|0610| Món quà Giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là một đêm giáng sinh...
Phải nói là mong đợi nhất của Nguyễn Công Phượng khi cậu nhấp nhõm đứng chờ không yên...

Chờ một ai đó.
Từ đằng xa xuất hiện một bóng người rất quen thuộc, chiều cao một mét bảy tám kia mặc trên chiếc áo len cổ cao màu cà phê sữa khoác bên ngoài một chiếc phao Hàn Quốc tối màu hớt hãi chạy đến. Vì sao nhận ra được người đó từ xa, cũng bởi vì đôi mắt ấy...có đôi mắt không lẫn vào đâu được. Vẫn tướng chạy quen thuộc ấy chính là Lương Xuân Trường người đã bao năm cùng cậu đi qua những tháng ngày thời Đại Học.

Hiện nay, cả cùng một công ty Cổ Phần Edwards Veronica đó là một công ty chuyên thiết kế và sản xuất ra những sản phẩm quà tặng vừa tinh tế vừa đẹp luôn có doanh thu bật nhất ở lòng thủ đô Hà Nội này.

Bóng người đó rõ hơn khi người đó cuối đầu thở hòng hộc một hơi mới ríu rít nói:
- Phượng, a..anh xin lỗi đã tới trễ.

- Ờm...tới trễ mười lăm phút ba mươi giây.

- Ơ...có ba phút mười bốn giây thôi mà....Ấy...ấy được rồi được rồi đừng dỗi nữa mà.

- Ai dỗi, buông ra nào.

Công chúa của thanh niên nào đó thực ra đang giả bộ dỗi để bắt nạt anh thôi, anh biết tổng điều đó nhưng anh sẽ phải giả vờ năn nỉ người ta nếu anh mà vạch trần ra thì...hậu quả không lường sẽ đến với anh, sẽ chẳng dại gì mà chọc vào tổ ong đâu.

- Mặt lạnh hết rồi này, chúng ta đi kiếm quán nào đi.
Anh vừa kéo đôi găng tay len ra, xoa xoa hai lòng tay vào nhau tạo lực ma sát làm ấm lòng bàn tay rồi áp lên mặt Công chúa bé nhỏ vừa xoa hai má đỏ ửng vì lạnh kia đáp:

- Sao thế.

- Ờ..m nhắm mắt lại đi.

- Hả?
Dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người kia liệu có phải mình sẽ bị troll lần nữa, nhưng đành làm theo yêu cầu công chúa. Cảm nhận bên tai là tiếng xột xoạt như tiếng túi giấy tiếp theo đó sự va chạm cánh tay nơi cổ người kia khi mở mắt thì...

Chiếc khăn với tone màu socola hạt dẻ ấy hiện đang trên cổ anh...
- C..cái...này...tặng ai kia đó. Trời lạnh lắm đó...nhớ mang...mang..nó thường xuyên...không kéo thì đổ bệnh thì khổ tôi lắm đó...Cái này, tự đang...nên không đẹp...đâu

-...Cảm ơn công chúa của anh.
Cảm nhận cái lạnh mười độ hôm nay như hai bảy độ của cái mùa hè rất ấm áp, chính người thương đan cho anh chiếc khăn len này đủ có thể biết tình cảm của cậu dành cho anh là như thế nào rồi.

- Cảm ơn em...Công chúa! Anh yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro