00. những chuyện mình chưa kể nhau nghe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

park ruhan một tay ôm lấy bó hoa được gói ghém cẩn thận, một tay nghiêng ô che cho con mèo mướp ướt sũng bên vệ đường. em đảo mắt nhìn xung quanh, ngã tư so với ký ức của ruhan chẳng khác là mấy. giàn hoa giấy bên nhà jihoon, cột đèn đường cũ kỹ, những vết rêu sẫm màu trên bờ tường, mọi thứ đều vẹn nguyên y như ngày ruhan bỏ lại hết thảy để bay đến trời âu xa xôi. em thở dài, mười năm, mười một năm, bao nhiêu năm đi nữa nơi này vẫn cứ căng tràn sức sống như vậy.

có những thứ dù cho trái đất lệch quỹ đạo cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

"che như vậy em sẽ ước mất."

vai áo ướt đẫm của em được tán ô đen che khỏi cơn mưa dai dẳng. ngã tư bỗng rực lên bóng lưng dịu dàng của người con trai. park ruhan nghiêng đầu, ngoảnh lại phía sau nhìn trông là ai dù cho trong lòng đã có đáp án, như những thuở xưa vẫn hay làm. và em bật cười, ngân vang giữa màn mưa trắng xóa. tán ô mà chàng thiếu niên năm đó mơ ước rốt cuộc phải đến tận mười năm sau mới xuất hiện. park ruhan nhớ không? nhớ chứ. thế park ruhan cần nữa không? tất nhiên là không.

"anh này, vai em ướt rồi. anh che như vậy có quan trọng gì nữa."

mi mắt rủ xuống, park ruhan buồn rầu nói. con mèo mướp ban nãy cũng rời khỏi mái che vững chãi mà biến đi đâu mất. em hết nhìn chỗ trống trước mặt lại nhìn tán ô trên đỉnh đầu. nó vẫn y nguyên chỗ cũ, một mực nghiêng về phía em. mùi đất bốc lên làm sống mũi ruhan cay xè, em cứ đó đứng trông chiếc ô đen cùng bóng dáng cao lớn che cho mình khỏi cái lạnh đầu mùa.

park ruhan luôn ghét những kẻ tùy tiện như thế. đến rồi đi, đi rồi đến, trọn vẹn một vòng lặp trong cuộc đời em. những ngày mưa, đắm mình trong muôn vàn cảm xúc, park ruhan chỉ ước có người đến nghiêng ô đón mình. và giờ khắc này, em muốn bật khóc.

"vai anh cũng ướt rồi, chúng mình huề nhé. đoạn đường còn lại, anh sẽ không để em ướt thêm đâu."

seonghyeon nói, đôi mắt kiên định vẫn dán chặt lên gò má phát sáng của park ruhan. em cảm tưởng như trái đất thật sự lệch trục rồi hoặc vốn dĩ bản thân đang lạc vào một vũ trụ hư vô nào đó. hiện thực như một bức họa bẻ cong nhận thức của park ruhan. mắt em nhòe đi, vì mưa, vì anh, hay vì những cảm xúc nhen nhóm trong tim. và em mỉm cười, rướn người đặt một nụ hôn nhẹ lên môi người kia khi hai tán ô chạm vào nhau. mưa ngừng rơi, trời hửng sáng, những tia nắng nhảy múa ngày một nhiều, park ruhan cảm thấy như thế này cũng không quá tệ.

dù cho đây không phải hiện thực, park ruhan vẫn sẽ vui lòng. ít nhất em biết rằng ở một ngã tư nào đó, ruhan và cả seonghyeon đã chững lại một nhịp để nhìn thấy những năm tháng bộn bề trong nhau.

năm tháng dài rộng sau này, gửi tặng anh những đóa hoa đẹp đẽ nhất.

gửi đến seonghyeon, đến những dại khờ của chúng ta, đến những mùa xuân chẳng còn pháo hoa vang trời.

em có biết, tán ô của thiếu niên mười tám vì em mà mở rộng, vì em mà vượt qua ngàn con phố. mùa mưa và cả mùa nắng, em vẫn là đứa nhóc năm nào ngự trị trong tim tôi.

cho ruhan, cho những điều luyến tiếc. 


____________


note!

- warning: lowercase, ooc, phi logic

- cameo: chodeft

- họa sĩ x tiểu thuyết gia

- họ không thuộc về mình nhưng tình yêu của họ thì có. họ yêu nhau, chỉ thế thôi.

tán ô năm đó vì tôi mà ở lại.






.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro