Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Ánh mặt trời chiếu rọi qua bức màng mỏng làm cho căn phòng ấm áp lên thêm trên giường hai nữ nhân xinh đẹp đang ôm nhau ngủ nhìn rất hài hòa.

Bổng điện thoại trên đầu giường reo lên Park Jiyeon không muốn nghe cô rút vào ngực nàng cọ cọ tìm chỗ ngủ tiếp điện thoại lại một lần nữa vang lên.

"Yeonie em nghe điện thoại đi". Park Hyomin khẽ lay người dính lấy mình từ hôm qua tới giờ. Nhìn người đáng lẽ ra nên xuống giường thay quần áo giờ lười nhát không chịu cựa quậy.

"Em không muốn nghe". Park Jiyeon càu nhàu tiếp tục cọ cọ.


"Ngoan". Park Hyomin xoa tóc nào dỗ dành như con nít.


Park Jiyeon ngồi dậy lấy điện thoại rồi nằm nhoài lên người Park Hyomin bật điện thoại nghe. Nghe được vài tiếng chân mày cô nhíu chặt lại chuyện nghiêm trọng hơn cô tưởng.



"Min Min mau thay đồ đến công ty". Park Jiyeon vội xuống giường.


"Chi nhánh bên thành phố A gặp rắc rối chúng ta đến đó".


Sau khi thay đồ xong Park Jiyeon gọi điện thoại cho Dương phó tổng cùng đến thành phố A. Đi mất 4 giờ thì tới nơi công ty gặp vấn đề lớn hơn cô nghĩ số hàng hóa nhập vào toàn bộ đều là phế phẩm mà người nhận hàng đã trốn mất biệt.

"Park tổng tổn thất kỳ này xem ra rất nghiêm trọng". Dương phó tổng chỉ vào những mức tiền sẽ mất đi trong sổ sách.


"Đã tìm được Lương Khoan chưa". Park Jiyeon nhìn vào số liệu cụ thể con số không nhỏ tên khốn đó ôm số tiền lớn như vậy bỏ trốn.


"Vẫn chưa".


"Được rồi Dương phó tổng ra ngoài trước đi". Park Jiyeon xoa xoa thái dương nói.

"Ân".

Đợi Dương phó tổng ra ngoài Park Hyomin dò xét lại số hàng quá và số ghi chép lại kĩ càng.


"Yeonie có hình của Lương Khoan không". Park Hyomin xếp chồng sách lại.


"Có mà chị hỏi làm gì". Park Jiyeon tò mò muốn biết.


"Không có gì chỉ muốn xem nếu gặp có thể nhận ra".


Park Jiyeon lục tìm trong ngăn kéo ra một sắp hồ sơ lục qua lục lại cuối cùng cũng tìm thấy.


"Chị ra ngoài một lát". Park Hyomin cầm hồ sơ xem xét.


"Chị đi đâu".

"Chỉ mua ít đồ thôi".

Park Hyomin đi ra ngoài lấy điện thoại ra bấm dãy số rồi gọi.


Ba ngày sau không cần người đi tìm nữa Lương Khoan tự mình đem tiền trả về cho công ty còn đi đầu thú Park Jiyeon ngạc nhiên nhìn số tiền để trên bàn. Cô hỏi Lương Khoan nhưng hắn chỉ nói là hối hận rồi đem trả về không nói gì hơn nữa.

Mọi chuyện giải quyết xong Park Jiyeon quyết định ở lại tham quan phong cảnh thành phố A đặc biệt có rừng hoa lê rất đẹp cô rất muốn xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro