Bonus 1 Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nghĩ nàng thích cô, cô ôm cái mộng đẹp đó suốt đêm, 1 buổi tối hạnh phúc đối với Kwon Yuri…

Nào ngờ đâu, sáng hôm sau mấy người bạn thân lại phũ phàng đập tan cái hạnh phúc bé nhỏ của cô.

“Khùng quá Yul ơi, cô ấy giận cậu thì có chứ thích cái nỗi gì, tớ nhớ trước đây cậu bình thường lắm nhưng từ khi gặp cô nàng đó cậu trở nên vô duyên một cách bất thường ” – Taeyeon nói như chuyên gia

“Nghe cậu kể mà tớ tức thay cho cô nàng, nếu đổi ngược lại là tớ thì tớ sẽ đạp thêm mấy đạp zô mặt cậu cho chừa cái tội vô duyên chứ không đơn thuần là tát một cái rồi bỏ về đâu” – Sooyoung bức xúc

“Đáng đời, bị ghét là đúng” – Sunny tỏ ý không quan tâm

“Cậu đúng là đồ zô ziên thúi” – nấm Hường hưởng ứng phong trào

“Chẳng lẽ tớ sai thật sao ?” – Yuri hỏi với giọng buồn bã

*gật gật*

Đưa ánh mắt đau khổ nhìn đứa em gái – tia hy vọng cuối cùng của cô…

*gật gật*

Cả đám đều chống đối cô => cô đã sai lầm trong việc làm nàng chú ý.

Haizz kì này tiêu cô rồi, không biết tối nay nàng có đến không, cô ăn nói vô duyên như vậy nàng còn đến làm gì nữa nghe đâu cô hôm nay nàng không đi học, rõ là nàng muốn tránh mặt cô đây mà.

Tan học, cô nhanh chóng lấy xe phóng thẳng về nhà chờ đợi nàng, mặc dù có thể hôm nay nàng sẽ không đến…

Omo, bất ngờ chưa nửa tiếng sau xe nàng đã có mặt trước cổng, nàng cao thượng quá…nàng dễ dàng tha thứ cho cô vậy sao? Không sao hết, nàng chịu đến là cô vui lắm rồi, hiện giờ trong mắt cô nàng như một thiên thần còn cô là kẻ xấu xa làm buồn thiên thần T_T.

Cô mở cửa phòng và cúi chào nàng, cô muốn vớt vát lại lỗi lầm hôm qua bằng những hành động lịch sự nhưng nàng không thích lắm thì phải trán nàng hơi nhăn kìa >”<

“Hôm nay, chúng ta học một cách nghiêm túc được không? Đừng nói những chuyện không liên quan đến việc học như hôm qua nữa” – nàng vừa nói vừa lật sách

“Uhm, nếu cậu muốn vậy” – thấy thái độ nàng không được vui nên cô ngoan ngoãn nghe lời

Bữa trước phần từ mới cô chưa chép xong nên lần này cô chủ động lôi ra viết tiếp mà không cần nhắc, thấy thế nàng cũng không nói gì thêm nàng tiếp tục làm mọt sách giết thời gian.

Nửa tiếng sau…

Đang chăm chú vào từng con chữ bỗng có một mảnh giấy gấp của ai đó từ từ di chuyển về phía nàng, nàng từ tốn mở ra…

“Tớ chép xong rồi”

Nhẹ nhàng gấp mảnh giấy lại, nàng đón lấy cuốn tập từ tay cô…

O_o

Chuyện gì thế kia, vị trí bị đảo lộn từ khi nào vậy trời???

Nàng đang nhìn chằm chằm vào cô, còn cô thì cúi gầm mặt thiếu điều muốn đụng cái bàn luôn kìa, chuyện gì vậy ta???

Thì ra là Black Pearl của chúng ta đang cầu xin sự tha thứ của nàng qua từng trang tập đấy các bạn ^^

Là như vầy ,ngoài việc chép 21 từ sai mỗi từ 22 lần như nàng dặn ra thì sau mỗi từ là 1 câu “tớ xin lỗi, tha thứ cho tớ nhé ^^”, thử hỏi nàng không nhìn chằm chằm cô sao được. Cuối cùng nàng cũng mở lời…

“Tớ đã bảo là đừng nói những chuyện không liên quan đến việc học mà?” – nàng hơi lên giọng

“Tớ viết mà chứ đâu có nói đâu?” – làm mặt cún con

Nàng thở dài :“Không nói nữa, tiếp tục học đi”

Cô buồn lắm, có lẽ nàng còn giận tốt nhất bây giờ cô nên im lặng mà học thì hơn càng nói càng thêm tệ >.< .Suốt buổi, nàng giảng phần nào cô ghi ghi chép chép phần đó, có thể nói đây là lần đầu tiên cô chú tâm vào English tới vậy, nàng giảng rất hay rất sinh động.

Hai tiếng trôi qua thật là mau, đã đến lúc cô trả tự do cho nàng rồi nhưng cô phải làm cái gì đó, không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này. >.<”

“Số điện thoại…cậu có thể…ý tớ là…erm…về việc học ý…” – cô ngượng ngùng đưa điện thoại của mình cho nàng.

Nàng cầm lấy bấm tít tít - “Trả cậu”

Tiễn nàng ra cổng cô không ngừng rối rít cảm ơn, trong khi nàng chẳng nói nửa lời. Nhắn tin chúc ngủ ngon cho nàng thôi mà lòng cô rối bời, cô chờ mãi mà nàng không hồi âm, tuy có hơi thất vọng vì bị bơ nhưng cô vẫn vui bởi ngày nào cô cũng được gặp nàng

----------------------

Hôm nay, cô chủ động hẹn nàng ăn trưa ở căn tin nhưng nàng từ chối với lý do “Tớ no rồi” =.=

Buổi chiều cô (lại) chủ động chở nàng về, nàng (lại) từ chối vì “Tớ có xe”

Buổi học diễn ra bình thường tức là nàng giảng cô nghe, nhưng đôi mắt nàng rất ít khi nhìn thẳng vào cô và nàng còn vẫn kiệm lời lắm

Gần cuối giờ…

“Lát nữa tớ đưa cậu về nhé ^^” – cô ghi trong giấy

“Không cần, tớ tự về được” – hồi âm

Sau màn đối đáp = giấy thì cô lôi ra một quyển sổ xinh xắn kèm cái thiệp nhỏ đưa cho nàng, cô cười nói:

“Về nhà hẵng đọc…trên cái thiệp có chữ í ” – cô đỏ mặt

“Uhm, cảm ơn” – nàng bối rối

Vậy là tối nay có một kẻ ngốc nghếch không bị nàng cho ăn bơ tin nhắn nữa^^

----------------------

Kể từ sau hôm đó cô cảm thấy thái độ nàng có chút thay đổi (theo chiều hướng tốt) tuy rằng nàng vẫn còn kiệm lời nhưng đó là dấu hiệu đáng mừng mà đúng không! ^^

Đôi khi nàng nhắn tin chỉ vỏn vẹn vài chữ, với cô như vậy thôi đã đủ lắm rồi, cô không mong gì hơn nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, không chỉ riêng mình nàng thay đổi đâu hình như cả cô cũng đổi thay luôn thì phải >.<. Bạn bè + gia đình và các fan đều nhận ra những điểm khác thường gần đây ở cô.

Cô cười nhiều hơn khi nhận được tin nhắn của ai đó – điều mà trước đây khó thấy ở cô…

Cô nói về ai đó nhiều hơn khi đi với bạn bè và trước mặt gia đình…

Cô đau khi tình cờ bắt gặp đầu ngón tay ai đó bị miếng urgo quấn chặt…

Cô buồn nhiều hơn khi mỗi lần ai đó bơ…

Cô vui khi ai đó dùng những món quà nhỏ bé cô tặng…

Cô lo lắng cho ai đó khi người ta nghỉ học…

Cô bực bội khi ai đó vui vẻ với người khác…

Cô thay đổi thật rồi…tim cô đập nhanh hơn khi gần ai đó…

Và cho đến một ngày cô đã nhận ra…cô biết giận…lần đầu cô giận một người chỉ vì người ta từ chối cô để hẹn hò với một tên vai u thịt bắp nào đó.

Giận thì giận mà thương thì thương…

Cô vẫn nhắn tin cho nàng, cô vui mừng biết bao khi tên vai u thịt bắp mà cô thấy là anh trai nàng.^^

----------------------

Chủ nhật cô rủ nàng đi chơi với cái lý do củ chuối “trình độ tiếng anh của tớ đã tiến bộ” mà có tiến bộ hay không thì không rõ. Trở lại với cuộc hẹn, cả hai quyết định lấp đầy bao tử ở một quán ăn bình dân ,trong lúc đợi món cô nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chơi với quả bong bóng khoảnh khắc ấy cô nở một nụ cười ẩn ý.

“Cậu cười gì vậy?” – nàng hỏi

“Nhìn mấy đứa trẻ nghịch ngợm làm tớ nhớ lại ngày xưa?” – cô đáp

“Cậu thích trẻ con lắm à?” – nàng lại hỏi

“Uhm, tớ thích lắm chắc chắn con tớ sau này sẽ rất xinh” – cô đáp kèm với vẻ mặt hạnh phúc

“Chưa đủ tuổi kết hôn nữa ở đó mà con với cái, cậu toàn suy nghĩ vớ vẩn” – nàng đáp lạnh tanh

Cuộc đối thoại chỉ dừng lại khi phục vụ mang đồ ăn đến, cả hai không nói với nhau câu nào cho đến món tráng miệng…

“Ăn xong cậu đi với tớ tới một chỗ nhé” – cô đề nghị

Rời khỏi quán, nàng im lặng đi theo cô vừa đi cô vừa luyên thuyên về cái nơi sẽ làm cho nàng cười, cô và nàng dừng lại ở một cửa tiệm bán đồ chơi, cô đến thì thầm gì đó với chủ tiệm, xong cô cười tươi cất bước đến chỗ nàng.

“Cậu ngồi ở đây đợi tớ nha, nếu thấy chán cứ bật TV mà xem, chủ tiệm quen biết với tớ nên cậu cứ thoải mái đi”

Nói xong cô liền đi vào một căn phòng khác…

Nàng ngồi xem TV, lâu lâu ngó vào phòng có lẽ nàng nhớ cô chăng! Sau 2 tiếng xem TV ,ăn bánh uống trà nàng mới bắt đầu để ý tới thời gian, khẽ chau mày rồi tiếng mở cửa như giải tỏa được tâm trạng của nàng.

“Khá là lâu, 2 tiếng lận ” – nàng mỉa mai

“Xin lỗi cậu, cậu vào đây đi” – nắm tay nàng dẫn vào

Gương mặt nàng ngơ ngác, biết tại sao không? Black Pearl đã bỏ ra 2 tiếng để làm cái thứ này đây, một căn phòng tràn ngập bong bóng còn hơn cả nhà banh trẻ em nữa, cô lấy 1 cây kim trong túi đưa cho nàng.

“Thoải mái nhé, Sica” – cô nháy mắt

Mỗi người một cây kim, cả hai như trẻ con lao vào “nhà banh”. Những tiếng nổ hòa chung tiếng cười giòn giã (hên là phòng đã được cách âm). Khi đã thấm mệt hai người nằm dưới sàn thở dốc, hai ánh mắt hướng lên trần nhà...

Và hai giọng nói khác nhau một trời một vực không hẹn mà gặp cùng cất lên một câu nói…

“Tớ thích cậu”

Hai người lập tức bật dậy né tránh đối phương, cô là người lên tiếng phá vỡ không khí ngượng ngùng đang diễn ra…

“Hãy nhìn tớ một lần Sica, hãy cho tớ biết câu trả lời qua ánh mắt của cậu”

“Tớ…tớ vẫn đang nhìn cậu mà” – nàng đỏ mặt

“Không, không phải, nhìn thẳng vào tớ này” – ánh mắt cô xoáy thẳng vào nàng

Nhẹ nhàng bỏ cái kính ra, nàng nhìn thẳng vào mắt cô, cô không biết nói sao nữa một cảm giác khiến cô không thể thốt nên lời.

“Mắt cậu ấy đẹp quá, sao phải che đậy bằng cái mắt kính dày cuộm này chứ” – cô nghĩ thầm

Cẩn thận nắm lấy tay nàng…chôm cái kính…nhẹ nhàng bẻ cái crắck, còn nàng vẫn đang chìm đắm trong cái ngọt ngào từ ánh mắt của Kwon Yuri nên đâu có hay cái kính thân yêu đã ra đi vĩnh viễn.

“Tất cả thứ này tớ làm vì cậu đấy, tớ thích cậu từ lâu rồi Sica à, sau bao nhiêu cố gắng tớ cũng biết được một điều là cậu cũng…thích tớ” =.=

“Tim tớ đang đập rất nhanh đấy Sica, cậu có đồng ý làm bạn đặc biệt của tớ không? ”

“Trả lời đi Sica, tim tớ như muốn nổ tung ra vì chờ đợi…xin cậu hãy cho tớ một dấu hiệu đi”

*gật gật* - nàng cúi gầm mặt vì ngại

Cô vui sướng ôm chằm lấy nàng, cả hai đứng ôm nhau một lúc lâu đến khi nàng nhận ra mình đang đạp phải cái mắt kính thân yêu...

“Trời ơi, sao mà thấy đường về nhà đây” – nàng than thở

“Không sao, để tớ đưa cậu về với lại…tớ cũng muốn biết nhà bạn đặc biệt của tớ như thế nào” – cô ghé sát tai nàng thì thầm một cách quyến rũ…….

Tonight…such a beautiful night…Goodnight…

End Bonus 1

Rồi sau đó….là phần của các Rds chứ sao Au không liên quan nữa

Hãy nhớ tự sướng luôn là phong cách sống của Đểu gia

p/s: Còn Bonus 2 nữa các Rds nhớ đón xem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic