under the blood moon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Johnny không có dự định để trở thành một cỗ máy giết người máu lạnh điên cuồng chạy tự do trong thành phố.
 
Nếu anh thực sự muốn có thứ gì đó để đổ lỗi, thì đó chắc chắn là Jaehyun. Đúng, chính là anh ta, và thực tế là gần đây Johnny rất là có ác cảm với hắn. Thật không dễ chịu chút nào khi thấy một trong những kẻ thù lớn nhất của mình mà tạo hóa đã tạo ra lại đang ôm ấp bạn trai của mình trên chiếc ghế dài của người bạn trai.
 
Được rồi, Doyoung chưa phải là bạn trai của Johnny, nhưng hôm nay là tối thứ Tư, Johnny đã mạo hiểm ra khỏi rừng và bước đi không ngừng nghỉ trong đám đông trên đường phố chỉ để được gặp Doyoung. Anh bị kích động bởi sự vi phạm hiệp ước của Jaehyun, và tất cả những gì anh muốn là một vài cái vỗ về từ Doyoung.
 
Con người mà anh ấy yêu thích.
 
Nhưng tất nhiên, cuộc sống thật tệ hại, không giống như mọi khi, thứ mà Johnny nhận được thay vì là những vuốt ve ở tai mà anh chờ đợi từ lâu mà là một con ma cà rồng nguyên vẹn và - thật đáng buồn - vẫn còn nguyên vẹn đang ngồi trên ghế dài của Doyoung, với đầu Doyoung dựa sâu trong lòng hắn.
 
Johnny từ lâu đã bỏ qua việc gõ cửa, anh là một con sói và dành phần lớn thời gian trong hình dạng động vật của mình, lang thang khắp các biên giới của lãnh thổ của mình để đảm bảo rằng mọi thứ đều ổn.
 
Anh không bao giờ gõ cửa và không cần phải làm thế. Anh ấy là alpha, và ngay cả khi trở về nhà tại các hang ổ của bầy đàn, anh ấy đã có đi vào mọi ngôi nhà.
 
Doyoung đã nói rằng anh cũng không cần phải gõ cửa. Không hẳn là để thực thi quyền hạn của Johnny với tư cách là một alpha, không, chủ yếu là vì hầu hết những lần Johnny đến thăm, Doyoung đều nằm trên chiếc ghế dài, với một chiếc chăn bông quấn quanh người và xem một tập của chương trình yêu thích.
 
“Em đang rất thoải mái để đứng dậy mở cửa, Johnny, tự anh mở cửa đi” Doyoung hét lên và kể từ đó Johnny không bao giờ nghĩ đến việc gõ cửa.
 
Anh ngay lập tức hối hận về điều đó, khi khoảnh khắc anh nhìn thấy cái gai to nhất trong mắt mình, nhẹ nhàng luồn những ngón tay qua mái tóc của Doyoung.
 
Johnny gầm gừ.
 
“Lùi lại, con chó” Jaehyun cười khúc khích, và mọi biểu hiện bình tĩnh trước khi Johnny đến đều biến mất ngay lập tức.
 
“Johnny,” Doyoung ngẩng đầu, mỉm cười thật tươi. Anh bước xuống ghế, khiến Jaehyun mất tinh thần, và Johnny không thể không cười khi môi Doyoung chạm vào môi anh.
 
“Chào em yêu” Johnny thở phào và vòng tay qua vòng eo nhỏ bé của Doyoung, đẩy mặt anh vào cổ con người.
 
Doyoung có một mùi hương đáng yêu. Johnny thừa nhận mình là một người đơn giản, Doyoung có một mùi hương hấp dẫn và điên cuồng luôn khiến anh bất mãn không chỉ giữa hai chân mà còn trong trái tim anh.
 
Tuy nhiên, hiện tại, Doyoung có mùi giống như mùi nước hoa hương hoa nhài thông thường của anh, một chút bạc hà từ kem đánh răng của anh, và cũng—
 
Như quả đào.
 
Johnny rời khỏi cổ Doyoung, im lặng xem xét rằng nó sạch sẽ và không có dấu vết nào ma cà rồng gây ra, và lại gầm gừ.
 
“Đã bảo em đừng sử dụng loại nước hoa đó khi anh đến,” Johnny cau có, tay ôm chặt eo Doyoung.
 
Jaehyun nhíu mày, và ném một cái nhìn khinh khỉnh về phía anh. "Hôm nay không phải là ngày của anh."
 
Doyoung lùi ra, vẻ mặt ngượng ngùng, anh cười ngượng ngùng và hôn lên má Johnny. "Em xin lỗi, là lỗi của em. Jaehyun đã nhắn tin cho em rằng em ấy có một số việc vào cuối tuần và muốn đổi ngày, em quên nói với anh”.
 
Ồ.
 
Ồ, Doyoung chắc chắn không quên.
 
Không, bởi vì Doyoung là một người đầy mưu mô, chú tâm vào mọi thứ và anh đã lên kế hoạch điều này một cách có chủ đích.
 
“Nhưng bây giờ anh đã ở đây, vậy anh tham gia đêm chiếu phim cùng tụi em nhé!” Doyoung cổ vũ, và kéo Johnny đến chiếc ghế dài.
 
Jaehyun chuyển sang bên phải, dựa người vào phần kê tay. Khuôn mặt thường ngày không chút biểu cảm của anh ta thật khiến Johnny muốn đấm một cái.
 
Johnny ngồi vào chỗ của anh ở phía bên kia, xa nhất có thể so với Jaehyun. Doyoung tội nghiệp ở giữa, và Johnny không thích khoảng cách giữa họ. Anh vòng tay qua eo Doyoung, kéo anh lại gần hơn.
 
“Đừng độc chiếm anh ấy, con chó,” Jaehyun cũng vòng tay qua eo Doyoung và kéo, cẩn thận để không chạm vào Johnny.
 
"Cậu đã có Doyoung cả ngày, đồ ký sinh trùng," Johnny cắn lại.
 
“Và đêm nay là của tôi,” Jaehyun nghiến răng.
 
“Các chàng trai,” Doyoung rên rỉ, rồi tự mình nắm lấy tay của cả hai, đặt lên đùi anh. "Thôi nào. Chúng ta đang xem Shrek. ”
 
“Bảo kẻ hút máu của em trật tự đi,” Johnny thì thầm, cảm giác nguy hiểm của anh đang râm ran. “Nói với con chó của anh đừng sủa nữa đi.”
 
"Cậu đang gọi nói ai vậy ..."
 
Johnny đứng dậy và gần như sắp ném Jaehyun vào những đồ vật trang trí độc đáo trên kệ của Doyoung, anh cảm thấy gấu áo len bị giật nhẹ.
 
Doyoung có đôi mắt đẹp. Quỷ thần ơi, đôi mắt của anh ấy rất đẹp và bất cứ khi nào anh ấy nhìn Johnny như vậy, anh không thể không tuân theo. Đôi mắt của Doyoung mở to cầu xin và anh ấy đang nắm chặt lấy chiếc áo len của Johnny trong khi cắn môi.
 
Mẹ kiếp.
 
Johnny ngồi xuống, hờn dỗi. Anh phớt lờ lời chế giễu thích thú của Jaehyun, và quyết định đặt bàn tay anh ôm Doyoung vào lòng để chơi đùa với các ngón tay của anh.
 
“Nghe này,” Doyoung lên tiếng ngay trước khi bắt đầu bộ phim, “Em biết tình huống này không lý tưởng. Nhưng làm ơn đi, em chỉ muốn một buổi tối yên bình, nơi em có thể dành thời gian với hai người em yêu thích nhất trên toàn thế giới, mà không cần họ cố giết nhau. ”
 
Một vài giây im lặng, ngay khi Johnny lầm bầm đồng ý, Jaehyun khẽ kêu một tiếng.
 
Đồng thời.
 
Họ liếc nhìn nhau một cách khó chịu qua đầu Doyoung và đảm bảo rằng họ sẽ không bao giờ nhìn nhau nữa trong suốt đêm nay.
 
---/---

Doyoung đã đúng, thực sự tình hình của họ không lý tưởng lắm, nhưng vì đó là Doyoung.
 
Johnny lần đầu tiên nhìn thấy Doyoung cách đây vài tháng trong quán cà phê nhỏ đó, môi Doyoung dính bọt và có những mảnh vụn trên cằm, anh đã biết mình muốn có Doyoung. Anh hỏi số của Doyoung, khiến anh ấy cười bằng những câu đùa ngô nghê, uống rượu và dùng bữa tối như một quý ông, hôn anh ấy trước cửa nhà sau khi đưa anh ấy về. Chết tiệt, anh thậm chí còn phá vỡ quy tắc của chính mình về việc không được làm bất cứ điều gì liên quan đến tình dục trước khi có một mối quan hệ thích hợp và ăn thịt anh ấy trên ghế sau của chiếc Mazda màu đỏ của Doyoung.
 
Johnny có tính kiểm soát rất cao, anh đã được đào tạo để là nguời lãnh đạo. Anh có một bộ tộc để dẫn dắt, là một trong những người lớn nhất trong đó. Anh ta có những người phụ thuộc vào anh, vào kỹ năng của anh và cần sự bảo vệ của anh.
 
Đó là những gì anh ấy biết. Những gì anh ấy đã và đang hành động.
 
Johnny không hề quen với việc chia sẻ.
 
Vì vậy, khi anh nhìn thấy Doyoung hẹn hò với Jaehyun, cái tôi của anh đã bị bầm dập. Trái tim anh tan nát thành từng mảnh nhỏ. Nhưng vì đó là Doyoung, và Johnny đã phá vỡ quy tắc không giới tính của mình đối với anh. Johnny là một người theo chủ nghĩa lãng mạn và muốn có Doyoung. Bằng cách riêng của anh. Khi anh tiến đến chỗ Doyoung, để đối mặt và yêu cầu câu trả lời, anh hoàn toàn không mong đợi Jaehyun cũng đột ngột đứng dậy và nhe nanh.
 
Cuối cùng, chính những lời nói của Doyoung đã khiến cả hai người họ phải chững lại.
 
“Tôi không chính thức với bất kỳ ai trong số các người, hai người không có quyền mắng mỏ tôi vì đã hẹn hò. Và không, trước khi bất kỳ ai trong số các anh hỏi tôi, ” anh ấy giận dỗi, đôi má ửng hồng vì xấu hổ khó có thể che giấu,“ Tôi không muốn dừng lại việc gặp hai người. Các anh vừa dễ thương, vừa đối xử tốt với tôi và— Tôi thích cả hai người. ”
 
Và, đó là câu chuyện lý do tại sao, vào một đêm thứ Tư đơn độc như hôm nay, Johnny đang ngồi trên chiếc ghế dài của Doyoung, thay vì đè anh ấy vào tấm trải giường thì bây giờ anh đang nắm tay phải của Doyoung trong khi Jaehyun nắm tay trái.
 
Chỉ là Johnny, một người sói, Doyoung, bạn trai con người của Johnny, và Jaehyun, bạn trai ma cà rồng rất khó chịu của Doyoung.
 
Họ chưa bao giờ chính thức. Johnny biết Doyoung không muốn có trách nhiệm phải chọn người để nói chuyện. Johnny sẽ hờn dỗi nếu Jaehyun trở thành bạn trai trước, và Jaehyun sẽ bĩu môi nếu điều đó ngược lại.
 
Vấn đề là, trong khi Johnny lặng lẽ cắn vào má trong suy nghĩ - không phải là anh ghét Jaehyun. Anh chỉ thấy phiền phức. Cậu ta trông trống rỗng, có một nụ cười nhếch mép xấu xí trên khuôn mặt mà Johnny thực sự muốn đấm cho biến mất luôn. Những chiếc răng nanh của Jaehyun luôn rất sắc và Johnny biết rằng cậu ta cố tình liếm môi quá nhiều lần khi Johnny ở đó, chỉ để khoe mẽ.
 
Jaehyun có mùi máu, mùi cái chết và mùi đào chết tiệt, và cậu ta có đủ can đảm để gọi Johnny là một con chó để khiêu khích anh. Jaehyun luôn xuất hiện từ hư không, ngay sau khi Johnny bước ra khỏi chỗ của Doyoung và không lãng phí dù chỉ một giây để đi vào trong.
 
Jaehyun không giấu giếm sự thù hằn của mình đối với Johnny.
 
Đối với Johnny, đó không là gì cả.
 
Nó chỉ là, …
 
Một điều gì đó với Jaehyun.
 
Cuối cùng thì Johnny cũng không đủ kiên nhẫn ở cùng phòng với Jaehyun, và tâm trí của anh đủ kích động để anh thà chạy - như nghĩa đen là chạy trong rừng - hơn là ở đây với sự hiện diện của Doyoung cùng Jaehyun nữa, anh cần phải đi.
 
Doyoung trông có vẻ cảm thấy tội lỗi, khi Johnny đang đứng ở ngưỡng cửa. Anh hôn sâu vào môi Johnny, đẩy lưỡi vào trong và Johnny biết anh muốn nói gì.
 
“Này, không sao đâu,” anh thì thầm, ý thức về sự thật rằng Jaehyun có lẽ đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
 
Doyoung gục đầu vào vai Johnny và thở ra. "Em xin lôi. Em thật chỉ ích kỷ. Em biết các anh ghét nhau, nhưng em cần cả hai. "
 
“Anh không ghét cậu ấy, anh chỉ…”
 
“Johnny,” Doyoung nheo mắt và ngẩng đầu lên.
 
"Anh không. Cậu ấy thực sự rất, rất khó chịu. Nếu ai ghét ai, thì đó là cậu ta. "
 
Doyoung thở dài, chu môi với Johnny và nói với anh rằng ngày cuối tuần đã sắp đến.
 
Chúa ơi, Johnny muốn đây là ngày cuối tuần biết bao nhiêu. Nhưng không, anh phải nhìn Doyoung đóng cửa lại, quay lại với ma cà rồng của mình, với vệt nước bọt của Johnny vẫn còn sáng trên đôi môi sưng tấy của Doyoung.
 
Johnny khó chịu. Anh sẽ không nói rằng anh tức giận, bởi vì sau tất cả, anh không thể tức giận với Doyoung cho dù  anh ấy đã làm gì.
 
Doyoung chỉ muốn được yêu. Và Johnny là ai để ngăn anh ấy nhận được tình yêu mà anh ấy thực sự xứng đáng?
 
Jaehyun thật may mắn vì cậu ấy là một người yêu tốt, nếu không Johnny đã tống khứ cậu ta đi mất rồi. May mắn thay, cậu ta không tốt đến mức như vậy, vì Johnny thực sự không biết mình sẽ làm gì với bản thân nếu một ngày Doyoung nói rằng anh ấy không muốn ở bên anh nữa.
 
(Con sói của anh rên rỉ đau đớn chỉ khi nghĩ đến điều đó.)

---/---

Johnny đã bị kích động, anh để quên tai nghe của mình trên bàn ăn của Doyoung, và còn không được thõa mãn về tình dục. Anh dự định qua đêm tại nhà Doyoung, nhưng hiện tại anh phải đi bộ về nhà, từ từ ra khỏi trung tâm thành phố, anh nhận ra mình cảm thấy cô đơn đến nhường nào.
 
Anh bị tổn thương và cảm thấy cô đơn, vì vậy anh để bản thân trôi theo nỗi buồn trong lúc này. Chúa ơi, tay anh ngứa ngáy đến thèm thuồng khi ôm lấy vòng eo nhỏ xíu của Doyoung, anh muốn hôn lên đôi môi xinh xắn và muốn hít thở mùi hương thơm ngon của anh ấy.
 
Nhưng không, thay vào đó, Jaehyun lại là người được Doyoung âu yếm ngay tại thời điểm này, trong khi Johnny đơn độc trên đường phố, đi trên những con hẻm tồi tàn để đến được khu rừng.
 
Johnny thở dài thảm hại đút tay vào túi quần. Đôi khi, anh đã giả vờ trước mặt Doyoung. Cũng giống như đêm nay, anh phải giả vờ không ghen tị với bạn trai của Doyoung. Anh phải giả vờ rằng anh không quá suy nghĩ về lý do tại sao, tại sao anh lại không đủ với Doyoung?
 
Đối với Johnny, Jaehyun không có gì đặc biệt.
 
"Ồ, xin chào?"
 
Đôi mắt Johnny từ dưới đất nhìn lên, và bắt gặp chủ nhân của giọng nói. Người đàn ông trẻ tuổi, có vẻ như không lớn hơn Johnny, đang đứng giữa con hẻm, cản đường. Anh ta nhỏ con, thấp hơn Johnny gần nửa cái đầu và có biểu hiện lo lắng trên khuôn mặt.
 
"Chào? Tôi có thể giúp gì cho anh?" Johnny đến gần người đàn ông một cách thận trọng.
 
“Ồ” mắt người đàn ông sáng lên. Chúng tròn, màu nâu và rất lớn, và Johnny nghĩ rằng anh ta trông thực sự rất dễ thương. Anh thậm chí có thể muốn véo má anh ta nếu đang không có “bạn trai tương lai”- Doyoung.
“Tôi đang tìm một người bạn,” người đàn ông cười khúc khích, rồi gãi gáy. "Tôi đã không gặp anh ấy một thời gian và tôi muốn đến thăm."

Johnny bước lại gần, nở một nụ cười ấm áp với người đàn ông. Anh ta trông còn nhỏ con hơn trong chiếc áo hoodie quá khổ đang mặc, tay áo dài quá cánh tay.

Johnny không nghĩ nhiều về người đàn ông. Anh cũng có một bản tính rất tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi lúc. Thực sự, điều gì có thể xảy ra với việc giúp đỡ một linh hồn nghèo nàn lạc lối?

"Tên của anh ta là gì? Tôi biết nhiều người, tôi có thể giúp được ” Johnny nhún vai.

Người đàn ông chớp mắt vài cái, nụ cười của anh ta dao động. Có thứ gì đó lóe lên trong mắt anh ta, nhưng nó biến mất quá nhanh, và Johnny nghĩ rằng đó hẳn là hình ảnh phản chiếu của ngọn đèn đường.

“Anh ấy tên Yuno, Jeong Yuno,” người đàn ông nói. Johnny nhíu mày trước giọng điệu của anh ta, và đột nhiên cảm thấy như có điều gì đó không ổn. Anh nhanh chóng gạt bỏ cảm giác đó sang một bên và ngâm nga thành tiếng.

“Mh, tôi không nghĩ là tôi đã từng nghe đến cái tên đó? Anh có thể mô tả về anh ấy không?”

Người đàn ông trước mặt Johnny có vẻ hơi thất vọng gật đầu. Môi dưới của anh ta bị kẹt giữa hai hàm răng và có vẻ đang suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trên đầu Johnny tring khi nói.

“Anh ấy cao, gần bằng anh. Cơ thể tráng kiện, gầy nhưng vạm vỡ, lần cuối tôi gặp anh ấy, anh ấy có mái tóc màu nâu. À, anh ấy có má lúm đồng tiền! Rất sâu, và giọng của anh ấy cũng rất trầm… ”

Johnny cảm thấy như có ai đó cứa dao vào tim mình, anh thở dài. “Chắc anh đang nói về Jaehyun. Cậu ta là họ Jeong duy nhất trong thị trấn có má lúm đồng tiền. "

“Jaehyun? Cậu ấy lấy tên Jaehyun? ” Người đàn ông cười khúc khích thích thú. "Cảm ơn nhiều! Có lẽ anh biết cậu ta sống ở đâu? Tôi muốn làm cậu ấy ngạc nhiên, đã quá lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau… ”

"Um. Có một quán cà phê, kiểu vậy, cách đây ba dãy nhà. Nó tên là Mark’s Cloud, cậu ta sống ở đó. ” Johnny nói với vẻ hữu ích.

"Xin lỗi! Nhưng cậu ta đang không ở đó vì— “

Khi Johnny quay lại sau cái ngáp của mình và nói, người đàn ông đã biến mất khỏi con hẻm. Chỉ còn lại Johnny, và một sự im lặng rất đáng lo ngại. Những sợi lông trên cánh tay Johnny dựng lên và anh lắc đầu một cái, chớp mắt. Anh rời đi, tăng nhanh tốc độ của mình để rời khỏi con phố nhỏ.

Có lẽ không phải là ý tưởng tốt khi cung cấp quá nhiều thông tin cá nhân cho một người, mà còn là một người lạ? Ngay cả khi Johnny thậm chí không biết tên của người đàn ông, nhưng trông anh ta dường như vô hại. Anh ta rất nhỏ, nhỏ nhắn và dễ bị nghiền nát.

Và, tay anh ta lọt thỏm vào tay áo len...

Johnny cười khổ, tự nguyền rủa lòng tốt của mình. Đúng, có thể anh rất không thích Jaehyun ở mức độ nào đó, nhưng anh sẽ không đến mức thô lỗ với những vị khách của cậu ta.

Nó thực sự, thực sự chỉ là một điều gì đó của Jaehyun.

----/----

Và điều gì đó của Jaehyun mà Johnny nói, như anh vẫn gọi, đã đến vào ngày hôm sau.

Hôm đó là thứ Năm, và Johnny thức dậy một cách cáu kỉnh. Đáng lẽ anh sẽ thức dậy với Doyoung trong vòng tay, ôm eo của anh ấy và được đánh thức bởi những nụ hôn chậm rãi của Doyoung, tay vuốt ve cơ bụng của Johnny.

Nhưng thay vào đó, ngay bây giờ Johnny bị đánh thức bởi chiếc đồng hồ theo đúng nghĩa đen là âm thanh của ai đó đang đập như phá cửa phòng của anh. Chuông báo thức kiểu vậy chỉ có nghĩa một điều gì không tốt cho lắm, Johnny bước ra khỏi giường và nhanh chóng mặc quần áo vào, anh chuẩn bị tinh thần cho mình.

Khi anh mở cửa ra, anh không mong đợi sẽ nhìn thấy Jungwoo, một tay giữ lấy khung cửa, tay kia quỳ xuống trong khi thở hổn hển.

“Woo? Chuyện gì vậy?" Johnny lo lắng hỏi.

“Mark bị tấn công,” là tất cả những gì Jungwoo nói và cơn buồn ngủ ngay lập tức bay khỏi tâm trí Johnny, đôi mắt lấp lánh màu hổ phách và những chiếc răng nanh lộ ra khi anh gầm gừ.

---/---

Một cuộc tấn công của ma cà rồng.

Mark bị ma cà rồng tấn công.

Mark bé bỏng ngọt ngào, người vừa làm công việc của mình, vừa điều hành quán cà phê và không làm hại nổi một con ruồi, đã bị một con quái vật hút máu tấn công chỉ vài giờ trước bình minh.

Johnny đang đi vòng quanh giữa các bàn, đàu như bốc khói. "Anh không thể tin được điều này!"

“Johnny, bình tĩnh, em ổn mà…” Mark nói trong và khịt mũi. Cậu ấy đang ngồi trên một chiếc ghế dài, núp dưới vòng tay của Doyoung và tựa đầu vào ngực Doyoung.

"Gì?! Mark, nếu Jungwoo không gọi Jaehyun thì bây giờ em sẽ chết mất thôi! ” Johnny ngước nhìn Mark bằng ánh mắt sắc lạnh, điều đó khiến cậu nhóc đẩy mặt mình vào sâu hơn trong ngực Doyoung.

“Johnny, đừng mắng em ấy nữa,” Doyoung nheo mắt, “đó không phải lỗi của em ấy.”

“Tất nhiên đó không phải của em ấy,” Johnny thừa nhận. "Nhưng là của ai?" Anh thốt lên khi Jaehyun và Jungwoo cùng bước vào phòng, trên tay họ cầm những chiếc cốc.

Jaehyun dừng lại ở ngưỡng cửa và liếc Johnny. “Tôi không gọi hắn ta đến đây. Tôi thậm chí còn không biết đó là ai, vào thời điểm tôi đến đây, hắn ta đã biến mất. "

Jaehyun bước ra, đi đến chiếc ghế dài. Anh đưa cốc cho Doyoung và Mark, rồi đến đứng ngay trước khung cửa sổ rộng của cửa hàng.

"Hắn có nói gì không, Mark?"

Chúa ơi, Johnny như muốn phát điên. Làm sao Jaehyun có thể bình tĩnh như vậy về chuyện này? Người bạn cùng nhà của cậu ta đã bị tấn công, và tất cả những gì cậu ta làm cho đến nay ngoài việc cứu Mark, là làm sô cô la nóng và đứng trước cửa sổ nói.

Johnny cắn vào lưỡi mình để ngăn lời nói của mình bật ra.

“Em không biết nữa, hơi mơ hồ… nhưng em nghĩ - em nghĩ hắn đang tìm kiếm thứ gì đó.” Mark nói, sau đó bắt đầu thổi sô cô la nóng của mình.

Có điều gì đó trong tâm trí Johnny đã nhấp nháy.

“Hay ai đó,” anh thở ra, mắt mở to.

Jaehyun chế giễu và nhìn anh. “Đúng vậy, bởi vì chúng tôi là quý tộc. Có lẽ chỉ là một lần đi lạc, hắn thậm chí còn không hút cạn khô Mark, có lẽ anh ta chỉ cắn để cảnh cáo ”.

“Không, không,” Johnny vội vàng giải thích, đặt tay lên bàn, giữ chặt mép bàn. Jaehyun tò mò liếc nhìn, trong khi Doyoung nhướng mày bối rối.

"Ý anh là gì, anh yêu?"

Johnny là một tên ngốc. Anh hoàn toàn là một tên ngốc, một kẻ ngốc. Sao anh có thể tin tưởng một người lạ dễ dàng như vậy? Làm thế nào mà anh ta có thể hồ đồ một cách dễ dàng như vậy? Chỉ có một lời giải thích duy nhất, và Johnny biết Jaehyun sẽ giết anh.

“Anh đã gặp một người,” Johnny bắt đầu, nuốt nước bọt một cách nặng nề.

"Anh sao !?" Doyoung gằn giọng, sửng sốt.

“Không phải như vậy, em yêu,” Johnny đảo mắt. "Hôm qua khi anh đang đi bộ về nhà, anh gặp một người đàn ông trong một con hẻm."

“Điều này nghe có vẻ không tốt lắm…” Jungwoo lẩm bẩm, vỗ nhẹ vào lưng Mark đang mở to mắt.

“Hắn ta đang tìm cậu,” Johnny quay sang Jaehyun.

Jaehyun có một biểu cảm bình thản, một biểu cảm mà Johnny không thể đọc được. "Tôi?"

“Y-yeah, về điều đó,” Johnny gãi gáy. "Hắn đang tìm một người tên là Jeong Yuno, nhưng sau đó tôi đã kêu hắn mô tả và đó chính là cậu."

Johnny rùng mình khi nhìn thấy đôi mắt Jaehyun đỏ rực. "Anh ... vừa nói Jeong Yuno?"

Johnny cẩn thận gật đầu. Jaehyun có vẻ kích động hơn vì điều đó, hàm anh bị siết chặt và bàn tay của Jaehyun đấm tới, dừng trước mặt anh. “Đồ ngốc”.

“Jaehyun,” Doyoung đột ngột đứng lên, đi đến chỗ hai người. Anh đặt một tay lên vai Jaehyun, nhưng ma cà rồng đã gạt anh ra, thả Johnny ra và bắt đầu đi lại giống như Johnny đã làm trước đó.

Johnny chia sẻ một cái nhìn bối rối với Doyoung. “John,” Jaehyun nhìn lên. “Đưa Doyoung đi. Ngay bây giờ."

---/---

Được rồi, Johnny bắt đầu lo lắng. Jaehyun không bao giờ kêu tên của anh, ngoại trừ những lúc nghiêm túc. Các cuộc họp của các gia tộc, đại hội đồng của các tộc, anh đã quen với những cuộc họp đó, nhưng điều này…

Jaehyun này điên rồi. Phát điên với Johnny.

"Chờ đã, cái gì !?" Doyoung hỏi, nhìn Jaehyun bối rối.

“Người đàn ông đó rất nguy hiểm. Hắn ta muốn em— không, hắn ta muốn anh. ”

"Tại sao người bạn ma cà rồng của cậu lại muốn Doyoung?" Johnny hỏi.

Màu đỏ trong mắt Jaehyun mờ đi, nét mặt kỳ quái hiện lên nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất. Johnny vẫn nhận thấy điều đó, và tim anh đập nhanh hơn rất nhiều bởi vì nó hẳn là…

Jaehyun đang… sợ hãi?

“Người đàn ông đó không phải là bạn của tôi,” Jaehyun im lặng trả lời. “Tên hắn là Taeyong, và là bệ hạ của tôi. Tôi đã lấy đi một điều từ hắn, và hắn đến đây để làm điều tương tự. ”

Jaehyun liếc nhìn Doyoung khi kết thúc câu nói của mình. "Tôi đã lấy đi người yêu của hắn, nhưng tôi sẽ không để hắn lấy đi của tôi."

Johnny hiểu ngay mức độ nghiêm trọng của tình hình. "Cậu cần tôi phải làm gì?"

Trong một giây, anh có thể thề rằng anh đã nhìn thấy điều gì đó giống như lòng biết ơn trong mắt Jaehyun.

“Đưa anh ấy vào kết giới. Đừng rời mắt khỏi anh ấy, dù chỉ một giây. Nếu anh ấy bị bắt đi dưới sự bảo vệ của của anh, tôi sẽ giết chết anh, John. ”

Johnny đặt tay lên eo Doyoung, cau có trước những lời nói của Jaehyun.

Doyoung thở dài thườn thượt và véo sống mũi. "Anh không có tiếng nói nào trong việc này, đúng không?"

"Không."

"Không."

Doyoung chớp mắt, đôi mắt đảo qua lại giữa hai người đàn ông. Anh bước lại gần Jaehyun, hôn lên môi cậu. Jaehyun đặt tay lên má Doyoung, kéo anh lại gần.

Johnny nghĩ rằng đôi môi của Doyoung trông thực sự rất đẹp sau khi hôn. Đặc biệt là hai vết lõm nhỏ do răng nanh của Jaehyun tạo ra.

“Vậy, chúng ta đi thôi?” Doyoung lùi lại cạnh Johnny, nắm lấy tay anh. Anh nghiêng người, dừng lại cách môi Johnny vài cm. Johnny kéo anh vào trong eo, và trượt miệng của họ vào nhau.

Anh không thực sự hiểu được cái nhìn mà Jaehyun dành cho anh khi họ chia tay nhau.

---/---

Johnny đã rất tức giận.

Không. Anh không chỉ tức giận mà còn kinh hãi.

Mọi thứ vẫn ổn khi Johnny đưa Doyoung trở lại khu rừng và để anh ấy ổn định trong căn nhà gỗ của mình. Anh sắp xếp ít nhất hai betas canh chừng cửa bên ngoài, đảm bảo không có điều gì làm Doyoung bị thương.

Nhưng, Johnny không tính đến việc con người có thể cả tin đến mức nào. Và  Doyoung ngây thơ hơn một chút so với con người bình thường, với trái tim nhân hậu, đôi má hồng, nụ cười tươi và những nỗ lực thất bại trong việc cố gắng làm cho Johnny, Jaehyun hòa hợp với nhau.

Khi Johnny trở lại sau chuyến đi tuần tra ban đêm bắt buộc của mình, anh thấy hai beta đang hoảng sợ, chạy quanh căn nhà.

"Có chuyện gì vậy?" Johnny cẩn thận hỏi, con sói trong lòng anh cảm thấy ngứa ran.

"Anh Doyoung đi rồi."

---/---

Johnny chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.

Bàn chân của anh hầu như không chạm đất khi anh như đang bay xuyên qua khu rừng, vào vùng ngoại ô thành phố, theo dấu vết mùi hương của Doyoung.

Dĩ nhiên, Doyoung nghe thấy tiếng động vật kêu thảm thiết trong rừng. Dĩ nhiên, anh sec muốn kiểm tra xem nó có bị thương hay không. Johnny thực sự đang suy nghĩ xem Jeno và Jaemin sẽ phải đối mặt với hình phạt nào vì đã để Doyoung rời khỏi nhà.

Các giác quan siêu nhiên đã đưa anh đến một nhà thờ bị bỏ hoang. Nó không lớn và hầu hết các cửa sổ đều bị vỡ nhưng điều đó giúp ích cho Johnny vì mặt trăng có thể trực tiếp chiếu sáng vào bên trong.

Anh nhảy qua một trong những ô cửa sổ, cẩn thận với những mảnh thủy tinh vẫn còn dính trên bệ cửa, và gầm gừ lớn trong khi nhấp nháy hàm răng sắc nhọn của mình. Anh ngay lập tức nhận ra mình đến đúng thời điểm như thế nào.

Jaehyun đang bị đẩy cao lên cột, hai chân đung đưa trên không trong khi một người đàn ông đang siết chặt cổ họng anh. Những đường gân đen đã hiện rõ trên làn da, và anh thở mệt nhọc ngay cả khi không cần thở.

 “Thật không hay khi con người nhỏ bé của em đang kia, đúng không?” Có điều gì đó nhấp nhô trong tâm trí Johnny khi anh nhận ra giọng nói. Đó là hắn. Người đàn ông ở con hẻm.

Bất kể anh đột nhiên cảm thấy tội lỗi đến mức nào, khoảnh khắc Taeyong siết chặt tay mình trên ngực Jaehyun, và Jaehyun hét lên một tiếng thật đau đớn, màu đỏ lóe lên trước mắt Johnny.

Anh phát ra một tiếng gầm gừ thú tính, và lao về phía trước, cắn vào cẳng tay Taeyong đang bóp cổ Jaehyun. Taeyong kinh ngạc hét lên, loạng choạng lùi về phía sau trong khi Johnny vẫn đang tấn công cánh tay anh.

"Johnny!" Jaehyun ngã nhào xuống, mở to mắt nhìn anh, bùng lên từ một thứ gì đó như sợ hãi, một chút nhẹ nhõm, và… lo lắng?

Taeyong đưa tay mò mẫm vào bộ lông của Johnny, ngay bên dưới mõm. Anh không thể không hú lên vì đau đớn, buông cánh tay Taeyong ra. Có một áp lực đột ngột vào phía bên trái của Johnny và điều tiếp theo anh biết là anh bị ném vào tường, đập mạnh vào đầu.

"Không, Johnny!"
 
Johnny đã rất choáng váng.
 
"Một con sói ư?" Taeyong cười khúc khích. “Em thực sự là điều hối tiếc lớn nhất của anh, Yuno. Một sự thất vọng. Em không chỉ ngủ với một con người, mà còn với một con sói? Một con chó chết tiệt?! ”
 
Johnny phải nhắm mắt trong vài giây để không nhìn thấy biểu cảm của Jaehyun, nhưng xét theo vẻ lạnh lùng trong giọng nói của anh ấy, điều đó không thể tốt đẹp hơn.
 
“Đó là bạn trai của tôi,” Jaehyun bắt đầu, chậm rãi một cách đau đớn. “Và đối với Johnny, chỉ có tôi mới có thể gọi anh ấy là chó. Anh không có quyền chết tiệt nào cả,” Jaehyun nhổ nước bọt, và Johnny cảm thấy tai mình ngứa ran vì tiếng động lớn sau đó. Taeyong hét lên một cách đau đớn khi bị ném ngay xuống bàn làm lễ, làm vụn gỗ vỡ thành nhiều mảnh.
 
Johnny lắc đầu, loại bỏ lớp bụi trên bộ lông của mình. Anh từ từ bước đến chỗ Jaehyun, khập khiễng trên một chân.
 
Họ đứng cạnh nhau như thế, Taeyong phải vật lộn để đứng lên khỏi mặt đất. Một trong những cánh tay của hắn bị bẻ cong thành một góc độ kỳ lạ, và hắn có một biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt của mình.
 
“Lần này anh sẽ không để em đi đâu, Yuno,” Taeyong thở phì phò. “Em đã lấy anh ta khỏi tay anh, đã đến lúc phải trả ơn—“
 
"Johnny." Jaehyun đã cắt ngang.
 
Johnny trả lời với một tiếng gầm gừ trầm thấp, chúi mũi vào lòng bàn tay Jaehyun.
 
"Giết."
 
Jaehyun không cần phải nói hai lần.
 
Nó không có gì tốt đẹp. Chân tay bị xé toạc, Taeyong nguyền rủa cho đến hơi thở cuối cùng, nhưng ít nhất là không có chút máu nào làm bẩn bộ lông của anh, vì vậy Johnny rất biết ơn vì điều đó.
 
“Hãy nói cho tôi biết làm thế nào mà anh để Doyoung thoát ra được?!” Jaehyun khoanh tay trước ngực, ngay khi Johnny thả mảnh cánh tay cuối cùng ra khỏi miệng.
 
Biểu cảm của Jaehyun không được tốt cho lắm. Johnny nhanh chóng biến hình, chuẩn bị từ ngữ để giải thích, nhưng anh quên mất một điều

---/---

“Trời ơi, sao anh lại khỏa thân?” Jaehyun hét lên, nhanh chóng quay đi, quay lưng về phía Johnny.
 
"Xin lỗi, cái gì?" Johnny chớp mắt. "Cậu là thiếu nữ à?"
 
“Tôi không phải là một kẻ hư hỏng, đồ khốn kiếp,” Jaehyun cắn lại. “Chúa ơi, tôi giết anh ngay bây giờ! Tôi đã nói là hãy chăm sóc Doyoung và đừng để anh ấy bị thương, chuyện quái quỷ gì vậy— “
 
“Nghe này, tôi phải đi tuần tra, tôi đã sắp xếp hai chiếc beta trước cửa nhà nhưng Doyoung đã tự ý bỏ đi, họ nghĩ rằng em ấy sẽ quay lại—“
 
“Anh dám đổ lỗi cho Doyoung về điều này! Anh ấy là một con người, các anh đúng là một nhóm khổng lồ đầy lông chết tiệt, anh có suy nghĩ không ?! Đương nhiên là hắn sẽ tìm cách để lừa mọi người! Anh có trách nhiệm phải - “
 
"Ồ, trách nhiệm của tôi?!" Giọng của Johnny được nâng lên một quãng tám. “Nếu cậu không phải là một loài sống ký sinh của nhân loại và khong là nguyên nhân của một vụ giết người hàng loạt, chúng ta sẽ không ở trong tình huống này?!”
 
“Các chàng trai,” một tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên từ một góc.
 
Đầu của Johnny và Jaehyun quay về hướng đấy ngay lúc Doyoung vừa đi ra khỏi bóng tối. Anh tái mét, và nắm chặt lấy cánh tay đang chảy máu của mình.
 
“Thật nóng bỏng” anh lầm bầm với một cái rúm mũi.
 
“Doyoung, cánh tay của em! Chuyện quái gì đã xảy ra vậy ?! ” Johnny tái mặt.
 
“Sự bất cẩn của anh, đồ khốn nạn,” Jaehyun lẩm bẩm, vẫn không nhìn vào bộ dạng trần truồng của Johnny.
 
Doyoung chớp mắt với họ, với cái nhíu mày đáng yêu mà anh thường làm khi định nói điều gì đó hoặc rất gợi cảm hoặc rất ngu ngốc.
 
“Chúa ơi, các anh nên nhìn thấy chính mình. Hai người nên hôn nhau. Nóng bỏng quá,” Doyoung bĩu môi.
 
Đầu óc của Johnny trống rỗng trong một giây dài.
 
"Ah, thực ra, em sắp ngất rồi, ai đó có thể đỡ em không?" Doyoung cười khúc khích, điều tiếp theo Johnny nhìn thấy là Jaehyun đã ở đó trong tích tắc, và đỡ lấy Doyoung khỏi cú ngã.
 
Thật không may, Jaehyun phải cúi xuống một chút, vì vậy khi ngẩng đầu lên, nó vừa vặn, thật tốt luôn.
 
“Thằng ranh” của Johnny.
 
Jaehyun quay đầu đột ngột đến nỗi Johnny thề rằng anh nghe thấy một tiếng rắc.
 
“Chờ một chút,” Johnny đưa một tay lên, miệng nhếch mép. "Cậu thậm chí còn không phải là một kẻ thô lỗ, cậu chỉ là một người nhút nhát?"
 
“Im đi, đồ chó,” Jaehyun chế giễu.
 
“Tôi bắt đầu nghĩ rằng em sử dụng nó như một lời nói thân thương,” Johnny nói đùa.
 
Jaehyun không nói gì. Anh nhấc bổng Doyoung lên, bế anh ấy ra khỏi tòa nhà mà không nhìn lại.
 
“Đúng là một thằng khốn,” Johnny thì thầm, sau đó chuyển sang dạng sói của mình và đuổi theo hai người, đi vào trung tâm thành phố.

---/---
 
Chỗ của Jaehyun là trên gác xép của quán cà phê Mark. Nó có hình dạng giống như một hình tam giác, vì vậy phần không gian không được sử dụng ở bên góc đã khiến da của Johnny trở nên ngứa ngáy. Có một chiếc giường cỡ lớn ở giữa, hai chiếc bàn đầu giường và một tủ đựng quần áo ngay cạnh cửa ra vào. Jaehyun đặt Doyoung trên chăn, và khi nghe thấy tiếng rắc, anh quay đầu về phía Johnny, người đang đẩy mình vào qua cánh cửa hẹp.
 
“Đừng để bàn chân bẩn thỉu của anh vào nhà tôi, con chó. Tôi có nên mua cho anh một tấm thảm chào mừng hay thứ gì đó không? ”
 
Johnny dừng lại, gầm gừ thật trầm thấp khi anh cúi xuống.
 
Johnny không chắc, nhưng anh có thể đã nghe thấy Jaehyun bật ra một tiếng khịt mũi giống như một tiếng cười—
 
Jaehyun bước đến tủ, lôi ra một đống quần áo và ném chúng vào người anh yêu.
 
"Thay đi. Tôi phải chữa lành cho Doie. Tôi sẽ không nhìn đâu. "
 
Johnny muốn nói điều gì đó, để trêu chọc Jaehyun về sự nhút nhát của anh ta mà anh mới phát hiện ra. Từ khi nào anh lại muốn đùa giỡn với Jaehyun, với tất cả mọi người?
 
Bản năng chó sói chết tiệt.
 
Jaehyun không mất nhiều thời gian để chữa lành vết thương cho Doyoung. Anh ấy từ từ lấy lại màu sắc của mình, Johnny cảm thấy rất nhẹ nhõm vì anh ấy không sao. Anh không thể sống với sự thật rằng Doyoung bị tổn thương vì anh ấy, bởi vì suy cho cùng, đó cũng là lỗi của Johnny. Doyoung bị kẹp ở giữa, Jaehyun và Johnny nằm ở hai bên. Johnny không thể không cười khúc khích trước cái nhìn đầy sát khí mà Jaehyun dành cho anh khi anh bò lên giường.
 
“Khăn trải giường của tôi sẽ có mùi của anh,” anh ta nghiến răng nói.
 
“Chỉ cần thừa nhận là cậu yêu mùi hương của tôi,” Johnny cười toe toét và cố ý thơm vào chiếc gối dưới đầu anh.
 
Có lẽ nó sẽ khiến Jaehyun bớt khốn nạn hơn.
 
“Đừng đánh nhau nữa,” Doyoung lầm bầm khi anh bắt đầu thức dậy sau cơn buồn ngủ, chớp mắt và ngáp một cách dễ thương. Khuôn mặt anh ấy hơi sưng và ửng hồng, và anh ấy đáng yêu đến mức Johnny muốn ghé vào và áp má anh ấy.
 
Có vẻ như Jaehyun cũng có suy nghĩ tương tự, vì khi môi Johnny chạm vào da má phải của Doyoung, Jaehyun cũng hôn lên má trái.
 
Họ giữ nguyên như vậy trong một giây, môi trên má Doyoung nhưng mắt nhìn vào nhau. Rồi như một công tắc, cả hai giật bắn mình trong tích tắc.
 
Doyoung rên rỉ một chút, dụi mắt bằng mu bàn tay. “Hừm, thật tuyệt. Làm lại lần nữa nào” anh ra lệnh.
 
Johnny không thể giúp được. Thật khó để nói từ chối với Doyoung, và Johnny rất vui vì anh không phải là người duy nhất nghĩ như vậy, bởi vì Jaehyun cũng đã thu hẹp khoảng cách.
 
Họ hôn má Doyoung như vậy, mỗi khi Doyoung đòi hỏi một nụ hôn khác.
 
Doyoung thực sự yêu những nụ hôn.
 
"Các anh nghĩ sao về những điều em đã nói?"
 
Đầu Johnny ở trên vai trái của anh, và Jaehyun ở trên ngực phải của anh. Doyoung vuốt tóc Johnny và Jaehyun, chơi đùa với cả hai. Johnny cố gắng kéo chân bọn họ, nhưng tất nhiên Jaehyun phải thoát ra và độc chiếm toàn bộ phần bên phải của Doyoung, vì vậy chỉ có một chân bị mắc kẹt giữa.
 
"Hm?" Johnny gầm gừ mãn nguyện, đôi mắt gần như nhắm nghiền hoàn toàn. Anh đang trong trạng thái hạnh phúc bởi những vuốt ve của Doyoung đến nỗi anh có thể ngủ thiếp đi ngay tại đây, trên giường của Jaehyun với Jaehyun ở phía bên kia, trong khi—
 
"Rằng hai người nên hôn nhau."
 
Johnny rên rỉ ngẩng đầu lên, cùng lúc với Jaehyun, người đang có biểu hiện chán ghét.
 
“Không đời nào—“
 
“Hoàn toàn không có chuyện tôi chạm vào—“
 
"Ôi chúa ơi, dừng lại!" Doyoung đột ngột hét lên. “Hai người đang yêu nhau theo những gì em thấy được, hãy tỉnh đi!”
 
Johnny đờ đẫn chớp mắt nhìn anh, rồi liếc sang Jaehyun, người đang có biểu hiện trung lập đầy nghi ngờ.
 
“…các người nghĩ em là một con người ngu ngốc,” Doyoung chế giễu đảo mắt.
 
“Em,” Doyoung chỉ vào Jaehyun bằng một ngón tay. "Điwfng giả vờ nữa. Em thật tệ khi che giấu cảm xúc của mình. Còn anh,” anh quay sang Johnny,“ đừng từ chối nữa, em quá đau đầu vì hai người! Hôn nhau thôi! Nào!"
 
Johnny không di chuyển. Jaehyun cũng vậy.
 
Doyoung tức giận liếm môi, nghiến răng nghiến lợi. “Em phải làm mọi thứ trong ngôi nhà chết tiệt này… Thật không thể tin được.”
 
Doyoung đặt một tay lên đầu Johnny, xoay nó một cách nhanh chóng, làm điều tương tự với Jaehyun, sau đó điều tiếp theo Johnny biết là Doyoung đẩy mặt họ vào nhau, và có một nụ hôn lạnh lùng.
 
của riêng mình và—
 
Và Jaehyun đã hôn anh.
 
Đúng, một nụ hôn đúng cách. Với lưỡi, và tất cả. Jaehyun cắn xuống môi dưới của Johnny và Johnny không thể không gầm gừ vì nó thực sự khá nóng bỏng, và sau đó lưỡi của Jaehyun luồn vào bên trong, nó ấm áp và ướt át, chỉ có ngực của họ quay sang một bên, nhưng nó cũng rất đáng yêu và mềm mại bởi vì Johnny cảm nhận được qua nụ hôn của Jaehyun rằng Doyoung đã thực sự đúng.
 
Và việc tim Johnny đập loạn nhịp như đang chạy marathon cũng nói lên rất nhiều điều.
 
“Cuối cùng thì…” Doyoung thì thầm khi chứng kiến ​​họ lạc vào nhau.
 
Johnny là người phá vỡ nụ hôn, nhưng không phải vì nó tệ hay anh cần lấy hơi, không, anh muốn nói điều gì đó.
 
“Xin lỗi vì đã gọi em là kẻ ký sinh và kẻ giết người hàng loạt. Anh biết em không phải như vậy” anh thở, liếm môi.
 
Jaehyun chậm rãi chớp mắt, đảo mắt. Anh lại rúc vào ngực Doyoung, tay Doyoung luồn vào tóc anh.
 
Jaehyun cũng kéo Johnny xuống, ở phía bên kia của Doyoung và quấn hai chân của họ vào nhau theo cách mà Johnny không thể hiểu được. Anh họ bắt đầu hoặc kết thúc từ khi nào. Jaehyun đã đặt tay lên eo Johnny.
 
Doyoung hôn lên đỉnh đầu họ, ngâm nga một bài hát mà anh ấy rất thích gần đây.

---/---

“Taeyong và bạn trai của anh ấy đã tàn sát làng em,” Jaehyun bắt đầu, giọng vô cảm. Johnny thở gấp, mắt mở to. "Khi đó em chỉ chín tuổi. Em không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Em chỉ nhìn thấy tất cả những xác chết, và ngay giây sau đó, hai cậu bé đến với em và đề nghị giúp đỡ. Em không còn ai cả. Vì vậy, em đã đi cùng họ. Em bắt gặp họ đang hút cạn máu chủ của quán rượu mà em và họ đang ở. Em hoảng sợ và muốn bỏ trốn, nhưng họ đã từ chối. Họ không muốn em đi. Nhưng em đã rất tức giận— “
 
Giọng Jaehyun vỡ tan, và Johnny đưa tay lên ôm má anh.
 
"Em đã giết anh ta. Bạn trai của Taeyong. Sau đó, em chạy trốn hết mức có thể và lẩn trốn kể từ đó. Em đã không nghe thông tin về anh ấy trong nhiều thập kỷ, vì vậy em nghĩ anh ấy đã chết hoặc từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng… ”
 
“Không sao đâu, Jaehyun,” Doyoung thì thầm vào tóc.
 
“Em thật là một người dịu dàng,” Johnny lầm bầm, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
 
Jaehyun khịt mũi, và Doyoung rên rỉ. Trái tim của Johnny không chỉ lệch một nhịp mà anh còn khá chắc chắn rằng đó là hai nhịp.
 
“Chà, em nên cảm thấy tổn thương khi bạn trai của em đang làm tình với một người sói ở bên cạnh, phải không?”
 
Jaehyun nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, và Johnny cười khúc khích với anh. "Xin lỗi vì nghĩ rằng ghét em."
 
“Thật tuyệt,” Jaehyun hờ hững nhún vai, “Dù sao thì em cũng chưa bao giờ mong đợi là anh sẽ thích em.”
 
“Nhưng tôi thì có,” Johnny hóm hỉnh đáp lại.
 
"Điều này thật thú vị!"
 
Khi Johnny nhìn lên, anh thấy Doyoung với nụ cười toe toét trên khuôn mặt, cười khúc khích như một nữ sinh. Anh ấy rất đẹp khi anh ấy hạnh phúc, và Johnny biết ngay lúc đó rằng anh ấy sẽ không từ bỏ điều này vì bất cứ thứ gì.
 
“Những gì hai người làm hôm nay thực sự rất nóng bỏng. Chiến đâu vì anh? Còn Johnny, hình dạng con sói của anh rất to lớn và xinh đẹp và em đã bỏ lỡ nó! ”
 
“Ồ” Johnny cười khúc khích, rồi liếc nhìn Jaehyun.
 
"Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh dưới hình dạng một con sói?"
 
“Có thể,” Jaehyun thì thầm vào ngực Doyoung. “Bộ lông của anh thật đẹp, hay bất cứ thứ gì…”
 
Bộ lông của Johnny thực sự rất đẹp. Anh có bộ lông màu xám, ngoại trừ bàn chân và tai, nơi có những mảng trắng. Doyoung thích gọi chúng là tất và bịt tai, còn Johnny thì luôn cắn vai anh vì điều đó.
 
“Chờ một chút,” Johnny nheo mắt nhìn Jaehyun. “Em thực sự gọi anh là chó như một tên gọi yêu mến"
 
Jaehyun ngây ngô chớp mắt. “Thì sao, Anh có muốn em gọi anh là cún con không? Em còn muốn ném cho anh một quả bóng và chơi ném bóng nữa kia"
 
Johnny rên rỉ và tinh nghịch đẩy vai Jaehyun. “Dám cá là vì em không nghĩ rằng anh lớn như vậy. Anh đã nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của em, rõ ràng là— “
 
"Câm miệng."
 
“Em có biết điều gì khác lớn hơn nữa không? “Thàng ranh” của anh trong hình dạng con sói,” Johnny cười lớn.
 
"Em đã nói là im đi, con chó!"
 
“Nào, Jaehyunnie, em có thể thừa nhận điều đó, có lẽ em có một thứ …“
 
"Em đã thấy."
 
Johnny và Jaehyun đều ngước nhìn Doyoung, người đang nhìn họ một cách nghiêm túc.
 
“Doyoung,—“
 
“Nói một cách khoa học thì giống như…” Doyoung bắt đầu, “giống như là, lớn hơn ba,bốn lần so với hình dạng con người, phải không?”
 
Jaehyun há hốc miệng liếc nhìn Johnny.
 
"Ồ, này, đừng nhìn anh như vậy!"
 
“Không công bằng,” Jaehyun lầm bầm trong hơi thở.
 
“Vì vậy, những gì em đang cố gắng nói là,” Doyoung cao giọng, “Em sẽ tham gia.”
 
"Doyoung, không!" Johnny nhìn anh kinh ngạc.
 
Không, nhất quyết không. Không đời nào Doyoung có thể đưa nó vào—
 
“Có thể,” Jaehyun ngại ngùng lên tiếng, “Em có thể thử trước. Chỉ để xem… sự mở rộng. ”
 
“Mỏ rộng” Johnny lặp lại.
 
Jaehyun liếc nhìn anh. “Em sẽ xích cổ anh lại, Johnny.”
 
"Ngông cuồng."
 
"Các chàng trai!" Doyoung lớn tiếng rên rỉ.
 
"Hửm?”
 
"Gì?"
 
Johnny và Jaehyun liếc nhìn nhau, cả hai đều cười khúc khích. Johnny ước gì Jaehyun có khả năng đỏ mặt, trông sẽ thanh tao với một chút ửng hồng ngượng ngùng trên má.
 
“Em biết bây giờ chúng ta đang ở bên nhau và tất cả và bla bla bla, các anh đang yêu nhưng còn em thì sao ?! Em cần những nụ hôn của em. Ai đó hôn em nhanh lên. Và ai đó nhúng tay vào quần của em, vì tất cả những điều này về việc Johnny sẽ làm tình trong hình dạng con sói của anh ấy đã khiến em nắng nằng năng ”
 
Johnny không thể không tiến tới, hôn lên môi Doyoung.
 
Bạn trai của anh. Doyoung cuối cùng cũng là bạn trai của anh, không chỉ anh ấy mà cả Jaehyun nữa. Jaehyun với nụ cười bẽn lẽn cùng những tiếng cười khúc khích và tiếng rên rỉ thở dốc tự hiến mình làm vật thí nghiệm cho thằng quái vật theo đúng nghĩa đen của Johnny.
 
Jaehyun thật hoàn hảo, giống như Doyoung và Johnny tự nguyền rủa bản thân vì không nhận ra sớm hơn.
 
Khi anh kéo dần những nụ hôn xuống xương quai xanh của Doyoung, và nghe thấy tiếng Jaehyun đang ngậm Doyoung, Johnny không thể không tưởng tượng một chút về tương lai.
 
Họ đang ở trong nhà của Doyoung, trước lò sưởi, với Johnny đang nằm trên mặt đất. Doyoung đang ngồi phía sau anh, nhẹ nhàng hát một bài hát mừng Giáng sinh, dịu dàng chải bộ lông sáng bóng của anh, trong khi Jaehyun ở phía trước, và Johnny không ngần ngại gục đầu vào lòng Jaehyun, cắn vào tay anh mỗi khi cố chải lông cho anh.
 
Jaehyun sẽ phàn nàn, kiểu gì đó giống như ‘em sẽ bắn anh’, và không mất nhiều thời gian để hiểu ra rằng Johnny bằng cách nào đó, một cách kỳ diệu, thần bí, đã quyết định không cắn khi Jaehyun để lại một nụ hôn trên đầu mình, di chuyển bàn chải lông trên tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro