[Phần Đầu - 2] Xin Anh Hãy Quay Về Bên Em - Lộc Hàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Huân gặp nhau vào 1 ngày mưa đầu hạ , lúc đó trời mưa to lắm , tôi lại không có đem theo dù , nên phải đứng nép mình trong tiền sảnh của trường đại học . Lúc đó tôi nghĩ rằng cơn mưa này thật đẹp , chúng như những giọt sương long lanh khẽ lấy tay tôi hứng 1 giọt nước , nhìn giọt nước lăn tròn trên bàn tay , tôi thấy thật ấm áp , bật nụ cười tôi cười thật tươi nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy 1 nỗi buồn dây dứt . Lúc đó Huân đã cho tôi mượn dù và đưa tôi về tận nhà

Tôi cùng anh yêu nhau suốt những năm đại học, yên bình và hạnh phúc. Chúng tôi cùng nhau đi học, cùng ngồi trong thư viện, lén lút nắm tay, che miệng cười khúc khích. Tình yêu của chúng tôi giống với bất kì một câu chuyện tình yêu bất hủ nào, tôi đã nghĩ rằng mình là một người hạnh phúc nhất thế gian. Chúng tôi cùng nhau ra trường , Huân làm giám đốc một chi nhánh của công ty ông nội để lại, tôi làm chủ một quá cà phê bệt.

Chúng tôi cưới nhau, trong yên lặng nhưng hạnh phúc. Tôi cùng anh mua một căn hộ chung cư, sống bình yên qua ngày. Công việc của tôi không tốn nhiều thời gian, tôi thường về nhà sớm và làm cơm đợi anh về . Lúc Huân xách cặp táp về đến nhà, tôi nghe tiếng thân thuộc bèn chạy ra đón Huân với nụ cười nở tươi trên đôi môi , tôi giúp Huân thay quần áo và cùng Huân ăn cơm. Tôi gắp thức ăn cho anh , hỏi rằng ngày hôm nay có gì vui. Huân sẽ kể với tôi , rằng hôm nay có một nhân viên mới, anh ta rất rất ngốc, đến photocopy cũng không biết làm. Anh vừa róc xương miếng cá, vừa kể rằng đối tác hôm nay thật khó chiều, hợp tác mà còn đòi hỏi thêm một mớ điều kiện này nọ thật phiền phức. Tôi bật cười khúc khích, thỉnh thoảng thêm vào vài câu bình luận thật ngô nghê. Huân cười, tôi cũng cười.

Rồi anh hỏi tôi về quán cà phê bệt, tôi cười, lại gắp thức ăn cho Huân , kể rằng hôm nay có một cô gái rất xinh để quên điện thoại, rằng tôi lại đưa nhầm tiền thừa cho khách. Huân cười bẹo má tôi, nói rằng tôi thật đãng trí. Tôi gật đầu, bảo rằng tôi đúng là đãng trí thật. Và chúng tôi cùng cười... Xong đâu đó, anh ngồi trên sofa xem bản tin cuối ngày, tôi dọn dẹp bát đĩa trong bếp. Rồi tôi cũng anh ngủ trong vòng tay nhau, nụ cười theo vào cả những giấc mơ.

Tôi yêu Thế Huân , yêu anh ấy hơn bất cứ thứ gì trên đời này , yêu anh ấy như một sở thích. Tôi cố gắng tạo cái cảm giác không gò bó đối với anh ấy, vì tôi biết anh ấy thích tự do tự tại không thích ràng buộc , đôi khi nhìn ánh mắt anh ấy tôi nghĩ rằng chắc là anh ấy thắc mắc vì sao tôi lại tạo được cái cảm giác tự do này . Đơn giản là vì tôi yêu anh ấy .

Tôi biết Huân cũng yêu tôi , nhưng tình yêu của tôi còn lớn hơn cả Huân dành cho tôi nữa , nó lớn đến nỗi không sao tôi có thể miêu tả được . Tôi có một cảm giác an toàn, rằng anh ấy sẽ luôn đứng phía trước để bảo vệ tôi như thế...

Vào ngày sinh nhật Huân đó là 1 ngày mùa đông lạnh giá , hôm đó anh ấy phải ở lại dự bữa tiệc do nhân viên công ty tổ chức , nên tôi cố làm mọi cách để anh ấy về nhà được vui vẻ . Tôi trang trí lại phòng bằng những cây nến , và cố gắng tạo ra cảm giác an toàn cho Huân . Tôi đã cố gắng mọi thứ để làm Huân vui , cho dù anh ấy có đón nhận hay không , tôi vẫn làm , tôi là người sẽ làm đến cùng

~~~~~~~~~~~★~~~~~~~~~

Hằng ngày tôi vẫn dậy sớm làm bữa sáng cho Thế Huân , tiễn anh ấy đi làm , tôi cũng đi ra quán cà phê của mình . Tôi mong thời gian trôi thật nhanh để tôi có thể gặp được Thế Huân , tôi muốn ở bên cạnh Huân.

Nhưng tôi lại có 1 cảm giác gì đó thật khác lạ , không phải cảm giác hào hứng gặp Huân như thường ngày mà là cảm giác như Huân sắp rời xa mình , tôi bồi hồi lúng túng AAA~ lại thối nhầm tiền thừa cho khách rồi , Huân mà biết thế nào cũng bẹo má tôi cho xem , tôi bật cười nghĩ đến lúc đó . Thời gian trôi qua nhanh , cũng đã đến gần chiều tối , tôi đóng cửa quán về đến nhà làm đồ ăn thật nhanh để anh ấy có thể thưởng thức . tôi muốn nghe được giọng nói của anh ấy kêu " Hàm Hàm à " khi về đến nhà . Thức ăn đã chuẩn bị xong chỉ còn đợi anh ấy trở về ...

Càng đợi tôi càng thấy lâu tôi mới nghĩ là Huân anh đang làm gì thế ? Mau về đi chứ đồ ăn nguội hết rồi này , càng nghĩ nhiều tôi càng không thấy đói bụng , ngồi bên bàn ăn đôi mắt tôi như thiếu sức sống , càng lúc tôi càng muốn chớp lại , sau 1 hồi thì tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào ? Đến khi tỉnh dậy cũng đã gần khuya tôi thấy Huân đang lay mình :

- "Hàm Hàm à! Hàm Hàm!" - Tôi dụi mắt

- "Huân... anh về rồi à? Để em hâm lại thức ăn..." - Tôi nói, loay hoay đứng dậy.

- "Anh ăn rồi, em hâm nóng rồi mau ăn đi." - Anh ấy vuốt tóc tôi , khẽ mỉm cười.
Tôi chớp mắt nhìn anh ấy , muốn hỏi cũng không hỏi được tôi đành nhẹ nhàng gật đầu sau đó ngồi xuống chậm rãi ăn cơm , quên luôn việc hâm nóng lại cơm . Ngồi ngoài phòng khách tôi nghe tiếng nước chảy , anh ấy đang tắm chắc là anh ấy mệt mỏi lắm . Tôi cố ăn cơm thật nhanh , dọn dẹp thật nhanh , để khi anh ấy lau tóc xong tôi có thể leo lên giường ngủ chung với anh ấy.

Tôi tắt đèn tiến vào chăn, vòng tay ôm lấy anh ấy . Anh ấy cũng ôm lấy tôi mỉm cười , tôi cũng cười nhưng sao lại không thấy vui . Có 1 thứ gì đó không giống thường ngày , nhưng tôi không quan tâm , chỉ cần Huân ở bên tôi là đủ rồi , tôi không cần gì cả .

Ngày hôm sau rồi lại hôm sau , Huân về nhà càng lúc càng trễ tôi cảm thấy lo lắng . Nhưng tôi vẫn nấu cơm để đợi Huân về , tôi vẫn ngồi đó đợi , đợi để nghe được tiếng anh ấy mở cửa và gọi tên tôi . Cuối cùng rất khuya anh ấy mới về , tôi hỏi lý do nhưng anh ấy nói là do công việc , tôi cũng không phàn nàn gì vẫn mỉm cười vui vẻ , vẫn cười đùa nói chuyện với anh ấy , chỉ hy vọng anh ấy ở bên cạnh tôi thì việc gì tôi cũng sẽ hy sinh đối với anh ấy .

Huân à , em yêu anh , em rất rất yêu anh , vì vậy xin anh hãy yêu em. . .

~~~~~~~~~~~★~~~~~~~~

Dạo này anh ấy về nhà rất trễ , hầu như không về nhà , tôi lo lắng gọi điện cho anh ấy , thì anh ấy bảo là có việc ở công ty , đó là công việc vì vậy tôi cũng không trách được anh ấy , vẫn như thường ngày tôi bảo anh ấy cố giữ gìn sức khỏe.

1 lần hiếm hoi , anh ấy về nhà tôi vui mừng không xiết chạy ra đón anh ấy với 1 nụ cười trên đôi môi , dọn cơm cho anh ấy ăn.

Rồi tôi tự kể về ngày hôm nay của mình, tôi kể rằng mình đưa nhầm tiền thừa cho khách , tôi vẫn cứ kể , anh ấy vẫn cứ tắm . Đôi lúc tôi cũng cảm thấy chóng mặt , có lẽ tại vì mình làm việc và nghĩ ngợi quá nhiều " Đến giới hạn rồi sao ? ".

Cuối cùng tôi ngừng nói, dọn dẹp bát đĩa đàng hoàng trước khi ngủ . Sau khi làm xong mọi việc tôi thấy anh ấy đang nằm trên giường có vẻ mệt mỏi , nên tôi cũng đi ngủ sớm , tôi ôm anh ấy như mọi khi , nhưng anh ấy bàng hoàng đẩy tôi ra và bảo là trời nóng lắm , nên thôi vậy , để anh ấy vui thì sao cũng được.

Đến đêm tôi cảm thấy khó chịu , cổ họng tôi khô khốc , cơn ho lại bắt đầu . tôi ngậm ngụi lấy sự đau đớn này , cố gắng yên lặng để anh ấy ngủ thật ngon , tôi vẫn cứ ho cứ ho , thành ra tôi cũng bị đau cổ họng , tóc cũng rụng nhiều , có vẻ như không còn đủ sức nữa , nhưng tôi vẫn muốn được ở bên Huân làm anh ấy vui như thế là tôi cũng vui lắm rồi.

Đến sáng , tôi thức dậy thì không thấy anh ấy đâu nữa , chắc là có việc gấp nên phải đi làm sớm , tôi thật bối rối , vì chưa kịp nấu bữa ăn cho anh ấy nữa , đến tối anh ấy cũng không về , tôi gọi điện hỏi han , nhưng nghe giọng của anh ấy tôi cảm giác như mình đang làm phiền anh ấy , đành vậy tôi sẽ không gọi điện nữa , chỉ mong anh hãy giữ gìn sức khỏe , chỉ mong anh vẫn nhớ đến tôi là tôi vui lắm rồi

~~~~★~~~~

Cuối tháng tám , thỉnh thoảng anh ấy có về nhà vài lần , nghe anh ấy nói là sắp phải qua Pháp để bàn chuyện làm ăn , vội vội vàng vàng , tôi mặc chiếc áo khoác dày cộm , đội mũ để anh ấy không phát hiện ra sự thay đổi về thân thể của tôi , đến sân bay tôi dặn dò anh đủ thứ chuyện , tôi cố gắng nói chuyện và nhìn anh ấy , phải có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi được thấy khuôn mặt rạng rỡ của anh ấy cố gắng cầm nước mắt để không cho anh ấy biết , thật khó ~~

- "Thế Huân... Em có thể ôm anh được không?" - tôi rụt rè hỏi anh ấy.

- "Đương nhiên, anh là chồng em mà."

- "Em sẽ nhớ anh lắm..." - Trong câu nói rưng rưng nước mắt tôi khẽ nói trong ngực anh ấy.

- "Anh cũng vậy!" - Anh ấy đáp lời , nhẹ nhàng đẩy tôi ra và lâu nước mắt của tôi.

Tiếng nữ nhân viên vang lên, báo hiệu giờ bay sắp đến. Tôi nắm lấy vạt áo Huân , cười thật tươi qua làn nước mắt.

- "Em yêu anh Ngô Thế Huân."

Nghe xong anh ấy cũng cười sau đó quay lưng bước đi , Huân ơi , xin anh hãy về sớm nhé.

Tôi về nhà , sắp xếp mọi việc thật chu đáo , dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ , sau đó cố gắng chuẩn bị thật nhiều quà sinh nhật 25 26 27 28 29 tuổi cho anh ấy , việc này thật mất thời gian nên căn bệnh tái phát nhanh , không còn cách nào khác , tôi đành phải từ bỏ qua sinh nhật 30 31 32 của anh ấy , vì tôi đã không còn đủ sức nữa , Bạn thân của tôi Khánh Thù cậu ấy đến nhà tôi , vào lúc tôi chuẩn bị đến bệnh viện thì cậu ấy đưa cho tôi 1 xấp hình , những tấm hình đó là những bức ảnh chụp Huân và cô gái tên là Hân Hân , trong 2 người họ thật hạnh phúc , còn tôi thì ra chỉ là kẻ vướng bận tay chân , Khánh Thù nói là tình cờ trông thấy nên chụp lại , cũng không muốn cho tôi xem , nhưng trước khi đi , cậu ấy vẫn phải cho tôi xem để tôi không ôm nỗi hận mà xuống mồ , tôi viết 1 tấm thư để lại cho anh ấy , vừa viết tôi vừa ho vừa khóc , cảm giác này thật đau , nó đau quá ... Huân à anh biết cảm giác hiện tại của em không nếu có kiếp sau nhìn anh đừng làm em đau như vậy nhé , nước mắt và máu từ miệng tôi chảy dài loang trên bức thư , tôi thấy thật không hay nhưng lại không đủ thời gian viết lại bức khác , hy vọng anh ấy quay về và đọc được , chỉ sợ rằng , đến khi anh ấy về , thì tôi đã không còn trên thế giới này nữa .

"Gửi Thế Huân,

Nếu anh đọc được dòng này thì tức là anh đã quay về đúng không? Thật vui, em còn tưởng anh không bao giờ quay lại đây nữa.

Em đã đi rồi anh à , đi rồi, "đi" theo cái cách mà người ta hay nói giảm nói tránh. Đừng tìm em, đừng tìm em nhé anh, em chẳng muốn làm gánh nặng cho anh, đó cũng là lí do vì sao em ít khi làm phiền anh, vì em không muốn anh xem em như một kẻ phiền phức, em chỉ muốn làm vợ anh, để anh có cơm ngon canh ngọt, quần áo phẳng phiu đi làm, chỉ vậy thôi.

Em biết em rất nhàm chán, em linh ta linh tinh, nói chuyện kì quặc, đôi khi khiến anh khó chịu. Em xin lỗi, em là em vậy thôi, em đã cố thay đổi nhưng không thể, dù sao thì ít nhất em cũng sẽ là người cuối cùng ở lại bên cạnh anh nếu anh bị cả thế giới quay lưng lại, vì em yêu anh, hơn cả những gì em có trên đời.

Nhưng mà Huân à, em xin lỗi chẳng thể bên cạnh anh được nữa rồi, lúc anh biết điều này thì em cũng đã... đã chết rồi... A... khó khăn lắm em mới quen với việc nói ra được từ "chết" dễ dàng đến thế, vì em nghĩ rằng mình cũng nên đối mặt thôi.

Cô ấy, người con gái luôn ở bên cạnh anh đó, thật sự rất đẹp, em đã hơi ganh tị khi lần đầu thấy cô ấy. Rồi em nhận ra cô ấy cũng là một người tốt. Cái cách cô ấy nhìn anh, cười với anh, vuốt tóc anh,... làm em biết cô ấy cũng yêu anh. Em thấy anh cười với cô ấy, dịu dàng với cậu ấy, em đau. Những dịu dàng đó, yêu thương đó đã từng là của em, cuối cùng em lại chẳng có gì cả. Nhưng mà Huân à, em muốn anh được vui, chỉ cần anh hạnh phúc, hi sinh bao nhiêu em cũng có thể.

Em nhớ anh, Ngô Thế Huân à em nhớ anh, cho dù em biết có lẽ em không còn là người hiện ra trong tâm trí anh nhiều nữa... Không sao đâu, em hài lòng về việc đó, chỉ cần em luôn nhớ anh là được rồi, giữ anh cho riêng mình trong tâm trí là được rồi.

Anh hay về trễ, hay qua đêm bên ngoài, còn bệnh tình em thì ngày càng nặng. Em sợ cái chết, sợ đến nỗi không dám ngủ những đêm không có anh bên cạnh, sợ rằng em sẽ không thể dậy được nữa. Em sợ cái chết, em sẽ không còn có thể thấy anh, thấy ánh mắt, nụ cười, nghe được giọng nói, tiếng thở đều đều anh ngủ bên cạnh em, hay âm thanh anh mở cửa, tháo giày, âm thanh anh gọi tên em "Hàm Hàm à"... Em sợ cái chết, sợ đến điên dại.

Em hay điện thoại gọi anh về , em nghe như anh không muốn, em sợ anh ghét em, nên em chỉ còn gọi để hỏi han anh, dần rồi em cũng không dám gọi nữa, bởi vì những cơn ho đang dần dài ra và khó dứt.

Em đã san quán cafe lại cho người khác, làm sao em có thể tiếp tục bán buôn khi cứ đưa nhầm tiền thừa, làm nhầm đồ uống, đôi khi lại còn té ngã làm vỡ bao nhiêu là ly tách. Cậu trai em sang lại quán là một người đáng tin, cậu ấy có niềm yêu thích thực sự với công việc này. Em vui, chẳng hiểu vì sao, có lẽ là vì ước mơ của em vẫn có người làm tiếp.

Thế Huân à, đừng tìm em, chỉ cần biết là em đã chết rồi, ở một nơi anh không nên tới và cũng không nên nghĩ tới. Em xin lỗi đã không nói cho anh sớm hơn, chẳng qua là vì em không muốn anh xem em là gánh nặng. Thực ra em muốn gào lên với anh là em bệnh, em sắp chết rồi, làm ơn ở bên cạnh em . Sau đó em sẽ được anh dỗ dành, chăm sóc, rồi trải qua những giây phút cuối đời trong vòng tay anh, yên bình và vững chắc.

Nhưng rồi khi em nhận ra rằng mình quá ích kỉ, em không nên phá vỡ hạnh phúc của anh.

Ngô Thế Huân, em biết anh yêu cô ấy, và cô ấy cũng yêu anh. Anh xứng đáng được hạnh phúc, em còn mừng vì em đi rồi thì sẽ có cô ấy thay em yêu anh. Đôi khi em nghĩ bệnh tình đã khiến em trở nên bệnh hoạn, em cố kể cho anh về những triệu chứng, rằng em hay quên, em hay chóng mặt, em hay ho nhiều, em thử, rồi thử, nhưng có lẽ điều đó bình thường quá nên anh không nhận ra, hoặc tâm trí anh mãi để vào chuyện khác . Em bỏ cuộc khi nhận ra rằng mình càng ngày càng không thể khống chế bản thân.

Lại ho nữa rồi, gần đây em ho nhiều thật đấy, mắt cũng mờ, tay cũng run. Em lỡ làm bẩn thư mất rồi, nhưng lại không còn sức để viết lại bức khác, em xin lỗi, em xin lỗi anh.

Em phải đi rồi Huân à, bác sĩ bảo em nhập viện lâu rồi nhưng em vẫn không muốn cho anh biết. Anh biết rồi thì lại lo cho em, em lại trở thành gánh nặng cho anh. Gánh nặng, gánh nặng, sao mà em ghét cái chữ này quá...

Đừng tìm em nữa, Thế Huân à lúc anh đọc được đến đây thì em đã không còn nữa. Tất cả đã qua rồi, đều là quá khứ cả rồi, hãy xem em như là một ai đó lỡ bước vào giấc mộng dài của anh, xem em như là con phù du nho nhỏ, nhạt nhạt cười nói, lặng lẽ bay đi, âm thầm chết đi. Em xin lỗi, nếu có kiếp sau em sẽ xin được làm người khỏe mạnh, sẽ gặp anh, chăm sóc cho anh đến cuối đời, không cần biết anh có yêu em hay không.

Một lần hiếm hoi nào đó anh lỡ có nhớ em thì hãy ôm cô gái kia và nhớ rằng cô ấy mới là người mang đến cho anh hạnh phúc. Huân à phải hạnh phúc nhé anh, chắc chắn phải hạnh phúc nhé anh, làm ơn hãy thực hiện nguyện vọng cuối cùng của em thôi...

Em xin lỗi, em đang khóc, em chưa bao giờ sợ cái chết như lúc này. Huân à, Thế Huân à, phải làm sao mới được đây? Em chẳng cam lòng, em chẳng muốn vậy tí nào. Ngô Thế Huân, hãy để em ích kỉ một lần cuối cùng được không, ích kỉ một lần mà hỏi anh, rằng em biết em ngờ nghệch, em phiền phức, em không xinh đẹp như cô ấy, em chẳng cười được rạng rỡ như cô ấy, chẳng làm anh vui được như cô ấy. Nhưng em yêu anh mà Ngô thế Huân, em yêu anh mà, anh đã hết yêu em rồi, tại sao còn làm em đau?"

~~~~★~~~~

- "Cậu có biết bệnh tình của mình nặng đến mức nào rồi không? Tôi đã nói hãy nhập viện sớm để kéo dài thời gian điều trị, tại sao bây giờ cậu mới đến?"

- "Xin lỗi bác sĩ, bây giờ tôi mới làm xong mọi việc..."

- "Thật là... Thôi được rồi, bệnh nhân Lộc Hàm bây giờ cậu phải ở đây 24/24 để tiện theo dõi."

- "Vâng..."

~~~~★~~~~
Từng giờ từng phút , tôi vẫn mong hình bóng của Thế Huân trước mặt mình , suy nghĩ về những gì từng trải qua trong quá khứ́ , tôi bật cười và bảo mình thật ngốc
Hôm nay là sinh nhật tôi , chỉ có bạn tri kỷ hồi đại học là Khánh Thù đến thăm tôi
nằm trong căn phòng màu trắng với thiết bị nhiều đến đếm không xuể , căn bệnh của tôi càng lúc càng trầm trọng đến nỗi tóc cũng đã rụng hết thân thể gầy gò , nếu lúc này Huân mà thấy chắc anh ấy cũng không nhận ra tôi đâu . Nghĩ về những chuyện hạnh phúc xảy ra trong quá khứ , tôi bật khóc , nhưng nước mắt tại sao lại không tuôn trào ? :

- "Tôi cho cậu mượn ô nhé?"

- "...A? À không, không cần đâu..."

- "Vậy về chung với tôi."

- "Anh..."

- "Đi thôi. Không thì lại đứng ở đây đến tối mất..."

- "Cậu tên gì?"

- "Lộc Hàm..."

- "Tôi là Ngô Thế Huân."

.

.

.

.
- "Tại sao cậu cứ đi với cái thằng Diệc Phàm đó?"

- "Thì sao chứ? Anh cấm tôi à?"

- "Ừ thì tôi cấm cậu đấy!"

- "Anh buồn cười... Anh lấy tư cách gì quản tôi?"

- "Tôi... thích cậu."

- "A...?"
.

.

.

.

- "Đây là nhà của chúng ta, em thích không?"

- "Huân..."

- "Sao nào? Cảm động quá hả?"

- "Anh có hối hận không? Bây giờ... anh đổi ý vẫn còn kịp..."

- "Ngốc! Hỏi thừa quá, anh sẽ yêu em đến khi nào anh chết..."
.

.

.

.
- "Ha ha ha ha ha..."

- "Vui đến thế sao? Anh chẳng thấy có gì thú vị cả..."

- "Sao lại không thú vị? Ha ha... anh xem ông ta bị lừa... ha ha ha... ôi cái bụng của tôi..."

- "Cẩn thận rơi xuống đất bây giờ! Sao em lại thích mấy cái chương trình bá láp này nhỉ..."

- "Đừng nói nữa... ha ha... để cho em coi..."
.

.

.

.
- "Anh, hôm qua em lại đưa nhầm tiền thừa cho khách"

- "Em thật đãng trí"

- "Đúng thật... Có hôm em còn làm nhầm đồ uống nữa."

- "Ngốc!"

- "Ngốc gì chứ..."

- "Ha ha... giận hả? Anh đùa đó mà..."

~~~~★~~~~

- "Bác sĩ Trương..."

- "Vâng?"

- "Tôi chỉ muốn hỏi... Liệu tôi có thể hiến nội tạng sau khi chết được không..."

- "Cậu Lộc... Cậu không nên..."

- "Tôi biết bệnh tình của mình mà... Anh xem, tóc cũng đã rụng hết rồi..."

- "Vậy ... còn người nhà của cậu..."

- "Đừng lo, tôi không có người nhà."

- "Vậy... Vâng, tôi thay mặt cho ngân hàng nội tạng và những bệnh nhân ngoài kia cám ơn cậu..."

- "Không sao... Không có gì... Bác sĩ Trương, anh có thể tháo những thứ này ra được không?"

- "Nhưng sức khỏe của cậu..."

- "Làm ơn... tôi xin bác sĩ, tôi chỉ muốn nhìn thế giới bên ngoài một lần trước khi chết..."

- "..."

- "Bác sĩ Trương..."

- "Thôi được..."

.

.

.

.

.

- "Ngô Thế Huân à, anh biết không, em... sắp chết rồi..."

~~~~★~~~~

Ngồi trên băng ghế lúc hừng sáng , tôi cảm thấy thật thoải mái , số mệnh của tôi đã gần kết thúc , nhưng tôi vẫn hy vọng 1 lần cuối thôi cho dù chỉ là 1 lần cuối , tôi vẫn muốn được ở bên Huân ,xin anh hãy quay về bên em.
-" Huân à , em xin anh đó , lần cuối thôi em xin anh Thế Huân ! "
Xin Anh.

*
- "Vì sao anh yêu em?"

- "Anh không biết cưng ạ."

- "Sao lại không biết? Em có lí do yêu anh này!"

- "Là gì cơ?"

- "Là vì anh là chính anh... hehe..."

- "Vậy mà cũng nói. Đồ Nai ngốc..."

.

.

-" Thế Huân ơi ..... em xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh anh được nữa . "
Tôi ôm chiếc áo của Thế Huân trong lòng vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời , chiếc áo chứa đấy mùi hương của anh ấy thật khiến cho tôi không sao có thể cầm được nước mắt.
.

.

.

.
- "Thế Huân à~ Hôm nay trời mưa đó, nhớ mang theo ô..."

*

- "Thế Huân! Đừng có ăn hamburger hoài như vậy, ăn cơm đi!"

*

- "Hôm nay anh muốn ăn gì?"

.

- "Thế Huân! Tránh cho em lau nhà, sao anh cứ lượn qua lượn lại hoài vậy?"

*

- "Hôm nay anh rửa bát đi, em đình công, hehe..."

*

- "A a! Nhột! Đừng có cắn em... ha ha ha... em thua... em thua... để em nói... em yêu anh, được chưa?"

Thế Huân ơi .... anh đâu rồi sao mắt của em tối thế này , em buồn ngủ quá ?

- " Anh Xin lỗi hôm nay công ty có việc nhiều nên anh không về được ?"

*

- "Hôm nay anh phải ở lại công ty?"

*

- " Anh hứa sẽ ăn uống đầy đủ mà !!"

*

- "...Em biết em ngờ nghệch, em phiền phức, em không xinh đẹp như cô ấy, em chẳng cười được rạng rỡ như cô ấy, chẳng làm anh vui được như cô ấy. Nhưng mà em yêu anh mà Thế Huân, em yêu anh mà, anh đã hết yêu em rồi, tại sao còn làm em đau?"

.

.

.

Thế Huân em sẽ đợi anh , để chúng ta có thể trở về như ngày xưa những ngày tháng vui vẻ cười đùa , em muốn tiếp tục được nghe giọng nói của anh . Em cầu xin anh , ngay lúc này hãy đứng trước mặt em và ôm em vào lòng , chỉ như thế thôi thì em cũng mãn nguyện mà ra đi .
Thế Huân , em yêu anh ........... nhiều lắm
Em .... Yêu ... Anh ... Ngô .... Thế Huân !

Lộc Hàm xin hãy yên nghỉ nhé.

To be continued. . .

~~~~~~End Phần đầu 2~~~~~́
́

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro