161. Lại là quân đội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hiếu phì cười, anh chủ lại càng không vui, "Em cười anh á hả?"

Thái Hiếu ngậm đũa lắc đầu, "Em không cười anh."

"Dị em cười cái dì?"

"Hôm nay em chợt phát hiện ra, xung quanh em có thật nhiều người giống em." Thái Hiếu cười thành thật, "Lúc trước em không nghĩ là sẽ được sống trong cùng cộng đồng đông như vậy. Còn có cả anh họ, em bất ngờ lắm luôn đó."

"Xời." Ngọc Tuấn cười toe toét, "Khu đô thị á mà, cái dì cũng thiếu mỗi gay là dư. Em có thể đảo mắt nhìn xung quanh, có khi lụm được một anh không chừng."

Thái Hiếu lắc đầu, "Không cần đâu ạ, em có người trong lòng rồi."

Văn Hoàng nhướng mày, "Người trong lòng?" Rồi liếc nhìn Ngọc Tuấn.

Thái Hiếu nhìn theo ánh mắt của anh nhà văn mà rờn rợn, chợt nhớ chuyện này mình chưa hề nói với anh chủ, cậu nhanh chóng nói ra để minh oan cho bản thân, "Người yêu em học trong quân đội, em đang chờ cậu ấy về."

"Lại là quân đội?" Ngọc Tuấn cảm thán, người vừa lên quân hàm đại uý lục quân Tiến Dũng, người vừa mới phục chức trung uý hải quân Hồng Duy, cả em họ Trọng Đại cũng có gốc trong quân đội. Khu đô thị thật có duyên với giới binh quyền mà.

"Vâng, hôm nào cậu ấy xả trại em sẽ dẫn đến giới thiệu với anh." Thái Hiếu ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng Văn Hoàng cười vui vẻ, "Em không có ý định tìm người yêu lớn tuổi hơn em rất nhiều đâu." Năm nay Thái Hiếu mới hai mươi mốt mà Ngọc Tuấn đã ba mươi lăm, khoảng cách thế hệ khiến người ta đau lòng.

Văn Hoàng ngả người về phía sau, tuyến phòng ngự vẫn không giảm xuống chút nào, tay như vô ý đặt lên vai Ngọc Tuấn cười nói, "Coi như không tệ, nếu có thật thì cứ ra mắt, anh chống mắt chờ mong."

***

Cuộc họp mặt bất ngờ được diễn ra, Văn Thanh dù có ngơ ngẩn thế nào cũng phải thức tỉnh rồi dùng đầu óc của một thẩm phán mà phân tích tình hình. Cậu nhớ không lầm thì Hải Quế này chính là anh họ của Công Phượng, vài năm trước theo chồng ra nước ngoài định cư, hình như sang Úc thì phải. Hôm trước Công Phượng có mở hình của Ngọc Hải ra cho cậu xem. Mà chồng Hải Quế chẳng phải là Lâm Tây sao, cái này cậu không nhớ sai được.

Văn Thanh đột nhiên quay phắt lại nhìn Công Phượng, mặt hiện lên dòng chữ, "Em hiểu anh muốn làm gì rồi đó." Công Phượng dù bị nhìn cũng một dạng "anh chẳng làm gì sao cả" đứng thẳng lưng nhìn về phía trước.

Mọi người kéo bàn kéo ghế tập trung ngồi lại, chính thức giới thiệu lẫn nhau, Văn Toàn cũng được gọi từ bên nhà hàng sang.

"Anh tên Đặng Văn Lâm, mọi người gọi anh Lâm Tây, kết hôn cùng Hải Quế hơn năm năm rồi, hiện bọn anh đang ở Australia."

Văn Lâm giới thiệu tóm tắt, lại bị Ngọc Hải vỗ một cái, "Bọn nó là em út, ông làm gì mà như đi họp hội nghị ban chấp hành trung ương vậy hả? Thả lỏng ra xem nào!"

Văn Lâm cười không phản bác, để kệ Ngọc Hải cằn nhằn, giống như việc bị nói diễn ra hằng ngày tạo thành thói quen, nhưng không phải ai cũng mặc kệ Ngọc Hải, ví như Văn Toàn.

"Anh khó nó vừa thôi, tôi thấy anh Lâm giới thiệu vậy cũng tốt mà, rõ ràng rành mạch. Cứ chê chê..." Văn Toàn chề môi, chưa đợi Ngọc Hải nói lại đã hỏi về chuyện khác, "Vừa rồi tôi quên hỏi, anh về đây làm gì, cuộc sống các em vẫn bình yên lắm, anh không cần về đâu."

"Mày láo lắm rồi nhá, anh cắt mồm xào dưa chua bây giờ." Ngọc Hải nheo mắt nhìn Văn Toàn rồi chỉ Công Phượng, "Không phải vì thằng Phượng nhắn tin bảo chuẩn bị cưới à? Anh mày nghe thế nên phải bay về gấp đấy."

Công Phượng nhăn mặt, "Anh đừng có xạo, anh Lâm nói các anh đang đi du lịch, lôi em vào có thấy vui hơn không?"

Ngọc Hải nhún vai, "Một công đôi việc, đi du lịch trước, khi nào mày xác định ngày là bọn tao có mặt ngay, mày không thấy anh tốt với mày à?"

Công Phượng xì một tiếng không thèm trả lời, quay sang phải lại bắt gặp khuôn mặt khó chịu của Văn Thanh, anh véo eo cậu một cái, rồi hỏi, "Lại làm sao?"

"Không sao cả." Văn Thanh lắc đầu, sau đó đứng lên, "Mọi người ngồi chơi, em ra xem Khánh nó thế nào."

Công Phượng ngạc nhiên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Văn Thanh, Văn Toàn không ngồi yên, miệng lép nhép, "Thằng Thanh sao thế? Mày trêu để nó giận à?"

Văn Lâm là người biết rõ chuyện nhất nên ngồi tường thuật lại việc vừa diễn ra.

Văn Toàn được dịp cười nắc nẻ, "Đáng đời, giờ nó giận thật, để xem mày dỗ nó kiểu gì."

"Tao mà cần đi dỗ nó à? Nằm mơ đi." Công Phượng mạnh miệng nói, dù trong lòng cũng có hơi chột dạ.

"Vậy hai anh ở đây bao nhiêu lâu? Rồi đã có nơi ở chưa?" Hồng Duy im lặng suốt từ đầu mở lời thăm hỏi Ngọc Hải cùng Văn Lâm.

"Anh và Hải chỉ tiện đường vào đây chơi thôi, ngày mai bọn anh có tour đi Vũng Tàu. Tối nay ngủ ở khách sạn, đã đặt phòng xong cả rồi. Bọn em không cần lo." Văn Lâm từ tốn trả lời Hồng Duy.

Ngọc Hải gật đầu, "Ừ, tranh thủ ghé thăm tí thôi."

"Vậy ai nói là về nước để tham dự đám cưới cuối cùng bây giờ lại thành tiện đường đến thăm?" Công Phượng dùng ánh mắt "anh giỏi thì phủ nhận xem nào" nhìn Ngọc Hải.

-----

Định cho xuất sang Nga nhưng chợt nhớ ra Nga kì thị LGBT còn ghê hơn cả Hàn, thôi đành chuyển qua Úc, nơi vừa thông qua Luật kết hôn đồng tính.

Nhiều khi định viết vài chữ xong lúc chỉnh sửa truyện lần thứ n+1 rồi chính thức update lại quên mất mình đã định nói gì, hôm nay bổ sung một số chỗ.

1. Gửi lời cảm ơn đặc biệt đến chị gái ủng hộ Chanh từ thuở chập chững gõ vài đoạn đầu tiên, support Chanh nhiều thứ, và bỏ công ngồi giải thích cho Chanh về tiếng Nghệ An.

2. Một đoạn Dụng Hậu: Hôm làm lành là hôm sinh nhật Dụng, đáng nhẽ đoạn đó sẽ được update đúng hôm 23/11 nhưng cuối cùng bị delay. Thật ra thì trong bản thảo sẽ là Dụng tổ chức sinh nhật, Hoàng quay về tình cờ bắt gặp Tuấn và Hiếu nên hiểu lầm, ghen tuông rồi cãi nhau, nói chung là một bầu trời drama ver 2322. Nhưng dòng truyện xô rồi đẩy thế là cắt luôn phân đoạn đó.

3. Part150 đã được lên sóng, đánh dấu 3/4 chặng đường có thể kéo lên 200parts. Đáng nhẽ "Crush On You" sẽ dừng lại ở part 160-170, nhưng phát sinh là điều không lường trước được, Hải Quế và Văn Lâm lên sân khấu khiến câu truyện bị kéo dài ra một đoạn không hề ngắn, thêm vào đó là các slot thêm thắt của 1812, 1119, gia đình nhà họ Bùi... thế là truyện nó sắp dài vô hạn =)))

4. Tham vọng của Chanh, Chanh muốn viết rất nhiều thứ, nhưng khả năng chỉ có thể tập trung được một truyện. Nếu tiếp tục "Crush On You" thì "Something Just Like U23" không biết khi nào mới kết thúc. Chanh chỉ có thể lựa chọn 1 trong 2, khá là khó vì truyện nào Chanh cũng thích và không muốn cái nào dừng lại cả. Thế nhưng cuộc sống mà, phải chọn thôi.

5. Mấy hôm nay vẫn còn bịnh đó, khá mệt và đuối, thêm cả một bầu trời drama bên ngoài nữa, chỉ muốn tâm tĩnh lại một chút. Chanh vẫn còn những truyện phải viết, một khi làm việc gì đó Chanh đều đặt trách nhiệm lên đầu, không muốn vì tâm trạng không tốt mà viết những thứ không tốt. Mọi người bảo nên nghỉ ngơi, nhưng tui mà nghỉ thì xác định bệnh lười tái phát, ngày này năm sau quay lại chưa chắc đã gặp được tui =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro