Chương 13. Những bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Julia ngước mắt lên trời.

"Không, nhìn giúp mình xem chuyện gì thế này!" Cô bé thốt lên khi còn lại một mình trong bếp.

Ông lão này đúng như những gì cô nghĩ: cục mịch và vô dụng. Thảo nào mà ông ta chỉ sống có một mình: ai mà có thể chịu nổi ông ta chứ?

Cô bé đứng dậy đi về phía bếp. Nhấc vung nồi lên và dù không muốn, cũng phải thừa nhận rằng mùi xúp thật hấp dẫn. Dạ dày cô sôi ùng ục.

Mới có bảy giờ tối, nhưng sau khi nào là khám phá ngôi nhà, tắm biển và tất cả những việc sau đó, đạp xe xuống làng rồi quay trở về, thì việc cầm miếng bánh mỳ giòn thơm nhúng vào trong xúp phải nói là thật kỳ diệu.

"Nhìn xem cái thứ gì thế này!" Cô bé lại thốt lên lần nữa trong khi cứ lắc đầu quầy quậy để thể hiện thái độ hơn là vì đang cần phản đối cái gì hay ai đó.

"Xem cái gì cơ?" Jason bước vào bếp hỏi.

Cậu cầm trên tay cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên và cuộn giấy da mà cả bọn đã tìm thấy cùng với bốn chiếc chìa khóa.

Cậu để tất cả lên bàn bếp và nói:

"Ôi chao! Thơm quá! Tại sao chúng ta không đánh chén tất cả những gì có ở đây luôn đi nhỉ?"

Rick cũng bước vào bếp, thông báo cho bọn chúng biết tin cậu có thể ngủ lại tại Biệt thự Argo. Julia mỉm cười: cô rất lấy làm vinh dự.

Jason đưa ngay cho cậu cuốn từ điển.

"Chúng ta giải mã cái này trước đã rồi hãy ăn," cậu nói.

Đứng bần thần trong căn nhà của mình, ông Nestor lặng nhìn ánh đèn sáng trong phòng bếp của Biệt thự Argo, cảm thấy mông lung bởi rất nhiều suy nghĩ mâu thuẫn.

Ông nghe tiếng bọn trẻ cười, nói liên hồi và gọi nhau ầm ĩ.

Sau đó ông nghe thấy tiếng bát đĩa và dao dĩa. Trong ngôi nhà cũ, rất nhiều đèn đã được bật lên và tắt đi.

Người làm vườn mỉm cười: dường như Biệt thự Argo đã hồi sinh. "Như những ngày xa xưa," ông lẩm bẩm.

Phải sống một mình nên ông đã quen với việc thể hiện suy nghĩ của mình ra thành những lời lẩm bẩm như thế.

Thực ra ông Nestor hy vọng rằng với sự xuất hiện của bọn trẻ, ông sẽ ổn hơn xưa. Nghĩ lại cuộc gặp gỡ đầu giờ chiều với Oblivia Newton, ông cảm thấy thật sự muốn đập phá thứ gì đó cho hả dạ.

"Oblivia, cô sẽ không bao giờ có được ngôi nhà này đâu!" Ông rít lên qua kẽ răng.

Nữ doanh nhân trẻ trung và giàu có đó đang quản lý một công ty bất động sản lớn. Ông Nestor không biết chính xác hoạt động của công ty đó là gì: ông chỉ biết rằng cô ta mua và bán nhà. Thuật ngữ chuyên môn người ta gọi là "môi giới bất động sản". Bán một căn nhà, cô ta có khả năng kiếm được nhiều tiền hơn cả kiến trúc sư thiết kế và những người thợ đã xây nên căn nhà đó.

"Những điều bí ẩn của thế giới hiện đại," ông Nestor nghĩ.

Oblivia Newton chỉ nghĩ đến tiền bạc thuần túy. Còn ông Nestor thì không.

Và điểm khác biệt đó là điều khiến Oblivia rối trí nhất: cô ta đã định đánh phủ đầu ông Nestor bằng những đồng bảng Anh; cô ta cũng đề xuất với ông những chốn xa hoa ở bất cứ nơi nào khắp năm châu bốn bể. Cô ta sẵn sàng trao cho ông tất cả những gì ông muốn, miễn là được trở thành chủ nhân Biệt thự Argo.

"Hãy nói thứ mà ông muốn là gì đi." Buổi chiều hôm đó cô ta vẫn cố thuyết phục. "Tôi sẽ đáp ứng."

"Thôi được rồi: tôi muốn cô hãy biến đi." ông Nestor nổi điên lên trả lời cô ta. Cơn mưa buổi tối nặng hạt hơn.

Ông Nestor đi đến bên cạnh những đĩa thức ăn dành cho bữa tối đã nguội ngắt của mình, lấy cái áo choàng đen treo trên mắc áo xuống và mặc vào người.

"Ta chắc chắn là những đứa trẻ này sẽ hiểu tại sao ngôi nhà lại đáng quý như vậy," ông lẩm bẩm, đi thẳng ra cửa.

Dưới những đợt mưa gió ngày càng dữ dội của cơn dông, Biệt thự Argo bắt đầu cót két và kêu răng rắc. Trong bếp, tất cả các đĩa xúp đều đã được vét sạch đến thìa cuối cùng. Ba đứa trẻ ngồi sát lại với nhau, đọc to bản dịch của cuộn giấy da mới. Nếu bức thông điệp đầu tiên mà bọn chúng tìm thấy đã huyền bí, thì dấu vết thứ hai này còn khó hiểu hơn nữa:

Nếu có bốn, một mở ngẫu nhiên Trong bộ bốn, ba chứa ẩn ngữ Trong bộ bốn, hai dẫn đến cái chết

Và một trong bốn dẫn xuống bên dưới

Jason cố đưa ra một vài lý luận rụt rè bằng cách đọc bức thông điệp này cùng với tờ giấy đầu tiên, nhưng suy luận nào của cậu cũng bị ít nhất hai lập luận không thể chối cãi của Rick làm cho khốn đốn:

"Vấn đề là," Rick trầm tư nhận định, "không nhất thiết bức thông điệp đầu tiên đã là đầu tiên. Ngay cả khi giả thuyết về chuyện truy tìm kho báu của chúng ta là đúng, thì cũng không có gì đảm bảo rằng chúng ta phải bắt đầu từ bức thông điệp đầu tiên."

"Dù sao, bây giờ chúng ta cũng đã có trong tay bốn chiếc chìa khóa rồi." Julia kết luận. "Và ở đây có viết rằng, 'Nếu có bốn, một mở ngẫu nhiên'... Theo mình, một cái là để mở cánh cửa đằng kia."

"Đó cũng có thể là một trong những chiếc chìa khóa." Rick phản bác. "Và tình cờ có nghĩa là sự trùng hợp. Hoặc là vận may."

"Trừ phi việc chúng ta mở nó ra là 'định mệnh'," Jason nói.

Cậu không tin việc mình bị treo lơ lửng trên khe đá ấy chỉ là một sự trùng hợp giản đơn. Hay là do vận may.

Là định mệnh đã sắp đặt.

Jason đi trước hai đứa, tiến về phía căn phòng bằng đá mà không bật đèn. Cậu đi qua hai phòng khách, trong bóng tối, có vẻ u ám: rất nhiều đồ đạc trong phòng như đang chìm trong giấc ngủ. Mưa gió càng ngày càng lớn, đến nỗi đôi khi cảm giác như ngôi nhà sắp trượt xuống khỏi vách đá. Tháp canh trên đỉnh cầu thang rên rỉ dưới những đợt gió giật của cơn dông, trong khi những luồng gió mạnh thổi thốc xuống dọc cầu thang.

Jason mang theo bốn chiếc chìa khóa. Cậu cảm thấy nặng trĩu cả hai bên túi quần. Một cách máy móc, cậu thò tay vào tìm và nắm chặt chúng trong tay. Đi tới căn phòng bằng đá và cố gắng dò dẫm tìm công tắc điện.

Tất cả tối đen như mực.

Một tia chớp chói sáng bất ngờ lóe lên trong đêm. Jason nhìn ra ngoài cửa sổ. Và cậu thấy tận mắt một khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cậu hét lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro