Cháp 2: Bỉ Ngạn hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau, hai công ty của Taehyung và Jimin đã trở nên cực kì lớn mạnh, là hai trong những công ty thành đạt nhất châu Á.

________________________

Khi Jimin đang làm việc trong phòng Tổng Giám Đốc, bỗng một ai đó gõ cửa. 

-Vào đi.

Jihoon bước vào, kính cẩn cúi đầu chào Jimin. Trên tay hắn có cầm một chiếc hộp nhỏ. Cậu chỉ tay lên cái bàn gần đó, ra hiệu cho Jihoon đặt chiếc hộp lên và ra ngoài. Jimin tiến đến chiếc hộp và mở nó ra. Bên trong là một bức thư được buộc bởi chiếc khăn màu đỏ, tưởng chừng như nhuốm máu. Jimin tiến lại từ từ, rút mũi tên ra, bức thư chỉ có một dòng chữ:

"Ba ngày sau, gặp ở rừng trúc Mạn Châu".

Jimin đọc xong, khẽ nhếch môi cười, thờ dài một tiếng: "Cuối cùng cũng phải kết thúc rồi".

____________________________

Ba ngày sau

*Park thị*

-Ba à, hôm nay con sẽ kết thúc tất cả, con sẽ về với ba sớm thôi, đợi con nhé. Con chào ba. Nói xong, Jimin đứng nhìn mộ của ba mình một lúc rồi đi ra bãi đỗ xe, không quên dặn dò Ho Seok:

-Nếu không thể quay lại, hãy cai quản Park thị giùm tôi, tôi chỉ tin cậu, tạm biệt.

Ho Seok cố níu kéo Jimin nhưng không được, đành nhắm mắt nhìn Jimin đi không một ngày trở lại.

*Kim thị*

-Một ngày quá đẹp để chết, mối thù này, sẽ báo. Mỉm cười sắc lạnh, Taehyung lạnh lùng đi lên xe, ngoảnh lại nhìn Kim thị lần cuối, khuôn mặt thoáng chút nỗi buồn u sầu.

_______Rừng trúc Mạn Châu________

Anh và cậu đã rất nhớ nhau. Họ muốn chứ, muốn được nhìn ngắm thật kĩ khuôn mặt của đối phương sau ba năm không gặp.

Hai người nhìn nhau, cảm xúc đan xen lẫn lộn. Một chút vui khi nhìn thấy đối phương, người mà mình yêu sau mấy năm xa cách. Một chút sợ hãi khi không dám đối mặt với người kia, khi phải giết đối phương.

Taehyung khẽ cười, nhẹ nhàng bước đến, ôm chầm lấy Jimin của anh, anh ôm chặt lắm, như không để Jimin chạy trốn, rời xa mình. Jimin cũng im lặng để Taehyung cảm nhận hơi ấm này một chút, để anh thỏa nỗi sự nhớ nhung suốt 3 năm trời. Sau đó, rút từ đâu ra, anh đưa cho Jimin một đóa hoa đỏ rực như lửa, xé nát cả áng mây màu hoàng hôn, nói:

-Jimin, em còn nhớ, đây là bông hoa rất đặc biệt đối với chúng ta không?

-Tất nhiên còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là trong khu vườn hoa Bỉ Ngạn, ngay từ khoảnh khắc đó, em nhận ra trái tim em đã chệch đi một nhịp, nó giống như ''nhân chứng sống" cho tình yêu của ta vậy.

-Cảm ơn em vì vẫn còn nhớ kí ức ấy.

Nói rồi Taehyung khẽ hôn nhẹ lên mái tóc rồi lên môi anh anh đào của Jimin. Nụ hôn này nhẹ, nhẹ lắm, lướt qua như cơn gió chiều thu, nhận được rõ nỗi buồn man mác. Dừng lại một lúc, bỗng nhiên giọt nước mắt lăn dài trên má Taehyung. Gương mặt người con trai lãnh khốc, lạnh như băng này lại có một ngày phải khóc, thật kì lạ. Jimin thấy vậy cũng bật khóc theo. Hai con người khác nhau nhưng tâm trí luôn thuộc về nhau, cùng một cảm xúc, giọt nước mắt cùng rơi, máu cùng chảy.

Taehyung khẽ lên tiếng:

-Jimin, em có nghe thấy tiếng gọi của tử thần không? Nó đang đến.

-Khi bầu trời hoàng hôn chiếu lên lá trúc, tiếng kêu buồn thảm của đỗ quyên, gió thu thổi buồn man mác, mờ mờ ảo ảo, sương che đôi mắt, chính là khoảnh khắc tử thần lên tiếng, nó đã đến anh à.

- Vậy đây cũng là lúc kết thúc, phải không?

-Phải, anh đã sẵn sàng chưa?

-Ừ.Jimin à?..

-Em nghe.

-Anh thực sự xin lỗi..

Lí do Taehyung và Jimin rời trần là vì họ không muốn sống trong sự hận thù. Họ biết chứ, rằng hai người cha quá cố của mình không muốn hai đứa con này bị liên lụy. Nhưng nếu như vậy thì đâu trả thù được mối thù năm nào mà anh và cậu đã hứa sẽ trả giúp ba. 

Anh và cậu mở mắt nhìn nhau, tay cầm con dao, muốn lao đến đối phương nhưng đâu thể, giọt nước mắt vẫn cứ rơi không thể ngừng. Câu cuối cùng họ dành cho nhau: " Anh yêu em". "Em yêu anh". Giây phút này thực sự cũng đã đến. Hai người tay cầm con dao, đâm thẳng vào trái tim vỗ dĩ đã rỉ máu, tự kết liễu đời mình. Máu đỏ chảy ra, ướt đẫm áo, mùi gió phất phơ làm khung cảnh thêm u sầu, một nỗi buồn da diết. Dùng một chút sức lực còn lại, Taehyung ôm chặt Jimin vào lòng, Jimin cũng vậy. Trước khi vĩnh biệt nhân thế, cả hai chỉ kịp nói:

"Hoa và lá, vĩnh viễn chẳng gặp nhau".

Một câu chuyện tình yêu chứa đầy sự hận thù, song cùng cả hai không thể tồn tại với nhau được, giống như Bỉ Ngạn hoa vậy, sự ngọt ngào hòa quyện với mùi vị đắng cay, tạo ra một cảm giác không thể quên. Kiếp này chẳng thể thành duyên, nguyện khiếp sau ôm sự hận thù đem trả lại cho người.

"Bỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện

Hoa và lá, vĩnh viễn chẳng gặp nhau

Chuyện tình cảm không phải vì nhân quả

Duyên phận này, đã định sinh tử rồi"

_____THE END_____

🍁Bơ quá🍁
👉 Ai đọc xong thì VOTE nhé👈
☑FOLLOW☑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro