Shot 2 ( END )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy một thời gian, tôi ngày ngày đều ' chăm chỉ ' ghé phòng tự học, đều đứng ở bên ngoài nhìn Bạch Hiền nghe nốt bài giảng, lại cùng em ấy tan trường.

Dần dần, không khí giữa chúng tôi bớt ngượng ngùng hơn, tôi nhận thấy được Bạch Hiền thường xuyên cười với tôi, lại kể tôi nghe rất nhiều chuyện, hỏi tôi rất nhiều điều.

Ngay cả bản thân tôi cũng không nhận ra sự thay đổi trong hành động lẫn suy nghĩ của mình. Cho đến một ngày khi đang trong tiết thực tập, Kim Chung Nhân có tán gẫu với tôi.

Cậu ấy nói : " Dạo gần đây cơ mặt của cậu giãn ra trông thấy. "

" Cậu nói nhảm gì vậy. "

" Người anh em, đừng tưởng tôi không biết. Suốt mấy tháng nay cậu bỏ tôi đi về một mình, miệng nói là đến phòng tự học, nhưng thực ra là chạy đến phòng học KT104 ngắm người. Này, ' trọng sắc khinh bạn ' là không nên đâu. "

Trước lời của Kim Chung Nhân, tay cầm bút vẽ của tôi bất giác đình trệ. Nhìn sang cậu ta, tôi hơi nhíu mày hỏi.
" Cậu theo dõi tôi? "

" Cái rắm. Tôi rảnh tới mức đó sao? Mặc dù tôi với cậu là anh em tốt nhưng cậu có thể đừng quá đề cao bản thân không Phác học trưởng! "

" Cậu ngậm bớt mồm lại đi, mọi người vẫn đang vẽ bài. " Tôi quăng cho Chung Nhân ánh nhìn sắc lẻm, rồi tiếp tục tác phẩm trên tay.

Suy đi nghĩ lại, nếu cậu ta không đi theo tôi, như thế nào lại biết chuyện đó? Huống hồ Bạch Hiền và Chung Nhân căn bản không có quen biết, cậu ta nhất định không thể moi thông tin từ Bạch Hiền đi.

Còn ai....

" Muốn biết làm sao tôi biết không? "
Kim Chung Nhân nhỏ giọng ghé lại gần tôi hỏi, giọng nói có chút nham hiểm. Tôi im lặng nghe cậu ấy nói tiếp.

" Với điều kiện, nói tôi biết tiểu khả ái cậu ngày ngày đến nhìn trộm là ai đi."

" Cậu cút đi. " Tôi liếc Chung Nhân một cái, đẩy cậu ta ra xa trước giọng cười đầy thích thú mà cậu ấy ' tặng ' cho tôi.

" Đừng nghiêm trọng thế chứ. Thật ra là Phác giáo sư đã nói cho tôi! Thế nào, không ngờ chứ gì! "

" Phác giáo sư? " Tôi dùng giọng bất ngờ hỏi lại.

" Đúng. "

" Ý cậu là...Chị hai tôi? Phác giáo sư? Phác Hựu Lạp? "

" Đúng! Trong trường này lòi đâu ra Phác giáo sư thứ hai hả? "

Thật không thể tin được... Hoá ra những lúc tôi đứng trước cửa chờ, vào những ngày có tiết giảng thì Phác giáo sư nhà tôi luôn phát hiện ra sự có mặt ' bất thường ' của đứa em trai này.

" Cô ấy điện thoại cho tôi, hỏi xem dạo gần đây có phải cậu đổ hậu bối nào ở phòng KT104 hay không. Chính tôi cũng không ngờ cậu có ngày hôm nay nha Phác Xán Liệt~ "

" Thế cô ấy có biết... " Tôi dè dặt hướng Kim Chung Nhân mấp máy, lại quan sát các bạn học đang tập trung xung quanh.

" Biết gì cơ? Có biết cậu và Biện Bạch Hiền học năm nhất ngày ngày cùng nhau đi về không á? "

Tôi cảm thấy thần kinh mình hơi căng. Ừ, đầu cũng hơi đau.

" Cậu còn dám nói không theo dõi tôi? "

" Này này cậu có thể khôi phục sự thông minh thường ngày không? Giờ phút này cậu vẫn chưa nhận ra vấn đề hả? Cậu là Phác học trưởng đó! Mỗi ngày cậu ăn trưa ở trường lúc mấy giờ, món nào, khi nào rời đi còn được các sinh Viên truyền tai nhau, huống hồ là ngày ngày cùng một hậu bối năm nhất sóng vai ra về. Tôi còn có cả video nhé, muốn xem không, bao nét! "

.

Kể từ lần trò chuyện đó với Kim Chung Nhân, không biết có phải do xui xẻo hay không, tôi không còn được đi chung với Bạch Hiền nữa.

Không phải vì tôi bài xích ánh nhìn hay lời đàm tếu của các sinh viên trong trường, mà vì Bạch Hiền em ấy...ừm..có bạn học rồi.

Lúc trước cố tình ghé sang chỗ Bạch Hiền vì sợ em ấy chưa có ai thân thiết, sợ em chưa quen với môi trường Đại học này, lại sợ em cảm thấy cô độc. Nhưng giờ có lẽ tôi không cần ngày ngày giả ngốc đến phòng tự học nữa, cũng không cần im hơi lặng tiếng đứng một góc từ ngoài nhìn em học, càng không cần tỏ ra vô tình mà cùng em tan trường.

Từ lúc nào, việc dõi theo em ấy đã thành thói quen của tôi, việc mà trước giờ tôi cho là ấu trĩ, là non nớt. Đúng như Chung Nhân đã nhận xét, có lẽ tôi không còn hoàn toàn là chính tôi nữa.

Lần đầu tiên tôi quan tâm một người hơn cả bản thân mình, nghĩ cho người đó nhiều hơn một chút, muốn bầu bạn, yêu thương và bảo vệ người đó, chỉ duy nhất người đó.

Lần đầu tiên tôi nghĩ những việc trước nay chưa từng nghĩ, làm những việc chưa từng làm, ngay cả nhịp đập của trái tim tôi cũng lệch hẳn sang một tần số khác, chỉ vì người đó.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy tự ti về bản thân mình đến vậy, lo sợ mình không đủ tư cách ở bên cạnh người đó, sợ vì sự hiện diện của mình làm cuộc sống người đó bị xáo trộn, sợ chỉ vì tình cảm một chiều của mình lại khiến tình cảm giữa hai đứa ngày càng xa cách.

Cho nên, đoạn tình cảm này, Phác Xán Liệt tôi lựa chọn không nói ra.

Cuộc sống của một sinh Viên năm cuối như tôi dần đi vào quỹ đạo, ngày ngày đến lớp nghe giảng, cùng Kim Chung Nhân ăn trưa, đến khi tan trường lại cùng cậu ta ra về.

Có chăng cũng chỉ là tâm tư tự nhiên mà nặng thêm một ít, tầm mắt cũng nhiều thêm một bóng hình. Mặc dù không thể đường đường chính chính đi cạnh và quan tâm Bạch Hiền, không có nghĩa là không có cơ hội nhìn em ấy, để mắt em ấy.

Biện Bạch Hiền sẽ đến trường trước khi vào học ba mươi phút, thường xuyên đi cùng một cậu bạn học trông ngốc giống em ấy với cái đầu tròn tròn và đôi mắt rất to.

Biện Bạch Hiền ăn trưa ở trường, phần ăn của em ấy không bao giờ có dưa chuột, trong khi cậu bạn đi cùng thì có. Có vẻ em ấy không thích dưa chuột, tôi nghĩ là vậy.

Biện Bạch Hiền không những có nhiều điểm chung với tôi về kiến trúc, mà thực lực của em ấy cũng rất tốt. Chuyện này cũng là nhờ chị Hựu Lạp- Phác giáo sư của chúng tôi kể lại. Tôi chưa hề đề cập với chị ấy về Bạch Hiền, nhưng có lẽ do chị em tâm tư tương thông, chị Hựu Lạp lại nhìn ra tâm tình của tôi. Chị ấy nói tôi quá kiêu ngạo, việc gì phải khổ tâm dõi theo một người mà không nói ra, rằng tư tưởng xã hội bây giờ đã khác, tình cảm của tôi nhất định sẽ được ủng hộ.

Tôi trả lời chị ấy-chị không là em, làm sao hiểu được.

Tình cảm này không chỉ là tình đầu, còn đem lại cho tôi rất nhiều cái ' lần đầu tiên ' . Tôi không muốn nói ra, sẽ thế nào nếu câu trả lời không được như ý, rồi tất cả những hồi ức đẹp của tôi về Bạch Hiền cũng như của đối phương đều sẽ phủ một tầng ảm đạm.

Vấy bẩn nó, gieo cho nó những giọt nước u buồn và bầu trời màu tối, tôi thực lòng không muốn.

Chỉ mong một ngày nào đó rất lâu sau này, Bạch Hiền biết được, đã từng có một người chân thành yêu thương, dõi theo em từ phía sau, làm mọi cách để cuộc sống Đại học của em được suông sẻ nhất, khi đó hi vọng em có thể mỉm cười, vậy là tốt rồi.

Tôi còn nhớ có nhiều người thường nói, cái gì gọi là mới gặp đã yêu, tiếng sét ái tình, đều là thêm thắt cả. Nhưng giờ tôi mới hiểu chỉ có những người trong cuộc, những người đã trải qua cảm giác đó mới hiểu rõ nhất, tỉ như Phác Xán Liệt tôi.

Chợt nhớ đến một đoạn trong cuốn sách tôi tình cờ đọc cách đây rất lâu : Mỗi một người sinh ra trên thế gian này đều không cô đơn. Họ đều được định sẵn một người bạn đời bên cạnh mình, nhưng tìm thấy và ở bên nhau được hay không, đều phụ thuộc vào họ. Họ có thể lướt ngang qua nhau, tìm thấy nhưng đánh mất nhau, hoặc tệ hơn là không bao giờ gặp được nhau. Bất kể ra sao, vẫn có một điều chắc chắn rằng khoảnh khắc họ nhìn thấy đối phương, ắt tự tâm nhận ra.

.

Ngày cuối cùng còn là sinh viên của trường Đại học này, là một ngày đầu hạ đầy nắng ấm.

Con đường tôi đến trường vẫn vậy, hàng cây anh đào vẫn còn rực rỡ vì dư âm của mùa xuân, nhưng tâm trạng của tôi lại chẳng tươi tắn được như thế.

Rời xa ngôi trường kia, tôi sẽ không còn được nhìn thấy em mỗi ngày, dù chỉ là lặng lẽ.

Bạch Hiền em thấy đó, khi chưa có em, dù anh đào xơ xác tôi cũng vui vẻ; khi em xuất hiện trong đời tôi rồi, tôi lại không thể ở bên em, thì mặc cho anh đào có bao nhiêu xinh đẹp, tôi đều không thể mỉm cười.

Thật lợi hại, Biện Bạch Hiền.

Hoạt động cuối cùng của buổi lễ chia tay sinh viên năm cuối sau một chuỗi nghi thức rườm rà. Nhanh như vậy, chỉ trong một buổi sáng này tôi thực sự ngắm em ấy chưa đủ.

Ước gì thời gian hiện tại chạy chậm lại, hoặc đừng chạy nữa là tốt nhất. Để tôi vĩnh viễn có thể nhìn thấy khuôn mặt em ấy, từ trên bục cao nhìn xuống, khắc ghi rõ hình dáng, nét môi, ánh mắt của em. Để sự hiện hữu của em in sâu vào trái tim và trí nhớ của tôi. Để trong giấc mơ sau này của tôi mỗi một lần đều là hình ảnh của em, để tôi ghi nhớ tình cảm này vĩnh hằng.

Sóng mũi hơi cay. Gió mùa hè mạnh quá.

Tôi đặt bút xuống tờ giấy note, viết lên mong ước cuối cùng của mình trước khi tốt nghiệp rồi dán lên tấm bảng ở sảnh trường. Trước đây tôi luôn nghĩ đây là một hành động ngu ngốc và trẻ con mà Ban truyền thông của trường nghĩ ra, nhưng giờ thì không như vậy.

Ít ra tôi còn có cơ hội để lại một lời nhắn cho Bạch Hiền. Ít ra sau này nếu em ấy có thấy được, cũng sẽ có chút ấn tượng gì về tôi.

Mọi người về hết rồi..

Ai cũng mong mau chóng tốt nghiệp, rời xa ngôi trường này để theo đuổi đam mê, bắt đầu một chặng đường mới, trưởng thành hơn, thú vị nhưng cũng gian nan hơn đang chờ đón họ. Nhưng tôi thì không.

Phải làm sao đây, sức sống của tôi vẫn còn ở nơi này.

Dù chỉ là muốn nán lại một chút thôi để nhìn em ấy một cách chân thực, tôi cũng không còn nhiều thời gian. Tôi tản bộ với tốc độ chầm chậm ra cổng trường, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía dãy phòng nơi em ngồi học, trong lòng âm ỉ đau nhói.

Tối qua Chung Nhân có hỏi tôi-cậu thật sự không thổ lộ sao, tôi kiên quyết lắc đầu.

Lựa chọn là ở tôi, nên kết cục này tôi phải nhận. Nắm được thì buông được, chỉ là trước giờ tôi chưa từng chân chính nắm giữ trái tim Bạch Hiền, nên giờ nói buông, cũng chỉ là buông đoạn tình cảm đơn phương này thôi.

Phác Xán Liệt, mày cũng có ngày này.

Tôi bước đến trước cổng trường rồi. Chỉ một bước nữa thôi, tôi sẽ chính thức ra khỏi nơi này. Tiếng lá cây xào xạc bên tai, những tia nắng chói chang rọi lên bờ vai tôi. Phải hay không tôi đã nghe nhầm, phía sau như có tiếng bước chân gấp gáp chạy lại.

Khoảnh khắc tôi vừa xoay người, hình ảnh tôi thấy chính là thứ tôi luôn muốn khắc ghi.

Biện Bạch Hiền gấp gáp, đứng trước mặt tôi thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt em ấy cũng ửng đỏ. Có trời mới biết lúc đó tôi ngỡ ngàng thế nào, không còn biết mọi thứ xung quanh chuyển động ra sao, có âm thanh gì, vạn vật màu sắc thế nào. Chỉ có duy nhất thứ ánh sáng chói lọi ở trước tôi đây là rực rỡ và thu hút nhất.

Bạch Hiền lẳng lặng nhìn vào mắt tôi, viền mắt em cũng hơi hồng. Em nhìn tôi với vẻ thiết tha, có chút nghẹn ngào, em nhẹ nhàng bước lại gần rồi nói với tôi :

" Tiền bối Phác, chào anh. "

Tôi sững sờ hai giây, rồi mỉm cười tiến đến ôm chầm em ấy vào ngực. Bạch Hiền cũng vòng tay qua eo tôi, tôi còn nghe được âm thanh em ấy khẽ cười.

Đến khi buông ra rồi, em vươn tay ra chạm vào má tôi, quệt đi giọt nước mắt lóng lánh đang rơi, khi ấy tôi mới biết thì ra mình đã khóc.

Ở bên cạnh em, dù có khóc nhưng tôi vẫn có thể mỉm cười hạnh phúc.

Có thể bạn thắc mắc, chỉ một câu chào của Bạch Hiền, sao tôi lại khóc.

" - Câu nói đầu tiên em nói với tôi, lấy tư cách là hậu bối, tôi phớt lờ em.

- Vẫn câu nói đó, tôi hi vọng sau này khi chúng ta một lần nữa gặp lại nhau, lấy tư cách là Biện Bạch Hiền, tôi nhất định sẽ bắt giữ em ở bên cạnh tôi. Mãi mãi.

Phác Xán Liệt "

Đó là những gì tôi đã viết trên tờ note khi nãy. Tôi từng nghĩ em ấy sẽ đọc được, nhưng không ngờ lại sớm như vậy.

Suy cho cùng ai trong hai chúng tôi đều không đủ can đảm, đều vì người mình yêu mà nhẫn nhịn. Phải cảm ơn ông trời đã cho chúng tôi cơ hội này, để thấu hiểu nỗi lòng nhau, ở bên nhau.

Sau này khi nghĩ lại, tôi có thể vui vẻ mỉm cười. Thì ra đoạn tình cảm này của Phác Xán Liệt tôi dành cho Biện Bạch Hiền, ngay từ đầu không là đơn phương.

HOÀN

26/7/2018 ~ 28/7/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro