Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jiyeon đến công ty tình cờ gặp Fu Xinbo hắn cứ lẽo đẽo theo sau mọi người trong công ty bàn tán xôn xao. Nghĩ trưa tất cả đều xuống căn tin Park Jiyeon đang ngồi ăn thì Xinbo muốn ngồi cùng cô không nói gì hắn chay mặt ngồi xuống.



Tình hình rất nhạt nhẽo nhưng trong mắt mọi người là tình chàng ý thiếp lời nghị luận không ngừng vang lên.



"Park tổng cô không sao chứ hôm qua uống nhiều thế sao không nghĩ một ngày".



"Tôi không sao" Park Jiyeon nhàn nhạt trả lời tiếp tục ăn.



Bên bàn mấy bà tám khi nghe thấy lại sầm xì.



"Park tổng và Phó tổng hôm qua đi với nhau không biết có xảy ra chuyện không" bà tám A nói.



" Chắc có rồi Phó tổng bỏ rất nhiều công sức mà" bà tám B nói.



"Nhưng cũng chưa chắc đâu" bà tám C chen ngang.



"Không đâu hai người ấy rất xứng đôi trai tài gái sắc" bà tám A khẳng định.



Kế tiếp mấy bà tám khác cũng hùa theo đang tranh luận sôi nổi Sunny nhìn Hyomin rồi nhìn Park Jiyeon cùng Xinbo chân mày đang dính chặt lại.



"Rầm " một cái cả đám bà tám im lặng người tạo ra âm thanh đó không phải Sunny đang bực mình cũng không phải Park nữ vương mà là Hyomin ôn nhu nhà ta nàng đập thật mạnh xuống bàn vẽ mặt lạnh thấu xương.



"Ăn cơm đừng nên nói chuyện".



Im lặng bao trùm ngay cả con ruồi bay qua cũng nghe thấy.



"Em no rồi em đi trước"



Park Hyomin nhấc khay cơm lên đem đến chỗ thu dọn rồi bước đi được mấy bước nàng quay đầu lại nhìn Sunny.



"À Sunny đột nhiên mình nhớ không có việc gì bận nữa mình đến nhà bồ ở"



Dứt câu nàng đi một mạch không đợi Sunny trả lời. Mọi người nuốt nước bọt cúi đầu ăn cơm sợ quá Sunny cũng ngỡ ngàng lần đầu tiên thấy Hyomin tức giận đến thế.



Park Jiyeon không muốn ăn nữa cô đứng dạy liếc nhìn mấy bà tám rồi quay đi không quên bỏ lại một câu.


"Cấp dưới ăn cơm vui vẻ" không quên tặng kèm nụ cười rạng rỡ khiến cả đám sởn gai ốc.


Park Hyomin sinh khí nàng im lặng không hề nói một lời nhưng Park Jiyeon càng kinh khủng hơn cô nổi cáu cả ngày không ai dám lại gần.



"Cho tôi hỏiPark tổng có ở đây không"


Theo câu hỏi mọi người nhìn theo một anh chàng ăn mặt sang trọng nhìn rất điển trai không thua kém Xinbo trên tay cầm bó hoa hồng to.


"Park tổng đang ở văn phòng"


"Cám ơn"


Anh ta đi thẳng vào văn phòng mở cửa ra đóng cửa lại ánh mắt mọi người lóe lên.


Người gặp xui xẻo!!!! Hazzz


1phút trôi qua không có chuyện gì xảy ra đến 2 phút im lặng vẫn im lặng nhưng phút thứ 5 thì.


"Rầm" một bóng đen lao ra nhanh như chớp tông thẳng vào tường nhìn rất thê thảm phía sau là bó hoa phi thẳng đến rồi đến mấy cuốn sách.


Anh ta sợ hãi mặt tái mét mọi người vẻ mặt thong cảm mới bước vào như soái ca giờ chạy thục mạng chặc vật thế nào ai biểu vào không đúng lúc làm chi.



Lúc tan sở về nhà Xinbo biết khôn nên không đeo bám Park Jiyeon. Hyomin đeo đồ đến nhà Sunny ở nàng giúp Sunny làm cơm nhìn Sunny đang giúp Đan Đan mặt áo ngủ Hyomin lại nhớ đến tính trẻ con của lão công nhà nàng khóe mắt bổng cay cay nàng cố bình tĩnh lại.



Ăn xong cơm Sunny dổ Đan Đan ngủ rồi qua phòng ngủ của khách lúc Lữ Giang đi vắng Hyomin hay đến nhà Sunny ngủ.


"Bồ ngủ chưa". Sunny nằm xuống cạnh Hyomin.


"Chưa" Hyomin trả lời giọng có chút khàn khàn.


"Bồ khóc hả có phải tại tên Xinbo khốn nạn đó không mình sẽ cho tên phản bội đó một bài học" Sunny nổi nóng.


"Không phải". Hyomin vội ngăn Sunny lại trên má nàng đã ướt đẫm những giọt nước mắt." Không phải như vậy đâu".


"Bồ nín đi không được khóc hắn không đáng"


"Sunny"


Hyomin ôm lấy Sunny khóc nức nở tim nàng đau quá nàng yêu Park Jiyeon nhiều thế mà tại sao lại như vậy một lát sau nàng ngủ thiếp đi Sunny đắp chăn cho nàng cũng nhắm mắt ngủ.


Park Jiyeon sau khi rời khỏi công ty cô lái xe đến nhà Hyomin nhưng không có ai ở nhà cô nhếch môi tự giễu chính mình. Lái xe như điên về nhà cô trực tiếp xông vào phòng tắm mở nước lên. Dòng nước chảy xuống thấm ướt cả người cô lạnh rất lạnh nhưng không bằng cái lạnh trong tim. Park Jiyeon thay đồ xong nằm xuống giường cô đưa tay sờ phần giường kế bên.


"Ngôi nhà thật lạnh lẽo"


Park Jiyeon cắn chặt răng nước mắt không ngừng chảy xuống cô muốn được ôm nàng ngủ cô rất nhớ mùi hương trên người nàng.


Tiếng nức nở phát ra Park Jiyeon không kiềm chế nổi nữa dù cố gắng đến đâu kiên cường đến đâu thì cũng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài che đậy sự yếu đuối.



"Min Min em nhớ chị lắm".

Nay hơi ngược xíu, chap sau ta cho sủng lại nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro