TWO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung:


Sana:

****

Một tháng trước:

Từ sau hôm tôi gặp NaYeon ở quán cà phê và được em phục vụ, tôi nhận ra em thay đổi khá nhiều. Em trở nên ngại ngùng với tôi. Tôi không thể đoán được em đang nghĩ gì nhưng lòng tôi thấy buồn vì ánh mắt trong trẻo ấy đã không được vui như trước nữa. Tôi đã từng hỏi thăm về em rất nhiều qua những cô bé phục vụ thay thế em những buổi em không đến làm việc. Tôi tình cờ nghe một cô bạn kể về chuyện tình cảm của em. Chuyện tình của em cũng thật đáng buồn, em đang yêu một chàng trai nhưng không dám đối mặt với tình cảm của mình, bởi anh ta là người khiến quá khứ đau buồn của em trỗi dậy. Khi nghe vậy, tôi chỉ ước mình là chàng hoàng tử trong trái tim em, là chàng trai em đang yêu thầm ấy. Nhưng biết làm gì đây, tôi chỉ dám ngồi rất xa để quan sát ánh mắt trong trẻo ấy khi buồn khi vui mà không thể động viên, an ủi. Tôi xót xa nhận ra... mình là một người thừa trong trái tim em.

Cái rét buốt mùa đông vẫn chưa dứt, tôi co người lại thưởng thức từng ngụm cà phê nóng, đậm đà và lắng nghe từng giai điệu du dương từ tiếng đàn Violon. Tôi mê đắm như lạc vào cõi thiên đường xa xăm. Càng si mê hơn khi nghe tiếng em khẽ gọi:

"Em ngồi cùng anh một lúc được chứ?"

Tôi đứng dậy và chẳng biết nói gì, cúi người lịch thiệp tôi kéo ghế mời em:

"Được chứ! Mời em ngồi."

Em nhìn tôi bằng ánh mắt quyến rũ, sưởi ấm từng cơn lạnh đang co thắt ngoài kia và cũng sưởi ấm trái tim đang run rẫy vì một điều gì đó em sẽ nói và tôi đang chờ đợi được lắng nghe. Tôi nhìn em và tôi nghĩ ánh mắt romantic của mình đã mất đi lí trí vì em rồi.

Em mỉm cười và bất giác tôi cảm nhận trái tim mình khẽ run lên vì vui sướng, em chớp đôi hàng mi cong vút thấp thoáng một chút gì đó ngập ngừng:

"Tạm biệt anh!"

Em nói điều gì vậy mà sao tôi thấy lòng bất an quá. Tuy rất muốn hỏi em thật nhiều nhưng tôi cũng kiềm chế bản thân mình lại để không cho những câu hỏi ngớ ngẩn ấy tuôn ra. Em tiếp lời:

"Rất vui vì được gặp anh trong thời gian qua, em sắp chuyển chỗ làm rồi. Cũng không hiểu sao em lại muốn gặp anh để báo cho anh biết điều đó."

Em kéo ghế đứng dậy và kính cẩn cúi chào dự định quay đi, tôi khựng người lại và chờ đón từng cơn gió lạnh ngoài kia ùa vào. Tôi có linh tính một điều gì đó thật xa xôi và bỗng thấy lòng tê buốt.

"Sana! Anh... anh có thể... biết chỗ làm mới của em được chứ?"

Em có hơi ngạc nhiên khi lần đầu tiên tôi gọi tên em, nhưng rồi mỉm cười và đáp lại câu hỏi ấy chỉ bằng hai chữ:

"Tại gia!"

Sao vậy, ý em là sao, em sắp lấy chồng ư? Nghĩ vậy lòng tôi thấy trĩu nặng và nhói đau. Nhưng tôi có thể làm gì bây giờ, em là người đầu tiên trong đời khiến trái tim tôi rung động và cũng chính em lúc này giúp tôi nhận ra mình thật yếu mềm và hèn nhát. Lẽ ra, tôi nên thổ lộ với em về tất cả, nhưng giờ điều tôi có thể làm cho em là chỉ biết cầu chúc em hạnh phúc. Những ý nghĩ ấy cứ luẩn quẫn trong tâm trí tôi, nó dày vò và làm trái tim tôi phải rên rỉ. Em quay lưng đi với những niềm vui mới, để lại sau lưng mình một kẻ khờ đang cố gắng gượng tỏ ra không mấy bận tâm về em nhưng thật ra anh ta rất đau, rất rất đau... Sana à!

...

Ngày tháng dần trôi, một ngày, hai ngày và gần một tháng từ ngày em nói lời chào tạm biệt tôi. Tôi vẫn giữ thói quen uống cà phê của mình nhưng thói quen "nghiện" nhìn em đã không thể thực hiện được nữa. Tôi vẫn ngồi góc quán quen ấy, vẫn thưởng thức những tình khúc bất tử của tháng năm nhưng sao hương vị cà phê lại thay đổi. Hóa ra sự đậm đà và những ngọt ngào của mùi hương quyến rũ trong từng tách cà phê ấy cũng đã bị em mang theo đi mất. Tôi trở nên bâng khuâng, lặng im và trầm ngâm hơn, tôi không còn hào hứng mỗi khi bước đến quán nữa, bởi từng ngày, từng giờ góc quán quen ấy khiến tôi nhớ đến em nhiều hơn. Nhưng biết đi đâu tìm em về, đi đâu đây khi tôi không biết chút gì về em, hỏi nhân viên ở quán cũng không ai hay biết rõ về em và người ta chỉ báo rằng Sana để lại một câu:

"Em hứa sẽ quay lại để giải quyết một việc rất quan trọng"

Lấy đó làm niềm tin và một chút hy vọng lóe sáng giữa bầu trời mờ mịt mây đen đang che khuất, nên chỗ ngồi này vẫn còn thuộc quyền sở hữu của vị khách quen là tôi.

****

Hôm nay:

Em ngồi sau lưng tôi, vòng tay em có lúc nới lỏng rồi bỗng chốc lại siết lấy vòng eo của tôi. Tôi vẫn đang hồi tưởng lại mười phút trước, khi tôi còn ngồi trong góc quán quen với tách cà phê ít sữa không đá của mình. Tâm trạng không vui, gương mặt trở nên ủ dột và tôi không còn muốn đưa mắt tìm kiếm ai cả từ ngày em ra đi. Chính vì vậy mà khi em đứng bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu tôi mới phát hiện ra sự có mặt của em. Mọi nghi vấn và chờ đợi trong tôi đã lên đến đỉnh điểm khi thấy em. Nhưng chưa kịp nói lời nào thì đã bị em đưa tay bịt miệng và hỏi tôi:

"Anh, anh đồng ý làm người yêu của em nhé?"

Nếu lúc này, ai đó có hỏi tôi "Tâm trạng thế nào?" thì tôi không mảy may, bâng khuâng và hoài nghi mà chỉ biết trả lời là "Tôi đang rất hạnh phúc vì có em".

Em dẫn tôi đến một nơi mà em gọi là " thiên đường của trái tim", một đồng cỏ rộng mênh mông. Em và tôi dừng chân tại một tảng đá lớn nằm dưới gốc cây cổ thụ khá nhiều năm tuổi. Em không có ý định giải thích mọi chuyện với tôi mà chỉ nhìn tôi một hồi lâu rồi mỉm cười. Em hỏi tôi:

"Anh yêu em từ bao giờ?"

Thay bằng đáp án cho câu hỏi của em, tôi cười ngạo nghễ và hỏi lại em:

"Em tự tin là anh có yêu em sao?"

"Anh không yêu em thì em về trước nhé!" - Nói rồi em đứng dậy tỏ vẻ giận hờn.

Tôi vội nắm lấy bàn tay em tha thiết, tôi thật sự sợ cái cảm giác không còn trông thấy em trong tầm mắt mình nữa.

" Anh... anh đã rất... rất yêu em!"

Em ngồi xuống, nhìn sâu vào mắt tôi và nở một nụ cười thật tinh nghịch.

"Em đùa đấy, còn muốn nhìn anh lâu lắm không bỏ về được đâu."

Lúc này, trông em thật khác so với em của sáu tháng qua mà tôi biết. Từ bên ngoài cho đến tính cách bên trong, nếu mỗi ngày đến quán trang phục mà tôi thấy em mang là bộ đồng phục trông rất hiền hòa và nhã nhặn thì giờ đây cô gái trước mặt tôi rất yêu kiều và trẻ trung trong chiếc đầm màu hồng phấn nhè nhẹ, nhìn em cứ như một nàng công chúa bước ra từ thế giới truyện tranh. Em hay cười và cũng nói nhiều hơn.

Một thoáng chốc hạnh phúc đã qua, giờ đây trong trái tim tôi đang xao xuyến và bâng quơ vì những ý nghĩ điên rồ đang quấy nhiễu, những câu hỏi cứ hiện lên dồn dập nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Dường như, em đọc được suy nghĩ của tôi, em khẽ đặt bàn tay mình lên bàn tay tôi đan run lên từng đợt dẫu cho cái rét buốt mùa đông đã qua đi. Em nhìn tôi trìu mến và thiết tha như đang bày tỏ một việc gì rất quan trọng, rồi em nói chậm rãi:

"Anh, anh có biết là anh rất giống một người em đã từng yêu hay không? Người ấy thường hay ngồi một mình trong góc tối, cũng có thói quen uống cà phê rất ít sữa và không đá."

Nói rồi em đưa ánh mắt nhìn tôi như thể đang cố đoán ra thái độ qua sắc mặt tôi:

"Anh không buồn vì điều đó chứ?"

Tôi chợt hiểu ra mình là người mà bấy lâu nay khơi dậy quá khứ đau buồn trong em, là một người khiến trái tim em phải chọn lựa. Làm sao tôi có thể buồn được chứ khi mà trái tim tôi đang chờ đợi để được chở che cho cô nàng bé nhỏ này.

"Anh ấy đã gặp tai nạn khi đang trên đường đến chỗ hẹn gặp em! Sau đó anh ấy bị mất trí nhớ và không còn nhớ em là ai nữa. Có lẽ... tình yêu của chúng em chưa đủ lớn để ghi lại dấu ấn không thể xoá nhoà trong tâm trí anh ấy. Rồi anh ấy có gia đình riêng của mình cùng một thiên thần nhỏ thật xinh xắn. Lúc đó... em biết mọi hi vọng trong em đã chính thức khép lại..."- Em thổn thức như đang hoài niệm về một quá khứ bi thương.

"Anh biết không, và kể từ giây phút ấy, đã hơn ba năm nay em không còn có thể mở lòng yêu thêm một ai nữa... Có thể là do lí trí ràng buộc em không muốn, cũng có thể do con tim đã quá tổn thương đến độ không thể mở lòng được nữa"

Em chuyển ánh mắt sang nhìn tôi âu yếm, em có thể nhấn chìm tôi trong ánh mắt ngọt ngào ấy:

"Cho đến một hôm em nhìn thấy anh ngồi trầm ngâm khi nhấm nháp từng ngụm cà phê ít sữa với một gương mặt đăm chiêu. Hình ảnh ấy đã khiến trái tim ngỡ như đã khép kín của em một lần nữa phải rung động."

Những hoài niệm của em, quá khứ đau buồn trong trái tim bé bỏng ấy đã khiến cho một thằng đàn ông như tôi thêm dũng cảm. Tôi dang rộng cánh tay qua vai em và ôm em vào lòng. Lắng nghe nhịp đập từ hai trái tim, tôi và em đều im lặng, lần đầu tiên trong đời tôi biết rằng mình thật sự đã biết yêu và yêu rất nhiều.

"Anh không có gì thắc mắc gì về em nữa à?"

Giọng nói em vui vẻ trở lại. Tôi nhìn em với đôi mắt ấm áp:

"Dĩ nhiên là có chứ ! Rất nhiều nữa, nhưng anh không muốn hỏi."

"Vậy thì để em nói nha! Anh nhớ anh Jimin chứ?"

"Jimin bạn anh hả? Có phải là chủ quán cà phê của em làm trước kia không?"

"Là anh họ của em đó!"

"Chị Nayeon ấy, chỉ cũng là hàng xóm cạnh nhà em..."

Mắt tôi như mở to hết cỡ, tôi thầm nghĩ "Không hiểu sao anh em nhà này cứ đem hết bất ngờ này đến bất ngờ khác cho mình".

"Thật ra từ lâu lắm rồi anh họ của em đã rất muốn em làm quen với anh."

Em nhìn tôi cười tinh nghịch:

"Không biết anh có cho anh ấy "bùa chú" gì không mà anh ấy cứ nói về anh suốt ngày với em. Em thì chẳng để ý gì vì trong suốt thời gian đó trái tim em vẫn chưa lành vết thương. Cho đến hôm anh ấy gặp anh ở quán, "máu trinh thám" và "sự nghiệp mai mối" trong con người ấy trỗi dậy đã thông báo cho em một tin rất quan trọng. Anh ấy nói rằng anh đã để ý đến em rất lâu... Có đúng không vậy?"

Tôi gật đầu, cười thành tiếng:

"Đúng là Chimchim Jimin! Hèn gì hôm đó cậu ta cứ hỏi câu này đến câu khác về người con gái mà anh thích. Hóa ra anh và em cũng có duyên tiền định đấy chứ."

"Lúc ấy em vẫn không tin tưởng lắm. Chị NaYeon biết chuyện nên cũng tham gia vào giúp em xác định rõ tình cảm của anh. Nhưng... cái cách anh đáp lại chị ấy quá ngọt ngào rồi đấy nhé! "- Em nhéo nhẹ tai tôi, phụng phịu bảo

Tôi vờ mếu máo la đau khiến em bật cười lớn. Em đứng dậy và kéo tay tôi để đứng lên cùng đi dạo với em. Giữa đồng cỏ mênh mông rộng lớn, trời quang mây tạnh, chỉ có em và tôi nhưng cái cảm giác như có tất cả vây kín tâm hồn đang phiêu bồng và rượt đuổi theo hạnh phúc trỗi dậy trong tôi.

Từng bước chân chậm rãi, mỗi bước chân như chắp vá và hòa quyện vào nhau tạo nên một tình khúc bất tử của tình yêu mà trong đó em và tôi là nhạc sĩ viết nên tình khúc ấy. Tôi nhìn em, nhìn sâu vào khoảng lặng trong trái tim tôi, tôi mỉm cười vì biết em sẽ khiến tách cà phê ít sữa của mình thêm đậm đà mà tôi sẽ uống cho những tháng ngày về sau. Và tôi biết tôi đã rất yêu em, như yêu tách cà phê ít sữa mang hương vị của riêng em mà tôi đã lựa chọn cho cuộc sống của mình.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro