Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Tình hình cứ thế diễn ra trong lúc ba người lớn của chúng ta cứ nhìn nhau thì tiểu hài tử đã khóc lên kéo kéo áo mẹ.



"Đan Đan sao con khóc". Sunny nghe tiếng Đan Đan khóc chợt quýnh lên.



"Mẹ ơi Min a di bị người kia cắn môi Min a di bị người kia khi dễ sẽ có em bé".


"Phụt"


"Phụt"



"Phụt".


Cả ba người lớn thi nhau muốn thổ huyết .



Sunny khóc không ra nước mắt con gái bé bỏng của nàng mới có tí xíu thế này mà đã biết cắn môi biết có em bé là ai là kẻ trời đánh nào dám đầu độc con bé.

-

Park Hyomin sững người đứa cháu của nàng nó vừa nói lời người lớn nói nó biết hôn nhau có em bé nó biết mình bị khi dễ.




Park Jiyeon nhìn con bé vẻ mặt hài lòng cô đang suy nghĩ gì đó xấu xa cô ngồi xổm xuống nựng hai má phúng phính của Đan Đan thiệt là dễ thương nha.



"Sao con biết cắn môi là bị khi dễ". Park Jiyeon cười dụ dỗ con nít.



"Là cha nói a cha nói con gái bị người ta cắn môi rồi sẽ bị lột sạch đồ cha còn nói sẽ đau lắm nên nói con không được để con trai làm thế con phải đi khi dễ người khác".



Park Jiyeon im lặng.



Park Hyomin đỡ trán.



Sunny trực tiếp hóa đá.


1

2

3



"A tức chết thôi Lữ Giang chết tiệt dám dạy hư Đan Đan khi về sẽ biết tay". Sunny hét lên lão công đáng chết dám đầu độc con gái ngây thơ của mình.




Sunny trong lòng mắng chưởi Lữ Giang đến trên trời dưới đất mà Lữ Giang đang trong công ty cảm thấy lạnh sống lưng có linh cảm chẳng lành.



"Đan Đan nghe mẹ nói cha con chỉ nói đùa thôi con đừng học những thứ kỳ lạ đó". Sunny ra sức khuyên nhủ con gái mình.




"Không có đâu cha có cho con xem nữa mà cha đâu có nói đùa đâu rõ ràng hai người đó đâu có mặc đồ". Đan Đan hồn nhiên nói thật.



"Rầm" sét đánh ngang tai Sunny lần thứ hai hóa đá.


Đan Đan ngơ ngác nhìn mẹ mình như tượng cô bé lấy tay nhéo nhéo mũi miệng rồi cười.



Park Hyomin trong lòng âm thầm rơi lệ cảm thương cho số phận của Lữ Giang không biết có sống qua nỗi ngày mai với cơn thịnh nộ này không.


Park Jiyeon mắt sáng rực đứa trẻ sao mà đáng yêu quá rất hợp với tiểu Yến nhà ta trên đầu Park Jiyeon đang xuất hiện một cái bóng đèn to đùng.


Cái tượng đá nãy giờ bắt đầu nổi lửa cháy ngùn ngụt Sunny lấy điện thoại ra bấm một dãy số nhấn nút gọi. Đan Đan bé nhỏ dường như có giác quan thứ sáu vội chạy lại núp sau lưng Park Hyomin. Park Hyomin cũng lui lại vài bước rồi ra dấu cho Park Jiyeon rồi bịt tai lại để tránh cơn địa chấn.




Thương thay cho Lữ Giang thấy lảo bà của mình điện thoại vui vẻ bắt máy lên chưa kịp mừng lên tiếng thì nghe tầng suất không thuộc về hành tinh trát đất.




"Lão công đáng chết dám dạy hư Đan Đan tối nay lếch về đây lão bà cho biết tay".




Hét xong Sunny lập tức cúp máy thở phì phò Lữ Giang tối nay chắc bầm mình hazzz.




"Đan Đan".


"Dạ".



"Con không được theo cha con học những thứ bậy bạ đó nghe chưa".


Đan Đan vội vã gật đầu lia lịa Park Hyomin vội hòa giải còn lão công nàng thì đang cười nham hiểm.



"Đan Đan lại Yeon a di nói nghe".


Đan Đan nhìn mẹ thấy mẹ gật đầu mới dám tiến đến Park Jiyeon gọi.



"Yeon a di".



"Haha con theo a di vào đây".



Park Jiyeon dẫn Đan Đan vào phòng rồi đóng cửa lại Park Hyomin nhìn nhìn theo không biết lão công nàng làm gì. Sunny bực bội tiếp tục don dẹp khoảng 2 tiếng sau đồ đạc đã được dọn xong cửa phòng Park Jiyeon cũng mở Đan Đan vui vẻ ra mặc chạy lại ôm chân mẹ cười khúc khít.



"Chuyện gì cười dữ vậy Đan Đan".



"Không có gì đâu mẹ".




"Có nói không".




Đan Đan cọ cọ vào ngực Sunny làm nũng chớp chớp đôi mắt long lanh khóe miệng câu lên nụ cười liêu nhân.



"Đó là bí mật của con gái".



Sunny trực tiếp hóa đá lần thứ ba đây là con gái mình sao Đan Đan thuần khiết của mình đâu rồi. Park Hyomin nghiêm mặt lão công nhà nàng dạy con người ta thành mị công như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro