Trả Ta Kiếp Này - chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn chiếc đồng hồ để bàn cạnh bên , đã hơn 12 giờ đêm mà Vương Tuấn Khải vẫn chưa về , không một cuộc gọi hay một tin nhắn báo rằng sẽ về trễ như mọi khi . Ngày trước bất luận bận thế nào anh cũng sẽ nhắn tin nói với tôi , nhưng dạo này ... anh lạ lắm . Lạnh nhạt hờ hững với tôi hơn trước , đôi khi tôi nghĩ có phải anh đã chán tôi rồi không ? chán yêu một cậu nhóc như tôi ? Tôi gặng hỏi anh , chỉ nhận được nụ cười nhếch môi và câu trả lời lạnh lùng của anh :


" Khi nào chán tôi sẽ bỏ . "


Chẳng hiểu ẩn ý trong câu nói đó của anh , cũng chẳng thể hiểu người tôi yêu đang nghĩ gì ? tôi chỉ tự hỏi bản thân mình " Khi nào là còn bao lâu , nếu thái độ bây giờ của anh không gọi là chán , vậy có thể gọi là gì ? " .


Tiếng cánh cửa bật mở , tôi xoay lưng lại . Ánh mắt của chúng tôi vô tình chạm nhau , Vương Tuấn Khải say rồi , bước đi lảo đảo về phía tôi , tôi vẫn ngồi im ngây ngốc nhìn anh . Gương mặt anh đỏ bừng , bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo sau đó ngã đè lên người tôi . Tôi hoảng hốt đỡ lấy anh , mùi rượu nồng nặc hắt vào mũi khiến tôi khó chịu ho khan vài tiếng . Dìu anh trở vào phòng , giúp anh thay quần áo , tôi ngồi yên lặng nhìn gương mặt say ngủ của Tuấn Khải , ngay cả lúc im lặng thế này cũng cảm thấy anh rất đẹp trai . Yêu một người là thế đó , cho dù người đó có hành động xấu cở nào cũng cảm thấy rất hoàn hảo . Khóe môi tôi cong lên , nhẹ cúi thấp người đặt trên môi anh một nụ hôn :


" Tuấn Khải , đừng chán em , em yêu anh lắm "


Lời vừa thốt ra tôi cảm thấy như một lời cầu xin , không ngờ một Vương Nguyên ượng ngạnh như tôi lại có ngày phải cầu xin người khác , nhưng không sao , chỉ cần là người tôi yêu thì làm gì cũng thấy xứng đáng . Tôi cầm bộ đồ dơ của anh đi ra ngoài , bước vào phòng tắm định bỏ vào máy giặt , nhưng tôi thấy vết gì đó trên chiếc áo sơ mi trắng của Tuấn Khải , ngắm nhìn kĩ hơn tôi mới nhận ra đó là vết son môi , vết son in đậm như dính liền vào vải áo . Đôi tay tôi run lên , từ từ khụy xuống , tim có cảm giác đau nhói bất chợt truyền đến . Trên chiếc áo đó còn thoang thoảng mùi nước hoa lạ , rất nồng . Tôi nhận ra đó không phải là hương nước hoa mà anh hay dùng , vì đây là hương nước hoa của phái nữ . Tim tôi lại thắt , mọi thứ trước mắt dần nhòe đi , một giọt nước mắt rơi xuống , lúc này thật sự tôi không dám nghĩ , thật sự không dám nghĩ anh đang lừa dối tôi .


Quãng thời gian sau đó là những ngày tháng mà tôi chưa từng nghĩ đến . Hôm đó là ngày giáng sinh , Tuấn Khải hứa sẽ cùng tôi đi chơi , nhưng đến chiều anh gọi bảo rằng sẽ cùng bạn bè mở một buổi tiệc nhỏ ở nhà . Buổi tối hôm đó là cái đêm kinh hoàng đối với tôi . Bạn bè anh đến khá đông , con trai có và con gái cũng có , lúc đi tìm Tuấn Khải trong đám đông , tình cờ một cô gái ăn mặc rất quyến rũ đi ngang qua tôi , cô ấy rất xinh đẹp , nhưng điều đặc biệt mà tôi chú ý nhất chính là mùi hương nước hoa trên người cô ấy , mùi hương đó rất giống mùi hương trên chiếc áo sơ mi có vết son của anh hôm đó . Tôi ngẩng người một chút nhìn theo cô ta , sau đó như có điều gì thúc đẩy , tôi đi theo cô gái mặc chiếc đầm bó màu đỏ phía trước , linh cảm cho tôi biết nơi cô ấy sắp đến , sẽ có anh .


Cô ta choàng tay ôm người con trai phía trước , người con trai đó là Tuấn Khải , nhưng anh tuyệt nhiên không nhìn cô ta , chỉ nhìn chăm chăm vào chiếc ly rượu màu đỏ sẫm trên bàn . Cô gái ấy phả một hơi vào cổ anh , sau đó nói :


" Anh không nỡ sao ? đừng bảo anh yêu cậu ta rồi nhé , anh đã hứa với em những gì ? quên rồi sao Tuấn Khải ? Đêm đó ... "


Anh bỗng dưng tức giận quát cô gái ấy , như không muốn nhắc đến câu chuyện sau câu nói " đêm đó " :


" Im đi , tôi làm gì không cần cô nhắc nhở . Hừ . "


Cô gái ấy tức giận đứng lên :


" Được , tôi chờ đợi kết quả của anh , đừng làm Tô Bái Bái này phải ra tay . "


Cô ta hung hăng bước ra cửa , tôi giật nình nép sát vào trong một góc , cố che đi thân thể đang run rẩy của mình . Tôi nửa hoang mang nửa tức giận , Tuấn Khải thật sự đã lừa dối tôi , cô gái tên Tô Bái Bái đó và anh ... rốt cuộc đã đi đến mức độ nào rồi ? Cả người nóng ran như muốn bùng cháy , tôi chạy vào phòng , anh vẫn trầm mặt nhìn vào ly rượu , thoáng giật mình khi thấy tôi đứng trước mặt . Mắt tôi lại nhòe đi , cảm thấy hình ảnh trước mắt đang nhạt dần , anh như đang dần xa tôi . Con ngươi đen láy ấy nhìn thẳng vào tôi , chắc anh thấy bộ dạng bây giờ của tôi nực cười lắm . Cố nén tiếng nấc vào trong , đôi môi cùng giọng nói của tôi run rẩy :


" Anh ...anh ... anh và cô gái ... Bái Bái đó .. là sao ? "


Tuấn Khải không chút ngạc nhiên khi tôi nhắc đến chuyện của anh và Bái Bái , chỉ thở dài sau đó nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi , kéo cả người tôi ngồi vào lòng anh , tôi cố vùng vẫy nhưng anh vẫn siết chặt tôi vào lòng , anh khẽ nói :


" Qủa thực chỉ có em mới làm anh thoải mái , Vương Nguyên , ngồi im trong lòng anh được không ? "


Bao nhiêu tức giận trong lòng phút chốc tan biến mất , cả căn phòng chìm trong im lặng , chỉ còn nghe tiếng thở của tôi và anh .


Tuấn Khải lấy ly rượu trên bàn đưa cho tôi , tôi cảm thấy anh có chút do dự :


" Uống hết ly rượu này , rồi chúng ta ra ngoài , được không ? "


Tôi ngoan ngoãn gật đầu , uống cạn ly rượu màu đỏ sẫm ấy mà không chút hoài nghi nào . Một lúc sau đầu tôi quay vòng , choáng váng , sau đó ngất lịm trong lòng anh , hình như trước lúc tôi hôn mê , có nghe giọng nói của Tuấn Khải :


" Xin lỗi "


Tôi mở mắt , cử động một chút thì bỗng dưng một cơn đau đớn ập tới , phía phần dưới đau rát kinh khủng , tôi hoang mang nhìn mọi vật trước mắt , nhận ra đây là phòng mình , bất chợt có tiếng mở cửa , Tuấn Khải ngoài cửa bước vào , gương mặt tức giận nhìn tôi , sau đó nhếch mép cười , buông ra câu nói khiến tôi đờ đẫn :


" Đêm qua em giỏi thật , dù không phải là anh nhưng em vẫn làm rất nhiệt tình . Đồ bẩn thỉu . "


Khoan , mọi thứ diễn qua quá bất ngờ , gì mà không phải là anh , rồi còn câu " Đồ bẩn thỉu " . Tôi hoang mang không hiểu gì thì cảm thấy bên mình có gì đó động đậy . Mắt tôi lúc này như mở to hết cỡ , bên cạnh tôi là ... Thiên Tỉ . Tôi hoảng sợ ngã nhào xuống giường , kéo luôn chiếc chăn là lá chắn duy nhất trên người cậu ấy . Thiên Tỉ bất giác ngồi dậy , cậu ấy nhìn tôi sau đó nhìn xuống thân mình , hoảng hốt lấy chiếc gối che đi phần cần che . Ánh mắt giận dữ chuyển về hướng Tuấn Khải , Thiên Tỉ nghiến răng :


" Tuấn Khải , là cậu bày trò ? "


Tuấn Khải nhếch mép :


" Chỉ cho chút thuốc mê và thuốc kích thích vào ly rượu của hai người , không ngờ lại nhiệt tình như vậy . Tôi không biết có phải do thuốc hay do bản năng thật sự của cậu ? Sao ? tôi giúp cậu toàn thành tâm nguyện với người cậu yêu rồi đấy , cậu muốn gì nữa ? Hứ , dơ bẩn . "


Anh bước ra khỏi phòng thuận tay dập cửa , tôi vẫn còn đang rất hoang mang , thệt sự không hiểu được chuyện gì đang xảy ra . Tất cả là do Tuấn Khải làm sao ? anh biến tôi thành cái gì thế này ? Tôi không muốn tin , không thể tin Tuấn Khải lại tàn nhẫn như thế . Trên giường , tôi nhìn thấy sự bối rối của Thiên Tỉ , đáng lẽ cậu ấy không nên xuất hiện ở đây , tôi vừa xấu hỏ vừa thấy có lỗi với cậu bạn thân của mình , cuộc sống sau này của chúng tôi , liệu có còn như trước ? Thiên Tỉ mặc đồ xong xuôi , cậu bước xuống giường đứng lên đi ra cửa , trước khi Thiên Tỉ ra ngoài , cậu ngoái đầu lại nhìn tôi :


" Vương Nguyên , tớ ... xin lỗi . Mặc đồ rồi ra ngoài nói chuyện với tớ được không ? "


Tôi im lặng không trả lời Thiên Tỉ , đôi tay tôi run rẩy , nhè nhẹ che kín gương mặt , nước mắt kìm không được, rỉ qua khẽ tay . Tôi sau này chắc không thể đối diện với Thiên Tỉ như trước , tôi không trách cậu , tôi biết tất cả là do một tay Tuấn Khải gây ra , bản thân vẫn không thể tin được người tôi yêu lại tàn nhẫn thế này , phút chốc anh như người xa lạ , vẫn gương mặt đó , giọng nói đó , nhưng không phải là anh .


Sau ngày hôm đó , tôi cảm nhận rõ sự lạnh nhạt của anh hơn . Tôi lại hỏi anh có phải đã chán tôi rồi không , anh nhếch mép cười :


" Chán rồi , nhưng chưa muốn bỏ . "


Tôi khuỵa người xuống , chẳng hiểu sao lại bật khóc như một đứa trẻ . Đau thật , tim tôi rất đau . Cảm giác bị người khác đem ra làm trò đùa , người đó lại là người tôi rất yêu , cảm giác bị tổn thương , bị xem như món đồ chơi sắp vứt bỏ , thật sự đau đến khó tả . Trái tim như bị ngàn mũi dao xé toạt ra . Rốt cục , tôi đối với anh là gì ? Anh ... có hay không đã từng yêu tôi ?


Ngày hôm sau khi mở mắt thức dậy , nhìn về vị trí bên cạnh , như một thói quen mà nhoẻn miệng cười , dù vị trí đó đã lâu không có anh nằm cạnh . Hôm qua Tuấn Khải vẫn không về , căn nhà này từ lâu cũng đã chìm vào sự im lặng , cô độc đến đáng sợ . Ngồi dậy bước xuống giường , tôi đi vào nhà tắm , nhìn hình ảnh mình trong gương . Tôi cười , nhưng nụ cười này mang theo vẻ đau thương , không phải là nụ cười vui vẻ như trước . Thấy rõ gương mặt tiền tụy của mình , anh đã từng nói tôi xinh đẹp như một đóa hoa hồng , nhưng tôi lại quên mất , hoa hồng cũng là hoa , mà hoa thì cũng có lúc phải tàn đi thôi , phải chăng do tôi không còn như trước , nên làm anh cảm thấy chán ?


" Tuấn Khải , xin anh ... đừng chán ghét em mà . "


Nước mắt không kìm được mà rơi , tôi tự đánh mất đi nụ cười của mình , để rồi nhận lấy những giọt nước mắt đau đớn . Bất chợt một cơn đau đớn truyền đến nơi bụng tôi , một mùi tanh nồng trong cổ họng . " Ọe " một tiếng , trước mắt tôi là một vũng máu đỏ sẫm , tôi hoang mang nhìn vào vũng máu ấy , mùi tanh của máu vẫn còn vương lại trong miệng tôi . Tôi ... vừa ói ra máu sao ?


" Vương Nguyên "


Tôi giật mình chuyển ánh mắt kinh ngạc về phía âm thanh đó , trước mắt tôi là gương mặt hoảng sợ của Thiên Tỉ , cậu bước đến nhìn vào vũng máu trên bồn rửa tay , sau đó lo lắng nhìn tôi .


" Vương Nguyên ... cậu ... cậu bị sao thế này ? "


Tôi lắc đầu , cậu sốt ruột nắm lấy cánh tay tôi , thúc giục :


" Đi , đi đến bệnh viện khám với tớ . "


-------------------


" Cậu ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối ... nếu phát hiện sớm hơn có lẽ sẽ kịp cứu chữa . "


Tôi hoang mang nhìn Thiên Tỉ , như không muốn tin những gì mình đã nghe thấy . Tôi bị ung thư dạ dày ? sao có thể chứ ?


" Vương Nguyên , về nhà của chúng ta đi . được không ? đừng ở cùng Tuấn Khải nữa . Chúng ta sẽ lại vui vẻ như trước . "


Tôi ngẫng mặt nhìn Thiên Tỉ , cậu ấy dường như đã ốm đi rất nhiều , nét cười trên gương mặt cũng không còn . Tôi gật đầu đồng ý , nếu như anh đã chán tôi , có phải tôi nên rời xa anh không ? Anh rất quan trọng với tôi , nhưng tôi với anh thì sao ? chuyện anh yêu tôi ... đã trở thành hồi ức .


Thiên Tỉ giúp tôi sắp xếp lại đồ đạc vào phòng của tôi , rời khỏi căn phòng này cũng khá lâu nhưng nhìn nó rất sạch sẽ , cậu ấy nói dù không biết khi nào tôi sẽ trở về , nhưng hằng ngày vẫn vào phòng dọn dẹp . Cảm thấy Thiên Tỉ vì tôi mà làm nhiều chuyện , thật sự rất có lỗi với cậu ấy .


Mọi thứ quả thực không đơn giản như tôi nghĩ , đã từng nghĩ rời xa anh cuộc đời tôi sẽ tốt đẹp như trước . Nhưng nỗi nhớ nhung da diết trong lòng tôi như liều thuốc độc , cứ mỗi đêm đến lại nhớ anh , thêm cơn đau đớn của căn bệnh vật vã tôi , lúc đó tôi muốn Tuấn Khải có thể xuất hiện ngay ở đây , có thể nhin tôi bằng ánh mắt dịu dàng , nhưng sự thật vẫn là sự thật . Buổi tối hôm đó , bên ngoài có tiếng động cơ xe , tôi đoán là xe của anh , bỗng dưng bên ngoài Tuấn Khải bất ngờ xông vào nhà , lúc đó tôi và Thiên Tỉ đang ăn cơm tối . Anh hung hăng bước đến lôi mạnh cánh tay tôi , làm toàn thân ngã nhoài xuống ghế , miệng phun ra một ngụm máu , nhưng anh không quan tâm tới , giận dữ nói :


" Ai cho phép em rời xa tôi ? Vương Nguyên , tôi cho em biết , thứ gì tôi chán tôi sẽ tự tay hủy hoại , không cho phép tự ý rời khỏi Vương Tuấn Khải này . "


Mỗi một chữ anh nói ra , cái siết tay của Tuấn Khải càng thêm chặt , dù tôi khóc lóc cầu xin thế nào anh cũng không buông , đến khi cánh tay tôi được buông thõng là lúc tôi thấy anh nằm xuống sàn nhà , ánh mắt như phát ra tia lửa nhìn Thiên Tỉ , cậu ấy vừa đánh anh , tôi chưa từng thấy Thiên Tỉ tức giận như thế này , cậu bước đến dịu dàng đỡ tôi đứng dậy , liên tục hỏi tôi có sao không ? tôi chỉ lắc đầu , chuyển ánh mắt nhìn về phía anh . Tuấn Khải đứng lên nhìn tôi , anh nói :


" Được , Vương Nguyên , nếu em đã muốn ở đây thì tôi không ép , vậy từ nay về sau chúng ta ÂN ĐOẠN NGHĨA TUYỆT "


Anh giận dữ bỏ đi , lời anh vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tay tôi . " Ân đoạn nghĩ tuyệt " , vậy là tôi mãi mãi sẽ không được gặp anh ? mãi mãi không thể ở bên người tôi yêu , tôi không muốn như thế , tôi nhìn ra ngoài cửa rồi chạy theo anh , bỏ lại ánh mắt ngạc nhiên của Thiên Tỉ . " Thiên Tỉ , tớ xin lỗi , tớ biết cậu lo lắng cho tớ , biết cậu sợ tớ bên anh sẽ có ngày chết trong tay anh . Nhưng ... nếu phải rời xa anh , tớ thật sự không chịu đựng được . Như vậy có khác gì cái chết , huống hồ gì , tớ không sống được bao lâu . Hãy để những ngày tháng cuối cùng của tớ , được bên anh . "


Tôi chạy theo Tuấn Khải đến ngã tư đường , thấy anh đứng thẫn thờ nhìn ra ngoài đường lộ , nơi có chiếc xe tải đang lao tới , đoán có chuyện không hay sẽ xảy ra , tôi vội chạy đến , anh thì càng bước về phía trước như không biết chiếc xe tải ấy ngày một gần . Dùng tất cả sức lực chạy đến đẩy anh qua bên kia đường , một cảm giác đau đớn ập đến , đầu tôi đập mạnh xuống đất . Sau đó mọi thứ tối sầm lại .


" Vương Nguyên , cậu ... cậu tỉnh rồi . "


Tôi dần mở mắt , nhìn lên trần nhà màu trắng , mùi thuốc khử trùng hắt vào mũi khiến tôi khó chịu , tôi chuyển ánh mắt về phía thanh âm quen thuộc đó , là Thiên Tỉ , cậu ấy bước đến nắm lấy bàn tay đang truyền nước biển của tôi , đôi mắt đỏ hoe , cậu ấy khóc . Tôi ngạc nhiên nhìn cậu "


" Thiên ... " tiếng tôi khàn đục " Thiên Tỉ ... cậu sao thế ? "


Con ngươi đen láy nhìn chằm vào mắt tôi , cậu dịu dàng nói :


" Vì tớ tưởng sẽ mất đi cậu . Mất đi người quan trọng nhất đối với tớ . Vương Nguyên ... "


Tình cảm Thiên Tỉ dành cho tôi , tôi cũng mơ hồ đoán ra , nhưng không ngờ nó lại sâu đậm thế này . Tôi mỉm cười nói với cậu ấy :


" Thiên Tỉ , đừng khóc ... "


" Hai người xem đây là nhà của hai người à ? "


Thanh âm giận dữ từ phía cửa vọng vào , tôi và Thiên Tỉ đều hướng mắt nhìn anh , thoáng thấy anh không sao , tôi vui mừng nói :


" Tuấn Khải , may quá , anh không sao rồi ... "


Anh hừ lạnh :


" Cũng nhờ có em thôi , vui lắm sao ? tôi còn nghĩ em mong tôi chết để được bên nhân tình của em chứ "


" Cậu thôi đi , vì cứu ai mà cậu ấy thế này hả ? cậu có biết Vương nguyên đang phải ... "


Tôi vội nắm lấy bàn tay của Thiên Tỉ , khiến cậu ấy im lặng xoay qua nhìn tôi , tôi biết Thiên Tỉ cậu ấy sắp nói gì với Tuấn Khải , tôi không muốn anh biết , nếu anh biết thời gian tôi còn sống không quá 3 tháng , chắc chắn sẽ thương hại tôi , hoặc có thể tuyệt tình hơn nữa . tôi không muốn như thế , chỉ cần như bây giờ là được rồi . Tuấn Khải nghi hoặc nhìn chúng tôi , anh nói :


" Hai ngưới có bí mật gì sao ? "


Thiên Tỉ hừ lạnh :


" Tôi không đôi co với cậu , tôi đi ra ngoài cho hai người nói chuyện . "


Thiên Tỉ bước ra ngoài , cậu ngoảnh đầu lại nhìn tôi , ánh mắt đầy bi thương ấy rốt cục đã vì đứa ngốc như tôi mà rơi bao nhiêu lệ rồi ?


" Vương Nguyên , xuất viện thì về nhà với tôi , tôi biết em không nỡ xa tôi đâu đúng chứ ? "


Tôi ngẩng mặt nhìn anh , khóe môi cong cong thành nụ cười , lấy hết can đảm hỏi anh một điều mà tôi luôn muốn hỏi :


" Tuấn Khải , có hay không , anh đã từng yêu em ? "


Anh có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi , im lặng một chút , anh nói :


" Tôi về đợi cậu , khi nào xuất viện thì gọi tôi , tôi đến đón . "


Tuấn Khải bước đi ra phía cửa , bỗng dưng dừng lại , xoay vào nhìn tôi :


" Nghỉ ngơi nhiều vào ... "


Thanh âm ấy vô cùng dịu dàng , chỉ là một câu nói ngắn gọn , nhưng tâm can tôi bất giác cảm thấy hạnh phúc lạ thường . Phải chăng vì vụ tai nạn này mà anh trở lại con người như trước , trở thành chàng trai ấm áp như trước kia ? Nghĩ lại , vụ tai nạn tuy ... cướp đi của tôi đôi chân , nhưng may ra , lại được anh yêu thương , kể cũng đáng .


Sau vụ tai nạn đó tôi bị liệt vĩnh viễn , mọi thứ trở nên khó khăn hẳn , tôi phải di chuyển bằng xe lăn . Cũng may có Thiên Tỉ giúp tôi , nếu không tôi không biết thế nào . Có điều , sự xuất hiện của Thiên Tỉ lại khiến Tuấn Khải khó chịu , mỗi lần Thiên Tỉ ra về là bao nhiêu bực tức anh đổ dồn lên người tôi . Mỗi lần như thế tôi chăm chú nhìn anh , vì tôi nghĩ những ngày cuối của cuộc đời mình có thể bên người tôi yêu là sự hạnh phúc lớn đối với tôi , cố gắng ghi nhớ những hình ảnh của anh , dù là quan tâm hay hờ hững , vì tôi biết sau này có muốn nhìn thấy cũng không thể thấy được .


Mọi chuyện sẽ thật hạnh phúc nếu như ngày hôm đó ... Tuấn Khải có thể bình tĩnh nghe tôi giải thích ...


" Rốt cục em và Thiên Tỉ là thế nào hả ? "


Tôi ngạc nhiên nhìn Tuấn Khải , anh vừa bước vào nhà đã từng giận hỏi tôi , tôi còn chưa kịp trả lời anh đã tức giận đá mạnh chiếc xe lăn , cả thân người tôi ngã nhoài xuống đất . Tôi hoảng sợ nhìn anh , trong miệng mùi tanh nồng lại truyền đến , tôi cố không cho mình nôn ra . Tuấn Khải phút chốc như một con hổ dữ đang muốn đớp ngay con mồi trước mắt , là tôi . Bỗng dưng Tuấn Khải tháo sợi dây nịt , không một chút thương tiếc đánh thật mạnh vào mặt tôi , một cơn đau rát như xé toạt từng lớp da trên mặt truyền đến , tôi ôm mặt mình gào lên đau đớn , trong miệng máu cũng trào ra như gần hết , đôi tay tôi run run chạm nhẹ lên vết thương đau rát trên mặt mình , hoảng sợ thấy máu dính trên bàn tay . Phút chốc cả người tôi toàn là máu . Anh không quan tâm đến việc tôi có đau đớn hay không , liên tiếp đánh thật mạnh vào người tôi càng nhiều hơn , toàn thân tôi từ bên trong đến bên ngoài đều đau đớn , cánh tay đưa lên ngăn cản những cái đánh ấy của anh , khắp căn phòng chỉ còn lại tiếng chát chát của dây nịt , tôi cầu xin anh , bảo anh nghe tôi giải thích , nhưng anh vẫn như thế , như muốn giết chết tôi . Tuấn Khải hung hăng đạp thật mạnh vào cái bụng đang đau đớn , một ngụm máu nữa phun ra , như đã hả hê , anh ném mạnh sợi dây nịt đầy máu xuống đất , xoay bước đi . Tôi đưa cánh tay đầy máu cố nhướn lên nắm lấy tay anh . Có thể nghe được những giọt máu tí tách rơi xuống sàn nhà , dù đã không còn sức lực , nhưng tôi vẫn giữ sức nắm lấy tay anh . Miệng vừa mở ra máu bên trong lại tuôn ra :


" Tuấn ... Tuấn Khải ... em ... em muốn hỏi anh ... có hay không , anh đã từng yêu em ? "


Anh hất cánh tay yếu ớt của tôi , nhếch môi cười lạnh :


" Yêu sao ? một kẻ nam nhân như cậu á ? Xin lỗi tôi không yêu loại người như cậu . Hừ , chết rồi đừng bám theo tôi . "


Tuấn Khải lạnh lùng quay bước đi , tôi vật vã nằm trên sàn nhà đầy máu nhìn theo bóng lưng anh . Đến phút cuối cùng tôi mới nhận được câu trả lời từ anh . Từ đầu chí cuối , là do tôi ảo tưởng , anh chưa từng yêu tôi sao ? Anh bước vào cuộc đời tôi , cho tôi biết hạnh phúc , biết yêu một người là anh , để rồi tự tay anh phá hủy cuộc đời tôi và nói chưa từng yêu tôi . Có nhẫn tâm quá không ?


" Tuấn Khải , tôi vĩnh viễn hận anh . Nhưng ... tôi lại vĩnh viễn yêu anh . "


Mọi thứ trước mắt dần chìm trong bóng tối , cánh tay cố năm lấy anh ... không còn sức cũng phải buông .


-----------------


" Vương Nguyên chết rồi . "


Tuấn Khải nghe tiếng nói của Thiên Tỉ trong điện thoại mà toàn thân không còn chút sức lực , anh khụy xuống sàn nhà .


" Cậu đùa tôi ? cậu ấy hôm qua ... "


" Anh hài lòng chứ ? bây giờ cái con người mà anh không một chút thương tiếc đánh đập đang nằm bất động , không còn hơi thở , nhịp tim cũng không còn , anh vui chứ ? người một lòng yêu thương anh giờ đây chỉ còn là một cái xác . Vương Tuấn Khải , anh có biết Vương Nguyên chỉ có thể sống được hai tháng , cậu ấy dù biết anh không còn tình cảm vời cậu ấy nhưng vẫn nhất mực dành khoảng thời gian ngắn ngủi anh bên anh . Vương nguyên bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối , anh không biết sao ? thời gian qua anh sống cùng cậu ấy chỉ biết hành hạ cậu ấy thôi hả ? ĐỒ KHỐN . "


Tiếng gào thét trong điện thoại làm Vương Tuấn Khải bừng tỉnh , anh hoanhg mang nhớ lại những việc trong thời gian qua . Vương Nguyên bị ung thư giai đoạn cuối , cậu đã từng nhiều lần ói ra máu , nhiều lần Tuân Khải thấy cậu đau vật vã nằm trên giường . Vậy mà ... suốt thời gian đó anh không một lời hỏi thăm , không một chút quan tâm . Âm thầm ôm lấy sự đau đớn một mình , âm thầm cắn răng chịu đựng ... thử hỏi là do cậu ngốc không nói cho anh biết , hay anh vô tâm không một chút quan tâm đến cậu ? Những ngày qua , Tuấn Khải liên tiếp hành hạ thân xác Vương Nguyên , hôm qua còn nhẫn tâm khiến cậu trở nên sống không bằng chết . Rốc cục , anh đã làm gì thế này ?


Tuấn Khải vội vàng chạy đến bệnh viện . Nhưng khi đến nơi đã thấy Vương Nguyên nằm trên giường bệnh , khắp thân đầy vết thương , nó chồng chéo lên nhau làm anh nhớ đến cảnh tượng hôm qua . Anh điên rồi , anh quả thực đã điên rồi khi đánh cậu trở nân thế này . Thiên Tỉ nhìn thấy anh bước vào đã kích động nhào đến , nhưng các Bác Sĩ đã kịp can ngăn . Tuấn Khải không quan tâm , anh cứ như thế bước đến giường Vương Nguyên , Vương Nguyên toàn thân lạnh như băng , vẫn im lìm nhắm mắt . Tuấn khải nắm lấy cánh tay từ lâu đã không còn hơ ấm , in hằn những vết thương kia , giọng nói của anh run run , tha thiết và thê lương , nhưng tiếc rằng Vương Nguyên không thể nghe được :


" Vương Nguyên , tỉnh lại đi , anh không như thế nữa , anh biết sai rồi . Vương Nguyên , anh cầu xin em , còn nhiều điều chúng ta vẫn chưa thực hiện cùng nhau , còn nhiều điều anh chưa nói cho em biết mà . Anh yêu em , em đã hỏi anh có từng yêu em không ? anh yêu em nhiều lắm , em tỉnh dậy đi có được không ? Anh xin em mà ... "


Vương Tuấn Khải bật khóc ôm lấy thân xác lạnh lẽo của Vương Nguyên , cho dù anh có nói thế , có lây vai Vương Nguyên thế nào , thì người chết cũng không thể sống lại , hối hận cũng chỉ là hối hận .


Thiên Tỉ biết cho dù có đánh đập hay chửi mắng Tuấn Khải , thì người cậu yêu mãi mãi không thể tỉnh dậy , cậu lấy trong túi ra một tờ giấy , cậu cho Tuấn Khải . Tuấn Khải nhận lấy tờ giấy , đôi tay anh run rẩy mở ra xem :


" Vương Tuấn Khải , cảm ơn anh đã cho em biết yêu một người . Cuộc đời của em quả thực rất ngắn ngủi , và em đã dành trọn thời gian ngắn ngủi ấy yêu anh . Em yêu anh nhiều lắm . Dù là anh hành hạ đánh đập em , nhưng bản thân em lại cố chấp muốn ở bên anh . Vương Tuấn Khải , không có em bên cạnh , anh phải thật hạnh phúc . Vương Tuấn Khải , nếu thời gian quay trở lại cái ngày sinh nhật của em , miếng bánh đó em nhất định sẽ lại ăn . Yêu anh em chưa từng hối hận , chỉ hối hận không thể giữ chặt trái tim anh . Em yêu anh . Vĩnh biệt . "


Cấm tờ giấy trên tay , anh không kìm được những giọt nước mắt của mình . Tim anh đau như ngàn mũi dao đâm vào , tất cả là do anh , là anh khiến người anh yêu giờ đây chỉ còn cái xác không hồn .


Thiên Tỉ vỗ vai anh an ủi , cậu nói :


" Lúc đưa cậu ấy vào đây , bác sĩ nói cậu ấy không thể cứu sống được nữa . Vương Nguyên đã dùng tất cả sức lực để viết những dòng chữ này . Cậu ấy yêu anh rất nhiều . Tôi bây giờ chỉ muốn giết chết anh , nhưng tôi biết , giết anh thì Vương Nguyên cũng chẳng thể sống lại . Vương Nguyên không ngờ lại có ngày hôm nay , cậu nhóc vô tư cười nói như trước kia không ngờ lại si ngốc một người như anh , để rồi cậu lại nhận lấy một nỗi đau mà không ai thấu được . Bất chấp mọi đau khổ để yêu anh , bên anh . Vương Nguyên , cậu ấy quả thực rất ngốc . Ôm đi tình yêu dành cho anh mà ngủ trong giấc mộng ngàn thu . Vương Tuấn Khải , anh may mắn có tình yêu của Vương Nguyên , nhưng lại bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình . Lời yêu cuối cùng mà cậu ấy muốn nói với anh , anh hiểu chứ ? Từ nay hãy biết trân trọng . Vương Nguyên , cậu ấy đi trong sự im lặng , tôi còn dự sẽ nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình , vậy mà ... "


Thiên Tỉ lặng lẽ đi ra ngoài , người cậu yêu xa cậu rồi , lời yêu còn chưa kịp nói , nước mắt không kìm được mà tuôn rơi , buông xuôi như tâm trạng của cậu bây giờ ...


Trong căn phòng chỉ còn sự im lặng ...


Vương Tuấn Khải bế thân xác của Vương Nguyên lên sân thượng bệnh viện . Đứng trên sân thượng , Tuấn Khải nhìn gương mặt không còn sức sống của Vương Nguyên , bất giác anh nhớ lại ngày đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười trên môi cậu bé này , thật đẹp . Bây giờ anh rất muốn nhìn thấy nụ cười ấy thêm một lần nữa , nhưng đã quá muộn , vì chính anh đã đánh mất đi nụ cười của Vương Nguyên . Đánh mất đi tất cả .


" Vương Nguyên . Kiếp này anh trả em . Kiếp sau , trọn đời trọn kiếp yêu thương em . "


Cả bệnh viện bắt đầu hỗn loạn , mọi người chạy ùa ra ngoài cửa chính . Thiên Tỉ cũng chạy ra xem . Cậu kinh hoàng nhìn hình ảnh trước mắt . Vương Tuấn Khải ôm xác Vương Nguyên từ trên sân thượng nhảy xuống , trong phút chốc hai thân xác đã không còn nguyên vẹn . Thiên Tỉ bất lực nhìn hai cái xác trước mắt mình , cậu nhếch môi , nước mắt lại tiếp tục rơi :


" Vương Tuấn Khải chết tiệt , Vương Nguyên chết rồi cũng không cho cậu ấy được toàn thây . Đồ ngốc nhà ngươi , sao lại suy nghĩ nông cạn thế chứ ? "


Tất cả bắt đầu bằng sự tình cờ của cả hai , kết thúc thành một chuyện tình bi ai .


" Vương Tuấn Khải , yêu anh em chưa từng hối hận , chỉ hận bản thân mình không thể giữ chặt được anh . "


" Vương Nguyên , Anh trả em kiếp này . "


Tháng 2 xuân sang , hai con người đã từng ước hẹn đời đời kiếp kiếp bên nhau . Giờ đây đã chìm sâu vào giấc ngủ , phía dưới hai bia mộ kia . Chàng thiếu niên đứng lặng im , cậu đã từng chứng kiến cuộc tình của họ , chứng kiến cái chết của họ . Chứng kiến sự sai lầm của cả hai . Dịch Dương Thiên Tỉ , cậu ấy bây giờ vẫn si luyến một người đã khuất .


Ai biết được , bên kia thế giới . Họ có thể gặp nhau hay không ?


Hoàn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro