Chương 5: Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng:

Tai họa bắt đầu vào chính cái ngày đầu tiên Vương Tiểu Minh đi làm.

Vừa đến công ty, Vương Tiểu Minh cố lấy hết can đảm, tất cả đều hướng về tương lai phía trước, đang chuẩn bị làm quen với các đồng nghiệp để củng cố quan hệ thì thấy quản lý, một thân khoác bộ đồ thể dục vàng khè như trái chuối chín rục, chân mang đôi giày nhái hiệu Nike đang đứng trước cửa văn phòng, chống nạnh, dõng dạc hô to: "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, dậy sớm là phải luyện tập! Các anh chị đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta sẽ bắt đầu tập thể dục buổi sáng ngay bây giờ!" (Công ty gì vậy trời _.__!!)

Vương Tiểu Minh cúi đầu nhìn xuống đôi giày da đen như mực dưới chân mình, đau khổ phát hiện ra mình đã quên mất một việc, tuy sáng nay không phải bấm thẻ nhưng lại phải chạy bộ.

Bởi vì không khí xung quanh cậu thật hết sức u ám cho nên đã thu hút không ít ánh mắt người khác nhìn lại đây.

Quản lí nhìn đôi giày của cậu, thật thân thiết giơ tay vẫy cậu lại: "Đến đây nào."

Vương Tiểu Minh trong lòng biết chẳng tốt đẹp gì nhưng vẫn phải kiên trì lết xác qua.

Quản lí vỗ vai cậu, xoay người cậu lại, giống như đang làm mẫu cho người khác nói: "Đây đây, nhìn xem giày của cậu này. Là giày da! Nhìn qua cũng biết là loại da cứng. Xem ra vẫn có người đem những lời tôi nói lúc phỏng vấn là gió thoảng mây bay mà thôi. Tôi muốn nói cho mọi người biết, đừng nghĩ rằng trúng tuyển rồi thì muốn làm trời làm đất gì cũng được. Công ty chúng tôi có các tiêu chuẩn riêng, là một công ty lớn. Chỉ cần bạn không làm tốt, không đạt được các tiêu chuẩn của công ty là sẽ bị cảnh cáo. Nếu bị cảnh cáo xử phạt ba lượt, bạn chỉ có thể về nhà mà kiêu ngạo. Công ty chúng tôi không thể dưỡng những người như thế, cũng không dám giữ lại đâu."

Lão ta nói xong, tay rời khỏi vai Vương Tiểu Minh, đi thẳng ra ngoài cũng không thèm nhìn cậu lấy một cái.

Ánh mắt một nhân viên đứng tuổi khác có lẽ là đồng tình mà cũng có thể là vui sướng khi thấy người gặp họa liếc nhìn cậu rồi cũng nối đuôi theo quản lý ra ngoài.

Hai cô gái trẻ cũng là ma mới như cậu lén lút chạy tới gần, nhỏ giọng nói: "Tụi này cũng không mang giầy thể thao."

Vương Tiểu Minh cúi xuống là thấy liền, mấy cô này so với cậu phải tệ hơn mới đúng —— giày cao gót.

Địa điểm chạy bộ là lối đi ngoài công viên.

Công ty này chắc là khách quen ở đây, quản lý chạy dẫn đầu lại còn vừa chạy vừa chào hỏi mọi người xung quanh, tuy là nhìn qua có vẻ như chỉ mình lão ta độc thoại.

Vương Tiểu Minh cùng hai cô gái kia chậm rãi chạy từ từ phía sau, đột nhiên nghe thấy giọng Baal không kiên nhẫn vang lên: "Xông lên trước đi."

"A?" Vương Tiểu Minh hoảng sợ. Đi tiếp nữa là ngã tư đường a, lao ra không bị xe đụng chết cũng sẽ bị mắng cho tái mặt đó.

"Đuổi theo quả chuối kia mau."

...

Tại chỗ này người có ngoại hình y chang quả chuối e rằng chỉ có vị quản lý đang tự cho mình là lãnh đạo đến kiểm tra bộ mặt của thành phố kia.

Vương Tiểu Minh không dám trái ý Baal, đành phải bất động thanh sắc chạy nhanh hơn.

Tuy là bản thân cậu cảm thấy bất động thanh sắc, nhưng mà người ngoài nhìn vô vẫn thấy rất rõ ràng.

Vốn là cái đường nhỏ xíu, người đi xuôi kẻ chạy ngược thì sao mà không cảm giác cho được chứ.

Lão nhân viên đứng tuổi nghĩ cậu hôm nay lúc sáng bị chỉ đích danh mà phê bình cho nên trong lòng sợ hãi muốn tìm quản lý để giải thích, bởi vậy cũng chẳng để ý lắm.

Nào ngờ lúc mắt vừa thấy Vương Tiểu Minh sắp đuổi kịp quản lý, quản lý đột nhiên quay người qua, làm cái boong một phát vào trụ điện. Tiếng đập rất mạnh khiến người người trở tay không kịp.

...

Trên đường xe cộ chạy như nước.

Lối đi bộ vạn vật nín thinh.

Bởi vì sự việc xảy ra quá nhanh, động tác của mọi người đều đứng sững lại, ước chừng ba giây sau mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Xuất phát bản năng của con người, phản ứng đầu tiên của bọn họ là nghẹn cười, phản ứng tiếp theo mới chạy lại hỏi han cảm thụ của quản lý sau khi bị đập vào cột điện.

Quản lí đầu loạng choạng rời khỏi cột điện, thần kinh vẫn có chút mơ hồ. Nhìn thấy ánh mắt người khác tò mò nghi vấn, chính lão cũng chẳng giải thích nổi mình đã ăn nhầm thuốc gì, đang yên đang lành tự dưng cắm đầu vào cột điện, nghĩ hoài nghĩ mãi cuối cùng đành phải đổ thừa do bị trẹo chân, đứng không vững.

Mọi người nhãn tình sáng lên, đều khuyên lão hôm nay thôi sớm nghỉ ngơi.

Nhưng mà bọn họ đã xem nhẹ sự cố chấp của quản lí dành cho thể dục, lão phi thường kiên trì ra vẻ, một ngày lười biếng, cả đời sẽ lười biếng, nhân sinh lại không được lười biếng! Phải luôn luôn giữ vững không được từ bỏ, không được phá vỡ nguyên tắc của chính mình. Vô luận thế nào cũng phải chạy hết lộ trình.

Quản lí quyết tâm lớn như thế, những người khác bên ngoài vỗ tay tán thưởng, trong lòng lại ngầm than.

Vì thế cuộc vận động chạy bộ vẫn tiếp tục.

Vương Tiểu Minh cố ý chạy chậm lại, chạy đến một bên vắng, nhỏ giọng hỏi Baal: "Này... Có phải ngươi lại..."

"Đúng vậy a." Baal trả lời không chút hổ thẹn, "Ta bảo ngươi chạy nhanh là vì thế chứ sao." Hắn nói xong lại vung tay lên.

Boong.

Quản lý cùng đèn đường lại thân mật tiếp xúc.

Nhìn bộ dáng Baal cười muốn ngã tới nơi, lại nhìn sang ai đó đang trượt khỏi cái cột đèn đường, Vương Tiểu Minh bảo trì trầm mặc.

Tinh thần vận động và thân thể khỏe mạnh cuối cùng đã bị bóp chết bởi cái trán sưng rõ to của quản lý.

Trở về công ty, quản lý lập tức thần thần bí bí, đóng cửa nhốt mình trong phòng làm việc.

Baal tò mò bắt Vương Tiểu Minh tới gần văn phòng, sau đó tự hắn chui vô nhìn lén, lúc đi ra thực nghi hoặc hỏi cậu: "Quần áo xanh lè mặt đỏ đỏ là ai vậy? Sao lão ta hăng say quỳ lạy thế?"

Vương Tiểu Minh vắt óc một hồi nói, "Là Quan công chăng?"

"Hắn là ai á?"

"Uầy, là nhân vật lịch sử đó, sau này trở thành thần tiên."

Baal nhíu mày, hiển nhiên đối với việc nhân loại trở thành thần cảm thấy khó hiểu.

Bất quá hắn khó hiểu có nghĩa là lỗ tai của Vương Tiểu Minh lại yên tĩnh rồi, vì thế cậu rất nhanh chóng liền vùi đầu vào công việc, hướng về tiền bối học hỏi.

Học hỏi được một phút đồng hồ, công việc cũng đã quá trưa, Vương Tiểu Minh rốt cục đã hiểu được tình hình thực tế của công việc này, chính là không ngừng gọi điện cho các công ty, xí nghiệp chưa hề biết đến để mở lớp đào tạo. Ớn nhất không phải là không biết mặt này nọ mà câu mở lời ——-

Có phải ngài tổng giám gì đó không? Chỗ chúng tôi mới khai giảng khóa mới, có thể nâng cao năng lực quản lý của ngài đối với công ty, ngài ghé qua đây học một chút đi ha.

...

Vương Tiểu Minh lúc đầu còn tưởng là khách quen, nếu không sao lại nói chuyện như thể đâm trâu vậy? Nhưng sau khoảng mười cuộc đối thoại lạnh nhạt lúc đầu nhiệt tình lúc sau, cậu bắt đầu hiểu được kì thực công ty này một nửa chính là đâm trâu —- một bên là đầu trâu một bên là mũi giáo, ai ngốc thì bị đâm trúng thôi.

Giữa trưa ăn cơm, Vương Tiểu Minh dùng hai phần ba thời gắp thịt trong đồ ăn ra, lại dùng có hai giây để ăn sạch thịt, thời gian còn lại là cố gắng nuốt hết chỗ thức ăn còn lại xuống dạ dày.

Sự nhẫn nại của Baal bắt đầu hiện ra số âm rồi, nhất là hắn từ sáng tới trưa đều nhìn mòn mắt cũng không kiếm lấy được một tên nam nhân nào dễ nhìn một chút —– hói đầu, bụng bự, răng hô... Hắn rốt cục cũng biết được đâu là giới hạn của sự khiêu khích. (Anh đã bộc lộ máu dê vốn có, nhưng sao lại là nam nhân chứ :P... Nhìn đâu xa, mỹ nhân ngay bên cạnh rồi cơ mà =w=!)

Con số âm này, sau buổi trưa đã hoàn toàn bạo phát.

Quản lí sau buổi sáng cầu nguyện, tâm lý cũng hồi phục, hoàn toàn bình thường trở lại, cơm trưa còn ăn thêm nửa bát nữa.

Sau đó được đồng nghiệp bí mật tám chuyện, mỗi lần mà buổi chiều có khách quan trọng đến, lão sẽ ăn một chén rưỡi, để lúc đang họp giữa chừng bụng khỏi kêu.

Vương Tiểu Minh hiếu kỳ nói: "Quản lí thường xuyên bụng kêu sao?"

Vị đồng nghiệp kia thống khổ gật đầu, "Ăn một bát thì bụng kêu còn ăn hai bát thì hậu đình kêu."

Vương Tiểu Minh lễ phép hỏi han: "Hậu đình kêu là cái gì ạ?" (Bạch thố tử a >w<!)

Tâm tình của vị đồng nghiệp chả khác nào bị nước lạnh xối qua, dẹp mọi biểu tình, thản nhiên nói: "Sao không hỏi bạn trai của cậu đi."

...

Cậu có bạn trai hồi nào?

Vương Tiểu Minh thấy Baal nhàm chán ngồi bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Ngươi biết không?"

Ánh mẳt Baal giống như đang nhìn một kẻ thật ngu ngốc, chậm rãi phun ra hai chữ, "Lỗ đít." [=)) OMG! Qủa thật miệng anh chỉ phun ra lời vàng ý ngọc]

Vương Tiểu Minh mở ra một tập văn bản che kín cái mặt đang đỏ như gấc lại.

Buổi chiều, vị khách quan trọng đến.

Tính nhẫn nại của Baal rơi xuống không phanh. Còn tưởng rằng công ty không có người đẹp, vậy phía bên khách hàng cũng sẽ có đi. Ai ngờ căn bản là vật họp theo loài. Trong đám người ở đây, nhan sắc của Vương Tiểu Minh có thể tạm xem là nghiêng nước nghiêng thành. (giờ mới nhận ra sao Ò.Ó *đập bàn* anh kiếm người đẹp làm chi hả?)

Baal đột nhiên đứng dậy, "Đi từ chức thôi."

"A?" Vương Tiểu Minh đang định gọi điện thoại hoảng sợ.

May mắn là gọi điện thoại không có ảnh hưởng đến nhau, bàn của cậu và người khác cũng cách nhau khá xa, cho nên không ai chú ý tới cậu luôn miệng lầm bầm nói chuyện với không khí.

Baal hừ lạnh nói: "Ở chỗ này không tiền đồ đâu."

Không nghĩ là Baal lại quan tâm tới cả tiền đồ của cậu nữa nha!

Vương Tiểu Minh không rõ trong tim đang nổi lên thứ tình cảm gì, là lo lắng hay vui mừng. Tuy rằng Baal là đọa thiên sứ nhưng mà cùng nhân loại ở chung, có lẽ đã trở nên gần gũi và quan tâm lẫn nhau. Trên mặt cậu lộ ra một nụ cười ôn nhu.

Baal trừng mắt nhìn cậu, "Đừng cho là ta không truy cứu kỳ hạn ba ngày nữa là ngươi có thể thoải mái vậy nha."

Sợi dây trong đầu Vương Tiểu Minh đứt cái phựt.

"Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy có một chỗ thích hợp với ngươi nhất đó."

Vương Tiểu Minh trong lòng lăn qua lăn lại, "Đừng nói nữa."

Bất quá Baal tuyệt đối không phải là người mà người khác bảo hắn đừng nói hắn sẽ không nói. Ánh mắt hắn lạnh lùng theo dõi cậu, dùng giọng điệu như ra lệnh nói: "Đi Ngân quán mau!" Vẻ ngoài đẹp đẽ cũng là nhân tố quan trọng để dễ dàng lựa chọn hơn. (Ra là anh tia zai đẹp giùm em щ‾∆‾щ Rõ khổ!)

"Không cần đâu." Vương Tiểu Minh dùng thanh âm như muỗi kêu cự tuyệt hắn.

Baal nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia lạnh sắc nhọn.

Rầm.

Mọi người nhìn về phía Vương Tiểu Minh.

Chỉ thấy ghế dựa của cậu đập vào tường, người thì đang lọ mọ từ dưới đất đứng lên.

Sáng nay thấy quản lý không hờn không oán tự đập đầu vào cột điện, bọn họ có thừa năng lực tiếp nhận mấy chuyện kỳ lạ rồi, bởi vậy tất cả đều im lặng nhìn cậu, cũng chẳng hỏi han, trên mặt cũng không hề kinh hãi.

Vương Tiểu Minh đột nhiên nhảy ra, sau đó giống như đang diễn kịch, cánh tay như thể bị kéo đi, cước bộ chậm rãi hướng về phía văn phòng quản lý.

Có lẽ là cảm ứng được sẽ có chuyện hay ho xảy ra cho nên bốn phía xung quanh đều duy trì độ im lặng tuyệt đối.

Vương Tiểu Minh bị kéo đến trước cửa văn phòng.

"Đừng mà..." Giọng cậu gần như đang cầu xin.

Nhưng mà cái kiểu cầu xin năn nỉ thế này Baal gặp nhiều rồi, đương nhiên là không hề hiệu quả.

Vì thế ầm một tiếng, dưới ánh mắt kinh nghi soi xét từ trong ra ngoài tại văn phòng, Vương Tiểu Minh dũng mãnh xông vào, hai tay vỗ cái bụp lên trên bàn hội nghị.

Mấy chén trà trên bàn cũng rung lên, nước trà trong miệng chén dao động.

Baal thu tay về, khoanh tay, cười tủm tỉm coi kịch hay. Hắn không tin tại tình huống thế này, cái gã quản lý ngu ngốc kia còn không đem cậu ra làm mực kho.

Vương Tiểu Minh hay tay chống trên bàn hội nghị, lòng bàn tay do mới nãy đập xuống đau muốn chết. Mọi tầm mắt nghi hoặc có, kinh sợ cũng có đang không ngừng kích thích lên da cậu. Cậu cúi gằm mặt, thà chết không chịu ngẩng lên.

Cuối cùng quản lý vẫn phải là người đánh vỡ im lặng.

Lão dùng thanh âm lão cho là trấn tĩnh, kỳ thực đang run rẩy mà hỏi: "Vương Tiểu Minh, cậu muốn làm gì?"

Trung:

Người nào đó bị chỉ đích danh rốt cục cũng không thể tiếp tục làm rùa rụt cổ được nữa, cậu chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng dùng lệ quang trong mắt biểu đạt rằng mình thật vô tội. Nhưng mà cậu lại chọn nhầm thời gian và địa điểm rồi.

Giờ phút này bên ngoài vầng thái dương chiếu rọi từ trên cao, văn phòng lại sáng sủa sạch sẽ, ánh mặt trời rực rỡ không hề trở ngại mà chiếu thẳng lên người cậu. Bởi thế lệ quang trên mắt bị ánh sáng chiếu vô, nhất thời lóe lên bạch quang.

Nhìn từ góc độc chỗ quản lý ngồi, đó chính là tinh quang trong mắt lóe lên —– là ánh mắt đen tối điển hình a! Chẳng lẽ y chính là gián điệp thương mại từ công ty khác phái tới? Chủ yếu đến để phá hoại danh dự và việc làm ăn của công ty họ sao? Nếu không thì làm sao giải thích được việc lão đang muốn ký kết hợp đồng thì y lại đột nhiên xông vào chứ.

Vương Tiểu Minh hoàn toàn không biết việc biểu đạt nỗi khổ của mình trong mắt quản lý đã trở thành vở kịch thương mại, cậu hạ giọng nói: "Ta không cố ý đâu."

...

Này rõ ràng chính là loại nhân vật phản diện sau khi thực hiện được âm mưu bèn giả bộ nai tơ.

Quản lí trong tim lạnh dần. Trách không được sáng hôm nay đập đầu vào cột nhiều thế, hóa ra ông trời đang ám chỉ lão mù mắt thối não rồi mới dẫn sói vào nhà!

Vương Tiểu Minh thấy mọi người không nói một lời nào, chỉ một mực nhìn cậu chăm chú, trong lòng càng hoảng sợ, đành phải cố gắng mỉm cười

Cậu không cười thì không sao, cười lên rồi thì trong mắt quản lý, lại càng khẳng định chắc chắn tội danh gián điệp thương mại của cậu.

Quản lí nén giận, trầm giọng nói: "Là ai đã phái cậu tới đây?"

...

Là ai phái tới ư?

Vương Tiểu Minh sửng sốt. Chẳng lẽ lão ta biết đến sự tồn tại của Baal sao? Chuyện này sao có thể?

Cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn Baal liếc mắt một cái, lại thấy Baal thản nhiên tựa người vào khung cửa, vẻ mặt như thể đang chờ xem phần tiếp theo của hài kịch.

Quản lí nhìn thấy cậu quay ra hướng cửa nhìn, còn tưởng là có ai sắp tới, lập tức khẩn trương đứng lên.

Vương Tiểu Minh bị thanh âm xô ghế của lão làm cho giật mình, lắp bắp nói: "Cái này, kỳ thật là, tôi chỉ định... định vô hỏi xem... Có ai cần uống nước không?"

...

Vì sao chiều hướng nội dung của vở kịch lại không giống với trong tưởng tượng của cậu chút nào chứ?

Quản lí hồ nghi nhìn cậu, như thể muốn bóc trần những bí mật, những âm mưu mà cậu đang che dấu đằng sau.

Cái người 'bụng bia' đang đàm phán chuyện hợp tác rốt cục mở miệng, "Cậu chức danh là gì?"

Vương Tiểu Minh cả kinh hoàn hồn nói: "Là trợ lý cố vấn." Cơ bản là mỗi nhân viên của công ty đều có một cái chức danh nghe rõ to, cậu cũng vừa mới biết đến bà cô quét tước, dọn vệ sinh được gọi là Trưởng ban hậu cần.

'Bụng bia' nhìn quản lí, tựa tiếu phi tiếu nói: "Hạng mục kinh doanh chính của công ty các ông chẳng phải là huấn luyện nhân viên công ty, tìm ra tệ nạn của doanh nghiệp từ đó đẩy mạnh giá trị và lợi nhuận sao? Nhưng hiện giờ xem ra, giống như nhân viên của chính công ty các người lại cũng có chút vấn đề ấy nhỉ."

Lời nói của lão không giận không nóng nhưng từng lời cứa vào da thịt, hết sức lợi hại.

Quản lí cười gượng hai tiếng nói: "Đây là nhân viên mới tới cho nên còn chưa được đào tạo."

"Đó là vấn về về tố chất của nhân viên đấy." 'Bụng bia' cầm lấy cái chén trên bàn chậm rãi hớp một ngụm, sau đó bất động thanh sắc nhìn quản lí.

Quản lí biết đây là đang chờ lão phán quyết. Nếu xử lý tốt đẹp, vậy kế hoạch hợp tác này còn có thể tiếp tục đàm phán, xử lý không tốt, như vậy hơn một tháng nay ông đây vất vả ăn nói khép nép, nhất phách nhất tán1 đều thành công cốc rồi.

Nhưng chuyện này xử lý cũng không dễ nha.

Nếu lão sa thải Vương Tiểu Minh —— tuy rằng lão rất là muốn như vậy, nhưng mà cái này cũng gián tiếp biểu lộ rằng lão không biết xài người, không có khả năng lãnh đạo. Việc này đối với một nhà quản lý công ty đào tạo mà nói, là điểm chí mạng a.

Nhưng mà nếu không sa thải Vương Tiểu Minh, lão biết trừng phạt y thế nào đây? Giữ lương lại, có tám trăm đồng bạc, giữ nhiều cũng không được mà giữ ít lại càng không xong. Còn mấy kiểu trừng phạt khác, lão đâu phải chính phủ đâu mà có quyền bắt giam người.

Tuy rằng trong đầu đang tính toán kỹ lưỡng, nhưng dẫu sao quản lí cũng đã lăn lộn biết bao năm, mọi biểu tình trên mặt đều che dấu rất khá, hết sức nghiêm túc nói. "Chuyện khác không nói tới, nhưng trước khi vào văn phòng phải gõ cửa đó là phép cư xử cơ bản nhất. Chuyện công việc có thể từ từ học hỏi, nhưng cách đối nhân xử thế là phải ưu tiên hàng đầu!"

Ngay ngày đầu tiên đi làm, cái gì cũng chưa học được đã bị quản lý chỉ mặt gọi tên đến cả hai lần trong ngày, sáng một lần chiều một lần, quả không hổ là vận khí đại xui xẻo. Vương Tiểu Minh cũng chỉ ủ rũ mà nghĩ, trong lòng cũng không lăn tăn gì lắm.

Quản lí nhắc đi nhắc lại, cố tỏ vẻ nói ra một đống thứ, trong đó lại cố tình bắn ra một vài từ chuyên nghiệp, lại phun thêm vài câu Tiếng Anh phát âm rất chuẩn, quả nhiên một lúc sau sắc mặt của 'Bụng bia' chuyển sang tốt đẹp.

"Thôi được rồi," quản lí nói đến nói đi cũng không khác biệt lắm, khoe tới khoe lui cũng chỉ có chừng đó, liền quyết định tha cho cậu, "Cậu ra ngoài đi. Gọi Annie vào đây."

Vương Tiểu Minh thờ ra như mới trút được gánh nặng.

Baal tựa hồ không nghĩ tới sự việc lại được giải quyết nhanh – gọn – nhẹ nhàng đến thế, thấy Vương Tiểu Minh đi ra, lập tức hướng về phía cậu.

Tiết mục kiểu này hồi hắn ở chỗ tửu điếm cũng biểu diễn qua rồi, cho nên Vương Tiểu Minh không hề nghĩ ngợi, liền hướng sau phòng họp chạy tới.

Hành động của cậu vượt xa ngoài dự kiến của quản lý và ngài 'Bụng bia'.

'Bụng bia' đang định nói gì đó, Vương Tiểu Minh lại đột nhiên chạy tới phía sau lão, sau đó dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

'Bụng bia' hoảng sợ, đang muốn tránh ra, chỉ thấy Vương Tiểu Minh gian nan cầm lấy cái chén trên bàn, nhanh chóng hắt vào mặt lão!

"Vương Tiểu Minh!" Quản lí kích động muốn lật cả bàn.

Nhưng mà cái bàn không nhấc lên nổi, bởi vì quá nặng.

Nước hắt qua được, bởi vì rất nhẹ.

Vương Tiểu Minh nhìn cái mặt 'Bụng bia' ướt sũng cùng lá trà xanh biếc dính trên đó, trong lòng lạnh lẽo. Cậu hoàn toàn không còn dũng khí mà nhìn sắc mặt quản lí. Bởi vì không cần xem cũng cảm nhận được lửa giận của lão đang điên cuồng thiêu đốt.

Baal hảo tâm tình mà thu về hai tay đang đặt trên lưng cậu.

'Bụng bia' chậm rãi quay đầu, nhìn về phía quản lí.

Quản lí vội vàng nói: "Khai trừ ngay, tôi sẽ lập tức đuổi việc cậu ta!"

Nhưng 'Bụng bia' cái gì cũng chưa nói, chỉ là lấy tay lau mặt, sau đó phủi phủi, hất hết là trà trên tay xuống đầy mặt đất, cũng không thèm nhìn lại mà bước ra ngoài.

Tất cả lửa giận của quản lí lập tức trở thành cấp hỏa, bay ra chặn lão kia lại. "Tào tổng, Tào tổng... Việc này là tôi sai rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, có gì từ từ thương lượng... Đừng vội đi mà."

'Bụng bia' mặt không chút thay đổi quay sang nhìn lão, thản nhiên nói: "Ông cũng muốn hắt thêm một ly nữa sao?"

...

Quản lí suy sụp mà tránh đường. Lão biết, đại thế đã mất, cũng đã trễ lắm rồi.

Thân ảnh của 'Bụng bia' nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.

Lúc cửa mở còn nghe thấy cạch một tiếng. Gió ngoài thổi vào gã quản lý, lão còn cảm nhận được cái lạnh cực độ của gió.

Vương Tiểu Minh đứng yên tại chỗ, một lúc sau vẫn không dám quay đầu lại.

"Vương Tiểu Minh." Quản lí rốt cục mở miệng.

Vương Tiểu Minh biết, tuyệt đối là chuyện chẳng lành, cho nên cậu thực thức thời mở miệng nói: "Quản lí, tôi biết, tôi thực sự sai rồi." Đậu nga cũng oan2 thế này a.

Quản lí không mở miệng, trên thực tế lão đã tức đến độ nói không nên lời.

"Cho nên, quản lí à." Vương Tiểu Minh hít sâu, "Ông liền phê tôi một lần cảnh cáo đi. Tôi nhất định sẽ ghi nhớ."

...

Da mặt dày là thế nào?

Thế này đã được coi là mặt dày chưa?

Quản lí cuối cùng cũng mở mắt rồi. Y không phải là đen tối bình thường, y căn bản là cực kỳ đen tối.

"Cậu cảm thấy là tôi có thể dùng cậu nữa sao?" Quản lí thề là lão đã dùng giọng điệu rất châm chọc, nhưng mà Vương Tiểu Minh cũng rất nghiêm túc đáp lại: "Quản lý là người tốt. Hơn nữa quản lý cũng từng nói là rất coi trọng tôi."

"Đó là do tôi mắt chó đui mù thôi!" Quản lí rốt cục nhịn không được hét toáng lên, "Nếu không tôi thế nào lại chiêu dụng cái thứ lòng lang dạ thú bỉ ổi thế này?"

Bị mắng đến như vậy, Vương Tiểu Minh cũng chỉ có thể giả ngu, "Quản lí, mắt ông rất to rất tròn rất đen, tuyệt đối không phải mắt chó đâu. Hơn nữa tôi cũng không có bỉ ổi, lòng lang dạ thú, tôi nhất định sẽ dùng hành động chứng minh, mắt nhìn người của ông không có lầm đâu."

Baal bật cười, "Mắt chó không phải cũng thật to thật tròn thật đen sao."

Nếu trên tay Vương Tiểu Minh có một cây đao hoặc một ngọn giáo, cậu nhất định sẽ lấy nó đâm Baal. Nhưng trên tay cái gì cũng không có cho nên cậu chỉ có thể dùng mắt trừng hắn.

Baal thật ra cũng chẳng liên quan.

Quản lí bão nổi nói: "Cậu lập tức xéo ngay cho tôi!" Lão vừa mới nói xong chữ 'xéo', thân thể liền một trăm tám mươi độ xoay ngược lại, sau đó thẳng tắp đập vào tường.

Vương Tiểu Minh trong tâm không đành lòng nói: "Sao lại đập ông ta thành như thế?"

Baal cười đến thực vui vẻ, "Ngươi không biết là ngũ quan của lão rất phẳng sao?"

Đích xác thực phẳng, phẳng đến độ tóc ngắn thêm chút nữa là so với cái ót không phân biệt nổi.. Nhưng Vương Tiểu Minh rất hiểu, Baal khẳng định còn có câu dưới nữa.

Quả nhiên, Baal cười tủm tỉm nói: "Ta chỉ là muốn thử xem, có thể đập cái mặt đó thành ổ bánh mì lớn nhất thế giới được không thôi."

Vương Tiểu Minh: "..."

Bởi vì quản lí bị thương hết sức vinh quang, nhập viện rồi, cho nên hôm nay mọi người tan tầm rất sớm.

Mà Vương Tiểu Minh trong vòng chưa đầy tám tiếng ngắn ngủi, nghiễm nhiên trở thành một nhân vật truyền kỳ trong toàn thể công ty.

Hai cô gái ban sáng lại cho rằng cậu là hành vi cứu giúp mọi người, là anh hùng trừng trị cái ác. Chỉ có trong lòng Vương Tiểu Minh tự hiểu, cậu không phải anh hùng, cậu so với cẩu hùng còn tệ hơn nữa.

Cậu lết về đến nhà, ăn cơm, tắm rửa, ngủ, toàn bộ quá trình đều không hé răng lấy một lời.

Baal mắt lạnh nhìn cậu, cũng không thèm nói chuyện.

Thẳng đến khi Vương Tiểu Minh làm xong hết mọi chuyện, nằm lên giường, Baal mới đột nhiên nhảy lên giường, đè hai vai cậu xuống, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống cậu nói: "Ta đang thấy là, ngươi dám làm mình làm mẩy với ta sao? Nhân loại."

Bả vai Vương Tiểu Minh bị hắn bóp lập tức nhức nhối, cậu vẫn cắn răng không nói chuyện.

Baal tựa hồ thấy cậu nhăn mày nhăn mặt, đột nhiên càng thêm dùng sức.

Áo ngủ của Vương Tiểu Minh rất mỏng, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt lượng truyền tới từ lòng bàn tay của Baal.

"Vẫn tiếp tục không nói hả?" Baal cúi đầu xuống, cái mũi cơ hồ như sắp chạm vào bờ môi của cậu.

Vương Tiểu Minh nghe thấy trái tim mình mãnh liệt đập loạn xạ, hai gò má tự nhiên nổi lên một tầng ửng hồng.

Baal nhìn cậu, không biết đang nghĩ tới cái gì, đột nhiên buông tay ra, lạnh lùng bỏ lại một câu, cũng không thèm quay lại mà bước thẳng ra khỏi cửa, "Ngày mai đến Ngân quán xin phỏng vấn đi!"

Hạ:

Ngày hôm sau rời giường, Vương Tiểu Minh tiếp tục nhìn sắc mặt của Baal.

Baal thấy cậu thay giầy thể thao cũng chẳng nói gì.

Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng thở ra, ngồi xe bus đi đến công ty.

Đồng nghiệp ở công ty cũng không nghĩ là hôm qua cậu đã gây ra họa lớn như vậy, hôm nay vẫn dám vác mặt đi làm, cũng có vài người đối với lối suy nghĩ khác người của cậu cảm thấy khâm phục vô cùng. Đây là da mặt dày đến cỡ nào cũng với thần kinh vô cùng dẻo dai a. Bất quá bọn họ vẫn hiếu kỳ, không biết sắc mặt quản lý lúc nhìn thấy Vương Tiểu Minh sẽ thế nào, tuyệt đối tin rằng chuyện này sẽ rất hay đây.

Vương Tiểu Minh đối với ánh mắt vừa tò mò vừa khinh bỉ từ bốn phương tám hướng truyền đến chỉ có thể mỉm cười đáp lại.

Cậu từ nhỏ tới lớn trải qua nhiều phong ba bão táp như vậy, trường hợp thế này chỉ là con kiến thôi.

Trước sự chờ mong của tất thảy mọi người, quản lí rốt cục cũng chui ra khỏi văn phòng.

Mọi người chú ý thấy lão ta đầu đội mũ lưỡi trai, chỉ lộ ra phần từ ánh mắt đổ xuống mới nhớ tới một loạt xui xẻo từ ngày hôm qua của lão, nào là đèn đường, nào là bức tường vô tội, mọi người cũng hiểu được vì sao lão phải đội mũ, cũng không buồn nói ra.

Quản lí hít một hơi thật sâu đang định nói chuyện, dư quang lại vô tình ngắm đến Vương Tiểu Minh đang đứng lẻ loi một chỗ, đám không khí vừa mới hít vào tràn đầy phổi làm lão ho kịch liệt.

Vương Tiểu Minh nhìn ngón tay mập như củ cải đang run run chỉ vào mình, kiên trì tiến lên từng bước, nhỏ giọng nói: "Quản lí, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa đi mà?" Cậu vừa nói vừa quét ánh mắt sang chỗ Baal.

Kỳ thật quản lí có cho cậu thêm một cơ hội nữa hay không cũng chẳng cần thiết, quan trọng là... Baal không muốn cho cậu cơ hội. Nếu như Baal vẫn không đồng ý thì dù quản lý có miễn cưỡng tha cho cậu, công ty sẽ lại trải qua thêm một trận cuồng phong nữa thôi.

Baal dựa vào tường, chớp chớp mi, từ chối cho ý kiến. Kỳ thật từ tận đáy lòng hắn căn bản không tin lão quản lý kia sẽ cho y cơ hội. Loại người như lão nhìn qua là biết ngay cái thứ lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt bần tiện, sau việc ngày hôm qua lão cũng không dám thuê người đập Vương Tiểu Minh một trận là đủ biết keo xỉn cỡ nào. Muốn lão giữ y lại, nằm mơ!

"Nằm mơ!" Về điểm này, quan điểm của quản lí và Baal thật thống nhất. Lão cố gắng nhịn xuống, lão bước lên trước một chút, giơ tay chỉ thẳng vào mũi Vương Tiểu Minh, "Ngươi rốt cục muốn sao hả? Mục đích là gì? Nói mau!"

Vương Tiểu Minh hèn mọn hồi đáp: "Tôi chỉ muốn có một công việc mà thôi"

"Cái rắm!" Quản lí nhảy dựng lên. Công ty nào mà tuyển y vô chắc đã đóng cửa hết rồi quá? Có lẽ đó là sở trường của y nhỉ? Lão nhìn cậu, đột nhiên nói: "Có phải mấy công ty ngươi làm hồi trước đã bị đóng cửa cả rồi cho nên ngươi mới đi tìm việc đúng không?"

Vương Tiểu Minh nói: "Đây là công việc đầu tiên tôi được nhận."

"Cho nên chỗ chúng ta rất có thể sẽ trở thành công ty đầu tiên bị ngươi làm cho sập tiệm hả?" Quản lí trừng mắt nhìn cậu. Chỉ cần Vương Tiểu Minh dám nói thêm một chữ, lão sẽ lập tức tiến lên, hung hăng chụp lấy cổ y, hung hăng mà lắc, liều mạng mà bóp... Bóp đến khi y thở không nổi, không thể hô hấp, hai mắt trắng dã, xanh cả mặt...

Đương nhiên, cái này chỉ là viễn cảnh tốt đẹp mà lão cố đang vẽ ra trong đầu.

Vương Tiểu Minh chậm rãi nói: "Tôi thật sự rất muốn làm ở đây."

"Vì sao?" Quản lí từ trong tưởng tượng hoàn hồn lại, cả tiếng hỏi.

"Bởi vì tôi không muốn đi Ngân Quán đâu."

Vương Tiểu Minh nói xong, bốn phía đều im ắng.

Công ty có hơn một nửa là người địa phương, Ngân Quán đối bọn họ mà nói, như sấm bên tai.

Quản lí cả người ngượng ngùng nhìn các loại biểu tình kinh ngạc có, chán ghét có mà trào phúng cũng có, hiếu kỳ nói: "Đó là chốn nào?"

"Trại Gà vịt." Có người nhỏ giọng trả lời.

Quản lí quay đầu lại nhìn Vương Tiểu Minh, "Gà bay chó sủa. Đúng là rất hợp với ngươi."

...

Không nghĩ là quản lý trông mặt mũi nam đạo nữ xướng1 vậy mà lại một bụng trong sáng, thuần khiết, đoan chính đến thế, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong nha. Một đám nhân viên trong lòng đầy cảm khái.

Vương Tiểu Minh thần tình cầu xin. Cậu sợ đi Ngân Quán, không những nơi đó đông người phức tạp mà còn sợ lỡ như Baal tìm được cái người 'thích hợp' lại đem xả cậu thành một đống. Nhớ lại những gì Thường Hải Đào dính phải, cậu liền cảm thấy mình thực lòng không muốn gây hại cho người khác.

Nếu quản lí biết được suy nghĩ hiện tại của cậu, nhất định ói máu ba lần. Không muốn hãm hại người khác? Bộ lão không phải là người bị hại sao?

Nhưng mà, dù cho quản lý có không biết đến suy nghĩ của cậu, lão vẫn kiên quyết một lời, "Chỗ này của chúng tôi miếu nhỏ không dung nổi đại Phật như ngài, ngài vẫn nên về mà bán gà bán vịt đi."

Vương Tiểu Minh ủ rũ bước ra khỏi tòa nhà.

Mới ngày hôm qua, cậu vẫn còn vui vẻ rạo rực đặt chân lên một khởi đầu mới, nào ngờ đến hôm nay, vừa cất bước đã nhanh chóng đến điểm kết thúc rồi. Cuộc sống quanh cậu quả nhiên là biến chuyển rất nhanh, mỗi sự việc đều phát sinh ngoạn mục hơn so trong tưởng tượng của cậu.

Baal đi sau cậu, sắc mặt y chang thời tiết hôm nay, cực kỳ âm u, chẳng có chút vui vẻ nào.

Vương Tiểu Minh đột nhiên co chân chạy vụt đi.

Baal ngẩn ra, thân thể không tự chủ được bị kéo theo.

Tốc độ chạy của Vương Tiểu Minh không thể coi là nhanh, ở trong mắt hắn cũng giống như tốc độ đi bộ của con kiến, nhưng đối với mấy người đi trên đường mà nói, chẳng khác nào điên cuồng chạy.

Baal thấy bọn họ xì xào chửi bóng gió, nhướng mày. Thế là mấy người đó mắng xong liền mạc danh kỳ diệu phát hiện họ từ lúc nào đã đứng bên đường đối diện.

...

"A!"

Vương Tiểu Minh chạy thẳng một mạch tới đầu cầu mới dừng lại, vận động mạnh làm tim cậu đập dồn dập, giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Máu từ dưới chân xông lên não, vừa căng vừa nóng.

Baal chậm rì rì đi tới, ôm ngực nhìn hắn, "Tính giỡn đến bao giờ nữa?"

Vương Tiểu Minh thở ra một hơi, ngẩng đầu.

Baal lông mi giương lên, chờ cậu cầu xin tha thứ hoặc khóc lóc kể lể. Ai ngờ Vương Tiểu Minh cư nhiên gật gật đầu, "Chúng ta đi Ngân Quán thôi."

"..." Baal giật mình.

"Mà ta cũng chẳng biết Ngân quán ở chỗ nào?" Cậu lấy di động ra, nhấn số 114 rồi hỏi. May mắn là mặc dù Ngân Quán ở trên mạng không phổ biến nhưng vẫn đăng kí địa chỉ với 114.

Lại một lần nữa không giống với tưởng tượng của Vương Tiểu Minh, Ngân Quán không an vị tại khu náo nhiệt mà là ở ngoại thành. Nếu cậu được nhận vô đó làm, mỗi ngày đều phải đi qua ba chuyến xe bus mới tới đó.

Baal nhìn cậu yên lặng đợi xe bus, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Còn tưởng rằng cậu sẽ lấy cớ xa xôi cách trở lười đi. Nhìn bộ dạng trầm mặc của cậu, hắn thật không hiểu, khó chịu nói. "Ngươi không phải rất ghét Ngân Quán sao?"

Vương Tiểu Minh nhìn nhìn chung quanh, phát hiện không có ai chú ý tới, hạ giọng nói: "Đương nhiên rất ghét."

"Cho nên, bây giờ ngươi đã chịu thua ta rồi chứ gì?" Trên mặt Baal là rẽ mây thấy mặt trời2.

Chịu thua rồi, nhưng không phải chịu thua hắn, mà là đầu hàng trước cuộc sống. Bởi vì sắp đến giai đoạn thi tốt nghiệp trung học, nhiều phụ huynh đều muốn bỏ nhiều tiền ra thuê mướn gia sư có tiếng, có kinh nghiệm. Cho nên tiền lương từ việc phụ đạo của cậu so với ban đầu cũng giảm xuống rồi. Mà nhà cậu biết cậu bắt đầu thực tập kiếm tiền cho nên cũng bớt tiền gửi cho cậu. Nguyên tháng này chi phí sinh hoạt cũng chỉ được cấp có một nửa. Cứ như vậy thì đừng nói là mua máy tính mới, sợ là ngay cả tiền thuê nhà cũng gánh không nổi.

Nhưng mà nhìn thấy biểu tình vui sướng của Baal, Vương Tiểu Minh quyết định đem lời giải thích này nuốt xuống bụng.

Sau khi chuyển qua hai lượt xe, lúc đợi đến lượt xe thứ ba mới phát hiện ra ghế xe rất êm, hơn nữa mỗi người ngồi trên xe đều là thanh niên trẻ tuổi, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, ngay cả tài xế cũng một thân chế phục màu xanh đậm.

"Ấy, xin hỏi đây có phải xe bus không?" Vương Tiểu Minh băn khoăn đứng trước cửa xe.

Tài xế nhìn cậu mỉm cười nói: "Không phải."

Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng thở ra, đang muốn xoay người xuống xe, chợt nghe tài xế hỏi: "Cậu muốn đi Ngân quán sao?"

"Đúng vậy." Vương Tiểu Minh quay đầu lại.

Tài xe tiếp tục nở nụ cười chuyên nghiệp nói: "Đây không phải xe bus, mà là xe đặc biệt đến Ngân quán. Rất hoan nghênh."

...

Vương Tiểu Minh thật cẩn thận hỏi: "Vé xe bao nhiêu tiền ạ?"

"Xì." Bên trong ồn ào phát ra âm thanh châm biếm.

Tài xế vẫn tốt bụng hồi đáp: "Miễn phí."

Vương Tiểu Minh do dự. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm3, đạo lý này cậu biết. Cậu tuy là muốn đi Ngân quán xin phỏng vấn thử xem, nhưng nếu lỡ như mà nơi đó thật lộn xộn, vậy cậu thà chết đói cũng không đi. Dù sao chết đói còn toàn thây, chứ nhỡ mà đắc tội với xã hội đen rồi bị loạn đao băm nát, vậy đau đớn lắm, chết mất xác.

Trong đầu cậu hiện lên mấy cảnh chém giết trong phim xã hội đen Hồng Kông, sau đó quyết định từ bỏ. Cũng có vài đồng bạc, thà kiếm cái xe đi cho chắc. Cậu xoay người định xuống xe, ai ngờ từ sau lưng bị xô một phát, sau đó một mùi hương chanh tươi mát xông vào mũi, không phải là hương vị tươi mát mà là một mùi hương thanh nhã tinh khiết. Cậu bị xô, lảo đảo bước hai bước về phía trước, mới đứng vững xong, xe đã xuất phát.

Vương Tiểu Minh nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, thật sự không có dũng khí nhảy xuống xe, đành phải yên lặng đi vào trong.

Xe rất lớn, bên trong rộng rãi.

Cậu đếm sơ sơ, hình như chỉ có mười một, mười hai người.

Vừa rồi đụng vào cậu là người thanh niên đang ngồi ở hàng ghế cuối. Khoảng chừng hai bảy, hai tám tuổi, áo sơmi trắng, quần tây màu xám, bên tai trái đeo một viên đá nhỏ màu vàng. Nhìn kỹ thì cũng bình thường, không đẹp như Baal (sao lại so sánh người vs đọa thiên sứ được hả Tiểu Minh ≥∆≤!) nhưng nhìn thanh tú trắng trẻo, giống như mấy ca sĩ thần tượng trong phim.

Bởi vì ánh mắt của cậu hết sức chăm chú khiến cho thanh niên không thể nhìn như không thấy. Anh ta quay lại, chớp chớp mắt nhìn nói: "Vừa rồi thật ngại quá."

Vương Tiểu Minh sửng sốt, mới hiểu được là anh ta nghĩ nãy giờ cậu nhìn anh ta vì muốn được giải thích, vội vàng nói: "Không có gì."

Thanh niên gật gật đầu, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

"Khởi đầu được đó nha." Thanh âm của Baal đột nhiên vang lên.

Vương Tiểu Minh hoảng sợ, lúc này mới nhớ ra ở bên cạnh cậu vẫn còn một đại ma vương.

"Ta không có ý gì khác đâu." Cậu thấp giọng trả lời, sau đó tìm đại một chỗ ngồi xuống.

Baal nhìn chằm chằm người thanh niên kia, cười đến ý vị thâm trường.

Xe đi rất êm.

Vương Tiểu Minh ngồi một chốc, lại nhàm chán bèn ngồi nhìn sang những người xung quanh.

Những người đó tuy rằng đều thanh niên, nhưng vẻ mặt uể oải, không phải là đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ thì là cuộn mình ngủ gật. Toàn bộ xe im ắng, không một chút thanh âm.

Ước chừng chạy được khoảng hai mươi phút, đôi mắt Vương Tiểu Minh bị ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ chiếu vào mở không nổi.

Cậu giơ tay lên che, mãi mới thấy rõ một tòa nhà to lớn hình tròn.

Những người đang ngủ đều bị lay tỉnh, chậm rãi ngồi dậy.

Xe vòng đến bến đỗ gần tòa nhà.

Vương Tiểu Minh biết rõ mục đích đến đây, nhịn không được cẩn thận đánh giá tòa nhà đó. Đến gần mới thấy rõ nguyên tòa nhà đều màu xám, bởi vì ánh nắng mặt trời phản chiếu lên rất nhiều cửa sổ thủy tinh, cho nên nhìn từ xa thấy rất chói mắt.

Xe dừng lại ngay cổng lớn, hành khách từng nhóm bắt đầu xuống xe.

Vương Tiểu Minh đứng lên, đang muốn bước xuống, đột nhiên cả kinh kêu lên: "Chết rồi!"

"Làm sao vậy?" Baal nhướn mày. Đừng nói là đặt chân tới cửa rồi lại quay đầu bỏ chạy nha.

"Ta không mang theo sơ yếu lý lịch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#từ