18, Cặp đôi hoàn cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ mười tám: Cặp đôi hoàn cảnh

Lee Tae Yong làm tổ trong văn phòng cho đến bảy giờ tối. Đã hai ngày một đêm y không hề nghỉ ngơi cũng không ăn bất cứ thứ gì, cho đến khi đôi mắt không còn nhìn rõ từng con số trên bản báo cáo nữa thì mới ngừng công việc trong tay lại.

Khi tài xế lái xe đưa Lee Tae Yong trở về y mới có thể ở trên xe mà nhắm mắt nghỉ một chút. Rõ ràng không ngủ nhưng mà lúc sau tài xế phải gọi mấy tiếng mới đánh thức nổi y dậy, quả thực thân thể đã mệt mỏi đến độ không còn chịu sự khống chế của đại não nữa.

Quản gia Shin nhìn thấy Lee Tae Yong bước vào vẻ mặt ông rất vui, ông vốn nghĩ rằng Lee Tae Yong sẽ không bao giờ quay trở lại. Chỉ là nụ cười duy trì chưa được vài giây thì đôi lông mày đã gắt gao nhíu chặt.

Lee Tae Yong cũng không thèm cởi áo khoác, ấn nhẹ cái dạ dày hơi đau đớn của mình sau đó từ từ ngồi xuống sofa, nói với quản gia Shin:

─ Bác bảo người giúp việc làm cho cháu ít cháo trắng, đừng cho thêm gì cả.

Quản gia Shin cho người đi làm ngay rồi quay lại rót cho y một cốc nước ấm, Lee Tae Yong gật đầu:

─ Làm phiền bác rồi.

Quản gia Shin cảm nhận được sự khách khí cùng xa cách của Lee Tae Yong trong lòng liền cảm thấy căng thẳng, ông biết toàn bộ sự tin tưởng và tín nhiệm vất vả xây dựng ngần ấy năm đã không còn. Nhưng ông có thể nói gì được đây, hiện tại Lee Tae Yong thành ra thế này là bởi vì hoàn cảnh bây giờ không cho y một chút cảm giác an toàn, chỉ có thể một lần nữa dựng lên bức tường thành vững chắc nhằm ngăn cách mình với thế giới bên ngoài.

Quản gia Shin đi vào phòng bếp, Lee Tae Yong nhìn khắp nơi đánh giá một chút, Jung Jae Hyun cùng Choi Jun Ki vẫn chưa về.

Y nghĩ có thể là hai người họ cùng nhau đi ra ngoài.

Ngồi trong căn phòng khách rộng rãi sáng sủa, nơi nơi đều có thể nhìn thấy những vết tích của cuộc sống mà lúc trước bản thân mình lưu dấu lại, trước kia vốn dĩ sẽ luôn cảm thấy an tâm nhưng hiện tại giống hệt như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mỗi một phút mỗi một giây đều là tận cùng của sự khổ đau.

Rất nhanh quản gia Shin đã bưng cháo trắng lên, lại hỏi y có muốn dùng thêm chút đồ ăn kèm nào không. Lee Tae Yong lắc đầu, dùng cánh tay không bị thương cầm lấy cái thìa bắt đầu ăn cháo.

─ Cẩn thận nóng.

Quản gia Shin ở bên cạnh dặn dò.

Lúc này ngoài cửa có một người đi vào, trên tay cầm vài tờ giấy nói với quản gia Shin:

─ Ông nhìn xem, mọi thứ đều không sai biệt lắm, còn vài kiện hàng lớn ngày mai sẽ được vận chuyển tới đây.

Quản gia Shin rất nhanh đã liếc thoáng qua Lee Tae Yong, thấy y không chú ý tới liền hơi nghiêng người né qua, thấp giọng nói với người kia:

─ Cậu ở bên ngoài chờ tôi một lát.

Người nọ có chút khó hiểu nhưng cũng nghe theo, nhanh chóng bước ra ngoài.

Chờ người nọ đi xa Lee Tae Yong mới đột nhiên nói:

─ Bác không cần phải bận tâm tới cháu, đến tận giờ phút này cháu còn có thứ gì không thể chấp nhận nổi nữa.

Quản gia Shin thở dài không lên tiếng, Lee Tae Yong chỉ ăn được nửa bát cháo liền buông bỏ rồi đi lên lầu.

Đang đi thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bên kia là một người khá thân thiết với y: "Cậu Tae Yong đấy à, có phải bên cạnh cậu thường có một thằng nhóc hay đi theo tên là Lee Dong Hyuck đúng không?"

Bước chân Lee Tae Yong dừng lại đáp: "Đúng thế."

"Chẳng là hôm nay nó đến chỗ tôi ăn cơm, ăn xong thì náo loạn một phen sau đó còn đánh đập cậu hai nhà ngài Jin. Tôi vừa nghe cấp dưới báo lại thì mới biết, cho nên tôi mới phải gọi điện đến báo với cậu một tiếng."

Lee Tae Yong cau mày, bên kia nói tiếp: "Chi tiết cụ thể thì tôi không rõ lắm, tốt nhất cậu nên tự mình hỏi đi."

"Được, tôi biết rồi. Cảm ơn."

"Đừng khách khí."

Lee Tae Yong ngắt điện thoại rồi lập tức gọi vào số của Lee Dong Hyuck, bên kia âm thanh đè thấp cực kì mà đáp con đây ạ một tiếng, Lee Tae Yong chỉ nói duy nhất một câu: "Chín giờ sáng mai đến văn phòng của tôi."

Lee Dong Hyuck không phải là người thích gây chuyện, tính tình cậu rất tốt, trong sinh hoạt bình thường cũng chưa từng phát cáu hay nổi nóng. Nhưng nếu phải ra tay đánh người tất nhiên là do đối phương trêu chọc cậu trước, hơn nữa mười phần thì có hết tám chín phần liên quan tới Mark Lee rồi.

Nhưng Lee Tae Yong hiện tại thật sự đã quá mệt mỏi, không thể nào chơi trò giấu con dao đằng sau nụ cười với những người khác, có chuyện đại sự gì cũng phải chờ sáng mai mới xử lý.

Vốn tưởng rằng khi bản thân mệt mỏi đến cực hạn thì có thể nhanh chóng đi sâu vào giấc ngủ, nhưng khi nằm ở trên giường lập tức sẽ lại bị những kí ức mà y đã điên cuồng dùng công việc để che lấp từ từ xuất hiện trong tâm trí.

Y không dám uống thuốc ngủ, bởi vì đã từng dùng loại thuốc này trong khoảng thời gian dài, cho nên bác sĩ liền cảnh cáo không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ thì không được dùng nữa. Lee Tae Yong chỉ có thể nhắm chặt mắt, không ngừng tự khai thông tư tưởng của chính mình, buộc bản thân phải suy nghĩ về điều gì đó để xoa dịu đi mớ cảm xúc hiện tại.

Thời gian từng phút trôi qua, ý thức của Lee Tae Yong dần rơi vào hỗn loạn. Y nghe thấy một âm thanh mơ hồ, thậm chí còn không biết mình đang ngủ hay đang thức.

"Tae Yong-ie..." Giọng nói kia càng ngày càng rõ ràng hơn, Lee Tae Yong nghe thấy có người gọi tên của y.

"Con nhìn xem đây là quần áo mà bố đã mua cho con đó, con có thích không?"

"Ôi trời anh trai à! Con trai lớn như thế rồi sao có thể mặc mấy màu lòe loẹt như vậy chứ!"

"Ờ ha... Nếu thằng bé không thích thì thôi vậy, anh sẽ đem bỏ đi."

Lee Tae Yong trong giấc mơ gấp gáp đến độ muốn trả lời lại, nhưng không chờ y mở miệng thì giây phút tiếp theo đã có người ở bên tai y khóc rống lên.

"Tae Yong à..."

"Tae Yong à con mau về đi... Trong nhà xảy ra chuyện rồi con mau về đi..."

Âm thanh này dường như đã kích thích thứ gì đó, Lee Tae Yong bắt đầu run rẩy, lông mày nhíu chặt lại, một lớp mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán, hơi thở nhanh hơn và dồn dập.

Hình ảnh trước mắt dần trở thành một màu đỏ tươi, Min Chae Soo nằm trên mặt đất hướng về phía y thét lên đầy dữ tợn: "Thằng khốn kiếp Lee Tae Yong, mày đi chết ngay cho tao! Tại sao mày lại không chết? Tại sao mày không chết!"

Lee Tae Yong mở miệng thở ra từng hơi lạnh đầy khó nhọc, đôi tay cào loạn trong không trung, cả người co rụt lại như đang phải chịu đựng một nỗi đau cùng cực.

─ Anh Tae Yong!

Có người gọi tên y một cách gấp gáp đầy lo lắng, trên người truyền đến cơn đau nhói, Lee Tae Yong giống như bị người ta kéo ra khỏi mặt nước, lập tức giọng nói bên tai trở nên rõ ràng hơn.

Lee Tae Yong mở hai mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà tối đen như mực, đôi mắt đờ đẫn hồi lâu, sau đó mới nhìn thấy một người đang quỳ gối bên mép giường cúi đầu xuống nhìn y.

Trong phòng không bật đèn, từ trong bóng đêm đôi mắt của Lee Tae Yong giống như bị che phủ bởi một màn sương mù, y không thể nhìn thấy các đặc điểm trên khuôn mặt cũng như biểu cảm của người này.

Nhưng mà nhờ âm thanh, hơi thở cùng với mùi hương. Y biết đó là Jung Jae Hyun.

Lee Tae Yong liền vươn tay ôm chặt lấy cổ Jung Jae Hyun. Jung Jae Hyun cũng nhanh chóng duỗi tay nâng eo y lên đem người ôm trọn vào lòng, bàn tay còn lại không ngừng vỗ về vuốt ve làn da ẩm lạnh, đẫm ướt mồ hôi ở phía sau gáy.

Mỗi một phút mỗi một giây, cùng với sự sợ hãi và hoảng loạn trên gương mặt, Lee Tae Yong cứ ôm chặt cứng lấy Jung Jae Hyun không rời, hận chẳng thể đem chính mình khảm vào trong thân thể của đối phương, giống như chỉ có cách này mới khiến y cảm thấy dễ chịu và an toàn, nó giống như một thứ bản năng đã ăn sâu vào tiềm thức.

Không biết phải trải qua bao lâu thì tiếng hít thở của Lee Tae Yong mới dần bình tĩnh lại một chút. Lý trí chậm rãi quay trở về, sau khi ý thức được bản thân đang làm gì, sâu trong đáy mắt bất chợt hiện lên một tia giằng co.

Nhiệt độ cơ thể của Jung Jae Hyun luôn rất ấm áp, hơi ấm từ chỗ hai người chạm vào nhau truyền tới, Lee Tae Yong nhắm chặt mắt, cuối cùng vẫn chọn cách buông tay sau đó đẩy người ấy ra.

Quá nhiều đau đớn.

Quá nhiều luyến tiếc.

Y đã từng nghĩ mình có thể ăn nói khép nép mà cầu xin Jung Jae Hyun rằng: Nếu có thể thì xin em hãy ôm anh nhiều thêm chút nữa.

Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh mỗi khi Jung Jae Hyun ôm y thì trong lòng hắn sẽ dâng tràn sự chán ghét và kinh tởm, nghĩ đến đôi tay ấm áp kia có lẽ vừa mới âu yếm ôm ấp một thân thể mềm yếu khác...

Trái tim Lee Tae Yong liền quặn thắt lại, chìm nổi trong những nỗi đau đớn khôn tả.

Y đưa tay lên bật đèn tường, nhìn thấy Jung Jae Hyun đang mặc đồ ngủ. Lau đi mồ hôi trên mặt rồi nói với một tông giọng bình tĩnh hết mức có thể:

─ Xin lỗi vì đã làm phiền đến cậu.

Nói xong y rời khỏi giường chậm chạp bước vào phòng tắm trước đôi mắt không rõ ý vị của Jung Jae Hyun.

Lee Tae Yong mở vòi nước, muốn dùng nước lạnh để rửa mặt. Y hơi khó chịu mỗi khi phải cử động. Những giọt nước rơi xuống gò má làm cổ áo bị thấm ướt. Y lấy một cái khăn để lau mặt, vừa mới ngẩng đầu lên đã lại nhìn thấy Jung Jae Hyun đang đứng trước cửa phòng tắm. Lee Tae Yong theo bản năng đem cánh tay bị thương lặng lẽ che giấu ở bên người.

Jung Jae Hyun liếc nhìn y một cái, không nói một lời mà cứ thế đi tới, lấy khăn lông trên tay y vắt khô sau đó lau nước còn dính trên cổ y.

Lee Tae Yong ngẩn ngơ.

Jung Jae Hyun hỏi:

─ Tay anh vì sao lại bị thương?

Một hồi lâu Lee Tae Yong mới đáp lại:

─ Vì tôi lỡ không cẩn thận thôi.

Jung Jae Hyun không vạch trần lời nói dối quá rõ ràng ấy. Hắn lôi kéo Lee Tae Yong ra khỏi phòng tắm, một lần nữa đi tìm bộ đồ ngủ, sau đó tiến đến trước mặt Lee Tae Yong rồi cởi bỏ từng nút áo.

Lee Tae Yong lui về phía sau muốn né tránh động tác của hắn, nhưng rồi lại bị Jung Jae Hyun giữ chặt lấy eo túm trở về. Jung Jae Hyun cởi bỏ bộ đồ cũ khiến cho thân thể thon gầy trắng nõn lộ hết ra bên ngoài.

Vết thương do bị đạn bắn còn lưu lại một vết sẹo gớm ghiếc, dưới ánh đèn có thể quan sát được rất rõ ràng, nhưng giờ phút này trông nó thật mỉa mai làm sao. Jung Jae Hyun nhanh chóng dời tầm mắt đi, vì tay Lee Tae Yong bị thương nên không tiện để y tự thay quần áo ngủ.

Lee Tae Yong im lặng nhìn người đàn ông ấy, có chút buồn bã mà suy nghĩ, ngay cả khi Jung Jae Hyun bất chợt dịu dàng chỉ vì thương hại y y cũng không thể từ chối.

Hai người trở về giường, Lee Tae Yong nằm quay lưng với Jung Jae Hyun, khoảng trống giữa bọn họ đủ để chèn thêm hai người nữa.

Jung Jae Hyun tiến lại gần đem Lee Tae Yong ôm vào trong lồng ngực mình, thân thể Lee Tae Yong ngay sau đó lập tức cứng đờ, Jung Jae Hyun chỉ ở bên tai y thả nhẹ một câu:

─ Ngủ nào.

Lee Tae Yong lắng nghe nhịp thở đều đặn phía sau lưng mình, thả lỏng cơ thể rồi từ từ nhắm mắt lại.

Lee Tae Yong nghĩ là Jung Jae Hyun biết, bất luận y giả vờ lạnh nhạt như thế nào, xa cách như thế nào Jung Jae Hyun đều biết hết, rằng chính y có bao nhiêu thương nhớ và khao khát tình yêu của hắn.

Nhưng mà loại tình yêu rẻ mạt này giống như một thứ nhu cầu, đối với Jung Jae Hyun nó chỉ là một gánh nặng và có thể tùy tiện vứt bỏ bất cứ lúc nào, tất cả chỉ phụ thuộc vào việc Jung Jae Hyun có muốn hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro