9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vy Thừa tỉnh giấc lúc trời tang tảng sáng. Dẫu chẳng có nổi một tia nắng, một quầng sáng yếu ớt hay một âm thanh nhức nhối nào xuất hiện để đánh thức cậu, nhưng cậu cứ thế mở mắt, theo thói quen nhìn sang bên cạnh. Bác Nghiêu vẫn đang ngủ, yên bình, tĩnh tại và say sưa. Gương mặt như tượng ngọc trong nắng trải qua năm tháng không hề đổi khác hay già đi, trái lại càng trẻ trung xinh đẹp hơn bội phần. Dáng hình chàng thiếu niên năm ấy Vy Thừa nguyện hiến dâng cả linh hồn và thể xác vẫn còn vẹn nguyên, như thể năm năm trôi qua chẳng là gì ngoài một bước chân, một cái chớp mắt, một cái nắm tay. Từ lần Bác Nghiêu bị nhiễm cảm cúm, đêm mùa đông nào cậu cũng sẽ sang ngủ cùng anh. Anh không chịu được cái lạnh lẽo của mùa đông, giống như cậu chẳng thể vượt qua nỗi cô đơn trong những đêm dài như thế. Cậu nhích lại gần hơn, ghé thật sát để có thể hít ngửi mùi hương thơm tho mà dễ chịu người ta vẫn xức lên quần áo anh, vẫn đổ đầy trên mái tóc anh. Bác Nghiêu luôn có mùi của nắng, luôn luôn, ngay cả trong những ngày đông mặt trời cũng không buồn mở mắt. Không biết nữa, nhưng mỗi khi đến gần anh và để hương thơm ấy vờn nhẹ trong mũi, Vy Thừa luôn cảm thấy ấm áp dễ chịu. Cậu yêu anh, rất yêu anh, yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh. Hơn năm năm gắn bó, chưa khi nào cậu đang tâm vứt bỏ tình cảm mình dành cho anh, chỉ có ngày qua ngày bồi đắp nó, nuôi dưỡng nó, ôm ấp nó, thậm chí dung túng cho nó. Dẫu biết rằng những nốt nhạc trong trái tim cậu chỉ có thể viết thành một bản tình ca vô vọng, không tên, không có điểm kết thúc, nhưng Vy Thừa vẫn muốn bám víu vào nó.

Bởi vì cậu yêu anh.

Và đột nhiên, hình ảnh Bác Nghiêu cười nói hạnh phúc qua bốn mùa hoa nở lại ùa vào tâm trí cậu. Đó là anh lặng người đứng ngắm những nhành mai đỏ ngày xuân, là anh dạo bước bên đầm sen mùa hạ, là anh yên bình đọc sách dưới bóng cây ngân hạnh chiều thu, là anh mỉm cười rạng rỡ trong màn mưa tuyết đầu đông.

Vy Thừa ước rằng cả cuộc đời về sau của anh cũng sẽ luôn bình yên tự tại như thế. Cậu cúi xuống hôn lên trán anh, đặt vào đó hết thảy trân trọng yêu thương và lòng thành kính như thể đã chôn sâu trong lòng cả ngàn năm trước.

Liệu có bao giờ anh nghĩ về cậu như cách cậu vẫn ngẫm về anh chăng?

Liệu có phần nào đó trong anh từng đáp lại rằng anh cũng thích cậu chăng?

Vy Thừa nay đã mười tám, còn Bác Nghiêu là mười chín. Từng ấy năm ở bên nhau, những lần đan tay, những ánh tình, những cảm giác mơn man chảy trên từng mảng da, Vy Thừa nhiều khi chẳng muốn che giấu tình cảm của mình nữa, cậu rải nó đều đặn lên từng động chạm vô tình mà hữu ý với anh. Nhưng Bác Nghiêu không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy anh nhận ra tình yêu đó, chưa nói gì đến khước từ hay chấp nhận cậu. Do anh che giấu thâm tâm mình quá kỹ hay do cậu chưa đủ tinh tế đây? Nhưng chẳng ai có thể cho Vy Thừa câu trả lời, ngoại trừ chính bản thân cậu. Năm năm, nếu đem so với hơn nửa cuộc đời tự nguyện chìm vào nỗi đau tình yêu của những nhân vật trong vô vàn cuốn sách Vy Thừa đã đọc, thì chẳng là gì cả. Cậu luôn phân vân, hoặc chấp nhận rủi ro rất lớn và bày tỏ rõ ràng với anh, hoặc tiếp tục giấu kín tình cảm này để có thể ở bên anh, để giữ nguyên giá trị của tình bạn đơn thuần giản đơn mà anh vẫn hằng mơ ước.

Và sau từng ấy năm, cậu vẫn ép buộc mình phải lựa chọn vế thứ hai. Gương mặt đang say ngủ của người thương yên bình và đẹp đẽ đến mức Vy Thừa không nỡ để bất cứ gì phá vỡ hay chạm vào nó, kể cả những suy nghĩ mông lung đang chạy ngược xuôi trong đầu cậu.

Nếu anh biết em yêu anh, liệu em có còn cơ hội ở bên anh không?

Đó là điều Vy Thừa sợ nhất. Một khi cậu nói ra ba chữ định mệnh kia, cậu sẽ chẳng còn cơ hội để quay đầu nữa. Bác Nghiêu khi ấy có lẽ sẽ ghét bỏ cậu, tệ hơn nữa, là rời xa cậu, tự động tách khỏi cậu. Vy Thừa thậm chí còn không dám vẽ nên viễn cảnh ấy trong cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình. Bác Nghiêu đối với cậu không đơn thuần là tình yêu, mà còn là tín ngưỡng, là niềm tin, là chấp niệm cả đời cậu không muốn buông bỏ, không dám chia xa, không nỡ rời mắt. Một năm nữa sắp sửa qua đi, và có lẽ Vy Thừa vẫn sẽ im lặng và chôn sâu tình cảm ấy trong trái tim mình.

Miễn là cậu còn được ở bên anh.

Miễn là cậu còn được đồng hành cùng anh.

Miễn là cậu còn được yêu anh bằng cả trái tim mình.

"Ưm, mấy giờ rồi?" Giọng người nào đó vang lên, dường như vẫn còn ngái ngủ.

"Đến giờ dậy rồi anh" Vy Thừa mỉm cười đáp lại.

"Bên ngoài có phải tuyết đang rơi không?" Vừa nói Bác Nghiêu vừa lấy chăn trùm kín mặt.

"Vâng, để em lấy quần áo cho anh nhé"

"Ừm" Anh lười biếng nói, không buồn mở mắt.

"Dậy thôi nào Bác Nghiêu, có muốn ra sân nghịch tuyết với em không?"

Người lớn hơn nghe thế liền ngồi bật dậy.

"Muốn!"

Vy Thừa chứng kiến hành động ấy, vừa mặc cho anh chiếc áo bằng lụa tơ tằm, vừa cười khúc khích.

Sao anh lại đáng yêu thế không biết?

***

Bác Nghiêu cũng không rõ bản thân đem lòng thích Vy Thừa từ bao giờ. Có lẽ là khi cậu nắm tay anh đi qua những dãy nhà sầm uất dẫu cho đó là lần đầu cậu nhìn thấy chúng, có lẽ là khi cậu tấu lên khúc nhạc yêu thích của mình trước mặt anh, có lẽ là khi cậu ôm anh ngủ bình yên trong đêm trung thu nọ, có lẽ là khi cậu thức trắng đêm để chăm sóc anh những lúc ốm yếu, có lẽ là những khi cậu dịu dàng quan tâm anh từng bữa ăn đến giấc ngủ....

Cũng có thể, là từ cái nhìn đầu tiên...

Anh không biết nữa, lúc anh nhận ra rằng rời xa cậu sẽ cảm thấy trống vắng, thiếu cậu sẽ cảm thấy nhớ nhung, không ở bên cạnh trò chuyện hay làm mọi việc cùng cậu sẽ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, thì đã quá muộn. Không ai cho Bác Nghiêu cảm giác an toàn, ấm áp và tin tưởng tuyệt đối như Vy Thừa. Sự hiện diện của cậu và lòng quan tâm cậu luôn dành cho anh không khiến Bác Nghiêu khó chịu hay gượng gạo như với những người trong nhà. Khác với họ, Vy Thừa dường như chẳng muốn gì từ anh, cõi lòng cậu không hề bị vấy bẩn bởi những lợi ích hay dục vọng phù du. Một người anh sẵn sàng dành cả ngày để ở bên, không mưu cầu vật chất, cho phép anh được là chính mình, cho phép anh trở nên yếu đuối và dựa dẫm, phải rồi, cảm giác ấy, chính là hạnh phúc.

Bác Nghiêu trở nên hạnh phúc hơn bao giờ hết là nhờ có Vy Thừa.

Nếu biệt phủ nhà họ Dương là cái lồng, là địa ngục luôn giam hãm cõi lòng anh, thì sự hiện diện của Vy Thừa giống như hy vọng, như ánh sáng cuối đường hầm, như món quà được gửi tới từ thiên đường. Bác Nghiêu không thể tưởng tượng cuộc sống mỗi ngày của anh sẽ ra sao khi rời xa cậu, khi cậu không còn ở bên anh.

Ban đầu, Bác Nghiêu luôn tự dặn lòng mình phải nâng niu trân trọng cậu như một người bạn chân thành và giản đơn. Anh tự nhủ thầm hết thảy những việc mình làm có chăng cũng chỉ để phục vụ mục đích ấy. Một tình bạn tự nhiên, không vẩn đục, đó là những gì con tim trước đây của anh muốn hướng đến đời đời. Nhưng trái tim con người quả thực tham lam hơn những gì Bác Nghiêu vẫn tưởng. Đến một lúc nào đó, anh không còn muốn coi Vy Thừa đơn thuần như một người bạn nữa. Anh khao khát nhiều hơn thế, anh mong rằng cả cậu và anh có thể nắm tay nhau, ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, giống như Romeo và Juliet, giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, giống như bao đôi uyên ương trong hết thảy những cuốn sách hai người từng đọc. Bác Nghiêu muốn yêu và được yêu, muốn thoát khỏi cái lồng chật hẹp mà bí bách ngày ngày vẫn giam hãm anh. Anh để tình cảm ấy trong mình đâm chồi nảy lộc và tự nhiên phát triển, gắn làm một với tiềm thức. Vy Thừa giờ đây như trở thành máu thịt, thành một phần cơ thể anh, không thể tách rời, không thể lìa xa.

Năm năm trôi qua, trong khi Bác Nghiêu vốn mảnh khảnh và yếu ớt chẳng mấy đổi khác, thì Vy Thừa càng lớn lại càng cao ráo, trầm ổn và bảnh bao. Chỉ có nụ cười rạng rỡ hồn nhiên luôn hiện diện môi cậu là vẫn vẹn nguyên, không hề thay đổi, nó như đưa anh quay trở lại những tháng ngày trước đây, khi cả hai vẫn chỉ còn là những thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đã bị nghiền nát ước mơ. Bác Nghiêu hay ngắm nhìn không chớp mắt những lúc cậu luyện đàn, hàng giờ hàng giờ liền cũng được. Vy Thừa với anh chưa bao giờ hết quyến rũ, nhưng mị lực mê người của cậu lại phát ra mạnh mẽ nhất những khi cậu chơi đàn. Khi ấy, dường như cả thế giới chỉ còn có hai người với lớp lang trời xanh biển ngọc đang chầm chậm chảy trôi.

Bác Nghiêu có chấp niệm với hoa mai đỏ cách đây rất lâu, nhưng kể từ khi gặp cậu, cõi lòng chật hẹp của anh lại càng tôn thờ loài hoa ấy. Hoa mai không chỉ gắn liền những hy vọng tốt đẹp của con người khi bước sang thềm năm mới, mà còn tượng trưng cho ước mơ được may mắn hạnh phúc cùng tình yêu trung thành đời đời không thay đổi. Hơn thế nữa, dẫu những ngày Tết có tuyết phủ băng phong dày đặc đến đâu,loài hoa ấy vẫn sẽ nở rộ, vẫn sẽ khoe sắc và rực rỡ muôn phần. Hoa mai đỏ thắm e ấp xoè cánh bên dưới màn tuyết phủ trắng xoá, đẹp đẽ, quyến rũ mà không hề dung tục, là khung cảnh quen thuộc mà đêm giao thừa nào Bác Nghiêu cũng ngóng trông. Nhưng giờ đây, bức tranh diễm lệ ấy còn có sự hiện diện của Vy Thừa. Và ở bên cậu càng lâu, Bác Nghiêu càng phát hiện ra vô số điểm tương đồng giữa cậu và loài hoa yêu thích của anh. Vy Thừa đẹp trai, cuốn hút, và tràn trề sức sống, cũng giống như hoa mai đỏ vậy. Hơn thế nữa, cả hai đều có ý nghĩa đặc biệt quan trọng với Bác Nghiêu, anh không thể tưởng tượng một ngày Vy Thừa, hay hoa mai đỏ không còn tồn tại và biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời anh.

"Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận

Đình tiền tạc dạ nhất chi mai"

(Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết

Đêm qua, sân trước, một cành mai)

Cỏ cây, trăm hoa cũng như vạn vật, con người đều bị chi phối bởi quy luật khắc nghiệt của tự nhiên. Thế nhưng, Vy Thừa trong mắt anh cũng giống như nhành mai kia, không sinh, không diệt, cứ tươi tắn rạng ngời bất kể xuân tàn.

Vy Thừa chính là một nhành mai bất tử trong lòng Bác Nghiêu.

Nhưng Bác Nghiêu cũng giống như Vy Thừa, chỉ là một thiếu niên chưa từng nếm thử hương vị tình yêu. Cả hai đều không biết đến tâm ý của người kia, mặc cho những ánh mắt, hành động và lời nói đầy ý vị sâu sa cứ tuôn ra đều đặn. Anh cho rằng hết thảy những quan tâm săn sóc Vy Thừa dành cho anh chỉ là trách nhiệm cậu mặc nhiên một người hầu phải hoàn thành. Nhiều hơn, những điều ấy cùng lắm chỉ tương đương với thành ý giữa những người bạn thân thiết, giữa những tri âm tri kỷ đã chia đôi linh hồn.

Cậu chỉ coi anh như một người bạn, đúng không Vy Thừa?

***

Hơn năm năm làm việc ở biệt phủ nhà họ Dương, chưa năm nào Vy Thừa lại đón một giao thừa kỳ lạ và trớ trêu như năm nay.

Sau khi dùng bữa trà chiều, Dương Bá Chương mấy hôm trước vẫn còn khoẻ mạnh ngời ngời bỗng nhiên lăn ra ngất xỉu. Người hầu náo loạn, chủ nhân náo loạn, nhà họ Dương trên dưới trong ngoài đều náo loạn. Phòng ngủ của ông chủ chật ních người, có tới năm đại phu được gọi đến, và mười người hầu được bố trí cả trong lẫn ngoài để túc trực mỗi khi cần. Nhà cửa đã trang trí xong xuôi cũng chẳng thể xua tan không khí nặng nề. Người trong nhà không ai dám mặc những bộ đồ mới sắm đẹp đẽ. Bữa ăn tối với đại gia đình đương nhiên bị hủy bỏ. Còn ai có tâm trạng ăn ngon mặc đẹp khi người chủ gia đình đang nằm mê man ở đó chưa thể tỉnh lại? Rất may, Bác Nghiêu và Vy Thừa không bị cuốn vào cơn hoảng loạn đó. Mỹ Dung chỉ gọi anh lại, dặn dò mấy câu, rồi sau đó chạy vào trong chăm sóc cho phu quân yêu dấu của thị.

Bác Nghiêu khoác trên mình bộ thường phục tối màu Vy Thừa đã chọn cho anh sau khi đã tắm rửa sạch sẽ. Người nhỏ hơn cũng không dám mặc lên những thứ có màu sắc quá vui tươi, nên đã tự mình lựa ra bộ đồ với màu gần tương tự anh. Chẳng biết liệu anh có để ý không, nhưng trông hai người cứ như đang mặc đồ đôi vậy, ý nghĩ đó làm Vy Thừa vui phấp phới trong lòng.

Cậu cẩn thận sắp ra một mâm cơm với đầy đủ những món ăn truyền thống, mà lẽ ra cả nhà họ Dương sẽ cùng nhau tận hưởng trong tối nay. Nhưng Bác Nghiêu thay vì yên vị và tập trung ăn một mình, thì lại quay sang nói với cậu:

"Có muốn ăn cùng anh không?"

"Như thế không hợp phép tắc đâu ạ"

"Mọi người đi hết rồi, sẽ không ai biết đâu"

Vy Thừa cứng họng.

"Đi mà, ngồi ăn cùng với anh, nha Vy Thừa"

Đôi mắt long lanh ánh nước của anh chớp chớp ngước nhìn cậu, đôi môi đỏ mọng của anh nhẹ nhàng gọi tên cậu, điều ấy khiến những phần lý trí còn sót lại trong đầu Vy Thừa chợt biến mất như thể chúng đã dắt nhau đi tới phương trời nào đó xa xôi. Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống và dùng bữa cùng anh. Anh nói nhiều, về những thứ trên trời dưới biển, không có trình tự nhất định, nhưng cậu  vẫn tập trung lắng nghe, còn thấy những câu chuyện đó rất thú vị. Chẳng bao giờ Bác Nghiêu ăn cơm mà có thể vui vẻ hồn nhiên đến thế. Chắc có lẽ vì hôm nay anh không bị vây quanh bởi những người không hề thật lòng với anh, không bị đè nén bởi những áp lực và nỗi đau vô hình luôn xoay vần anh mỗi ngày.

Theo đúng thông lệ, sau bữa tối, cả gia đình sẽ phải cùng nhau thức đón giao thừa. Nhưng hôm nay, "gia đình" anh còn đang náo loạn vì căn bệnh chưa rõ tên của lão gia, nên điều đó là không thể. Bác Nghiêu nói rằng anh hơi mệt, và không muốn thức đến khuya chỉ để chờ đợi. Cả hai đã ngồi đọc sách cùng nhau một lúc lâu rồi mới trở về phòng và lên giường đi ngủ.

Tất nhiên, Vy Thừa ở lại ngủ cùng anh.

Nhưng không giống mọi khi, Bác Nghiêu thay vì chìm vào giấc ngủ gần như ngay lập tức lại trò chuyện với Vy Thừa. Trong khi mắt anh vẫn nhắm, và giọng nói được điều chỉnh nhỏ đến mức gần như không thể nghe rõ. Đến một lúc nào đó, khi ngoài kia vang lên tiếng pháo nổ giòn tan cùng tiếng hò reo vui mừng của những người hàng xóm, anh mới hỏi:

"Sang năm mới rồi đúng không nhỉ? Anh nghe thấy tiếng pháo, và tiếng cười"

"Vâng anh ạ" Vy Thừa nhẹ nhàng đáp lại.

"Chúc mừng năm mới" Bác Nghiêu không mặn không nhạt buông một câu. Hình như anh buồn ngủ lắm rồi. "Năm mới anh chỉ mong..." Chưa nói hết câu, người lớn hơn đã chìm vào giấc ngủ. Chẳng hiểu sao đã dặn lòng là sẽ đi ngủ sớm, mà bản thân lại thức đến giờ này?

Trong bóng tối, Vy Thừa chẳng thể thấy rõ gương mặt đang say ngủ của anh. Nhưng không hiểu sao, dường như nó đang đưa cậu quay trở về cái đêm đông bốn năm về trước. Ngày anh nhiễm cảm cúm, cậu cũng ở bên, nắm chặt bàn tay anh như thế này.

Và đã thì thầm vào tai anh câu tỏ tình mà có lẽ đời đời kiếp kiếp cậu cũng không dám nhắc lại.

Em yêu anh.

Bóng đêm dường như làm con người ta có thêm dũng khí. Đằng nào thì anh cũng ngủ rồi, và anh sẽ chẳng bao giờ biết được, rằng cậu thích anh nhường nào hay yêu anh bao nhiêu. Vy Thừa thở hắt ra một hơi. Tình cảm chôn sâu trong lòng suốt năm năm của cậu có lẽ cũng phải đi đến hồi kết thúc. Cậu vuốt nhẹ mái tóc anh, từng chữ ấp ủ nơi trái tim đang đập thình thịch bất chợt nảy ra thành một câu rõ ràng:

"Anh, em yêu anh"

Không hiểu sao, lần này Vy Thừa thấy nhẹ lòng hơn trước. Có thể là do Bác Nghiêu chẳng còn mê man mà đang hoàn toàn minh mẫn, có thể là do anh vẫn còn khả năng nghe thấy những lời của cậu, hay nói cách khác

Tình cảm của cậu có thể được đáp lại, theo một cách nào đó.

Bất ngờ thay, người lớn hơn khi ấy cũng đáp lại một câu, nhỏ nhẹ, khẽ khàng nhưng vẫn đủ để Vy Thừa nghe thấy và khiến toàn thân cậu rung động:

"Anh cũng yêu em"

.

.

.

.

.

.

.

5.2.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro