Khi mùa hoa sữa tàn phai...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Kì x Nghệ Nguyên

Người ta bảo trăng tròn tuổi mười sáu
Em đùa rằng em mới nửa vầng trăng
Mang nỗi đau âm ỉ trong dòng máu
Ai chờ em theo về cõi vĩnh hằng?

Trước mắt em mịt mù bóng đêm đen
Ai kể em nghe màu dịu dàng hoa sữa
Ai kể em nghe màu trăng vàng rẽ nửa
Hoa sữa tàn, em có còn đây chăng?

Nửa vầng trăng theo em về Hà Nội
Những phố dài nhộn nhịp bước chân đi
Ngàn vì sao theo em vào đôi mắt
Thu buồn tênh như lưu luyến điều gì.

Em nói rằng em yêu Hà Nội lắm
Những gánh hàng rong ruổi khắp phố phường
Hoa sữa thơm nhuộm một màu xa vắng
Lá sen buồn ôm lấy những giọt sương.

Kìa mùa thu về rồi Hà Nội ơi!
Phố mênh mông như nói hộ lòng người
Ánh mắt em sao mà xa xôi quá?
Chờ nắng lên, đổi lấy một nụ cười.

Nửa vầng trăng kia phiêu dạt nơi đâu?
Đôi mắt em loang loáng nỗi muộn sầu
Đêm nhẹ trôi quyện theo hương hoa sữa
Mai đêm tàn, nắng lại rạng rỡ thôi

Hà Nội giờ đây cũng biết buồn
Ào ào lệ đổ, trời mưa tuôn...

Nay hoa sữa tàn phai rồi em ơi!
Buồn điều chi, đợi chờ điều chi nữa?
Niềm vui em tan theo màu hoa sữa
Tôi bâng khuâng nhặt lại cánh hoa rơi

Hoa sữa tàn, nghĩa là thu cũng hết
Hương hoa tan, nghĩa là hết mong chờ
Thầm nguyện cầu trong cả những giấc mơ
Tôi thầm mong thời gian dừng bước lại.

Vẫn là tôi, một tôi tuổi mười hai
Đã đem lòng nhớ thương một em gái
Thương vầng trăng chưa kịp tròn trịa lại
Thương chi hoài một hình bóng hư vô?

Một đêm, rồi lại qua một đêm
Đêm nhạt nhòa vì tan hương hoa sữa
Còn bao nhiêu, còn bao nhiêu ngày nữa
Bao nhiêu ngày, em còn gánh nỗi đau?

Nếu chúng ta vẫn còn kiếp sau
Xin thời gian dài thêm một chút nữa
Để tôi chờ vầng trăng thêm một nửa
Để tình mình đừng tàn như sắc hoa.

Hoa sữa tàn để lại màu xót xa
Những cánh chim thôi cũng dừng ca hát
Khóe mi tôi đọng một giọt mặn chát
Khóc sữa tàn, hay khóc đời em tan?

Ngày em ngủ quên giữa những cơn đau
Ai tiễn em trong dịu dàng hoa sữa
Xa gia đình, xa tôi, xa Hà Nội
Nửa vầng trăng biết tìm lại nơi đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro