Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.
.
.
.

Đứng giữa buổi tiệc rượu được tổ chức linh đình trong khuôn viên biệt thự nhưng hứng thú đã tiêu tán, Tỉnh Đào chỉ cùng vài ba vị đối diện trò chuyện bâng quơ câu được câu chăng, xung quanh là cánh phụ nữ ăn diện lộng lẫy nâng những ly rượu lượn qua lượn lại.

Thoạt tiên, cô còn nhất thời hứng thú ngắm nghía vài lần, cùng người bên cạnh kín kẽ bình phẩm. Hiện tại ngay cả ngước mắt lên nhìn cô cũng chẳng buồn ngước, ngồn ngột đủ loại nước hoa đang đấu giết lẫn nhau hoàn toàn chẳng có sức sát thương cô, những mùi hương đắt tiền kiểu cách mà kỳ diệu ấy chỉ có thể nhắc cô nhớ tới hương thơm thanh nhẹ mà tươi mới thoang thoảng như mùi cỏ non trên người Tỉnh Nam. Đó là mùi sữa tắm Tỉnh Nam đã dùng ngày này qua ngày khác.

Mỗi lần nhốt mình trong phòng tắm, khi cô không nhịn được đổ ra cả vốc sữa tắm đó để an ủi khứu giác của mình đều cảm thấy bản thân đúng là thảm hết biết.

“Toàn bộ số cổ phần công ty tiểu thư họ Thấu đang nắm đều lọt hết vào tay Tỉnh Nam rồi.”

Tay Tỉnh Đào run lên, chất lỏng chứa trong ly sóng sánh, biểu cảm trên mặt thoáng đổi khác rồi vụt biến mất, trở lại vẻ điềm nhiên như không.

“Bởi vậy lần này bọn họ cứ một hai ‘mời’ Tỉnh Nam tới đây.”

Người đang nói nở nụ cười ám muội.

“E rằng sắp sửa có náo nhiệt.”

Mọi người đều biết việc Tỉnh Nam bị cô đuổi khỏi Bình gia, cô đã không còn là “chủ nhân” của nàng, nên ai nấy cũng thoải mái cười nhạo ngay trước mặt nàng, còn có chút ý muốn lấy lòng.

Tuy rằng chẳng ai có thể nói được Tỉnh Nam đã phạm phải sai lầm gì – nàng nhìn lúc nào cũng thật thà yên phận, biết khuôn phép quy củ thế kia mà – nhưng chính vì vậy, bọn họ mới càng có chỗ để tô vẽ vô vàn suy đoán độc địa hèn hạ.

Bình gia dưỡng dục nàng mười mấy năm, Tỉnh Đào với nàng tình như thủ túc, nay bỗng chốc trở mặt đuổi nàng đi. Ngoài mặt thì không có gì sai trái, song thực chất nhất định là có tội lỗi xấu xa không muốn để ai biết.

Những lời đồn đại thế này như món gia vị không thể thiếu mỗi ngày trong đời sống của xã hội thượng lưu, đương sự đương nhiên sẽ mắt ngơ tai điếc, nhảy vào làm sáng tỏ là cách giải quyết ngu xuẩn nhất, chỉ tổ khiến người ta đồn thổi càng sôi nổi hơn.

Thế nên Tỉnh Đào không phản bác lại, chỉ chờ nó qua đi. Nhưng dù có kiềm chế thế nào, nghe người ta trắng trợn gièm pha Tỉnh Nam trước mặt mình, sắc mặt cô vẫn không thể ngừng đanh lại.

“Chuyện là thế nào?”

“Về chuyện ả ta làm thế nào đắc thủ, lời lẽ Thấu gia đưa ra rất khó nghe. Tối nay gọi ả ta tới chẳng qua muốn dằn mặt cho ả ta ngượng thôi. Cũng khó trách, khi không đống cổ phần đó rơi vào tay người dưng, bọn họ không điên lên cũng lạ.”

Tỉnh Đào lẳng lặng nhìn quanh quất bốn phía:

“Đã tới rồi chưa?”

“Tới lâu rồi, đang ở gần bể bơi, tôi mới từ bên đó qua. Hình như vở kịch vừa mở màn thôi.”

Tỉnh Đào nhanh chóng biện cớ rời đi, nếu không sẽ không khống chế được thôi thúc nện một quyền thổi bay vẻ bỡn cợt trên mặt đối phương.

Vừa nhìn cô đã thấy Tỉnh Nam ngay, nàng vẫn gầy yếu tái nhợt như thế, dáng vẻ bình dị đơn giản, đang đứng trước mấy bà thím và chị họ chua ngoa của Sa Hạ. Mày nàng hơi cau lại, nhưng nàng vẫn trấn định và phớt lạnh hiếm thấy.

“Trừ phi là ý của Sa Hạ, nếu không tôi sẽ không đến dự hội nghị cổ đông, từ bỏ quyền biểu quyết, như vậy đã được chưa?”

Giọng nàng vẫn trước sau như một, trầm lắng mà ôn hoà lễ độ, nhưng vẫn nổi rõ giữa tiếng ầm ĩ quang quác của những người đó.

Tỉnh Đào căn bản chẳng buồn nghe những người đó quát tháo khiêu khích, chỉ lần bắt tiếng nàng một cách bản năng.

“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ tạm thời giữ hộ Sa Hạ mà thôi, sau này tự nhiên sẽ trả lại em ấy, chuyện này không cần các người quan tâm…”

“Sa Hạ muốn chọn ai tiếp quản cổ phần công ty là tự do của em ấy. Em ấy lớn rồi, có quyền không phải thưa báo với các người.”

“Thấu phu nhân, xin bà nói năng chú ý chừng mực.”

Tỉnh Nam dần dần cao giọng chút đỉnh, mặt mày trắng bệch vì bị lăng nhục, nàng ưỡn thẳng lưng như thể chuẩn bị phản kích, khoé miệng nhành ra một cách nhẫn nại.

“Em ấy chọn tôi mà không chọn các người là vì so với các người tôi giống trưởng bối của em ấy hơn, tôi tận chức tận trách hơn. Các người đừng đoán mò vô căn cứ thế, để rồi lăng nhục cả tôi lẫn Sa Hạ.”

“Chuyện cổ phần là chuyện giữa hai người chúng tôi. Xử lý thế nào, khi nào trả không dính dáng gì tới các người hết.”

Dường như đã bị chọc giận, Tỉnh Nam càng cứng rắn hơn.

“Đừng tốn hơi phí sức rầy rà nữa. Chúng tôi không có làm cái trò xấu xa như các người nói đâu. Giữa tôi và Sa Hạ hoàn toàn trong sáng, xin đừng ác ý vu khống, nếu không xin các vị chuẩn bị cho tốt đặng chịu trách nhiệm cho lời nói của mình…”

Như là thả lỏng, Tỉnh Đào thở hắt ra. Mặc kệ Tỉnh Nam nói có thực hay không, cô đều sẵn lòng tin tưởng, dẫu lừa mình dối người cũng được, dù có thế nào chăng nữa Tỉnh Nam cũng phải là của một mình cô.

Vừa tự nhắc mình đừng quá kích động mà ra tay đánh chủ nhà, cô vừa đi tới trước mấy bước, nhẫn nại kêu lớn:

“Quấy rầy một chút.”

Tỉnh Nam rùng mình, ngoái đầu lại vừa lúc đối diện ánh mắt cô, nàng hoảng hốt đờ cả người. Sau một hồi bần thần, nàng lập tức quýnh quíu cả lên.

“A…”

Tỉnh Nam cực quẫn, nàng không ngờ rằng Tỉnh Đào cũng sẽ có mặt ở đây, da dẻ đã trắng nhợt trắng nhạt lại xanh thêm một chút, vành chân mày nhuốm thêm màu đỏ vì xấu hổ. Sự bình tĩnh trấn định vừa rồi tựa hồ như đã bị sự xuất hiện của Tỉnh Đào đập tan tác trong tích tắc. Cả người nàng đứng thu lu lại, tay chân cũng không biết nên đặt đâu.

Tỉnh Đào vốn đã khinh miệt nàng.

Nàng ngẩng cổ, dời mắt đi, nét mặt bình tĩnh mà cam chịu xem chừng rất thống khổ.

Những người kia vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt căm ghét của Tỉnh Đào, liền đinh ninh rằng cô đến để xem Tỉnh Nam hổ mặt, vẻ mặt Tỉnh Nam rõ ràng đã chịu thua, họ càng thấy kiêu ngạo hống hách, càng ngang ngược gấp bội.

“Lẽ nào chúng tôi đổ oan cô? Ánh mắt thằng tạp chủng kia nhìn cô đâu có bình thường, giống như làm chuyện sai quấy vậy, tưởng chúng tôi đui mù sao? Cô dám nói chẳng có làm ư?”

Tỉnh Đào nhất thời tím tái mặt mày, cứng người tại chỗ không thể động đậy.

Tỉnh Nam đã không dám nhìn hắn, nàng ngẩng cao cổ, nhìn sang bên cạnh như đang chịu phạt, lâu sao mới mở miệng, gượng gạo nói:

“Tôi còn có việc, hôm nay tạm dừng tại đây vậy, thứ lỗi không thể theo tiếp.”

Sự trốn tránh lộ liễu của nàng như bơm thêm liều thuốc kích thích cho họ, họ lập tức “hừ” một tiếng, cuối cùng giống như tìm được kẽ hở mà lao ùa đến, túm chặt nàng không buông.

"Khiếp, đúng là cái đồ không biết nhục!"

“Cũng chẳng chịu coi lại coi người ngợm mình thế nào, còn không biết xấu hổ như thế!”

Màn nhục mạ đã dàn dựng rất lâu cuối cùng có dịp dùng tới, họ bừng bừng phấn khởi chẳng nể nang gì tranh sỉ vả trước, không lăng mạ nàng sướng miệng thì như bị thiệt thòi.

Mặt và môi Tỉnh Nam đều căng ra, ánh mắt né tránh người phụ nữ đứng bên cạnh, dường như không phải vì chịu nhục mà đau khổ, mà vì chịu nhục trước mặt cô nên khó chịu đựng đến mức ngay cả gân xanh trên trán cũng nổi căng lên dưới làn da mỏng manh tái nhợt.

...

Tỉnh Đào đang sắp nổi máu, trước mắt bỗng xoẹt qua, chẳng kịp thấy rõ là ai dùng cái gì chọi thật mạnh vào đầu Tỉnh Nam, cũng chưa nghe rõ tiếng va đập, mắt vừa nhìn đến chỉ thấy trán Tỉnh Nam đột nhiên ồ ạt tràn ra một màu đỏ.

Kết quả lần này lại ngoài dự đoán của mọi người, tất cả đều kinh ngạc, ngay cả Tỉnh Nam cũng bất ngờ không kịp chắn, bởi vì va đập thình lình xảy ra và đau nhức mà loạng choạng một bước lớn, sẩy chân, không khống chế được thân thể ngã thẳng vào hồ nước đằng sau.

Sự tình dường như chưa qua đầy hai giây, tiếng tõm rơi xuống khiến mọi người im tiếng lại, ngơ ngác dòm sang bên này.

Tỉnh Đào chỉ cảm thấy đầu căng ra, chẳng kịp nghĩ ngợi gì hết, chờ khi cô bừng tỉnh cô đã ôm ghì lấy Tỉnh Nam, tay che trán Tỉnh Nam đã đỏ tươi một mảng.

Làm thế nào nhảy vào hồ nước, làm thế nào lấy tay áo sơ mi đè lên miệng vết thương của Tỉnh Nam cô chẳng nhớ được mảy may.

“Mấy người làm cái gì vậy?”

Cô trừng mắt nhìn những người đang đứng thộn ra bên hồ, giọng hung ác dữ tợn đến cả cô cũng giật mình.

Tỉnh Nam đứng thẳng không biểu cảm, mặc cho sắc đỏ bị nước rửa trôi bớt cứ tràn xuống, khi bọt nước từ ngọn tóc nhểu vào mắt, nàng đờ đẫn nhắm mắt lại.

“Xin lỗi! Xin lỗi ngay lập tức cho tôi!”

Cô biết mặt mình bây giờ nhất định dữ dằn tới mức khủng khiếp, hoàn toàn méo mó, tất cả mọi người đều rúm người lại im re, thậm chí không dám đối mặt với cô.

Lúc lên bờ, người làm đã luống cuống đem bông gòn, thuốc sát trùng và băng gạc tới từ sớm, dè dặt hỏi:

“Có cần mời bác sĩ tới không?”

Tỉnh Đào cẩn trọng lau vết máu, hằn học liếc:

“Tránh ra.”

Lúc này đây, ánh mắt cô hoàn toàn chẳng phù hợp với động tác của chính mình. Hung hãn mà lại bén ngót, ánh mắt ấy đánh bạt hết tất cả những tò mò từ bốn phía, thứ sẽ khiến Tỉnh Nam càng thêm xấu hổ và khó xử.

Lúc cầm máu, Tỉnh Nam hơi ngửa đầu tựa vào lòng cô, mắt nàng nhắm nghiền, chờ khi máu đã tàm tạm dừng chảy, uống xong nước thuốc, nàng lại không yên. Như đang dỗ ngọt, Tỉnh Đào ghé vào tai cậu nói khẽ:

“Đừng động đậy… Ở yên một lát đi, một lát là được rồi…”

Tỉnh Nam nghe lời dừng lại, không động đậy nữa, chỉ có con mắt bên dưới mí mắt mỏng manh gần như trong suốt vẫn do dự đảo quanh. Tỉnh Đào ôm nàng, chờ máu trên đầu chảy ra một vùng nhỏ dần dần không còn lan rộng, nàng cảm nhận được cơ thể gầy yếu trong lòng mình đang run lên cực kỳ khẽ khàng.

“Em lạnh à?”

Tỉnh Nam đã nhắm mắt rồi nhưng tựa hồ như lại ra sức nhắm chặt hơn chút nữa, không trả lời. Cô đã nhìn ra được nàng đang bối rối và tự ti, liền ôm nàng chặt hơn:

“Mất máu dễ bị lạnh lắm, thế này có khá hơn chút nào không? Lạnh lắm sao? Môi cũng trắng bệch rồi… Vầy không được, phải thay bộ đồ khác…”

Cô đau lòng vô kể, đây là Danh Tỉnh Nam của cô, kẻ khác lại cả gan đả thương, hắn thật sự có cảm giác đau đớn như chính bản thân mình bị cứa một vết thương, khiến cô chỉ có thể cố sức ôm người trong lòng chặt hơn.

“Tiểu Nam, Tiểu Nam…”

Giọng cô có một sự dịu dàng khác hẳn ánh mắt cô nhìn người khác. Trong ấn tượng cô cũng chưa từng dịu dàng như thế với ai khác ngoài Tỉnh Nam. Đây là bản năng mà thôi.

Cô bận lòng nhất trên đời là cái người thành thật, gầy gò, kiệm lời này đây. Nàng tựa như một phần thân thể của cô, một khi tách ra, sẽ gây đau đớn từng cơn.

Cô chưa từng nhớ nhung ai, nhưng sẽ xót xa mà đau lòng nhớ tới cái người vẫn luôn bên cô như một sự tồn tại hiển nhiên này.

Giờ đây cô đã hết cách, dường như chỉ cần buông tay sẽ thấy đau ngay, dường như chỉ có lặng lẽ ôm người này mới thấy mình toàn vẹn.

Cô cứ thế ôm Tỉnh Nam lái xe về Bình gia, Tỉnh Nam vẫn nhắm mắt, nửa vì đã mất máu không ít và cơn chóng mặt mà cái lạnh toàn thân mang đến, nửa kia, có lẽ là bởi nỗi sợ hãi mong manh.

Nàng không dám mở mắt ra nhìn, nàng luôn thấy hoài nghi, bắt đầu từ lúc trong làn nước ướt đẫm chật vật đứng lên, được Tỉnh Đào ôm lấy dường như mọi thứ đều trở nên thiếu chân thực.

Nàng không dám nghĩ người đang ôm mình, ngữ khí ôn hoà nói chuyện bên tai mình là Bình Tỉnh Đào, lại càng không dám mở mắt ra xác nhận.

Có lẽ bởi vì lòng bàn chân không chạm đất khiến những việc sau đó vào phòng, thay quần áo khô ráo sạch sẽ cảm giác đều như một giấc mơ.

Vết thương trên đầu cũng băng bó lại lần nữa, có một bàn tay mát rượi dừng trên trán nàng:

“Còn đau không? Đỡ hơn chút nào chưa?”

Tỉnh Nam ngập ngừng “Ừ” một tiếng, giống như muốn xác định rõ đây là nơi nào, mình rốt cuộc là đang tỉnh hay mơ.

“Đau đầu lắm hả? Ngủ một lát nha.”

Tỉnh Nam ngỡ ngàng một chốc, chưa kịp nói năng gì đã bị cô phủ chăn lên:

“Ngủ đi…”

Tỉnh Nam chỉ cảm thấy những chuyện này đều nằm ngoài khả năng lý giải của nàng, căng thẳng đến mê mị nửa ngày mới lúng búng:

“Cảm ơn…”

Nhưng nhắm mắt lại, qua thật lâu mà người bên giường vẫn chưa bỏ đi, nàng chỉ có thể nằm cứng đờ, một chút buồn ngủ cũng không có...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro