Shot 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe vậy, Baekhyun liền cảm thấy lòng mình có một chút xao động, lại càng cảm thấy mình có lỗi khi làm chủ nhân sinh khí đến thế.

Chuyện là thế này, cậu chỉ vì muốn đi ăn sinh nhật bạn mà đã nhân lúc chủ nhân không có nhà liền trốn đi. Đến lúc Chanyeol phát hiện cậu không còn trong nhà, liền suýt chút nữa cho người đi lục tung cả thành phố lên, nhưng may mắn rằng, tiểu nô lệ của hắn có cầm theo điện thoại, liền có thể định vị vị trí đi.

Đến lúc bắt được y về, hắn liền như một con thú hoang mất kiểm soát, cởi sạch quần áo trên người y ra mà phạt, nhưng cũng không dám để y bị thương.

Thấy nước mắt cứ tràn ngập mặt như thế, hắn cũng đau lòng lắm chứ, nhưng làm sao bây giờ, không phạt y liền không thể nhớ rõ lỗi lầm.

Chỉ có một mình Baekhyun mới khiến hắn mất bình tĩnh thế này, và cũng chỉ có mình y mới khiến hắn trở nên ôn nhu thế này.

Cả y, thấy hắn vì mình mà mất kiểm soát như vậy, y cũng sợ lắm chứ, y sợ chính mình làm hắn phiền lòng, sợ một ngày nào đó hắn sẽ bỏ y mà đi mất.

Y... y biết, lần này đã khiến chủ nhân y phải lo lắng rồi.

Thứ to lớn bằng kim loại lạnh lẽo ở đằng sau đã không còn rung nữa, Baekhyun cũng chẳng thấy đau nữa, tất cả những gì y cảm nhận được bây giờ, chính là tim y. Nó đau, đau lắm...

Càng nghĩ nước mắt càng tràn trề đọng lại trên khóe mi, y nháy mắt một cái, hai hàng nước trong suốt liền tuôn rơi. Y ngước mặt lên, mím môi một chút, liền khe khẽ mở lời xin lỗi:

- Chủ nhân, là em... em sai rồi, em đã khiến ngài... lo lắng... em đã... hức... khiến ngài bận tâm... hức hức.... em... xin lỗi mà... hức... em sai rồi... - Chưa nói hết câu, Baekhyun đã bật khóc như một đứa trẻ con.

Chanyeol nghe vậy cũng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Đoạn, hắn ngồi lên chiếc ghế bằng da, ung dung ra lệnh:

- Biết lỗi thì tốt, bây giờ liền quỳ thẳng dậy, quay lưng về đây.

Y cũng chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Khổ sở quỳ đứng dậy, với hậu huyệt phía sau sưng đỏ lên, y run người, nắm chặt tay mà nhẹ giọng kêu:

- Chủ nhân... thỉnh ngài... trừng phạt em.

Dường như chỉ đợi mỗi câu nói đó, một tiếng động vút trên không trung, đập thẳng vào tấm lưng mảnh khảnh của y. Y khẽ nhăn mặt, mồm há to thành hình chữ O nhưng lại không dám nói lên lời. Lại thêm mấy nhát roi nữa giáng thẳng xuống người y, y vẫn giữ nguyên tư thế quỳ đứng mà chủ nhân ra lệnh, còn lại căn bản y không dám làm gì khác.

Tiếng roi thứ năm vang lên, y bắt đầu thử chuyển động cơ thể. Cảm giác xon xót phía sau lưng nay ngày càng rõ hơn. Y khẽ bật môi lên tiếng, rồi cũng chỉ lặng im chuyển mình, bò qua cạnh ghế của hắn mà chờ mệnh lệnh tiếp theo.

Hắn cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi lặng im một chút, rồi từ tốn quay đầu, nhìn thẳng vào mặt y, ý bảo hãy tự khai ra tội lỗi của chính mình.

Ở với Chanyeol được năm năm, sống dưới sự dạy dỗ và yêu thương của hắn, Baekhyun hẳn biết bây giờ hắn đang muốn gì. Tạm gác qua cơn đau phía sau hậu huyệt và chỗ lưng, y lấy hết sức bình sinh mà kể ra tội trạng:

- Em đã... trốn khỏi ngài để đi ra ngoài mà không có sự xin phép khiến ngài phải lo lắng. Trong thời điểm ngài đang trừng phạt em tự ý lộn xộn, còn dám không trả lời câu hỏi của ngài. Em sai rồi... chủ nhân. - Nói đến đây, y ngước lên nhìn hắn, mắt rưng rưng mà kết thúc câu nói của mình - Cầu ngài... trừng phạt em một cách thích đáng.

- Muốn tôi tha thứ cho em? Vậy tự em nghĩ cách phải làm vừa lòng nó. - Chân hắn hơi mở ra, y liền hiểu ý mà bò lại, lấy răng cắn khóa quần mà kéo xuống, tính khí cực đại của hắn liền lộ ra sau chiếc quần lót khiến y sợ sệt mà nhẹ run lên một phát.

Hắn thấy y như thế, cũng cảm thấy thương. Nhẹ lấy tay gỡ chiếc trâm cài đang kìm hãm y đến mức tim tím kia, giọng hắn trầm trầm lên tiếng:

- Lát nữa lo phục vụ cho tốt vào, không tôi liền một lần nữa dùng nó trên cơ thể em, mặc dù tôi không muốn thế.

Baekhyun bất ngờ ngước nhìn chủ nhân, muốn nói gì đó nhưng lại không thể. Phía dưới được giải phóng, y liền triệt để bắn ra hết. Bạch trọc cứ thế mà từ từ phun ra khiến y không thể tiếp tục chịu đựng nổi mà ngã ngửa, há mồm lấy khí như một con thiên nga gần chết.

Cao trào đã qua, y vẫn chưa thể nào hoàn hồn lại sau lần phóng thích vừa rồi. Nhưng vì mệnh lệnh chủ nhân không thể cãi lại, y hoảng loạn mà bò dậy, quỳ trước mặt hắn cúi đầu tôn kính, rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Cởi nốt chiếc quần lót xuống, y vươn đầu lưỡi mà liếm thứ khiến y vừa thương vừa sợ đó, rồi há miệng, ngậm nó một cách nhanh gọn như muốn nuốt thứ hung tợn ấy.

- Em nên biết, chỉ cái miệng phía trên của em không thể làm tôi cao hứng. - Baekhyun không cần nghe hết câu cũng đã biết điều mà nhả thứ to lớn ấy ra, ngước mắt lên nhìn chủ nhân, nhục nhã cầu xin:

- Cầu ngài, mang nó... cắm vào em. - Câu vừa kết thúc, Baekhyun e lệ mang mông mình vểnh lên cao, tạo ra tư thế giống động vật giao phối khiến y cảm thấy có chút xấu hổ mà đỏ mặt. Ngước đôi mắt ầng ậc nước nhìn hắn, y như một món quà được thần linh ban tặng.

Lí trí đứt đoạn, hắn liền đem cả tính khí to lớn triệt để đi vào.

Bất ngờ trước vị khách hung bạo này, y liền ra sức thít chặt nội bích, tiếng rên rỉ ái muội từ miệng y mà thoát ra. Cảm nhận được sự kéo căng đầy đau đớn của cơ hoành, y liền run lẩy bẩy mà nhắm mắt, tay bấu chặt nền thảm khiến Chanyeol không khỏi khẽ rên lên một tiếng

- Tiểu nô lệ, thả lỏng một chút, em kẹp hơi chặt rồi đấy. - Hắn nhẹ hôn y, khiến y từ đó cũng dần thả lỏng. Đợi y thích ghi được rồi, hắn liền từng tấc từng tấc tiến vào, rút ra, rồi lại mạnh mẽ tiến vào, đâm thẳng đến điểm nhạy cảm phía trong khiến y giật nảy mình, luôn miệng kêu "Không cần... chủ nhân, cầu ngài". Hắn đâm như muốn xuyên thủng cả ruột của y.

Hơi thở của hắn cũng mang phần nặng nhọc. Được niêm màng ẩm ướt vây quanh, có thể cảm nhận rõ y đang co rút nó.

Mỗi lần côn thịt sáp nhập, dịch ruột trong cơ thể y lại trào ra một tí, theo kẽ mông mà rơi xuống, thấm đẫm ga giường.

Chanyeol nắm lấy cổ tay y, buộc cố định lại, sau đó đem đặt lên phía trên đỉnh đầu y, khiến y không thể nhúc nhích. Eo của Baekhyun bị nắm lấy, khiến y như một con hồ li tinh nhỏ bị chủ nhân thuần hóa, từ nay sẽ phải nằm dưới trướng ngài.

Cả đêm đó, hắn lăn qua lăn như một chú mèo vờn chuột còn y thì thống khổ nằm dưới thân hắn mà rên rỉ. Thời điểm hắn bế y đi tắm, cũng chính là lúc y cảm thấy cổ họng mình như nổ tung, hậu huyệt thì như phụ nữ vừa mới đi đẻ về.

Thẳng đến khi cả hai đều đã lên giường, y ôm chặt cơ thể cường tráng của hắn mà xin lỗi. Hắn liền trả lời thế này:

- Không cần biết em làm nên lỗi lầm gì, tôi vẫn rất yêu thương em. Chỉ vì muốn em ghi nhớ lời tôi dặn nên tôi mới phải phạt em nghiêm khắc một chút. Nhưng chỉ cần em ngoan một chút, tôi chắc chắn sẽ yêu em suốt đời!

Phải, Park Chanyeol chắc chắn sẽ yêu Byun Baekhyun suốt đời!

Nghe được câu nói đó, y liền mỉm cười mà dựa vào lòng hắn, thiếp đi. Hắn cũng xoa nhẹ đầu y rồi chìm vào giấc ngủ.

Trăng đêm nay thật đẹp...

~~~~~ End ~~~~~

- Sorry mọi người vì đã trễ hạn :'( Yii xin lỗi nhiều lắm..

- Nếu thấy hay hãy bấm ngôi sao màu vàng vàng kia :)

- Follow Yu_Rita để có nhiều thể loại hơn ( thực sự là Yii mới mất nick và tạo nick mới cuối năm ngoái đây :( )

- Yêu mọi người lắm :) Có sai sót hãy comment để Yii sửa nhé! Thanks mọi người :)

#Yii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro