Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Pinky
Disclaimer: Họ đương nhiên là không thuộc về mình.
Pairings: Only Yulsic
Rating: K
Category: Humor
Note: độ ngắn và dài tùy thuộc vào nội dung nếu mọi người hài lòng mình sẽ viết thêm Bonus^^



Chap 1



Nàng không nổi bật, thật sự không nổi bật nàng lúc nào cũng đeo cặp kính dày cuộm, ai nhìn vào cũng nghĩ nàng là mọt sách chăm chỉ không để ý gì đến thế giới xung quanh và nghĩ nàng thuộc tuýp người khô khan.

Còn cô, một hot girl giỏi thể thao lại là cây toán nhất nhì của trường cộng thêm cái tính thân thiện hòa đồng dĩ nhiên cô là hình mẫu lí tưởng của biết bao chàng trai ,cô gái. Ấy thế mà giờ đây cô không là gì trong mắt của 1 người. Đúng vậy, chính là nàng đó.^^

Tại thư viện, cô đang lựa những cuốn sách có thể giúp ích cho bản thuyết trình của mình sắp tới, chọn được vài cuốn cô dáo dác tìm bàn trống, bắt đầu có nhiều người chú ý đến cô rồi đây, tất nhiên rồi cô là hot girl mà đi đến chỗ đông người bị soi là phải. 

Tự tin bước đến chỗ đối diện nàng, cô đặt sách xuống bàn lập tức những học sinh xung quanh ngẩng đầu lên nhìn ,cô biết chứ và cô cũng quen với mấy ánh nhìn ngưỡng mộ này rồi…Ơ hình như không đúng như cô nghĩ thì phải =.= , cô nàng đối diện không hề ngẩng lên nhìn cô, chỉ chăm chăm đọc quyển sách dày. Suốt buổi cô không thể tập trung được lâu lâu lại lén nhìn nàng, cô muốn nàng nhìn cô dù chỉ nhìn = nửa con mắt, bắt chuyện thì lại không được , thư viện không phải là nơi lý tưởng để chuyện trò.

Cô tức lắm, cô cố tình đợi đến trưa vì lúc đó thư viện sẽ đóng cửa, còn 10 phút nữa thôi dù muốn dù không đôi mắt nàng cũng phải nhìn cô ít nhất 1 lần trong hôm nay. Đúng là sự đời không như ta thường mơ, chuông vừa reo cô đã bị 2 tên shikshin bịt mặt lôi xềnh xệch đi, chỉ vì họ hết tiền mua đồ ăn =.=. Ngậm ngùi bỏ qua cơ hội, cô tự an ủi mình “không sao thời gian còn dài mà” ^^

Điều tra được thói quen của nàng qua 1 vài người bạn, cô biết được nàng hay lui tới thư viện, cô bạn thân Taeyeon cô hay gọi với cái biệt danh “nhóc Lùn” trêu chọc :“Dạo này đổi khẩu vị rồi hả Yul”.Cô không trả lời, chỉ mỉm cười và…đá một cú vào butt người bạn thân rồi chạy đi mất dạng.

Ấy, mọi người lại nghĩ cô player nữa rồi  , cô thừa biết sắc đẹp của mình mà, đào hoa thì có - player thì không. Bò ý nghĩ đó đi nhé, cô có thích nàng đâu, cô chỉ tò mò thôi . Sao ai cũng nghĩ cô đang tìm cách theo đuổi nàng nhỉ. Đúng là cô muốn nàng chú ý đến cô thật, nhưng…cô không có dại gái mà>.<”

Thư viện trường yên tĩnh như hôm cô gặp nàng…



Vẫn chỗ hôm ấy…



Nàng vẫn chăm chú đọc sách…



Mọi ánh nhìn ngưỡng mộ lại 1 lần nữa đổ dồn về cô…



Còn nàng thì…vẫn cho cô ăn bơ miễn phí…



Dường như mọi thứ chẳng có gì thay đổi…



Có ai nhận ra điều gì khác lạ không…



Đó chính là cảm xúc của cô…



Một chút gì đó khác ngày hôm trước.




Không ổn, không ổn rồi >.<, tim cô đập nhanh quá, cô không điều khiển được. 

Sau một lúc bình tĩnh lại, cô sực nhớ mục đích tới đây. Cô phải làm nàng chú ý tới Cô. Vớ đại mấy chồng sách cao đặt lên bàn ,mấy chồng sách này dù thức 24/24 trong vòng 3 ngày chưa chắc gì đọc hết. Lúc này đây người người nhà nhà đang nhìn hot girl Kwon Yuri = 1 gương mặt như vầy o.O.

1s





2s





3s







10s

Thất bại rồi T_T, nàng vẫn không ban phát cho cô, dù chỉ là một ánh nhìn.

Đến mức này mà nàng còn coi cô như người vô hình thì mong gì cuối giờ nàng chịu ngó tới chứ…Haizz. Thôi thì ở lại ngắm nàng đến hết giờ vậy^^ Nhìn kỹ thì nàng cũng xinh lắm chứ, nếu bỏ cặp kính ra không biết gương mặt đó như thế nào nhỉ. Thẫn thờ nghĩ về nàng để rồi vô tình…lạc vào xứ sở thần tiên lúc nào không hay, nước tuôn róc rách chảy ngay xuống bàn…Z.z.z

Bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ trưa, cô tỉnh giấc không thấy nàng đâu, cô liền chạy đi kiếm bỗng tên Lùn từ đâu bay lại lấy butt đè lên người cô, tất nhiên phải có sự giúp sức của 2 tên shikshin. Khỏi phải nói, body chuẩn không cần chỉnh của Black Pearl đang bị tổn thương nghiêm trọng. Hành hạ một hòi 3 người mới chịu buông cô ra, đứng dậy phủi phủi và sau đó là mấy cái màn bạo lực đấm đá như trong phim …

Hai chữ “THẤT BẠI” không có trong từ điển của Kwon Yuri, nhưng chẳng phải cô vừa thất bại hơn 2 lần rồi còn gì, T_T phải sửa lại là : Hai chữ “BỎ CUỘC” không hiện diện trong cuộc sống của Kwon Yuri. Cô nghĩ mình nên thân thiện với các học sinh khác trước rồi từ từ mới có can đảm “thân thiện” với nàng. Nói là làm, tới giờ ra chơi cô bắt chuyện với hầu hết mọi người trong thư viện TRỪ nàng ra, cô cũng bon chen đến làm quen với tất cả các bạn trong lớp nàng và cũng TRỪ nàng ra.

Cô không hiểu sao cứ đối diện với nàng là tay chân cô lại không nghe theo ý chủ nhân của nó nữa, hỏi ý kiến 3 người bạn thân thì họ lại nói mấy câu như đang chì chiết cô vậy.

“Trời ơi, cứ coi như xã giao bình thường đi cậu lúc nào cũng nghiêm trọng hóa vấn đề lên cả” – nhóc Lùn nói

“Tớ nghĩ cậu nên đi ăn “vài món” với tớ biết đâu cậu sẽ có dũng khí để cưa đổ người ta đấy” - ý kiến của Choi shikshin 

“Sooyoung unnie nói đúng đó, em nghĩ mình cũng nên đi theo để “cổ vũ” unnie nữa” – em gái cô, con cá sấu đội lốt nai tơ ăn theo tên kia =.=”

Thà về nhà đóng cửa tự kỷ còn hơn là hỏi mấy tên này, bạn bè gặp khó khăn cũng không giúp đỡ ,em út gì thấy chị buồn bã cũng không khuyên lấy 1 câu, cô mang tâm trạng tồi tệ xuống bãi đậu xe, bỗng cô gặp nàng , giây phút ấy cô bị nàng đông đá mất rồi nàng vẫn không ngó ngàng gì tới cô, nàng từ từ bước lại gần và đi qua luôn =.= .Hình như nàng dừng lại thì phải cô không còn nghe tiếng bước đi của nàng nữa. Ơ nàng quay lại bước đến đứng đối diện cô kìa.

“Này bạn ơi, bạn quên kéo khóa…” 

Có phải không đây, tại sao lại quên kéo khóa chứ, xấu hổ quá bị nàng bắt gặp trong tình huống như thế này thì không ham tí nào >.<. Tình hình là Black Pearl của chúng ta đang đỏ mặt vì xấu hổ, da đỏ rồi không còn da đen nữa. Ý, ý hình như nàng cũng đang ngượng đâu thua kém gì ai kia đâu

“Uhm…uhm, ý mình là bạn quên kéo khóa balo” – một chút ngại ngùng trong câu nói của nàng

Tỉnh lại sau cơn sốt, cô vội kéo khóa balo lại và nói tiếng cảm ơn nàng

“Mình…mình….à không…cảm ơn bạn” – nói cảm ơn thôi mà cũng khó khăn đến vậy

Omo, o_O nàng cười kìa, cuối cùng nàng cũng cười với cô rồi, đẹp quá đi  , định bụng khuyến mãi cho nàng một nụ cười made in Black Pearl thì một con thỏ trên trời rơi xuống phá hỏng mất giây phút lãng mệnh này.

“Ê Yul, chiều nay đi ăn canh đậu hầm nấm của Fany không” – tội đồ hí ha hí hửng rủ rê.

Nàng thấy vậy liền đi về một nước, ế ế T_T còn nụ cười của cô thì sao, cô quay qua tên tội đồ với một nụ cười méo xệch trên môi.

“Muốn nhập viện hay sao mà đồng ý hả? Với lại tớ cũng không đi được mẹ tớ dặn tớ vể sớm rồi” – giọng cô như khủng bố

Về đến nhà rồi, không biết mẹ cô định bày trò gì nữa đây nghe nói là muốn thông báo chuyện gì đó thì phải, Bước vào nhà thì đứa em gái không xấu nhưng nhìn như con cá sấu của cô lên tiếng.

“Mẹ đi cách đây 5 phút rồi unnie à, mẹ nhờ em nói với unnie là có cô nàng gia sư mẹ mới thuê để dạy kèm unnie đó” 

“Gì cơ? Unnie học đâu có tệ đến mức mẹ phải mời tới gia sư chứ” – Cô phản bác lại, gia sư chưa chắc gì học hơn cô đâu nhá

"Unnie chỉ giỏi mấy môn tính toán thôi, chứ English thì…cho em xin, unnie cố gắng lên mẹ chỉ muốn tốt cho unnie thôi, mà gia sư nhìn mặt nhóc lắm, đang ở trong phòng học đó, unnie lên với người ta đi” - nhóc đẩy đẩy cô về phía phòng học

Thôi thì cam chịu vậy, số cô là số con rệp mà…haizz. Cô đã có sẵn mấy câu chào hỏi lịch sự trong đầu rồi, mở cửa -> chào hỏi nhau -> học, thế là xong.
Từ từ mở cánh cửa, giọng nói quen mà lạ lại cất lên

“Xin chào, tôi là gia sư của bạn cho hỏi….” – Mọi người đoán được ai mà phải không ^^


RẦM


Câu nói đó bị tiếng đóng cửa thật mạnh làm gián đoạn giữa chừng, cô hình dung mình lịch sự bao nhiêu khi mở cửa thì bây giờ hình tượng cô là một con người vừa đen vừa bất lịch sự. Cũng phải thôi, cô shock quá mà chuyện đó đâu ai ngờ đâu, nàng lại là gia sư của cô…Cô phải trấn tĩnh bản thân lại, cô không thể mất điểm trước mặt nàng được (mất rồi anh à) >.<


p/s: Chap 2 ngắn hơn một tí mình sẽ post vào buổi tối, các bạn đọc xong chap 1 hãy comt cho mình ^^ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi