86, Chúng ta vẫn chưa kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ tám mươi sáu: Chúng ta vẫn chưa kết thúc

Sau ngày hôm ấy giữa Mark Lee và Lee Dong Hyuck hình như có gì đó thay đổi, lại giống như chưa từng có gì thay đổi. Bọn họ ở trước mặt Lee Tae Yong cũng không làm ra hành động thân mật nào, nhưng chỉ cần hai người tới gần nhau thì không khí xung quanh liền có chút ướt át.

Bởi vì Lee Dong Hyuck không muốn để những người khác chăm sóc cho Lee Tae Yong nên trước sau cậu vẫn luôn ở trong phòng của y, cũng không có chuyện cả ngày đều ở bên cạnh Mark Lee. Nếu ban ngày Mark Lee ở đó cậu sẽ lặng lẽ tiến tới chạm nhẹ vào người hắn, nghe hắn nói với mình mấy câu cậu mới hài lòng mỹ mãn rồi lại tránh đi.

Lee Tae Yong cảm thấy y mới chính là cái bóng đèn tỏa sáng rạng rỡ nhất trên thế gian này, nhưng cũng rất hiểu tâm lý của hai người trẻ tuổi vừa mới yêu nhau vẫn còn mặn nồng, nên y muốn để cho Mark Lee đưa Lee Dong Hyuck ra ngoài chơi mấy ngày, cho bọn họ có cơ hội ở riêng với nhau, nào ngờ Lee Dong Hyuck lại dùng những lý lẽ hết sức chính đáng mà thẳng thắn từ chối.

─ Con không đi đâu! Con mỗi ngày đều phải chăm sóc cho chú Tae Yong, còn rất nhiều việc phải làm!

Lúc thả ra mấy câu này Lee Dong Hyuck vẫn đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, trong tay cầm máy chơi game mà Mark Lee mới mua cho, miệng thì ngậm que kẹo mút vị cam mà người ấy vừa bóc ra, xem dáng vẻ hình như đã rất quen thuộc, làm người khác nhìn thấy không khỏi muốn đem cậu ném văng ra ngoài.

Thật ra thì ở chỗ này cho dù là sinh hoạt hàng ngày hay tập luyện phục hồi đều có đoàn đội chuyên nghiệp phụ trách, hoàn toàn không đến mức giống như Lee Dong Hyuck nói không có cậu thì không được. Nhưng Lee Tae Yong không khuyên can cậu, y biết thằng nhóc này suy nghĩ như thế nào, cho dù chu đáo cỡ nào thì cũng chỉ là dùng tiền để mua được thái độ phục vụ, nho nhã lễ độ quan tâm hỏi han đều chỉ là vì công việc, làm sao có thể so sánh với người thật lòng làm bạn chăm sóc cho y được.

Ánh mắt Lee Tae Yong đảo về phía Mark Lee:

─ Còn cậu thì sao? Giờ tính thế nào?

Cheonggyehan chỉ là một thành phố nhỏ bé, lấy bối cảnh lẫn bằng cấp của Mark Lee cho dù hắn có đi xin thì cũng không công ty nào dám nhận.

Mark Lee trầm ngâm một hồi rồi mới trả lời, từ lúc hắn nói muốn đi tuy rằng cậu Jae Hyun của hắn đã đồng ý nhưng vẫn không cho phép hắn từ chức. Hắn hỏi Kim Do Young công việc trong tay mình lúc trước nên bàn giao như thế nào, bên kia chỉ mới nói mấy câu liền đuổi hắn đi khỏi, thậm chí một ít việc có thể xử lý trực tuyến hắn cũng phải tiếp tục tham gia, cho đến bây giờ hơn nửa tháng trôi qua nhưng vẫn chưa có hồi âm chính thức. Khiến Mark Lee dù muốn tính toán khác nhưng trong lòng còn vấn vương khá nhiều băn khoăn.

Lee Tae Yong thầm nghĩ điều này thật tốt, Jung Jae Hyun cùng Kim Do Young đâu phải lũ ngốc, biết Mark Lee là người mà bọn họ vất vả bồi dưỡng nhiều năm như vậy nên tuyệt đối không thể thả cho Mark Lee chạy mất, huống chi hắn còn là huyết mạch của nhà họ Jung.

Y cười nói:

─ Cậu có việc thì cứ làm, cũng không phải là không trả lương cho cậu.

Nghĩ đến việc Mark Lee sớm hay muộn đều sẽ phải quay trở về, việc này làm Lee Tae Yong cực kỳ hài lòng, y không thể đem Lee Dong Hyuck giao vào tay một tên phế vật không làm ra được trò trống gì.

Mấy ngày sau chỗ của Lee Tae Yong xuất hiện một vị khách vô cùng đặc biệt.

Từ lúc Lee Tae Yong tỉnh lại và có thể nói chuyện Dong Si Cheng đã gọi video tới vài lần, chỉ là cậu ấy cùng với Nakamoto Yuta lúc đó vẫn đang ở Osaka nên không kịp quay trở về. Nakamoto Yuta vốn nghĩ chờ mọi việc xong xuôi thì sẽ tự mình đưa Dong Si Cheng tới, nhưng Dong Si Cheng rất nhớ Lee Tae Yong, trong lòng cậu ấy lo lắng không yên khi nghe nói y mới rời khỏi Seoul, Nakamoto Yuta không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể để Huang Guan Heng đưa Dong Si Cheng về trước.

Sau khi đến nơi Dong Si Cheng đã hỏi qua ý kiến của chuyên gia dinh dưỡng, cậu ấy bèn sắp xếp một ngày ba bữa cơm cho Lee Tae Yong. Lee Tae Yong sao có thể để cho Dong Si Cheng xuống bếp nhưng y không thể khuyên được, Huang Guan Heng thấy Dong Si Cheng vào bếp làm cơm bận lên bận xuống mặt mũi cậu ta liền tái xanh. Dong Si Cheng thì ngược lại, đi tới vỗ vào vai Huang Guan Heng vẻ mặt nghiêm túc nói:

─ Chỉ cần em không nói, anh không nói thì bố Shiho chắc chắn sẽ không biết.

Huang Guan Heng đứng tại chỗ suy nghĩ, sớm muộn gì Nakamoto Yuta cũng biết cho nên thà chết sớm còn hơn, cuối cùng cậu ta vẫn gọi điện thoại cho Nakamoto Yuta.

Đến lúc di động của Dong Si Cheng vang lên, vừa thấy tên người gọi đến trong lòng cậu ấy có hơi lo lắng, cậu ấy thật không nghĩ tới mình bị bán đứng nhanh như vậy, quay đầu ném cho Huang Guan Heng một ánh mắt lên án, Huang Guan Heng cười khổ, nhìn Dong Si Cheng làm ra động tác thỉnh tội.

Dong Si Cheng nhận cuộc gọi, bên kia lập tức vang lên một giọng nói trầm thấp: "Còn nhớ đã hứa với anh điều gì trước khi em đi không?"

Mắt thấy thời gian đã đủ, Dong Si Cheng đưa tay giảm nhỏ lửa cho món canh gà hầm nấm tùng nhung, cậu ấy nhẹ giọng đáp: "Em có nhớ, em cần phải chăm sóc bản thân thật tốt."

"Si Cheng à." Giọng nói của Nakamoto Yuta có chút không vui, "Anh không thích em nấu cơm cho người khác ăn đâu đấy." Con người của Nakamoto Yuta rốt cuộc có bao nhiêu bá đạo vậy, sinh hoạt hàng ngày đều không cho Dong Si Cheng xuống bếp, đến cả ngày lễ tết cũng chỉ có hắn, Nakamoto Shiho và Nakamoto Takuya là được hưởng thụ đặc quyền này.

"Anh Tae Yong là bạn của em." Dong Si Cheng cau mày nỗ lực muốn cho bản thân mình trở nên nghiêm túc hơn, nhưng cậu ấy trời sinh bản tính lẫn ngữ khí đều quá đỗi nhẹ nhàng, một chút lực uy hiếp cũng không có, "Anh không thể vô cớ gây rối nhé."

Huang Guan Heng đang đứng phía sau lưng Dong Si Cheng, cậu ta không nhịn được suýt chút nữa bật cười thành tiếng, thật sự không thể tưởng tượng nổi ông chủ của mình ở bên kia mà nghe được giọng điệu y hệt như dỗ dành trẻ con này không biết sẽ có biểu tình gì.

Dong Si Cheng ở lại nguyên một tuần, chuyện gì cũng không làm mà chỉ chăm cho Lee Tae Yong ăn cơm. Từ lúc Lee Tae Yong tỉnh lại khẩu vị không được tốt lắm, nhưng chỉ cần y ăn ít đi một chút thì Dong Si Cheng ngồi ở bên cạnh y sẽ cúi đầu nhìn xuống đất, cảm thấy vô cùng áy náy mà nói: "Em xin lỗi, chỉ tại những món em làm quá khó ăn..." Cứ đến cảnh tượng này Lee Tae Yong chỉ có thể cầm lên chỗ bát đũa vừa mới đặt xuống, mặc kệ bản thân có đang muốn ăn tiếp hay không.

Sau khi được Dong Si Cheng nuôi dưỡng mấy ngày, Lee Tae Yong quả thật là có thêm chút da chút thịt, ngay cả khí sắc cũng trở nên khá hơn rất nhiều.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, y và Dong Si Cheng vốn là hai con người hoàn toàn khác nhau, tính cách cả hai càng đối lập nhau hơn nữa, nhưng y lại có thể ở trên người của Dong Si Cheng tìm về được những ký ức xa xăm mà mình trót bỏ quên, tìm được cảm giác như hồi còn nhỏ có người nhà ở bên cạnh.

Loại cảm giác này không giống với lúc ở cạnh Lee Dong Hyuck, trong mắt Lee Tae Yong Lee Dong Hyuck mãi mãi là một đứa trẻ, cho dù có ốm yếu thì khi đối mặt với cậu y vẫn xem mình là bậc trưởng bối.

Còn những gì Dong Si Cheng đem đến cho y chính là sự quan tâm chăm sóc hết sức chín chắn, cậu dùng thái độ trầm lặng ân cần làm những điều nhỏ nhặt nhất. Tựa như việc Dong Si Cheng đã ở đây nhiều ngày như vậy nhưng cậu không hề đề cập đến chuyện của Jung Jae Hyun, giống như đối với những việc phức tạp bí ẩn trong quá khứ cậu đều không có hứng thú, thứ duy nhất mà cậu để tâm tới chỉ có một mình Lee Tae Yong mà thôi. Cho nên khi ở bên cạnh Dong Si Cheng dù không nói gì với nhau, Lee Tae Yong cũng có thể cảm nhận được một loại cảm giác nhẹ nhàng mà trước nay chưa từng xuất hiện.

Con người của Lee Tae Yong thực sự rất dễ bị ghét, lúc Nakamoto Yuta tới đón Dong Si Cheng y vẫn luôn cảm thấy lưu luyến người bạn đồng hành đã ân cần chăm sóc mình, sau đó ở trước mặt người ta giở chút trò đào tường đốt nhà. Tuy chỉ là đùa giỡn nhưng nhìn sắc mặt của Nakamoto Yuta nói không chừng trong khoảng thời gian ngắn Lee Tae Yong đừng hòng gặp lại được Dong Si Cheng.

Ngoài ra Jung Jae Hyun cũng không có hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Lee Tae Yong. Thỉnh thoảng Jung Jae Hyun sẽ gọi điện thoại tới hỏi thăm tình trạng sức khỏe của y, hoặc là gửi video hai đứa nhóc tới cho y xem.

Lee Tae Yong không phải là người thích trẻ con, nhưng y phải thừa nhận rằng hai đứa con của y thật sự rất thú vị.

Có một lần Jung Jae Hyun ở trong video đang trêu Jung Sung Chan, hắn đặt Jung Sung Chan vào trong đống đồ chơi, sau khi chọn ra được món đồ chơi thằng bé thích thì Jung Jae Hyun lại cố ý lấy đi mất, lặp lại vài lần như vậy nhưng Jung Sung Chan không hề tức giận hay khóc lóc, lần kế tiếp thằng bé liền dứt khoát cầm lấy món đồ chơi mình thích nhất đem tới cho bố của nó. Chỉ là Jung Jae Hyun vừa mới đưa tay ra, Lee Je No ngồi ở bên cạnh đã ngẩng đầu lên dùng sức túm gọn bàn tay của Jung Jae Hyun, sau đó thằng bé ôm lấy những ngón tay ấm áp ấy thật chặt vào trong lòng bàn tay mình.

Lee Tae Yong thường xuyên bị chọc cười, nhưng y rất ít khi hồi đáp lại tin tức của Jung Jae Hyun, hai người dường như đã trở thành những người bạn đơn thuần thực sự.

Thời gian cứ chậm chạp trôi qua như thế, ngày tháng tập luyện phục hồi vừa vất vả vừa nhàm chán, may mắn thay mọi nỗ lực đều được đền đáp, phần thân trên cũng dần trở lại bình thường, về cơ bản là có thể tự do hoạt động.

Chớp mắt đã vào tháng tám lập thu, không hiểu sao mấy ngày này trời cứ mưa liên miên.

Cuối cùng cũng đợi được một ngày trời quang mây tạnh, buổi sáng Lee Tae Yong hoàn thành bài tập ở trung tâm phục hồi chức năng, sau khi ngủ trưa tỉnh dậy Lee Tae Yong liền bảo Lee Dong Hyuck đưa mình đến hoa viên ở bên dưới tòa nhà.

Dù hửng nắng nhưng bầu trời vẫn phủ đặc những tầng mây trắng xóa, chỉ có vài tia nắng thỉnh thoảng lọt ra từ những đám mây trắng mềm như bông, hoàn toàn không thể rọi tới người. Mấy ngày nay Lee Tae Yong ở trong phòng bị buồn bực đến khó chịu, giờ phút này được ngồi dưới bóng cây có gió thổi nhè nhẹ kèm theo hương hoa cỏ, thật sự khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng sảng khoái.

Lee Tae Yong ngồi trên xe lăn, tay trái của y mở ra cuốn tập vẽ, tay phải nắm lấy bút chì, rũ mắt xuống thật cẩn thận mà phác họa. Cuốn tập vẽ này được sản xuất rất đặc biệt, mỗi trang đều có in sẵn những nét vẽ đơn giản, có thể là phong cảnh cũng có thể là đồ vật gì đó, bút pháp rất tinh tế nhưng không quá chi tiết hay phức tạp. Chỉ là những đường nét trên đó rất mờ nhạt, Lee Tae Yong cần phải dùng bút chì vẽ theo các đường nét đó để phác họa lại toàn bộ bức tranh, cũng xem như là một cách thú vị để rèn luyện sức mạnh và sự linh hoạt của cổ tay.

Lúc này hầu hết mọi người đều đang ở trung tâm phục hồi chức năng hoặc là nhân dịp có ngày nắng ấm sẽ đến bên hồ nhân tạo để dạo chơi. Hôm nay Mark Lee có việc phải vào thành phố, Lee Dong Hyuck vừa mới ăn xong nhưng trên tay còn dính nước dưa hấu nên đã lên trên lầu để rửa. Trong hoa viên chỉ còn mỗi mình Lee Tae Yong, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh di chuyển sột soạt của ngòi bút.

Toàn bộ tâm tư đều đặt cả vào bức tranh, cho dù nhận ra bên cạnh có tiếng bước chân nhưng y cũng không quá để tâm, thầm nghĩ nếu không phải Lee Dong Hyuck thì chính là nhân viên làm việc đi ngang qua. Chỉ là sau khi tiếng bước chân này dừng lại bên cạnh mình, thật lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh, lúc này Lee Tae Yong mới cảm thấy có điều gì đó không đúng, y dừng bút rồi đưa mắt nhìn về phía đối phương, lập tức thấy được cái người mà đáng ra hắn ta phải ở cách đây tận 2.000 cây số, tuyệt đối không phải là người nên xuất hiện ở chỗ này.

Hiếm khi người đàn ông này ra ngoài mà không vận Âu phục kiểu cách, tóc tai không còn xịt keo, có vài sợi lười biếng rũ ở trước trán, thật sự rất khác so với một người lãnh đạm cao ngạo khó gần của trước đây.

Khi bắt gặp ánh mắt của Lee Tae Yong hắn liền giơ tay phải lên vẫy vẫy, ngữ điệu hết sức bình thường nói:

─ Đã lâu không gặp.

Lee Tae Yong ngẩn ngơ, cứ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Jung Jae Hyun như vậy, mãi cho đến lúc đối phương khom lưng rút bản vẽ từ trong tay y ra lật xem y mới hoàn hồn trở lại, tâm tình phức tạp hỏi:

─ Sao em lại ở đây?

Jung Jae Hyun vừa chậm rãi xem tập tranh, vừa nâng tay lên cuộn thành nắm đấm đặt ở bên môi ho nhẹ vài tiếng, sau đó hắn nhăn đôi mi lại, ngay cả giọng nói cũng đột nhiên trở nên yếu ớt hơn hẳn:

─ Dạo này sức khỏe của em không được tốt nên phải đến đây để tĩnh dưỡng.

Trong lòng Lee Tae Yong thêm một hồi cạn lời, y cảm thấy người này ngay cả diễn cũng chỉ diễn cho có lệ, y lười truy hỏi tới cùng, nếu người ấy thật sự có việc nên mới phải tới đây chẳng há y lại tự đề cao bản thân mình quá mức hay sao?

Lee Tae Yong không nói gì nên Jung Jae Hyun không mở miệng nữa, xem bức tranh xong thì khép nó lại rồi đưa tới trước mặt Lee Tae Yong.

Lee Tae Yong chẳng nghĩ gì nhiều, giơ tay muốn lấy tập tranh, chỉ là đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị người trước mặt lắc lư tránh né.

─ Em!

Y trừng mắt nhìn hắn, y quả thật không dám tin người này có thể làm ra cái chuyện nhàm chán tới như vậy.

Jung Jae Hyun mỉm cười, đánh giá một câu:

─ Thân thể anh phục hồi rất tốt đó.

Nói xong không đợi Lee Tae Yong có phản ứng, hắn đột nhiên cúi người xuống, hai tay chống lên xe lăn, hoàn toàn bao phủ người ấy ở dưới thân mình.

Đối với cái cảm giác bị áp chế này khiến Lee Tae Yong có hơi hoảng sợ khi phải đối diện với hơi thở gần trong gang tấc của Jung Jae Hyun. Jung Jae Hyun nhìn chăm chú không chớp mắt, ánh mắt hắn có thể khiến cho người ta nổi lửa, hắn đem bức họa nhẹ nhàng đặt lên đầu gối của Lee Tae Yong, sau đó đứng thẳng dậy, dáng vẻ vô cùng thư thái tiếp tục đánh giá thêm một câu:

─ Thịt trên mặt cũng nhiều lên rồi.

Nếu Kim Do Young mà có ở đây chắc chắn anh sẽ bị buồn nôn đến chết mất... Thân thể của anh Tae Yong khôi phục như thế nào, trên mặt nhiều thịt hay ít thịt không phải em là người rõ ràng nhất hay sao? Chuyên viên phục hồi chức năng mỗi ngày đều bị em bắt lấy hỏi từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, hỏi hết lần này qua lần khác người ta sắp thấy phiền chết rồi kia kìa, kiểm tra báo cáo sức khỏe của anh ấy chưa ai được nhìn đã chuyển đến tận tay của em trước, còn bày đặt ở nơi này diễn cái gì mà lâu ngày không gặp chứ???

Lee Tae Yong mới gặp Jung Jae Hyun vỏn vẹn vài phút thế nhưng trái tim y không thể khống chế được mà đập loạn nhịp. Y thật sự không biết mình đã đắc tội gì với người này, ngày tháng tốt đẹp không muốn sống lại nhất định phải chạy tới tận đây chỉ để trêu chọc y.

Đúng lúc Lee Dong Hyuck từ trên lầu đi xuống, y không buồn quan tâm đến bộ dạng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào Jung Jae Hyun của cậu, thúc giục cậu nhanh nhanh đẩy mình quay về phòng.

─ Vậy... ta cứ mặc chú Jae Hyun ở ngoài đó con thấy không ổn lắm đâu chú Tae Yong à...

Lee Dong Hyuck đứng trong thang máy vẫn còn do dự hỏi.

Lee Tae Yong cúi đầu, chỉ cảm thấy vừa rồi lúc Jung Jae Hyun tiếp cận hơi thở ấm áp của hắn vẫn còn lưu luyến ở trên người mình, y không tự chủ được mà cuộn chặt ngón tay lại, nhưng trên gương mặt vẫn lạnh lùng:

─ Người ta lớn như vậy còn có thể ném đi đâu được chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro