. Jaejoong, em trai của anh, người anh yêu, có thể đi đâu? Em ấy đã đi suốt hai ngày rồi.

Rồi anh nghĩ đến một nơi. Anh lập tức lái xe đến đó.

"Tại sao lại xa như vậy chứ?"

Yunho đang lái xe đến nhà Boa, người yêu cũ của Jaejoong.

Anh đã đến trước cửa nhà Boa, anh nhấn chuông rất nhiều lần. Và Boa ra mở cửa.

"Có Jaejoong ở đây không?" Yunho hỏi.

Chưa kịp nghe Boa trả lời thì anh đã vội xông vào nhà mở tung từng phòng. Có một ngừơi con trai trong phòng ngủ của Boa, nhưng mà không phải Jaejoong. Boa lúc này đang chạy theo sát gót Yunho.

"Anh làm gì vậy? Không có anh ấy ở đây đâu. Bọn em chia tay nhau lâu rồi." Boa nhìn anh.

Bây giờ Yunho mới biết mình đang làm gì. "A-Anh xin lỗi, vì em ấy không về nhà, hai ngày rồi... Thôi anh phải đi đây."

Boa chưa kịp hỏi gì thì anh đã vội chạy ra khỏi nhà cô. Anh đến và đi như một cơn gió.

Anh lại lái xe. Anh lái xe vô chủ định. Anh chỉ đơn giản lái xe. Anh nhìn hai bên xem có bắt gặp hình bóng của Jaejoong không, nhưng thậm chí một người giống Jaejoong anh cũng không thấy. Anh không biết mình đã lái xe như vậy trong bao lâu rồi. Thậm chí anh đã đi vòng vòng Seoul hai ba lần mà vẫn không thấy Jaejoong đâu. Anh gần như kiệt sức. Cái đói làm cho mắt anh hoa lên, tay chân anh bủn rủn, nhưng anh vẫn cứ lái. Anh không chỉ muốn tìm Jaejoong, anh còn muốn hoà giải mối qua hệ của họ. Cho dù Jaejoong không chấp nhận làm vợ anh. Ừ, điều đó là điều anh muốn nhất, nhưng nếu Jaejoong không chấp nhận anh cũng sẽ không gượng ép cậu ấy. Anh chỉ muốn nhìn thấy Jaejoong, một Jaejoong khoẻ mạnh lanh lợi trước mặt anh. Đúng rồi, là lanh lợi. Có vẻ cơn đói làm đầu óc anh không còn minh mẫn nữa, nhưng không, anh rất tỉnh táo. Anh muốn Jaejoong là Jaejoong trước đây, một Jaejoong lanh lợi, hoạt bát. Một Jaejoong ngoan ngoãn. Anh không muốn nhìn thấy Jaejoong như bây giờ. Nhưng cả điều anh không muốn chấp nhận nhất anh cũng phải chấp nhận. Anh chấp nhận Jaejoong của bây giờ, chỉ mong cậu ấy sẽ xuất hiên trước mặt anh.

Tay anh sắp không cầm nổi vô lăng. Và chiếc xe cũng muốn biểu tình vì chạy quá lâu. Nó chạy thêm được vài mét rồi tắt hẳn.

"Chết tiệt, sao lại hết xăng vào lúc này?" Yunho nguyền rủa chiếc xe.

Anh mở cửa xe bước xuống. Vì quá mải mê mà anh không nhận ra trời tối từ lúc nào, à không, đã khuya rồi, đã 12 giờ đêm rồi. Anh nhận ra khung cảnh trước mặt. Là một bến cảng cũ. Nơi này hầu như nằm khuất trong một góc, tách biệt với không khí ồn ào, náo nhiệt bên ngoài. Anh không biết Seoul cũng có một nơi như vậy. Anh định bỏ đi, nhưng anh có lầm không? Anh thấy Jaejoong đang ngồi đó. Trên một băng ghế cũ, tay cầm một lon bia, người thì rũ xuống, mái tóc xõa hết xuống gương mặt. Bên cạnh là một đống vỏ lon bia, lẫn trong đó là vài lon chưa uống. Anh nhìn người đang ngồi trước mặt anh mà lòng đau như cắt. Rồi bỗng anh nhớ lại.

.::Flashback::.

"Jaejoong ah, nếu sau này em buồn em sẽ đi đâu?" Cậu bé Yunho hỏi.

"Em sẽ đến biển. Nhưng mà Jaejoong sẽ không bao giờ buồn đâu vì Jaejoong có Yunho hyung ở bên cạnh mà." Jaejoong trả lời anh.

Jaejoong đã từng nói với anh như vậy, lúc anh còn nhỏ. Anh còn nhớ anh đã phải dỗ dành jaejoong cả buổi vì cả hai phải theo bố mẹ về nhà. Cậu em của anh yêu biển, cậu muốn ở lại với biển.

"Em muốn ở lại.... Em không muốn về.... huhu" Jaejoong nói trong tiếng nấc.

"Em ngoan nhé, hyung sẽ mang biển về nhà cho em." Yunho dỗ dành.

Cuối cùng Yunho đã tìm rất nhiều vỏ sò, để lẫn vào trong cát và để vào trong một cái chai, bên trên là nươc biển. Khi Jaejoong lắc cái chai, nước biển chuyển động như những con sóng.

"Đúng là biển rồi, đẹp thật đấy hyung..."

"Hyung không có nói dối em phải không, vậy bây giờ chúng ta về nhé."

"Vâng ạ."

.

.

.

"Hyung à, có phải chỉ mình em có biển không?"

"Đúng rồi, chỉ một mình em có biển."

.::End flashback::.

Không biết anh đã đứng đó bao lâu ngắm nhìn người em của mình mà hồi tưởng lại. Rồi anh nhìn thấy nó, đúng là nó, lẫn trong đám vỏ lon bia là cái chai mà anh làm cho Jaejoong.

'Em ấy còn giữ nó' Yunho nghĩ.

Anh tiến lại gần Jaejoong hơn rồi gạt đám lon bia ra ngồi bên cạnh Jaejoong. Anh giật lấy cái vỏ lon rỗng từ tay Jaejoong. Jaejoong không có phản ứng.

"Sao em cứ tự hành hạ bản thân vậy chứ?" Yunho hỏi.

Jaejoong im lặng.

Yunho cầm cái chai lên "Em còn giữ nó à?"

Jaejoong giật lấy cái chai rồi để lại chỗ cũ.

"Em còn nhớ những gì chúng ta nói lúc nhỏ không?" Yunho hỏi.

"Em nói rằng, nếu sau này em được lựa chọn, em sẽ sống ở nơi có biển. Tại sao anh lại không tìm ra em sớm hơn chứ?" Yunho gần như là độc thoại một mình vì Jaejoong chẳng có phản ứng nào cả.

"Jaejoong àh, em yêu biển như vậy thì sao này chúng ta sẽ sống ở nơi có biển nhé." Yunho một lần nữa cố gắng bắt chuyện với Jaejoong. Nhưng những gì anh nhận được là... không gì cả. Jaejoong thậm chí còn không nhúc nhích.

"Jaejoong, em rất ngoan, lúc nhỏ em rất ngoan. Em nói nếu anh đi đâu thì em sẽ theo đó. Nhớ không? Về nhà với anh nhé." Yunho vẫn thuyết phục Jaejoong.

"Jaejoong ah, em đã rất ngoan, sao bây giờ em lại trở thành như thế này chứ?" anh lắc mạnh vai của Jaejoong khiến cậu gần như bật khỏi ghế. Nhưng Jaejoong vẫn không phản ứng gì cả. Đôi mắt cậu vẫn vô hồn. Yunho cuối cùng cũng ngăn được cảm xúc của mình.

"Em ghét anh đến vậy sao?" Anh thất vọng.

...

"Ha.... Hahaha...." Jaejoong bật cười, Yunho không biết mình có nhìn nhầm không, nhưng đó là một nụ cười buồn. Một nụ cười đầy nước mắt.

"Tôi không muốn ghét anh, nhưng chính anh là người làm cho tôi ghét anh. Tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời của tôi như thế?" Jaejoong mỉm cười buồn bã.

Yunho quá bất ngờ không biết nên nói gì. Trước khi anh sắp xếp được một câu hoàn chỉnh để nói thì Jaejoong đã nói trước rồi.

"Sao anh không buông tha tôi?"

"Em... ghét anh đến vậy sao?" Yunho cuối cùng cũng nói thành lời.

"Tôi không những ghét anh mà còn rất ghét anh. Sao anh không biến mất đi chứ?" Jaejoong la lên.

"Nhưng tại sao? Từ khi em du học trở về, em không còn là em nữa, không còn là em trai của anh nữa." Yunho buồn bã nói.

Jaejoong bỗng nhiên im lặng bất bình thường.

...

...

"Có chuyện gì lúc em du học phải không? Em nói anh nghe đi." Yunho nói tiếp. Anh nhận thấy sự im lặng của em trai mình thật sự không ổn.

...

...

"Jaejoong ah, thật sự có chuyện gì sao?" Yunho không thể lo lắng hơn. Anh chưa bao giờ thấy Jaejoong khóc. Nhưng bây giờ, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của cậu.

Tim Yunho gần như ngừng đập khi thấy người mình yêu khóc.

"Nín đi em, có anh đây mà, anh sẽ bảo vệ em." Yunho ôm Jaejoong vào lòng.

Nhưng Jaejoong đẩy anh ra. Mạnh đến nỗi khiến anh bật khỏi ghế.

"Anh im đi. Anh không có tư cách. Ai là người đã thuyết phục bố mẹ cho tôi đi học. Anh có nhớ không, tôi không hề muốn đi. Nhưng anh cứ ép buộc tôi. Anh ép tôi ở chung với bạn anh. Hắn ta đã khiến tôi ra nông nỗi này. Anh đã hại cả cuộc đời tôi. Anh không có tư cách để nói những điều đó." Jaejoong hét thẳng vào mặt Yunho.

"Jaejoong ah, anh xin lỗi, anh chỉ muốn tốt cho em..." Yunho hối lỗi.

"ANH XIN LỖI À? CHỈ XIN LỖI LÀ XONG ÀH? ANH CÓ BIẾT TÔI ĐÃ PHẢI CHỊU ĐỰNG HẮN SUỐT NHỮNG NĂM TÔI Ở MỸ KHÔNG? HẮN TA QUẢN THÚC TÔI, HẮN KHÔNG CHO TÔI XÀI ĐIỆN THOẠI, KHÔNG CHO TÔI TIỀN. NHỮNG GÌ CÁC NGƯỜI GỬI QUA, LÀ GỬI CHO HẮN ĐẤY. TÔI CHỈ LÀ MỘT THẰNG NHÓC CON, MỘT THẰNG NHÓC CON THÔI, MỘT THẰNG NHÓC CON ĐẤY, TÔI PHẢI PHỤC VỤ HẮN SUỐT CHỪNG ẤY NĂM. CHO ĐẾN KHI CHẾT TÔI VẪN KHÔNG THỂ QUÊN ĐƯỢC NỖI ĐAU ĐÓ. ANH XIN LỖI TÔI? TÔI KHÔNG CẦN." Jaejoong hét lớn rồi đấm vào mặt Yunho. Cú đấm mạnh đến nỗi làm anh ngã nhào ra đất, máu chảy xuống từ khoé miệng anh.

Yunho không còn biết đau đớn nữa. Những gì Jaejoong nói làm anh quá shock. Anh không còn đủ bình tĩnh để nhận ra cái gì nữa. Cho đến khi Jaejoong đánh anh, anh mới nhận ra người đã hại Jaejoong là chính anh. Anh còn có thể nói gì. Jaejoong là người anh yêu nhất. Nhưng anh đã, anh đã làm gì chứ. Suốt đời này anh cũng không thể tha thứ cho mình.

"Anh biết cái này là gì không?" Cậu cởi áo mình ra và quay lưng lại. Trên lưng chi chit những vết sẹo lớn nhỏ. "Hắn ta cào tôi đấy. Hôm nào hắn cũng phải cào tôi để lưng tôi thấm máu hắn mới vừa lòng. Anh thấy rồi đấy. Anh vừa lòng chưa?" Cậu rơi nước mắt, nhớ lại khoản thời gian ấy, thật là một cơn ác mộng mà cậu mong mình không bao giờ gặp lại nữa.

Anh thấy rồi, anh đã sai rồi, lẽ ra anh không nên tin tưởng vào tên cầm thú ấy. Chính anh đã hại người mà anh yêu quý nhất. Anh đứng lên, lấy tay quệt vết máu và ôm lấy Jaejoong, nhưng anh bị Jaejoong đẩy mạnh ra. Một lần nữa, anh lại ngã nhào xuống đất.

" Đau không? Tôi đã đau đớn hơn vậy gấp trăm lần kìa. Còn anh thì ở đâu? Thậm chí anh không thèm gọi cho tôi một cú điện thoại." Jaejoong bật cười. Những giọt nước mắt anh lăn xuống môi anh mặn chát.

"tại sao không gọi cho tôi chứ, chỉ cần một lần thôi cũng được mà..." Jaejoong lại bật khóc, càng nói những hình ảnh ấy lại quay về khiến cậu đau đớn tột cùng.

Yunho vẫn nằm trên nền đất. Anh cảm nhận được nền đất rất lạnh. Nhưng anh biết, tâm hồn của Jaejoong còn lạnh hơn gấp trăm lần.

Dĩ nhiên là anh có gọi cho cậu chứ. Nhưng không bao giờ anh gặp được cậu. Lúc nào cũng là một câu nói của hắn rằng cậu bận học. Cậu đã kết được nhiều bạn. Anh đã tin như thế. Anh đã nghĩ cậu không còn lệ thuộc vào anh nữa, cậu đã trưởng thành rồi. Đó là lỗi của anh. Anh phải hiểu cậu hơn ai hết chứ, cậu vẫn chỉ là một đứa bé cần tình yêu của hyung nó thay cho sự bận rộn của cha mẹ. Nhưng anh đã bị đánh lừa. Đều là tại anh. Rồi từ khi tiếp quản công ty ở Hàn lại khiến anh lơ là với cậu hơn. Là tại anh, tại anh tất cả.

"Jaejoong ah... Anh xin lỗi...em có thể đánh anh, mắng anh, thậm chí có thể giết anh, nhưng anh xin em đừng hành hạ bản thân mình nữa." Yunho nhìn Jaejoong - người em trai đang quằn quại vì rượu, vì những đêm trát tán khiến cho anh đau đớn.

"Sao tôi không hành hạ bản thân mình được chứ? Tôi phải hành hạ chính bản thân mình vì tôi đã yêu anh... Tôi nhận ra rằng tôi đã yêu anh quá nhiều. Anh biết không? Cuộc đời quá trớ trêu, tôi đã yêu anh nhiều đến nỗi tôi không thể dừng lại. Tại sao tôi lại như vậy chứ? Chết tiệt." Jaejoong lấy tay tự đấm vào thân mình. Cậu cảm thấy nhói đau không phải vì những cú đấm mà là vì con tim cậu đã phải đè nén điều này quá lâu. Khiến cậu không thể thở được.

Yunho giật tay cậu ra, không cho cậu đấm vào mình nữa và ôm cậu vào lòng.

"Jaejoong ah, anh xin lỗi, anh xin lỗi... xin em đừng làm như vậy nữa..."

Jaejoong vẫn còn đấm loạn xạ, nhưng Yunho giữ cậu quá chặt khiến cậu không thể làm được gì nữa, cậu ngồi thụp xuống. Dần dần, cậu cũng bình tĩnh lại. Cậu dựa vào người Yunho. Cậu biết cậu rất cần cảm giác ấm áp này. Cảm giác mà chỉ có mình Yunho có thể mang lại cho cậu, không như tên thú tính kia.... Bất giác, cậu ôm chặt Yunho hơn.

"..."

"Yunho ah,..."Jaejoong thì thầm.

"..."

" Tại sao anh không biến mất đi?" Cậu bất giác rơi nước mắt.

Hình ảnh của những ngày tháng ở Mỹ Chợt hiện về, chúng cứ đeo bám cậu khiến cậu không yên. Phải, Jaejoong rất yêu anh nhưng cậu không thể tha thứ cho anh. Cậu gặp ác mộng gần như mỗi đêm, cậu muốn truỵ lạc để quên đi cái quá khứ đó. Cậu uống rượu mỗi ngày, nhưng không ai biết cậu chưa bao giờ say. Cậu chỉ giả vờ say để đánh lừa mọi người. Và tại sao cậu phải nhắc lại cái điệp khúc anh là anh của cậu? Chỉ để cậu tự nhắc nhở chính mình rằng anh là anh cậu, không hơn không kém. Cậu muốn quên tình cảm cậu dành cho anh. Nhưng càng muốn quên tim cậu càng đau. Cuối cùng thì cậu cũng không chịu đựng được. Đêm đó đối với cậu có nhiều ý nghĩa lẫn oán hận. Cậu muốn biết tình cảm anh dành cho cậu, có giống tên thú tính kia không. Cuối cùng, cậu cũng biết. Nhưng sau khi biết được, cậu lại ước gì mình chưa bao giờ được biết. Cậu đã mềm lòng với anh. Cậu bỏ đi khi anh còn đang ngủ. Cậu muốn chạy trốn. Cậu không muốn gặp lại con người này nữa. Người làm cậu đau khổ. Nhưng người đó đã tìm được cậu. Nhắc lại ngày tháng trước đây của cậu. Cậu ước gì, con người này, chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời cậu. Cậu lại hận chính mình vì tại sao cậu lại cảm thấy ấm áp trong vòng tay của người này...

Yunho đỡ Jaejoong ngồi xuống và nhận thấy cậu đã thiếp đi từ lúc nào. Có lẽ cậu đã quá mệt.

Anh nhìn người anh yêu một cách triều mến mà lòng nhói đau. Anh đã làm gì con người này? Anh rất yêu cậu nhưng lại gián tiếp làm hại cậu. Cậu không tha thứ cho anh là điều tất nhiên. Thậm chí chính anh còn không thể tha thứ cho mình. Không một ai nhìn cậu mà có thể biết được những gì cậu đã trải qua. Một gương mặt quá trong sáng không tì vết. Nhưng đằng sau nó là một nỗi đau khủng khiếp. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt ấy. Anh muốn đem lại cảm giác bình yên cho người này. Anh muốn làm chỗ dựa cho cậu, nhưng có lẽ không được nữa rồi. Những gì anh làm chỉ có thể khiến cậu đau khổ hơn mà thôi. Anh không có sự lựa chọn nào cả. Người này muốn anh biến mất khỏi cuộc đời cậu ấy, anh còn có thể làm gì nữa đây?

.

.

.

Hai năm sau.

"Seven, dọn bữa sáng cho tôi, tôi còn phải đến công ty họp. À, anh bảo người làm không cần dọn bữa tối cho tôi, hôm nay tôi ra biển." Jaejoong nói. Không biết từ khi nào, cậu có thói quen trở lại cái bến cảng đó để ngắm biển. Ngắm những gì thuộc về cậu.

"Vâng thưa cậu." Seven trả lời.

.

.

.

Đã hai năm kể từ ngày ấy. Yunho đã chính thức rời khỏi cuộc đời cậu. Hôm ấy tỉnh dậy cậu không thấy Yunho đâu mà chỉ thấy mình nằm trong phòng. Yunho đã ra đi. Chỉ để lại cho cậu một bức thư.

"Jaejoong thân mến!

Anh biết em rất hận anh. Hận đến nỗi có thể ăn tươi nuốt sống anh. Nhưng em có biết không, chính anh cũng không thể tha thứ cho mình. Anh không muốn biện minh bất cứ một lời nào cả vì tất cả đều do anh gây ra. Có lẽ sự ra đi của anh sẽ là một lối thoát cho cả anh và em. Anh sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời em, nhưng xin em đừng bao giờ hành hạ bản thân mình nữa. Hãy sống cho thật tốt. Vì mọi người rất kỳ vọng vào em. Cuối cùng anh chỉ muốn nói với em rằng cho dù thế nào đi nữa anh vẫn rất yêu em.

Yunho!"

Hôm đó Jaejoong đã rất buồn. Cậu không biết tại sao cảm giác của cậu lại lẫn lộn như thế, nhưng rõ ràng cậu rất buồn vì anh đã ra đi, trong khi một con người khác của cậu lại không muốn gặp anh nữa. Suốt ngày hôm đó cậu đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời mình. Cuối cùng cậu cũng thông suốt. Cậu không thể cứ mãi đau khổ vì quá khứ. Cái cậu cần là hướng tới tương lai. Chính Yunho cũng bảo cậu hãy sống thật tốt. Cho đến bây giờ lời nói đó còn in sâu trong tâm trí cậu.

.

.

.

Đã hai năm kể từ khi anh ra đi. Anh không biết sự ra đi của mình có đúng đắn không nhưng đó là điều duy nhất anh có thể làm cho Jaejoong. Ít ra Jaejoong sẽ không đau khổ nữa. Suốt hai năm qua, ngày nào anh cũng nhớ Jaejoong. Anh nhớ khuôn mặt từ trẻ thơ đến khi đã lớn của cậu. Nó vẫn ở đó, vẫn in sâu trong tâm trí anh. Anh biết khuôn mặt ấy đã hứng chịu nhiều đau khổ của cuộc đời, nhưng anh vẫn nhớ nó như nhớ những đau khổ của nó. Anh vẫn sống, nhưng anh biết anh sẽ không thể nào gặp lại người anh yêu nữa. Cuộc đời anh rất thành đạt, nhưng người anh yêu mãi mãi chỉ có thể gặp trong những giấc mơ.

Hôm nay là ngày anh trở về Hàn Quốc để bàn hợp đồng cho công ty. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh biết tình cảm anh dành cho người đó vẫn không bao giờ thay đổi.

.

.

.

Trời đã xế chiều. Cậu cũng tan sở. Cậu lái xe thẳng ra biển. Ở đó hàng giờ đồng hồ để ngắm nhìn sự bao la của biển. Đối với cậu, biển là cái bến bình yên cho cuộc đời cậu.

.

.

.

"Hành khách của chuyến bay XXX xin vui lòng vào...." Giọng của cô tiếp viên vang lên thật ngọt ngào.

"Xin cảm ơn quý khách." Cô tiếp viên niềm nở chào khi Yunho bước ra khỏi sân bay.

Anh nhìn mọi thứ. Sân bay không thay đổi gì nhiều, nhưng những con người ở đây thì ít nhiều vẫn có thay đổi. Anh kéo valy của mình ra khỏi cổng. Anh gọi taxi và nơi đầu tiên anh đến... anh muốn đến ngay nơi đó. Nơi kỷ niệm của anh.

.

.

.

Jaejoong vẫn đứng đó hàng giờ và chơi đùa với đồng xu của mình. Cậu búng nó lên rồi chụp lại. Nhưng cho đến lần thứ ba thì cậu làm rơi nó. Nó lăn vòng tròn rồi lăn xa đi. Cậu chạy theo nó. Cho đến khi nhặt được nó thì cậu mới nhận ra bước chân của ai đó đang đứng trước mặt cậu. Cậu vội vàng đứng dậy....

.

.

.

Âm thanh xung quanh cậu như vỡ ra từng mảnh.

...

Hai người không thể nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập của nhau.

...

Họ đã đứng đó trước mặt nhau trong bao lâu, không ai biết.

...

Thời gian dường như không còn tồn tại nữa.

...

Sóng biển cứ lăn tăn mà không ầm đùng dữ tợn, khiến họ chỉ có thể nhận ra sự tồn tại của đối phương.

...

Họ đứng đó, nhìn vào mắt nhau và thấy một tia ấm áp toát ra.

...

Họ không thể nói thành lời, vì họ hiểu, đối phương cũng như mình.

...

Và rồi, chính cậu là người lên tiếng trước.

"Mừng anh trở về, Yunho!"

The end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro