66, Những cuộc gặp gỡ không hẹn trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ sáu mươi sáu: Những cuộc gặp gỡ không hẹn trước

Bản thân Lee Tae Yong cũng không ngờ được với cái tính tình quái gở của y đến cuối đời vẫn có thể tìm được cho mình một người bạn tốt.

Nói đến quả thật có hơi buồn cười, lúc đầu để cảm ơn Dong Si Cheng nên Lee Tae Yong đã mời cậu ấy ăn cơm, kết quả lần sau gặp lại Dong Si Cheng tặng cho bọn họ mấy món đặc sản ở những vùng gần đó, Lee Tae Yong nhận quà về, lần sau y mang đến cho Dong Si Cheng một hộp trà hoa thượng hạng. Bởi thường xuyên qua lại nên tiếp xúc giữa bọn họ cũng ngày càng nhiều hơn.

Không hề giống với bọn con nhà tài phiệt mà Lee Tae Yong đã từng gặp gỡ qua, Dong Si Cheng ngược lại vô cùng hòa đồng. Khác với một Choi Jun Ki luôn cố tình bày ra dáng vẻ nho nhã dịu dàng, khí chất trên người cậu ấy thực sự rất ôn hoà. Lee Tae Yong tiếp xúc nhiều với Dong Si Cheng mới phát hiện ra người này không che giấu bản thân mình chút nào, thậm chí còn thẳng thắn đến mức hơi ngốc nghếch.

Trước kia y từng đối phó với rất nhiều loại người, đã gặp qua quá nhiều những con người sống hai mặt, hiện tại đối diện với một Dong Si Cheng như thế này y lại không có cách nào cả.

Cho dù trong lòng muốn giữ khoảng cách, nhưng chỉ cần cậu ấy mỉm cười nhìn y, đối xử thân thiện với y. Lee Tae Yong thật sự không thể không báo đáp.

Thế nhưng Lee Dong Hyuck không hiểu nổi những trăn trở trong lòng Lee Tae Yong, gần đây cậu quả thật rất vui vẻ bởi vì vừa kết giao được với một người bạn rất tốt, đó là cậu chàng vệ sĩ đi theo Dong Si Cheng tên là Liu Yang Yang.

Lee Tae Yong ăn qua loa bữa sáng xong, vừa mới đi đến cửa phòng bệnh của Dong Si Cheng thì lập tức trông thấy Lee Dong Hyuck đang ngồi trên xe lăn ở trước cửa phòng, mặt mày hớn hở nói chuyện gì đó với Liu Yang Yang. Đôi mắt của Liu Yang Yang tròn xoe, biểu tình cũng theo nội dung câu chuyện của cậu mà thay đổi, người còn lại là Huang Guan Heng vô cùng trầm ổn, nhìn thấy y đến liền gật đầu chào hỏi.

Lee Tae Yong nhìn Huang Guan Heng gật đầu lại, Lee Dong Hyuck cũng vội ngẩng đầu lên:

─ Chú Tae Yong đến rồi ạ!

Lee Tae Yong đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, y đáp lại cả câu chào hỏi của Liu Yang Yang, sau đó gõ cửa đúng ba lần trước, nghe được câu mời vào ở bên trong vọng ra rồi mới bước vào.

Dong Si Cheng vẫn đang cầm điện thoại nói chuyện, trên giường còn có một cái balo, cậu ấy vừa nói vừa cầm bình giữ nhiệt bỏ vào trong balo. Thấy Lee Tae Yong đến cậu ấy chỉ tùy tiện làm một động tác mời ngồi.

Lee Tae Yong gật đầu ngồi xuống sofa.

Điều kiện trong phòng bệnh của Dong Si Cheng cực kì tốt, còn có cả một hệ thống lọc không khí tân tiến nhất. Lee Tae Yong từng nghe Dong Si Cheng kể rằng trước đây cậu ấy đã bị tổn thương phổi trong một vụ tai nạn xe, thời gian đó lại bị cảm lạnh nên dẫn đến chứng viêm phổi. Tuy hiện tại không có vấn đề gì nghiêm trọng nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, cho nên mới tới chỗ này để tĩnh dưỡng.

Cả căn phòng rất yên tĩnh, cho dù giọng nói của Dong Si Cheng rất nhẹ nhàng nhưng Lee Tae Yong không tránh khỏi lọt tai được nội dung cuộc trò chuyện của cậu ấy.

"Em không bị sốt nữa."

"Em cũng không bị ho."

"Buổi sáng em đã ăn cháo... Em sẽ không đói đâu."

"Em chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, cả áo khoác cũng đã mặc. Dạ... Chính là cái áo màu trắng có nút cài ở thắt lưng đó."

Nói tới đây động tác trên tay đột nhiên ngừng lại, Dong Si Cheng nhìn ngắm thời tiết ở bên ngoài một chút, giọng nói cũng trở nên ấm áp: "Không lạnh mà..."

Không biết người bên kia nói gì khiến cậu ấy nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Được rồi mà, em sẽ đi thay cái áo khoác màu lam kia."

Ngắt điện thoại xong Dong Si Cheng mới quay sang nói với Lee Tae Yong:

─ Xin lỗi anh Tae Yong nhiều, em xong ngay đây.

Nói rồi cậu ấy mở tủ quần áo ra, sau đó thay một cái áo khoác màu xanh nước biển có mũ trùm đầu.

Lee Tae Yong khẽ cười:

─ Là cha mẹ của em gọi tới sao?

Ngoại trừ phụ huynh ra, Lee Tae Yong không nghĩ còn người nào có thể thông qua điện thoại quan tâm từng chuyện từ lớn đến nhỏ của Dong Si Cheng như vậy, thậm chí từng bộ quần áo của cậu ấy đều nhớ rất rõ.

Dong Si Cheng lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:

─ Không phải đâu, là ông xã của em.

Lee Tae Yong sửng sốt, y liền nở một nụ cười:

─ Tình cảm của hai người thật tốt.

Dường như Dong Si Cheng cảm nhận được Lee Tae Yong có chút thất thần, cậu dừng chủ đề này lại không tiếp tục nói thêm nữa. Thực tế thì cậu ấy đã ở cùng với Lee Tae Yong nhiều ngày như vậy, cũng có thể nhận ra được việc anh ấy không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, dù là quá khứ của bản thân hay là quá khứ của người khác.

Dong Si Cheng cũng đã từng trải qua những lúc như thế, cho nên cậu ấy rất hiểu và tôn trọng Lee Tae Yong.

Dong Si Cheng thay áo khoác xong, sau đó đeo balo lên cùng đi ra ngoài với Lee Tae Yong.

Huang Guan Heng nhìn thấy Dong Si Cheng, sau khi xác nhận lại cậu ấy đang mặc quần áo gì thì lập tức lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.

Liu Yang Yang đưa tay muốn lấy balo của Dong Si Cheng:

─ Anh Si Cheng, anh đưa balo cho em đi.

Dong Si Cheng lắc đầu nói:

─ Không sao đâu Yang Yang. Cũng không nặng lắm.

Liu Yang Yang bèn bày ra vẻ mặt đáng thương:

─ Anh Si Cheng...

Dong Si Cheng chỉ có thể khẽ thở dài một hơi nhưng rồi cũng đưa balo qua cho Liu Yang Yang.

Lee Tae Yong ở bên cạnh sớm đã nhìn thành quen. Cách cư xử của Dong Si Cheng vốn không coi hai cậu kia là vệ sĩ, một chút giọng điệu vênh váo sai khiến cũng không có, khi nói chuyện vẫn rất lịch sự. Thế nhưng hai cái cậu kia đối với Dong Si Cheng lại hết mực cung kính, vẫn luôn giữ khoảng cách và làm đúng bổn phận của mình.

Huang Guan Heng cầm điện thoại di động đi tới nói:

─ Chúng ta xuống đi, xe đã tới rồi.

Mọi người vừa nói xong thì đi xuống lầu.

Bọn họ xuống lầu liền thấy có hai chiếc xe du lịch màu xanh nhạt đang đậu ngoài cửa, một người đàn ông trung niên đã đợi sẵn ở đó, nhìn thấy Dong Si Cheng đến thì lập tức bắt tay chào hỏi.

Lee Tae Yong với Lee Dong Hyuck đến đây khá lâu rồi nhưng họ chưa từng đi thăm thú danh lam thắng cảnh trước mắt. Chủ yếu là vì Lee Dong Hyuck vẫn đang trong quá trình hồi phục, hơn nữa trong đầu Lee Tae Yong còn có một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ nên y không dám tự mình đưa thằng bé ra ngoài. Về phần Dong Si Cheng thì vừa mới tới chưa được bao lâu, thời gian ra ngoài gần như không có. Mấy ngày trước trong lúc vô tình đã nhắc tới nên hai người quyết định cùng nhau tham quan.

Lee Tae Yong vốn tưởng đây chỉ là chuyến đi dã ngoại bình thường, đến hôm nay mới biết bên phía khu du lịch đã cho xe tới đón, lại còn sắp xếp cả hướng dẫn viên đi cùng để thuyết minh. Hơn nữa nếu không phải vì Dong Si Cheng từ chối thì bọn họ còn định cử thêm mấy quản lý khác tới.

Dong Si Cheng cầm lấy bản đồ, lắng nghe hướng dẫn viên nói về lộ trình mà bọn họ sẽ tham quan, Lee Tae Yong thấy cậu ấy thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất tập trung, lần đầu tiên trong lòng y có chút tò mò người này rốt cuộc có địa vị như thế nào.

Về phía khu du lịch vì biết được tình trạng của Lee Dong Hyuck cho nên ghế sau của một trong hai chiếc xe đã được gỡ bỏ. Lee Tae Yong bế Lee Dong Hyuck đặt vào chỗ ngồi, trong khi đó Huang Guan Heng cùng Liu Yang Yang thì đem xe lăn đặt vào vị trí.

Bọn họ ở bên này hoàn thành xong thì Dong Si Cheng cũng cầm bản đồ bước tới, nói với Lee Tae Yong về kế hoạch mà cậu ấy và hướng dẫn viên đã đặt ra, lại hỏi xem có muốn thay đổi gì không, Lee Tae Yong chỉ nói:

─ Không sao, ta cứ theo sắp xếp của em là được.

Lúc Lee Tae Yong quay đầu thì thấy Lee Dong Hyuck đã ngồi ở bên cạnh Liu Yang Yang, Liu Yang Yang nhìn y cười nói:

─ Anh Tae Yong cứ ngồi ở phía trước đi. Anh yên tâm em sẽ trông chừng Dong Hyuck cho.

Lee Dong Hyuck cũng vội nói:

─ Chú Tae Yong đừng lo lắng, con không sao hết mà!

Thực ra chuyện này Lee Dong Hyuck đã bàn bạc trước với Liu Yang Yang. Lúc ra ngoài chơi cậu không muốn Lee Tae Yong từng giây từng phút đều phải để tâm đến cậu, chú Tae Yong vì cậu mà phải lo lắng quá nhiều rồi.

Lee Tae Yong sao có thể không đọc vị được suy nghĩ của Lee Dong Hyuck chứ, nhưng y chỉ dặn dò cậu vài câu rồi cùng với Dong Si Cheng lên chiếc xe du lịch phía trước. Huang Guan Heng kiểm tra xác nhận lại một lần nữa sau đó mới tiến đến ngồi phía sau Dong Si Cheng.

Thời tiết hôm nay thật tốt, dù đã vào thu nhưng dưới ánh mặt trời chiếu rọi không hề cảm thấy được chút se lạnh nào.

Chiếc xe du lịch chậm rãi chạy trên đường nhựa ra khỏi viện điều dưỡng, rất nhanh đã đến khu thắng cảnh Cheonggyehan. Hướng dẫn viên ngồi ở hàng ghế phía trước bọn họ, hơi nghiêng thân mình chỉ vào từng cảnh quan giới thiệu cho Lee Tae Yong và Dong Si Cheng nghe.

Nơi này quá rộng, hôm nay bọn họ chỉ đến thăm những cảnh quan chính, hơn nữa Lee Dong Hyuck vẫn còn ngồi xe lăn cho nên những con đường bằng ván hoặc cầu đá đều không thể đi qua, chỉ có thể chậm rãi đi bộ trên con đường nhựa bằng phẳng.

Lee Tae Yong có chút băn khoăn, y muốn nói với Dong Si Cheng là không cần phải bận tâm đến bọn họ.

Dong Si Cheng cười nói:

─ Cho dù anh với Dong Hyuck không đi thì với thể chất hiện tại của em cũng không thích hợp để đến những chỗ đó. Em còn phải cảm ơn mọi người vì đã cùng đi dạo với em mới đúng.

Lời này nói ra hoàn toàn không nghe thấy chút ân huệ nào ẩn chứa trong đó, làm tâm trạng của mọi người thoải mái lên rất nhiều.

Lee Tae Yong lại có thêm vài phần quý mến đối với Dong Si Cheng.

Lee Dong Hyuck chỉ vào tấm màn nước sắp thành hàng lối kia, cậu bật thốt lên:

─ Trông giống mì sợi quá!

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều bật cười, Lee Tae Yong vỗ nhẹ vào đầu cậu:

─ Chỉ nhớ mỗi việc ăn thôi.

Lee Dong Hyuck che đầu lại, cảm thấy ủy khuất mà hừ hừ hai tiếng, Dong Si Cheng nghiêng người qua vẻ mặt nghiêm túc nói:

─ Thật ra thì em cũng thấy nó giống sợi mì đó chứ.

Mọi người tiếp tục đi dạo ở đó đồng thời chụp thêm vài tấm ảnh, sau đó thì đi xuống.

Địa điểm mà họ đến tiếp theo chính là hang động dài nhất cả nước với tổng chiều dài hơn 1.300 mét. Bởi vì phải đi bằng thuyền mà tình huống của Lee Dong Hyuck có hơi đặc biệt nên mọi người phải chuẩn bị một chút.

Lee Dong Hyuck ngẩng đầu nhìn đến mệt, hưng phấn mà ngó tiếp xuống mặt nước một hồi, lại nơm nớp lo sợ nắm lấy tay Lee Tae Yong:

─ Chú ơi con sợ...

Lee Tae Yong trợn tròn mắt:

─ Con sợ cái gì?

─ Con-con-con... Con mắc chứng bệnh sợ biển sâu...

Lee Tae Yong: ...

Lee Dong Hyuck lại dựa sát vào hơn nữa, nhỏ giọng nói:

─ Chú ơi chú nói xem dưới nước có thủy quái hay không... Chỉ cần nó vung đuôi một cái thì thuyền của chúng ta sẽ lật...

Lee Tae Yong nhìn cậu mà nói không nên lời, Dong Si Cheng ở bên cạnh nghiêng người nhìn xuống nước:

─ Không biết ở dưới đó có cá không nhỉ? Ăn có ngon không? Có thể bắt một con đem về không?

Lee Tae Yong: ...

Cuối cùng cũng ra khỏi hang động, chiếc thuyền chậm rãi dừng lại ở cửa của một hang động đá vôi thật lớn.

Hướng dẫn viên du lịch chỉ tay vào một mỏm đá cao ước chừng khoảng ba mươi mét, nó có hình dạng giống như một thiếu nữ đang hướng lên trời cầu nguyện, rồi kể cho mọi người nghe về câu chuyện tình vô cùng éo le và cảm động.

Còn nói mọi người có thể cầu nguyện cho cô ấy bằng cách bái một bái, cô ấy nhất định sẽ bảo hộ cho tình yêu của mọi người.

Vừa dứt lời Dong Si Cheng và Lee Dong Hyuck vẻ mặt đều vô cùng thành kính mà chắp tay trước ngực nhìn về phía tượng đá, cả Huang Guan Heng và Liu Yang Yang cũng chắp tay vái lạy. Lee Tae Yong nhìn bọn họ lại cảm thấy rất buồn cười, hướng dẫn viên thấy bộ dạng không quan tâm của y bèn khuyên nhủ:

─ Anh Lee cũng có thể thử xem sao, chỉ cần thành tâm ắt sẽ linh nghiệm.

Lee Tae Yong chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt:

─ Không cần đâu, tôi không có gì để cầu cô ấy bảo hộ.

Xuống thuyền xong hướng dẫn viên đưa bọn họ đến một nông trại ở trên núi để dùng bữa.

Trong nông trại hoa cỏ cây lá sum suê, vừa yên tĩnh lại vô cùng tao nhã, giống như trên thiên đường ở cõi trần gian.

Bọn họ không vội tới phòng ăn cơm mà đi xung quanh nhìn ngắm trước tiên. Trong gian nhà nghỉ để dừng chân Dong Si Cheng mở balo từ bên trong lấy ra hai cái bình giữ nhiệt thêm một chồng ly giấy, sau đó mở nắp bình rót cho mỗi người một ly trà thơm.

Lee Tae Yong nhận lấy ly trà, hương thơm tươi mát vờn quanh cánh mũi, nhất thời trong lòng có chút bất đắc dĩ. Người này mang theo nhiều đồ đạc mà không hề thấy phiền, với điều kiện thân phận như vậy nhưng vẫn muốn tự tay chăm sóc cho người khác!

Lee Tae Yong còn đang mải nghĩ ngợi thì đột nhiên Dong Si Cheng đi đến bên cạnh y, hơi cúi người hỏi:

─ Anh Tae Yong à, thân thể anh không thoải mái sao? Anh có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?

Lee Tae Yong nhìn cậu ấy cảm thấy hơi khó hiểu, Dong Si Cheng lại mở cái balo mà cậu ấy đem theo lục lọi một hồi, sau đó mở lòng bàn tay ra nói:

─ Em có mang theo sôcôla, còn có cả đường viên nữa. Nếu như anh cảm thấy chóng mặt thì ăn cái này vào có thể sẽ giảm bớt một chút đó.

Tính cách của Lee Tae Yong vô cùng cứng cỏi, cực kỳ chán ghét làm phiền mọi người, nhiều năm như vậy y đã quen với việc phải mạnh mẽ trước mặt người khác, bất luận trong lòng mình có bao nhiêu khổ sở. Thế nhưng vào lúc bản thân y yếu đuối muốn dựa dẫm vào người kia thì người đó ngay cả một câu hỏi han quan tâm cũng không có.

Vì vậy cảm giác được quan tâm chăm sóc này đối với y nó quá xa lạ.

Lee Tae Yong rất cảm động, nhưng nhiều nhất vẫn là tiếc nuối.

Nếu lúc đầu người y gặp là một người giống như Dong Si Cheng thì có lẽ mọi thứ đã khác đi.

Vì cân nhắc đến thể trạng của Dong Si Cheng và Lee Dong Hyuck hiện tại nên cơm nước dần xong xuôi, chẳng đi dạo được bao lâu bọn họ đã lên xe quay trở về viện điều dưỡng.

Về đến nơi bọn họ chào tạm biệt hướng dẫn viên và tài xế, đang chuẩn bị đi lên lầu thì thấy một chiếc Mercedes màu đen đang chậm rãi chạy từ phía đằng xa.

Lee Dong Hyuck ngồi trên xe lăn, chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, lúc này cậu mới thấy rõ đây là chiếc Mercedes-AMG S65. Cậu lặng lẽ điều khiển xe lăn cách ra xa một chút, nếu như không cẩn thận cọ xát vào thì dù có bán cả cậu đi cũng không thể đền nổi.

Không chờ mọi người lấy lại tinh thần, cửa sau của chiếc xe đã bị mở ra, từ trên xe bước xuống là một cô bé khoảng chừng mười một mười hai tuổi, cô nhóc vui vẻ mà kêu ba ơi, nhanh chóng nhào vào lòng Dong Si Cheng.

Đi theo sau cô bé còn có thêm cậu nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh, sau khi đứng yên cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn Dong Si Cheng nói:

─ Con chào chú Si Cheng ạ.

Đừng nói là Lee Tae Yong và Lee Dong Hyuck, đến cả Dong Si Cheng cũng ngây ngẩn cả người, vừa vui mừng vừa kinh ngạc hỏi:

─ Shiho, Jin Hae sao hai đứa lại tới đây?

Nakamoto Yuta đang gọi điện thoại cho Moon Tae Il bàn chuyện công việc, anh ấy hỏi có muốn dời thời gian cuộc họp lại hay không, Nakamoto Yuta chỉ nói: "Không cần đâu, khoảng sáu giờ em sẽ tới."

Dạo gần đây Nakamoto Yuta vẫn luôn ở nước ngoài, tạm thời có việc phải trở về, dù bận thế nào hắn cũng muốn tới thăm Dong Si Cheng trước. Bởi vì chuyến bay bị hoãn cho nên chưa ở được vài phút hắn lại lập tức chạy về công ty mở cuộc họp, buổi chiều ngày mai còn phải xuất ngoại.

Moon Tae Il liền mắng hắn: "Chú em thật biết cách hành hạ bản thân."

Nakamoto Yuta bật cười: "Không đến nhìn em ấy một chút em quả thật không yên tâm."

Moon Tae Il hít vào một ngụm khí lạnh: "Biến lẹ đi, đừng làm anh mày buồn nôn nữa."

Cả Nakamoto Shiho và Han Jin Hae đều đã đi xuống hết, Qian Kun mở cửa xe ra cho hắn, Nakamoto Yuta vừa nói chuyện vừa xuống xe. Ngẩng đầu nhìn thấy người ấy vẫn đứng bất động bên cạnh chiếc xe, ngơ ngẩn mà nhìn hắn chăm chú.

Nakamoto Yuta cất điện thoại, hơi dang rộng hai tay, trên gương mặt đều là ý cười dịu dàng:

─ Ba Shiho à, anh tới bên em đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro