Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 1: Tâm sự Kaitou: Ước mong...
"Tôi là Kaitou Kid, siêu trộm của thế kỉ, hôm nay tôi sẽ đánh cắp một vật vô giá và không bao giờ trả lại, đó là trái tim của người con gái mà tôi yêu!"....

Em sinh ra là một người lạnh lùng và vô tâm nhưng đầy sắc xảo, tôi sinh ra đã là một người sôi nổi và yêu thích sự phóng đãng. Tôi và em, hai người ở cả hai thế giới. Nhưng có lẽ cùng chung một số phận.

Tôi và em đều mất người thân vì những tên độc ác, nhưng có lẽ em bất hạnh hơn tôi nhiều lắm, vì tôi còn được sống thoải mái với thân phận thật của mình, còn em phải sống trong nỗi ám ảnh bị truy sát như một kẻ phản bội. Cuộc đời đã dành trọn cho em tất cả những khổ đau bất hạnh, nên đôi mắt em lúc nào cũng u buồn, nụ cười chưa từng hé trên môi. Tôi yêu em, như mặt đất yêu bầu trời, chẳng bao giờ đến được với nhau. Tôi yêu em, yêu ánh nhìn của sự cô độc, đôi mắt thông minh ấy chẳng bao giờ nhìn đời một cách lạc quan, đời em đã quá đau khổ với những hiểm nguy luôn rình rập, em luôn sống trong cái bóng của sự sợ hãi ẩn sau vẻ ngoài mạnh mẽ và lạnh lùng ấy.

Em lẩn tránh ánh mắt của tôi.,vì nó giống với ánh mắt của em khi rung động trước một người mà phải nhìn người ấy đến với một ai khác. Em không dám nhìn thẳng vào mắt tôi như bao người khác, vì ánh mắt tôi khiến em không thể quên được tình yêu đơn phương của em. Vì tôi trông thật giống người ấy, đó là lí do tôi không thể đến gần em.

Em đau khồ vì em là người đến sau, vì cô ấy quá tốt khiến em không thề thổ lộ tình cảm với chàng trai của cô ấy, vì cô ấy đã quá chung thủy, đã chờ đợi quá lâu để có thề đoàn tụ với anh ta, vì em thương cô ấy như một người chị gái, và vì trong mắt anh ta cũng chỉ có mỗi cô ấy, không có em, nên em đã lẳng lặng bỏ cuộc.

Tôi cũng thế, tôi đau khổ vì tôi đã đến sau anh ta, và vì trong mắt em cũng chỉ có mỗi hình ảnh anh ấy, chẳng có tôi. Tôi giận mình, tôi luôn tự hào là siêu trộm của thế kỉ, nhưng tôi lại không thể đánh cắp được trái tim em, nó được em bảo vệ quá kĩ trong lớp vỏ ngoài lạnh lùng đơn độc, đến nỗi tôi không có cơ hội chạm vào.Nếu tôi đến trước, tôi sẽ không làm em khóc, sẽ không làm đôi mắt vốn đã bất hạnh kia nhuốm màu khổ đau của sự ly biệt. Tôi sẽ khiến em mỉm cười mỗi khi tôi đến, chứ không phải gợi lại cho em nỗi đau về người mà em đã yêu đơn phương. Tôi cũng ước gì mình không quá giống anh ấy, tôi sẽ không làm em chực khóc vì nhung nhớ bóng hình xưa mỗi khi tôi quan tâm đến em. Tôi sẽ khiến em khâm phục vì tài ảo thuật tuyệt vời của tôi, giống như em từng khâm phục sự suy đoán sắc xảo của anh ấy. Tôi không có gì hơn chàng trai mà em yêu, tôi có thể thua anh ta về mọi mặt, nhưng tôi biết tôi hơn anh ta một điều, đó là: TÔI YÊU EM!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro