unlocked

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"đến nơi rồi".

gã tài xế lạnh lùng lên tiếng đuổi chúng tôi xuống xe. cũng phải, đâu ai lại đi nhờ người khác chở mình đến một chốn đồng không mông quạnh vào cái giờ này cơ chứ ? nhưng đó là công việc của chúng tôi, phải chấp nhận là vậy thôi.

"jimin, taehyung. xuống xe ngay trước khi chúng ta bị cắt tiền lương tháng này đi".

"ồn ào quá đi mất". cả hai không hẹn trước mà đồng loạt đáp lại, xen lẫn chút khó chịu khi bị đánh thức khỏi giấc ngủ yên ổn hiếm hoi.

nhìn hai kẻ đang bình an vô sự mà ngủ ngon lành kia, tôi cũng đành bó tay.

nhiệm vụ lần này thoạt nhìn có vẻ như một món hời lớn cho đám thám tử tư quanh năm ăn không ngồi rồi như chúng tôi. nhưng tôi cũng không rõ, có cái gì đó vẫn chưa đúng lắm.

"willow hill...chưa từng nghe qua sao ? được rồi, gần đó có ngôi biệt thự cổ cần sự trợ giúp của các anh đấy. mau đến đi, tiền công cứ để bọn họ lo".

lão cấp trên chỉ dặn dò chúng tôi vài câu qua loa cho xong chuyện. tất cả đều là vì tiền thôi nhỉ ?

-

"những vị khách của chúng ta đâu rồi ? tớ có linh cảm lần này chúng ta sẽ phá được án lớn đấy". jimin hào hứng đi lên trước. chàng trai trẻ này vẫn luôn nhiệt huyết như ngày đầu mới vào đội vậy.

"hay đúng hơn là tiền thưởng của chúng ta đâu rồi, ý cậu là vậy đúng không ?". taehyung khẽ cười cao ngạo, lia ánh nhìn thách thức đến jimin. rốt cuộc là bọn họ bị cái quái gì vậy ?

"nói năng có chừng mực thôi", tôi quay người nhắc nhở.

"đừng có mà mở miệng dại dột kiểu đó nếu anh còn muốn bước ra khỏi nơi đây toàn vẹn. anh chưa biết bọn lắm tiền đó có thể làm cái gì chúng ta đâu".

rốt cuộc taehyung cũng chịu im lặng.

"toàn giả đò thanh cao"

ba chúng tôi lặng người đi dọc con đường hoang vu hướng về ngôi biệt thự. chẳng ai nhìn nhau dù chỉ là một lần. khu này có vẻ khá vắng, vậy mà lại có người chọn xây nhà ở đây. nên gọi lựa chọn này là thông minh hay kì quặc đây ?

ngọn đồi này trông quen thật.

-

"các anh là cảnh sát từ trung tâm thành phố à ?"

"à vâng, nói thế cũng được", tôi cố tình né tránh ánh mắt đầy nghi hoặc của chị giúp việc.

cảnh sát sao ? nực cười.

"thôi được rồi. để bọn họ vào đi elisabeth".

cùng lúc ấy, giọng nói từ tốn cất lên trong khuôn viên rộng lớn. người chủ nhà điềm đạm nở nụ cười với chúng tôi. bà dù đứng tuổi nhưng vẫn còn đâu đó nét đoan trang của thời xuân sắc, khiến tôi thoáng ngẩn ngơ.

"vâng. chúng tôi được cử xuống để điều tra vấn đề của mọi người. mong mọi người chiếu cố cho", nhanh chóng cúi đầu. tôi vẫn luôn được dạy rằng gây ấn tượng tốt mới là nước đi khôn ngoan trong những lần điều tra.

"thật thất lễ rồi các cậu cảnh sát. chị giúp việc này là người mới, vẫn chưa hiểu chuyện nên các cậu thứ lỗi cho. nào elisabeth, tôi đã dạy cô phép cư xử ra sao ?"

chị giúp việc cúi nhẹ người tỏ ý xin lỗi. dù gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét, khinh khỉnh đến mức đáng ghét.

tôi không khỏi giật nhẹ khoé miệng, rốt cuộc là loại tình huống gì đây ?

"được rồi, bỏ qua mấy cái thủ tục rườm rà này đi. chúng tôi đến để phá án chứ không phải để nhận mấy lời xin lỗi gượng ép của ai kia đâu", taehyung bắt đầu công kích. quả thật, xét về miệng lưỡi cay nghiệt thì chẳng ai qua nổi anh ta. cứ nhìn cái vẻ bối rối của chị giúp việc là rõ.

"cậu nói phải. chúng ta vào trong thôi, à mọi người cứ tự nhiên gọi tôi là phu nhân willow là được".

"ai đây mẹ? là người sẽ điều tra mấy việc kì lạ xung quanh chúng ta ạ ?"

một bóng người hỏi vọng ra từ thư phòng hoa lệ. bóng người nom nhỏ bé ấy khoác lên mình bộ âu phục đen tuyền nghiêm nghị, trái ngược hẳn với khuôn mặt trắng trẻo thập phần ngây ngô.

"đúng vậy. xin giới thiệu với các vị, đây là con trai thứ của tôi, min yoongi. còn các vị.... à, cho tôi xin hỏi nên xưng danh ra sao cho phải ?"

"jeon jungkook, park jimin và đó là kim taehyung", tôi lần lượt đáp.

"chào mọi người".

yoongi bẽn lẽn núp đằng sau người phụ nữ, làn da trắng chuyển hồng vì ngượng ngùng. phu nhân willow xoa đầu đứa trẻ rồi mau chóng kêu chị elisabeth đưa em đi. bà tiếp tục sải bước xuyên suốt dải hành lang dài, nhịp chân gấp gáp hơn đôi chút.

"như các cậu đã hay, căn biệt thự của chúng tôi vốn được dựng lên ở nơi này một phần cũng vì giá thị trường khá thấp, lại có phong cảnh thiên nhiên thích hợp và sự yên tĩnh chúng tôi cần".

ra là vậy...

"dù thế, chúng tôi không thể ngờ an ninh ở đây lại khá lỏng lẻo, ngược lại hoàn toàn với những gì chúng tôi đã được giới thiệu. bằng chứng là chỉ sau một vài ngày dọn đến, đồ vật có giá trị cứ liên tục bị lấy cắp, cửa kính lúc nào cũng bị đập vỡ vào khoảng sáng sớm. ngay cả chú mèo ba tư alexandra tôi nuôi được bấy lâu cũng mất tích. mọi người có thể tự hỏi vì sao tôi không nghi ngờ elisabeth, nhưng đáng tiếc là những việc này lại xảy ra trước khi chị ấy dọn đến. khổ thân yoongi, mấy người từng làm ở đây để trông nó đều e ngại rắc rối nên đành xin nghỉ hết rồi. nhà cửa quanh đi quẩn lại chỉ có hai mẹ con chúng tôi và vài người làm thêm còn sót lại. mà tình hình càng lúc càng biến chuyển tiêu cực. nhờ mãi mà chẳng ai chịu đến cái thung lũng vắng vẻ này, may mà các cậu đồng ý giúp đỡ. không thì tôi cũng thật chẳng biết nên xoay sở ra làm sao".

"à vâng, chuyện chúng tôi nên làm cả thôi".

"các cậu tạm thời nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai chúng ta còn nhiều việc lắm. vậy, tôi xin phép".

căn phòng này khá rộng rãi so với ba người chúng tôi, dù thế, tôi vẫn không thể chợp mắt nổi

có điều gì đó thật sự chưa đúng chăng ? nhưng rốt cuộc nó là gì? khoan đã....

chiếc tivi cũ kĩ lại hiện lên chập chờn trong tâm trí như một cuốn phim đã được sắp đặt hoàn hảo từ trước. bản tin hôm ấy đã khiến ba người chúng tôi rùng mình ra sao, tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một.

"chính quyền đang rất đau đầu khi hàng loạt đơn vị cảnh sát mất tích. tỉ lệ tội phạm và tệ nạn tăng cao, nhiều cơ quan chính phủ có dấu hiệu bị đe doạ tấn công,...đáng lo ngại thay, số người mất tích đều được báo cáo trông thấy lần cuối ở 'thung lũng cây liễu'. sau đây là tấm hình về hiện trường vụ án..."

"chết tiệt".

tôi lập tức lay jimin và taehyung dậy.

"dậy mau. chúng ta cần rời khỏi đây ngay lập tức".

"cái quái..."

chưa kịp để bọn họ tiêu hoá hết đống lời nói của tôi. jimin và taehyung đã bị tôi kéo ra khỏi phòng. chúng tôi hướng mình về phía cánh cửa chính và chạy.

"khốn nạn. bị khóa rồi".

"cậu đang nói cái gì vậy ? tất nhiên là cửa bị khoá rồi. giờ này là giờ nào mà cửa còn mở cơ chứ ?"

"các anh không hiểu, chúng ta sẽ chết nếu không chạy ra khỏi đây. chúng ta..."

"cậu còn nhớ cái đường hầm ở trên tấm bản đồ nhà ở khuôn viên không ? hình như nó được dựng lên làm phòng làm việc chính, nếu tớ không lầm".

"vậy thì đi thôi. tại sao cậu hông nói sớm chứ ?"

"cậu có hỏi sao ? lại còn trách mắng nữa.." jimin bĩu môi.

-

khu nhà chính xa hơn thực tế, chúng tôi cố gắng chạy thật nhanh để không bị chủ nhà phát hiện. từng giọt mồ hôi lấm tấm rơi trên sóng mũi. trái tim đập nhanh hơn, như muốn vỡ oà trong lồng ngực song song với nhịp gõ giày của chúng tôi.

cầu trời đừng để ai phát hiện ra.

"a, tới rồi kìa. mau vào thôi".

cánh cửa khép lại sau lưng, chúng tôi nín thở, điên cuồng tìm lối thoát. rốt cuộc là ở đâu cơ chứ ?

và chính lúc ấy, bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt rợn người. phu nhân willow bước vào, vẫn giữ trên môi nụ cười điềm đạm. nhưng trông không có vẻ là một nụ cười chào đón như lần đầu gặp gỡ.

"các cậu đang làm gì vậy ?"

"chúng tôi...", tôi lắp bắp, không biết nên trả lời ra sao.

"chúng tôi đang tìm tư liệu cho công việc điều tra để nó diễn ra thuận lợi hơn ấy mà. về lịch sử xung quanh nơi này chẳng hạn", taehyung điềm tĩnh lên tiếng. trông không có vẻ gì là hoảng sợ trước sự uy hiếp của người đàn bà này.

"vậy à? tại sao các cậu không hỏi tôi trước ?", phu nhân nheo mắt, lộ rõ sự nghi ngờ.

"phu nhân sẽ không thấy phiền chứ ?"

"tất nhiên". lúc này, đôi lông mày thanh tú ấy mới dãn ra, đôi môi nở nụ cười lớn hài lòng.

"có gì các cậu cứ hỏi tôi chứ nhà rộng thế này, biết tìm sao cho hết ?"

chúng tôi gật đầu, rời căn phòng càng sớm càng tốt.

jimin vì sợ hãi nên cúi gằm mặt mà không để ý cánh cửa tủ đằng trước. tay cậu vô tình quẹt mạnh cánh cửa làm nó bung ra.

một cái đầu bị chặt lìa lăn ra khỏi tủ.

"elisabeth !?", ba chúng tôi ngỡ ngàng.

chiếc đầu bị đứt lìa chưa hoàn toàn phân huỷ, hai mắt bị móc tàn bạo, mái tóc vàng óng mượt giờ đây rối bù do bị cắt xén nhẫn tâm. càng khiến tôi ớn lạnh khi nghĩ về cảnh sinh mạng người con gái này bị tước đoạt không khoan nhượng. thê thảm vô cùng.

ấy là khi tôi nhận ra, đó không phải là cái xác duy nhất.

"thấy hết rồi nhỉ ?", phu nhân willow cất giọng lạnh lùng, lượn lờ đôi bàn tay gầy gò đến con dao lam sắc nhọn trên bàn làm việc .

"tụi mày cứ xen vào chuyện của tao như vậy, không thấy mệt sao ?"

"tại sao bà lại làm như vậy ? rồi còn yoongi ? bà không tự thấy xấu hổ trước mặt đứa trẻ ngây thơ ấy sao ?", jimin phẫn uất. lần đầu tiên tôi thấy cậu tức giận đến vậy.

"đừng cố dạy đời tao. yoongi chính là lí do tao giết người đấy thôi. tên bác sĩ vô dụng bảo yoongi ngoan ngoãn của tao mắc căn bệnh thiếu máu trầm trọng. vậy mà hắn cũng chẳng thể chữa lành cho thằng bé. đáng chết thật mà". ánh mắt bà ta hằn lên tia u uất, tay siết chặt con dao.

"nhưng không phải là không có cách. mày phải công nhận cái nhà này rất thích hợp để bao biện cho những cái chết, đúng không ? buồn cười thay, bọn chúng đều chỉ chết vì tiền cả, như chúng mày vậy. quả là lũ thảm hại. may thay, cái chết của bọn chúng không phải là không có ích. từ ngày được tao chăm sóc, tình hình sức khoẻ của yoongi đã khá hơn rất nhiều. người ta vẫn thường bảo máu tươi là liều thuốc bổ duy nhất mà, ha..ha...ha".

cảm giác buồn nôn tràn ngập trong khoang miệng. ý thức về sự sống trong tôi như lu mờ dần.

"không thể nào. không thể..."

jimin bật khóc. taehyung mặt trắng bệch đi, tay cậu nắm chặt vào nhau như cố trấn tĩnh lại bản thân mình. cậu ôm jimin vào lòng rồi đánh tôi thật mạnh.

"ĐỪNG CÓ BỎ CUỘC DỄ DÀNG NHƯ VẬY CHỨ. cậu là người dẫn chúng ta đi được đến ngày hôm nay, đừng nghi ngờ nữa mà hành động đi. tỉnh táo lại ngay cho tôi".

tỉnh táo...đúng vậy...

tôi không thể nào chết dưới tay con đàn bà tâm thần này được. tôi còn phải sống để đưa yoongi ra khỏi đây. em không đáng phải chịu đựng những điều này cơ mà.

và chính lúc ấy, tôi biết mình phải kiên định nhìn trực diện vào con quỷ khát máu đứng trước mặt bản thân. bà ta có chút bất ngờ với phản ứng của tôi nhưng nhanh chóng gào lên đe doạ.

"nhìn xem. một con chuột nhắt muốn được sống đây mà. đồ chết dẫm không biết tự lượng sức mình".

"chúng tôi có tới ba người trong khi bà chỉ có một mình. đừng có mà tự đáng giá cao bản thân đến như vậy. hơn nữa, yoongi sẽ không sống với bà lâu nữa đâu. thằng bé sẽ cùng chúng tôi đi ra khỏi đây và bắt đầu một cuộc đời mới. NÓ KHÔNG CẦN SỰ QUAN TÂM CỦA BÀ".

"MÀY NÓI LÁO. yoongi của tao sẽ không đi đâu hết. để xem mày có còn sống đến lúc bước ra khỏi cái nhà này không đã".

bà ta lao nhanh về phía chúng tôi, ánh lên tia sát khí cùng nụ cười lớn. bàn tay nắm chặt con dao vung lên thật mạnh không chút do dự, hướng về điểm chí mạng. tôi nhanh tay né được nhưng jimin không kịp trở mình. cậu bị chém sâu một vết ở cổ, máu văng tung toé lên đầy bức tường trắng. vị mằn mặn, tanh tanh tràn ngập trong khoang miệng. cái cảm giác buồn nôn ấy lại trào lên, cuộn dâng nơi cuống họng.

cả thân thể jimin tựa như con rối mất dây, quỳ rạp xuống đất. khuôn mặt đáng yêu đã bao lần làm bầu không khí trở nên vui vẻ hơn, giờ đây lại cứng đờ đến đáng sợ. hai mắt mở to, trợn trắng, cổ gần như đứt lìa. dòng máu đỏ vẫn loang lổ trên tấm thảm nhung nơi cậu ngã xuống.

taehyung đẩy tôi chạy đến cạnh thi thể cậu:

"JIMIN, ĐỪNG NHƯ VẬY, ĐỪNG BỎ TỚ MÀ..", tiếng hét của cậu như bóp nát tâm can tôi. tôi...tôi thật sự đã giết chết Jimin rồi...

"MỤ ĐÀN BÀ KIA, TRẢ LẠI JIMIN CHO TAO. XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI"

anh lao vào người bà ta nhưng bà vẫn đứng đó nở một nụ cười toe toét đến mang tai. bà ta tiếp tục vung tay muốn chém cậu một nhát.

cậu tránh được.

nhân cơ hội phu nhân có sơ hở, cậu hất tay bà ta làm con dao rơi xuống sàn.

choang.

tiếng kim loại lạnh lẽo khi chạm vào mặt đất khiến tôi chợt bừng tỉnh khỏi cơn u mê, nhưng chân tôi dường như chẳng chịu nghe lời. vẫn cứng đờ như bị đóng chặt vào mặt sàn.

taehyung và bà ta cùng lao vào nhau để giằng lấy cho được con dao. cậu nhất quyết không chịu buông tha nên kiên định giữ chặt lấy nó. sau một hồi giằng co, bà ta đã găm mạnh một nhát dao vào tim taehyung.

máu thấm ướt chiếc sơ mi trắng. khuôn mặt điển trai giờ đã trắng bệch, đầy vẻ ngỡ ngàng như thể chưa bao giờ lường trước được bản thân sẽ bỏ mạng tại nơi này. cậu chỉ nhìn tôi lần cuối rồi khó khăn mấp máy đôi môi mỏng.

"chạy đi"

cậu trút hơi thở cuối cùng.

bà ta lê từng bước nặng nề đến chỗ tôi. tiếng cười kẽo kẹt kì dị như tiếng kim loại ma sát với mặt tường cứ ngày một đến gần. bản năng sinh tồn của tôi chợt sống dậy một cách mạnh mẽ. tôi vội với lấy cái quả cầu thủy tinh trang trí trên bàn làm việc. chưa kịp để phu nhân willow ra tay, tôi đã nhắm thẳng đến đầu bà ta mà đập.

một lần..hai lần..ba lần... cứ vậy mà đập. tôi như biến thành một kẻ cuồng sát, lòng đầy căm phẫn. thật không giống với tôi ngày thường điềm tĩnh một chút nào.

không biết đã qua bao lâu, nhưng đến khi tôi lấy lại được lý trí thì đã thấy người đàn bà ấy nằm bất động trên sàn. bộ đầm xếp ly đẹp đẽ nay bê bết máu, đầu nát bươm. những thớ thịt đỏ lộ ra bên ngoài, loáng thoáng đâu đó là màu trắng của xương trên từng nấc da trắng trẻo. cầu mắt treo tòn teng bên ngoài lộ ra hốc mắt sâu hoắm. chỉ còn khuôn miệng vẫn giữ cái nụ cuời dị dạng ấy. cho đến lúc chết, bà ta vẫn cố gặng từng chữ một, giọng nói đục ngầu cùng tiếng khùng khục phát ra từ cổ họng bà ta.

"mày..chết.. chắc rồi".

gương mặt xinh đẹp tái đi rồi ngất lịm. đôi mắt cứng đờ nhìn vào cõi vĩnh hằng, hay còn có thể là địa ngục- nơi bà ta thật sự thuộc về.

tôi như chết đứng, tôi đã giết người rồi ư ? mặc kệ. tôi hướng phía cửa chính mà chạy.

sẽ không sao đâu. tôi sẽ đưa yoongi đến với tự do. tôi định cầm điện thoại lên...

sắp đến rồi, còn một đoạn nữa thôi.

...nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy cổ mình thật lạnh, cái lạnh như cắt vào từng thớ thịt. tâm trí tôi phủ một màu trắng xóa.

đưa con dao bếp kề sát cổ tôi. em thì thầm.

"định đi đâu vậy ? tôi còn chưa uống thuốc mà".

then,

i fall down, unconsciously.

[ 00:00 | 2/1/2019 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro