Bồ công anh - Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi muốn quên em thật nhanh. Tôi đã dùng rất nhiều cách. Không có em tôi cũng được cả khối người theo đuổi. Và những cuộc tình chóng vánh đi qua, nhưng chẳng ai có thể thay thế em.

Và biện pháp cuối cùng, tôi không yêu một ai cả, nếu người đó không phải là em.

***

Có lẽ cơn say tình đã có thể dịu lại nhưng dòng tin nhắn của em, nó cứ như 1 chất xúc tác, tôi lại nhớ về em nữa rồi.

Sau khi về nhà, tôi thả mình tên chiếc giường mà không một giây nào không nghĩ về em. Tin nhắn ấy làm tôi nhớ đủ điều về em, nhưng tôi không gọi điện lại hay nhắn tin trả lời gì cả. Đơn giản vì tôi không biết nhắn gì hay nói gì khi gọi điện.

Chẳng lẽ tôi nhắn: "Thế à, nó có đẹp không ?" hay "Dạo này em thế nào ?". Toàn là những câu xã giao không ra gì.

Tôi quả thật không đủ can đảm để gặp mặt em, mặc dù em là người bỏ tôi đi trước. Nhưng sao em lại nhắn tin cho tôi sau hơn 1 năm không liên lạc thế này ? Hay em muốn tôi biết em đã sống hạnh phúc thế nào bên chồng mình ?

Quay qua quay lại trên giường. Đêm đó quả thật tôi không ngủ được.

Jung Sooyeon, em lại làm tôi phát điên lên rồi.


Có lẽ tôi đã quá nhớ em đến mức không chịu nổi rồi. Bằng chứng là mấy ngày sau tôi gạt mọi công việc sang một bên, bắt chuyến tàu đêm về quê em, mặc cho sau này sếp sẽ chửi mắng thế nào vì cái tội nghỉ đột xuất mà không báo lấy một tiếng.

Chuyến tàu khuya chạy xuyên màn đêm. Ngồi thẫn thờ trên ghế, tôi nhìn qua lớp kính bên cạnh mình, nơi màn đêm cô độc đang phủ đầy. Đến giờ tôi vẫn nghĩ liệu tôi gặp em có phải là giải pháp tốt hay không ?

Nhưng ..

Thật sự..

Tôi vẫn còn rất yêu em, Sooyeon àh.

*********

Tiết trời có vẻ đã ấm hơn rất nhiều. Tôi đi bộ dọc theo con đường mòn ấy, nơi dẫn về ngôi nhà của em.

Tôi đã từng về nhà em mấy lần. Em là con của một nhà nông khá giả trong vùng. Căn nhà truyền thống nằm trên một ngọn dốc, không cao lắm, hai bên hoa dại mọc đầy, một vài bông đã úa tàn.

Bước đến cánh cửa gỗ đậm chất cổ xưa, tôi gõ vào nó, tiếng động chạm vang lên khô khốc.

Cộc..cộc..cộc...

Tôi hồi hộp sau hồi gõ cửa vừa rồi. Không biết ai sẽ ra mở cửa, là bác trai, bác gái, là em hay là một người khác.

********

-Là con ?

Mẹ em thấy tôi liền ngạc nhiên. Tôi cúi gập người 90* chào bác gái và nói:

-Chào bác, cháu muốn gặp Sooyeon.

Mẹ em mở cửa to ra và cho tôi vào.

Căn nhà vẫn như cũ. Lối đi lát đá, hai bên cỏ mọc tươi mát. Gần hồ nuôi cá trong vườn là dãy chậu cây cảnh mà tôi và em vẫn hay thường lui tới mỗi khi xuống đây chơi.

Bước vào khu nhà chính, đập vào mắt tôi là em.

Vẫn ánh mắt ấy.

Vẫn nụ cười ấy.

Nhưng tôi đã không còn được chạm vào em nữa rồi.

*********

Em mất thật rồi sao ?

Tối đứng thẫn thờ giữa ngay nhà chính, như không tin đó là sự thật. Tôi cố dụi mắt nhiều lần. Và cũng tự làm nhéo vào má mấy cái.

Nó đau.

Thật sự đau.

Vậy là tôi không mơ.

Vậy là những gì tôi thấy đều là sự thật.

Tôi lại khóc. Tứ lúc nào không biết. Hình ảnh mọi vật trước mắt cứ nhoè đi trông thấy.

-Con bé nhắc đến con suốt trong thời gian qua. Nó vẫn còn rất yêu con, nó không muốn con phải đau khổ vì nó.

Rồi bà dúi vào tay tôi một lá thư.

*********

"Em nhớ Yul nhiều lắm."

"Em rất yêu Yul."

"Yul đừng giận em."

"Yul àh..."

...

Tôi đếm tổng cộng hơn cả trăm câu em viết như thế. Đầy cả trong lá thư.

Nhưng...

Em đâu hề biết rằng.

Tôi cũng rất nhớ em.

Tôi cũng rất yêu em.

Nhưng bây giờ, tôi đã không còn được nói những lời yêu thương ấy với em được nữa.

Tôi tự dằn vặt chính mình. Tại sao lại nóng nảy vậy ? Tại sao lại vội vàng vậy ? Tại sao không tìm hiểu kĩ nguyên do ?

Giá như tôi tìm hiểu kĩ hơn thì đã không...

***

Tôi thấy bản thân mình thật tồi tệ và xấu xa vô cùng.

Đứng giữa cánh đồng đầy nhưng bông hoa bồ công anh - nơi tôi và em từng đến.

Gió từng đợt cứ thổi tới.

Tóc và vạt áo của tôi cứ bay về phía trước.

Mấy bông hoa li ti nhỏ xinh trên những cuống hoa cũng vội vàng bay đi mất khi có 1 đợt gió mạnh bất chợt ùa đến.

Mãi mãi..

Tôi chẳng thể với tay..

Đón lấy những bông hoa li ti đang bi gió cuốn bay như thế.

Cũng như chính em, đã rời xa tôi.

Rời xa tôi...

Mất rồi...

...

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro