11, Thức đêm mới biết đêm dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ mười một: Thức đêm mới biết đêm dài

Sau khi về đến nhà Lee Dong Hyuck kéo Mark Lee lên giường của mình, cởi giày và áo sơ mi cho hắn rồi kéo chăn đắp lại cẩn thận, những việc khác cũng không rảnh để lo nữa mà vội vã chạy thẳng ra ngoài.

Cậu gọi một chiếc taxi đi đến viện dưỡng lão, trên đường còn gọi cho Tổ trưởng của cậu, nói mình có việc không thể quay về. Bên kia Tổ trưởng Hong lười biếng mà ngáp một cái, nói cậu không về cũng không sao, dù gì cũng không có việc gì gấp, hiện tại chỉ để lại một vài người trong tổ ở bệnh viện.

Lee Dong Hyuck có chút ngốc nghếch mà hỏi: "Tại sao lại đến bệnh viện vậy ạ?"

Tổ trưởng Hong hạ giọng nói: "Tổng Giám đốc còn mang theo một cậu trai trẻ, là cái người lúc chiều ngồi xe lăn tới ấy, trông cũng rất đẹp trai."

Lee Dong Hyuck không nói lời nào, một lúc sau mới ngơ ngác mà ậm ừ một tiếng.

Đột nhiên Tổ trưởng Hong mới có phản ứng, nhớ ra cậu cũng xem như là người của Lee Tae Yong, có chút lúng túng nói thêm: "Ờ... Thật ra cũng không đẹp lắm..."

Giọng Lee Dong Hyuck nhẹ xuống: "Tổ trưởng Hong, em tắt đây." Cậu đã biết tại sao chú Tae Yong lại gọi điện thoại cho cậu rồi...

Bởi vì bên cạnh chú một người cũng chẳng có ai.

Sau khi Lee Dong Hyuck đến viện dưỡng lão, cậu nhanh chóng lần theo vị trí mà Lee Tae Yong đã gửi qua điện thoại. Tới cửa phòng, cậu nhẹ nhàng gõ cửa nhưng không có ai lên tiếng. Vặn tay nắm cửa thì phát hiện cửa không khóa nên liền đi thẳng vào bên trong.

Vừa nhìn thấy Lee Tae Yong đôi mắt Lee Dong Hyuck đã đỏ ửng.

Lee Tae Yong ngồi bên cửa sổ, hai mắt nhắm lại dựa đầu vào tường, mày nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt. Áo vest và áo sơ mi bên trong đều có những vệt máu đã khô, tay phải được băng gạc quấn chặt đặt bên người, hiển nhiên là mới bị chấn thương.

Lee Dong Hyuck đột nhiên nâng tay lên tự tặng cho mình một cái tát.

Vốn dĩ Lee Tae Yong bị đau đầu, vô cùng muốn nghỉ ngơi nhưng mà cũng chẳng được yên, nghe được tiếng mở cửa, mới vừa mở mắt ra đã thấy được hành động của Lee Dong Hyuck liền nhíu mày quát lớn nói:

─ Có chuyện gì vậy?

Lee Dong Hyuck cúi đầu nức nở:

─ Chú Tae Yong ơi, con xin lỗi... Đều tại con... Nếu con đi theo chú... Chú đã không bị thương.

Cậu thật sự không biết Lee Tae Yong sẽ tới nơi này, nếu biết trước thì dù cho có bấy nhiêu chuyện quan trọng cậu cũng sẽ nằng nặc đòi tới theo.

Lee Tae Yong không kiên nhẫn mà đi đến trước mặt Lee Dong Hyuck giáo huấn:

─ Đừng khóc nữa, cũng đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà còn khóc trông có mất mặt không?

Lee Dong Hyuck cố nén nước mắt, xem xét thật kỹ lại tay của Lee Tae Yong.

Lee Tae Yong nhìn bộ dạng ảo não của cậu liền thở dài nói:

─ Vết thương nhỏ thôi mà, nghỉ ngơi mấy ngày là được. Được rồi mau đi thôi.

Lee Dong Hyuck đáp dạ một tiếng, ủ rũ cụp đuôi mà đi theo y ra ngoài. Sau đó thì một tên bình thường luôn ríu rít không để người ta yên cho đến lúc lên xe cũng chưa từng nói một lời.

Lee Tae Yong đau đầu cả đêm không thấy khỏi, từng cơn từng cơn cứ thi nhau kéo tới nên hiện giờ còn cảm thấy đau đớn hơn gấp bội, nhưng y không muốn để Lee Dong Hyuck phát hiện liền cố ý dụ cho cậu nói chuyện, hỏi:

─ Buổi tối thế nào, bên kia không xảy ra chuyện gì chứ?

Lee Dong Hyuck uể oải ỉu xìu mà đáp:

─ Không xảy ra chuyện gì, chỉ là cô Min Ah đã trở về sau đó ở trước mặt mọi người đánh cho cậu Yoon Oh một trận.

Lee Tae Yong sửng sốt, cũng không biết nên khóc hay nên cười, cái này mà nói là không có chuyện gì xảy ra sao?

Hình như Lee Dong Hyuck nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, giọng nói cuối cùng cũng mang theo chút kích động:

─ Chú ơi chú không biết đâu! Nút áo sơ mi của cậu Yoon Oh đều bị bứt đứt hết, phần ngực lộ cả ra ngoài, mặt thì bị cô Min Ah cào cho chảy be bét máu, còn bị ăn thêm một cú vào chỗ hiểm...

Trên trán Lee Tae Yong đều là mồ hôi lạnh, y nhìn bộ dạng vui vẻ của Lee Dong Hyuck liền cắn chặt răng đem đau đớn giấu đi, còn ra vẻ bình tĩnh nói:

─ Sau đó thì sao?

Lee Dong Hyuck cười khà khà hai tiếng:

─ Sau đó thì bọn họ bị ông Yun Ho đuổi ra khỏi khách sạn.

Lee Tae Yong cũng cười theo cậu, nụ cười lại có vẻ tái nhợt vô lực, chỉ tiếc là bị bóng đêm che giấu đi mất, còn Lee Dong Hyuck thì vẫn chuyên tâm lái xe nên chưa từng để mắt tới.

Lúc bọn họ về tới nơi thì đã là ba giờ sáng, Lee Tae Yong muốn để Lee Dong Hyuck ngủ lại nơi này nhưng Lee Dong Hyuck không hề muốn. Từ nhỏ cậu đã sợ Jung Jae Hyun, nếu gặp được Jung Jae Hyun tay chân sẽ trở nên luống cuống không biết nên để chỗ nào cho phải, hơn nữa Mark Lee còn đang ở chỗ của cậu cho nên trước sau gì cậu cũng vẫn không yên tâm.

Lee Tae Yong không nỡ ép uổng nên để cho Lee Dong Hyuck lái xe trở về, lại dặn dò cậu đi đường cẩn thận, nhìn người đi khuất rồi mới quay vào nhà.

Y bước nhẹ lên lầu, lúc đứng trước cửa còn do dự một chút, điều chỉnh tốt sắc mặt của mình trước, sau đó đẩy cửa vào mới phát hiện ra bên trong căn phòng không có ai.

Jung Jae Hyun vẫn chưa về.

Lee Tae Yong cảm thấy chút dũng khí để chống đỡ cho mình phút chốc đều tan biến, cả người rệu rã mà ngồi ở trên giường.

Vì không bật đèn nên trong phòng tối đen như mực, lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng truyền tới, y rũ mắt nhìn cánh tay của mình, trong đầu lại xuất hiện bộ dạng dữ tợn của Min Chae Soo hồi tối khiến cho cơn đau đầu lại càng dữ dội hơn.

Lee Tae Yong muốn đi lấy thuốc nhưng chỉ vừa đứng lên trước mắt đã tối sầm, lỗ tai ong ong ù đi, lập tức mất thăng bằng té ngã trên mặt đất, cánh tay bị thương đập thật mạnh vào tủ đầu giường, đau xót đến mức cả người phải cuộn tròn lại. Qua thật lâu mới cố hết sức mà bò lên, quỳ trên mặt đất nắm được ngăn tủ liền mở nó ra, nhờ ánh trăng sáng ngoài cửa sổ mới có thể lục lọi đồ đạc bên trong, cuối cùng cũng lấy ra được cái chai màu trắng, một hơi đem hết những viên thuốc còn lại đổ cả vào trong miệng.

Y ngồi trên sàn thở hổn hển, mệt đến nỗi đôi mắt đều không muốn mở, đầu đau đến mức hệt như có ai đó mạnh bạo đem sọ đầu mình cạy ra, không thể nào nghỉ ngơi cho được. Thuốc giảm đau cũng không có hiệu quả nhanh như vậy, Lee Tae Yong không nhịn được bèn đập mạnh đầu mình vào ngăn tủ, trên người toàn là mồ hôi lạnh, áo sơ mi ướt đẫm dính chặt vào lưng. Đau đến độ ý thức cũng mơ hồ, vài lần cố gọi tên Jung Jae Hyun nhưng căn phòng trống rỗng chẳng có ai buồn trả lời y cả.

Cũng không biết đã qua bao lâu cơn đau mới dần dịu đi. Lee Tae Yong không muốn ở một mình trong không gian bị vây kín, dựa vào giường chậm rãi đứng dậy đi đến ban công, dùng hết sức để đặt bàn tọa vào chiếc ghế dựa.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, xuyên qua ánh sáng u trầm có thể nhìn thấy được những đám mây đang di chuyển. Lee Tae Yong châm một điếu thuốc đặt trên bàn, cúi đầu nhìn đốm lửa nhỏ trên điếu thuốc hết sáng rồi lại tối trong ngọn gió đêm.

Thời gian từng chút trôi qua.

Một điếu thuốc vừa tắt y lại châm điếu thứ hai. Điếu thứ hai vừa tàn lại đến điếu thứ ba... Tàn thuốc trên bàn ngày càng nhiều, sắc trời cũng từ từ trở sáng.

Chỉ mới tám giờ nhưng từ bên ngoài đã thấy mấy chiếc xe tiến vào rồi ngừng lại ở trước cổng.

Lee Tae Yong đứng lên, nhìn thấy có người từ trên xe dọn xuống rất nhiều các thể loại đồ đạc đem cả vào trong nhà.

Cửa phòng có tiếng gõ, Lee Tae Yong cũng đáp lại.

Quản gia Shin đẩy cửa bước vào, vừa thấy y cả người đều sững sờ tại chỗ. Ông hình như không thể tin cái người quần áo dính đầy máu, tay còn bị thương, sắc mặt trắng bệch này là Lee Tae Yong, thoạt nhìn còn giống ma quỷ hơn, ông trừng lớn mắt trông từ đầu tới chân một lần nữa, miệng run run gọi tên y.

Lee Tae Yong lại nhanh hơn ông mở miệng trước, chỉ nhìn bên ngoài rồi hỏi:

─ Chuyện này là sao?

Quản gia Shin nhìn Lee Tae Yong, ánh mắt có chút không đành lòng, thật lâu mới thấp giọng đáp:

─ Thiếu gia Jun Ki... Muốn ở lại chỗ này một thời gian.

Dường như Lee Tae Yong đã sớm đoán được đáp án, khóe miệng cũng nở một nụ cười nhàn nhạt. Lúc này xe của Jung Jae Hyun cũng vừa về tới, hắn xuống xe trước sau đó đi đến cửa bên kia ôm Choi Jun Ki ra ngoài. Lee Tae Yong nhìn bọn họ rồi đột nhiên gọi một tiếng:

─ Quản gia Shin.

Quản gia Shin ngẩng đầu nhìn y, đã nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên ông thấy biểu cảm mờ mịt trống rỗng trên mặt của người đàn ông kiêu ngạo này.

─ Có một câu nói rằng: Thứ của mình thì sẽ mãi là của mình, còn nếu không phải cho dù có muốn tranh giành thế nào thì cũng không thể. Trước kia cháu vẫn luôn không tin nhưng bây giờ hình như tin rồi.

Quản gia Shin nhìn bộ dạng của Lee Tae Yong trong lòng bất chợt chua xót, nhưng lại không biết nên khuyên y như thế nào bèn thở dài gọi một tiếng:

─ Cậu Tae Yong à...

Lee Tae Yong xoay người lại, bất đắc dĩ mà cười:

─ Nhưng mà cháu thì không thể quay đầu lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro