[Twoshot|SA] [KrisYeol|PG 13] Yêu , Nhớ & Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PART 1

Au : Shin KY

Pairing : Park Chanyeol , Kris (Wu Yifan )

Rating : PG13

Category : Twoshot , Romance , Angst , SA

Disclaimer : KrisYeol tất nhiên thuộc về nhau ~

Summary : Tôi nhớ em , nhớ đến phát điên . Hãy cho tôi biết , làm cách nào để tôi lại có thể được nhìn thấy em ? [Kris]

Anh không được khóc , nhất định không được khóc , không được đau buồn . Nếu không , làm sao em có thể từ bỏ anh mà ra đi ? [Chanyeol]

Note : Part này được viết trong 1 lúc tự kỉ , lời lẽ có phần hơi… mong mọi người thông cảm :”>

Part 1 : Chanyeol – Yêu & Nhớ

Máy bay vừa đáp xuống sân bay Incheon được vài phút , sau khi làm thủ tục nhận lại hành lí , tôi vội bước nhanh về phía cổng ra vào , nguỵ trang bằng một chiếc áo choàng dài , mũ phớt và đôi kính râm đen , dường như bây giờ vẫn còn khá sớm để cho bất kì một fan hâm mộ nào có mặt ở đây , vả lại tôi không đi chung với nhóm mà chỉ có một mình , chuyến bay từ Quảng Châu về Seoul cũng không nằm trong lịch trình đã được sắp xếp . Tất cả những lí do đó cũng đã khiến tôi an tâm đi thẳng một mạch khi vừa bước chân xuống khỏi máy bay thẳng ra đến bãi đỗ xe .

Những chiếc taxi khách đứng chờ đầy phía trước cổng , tôi vội gọi một chiếc taxi 4 chỗ đậu gần nơi mình đứng nhất , rồi nhanh chóng vào trong ngồi . Sau khi nói cho người tài xế biết nơi cần đến , tôi an vị lôi từ ngăn ngoài cùng của túi xách ra một chiếc mp4 , cắm hai đầu headphone vào tai , lòng tự nhủ cần phải chợp mắt một chút vì từ đây đến nơi đó cũng mất gần hai giờ . Nhưng đôi mắt cay rát dù có nhắm lại không hiểu sao vẫn chẳng thể ngủ được , tôi đưa mắt nhìn ra quang cảnh hai bên đường , bánh xe vẫn lăn qua những hàng cây theo tiếng gió lao xao .

Seoul , thành phố thứ hai mà tôi có cảm giác như chính quê hương mình , gần 5 năm sinh sống tại đây đã khiến nó trở nên thân thuộc đến thế , hơn bất kì điều gì , đây là nơi mà đâu đâu cũng tràn ngập hình ảnh của con người đó .

Ở nơi đây , tôi đã thay đổi bản thân nhiều đến thế nào mà chính mình cũng không ngờ tới . Tôi vẫn còn nhớ , những chuyện xảy ra cách đây hơn bốn năm , rõ ràng như vừa mới hôm qua .

Gia đình tôi , từ lúc tôi còn nhỏ đã chẳng hề êm ấm gì , hạnh phúc là một điều dường như quá xa xỉ , cuộc sống vật chất đầy đủ vẫn chẳng thể mang lại tiếng cười cho mỗi người chúng tôi . Tôi biết , hôn nhân của ba mẹ mình là một sai lầm mà chính bởi sự có mặt của tôi nên sai lầm đó đã càng ngày càng trở nên tệ hại hơn , ba mẹ tôi có chung sống với nhau cũng chỉ là một hình thức mà không hề có tình yêu thương , đến lúc không chịu nổi nhau nữa thì thực sự cũng đã đến hồi chấm dứt . Li hôn , mỗi người một đường , tôi theo mẹ nên tên họ cũng được thay đổi , Wu Yifan đã trở thành tên chính thức của tôi sau khi bỏ đi cái tên Li Jia Heng kia .

Những ngày tháng tăm tối của tôi cũng bắt đầu từ đó , một đứa học sinh gương mẫu tiêu biểu lại hết lần này đến lần khác đi sinh sự đánh nhau , tôi thường xuyên mang khuôn mặt đầy những vết bầm tím trở về nhà , vì muốn giấu chúng đi không cho mẹ có thể thấy được nên suốt ngày , trừ những lúc ở bên ngoài thì khi trở về nhà , bản thân cũng chỉ muốn ở lì trong phòng . Đến lúc bị nhà trường bắt được trong lúc đang gây rối , sau vài lần làm bản kiểm điểm , cuối cùng họ cũng không chấp nhận tôi được nữa . Tôi bị đuổi khỏi ngôi trường mình đang theo học . Mẹ bất lực nhìn tôi ngày một trở nên hư hỏng mà đau lòng , lúc đó nhìn thấy nước mắt của bà ấy , lòng tôi lại nhói lên .

Đau đớn của mẹ từ xưa đến nay toàn là do tôi gây ra , đứa con trai như tôi , dù biết thương mẹ nhưng thực chất không biết mình phải làm gì cho đúng . Trằn trọc suy nghĩ , cuối cùng , tôi cũng chọn con đường rời khỏi đây , tự thân lo cho cuộc sống của mình , tôi muốn đạt được ước mơ , dù chỉ một chút hi vọng nhỏ nhoi thôi , nhưng tôi thực sự muốn thay đổi , muốn thoát khỏi cái hố đen quá khứ kia , tôi bản chất là không thể chịu nổi cuộc sống như thế này nữa , tôi phải thay đổi , cũng là để mẹ không phải lúc nào cũng vướn bận tôi bên mình . Có lẽ bà ấy nên tìm một cuộc sống hạnh phúc mới , mà nếu tôi cứ ở đây chẳng phải là đã cản trở hay sao ?

Với tâm trạng ‘’đi đâu cũng được’’ , tôi đã chọn Hàn Quốc làm nơi đặt chân đến , vừa hay có đợt casting trainer cho SM entertainment – công ty giải trí hàn đầu của Đại Hàn dân quốc , ước mơ kia của tôi lại một lần nữa bùng cháy lên , vì biết tỉ lệ thành công chẳng là bao nhiêu nên khi nhận được thông báo trúng tuyển , phải mất cả ngày trời tôi mới tự thuyết phục bản thân đó là sự thật , rằng đó không phải là mơ . Rõ ràng tôi đã có cơ hội để thay đổi , nhất định phải nắm bắt nếu không sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi chuỗi ngày u ám và cái quá khứ mãi đeo đẳng kia .

Tôi được sắp xếp tập luyện với một nhóm 8 người , trong đó có 2 người cùng là người trung quốc như tôi là Luhan và YiXing hay còn gọi là Lay . Hai người này tính tình khá là hợp với nhau , Luhan nhìn qua quả thật trông rất giống con gái còn YiXing lại mang tư chất hiền lành nhẹ nhàng , thực ra tôi cũng chỉ chú ý ít nhiều đến hai người bọn họ bởi chúng tôi đều là những người rời xa quê hương , còn mấy thành viên còn lại thì dường như chẳng mấy quan tâm .

Ở đây , mọi người đều tốt , nhưng dường như chẳng ai muốn làm bạn với tôi , hay nói đúng hơn hình như là bọn họ đang tránh né , trông tôi… thực sự đáng sợ đến như vậy sao ? Cũng có nhiều lần Luhan đến bắt chuyện , tỏ ý muốn làm thân , nhưng đáng tiếc rồi cũng bỏ cuộc . Đơn giản là chẳng ai chịu được bản tính của con người như tôi – lạnh nhạt và không chút tình cảm . Ai cũng như ai , và bản thân đã dần kiến tạo nên suy nghĩ ‘’sao cũng được , tôi không cần có bạn . Một mình tôi là đủ rồi ‘’

Chỉ trừ một người duy nhất , sự xuất hiện của em đã làm thay đổi tất cả , mọi thứ thuộc về tôi .

Những lần đầu tiếp xúc với người đó , tôi thật sự cảm thấy rất chán ghét , cậu ta hiếu động , nói nhiều và rất phiền phức , dường như sự nhiệt tình nơi con người kia là không bao giờ đủ .

Tôi khẽ cười khi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt của hai đứa , hôm đó là buổi tối một ngày cuối thu , trời mưa khá to kèm theo cả dông và sấm chớp , trên mặt đường thoáng chốc đã ngập nước mưa . Tôi đứng nép sát vào một bên mái hiên gần khu kí túc xá , dù từ đây về đến dãy phòng mình ở cũng khá gần nhưng cơ thể tôi lại đặc biệt nhạy cảm với nước mưa , đừng nói là 5 phút chỉ cần đứng dưới trời mưa chưa đầy ba mươi giây là cơ thể tôi đã không chịu nổi mà lăn đùng ra ốm mất rồi , và cảm cúm là một chứng bệnh rất phiền phức , ảnh hưởng đến thanh quản khá nhiều nên bản thân tự hứa tuyệt đối sẽ không bao giờ mắc phải . Đành phải đứng chờ cho đến khi hết mưa thôi !

… Trái với mong đợi của tôi , dường như mưa mỗi lúc một lớn , từng hạt nặng nề đan xéo vào nhau rơi xuống , gió từng cơn thổi đến khiến tôi vì chỉ mặc mỗi lớp áo khoác mỏng ở ngoài mà lạnh đến run lên .

‘’ Anh gì ơi ? ‘’

Đang suy nghĩ xem có nên liều một lần đội mưa chạy về hay không thì đã nghe một chất giọng trầm ấm cất lên từ phía sau , cứ ngỡ là của một người đàn ông nào đó hơn tuổi mình , tôi xoay lưng lại định cuối đầu chào thì sững sờ nhận ra đứng ngay sau tôi chỉ là một cậu nhóc không hơn không kém , nhìn mặt đoán chừng cũng chỉ năm nhất , năm hai cao trung , khoác trên người cái áo hoodie dày xụ . Đảo mắt một lượt nhìn cậu ta từ trên xuống dưới , cái tên nhóc cao kều này muốn gì ở mình đây ? Tôi nhíu đôi hàng lông mày thay cho câu trả lời , nhưng dường như cậu ta chẳng mấy quan tâm

‘’ Anh không có ô để về hả ? Nhà anh ở đâu ? ‘’

Vừa nói cậu nhóc vừa chìa ra chiếc ô màu xanh về phía trước mặt tôi . Tôi bực dọc nghĩ thầm trong bụng , cái thằng nhóc này có cần trẻ con đến thế không ? Có ô thì cứ dùng , cứ về nhà của cuả cậu đi , nói với tôi làm gì ? Hay vì cậu có mà tôi không có , nên muốn trêu tôi chắc ? Tôi phớt lờ câu hỏi của tên nhóc kia , đưa đôi mắt lơ đãng nhìn đi nơi khác , không thèm để tâm đến biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt đó .

‘’ Tôi cho anh mượn ô nha , dù sao tôi cũng ở gần đây , chạy vài bước là đến thôi ‘’

Cậu nhóc mỉm cười kéo lấy tay tôi đặt chiếc ô vào đó , không đợi tôi phản ứng đã chạy ra phía trước , được vài bước , dường như nhớ ra gì đó liền đứng lại , quay đầu vẫy tay với tôi mà hét lớn

‘’ À quên , tôi tên là Park Chanyeol , rất vui được làm quen với anh , còn chiếc ô , khi nào gặp thì trả lại tôi cũng được ‘’

Tôi thần người nhìn theo thân ảnh cậu nhóc kia mờ nhạt dần trong cơn mưa , lại đưa mắt nhìn xuống chiếc ô đang cầm trong tay , một lúc sau bản thân vẫn không tin nổi chuyện vừa xảy ra , trên đời thật sự có người như cậu ta sao ?

Đến buổi sáng mấy ngày sau , mắt tôi một lần nữa thật sự không thể ngờ rằng mình đã gặp lại tên nhóc tối hôm đó . Người quản lí dẫn cậu ta đến giới thiệu với mọi người , rất nhanh chóng và dễ dàng người con trai kia đã nhớ mặt , thuộc tên tất cả các thành viên trong nhóm , chẳng ai có thể nghĩ được chỉ qua vài giờ cậu nhóc đã có thể cười nói , chuyện trò vui vẻ với các thành viên khác .

‘’ Lại gặp được anh rồi , ra là tiền bối trong công ty ! ‘’ Cậu bé vui vẻ cuối đầu chào tôi

‘’Em xin lỗi vì hôm đó đã tự tiện , anh không trách chứ ạ ? ‘’ Chưa đợi tôi trả lời , chanyeol đã nói tiếp trong khi tay phải đang đưa lên gãi gãi đầu tỏ ra vẻ bối rối

‘’ Không có gì , về chuyện tối hôm đó… cảm ơn cậu , chút nữa tôi sẽ trả lại chiếc ô kia ‘’ Tôi lịch sự trả lời

‘’ Em….chưa biết tên anh thì phải ? ‘’ Lại một câu hỏi được đưa ra

‘’ Wu Yifan’’ Tôi trả lời cộc lốc

‘’ Anh bao nhiêu tuổi ạ ? ‘’ Cậu ta vẫn tiếp tục

‘’…. 18 ‘’ Ánh mắt tôi nhìn về phía cậu ta một cách chán nản

‘’ Ah , vậy anh hơn em 2 tuổi ‘’

Tôi trộm thở dài , biết chắc là cái tên đứng trước mặt sẽ không ngừng tại đây . Nhìn bộ dạng của cậu ta kìa , muốn kết bạn ư ? Đừng làm vậy , cậu rồi cũng sẽ như những người kia , sẽ không chịu đựng nổi một người như tôi đâu , hơn nữa .. phiền phức lắm , tôi không thích !

Những câu hỏi tiếp theo của cậu ta , tôi cũng chỉ trả lời cho có . Dường như nhận ra được thái độ bất cần , không hài lòng của tôi , Chanyeol có vẻ hơi rụt rè , không dám nói nhiều nữa . Sau vài câu buân quơ tựa như mình đang tự độc diễn , cậu ta liền im bặt . Thấy chưa ? Tôi nói có sai đâu ? Chưa gì đã thấy chán rồi đấy

.
Tôi đã chắc chắn là sau đó cậu ta sẽ không còn làm phiền hay tỏ ra quan tâm đến mình , nhưng hình như bản thân đã lầm , chanyeol cứng đầu hơn tôi nghĩ , dù có nhận được những phản ứng không tốt và thái độ lạnh lùng của tôi , cậu ấy cũng không chịu từ bỏ , một hai nhất quyết ‘’phải trở thành bạn của Yifan hyung’’ .

Chẳng biết là cậu ta ngốc hay thực sự chân thành mà cả ngày đều bám lấy cái thằng như tôi , lúc đầu tôi cảm thấy cuộc sống thoải mái lúc nào cũng chỉ có 1 mình lại trở nên xáo trộn kinh khủng bởi chính tên nhóc đó , phiền phức cứ lần lượt kéo đến kể từ ngày gặp cậu ta . Nhưng rồi cuối cùng , dường như kẻ chịu thua lại là tôi

. Dần dần cái ác cảm kia cũng biến mất , tôi có thể thoải mái tâm sự những chuyện giấu kín trong lòng với Chanyeol , cậu ấy chăm chú lắng nghe , đồng cảm và khích lệ tôi . Có những lần vì nhớ mẹ , nhớ lại những khoảng kí ức đau đớn của ngày xưa , bất giác nước mắt trên khoé mi tôi lại rơi xuống , tôi đã khóc trước mặt cậu ấy mà chính mình cũng chẳng hiểu vì sao lại như vậy . Tôi đã tin tưởng con người kia đến vậy sao ?

Những lần như thế , Chanyeol lại trở nên im lặng không nói bất kì một lời , có lẽ cảm nhận được nỗi đau trong tôi , trong vô thức cậu ấy cũng ôm lấy người bên cạnh là tôi mà khóc theo , tiếng khóc nấc lên còn mạnh mẽ hơn cả thứ âm thanh ấm ức đang cố kìm nén không cho phát ra khỏi miệng của chính tôi .

Ấn tượng về em trong tôi , một con người kì lạ , một người mà tôi không biết phải dùng lời lẽ nào cho đúng để hình dung !

Người con trai đáng yêu đó đã trở thành chỗ dựa tinh thần , nụ cười tươi rạng rỡ trên khuôn mặt kia đã trở thành thứ quý giá nhất mà tôi luôn muốn có được . Rồi như một thói quen không thể từ bỏ , sự có mặt của em luôn đem lại cho tôi niềm vui và nụ cười ,nhờ em mà bản thân tôi đã có thể mở lòng với mọi người , biết quan tâm đến những ai đang ở bên cạnh mình .

Bản thân lâu nay tưởng chừng mãi chìm đắm trong bóng tối , vùng vẫy một cách vô vọng nhưng vẫn không có cách nào để có tự thể thoát ra được , nhưng cuối cùng ông trời vẫn còn thương xót . Tôi đã gặp được em , người con trai mang trong mình tư chất của một thiên thần , dùng thứ ánh sáng phát ra từ chính mình để chiếu rọi vào nơi tối tăm nhất của tâm hồn , cứu tôi ra khỏi cái hố đen sâu thăm thẳm kia . Để rồi tôi lại càng trở nên khao khát những lời nói và từng cử chỉ ân cần quan tâm từ em , lòng tham không dừng lại ở đó , tôi lại xấu xa khi muốn Chanyeol em chỉ mãi thuộc về một mình tôi . Từ một người lãnh đạm , thờ ơ với mọi thứ , tôi lại muốn phát điên lên khi thấy em vui vẻ cười đùa hay quan tâm đến người khác , mặc dù tự biết bản thân hoàn toàn không có tư cách để làm vậy .

Thật đáng buồn nhưng… Tôi.. chẳng là gì của em cả !

Tôi biết mình đã yêu , đã rơi vào thứ tình cảm mà không chút mảy may hy vọng hay sự đáp trả từ em . Chanyeol có lẽ không phải người đồng tính , em ấy đã có bạn gái , một thực tập sinh cùng công ty , nhìn rất xinh , rất hợp với em ấy .

Tôi …thực sự đã trở thành kẻ ngoài cuộc mất rồi !

Chất cồn trong máu chảy ngược lên não khiến đầu đau đến mức muốn nổ tung , mệt mỏi , tôi quyết định đi về , lúc vừa bước chân rời khỏi quần bar tôi vô tình đâm trúng một tên đang trong trạng thái say xỉn , nhìn qua cũng biết chẳng phải dạng tử tế gì , tốt nhất là nên nhẫn nhịn mà xin lỗi cho qua chuyện . Vậy nhưng tên khốn kia không những không nghe lời xin lỗi , miệng hắn lè nhè vài câu gì đó rồi xông thẳng về phía trước , dùng sức đấm tôi một cái rõ đau .

Trong cơn say đầu óc không còn tỉnh táo, ý thức cũng theo đó mà mất đi , tôi điên tiết lên đưa tay túm lấy cổ áo , xấu xa dùng hắn để giải toả những uất ức kiềm nén trong lòng , một đám những tên đi cùng hắn cũng lần lượt xông vào . Không sao , bằng này có thấm gì với những trận hỗn loạn ở trường trung học trước kia ? một mình tôi vẫn có thể ngon lành xử lí cái lũ ô hợp này . Nhưng điều tôi không ngờ tới chính là khi cảm giác được từ phía sau mình , có vật sắc nhọn , lạnh ngát đang đâm thấu vào trong xương thịt . Toàn bộ bar lúc này trở nên hoảng loạn , có tiếng người la hét thất thanh , tôi cảm nhận được từ phía hông bên trái máu đang bắt đầu chảy ra , bàn tay vô tình chạm vào nơi đó cũng để lại vết máu vấy đỏ tươi . Tâm trí vì vết thương đang rách ra đau đớn mà cũng trở nên quay cuồng , đầu óc mụ mị , trước mắt mọi thứ đều mờ nhạt dần , rồi bóng đen bao phủ lên toàn bộ không gian xung quanh , tôi gục xuống…

Đây là kết thúc rồi phải không ? Nếu như thế này tôi phải vui sướng vì được giải thoát mới đúng , nhưng sao …. Không thể ! Tôi muốn gặp lại người đó , làm sao tôi thể chết đi nếu đến một lần được nhìn thấy lại nụ cười đó cũng không thể ?

….Chanyeol !

Trong cơn mê , vô thức , tôi đã gọi cái tên đó không biết bao nhiêu lần

Mắt mơ màng nhìn lên trần nhà một màu trắng đục , chưa kịp định thần để nhớ lại chuyện gì đã xảy ra , một giọng nói hoà trong tiếng khóc nấc lên đã làm tôi giật mình

‘’ Anh sao vậy hả ? Sao …lại uống rượu ….rồi đánh nhau…. Để rồi bị thương vậy hả ..?’’

Đôi mắt đỏ lên sưng húp của Chanyeol , em đã vì tôi mà khóc nhiều thế ư ? Tại sao ? Em cứ thế này thì làm sao tôi có thể từ bỏ được em hả Chanyeol ?

‘’ Đây là đâu ? ‘’

‘’ ..bệnh viện , người ta nói vết thương không sâu , anh… không sao ‘’ Nước mắt Chanyeol vẫn không ngừng rơi

‘’ Xin lỗi , em đừng khóc nữa ! Không sao đâu ‘’ Tôi áy náy đưa tay lên nhẹ xoa xoa mấy sợi tóc tơ màu nâu mềm mại kia

‘’ Cái gì mà không sao ? Lỡ như đâm vào vị trí quan trọng thì sao hả ? Có biết em đã lo lắng thế nào không ?
Ngốc vừa thôi ! ‘’ Dường như không kìm chế được , Chanyeol hét lên , tiếng khóc lại càng bật ra to hơn , đủ để từ phía bên ngoài cũng có thể nghe thấy được .

Cảm xúc không thể kiềm chế , đôi tay tôi vô thức kéo em ấy về phía mình , ôm trầm lấy , môi đặt lên đôi môi hồng xinh đang run lên theo từng tiếng nấc . Chanyeol thần người ra , đôi mắt to tròn ngạc nhiên mở lớn hết cỡ , sau vài giây hoàn hồn mới bối rối đẩy tôi ra khỏi mình .

‘’ C..cái .. anh làm cái gì .. ?’’ Giọng nói lắp bắp , đôi má đỏ gay lên của em nhìn thật đáng yêu

‘’ Tôi yêu em ! ‘’

Tự bản thân biết mình không thể che giấu được nữa , cuối cùng tôi cũng đã nói ra được ba chữ ấy . Giờ đây có lẽ đã bị em ấy ghét bỏ , khinh thường , tôi chẳng còn gì để mất nữa rồi .

‘’ H..hở ? ‘’

‘’…’’

‘’ Anh… nói thật ? không phải , anh đang đùa đúng không ? ‘’

‘’ Em nghĩ tôi đang đùa ? chuyện này có thể đem ra đùa giỡn hay sao ? Dù sao nói cũng đã nói ra rồi , em muốn nghĩ thế nào cũng được , có ghét bỏ hay khinh miệt tôi cũng không sao . Chỉ cần em nhớ rằng những điều tôi nói là hoàn toàn thật lòng , tôi thật sự … ‘’ Ánh mắt tôi xoáy sâu vào con ngươi màu nâu nơi đôi mắt xinh đẹp kia , lại một lần nữa nước mắt lại rơi , tôi lại khóc trước mặt Chanyeol . Vết thương nơi phía bụng trái chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau đang cào xé trong lồng ngực . Mau rời khỏi đây , tôi không muốn nhìn thấy em nữa , tôi sắp không thở được nữa rồi .

‘’ Xin lỗi ! ‘’

Chanyeol đứng dậy , bước từng bước chậm chạp rời khỏi phòng bệnh , nhìn thấy thân ảnh của em dần biến mất , khuất sau dãy hành lang dài hun hút , phía trong tim tôi như bị một cú bóp mạnh đến nỗi muốn ngưng đập . Khó thở quá !

Tôi thật sự là .. mất hết rồi !

….
Xe dừng lại trước cánh cổng lớn của nơi mà tôi muốn đến , trả tiền taxi , tôi nhẹ rảo từng bước chậm chạp . Hàn Quốc hôm nay , khi tôi trở lại là một ngày đầy gió , bình minh đã lên vẫn chưa thấy được ánh mặt trời ló dạng , những đám mây đen càng khiến không gian thêm u tối ảm đạm hơn , dường như sau đêm đen , những tia sáng mặt trời đã không chút do dự mà biến mất , cũng như cách mà em đã rời xa tôi , bỏ tôi lại với những mảnh vụn của quá khứ , vỡ nát không cách nào hàn gắn , từng mảnh sắc nhọn cứa sâu vào tận tim tôi tạo thành vô số những vết cắt đau rát nhức nhối .

Bó hoa trên tay tươi thắm nhuộm một sắc hồng , hương bách hợp thơm ngát dễ chịu , là loại hoa mà em thích nhất đó Chanyeol , tôi đã từng cười em vì là con trai lại đi thích hoa bách hợp , nhưng dường như bởi em , tôi dần dần cũng nghiện mùi hương của loài hoa này mất rồi .

Vào buổi sáng sớm , nơi đây hình như chẳng có một ai ngoài tôi , không gian hoàn toàn vắng lặng , ở đây buồn lắm đúng không ? Với một người tính tình vui vẻ , không thể ngồi yên một chỗ hay chịu đựng nổi sự nhàm chán như em , nằm sâu dưới lớp đất lạnh lẽo kia , em cô đơn lắm phải không , Chanyeol ?

Tôi vẫn còn nhớ , vào ngày mà người ta đặt em vĩnh viễn nằm lại tại đây , tiếng chuông tang lễ phủ kín khắp một khoảng trời , nhuốm màu đau thương lên cả những hàng cây ven đường đang theo gió mà xác xơ tàn tạ , những bông hồng trắng tặng em cũng vì nước mắt mà trở nên úa tàn . Số phận đúng là biết trêu ngươi người ta , lần đầu tiên gặp em cũng là một ngày mưa , đến lúc tiễn đưa em trời cũng mưa không dứt .

Tôi đã từng trách em , hận em vì cũng vô tình như bao người khác mà bỏ rơi tôi , ghét em vì khinh thường tình cảm của một người đồng tính là tôi . Ngốc nghếch đến mức nghĩ rằng vẻ ngoài thiên thần của em thực chất cũng chỉ là giả tạo , là vì tôi sai nên ông trời đã cướp mất em ra khỏi tôi , có đúng không ?

Ung thư máu ư ? Nực cười , tại sao một người như em lại phải chịu đựng căn bệnh quái ác đó hành hạ ? Sao không phải tôi , một kẻ đầy xấu xa mà lại là em ?

Trên tấm bia khắc tên em , nụ cười vẫn rạng rỡ như lần đầu chúng ta gặp mặt , ánh mắt sáng ngời thuần khiết , trong sạch như bầu trời không một gợn mây . Em đi rồi , mặt trời của tôi cũng biến mất , không một chút ánh sáng , bóng tối lại bao trùm lên toàn bộ thế giới , trong mắt tôi giờ chỉ còn lại mỗi một màn đêm đen tối u buồn .

Yêu thương của tôi … Em có cảm nhận được không ?

….
Mùi thuốc sát trùng bốc lên nồng nặc tràn vào khoang mũi cực khó chịu , đây đúng là thứ mà tôi ghét nhất . Nhưng vấn đề là… tại sao tôi lại nằm ở đây ?

Hình như đang là buổi tối , ánh sáng đèn từ dãy hành lang phía ngoài hắt vào cũng đủ soi rõ cho tôi thấy mình đang ở trong tình trạng như thế nào . Đầu óc trống rỗng , tôi không thể nhớ rõ ai đã đưa mình đến đây , chỉ nhớ lần cuối cùng trước khi ngã xuống là lúc bản thân đang ngồi uống rượu một mình trong phòng khách . Có lẽ do tôi đã uống quá nhiều , thời gian không biết bao lâu từ khi em đi , mỗi ngày tôi đều chìm trong men rượu , tôi muốn say để quên đi , quên em , quên tất cả những thứ thuộc về em nhưng không thể … càng say tôi lại càng nhớ về em nhiều hơn .

Đêm đến , tôi cũng không thể ngủ được , mỗi lần nhắm mắt lại thì bóng dáng , hình ảnh em đều hiện về , tràn ngập những kỉ niệm của quãng hồi ức tươi đẹp hạnh phúc . Nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả chiếc gối kê phía dưới , tôi thật sự đã đến lúc không chịu nổi nữa rồi …

Chanyeol , đã hơn ba tháng kể từ cái ngày đó…từng giờ từng phút , tôi đều nhớ em , nhớ đến phát điên . Muốn được nhìn thấy em , được nghe em nói , nghe em gọi tên tôi , muốn em cười với tôi , muốn được ôm em trong vòng tay

… Hãy nói đi , cho tôi biết , phải làm cách nào tôi mới lại được ở bên em ?

Tôi dùng chút sức lực còn lại ngồi dậy , tháo hết đống dây nhợ phiền phức trên cổ tay ra vứt sang một bên , cố gắng chống đỡ cái thân xác vô tích sự của mình đứng lên , bước từng bước khó nhọc về phía cánh cửa kính .
Dãy hành lang tầng bảy của bệnh viện nối liền với ban công sân thượng , đứng từ trên này nhìn lên có thể thấy cả bầu trời lấp lánh đầy ánh sao sáng . Chanyeol , ngôi sao đang phát sáng rực rỡ , nổi bật nhất trên kia nhất định là em , đúng không ? Đứng từ đây , tôi không thể với tới được , phải làm sao đây khi tôi nhớ em đến không thể chịu được nữa ?

Tôi dường như đã chạm đến giới hạn của sự chịu đựng rồi ..

Nước mắt tôi từ trên khoé mi bắt đầu chảy dài xuống trên hai gò má , nếu thực sự được gặp lại người đó , dù chỉ một lần nữa thôi , tôi cũng sẵn sàng đánh đổi tất cả , ngay cả việc mà mình đang làm , chỉ cần là em , tôi vĩnh viễn không bao giờ hối hận .

Và dường như tôi đã đúng , lúc toàn thân còn đang lơ lửng trong không gian , tôi đã thấy được nụ cười đó . Đẹp rực rỡ , sáng ngời hơn bao giờ hết .

Chanyeol , cuối cùng tôi cũng tìm lại được em ….
[ End Part 1 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro