[TWOSHOT] Birthday Present

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Mày là đứa nào? - Cô gái có mái tóc nâu cau mày, hỏi.

-Tao là đứa sẽ cho mày một bài học, con nhỏ phách lối kia!

Cuộc ẩu đả diễn ra ác liệt giữa một cô gái tóc nâu còi cọc và một đám con gái trông dữ dằn như những chị Đại thứ thiệt.

Kết quả không mấy là bất ngờ nếu như đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến cảnh cô nhóc gầy guộc nhỏ con đánh cả đám nằm đo đường. Vâng, cô nhóc ấy chính là chàng tí hon David đánh thắng người khổng lồ Goliat.

-Nghe cho rõ đây! - Cô bé tóc nâu phủi bụi bẩn trên vai áo mình xuống, dõng dạc nói: Tao không cần biết bọn mày nghe ai xui khiến, hay bị giật dây từ phía sau. Nhưng hãy nhớ cho kỹ rằng: Muốn đánh ai thì đánh, chừa Jung Soo Yeon này ra nhá! Nếu lần sau có tình cờ gặp nhau thì hãy mua một tờ báo che mặt lại, đừng để tao nhìn thấy mặt bọn mày!

Nói xong, cô nhóc bỏ đi, mặc cho đám con gái kia vẫn còn nằm lăn lộn dưới đất.

-Nữ sinh trường TenLeeMin đấy! Kinh khủng thật! Một mình nó mà hạ được một đám thế kia!

-Cậu nói con bé tóc nâu đó ấy à? Đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi gặp nó choảng nhau với mấy đứa con gái khác rồi đấy!

-Mới tí tuổi đầu, còn mặc đồng phục trường vậy mà cứ như dân anh dân chị, học đòi đánh đấm.- Một người đàn ông ngao ngán lắc đầu.

-SooYeon! - Thầy Lee gõ mạnh cây thước dài 1 mét xuống bàn.

-Dạ... SooYeon ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt.

-Trò Jung à! Em có biết năm nay là năm cuối cùng của em tại ngôi trường này không?! Chỉ còn vài tháng nữa là em phải thi đại học rồi! Em không học cho em thì cũng phải nghĩ đến bố mẹ em làm lụng vất vả nuôi em ăn học, lớn khôn đến chứng này chứ!

Đôi mắt mơ màng bỗng trở nên buồn sâu thẳm khi SooYeon vừa nghe nhắc đến hai chữ "bố mẹ".

-Em nghĩ cho họ, họ có nghĩ cho em đâu! - SooYeon quay mặt đi chỗ khác, khinh khỉnh trả lời.

-Thái độ đó là gì vậy, trò Jung? Xuống phòng Hiệu Trưởng ngay! Sau tiết này, chúng ta sẽ tiếp bố mẹ em! - Thầy Lee nổi tiếng là thầy giáo nghiêm khắc, luôn đặt thái độ đạo đức của học sinh lên hàng đầu, nên hành động thiếu lễ độ vừa rồi của SooYeon đã khiến thầy vô cùng tức giận.

-Họ không tới đâu! - Vẫn giọng nói lạnh tanh và thái độ dửng dưng ấy, SooYeon trả lời.

-Vậy thì nhận lấy giấy cấm túc này và đến phòng 1609, sau giờ học! - Thầy Lee ghi địa chỉ phòng và giờ cấm túc vào một mảnh giấy vàng rồi đưa cho SooYeon.

Phòng 1609:

-Xem ai bị cấm túc kìa!- Một tên nhóc đầu cạo nửa, khắc hoa văn hô lớn khi trông thấy SooYeon bước vào.

-À, chị Jung của TenLeeMin nhà ta đấy!!! Vinh hạnh cho cái phòng 1609 này quá!- Một thằng mập đang ngấu nghiến bịch snack ngồi trên bàn giáo viên trả lời, giọng đầy chế giễu.

SooYeon không nói gì, lẳng lặng bước lại cái bàn ở cạnh cửa sổ, đặt cặp lên đấy và chống cằm nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ gỗ màu nâu cũ.

FLASH BACK:

-Ông nghĩ tôi là hạng người nào hả?!

-Tính tình của bà tôi còn lạ gì nữa?! Tiền lương tháng của tôi đã bị bà đổ hết vào các trò đỏ đen đó rồi! Bây giờ cả chiếc tivi duy nhất của nhà, bà cũng định đem đi thanh lý luôn à?!

-Ông nói thế mà nghe được à?! Ông không trong sạch hơn tôi là bao đâu?! Sáng đến trường đua ngựa, chiều lại nhảy vào quán Bar! Hay là ông còn cần tôi kể tên từng đứa ông cặp kè trong quán mới chịu nhận lỗi?!

-Bà... bà theo dõi tôi đấy à?! Bà không tin tưởng chồng bà chứ gì?!

-Đúng! Tôi không còn tin tưởng ông lâu lắm rồi!

-Gia đình mà không tin tưởng nhau, lén lút rình mò nhau như người ngoài thế, chẳng thà chúng ta ly dị!!!

-Tốt thôi!!! Tôi sẽ đưa bé Jung đi! Ông liệu mà trông nom Yeonny!!! Tôi e rằng chưa đến một tháng ông sẽ lại phải tìm đến tôi thôi!

-Cứ chờ đó! Bà xem thường tôi quá rồi! Tôi sẽ cho bà thấy!!!

Trận cãi vả của hai ông bà Jung diễn ra có sự chứng kiến của người thứ 3 là SooYeon. Con bé nằm trong phòng cố gắng dùng gối bịt chặt 2 tai, nhưng vô ích, tiếng gây gổ, tiếng quăng ném đồ đạc, tiếng thủy tinh vỡ, và tiếng nấc của chính mình. Chiếc gối ướt đẫm nước mắt, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào suýt tí bật ra máu vì phải cắn chặt để giữ không cho tiếng nấc thoát ra ngoài. Bên cạnh là bé Jung đang bình yên chìm trong giấc ngủ. Đúng là con nít. Vô tư, vô lo, vô tâm. Nhãn quan của chúng được nhuộm màu hồng, nên nhìn đâu cũng thấy niềm vui và tiếng cười. Không như người lớn, đôi mắt có rõ ràng hai màu trắng và đen, con ngươi và tròng mắt. Người lớn thì luôn phải suy nghĩ, luôn phải lo lắng... mọi thứ.

SooYeon không muốn bé Jung sẽ giống mình, đánh mất tuổi thơ hồn nhiên, hạnh phúc. Để một mình phải chịu đau khổ chứ SooYeon nhất quyết không để bé Jung phải can dự đến những chuyện này. Nhiều lần bé Jung tò mò về thái độ lạnh lùng giữa bố mẹ, SooYeon đều bịa ra một lý do nào đó, hoặc là giả vờ đánh trống lảng. Lần thứ hai sẽ phải tốt hơn lần thứ nhất, kinh nghiệm hơn, tốt đẹp hơn. Rút kinh nghiệm tạo nên một sản phẩm thứ 2 hoàn hảo hơn.

END FLASH.

-Chào mọi người.- Giọng cô giáo vang lên, đưa SooYeon về với hiện tại, thoát khỏi dòng hồi tưởng vô định mông lung và đau đớn -Cô tên là Shihenno. Giáo viên dạy tiếng Nhật cho các em. Nhưng hôm nay cô đến đây không phải để dạy tiếng Nhật mà là để trông coi những học sinh như các em.

Nghe cách phát âm của cô Shihenno, SooYeon cũng đoán ra cô là người Nhật sang Hàn dạy học. Sau khi nói xong mục đích mình có mặt ở đây, cô Kazeno quay lên bảng viết tên mình ra. Tiếng phấn cành cạch giáng lên mặt bảng gây được sự chú ý nơi SooYeon.

Một hàng dọc chữ tiếng Hán được viết ra.

-Cô viết tên mình theo Hán tự, Shirenno và họ của cô là... Cô Shirenno ghi vài nét phía dưới tên mình- Đây là gợi ý, ai thủ đoán ra họ cô xem?

Cả lớp nhìn lên những nét cô ghi trước, cố gắng tìm một cái họ thật khớp với các đường nét trên đó, và tất nhiên là phải theo Hán tự.

-Shihenno Koizumi!

Cả bọn cười một tràng lớn sau khi nghe tên mập ban nãy ăn snack trả lời.

-Cô không có bà con gì với ông Koizunmi danh giá đó đâu! Mà cô cũng không hiểu sao em lại có thể ghép được chữ Koizumi vào số nét cô ghi!

-Shihenno Kaze.

Cả lớp im bặt. Cô Shihenno nhìn về phía chiếc bàn học có học sinh đã trả lời đúng. Là SooYeon.

SooYeon thât sự hứng thú với trò chơi nhỏ này. Vì nó gợi lên cho SooYeon một kỷ niệm vô cùng đẹp thời ấu thơ. Những ngày còn bé, SooYeon và bố thường đến lớp học tiếng Hoa và Nhật của một người chú chơi. Sau mỗi lần từ đó về, SooYeon thường rủ bố chơi trò ghép chữ Hán và Nhật với mình. Dù rằng SooYeon đã học thuộc rất kỹ những từ mà cả hai thứ tiếng có cùng nét ghi, nhưng cuối cùng thì bố luôn là người thắng cuộc trong trò chơi này.

-Em tên gì?

-Jung Soo Yeon.

-Cô có thể gọi là chị Đại cũng được. - Một tên đầu đinh mặc quần áo xộc xệch, gác 2 chân lên bàn, nói xong thục cù chỏ sang tên ngồi bên cạnh, làm tên đó bật cười.

-SooYeon à, em hiểu tên cô nghĩa là gì không?

-Bài thơ... của... gió? - SooYeon lục lọi lại trong ký ức của mình một vài từ tiếng Hán.

-Chính xác.

-Cái tên ít có sến cô nhỉ?!

-Tao thấy nó sến nhưng mà sang đấy mày! Cô ơi, cô là con cháu chắt chít gì với Thiên hoàng Minh Trị ạ?

-Yah! Cái bọn này! Chỉ giỏi đoán mò thôi!

Bài thơ của gió? Gió chẳng phải rất ham chơi, phóng túng vô định sao? Thời gian đâu để viết nê một bài thơ chứ. Cái kẻ vô tâm chỉ biết làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng. Mẹ thường bảo gió rất lãng mạn và vui vẻ. Nhưng... thật sự tôi không cảm nhận được. Nụ cười của gió là như thế nào nhỉ? Có bao giờ mình thấy gió cười đâu mà vui vẻ với chẳng lãng mạn.

Hay tất cả chỉ là sự dối trá tựa như những lời nói ấy... "Rồi mẹ sẽ dẫn con theo mẹ. 3 mẹ con mình sẽ sống bên nhau mãi mãi, cùng ăn tối, cùng dùng điểm tâm, cùng đi công viên, cùng đi trượt tuyết...."

... Tất cả cũng chỉ là nói dối

"Sẽ" là bao giờ? Ngày mai? Tháng sau? Năm sau? Bao lâu cơ chứ! Đã hơn 6 năm rồi nỗi cô đơn ấy vẫn tồn tại, còn niềm vui thì sao chẳng thấy sống sót.

Hết chờ rồi lại đợi.

Chán đợi rồi lại chờ.

Thôi thì cứ bưng bít mọi thứ, che dấu tất cả, đẩy nước mắt chứa nỗi đau vào bên trong, đem mọi sự phẫn nộ, giận dữ, cảm giác bị bỏ rơi, cô đơn ra ngoài. Biến Cảm năng thành Cơ năng.

FLASH BACK

-Hắt xì!!!

Cô bé SooYeon hắt xì sau khi đóng cánh cửa nhà phía sau lưng mình. Mẹ cô bé bỏ dở chiếc khăn len đang đan xuống ghế, cầm một chiếc khăn len khác trên bàn bước đến chỗ cô bé.

-Lạnh lắm đúng không con? Bên ngoài nhiều gió thế kia mà. - Nhẹ nhàng tháo bỏ chiếc cặp trên vai SooYeon xuống, bà kéo SooYeon vào lòng mình.

-Dạ, không! Mẹ ôm con thế này, con không lạnh đâu! - Cô bé tươi tỉnh trả lời.

-Mẹ có cái này muốn cho con xem.

Bà đẩy nhẹ SooYeon ra khỏi lòng mình, dù rằng bà biết SooYeon muốn được ôm nữa. Nhưng bà không muốn con bé sẽ bị lệ thuộc vào hơi ấm này mãi, vì tờ giấy ly hôn đã được ký, và sớm muộn gì bà cũng phải gói đồ ra khỏi nhà. Lúc đó, hơi ấm từ thân nhiệt bà sẽ không thể sưởi ấm cho SooYeon được nữa, không thể bên cạnh con bé, không thể chăm sóc con bé từng ly từng tí nữa. Bà quàng chiếc khăn len đỏ sẫm lên cổ SooYeon.

- Có thích không nào, bé con?- Bà mỉm cười dịu dàng và hỏi.

-Thích chứ! Thích lắm mẹ ạ! Khăn len! Jung Soo Yeon có khăn len! SooYeon vui lắm. Vui như thể vừa được ông-bác-bự-con-râu-trắng-mặc-đồ-đỏ-cưỡi-tuần-lộc tặng quà đêm tuyết rơi 24/12 vậy ấy!

Cô bé chạy ra khỏi nhà, vừa làm vài vòng quanh cái-cây-cao-ráo-không-đẹp-trai trước nhà vừa hô to:

-Thế giới ơi! SooYeon đã có khăn len quàng cổ! SooYeon đã có khăn len quàng cổ! Hỡi bọn dưa leo đáng ghét ta đã có khăn quàng cổ, dù ta không biết ta sẽ làm gì với nó để chống lại các ngươi, nhưng ta đã có khăn quàng cổ bằng len và nó màu đỏ sẫm nhá! Khác màu với các người nhá! Gió ơi! Ta không lạnh nữa đâu! Ta đã có khăn quàng của mẹ rồi!

END FLASH.

Buổi cấm túc kết thúc, SooYeon thả bộ trên một bờ đê cạnh sông Hàn, một khu vực vắng vẻ và có... gió. Ngồi trên con đê, nhìn ra sông Hàn. Nước sông đen như mực, lốm đốm những vòng tròn ánh sáng của các cây đèn đường đổ xuống, thứ ánh sáng ấy run run bởi làn sóng li ti. Rồi vỡ tan. Sau đó lại được hình thành trở lại.

Xe cộ qua lại trên cầu có phải là quá nhanh không nhỉ? Hàng trăm, hàng ngàn người đi qua cây cầu này, có bao giờ thử nhìn xuống phía dưới con đê này không nhỉ? Có lẽ không? Không ai đủ rảnh rổi quan tâm đến bất kỳ điều gì hay cho một người nào khác cả. Cuộc sống hối hả lắm rồi! Không ai còn thời gian rảnh nữa đâu? Ôi trời, chúng ta phải đi kiện những người thời xưa vì đã quy định một ngày 24 giớ mất! 24 giờ là không đủ để con người quan tâm cho nhau!

Thả hồn theo những suy nghĩ vu vơ, cuối cùng dạ dày đã lên tiếng phát biểu. Không thành vấn đề gì vì SooYeon đã tìm ra một quán bán Cá viên rất ngon ở con đê đối diện. Một cái quán nhỏ, có một chiếc sạp dài và những chiếc ghế gỗ đặt trước sạp, thật ra trong quán còn có 2 cái bàn ở góc nữa. Nhưng SooYeon không thích. Ngồi trước sạp vẫn cứ ngồi trước sạp. Ai ý kiến gì thì cũng mặc!

-Bốn cây cá nha, Xo Oppa!

Sau khi ăn xong, SooYeon rảo bước về nhà. Mọi thứ thật yên bình cho đến khi có một nhóm nữ sinh khoảng 9,10 đứa mặc đồng phục trường khác đứng chắn trước mặt cô.

-Mày là SooYeon? - Một đứa bước ra hỏi.

-ừ! -SooYeon nhìn lướt một lượt qua bọn con gái.

-Tao nghe nói mày đánh đàn em tao ban sáng?

-Đàn em mày? Là đứa nào? Mặt mũi ra sao? Nếu nó xấu như mày thì tao không chưa gặp? Còn nếu nó không có gương mặt như mày thì biết đâu tao đã gặp rồi.

-Mày láo!

Đấm, đá, nắm đầu, túm tóc... mọi đòn tấn công dồn dập. Dù rằng SooYeon không phải là hạng vừa trong việc đánh nhau, nhưng với tỉ lệ là 10/1 thì cô hoàn toàn không có khả năng chiến thắng. Quả đúng như vậy, một nắm đấm tung thẳng vào gương mặt làm SooYeon ngã xuống đất. Cả đám xông đến dùng chân dẫm đạp lên cơ thể gầy gòm.

-Này! Này! Này! 10 đánh 1. Có biết đếm không vậy? Học đến mẫu giáo, cô giáo bận đi coi Concert của SNSD nên không dạy đếm à?! Hay hôm đó bận xếp hàng xin Fan Sign của SNSD nên cúp học?

Đám nữ sinh và cả SooYeon đang nằm co ro dưới nền đất đều quay về phía tiếng nói phát ra. Là một cô gái cao ráo, da ngăm đen, mặc quần jean, áo thun có áo khoác ngoài.

-Mày là đứa nào? Khôn hồn thì mau xéo đi! Con bé có bộ mặt dữ dằn nhất lên tiếng.

-Tao là đứa mà không khôn hồn nên sẽ dạy cho bọn bây một bài học.

Vừa dứt lời, cô gái lao vào đám con gái tả đột hữu xông. Xem ra cô gái này là con nhà võ chính hiệu rồi. Những cú ra đòn hết sức nhanh chóng, linh hoạt và dẻo dai. Nhìn cách ra đòn là đủ hiểu cô gái này phải là một cao thủ thứ thiệt đây! SooYeon cũng cố gắng gượng dậy kết hợp cùng cô gái đánh trả.

Sau một hồi "tẩm quất nhẹ", đám nữ sinh đã phải dắt dìu nhau đi về trong thương tích. SooYeon ngồi phịch xuống đất, dựa vào một cái cây gần đó. Máu từ khóe miệng nhỏ giọt lên chiếc váy đồng phục in hằng vết giày ban nãy, tay chân thì bầm dập , đầu tóc thì rủ rượi. Mọi thứ không thể nào tồi tệ hơn.

-Nhà ở đâu? Tôi đưa cô về. Cô gái hỏi.

-Tôi có thể tự về được. Cảm ơn đã giúp tôi. SooYoen thở dốc trả lời.

-Đừng cảm ơn xuôi! Ghi sổ nợ, khi nào cần tôi sẽ đòi.

SooYeon ngẩng đầu lên, nhìn cái người vừa phát ngôn ra câu nói kỳ lạ kia. Gương mặt cô gái này toát lên một vẻ gì đó rất lôi cuốn. Các đường nét trên khuôn mặt đều rất cân đối, hài hòa . Duy chỉ có đôi mắt kia là SooYeon không thích. Đôi mắt cuốn hút đen láy, thăm thẳm xoáy sâu vào người đối diện khiến người ta có cảm giác như bị nhìn thấu tận mọi ngóc ngách trong tâm hồn. Nó chứa đựng sự ấm áp, chân thành nhưng cũng đầy cứng rắn và cương nghị. Nó khiến người ta có cảm giác tin tưởng.

-Cô là học sinh trung học không nên đánh nhau như thế.

-Cô giúp tôi đánh lại bọn ban nãy, không có nghĩa cô được quyền lên lớp tôi đâu nhé!

-Tôi không lên lớp cô. Tôi quan tâm cho cô đấy.

-Tôi không cần! SooYeon lớn tiếng.

-Ai cũng cần được quan tâm cả... SooYeon à.

Tên học sinh được thêu trên ngực áo là một điều bất lợi chăng? Đối với SooYeon là vậy đấy.

-Tôi bảo rằng tôi không cần!!! Tôi không cần!!!

-Cô có thể không cần, nhưng còn những người muốn quan tâm cô thì sao?

-Thì... thì.... Mặc họ! Tại họ bao đồng, rách việc! Đã bảo không cần rồi mà!

-Tại sao cô lại trở nên cáu gắt khi nói về quan tâm? Có phải vì cô không có nó nên khi ai đó nhắc đến sẽ làm cô cảm thấy ganh tị?

-Thôi đi! Tôi sẽ đánh cô một trận nếu còn cố gắng... cố gắng... đọc suy nghĩ của tôi đấy!

-Vậy ra đó là suy nghĩ của cô?! Cô đã nghĩ đến sự quan tâm.

-Tôi bảo là... tôi không cần... đừng nói nữa... làm ơn... đừng nói nữa.- SooYeon thật sự bị người con gái này đọc được suy nghĩ mất rồi. Cô đành xuống nước chịu thua.

-Tôi chỉ đang cố giúp cô thôi... bé con ạ.

"Bé con"... hình như đâu đó trong ký ức đã từng tồn tại 2 từ này... Mẹ ... là mẹ đã luôn gọi mình như thế... "bé con"...

Mẹ ơi... Con muốn được quan tâm... con muốn được yêu thương... con muốn... muốn lắm cơ... muốn đến độ khi không có được nó, con trở nên bất mãn với mọi thứ...

-Tại sao... Tại sao lại quan tâm tôi?

-Vì chúng ta giống nhau, SooYeon à. Chúng ta cô đơn. Chúng ta cần một người quan tâm mình, yêu thương mình.

-Giống nhau? Làm sao cô biết chúng ta giống nhau? SooYeon ngước đôi mắt ướt nhòa của mình nhìn lên cô gái đang đứng kia.

-Cứ cho là... Đồng loại dễ nhận ra đồng loại.

SooYeon đã nhìn thấy tận mắt một nụ cười của gió. Vì mẹ cô từng bảo mỉm cười nhẹ là nụ cười của gió. Cô gái cởi áo khoác mình ra, choàng qua người SooYeon và nói.

-Đi về nhé, ở đây lạnh lắm!

Và lần này SooYeon đã nhìn thấy tận mắt một nụ cười của gió. Vì mẹ đã từng bảo mỉm cười nhẹ là nụ cười của gió. Cô gái cởi áo khoác mình ra, choàng qua người SooYeon và nói: Đi về nhé! Ở đây lạnh lắm!

SooYeon đứng dậy, nhìn sâu vào mắt cô gái đứng đối diện. Trong đôi mắt cô lúc này có một chút hạnh phúc, một chút bất ngờ, một chút bỡ ngỡ, một chút cảm xúc và một chút nước. Mỗi thứ chỉ một chút thôi những đủ để đánh đuổi nỗi buồn bã, ưu phiền vốn hiện hữu trong đôi mắt đó. Và nỗi buồn đã bị đẩy ra thủy hóa thành từng giọt rơi ra khỏi đôi hàng mi cong vút. SooYeon ngã vào người cô gái da ngăm và bật khóc. Đôi vai gầy run run. Có lẽ vì lạnh, có lẽ vì khóc. Nếu lạnh thì hơi ấm từ cô gái này hoàn toàn có thể sưởi ấm cô. Nếu cô khóc thì đôi vai này sẵn sàng cho cô dựa vào mà khóc.

Lẽ ra mẹ không nên tạo ra hai đứa con, để bây giờ chúng con phải chịu biết bao nhiêu đau khổ...

Mày giống hệt mẹ của mày! Không bao giờ nghe lời tao cả! Mày không phải là con tao!

Chị ơi,em sợ lắm! Cha dượng, ông ấy đáng sợ thật! Chị ơi, em phải làm gì đây?! Giúp em với!

Mày đúng là cái đồ thừa thãi, Jung à! Bố mày thì thiếu tiền nhà của tao?! Còn mày thì suốt ngày đánh nhau, để cho tụi nó đến trước nhà tao gây sự!

Em học hành như thế mà coi được à?! Em vào đây để làm gì vậy, Jung SooYeon?

Phải rồi! Jung SooYeon quá nổi tiếng. Cả trường này, ai mà chẳng biết đến nó! Học hành thì không ra gì, suốt ngày lại chỉ biết có nắm đấm! Nó là loại cặn bã của xã hội mà!

-Tên cô là gì vậy? SooYeon hỏi , khi đang yên vị trên lưng Yuri.

-Là Kwon Yuri.

............

..........................

....................

-SooYeon à...

-Gì cơ?

-Sinh nhật vui vẻ.

-Sinh nhật tôi? Tại sao cô biết?

1 tháng sau:

-Lại là cô! Tại sao cô cứ lẽo đẽo theo tôi mãi thế? Tối nào cũng gọi điện nói với tôi vỏn vẹn một câu bảo tôi ngủ sớm đi, thức khuya không tốt đâu gì gì đó. Rồi thì sáng nào chiều nào cũng đứng chờ trực trước cổng trường tôi. Tôi đi về, cô cũng đi về theo! Cô đang làm gì vậy hả?-SooYeon bực bội, đứng khoanh tay trước ngực nhìn Yuri đang đứng dựa lưng vào bức tường gạch đỏ trước cổng trường cô.

-Cô không thích sao? Yuri quay sang SooYeon hỏi.

-Tôi... SooYoen quay đầu đi nơi khác, tránh nhìn vào đôi mắt chân thành, tha thiết kia.

Thích. SooYeon rất thích là đằng khác. Đâu phải t ự dưng từ trên trời rơi xuống hoặc trên cành cây mọc sẵn một người quan tâm cô từng ly từng tí như vậy. Nhưng với cái tính cách ngang bướng, cứng đầu, SooYeon sẽ không nói ra rằng chỉ cần Yuri gọi điện trễ 5 phút thôi, cô cũng cảm thấy khó chịu. Một buổi chiều không nhìn thấy Yuri đứng dựa lưng vào dãy tường trước cỗng cũng khiến cô lo lắng.

Thì con người vốn là vậy mà. Sự thay đổi luôn khiến người khó hòa nhập, nhưng một khi hòa nhập được rồi, người ta sẽ tìm thấy điểm hay mà sự thay đổi mang lại, và rồi, ta biến chúng thành một phần không thể thiếu của mình.

Yuri bước song song với SooYeon. Cả hai đang cùng đi về nhà SooYeon, một hành động quen thuộc được gắn mác tên là thói quen hằng ngày.

-Nếu cô muốn tôi dừng lẽo đẽo theo cô thì chúng ta tỉ thí đi.

-Tỉ thí? Nếu tôi thắng cô sẽ không... lẽo đẽo theo tôi nữa sao? SooYoen quay sang Yuri, người đang bước đi hết sức bình thản, tay cho vào túi quần, mắt nhìn lơ đãng hai bên đường.

-Chính xác! Nhưng nếu bé con thua, thì cô phải làm những gì tôi bảo. Sao nào?

-Ừm... thì...

Tại sao phải tỉ thí chứ, SooYeon thích được chăm lo, săn sóc như bây giờ cơ mà. Nhưng nếu từ chối, Yuri có thể sẽ xem thường cô, cô không muốn bị xem thường. Cô không muốn mình bị mất giá trị trong mắt Yuri! Với suy nghĩ đó, SooYeon nhanh chóng quyết định câu trả lời:

-Nói là phải giữ lời đấy nhé! Rồi cô sẽ thấy tôi cho cô đo ván!

Võ quán số 32 nằm trên đường Aquarjus:

-Tên Yuri ấy!... Ăn gì mà mạnh thế không biết!- SooYeon tức tối nói lớn.

-Ăn cơm mình nấu đấy!- Một cô gái có gương mặt trẻ con, làn da trắng và đôi mắt to tròn vừa đặt miếng khăn ướt lên vết bầm trên mặt SooYeon, vừa nói.

-Vậy thì đừng cho cô ta ăn cơm nữa! Ây cha, đau quá!

-Đừng cử động mạnh. Về nhà lấy trứng lăn đi, sau vài ngày sẽ tan máu bầm thôi!- Cô gái cho tất cả dụng cụ y tế bày trên mặt sàn vào một chiếc hộp, rồi đứng dậy.

-Thật cảm ơn cậu.... Cậu tên gì ấy nhỉ?

-Mình tên Kim TaeYeon. Lẽ ra cậu không nên nhận lời tỉ thí với Yuri.

-Tại sao?

-Cậu ấy là người mạnh nhất võ quán. Học võ từ năm 6 tuổi, cậu ta đem về cho võ quán không ít những huy chương, giải thưởng. Sư phụ xem Yuri như con ruột, vì cậu ấy tài năng, hiền lành, chịu khó.

-Nghe có vẻ cậu hiểu rõ cô ta quá nhỉ?

-Bạn nối khố của nhau mà!

-Vâng, và phải chi cô ta cũng thân thiện như cậu thì tốt.

-Ha ha ha! Yuri... rất tệ trong việc biểu lộ cảm xúc của mình. Tin mình đi, vẻ ngoài và con người của cậu ấy không phải là một thể thống nhất đâu!

Vài tháng sau:

Càng gặp gỡ thân thiết với Yuri, SooYeon càng nhận thấy bên trong cái vẻ ngoài trầm trầm, nghiêm túc ấy là cả một con người Dorky khó đỡ. Chỉ đi một đoạn đường ngắn từ võ quán ra bưu điện thôi đã mất hết 3 tiếng đồng hồ, 1 tiếng tìm đường đến, 1 tiếng tìm đường về, 1 tiếng loay hoay trong bưu điện chỉ để mua một con tem.

Và cái con người ấy. Tại sao lại không bao giờ nhìn thấy đôi mắt ghen tị, bực bội của SooYeon mỗi khi có một đám võ sinh nữ đợi Yuri đến cuối giờ, chỉ để tặng vài củ Ma ngốc nghếch và những con Mickey trẻ con?

Lúc nào cũng: "SooYeon, bài kiểm tra lần trước được bao nhiêu điểm?". "Cô đã học bài chưa đấy? Ngày mai kiểm tra rồi kìa.". "Tôi đã bảo là cô nên mướn gia sư về dạy kèm đi kia mà!". "Đấy! Đấy! Bảo ngủ sớm, ăn uống điều độ đi thì không nghe đâu. Để bây giờ ốm rồi thấy chưa?!". "Tại sao không ăn sáng?"... Ah! Lúc nào cũng lớn tiếng, lúc nào cũng hỏi hết cái này đến cái khác! Trong mắt của Yuri, SooYeon đã được bao nhiêu tuổi vậy? 18 tuổi hay là 8 tuổi?

Nhưng... SooYeon trân trọng tất cả những điều đó. Những lời hỏi thăm khô khốc ấy, ẩn sâu là sự quan tâm. Những câu mắng nhiếc chứa đầy lo lắng. Và một tình cảm giả vờ không biết tên đã nhen nhúm.

-SooYeon đến võ quán sớm thế? - TaeYeon đang sắp xếp vài bộ võ phục hỏi SooYeon khi thấy cô bước vào sảnh.

-Hôm nay, lớp mình chỉ học 4 tiết thôi. Yuri có ở phòng tập không?

-Cậu ấy đang ở phòng tập số 3 đấy. - Đặt chồng võ phục xuống chiếc bàn gần đó, Tae Yeon trả lời.

-Cảm ơn TaeTae!

-Vừa về là hỏi ngay đến Yuri! Không nghe hỏi thăm gì đến tôi cả?! - Tae Yeon giả vờ giận dỗi.

-Thôi mà, hỏi thì hỏi. TaeTae à, hôm nay cậu cao thêm bao nhiêu centimet rồi?!

-Yah! Hỏi thăm hay là nói móc mình đấy?

-Cả hai! - SooYeon phá lên cuời và chạy nhanh ra khỏi sảnh.

SooYeon nhón chân đi rón rén đến phòng tập số 3, cô cố gắng không để gây ra một tiêng động dù là rất nhỏ nào. Và kia rồi, Yuri đang ngồi đọc một quyển sách. Chắc lại là tuyển tập Miền Hoang Dã nữa rồi! SooYeon rón rén bước lại gần, chỉ còn vài bước chân nữa thôi:

-Về sớm vậy?

-Yah! Sao lần nào Yuri cũng biết thế! - SooYeon đánh liên tục vào vai Yuri.

-Vì chúng ta...

-Vì chúng ta giống nhau! Tôi biết rồi! Lần nào Yuri cũng nói như thế với tôi cả! - SooYeon phụng phịu ngồi xuống cạnh Yuri.

-À, tôi tìm được gia sư cho SooYeon rồi. Yuri tiếp tục dán mắt vào cuốn sách.

-Thế à? Ai vậy?

-Cô ấy tên Stephanie Hwang, hiện đang là võ sinh của chúng ta đấy. Cô ấy nhận lời làm gia sư cho SooYeon rồi. Chút nữa cô ấy sẽ đến. Chỉ còn kỳ thi này nữa thôi! SooYeon hãy cố gắng lên nhé!

-Vâng. Tôi sẽ không phụ lòng mong mỏi của mọi người đâu. Mà cô gia sư ấy trông như thế nào?

-Lát nữa sẽ biết.

-Cô ấy bao nhiêu tuổi?

-Lát nữa sẽ biết.

-Cô ấy dạy tôi trong bao lâu?

-Lát nữa sẽ biết.

-Yah! Kwon Yuri!

FLASH BACK:

-Yul, có võ sinh của võ quán đến gặp cậu này! - TaeTae gọi to từ bên ngoài phòng Yuri.

Yuri bước ra mở cửa.

-Phiền cậu quá, Tae Tae ạ! Khách của mình đâu?

-Mình để cô ấy chờ ngoài phòng khách.

Yuri bước vào phòng khách, nơi có một cô gái đang ngồi đấy. Vừa trông thấy Yuri, cô gái khẽ mỉm cười. Phải công nhận rằng đôi mắt hình mảnh trăng lưỡi liềm của cô ấy như làm bừng sáng cả gian phòng đầy mùi trầm hương này!

-Nếu tôi nhớ không lầm cô là võ sinh mới gia nhập cách đây 2 tháng đúng không?

-Vâng. Tôi tên Stephanie Hwang. Nhưng hãy gọi tôi là Fany.

-Fany, cô đến đây có việc gì không?

-Tôi nghe một vài người bạn bảo Yuri đang tìm một gia sư dạy kèm tiếng Anh.

-Vâng, tôi đang tìm gia sư dạy kèm tiếng Anh cho SooYeon. Cô biết rồi đấy, cô bé tóc nâu thường hay đến giúp sư phụ dạy học.

-Tôi có thể giúp. Tôi sẽ làm gia sư cho cô ấy.

END FLASH.

-Ở chỗ này, SooYeon phải điền từ này vào. Câu bên dưới thì dùng to + V1, vì động từ nằm phía sau "allow + O".

-Ở đây, đúng không?

SooYeon đang chăm chú vào một sấp bài tập mà Fany đã soạn sẵn. Cả hai đang tập trung rất cao độ vào đống bài tập đấy. Bởi vì chỉ còn vài tháng nữa thôi, SooYeon phải thi tốt nghiệp, rồi sau đó là thi đại học. Bởi vì việc SooYeon đặt chân vào trường đại học chính là mong muốn của Yuri- người đã thắng trong cuộc cá cược ngày trước.

-Fany à... cô có thể cho tôi xin thêm 30 phút nữa được không. Tôi thật sự rất lo lắng cho bài kiểm tra ngày mai.

-Ok! Không thành vấn đề!

Đi ngang qua phòng khách vẫn còn sáng đèn, Yuri nhè nhẹ hé cửa vừa đủ nhìn. SooYeon và Fany vẫn đang cặm cụi vào những bài tiếng Anh. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Yuri mỉm cười, bước đến kệ điện thoại và bấm số.

-Alo, bé Jung đấy à? Gọi mẹ em cho Yuri đi!... Bác Jung ạ?.... SooYeon sẽ vào đại học bác ạ. Đó là một điều chắc chắn!...

-SooYeon dậy đi! Cô mà ngủ nữa là rớt đại học đấy!!!

-Ối! Ối! Đừng mà. Dưa leo đại tướng, ngươi không được cướp tấm bằng đại học của ta!... Yah! Cậu thật quá đáng Yuri à!

SooYeon bật dậy khỏi giường, lườm 1 phút 30 giây cái con người vừa đánh thức cô dậy_ Kwon Yuri.. Để thuận tiện cho việc học hành, SooYeon đã xin đến ở nhờ võ quán. Ai lại có thể học hành gì được khi lúc nào cũng nghe tiếng người đàn ông say xỉn đòi rượu, người chủ nhà trọ la hét đòi tiền nhà.

-Fany sẽ đến trong vòng 15 phút nữa. Cô ấy có vẻ rất quan tâm cho kết quả học tập của cô đấy! Đỗ đại học cho cô ấy phần nào hài lòng đi! - Yuri ngồi xuống chiếc ghế đẩu đặt cạnh giường.

-Chỉ có cô ấy hài lòng thôi sao? - SooYeon bước xuống giường, tiến đến tủ đồ.

-Cả mẹ cô và bé Jung nữa đấy.

Bất ngờ bởi câu nói của Yuri, SooYeon làm rớt cả bộ quần áo trong tay.

-Cô biết mẹ tôi? Cô biết bé Jung?

-Vâng. Yuri vẫn bình thản trả lời.

-Họ ở đâu? Họ đâu vậy, Yuri? - SooYeon bước vội đến chỗ Yuri ngồi.

-Căn nhà lụp xụp này là nơi mẹ và em gái tôi ở ư?

-Bác Jung có lẽ sắp về rồi. Bác ấy thường ra ngoài mua thức ăn giờ này.

5 phút....

10 phút.....

45 phút........

1 tiếng 30 phút.....

2 tiếng 1... Bà Jung đã về!

Chỉ mới 2 tiếng 9 phút thôi mà! Có gì mà lâu! So với 6 năm tổng cộng 52560 tiếng thì 2 tiếng 9 phút có là bao.

Người phụ nữ xanh xao, da hơi ngăm, tóc búi cao đang mang một túi thức ăn bước đến trước cửa nhà. Bà đang loay hoay đưa tay vào túi áo có lẽ để lấy chìa khóa cửa. Chìa vừa chạm vào ổ thì bà nghe thấy tiếng gọi:

-Mẹ! Mẹ ơi!

Người phụ nữ đánh rơi xâu chìa khóa cùng túi thức ăn. Bà bất ngờ đến độ chỉ biết đứng sững người ra nhìn cô gái có mái tóc nâu đang chạy ào đến.

SooYeon ôm chằm lấy bà, đôi vai rung lên bần bật. SooYeon khóc. Và bà Jung cũng cũng khóc. Nước mắt tương phùng sau 6 năm trời xa cách có vị ngọt ngào của hạnh phúc, mặn đắng của tủi thân, và những cảm xúc đến dồn dập chưa nhận dạng kịp. Tất cả những gì hiện hữu trữ tình lúc này ở khu nhà lụp xụp, vắng vẻ, buồn tẻ là hai con người đang ôm nhau khóc. Một người mẹ xa con, một người con xa mẹ.

Yuri và SooYeon bước theo bác Jung vào nhà. Căn nhà chỉ có duy nhất một gian gồm luôn cả phòng khách, bếp, và chiếc giường ở góc tường, một buồng nhỏ bên trong có lẽ là nhà vệ sinh. Mọi thứ trong nhà không còn trẻ trung theo năm tháng nữa, dù rằng có đôi tay của người phụ nữ nhúng vào. Gọn gàng và sạch sẽ, đúng cách mẹ SooYeon vẫn thường chăm sóc ngôi nhà bà ở. Ơ kìa! Chiêc chuông thủ công ngày bé SooYeon làm tặng mẹ nhân gày sinh nhật của bà. Nó được treo lủng lẳng phía trước cửa sổ, làn gió lùa vào tạo nên những âm thanh vui tai. Vậy là ngôi nhà vẫn còn sự hiện diện của gió. Dường như nơi nào có mẹ nơi đó có gió thì phải?

Để Yuri và SooYeon ngồi xuống, bà rót nước ra tách mời cả hai uống.

-Mẹ ơi, mẹ và Yuri biết nhau như thế nào vậy? - SooYeon đặt tách trà xuống, hỏi mẹ mình.

-Ngôi nhà này là nhà của Yuri. Thật ra là nhà của gia đình Yuri, nhưng sau khi bố mẹ Yuri mất, sư phụ Lyn đã nhận nuôi Yuri và tiếp nhận căn nhà. Cho đến khi nào, Yuri 20 tuổi, căn nhà sẽ thuộc quyền sở hữu trở lại cho Yuri.

-Tôi ở cùng sư phụ trong võ quán, nên ngôi nhà này để cho bác và bé Jung ở tạm cũng tốt thôi.

-Nhưng chằng phải khi bố mẹ ly dị, mẹ chuyển sang sống với dượng sao?

-Dượng con, ông ấy không tốt như mẹ nghĩ. Càng sống với ông ấy, mẹ càng nhận ra sự ích kỷ, hồ đồ và đáng sợ của ông ta. Con biết không, lúc đấy mẹ thì đi làm đầu tắt mặt tối, không ở nhà thường xuyên. Bé Jung thì ngày càng lớn, đi học về thì nó lại về thẳng nhà. Mẹ không an tâm để nó và Dượng ở nhà. Thế là mẹ quyết định dọn đi.

-Rồi bác Jung gặp Sư phụ tôi. Sư phụ gọi tôi ra nói chuyện với bác. Tình cảnh của bác và bé Jung khiến tôi vô cùng thông cảm. Nên tôi để bác ở nhà tôi cho đến khi bác tìm được chổ ở khá hơn.

-Nhắc đến, bác không biết phải cảm ơn cháu thế nào cho hết đây, Yuri à!

-Bác đừng nói vậy! Giúp đỡ nhau sống thì cuộc sống mới có giá trị. Bác đừng đặt nặng chuyện ân nghĩa quá. Chẳng phải trong suốt thời gian qua, bác đã xem cháu như con của bác đấy sao. Bác đã yêu thương và quan tâm cháu hết mực rồi còn gì. Cháu phải là người cảm ơn bác mới đúng.

-Thì ra mẹ và Yuri đã quen nhau từ trước.

-Thật ra mẹ đợi khi nào con thi xong đại học, mẹ sẽ nhờ Yuri dẫn đến gặp con. Nhưng không ngờ, con lại chủ động đến đây tìm gặp mẹ. Yuri này, tại sao cháu lại để SooYeon biết vậy?

-Dạ, cháu...

-Mẹ đã nhờ vả Yuri làm vú em cho con ư?! Mẹ biết không, cô ta không dịu dàng hướng con đến con đường đại học đâu! Cô ta đã từng đấm con sưng má đấy! Còn gài kèo con nữa chứ! Nói rằng nếu đánh thắng thì cô ta sẽ không lẽo đẽo theo con, nếu đánh thua thì phải nghe lời cô ta! - SooYeon mè nheo với bà Jung và kể lại toàn bộ diễn biến từ ngày Định mệnh hai người gặp nhau..

-Này! Này! Cô nói thế là ý gì! Chính cô đồng ý cá cược nhá!

-Nếu cô không cứ bám miết lấy tôi thì tôi đâu có phải đồng ý trò cá cược ngốc nghếch ấy!

-Là mẹ đã bảo Yuri theo con đấy. Và mẹ nghe Yuri kể, lần đầu tiên Yuri gặp con là con đang đánh nhau với một bọn nào đó đúng không? Đấy! Yuri phải bạo lực thì mới trị được con chứ!

Trên đường về lại võ quán:

Yuri đi song song với SooYeon, cả hai đều im lặng. Mỗi người mỗi suy nghĩ.

-Xin lỗi SooYeon... -Yuri lên tiếng.

-Vì? -SooYeon vẫn nhìn thẳng về phía trước.

-Lần đó, tôi mạnh tay quá. Cho tôi xin lỗi. - Yuri đưa tay phải vuốt vuốt sau ót (gáy) của mình.

-À... về việc đó.... Hay nhỉ?! Đánh người tôi đã, rồi bây giờ đi xin lỗi. Mà đâu có xin lỗi liền, đợi mấy tháng sau mới xin lỗi. Tưởng tượng sau này mà yêu tôi chắc đợi đến một năm mới nói quá... Ơ!

Gương mặt SooYeon bỗng đỏ bừng. Và gương mặt Yuri cũng thế. Cả hai giả vờ yêu, à nhầm, giả vờ lơ. Quay mặt chỗ khác. Và thế là một thuớc Phim câm được bấm máy với sự góp mặt của dàn diễn viên gạo đậu, à không gạo cội Kwon Yuri và Jung SooYeon.

Tôi biết Fany có tình cảm SooYeon. Nhìn cách họ trò chuyện, quan tâm, đùa giỡn với nhau trước, trong và sau buổi học cũng đủ hiểu. Nhất là ánh mắt Fany nhìn SooYeon. Thế còn ánh mắt của SooYeon thì sao?

Tại sao không bao giờ SooYeon nhìn thấy ánh mắt tôi nhìn cô ấy, mỗi khi cô ấy ngồi ở góc lớp nhìn đám võ sinh vung tay vung chân nhỉ? Tại sao SooYeon không nhìn thấy ánh mắt của tôi mỗi khi cô ấy ngồi vò đầu bức tóc vì một bài toán hóc búa nhỉ? Tại sao SooYeon không nhìn thấy ánh mắt ghen tị của tôi khi nhìn thấy cô ấy nói chuyện hàng giờ với Fany qua điện thoại nhỉ? Có lẽ SooYeon bận nhìn đến một nơi khác rồi!

À, phải... SooYeon nhìn Fany. Một kẻ ngốc nghếch không biết biểu lộ cảm xúc như tôi thì gây được sự chú ý của ai chứ? Dù cho tôi gây được sự chú ý nơi SooYeon thì sao? SooYeon cũng đâu có thích tôi.

Thôi thì, chỉ cần SooYeon vào được đại học, có một cuộc sống vui vẻ cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi. Im lặng nhé trái tim! Để cho trái tim mà ngươi yêu được hạnh phúc thì ngươi nên im lặng.

Yuri đã đoán đúng. Fany có tình cảm với SooYeon. Nhưng có một chuyện Yuri đã đoán sai hay phải nói là không biết. Đó là SooYeon yêu Yuri và đang bị phân vân giữa Fany với Yuri.

Có ngốc không khi cả hai yêu nhau mà không thổ lộ. Yêu nhau mà lại mãi ngốc nghếch không nhận ra tình cảm dành cho nhau. Người SooYeon yêu thì SooYeon lại không biết người đó có yêu mình hay không. Còn người yêu SooYeon, SooYeon lại không thể yêu lại. Hoàn cảnh éo le thường thấy nhưng khó tránh.

Tình yêu của con người trần thế lắm hạnh phúc chứa đầy đau khổ. Đầy đê mê nhưng lắm trông gai. Thơ ca in ấn không bao giờ đủ. Văn chương viết ra không bao giờ chán. Giai điệu của các bản tình ca chẳng phải là bất hữu đó sao. Tình yêu ơi, hãy cho nhau một khúc hát xuất phát từ con tim để hai tâm hồn đến gần nhau hơn.

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Person...a.IW6IBOFD.html

Cất bước trên con đường xa

Giấu những suy tư mình ta

Có những yêu thương nhỏ bé

Nhấm nát con tim dại khờ

Lòng chợt đau, chợt giật mình nhìn vào không gian, riêng mỗi em đã mang tên ai vào trong trái tim vốn đã u mang sầu

Xóa những yêu thương này đi

Xóa hết cơn mơ này đi

Biến mất bao nhiêu cảm xúc

Đã lỡ yêu thương một người

Đừng để em, đưng còn lại một mình riêng em, chỉ riêng có em, ngốc nghếch trông theo hình bóng

Bước tiếp trên con đường dài

Bóng dáng cô đơn mình ai

Ngỡ những yêu thương mờ phai

Phút chốc tan theo ảo giác

Cớ sao, sao trái tim vẫn đau, vì em biết yêu thương nói ra nào dễ

Một người trao em tình yêu

Một người em trao tình yêu

Phải làm sao đây người hỡi

Bối rối không riêng mình ai

Hoang mang với em cả hai

Hỏi lòng con tim liệu cứ mãi mong chờ, xin hãy cho trái tim mỏng manh lời đáp

Cất bước trên con đường xa

Giấu những suy tư mình ta

Có những yêu thương nhỏ bé

Nhấm nát con tim dại khờ

Lòng chợt đau, chợt giật mình nhìn vào không gian, cơn gió qua cho tóc em bay và xua giấc mơ biến mất như chưa từng trong tái tim, phải chăng em thầm chôn dấu kín. Vậy em nên quên đi cơn mơ này không người yêu dấu em qua yêu đến dại khờ.. Yêu riêng em, nói ra đi em nên sao , sao đôi môi ấy không trao em ước mong

Bước tiếp trên con đường dài

Bóng dáng cô đơn mình ai

Ngỡ những yêu thương mờ phai

Phút chốc tan theo ảo giác

Cớ sao, sao trái tim vẫn đau, vì em biết yêu thương nói ra nào dễ

Một người trao em tình yêu

Một người em trao tình yêu

Phải làm sao đây người hỡi

Bối rối không riêng mình ai

Hoang mang với em cả hai

Hỏi lòng con tim liệu cứ mãi mong chờ, xin hãy cho trái tim mỏng manh lời đáp

Bước tiếp trên con đường dài

Bóng dáng cô đơn mình ai

Ngỡ những yêu thương mờ phai

Phút chốc tan theo ảo giác

Cớ sao, sao trái tim vẫn đau, vì em biết yêu thương nói ra nào dễ

Một người trao em tình yêu

Một người em trao tình yêu

Phải làm sao đây người hỡi

Bối rối không riêng mình ai

Hoang mang với em cả hai

Hỏi lòng con tim liệu cứ mãi mong chờ, xin hãy cho trái tim mỏng manh lời đáp...........

Hỏi lòng con tim liệu có mãi đợi chờ? Xin hãy cho trái tim mong manh lời đáp.

Yuri ơi... Câu trả lời nào dành cho tôi đây...

Đất chờ con mưa lâu ngày không đến

Người nông dân tự tưới vung trồng

Đất đắn đo giữa mưa và người

Mưa mãi rong chơi, người đợi chờ.

Ngày có kết quả thi đại học:

-1504.... MS 1504.... MS1504... SooYeon lẩm bẩm số thứ tự của mình khi đang dán mắt vào tấm bảng ghi kết quả đậu đại học.

0501.....1609...0302...2010...1504....0512

-1504! Có 1504! Yuri ơi! Tôi đậu rồi! Yuri ơi!

SooYeon nhảy cẩng lên vui sướng! Vâng, SooYeon đã đậu! Mong ước của bà Jung, của Yuri và cũng chính của SooYeon đã được thực hiện.

Võ quán:

-Yuri à, SooYeon đâu? - TaeTae từ ngoài cửa bước vào bên trong thì thấy Yuri đang ngồi đọc sách.

-Cô ấy ra ngoài. Có việc gì không?

-Mình nhặt được phong bì này ở trước sân, có tên của SooYeon bên trên nên mình nghĩ nó gửi đến cho SooYeon. - TaeYeon đưa cho Yuri tấm phong bì.

Yuri nhận tấm phong bì, rồi đi về phòng. Đây là một tấm phong bì không có tem, cũng chẳng được dán lại kỹ lưỡng. Trông nó không giống như một bức thư thăm hỏi hay đại loại là mang một nội dung tốt lành nào, trông giống như một bức thư khiêu chiến. Linh cảm đìêu gì đó ch ẳng lành, Yuri mở tấm phong bì ra. Quả nhiên là một bước thư khiêu chiến.

Jung SooYeon, mày nghĩ mày có thể bắt đầu cuộc sống mới dễ dàng vậy sao? Mày đánh đàn em tao tơi tả, còn với con bạn mày đánh bọn tao một trận thừa sống thiếu chết! Mày nghĩ mày dễ dàng phủi tay khỏi quá khứ mày gây nên rồi tự do, dửng dưng sống cuộc sống mới à!

Tao ghét cái mặt vui vẻ, sung sướng của mày khi mày dò tên mình trên tấm bảng kết quả! Hoặc tối nay mày đến gặp bọn tao ở con đê cạnh sông Hàn, hoặc là bọn tao sẽ xới tung cái võ quán gì gì đó của mày lên!

Nhớ đấy! Không gặp không về! Bọn tao sẽ chờ mày ở đó. Khôn hồn thì đừng gọi đồng bọn gì đến.

Võ quán:

-TaeTae à, cậu biết Yuri đã đi đâu không? - Sau khi đi tìm một vòng võ quán không thấy Yuri, SooYeon lo lắng.

-Cậu ấy không ở trong phòng sao? Lạ thật, cậu ấy có thể đi đâu chứ? Ban nãy, Fany đến và có vào phóng nói chuyện với cậu ấy mà! TaeYeon cũng lo lắng không kém.

-Mình sẽ gọi cho cậu ấy! - SooYeon lấy chiếc điện thoại bấm số gọi cho Yuri - Không được! Cậu ấy khóa máy rồi!

-Điện thoại mình có khả năng định vị!.

Nhưng vẫn không có dấu hiệu nào khả quan hơn. Chợt tiếng điện thoại của SooYeon vang lên, là Fany gọi.

-Alo! SooYeon! Mau ra con đê ở sông Hàn đi! Nhanh lên! Yuri sắp đánh nhau với một đám nữ nào đó, trông rất hung hăng, họ còn mang theo cả vũ khí nữa!

SooYeon vội chạy ra con đê sông Hàn nhanh nhất có thể.

Ở con đê:

Yuri nhấc chân mình ra khỏi chiếc điện thoại di động cô vừa đạp bể. Vì sao ư? Bởi đó là cách duy nhất TaeYeon sẽ không tìm ra vị trí của cô cũng như SooYeon sẽ không liên lạc được với cô.

-Anh hùng gớm! Quyết không để cho con bé hống hách kia đến! Mày làm tao phục rồi đấy! - Một con bé vác thanh kiếm Nhật trên vai, khinh khỉnh nói.

-Nói nhiều làm gì. Muốn đánh thì cả bọn xông vào đây, tao sẽ tiếp cả! Yuri nói lớn.

-Tốt thôi! Xông lên cho con anh hùng rơm này một trận!

Yuri ơi! Cậu nghĩ gì vậy chứ?! Tại sao lại một thân một mình đến đó?! Dù rằng cậu là con nhà võ, nhưng chúng có vũ khí đấy! Tại sao cậu lại làm việc thiếu suy nghĩ đến thế?! Thường ngày cậu rất điềm đạm, làm việc gì cũng suy xét thật kỹ cơ mà!

Tại sao lại là hôm nay? Chỉ còn 3 ngày nữa là sinh nhật của mình! Chỉ còn 3 ngày nữa thôi những lời yêu thương mình đã dấu kỹ trong lòng sẽ được thốt lên! Mình sẽ nói cho cậu nghe những gì trái tim này muốn thổ lộ, muốn gào thét mỗi khi bên cậu! Mình đã lên kế hoạch cho mọi thứ rồi đấy! Mình sẽ rủ cậu đi công viên, chúng ta sẽ dành cho nhau thật nhiều những kỷ niệm. Kết thúc bằng một buổi tối hoàn hảo cho 2 ta, chỉ nến hoa và một lời yêu chân thành. Chỉ còn có 3 ngày nữa thôi mà!

Cách đây gần một năm, cậu đến, vào đúng ngày sinh nhật của mình. Như một món quà các thiên sứ ban tặng. Cậu bước vào thế giới của mình, làm mọi thứ đổi thay 180 độ. Yêu cậu là một đặc ân, tình yêu của cậu một loại thuốc đặc trị, đánh tan mọ đau đơn trong lòng mình. Những vết thương lòng mình ngỡ là sẽ mãi âm ỉ đau, những đau khổ dằn xé mình tưởng sẽ mãi bám viếu lấy mình đã được cậu dẹp bỏ. Cả quá khứ đen tối, lầm lủi của mình nữa. Mình không biết cậu đến từ đâu, cậu có thuộc thế giới này không. Tất cả những gì mình cần biết và quan tâm đó là cậu đến, đem theo tình yêu của cậu, khơi dậy tình yêu của mình. Một lần nữa mình cảm thấy mình sống, chứ không phải tồn tại. Một lần nữa mình tìm lại được gia đình. Một lần nữa mình lại nhìn thấy được tương lai của mình. Một lần nữa mình biết tim mình vẫn còn đập và chưa hề bị chai sạn. Yuri ơi, cậu là tất cả.

Cậu là một món quà vô giá xứng đáng để mình đánh đổi.

Xin Người đừng đem Yuri đi! Người mang Yuri đến bên con, vậy tại sao lại mang Yuri đi? Đã đặt lên tay con rồi, vậy cớ gì giật lại? Tại sao lại để con yêu mà không cho con được yêu?

Yuri ơi!

-Yuri ơi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro