Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Yoongie, còn chưa xong à?”

“À, chưa…” Yoongi đang chật vật chỉnh lại số tư liệu trước mặt, “Cũng sắp xong rồi…”

Cậu thề rằng mình tuyệt đối không hề chểnh mảng, chẳng qua lấy hiệu suất làm việc của Taehyung ra đối chiếu, tốc độ và độ chuẩn xác của cậu hiện tại là thấp tới nỗi khiến người ta hoài nghi liệu có phải đang tắc trách không.

“Cậu rề quá đi.” Taehyung vẻ mặt sốt ruột, ngồi bên cạnh không ngừng xem đồng hồ, “Tôi chờ cậu hết nửa tiếng rồi đó nha! Sắp chết đói luôn nè!”

Yoongi cười khổ không thôi. Đối với Taehyung mà nói, những công việc này đương nhiên không đáng để liếc mắt, đáng tiếc không phải ai cũng có thể cùng hắn chia sẻ cái tư duy vĩ đại này. Hơn nữa, đại để thì nền giáo dục tại cô nhi viện Yoongi sống mười hai năm cơ bản là một lỗ hổng, cậu phải bỏ thời gian và nỗ lực gấp mấy lần người khác mới dần dần bồi dưỡng lại những phí hoài trước đây. Năng lực bẩm sinh cũng chỉ tầm tầm, sau này lại bắt đầu chậm hơn người ta một bước, làm sao có thể đánh đồng cậu với kẻ tuổi đời còn trẻ đã được du lịch nhiều nơi, bằng cấp ôm đầy tay như Taehyung.

Sợ mở miệng ra nói lại thêm phí thời gian, cũng chỉ khiến con rồng phun lửa Taehyung bụng rỗng càng thêm cáu kỉnh, cậu không dám dài dòng thanh minh, chỉ có thể tranh thủ từng giây miệt mài xoay trở.

“Taehyung, hay là cậu về trước đi.” Không biết đã làm sai tới lần thứ mấy, có một Taehyung ngồi bên cạnh hai tay ôm ngực quan sát cậu, động tác liền cứng đờ như người máy, “ Tạm thời tôi vẫn chưa xong đâu, cậu không cần đợi nữa.”

Taehyung sắc mặt càng khó xem, “Cậu giỡn chơi hả!”

“Hở?” Yoongi thấy mình thật vô tội, cũng đâu ai ép tên này chờ ở đây, “Cậu về trước không phải tốt hơn sao? Tôi chậm chạp như vậy…”

“Đừng lắm chuyện! Tôi muốn ăn tối với cậu, cậu nhanh nhanh cho tôi!”

“Ồ…” Yoongi đành ngậm miệng, miễn cưỡng chuyên tâm làm việc.

“Người đâu vụng về quá, chờ cậu làm xong trời cũng sáng.” Taehyung ở bên cạnh đốc thúc một hồi, dặn lòng không được, “Tôi giúp cậu vậy, để đó cho tôi.”

Khi làm việc, nét cợt nhã của Taehyung liền lặn mất tăm, chỉ còn một vẻ chuyên chú nghiêm nghị bất khả xâm phạm, hàng lông mày dài thẳng tắp khẽ chau lại, làn môi mỏng cũng nghiêm túc mím lại thành một đường thẳng, khí thế bức người.

Đàn ông trở nên nghiêm túc quả nhiên là mê người nhất, Yoongi ngồi bên cạnh chỉ thấy càng lúc càng khó lòng tập trung tinh thần, làm tới phần sau thì càng rối tinh rối mù, đành phải lần nữa xin lỗi Taehyung, kẻ chẳng khác nào hóa thân của Godzilla mi trừng mắt trợn.

“Yoongie cậu vô dụng quá đi.” Về đến nhà trời đã sập tối, sắc mặt Taehyung u ám như đáy nồi, “Cậu làm ở Kim thị cũng đã nhiều năm, sao so với thời điểm tôi đi, chẳng tiến bộ được miếng nào vậy?”

Yoongi có chút buồn bã. Cậu vốn đang hy vọng có thể ở trước mặt Taehyung biểu hiện kha khá một tí.

“Thôi quên đi, tôi đói rồi, thím Park đâu? Sao không ai chuẩn bị bữa tối hết vậy kìa?!”

“A!” Yoongi lúc này mới nhớ tới bà giúp việc duy nhất đã xin nghỉ phép, “Thím ấy xin nghỉ đặng về trông con… Xin lỗi cậu, vừa rồi tôi không nhớ…”

Taehyung trừng mắt khiến cậu một phen áy náy: “Lỗi tại tôi… Hay cậu về chỗ lão gia đi, nhà bếp bên ấy chuẩn bị đồ ăn nhanh lắm…”

Taehyung nhíu mày: “Tôi chờ cậu tan sở mốc meo cả người, cố tình về chung với cậu, vậy mà cậu đuổi tôi thế á? Cả tôi là ai cậu cũng quên luôn phải không? Cậu còn biết tới quy củ không hả? !”

“A…” Taehyung càng giận cậu càng rối lên, “Tôi lái xe đưa cậu đi nhà hàng…”

“Tôi mệt rồi.” Thiếu gia Taehyung tính tình nói một là một, dứt lời đã tháo phăng cà vạt ra, lạnh lùng thả mình xuống sô pha.

“Tôi lập tức gọi cơm…”

“Mấy thứ đó bẩn thỉu gần chết, tôi không ăn.”

Yoongi hầu hạ hắn đã nhiều năm thế rồi, song vẫn lóng ngóng như trước, đoán không ra tâm tư hắn, đành phải bất an đứng ngây ra: “Thế… Nếu cậu chờ được, tôi đi làm vài món ngay.”

Tới lúc này Taehyung mới không tỏ vẻ dị nghị, Yoongi thở phào nhẹ nhõm, cả áo khoác cũng chưa kịp cởi ra đã vội xuống bếp lục tủ lạnh kiểm tra. May mắn còn mấy thứ, làm vài món đơn giản cũng tạm đủ dùng.

Bộ dạng cậu để nguyên âu phục quấn thêm tạp dề khá là buồn cười, nhưng cũng đành chịu chứ biết sao hơn. Đang cầm chảo xào vội, cậu cũng không quên tranh thủ xem lại giờ giấc. Đối với cậu mà nói, ngay bây giờ không có gì tội lỗi hơn để Taehyung tức giận ôm bụng đói trong phòng khách.

“Yoongie, còn chưa xong ư?”

“Sắp xong rồi, cậu chờ thêm một lúc nữa đi.” Cậu lấy ống tay áo quệt mồ hôi, bày chén dĩa ra bàn.

“Ta đói bụng…” Anh chàng trẻ tuổi anh tuấn cao ráo nhe nhe răng nanh, đầy âm trầm đóng giả ma cà rồng, khẽ cúi đầu từ phía sau lưng ôm lấy cậu, cằm tì trên bả vai cậu, “Yoongie…”

“Có liền, có liền,… chờ chút đã.” Nhiều lời vô ích, nếu nhấc chảo ra quá sớm, không đủ chín thì thể nào cậu cũng sẽ bị bắt bẻ. Yoongi chăm chú nhìn chảo rán, vừa phải chịu đựng Taehyung hà hơi vào tai vừa quấy rối bằng tiếng răng đánh lạch cạch, cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là lo đến cháy lòng cháy dạ.

“Mặc kệ, ta muốn ăn ngay.”

“A? Thêm một phút… Một phút nữa là được rồi, cậu ráng một chút, a—“ tai bỗng dưng bị cắn một phát, tay Yoongi giật bắn lên, suýt chút nữa lật nhào cả chảo.

“Thật đáng giận, cả gan bỏ đói ta, còn không cho ta ăn cơm, … không ăn cơm, thì ta ăn thịt ngươi…Ăn ngươi trước đã.”

Tai bị răng nang cọ mạnh đến nỗi vừa đau vừa ngứa, tuy rằng biết Taehyung không có nửa ý khiêu khích, cậu vẫn không khống chế được mà nóng cả mặt, tay thì loáy hoáy.

Lưng kề sát lòng ngực rộng rắn chắc của hắn, đôi cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng quanh thắt lưng, nhiệt độ quen thuộc cách lớp quần áo thật dày truyền tới, Yoongi cảm thấy hơi hơi mê muội, hô hấp cũng bắt đầu rối loạn.

Kỳ thực từ đầu chí cuối hết thảy chỉ có mười mấy giây, thức ăn vừa mới xúc khỏi chảo, Taehyung liền hò reo một tiếng cấp tốc buông cậu ra, nhanh nhảu bưng dĩa lên, bỏ cậu trơ lại một mình trong bếp.

Chỉ thoáng hơn mươi giây mà thôi.

Bất quá bấy nhiêu cũng đã đủ.

Yoongi đứng ngẩn một lúc, lại quệt mồ hôi trên trán, một lần nữa đổ dầu vào chảo, chuẩn bị bắt tay xào dĩa thứ hai.

“Ừm, ngon quá chừng ~~” đúng là có thực mới vực được đạo, vài phút trước mặt còn đằng đằng sát khí, giờ có người lại nâng đũa cười tít cả mắt, “Vẫn là Yoongie tốt, rành khẩu vị của tôi nhất.”

Yoongi bưng món cuối cùng lên, mới có thời gian cởi bỏ chiếc áo vét xấu số bám đầy vết dầu mỡ chờ giặt sạch, ngồi vào góc bàn bên cạnh thở hào hển. Mệt đến nỗi muốn ăn không vô, chỉ lặng yên nhìn Taehyung ngoác mồm xử món tôm xào.

“Yoongie, ăn cái này đi, mở miệng ra nào!”

“A?” Yoongi theo phản xạ có điều kiện há miệng ra, liền được đút một miếng thịt xông khói.

“Ăn ngon chứ?” Taehyung tủm tỉm cười, biểu cảm hoàn toàn như tự tay đút chó cưng ăn.

“Bữa ăn khuya tôi muốn ăn chè hạt súng nấu bách hợp.”

“A? Tối nay cậu…”

“Ngủ lại đây.”

Yoongi a lên một tiếng, luýnh quýnh cầm đũa, nhưng dường như khẩn trương đến độ thứ gì cũng gắp không lên.

“Lâu rồi chưa ngủ chung với Yoongie.”

“Chúng ta đều lớn xác cả rồi.” Cậu gượng gạo nở nụ cười, “Tôi ở lại thu dọn phòng khách một chút.”

“Khỏi cần, tôi muốn ôm cậu ngủ, y như hồi trước vậy.”

Chóp mũi Yoongi rịn đầy mồ hôi li ti: “Thật ra, bây giờ tôi ngủ không được tốt nết lắm, còn hay nói mớ…”

“Đừng nói nữa,” Taehyung vừa cười vừa huơ chân dưới bàn đá cậu một cước, “Đi tắm nhanh nhanh để còn lo thị tẩm nữa chứ!”

Nhân lúc Taehyung còn đang tắm gội, Yoongi quáng quàng rà soát một lượt, thu dọn mọi thứ trong phòng, đều là những món thượng vàng hạ cám Taehyung đã dùng qua, trước nay vốn là báu vật đặt ở những góc dễ đập vào tầm mắt, toàn bộ xếp vào ngăn kéo khóa kỹ không chừa một mẩu.

Nếu để Taehyung phát hiện đồ đạc của cậu ấy bị mình giấu trộm từ bé tới giờ, bị cậu ấy biết mình đồng tính luyến ái, còn thầm thương trộm mến mười mấy năm, e rằng sau này đến cơ hội được gặp cậu ấy một lần cũng không có.

Càng chẳng cần nói tới chuyện có thể cùng cậu ấy ngủ chung một giường.

“Yoongie à, cậu thật là tiết kiệm quá chừng.” Có kẻ vừa bước ra khỏi phòng tắm, nửa nằm nửa ngồi, vừa bấm điều khiển từ xa chọn kênh vừa bất mãn bình luận.

Ban nãy lúc còn ăn cơm, Taehyung đã bắt đầu hoài nghi liệu có phải vật dụng trong phòng khách đều là những thứ từ mấy năm về trước không, thậm chí dấu tích ngày trước hắn nghịch dao trên cái bàn ăn gỗ lim vẫn còn chình ình trước mắt. Kế đến, lượn đại một vòng từ trước ra sau nhà, lại thấy thêm không ít thứ quen mắt, lúc này mới hay phần lớn các thứ dùng trong căn hộ này từ lúc hắn đi tới giờ chẳng đổi khác là bao.

“A?” Yoongi mỉm cười, “Thì đã sao? Cả căn hộ này trong đến ngoài đều bố trí theo ý lão gia dặn lúc trước mà.”

“Cho xin đi, thiết kế của mấy năm về trước á? Làm như Kim gia chúng tôi hà khắc với cậu lắm không bằng. Để mai tôi cho người đến tu sửa lại lần nữa.”

“Không cần đâu, đồ cũ tôi dùng quen tay rồi.” Chỉ vì cậu không nỡ đổi, lúc Taehyung đi cậu rõ ràng đã là chàng trai hai mươi ba tuổi, cũng xem như là trầm ổn biết xét đoán, vậy mà vừa tiễn Taehyung lên máy bay, đã ngỡ ngàng tới không biết phải làm sao, dường như đến cả chuyện ăn ngủ cũng quên bẵng, về đến nhà lại một mình tựa lưng lên chiếc ghế sô pha Taehyung đã từng ngồi, thẫn thờ tới hừng đông.

Có lẽ cũng bắt đầu từ thời khắc đó, cậu mới đủ can đảm tin rằng, chính mình thật gan to mật lớn, dám cả gan đi thích Taehyung.

“Yoongie, đàn ông quá dè sẻn, không biết tiêu tiền, rất khó lấy lòng bạn gái.”

Yoongi chỉ cười trừ.

“Nhưng thế cũng tốt, Yoongie vốn là của tôi mà, chỉ cần biết cách lấy lòng tôi là đủ rồi.” Taehyung vẫy tay, “Ngoan, đến đây cho tôi ôm một cái.”

Đúng là mệnh lệnh khiến người nghe thật sự dựng tóc gáy.

Mặc dù lúc nhỏ luôn đảm đương vai trò thế thân cho chú chó Alice kia, sớm đã quen với loại sai bảo này, nhưng bây giờ đã là thằng đàn ông suýt soát ba mươi cái xuân xanh, bảo cậu ngoan ngoãn nằm lên đùi Taehyung, khó tránh khỏi toàn thân cứng đờ.

“Không nên đâu…”

“Không nên?” Taehyung nét mặt không vui nhướng mày khiến cậu tỉnh ngộ, bất kể trải qua bao năm, vị đại thiếu gia như ông trời con này cũng chẳng nhìn cậu như một người đàn ông trưởng thành.

Cách đối xử hiện nay so với trước đây, quá lắm cũng chỉ là sự khác biệt giữa Alice ba mươi tuổi và Alice mười hai tuổi.

Đành cười khổ nằm thành tư thế kỳ quặc, cố gắng tưởng tượng mình là chú cún lông xù, mặc cho chủ nhân có tiếp tục vuốt ve thân mật thế nào, cũng chẳng thể phát sinh những ý nghĩ hay phản ứng không nên có.

Quả nhiên Taehyung lập tức vừa lòng thỏa ý áp đầu cậu vào ngực, vừa chăm chú nhìn màn hình TV vừa sờ soạng: “Yoongie, tóc cậu mượt quá… da dẻ cũng mịn màng…”

Taehyung tới nay vẫn thích sờ nắn vật yêu, thuở bé Yoongi bắt đầu nhận thứ “Sủng ái” này, đã bị hắn sờ mó tới tê dại, từ trán xuống cằm, còn chỗ nào không bị hắn bao phen xoa đi nắn lại, thế nên trước kia mặt cậu thường xuyên sưng vù.

“Ừhm, thật thoải mái…” Taehyung hứng chí lên, lần tay thẳng xuống cổ áo cậu bắt đầu trêu đùa nơi cổ.

Một lần gần gũi tiếp xúc tựa hồ như là chuyện bảy năm trước khi hắn còn chưa xuất ngoại. Tuy rằng Yoongi rất nỗ lực muốn kiềm chế, hô hấp vẫn vài phần bất ổn, nhịn không được ngước mắt trộm nhìn Taehyung đang hết sức chăm chú xem chương trình truyền hình buổi tối.

Vầng trán Taehyung cao rộng thanh nhã vô cùng, tương xứng với đôi mày dài anh tuấn, làn môi mỏng mim mím, đôi mắt dài hẹp hơi nheo nheo, dáng vẻ thật sự khiến người ta dễ nảy sinh tà niệm.

Yoongi đáng thương nằm trên đùi hắn, cách một làn vải mỏng manh có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp mạnh mẽ bên dưới, ngay cả hương vị tinh khôi ấm áp phảng phất như có như không trên người hắn cũng có thể dễ dàng ngửi thấy, mấy ngón tay hắn thì ở trên lưng cậu vuốt ve xoa nắn thỏa thích, dây dưa lâu thêm một tí, chỉ sợ bản thân sẽ không chịu đựng nổi, hồi hộp đến mức tròng mắt cũng trắng dã.

Chỉ lo tiếng tim mình đập quá lớn sẽ bị hắn phát hiện, đành phải dốc sức ổn định tâm trạng, dời sự chú ý đi, cố gắng không nghĩ tới hiện tại chính mình đang gối đầu lên đôi chân dài đẹp tựa khuôn đúc của Taehyung, nỗ lực đè nén lại chút tà niệm vừa chợt đến này.

Vất vả chờ Taehyung xem hết chương trình, cuối cùng cũng thấm mệt mà không sờ mó cậu, tắt đèn nằm xuống chuẩn bị ngủ, vẫn khẩn trương cao độ, toàn tâm toàn ý khống chế tiếng tim mình đập, Yoongi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lập tức bị ôm lấy từ sau lưng, bị đè chặt xuống dưới, hại cậu suýt chút nữa thở không ra hơi.

“Yoongie, ngày mai dọn về nhà mà ở.”

Thật dứt khoát, là dùng câu cầu khiến, ngay cả một từ “nha” ngụ ý thương thảo cũng không có.

“Nhưng lão gia bảo tôi ở đây mà, tôi…” Vợ chồng Kim Wonshik kỳ thực vẫn xem cậu là người ngoài, bằng không cũng không chờ Taehyung vừa trưởng thành, chẳng cần đến người hầu kẻ hạ xoắn xuýt bên cạnh, bảo cậu dọn ra ngoài.

“Lo gì bọn họ, bảo cậu dọn về thì cứ về. Ai muốn hỏi, cứ bảo là ý của tôi.” Bất kể lúc nào, Taehyung đều muôn phần ngang ngược, trong mắt nào có ai.

“À…” Nghĩ tới khả năng có thể cùng hắn sớm tối kề cận, Yoongi kích động đến độ lắp bắp, lời nói lắp lại thành ra khách sáo, “Giờ chúng ta đều đã lớn… Tôi trở về cũng đâu giúp gì được cho cậu…”

“Cậu chỉ cần ngoan ngoãn làm gối ôm cho tôi là được rồi.” Taehyung nói nghiêm túc đến thế, tuyệt không giống đùa giỡn, Yoongi trân ra tại chỗ.

Đúng vậy, trước khi cậu dọn ra ngoài, đích xác mỗi tối đều có Taehyung ôm cậu ngủ…

Khi ấy hai gã thanh niên khí huyết dồi dào nằm ôm ấp nhau cũng đã đủ quái dị, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích rằng Kim đại thiếu gia còn chưa trưởng thành, chưa mất hẳn tâm tính trẻ con. Còn hiện tại…Cả hai đều xấp xỉ độ tuổi làm cha, vẫn ôm nhau ngủ…

Trước tiên khoan kể đến việc có kì quái hay không, chỉ riêng xác suất vỡ lở cũng đã là quá cao.

Tuy rằng cậu chưa từng dám có những mộng tưởng không an phận, lại biết tính chất cái ôm của Taehyung nào khác bé con ôm búp bê, nhưng nếu mỗi ngày đều bị Taehyung ôm chặt như vậy, thi thoảng còn sờ cho mấy lượt… Chỉ sợ cả đêm cậu cũng đừng hòng ngủ được.

“Tôi thích ôm Yoongie,” vòm ngực rộng lớn rắn chắc cùng đôi cánh tay thon dài mạnh mẽ cơ hồ sắp ép phẳng cậu, “Không ôm cậu như vầy ngủ không thấy ngon… À, Yoongie, cậu gầy ơi là gầy, ôm vào thật thoải mái…”

Yoongi nơm nớp lo sợ mà rúc người trong lòng hắn, cả cử động cũng không dám, chỉ cảm nhận nhịp tim và hơi thở trầm đều đó là ngỡ như giây tiếp theo sẽ ngất đi.

Từng giây lại từng giây chậm rãi trôi qua, cậu lại không ngất, chẳng qua duy trì mãi một tư thế, thắt lưng đã hơi mỏi, nhưng vì nghĩ đến người kia đang say giấc nồng, cậu đành phải nằm yên không nhúc nhích.

Cảm giác đụng vào tấm lưng kia nằng nặng ấm áp, gần gũi tới mức ngược lại khiến cho người ta cảm thấy không thực.

Không biết đã qua bao lâu. Những hạt nắng xuyên qua bức màn dường như từ từ sáng rõ.

Dường như mình đã thức trắng đêm.

Taehyung rõ ràng vẫn còn ngoan cố ôm cậu, hoàn toàn chẳng có khoảng trống để trở mình, thật ngưỡng mộ sức chịu đựng của hắn.

“Taehyung?” Cậu nhỏ giọng kêu. Dường như không lâu nữa thôi cậu nên rời giường. Vắng thím Park, cậu phải thức dậy trước chuẩn bị điểm tâm mới được.

Chẳng có xíu xiu phản ứng. Taehyung thật sự đã ngủ say mê mệt.

Yoongi định lén gỡ hai tay hắn, đang mải nghĩ ngợi thì tên này tựa như nhện ăn thịt người vừa bắt được con mồi, tay chân kẹp lại thật chặt.

Sợ cử động quá mạnh sẽ khiến hắn trở nên khó chịu, Yoongi đành phải nín thở cẩn thận xoay người, muốn thử xem có thể dùng cách nào êm ái nhất lay hắn tỉnh vài giây không.

Nhịp thở của Taehyung vẫn đều đều, khuôn mặt khi ngủ vô cùng ôn hòa bình lặng.

Vầng trán cao ngạo điểm vài sợi tóc rơi xuống, thoạt nhìn có vẻ mong manh hơn lúc tỉnh. Lông mi thật dài – hắn rõ ràng là một người đàn ông rất đẹp trai. Bờ môi khẽ mím lại tạo thàng đường cong vừa tươi tắn vừa khờ dại.

Bỗng nhiên Yoongi chẳng còn muốn đánh thức hắn.

Cứ lẳng lặng mà ôm mình ngủ say thế này là tốt rồi. Càng lâu lại càng tốt, tốt nhất là có thể như vầy mãi, không phải tỉnh lại, chính mình đây, cũng không cần tỉnh.

Nếu có thể mơ giấc mơ này cả đời thì thật tốt biết bao.

Nửa thân cậu tựa hồ đã muốn dại đi. Cậu lặng yên ngắm nhìn người đàn ông cách mình trong gang tấc, tim lại rộn lên thình thịch.

Cậu ấy đang ngủ.

Mình nào có thể… có phải là không thể không…

Yoongi vừa thoáng run rẩy vừa chậm rãi tiến đến. Tiếng con tim va đập trong lòng ngực giữa gian phòng yên ắng lại nghe rõ mồn một, chính cậu nghe thấy thì gần như cũng muốn thoái lui.

Cuối cùng cố thu hết dũng khí, ngón tay vươn tới bờ môi hắn, khẽ khàng vuốt nhẹ qua. Cảm giác mềm mại ấm áp. Lại vuốt ve lần nữa.

Rồi lại đưa ngón tay vừa đụng chạm, hãy còn run run đó kề lên môi mình.

Còn lưu lại ít hơi ấm, hơi ấm của cậu ấy, thật ấm áp.

Yoongi cơ hồ không thể tin được mình có thể có một thời khắc xa xỉ như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro