Chương 8. Giữa các lớp vải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong bếp, Jason la lên: "Aaaa, rát quá!"

"Suỵt! Em im ngay đi!" Julia mắng em. "Hay là em muốn chị đi gọi ông Nestor?" "Chết tiệt..."

"Em ở yên đó đi nếu không thì còn đau hơn đấy!" "Không thể nào! Aaaaaaa!"

Rick cười rúc rích, chứng kiến cảnh tượng.

Jason ngồi trên bàn trong bếp. Julia đứng trước mặt, đang sát trùng vết thương cho cậu bằng bông và ôxy già. Dù nhìn bề ngoài thì kinh khủng thế, nhưng không có vết xước nào sâu: chỉ là những vết trầy xước nhẹ trên da, nhưng vết thương kiểu đó càng rát hơn khi cho ôxy già lên.

Jason nghiến chặt răng để không kêu lên và còn cố hỏi Rick, hướng mắt về cái gói bí ẩn tìm thấy trên vách núi đá:

"Cậu... đã biết đó là gì chưa?" "Xong rồi đấy!" Julia nói.

Ngực cậu em trai bóng loáng thuốc sát trùng. "Em phải chờ một lát để nó khô, trước khi..."

Cô bé không nói được hết câu. Rick kéo mép vải quấn quanh vật huyền bí đó, còn Jason, vì quá tò mò nên không chờ được đến lúc thuốc sát trùng khô, cậu tuột xuống khỏi bàn và chẳng thèm nghĩ ngợi chui đầu luôn vào một chiếc áo phông khô ráo. Lớp vải áo dính chặt vào những vết thương như một lớp da thứ hai. Julia nhăn mặt thương cảm khi tưởng tượng đến lúc em trai cô phải lột cái áo phông đó ra khỏi người.

"Rất nhiều lớp đấy!" Rick nói, vẫn tiếp tục bóc nhẹ lớp vải. Mảnh vải được gỡ và bóc dần ra. Ẩm ướt và tả tơi.

Julia bỏ bông băng xuống và tiến lại gần.

"Trông giống một cái hộp," Jason bình luận khi món đồ được gỡ ra hoàn toàn khỏi lớp vải. Đó là một hộp bằng gỗ tối màu, dài cỡ mười lăm phân, rộng bảy phân và dày ba phân.

"Mở nó ra nhé..." Rick nói.

Cậu ấn vào nắp phía trên đồng thời đẩy nó trượt xuống dưới. "Trong ấy có gì không?"

Khi nhìn thấy vật đó, cả ba cùng cau mày.

Bên trong hộp có hàng trăm viên đất bùn và một cuộn giấy da nhỏ, được buộc kín bằng một sợi dây. Rick vừa chạm vào, sợi dây đã mủn ra trong tay cậu.

"Từ từ thôi chứ!" Jason lẩm bẩm. "Theo cậu thì đó là cái gì?" "Có lẽ em đã tìm thấy một cái hộp kiểu hộp sô-cô-la nhưng từ thời Trung cổ," cô chị mỉa mai.

Cực kỳ chậm rãi, Rick trải cuộn giấy da lên mặt bàn. Phía trên có những hình vẽ và biểu tượng kỳ lạ:

Cơn dông chợt đến rồi chợt đi. Ánh mặt trời yếu ớt ló ra khỏi những đám mây, làm bừng sáng những giọt nước còn đọng lại trên các cành cây và thân cỏ.

Ông Nestor đang ở trong nhà kính, miệt mài lựa chọn những cây con để mang trồng xuống mảnh đất đã được xới tơi trong vườn. Ông trốn trong đó từ lúc những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, rồi tận hưởng thứ âm thanh dễ chịu của tiếng nước mưa rơi lộp độp xuống những tấm kính xếp chéo nhau của căn nhà. Ông không hề lo lắng cho bọn trẻ.

"Có ai chết vì bị gió và một cơn mưa rào chớp nhoáng chứ," ông nghĩ. Cùng lắm chúng chỉ có thể bị cảm lạnh chút thôi.

Vừa nhìn thấy bọn trẻ quanh quẩn quanh nhà kính, ông lập tức hiểu rằng bọn chúng không dám làm phiền trong lúc ông đang làm việc. Ông cứ để mặc chúng ở đó thêm một chút trước khi lau tay vào chiếc tạp dề trắng và đi ra.

"Các cháu cần gì?" Ông Nestor hỏi. "Làm hỏng cái gì rồi sao?"

Ba đứa trẻ vẫn chưa quen được với thói cộc cằn của ông. Julia huých khuỷu tay về phía em trai, như muốn bảo rằng nó phải là người nói trước.

Jason lắp bắp:

"Không... chỉ là... chúng cháu tự hỏi liệu rằng... nói chung là... bởi vì đã nhiều năm rồi ông... tóm lại là... Julia từng nói..."

Vẻ lúng túng của cậu bé lộ rõ đến mức khiến ông Nestor sém chút nữa thì đã phì cười trước mặt nó.

"Cháu có nghĩ là mình giải thích được điều đó cho ta trong ngày hôm nay không?" Ông hỏi trêu chọc. "Hay là cháu muốn để đến khi nào bình tĩnh hơn?"

Ông Nestor không phải là kiểu người cộc cằn vì xấu tính. Ông chỉ cộc cằn, thế thôi, kiểu người không quen lắm với việc phải dây dưa đến những người khác.

Jason quyết định sẽ thẳng thắn luôn và cậu đưa cho ông cái trông như một ống giấy đó. "Bọn cháu đã tìm thấy cái này..." Cậu nói.

"Và bọn cháu không biết nó có thể là cái gì. Vì thế bọn cháu nghĩ là ông có thể giúp bọn cháu sáng tỏ hơn.

Ông Nestor mở cuộn giấy da chỉ vừa đủ để nhìn thấy một số biểu tượng.

"Các cháu tìm thấy nó ở đâu?" Ông hỏi liền một hơi, đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Bọn họ dừng lại trên lan can nơi từ đó có các bậc thang đi xuống. Jason chỉ và giải thích qua loa chỗ cậu tìm thấy cái hộp, bỏ qua những chi tiết về cú ngã và về việc sém chút nữa cậu đã tan xác trên các mỏm đá.

Ông Nestor yên lặng lắng nghe.

Khi cậu bé ngừng nói, người làm vườn vẫn còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ một lúc lâu, như thể ông đang lơ đãng lắng nghe tiếng sóng vỗ và tiếng gọi xa xôi của những con mòng biển.

Cuối cùng ông cũng bừng tỉnh. Ông trả lại cuộn giấy cho Jason và lắc đầu: "Không... Ta thực sự không biết nói gì. Ta cũng không biết nó có thể là cái gì." "Có thể là một... kiểu chữ viết chăng?"

Jason hỏi. Kiểu như chữ của người Ai Cập cổ đại ấy?

"Đó không phải là chữ Ai Cập cổ đại," Julia bình luận. "Chị đã từng nhìn thấy chữ đó rồi: nó nhiều màu và các nét khác cơ."

"Tiếp nữa, đây là một cuộn giấy bằng da. Trong khi người Ai Cập cổ đại thì viết trên giấy cói..." Rick nhận xét. "Dù sao thì cũng chẳng có người Ai Cập nào có thể đến được tận Cornovaglia này được."

"Tại sao không?" Jason hỏi.

"Bởi vì họ không phải là những thủy thủ giỏi" Rick nói tiếp. "Họ cũng có những chiếc thuyền được làm từ mây tre đan, nhưng chúng chỉ có khả năng di chuyển dọc sông Nil thôi. Chúng không bao giờ chọi lại được những con sóng của biển cả. Hơn nữa họ cũng chẳng biết gì về bánh lái.

Ông Nestor tặng cho cậu bé có mái tóc đỏ ánh mắt ngưỡng mộ.

"Vì thế đây chỉ có thể là một trò đùa" Julia kết luận. "Chị đã bảo em rồi: một hộp sô-cô-la bị hỏng!"

Jason thở dài thườn thượt.

"Chị nói thế mà được à! Cái thể loại đùa gì mà có thể giấu một cái hộp đầy những viên bi đất trong một vách đá chứ? Lại còn, xin lỗi... cái gì đây?"

"Thì là thiệp cảm ơn," Julia thản nhiên nói. Cô bé giả vờ đọc những con chữ tượng hình:

"Chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh được đến nhà các bạn dự bữa tối... bla bla bla... Lần nào mẹ chẳng làm thế mỗi khi bố mẹ đi thăm bạn bè.

"Em thì ngược lại, em nghĩ đây là một loại bản đồ," Jason lẩm bẩm. "Có lẽ một lão cướp biển nào đó đã đóng đô ở Kilmore Cove này và hắn đã giấu kho báu của mình ở một nơi nào đó quanh đây."

"Lại thế rồi!" Julia thốt lên. "Lúc đầu thì con... và giờ thì lại tên cướp biển!"

Cô bé không nói ra từ "ma" trước mặt ông Nestor, nhưng Rick và Jason hiểu ngay tắp lự. "Ông chủ cũ..." Người làm vườn lên tiếng.

Nhưng sau đó ông lại lắc đầu, rồi quay ngoắt, bỏ đi, vừa đi vừa cởi cái tạp dề có vẻ hơi giận dữ.

"Ông chủ cũ... làm sao cơ ạ?" Jason vừa đi theo ông vừa hỏi, đứng chắn giữa ông và căn nhà kính.

"Thôi bỏ đi, cậu bé. Không hay ho gì đâu." Ông Nestor lấy tay khẽ đẩy cậu sang bên. Bị chạm vào vết thương, Jason kêu lên: "Ái!"

"Chuyện gì xảy ra với cháu vậy?" Jason nghiến răng.

"Không có gì ạ," cậu đáp lại.

Sau đó cậu vẫn đứng yên trước mặt ông, như muốn nói: "Hãy nói hết những gì ông định nói đi."

Ông Nestor thở dài, đầu hàng với sự kiên quyết đến lạ thường của cậu bé.

"Ta không nghĩ là điều đó lại khiến các cháu quan tâm, nhưng mà dù sao thì... ông chủ cũ cũng là một người đam mê những ngôn ngữ cổ. Ông ấy có một đống sách nói về các kiểu chữ viết đã thất truyền, các loại mật mã, ngôn ngữ dùng để giải mã và các kiểu giải mã khác nhau. Có lẽ một trong những quyển sách của ông ấy có thể giúp các cháu dịch được thông điệp của cuộn giấy này."

Jason gật đầu nói: "Cảm ơn ông!"

"Bây giờ tới lượt cháu phải nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra với cháu. Cháu đau chỗ nào?"

"Cháu bị đau nếu ai đó chạm vào đây, trên ngực." "Tại sao vậy?"

Jason cười:

"Tại vì ở đây có đầy những vết trầy xước. Vết thương do cháu bị ngã sấp bụng lên vách đá."

Ông Nestor cũng cười:

"Cháu thấy vui lắm khi giễu cợt ta như thế, có phải không?"

Và, không chút băn khoăn xem những lời Jason nói có hoàn toàn là sự thật không, ông đã rảo bước về phía nhà kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro