ư 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 16: Bùa yêu

AuthorKimbab ssi_김밥

TranslatorSamsara

.

.

.

“Đừng lắng nghe lời khuyên của lí trí, hãy đi theo tiếng gọi của trái tim…”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Để có thể hoàn toàn thấu hiểu một cách sâu sắc nhất phong cách kiến trúc lấy tự nhiên làm chủ đạo, đợt cắm trại này sẽ được tổ chức bên ngoài khuôn viên trường trong ba ngày hai đêm. Vùng nông thôn là một lựa chọn tốt cho các em tìm hiểu và lấy tư liệu nghiên cứu. Được rồi Yunho, cậu nói tiếp đi…” Siwon đột ngột đá bài phát biểu sang cho Yunho, mà không thèm để ý đến cái lườm nảy lửa của thằng bạn. Siwon cười thầm trong bụng, đắc ý nhìn Yunho tức giận mà không cách nào phát tiết được giữa giảng đường.

“Chủ đề của năm nay đã được thống nhất do vấn đề nóng hiện tại là xây dựng hành tinh xanh. Những dải rừng bạt ngàn cũng đang dần biến mất vì sự phát triển không ngừng của con người, sự gia tăng dân số, mở rộng đô thị ngày này qua ngày khác. Điểm đến được lựa chọn sẽ giúp các bạn tận mắt mục sở thị những thực tế phức tạp, không thể kiểm soát và đầy rủi ro trong xử lý vấn đề môi trường. Điều quan trọng nhất là phải cân nhắc trước khi các bạn ra quyết định, xem xem nó có ảnh hưởng nhiều ít thế nào tới môi trường của chúng ta…” toàn bộ bài nói chuyện về sau diễn ra trong không khí hết sức nghiêm túc của cả hội trường. Toàn bộ giảng đường đều im phăng phắc không ai nói tiếng nào, tất cả đều căng tai lắng nghe như nuốt lấy từng lời. Chỉ còn lại giọng nói của Yunho vang lên sang sảng.

‘Cậu ta đang làm cái quái gì thế không biết! Đây là trách nhiệm của cậu ta mới đúng.’ Thực tế trong lòng Yunho đang thầm nguyền rủa tên bạn chết tiệt kia, bỏ lại anh đứng nói trên này trong mình thì giả vờ lắng nghe nhưng thực chất là lại đặt mông nhập hội với đám con gái bên dưới. Lại nói về những cô gái – những cô nàng với ánh mắt lấp lánh cứ dán chặt vào anh, có vẻ điều họ quan tâm chẳng phải là anh nói cái gì, mà là anh trông hấp dẫn ra sao.

Phía bên kia, Jaejoong thực sự bất ngờ trước một Yunho hoàn toàn mới mẻ. Trông anh thật thu hút, giống như một người lãnh đạo thực sự khi đứng trước đàn em như thế này. Cách anh phát biểu cũng thật quyến rũ.

“Được rồi, hôm nay dừng ở đây.” Yunho kết thúc bài nói chuyện, khẽ ra hiệu cho tên bạn mình vẫn còn mải mê với mấy cô gái.

“Ồ! Được rồi…chúng ta hãy tiếp tục bằng cách từng người các em sẽ lần lượt tự lên giới thiệu bản thân với ngài Jung nhé. Tuần tới là đã bắt đầu chuyến dã ngoại ba ngày hai đêm rồi, cho nên cũng cần làm quen trước chứ nhỉ? Thế nào?” Siwon nói, cố không nhìn vào Yunho, bằng không thì có mà bị trừng cho chết à.

“Được ạ!” các cô gái phấn khích hét lớn trước khi bắt đầu đùn đẩy nhau bước về phía Yunho.

“Cậu đang làm cái quỷ gì đấy hả?! Đẩy cho tôi một mớ con gái làm gì? Có biết tôi phải về văn phòng luôn không. Cái đồ ngu ngốc nhà cậu!” Yunho đanh giọng khi Siwon bước trở lại phía mình.

“Này, cậu không biết đó thôi. Đây mới là phần hay nhất đấy.” Siwon nói trong khi mắt vẫn đảo về phía người nào đó đang ngồi im lặng phía đằng xa.

“Cái gì mà hay với dở? Tôi sắp chết ngạt vì mùi nước hoa rồi đây.” Yunho vẫn cố biểu hiện thật tự nhiên khi đang bị một nhóm các cô gái vây quanh, thậm chí còn xô đẩy lẫn nhau. Nhưng thực sự thì trong đầu anh đang nghĩ nhất định phải chôn sống Siwon.

“Cậu nghĩ chỉ có cậu mới biết ghen hả? Đây là cách tốt nhất để thử Jaeoong đáng yêu của cậu đấy.” Siwon thì thầm.

“Sao?” Yunho chết lặng.

.

.

.

‘Anh ấy nổi tiếng thật nhỉ? Ồ, phải là…vô cùng nổi tiếng mới đúng!’ Jaejoong nghĩ thầm khi nghe thấy mấy cô gái đằng sau rầm rì khoe rằng đã sưu tầm toàn bộ tạp chí có ảnh của Yunho trên trang bìa.

‘Cái gì thế vậy…? Mình còn chẳng biết về những thứ ấy…làm sao mà…’

“E hèm! Jaejoong à…” Changmin cố tình hắng giọng thu hút sự chú ý của Jaejoong “Cậu…không định tới làm quen với Jung sunbeanim (tiền bối) à?”

“A? À không…không cần đâu.” tâm trí cậu đang không ngừng suy nghĩ xem làm thế nào để tránh chạm mặt anh ở chỗ đông người thế này. Chỉ là cậu cảm thấy có hơi khó chịu.

‘Mình làm gì bây giờ? Giả vờ không nhìn thấy anh ấy hay không nhận ra anh ấy? Hay không biết anh ấy là ai? Làm sao mà đối mặt anh ấy đây?’ Jaejoong ngước nhìn về phía bục giảng, nơi các cô gái đang xô đẩy nhau chỉ để bắt tay cho được với Yunho.

‘Họ có vẻ khá thân thiết.’ Jaejoong âm thầm đánh giá khi nhìn về phía Siwon. Nếu là gặp mặt lần đầu thì cả hai có vẻ quá thân mật rồi. Cậu cứ nhìn chằm chằm mỗi khi hai người họ ghé đầu vào nhau thì thầm cái gì đó.

“Aish! Thật phiền phức! Tên Yunho đó là thánh chắc?” Changmin ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, mục đích là để cho Jaejoong, nãy giờ vẫn đang mãi nhìn về phía cái người trên kia, nghe thấy.

“A…cậu đang hỏi mình đấy à?” Jae quay sang.

“Không phải anh ta là người bảo hộ của cậu à? Hồi trước cậu nói thế còn gì. Thực ra cậu với anh ta quan hệ thế nào vậy? Mình vẫn không hiểu…”

“Ừ thì…anh ta là người giám hộ của mình…tức là…cha mẹ mình giao trách nhiệm cho anh ta chăm sóc mình. Nhưng bọn mình…bọn mình luôn cố gắng giảm thiểu thời gian ở bên nhau. Anh ấy thì bận công việc, còn mình thì bận học.” Jaejoong mỉm cười, cố không để lộ đời sống thực của cậu và Yunho ra. Thực ra thì cậu cũng không biết mình và Yunho là quan hệ thế nào nữa. Còn Changmin thì chỉ nhìn nụ cười của Jaejoong mà quên luôn vấn đề vẫn thắc mắc nãy giờ.

“Xin chào…” một giọng nói đột ngột cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Nụ cười trên mặt Jaejoong đông cứng lại, trái tim lại đập ầm ầm trong lồng ngực. Cậu từ từ xoay người lại, thầm cầu mong đó không phải là Jung Yunho, nhưng tất nhiên là không thể. Giọng nói ấy không lẫn đi đâu được. Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cậu, hai tay đút túi quần đầy lịch lãm và mang một vẻ đẹp nam tính hoàn hảo.

“Cậu là…Shim Changmin?” Yunho hướng về phía người đang ngồi cạnh cậu, nghe giống như đang chất vấn hơn, dù anh đã biết trước câu trả lời từ Siwon, và chính cậu cũng không dưới một lần nhắc đến tên thằng nhóc này trước mặt anh.

“Đúng là em ạ.” Changmin hơi nhăn mặt.

“Ồ, đó là cái tên được viết ở đây.” Yunho dường như hiểu biểu hiện khác lạ của Changmin nên tiện tay chỉ vào tập vở để trên mặt bàn. “Có vẻ cậu hơi quá chú ý đến bạn học, làm tôi phải lên tận trên này.” Yunho vừa nói vừa liếc về phía cậu, người nãy giờ vẫn cúi gằm mặt.

“Rất vui được gặp anh, sunbaenim.” Changmin quyết định lên tiếng đánh gãy cái nhìn của Yunho về phía Jaejoong, hơn nữa cũng là mong anh ta mau chóng đi chỗ khác, mấy người bạn học đã bắt đầu nhìn về phía này làm cho Jaejoong có vẻ không thoải mái rồi. Thậm chí có mấy tốp đã lẽo đẽo theo Yunho lên đây.

“Rất vui được gặp cậu.” Yunho nói, mặt không chút biểu cảm.

“Vậy…còn em…?” giọng điệu Yunho khá hờ hững làm Jaejoong không nhịn được ngước lên nhìn anh. Hình như cậu thoáng thấy một tia thất vọng trong ánh mắt người kia. Nhưng cậu không hiểu tại sao.

“Em…em là Kim Jaejoong.” Jaejoong mờ mịt đáp lại.

“Tên rất dễ thương…tôi cũng biết một người có tên giống như vậy. Rất vui được gặp em, Kim Jaejoong. ” Yunho nói, giọng đột ngột lạnh đi. Rồi anh quay bước để mặc Jaejoong với vẻ mặt cực kì hoang mang đằng sau.

‘Có chuyện gì với anh ấy vậy…’

“Bọn họ thì có cái gì mà làm giá bắt Jung sunbaenim phải lên tận đó chào hỏi? Thật chướng mắt!” Jaejoong nghe thấy một trong số những cô gái thì thào với nhau.

.

.

.

“Jaejoong à…đi ăn trưa thôi.”

Jaejoong nãy giờ vẫn ngồi im tại chỗ, suy nghĩ vẩn vơ về sự thay đổi đột ngột của Yunho. Ánh mắt anh lúc đó, cậu thấy rất rõ…nó mang đầy vẻ thất vọng và lạnh lùng. Cả giảng đường lúc này đã trống không, chỉ còn lại Changmin và Jaejoong. Changmin kiên nhẫn ngồi một bên nhìn cậu, làm bạn với cậu một thời gian cũng học thêm được tính nhẫn nại, bởi vì con người này chẳng bao giờ chịu chia sẻ bất kì suy nghĩ gì, dù vấn đề nghiêm trọng hay không.

‘Có phải anh ấy vẫn còn ghét mình không? Hay là sáng nay mình đã làm gì sai? A…có phải tại mình đã đẩy anh ấy ra khi anh ấy tháo đai an toàn cho mình không? Nhưng mà khoảng cách gần như vậy…thật là làm người ta hoa mắt chóng mặt mà…’ Jaejoong vắt óc suy nghĩ tìm kiếm lý do cho thái độ của Yunho. Không hiểu sao cậu lại bận tâm nhiều đến điều này như vậy.

‘Nếu anh ấy lại đối với mình lạnh lùng như trước kia thì phải làm sao?’ ý nghĩ bất chợt làm tim cậu thắt lại.

“Jaejoong à…đi ăn trưa nào.” Jaejoong giật bắn mình đến nỗi suýt thì nhảy dựng lên khỏi ghế bởi giọng nói đột ngột thì thầm nhẹ nhàng bên tai mình. Nó làm cậu nhớ đến mới hôm qua, Yunho cũng dùng cùng tông giọng như vậy với cậu. Nhưng lần này không phải anh…mà là Changmin.

“Tớ có làm cậu ngạc nhiên không, Jaejoongie…” Changmin bật cười khúc khích khi nhìn thấy đôi mắt nai của cậu mở to vì bất ngờ.

“Lần sau đừng làm thế…”

“Tại sao…? Có phải cậu cảm thấy tim cậu đập nhanh hơn không?” Changmin cố tình chọc ghẹo cậu.

“Cậu nói gì vậy chứ…” Jaejoong cảm thấy hai má nóng bừng, thầm rủa bản thân thật ngu ngốc khi nghĩ đó là Yunho.

“Ồ, xem phản ứng của cậu kìa ~” Changmin thích thú nhìn gương mặt đỏ lựng như trái cà chua của cậu.

“C-cái gì?” Jaejoong lắp bắp.

“Không có gì…” Changmin đứng lên, thuận tiện nắm lấy tay Jaejoong, kéo cậu đến căn tin trường.

Ngay hai người vừa bước ra khỏi giảng đường, thì ở cửa sau, một người cũng vừa quay trở lại. Anh nhất thời nảy ra ý định mời vợ mình cùng ăn trưa, nhưng có vẻ đã chậm chân mất rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

‘Yah, không phải cậu nói phải về văn phòng gấp à? Vậy sao giờ còn ở đây? Mà cái mặt xụ ra một đống kia là sao hả ngài Jung Yunho?” Siwon cười giễu cợt nhìn về phía người đang đứng trước cửa văn phòng anh.

“Im đi…” Yunho nói, đoạn rất tự nhiên đi vào, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa bọc da gần cửa sổ, lơ đãng nhìn ra phía ngoài sân bóng rổ. Siwon bước lại gần, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đầy tức giận của bạn mình. Có vẻ từ sau đám cưới, lúc nào cậu ta cũng trong tâm trạng này thì phải.

“Khó thật nhỉ!! Chẳng lẽ tớ nhầm khi cho rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn với kiểu người ngây thơ như Jaejoong? Nhưng theo những gì tớ thấy thì có vẻ cậu còn vất vả hơn thì phải. Hay bởi vì là cậu nên mọi chuyện mới trở nên khó khăn như thế?”

“…”

“Yah! Jung Yunho. Cậu có nghe tớ nói gì không hả?”

Nhưng Yunho vẫn mải chú ý đến cái gì đó bên ngoài cửa sổ. Đó chẳng phải là…

.

.

.

Jaejoong lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế băng quen thuộc, chờ Changmin trở lại căn tin lấy đồ uống. Phía xa, đội bóng rổ vẫn đang miệt mài luyện tập dưới ánh nắng mặt trời gay gắt.

“Chào, Jaejoong…lâu lắm không thấy cậu rồi. Cậu đi đâu mà mất hút thế?” một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh làm cậu giật mình ngẩng đầu.

“À…anh Jung… Yong Hwa…”

“Phù, may mà cậu vẫn còn nhớ tên tôi. Tưởng cậu đã quên luôn tôi từ lâu rồi chứ.” Chàng trai toét miệng cười.

“Anh hôm nay không phải chơi bóng sao?” Jaejoong để ý thấy anh ta hôm nay không mặc đồng phục của đội bóng rổ.

“À…tôi mới bị chấn thương mắt cá chân ba ngày trước. Kết cục là phải nghỉ dưỡng hai tuần. Nên hôm nay cũng chỉ có thể ngồi ngoài xem thôi.” Yong Hwa nói, trong mắt thoáng ánh lên một tia thất vọng.

“Vậy ư…? Không sao đâu. Lần sau anh lại cố gắng là được.” Jaejoong cố tìm cách an ủi anh ta.

“Thực ra điều khiến tôi buồn nhất là…tôi đã hứa với cha sẽ chiến thắng trong trận đấu cuối cùng. Thế nhưng giờ thì không được nữa rồi, đến cơ hội chạm tay vào quả bóng cho giải đấu sắp tới còn không có nữa là…” anh ta gục đầu xuống.

“Yong Hwa à…anh vẫn còn rất nhiều thời gian mà. Bị chấn thương đâu có nghĩa là tất cả đã kết thúc.” Jaejoong vẫn nhỏ nhẹ an ủi anh ta, cậu nhớ lần đầu tiên Yunho cũng dùng tông giọng này để động viên cậu vào ngày đầu tiên đến trường.

Chàng trai chợt ngẩng đầu, chậm rãi đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt cậu. Jaejoong ngạc nhiên đến đờ người.

“Lần đầu tiên có người dùng ngữ điệu này gọi tên tôi. Nghe thật dễ chịu. Cậu biết không, giọng nói ấy của cậu càng khiến cậu thêm quyến rũ đấy…” những ngón tay anh ta dần mơn trớn khắp khuôn mặt thiên thần của cậu. Sau những phút đầu ngỡ ngàng, Jaejoong cũng bừng tỉnh, định lùi lại để tránh đi. Nhưng Yong Hwa đã nhanh hơn, anh ta dùng một tay kéo cậu lại gần, tay kia nâng cằm cậu lên. Khuôn mặt anh ta càng lúc càng ghé sát lại, chuẩn bị thưởng thức đôi môi hồng xinh xắn. Jaejoong thì vẫn cứng đờ người trước những gì đang diễn ra.

“Này! Làm cái gì thế hả?” Changmin đột ngột xuất hiện. Jaejoong ở một bên thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ cậu lại vui mừng khi thấy bạn mình đến thế.

Rồi rất nhanh, Changmin kéo Jaejoong lại phía mình, cũng không quên thụi cho Yong Hwa một cú trời giáng, khiến anh ta thân thiết ôm hôn mặt đất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

*Rầm!*

“Khốn kiếp!” Yunho buột miệng chửi thề, bàn tay nắm chặt đấm mạnh lên cái bàn trước mặt, làm Siwon ngồi bên kia cũng giật nảy mình.

Sự giận dữ gần như bao trùm Yunho sau khi anh chứng kiến toàn bộ những gì đã diễn ra cạnh sân bóng. Dù văn phòng của Siwon ở tầng trên, nhưng chẳng khó để anh nhận ra dáng người nhỏ bé phía dưới kia chính là Kim Jaejoong – suýt bị HÔN bởi một gã nào đó không rõ.

‘Thế quái nào mà em không phản ứng lại như vậy chứ? Chẳng lẽ em thậm chí không đủ sức đẩy tên đó ra ư?! Hay em thực sự cũng muốn??’

“Chuyện gì vậy Yunho?” Siwon chưa từng thấy một Yunho mất bình tĩnh như lúc này.

“Xin lỗi… tớ phải đi đây.” Yunho nói nhanh, rồi đứng bật dậy.

‘Lần này…cậu rơi vào lưới tình thật rồi. Cậu cư xử hệt như hồi ấy, hồi mà đứa trẻ đó bỏ đi. Aish… sao chuyện tình của cậu lại luôn gặp trắc trở thế hả, bạn thân mến…?’ Siwon ngao ngán lắc đầu nhìn theo bóng Yunho giận dữ sập cửa bỏ đi.

.

.

.

Tiết học cuối cùng cũng kết thúc. Changmin như thường lệ vẫn đi với Jaejoong ra đến cổng. Cả hai vẫn giữ yên lặng từ sau sự cố hồi trưa. Changmin sau khi cho gã kia một cú đấm trời giáng thì vẫn chưa hết giận, bèn lôi xềnh xệch cậu ra khỏi sân bóng rổ. Không hiểu sao cứ nghĩ đến chứng kiến cảnh Jaejoong ngây thơ suýt chút nữa bị tên kia cưỡng hôn mà lại giận điên người.

“Jaejoong à…mình xin lỗi đã phá hư quan hệ của cậu với gã Yong Hwa đó. Nhưng mình bảo thật này, tránh xa hắn ra. Mình đã biết ngay hắn ta là kẻ như vậy ngay từ lần gặp đầu tiên mà. Không hiểu sao cậu lại cứ thân thiện với hắn trong khi rõ ràng là hắn chỉ muốn lợi dụng cậu. Từ giờ nhớ đừng đến gần hắn nữa, nghe không…?” Changmin nói một tràng dài, chẳng khác gì dỗ trẻ con. Jaejoong chỉ nghe rồi gật đầu đáp lại, cậu vẫn chưa hết sốc vì sự cố không ngờ đó. Nhưng cậu hiểu, Changmin chỉ muốn tốt cho cậu. Quả thực, anh chàng bóng rổ kia có vẻ nguy hiểm thật…

“Thế thì tốt.” Changmin mỉm cười nhẹ nhõm khi thấy cậu gật gật đầu rất dễ thương. ‘Cậu vẫn ngây thơ lắm, Jae à…’ Changmin thật sự lo lắng rằng một ngày nào đó, con người mỏng manh này sẽ bị tổn thương.

Họ tiếp tục đi về phía cổng cho đến khi Jaejoong khựng lại, trước mặt cậu là người đàn ông duy nhất khiến cho trái tim cậu đập loạn. Anh đứng đó, hai tay khoanh lại trước khuôn ngực vạm vỡ càng làm nổi bật nét nam tính. Có điều, ánh mắt lạnh lẽo đang dán chặt trên người cậu lại khiến Jaejoong phát run. Dù vẻ mặt anh vẫn vô cảm, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng vô cùng. Jaejoong chợt có linh cảm không tốt, mỗi lần anh trưng ra cái bộ mặt vô cảm ấy tức là mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng rất xấu đấy!

“A…Yun…”

“Về nhà thôi.” Yunho lạnh lùng cắt ngang, đưa tay mở sẵn cửa xe cho cậu.

“Nhưng… tôi…vẫn còn vài việc phải làm cùng Changmin. Tôi đã nói với anh về bài tập nhóm rồi mà.”

“Làm ở nhà đi. Để tôi giúp em.” Yunho giọng vẫn lạnh tanh.

“Tôi…không m–” Jaejoong chưa kịp nói hết câu thì đã bị Yunho bất ngờ túm lấy tay, đẩy cậu ngồi vào băng ghế sau. Ngay lập tức, tay kia của cậu bị một lực khác giữ lại. Jaejoong quay sang, bắt gặp khuôn mặt giận dữ không chút kiềm chế của Changmin.

“Không phải cậu ấy đã nói cậu ấy không muốn sao?” Changmin nhướn mắt, giọng điệu lạnh lùng khác hẳn khi nói chuyện bình thường với cậu. Hai người đàn ông, mặt đối mặt gườm gườm nhìn nhau đứng trước cổng trường, đã bắt đầu thu hút sự chú ý.

Yunho cau mày “Tôi không nghĩ rằng đây là việc của cậu, Shim Changmin.” Hẳn thằng nhóc này cũng đang thắc mắc quan hệ giữa anh và Jaejoong sau rất nhiều lần gặp anh đến trường đón cậu.

“Yunho ssi…tôi nghĩ anh cứ đi trước đi. Tôi sẽ tự về sau. Thật đấy, tôi sẽ về ngay sau khi xong việc.” Jaejoong nhẹ giọng lên tiếng, cậu muốn làm dịu đi không khí quá mức căng thẳng lúc này, cũng là để mau chóng thoát khỏi tình huống hiện tại, rất nhiều ánh mắt đã tò mò đổ về đây rồi.

Changmin nhếch mép cười.

Và cơn giận của Yunho càng bùng phát dữ dội hơn bao giờ hết.

“Có thể không phải chuyện của tôi…nhưng nếu chính miệng cậu ấy đã nói là cậu ấy không muốn thì thiết nghĩ anh cũng không cần phải bắt ép thêm nữa. Cậu ấy không phải trẻ con để phải nghe theo từng mệnh lệnh của anh đâu, thưa JUNG sunbaenim.” Changmin cố tình dài giọng, khinh khỉnh khiêu khích Yunho. ‘Chẳng phải cũng chỉ là người bảo hộ dưới sự ủy thác của gia đình Jaejoong thôi sao? Cũng chẳng phải vợ chồng. Mà Jaejoong cũng lớn rồi, cậu ấy nên được tự do quyết định mới đúng chứ.’ Changmin nghĩ thầm, không biết rằng khái niệm ‘người bảo hộ’ mà Jaejoong nói, lại chính là ‘chồng’ trên thực tế.

“Đừng nói như cậu tốt đẹp lắm vậy. Cũng đừng tưởng rằng tôi không biết cậu là ai, Shim Changmin, và cả mục đích thực sự của cậu khi tiếp cận Jaejoong nữa.” Yunho đanh giọng, nhưng rồi chợt nhớ ra Jaejoong ở bên cạnh đang ngơ ngác nhìn anh, đành cắn răng không nói nữa. Rồi rất nhanh chóng, Yunho kéo mạnh Jaejoong về phía mình làm cậu loạng choạng ngã vào trong xe. Yunho cũng không nói không rằng ngồi vào ghế lái, nhấn ga lao vụt đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Jaejoong xăm xăm bước vào nhà. Cậu muốn ngay lập tức vào phòng mình, tránh xa cái con người tên Jung Yunho kia. Nhưng chỉ được vài bước, eo cậu đã bị một lực giật ngược trở lại. Jaejoong khẽ nhíu mày chưa kịp nói gì, thì đã thấy mình đối diện với đôi mắt nâu sắc lạnh của anh.

“Nói cho tôi biết, lúc ở sân bóng rổ em định làm gì, hả?” không hiểu sao, chất giọng trầm trầm của Yunho lúc này lại làm cậu thoáng chốc run rẩy vì sợ hãi.

“Tôi…tôi không có…” Jaejoong hoang mang đáp, không hiểu anh đang muốn nói đến cái gì.

“Đừng chối! Tôi đã thấy em với một gã lạ mặt ở đó. Hắn ta thậm chí còn định hôn em?! Còn nữa, quan hệ giữa em và cái cậu Changmin ấy là thế nào mà hai người suốt ngày dính với nhau như hình với bóng thế hả?” Yunho đột ngột lớn tiếng, càng làm cậu sợ hơn. Giờ thì cậu đã hiểu anh giận chuyện gì rồi.

Nhưng mà, tại sao cơ chứ…

“Có phải em vẫn thường làm thế sau lưng tôi hay không, chơi đùa với bất kì một gã trai nào đó?”

Câu nói của Yunho làm cậu thảng thốt ngẩng lên. Jaejoong thu hết can đảm của mình, nhưng vẫn không thể bật ra một từ nào mà để giải thích với anh cả. Những muốn hét to lên rằng không phải như thế, nhưng…lại một lần nữa, cậu lại không thể nói ra suy nghĩ của mình. Có phải cậu vô dụng lắm không? Lần đầu tiên Jaejoong cảm thấy ghét bản thân mình đến vậy.

“Đừng có làm bộ mặt ngơ ngác đó với tôi…” Yunho cười khẩy, cánh tay càng siết chặt đến nỗi cậu phát đau. Nhưng đáp lại, Jaejoong vẫn chỉ một mực yên lặng không nói.

“Chết tiệt! Tại sao em im lặng?! Em không muốn phủ nhận ư?! Tại sao hả Jaejoong? Tại sao…”

Yunho cau chặt mày, đôi mắt tràn ngập thất vọng. Anh nắm chặt hai vai cậu, giữ cho cơ thể mảnh mai ấy đối diện với mình. Nhưng Jaejoong lại sợ hãi đến mức không dám nhìn vào khuôn mặt đã đỏ bừng vì giận của anh.

“Tôi mới chỉ bắt đầu tin tưởng em… nhưng em lại đẩy tôi vào tình huống thế này…”

“Tôi…tôi…! Tôi…không…ừm……” Jaejoong khó nhọc lên tiếng, mắt cậu đã ngập nước.

“Tại sao không nhìn vào tôi mà nói?!” Yunho hét lớn làm Jaejoong giật mình co rúm người lại, nhưng cậu vẫn cố ngẩng lên nhìn anh.

Giây phút nhìn vào cặp mắt đẫm lệ ấy, lòng Yunho lại bất giác mềm ra. Ánh mắt ướt át khổ sở như vậy lại chạm được đến nơi yếu mềm nhất của lí trí, làm anh cũng cảm thấy trái tim như thắt lại khi thấy bờ môi run rẩy đến không thốt lên lời kia. Hình như anh lại làm cho cậu sợ rồi. Cánh tay Yunho dần lỏng ra, trượt xuống eo cậu, nhẹ nhàng kéo cơ thể nhỏ bé vào lòng anh.

“Tôi xin lỗi…” Anh sai rồi, Jaejoong chẳng thể là loại người ấy. Nghĩ lại thì, nguyên nhân anh giận đến thế, đó là vì cậu có vẻ thân thiện và thoải mái với tất cả mọi người, trừ anh. Một ngày quan sát ở trường đủ để anh kết luận như vậy. Điều đó cũng có nghĩa là cậu hoàn toàn không có chút xíu cảm giác gì với anh cả.

“Tôi thật ích kỉ…” Yunho lầm bầm như nói với chính mình. Jaejoong vẫn nức nở trong lòng anh, tất cả nỗi sợ hãi trước đó giờ được dịp trào ra thành nước mắt.

Yunho cẩn thận đưa tay gạt đi những giọt lệ trên gương mặt xinh đẹp “Tôi hứa sẽ không giận dữ, sẽ không quát mắng em như vừa rồi nữa. Chỉ xin em đừng khóc! Em biết là tôi sẽ đau lòng nếu em khóc mà…”

Jaejoong ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh đã dịu dàng trở lại. Một cảm giác như được an ủi cũng theo đó lan tỏa trong cậu. Thật kì lạ, khi nghĩ rằng Yunho sẽ lại đối với cậu ghét bỏ như trước kia, trái tim cậu là một mảnh lạnh lẽo, ấy thế nhưng giây phút này, lại là một cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim. Hình như cậu bị trúng bùa mê của người đàn ông này rồi hay sao đó…

.

.

.

Nửa đêm, ngoài trời đổ cơn mưa lớn, kèm theo cả sấm chớp ầm ì. Yunho lăn qua lăn lại trên giường, không tài nào ngủ được. Sự việc hồi tối cứ tua đi tua lại trong tâm trí.

‘Dù tôi có từng đối xử với em hơi khắc nghiệt… nhưng em có cần khó dễ với tôi đến thế không hả, Kim Jaejoong…?’ Yunho nghĩ đến những phản ứng của cậu đối với anh. Tránh né – Khóc lóc – và Im lặng. Tất cả chỉ có thế, không hơn. Thế mà đối với thằng nhóc Changmin thì sao lại tỏ ra thoải mái đến thế. Chẳng khó để nhận ra ánh mắt vô cùng tự nhiên của cậu khi ở cạnh thằng nhóc cao kều đó, so với ánh mắt mười phần căng thẳng khi ở cạnh anh…

‘Haizzz…’ Yunho vắt tay lên trán, đau khổ ngắm trần nhà. Lẽ ra anh vẫn cứ nằm yên chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình như vậy, nếu không nghe thấy một tiếng động lạ ngoài cửa phòng.

Yunho tò mò quay người về phía cửa, lắng nghe tiếng bước chân đang tiến lại càng lúc càng gần. Anh bèn ngồi dậy, đi về phía tiếng động phát ra, cẩn thận nghe ngóng lần nữa.

*hức hức* *sụt sịt* *hức hức*

Tiếng bước chân thay thế bởi tiếng nức nở quen thuộc. Rõ ràng là ở trước cửa phòng anh mà! Yunho đưa tay vặn nắm cửa.

“Y-Yun…ho…” tiếng nói lắp bắp của Jaejoong vang lên, cùng lúc ánh sáng từ những tia chớp bên ngoài chiếu vào làm Yunho nhìn rõ hơn khuôn mặt xanh xao đã vùi một nửa vào chiếc gối đang ôm trước ngực của cậu. Đôi mắt nai đẫm nước đang mở to nhìn anh.

“Sao em lại…” câu nói của Yunho bị bỏ lửng giữa chừng vì cơ thể mỏng manh kia đột nhiên nhào vào lòng anh, cánh tay nhỏ nhắn cũng vòng qua ôm chặt lấy anh, trong khi mặt cậu vùi vào ngực anh. Yunho sững người không kịp phản ứng, cho đến khi cảm thấy áo mình đã ướt đẫm một mảng.

‘Nước mắt?’ Tâm trí Yunho rung lên. Anh nghiêng đầu, giữ lấy cằm cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên. Quả đúng là đang khóc!

“Em sao thế?”

“T-tôi có thể…*hức* ngủ ở đây… *hức* đêm nay…không…” Jaejoong vừa nức nở vừa nói. Sấm sét bên ngoài thực sự làm cậu sợ, và theo lẽ thường, khi sợ hãi người ta thường cố tìm kiếm cảm giác ấm áp và được chở che. Mà cái cảm giác đó, chỉ có Yunho mới cho cậu được. Chẳng biết từ khi nào, cậu trở nên nghiện mùi hương trên cơ thể anh, chính nó đã cho cậu cảm giác an toàn. Cậu chỉ biết bước theo chỉ dẫn của trái tim mỗi khi cảm thấy sợ hãi trong đêm tối như vậy.

Còn Yunho lúc này vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước những gì Jaejoong vừa nói.

 End chapter 16.

Chapter 17: Thừa nhận

Mưa vẫn như trút nước bên ngoài nhà. Sấm sét ầm ì không ngớt, làm cho Jaejoong không khỏi nhăn mặt mỗi khi ánh chớp nháng lên bên cửa sổ. Mỗi lần như thế cậu lại khẽ xích người lại gần hơn luồng hơi ấm áp nam tính bên cạnh. Chẳng biết từ bao giờ cậu đã yêu mùi hương đậm chất đàn ông này đến thế.

Yunho chăm chú nhìn cơ thể nhỏ bé trong vòng tay mình. Hành động của Jaejoong đêm nay làm anh có chút bất ngờ. Khi cậu sợ hãi bởi sấm sét ầm ầm bên ngoài, cũng là lúc cậu chủ động tìm đến anh. Khóe môi Yunho không nhịn được vẽ nên một nụ cười khi nghĩ đến đây. Anh nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho con người đã ngoan ngoãn ngủ yên trong lòng mình.

Yunho khẽ vươn tay gạt đi vài lọn tóc đen lòa xòa rũ xuống che khuất đôi mắt cậu, chậm rãi lau đi những giọt nước còn đọng trên hai hàng mi cong dài còn đang ướt đẫm. Bọng mắt sưng đỏ, hai má ửng lên, chứng tỏ cậu đã khóc rất nhiều.

‘Chuyện gì đã xảy đến với em trong quá khứ mà lại có thể khiến em thành ra thế này mỗi lần mưa đến?’ Yunho dịu dàng ve vuốt gò má cậu, băn khoăn không hiểu điều gì lại làm Jaejoong trở nên hoảng loạn khi trời mưa như vậy.

Anh đặt một nụ hôn lên đôi mắt cậu, rồi tình cờ lại bị thu hút bởi đôi môi đỏ hơi bĩu ra. Tim Yunho đánh thịch một cái, mắt anh cứ thế nhìn chăm chăm vào hai cánh môi cách mình chỉ vài centimet kia. Anh nuốt nước bọt, cố kiềm chế cảm giác ham muốn đột ngột trỗi dậy trong lòng. Cùng lúc đó, Jaejoong lại khẽ cựa mình, đôi môi càng bĩu ra khiêu khích. Có trời mới biết Yunho đã phải chật vật thế nào mới trấn áp được dục vọng trong mình lúc này.

Cuối cùng, anh kết thúc bằng việc ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, trong khi bản thân lại không tài nào nhắm mắt nổi. Tim vẫn còn đập nhanh quá.

Jaejoong cứ mỗi khi thấy hơi ấm của anh lùi xa mình một chút là lại vô thức tìm cách xích lại, vùi đầu vào ngực anh. Yunho bên này loay hoay muốn tìm một vị trí thoải mái, cách cậu ra một chút mà không được. Bất chợt cậu lầm bầm vài từ ngữ rời rạc “Yunnie…”. Chỉ bấy nhiêu đó đủ làm Yunho đờ người, nhịp tim khó khăn lắm mới ổn định được lại có dấu hiệu tăng nhanh. Không phải cậu đang gọi tên anh đó chứ? Gọi tên anh trong giấc ngủ ư? Trước giờ chẳng phải cậu chỉ xưng hô một cách duy nhất với anh là ‘Yunho-ssi’ thôi sao? Chỉ vài từ đơn giản nói ra trong vô thức như thế lại có thể làm trái tim anh run rẩy kích động đến thế này.

“Trông em cứ như một đứa trẻ vậy.” một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Yunho, và một niềm hạnh phúc dần len lỏi bên trong anh.

.

.

Jaejoong tỉnh giấc, khẽ dụi mắt vì những tia nắng rực rỡ đang nhảy nhót trên bậu cửa sổ, thay thế cơn mưa lạnh lẽo đêm qua. Mà nhắc mới nhớ, đêm qua cũng không tệ lắm, dù có mưa nhưng cậu được bao bọc trong một hơi ấm rất an toàn. Chợt cảm thấy có hơi thở nhột nhạt bên tai, cậu khẽ quay đầu sang và nhìn thấy…mũi cậu cách mũi Yunho chưa đầy một phân.

Mắt cậu trừng lớn, thậm chí không dám chớp khi Yunho cũng từ từ mở mắt, làm bộ mới thức dậy. Jaejoong ngay lập tức nhận ra mình vẫn đang nằm gọn trong vòng tay rắn chắc, và đang kề sát với khuôn ngực Yunho.

“Thở đi nào Jaejoong…đừng quên hít thở chứ ~~~” Yunho nhẹ nhàng thì thầm khi thấy cậu dường như đã ngừng hô hấp sau khi nhận ra khoảng cách quá gần giữa họ. Một mạt đỏ hồng xuất hiện trên má, cậu giật mình lúng túng quay đi.

“Tôi-tôi xin lỗi…vì đã vào phòng của anh.” Jaejoong lắp bắp nói, nhớ lại đêm qua đã không kiềm được mà tìm đến anh khi ngoài trời mưa rất lớn. Cậu những muốn dịch người ra xa, ở gần anh quá cậu thở không nổi, mà anh cứ nhìn cậu chằm chằm làm cậu không biết làm sao đỏ ửng hết cả mặt mày, lại còn chóng mặt nữa. Nhưng ngay trước khi cậu kịp nhích người đi, thì cánh tay anh đã mạnh mẽ ghì chặt lấy lưng cậu, không cho cậu làm vậy.

“Sao phải xin lỗi? Em có quyền ở đây mà… Nhớ không, chúng ta kết hôn rồi đó.” Yunho nói, càng lúc càng ghé sát mặt vào cậu.

“Y-Yunho…” Giọng Jaejoong run run, cậu đặt tay lên ngực anh, ngăn không muốn anh lại gần hơn nữa. Một ý nghĩ thoáng qua đầu cậu ‘Đàn ông luôn kì lạ vào sáng sớm thế này sao?’

“Em muốn hỏi gì à…?”

Ánh mắt Yunho làm cậu như muốn tan chảy. Jaejoong quyết định nằm im không phản ứng lại, đúng ra cậu cũng không biết phải phản ứng thế nào, tâm trí cậu giờ phút này hoàn toàn trống rỗng khi bàn tay anh không ngừng vuốt ve má cậu. Yunho thì cong môi mỉm cười khi thấy khuôn mặt đã đỏ bừng của người nằm trong lòng mình.

“Đêm qua em cám dỗ anh, có biết không hả?” Yunho cúi xuống thì thầm vào tai cậu.

“Anh nói gì…ưm…” lời nói chưa kịp dứt thì mắt Jaejoong mở to hết cỡ khi đôi môi của Yunho đột ngột áp chặt vào môi cậu, vừa bá đạo xâm chiếm vừa ôn nhu thưởng thức hương vị ngọt ngào nơi cánh môi hồng. Trong giây lát,Yunho dường như đánh mất sự điềm tĩnh thường ngày. Ôm cậu trong lòng, nhìn đôi môi cậu cứ bĩu ra như mời gọi, bảo sao anh kiềm chế được đây. Mà, anh cũng có quyền làm thế này phải không?

“Thở đi Jaejoong…” Yunho lầm bầm trong nụ hôn. Cuối cùng vẫn phải dứt ra vì cái người trong vòng tay anh dường như đã không thở nổi vì căng thẳng.

Yunho nhìn xuống tìm kiếm đôi mắt tuyệt đẹp của người con trai trong vòng tay của mình, nhưng cậu lại cố tình quay đi tránh ánh mắt của anh, khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua chín. Nãy giờ cậu tuyệt nhiên vẫn chưa hề lên tiếng.

Yunho bắt lấy chiếc cằm nhỏ, xoay gương mặt cậu lại. “Lẽ ra anh nên làm thế này từ lâu rồi mới phải, Kim Jaejoong…” anh đột ngột ngưng giữa chừng làm Jaejoong tò mò ngước lên, để rồi bắt gặp một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình.

“Anh yêu em.” Yunho thong thả nói nốt ba chữ cuối, cùng lúc Jaejoong cảm thấy cái lạnh của kim loại trượt trên ngón tay. Trái tim cậu bắt đầu đập điên cuồng như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Jaejoong liếc mắt nhìn xuống bàn tay mình vẫn đang đặt trước ngực anh. Một chiếc nhẫn bạc viền vàng vô cùng xinh đẹp với những họa tiết cực kì tinh xảo đang yên vị trên ngón áp út của cậu. Đẹp ngoài sức tưởng tượng! Jaejoong không để ý rằng những giọt nước mắt không kìm được lại lăn dài trên má cậu.

“Sao lại khóc rồi? Anh đâu có làm gì xấu đâu…” Yunho mỉm cười ấm áp, đưa tay gạt đi những giọt lệ trong veo. Anh không thích nhìn cậu khóc, dù là vì bất cứ lí do gì.

“Rất lâu rồi…từ sau khi mẹ qua đời…mới có người tặng quà cho em như thế này. Và…có người nói y-yêu em…từ sau khi…Junsu rời đi.” nước mắt không kiểm soát được cứ tuôn ra ào ạt.

Biểu hiện của Yunho bỗng dịu dàng hơn bao giờ hết, cuối cùng anh cũng nhận ra, người con trai xinh đẹp này đã phải chịu đựng bao nhiêu đắng cay của quá khứ đằng sau sự im lặng ấy. Anh chậm rãi hôn lên thái dương cậu, rồi lại cầm lấy hai tay cậu, cẩn thận từng chút một hôn lên đó.

“Từ bây giờ, hãy chia sẻ cho anh biết bất cứ điều gì em suy nghĩ. Kể cả những ý nghĩ nhỏ nhặt nhất, được không, bé yêu của anh?” Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt Yunho, dù Jaejoong không đáp lại, nhưng anh nghĩ anh đã có được câu trả lời mình cần rồi. Jaejoong rất ngây thơ và vô tội, nhưng nhớ lại những biểu hiện của cậu đêm qua, anh nhận ra rằng cậu chỉ bộc lộ bản thân thật nhất khi đang sợ hãi, là nhút nhát và…hỗn loạn.

Từ cuối cùng trong câu nói của Yunho làm cho Jaejoong cảm thấy bản thân khẽ run lên vì kích động. Được nghe anh gọi cậu như thế thật tốt, giá mà mọi thứ có thể vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này, cậu đã có thể vui mừng với một kết cục hạnh phúc cho mình. Nhưng thời gian vẫn không ngừng trôi, và cậu không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy tới trong cuộc sống sau này. Có điều hãy cứ gác lại những lo lắng ấy, bởi quả thực đây là giây phút cậu hạnh phúc đến chết đi được.

‘Omma ơi~ lần đầu tiên…con cảm thấy biết ơn vì mình đã được sinh ra trên thế giới này!’ Jaejoong cứ miên man chìm trong suy nghĩ của chính mình, không nhận ra người đối diện nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm cậu như thể bị thôi miên. Lần đầu tiên, Yunho nhận thấy bản thân cũng có thể làm cho cậu cười.

Có điều, có vẻ như Jaejoong quá đắm chìm vào khoảnh khắc hạnh phúc của mình mà không nhận ra rằng bản thân vẫn còn nằm trên giường cùng với Yunho. Anh lại một lần nữa kéo cậu vào nụ hôn sâu, dần dần lướt môi xuống cổ cậu, khiến Jaejoong thở hổn hển bởi sự đụng chạm mới lạ.

“Ưm…Yun-nie…” vô thức cậu bật ra tiếng gọi anh. Yunho ngay lập tức dừng lại, ngẩng lên nhìn sâu vào mắt cậu.

“Đừng nhìn nữa. Xấu hổ lắm…” Jaejoong bĩu môi rất dễ thương. Khuôn mặt Yunho đơ ra một chút rồi ngay lập tức thay bằng một nụ cười thật tươi, hoàn toàn thỏa mãn vì Jaejoong đã bắt đầu phản ứng tự nhiên với anh.

“Vậy sao em còn cười. Không nói được lí do anh sẽ phạt em khỏi xuống giường luôn.” Yunho cười gian.

“Không…không có gì đâu…” Jae đỏ bừng mặt.

“Vậy anh tiếp tục…”

Một tiếng cười lớn thoát ra từ miệng Jaejoong khi Yunho một lần nữa cúi xuống hôn vào điểm mẫn cảm sau gáy cậu…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay là chủ nhật. Nghĩa là Jaejoong không phải lên lớp. Thế nhưng cũng đồng nghĩa với việc cậu phải chịu đựng một ngày dài ơi là dài, chán ơi là chán. Yunho đã đi làm rồi, bất kể hôm nay là chủ nhật! Đúng là đồ nghiện công việc!

Tất nhiên Jaejoong cũng không thể phản kháng gì, vì anh còn phải bận bịu sắp xếp công việc chu đáo trước buổi dã ngoại ngày mai. Được mời đi theo đoàn cũng đồng nghĩa với việc anh phải bỏ bê công việc mất vài ngày, đó là lí do tại sao mấy ngày này Yunho bận đến tối mắt như thế. Dạo gần đây, Jaejoong luôn luôn được thông báo đầy đủ lịch trình làm việc của anh dù không cần hỏi; mỗi sáng trước khi ra khỏi nhà, cậu luôn nhận được một nụ hôn tạm biệt. Cứ như vậy, Jaejoong dần quen với sự chăm sóc của anh, cứ xa anh một chút là lại cảm thấy không thoải mái. Có phải cậu được nuông chiều đến hư rồi không? Cậu thực sự cảm thấy như vậy đấy.

Bây giờ hai người cư xử không khác gì một cặp vợ chồng thực thụ. Hạnh phúc này cứ như không bao giờ kết thúc. Điểm duy nhất mà Jaejoong chưa tài nào quen được, là việc Yunho cứ thích mấy màn ủy mị chốn đông người. Như hôm trước ông bà Jung đến thăm, bà Jung mới lên tiếng muốn đưa cậu về nhà một tuần vì thấy anh dạo này bận quá không có thời gian để ý đến cậu, thế mà anh ngay lập tức bám dính lấy cậu không rời nửa bước, kiên quyết không cho cậu đi.

Sau đó, Yunho phải một hai thề thốt sẽ không về trễ nữa, không như trước kia đều ở lại văn phòng đến tận nửa đêm; phải đảm bảo với mẹ anh rằng dù có bận đến thế nào cũng sẽ không bao giờ để cậu phải chờ cơm, không bao giờ để cậu phải ăn một mình. Đến lượt bà Jung lại phàn nàn trách cứ Yunho dường như chỉ muốn giữ Jaejoong làm của riêng, đến mẹ còn không được động vào. Ông Jung ở một bên cười ha ha nhìn hai mẹ con phùng mang trợn má lên với nhau. Chỉ tội cho Jaejoong ở giữa, bối rối không biết phải đứng về phía chồng hay mẹ chồng. Cuối cùng, cậu lựa chọn làm một người vợ tốt, ở nhà chờ chồng mỗi khi anh đi làm về mệt mỏi.

.

.

.

Hiện tại, Jaejoong đã giặt đồ xong, cũng đã lau chùi nhà cửa xong, và cũng đã dọn dẹp phòng ngủ của anh xong xuôi. À, bây giờ đó cũng là phòng cậu rồi. Đúng vậy, cậu đã chính thức dọn sang ở cùng phòng với chồng mình! Jaejoong không kiềm được mà mỉm cười khi nghĩ đến cảm giác lúc này, cứ như một đôi vợ chồng mới cưới thực sự.

Cậu đi vào bếp, mở tủ lạnh định bụng nấu nướng chút gì đó cho bữa trưa. Anh đã hứa sẽ về ăn cơm cậu nấu rồi mà. Nhưng tủ lạnh đã trống trơn rồi, chợt nhớ ra cũng một thời gian rồi cậu không đi mua sắm gì cả, tất cả đều là Yunho lo. Cũng không phải anh tự đi mua, mà anh sẽ gọi điện cho ai đó làm thay. Thôi vậy, hôm nay cậu sẽ tự đi.

‘Chỉ mua vài thứ lặt vặt rồi về trước khi anh ấy về là được.’ Jaejoong nghĩ bụng, bắt một chiếc taxi tới cửa hàng gần đó.

Trên đường, vẫn có một vài đôi mắt bám theo cậu, nhưng Jaejoong không quan tâm, chỉ cắm cúi mua xong những đồ cần thiết rồi quay trở ra chỗ taxi đang đợi. Ngay lúc bước ra khỏi cửa hàng, chợt cậu bắt gặp chiếc xe đen sang trọng quen thuộc vừa đỗ lại nơi quán cà phê đối diện bên đường. Khi nhìn thấy người bước xuống khỏi ghế lái, Jaejoong không tự chủ được mà nở một nụ cười thật tươi. Nhưng rồi nụ cười ấy ngay lập tức đông cứng lại khi thấy một bóng người nữa bước ra khỏi xe. Là Choi Siwon, giảng viên của cậu. Trước sự ngạc nhiên của Jaejoong, người đàn ông ấy còn cố tình choàng tay lên vai Yunho, thu hẹp khoảng cách giữa họ. Rồi hai người cùng nhau bước vào trong quán. Jaejoong nhìn không chớp mắt theo bóng lưng bọn họ, cậu từ từ hồi tưởng lại, hình như người giảng viên này thực sự có cái gì đó với chồng cậu. Bằng không sao họ lại có vẻ thân thiết thế khi anh đến trường vào tuần trước như vậy.

“Nếu đã có hẹn rồi thì anh ấy còn thiết gì ăn ở nhà nữa?” trái tim không hiểu sao thắt lại, cậu quay lưng bước đi.

.

.

.

Một ngày đẹp trời, rất thích hợp cho những chuyến dã ngoại. Các sinh viên đã có mặt đông đủ ở cổng chính để chờ xe. Cả đám nói chuyện rì rầm, cho đến lúc các cô gái hào hứng thốt lên khi thấy người đàn ông trong mộng của họ đã đến. Yunho nhàn nhã tựa lưng vào xe, hai tay đút túi quần trong khi mắt dán chặt vào cậu con trai xinh đẹp vừa bước xuống từ ghế sau và có vẻ như ngay lập tức muốn chạy xa khỏi anh. Cậu ngồi trên băng ghế đá, cách chỗ anh đang đứng những một mét rưỡi. Đúng! Chính xác là thế. Nghề kiến trúc cho anh khả năng ước lượng khoảng cách…nhưng cái đó không quan trọng. Quan trọng là cậu biết anh đang nhìn nhưng vẫn ngó lơ. Ngay cả khi anh ngỏ lời muốn chở cậu bằng xe riêng thì cậu cũng ngay lập tức từ chối với lí do không muốn bỏ bạn mình lại. Yunho không khỏi suy nghĩ… ‘Bạn nào cơ chứ? Thằng nhóc cao kều sao?’

‘Có chuyện gì với em vậy?’ Yunho nhận ra sự thay đổi của Jaejoong từ hôm qua, khi anh về nhà dùng bữa trưa như đã hứa. Nhưng cậu chỉ lẳng lặng chẳng tỏ thái độ gì, thậm chí cũng chẳng cười với anh cái nào. Dù cậu không hay nói, nhưng im lặng như thế cũng quá bất thường rồi. Đúng hơn là cậu cố tình làm ngơ, không thèm đếm xỉa đến anh. Yunho thật muốn lao đến kéo cậu tránh xa cái thằng nhóc cao kều và…ừm, khá đẹp trai kia (điều này Yunho rất không muốn nhưng cũng phải thừa nhận), đôi khi anh còn có cảm giác thất bại trước thằng nhóc ấy. Tuy nhiên, suy cho cùng họ đang ở nơi công cộng, xung quanh lại toàn fan cuồng của mình, Yunho đành gác lại ý muốn ấy.

“Yunho…oppa! Anh dùng cái này đi ạ.” một cô gái lại gần, rụt rè đưa cho anh lon nước giải khát. Nhưng rồi ngay lập tức bị một cô khác đẩy ra, có vẻ như một cuộc chiến giành giật sự chú ý từ anh.

“Này! Kính ngữ của cậu đâu rồi hả? Anh ấy là tiền bối của chúng ta, đừng có gọi anh ấy là oppa, làm như cậu thân thiết với anh ấy lắm vậy!”

“Không phải chuyện của cậu. Ngay cả Yunho oppa còn không thấy phiền cơ mà.” Cô gái đầu tiên tỏ vẻ tức giận khi bị phá đám. Bầu không khí như chiến tranh sắp bùng nổ này đã thu hút sự chú ý của Jaejoong. Cậu chỉ bĩu môi quay đi không thèm nhìn.

‘Aish! Em khiến anh điên lên mất. Đừng làm ra vẻ mặt ấy nữa!’ Yunho vẫn âm thầm chú ý đến Jaejoong của anh mà chẳng để ý chút nào đến các cô gái đang ồn ào xung quanh. Những gì anh cảm thấy bây giờ là muốn ngay lập tức ôm lấy con người xinh đẹp kia, rồi ngấu nghiến đôi môi đang bĩu ra nũng nịu ấy.

“Nào các cô gái! Xe đến rồi. Đi thôi nào~” Siwon ở đâu chạy đến, vừa thở hổn hển, đoạn quay sang phía Yunho. “Yunho…xin lỗi không thể đi cùng cậu được vì phải theo sát hướng dẫn sinh viên.” Siwon hất mặt về phía đám người đang lố nhố bước lên xe. Yunho cũng không đáp lại, ngồi vào xe chuẩn bị lái đi.

“Nhưng, cậu có thể chọn hai hay ba sinh viên đi cùng cũng được.” Siwon nói với theo, kín đáo liếc mắt về phía Jaejoong rõ ràng đang giận dỗi gì đó. Hẳn trong đó có nguyên nhân ở mấy cô nàng cố tình bám đuôi Yunho.

“Vậy tớ lấy một người thôi. Kim Jaejoong! Em đi cùng anh.” Yunho không cần suy nghĩ nói ngay ra lựa chọn của mình.

Jaejoong lúc này đang chuẩn bị bước lên xe cùng Changmin, vì nghe tiếng gọi tên mình mà bất đắc dĩ quay đầu lại. Cùng lúc cậu bước về phía anh thì cũng cảm thấy được hàng chục cái nhìn chết chóc từ những cô gái quanh đó.

 End chapter 17.

Chapter 18: Thật lòng yêu anh

Cả quãng đường Jaejoong chẳng thèm nói câu gì. Cậu chỉ khoanh hai tay trước ngực, ném ánh mắt ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

“Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, phải không?” Yunho cố gắng thu hút chú ý của Jaejoong. Nhưng có vẻ không dễ dàng chút nào, mặc anh nói gì cậu cũng chẳng đáp lại, rốt cuộc là chỉ có một mình anh độc thoại. Nhưng cũng không vì thế mà Yunho bỏ cuộc.

“Chà… có chuyện gì với bé yêu của anh hôm nay vậy? Có vẻ như có người không thèm nói chuyện với anh nữa rồi.” hai tay đặt trên vô lăng, Yunho liếc nhìn con người vẫn kiên quyết im lặng kia. Anh thoáng thấy cậu hơi quay lại nhìn anh, nhưng rồi ngay lập tức lại bĩu môi quay đi.

Trong đầu Yunho chợt nảy ra một ý nghĩ, hình như cậu có vẻ đặc biệt phản ứng lại mỗi khi anh gọi cậu bằng ‘bé yêu’ thì phải. Khóe môi Yunho cong lên khi nghĩ đến đây. Thật muốn ngay lập tức kéo cậu lại, bắt đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn thẳng vào anh. Từ hôm qua cậu đã không nhìn anh một chút nào cả. Những một ngày trời đấy! Cậu làm thế chẳng khác nào phủ nhận sự tồn tại của anh, thử hỏi anh chịu sao nổi nữa.

Yunho đột ngột đạp chân phanh, tấp xe vào lề đường quốc lộ. Jaejoong hơi giật mình, ngạc nhiên quay sang nhìn anh.

“Được rồi, giờ nhìn vào anh và nói xem xảy ra chuyện gì mà em lại lạnh lùng với anh như vậy?” khuỷu tay vẫn gác trên vô lăng, Yunho quay hẳn người sang đối diện với cậu. Ánh mắt anh chăm chú dò xét từng biểu hiện trên gương mặt thiên thần.

“Em…có phải đang tức giận chuyện gì đó không?” Yunho cau chặt mày.

“………………………” cậu vẫn im lặng nhưng mặt lại xị ra. Dễ thương đến nỗi Yunho suýt bật cười.

“Ừm…vậy không phải hả. Thế…em đang hờn dỗi cái gì vậy?”

“………………………” vẫn im lặng.

“Nếu em vẫn không chịu nói…thì anh đành sử dụng cách cũ vậy.” Yunho nhếch mép cười tinh quái, cùng lúc cũng ghé người lại gần cậu hơn. Jaejoong ngay lập tức cảnh giác nhìn anh, lại chỉ thấy mắt anh ghim chặt vào môi mình.

Jaejoong thở mạnh khi nhận ra anh định làm gì. Yunho nhìn cậu cụp mắt, cắn chặt môi mà không nhịn được phá lên cười.

“Đừng lo, anh sẽ không ăn thịt em mà.” Yunho trêu chọc, đưa tay kéo cậu lại gần. Jaejoong chớp chớp đôi mắt nai đen láy, cảm nhận bàn tay anh ve vuốt khuôn mặt mình, một nụ hôn dịu dàng đặt lên trán, tiếp đó đôi môi nóng bỏng dần di chuyển xuống gò má. Jaejoong nhắm chặt mắt, có phần mong chờ cảm giác dịu ngọt sắp tới trên môi. Nhưng…lại không có gì cả. Cậu mở mắt ra, bắt gặp gương mặt anh cách mình chưa đầy một phân, đang thích thú nhìn cậu.

“Em đang phản ứng lại kìa…” Yunho mỉm cười, rõ ràng cậu đang chờ đợi nụ hôn của anh mà.

Jaejoong đỏ bừng mặt, tự rủa bản thân sao có thể dễ dàng bị quyến rũ bởi người đàn ông trước mặt này đến thế.

“Em không có.” Jaejoong định quay đi nhưng Yunho đã nhanh tay giữ cậu lại.

“Vậy hôn anh đi.” Yunho bất ngờ nói, khiến Jaejoong trợn tròn mắt nhìn lại. Trống ngực cậu lại bắt đầu đập rầm rầm.

“K-không…” Jaejoong lúng túng quay đi.

“Lúc nào anh cũng chủ động rồi. Lần này thử đổi lại là em xem sao.” Yunho nói, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nụ cười dần tắt trên môi anh “Jaejoong à…anh hỏi em điều này được không?” giọng anh trở về nghiêm túc khiến Jaejoong không khỏi ngước lên nhìn.

“Là chuyện… lần trước ấy. Ừm…cậu thanh niên cố tình hôn em ở sân bóng rổ đó…cậu ta là ai thế?” Yunho đã giữ chuyện này trong lòng rất lâu. Thật ra anh cũng không định bới chuyện cũ ra như thế, nhất là những chuyện làm anh cảm thấy bất an, mà cũng vì thế mà anh đã lỡ làm tổn thương Jaejoong ít nhiều. Nhưng anh không thể kiểm soát được trái tim mình đòi hỏi một sự thật. Anh thừa nhận đôi khi anh không khỏi nghi ngờ cảm giác Jaejoong dành cho mình. Dù rằng cậu chưa từng biểu hiện không thích hoặc chán ghét trước mặt anh, nhưng anh muốn một sự đảm bảo rằng, cảm giác của cậu là ‘yêu’ chứ không đơn thuần là ‘thích’. Với kiểu người nhút nhát và chẳng mấy khi bày tỏ cảm xúc như cậu, thì luôn có khả năng khiến người khác nhầm lẫn giữa hành động và suy nghĩ thực của chính cậu. ‘Yêu’ và ‘thích’, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, và anh vốn ghét sự mập mờ.

Jaejoong chưa trả lời ngay mà đưa mắt nhìn anh. Hình như nét mặt anh thoáng qua một nét thống khổ, nhưng rồi rất nhanh biến mất khiến cậu nghĩ mình nhìn nhầm. Sự bình thản trong mắt anh làm cậu yên lòng trở lại.

“Anh nói…Yong Hwa hả? Cậu ấy là bạn em.” Jaejoong dè dặt nói trong khi Yunho bắt đầu cau mày như đang suy nghĩ dữ lắm.

“Bạn gì mà lại vụng trộm làm thế với em? Hay thực ra cậu ta là một trong những kẻ ngưỡng mộ em vậy? A ha…có vẻ như Jae xinh đẹp của anh khá nổi tiếng ở trường nhỉ?” Yunho cười cười khiến Jaejoong ngạc nhiên không thôi. Cứ tưởng anh sẽ nổi điên như lúc trước chứ. Nhưng khi nghe đến hai chữ ‘nổi tiếng’ thì cậu lại nhăn mặt.

‘Ai mới là người nổi tiếng ở đây? Lại còn kéo theo cả một tá con gái hâm mộ lẵng nhẵng suốt ngày nữa…’ Jaejoong cúi đầu không buồn đáp lại.

“Anh cứ nghĩ Changmin là người bạn duy nhất của em ở đó. Mà vì cái quái gì lúc nào hai người cũng như hình với bóng thế hả?” đã hỏi một chuyện rồi thì lại không kiềm được mà thắc mắc thêm một chuyện. Đối với cuộc sống ở trường của Jaejoong, Yunho có rất nhiều điều muốn biết, vì lúc cậu ở trường là lúc anh không thể để mắt đến cậu được.

“Cậu ấy là người bạn thực sự của em.” Câu trả lời ngắn gọn của Jaejoong lại như đánh thẳng vào tâm trí anh.

Bạn thực sự? Nghĩa là thế nào?”aanh nhướn mày.

“Bọn em từng gặp nhau tại Pháp. Em chỉ tình cờ gặp cậu ấy…cậu ấy là người đã giúp em khi em bị lạc.” Jaejoong hơi mỉm cười khi nhớ lại lúc ấy cậu còn nhầm tưởng Changmin là người ngoại quốc cho đến tận khi cậu ấy tự giới thiệu.

Khuôn mặt Yunho sượng ngắt. Tâm trí anh chậm rãi hồi tưởng lại những giây phút lẽ ra phải là những kỷ niệm ngọt ngào nhất đời mình, nhưng thay vào đó lại là những đau khổ anh gây ra cho cậu. Có lẽ đó sẽ là niềm tiếc hận nhất trong cuộc đời anh. Đã từng tự nhủ với bản thân sẽ không can thiệp vào cuộc sống của người kia, nhưng cuối cùng chính anh đã phá vỡ lời hứa đó.

Jaejoong bên này bồn chồn không yên, cậu đã nói gì sai à? Sao anh cứ mãi im lặng không nói gì vậy? Lần đầu tiên, cậu không thể đọc nổi cảm xúc trên gương mặt nam tính ấy.

“Yun-ho…”

“Jaejoong à… xin em…hãy tránh xa Changmin ra.” quay lại nhìn trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, Yunho khó nhọc nói. Chắc hẳn anh nói ra điều này sẽ làm khó Jaejoong, nhưng lại không thể không nói.

“N-nhưng tại sao… cậu ấy rất tốt, hơn nữa lại là…người bạn đầu tiên của em ở trường.” Đôi mắt nai vô tội tràn ngập phiền muộn. Yunho cố gắng tránh không dám nhìn vào vẻ mặt tổn thương của cậu. Đó thực sự là điểm yếu của anh. ‘Anh biết…cậu ta là người bạn thực sự duy nhất của em. Anh chỉ lo rằng em sẽ đau lòng nếu biết được sự thật mà thôi.’

“Nghe này, bé yêu của anh…em quá ngây thơ và mỏng manh, như pha lê vậy. Thế nên em rất dễ bị người khác làm tổn thương…” Yunho cố gắng lựa chọn từ ngữ sao cho cậu có thể hiểu và chấp nhận được. Có điều với Jaejoong, thật khó để tiếp thu được những ám chỉ mập mờ như vậy.

“N-nhưng…cậu ấy rất tốt…Nếu tránh xa cậu ấy, em sẽ không còn người bạn nào cả…” Jaejoong khẽ bĩu môi. Một cảm giác bất an dấy lên trong lòng Yunho, lần đầu tiên cậu phản đối lại anh như vậy. Thế thì… tình cảm của cậu dành cho Changmin là thế nào?

Yunho buông một tiếng thở dài não nề ‘Em có biết nhìn người mình yêu nói về một chàng trai khác với vẻ mặt hạnh phúc như vậy thì khó chịu cỡ nào không. Lại còn nhất mực không muốn rời khỏi người đó nữa chứ…’ anh chìm trong suy nghĩ ‘Có thật em chỉ đơn giản coi cậu ta là bạn không? Vì quá ngây thơ nên em cũng sẽ bối rối khi phải đối diện với cảm xúc của bản thân, sợ rằng đến cả việc nhận ra ai mới là người em yêu thật sự em cũng không biết. Có điều, dù thế nào, anh nhất định sẽ không buông tay em ra đâu, Jaejoong à. Tình yêu không thể gượng ép, anh biết chứ, nhưng chỉ lý do ấy thôi thì chẳng đủ để anh từ bỏ được em…’

Lần đầu tiên Yunho phải bỏ nhiều tâm sức đến vậy đối với một người. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày để cậu rời đi. Cảm xúc ấy mạnh mẽ đến mức anh dường như đã đặt mọi quyết tâm giữ cậu lại bên mình. So với tình yêu từ cái nhìn đầu tiên anh dành cho Junsu lúc trước, thì lần này nó mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đến lúc anh kịp nhận ra, thì Jaejoong đối với anh đã quan trọng hơn hết thảy rồi.

Jaejoong băn khoăn ngước lên để rồi bắt gặp khuôn mặt tràn ngập lo lắng của anh. ‘Có chuyện gì vậy? Sao anh ấy lại có vẻ buồn?’ cậu không thể hiểu nổi tại sao tâm trạng anh hôm nay lại thất thường như vậy ‘Có phải mình đã nói gì làm anh ấy đau lòng không?’ Yunho cứ mãi ngồi thất thần như vậy một lúc lâu, đến nỗi ngay cả khi Jaejoong rướn người lại gần mà cũng không biết. Cậu những muốn hôn lên khuôn mặt ủ dột của anh, với hy vọng làm thế thì có thể an ủi anh phần nào, nhưng cùng lúc đó tiếng điện thoại réo vang, ngắt ngang ý định của cậu.

“Ừ, Siwon…có chuyện gì?” Yunho uể oải nhấc máy.

“Này! JUNG YUNHO kia! Đang ở đâu thế hả? Tính bắt cóc cậu sinh viên ngây thơ của tôi đấy à? Có lăn nhanh đến đây không thì bảo!!!” sau một tràng hò hét, đầu dây kia không đợi nghe câu trả lời đã ngắt máy cái rụp. Yunho lầm bầm rủa tên phá đám này.

“Có vẻ như anh cần đưa em đến cho tên thầy giáo lắm điều kia trước khi hắn ta kịp nổi điên.” Yunho quay sang vỗ nhẹ đầu cậu, rồi khởi động xe. Jaejoong không nói gì, trong đầu cậu lại có một thắc mắc mới, người vừa gọi đến đã nói những gì vậy.

.

.

“Nào các em! Cột dây phải đều nhau chứ.” Siwon đứng một bên chỉ đạo mấy nam sinh dựng lều. Họ đã quyết định cắm trại ngay sát bìa rừng.

“Tốt nhất là làm xong trước khi trời tối đi.” Yunho nói với Siwon sau khi tu hết chai nước được ném cho. Một giọt mồ hôi chảy dọc thái dương anh, gom củi để đốt lửa trại đúng là mệt chết được.

“Oppa ~ ~ anh đổ mồ hôi nhiều quá. Để em lau cho…” một cô gái ở đâu chạy đến ngay khi anh vừa ngồi xuống nghỉ tạm trên một thân gỗ gần đó.

“Tiffany, em nên đi giúp các bạn khác chuẩn bị bữa tối thì hơn!” Siwon ngay lập tức lên tiếng ngăn chặn hành động của cô gái. Yunho chẳng tỏ thái độ gì, mọi sự chú ý đã dồn cả lên dáng người mỏng manh ở phía đằng xa, đang đứng quay lưng lại với anh. Vì giây phút ngọt ngào ngắn ngủi lúc trên xe đã bị chính anh làm hỏng, vậy nên giờ cậu lại bắt đầu tránh né anh. Yunho thiếu chút nữa đã muốn đi đến ôm cậu vào lòng, nếu không đúng lúc đó lại thấy cậu cất bước về phía thằng nhóc cao kều kia. Lửa giận trong lòng anh lại được dịp bùng phát.

“Yunho sunbaenim…anh có muốn dùng bữa tối với em không?” một cô nàng khác bước khỏi lều tiến lại chỗ anh.

“Ôi trời! Thật phiền phức…tôi phát ốm với các em hôm nay rồi!” Siwon vò đầu bất lực khi thấy các sinh viên nữ cứ một người lại một người chạy đến lấy lòng thằng bạn mình.

Jaejoong ở phía bên kia ấm ức nhìn một đám con gái cố gắng tranh nhau để tiếp cận Yunho của cậu, chưa kể lúc trước anh còn đi đâu mất dạng cùng với Siwon. Mà, cái con người này, được nhiều cô gái vây quanh như vậy, sao vẫn có thể duy trì tư thế thản nhiên hờ hững như thế chứ. Bất chợt lại bắt gặp ánh mắt của anh chiếu thẳng vào mình làm mặt cậu bất giác đỏ bừng, cứ như anh đã quan sát cậu từ rất lâu rồi vậy.

“Jaejoongie… đi với mình đi… mình mới tìm được một nơi hay lắm. Chắc chắn cậu sẽ thích!” Changmin ở đâu chạy lại, thở hổn hển nhưng giọng nói lại vô cùng hào hứng.

“A…đi đâu cơ? Mình tìm cậu mãi mà không thấy. Cậu vừa chạy về đấy à?” Jaejoong quay lại nhìn bạn mình.

“Ài…cứ theo tớ đã. Cậu nói nhiều thế.” Changmin nói, đoạn nắm lấy cổ tay Jaejoong, kéo cậu đi trước ánh nhìn dữ dội bắn đến từ phía đối diện. Yunho cuộn chặt tay thành nắm đấm. Không giận sao được khi cậu bị kéo đi ngay trước mắt, đúng lúc anh vừa định gọi tên cậu… Một tiếng cười nhỏ vang lên phía sau lưng, anh quay lại thì thấy Siwon nháy mắt ra hiệu cứ để cho Jaejoong đi.

“Nhìn cái gì?!” Yunho cau chặt mày khi thằng bạn nãy giờ cứ nhìn anh vô cùng ý nhị.

“Hừ! Không thể tưởng được khi ghen cậu lại trở nên đáng sợ như vậy.” Siwon cố nín cười.

“Có thôi đi không hả? Bây giờ tớ không có tâm trạng đùa cợt với cậu đâu.” Tông giọng của Yunho đã u ám đi vài phần, làm Siwon cũng chợn người. Siwon quen Yunho đủ lâu để biết lúc nào anh nghiêm túc, lúc nào tức giận, và lúc nào là cực kì tức giận đến mất kiểm soát, ngang với kiểu ‘Nguy hiểm! Cần tránh xa!’

“Thôi được rồi… tớ cũng có định mang cậu đến đây để đùa cợt đâu?! Trời ơi, làm ơn đi chàng công tử bột! Suy nghĩ tích cực lên xem nào. Đây là thời cơ tốt nhất để kiểm tra xem Jaejoong có cảm giác thế nào với cậu đấy. Thế nãy giờ cậu không thấy Jaejoong có thay đổi gì à?” Siwon cố gắng tìm cách xoa dịu cơn giận của Yunho. Nói gì chứ, lúc nào thằng bạn anh tức giận là y như rằng sẽ không nói một lời, bảo đảm cũng sẽ chẳng nghĩ được cái gì nữa. Anh hiểu quá rõ, Yunho là kiểu người khi đã bùng phát lửa giận là lý trí sẽ không làm cách nào khống chế trái tim được nữa, đồng nghĩa với việc sẽ hành động hoàn toàn theo cảm tính.

“Kiểm tra cái gì? Thay đổi cái gì?” Yunho liếc mắt về phía Siwon.

“Cậu không thấy khuôn mặt giận dỗi của Jaejoong khi mấy cô gái cứ bu quanh cậu à? Thế có nghĩa là cậu ấy bắt đầu…”

“Cậu vẫn còn luẩn quẩn với cái mớ lý thuyết ngô khoai lẫn lộn của cậu đó hả? Dù có thế cũng đừng áp dụng vào cuộc sống đời tư của tớ. Hừ! Quên đi…dù có thật thì Jaejoong không phải loại người có thể dễ dàng biểu hiện ra những cảm xúc ấy cho cậu xem vậy đâu…” Yunho ngắt ngang, không muốn nghe thêm những lời mà anh cho rằng rất ngu ngốc kia.

“Nếu cảm thấy thế thật thì không phải là cậu ấy càng nên ở bên cạnh tớ thay vì chạy theo thằng nhóc cao kều kia hay sao?! Hừm!” anh lầm bầm một mình.

“Aish! Cậu đúng là loại bảo thủ cố chấp. Không thèm nghe lời tớ, vậy cứ ở đấy mà ôm giận đi.” Siwon lắc đầu bó tay.

.

.

.

“Cha-changmin… cậu kéo tớ đ-đi đâu thế này?” Jaejoong thở hổn hển, khó khăn lắm mới theo kịp bước chân Changmin dọc theo lối mòn nhỏ dẫn vào rừng.

“Chút nữa thôi cậu sẽ thấy… sắp đến nơi rồi.” vẻ hào hứng của Changmin vẫn không giảm đi chút nào.

+++++

[Một lát sau]

“Tadaa~ đây là món quà tớ dành cho cậu.” Changmin nói sau khi giúp Jaejoong chui qua một bụi cây rậm rạp, bước ra một khoảng đất rộng rãi. Phản ứng của Jaejoong không ngoài dự đoán. Cậu mở to mắt ngỡ ngàng trước khung cảnh đẹp nhất từng được thấy trong đời. Cánh đồng cỏ xanh mơn mởn điểm xuyết những bông hoa dại tỏa mùi hương ngào ngạt. Xa xa là một dòng suối trong vắt, tiếng nước chảy róc rách như tấu lên một điệu nhạc vui tai. Những cây cổ thụ xung quanh bờ suối rợp bóng xuống con đường mòn, rung rinh như muốn vẫy gọi cậu lại gần hơn. Changmin chậm rãi bước theo sau Jaejoong, vui sướng hưởng thụ cảm giác được mang lại niềm thích thú cho cậu.

“Đây là thực sao?” Jaejoong vẫn không tin vào mắt mình trước cảnh đẹp tuyệt vời như một bức tranh cổ tích.

“Tất nhiên rồi. Có cần tớ véo má cậu một cái không?” Changmin mỉm cười trìu mến.

Jaejoong cũng cười đáp lại, miệng khẽ mấp máy hai chữ ‘cảm ơn’.

“Jaejoong à…cậu biết vì sao tớ đưa cậu đến đây ngay sau khi tìm được chỗ này không? Bởi vì cậu là người đầu tiên tớ nghĩ đến, tớ thật sự rất mong có thể chỉ cho cậu thấy nơi này.” Changmin nói, nhẹ nhàng tiến lại gần người con trai nhỏ bé vẫn đang ngây ngất thưởng thức cảnh đẹp. Khi Jaejoong ngẩng lên thì bắt gặp một ánh mắt rất dịu dàng đang nhìn mình.

“Cậu biết không, mỗi khi gặp cái gì đẹp đẽ, thì tâm trí tớ lại không tự chủ mà nghĩ về cậu. Cũng như bây giờ, khi nhìn thấy nơi này, điều đầu tiên tớ nghĩ đến chính là nếu có cậu đứng ở đây, thì nơi này sẽ trở thành một bức tranh xinh đẹp nhất, hoàn hảo nhất.”

Changmin kết thúc câu nói cùng một nụ cười ấm áp, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Jaejoong một giây nào. Trong khi đó, Jaejoong vẫn chưa thể phản ứng lại. Cậu đang bận suy nghĩ xem những lời vừa rồi là có ý gì.

“Cái vẻ mặt nai tơ ngơ ngác này, sao lúc nào cậu cũng bày ra thế hả? Có biết nó càng làm tớ muốn hôn cậu hơn không? Tớ không kiềm chế giỏi như cậu nghĩ đâu ~” Changmin bật cười nho nhỏ khi thấy vẻ không-biết-làm-sao của người con trai dễ thương trước mặt.

“Cậu mới nên thôi đùa cợt đi thì có.” Jaejoong gượng gạo cười, cố xua đi cảm giác bất an trỗi dậy sau câu nói vừa rồi của bạn mình.

“Không, tớ không đùa. Lần này tớ thực sự không đùa đâu.” Giọng điệu Changmin đột nhiên nghiêm túc trở lại.

“Tớ yêu cậu, Jaejoong.”

Câu từ thốt ra làm Jaejoong sượng người. Cậu không thể ngờ rằng người bạn thân lại ôm ấp tình cảm như vậy đối với mình.

.

.

.

“Xin hỏi, cậu có thấy Jaejoong không?” Yunho túm đại một nam sinh vẫn đang bận rộn dựng lều để hỏi. Jaejoong đi đã được nửa giờ làm anh thực sự lo lắng.

“Jaejoong ạ? Em không biết. Sunbae thử hỏi bạn thân của cậu ấy, Shim Changmin xem sao.”

‘Hừ! Vậy ra không phải mình là người duy nhất nhận thấy họ thân thiết đến mức nào. Aish! Vấn đề là Jaejoong biến mất với thằng nhãi cao kều đó. Nếu không thì tôi cũng chẳng thèm đi hỏi các cậu làm cái gì.’ Yunho rủa thầm trong bụng.

“A, em thấy cậu ấy đi với Changmin, vì Changmin có nhiệm vụ đi lấy nước mà. Chắc họ đi tìm nguồn nước nào đó.” Một chàng trai khác xen vào. Nhờ thế, Yunho đi theo hướng cậu ta chỉ tìm đến lối mòn dẫn vào rừng.

.

.

.

“C-cậu nói gì vậy? Tớ…tớ…” Jaejoong lắp bắp.

“Tớ nói đều là sự thật. Tớ yêu cậu… tớ cũng không biết tình yêu bắt đầu từ bao giờ…” Changmin nói, mạnh dạn cầm lấy hai tay Jaejoong, nắm chặt.

Jaejoong không biết phải phản ứng thế nào. Một phần tâm trí cậu muốn rút tay lại, nhưng một phần khác lại do dự, lo lắng sẽ làm tổn thương người bạn tốt nhất của mình. Đôi khi cậu cũng ghét chính bản thân mình cứ luôn không cương quyết như thế. Jaejoong cúi đầu, không dám nhìn vào mắt người đối diện.

Changmin những muốn tiến tới, vì người trước mặt dường như cũng không có ý từ chối. Chợt, cậu chạm phải một bề mặt kim loại khi đang nhẹ nhàng ve vuốt bàn tay Jaejoong.

“Cái gì đây?” Changmin hỏi, khóa chặt mắt vào chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay Jae. Trước đây đâu có thứ này nhỉ. Hôm nay chắc chắn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Jaejoong đeo chiếc nhẫn này, lại còn là đeo trên ngón áp út…

Jaejoong hoảng hốt giật tay lại.

“Cái này…tớ nhận được từ…từ…” Jaejoong khó khăn nói, không biết phải giải thích ra sao.

“Từ người bảo trợ của cậu, Jung Yunho?” Changmin ngắt lời, biết rõ Jaejoong nói dối rất dở, nếu để cậu tự nói ra thì chắc phải chờ đến sáng mai mất.

“Hai người đã kết hôn?” câu hỏi đột ngột khiến Jaejoong chỉ biết giật mình mở to mắt. Trên thực tế đó là cũng là điều mà Changmin đã nghi ngờ từ lâu, từ sau hôm chứng kiến thái độ của Yunho ngày họ đối mặt ở cổng trường. Cậu cũng không ngu ngốc đến nỗi không chút thắc mắc, ánh mắt anh ta nhìn Jaejoong…không giống với một người bảo trợ đơn thuần.

“Là thật sao??” Changmin nhíu mày, rồi vẻ mặt trở nên cứng ngắc khi Jaejoong chỉ im lặng, đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.

“Tại sao lại nói dối mình? Mình-mình không thể tin…không thể tin nổi cậu có thể giấu mình chuyện lớn như vậy!” Changmin cao giọng, trái tim đau đớn tưởng như vỡ vụn. Cùng với đau lòng còn có cả tức giận. Sao có thể không tức giận cho được, cậu thân thiết với Jaejoong chưa đủ để được chia sẻ bí mật ấy ư. Tại sao lại giấu cậu điều quan trọng như thế, vì mục đích gì? Thật nực cười làm sao, bản thân lại bị đem ra làm trò đùa thế này.

“T-tớ không có định nói dối cậu… tớ chỉ không biết cách giải thích…”

“Đủ rồi! Tớ không muốn nghe…tớ không muốn nghe bất cứ điều gì từ cậu nữa.” đúng hơn là không dám nghe, sợ rằng những gì nghe được sẽ làm cậu đau lòng hơn nữa.

“Mình-mình xin lỗi, Changmin. Mình vốn đã định kể cho cậu…nhưng…”

“Cậu có yêu anh ta không?” Changmin đột ngột ngắt lời Jaejoong.

“Lúc đầu thì không… bởi vì đám cưới của bọn mình là do gia đình hai bên sắp đặt.” Jaejoong ngập ngừng nói, cúi thấp đầu. Giờ cậu rất sợ phải đối diện với sự giận dữ của Changmin.

“Vậy câu trả lời là có.” Giọng Changmin lạnh đi “Hừ! Cậu được lắm, Kim Jaejoong, có thể giữ bí mật ấy lâu đến thế với mình.”

Jaejoong ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt Changmin tràn ngập buồn bã và thất vọng. Đột nhiên cậu cảm thấy cần phải làm gì đó nếu không muốn mất người bạn này.

“Changmin à…” Jaejoong bước lại gần người con trai cao lớn, đôi mắt đã rưng rưng. Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ là nguyên nhân khiến người luôn lạc quan vui vẻ như Changmin bị tổn thương đến mức này.

“Tớ thật sự xin lỗi. Tớ không muốn cậu buồn đâu. Làm ơn đừng ghét tớ. Cậu là người bạn duy nhất mà tớ có.” Nước mắt không kiềm được bắt đầu chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp. Changmin có chút không nỡ, nhưng cố dằn lòng, quyết không để trái tim mình yếu mềm trước bất kì hành động nào của Kim Jaejoong nữa.

“Changmin à… làm ơn tha lỗi cho tớ.” Jaejoong nức nở to hơn khi thấy người kia vẫn không thèm nhìn mình. Một lát sau, Changmin mới cứng nhắc quay lại, buông nhẹ một câu “Cậu có yêu tớ không?”

Đầu óc Jaejoong lại một lần nữa trống rỗng, phải trả lời làm sao để không làm tổn thương người bạn này đây “Tớ… yêu quý cậu… nhưng không hơn tình cảm giữa bạn bè.”

“Cậu có thể thử. Cậu có thể mà, chẳng phải với Yunho cậu cũng bắt đầu từ con số 0 đấy sao? Đúng không?” giọng Changmin đột nhiên trở nên đầy vẻ van nài.

Jaejoong im lặng chìm trong suy nghĩ của chính mình. Nếu là vài tháng trước đây thì cậu sẽ không do dự mà trả lời có. Nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi. Cậu sẽ không thể chịu đựng nổi nếu mất Yunho. Người đàn ông đã lấp đầy cuộc sống cô đơn của cậu bằng sắc màu của tình yêu ấy, bắt cậu đánh đổi anh để giữ lại Changmin, cậu làm không được. Mất anh, cuộc sống của cậu sẽ quay về những tháng ngày u ám trước đây; không có anh ở cạnh bên thì đau đớn khác nào cái chết.

Mỗi phút giây trôi qua là Changmin lại cảm thấy mình đang mất dần hy vọng. Cậu gắt gao bắt lấy cằm Jaejoong, ép người con trai nhỏ bé nhìn thẳng vào mình.

“Cậu hãy thử một lần thôi. Có thể bây giờ chưa phải là yêu, nhưng sau này cậu có thể sẽ nhận ra.” Changmin vừa nói vừa cúi xuống muốn chạm vào đôi môi hồng trước mắt.

“Tớ xin lỗi. Tớ không thể.” Câu nói ngắn gọn của Jaejoong đủ làm Changmin khựng người lại. Cậu nhẹ nhàng lùi lại, thoát khỏi vòng tay bạn mình “Chỉ nghĩ đến mất anh ấy thôi, với tớ đã là điều đáng sợ nhất rồi. Tớ đã thật sự yêu anh ấy, muốn chấm dứt tình cảm này là điều không thể. Quá muộn rồi. Tớ xin lỗi.”

Câu trả lời không chút do dự của Jaejoong cuối cùng cũng khơi mào lửa giận trong lòng Changmin. Cậu túm chặt lấy cánh tay Jaejoong “Cậu sai rồi! Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy cậu nghĩ sai rồi!!!”

Changmin nói đoạn giật mạnh Jaejoong vào lòng, mạnh mẽ áp chặt lên đôi môi xinh đẹp, ngấu nghiến hương vị ngọt ngào trên đó.

“C-cái gì…ưm…ưm…” Jaejoong hoảng hốt cố gắng giãy giụa khỏi vòng tay cứng như gọng kiềm đang kẹp chặt lấy eo mình, nhưng sức cậu không đủ để chống lại một người đang trong cơn tức giận đỉnh điểm đến thế. Cuối cùng, cậu mệt mỏi buông xuôi, để mặc cho bờ môi đã bị hành hạ đến sưng đỏ. Dần dần nụ hôn cũng trở nên dịu dàng hơn, nhưng Jaejoong vẫn đứng bất động không đáp lại bất kì mơn trớn nào của Changmin. Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cuối cùng Changmin cũng dừng lại. Vòng tay trên eo vừa nới lỏng thì Jaejoong đã ngay lập tức vùng ra, quay lưng muốn chạy trốn. Nhưng vừa xoay người, cậu đã ngay lập tức khựng lại khi bắt gặp một dáng người đã đứng đó tự bao giờ…

.

.

.

“Y-Yunho…” Một nỗi sợ hãi dâng lên đè ngập tâm trí cậu, đầu lưỡi tê cứng không thốt nổi một từ nào nữa.

Changmin cũng ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt Jaejoong, để rồi thấy người đàn ông đứng cách họ không xa, ánh mắt tràn ngập giận dữ, dù đã cố kiềm chế nhưng bá khí toát ra vẫn không khỏi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

“Yunho, để em giải thích…” Jaejoong vội vã bước lại phía anh, cậu cảm thấy cần phải giải thích rõ nếu không muốn lớn chuyện. Nhưng hơn hết thảy là ánh mắt giận dữ xen lẫn bi thương của Yunho làm trái tim cậu cũng đau đớn theo.

“Em định giải thích gì sau khi tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả rồi?” Yunho nói, với tông giọng không chút biểu cảm, gương mặt lạnh lùng không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Một tín hiệu xấu, Jaejoong hiểu điều đó.

“Không phải như anh nghĩ đâu. Làm ơn nghe em…”

“Em biết tôi nghĩ cái gì sao?” Yunho ngắt lời, bước chân dần tiến lại gần Jaejoong.

“Đó là lỗi của tôi. Không phải của cậu ấy.” lẽ ra Changmin nghĩ cứ để Yunho hiểu lầm vậy thì càng tốt, nhưng nhìn khuôn mặt gấp đến phát khóc của Jaejoong thì lại không nỡ. Đành vậy, cậu không muốn nhìn con người đó phải chịu ấm ức.

“Đây là chuyện giữa hai chúng tôi. Cậu đừng tham gia vào.” Yunho nói, giọng hằn học như muốn cảnh cáo người kia. Đây là cơ hội tốt để nghe chính miệng Jaejoong nói ra tình cảm của mình, dù có thể kết quả nhận được có thể khiến anh suy sụp đi chăng nữa.

“Đó thật sự không phải lỗi của cậu ấy. Chính tôi là người đã kéo cậu ấy đến đây…”

“Câm miệng!! Tôi không muốn nghe cậu nói gì cả, tôi muốn nghe từ chính miệng cậu ta!” Yunho đã không kiềm chế được mà hét lớn. Đôi mắt nâu sắc lạnh vẫn nhìn chăm chăm vào Jaejoong không rời.

“Nếu đã thế thì, đầu tiên tôi hy vọng anh sẽ lắng nghe những gì Jaejoong định nói, JUNG YUNHO.” Changmin cũng gằn giọng, vứt bỏ cả kính ngữ vẫn thường dùng đối với người đàn ông trước mặt. Rồi cậu liếc nhìn về phía khuôn mặt thiên thần kia, vẻ hối lỗi ngập tràn, tự trách bản thân đã hành động quá đường đột. Sợ rằng sau chuyện này, Jaejoong sẽ ghét bỏ cậu mất. Mà việc Yunho chứng kiến cũng là ngoài dự đoán. E rằng giải thích cho anh ta hiểu còn khó hơn lên trời. Changmin thở dài, lẳng lặng quay lưng bước đi. Cứ để hai người họ giải quyết với nhau trước vậy.

.

.

.

Chỉ còn lại Jaejoong vẫn đang lúng túng không biết nên giải thích thế nào, phía bên kia sự tức giận của Yunho không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Thậm chí anh đã gần như phát điên khi tận mắt chứng kiến nụ hôn của cậu và một người đàn ông khác. Dù rằng ở góc độ của anh thì không thấy rõ phản ứng của Jaejoong, nhưng thế là đủ để giáng một đòn mạnh vào niềm tự tôn của anh. Trái tim cũng như bị ai khoét mất một mảng. Liệu có phải suy nghĩ của anh đã trở thành sự thật, về cách cư xử kì lạ của cậu khi luôn luôn tìm cách tránh mặt anh, rằng Jaejoong thực sự không hề yêu anh.

“Giờ thì em nói đi! Tại sao? Hay em không biết phải bắt đầu từ đâu?!” giọng nói của Yunho khiến Jaejoong không tự chủ được mà co rúm người lại, hai đầu gối bắt đầu run rẩy. Cơn giận của Yunho lần này, thật sự rất rất rất…lớn.

“Nếu em không biết giải thích thế nào, vậy để tôi giúp em.” Yunho nâng cằm cậu lên để cậu nhìn thẳng vào mình “Em vừa chợt nhận ra rằng em yêu cậu ta, và bắt đầu chống đối lại tôi hòng tìm lại tự do để được cùng với cậu ta. Rồi em… ”

“Không! Không phải như thế…” Jaejoong lắc đầu nguầy nguậy, cố gạt tay Yunho xuống. Nước mắt lại được dịp trào ra không kiểm soát. Giây phút quay người lại nhìn thấy anh lúc đó, cậu đã thoáng vui mừng khi nghĩ có thể chạy vào vòng tay chở che của anh, thế nhưng rốt cuộc lại… Mà, ai có thể không hiểu lầm trong tình huống như vậy chứ.

“Vậy thì thế nào?! Tôi nên nghĩ sao sau khi chứng kiến nụ hôn không thể đằm thắm hơn đó của hai người đây?!” Yunho đột ngột lớn giọng, bàn tay nắm lấy vai cậu càng siết chặt khiến Jaejoong phải buột ra một tiếng rên lên vì đau.

“Em…em không có cảm giác gì với cậu ấy cả…” Jaejoong cố nói giữa những tiếng nấc.

“Chết tiệt! Vậy tại sao em còn hôn cậu ta?! Lại còn ở một nơi thế này nữa chứ, không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tại sao em còn cố gắng phủ nhận làm gì…?”

Yunho cảm thấy bản thân cũng rối như tơ vò khi nhìn Jaejoong khóc đến khổ sở như vậy. Anh vốn không thích nhìn cậu rơi nước mắt, mà lần này nguyên nhân lại là tại anh… Nhưng anh luôn không bao giờ kiềm chế được sự tức giận của mình, nhất là nếu có liên quan đến cậu. Chính anh cũng đau khổ và căm ghét chính bản thân mình lắm chứ.

“Thôi được, anh thua rồi. Anh xin lỗi… từ giờ trở đi anh sẽ không làm em khóc nữa. Em… em được tự do rồi.” Yunho cố đè thấp thanh âm, sợ rằng nếu tiếp tục lớn tiếng sẽ làm cậu hoảng sợ hơn nữa. Anh cúi đầu, buông thõng tay…chính anh cũng không thể tin được bản thân có thể nói ra những lời ấy. Cố ngăn lại những giọt nước mắt chực rơi xuống, Yunho quay lưng bước đi…

Jaejoong sững người bàng hoàng, tưởng mình nghe nhầm ‘Tự do? Tự do khỏi cái gì mới được chứ?’ Cậu vẫn chưa giải thích xong mà, không thể…không thể cứ như vậy mất anh được.

“Y-Yunho…chờ đã!” Jaejoong đuổi theo anh nhưng lại càng làm Yunho bước nhanh hơn.

“Yun…aaaaaa!” tiếng hét bất ngờ của cậu đủ để Yunho khựng người. Khi anh quay lại nhìn thì đã thấy cậu ngã ngồi trên dòng suối, cả người ướt nhẹp như mèo con gặp nước. Có lẽ là bị trượt chân khi giẫm phải đất ẩm, cũng may mà lòng suối không sâu lắm…

“Em không sao chứ?” Yunho hốt hoảng chạy về phía cậu, ruột gan lộn tùng phèo khi cậu cứ mãi ngồi đó mà không chịu đứng lên. Nhưng anh cũng không dám bước lại gần quá, chẳng phải chính anh là người vừa nói sẽ trả tự do cho cậu ư? Từ sau khi kết hôn thì quả thực đây là từ đáng sợ nhất đối với anh…thế mà sao khi nãy lại có thể dễ dàng thốt ra như vậy…

Cảm giác lại một lần nữa phải đối diện với cậu thật không dễ dàng, nhưng thật sự là anh đang lo lắng đến chết đi được. Yunho cố cúi người xuống nhìn vào khuôn mặt cậu, “Em nghe thấy anh nói gì không? Em không sao chứ?” Những sợi tóc lộn xộn bết lại trên trán cậu, một dòng máu theo đó chảy xuống.

“Trời đất! Em va đầu vào cái gì rồi?” Yunho trợn mắt, cúi đầu chăm chú xem xét vết thương. Còn Jaejoong không dám động đậy chút nào cả, chỉ mở to đôi mắt vẫn còn ngập nước nhìn anh. Giá mà anh biết cậu vui đến thế nào khi thấy bản thân vẫn được anh lo lắng. Giá mà cậu có thể nói cho anh biết nỗi lòng của mình, rằng cậu yêu anh rất nhiều.

Yunho kì quái khi thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm, đến chớp mắt cũng không thèm. Bộ mặt anh có dính cái gì à, sao lại cứ phải mở to mắt mà nhìn anh như thế…

‘Đôi mắt to tròn ấy…???’ như có luồng điện chạy dọc cơ thể, một cảm giác rất đỗi thân quen đột ngột dội lại trong tâm trí. Về những kí ức xưa cũ mà anh đã từng cố gắng quên đi…

 End chapter 18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro